Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
“Được rồi, những chuyện này đều đã qua, tôi không muốn nhác tới. Cô coi thường tôi, còn cho rầng tôi không xứng với cô, vậy sau này đường ai nấy đi.” Lạc Tú không nói gì quá đáng
Giờ phút này, không chỉ Trương Thục Phi mà mọi người đều có thế nhìn ra rằng không phải Trương Thục Phi vứt bỏ Lạc Tú mà chính là Lạc Tú đã đá Trương Thục Phi.
Lúc này, những câu nói đó khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ.
“Hừ, bát nạt một cô gái, anh là loại đàn ông gì vậy?” Lúc này, Vương Thông bạn trai của Lý Tuyết đứng lên.
“Sao? Anh có ý kiến gì à?” Lạc Tú hơi bực mình.
“Anh Thông, cho cái tên không biết trời cao đất rộng này một bài học đi.” Hồ Mỹ Kim không thế nuốt trôi cục tức này.
“Anh Thông, hãy dạy cho anh ta một bài học, đừng tướng rằng mình giỏi lắm ấy!” Lý Tuyết ở bên cũng giựt giây nói.
Tuy rầng tối hôm qua Vương Thống bị thương vẫn đang băng bó, nhưng dù sao anh ta cũng là một vô địch Tán Thủ nên rất tự tin có thế đối phó với một người bình thường dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không xem Lạc Tú ra gì.
Còn Lam Thục Đoan lại nhìn mọi người bằng ánh mát ngây ngốc, rồi sau đó biết điều bước qua một bên.
Lam Thục Đoan đã nhìn thấy Lạc Tú ra tay, đám người này thật sự không biết trời cao đất dày.
“Nhóc con, ngày hôm qua tôi đa muốn dạy dổ anh, hôm nay là anh tự tìm cái chết!” Vương Thông không thèm tháo băng ra,
tính một tay tóm gọn Lạc Tú.
“Anh tự tin như vậy Ư?” Lạc Tú cười đầy khinh miệt.
“Hừ, khi tôi luyện tập tán thủ thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy.” Vương Thông nhìn Lạc Tú đầy khinh thường.
Khi một số đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, họ đã lấy hết can đảm để can ngăn.
“Lạc Tú, hay là anh xin lỗi Thục Phi đi?” Một trong những đồng nghiệp nữ khuyên nhủ.
“Đúng vậy, Lạc Tú à, tránh voi chẳng xấu mặt nào.”
Nhưng Lạc Tú vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng Vương Thông hơi bất ngờ.
Nhưng dù ngày hôm qua anh ta bị A Dao đánh bại chí trong vòng một chiêu thì anh ta vẫn là quán quân Tán Thủ.
Anh ta đã luyện Tán Thủ nhiều năm, năm sáu người bình thường cùng xông lên đối phó trong một lúc cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Mặc dù bị thương nhưng trừng trị Lạc Tú không phải là nói chơi.
“Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng chưa chắc anh có thế chịu nổi cái giá mà anh phải
trả.” Lạc Tú cũng bị chọc giận, dự định se ra tay nặng.
Không dạy cho đám người này một bài học, những người này thật sự nghĩ Lạc Tú dễ bắt nạt.
“Để ông đây đánh mày rụng răng xuống đất xem mày còn nói ra được câu này hay không?” Vương Thông nhìn Lạc Tú bằng ánh mầt độc ác như muốn giết chết anh ngay.
Vốn dĩ Vương Thông rất cao lớn, từ trên cao nhìn xuống Lạc Tú đầy khinh thường.
“Hừ, dám thách thức anh Thông của chúng ta hả? Anh cũng không suy nghĩ xem mình là cái thá gì à?” Trương Định cười khấy, anh ta rất mong chờ Vương Thông có thế đánh mạnh tay với Lạc Tú.
Dù sao anh ta đã bị Lạc Tú làm bẽ mặt nhiều lần nên từ lâu đã muốn xem những trò cười của Lạc Tú.
Mà Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim cũng lộ rõ vẻ mặt mong chờ, dù sao ban nãy thì Lạc Tú cũng khiến họ lúng túng, lúc này đánh mạnh tay với Lạc Tú vừa vặn để trút giận.
