-
Chương 341-345
Chương 341: Con đường kiếm tiền
“Vậy thì mười nghìn linh thạch”, Diệp Thành lại thêm chín nghìn nữa sau đó đưa cả cho lão già mặc đồ tím kia.
Lão già cũng đưa lại cho hắn một miếng ngọc giản: “Cầm lấy miếng ngọc giản này, biết đâu, ta nói biết đâu ngươi đặt trúng thì dùng nó đến đây lấy tiền, nếu không có miếng ngọc giản này thì không được tính”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành cười xoà sau đó cầm lấy miếng ngọc giản quay người đi, phía sau hắn còn có từng cặp mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Sau khi đặt cược, Diệp Thành không hề rời đi khỏi nơi này mà nhìn ngó trái phải ở nơi đặt cược, nơi này được bày trí hết sức tinh tế, chạy tới đây cược tiền quả là một trải nghiệm mới mẻ.
“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ”, trước một cái bàn ở ngay bên cạnh, một người trông giống như con khỉ gầy trơ xương lên tiếng hô hào.
Diệp Thành liếc mắt qua nhìn và tiến tới, hắn cũng muốn xem xem các tu sĩ các cược sẽ cá cược thế nào.
Khi đi lại gần một chút khoé miệng Diệp Thành bất giác nhếch lên: “Xắc xúc xắc?”
“Mẹ kiếp, đúng là hay ho”, Diệp Thành xoa xoa cằm: “Tu sĩ cũng cược thế này sao? Nếu như người nào đó có thiên nhãn thì chỉ cần nhìn một phát là nhìn thấu được rồi, kể cả không thể nhìn thấu thì cũng có thể nghe ra mà”.
“Vậy là ngươi không hiểu rồi”, nghe thấy tiếng Diệp Thành lẩm bẩm như vậy, một người bên cạnh hắn nghiêng đầu sang nhìn, và thật tình cờ, người này Diệp Thành đã gặp từ trước, đây chẳng phải là tên béo trước đó đâm sầm vào khiến hắn ngã ra sao?
“Sao thế, nơi này còn có môn đạo nào sao?”, Diệp Thành nhìn tên béo và hỏi bằng giọng khó hiểu.
“Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng bên mời cá cược ngốc cả à?”, tên béo kia nói rồi không quên chỉ vào bàn đặt cược: “Nhìn thấy chưa, bàn đặt cược còn có cấm chế, cho dù là kết giới nhỏ nhưng những khả năng thần thông của tu sĩ cũng chẳng có tác dụng ở đây đây, còn cái bát lắc xúc xắc kia, cái nào cũng là binh khí cả, những khả năng thần thông của tu sĩ không hề có tác dụng, kể cả là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu được bên trong là đại hay tiểu.
“Vậy các ngươi không sợ họ giở trò sao?”
“Có bao nhiêu người xem thế này bọn họ dám sao?”
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào nào, ta đặt đại”, tên béo kia đã bắt đầu lấy cái túi đựng đồ ném ra.
“Thiên nhãn không thể nhìn ra không biết Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu không?”, Diệp Thành kẽ giọng lẩm bẩm, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào cái bát đang lắc xúc xắc kia.
Và thật bất ngờ, Tiên Luân Nhãn của hắn có thể nhìn thấu cái bát kia, nhìn rõ mồn một con xúc xắc được làm bằng ngọc sáng choang, và hắn còn nhìn thấy rõ con số trên xúc xắc: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
“Ôi trời, phát tài rồi”, Diệp Thành sáng mắt lên: “Có vẻ như mình nhìn thấy được đống linh thạch đang chất thành ngọn núi rồi”.
“Mở, một, hai, ba, sáu điểm, tiểu”, khi Diệp Thành còn đang vui mừng vì điều bất ngờ thì cái tên người gầy như khỉ là nhà cái kia đã mở bát ra, ba điểm, đúng như Diệp Thành vừa nhìn thấy, vả lại tên này còn không hề giở trò.
“Mẹ kiếp”, tên béo ở bên cạnh hắn bắt đầu hằn học mắng chửi.
“Đúng là gặp phải ma rồi, vẫn là đại”, cũng giống như hắn, tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên và nó đều vang lên từ những tên bị thua tiền.
“Đúng tiết tấu này rồi đấy, hi hi hi”, có điều những người vừa được tiền lại không hề yên phận, thế là trên bàn cược tiếp tục vang lên những tiếng chửi rủa và điệu cười giễu cợt.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.
“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.
“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.
“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.
“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.
“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.
“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.
“Vớ vẩn”.
“Ta không tin”.
Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.
“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.
“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.
“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.
“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.
“Mở”, nhà cái nhanh chóng mở bát: “Năm, năm, sáu, mười sáu điểm, đại”.
“Mẹ kiếp”, đột nhiên xung quanh bàn cược cùng lúc vang lên tiếng chửi lớn.
“Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn”.
“Biết trước ta đã cược theo ngươi rồi”, tên béo bên cạnh Diệp Thành mặt mày khó coi thấy rõ.
“Nghĩ thoáng ra đi”, Diệp Thành vỗ vai tên béo sau đó nhận một trăm tám mươi nghìn linh thạch từ nhà cái rồi quay người rời đi.
“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.
Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.
Cũng vì tuân theo tôn chỉ này mà chưa tới nửa canh giờ, số tiền mười nghìn linh thạch của Diệp Thành đã tăng lên mấy chục lần, hắn kiếm về hơn hai triệu linh thạch.
Tiếp tục!
Diệp Thành lại tiếp tục cầm túi đựng đồ chạy tới một bàn cược khác.
Lúc này, phía trước lan can lầu hai có một thanh niên mặc y phục trắng tay cầm hồ lô rượu đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Thiếu chủ, chính là tên tiểu tử đó, chưa tới nửa canh giờ hắn đã thắng hơn hai triệu linh thạch, chưa hề thua một lần nào”, một lão già tóc đen ở bên cạnh tên thanh niên mặc đồ xanh lên tiếng: “Có phải hắn giở trò gì không?”
“Giở trò hay không thì ta không biết nhưng người này không hề đơn giản”, tên thanh niên kia nhếch miệng cười.
“Không thể để hắn thắng liên tiếp như vậy được, nếu không thì không tới ba canh giờ chúng ta sẽ sập tiệm mất”.
“Đương nhiên không thể rồi”, tên thanh niên kia vươn vai khẽ xua tay: “Đi, mời hắn tới phòng Thiên Tự Hiệu, ta ở đó đợi hắn, nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút”.
“Vâng”, lão già tóc đen vội xuống lầu.
“Một trăm nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành đã ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, sau tiếng của nhà cái, cái bát đang xoay ngừng lại: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Đúng là kỳ lạ”, lại nhìn khuôn mặt tên nhà cái kia, trông còn khó coi hơn là khóc, số tiền hắn thắng được cũng không đủ bù vào chỗ một trăm nghìn của Diệp Thành.
“Tiểu hữu cũng được đấy nhỉ? Liên tiếp thắng hai lần”, cả đám người xung quanh Diệp Thành lần lượt nhìn hắn: “Ngươi nói xem tiếp theo là đại hay tiểu?”
“Nhất định là….”
“Vị tiểu hữu này, thiếu chủ nhà ta có lời mời”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị một lão già tóc đen ở phía sau vỗ vai ngắt lời.
Chương 342: Ta có tiền
“Thiếu chủ nhà ông?”, Diệp Thành sững người, hắn bất giác đảo mắt nhìn và hiểu ra có chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải vì hắn thắng quá nhiều sao? Đến cả sản nghiệp lớn như vậy mà cứ để một kẻ như hắn thắng liên tiếp, không đóng cửa mới lạ.
“Tiểu hữu, xin mời”, lão già tóc đen cố gắng nở nụ cười.
“Ta còn có việc, ta đi…”
“Đi đâu?”, Diệp Thành định chuồn đi thì bị lão già tóc đen kéo lại, cứ thế lôi lên lầu ba, tới phòng Thiên Tự Hiệu.
Diệp Thành cứ thế bị ném vào trong, đứng còn không vững và ngã nhoài ra đất.
Đợi tới khi bò dậy hắn mới nhìn ra được căn phòng này được bày trí tinh tế thế nào, trong bầu không khí còn phảng phất mùi linh thảo, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta khoan khoái rồi.
“Ta nói này đạo hữu, cũng không nên như vậy đâu”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, là gã thanh niên mặc y phục trắng cầm theo bình hồ lô.
“Ta đã làm gì?”, mặc dù biết hắn ta nói tới chuyện gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô.
“Chưa tới nửa canh giờ mà đã thắng được hơn hai triệu linh thạch có phải là vô lý không?”
