-
Chương 396-400
Chương 396: Con không cha không mẹ
Vù! Vù! Vù!
Trong tiểu viên yên tĩnh chợt vang lên âm thanh này, gương Càn Khôn Nhân Quả rung lên vù vù, ánh sáng chói mắt chiếu rọi.
“Đây…”, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ nhìn sau đó bọn họ lập tức quay sang Diệp Thành vẻ mặt rõ vẻ bất ngờ: “Còn…còn là phụ tử thật nữa?”
“Ta nói mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười.
“Kết quả này thật là tốt”, Hoa Tư cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là con của ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn run người, ông ta từ từ nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt mang theo vẻ kích động: “Dạ Nhi, con chính là con của ta”.
“Sao…sao có thể chứ?”, Diệp Thành vẫn thẫn thờ nhìn chiếc gương Càn Khôn Nhân Quả, kết quả lúc này thật khiến hắn không biết phải phản ứng lại làm sao.
“Dạ Nhi…”
“Con không tin”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cho dù con có tin hay không thì đây vẫn là sự thật”, cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang hắn với vẻ mặt áy náy: “Con à, về nhà với phụ thân đi”.
“Con không về cùng với người đâu”, Diệp Thành phản ứng hết sức kích động, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, còn giơ tay đẩy tay Hạo Thiên Huyền Chấn ra, vẻ mặt lạnh tanh: “Con họ Diệp, tên Diệp Thành, là đồ đệ của Sở Huyên sư phụ, là đệ tử của Hằng Nhạc, không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia cả”.
“Dạ nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội tiến lên trước.
“Người đứng đó, đừng qua đây”, Diệp Thành lạnh giọng, trong đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng.
Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức dừng lại, ông ta không muốn khiến Diệp Thành quá kích động, chỉ nói với giọng tự trách: “Là vi phụ sai rồi, là ta có lỗi với con, có lỗi với thân nương của con, cho cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm con nhé”.
“Con nói rồi, con không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia hết”, giọng Diệp Thành càng lúc càng dứt khoát và lạnh lùng hơn, sự lạnh lùng tới cực điểm biến thành dịch thể ánh lên trong mắt hắn.
Đó là nước mắt, là giọt nước mắt ấm ức và uất hận, tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, trong đôi mắt nhoà lệ kia hiện lên từng cảnh tượng trong kí ức vụn vỡ: “Đó là vào một ngày trời rét mướt, hắn như con chó hoang đi cướp đồ ăn, toàn thân đầy vết thương thế nhưng hắn lại ôm đống đồ mà cười một cách ngây dại. Đó là vào một đêm tăm tối, một đứa trẻ quần áo tả tơi co rúm lại, người run lên ấm ức xoa đi giọt nước mắt.
Trong kí ức của hắn không hề có hình ảnh cha mẹ của mình, chỉ có những kí ức với trăm nghìn tổn thương mà thôi.
Cuối cùng, dịch thể trong đôi mắt Diệp Thành bị hắn gạt đi, tiểu viên chợt im ắng đến lạ thường.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Thành, đến cả Lăng Tiêu còn đang mải theo đuổi Tiêu Tương cũng bất giác nhìn qua.
“Sư muội, việc này muội có biết trước không?”, Tiêu Phong nhìn Diệp Thành nhưng lại truyền âm cho Sở Huyên.
“Muội thật sự không biết”, Sở Huyên vẫn trong trạng thái thẫn thờ, kết quả này khiến cô hết sức bất ngờ.
“Sư muội, muội nói xem có khả năng này không?”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Chính là Diệp Thành vốn dĩ đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia?”
“Muội nghĩ là không”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Huynh nhìn vẻ mặt hắn xem, căn bản không thừa nhận mình là người của Hạo Thiên thế gia, đã vậy thì hắn sao phải dùng tới họ Hạo Thiên để che đi thân phận, đây có khác gì hành động thừa thãi đâu?”
“Đúng là trùng hợp”, Tiêu Phong day trán: “Bịa đại một cái tên mà lại trùng hợp như vậy, sao như trò đùa vậy chứ?”
“Tính sai rồi, đúng là sai lầm nghiêm trọng”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Sự thực chứng minh Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia, nếu vậy thì bọn họ sẽ dùng mọi cách đưa Diệp Thành quay về”.
Sở Huyên đã tính sai rồi, vốn dĩ cô cũng định trêu đùa tí thôi nhưng cuối cùng lại thành sự thật, điều này khiến cô vẫn chưa phản ứng lại được.
“Dạ Nhi…”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn muốn tiến bước lại gần Diệp Thành, ông ta muốn nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Thành hơn.
“Con tên Diệp Thành”, Diệp Thành lại ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng điệu lạnh tanh mà trước nay chưa bao giờ hắn như thế.
Câu này của hắn khiến cơ thể của Hạo Thiên Huyền Chấn bất giác run lên, đường đường là nam nhân nhưng đôi mắt ông ta lại có hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài.
Đúng vậy, đổi lại là ông ta thì ông ta cũng khó có thể chấp nhận sự thật như vậy, mấy ngày nay ông ta nghe chuyện liên quan đến Diệp Thành, hắn bị tông môn đuổi đi, bị người thương ruồng bỏ, bị người khác hãm hại, bị bỏ rơi, quả thực Diệp Thành đã chịu không ít khổ cực.
Đây mới chỉ là những chuyện mà ông ta biết, ông ta còn có thể tưởng tượng ra nếu không có sự che chở của gia đình thì Diệp Thành khi còn là một đứa trẻ phải sống cuộc đời thế nào.
Nếu như có gia đình thì sao phải khổ cực vậy chứ.
Lòng Hạo Thiên Huyền Chấn như có dao cứa vào, trong lòng ông ta lúc này chỉ cảm thấy tội lỗi và hối hận, ông ta không chỉ phụ một nữ tử mà còn phụ đứa con của chính mình, những sai lầm phong lưu năm xưa đang báo ứng ông ta.
“Mọi người đi cẩn thận, con không tiễn nữa”, Diệp Thành quay người không hề do dự.
“Dạ Nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tiến lên trước, giọng điệu khẩn cầu: “Có thể nói cho ta biết thân nương của con là ai không?”
“Con không cha không mẹ”, Diệp Thành không hề dừng chân, hắn cứ thế đi vào lầu các, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng đóng lại.
Sau khi hắn đi, tiểu viên kia lại chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc, bóng lưng Hạo Thiên Huyền Chấn sừng sững mà lại cô quạnh, một người trông phong độ như ông ta trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
“Cho Diệp Thành chút thời gian đi”, Hoa Tư tiến lên trước, bà ta khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng như vậy.
“Là lỗi của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn tự cười giễu cợt: “Đây đều là báo ứng”.
“Đạo hữu hà tất phải tự trách”, Sở Huyên khẽ mỉm cười: “Mặc dù kết quả khiến ta rất bất ngờ nhưng kết quả này lại rất tốt, mọi người cứ về trước đi, đợi hắn nghĩ thông rồi ta sẽ dẫn hắn tới Hạo Thiên thế gia”.
“Vậy thì đa tạ Sở đạo hữu”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười miễn cưỡng, sau đó ông ta quay người, trước khi đi còn không quên ngẩng đầu nhìn lầu các như có thể trông thấy bóng dáng Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trên chiếc đệm hương bồ.
Haiz!
Ông ta thở dài, bước đi từng bước nặng nề, từ từ đi ra khỏi lầu các.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy người phía Sở Huyên mới nhìn về lầu các rồi lần lượt day trán. Sự thực này thật khiến người ta phải ngỡ ngàng, việc làm giả thành thật bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, những sự việc trùng hợp thế này cũng gặp không ít nhưng sự việc như ngày hôm nay thì đúng là lần đầu mới gặp.
Như vậy, Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia trong lời đồn rồi.
“Không…không thể trùng hợp như vậy được”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn thuỷ màn trước mặt, trong thuỷ màn hiện rõ cảnh tượng ở phân điện thứ chín: “Một cái tên bịa đại mà lại trùng hợp tới vô thiên vô pháp”.
Đông Hoàng Thái Tâm ở bên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười mang ý tứ sâu xa, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thành trong thuỷ màn cũng có ý khác thường.
Chương 397: Tiên Luân Thiên Đạo
Trong tiểu viên yên tĩnh, lầu các cũng trở nên yên tĩnh.
Trên chiếc đệm hương bồ, Diệp Thành tĩnh lặng ngưng khí, giây phút gương Càn Khôn Nhân Quả sáng lên, lòng hắn đã nguội lạnh, hắn sẽ không vì việc này mà cho phép bất cứ chuyện gì làm phiền đến mình.
Hắn không phải kẻ nhẫn tâm nhưng hắn căn bản không quan tâm. Người không tồn tại trong kí của hắn thì không liên quan gì tới huyết mạch của hắn cả, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Cứ vậy, ba ngày trôi qua, hắn không hề bước ra khỏi cửa phòng, còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn căn bản không hề rời khỏi cổ thành ở phân điện thứ chín, khi đêm xuống bọn họ lại chạy tới đây nhìn nơi này từ xa mà mang theo hi vọng.
Và trong đêm đen tĩnh mịch, Lăng Tiêu vừa đi vào không lâu lại bị đánh bay ra khỏi lầu các, hắn ngã dưới chân Tiêu Tương đang luyện kiếm.
Lăng Tiêu đau đớn, toàn thân thảm hại vô cùng, đây đã là lần thứ ba hắn bị ném ra ngoài rồi nhưng mỗi lần vào trong định nói chuyện với Diệp Thành đều bị hắn đánh bay đi mà không nói lời nào.
“Ngươi…ngươi không sao chứ?”, nhìn bộ dạng thảm hại của Lăng Tiêu, Tiêu Tương chủ động nói chuyện với hắn lần đầu tiên.
Nghe vậy, Lăng Tiêu vừa định bò dậy thì không đứng dậy nữa, hắn nghiến răng nằm trên mặt đất: “Không ổn rồi, không ổn rồi, tiểu tử đó ra tay mạnh quá, đánh gãy xương đứt gân ta rồi, ta không đứng dậy nổi”.
Thấy vậy, Tiêu Tương mím môi, phất tay lấy ra một viên linh đan màu tím: “Đây là linh dược tạo cốt kiến mạch, ngươi ăn đi”.
“Cái này tốt”, Lăng Tiêu mỉm cười, hắn mặt dày nhận viên linh dược, thầm nhủ đòn này của Diệp Thành lại giúp hắn. Trong chốc lát hắn còn có suy nghĩ đó chính là mỗi ngày đều chạy vào lầu các một lần, mỗi lần bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài thì đều nhận được sự thương xót của Tiêu Tương.
Hi hi hi…!
Nghĩ đi nghĩ lại, tên này bất giác mỉm cười. Sau khi hắn tỉnh lại từ suy nghĩ viển vông đó, Tiêu Tương đã về lầu các rồi.
“Bước đầu thành công”, Lăng Tiêu mỉm cười sau đó hắn chạy về tiểu viên của Diệp Thành và không quên nhìn căn phòng của Diệp Thành bằng ánh mắt cảm kích.
