Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Ngay khi vừa bước vào, Vương Thông đã hào phóng móc ra một vạn đưa cho Lý Tuyết, trong khi Trưong Định còn hào phóng hơn, đưa hai vạn cho Hồ Mỹ Kim.
Sau đó Hồ Mỹ Kim và Lý Tuyết nhìn Trương Thục Phi với vẻ khoe khoang.
Trương Thục Phi nhìn Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại như không nhìn thấy, chầng tò vẻ gì cả.
Điều này khiến cho Trương Thục Phi cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Dù sao bạn trai của bạn thân cô ta thật hào phóng, vừa ra tay đã xoè ra một vạn hai vạn, còn Lạc Tú, đừng nói là một vạn mà ngay cả một xu cũng chắng có.
“Người anh em, không bỏ tiền cho bạn gái chơi sao?” Vương Thông cố ý nói.
“Cược mười thua chín, huống chi là sòng bạc chứ?”
“Không nên chơi.” Lạc Tú khoát tay, cũng là nhác nhở Trương Thục Phi.
Nhưng Trương Thục Phi nghe vậy thì lập tức thất vọng, nếu như Trần Hữu ở đây thì sẽ đưa cho cô ta một ít tiền đế chơi nhí?
Cuối cùng, Trương Thục Phi tự lấy ra ba ngàn để chơi.
Sau khi đám người Vương Thông, Trương Thục Phi chơi vài ván thì mọi người đều tháng rất nhiều tiền.
Đặc biệt là Vương Thông, trong chốc lát đã thắng năm sáu vạn, ngoại trừ Hồ Mỹ Kim thua thì ngay cả Trương Thục Phi cũng thắng được hai vạn trong tay.
Nhìn thấy Vương Thông và Trương Thục Phi đi ngang qua với đống tiền mặt trong tay thì những người khác trong công ty không thể kìm lòng được nữa, đều háo hức muốn thử.
“Lạc Tú, hay là chúng ta cũng chơi thử xem?” Có người nói với Lạc Tú.
“Tốt nhất không nên đi, ở đây không tháng được đâu.” Lạc Tú bình thản nói.
“Anh nói vậy thật mất hứng, mọi người đã thẳng rất nhiều rồi đó.” Lý Tuyết đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Là anh không tháng được thôi.” Vương Thông cười khẩy.
“Ai đặt cược theo tôi đều tháng!”
Lạc Tú chẳng thèm để ý tới câu khiêu khích này.
Nhưng Trương Thục Phi lại thoáng nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt thầt vọng, gan to chết no, gan nhỏ chết đói, câu này hắn là dành cho những người như Lạc Tú.
Mặc dù bọn họ không biết phải đặt CƯỢC thế nào, nhưng hôm nay, vận may của Vương Thông thật sự rất tốt, chỉ cần đặt theo Vương Thông, hầu như lần nào cũng ăn.
Ngay cả cô ta cũng ăn được tận mười, hai mươi nghìn lận, bẳng cả mấy tháng tiền lương đấy chứ ít gì. Nhưng sao đàn ông đàn anh như Lạc Tú lại nhát như thỏ đế vậy?
Sau khi thấy Vương Thông lại ăn mây ván, rốt cục những đồng nghiệp khác cũng không kiềm chế được nữa, ngoại trừ Lạc Tú, hầu như ai cũng ngồi vào bàn.
Lúc này, đám người Trương Thục Phi lại ăn thêm tầm mười, hai mươi nghìn nữa vào tay.
Nhưng sau đó, Vương Thông bát đầu đánh thua. Chỉ là tất cả mọi người vừa nếm tới ngon ngọt, tất nhiên không một ai chịu thu tay về.
“Đừng chơi nữa.” Lạc Tú liếc mât nhìn Trương Thục Phi một cái, nhắc nhở một câu.
Nhưng giờ phút này còn ai nghe lọt nữa?
Sau đó Hồ Mỹ Kim và Lý Tuyết nhìn Trương Thục Phi với vẻ khoe khoang.
Trương Thục Phi nhìn Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại như không nhìn thấy, chầng tò vẻ gì cả.
Điều này khiến cho Trương Thục Phi cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Dù sao bạn trai của bạn thân cô ta thật hào phóng, vừa ra tay đã xoè ra một vạn hai vạn, còn Lạc Tú, đừng nói là một vạn mà ngay cả một xu cũng chắng có.
“Người anh em, không bỏ tiền cho bạn gái chơi sao?” Vương Thông cố ý nói.
“Cược mười thua chín, huống chi là sòng bạc chứ?”
“Không nên chơi.” Lạc Tú khoát tay, cũng là nhác nhở Trương Thục Phi.
Nhưng Trương Thục Phi nghe vậy thì lập tức thất vọng, nếu như Trần Hữu ở đây thì sẽ đưa cho cô ta một ít tiền đế chơi nhí?
Cuối cùng, Trương Thục Phi tự lấy ra ba ngàn để chơi.
Sau khi đám người Vương Thông, Trương Thục Phi chơi vài ván thì mọi người đều tháng rất nhiều tiền.
Đặc biệt là Vương Thông, trong chốc lát đã thắng năm sáu vạn, ngoại trừ Hồ Mỹ Kim thua thì ngay cả Trương Thục Phi cũng thắng được hai vạn trong tay.
Nhìn thấy Vương Thông và Trương Thục Phi đi ngang qua với đống tiền mặt trong tay thì những người khác trong công ty không thể kìm lòng được nữa, đều háo hức muốn thử.
“Lạc Tú, hay là chúng ta cũng chơi thử xem?” Có người nói với Lạc Tú.
“Tốt nhất không nên đi, ở đây không tháng được đâu.” Lạc Tú bình thản nói.
“Anh nói vậy thật mất hứng, mọi người đã thẳng rất nhiều rồi đó.” Lý Tuyết đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Là anh không tháng được thôi.” Vương Thông cười khẩy.
“Ai đặt cược theo tôi đều tháng!”
Lạc Tú chẳng thèm để ý tới câu khiêu khích này.
Nhưng Trương Thục Phi lại thoáng nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt thầt vọng, gan to chết no, gan nhỏ chết đói, câu này hắn là dành cho những người như Lạc Tú.
Mặc dù bọn họ không biết phải đặt CƯỢC thế nào, nhưng hôm nay, vận may của Vương Thông thật sự rất tốt, chỉ cần đặt theo Vương Thông, hầu như lần nào cũng ăn.
Ngay cả cô ta cũng ăn được tận mười, hai mươi nghìn lận, bẳng cả mấy tháng tiền lương đấy chứ ít gì. Nhưng sao đàn ông đàn anh như Lạc Tú lại nhát như thỏ đế vậy?
Sau khi thấy Vương Thông lại ăn mây ván, rốt cục những đồng nghiệp khác cũng không kiềm chế được nữa, ngoại trừ Lạc Tú, hầu như ai cũng ngồi vào bàn.
Lúc này, đám người Trương Thục Phi lại ăn thêm tầm mười, hai mươi nghìn nữa vào tay.
Nhưng sau đó, Vương Thông bát đầu đánh thua. Chỉ là tất cả mọi người vừa nếm tới ngon ngọt, tất nhiên không một ai chịu thu tay về.
“Đừng chơi nữa.” Lạc Tú liếc mât nhìn Trương Thục Phi một cái, nhắc nhở một câu.
Nhưng giờ phút này còn ai nghe lọt nữa?
Bình luận facebook