“Không phải, là do vận may của ta tốt thôi, vốn dĩ ta định đi nhưng bị người của ngươi kéo lên đây”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn vẫn còn thấy đau đầu về chuyện vừa rồi và quan trọng hơn cả là việc đó làm chậm đi thời gian kiếm tiền của hắn.
“Là do chúng ta mạo phạm rồi”, tên thanh niên kia mỉm cười: “Gặp nhau là duyên, không biết vị đạo hữu đây có tiện uống một chén với ta không?”
“Không phải ngươi đã hạ độc sẵn rồi chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói nhưng vẫn ngồi xuống.
“Cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm chuyện đó ở Đan Thành đâu”.
“Cũng đúng”.
“Tại hạ Lăng Tiêu”, tên thanh niên mặc đồ trắng rót cho Diệp Thành một chén rượu sau đó mỉm cười nhìn hắn: “Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”
“Gọi ta Trần Dạ là được”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Trần Dạ đạo hữu”, sau khi trút một chén vào miệng, Lăng Tiêu ho hắng: “Có thể xin đạo hữu rộng lượng tới địa điểm khác đặt cược không? Chỗ chúng ta không thể trụ được với sự dày vò của đạo hữu”.
“Đừng mà, ta còn muốn chơi thêm hai ván nữa”.
“Nếu vị đạo hữu đây mà chơi thêm hai ván nữa thì chỗ chúng ta phải đóng cửa mất”, Lăng Tiêu day trán.
“Ta không quan tâm, ta thích chơi ở đây”, Diệp Thành nói với bộ mặt không sợ gì.
“Vậy đạo hữu xem thế này có được không?”, Lăng Tiêu vừa rót cho Diệp Thành một chén vừa mỉm cười nhìn hắn: “Chỗ chúng ta đưa cho đạo hữu hai triệu linh thạch, xin đạo hữu đừng chơi chỗ chúng ta nữa, như vậy có được không?”
“Hai triệu, hơi ít”, Diệp Thành gãi tai, hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ.
Thấy Diệp Thành như vậy, Lăng Tiêu thật sự không thể kiềm chế nổi nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn: “Thế này nhé, ta ghi lại tên của đạo hữu, đạo hữu không phải làm gì cả, mỗi năm chỗ ta sẽ tặng đạo hữu số tiền là ba triệu linh thạch, như vậy có được không?”
“Được, cứ như vậy đi”, lần này Diệp Thành đáp rất dứt khoát.
Con người mà, cũng có lúc không được quá tham lam, tên Lăng Tiêu này có thể mở được một địa điểm cá cược lớn thế này này ở Đan Thành thì đằng sau hắn nhất định có thế lực lớn, thu được tiền về rồi thì nên biết tự hài lòng, đã bị người ta để ý nếu vẫn cố gắng qua mặt thì tiền không kiếm được là một chuyện, nói không chừng còn gặp hoạ diệt thân.
Lăng Tiêu là một người thông minh, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đạt được thống nhất chung là được. Ta có tiền đương nhiên sẽ không chặn đường làm ăn của ngươi, hai bên hợp tác vui vẻ.
“Đa tạ đạo hữu”, Lăng Tiêu cũng rất phóng khoáng đưa một cái túi đựng đồ cho Diệp Thành, chỉ một câu nói thôi, nếu không phải việc có thể bỏ tiền ra giải quyết thì hắn sẽ không ra tay.
“Có gì đâu, hợp tác vui vẻ mà”, Diệp Thành cười xoà, hắn vui vẻ nhận lấy túi đựng đồ, ngó vào trong nhìn, bên trong chỉ có hai triệu linh thạch”.
“Ngày này của năm tới đạo hữu cứ tới nhận lấy ba triệu”, Lăng Tiêu mỉm cười nói.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?
“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”
“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được. Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.
“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”
“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa. Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.
Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.
Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại vào một địa điểm cá cược khác, sau khi kiếm về một triệu linh thạch hắn cũng được ông chủ ở đây mời uống trà.
Những chén trà này đắt đỏ hơn bình thường vì trước khi rời đi Diệp Thành còn kiếm được một triệu linh thạch từ ông chủ ở đây, hắn còn có thể trông thấy khuôn mặt xót xa của ông ta nữa.
“Lại kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất túi đựng đồ đi rồi đi vào địa điểm cá cược thứ ba.
Nơi này nhỏ hơn rất nhiều, kinh doanh không bằng hai nơi trước đó mà Diệp Thành đến. Diệp Thành cũng không quá đáng, những phần hắn thắng được và thêm phần mà ông chủ đưa cho cũng chỉ tầm một triệu một trăm mười linh thạch.
“Đây là việc mà trước nay chưa bao giờ có”, Diệp Thành cầm đống linh thạch với giá trị gần tám triệu, hắn tự tin tuyệt đối.
Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.
“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.
Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”
“Giá cả không rẻ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn lão ta: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Một triệu, không thể trả giá”.
“Không sao, con có tiền”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa một cái túi đựng đồ cho lão ta sau đó cầm hai viên huyền cang và huyền thiết bỏ vào trong túi đựng khiến lão già kia ngẩn người.
“Con đi đây”, Diệp Thành vẫy tay vỗ vào cái túi đựng đồ, lòng thầm mở cờ.
Lần này thu hoạch cũng không tồi, tám triệu linh thạch kiếm về mà tiêu chỉ còn lại chưa tới ba triệu, hắn đem theo một đống đồ về, nào là linh thảo, binh khí quý giá, linh ngọc linh châu, nguyên liệu luyện binh khí và gần như cái gì cũng mua.
Sướng quá!
Diệp Thành vui tươi đi trên đường, khuôn mặt hắn viết rõ từ “sướng”.
Đang đi, bên đường có một lão già tóc xám ngăn hắn lại.
“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn lão già với vẻ mặt hoài nghi.
“Công tử nhà ta có lời mời ngươi tới uống một chén”, lão già kia thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, mặc dù mắt lão ta vẩn đục nhưng vẫn hiện lên cái nhìn sắc lạnh.
“Người này là sát thủ”, Diệp Thành thầm nhủ, trước đây khi còn làm tình báo, các sát thủ trong tình báo các về cơ bản đều có khí chất này.
“Công tử nhà ông?”, Diệp Thành nhìn lão già và hỏi lại.
“Đó chính là công tử nhà ta”, lão già không giải thích nhiều mà chỉ vào một quán rượu đại khí dồi dào ở bên đường, chính là nơi sát cửa sổ tầng ba, có một người ngồi đó như thư sinh nho nhã phong thái ngời ngời.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn và sững người: “Cơ Tuyết Băng”.
Chương 343: Một nhóm người trùng hợp
“Tiểu hữu, xin mời!”, lão già áo xám đưa tay ra làm tư thế mời.
“Được, được”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt rồi đi theo ông ta vào tửu lâu, lên thẳng lầu ba.
Sau khi đưa Diệp Thành tới nơi, lão già áo xám liền xoay người biết mất.
Nhưng Diệp Thành biết, sát thủ xuất quỷ nhập thần kiểu này rất có thể đang ẩu náu ở nơi nào đó mà hắn không nhìn thấy, sát thủ cấp cao là đối tượng khiến người khác lo lắng nhất. “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng” chính là đạo lý này.
Diệp Thành ngồi xuống đối diện Cơ Tuyết Băng.
Đối mặt với người thương thuở xưa, mặc dù hắn đã hết tình cảm từ lâu nhưng cũng không hận cô. Tuy hắn hận Thành Côn hãm hãi mình, nhưng oan có đầu nợ có chủ, dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm.
“Tại hạ Cơ Vô Trần”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, đích thân rót cho Diệp Thành một ly rượu.
“Trần Dạ”, Diệp Thành nhẹ giọng cất lời. Đúng thế, Cơ Tuyết Băng không nhận ra hắn, nhờ Khi Thiên Phù Chú và mặt nạ Quỷ Minh mà hắn nguỵ trang được rất tốt, với nhãn lực của Cơ Tuyết Băng cũng không thể nhận ra.
Tuy cô ta là nữ nhưng cải trang thành nam nhân rất giống, rất nho nhã, giống như một thư sinh yếu đuối, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhưng người nào có nhãn giới một chút đều có thể nhìn ra, người càng che giấu nhuệ khí thế này càng đáng sợ.
Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, nhất là sau cuộc thi tam tông.
Không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Cơ Tuyết Băng hơn hắn, trận chiến đó hắn vốn là người thua, vì Cơ Tuyết Băng còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu không hắn cũng không đánh bại được cô ta.
Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua. Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.
Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.
Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.
“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.
“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu. Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.
Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”
“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình như chỉ có ba nữ nhi, ta chưa nghe nói ông ấy có nhi tử bao giờ”.