Không biết nếu Diệp Thành biết được chuyện này thì hắn sẽ thế nào. Nếu như biết suy nghĩ của Lăng Tiêu như vậy thì nói không chừng lần tới hắn còn ra tay mạnh hơn nữa.
Trời đất chìm vào im ắng.
Hự!
Không biết từ khi nào âm thanh này chợt vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, Diệp Thành nhốt mình ba ngày trong căn phòng đã tiến giới, hắn từ cảnh giới Chân Dương tầng thứ nhất tiến giới tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ hai.
Ngay sau đó, linh khí của đất trời ngưng tụ về tiểu viên bên này, hình thành nên vòng xoáy linh khí và được Diệp Thành hấp thu vào vùng đan hải.
Nửa tiếng sau, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.
“Tiểu tử, được rồi đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong thần hải của hắn, vả lại khí tức còn gấp gáp: “Phong ấn quá mạnh, ta chỉ có thể ngưng tụ ra một phần sức mạnh long hồn thôi, có điều cũng đủ để ngươi dùng”.
“Được”, Diệp Thành lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Có việc này ta nhất định phải nói trước với ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói: “Bí thuật này không phải chơi đâu, thử để biết thì được, đừng lún sâu, nếu không sẽ bị mất kiểm soát, ngươi rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hố đen không gian”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tĩnh lặng ngưng khí, đợi phần phân thân truyền sức mạnh long hồn cho mình.
Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long đem sức mạnh của mình truyền vào chín phần phân thân của Diệp Thành rồi chín phần phân thân này lần lượt truyền sức mạnh cho bản tôn là Diệp Thành.
Diệp Thành giật mình, luồng sức mạnh long hồn mặc dù không lớn nhưng lại mang theo sức mạnh dồi dào.
“Bắt đầu”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn giơ tay xoè năm đầu ngón tay sau đó xoay chuyển sức mạnh Long hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, lòng nhẩm niệm môn pháp Thái Hư Động mà Thái Hư Cổ Long truyền cho mình.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện, vị trí to bằng lòng bàn tay bắt đầu méo mó, không gian đang nứt lìa, nếu không phải có sức mạnh của Long hồn trấn giữ thì nhất định sẽ xuất hiện khe nứt không gian.
Diệp Thành không dám sơ xuất, hắn hết sức thận trọng, hắn dùng môn pháp Thái Hư tạo ra hố đen không gian, hi vọng có thể đả thông bức màn chắn ở đây.
Roẹt! Roẹt!
Trong căn phòng chỉ toàn âm thanh này vang lên, trên bàn tay Diệp Thành chỉ có một không gian nhỏ chừng bằng bàn tay, cứ thế bắt đầu xuất hiện, thông đạo dị thường dẫn tới hố đen không gian kia từ từ mở ra.
“Hay đấy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn vẫn không dám sơ xuất.
Đột nhiên, sức mạnh long hồn trong lòng bàn tay hắn biến mất, ồ không đúng, nói chính xác là nó bị một luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn đẩy đi.
“Đây…”, Diệp Thành sững người: “Sức mạnh long hồn đâu?”
Rầm!
Rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy một âm thanh chấn động trong thần hải khiến trước mắt hắn tối đen, suýt chút nữa thì hắn ngã ra đất.
Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn bất giác rít lên, hai tay vô thức ôm đầu, trên trán, từng đường gân xanh nổi lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Chuyện gì thế này?”, thông qua phần phân thân của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long nhìn thấy sự dị thường, kể cả là nó cũng không khỏi ngạc nhiên.
Hự!
Diệp Thành lại lần nữa rên lên, khuôn mặt hắn tái nhợt như giờ giấy, toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Rầm!
Thần hải lại vang lên âm thanh dị thường khiến Diệp Thành quỳ sụp xuống đất, còn lúc này, mọi đau đớn đều dồn về bên mắt trái.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Trong không gian, một giọng nói dị thường mà già nua vang lên trong thần hải Diệp Thành, tiếp đó, mắt trái của hắn đau đớn dữ dội, đạo tiên luân ấn kí bên trên đồng tử di chuyển, sau đó mắt trái của hắn xuất hiện một dòng máu đen.
Phía trước mắt trái của Diệp Thành có lôi điện roẹt qua, không gian trở nên méo mó, tiếp đó là hình thành nên vòng xoáy, chính giữa vòng xoáy là hố đen to bằng bàn tay.
Vòng xoáy đang chuyển động mang theo sức mạnh khủng khiếp, còn một chén trà trên mặt bàn bên dưới vòng xoáy kia lập tức bị cuốn vào trong.
Ôi trời!
Thái Hư Cổ Long có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nó bất giác thốt lên kinh ngạc, ánh mắt xuất hiện thần mang: “Chỉ có một mắt có Tiên Luân Nhãn, không có huyết mạch của tiên tộc mà có thể mở được tiên luân thiên đạo”.
Khi Thái Hư Cổ Long còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành thẫn thờ nhìn vòng xoáy sau đó đôi mắt hắn trở nên mơ màng, cơ thể cũng chao đảo, cuối cùng hắn ngã ra đất.
Sau khi Diệp Thành hôn mê, vòng xoáy dị thường kia cũng theo đó mà tan vỡ, biến mất vô hình.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Phía này, Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông nhìn chằm chằm vào chín phần phân thân của Diệp Thành, trong đôi mắt nó mang theo ý tứ sâu xa: “Năm xưa Thiên Vương của Tiên Tộc còn không thể mở được Tiên Luân Thiên Đạo, vậy mà tên này lại có được khả năng thần thông nghịch thiên như vậy”.
Chương 398: Thiên Đạo kỳ diệu
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Lăng Tiêu dậy từ rất sớm, sau đó chạy lăng xăng vào tiểu uyển của Tiêu Tương.
Mà Tiêu Tương còn dậy sớm hơn cả Lăng Tiêu, trời còn chưa sáng cô đã bắt đầu liều mạng múa kiếm trong tiểu uyển.
Thấy Lăng Tiêu vào, Tiêu Tương còn chẳng thèm nhìn, vẻ mặt hờ hững khó tả, cô vẫn tiếp tục điên cuồng múa linh kiếm trong tay, dường như những điều nhộn nhịp ngoài kia đều không liên quan đến cô.
“Tiêu Tương cô nương, ta trả cô đan dược”, Lăng Tiêu tìm được lý do rất chính đáng, trên tay còn cầm một viên đan dược màu tím.
“Không cần trả”, Tiêu Tương lạnh lùng đáp, vẫn không dừng lại.
“Vậy sao được?”, thấy Tiêu Tương nói thế, Lăng Tiêu vội cười toe toét: “Con người ta là như vậy, người khác cho ta mượn thứ gì thì ta nhất định phải trả, huống hồ ta còn mượn của cô đan dược, sao ta có thể cứ nhận như vậy được, đúng không?”
Lăng Tiêu tràn đầy năng lượng, giữ vững tinh thần kiên trì không biết xấu hổ, lảm nhảm cả đống đạo lý.
Tiêu Tương thấy Lăng Tiêu nói liên tục không ngừng thì nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bỏ xuống đó, ngươi có thể đi được rồi”.
“Ồ, được, được”, Lăng Tiêu mỉm cười, đặt đan dược lên tảng đá nhưng không có ý định đi: “Ừm, Tiêu Tương cô nương à, hay là cô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta trò chuyện đôi câu”.
Keng!
Không ngờ Tiêu Tương đột nhiên chĩa kiếm về phía Lăng Tiêu, giọng điệu lạnh lùng: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ta không rảnh lãng phí thời gian với ngươi, đừng làm phiền ta tu luyện nữa”.
Lăng Tiêu nuốt nước bọt, thầm nghĩ Tiêu Tương thực sự rất thất thường, hôm qua vẫn còn ổn mà.
Nhưng khi một làn gió nhẹ cuốn tóc Tiêu Tương lên, để lộ chữ ‘thù’ khắc trên trán bên trái của cô, hắn bất giác cảm thấy đau lòng, cô liều mạng tu luyện như thế chẳng phải chỉ mong tới ngày quay về trả thù sao?
Lăng Tiêu không cười nữa, cũng không còn cợt nhả, hắn trầm giọng: “Cô tu luyện kiểu này sẽ không bao giờ đánh bại được kí chủ có độ phù hợp chín phần đâu”.
Nghe vậy, khí thế quanh người Tiêu Tương lập tức thay đổi, sát khí tràn ngập, trong đôi mắt đẹp còn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cô chĩa kiếm về phía Lăng Tiêu.
Coong!
Thấy sát kiếm đã lao tới nhưng Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.
Quả nhiên Tiêu Tương vẫn còn lý trí, khi thanh kiếm cách cổ họng Lăng Tiêu một tấc, cô đã dừng lại.
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa”, người Tiêu Tương run lên, mặc dù không muốn nhưng đôi mắt đẹp vẫn đẫm lệ tủi nhục, bị người khác nhắc tới chuyện đó khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhơ nhuốc.
“Vậy cô đánh với ta đi!”, thấy Tiêu Tương như vậy, Lăng Tiêu hít sâu một hơi: “Ta sẽ làm mục tiêu của cô, nếu ngay cả ta mà cô cũng không đánh bại được thì đừng nói đến kí chủ có chín phần hoà hợp”.
“Ta không cần ngươi thương hại”.
“Vậy hãy để ta cùng mang hận thù với cô”.
Nghe lời này, người Tiêu Tương run lên, cô ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, hắn đang thể hiện tình yêu với một người đã dơ bẩn như cô sao?
Đột nhiên tiểu uyển rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Oa!
Trong lầu các, Diệp Thành đột ngột ngồi bật dậy rồi lắc đầu thật mạnh, đến giờ đầu hắn vẫn còn choáng váng.
“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, ngay sau đó một giọng nói vang lên trong Thần Hải của Diệp Thành: “Không ngờ ngươi lại mở được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Tiên Luân Thiên Đạo?”, Diệp Thành sững người, hỏi thử: “Ý ngươi là vòng xoáy đêm qua sao?”
“Đúng! Vòng xoáy đó chính là Tiên Luân Thiên Đạo”, Thái Hư Cổ Long cười nhẹ: “Đó là thiên phú thần thông của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không phải cấm thuật, nhưng từ một khía cạnh nào đó nó còn bá đạo hơn cả Thiên Chiếu của ngươi”.
Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, vòng xoáy kỳ dị, còn có hố đen với kích thước bằng nắm tay ở trung tâm vòng xoáy.
“Chờ chút”, nghĩ đến hình dạng của vòng xoáy, Diệp Thành cau mày hỏi: “Sao ta cảm thấy Tiên Luân Thiên Đạo này hơi giống với Động Thái Hư của tộc Thái Hư Cổ Long các ngươi thế? Ở giữa đều có một cái hố đen, nếu ta không đoán sai thì hố đen đó kết nối với hố đen không gian”.
“Ừm, từ một góc độ nhất định nào đó, có thể nói như vậy”, Thái Hư Cổ Long không phủ định, chậm rãi nói: “Động Thái Hư giống Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi, hố đen ở trung tâm vòng xoáy được kết nối với hố đen không gian”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng xét từ mặt khác thì lại không giống, thi triển bí pháp Động Thái Hư cần sức mạnh của long hồn, hơn nữa cực kỳ rủi ro. Nhưng Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi thì khác, đó là một loại thần thông được kích hoạt bởi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chỉ tiêu hao sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn và tinh khí trên người ngươi, không có nhiều rủi ro, có điều tiền đề là ngươi không sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho chính mình”.
“Sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho chính mình là sao?”, Diệp Thành nghi hoặc.
“Dễ hiểu thôi, tối qua ngươi cũng thấy rồi đấy, vòng xoáy của Tiên Luân Thiên Đạo cuốn một tách trà vào trong. Bây giờ tách trà ấy đã ở trong hố đen không gian, vòng xoáy của Tiên Luân Thiên Đạo có khả năng hút vật, những thứ bị nó hút vào đều sẽ xuất hiện trong hố đen không gian”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Có nghĩa là nếu sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với chính mình thì ta sẽ bị hút vào trong hố đen không gian, ta có thể hiểu là như vậy không?”
“Chính xác”, Thái Hư Cổ Long cười nhẹ.
“Vậy nếu ta bị Tiên Luân Thiên Đạo đưa tới hố đen không gian thì có thể sử dụng bí thuật này để ra khỏi đó không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Đương nhiên là được”, Thái Hư Cổ Long trả lời rất chắc chắn: “Như vậy ngươi sẽ gặp rủi ro rất lớn, dù sao sử dụng bí thuật này tiêu hao rất nhiều sức mạnh đồng tử, mà ngươi lại không thuộc huyết mạch Thiên tộc, sợ rằng sau khi ngươi dùng Tiên Luân Thiên Đạo đưa mình vào hố đen không gian xong không còn sức mạnh đồng tử để thoát ra nữa”.
“Vậy chờ sức mạnh đồng tử khôi phục rồi ra!”
“Ngươi nghĩ nó là trò đùa à?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Hố đen không gian là nơi nào, là nơi ngươi có thể thoải mái ra vào sao? Có thể nói thế này, nếu ngươi xui xẻo, đưa mình vào hố đen không gian nhưng lại vô tình vào đúng nơi hỗn loạn trong hố đen, khi ấy ngươi sẽ bị nghiền nát”.
Shh!
Diệp Thành đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
“Vậy nên khi nào rảnh ngươi hãy tìm hiểu sự huyền diệu của nó đi, đừng để lần nào cũng bị xử thê thảm”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn: “Ngươi không thuộc huyết mạch Thiên tộc nên có thể bí thuật này sẽ có chút thiếu sót, nhưng chỉ cần một điểm này thôi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến lúc bị đánh tàn phế thật thì muốn khóc cũng không có chỗ cho ngươi khóc đâu”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao tự nhiên ta lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này vậy?”
Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Hôm qua ta cũng suy nghĩ cả đêm, lý do hợp lý nhất chính là do sức mạnh long hồn mà ta truyền cho ngươi, cộng với việc ngươi đang thử sử dụng Thái Hư Long và nhiều nguyên nhân không nói rõ được khác nên ngươi mới thụ động thức tỉnh được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Chẳng trách”, Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì: “Chẳng trách ta cảm giác sức mạnh long hồn của ngươi hôm qua bị một sức mạnh bí ẩn nào đó hút mất, bây giờ xem ra có lẽ là Tiên Luân Nhãn đã hút nó”.
Nghĩ rồi hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn cười vui vẻ nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, hay là ngươi truyền thêm chút sức mạnh long hồn cho ta đi, biết đâu ta còn có thể thức tỉnh một số thiên phú thần thông khác”.
“Ngươi thôi đi!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi có biết để ngưng tụ sức mạnh long hồn mà ta đã phải trả giá bằng thứ gì không? Ngươi phải biết ta đây vẫn đang bị phong ấn chứ, hơn nữa đó chỉ là trùng hợp thôi, sao có thể lần nào ngươi cũng may mắn như vậy! Muốn có sức mạnh long hồn thì mau chóng cứu ta ra đi”.
“Hì hì, ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười khan.
Chương 399: Thiếu sót
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đất, tĩnh tâm suy ngẫm về sự huyền diệu của Tiên Luân Thiên Đạo.
Chín canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí.
Đột nhiên hắn hé mở mắt trái, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh đồng tử.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, mắt trái mở ra, ấn ký Tiên Luân trên đồng tử chuyển động, mà khoé mắt hắn cũng có tia máu rỉ ra.
Đột nhiên một gợn sóng vô hình từ mắt trái hắn lan ra phía trước, mà nơi mắt trái hắn nhìn có tia sét xé toạc, không gian bắt đầu méo mó, sau đó từ từ hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy có một hố đen kích thước bằng một nắm đấm, còn có lực hút đáng sợ.
Ngay sau đó, ấm trà trên bàn bị hút vào vòng xoáy.
“Sao cái bàn không bị hút vào theo nhỉ?”, Diệp Thành ngừng sử dụng bí thuật, bất giác sờ cằm.
“Đó là vì tu vi của ngươi quá yếu, chu vi vòng xoáy thiên đạo quá nhỏ”, Thái Hư Cổ Long lại bắt đầu lên tiếng: “Nếu tu vi của ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng đủ thì hố đen không gian trong trung tâm vòng xoáy thiên đạo có thể sẽ có kích thước từ ba đến năm trượng. Nếu sử dụng một cách khéo léo thì nó không chỉ hút được một cái bàn, mà còn có thể hút được cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngay tại chỗ”.
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành cảm thán.
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Ta còn nhớ năm xưa có Tiên Vương của Thiên tộc, Tiên Luân Thiên Đạo của ông ta hút được cả triệu quân Thần tộc, suýt nữa làm cho Chuẩn đế của Thần tộc khóc thét”.
“Triệu… Triệu quân”, Diệp Thành nuốt nước bọt: “Giết người không thấy máu là đây chứ đâu!”
“Nhưng Thần tộc cũng có người có đại thần thông, hắn lại đưa được những người bị hút vào hố đen không gian ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Nhưng kết cục của Tiên Vương Tiên tộc rất thảm. Ông ta tạo ra Tiên Luân Thiên Đạo to như thế đã vượt qua phạm vi sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn, vì thế một bên Tiên Luân Nhãn đã bị phá huỷ ngay tại chỗ”.
“Cảm giác thế giới này điên rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu hít vào ngụm khí lạnh mà cảm thán.
“Cố lên, con đường của ngươi còn rất dài”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành cười vui vẻ, sau đó chạy tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Hế?
Vừa mở cửa sổ, hắn đã thấy Tiêu Tương và Lăng Tiêu đang so tài trong tiểu uyển sát vách, mặc dù vẻ mặt Tiêu Tương vẫn lãnh đạm như trước nhưng ít nhất trong đôi mắt đẹp đã có chút dịu dàng.
“Tiểu tử này được lắm!”, Diệp Thành sờ cằm: “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất cố gắng”.
Nói xong hắn dời mắt, nhìn chằm chằm cây linh quả trong khu vườn nhỏ của mình.
Cây linh quả phát ra hào quang rực rỡ, mỗi cành lá đều phát sáng, nhất là linh quả trên đó, quả nào cũng trong suốt như pha lê, nhìn mà nhỏ dãi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá đung đưa, chầm chậm rơi xuống.
Mà lúc này, mắt Diệp Thành cũng loé lên một tia sắc bén, mắt trái hắn lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, mục tiêu chính là cành lá kia.
Đột nhiên, khoảng không gian nhỏ đó bị tia chớp xé toạc, không gian bắt đầu biến dạng, hình thành một vòng xoáy thiên đạo, trung tâm vòng xoáy có một hố đen, vòng xoáy xoay chuyển, mảng lá cây lập tức bị cuốn vào trong hố đen không gian.
Diệp Thành ngừng sử dụng thần thông, giơ tay bắn ra một viên đá nhỏ, viên đá bay ra năm sáu mươi trượng.
Mà khi viên đá nhỏ sắp rơi xuống, ấn ký Tiên Luân trên mắt trái của hắn lại chuyển động, viên đá nhỏ cách năm sáu mươi trượng kia bị vòng xoáy thiên đạo hút vào hố đen không gian.
“Năm sáu mươi trượng là giới hạn tối đa về khoảng cách của Tiên Luân Thiên Đạo”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình.
“Mình mới chỉ sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để hút vật thể, nếu là tu sĩ thì vòng xoáy nhỏ thế này không thể cuốn được một người vào trong”.
“Còn một thiếu sót nữa là rất khó để chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển một vật vào hố đen không gian, sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng bị tiêu hao nhiều hơn”.
“Xem ra đúng là tu vi của mình còn quá tệ”, Diệp Thành sờ cằm: “Muốn kéo dài khoảng cách cực hạn mà Tiên Luân Thiên Đạo có thể đạt tới, mở rộng phạm vi của vòng xoáy thiên đạo, chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển đồ vật thì phải nâng cao tu vi đã”.
“Vẫn cần luyện tập lâu dài!”, Diệp Thành bất giác sờ lên mắt trái.
“Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Sở Huyên đã mở cửa bước vào.
“Sư phụ, mấy ngày không gặp, có phải người nhớ con rồi không?”, Diệp Thành ẩn Tiên Luân Nhãn đi rồi nhảy nhót chạy tới.
“Đúng đó! Nhớ ngươi rồi!”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Năm ngày rồi ngươi không ra ngoài, vi sư thật sự sợ ngươi làm chuyện gì ngốc nghếch!”
“Xem người nói kìa, đồ nhi của người là kiểu người nghĩ quẩn vậy sao?”
“Đúng là không phải”, Sở Huyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia từ trước rồi không?”
“Con không biết”, Diệp Thành nói rất thoải mái: “Con không phải người của Hạo Thiên thế gia, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải”.
“Sư phụ hiểu rồi”, Sở Huyên cười khẽ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dòng máu trong người ngươi là của Hạo Thiên thế gia, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù ngươi có thừa nhận không thì ngươi cũng là người của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành không nói gì mà chỉ lấy bình rượu ra, nhàn nhã uống một hơi.
“Họ đi rồi”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên cười khẽ, sau đó phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài còn khắc hai chữ Hạo Thiên: “Hạo Thiên Huyền Chấn bảo ta đưa cho ngươi thứ này, đây là lệnh bài gia chủ của ông ta, có lệnh bài này, ngươi có thể hưởng chế độ đãi ngộ của gia chủ ở bất kỳ phân điện nào của Hạo Thiên thế gia”.
“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp.
Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một số lời, ngươi không muốn nghe nhưng vi sư vẫn phải nói. Chuyện này là Hạo Thiên Huyền Chấn sai, ngươi có thể hận ông ta, oán ông ta, mà ngươi cũng nên làm vậy, nhưng ngươi không được oán hận mẫu thân mình, chẳng than nương nào nỡ nhẫn tâm bỏ lại con mình cả”.
“Con hiểu”, Diệp Thành cười, nhưng nụ cười lại có vẻ cô đơn.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa”, Sở Huyên nhẹ nhàng mỉm cười: “Khi nào ngươi muốn về thì về, không muốn về, sư phụ cũng không ép, ép ngươi cũng vô ích!”
