Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.” Lý Tuyết hô hoán lên rồi đột nhiên xông ra, sau đó nhìn về phía Vương Thông đang hôn mê.
“Anh xong đời rồi, cho dù Vương Thông có xảy ra chuyện gì hay không thì anh cũng sáp xong đời rồi, tôi phải báo cảnh sát.” Lý Tuyết hét toáng lên trước mặt Lạc Tú.
“Hừ, một đám kiến hôi.” Lạc Tú mỉm cười lạnh nhạt.
Đám người này thật đáng thương, định làm anh khó chịu thế mà vừa bị bẽ mặt đã lao vào đánh anh, đến lúc đánh không lại thì muốn báo cảnh sát
Đúng lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, xe cảnh sát dừng ở ven đường, Hạ Linh Lung đấy cửa bước xuống.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát cô tới đúng lúc lầm, anh ta đánh người, anh ta đánh người.” Lý Tuyết vừa bước lên lặp
đi lặp lại mấy lời này, vừa chỉ vào Lạc Tú khoa tay múa chân rồi bát đầu tiết mục tố cáo.
“Mau, mau bắt cái tên xấu xa này lại, cái tên nhà quê thô tục này anh ta đánh người đấy.”
“Đồng chí này, xin hãy chú ý lời nói mình.” Hạ Lỉnh Lung nhíu mày nói, trên mặt không mấy vui vẻ.
“Anh có đánh không?” Nhưng Hạ Linh Lung đi tới trước mặt Lạc Tú và hỏi.
Lạc Tú khẽ gật đầu.
“Ồ.” Thế mà Hạ Linh Lung cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ hờ hững ờ một tiếng, nhưng lại không có hành động muốn bắt Lạc Tú như trong tưởng tượng của mọi người, chuyện này khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Hạ Linh Lung thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, có chút không vui, mớ miệng nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Gọi xe cấp cứu đi.”
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này, anh ta, anh ta.”
“Lần sau đừng đánh người trước mặt đám đỏng nữa.” Thật ra Hạ Linh Lung có ấn tượng rất tốt đối với Lạc Tú, dù sao tối qua Lạc Tú cũng coi như cứu cô ta, cô ta không tin Lạc Tú lại là một người xấu.
“Đồng chí cảnh sát, cô không bắt anh ta hả?” Trương Định càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp cho lắm nên vội đi
đến hỏi, bởi vì anh ta nghĩ Hạ Linh Lung sẽ bát Lạc Tú lại.
“Tôi cần anh phải dạy à? Không phải chí đánh nhau thôi à, cũng không đến mức giết người.”
Trương Định nghe vậy thì không dám nói gì nữa, dù sao đối phương không giống với Lạc Tú, người ta là cảnh sát nên anh ta cũng không có can đảm nói thêm gì.
“Lát nữa hoà giải dân sự một chút là được, hơn nữa tôi đã làm công tác tư tường với anh ta rồi.” Mấy lời này cứ như người bị đánh là Lạc Tú vậy.
Lý Tuyết vần không cam tâm lại gọi điện báo cảnh sát lần nữa, nhưng vận may của Lý Tuyết không tốt lâm, vừa khéo gọi ngay đội trưởng Chu, đội trưởng Chu gọi Hạ Linh Lung trước.
“Tôi đã đến hiện trường rồi, không có việc gì, đúng vậy, Lạc Tú đang đứng bên cạnh tôi, anh không cần đế tâm, tôi tự xử lý được.”
Chỉ với hai ba câu đã trực tiếp khiến Lý Tuyết trợn tròn mầt. “Các cô, các cô là cùng một giuộc.”
“Tôi nói này, các người có thấy phiền không vậy? Nếu còn không gọi xe cấp cứu thì lát nữa anh ta sẽ xảy ra chuyện thật đấy.” Hạ Linh Lung không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý Tuyết, cho nên thái độ của cô ta cũng không mấy kiên nhẫn.
“Cô tới đây tìm tỏi sao?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy, tỏi muốn gặp anh.” Hạ Linh Lung không hề e dè, trực tiếp nói.
Mấy lời này suýt nữa đã khiến Lạc Tú hiếu lầm, hôm nay bản thân dính phải vận đào hoa à?
Lúc này đám người Trương Định càng sững sờ hơn, đặc biệt là Trương Thục Phi, trái tim của cô ta giống như bị dao đâm một nhát dao.
Nói thật thì Hạ Linh Lung là một người cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn trong veo như nước, quan trọng nhất là khí chất anh dũng của Hạ Linh Lung làm cô ta trở nên xinh đẹp một cách khác biệt, thậm chí không hề thua kém Lam Thục Đoan chút nào.
Giờ phút này, nhìn thấy hoa khôi cảnh sát như Hạ Linh Lung cũng yêu thương nhung nhớ với Lạc Tú, Trương Thục Phi đã khó chịu vô cùng.