“Vậy đạo hữu biết quá ít rồi”, Diệp Thành diễn cực kỳ nhập vai! Hắn cười đầy ẩn ý khiến Cơ Tuyết Băng thoáng giật mình. Dù sao muội cũng chưa đến Hạo Thiên thế gia bao giờ, mà ta còn có mặt nạ Quỷ Minh và Khi Thiên Phù Chú che giấu thân phận, ta có thể nói khoác thoải mái!
“Vậy thì đúng là kiến thức của ta nông cạn rồi”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, tại hạ từng có một người bạn cũ cũng tên Trần Dạ”.
“Ồ?”, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên: “Không phải vì ta cùng tên với bạn cũ của đạo hữu nên đạo hữu mới mời ta uống rượu đó chứ? Nếu vậy thì đúng là ta hưởng ké hào quang từ người bạn cũ của đó rồi”.
“Thành thật mà nói, đúng là như vậy”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu: “Đạo hữu rất giống huynh ấy”.
“Thật trùng hợp”.
“Đúng là rất trùng hợp”, lời này không phải Cơ Tuyết Băng nói mà là từ một nơi khác.
Diệp Thành vô thức nghiêng đầu nhìn, một nhóm bốn người đang đi về phía họ.
Bốn người này nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch, thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia và thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia sao?
“Nào nào, ngươi ngồi sang bên kia”, Vi Văn Trác rất tự nhiên lôi Diệp Thành dậy, ấn hắn sang ngồi cạnh Cơ Tuyết Băng, còn hắn ta thì rất tự giác ngồi vào vị trí ban đầu của Diệp Thành, sau khi ngồi xuống hắn ta còn nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng: “Các ngươi không ngại uống cùng chúng ta chứ?”
“Ngại đấy”, mặt Diệp Thành tối sầm lại.
“Đừng nhỏ mọn vậy mà!”, Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cũng đã ngồi xuống: “Có mỹ nữ uống rượu cùng ngươi, thích thế còn gì!”
“Ta cũng không ngại đâu”, Ly Chương cũng ngồi xuống, hắn thật sự không khách khí gì, tự rót cho mình một chén rượu.
“Ta đẹp trai thế này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”, Trần Vinh Vân cũng ngồi xuống, hơn nữa trước khi ngồi xuống hắn còn không quên làm mấy động tác mang tính tượng trưng.
“Người tới là khách, không sao”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt nói.
“Nhìn đi nhìn đi, ngươi nhìn người ta xem”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành, sau đó chớp đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Cơ Tuyết Băng: “Vị đạo hữu này tên gì vậy?”
“Cơ Vô Trần”.
“Ngươi có vợ chưa? Cần ta giới thiệu cho không?”, Từ Nặc Nghiên chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Khụ khụ!”, Diệp Thành ở bên cạnh nghe thấy câu này thì sặc trà, trong đầu bất giác tưởng tượng ra một cảnh tượng không biết diễn tả thế nào, hai nữ nhân cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm gì?
Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì.
Khi Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên phát hiện ánh mắt cô ta có vẻ khác thường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nhìn thế nào cũng thấy vẻ rất mê trai, Cơ Tuyết Băng bị cô ta nhìn chăm chú mà cảm thấy không được tự nhiên.
Đúng thế! Từ Nặc Nghiên là ai? Là Thánh nữ Thất Tịch Cung, tầm nhìn hơn người, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khí chất bất phàm của Cơ Tuyết Băng.
“Sao mình cứ cảm thấy là lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng: “Không biết nếu bây giờ Cơ Tuyết Băng nói mình là nữ nhân, liệu có khiến Từ Nặc Nghiên sợ hãi bật khóc không?”
“Xong rồi, xong rồi, muội muội của chúng ta đã thích người ta, xem ra tối nay không định về nhà rồi”, phía Vi Văn Trác liếc Từ Nặc Nghiên rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt không còn được bình tĩnh.
“Biến đi chỗ khác”, Từ Nặc Nghiên lườm ba người bọn họ.
“Hế?”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì một giọng nói khẽ khàng vang lên.
Khi mọi người nhìn lại thì hai bóng người xinh đẹp đã đi tới, một người hoạt bát tinh nghịch, một người lạnh lùng như băng liên, chẳng phải chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du sao?
Diệp Thành nhìn thấy họ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn lập tức cúi đầu, như đang tìm cái hố chui xuống.
“Người bên trái thật đẹp”, khi Diệp Thành cúi đầu thì ba tên phía Vi Văn Trác đã nhìn Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi với ánh mắt sáng quắc.
“Không không không, ta thấy người bên phải đẹp hơn, ngực to”.
“Ta thích kiểu ngây thơ, dễ thương”.
“Ta thích kiểu lạnh lùng”.
“Mọi người có phiền khi chúng ta ngồi cùng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới, hung hăng lườm Diệp Thành đang cúi đầu, nói xong còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn.
“Không phiền, không phiền”, có người đẹp gia nhập, không có lý do gì bọn họ lại thấy phiền, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt dời chỗ.
“Vị đạo hữu này cúi đầu tìm gì vậy?”, sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi bắt đầu nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Ta mất tiền, đang tìm… tìm tiền”, Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo.
“Tiền?”, hắn vừa dứt lời, mấy tên phía Vi Văn Trác đều cúi đầu, có tên còn suýt nữa chui đầu xuống dưới bàn.
“Ồ, náo nhiệt thế!”, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Mọi người quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nhảy tung tăng tới, giống như một đứa trẻ, hồn nhiên ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.
Thiếu nữ này chính là Lạc Hi!
Cô bé không đến một mình, phía sau còn có hai sứ giả đi theo bảo vệ, không cần nói cũng biết chính là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.
“Ôi, mẹ kiếp!”, Diệp Thành bất giác day đầu mày, cảm giác hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt.
“Tiểu nha đầu này xinh thật”, mắt Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương lại sáng lên lần nữa.
“Nào, ngươi dịch sang bên kia”, Lạc Hi cười hì hì nhưng sau khi ngẫm lại vẫn quay đầu nhìn Lý Nguyên Dương: “Nguyên Dương sư huynh, huynh có thể chuyển một chiếc bàn khác tới đây ngồi ghép không?”
“Mệnh lệnh của Lạc Hi sư muội sao ta có thể không tuân theo?”, Lý Nguyên Dương mỉm cười, ân cần niềm nở hiếm thấy, sao hắn có thể từ chối chứ? Hắn lập tức phóng khoáng phất tay áo, kéo chiếc bàn bên cạnh sang ghép cùng bàn phía Diệp Thành.
“Bây giờ rộng rãi hơn nhiều rồi”, Lạc Hi cười hì hì rồi ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đương nhiên Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng không khách sáo.
“Ồ, bây giờ ta mới để ý thấy ở đây còn có người này”, sau khi hai người ngồi xuống thì nhìn Diệp Thành với vẻ châm chọc.
Chương 344: Vấn đề ai đẹp trai
“Ồ ồ!”, cảnh tượng nổi đoá trong tưởng tượng của Diệp Thành không xuất hiện, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai vị sư huynh, một ngày hôm gặp, hai huynh lại đẹp trai hơn rồi”.
Được Diệp Thành khen, chiếc quạt trong tay hai kẻ kia càng phất có nhịp hơn! Bỗng nhiên còn có cảm giác lâng lâng, chưa biết chừng lát nữa còn lên trời luôn.
“Hôm nay ai đẹp trai người đó trả tiền nhé”, Diệp Thành lại lên tiếng, nói xong hắn còn vò tóc của mình khiến nó rối tung như ổ gà: “Dù sao ta cũng không đẹp trai”.
“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không đẹp trai”, động tác của Vi Văn Trác không chậm, hắn cũng vò đầu thành tổ quạ.
Roẹt!
Ly Chương là tên thẳng thắn nhất, hắn xé rách cổ áo mình, sau đó còn ngoáy mũi: “Ta cũng không đẹp trai”.
“Mặc dù ta thấy mình rất đẹp trai, nhưng so với hai vị thì đúng là không bằng”, Trần Vinh Vân trước giờ luôn tự cho mình đẹp trai cũng không có liêm sỉ, hắn ta hất tóc, mái tóc chia ngôi với tỷ lệ ba - bảy bị hắn hất thành tỷ lệ ba - tám.
Lúc này ánh mắt ba người phía Diệp Thành đều đổ dồn vào Cơ Tuyết Băng, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, lúc này chỉ còn lại ba người họ.
“Ta thấy Lý Nguyên Dương sư huynh và Nguyên Chí sư huynh vẫn đẹp trai hơn”, ba người nhìn lướt qua Cơ Tuyết Băng rồi lại đồng loạt nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí.