“Con thích nghe lời này”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Vậy bây giờ nói về hai người ở bên sát vách đi!”, Sở Huyên nhìn tiểu uyển sát vách qua cửa sổ, thấy Lăng Tiêu đang truyền linh dịch cho Tiêu Tương: “Hai người họ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa ạ, thiếu chủ nhà họ Lăng thích Tiêu Tương sư tỷ!”
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ, cô nhìn Diệp Thành: “Vậy hắn có biết chuyện của Tiêu Tương khi ở Hằng Nhạc không?”
“Biết ạ”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, sau đó lau giọt rượu trên môi: “Lăng Tiêu là một người có thể tin tưởng được! Tình cảm của người này thật sự rất kỳ lạ, ngăn cũng không ngăn được, duyên phận tới rồi, có đuổi cũng chẳng đi”.
“Ông trời cũng không đối xử tệ bạc với Tiêu Tương”, Sở Huyên cười khẽ: “Gặp được người trọng tình như Lăng Tiêu khi ở vực thẳm cuộc đời, có lẽ tạo hoá đã định sẵn họ sẽ bên nhau cả đời”.
“Con nói sư phụ nghe, con đã đặt tên cho con của hai người họ sau này rồi”, Diệp Thành cười phớ lớ: “Lăng Tiêu và Tiêu Tương, con trai sẽ tên là Lăng Tiêu Hướng, con gái sẽ là Lăng Tiêu Hương, sư phụ thấy hay không?”
“Vậy nhỡ người ta sinh ba thì sao?”
“Dễ thôi! Tưởng, Tượng, Tương, Hưởng, Hạng, Tường… Từ gần âm nhiều lắm, chọn bừa một cái là được, chỉ sợ họ không sinh được nhiều vậy thôi!”
“…”
Chương 400: Đêm trước trung thu
Vài ngày tiếp theo, cuộc sống của Diệp Thành có sắp xếp rõ ràng.
Mỗi ngày đều sẽ có vài giờ đồng hồ hắn cọ sát với Tiên Luân Thiên Đạo, mỗi ngày có vài giờ hắn luyện đan, mỗi ngày cũng có vài giờ hắn tu luyện.
Cuộc sống của Diệp Thành ở phân điện thứ chín hết sức yên bình, không cần phải lo lắng kẻ địch của mình tính kế với mình.
Vào đêm, sau khi luyện xong đan dược, Diệp Thành phất tay cất đi lư luyện đan, hắn lấy ra vò rượu tới bên cửa sổ.
Thông qua ô cửa sổ, hắn lại nhìn thấy được cảnh tượng ấm áp, đó là hai người ngồi trên bậc đá ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Lăng Tiêu vẫn mặt dày nói liên miệng còn Tiêu Tương mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng cũng có lúc nghiêng đầu nhìn người thanh niên bên cạnh mình, khoé miệng cô có lúc còn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mong những đôi tình nhân trên đời đều có thể đến được với nhau.
Nhìn hai người, Diệp Thành bất giác mỉm cười, không biết vì sao hắn lại nhớ tới lời nói của nữ tử trong tiệm bán y phục ở Phượng Hoàng Các.
………
Đêm khuya, cơn gió lạnh rít qua, Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên một cơn gió lạnh ập đến, một người mặc y phục màu đen xuất hiện trong rừng trúc, dưới ánh trăng mờ ảo, trong đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn u ám, khoé miệng hắn còn nở nụ cười tôi độc.
Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Doãn Chí Bình sao?
“Diệp Thành, nghe nói ngươi có một nữ đồ đệ rất đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười tôi độc sau đó hắn bước vào cửa phòng Tịch Nhan như một bóng ma.
Tiếp đó hắn lại như bóng ma lướt ra ngoài, trong tay nhấc Tịch Nhan đã hôn mê.
“Diệp Thành, kịch hay tới rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?”, đêm khuya, giọng nói mang theo nụ cười giễu cợt vang lên.
………..
Phù!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đi ra khỏi điện chủ phủ của phân điện thứ chín, bên cạnh hắn còn có Sở Huyên.
Con đường vào ban đêm cũng hết sức phồn hoa, rất huyên náo, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng hô gọi, ập vào mắt người ta là những chiếc đèn lồng đỏ, từ con đường này, người ta như thể trông thấy được sự phồn hoa rực rỡ.
“Ngày mai là tết trung thu rồi, sư phụ muốn có món quà gì không? Đồ nhi tặng người”, Diệp Thành vừa đi vừa quay đầu sang nhìn Sở Huyên: “Không sao đâu, đồ nhi có tiền mà”.
“Ta muốn có trăng trên trời, mua cho ta đi”, Sở Huyên quay đầu sang nhìn Diệp Thành cười nói.
“Cái này ấy à…”, Diệp Thành ho hắng, hắn vô thức nhìn lên trời: “Yêu cầu của người có phải hơi cao không?”
“Chẳng còn cách nào, vì sư phụ chỉ thích vầng trăng tròn đó”, Sở Huyên nhướng vai.
“Vậy con không làm được rồi”, Diệp Thành vội chạy theo sau đó xoa tay, mặt mày gian giảo nhìn Sở Huyên: “Sư phụ, người không hỏi xem đồ nhi của người thích món quà gì sao?”
“Vậy ngươi thích món quà gì?”, Sở Huyên nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú.
“Lột sạch đồ ngủ với con một hôm”, Diệp Thành tay làm động tác, miệng toét miệng cười: “Không cởi đồ cũng được”.
“Xem ra ngươi lại ngứa da rồi”.
“Con nói thật mà, con…”, Diệp Thành vừa định nói một tràng lê thê, có điều hắn còn chưa nói xong thì đầu đã quay về một bên, mắt cũng bất giác nheo lại.
“Nhìn gì thế?”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên liền nhìn theo hướng hắn đang nhìn.
Lúc này Sở Huyên mới nhận ra Diệp Thành đang nhìn một tiệm trà, ừm, nói chính xác thì đang nhìn một người đang ngồi bên ô cửa sổ của quán trà đó, hắn trông giống thư sinh, rất nho nhã nhưng khuôn mặt lại non nớt, thân hình nhỏ bé hơn những nam nhân bình thường khác.
Sở Huyên cũng nheo mắt lẩm nhẩm: “Huyền Linh Chi Thể”.
“Sư phụ cũng nhìn ra à?”, Diệp Thành cười nói.
“Nữ giả trang nam, đúng là thú vị”, Sở Huyên cười đáp.
“Con quen rồi”, Diệp Thành gãi tai: “Ở Đan Thành cô ấy mời con uống rượu nên con mới bịa ra cái tên Hạo Thiên thế gia, cũng vì vậy mới gây ra cả loạt chuyện sau này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Sở Huyên hỏi: “Vậy cô ấy có nhận ra con không?”
“Con đeo mặt nạ Quỷ Minh”, Diệp Thành cười hi hi: “Có điều con chỉ cần nhìn lần đầu tiên là nhận ra cô ấy, cho dù giải trang thế nào thì dưới Tiên Luân Nhãn của con chẳng gì che đậy được”.
“Không biết cô ấy mà biết thì sẽ thế nào nhỉ?”, Sở Huyên tặc lưỡi.
“Sư phụ, con nói cho người biết, rắc rối nhất không phải là chuyện này”, Diệp Thành ghé sát Sở Huyên: “Thánh nữ Thất Tịch của Thất Tịch Cung là Từ Nặc Nghiên người có biết không? Cô ấy thích Cơ Tuyết Băng, người nói xem có kì lạ không, nếu mà hai người con gái cùng lên giường với nhau thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười: “Đây là do ta nhận ra Cơ Tuyết Băng, nếu ta không nhận ra thì nói không chừng ta cũng sẽ thích cô ấy, một dung nhan vốn đã có sắc, nữ giả trang nam rõ ràng là sự hoàn mĩ”.
“Còn nói con, người cũng thật háo sắc”, Diệp Thành bĩu môi.
“Cắt”, Sở Huyên mặt mày thản nhiên, cô lại lần nữa liếc sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có điều ta thật sự nể phục sự quyết đoán của cô bé, dám một mình tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông chúng ta, lẽ nào không sợ bị diệt sao?”
“Vậy sư phụ liệu có ra tay diệt cô ấy không?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi.
“Ngươi thì sao?”, Sở Huyên không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi lại hắn.
“Con không diệt được cô ấy”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “mặc dù con từng thắng cô ấy nhưng nếu cô ấy muốn đánh thực sự thì con không chặn lại được, vả lại nếu giết con cũng không thể giết cô ấy, oan có đầu nợ có chủ, con không hận cô ấy mà hận đám người Thành Côn”.
“Vậy ngươi có từng nghĩ giữa Hằng Nhạc và Chính Dương sớm muộn cũng sẽ có chiến tranh không?”, Sở Huyên cười nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể sẽ khiến rất nhiều người ở Hằng Nhạc Tông chúng ta phải bỏ mạng không? Có một số chuyện sư phụ không muốn nói với ngươi bây giờ, chiến tránh xảy ra không phải vì ngươi và cô ấy có thù hận hay không, có phải bằng hữu không, lập trường có giống nhau không mà được định sẵn sẽ có một ngày hai ngươi phải gặp nhau trên chiến trường”.
Nói tới đây, Sở Huyên lại nhìn sang Diệp Thành đang im lặng ở bên: “Có lẽ ngươi có thể nghĩ lại chút đi, nếu đổi lại ngươi bị phát hiện khi ở phân điện thứ chín ở Chính Dương Tông thì sẽ có kết cục thế nào?”
“Con sẽ chết rất thảm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Sở Huyên cười nói: “Lòng dạ của Thành Côn có lẽ không như chưởng môn sư bá của con nhưng ông ta có một điểm mà chưởng môn sư bác của con không so sánh được, đó chính là tàn nhẫn. Tấm lòng của chưởng môn sư bá hiền lành nhân từ hơn, nhưng cũng vì sự hiền lành này nên mới khiến Hằng Nhạc Tông phải trả cái giá tương xứng”.
“Sư phụ, lời người nói hôm nay sao vô tình vậy?”, Diệp Thành cau mày nhìn sang Sở Huyên.
“Đó là vì ngươi chưa từng trải qua chiến tranh”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Ngươi căn bản không biết chiến tranh là sự tàn khốc thế nào, ở trước biển máu núi thây, nhân từ căn bản không đáng giá một xu”.
“Nghe ý của sư phụ vậy là muốn ra tay giết cô ấy rồi?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên thăm dò.
“Vậy ngươi có ngăn ta không?”, Sở Huyên hỏi lại.
“Để con đi”, Diệp Thành hít sâu, từ từ sải bước đi vào quán trà nhỏ và ngồi vào cái bàn của Cơ Tuyết Băng.
Thấy Diệp Thành đột nhiên xuất hiện, Cơ Tuyết Băng đang tĩnh lặng uống trà chợt giật mình.
“Cơ huynh thật cao hứng”, Diệp Thành ngồi đối diện Cơ Tuyết Băng, hắn không khách khí, cứ thế cầm ấm trà rót cho mình một chén.
“Ta nên gọi huynh là Hạo Thiên Trần Dạ hay gọi huynh là Diệp Thành?”, Cơ Tuyết Băng nhấp trà, nói.
“Vậy ta nên gọi muội là Cơ Vô Trần hay Cơ Tuyết Băng đây?”
