Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
“Lạc Tú, hay là anh nhận sai trước đi.” Anh ta là một trong số ít những người trong công ty đứng về phía Lạc Tú.
Thật ra anh ta cũng không hài lòng với thái độ hung hăng vênh váo của đám người Vương Thông và Trương Định.
Người ta đang là một đôi tình nhân êm ấm, đám người này cứ ở bên cạnh châm ngòi thối gió khiến người ta chia tay.
Mà chia tay thì chia tay, đó cũng là chuyện của hai người họ. Đám người này lại cứ phải nhúng tay vào, cuối cùng bị làm cho bẽ mặt, giờ còn muốn đánh người ta, đúng là quá đáng.
Anh ta không thích đám người Trương Định, cũng không muốn đế Lạc Tú phải chịu thiệt, bởi vì võ công của Vương Thông rất lợi hại, không đùa được đâu.
Dù sao đó cũng là quán quân Tán Thủ, không phải người thường có thế đối phó được.
Tuy nhiên Lạc Tú lại khẽ gật đầu, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mát an tâm.
Người kia nhìn Vương Thông, dưới ánh mắt đe dọa của đám người Trương Định, cuối cùng anh ta cũng lui xuống.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết những người dưới đáy xã hội như anh không nên chọc tức những người thượng lưu như chúng tôi.” Trước giờ Vương Thông luôn tự cho mình là người rất cao quý, nói xong anh ta đi tới túm lấy cố áo cúa Lạc Tú.
Chẳng qua lúc Vương Thông đưa tay ra thì khóe miệng Lạc Tú khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó nhanh chỏng vươn tay siết chặt tay Vương Thông.
Người trong nghề vừa ra tay một cái là biết ngay, mặt Vương Thông cũng theo đó chợt biến sắc trong lòng thầm than không ốn, là do bản thân mình quá sơ suất rồi.
“Anh?”
Lúc Vương Thông vẫn chưa dám tin vào mát mình thì chân trái của Lạc Tú đă rút về phía sau, sau đó thờ ra một hơi rồi lập tức xoay thât lưng túm lấy tay Vương Thông vòng qua vai và trực tiếp hất văng ra bên ngoài.
Cả người Vương Thông bị hất bay ra xa bảy tám mét rồi ngã xuống ngoài cửa lớn, chỉ nghe thấy một tiếng phịch khiến anh ta hoa mắt chóng mặt nằm rạp trên mặt đất, ngay cả việc đứng dậy cũng không làm được.
Vừa nhìn thấy có ấu đả, mọi người đã nhanh chỏng đổ dồn lực chú ý về phía bên này.
Còn Vương Thông thì ôm một bụng tức, ngày hôm qua đã bị người ta dùng một chiêu đánh gục, thế mà hôm nay vẫn bị một chiêu của người ta quật ngã, đúng là gặp quỷ mà.
Thật sự cho rằng anh ta dùng tiền mua giải quán quân Tán Thủ đấy à?
Vương Thông chịu đau gầm lên một tiếng đầy giận dữ rồi đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lạc Tú đá thêm một cước vào người.
Lần này Lạc Tú không hề nương tay, không phải ai cũng có tư cách tùy tiện khiêu khích anh vì anh đường đường là một vi tiên tôn. Giống như khi Vương Thông ép Lạc Tú uống rượu vào ngày hôm qua, Lạc Tú đã nói anh cũng xứng uống rượu với bản tôn hay sao?
Mà ờ trong mắt Lạc Tú, Vương Thông căn bản không xứng.
Sau một cước này, một vài tiếng răng rắc lại vang lên, xương cốt của Vương Thông đã bị đá thành từng mảnh trực tiếp lâm vào hôn mê.
“Không phải lần nào tâm trạng tôi cũng tốt vậy đâu.” Lạc Tú cười khấy nói với Vương Thông đang nằm trên mặt đất với giọng điệu đầy lạnh lùng.
Lạc Tú ngột ngột quay đầu nhất thời khiến đám người Trương Định bất giác lui về phía sau, trong mắt bọn họ, giờ phút này Lạc Tú giống như biến thành một con mãnh thú vậy.
Đám người Trương Định lập tức bị dọa, Vương Thông là quán quân Tán Thủ thế mà lại bị Lạc Tú đánh đến nầm rạp xuống đất hai ba lần, nếu Lạc Tú ra tay với bọn họ thì khỏi cần động đến lòng bàn tay là cái chắc.
Đồng nghiệp lo láng cho Lạc Tú lúc trước cũng hết sức sửng sốt, vừa rồi anh ta còn lo láng cho Lạc Tú nhưng hiện tại xem ra nỗi lo của mình quá thừa thãi rồi.
Vậy mà Lạc Tú lại che dấu kỹ như vậy?
Giờ phút này, người kinh ngạc nhất chính là Trương Thục Phi, bời vì cỏ ta cảm thấy Lạc Tú đã thay đổi thật rồi, thay đối đến
mức khiến cô ta không nhận ra. Hay nói cách khác, cô ta vẫn cho rằng mình hiếu Lạc Tú rất rõ, nhưng hiện tại lại đột nhiên phát hiện mình không biết rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện về Lạc Tú.
Trong ấn tượng của cô ta, Lạc Tú chưa từng đánh nhau, cho dù lúc còn ớ trong trường đại học Lạc Tú cũng là một tên mọt sách chỉ biết cám đầu vào việc học mà thôi, thậm chí ngay cả bóng rổ cũng chưa từng chơi thì sao có thê’ có được bản lĩnh như vậy?