Diệp Thành hiểu rõ hai tên này nhất, bọn họ cực kỳ chú ý hình tượng của mình, vì Lạc Hi đang ở đây, bọn họ lại càng phải giữ hình tượng tao nhã, hiên ngang mọi lúc mọi nơi nên sẽ không xé quần áo hay vò đầu như mấy người bọn hắn.
Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cố nhịn không cười ra tiếng, mà mấy tên phía Vi Văn Trác cũng rất phối hợp, biết trước đó Diệp Thành khen hai tên họ Lý, họ Nguyên đẹp trai đương nhiên là muốn chơi hai tên đó, bây giờ bọn họ đã thành công.
“Chỉ một bữa rượu thôi mà”, Lý Nguyên Dương khẽ phất quạt, mặc dù biết Diệp Thành đang gài bẫy mình nhưng vẫn phải giả vờ chuyện trò vui vẻ.
“Được mời các đạo hữu uống rượu là vinh hạnh của tại hạ”, biết không tránh được nên Nguyên Chí cũng khẽ phất quạt trong tay, không thể để mất tiền vô ích, đây cũng là thời cơ tốt để xã giao.
“Ông chủ”, hai người vừa dứt lời, Diệp Thành đã gọi vọng ra bên ngoài: “Cho chúng ta một xe rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ”.
“Khụ khụ”, hắn vừa nói câu này xong, Cơ Tuyết Băng bên cạnh suýt sặc.
“Cho một đĩa Tráng Dương Hổ Tiên”, Ly Chương còn gọi to hơn Diệp Thành.
*Hổ tiên: Bộ phận sinh dục của Hổ
“Rượu ngon, đồ ăn ngon cứ việc mang lên”, Vi Văn Trác cũng không kém cạnh.
“Mang hết những món đắt nhất của các người lên đây, chúng ta có tiền”, giọng Trần Vinh Vân cực kỳ vang.
Tửu lâu náo nhiệt hẳn lên, bốn người phía Diệp Thành tên này gọi to hơn tên kia, không chỉ tửu lâu mà ngay cả những người đang đi ngoài phố cũng không khỏi ngửa đầu lên nhìn.
“Được, được, có ngay, có ngay”, ông chủ tửu lâu vui phải biết.
“Ta đói cả ngày rồi, chỉ chờ bữa ăn này thôi”, Diệp Thành xắn tay áo lên.
“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê”, Vi Văn Trác đối diện duỗi eo.
“Hôm nay ta phải ăn nhiều hơn mới được”, Ly Chương nới lỏng thắt lưng.
“Tám đời rồi chưa được ai mời cơm, cuối cùng cũng bắt được một người”, Trần Vinh Vân dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài ra.
“Có món ngon để ăn rồi”, Lạc Hi cười sung sướng, vẻ mặt háo hức.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh chén.
Lúc này, ngay cả Bích Du luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm cũng bị chọc cười.
Nhìn bốn tên bên cạnh, cuối cùng Từ Nặc Nghiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.
Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh vẫn im lặng uống rượu, cô ta đã không chỉ một lần cau mày nhìn mấy người phía Diệp Thành, cô ta cao ngạo, lãnh đạm, lần này tới đây với mục đích làm rõ thân phận Diệp Thành, ai ngờ lại có một màn đặc sắc này.
Lại nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, sắc mặt hai kẻ này đã không phải tối sầm nữa rồi, mà phải gọi là sắc mặt thay đổi liên tục.
Lúc trước bọn họ đã ước tính rồi, bữa ăn này chỉ mất khoảng mấy trăm nghìn linh thạch vả lại còn là mỗi người tiêu tốn mấy trăm nghìn linh thạch. Đây nào phải mời người khác ăn cơm, rõ ràng là hút máu mà!
“Đừng mang vẻ mặt đưa đám đó mà! Để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cười”, thấy vẻ mặt khó coi của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, Vi Văn Trác cất lời, hắn ta còn xắn cả tay áo lên: “Trước kia có một ông lão…”
“Dừng, đổi chuyện khác đi được không?”, Vi Văn Trác vừa lên tiếng đã bị Trần Vinh Vân, Ly Chương và Từ Nặc Nghiên mắng, nhìn bọn họ có vẻ đã nghe không dưới một lần câu chuyện Vi Văn Trác sắp kể.
“Nào nào, để ta kể cho”, Trần Vinh Vân lắc đầu, vuốt tóc: “Thứ gì khi vào vừa đỏ vừa cứng, rút ra lại vừa mềm vừa ướt?”
Tên này nói xong còn đưa mắt liếc Diệp Thành, Vi Văn Trác, Ly Chương, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Cơ Tuyết Băng: “Đừng nói với ta là các ngươi không biết, thứ này là nam nhân thì đều biết”.
“Hiểu”, Vi Văn Trác, Ly Chương đồng loạt ra dấu ok.
“Hiểu”, Diệp Thành cũng làm như vậy.
“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.
Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này. Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.
“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời. Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!
“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.
Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.
“Thứ này ấy mà…”
“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.
Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.
Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.
Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.
“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, vẻ mặt của một đám người sau khi hiểu ra đều khác nhau, chỉ có Lạc Hi vẫn chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn hết người này đến người khác.
“Hổ Tiên đến rồi”, tiếng nói này vang lên thật đúng lúc, khiến mấy người phía Diệp Thành đều không khỏi nhìn ông chủ tửu lâu đích thân mang đồ ăn đến với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nào nào nào, ăn thôi”, Vi Văn Trác xắn tay áo, bắt đầu đánh chén, hắn gắp một miếng thật to cho Từ Nặc Nghiên: “Món này bổ lắm, đẹp da, dưỡng nhan, chống lão hoá”.
“Cút”.
“Không ăn thì chúng ta ăn”, Vi Văn Trác bĩu môi.
“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn. Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay. Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.
“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.
“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”
“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.
Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.
Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.
Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.
“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”
“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.
“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”
Chương 345: Người nghe
“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.
“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.
“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”
“Không đúng!”, Từ Nặc Nghiên liếc Lý Nguyên Dương: “Sao ta nghe nói Diệp Thành bị phế vùng đan điền nên các ngươi ruồng bỏ hắn?”
“Đó chỉ là lời đồn bên ngoài thôi, không đáng tin”, Lý Nguyên Dương phe phẩy chiếc quạt, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trào phúng.
“Vậy lúc trước hắn có phải người thương của Huyền Linh Chi Thể ở Chính Dương Tông các ngươi không?”, Trần Vinh Vân tò mò hỏi.
“Hắn?”, Lý Nguyên Dương cười khẩy: “Hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn về người thương mà mọi người nói chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi. Hắn cũng không tự xem mình có đức hạnh gì, hắn xứng với Thánh nữ Chính Dương Tông ta sao?”
“Nhưng hắn đã đánh bại Thánh nữ của các ngươi, đây là sự thật!”, Ly Chương nói một một câu ý tứ.
“Đó là do Thánh nữ nhà ta bất cẩn thôi”, khả năng lấp liếm của Lý Nguyên Dương rất khá, hắn lại nói tiếp: “Cơ sư tỷ còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu sử dụng một trong hai thứ đó, hắn còn sống được không?”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi”, Vi Văn Trác ném móng heo đang ăn dở lên bàn: “Sao ta nghe nói khi thi đấu ở cuộc thi tam tông, thực lực của Thánh nữ nhà ngươi hơn Diệp Thành hẳn một cảnh giới, cuộc thi này ngay từ đầu đã không công bằng, nếu hai người cùng đẳng cấp, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
“Đạo hữu đừng bị lời đồn mê hoặc”.
“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.
“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”
“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.
“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”
Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.
Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.
Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần. Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.
Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?
Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?
Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cạch! Cạch!
Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.
“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên. Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.
“Ừ, được đó”.
“Ta cũng đi”, Từ Nặc Nghiên cũng đứng lên.
“Thân là nữ nhân thì đi làm gì?”, Trần Vinh Vân ngoáy mũi.
“Mặc cả cho các ngươi!”
“Vậy thôi chúng ta về ngủ đây!”, Ly Chương giật giật khoé miệng, ba tên tựa lưng khoác vai, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Diệp Thành: “Ngày mai gặp lại”.
Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!
“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.
“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi.
“Vâng!”, Lạc Hi cười tươi, quay đầu nhìn lại: “Trần Dạ sư huynh, huynh về Đan phủ với chúng ta đi!”
“Thôi, ở Đan phủ hình như có người không muốn tiếp đón huynh lắm”, Diệp Thành vừa xỉa răng vừa thong dong đáp.
“Biết thì tốt”, Huyền Nữ hờ hững nhìn Diệp Thành sau đó đưa Lạc Hi đi, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đứng lên, trước khi đi còn gườm Diệp Thành cháy mắt.
“Hai huynh đừng quên trả tiền đấy”, phía sau vọng lại giọng nói của Diệp Thành, câu này khiến hai tên suýt ói ra máu.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Thành sử dụng chân khí để giải rượu, nụ cười trên mặt biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Hôm nay uống rượu có vui không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống cằm nhìn Diệp Thành.