Vù! Vù! Vù!
Trong tiểu viên yên tĩnh chợt vang lên âm thanh này, gương Càn Khôn Nhân Quả rung lên vù vù, ánh sáng chói mắt chiếu rọi.
“Đây…”, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ nhìn sau đó bọn họ lập tức quay sang Diệp Thành vẻ mặt rõ vẻ bất ngờ: “Còn…còn là phụ tử thật nữa?”
“Ta nói mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười.
“Kết quả này thật là tốt”, Hoa Tư cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là con của ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn run người, ông ta từ từ nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt mang theo vẻ kích động: “Dạ Nhi, con chính là con của ta”.
“Sao…sao có thể chứ?”, Diệp Thành vẫn thẫn thờ nhìn chiếc gương Càn Khôn Nhân Quả, kết quả lúc này thật khiến hắn không biết phải phản ứng lại làm sao.
“Dạ Nhi…”
“Con không tin”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cho dù con có tin hay không thì đây vẫn là sự thật”, cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang hắn với vẻ mặt áy náy: “Con à, về nhà với phụ thân đi”.
“Con không về cùng với người đâu”, Diệp Thành phản ứng hết sức kích động, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, còn giơ tay đẩy tay Hạo Thiên Huyền Chấn ra, vẻ mặt lạnh tanh: “Con họ Diệp, tên Diệp Thành, là đồ đệ của Sở Huyên sư phụ, là đệ tử của Hằng Nhạc, không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia cả”.
“Dạ nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội tiến lên trước.
“Người đứng đó, đừng qua đây”, Diệp Thành lạnh giọng, trong đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng.
Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức dừng lại, ông ta không muốn khiến Diệp Thành quá kích động, chỉ nói với giọng tự trách: “Là vi phụ sai rồi, là ta có lỗi với con, có lỗi với thân nương của con, cho cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm con nhé”.
“Con nói rồi, con không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia hết”, giọng Diệp Thành càng lúc càng dứt khoát và lạnh lùng hơn, sự lạnh lùng tới cực điểm biến thành dịch thể ánh lên trong mắt hắn.
Đó là nước mắt, là giọt nước mắt ấm ức và uất hận, tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, trong đôi mắt nhoà lệ kia hiện lên từng cảnh tượng trong kí ức vụn vỡ: “Đó là vào một ngày trời rét mướt, hắn như con chó hoang đi cướp đồ ăn, toàn thân đầy vết thương thế nhưng hắn lại ôm đống đồ mà cười một cách ngây dại. Đó là vào một đêm tăm tối, một đứa trẻ quần áo tả tơi co rúm lại, người run lên ấm ức xoa đi giọt nước mắt.
Trong kí ức của hắn không hề có hình ảnh cha mẹ của mình, chỉ có những kí ức với trăm nghìn tổn thương mà thôi.
Cuối cùng, dịch thể trong đôi mắt Diệp Thành bị hắn gạt đi, tiểu viên chợt im ắng đến lạ thường.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Thành, đến cả Lăng Tiêu còn đang mải theo đuổi Tiêu Tương cũng bất giác nhìn qua.
“Sư muội, việc này muội có biết trước không?”, Tiêu Phong nhìn Diệp Thành nhưng lại truyền âm cho Sở Huyên.
“Muội thật sự không biết”, Sở Huyên vẫn trong trạng thái thẫn thờ, kết quả này khiến cô hết sức bất ngờ.
“Sư muội, muội nói xem có khả năng này không?”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Chính là Diệp Thành vốn dĩ đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia?”
“Muội nghĩ là không”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Huynh nhìn vẻ mặt hắn xem, căn bản không thừa nhận mình là người của Hạo Thiên thế gia, đã vậy thì hắn sao phải dùng tới họ Hạo Thiên để che đi thân phận, đây có khác gì hành động thừa thãi đâu?”
“Đúng là trùng hợp”, Tiêu Phong day trán: “Bịa đại một cái tên mà lại trùng hợp như vậy, sao như trò đùa vậy chứ?”
“Tính sai rồi, đúng là sai lầm nghiêm trọng”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Sự thực chứng minh Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia, nếu vậy thì bọn họ sẽ dùng mọi cách đưa Diệp Thành quay về”.
Sở Huyên đã tính sai rồi, vốn dĩ cô cũng định trêu đùa tí thôi nhưng cuối cùng lại thành sự thật, điều này khiến cô vẫn chưa phản ứng lại được.
“Dạ Nhi…”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn muốn tiến bước lại gần Diệp Thành, ông ta muốn nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Thành hơn.
“Con tên Diệp Thành”, Diệp Thành lại ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng điệu lạnh tanh mà trước nay chưa bao giờ hắn như thế.
Câu này của hắn khiến cơ thể của Hạo Thiên Huyền Chấn bất giác run lên, đường đường là nam nhân nhưng đôi mắt ông ta lại có hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài.
Đúng vậy, đổi lại là ông ta thì ông ta cũng khó có thể chấp nhận sự thật như vậy, mấy ngày nay ông ta nghe chuyện liên quan đến Diệp Thành, hắn bị tông môn đuổi đi, bị người thương ruồng bỏ, bị người khác hãm hại, bị bỏ rơi, quả thực Diệp Thành đã chịu không ít khổ cực.
Đây mới chỉ là những chuyện mà ông ta biết, ông ta còn có thể tưởng tượng ra nếu không có sự che chở của gia đình thì Diệp Thành khi còn là một đứa trẻ phải sống cuộc đời thế nào.
Nếu như có gia đình thì sao phải khổ cực vậy chứ.
Lòng Hạo Thiên Huyền Chấn như có dao cứa vào, trong lòng ông ta lúc này chỉ cảm thấy tội lỗi và hối hận, ông ta không chỉ phụ một nữ tử mà còn phụ đứa con của chính mình, những sai lầm phong lưu năm xưa đang báo ứng ông ta.
“Mọi người đi cẩn thận, con không tiễn nữa”, Diệp Thành quay người không hề do dự.
“Dạ Nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tiến lên trước, giọng điệu khẩn cầu: “Có thể nói cho ta biết thân nương của con là ai không?”
“Con không cha không mẹ”, Diệp Thành không hề dừng chân, hắn cứ thế đi vào lầu các, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng đóng lại.
Sau khi hắn đi, tiểu viên kia lại chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc, bóng lưng Hạo Thiên Huyền Chấn sừng sững mà lại cô quạnh, một người trông phong độ như ông ta trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
“Cho Diệp Thành chút thời gian đi”, Hoa Tư tiến lên trước, bà ta khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng như vậy.
“Là lỗi của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn tự cười giễu cợt: “Đây đều là báo ứng”.
“Đạo hữu hà tất phải tự trách”, Sở Huyên khẽ mỉm cười: “Mặc dù kết quả khiến ta rất bất ngờ nhưng kết quả này lại rất tốt, mọi người cứ về trước đi, đợi hắn nghĩ thông rồi ta sẽ dẫn hắn tới Hạo Thiên thế gia”.
“Vậy thì đa tạ Sở đạo hữu”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười miễn cưỡng, sau đó ông ta quay người, trước khi đi còn không quên ngẩng đầu nhìn lầu các như có thể trông thấy bóng dáng Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trên chiếc đệm hương bồ.
Haiz!
Ông ta thở dài, bước đi từng bước nặng nề, từ từ đi ra khỏi lầu các.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy người phía Sở Huyên mới nhìn về lầu các rồi lần lượt day trán. Sự thực này thật khiến người ta phải ngỡ ngàng, việc làm giả thành thật bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, những sự việc trùng hợp thế này cũng gặp không ít nhưng sự việc như ngày hôm nay thì đúng là lần đầu mới gặp.
Như vậy, Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia trong lời đồn rồi.
“Không…không thể trùng hợp như vậy được”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn thuỷ màn trước mặt, trong thuỷ màn hiện rõ cảnh tượng ở phân điện thứ chín: “Một cái tên bịa đại mà lại trùng hợp tới vô thiên vô pháp”.
Đông Hoàng Thái Tâm ở bên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười mang ý tứ sâu xa, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thành trong thuỷ màn cũng có ý khác thường.
Chương 397: Tiên Luân Thiên Đạo
Trong tiểu viên yên tĩnh, lầu các cũng trở nên yên tĩnh.
Trên chiếc đệm hương bồ, Diệp Thành tĩnh lặng ngưng khí, giây phút gương Càn Khôn Nhân Quả sáng lên, lòng hắn đã nguội lạnh, hắn sẽ không vì việc này mà cho phép bất cứ chuyện gì làm phiền đến mình.
Hắn không phải kẻ nhẫn tâm nhưng hắn căn bản không quan tâm. Người không tồn tại trong kí của hắn thì không liên quan gì tới huyết mạch của hắn cả, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Cứ vậy, ba ngày trôi qua, hắn không hề bước ra khỏi cửa phòng, còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn căn bản không hề rời khỏi cổ thành ở phân điện thứ chín, khi đêm xuống bọn họ lại chạy tới đây nhìn nơi này từ xa mà mang theo hi vọng.
Và trong đêm đen tĩnh mịch, Lăng Tiêu vừa đi vào không lâu lại bị đánh bay ra khỏi lầu các, hắn ngã dưới chân Tiêu Tương đang luyện kiếm.
Lăng Tiêu đau đớn, toàn thân thảm hại vô cùng, đây đã là lần thứ ba hắn bị ném ra ngoài rồi nhưng mỗi lần vào trong định nói chuyện với Diệp Thành đều bị hắn đánh bay đi mà không nói lời nào.
“Ngươi…ngươi không sao chứ?”, nhìn bộ dạng thảm hại của Lăng Tiêu, Tiêu Tương chủ động nói chuyện với hắn lần đầu tiên.
Nghe vậy, Lăng Tiêu vừa định bò dậy thì không đứng dậy nữa, hắn nghiến răng nằm trên mặt đất: “Không ổn rồi, không ổn rồi, tiểu tử đó ra tay mạnh quá, đánh gãy xương đứt gân ta rồi, ta không đứng dậy nổi”.
Thấy vậy, Tiêu Tương mím môi, phất tay lấy ra một viên linh đan màu tím: “Đây là linh dược tạo cốt kiến mạch, ngươi ăn đi”.
“Cái này tốt”, Lăng Tiêu mỉm cười, hắn mặt dày nhận viên linh dược, thầm nhủ đòn này của Diệp Thành lại giúp hắn. Trong chốc lát hắn còn có suy nghĩ đó chính là mỗi ngày đều chạy vào lầu các một lần, mỗi lần bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài thì đều nhận được sự thương xót của Tiêu Tương.
Hi hi hi…!
Nghĩ đi nghĩ lại, tên này bất giác mỉm cười. Sau khi hắn tỉnh lại từ suy nghĩ viển vông đó, Tiêu Tương đã về lầu các rồi.
“Bước đầu thành công”, Lăng Tiêu mỉm cười sau đó hắn chạy về tiểu viên của Diệp Thành và không quên nhìn căn phòng của Diệp Thành bằng ánh mắt cảm kích.
Không biết nếu Diệp Thành biết được chuyện này thì hắn sẽ thế nào. Nếu như biết suy nghĩ của Lăng Tiêu như vậy thì nói không chừng lần tới hắn còn ra tay mạnh hơn nữa.