“Giết người, giết người rồi.”
Thật ra anh ta cũng không hài lòng với thái độ hung hăng vênh váo của đám người Vương Thông và Trương Định.
Người ta đang là một đôi tình nhân êm ấm, đám người này cứ ở bên cạnh châm ngòi thối gió khiến người ta chia tay.
Mà chia tay thì chia tay, đó cũng là chuyện của hai người họ. Đám người này lại cứ phải nhúng tay vào, cuối cùng bị làm cho bẽ mặt, giờ còn muốn đánh người ta, đúng là quá đáng.
Anh ta không thích đám người Trương Định, cũng không muốn đế Lạc Tú phải chịu thiệt, bởi vì võ công của Vương Thông rất lợi hại, không đùa được đâu.
Dù sao đó cũng là quán quân Tán Thủ, không phải người thường có thế đối phó được.
Tuy nhiên Lạc Tú lại khẽ gật đầu, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mát an tâm.
Người kia nhìn Vương Thông, dưới ánh mắt đe dọa của đám người Trương Định, cuối cùng anh ta cũng lui xuống.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết những người dưới đáy xã hội như anh không nên chọc tức những người thượng lưu như chúng tôi.” Trước giờ Vương Thông luôn tự cho mình là người rất cao quý, nói xong anh ta đi tới túm lấy cố áo cúa Lạc Tú.
Chẳng qua lúc Vương Thông đưa tay ra thì khóe miệng Lạc Tú khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó nhanh chỏng vươn tay siết chặt tay Vương Thông.
Người trong nghề vừa ra tay một cái là biết ngay, mặt Vương Thông cũng theo đó chợt biến sắc trong lòng thầm than không ốn, là do bản thân mình quá sơ suất rồi.
“Anh?”
Lúc Vương Thông vẫn chưa dám tin vào mát mình thì chân trái của Lạc Tú đă rút về phía sau, sau đó thờ ra một hơi rồi lập tức xoay thât lưng túm lấy tay Vương Thông vòng qua vai và trực tiếp hất văng ra bên ngoài.
Cả người Vương Thông bị hất bay ra xa bảy tám mét rồi ngã xuống ngoài cửa lớn, chỉ nghe thấy một tiếng phịch khiến anh ta hoa mắt chóng mặt nằm rạp trên mặt đất, ngay cả việc đứng dậy cũng không làm được.
Vừa nhìn thấy có ấu đả, mọi người đã nhanh chỏng đổ dồn lực chú ý về phía bên này.
Còn Vương Thông thì ôm một bụng tức, ngày hôm qua đã bị người ta dùng một chiêu đánh gục, thế mà hôm nay vẫn bị một chiêu của người ta quật ngã, đúng là gặp quỷ mà.
Thật sự cho rằng anh ta dùng tiền mua giải quán quân Tán Thủ đấy à?
Vương Thông chịu đau gầm lên một tiếng đầy giận dữ rồi đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lạc Tú đá thêm một cước vào người.
Lần này Lạc Tú không hề nương tay, không phải ai cũng có tư cách tùy tiện khiêu khích anh vì anh đường đường là một vi tiên tôn. Giống như khi Vương Thông ép Lạc Tú uống rượu vào ngày hôm qua, Lạc Tú đã nói anh cũng xứng uống rượu với bản tôn hay sao?
Mà ờ trong mắt Lạc Tú, Vương Thông căn bản không xứng.
Sau một cước này, một vài tiếng răng rắc lại vang lên, xương cốt của Vương Thông đã bị đá thành từng mảnh trực tiếp lâm vào hôn mê.
“Không phải lần nào tâm trạng tôi cũng tốt vậy đâu.” Lạc Tú cười khấy nói với Vương Thông đang nằm trên mặt đất với giọng điệu đầy lạnh lùng.
Lạc Tú ngột ngột quay đầu nhất thời khiến đám người Trương Định bất giác lui về phía sau, trong mắt bọn họ, giờ phút này Lạc Tú giống như biến thành một con mãnh thú vậy.
Đám người Trương Định lập tức bị dọa, Vương Thông là quán quân Tán Thủ thế mà lại bị Lạc Tú đánh đến nầm rạp xuống đất hai ba lần, nếu Lạc Tú ra tay với bọn họ thì khỏi cần động đến lòng bàn tay là cái chắc.
Đồng nghiệp lo láng cho Lạc Tú lúc trước cũng hết sức sửng sốt, vừa rồi anh ta còn lo láng cho Lạc Tú nhưng hiện tại xem ra nỗi lo của mình quá thừa thãi rồi.
Vậy mà Lạc Tú lại che dấu kỹ như vậy?
Giờ phút này, người kinh ngạc nhất chính là Trương Thục Phi, bời vì cỏ ta cảm thấy Lạc Tú đã thay đổi thật rồi, thay đối đến
mức khiến cô ta không nhận ra. Hay nói cách khác, cô ta vẫn cho rằng mình hiếu Lạc Tú rất rõ, nhưng hiện tại lại đột nhiên phát hiện mình không biết rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện về Lạc Tú.
Trong ấn tượng của cô ta, Lạc Tú chưa từng đánh nhau, cho dù lúc còn ớ trong trường đại học Lạc Tú cũng là một tên mọt sách chỉ biết cám đầu vào việc học mà thôi, thậm chí ngay cả bóng rổ cũng chưa từng chơi thì sao có thê’ có được bản lĩnh như vậy?
“Giết người, giết người rồi.”