Tại sao hoa khôi cảnh sát cũng mướn cướp Lạc Tú cơ chứ?
“Anh xong đời rồi, cho dù Vương Thông có xảy ra chuyện gì hay không thì anh cũng sáp xong đời rồi, tôi phải báo cảnh sát.” Lý Tuyết hét toáng lên trước mặt Lạc Tú.
“Hừ, một đám kiến hôi.” Lạc Tú mỉm cười lạnh nhạt.
Đám người này thật đáng thương, định làm anh khó chịu thế mà vừa bị bẽ mặt đã lao vào đánh anh, đến lúc đánh không lại thì muốn báo cảnh sát
Đúng lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, xe cảnh sát dừng ở ven đường, Hạ Linh Lung đấy cửa bước xuống.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát cô tới đúng lúc lầm, anh ta đánh người, anh ta đánh người.” Lý Tuyết vừa bước lên lặp
đi lặp lại mấy lời này, vừa chỉ vào Lạc Tú khoa tay múa chân rồi bát đầu tiết mục tố cáo.
“Mau, mau bắt cái tên xấu xa này lại, cái tên nhà quê thô tục này anh ta đánh người đấy.”
“Đồng chí này, xin hãy chú ý lời nói mình.” Hạ Lỉnh Lung nhíu mày nói, trên mặt không mấy vui vẻ.
“Anh có đánh không?” Nhưng Hạ Linh Lung đi tới trước mặt Lạc Tú và hỏi.
Lạc Tú khẽ gật đầu.
“Ồ.” Thế mà Hạ Linh Lung cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ hờ hững ờ một tiếng, nhưng lại không có hành động muốn bắt Lạc Tú như trong tưởng tượng của mọi người, chuyện này khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Hạ Linh Lung thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, có chút không vui, mớ miệng nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Gọi xe cấp cứu đi.”
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này, anh ta, anh ta.”
“Lần sau đừng đánh người trước mặt đám đỏng nữa.” Thật ra Hạ Linh Lung có ấn tượng rất tốt đối với Lạc Tú, dù sao tối qua Lạc Tú cũng coi như cứu cô ta, cô ta không tin Lạc Tú lại là một người xấu.
“Đồng chí cảnh sát, cô không bắt anh ta hả?” Trương Định càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp cho lắm nên vội đi
đến hỏi, bởi vì anh ta nghĩ Hạ Linh Lung sẽ bát Lạc Tú lại.
“Tôi cần anh phải dạy à? Không phải chí đánh nhau thôi à, cũng không đến mức giết người.”
Trương Định nghe vậy thì không dám nói gì nữa, dù sao đối phương không giống với Lạc Tú, người ta là cảnh sát nên anh ta cũng không có can đảm nói thêm gì.
“Lát nữa hoà giải dân sự một chút là được, hơn nữa tôi đã làm công tác tư tường với anh ta rồi.” Mấy lời này cứ như người bị đánh là Lạc Tú vậy.
Lý Tuyết vần không cam tâm lại gọi điện báo cảnh sát lần nữa, nhưng vận may của Lý Tuyết không tốt lâm, vừa khéo gọi ngay đội trưởng Chu, đội trưởng Chu gọi Hạ Linh Lung trước.
“Tôi đã đến hiện trường rồi, không có việc gì, đúng vậy, Lạc Tú đang đứng bên cạnh tôi, anh không cần đế tâm, tôi tự xử lý được.”
Chỉ với hai ba câu đã trực tiếp khiến Lý Tuyết trợn tròn mầt. “Các cô, các cô là cùng một giuộc.”
“Tôi nói này, các người có thấy phiền không vậy? Nếu còn không gọi xe cấp cứu thì lát nữa anh ta sẽ xảy ra chuyện thật đấy.” Hạ Linh Lung không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý Tuyết, cho nên thái độ của cô ta cũng không mấy kiên nhẫn.
“Cô tới đây tìm tỏi sao?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy, tỏi muốn gặp anh.” Hạ Linh Lung không hề e dè, trực tiếp nói.
Mấy lời này suýt nữa đã khiến Lạc Tú hiếu lầm, hôm nay bản thân dính phải vận đào hoa à?
Lúc này đám người Trương Định càng sững sờ hơn, đặc biệt là Trương Thục Phi, trái tim của cô ta giống như bị dao đâm một nhát dao.
Nói thật thì Hạ Linh Lung là một người cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn trong veo như nước, quan trọng nhất là khí chất anh dũng của Hạ Linh Lung làm cô ta trở nên xinh đẹp một cách khác biệt, thậm chí không hề thua kém Lam Thục Đoan chút nào.
Giờ phút này, nhìn thấy hoa khôi cảnh sát như Hạ Linh Lung cũng yêu thương nhung nhớ với Lạc Tú, Trương Thục Phi đã khó chịu vô cùng.
Tại sao hoa khôi cảnh sát cũng mướn cướp Lạc Tú cơ chứ?
Bình luận facebook