Trời đất chìm vào im ắng.
Hự!
Không biết từ khi nào âm thanh này chợt vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, Diệp Thành nhốt mình ba ngày trong căn phòng đã tiến giới, hắn từ cảnh giới Chân Dương tầng thứ nhất tiến giới tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ hai.
Ngay sau đó, linh khí của đất trời ngưng tụ về tiểu viên bên này, hình thành nên vòng xoáy linh khí và được Diệp Thành hấp thu vào vùng đan hải.
Nửa tiếng sau, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.
“Tiểu tử, được rồi đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong thần hải của hắn, vả lại khí tức còn gấp gáp: “Phong ấn quá mạnh, ta chỉ có thể ngưng tụ ra một phần sức mạnh long hồn thôi, có điều cũng đủ để ngươi dùng”.
“Được”, Diệp Thành lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Có việc này ta nhất định phải nói trước với ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói: “Bí thuật này không phải chơi đâu, thử để biết thì được, đừng lún sâu, nếu không sẽ bị mất kiểm soát, ngươi rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hố đen không gian”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tĩnh lặng ngưng khí, đợi phần phân thân truyền sức mạnh long hồn cho mình.
Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long đem sức mạnh của mình truyền vào chín phần phân thân của Diệp Thành rồi chín phần phân thân này lần lượt truyền sức mạnh cho bản tôn là Diệp Thành.
Diệp Thành giật mình, luồng sức mạnh long hồn mặc dù không lớn nhưng lại mang theo sức mạnh dồi dào.
“Bắt đầu”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn giơ tay xoè năm đầu ngón tay sau đó xoay chuyển sức mạnh Long hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, lòng nhẩm niệm môn pháp Thái Hư Động mà Thái Hư Cổ Long truyền cho mình.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện, vị trí to bằng lòng bàn tay bắt đầu méo mó, không gian đang nứt lìa, nếu không phải có sức mạnh của Long hồn trấn giữ thì nhất định sẽ xuất hiện khe nứt không gian.
Diệp Thành không dám sơ xuất, hắn hết sức thận trọng, hắn dùng môn pháp Thái Hư tạo ra hố đen không gian, hi vọng có thể đả thông bức màn chắn ở đây.
Roẹt! Roẹt!
Trong căn phòng chỉ toàn âm thanh này vang lên, trên bàn tay Diệp Thành chỉ có một không gian nhỏ chừng bằng bàn tay, cứ thế bắt đầu xuất hiện, thông đạo dị thường dẫn tới hố đen không gian kia từ từ mở ra.
“Hay đấy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn vẫn không dám sơ xuất.
Đột nhiên, sức mạnh long hồn trong lòng bàn tay hắn biến mất, ồ không đúng, nói chính xác là nó bị một luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn đẩy đi.
“Đây…”, Diệp Thành sững người: “Sức mạnh long hồn đâu?”
Rầm!
Rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy một âm thanh chấn động trong thần hải khiến trước mắt hắn tối đen, suýt chút nữa thì hắn ngã ra đất.
Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn bất giác rít lên, hai tay vô thức ôm đầu, trên trán, từng đường gân xanh nổi lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Chuyện gì thế này?”, thông qua phần phân thân của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long nhìn thấy sự dị thường, kể cả là nó cũng không khỏi ngạc nhiên.
Hự!
Diệp Thành lại lần nữa rên lên, khuôn mặt hắn tái nhợt như giờ giấy, toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Rầm!
Thần hải lại vang lên âm thanh dị thường khiến Diệp Thành quỳ sụp xuống đất, còn lúc này, mọi đau đớn đều dồn về bên mắt trái.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Trong không gian, một giọng nói dị thường mà già nua vang lên trong thần hải Diệp Thành, tiếp đó, mắt trái của hắn đau đớn dữ dội, đạo tiên luân ấn kí bên trên đồng tử di chuyển, sau đó mắt trái của hắn xuất hiện một dòng máu đen.
Phía trước mắt trái của Diệp Thành có lôi điện roẹt qua, không gian trở nên méo mó, tiếp đó là hình thành nên vòng xoáy, chính giữa vòng xoáy là hố đen to bằng bàn tay.
Vòng xoáy đang chuyển động mang theo sức mạnh khủng khiếp, còn một chén trà trên mặt bàn bên dưới vòng xoáy kia lập tức bị cuốn vào trong.
Ôi trời!
Thái Hư Cổ Long có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nó bất giác thốt lên kinh ngạc, ánh mắt xuất hiện thần mang: “Chỉ có một mắt có Tiên Luân Nhãn, không có huyết mạch của tiên tộc mà có thể mở được tiên luân thiên đạo”.
Khi Thái Hư Cổ Long còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành thẫn thờ nhìn vòng xoáy sau đó đôi mắt hắn trở nên mơ màng, cơ thể cũng chao đảo, cuối cùng hắn ngã ra đất.
Sau khi Diệp Thành hôn mê, vòng xoáy dị thường kia cũng theo đó mà tan vỡ, biến mất vô hình.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Phía này, Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông nhìn chằm chằm vào chín phần phân thân của Diệp Thành, trong đôi mắt nó mang theo ý tứ sâu xa: “Năm xưa Thiên Vương của Tiên Tộc còn không thể mở được Tiên Luân Thiên Đạo, vậy mà tên này lại có được khả năng thần thông nghịch thiên như vậy”.
Chương 398: Thiên Đạo kỳ diệu
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Lăng Tiêu dậy từ rất sớm, sau đó chạy lăng xăng vào tiểu uyển của Tiêu Tương.
Mà Tiêu Tương còn dậy sớm hơn cả Lăng Tiêu, trời còn chưa sáng cô đã bắt đầu liều mạng múa kiếm trong tiểu uyển.
Thấy Lăng Tiêu vào, Tiêu Tương còn chẳng thèm nhìn, vẻ mặt hờ hững khó tả, cô vẫn tiếp tục điên cuồng múa linh kiếm trong tay, dường như những điều nhộn nhịp ngoài kia đều không liên quan đến cô.
“Tiêu Tương cô nương, ta trả cô đan dược”, Lăng Tiêu tìm được lý do rất chính đáng, trên tay còn cầm một viên đan dược màu tím.
“Không cần trả”, Tiêu Tương lạnh lùng đáp, vẫn không dừng lại.
“Vậy sao được?”, thấy Tiêu Tương nói thế, Lăng Tiêu vội cười toe toét: “Con người ta là như vậy, người khác cho ta mượn thứ gì thì ta nhất định phải trả, huống hồ ta còn mượn của cô đan dược, sao ta có thể cứ nhận như vậy được, đúng không?”
Lăng Tiêu tràn đầy năng lượng, giữ vững tinh thần kiên trì không biết xấu hổ, lảm nhảm cả đống đạo lý.
Tiêu Tương thấy Lăng Tiêu nói liên tục không ngừng thì nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bỏ xuống đó, ngươi có thể đi được rồi”.
“Ồ, được, được”, Lăng Tiêu mỉm cười, đặt đan dược lên tảng đá nhưng không có ý định đi: “Ừm, Tiêu Tương cô nương à, hay là cô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta trò chuyện đôi câu”.
Keng!
Không ngờ Tiêu Tương đột nhiên chĩa kiếm về phía Lăng Tiêu, giọng điệu lạnh lùng: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ta không rảnh lãng phí thời gian với ngươi, đừng làm phiền ta tu luyện nữa”.
Lăng Tiêu nuốt nước bọt, thầm nghĩ Tiêu Tương thực sự rất thất thường, hôm qua vẫn còn ổn mà.
Nhưng khi một làn gió nhẹ cuốn tóc Tiêu Tương lên, để lộ chữ ‘thù’ khắc trên trán bên trái của cô, hắn bất giác cảm thấy đau lòng, cô liều mạng tu luyện như thế chẳng phải chỉ mong tới ngày quay về trả thù sao?
Lăng Tiêu không cười nữa, cũng không còn cợt nhả, hắn trầm giọng: “Cô tu luyện kiểu này sẽ không bao giờ đánh bại được kí chủ có độ phù hợp chín phần đâu”.
Nghe vậy, khí thế quanh người Tiêu Tương lập tức thay đổi, sát khí tràn ngập, trong đôi mắt đẹp còn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cô chĩa kiếm về phía Lăng Tiêu.
Coong!
Thấy sát kiếm đã lao tới nhưng Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.
Quả nhiên Tiêu Tương vẫn còn lý trí, khi thanh kiếm cách cổ họng Lăng Tiêu một tấc, cô đã dừng lại.
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa”, người Tiêu Tương run lên, mặc dù không muốn nhưng đôi mắt đẹp vẫn đẫm lệ tủi nhục, bị người khác nhắc tới chuyện đó khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhơ nhuốc.
“Vậy cô đánh với ta đi!”, thấy Tiêu Tương như vậy, Lăng Tiêu hít sâu một hơi: “Ta sẽ làm mục tiêu của cô, nếu ngay cả ta mà cô cũng không đánh bại được thì đừng nói đến kí chủ có chín phần hoà hợp”.
“Ta không cần ngươi thương hại”.
“Vậy hãy để ta cùng mang hận thù với cô”.
Nghe lời này, người Tiêu Tương run lên, cô ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, hắn đang thể hiện tình yêu với một người đã dơ bẩn như cô sao?
Đột nhiên tiểu uyển rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Oa!
Trong lầu các, Diệp Thành đột ngột ngồi bật dậy rồi lắc đầu thật mạnh, đến giờ đầu hắn vẫn còn choáng váng.
“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, ngay sau đó một giọng nói vang lên trong Thần Hải của Diệp Thành: “Không ngờ ngươi lại mở được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Tiên Luân Thiên Đạo?”, Diệp Thành sững người, hỏi thử: “Ý ngươi là vòng xoáy đêm qua sao?”
“Đúng! Vòng xoáy đó chính là Tiên Luân Thiên Đạo”, Thái Hư Cổ Long cười nhẹ: “Đó là thiên phú thần thông của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không phải cấm thuật, nhưng từ một khía cạnh nào đó nó còn bá đạo hơn cả Thiên Chiếu của ngươi”.
Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, vòng xoáy kỳ dị, còn có hố đen với kích thước bằng nắm tay ở trung tâm vòng xoáy.
“Chờ chút”, nghĩ đến hình dạng của vòng xoáy, Diệp Thành cau mày hỏi: “Sao ta cảm thấy Tiên Luân Thiên Đạo này hơi giống với Động Thái Hư của tộc Thái Hư Cổ Long các ngươi thế? Ở giữa đều có một cái hố đen, nếu ta không đoán sai thì hố đen đó kết nối với hố đen không gian”.
“Ừm, từ một góc độ nhất định nào đó, có thể nói như vậy”, Thái Hư Cổ Long không phủ định, chậm rãi nói: “Động Thái Hư giống Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi, hố đen ở trung tâm vòng xoáy được kết nối với hố đen không gian”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng xét từ mặt khác thì lại không giống, thi triển bí pháp Động Thái Hư cần sức mạnh của long hồn, hơn nữa cực kỳ rủi ro. Nhưng Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi thì khác, đó là một loại thần thông được kích hoạt bởi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chỉ tiêu hao sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn và tinh khí trên người ngươi, không có nhiều rủi ro, có điều tiền đề là ngươi không sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho chính mình”.
“Sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho chính mình là sao?”, Diệp Thành nghi hoặc.
“Dễ hiểu thôi, tối qua ngươi cũng thấy rồi đấy, vòng xoáy của Tiên Luân Thiên Đạo cuốn một tách trà vào trong. Bây giờ tách trà ấy đã ở trong hố đen không gian, vòng xoáy của Tiên Luân Thiên Đạo có khả năng hút vật, những thứ bị nó hút vào đều sẽ xuất hiện trong hố đen không gian”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Có nghĩa là nếu sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với chính mình thì ta sẽ bị hút vào trong hố đen không gian, ta có thể hiểu là như vậy không?”
“Chính xác”, Thái Hư Cổ Long cười nhẹ.
“Vậy nếu ta bị Tiên Luân Thiên Đạo đưa tới hố đen không gian thì có thể sử dụng bí thuật này để ra khỏi đó không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Đương nhiên là được”, Thái Hư Cổ Long trả lời rất chắc chắn: “Như vậy ngươi sẽ gặp rủi ro rất lớn, dù sao sử dụng bí thuật này tiêu hao rất nhiều sức mạnh đồng tử, mà ngươi lại không thuộc huyết mạch Thiên tộc, sợ rằng sau khi ngươi dùng Tiên Luân Thiên Đạo đưa mình vào hố đen không gian xong không còn sức mạnh đồng tử để thoát ra nữa”.
“Vậy chờ sức mạnh đồng tử khôi phục rồi ra!”
“Ngươi nghĩ nó là trò đùa à?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Hố đen không gian là nơi nào, là nơi ngươi có thể thoải mái ra vào sao? Có thể nói thế này, nếu ngươi xui xẻo, đưa mình vào hố đen không gian nhưng lại vô tình vào đúng nơi hỗn loạn trong hố đen, khi ấy ngươi sẽ bị nghiền nát”.
Shh!
Diệp Thành đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
“Vậy nên khi nào rảnh ngươi hãy tìm hiểu sự huyền diệu của nó đi, đừng để lần nào cũng bị xử thê thảm”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn: “Ngươi không thuộc huyết mạch Thiên tộc nên có thể bí thuật này sẽ có chút thiếu sót, nhưng chỉ cần một điểm này thôi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến lúc bị đánh tàn phế thật thì muốn khóc cũng không có chỗ cho ngươi khóc đâu”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao tự nhiên ta lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này vậy?”
Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Hôm qua ta cũng suy nghĩ cả đêm, lý do hợp lý nhất chính là do sức mạnh long hồn mà ta truyền cho ngươi, cộng với việc ngươi đang thử sử dụng Thái Hư Long và nhiều nguyên nhân không nói rõ được khác nên ngươi mới thụ động thức tỉnh được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Chẳng trách”, Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì: “Chẳng trách ta cảm giác sức mạnh long hồn của ngươi hôm qua bị một sức mạnh bí ẩn nào đó hút mất, bây giờ xem ra có lẽ là Tiên Luân Nhãn đã hút nó”.
Nghĩ rồi hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn cười vui vẻ nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, hay là ngươi truyền thêm chút sức mạnh long hồn cho ta đi, biết đâu ta còn có thể thức tỉnh một số thiên phú thần thông khác”.
“Ngươi thôi đi!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi có biết để ngưng tụ sức mạnh long hồn mà ta đã phải trả giá bằng thứ gì không? Ngươi phải biết ta đây vẫn đang bị phong ấn chứ, hơn nữa đó chỉ là trùng hợp thôi, sao có thể lần nào ngươi cũng may mắn như vậy! Muốn có sức mạnh long hồn thì mau chóng cứu ta ra đi”.
“Hì hì, ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười khan.
Chương 399: Thiếu sót
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đất, tĩnh tâm suy ngẫm về sự huyền diệu của Tiên Luân Thiên Đạo.
Chín canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí.
Đột nhiên hắn hé mở mắt trái, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh đồng tử.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, mắt trái mở ra, ấn ký Tiên Luân trên đồng tử chuyển động, mà khoé mắt hắn cũng có tia máu rỉ ra.
Đột nhiên một gợn sóng vô hình từ mắt trái hắn lan ra phía trước, mà nơi mắt trái hắn nhìn có tia sét xé toạc, không gian bắt đầu méo mó, sau đó từ từ hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy có một hố đen kích thước bằng một nắm đấm, còn có lực hút đáng sợ.
Ngay sau đó, ấm trà trên bàn bị hút vào vòng xoáy.
“Sao cái bàn không bị hút vào theo nhỉ?”, Diệp Thành ngừng sử dụng bí thuật, bất giác sờ cằm.
“Đó là vì tu vi của ngươi quá yếu, chu vi vòng xoáy thiên đạo quá nhỏ”, Thái Hư Cổ Long lại bắt đầu lên tiếng: “Nếu tu vi của ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng đủ thì hố đen không gian trong trung tâm vòng xoáy thiên đạo có thể sẽ có kích thước từ ba đến năm trượng. Nếu sử dụng một cách khéo léo thì nó không chỉ hút được một cái bàn, mà còn có thể hút được cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngay tại chỗ”.
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành cảm thán.
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Ta còn nhớ năm xưa có Tiên Vương của Thiên tộc, Tiên Luân Thiên Đạo của ông ta hút được cả triệu quân Thần tộc, suýt nữa làm cho Chuẩn đế của Thần tộc khóc thét”.
“Triệu… Triệu quân”, Diệp Thành nuốt nước bọt: “Giết người không thấy máu là đây chứ đâu!”
“Nhưng Thần tộc cũng có người có đại thần thông, hắn lại đưa được những người bị hút vào hố đen không gian ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Nhưng kết cục của Tiên Vương Tiên tộc rất thảm. Ông ta tạo ra Tiên Luân Thiên Đạo to như thế đã vượt qua phạm vi sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn, vì thế một bên Tiên Luân Nhãn đã bị phá huỷ ngay tại chỗ”.
“Cảm giác thế giới này điên rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu hít vào ngụm khí lạnh mà cảm thán.
“Cố lên, con đường của ngươi còn rất dài”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành cười vui vẻ, sau đó chạy tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Hế?
Vừa mở cửa sổ, hắn đã thấy Tiêu Tương và Lăng Tiêu đang so tài trong tiểu uyển sát vách, mặc dù vẻ mặt Tiêu Tương vẫn lãnh đạm như trước nhưng ít nhất trong đôi mắt đẹp đã có chút dịu dàng.
“Tiểu tử này được lắm!”, Diệp Thành sờ cằm: “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất cố gắng”.
Nói xong hắn dời mắt, nhìn chằm chằm cây linh quả trong khu vườn nhỏ của mình.
Cây linh quả phát ra hào quang rực rỡ, mỗi cành lá đều phát sáng, nhất là linh quả trên đó, quả nào cũng trong suốt như pha lê, nhìn mà nhỏ dãi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá đung đưa, chầm chậm rơi xuống.
Mà lúc này, mắt Diệp Thành cũng loé lên một tia sắc bén, mắt trái hắn lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, mục tiêu chính là cành lá kia.
Đột nhiên, khoảng không gian nhỏ đó bị tia chớp xé toạc, không gian bắt đầu biến dạng, hình thành một vòng xoáy thiên đạo, trung tâm vòng xoáy có một hố đen, vòng xoáy xoay chuyển, mảng lá cây lập tức bị cuốn vào trong hố đen không gian.
Diệp Thành ngừng sử dụng thần thông, giơ tay bắn ra một viên đá nhỏ, viên đá bay ra năm sáu mươi trượng.
Mà khi viên đá nhỏ sắp rơi xuống, ấn ký Tiên Luân trên mắt trái của hắn lại chuyển động, viên đá nhỏ cách năm sáu mươi trượng kia bị vòng xoáy thiên đạo hút vào hố đen không gian.
“Năm sáu mươi trượng là giới hạn tối đa về khoảng cách của Tiên Luân Thiên Đạo”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình.
“Mình mới chỉ sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để hút vật thể, nếu là tu sĩ thì vòng xoáy nhỏ thế này không thể cuốn được một người vào trong”.
“Còn một thiếu sót nữa là rất khó để chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển một vật vào hố đen không gian, sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng bị tiêu hao nhiều hơn”.
“Xem ra đúng là tu vi của mình còn quá tệ”, Diệp Thành sờ cằm: “Muốn kéo dài khoảng cách cực hạn mà Tiên Luân Thiên Đạo có thể đạt tới, mở rộng phạm vi của vòng xoáy thiên đạo, chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển đồ vật thì phải nâng cao tu vi đã”.
“Vẫn cần luyện tập lâu dài!”, Diệp Thành bất giác sờ lên mắt trái.
“Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Sở Huyên đã mở cửa bước vào.
“Sư phụ, mấy ngày không gặp, có phải người nhớ con rồi không?”, Diệp Thành ẩn Tiên Luân Nhãn đi rồi nhảy nhót chạy tới.
“Đúng đó! Nhớ ngươi rồi!”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Năm ngày rồi ngươi không ra ngoài, vi sư thật sự sợ ngươi làm chuyện gì ngốc nghếch!”
“Xem người nói kìa, đồ nhi của người là kiểu người nghĩ quẩn vậy sao?”
“Đúng là không phải”, Sở Huyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia từ trước rồi không?”
“Con không biết”, Diệp Thành nói rất thoải mái: “Con không phải người của Hạo Thiên thế gia, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải”.
“Sư phụ hiểu rồi”, Sở Huyên cười khẽ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dòng máu trong người ngươi là của Hạo Thiên thế gia, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù ngươi có thừa nhận không thì ngươi cũng là người của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành không nói gì mà chỉ lấy bình rượu ra, nhàn nhã uống một hơi.
“Họ đi rồi”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên cười khẽ, sau đó phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài còn khắc hai chữ Hạo Thiên: “Hạo Thiên Huyền Chấn bảo ta đưa cho ngươi thứ này, đây là lệnh bài gia chủ của ông ta, có lệnh bài này, ngươi có thể hưởng chế độ đãi ngộ của gia chủ ở bất kỳ phân điện nào của Hạo Thiên thế gia”.
“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp.
Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một số lời, ngươi không muốn nghe nhưng vi sư vẫn phải nói. Chuyện này là Hạo Thiên Huyền Chấn sai, ngươi có thể hận ông ta, oán ông ta, mà ngươi cũng nên làm vậy, nhưng ngươi không được oán hận mẫu thân mình, chẳng than nương nào nỡ nhẫn tâm bỏ lại con mình cả”.
“Con hiểu”, Diệp Thành cười, nhưng nụ cười lại có vẻ cô đơn.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa”, Sở Huyên nhẹ nhàng mỉm cười: “Khi nào ngươi muốn về thì về, không muốn về, sư phụ cũng không ép, ép ngươi cũng vô ích!”