“Cuộc đời là một vở kịch, ta không diễn thì người khác diễn”, Diệp Thành đứng dậy duỗi eo.
“Cô ta đã phát hiện ra thân phận thật của ngươi chưa?”, Bích Du nhẹ giọng hỏi Diệp Thành.
“Cô nghĩ nếu muội ấy đã biết thân phận ta thì còn ngồi ở đây sao?”, Diệp Thành mỉm cười khoan khoái: “Yên tâm, trong người ta có Khi Thiên Phù Chú, ta còn đeo mặt nạ Quỷ Minh nữa, ai không có Thiên nhãn rất khó nhận ra ta”.
“Vậy thì tốt”.
“Ta hỏi chuyện này, không biết các cô biết không”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Có phải ở Bắc Sở có một thế gia tên là Hạo Thiên không?”
“Có, đương nhiên có rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi trả lời rất chắc chắn: “Bắc Sở có câu Nam Mộ Vân, Bắc Hạo Thiên, ngươi chưa nghe bao giờ à?”
“Chưa”, Diệp Thành lắc đầu, cười khan: “Lúc trước Cơ Tuyết Băng hỏi về gia cảnh của ta, ta nói bừa là gia tộc Hạo Thiên, ai ngờ Đại Sở lại thật sự có gia tộc này, người tinh nhanh như ta suýt thì bại lộ”.
“Đó là một gia tộc quy ẩn”, dường như Bích Du cũng biết, cô giải thích: “Lai lịch của họ rất thần bí, người trong gia tộc đều lấy họ là Hạo Thiên”.
“Họ kép Hạo Thiên, đúng là một cái họ kỳ lạ”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Vậy nên bây giờ ngươi là Hạo Thiên Trần Dạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhún vai: “Không biết sau khi người của gia tộc Hạo Thiên biết sẽ có phản ứng thế nào”.
“Vô tình thôi, thật sự chỉ là vô tình”, Diệp Thành day mạnh đầu mày.
“Đi thôi”, Bích Du đứng dậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vươn vai theo sau.
Đêm đã khuya nhưng đường phố của Đan Thành vẫn sầm uất như thường, quầy hàng bên đường vẫn mở.
Đi trên con phố náo nhiệt, bầu không khí giữa ba người trở nên có chút kỳ lạ. Bích Du bên trái không nói, Thượng Quan Ngọc Nhi bên phải cũng cúi đầu không nói, thi thoảng còn mím môi.
Diệp Thành là người buồn chán nhất, hắn nhìn người này rồi nhìn người kia, cũng rất tự giác giữ im lặng.
Đến một lúc nào đó, hắn tìm được cơ hội rời đi.
Nhìn Diệp Thành rời đi, Thượng Quan Ngọc Nhi lại mím môi, nhìn Bích Du: “Bích Du tỷ tỷ, tỷ không ngại việc muội cũng thích người trong lòng tỷ đâu đúng không?”
“Nói gì vậy nha đầu ngốc này, đi thôi”, Bích Du cười khẽ, quay người bước tiếp.
“Muội nói thật đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo: “Nếu huynh ấy đều chấp nhận chúng ta thì muội có thể làm thiếp”.
“Chỉ sợ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình thôi!”
“Vậy thì mười nghìn linh thạch”, Diệp Thành lại thêm chín nghìn nữa sau đó đưa cả cho lão già mặc đồ tím kia.
Lão già cũng đưa lại cho hắn một miếng ngọc giản: “Cầm lấy miếng ngọc giản này, biết đâu, ta nói biết đâu ngươi đặt trúng thì dùng nó đến đây lấy tiền, nếu không có miếng ngọc giản này thì không được tính”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành cười xoà sau đó cầm lấy miếng ngọc giản quay người đi, phía sau hắn còn có từng cặp mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Sau khi đặt cược, Diệp Thành không hề rời đi khỏi nơi này mà nhìn ngó trái phải ở nơi đặt cược, nơi này được bày trí hết sức tinh tế, chạy tới đây cược tiền quả là một trải nghiệm mới mẻ.
“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ”, trước một cái bàn ở ngay bên cạnh, một người trông giống như con khỉ gầy trơ xương lên tiếng hô hào.
Diệp Thành liếc mắt qua nhìn và tiến tới, hắn cũng muốn xem xem các tu sĩ các cược sẽ cá cược thế nào.
Khi đi lại gần một chút khoé miệng Diệp Thành bất giác nhếch lên: “Xắc xúc xắc?”
“Mẹ kiếp, đúng là hay ho”, Diệp Thành xoa xoa cằm: “Tu sĩ cũng cược thế này sao? Nếu như người nào đó có thiên nhãn thì chỉ cần nhìn một phát là nhìn thấu được rồi, kể cả không thể nhìn thấu thì cũng có thể nghe ra mà”.
“Vậy là ngươi không hiểu rồi”, nghe thấy tiếng Diệp Thành lẩm bẩm như vậy, một người bên cạnh hắn nghiêng đầu sang nhìn, và thật tình cờ, người này Diệp Thành đã gặp từ trước, đây chẳng phải là tên béo trước đó đâm sầm vào khiến hắn ngã ra sao?
“Sao thế, nơi này còn có môn đạo nào sao?”, Diệp Thành nhìn tên béo và hỏi bằng giọng khó hiểu.
“Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng bên mời cá cược ngốc cả à?”, tên béo kia nói rồi không quên chỉ vào bàn đặt cược: “Nhìn thấy chưa, bàn đặt cược còn có cấm chế, cho dù là kết giới nhỏ nhưng những khả năng thần thông của tu sĩ cũng chẳng có tác dụng ở đây đây, còn cái bát lắc xúc xắc kia, cái nào cũng là binh khí cả, những khả năng thần thông của tu sĩ không hề có tác dụng, kể cả là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu được bên trong là đại hay tiểu.
“Vậy các ngươi không sợ họ giở trò sao?”
“Có bao nhiêu người xem thế này bọn họ dám sao?”
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào nào, ta đặt đại”, tên béo kia đã bắt đầu lấy cái túi đựng đồ ném ra.
“Thiên nhãn không thể nhìn ra không biết Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu không?”, Diệp Thành kẽ giọng lẩm bẩm, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào cái bát đang lắc xúc xắc kia.
Và thật bất ngờ, Tiên Luân Nhãn của hắn có thể nhìn thấu cái bát kia, nhìn rõ mồn một con xúc xắc được làm bằng ngọc sáng choang, và hắn còn nhìn thấy rõ con số trên xúc xắc: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
“Ôi trời, phát tài rồi”, Diệp Thành sáng mắt lên: “Có vẻ như mình nhìn thấy được đống linh thạch đang chất thành ngọn núi rồi”.
“Mở, một, hai, ba, sáu điểm, tiểu”, khi Diệp Thành còn đang vui mừng vì điều bất ngờ thì cái tên người gầy như khỉ là nhà cái kia đã mở bát ra, ba điểm, đúng như Diệp Thành vừa nhìn thấy, vả lại tên này còn không hề giở trò.
“Mẹ kiếp”, tên béo ở bên cạnh hắn bắt đầu hằn học mắng chửi.
“Đúng là gặp phải ma rồi, vẫn là đại”, cũng giống như hắn, tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên và nó đều vang lên từ những tên bị thua tiền.
“Đúng tiết tấu này rồi đấy, hi hi hi”, có điều những người vừa được tiền lại không hề yên phận, thế là trên bàn cược tiếp tục vang lên những tiếng chửi rủa và điệu cười giễu cợt.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.
“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.
“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.
“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.
“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.
“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.
“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.
“Vớ vẩn”.
“Ta không tin”.
Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.
“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.
“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.
“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.
“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.
“Mở”, nhà cái nhanh chóng mở bát: “Năm, năm, sáu, mười sáu điểm, đại”.
“Mẹ kiếp”, đột nhiên xung quanh bàn cược cùng lúc vang lên tiếng chửi lớn.
“Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn”.
“Biết trước ta đã cược theo ngươi rồi”, tên béo bên cạnh Diệp Thành mặt mày khó coi thấy rõ.
“Nghĩ thoáng ra đi”, Diệp Thành vỗ vai tên béo sau đó nhận một trăm tám mươi nghìn linh thạch từ nhà cái rồi quay người rời đi.
“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.
Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.
Cũng vì tuân theo tôn chỉ này mà chưa tới nửa canh giờ, số tiền mười nghìn linh thạch của Diệp Thành đã tăng lên mấy chục lần, hắn kiếm về hơn hai triệu linh thạch.
Tiếp tục!
Diệp Thành lại tiếp tục cầm túi đựng đồ chạy tới một bàn cược khác.