Một đồng nghiệp khác kéo Lạc Tú và nói.
Giờ phút này, không chỉ Trương Thục Phi mà mọi người đều có thế nhìn ra rằng không phải Trương Thục Phi vứt bỏ Lạc Tú mà chính là Lạc Tú đã đá Trương Thục Phi.
Lúc này, những câu nói đó khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ.
“Hừ, bát nạt một cô gái, anh là loại đàn ông gì vậy?” Lúc này, Vương Thông bạn trai của Lý Tuyết đứng lên.
“Sao? Anh có ý kiến gì à?” Lạc Tú hơi bực mình.
“Anh Thông, cho cái tên không biết trời cao đất rộng này một bài học đi.” Hồ Mỹ Kim không thế nuốt trôi cục tức này.
“Anh Thông, hãy dạy cho anh ta một bài học, đừng tướng rằng mình giỏi lắm ấy!” Lý Tuyết ở bên cũng giựt giây nói.
Tuy rầng tối hôm qua Vương Thống bị thương vẫn đang băng bó, nhưng dù sao anh ta cũng là một vô địch Tán Thủ nên rất tự tin có thế đối phó với một người bình thường dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không xem Lạc Tú ra gì.
Còn Lam Thục Đoan lại nhìn mọi người bằng ánh mát ngây ngốc, rồi sau đó biết điều bước qua một bên.
Lam Thục Đoan đã nhìn thấy Lạc Tú ra tay, đám người này thật sự không biết trời cao đất dày.
“Nhóc con, ngày hôm qua tôi đa muốn dạy dổ anh, hôm nay là anh tự tìm cái chết!” Vương Thông không thèm tháo băng ra,
tính một tay tóm gọn Lạc Tú.
“Anh tự tin như vậy Ư?” Lạc Tú cười đầy khinh miệt.
“Hừ, khi tôi luyện tập tán thủ thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy.” Vương Thông nhìn Lạc Tú đầy khinh thường.
Khi một số đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, họ đã lấy hết can đảm để can ngăn.
“Lạc Tú, hay là anh xin lỗi Thục Phi đi?” Một trong những đồng nghiệp nữ khuyên nhủ.
“Đúng vậy, Lạc Tú à, tránh voi chẳng xấu mặt nào.”
Nhưng Lạc Tú vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng Vương Thông hơi bất ngờ.
Nhưng dù ngày hôm qua anh ta bị A Dao đánh bại chí trong vòng một chiêu thì anh ta vẫn là quán quân Tán Thủ.
Anh ta đã luyện Tán Thủ nhiều năm, năm sáu người bình thường cùng xông lên đối phó trong một lúc cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Mặc dù bị thương nhưng trừng trị Lạc Tú không phải là nói chơi.
“Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng chưa chắc anh có thế chịu nổi cái giá mà anh phải
trả.” Lạc Tú cũng bị chọc giận, dự định se ra tay nặng.
Không dạy cho đám người này một bài học, những người này thật sự nghĩ Lạc Tú dễ bắt nạt.
“Để ông đây đánh mày rụng răng xuống đất xem mày còn nói ra được câu này hay không?” Vương Thông nhìn Lạc Tú bằng ánh mầt độc ác như muốn giết chết anh ngay.
Vốn dĩ Vương Thông rất cao lớn, từ trên cao nhìn xuống Lạc Tú đầy khinh thường.
“Hừ, dám thách thức anh Thông của chúng ta hả? Anh cũng không suy nghĩ xem mình là cái thá gì à?” Trương Định cười khấy, anh ta rất mong chờ Vương Thông có thế đánh mạnh tay với Lạc Tú.
Dù sao anh ta đã bị Lạc Tú làm bẽ mặt nhiều lần nên từ lâu đã muốn xem những trò cười của Lạc Tú.
Mà Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim cũng lộ rõ vẻ mặt mong chờ, dù sao ban nãy thì Lạc Tú cũng khiến họ lúng túng, lúc này đánh mạnh tay với Lạc Tú vừa vặn để trút giận.
Một đồng nghiệp khác kéo Lạc Tú và nói.