“Con thích nghe lời này”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Vậy bây giờ nói về hai người ở bên sát vách đi!”, Sở Huyên nhìn tiểu uyển sát vách qua cửa sổ, thấy Lăng Tiêu đang truyền linh dịch cho Tiêu Tương: “Hai người họ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa ạ, thiếu chủ nhà họ Lăng thích Tiêu Tương sư tỷ!”
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ, cô nhìn Diệp Thành: “Vậy hắn có biết chuyện của Tiêu Tương khi ở Hằng Nhạc không?”
“Biết ạ”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, sau đó lau giọt rượu trên môi: “Lăng Tiêu là một người có thể tin tưởng được! Tình cảm của người này thật sự rất kỳ lạ, ngăn cũng không ngăn được, duyên phận tới rồi, có đuổi cũng chẳng đi”.
“Ông trời cũng không đối xử tệ bạc với Tiêu Tương”, Sở Huyên cười khẽ: “Gặp được người trọng tình như Lăng Tiêu khi ở vực thẳm cuộc đời, có lẽ tạo hoá đã định sẵn họ sẽ bên nhau cả đời”.
“Con nói sư phụ nghe, con đã đặt tên cho con của hai người họ sau này rồi”, Diệp Thành cười phớ lớ: “Lăng Tiêu và Tiêu Tương, con trai sẽ tên là Lăng Tiêu Hướng, con gái sẽ là Lăng Tiêu Hương, sư phụ thấy hay không?”
“Vậy nhỡ người ta sinh ba thì sao?”
“Dễ thôi! Tưởng, Tượng, Tương, Hưởng, Hạng, Tường… Từ gần âm nhiều lắm, chọn bừa một cái là được, chỉ sợ họ không sinh được nhiều vậy thôi!”
“…”
Chương 400: Đêm trước trung thu
Vài ngày tiếp theo, cuộc sống của Diệp Thành có sắp xếp rõ ràng.
Mỗi ngày đều sẽ có vài giờ đồng hồ hắn cọ sát với Tiên Luân Thiên Đạo, mỗi ngày có vài giờ hắn luyện đan, mỗi ngày cũng có vài giờ hắn tu luyện.
Cuộc sống của Diệp Thành ở phân điện thứ chín hết sức yên bình, không cần phải lo lắng kẻ địch của mình tính kế với mình.
Vào đêm, sau khi luyện xong đan dược, Diệp Thành phất tay cất đi lư luyện đan, hắn lấy ra vò rượu tới bên cửa sổ.
Thông qua ô cửa sổ, hắn lại nhìn thấy được cảnh tượng ấm áp, đó là hai người ngồi trên bậc đá ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Lăng Tiêu vẫn mặt dày nói liên miệng còn Tiêu Tương mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng cũng có lúc nghiêng đầu nhìn người thanh niên bên cạnh mình, khoé miệng cô có lúc còn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mong những đôi tình nhân trên đời đều có thể đến được với nhau.
Nhìn hai người, Diệp Thành bất giác mỉm cười, không biết vì sao hắn lại nhớ tới lời nói của nữ tử trong tiệm bán y phục ở Phượng Hoàng Các.
………
Đêm khuya, cơn gió lạnh rít qua, Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên một cơn gió lạnh ập đến, một người mặc y phục màu đen xuất hiện trong rừng trúc, dưới ánh trăng mờ ảo, trong đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn u ám, khoé miệng hắn còn nở nụ cười tôi độc.
Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Doãn Chí Bình sao?
“Diệp Thành, nghe nói ngươi có một nữ đồ đệ rất đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười tôi độc sau đó hắn bước vào cửa phòng Tịch Nhan như một bóng ma.
Tiếp đó hắn lại như bóng ma lướt ra ngoài, trong tay nhấc Tịch Nhan đã hôn mê.
“Diệp Thành, kịch hay tới rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?”, đêm khuya, giọng nói mang theo nụ cười giễu cợt vang lên.
………..
Phù!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đi ra khỏi điện chủ phủ của phân điện thứ chín, bên cạnh hắn còn có Sở Huyên.
Con đường vào ban đêm cũng hết sức phồn hoa, rất huyên náo, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng hô gọi, ập vào mắt người ta là những chiếc đèn lồng đỏ, từ con đường này, người ta như thể trông thấy được sự phồn hoa rực rỡ.
“Ngày mai là tết trung thu rồi, sư phụ muốn có món quà gì không? Đồ nhi tặng người”, Diệp Thành vừa đi vừa quay đầu sang nhìn Sở Huyên: “Không sao đâu, đồ nhi có tiền mà”.
“Ta muốn có trăng trên trời, mua cho ta đi”, Sở Huyên quay đầu sang nhìn Diệp Thành cười nói.
“Cái này ấy à…”, Diệp Thành ho hắng, hắn vô thức nhìn lên trời: “Yêu cầu của người có phải hơi cao không?”
“Chẳng còn cách nào, vì sư phụ chỉ thích vầng trăng tròn đó”, Sở Huyên nhướng vai.
“Vậy con không làm được rồi”, Diệp Thành vội chạy theo sau đó xoa tay, mặt mày gian giảo nhìn Sở Huyên: “Sư phụ, người không hỏi xem đồ nhi của người thích món quà gì sao?”
“Vậy ngươi thích món quà gì?”, Sở Huyên nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú.
“Lột sạch đồ ngủ với con một hôm”, Diệp Thành tay làm động tác, miệng toét miệng cười: “Không cởi đồ cũng được”.
“Xem ra ngươi lại ngứa da rồi”.
“Con nói thật mà, con…”, Diệp Thành vừa định nói một tràng lê thê, có điều hắn còn chưa nói xong thì đầu đã quay về một bên, mắt cũng bất giác nheo lại.
“Nhìn gì thế?”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên liền nhìn theo hướng hắn đang nhìn.
Lúc này Sở Huyên mới nhận ra Diệp Thành đang nhìn một tiệm trà, ừm, nói chính xác thì đang nhìn một người đang ngồi bên ô cửa sổ của quán trà đó, hắn trông giống thư sinh, rất nho nhã nhưng khuôn mặt lại non nớt, thân hình nhỏ bé hơn những nam nhân bình thường khác.
Sở Huyên cũng nheo mắt lẩm nhẩm: “Huyền Linh Chi Thể”.
“Sư phụ cũng nhìn ra à?”, Diệp Thành cười nói.
“Nữ giả trang nam, đúng là thú vị”, Sở Huyên cười đáp.
“Con quen rồi”, Diệp Thành gãi tai: “Ở Đan Thành cô ấy mời con uống rượu nên con mới bịa ra cái tên Hạo Thiên thế gia, cũng vì vậy mới gây ra cả loạt chuyện sau này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Sở Huyên hỏi: “Vậy cô ấy có nhận ra con không?”
“Con đeo mặt nạ Quỷ Minh”, Diệp Thành cười hi hi: “Có điều con chỉ cần nhìn lần đầu tiên là nhận ra cô ấy, cho dù giải trang thế nào thì dưới Tiên Luân Nhãn của con chẳng gì che đậy được”.
“Không biết cô ấy mà biết thì sẽ thế nào nhỉ?”, Sở Huyên tặc lưỡi.
“Sư phụ, con nói cho người biết, rắc rối nhất không phải là chuyện này”, Diệp Thành ghé sát Sở Huyên: “Thánh nữ Thất Tịch của Thất Tịch Cung là Từ Nặc Nghiên người có biết không? Cô ấy thích Cơ Tuyết Băng, người nói xem có kì lạ không, nếu mà hai người con gái cùng lên giường với nhau thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười: “Đây là do ta nhận ra Cơ Tuyết Băng, nếu ta không nhận ra thì nói không chừng ta cũng sẽ thích cô ấy, một dung nhan vốn đã có sắc, nữ giả trang nam rõ ràng là sự hoàn mĩ”.
“Còn nói con, người cũng thật háo sắc”, Diệp Thành bĩu môi.
“Cắt”, Sở Huyên mặt mày thản nhiên, cô lại lần nữa liếc sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có điều ta thật sự nể phục sự quyết đoán của cô bé, dám một mình tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông chúng ta, lẽ nào không sợ bị diệt sao?”
“Vậy sư phụ liệu có ra tay diệt cô ấy không?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi.
“Ngươi thì sao?”, Sở Huyên không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi lại hắn.
“Con không diệt được cô ấy”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “mặc dù con từng thắng cô ấy nhưng nếu cô ấy muốn đánh thực sự thì con không chặn lại được, vả lại nếu giết con cũng không thể giết cô ấy, oan có đầu nợ có chủ, con không hận cô ấy mà hận đám người Thành Côn”.
“Vậy ngươi có từng nghĩ giữa Hằng Nhạc và Chính Dương sớm muộn cũng sẽ có chiến tranh không?”, Sở Huyên cười nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể sẽ khiến rất nhiều người ở Hằng Nhạc Tông chúng ta phải bỏ mạng không? Có một số chuyện sư phụ không muốn nói với ngươi bây giờ, chiến tránh xảy ra không phải vì ngươi và cô ấy có thù hận hay không, có phải bằng hữu không, lập trường có giống nhau không mà được định sẵn sẽ có một ngày hai ngươi phải gặp nhau trên chiến trường”.
Nói tới đây, Sở Huyên lại nhìn sang Diệp Thành đang im lặng ở bên: “Có lẽ ngươi có thể nghĩ lại chút đi, nếu đổi lại ngươi bị phát hiện khi ở phân điện thứ chín ở Chính Dương Tông thì sẽ có kết cục thế nào?”
“Con sẽ chết rất thảm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Sở Huyên cười nói: “Lòng dạ của Thành Côn có lẽ không như chưởng môn sư bá của con nhưng ông ta có một điểm mà chưởng môn sư bác của con không so sánh được, đó chính là tàn nhẫn. Tấm lòng của chưởng môn sư bá hiền lành nhân từ hơn, nhưng cũng vì sự hiền lành này nên mới khiến Hằng Nhạc Tông phải trả cái giá tương xứng”.
“Sư phụ, lời người nói hôm nay sao vô tình vậy?”, Diệp Thành cau mày nhìn sang Sở Huyên.
“Đó là vì ngươi chưa từng trải qua chiến tranh”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Ngươi căn bản không biết chiến tranh là sự tàn khốc thế nào, ở trước biển máu núi thây, nhân từ căn bản không đáng giá một xu”.
“Nghe ý của sư phụ vậy là muốn ra tay giết cô ấy rồi?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên thăm dò.
“Vậy ngươi có ngăn ta không?”, Sở Huyên hỏi lại.
“Để con đi”, Diệp Thành hít sâu, từ từ sải bước đi vào quán trà nhỏ và ngồi vào cái bàn của Cơ Tuyết Băng.
Thấy Diệp Thành đột nhiên xuất hiện, Cơ Tuyết Băng đang tĩnh lặng uống trà chợt giật mình.
“Cơ huynh thật cao hứng”, Diệp Thành ngồi đối diện Cơ Tuyết Băng, hắn không khách khí, cứ thế cầm ấm trà rót cho mình một chén.
“Ta nên gọi huynh là Hạo Thiên Trần Dạ hay gọi huynh là Diệp Thành?”, Cơ Tuyết Băng nhấp trà, nói.
“Vậy ta nên gọi muội là Cơ Vô Trần hay Cơ Tuyết Băng đây?”
Bình luận facebook