Lúc này, phía trước lan can lầu hai có một thanh niên mặc y phục trắng tay cầm hồ lô rượu đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Thiếu chủ, chính là tên tiểu tử đó, chưa tới nửa canh giờ hắn đã thắng hơn hai triệu linh thạch, chưa hề thua một lần nào”, một lão già tóc đen ở bên cạnh tên thanh niên mặc đồ xanh lên tiếng: “Có phải hắn giở trò gì không?”
“Giở trò hay không thì ta không biết nhưng người này không hề đơn giản”, tên thanh niên kia nhếch miệng cười.
“Không thể để hắn thắng liên tiếp như vậy được, nếu không thì không tới ba canh giờ chúng ta sẽ sập tiệm mất”.
“Đương nhiên không thể rồi”, tên thanh niên kia vươn vai khẽ xua tay: “Đi, mời hắn tới phòng Thiên Tự Hiệu, ta ở đó đợi hắn, nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút”.
“Vâng”, lão già tóc đen vội xuống lầu.
“Một trăm nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành đã ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, sau tiếng của nhà cái, cái bát đang xoay ngừng lại: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Đúng là kỳ lạ”, lại nhìn khuôn mặt tên nhà cái kia, trông còn khó coi hơn là khóc, số tiền hắn thắng được cũng không đủ bù vào chỗ một trăm nghìn của Diệp Thành.
“Tiểu hữu cũng được đấy nhỉ? Liên tiếp thắng hai lần”, cả đám người xung quanh Diệp Thành lần lượt nhìn hắn: “Ngươi nói xem tiếp theo là đại hay tiểu?”
“Nhất định là….”
“Vị tiểu hữu này, thiếu chủ nhà ta có lời mời”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị một lão già tóc đen ở phía sau vỗ vai ngắt lời.
Chương 342: Ta có tiền
“Thiếu chủ nhà ông?”, Diệp Thành sững người, hắn bất giác đảo mắt nhìn và hiểu ra có chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải vì hắn thắng quá nhiều sao? Đến cả sản nghiệp lớn như vậy mà cứ để một kẻ như hắn thắng liên tiếp, không đóng cửa mới lạ.
“Tiểu hữu, xin mời”, lão già tóc đen cố gắng nở nụ cười.
“Ta còn có việc, ta đi…”
“Đi đâu?”, Diệp Thành định chuồn đi thì bị lão già tóc đen kéo lại, cứ thế lôi lên lầu ba, tới phòng Thiên Tự Hiệu.
Diệp Thành cứ thế bị ném vào trong, đứng còn không vững và ngã nhoài ra đất.
Đợi tới khi bò dậy hắn mới nhìn ra được căn phòng này được bày trí tinh tế thế nào, trong bầu không khí còn phảng phất mùi linh thảo, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta khoan khoái rồi.
“Ta nói này đạo hữu, cũng không nên như vậy đâu”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, là gã thanh niên mặc y phục trắng cầm theo bình hồ lô.
“Ta đã làm gì?”, mặc dù biết hắn ta nói tới chuyện gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô.
“Chưa tới nửa canh giờ mà đã thắng được hơn hai triệu linh thạch có phải là vô lý không?”
“Không phải, là do vận may của ta tốt thôi, vốn dĩ ta định đi nhưng bị người của ngươi kéo lên đây”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn vẫn còn thấy đau đầu về chuyện vừa rồi và quan trọng hơn cả là việc đó làm chậm đi thời gian kiếm tiền của hắn.
“Là do chúng ta mạo phạm rồi”, tên thanh niên kia mỉm cười: “Gặp nhau là duyên, không biết vị đạo hữu đây có tiện uống một chén với ta không?”
“Không phải ngươi đã hạ độc sẵn rồi chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói nhưng vẫn ngồi xuống.
“Cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm chuyện đó ở Đan Thành đâu”.
“Cũng đúng”.
“Tại hạ Lăng Tiêu”, tên thanh niên mặc đồ trắng rót cho Diệp Thành một chén rượu sau đó mỉm cười nhìn hắn: “Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”
“Gọi ta Trần Dạ là được”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Trần Dạ đạo hữu”, sau khi trút một chén vào miệng, Lăng Tiêu ho hắng: “Có thể xin đạo hữu rộng lượng tới địa điểm khác đặt cược không? Chỗ chúng ta không thể trụ được với sự dày vò của đạo hữu”.
“Đừng mà, ta còn muốn chơi thêm hai ván nữa”.
“Nếu vị đạo hữu đây mà chơi thêm hai ván nữa thì chỗ chúng ta phải đóng cửa mất”, Lăng Tiêu day trán.
“Ta không quan tâm, ta thích chơi ở đây”, Diệp Thành nói với bộ mặt không sợ gì.
“Vậy đạo hữu xem thế này có được không?”, Lăng Tiêu vừa rót cho Diệp Thành một chén vừa mỉm cười nhìn hắn: “Chỗ chúng ta đưa cho đạo hữu hai triệu linh thạch, xin đạo hữu đừng chơi chỗ chúng ta nữa, như vậy có được không?”
“Hai triệu, hơi ít”, Diệp Thành gãi tai, hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ.
Thấy Diệp Thành như vậy, Lăng Tiêu thật sự không thể kiềm chế nổi nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn: “Thế này nhé, ta ghi lại tên của đạo hữu, đạo hữu không phải làm gì cả, mỗi năm chỗ ta sẽ tặng đạo hữu số tiền là ba triệu linh thạch, như vậy có được không?”
“Được, cứ như vậy đi”, lần này Diệp Thành đáp rất dứt khoát.
Con người mà, cũng có lúc không được quá tham lam, tên Lăng Tiêu này có thể mở được một địa điểm cá cược lớn thế này này ở Đan Thành thì đằng sau hắn nhất định có thế lực lớn, thu được tiền về rồi thì nên biết tự hài lòng, đã bị người ta để ý nếu vẫn cố gắng qua mặt thì tiền không kiếm được là một chuyện, nói không chừng còn gặp hoạ diệt thân.
Lăng Tiêu là một người thông minh, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đạt được thống nhất chung là được. Ta có tiền đương nhiên sẽ không chặn đường làm ăn của ngươi, hai bên hợp tác vui vẻ.
“Đa tạ đạo hữu”, Lăng Tiêu cũng rất phóng khoáng đưa một cái túi đựng đồ cho Diệp Thành, chỉ một câu nói thôi, nếu không phải việc có thể bỏ tiền ra giải quyết thì hắn sẽ không ra tay.
“Có gì đâu, hợp tác vui vẻ mà”, Diệp Thành cười xoà, hắn vui vẻ nhận lấy túi đựng đồ, ngó vào trong nhìn, bên trong chỉ có hai triệu linh thạch”.
“Ngày này của năm tới đạo hữu cứ tới nhận lấy ba triệu”, Lăng Tiêu mỉm cười nói.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?
“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”
“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được. Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.
“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”
“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa. Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.
Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.
Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại vào một địa điểm cá cược khác, sau khi kiếm về một triệu linh thạch hắn cũng được ông chủ ở đây mời uống trà.
Những chén trà này đắt đỏ hơn bình thường vì trước khi rời đi Diệp Thành còn kiếm được một triệu linh thạch từ ông chủ ở đây, hắn còn có thể trông thấy khuôn mặt xót xa của ông ta nữa.
“Lại kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất túi đựng đồ đi rồi đi vào địa điểm cá cược thứ ba.
Nơi này nhỏ hơn rất nhiều, kinh doanh không bằng hai nơi trước đó mà Diệp Thành đến. Diệp Thành cũng không quá đáng, những phần hắn thắng được và thêm phần mà ông chủ đưa cho cũng chỉ tầm một triệu một trăm mười linh thạch.
“Đây là việc mà trước nay chưa bao giờ có”, Diệp Thành cầm đống linh thạch với giá trị gần tám triệu, hắn tự tin tuyệt đối.
Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.
“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.
Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”
“Giá cả không rẻ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn lão ta: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Một triệu, không thể trả giá”.
“Không sao, con có tiền”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa một cái túi đựng đồ cho lão ta sau đó cầm hai viên huyền cang và huyền thiết bỏ vào trong túi đựng khiến lão già kia ngẩn người.
“Con đi đây”, Diệp Thành vẫy tay vỗ vào cái túi đựng đồ, lòng thầm mở cờ.
Lần này thu hoạch cũng không tồi, tám triệu linh thạch kiếm về mà tiêu chỉ còn lại chưa tới ba triệu, hắn đem theo một đống đồ về, nào là linh thảo, binh khí quý giá, linh ngọc linh châu, nguyên liệu luyện binh khí và gần như cái gì cũng mua.
Sướng quá!
Diệp Thành vui tươi đi trên đường, khuôn mặt hắn viết rõ từ “sướng”.
Đang đi, bên đường có một lão già tóc xám ngăn hắn lại.
“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn lão già với vẻ mặt hoài nghi.
“Công tử nhà ta có lời mời ngươi tới uống một chén”, lão già kia thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, mặc dù mắt lão ta vẩn đục nhưng vẫn hiện lên cái nhìn sắc lạnh.
“Người này là sát thủ”, Diệp Thành thầm nhủ, trước đây khi còn làm tình báo, các sát thủ trong tình báo các về cơ bản đều có khí chất này.
“Công tử nhà ông?”, Diệp Thành nhìn lão già và hỏi lại.
“Đó chính là công tử nhà ta”, lão già không giải thích nhiều mà chỉ vào một quán rượu đại khí dồi dào ở bên đường, chính là nơi sát cửa sổ tầng ba, có một người ngồi đó như thư sinh nho nhã phong thái ngời ngời.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn và sững người: “Cơ Tuyết Băng”.
Chương 343: Một nhóm người trùng hợp
“Tiểu hữu, xin mời!”, lão già áo xám đưa tay ra làm tư thế mời.
“Được, được”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt rồi đi theo ông ta vào tửu lâu, lên thẳng lầu ba.
Sau khi đưa Diệp Thành tới nơi, lão già áo xám liền xoay người biết mất.
Nhưng Diệp Thành biết, sát thủ xuất quỷ nhập thần kiểu này rất có thể đang ẩu náu ở nơi nào đó mà hắn không nhìn thấy, sát thủ cấp cao là đối tượng khiến người khác lo lắng nhất. “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng” chính là đạo lý này.
Diệp Thành ngồi xuống đối diện Cơ Tuyết Băng.
Đối mặt với người thương thuở xưa, mặc dù hắn đã hết tình cảm từ lâu nhưng cũng không hận cô. Tuy hắn hận Thành Côn hãm hãi mình, nhưng oan có đầu nợ có chủ, dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm.
“Tại hạ Cơ Vô Trần”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, đích thân rót cho Diệp Thành một ly rượu.
“Trần Dạ”, Diệp Thành nhẹ giọng cất lời. Đúng thế, Cơ Tuyết Băng không nhận ra hắn, nhờ Khi Thiên Phù Chú và mặt nạ Quỷ Minh mà hắn nguỵ trang được rất tốt, với nhãn lực của Cơ Tuyết Băng cũng không thể nhận ra.
Tuy cô ta là nữ nhưng cải trang thành nam nhân rất giống, rất nho nhã, giống như một thư sinh yếu đuối, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhưng người nào có nhãn giới một chút đều có thể nhìn ra, người càng che giấu nhuệ khí thế này càng đáng sợ.
Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, nhất là sau cuộc thi tam tông.
Không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Cơ Tuyết Băng hơn hắn, trận chiến đó hắn vốn là người thua, vì Cơ Tuyết Băng còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu không hắn cũng không đánh bại được cô ta.
Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua. Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.
Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.
Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.
“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.
“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu. Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.
Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”
“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình như chỉ có ba nữ nhi, ta chưa nghe nói ông ấy có nhi tử bao giờ”.
“Vậy đạo hữu biết quá ít rồi”, Diệp Thành diễn cực kỳ nhập vai! Hắn cười đầy ẩn ý khiến Cơ Tuyết Băng thoáng giật mình. Dù sao muội cũng chưa đến Hạo Thiên thế gia bao giờ, mà ta còn có mặt nạ Quỷ Minh và Khi Thiên Phù Chú che giấu thân phận, ta có thể nói khoác thoải mái!
“Vậy thì đúng là kiến thức của ta nông cạn rồi”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, tại hạ từng có một người bạn cũ cũng tên Trần Dạ”.
“Ồ?”, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên: “Không phải vì ta cùng tên với bạn cũ của đạo hữu nên đạo hữu mới mời ta uống rượu đó chứ? Nếu vậy thì đúng là ta hưởng ké hào quang từ người bạn cũ của đó rồi”.
“Thành thật mà nói, đúng là như vậy”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu: “Đạo hữu rất giống huynh ấy”.
“Thật trùng hợp”.
“Đúng là rất trùng hợp”, lời này không phải Cơ Tuyết Băng nói mà là từ một nơi khác.
Diệp Thành vô thức nghiêng đầu nhìn, một nhóm bốn người đang đi về phía họ.
Bốn người này nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch, thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia và thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia sao?
“Nào nào, ngươi ngồi sang bên kia”, Vi Văn Trác rất tự nhiên lôi Diệp Thành dậy, ấn hắn sang ngồi cạnh Cơ Tuyết Băng, còn hắn ta thì rất tự giác ngồi vào vị trí ban đầu của Diệp Thành, sau khi ngồi xuống hắn ta còn nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng: “Các ngươi không ngại uống cùng chúng ta chứ?”
“Ngại đấy”, mặt Diệp Thành tối sầm lại.
“Đừng nhỏ mọn vậy mà!”, Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cũng đã ngồi xuống: “Có mỹ nữ uống rượu cùng ngươi, thích thế còn gì!”
“Ta cũng không ngại đâu”, Ly Chương cũng ngồi xuống, hắn thật sự không khách khí gì, tự rót cho mình một chén rượu.
“Ta đẹp trai thế này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”, Trần Vinh Vân cũng ngồi xuống, hơn nữa trước khi ngồi xuống hắn còn không quên làm mấy động tác mang tính tượng trưng.
“Người tới là khách, không sao”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt nói.
“Nhìn đi nhìn đi, ngươi nhìn người ta xem”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành, sau đó chớp đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Cơ Tuyết Băng: “Vị đạo hữu này tên gì vậy?”
“Cơ Vô Trần”.
“Ngươi có vợ chưa? Cần ta giới thiệu cho không?”, Từ Nặc Nghiên chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Khụ khụ!”, Diệp Thành ở bên cạnh nghe thấy câu này thì sặc trà, trong đầu bất giác tưởng tượng ra một cảnh tượng không biết diễn tả thế nào, hai nữ nhân cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm gì?
Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì.
Khi Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên phát hiện ánh mắt cô ta có vẻ khác thường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nhìn thế nào cũng thấy vẻ rất mê trai, Cơ Tuyết Băng bị cô ta nhìn chăm chú mà cảm thấy không được tự nhiên.
Đúng thế! Từ Nặc Nghiên là ai? Là Thánh nữ Thất Tịch Cung, tầm nhìn hơn người, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khí chất bất phàm của Cơ Tuyết Băng.
“Sao mình cứ cảm thấy là lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng: “Không biết nếu bây giờ Cơ Tuyết Băng nói mình là nữ nhân, liệu có khiến Từ Nặc Nghiên sợ hãi bật khóc không?”
“Xong rồi, xong rồi, muội muội của chúng ta đã thích người ta, xem ra tối nay không định về nhà rồi”, phía Vi Văn Trác liếc Từ Nặc Nghiên rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt không còn được bình tĩnh.
“Biến đi chỗ khác”, Từ Nặc Nghiên lườm ba người bọn họ.
“Hế?”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì một giọng nói khẽ khàng vang lên.
Khi mọi người nhìn lại thì hai bóng người xinh đẹp đã đi tới, một người hoạt bát tinh nghịch, một người lạnh lùng như băng liên, chẳng phải chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du sao?
Diệp Thành nhìn thấy họ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn lập tức cúi đầu, như đang tìm cái hố chui xuống.
“Người bên trái thật đẹp”, khi Diệp Thành cúi đầu thì ba tên phía Vi Văn Trác đã nhìn Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi với ánh mắt sáng quắc.
“Không không không, ta thấy người bên phải đẹp hơn, ngực to”.
“Ta thích kiểu ngây thơ, dễ thương”.
“Ta thích kiểu lạnh lùng”.
“Mọi người có phiền khi chúng ta ngồi cùng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới, hung hăng lườm Diệp Thành đang cúi đầu, nói xong còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn.
“Không phiền, không phiền”, có người đẹp gia nhập, không có lý do gì bọn họ lại thấy phiền, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt dời chỗ.
“Vị đạo hữu này cúi đầu tìm gì vậy?”, sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi bắt đầu nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Ta mất tiền, đang tìm… tìm tiền”, Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo.
“Tiền?”, hắn vừa dứt lời, mấy tên phía Vi Văn Trác đều cúi đầu, có tên còn suýt nữa chui đầu xuống dưới bàn.
“Ồ, náo nhiệt thế!”, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Mọi người quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nhảy tung tăng tới, giống như một đứa trẻ, hồn nhiên ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.
Thiếu nữ này chính là Lạc Hi!
Cô bé không đến một mình, phía sau còn có hai sứ giả đi theo bảo vệ, không cần nói cũng biết chính là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.
“Ôi, mẹ kiếp!”, Diệp Thành bất giác day đầu mày, cảm giác hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt.
“Tiểu nha đầu này xinh thật”, mắt Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương lại sáng lên lần nữa.
“Nào, ngươi dịch sang bên kia”, Lạc Hi cười hì hì nhưng sau khi ngẫm lại vẫn quay đầu nhìn Lý Nguyên Dương: “Nguyên Dương sư huynh, huynh có thể chuyển một chiếc bàn khác tới đây ngồi ghép không?”
“Mệnh lệnh của Lạc Hi sư muội sao ta có thể không tuân theo?”, Lý Nguyên Dương mỉm cười, ân cần niềm nở hiếm thấy, sao hắn có thể từ chối chứ? Hắn lập tức phóng khoáng phất tay áo, kéo chiếc bàn bên cạnh sang ghép cùng bàn phía Diệp Thành.
“Bây giờ rộng rãi hơn nhiều rồi”, Lạc Hi cười hì hì rồi ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đương nhiên Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng không khách sáo.
“Ồ, bây giờ ta mới để ý thấy ở đây còn có người này”, sau khi hai người ngồi xuống thì nhìn Diệp Thành với vẻ châm chọc.
Chương 344: Vấn đề ai đẹp trai
“Ồ ồ!”, cảnh tượng nổi đoá trong tưởng tượng của Diệp Thành không xuất hiện, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai vị sư huynh, một ngày hôm gặp, hai huynh lại đẹp trai hơn rồi”.
Được Diệp Thành khen, chiếc quạt trong tay hai kẻ kia càng phất có nhịp hơn! Bỗng nhiên còn có cảm giác lâng lâng, chưa biết chừng lát nữa còn lên trời luôn.
“Hôm nay ai đẹp trai người đó trả tiền nhé”, Diệp Thành lại lên tiếng, nói xong hắn còn vò tóc của mình khiến nó rối tung như ổ gà: “Dù sao ta cũng không đẹp trai”.
“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không đẹp trai”, động tác của Vi Văn Trác không chậm, hắn cũng vò đầu thành tổ quạ.
Roẹt!
Ly Chương là tên thẳng thắn nhất, hắn xé rách cổ áo mình, sau đó còn ngoáy mũi: “Ta cũng không đẹp trai”.
“Mặc dù ta thấy mình rất đẹp trai, nhưng so với hai vị thì đúng là không bằng”, Trần Vinh Vân trước giờ luôn tự cho mình đẹp trai cũng không có liêm sỉ, hắn ta hất tóc, mái tóc chia ngôi với tỷ lệ ba - bảy bị hắn hất thành tỷ lệ ba - tám.
Lúc này ánh mắt ba người phía Diệp Thành đều đổ dồn vào Cơ Tuyết Băng, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, lúc này chỉ còn lại ba người họ.
“Ta thấy Lý Nguyên Dương sư huynh và Nguyên Chí sư huynh vẫn đẹp trai hơn”, ba người nhìn lướt qua Cơ Tuyết Băng rồi lại đồng loạt nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí.
Diệp Thành hiểu rõ hai tên này nhất, bọn họ cực kỳ chú ý hình tượng của mình, vì Lạc Hi đang ở đây, bọn họ lại càng phải giữ hình tượng tao nhã, hiên ngang mọi lúc mọi nơi nên sẽ không xé quần áo hay vò đầu như mấy người bọn hắn.
Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cố nhịn không cười ra tiếng, mà mấy tên phía Vi Văn Trác cũng rất phối hợp, biết trước đó Diệp Thành khen hai tên họ Lý, họ Nguyên đẹp trai đương nhiên là muốn chơi hai tên đó, bây giờ bọn họ đã thành công.
“Chỉ một bữa rượu thôi mà”, Lý Nguyên Dương khẽ phất quạt, mặc dù biết Diệp Thành đang gài bẫy mình nhưng vẫn phải giả vờ chuyện trò vui vẻ.
“Được mời các đạo hữu uống rượu là vinh hạnh của tại hạ”, biết không tránh được nên Nguyên Chí cũng khẽ phất quạt trong tay, không thể để mất tiền vô ích, đây cũng là thời cơ tốt để xã giao.
“Ông chủ”, hai người vừa dứt lời, Diệp Thành đã gọi vọng ra bên ngoài: “Cho chúng ta một xe rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ”.
“Khụ khụ”, hắn vừa nói câu này xong, Cơ Tuyết Băng bên cạnh suýt sặc.
“Cho một đĩa Tráng Dương Hổ Tiên”, Ly Chương còn gọi to hơn Diệp Thành.
*Hổ tiên: Bộ phận sinh dục của Hổ
“Rượu ngon, đồ ăn ngon cứ việc mang lên”, Vi Văn Trác cũng không kém cạnh.
“Mang hết những món đắt nhất của các người lên đây, chúng ta có tiền”, giọng Trần Vinh Vân cực kỳ vang.
Tửu lâu náo nhiệt hẳn lên, bốn người phía Diệp Thành tên này gọi to hơn tên kia, không chỉ tửu lâu mà ngay cả những người đang đi ngoài phố cũng không khỏi ngửa đầu lên nhìn.
“Được, được, có ngay, có ngay”, ông chủ tửu lâu vui phải biết.
“Ta đói cả ngày rồi, chỉ chờ bữa ăn này thôi”, Diệp Thành xắn tay áo lên.
“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê”, Vi Văn Trác đối diện duỗi eo.
“Hôm nay ta phải ăn nhiều hơn mới được”, Ly Chương nới lỏng thắt lưng.
“Tám đời rồi chưa được ai mời cơm, cuối cùng cũng bắt được một người”, Trần Vinh Vân dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài ra.
“Có món ngon để ăn rồi”, Lạc Hi cười sung sướng, vẻ mặt háo hức.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh chén.
Lúc này, ngay cả Bích Du luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm cũng bị chọc cười.
Nhìn bốn tên bên cạnh, cuối cùng Từ Nặc Nghiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.
Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh vẫn im lặng uống rượu, cô ta đã không chỉ một lần cau mày nhìn mấy người phía Diệp Thành, cô ta cao ngạo, lãnh đạm, lần này tới đây với mục đích làm rõ thân phận Diệp Thành, ai ngờ lại có một màn đặc sắc này.
Lại nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, sắc mặt hai kẻ này đã không phải tối sầm nữa rồi, mà phải gọi là sắc mặt thay đổi liên tục.
Lúc trước bọn họ đã ước tính rồi, bữa ăn này chỉ mất khoảng mấy trăm nghìn linh thạch vả lại còn là mỗi người tiêu tốn mấy trăm nghìn linh thạch. Đây nào phải mời người khác ăn cơm, rõ ràng là hút máu mà!
“Đừng mang vẻ mặt đưa đám đó mà! Để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cười”, thấy vẻ mặt khó coi của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, Vi Văn Trác cất lời, hắn ta còn xắn cả tay áo lên: “Trước kia có một ông lão…”
“Dừng, đổi chuyện khác đi được không?”, Vi Văn Trác vừa lên tiếng đã bị Trần Vinh Vân, Ly Chương và Từ Nặc Nghiên mắng, nhìn bọn họ có vẻ đã nghe không dưới một lần câu chuyện Vi Văn Trác sắp kể.
“Nào nào, để ta kể cho”, Trần Vinh Vân lắc đầu, vuốt tóc: “Thứ gì khi vào vừa đỏ vừa cứng, rút ra lại vừa mềm vừa ướt?”
Tên này nói xong còn đưa mắt liếc Diệp Thành, Vi Văn Trác, Ly Chương, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Cơ Tuyết Băng: “Đừng nói với ta là các ngươi không biết, thứ này là nam nhân thì đều biết”.
“Hiểu”, Vi Văn Trác, Ly Chương đồng loạt ra dấu ok.
“Hiểu”, Diệp Thành cũng làm như vậy.
“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.
Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này. Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.
“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời. Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!
“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.
Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.
“Thứ này ấy mà…”
“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.
Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.
Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.
Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.
“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, vẻ mặt của một đám người sau khi hiểu ra đều khác nhau, chỉ có Lạc Hi vẫn chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn hết người này đến người khác.
“Hổ Tiên đến rồi”, tiếng nói này vang lên thật đúng lúc, khiến mấy người phía Diệp Thành đều không khỏi nhìn ông chủ tửu lâu đích thân mang đồ ăn đến với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nào nào nào, ăn thôi”, Vi Văn Trác xắn tay áo, bắt đầu đánh chén, hắn gắp một miếng thật to cho Từ Nặc Nghiên: “Món này bổ lắm, đẹp da, dưỡng nhan, chống lão hoá”.
“Cút”.
“Không ăn thì chúng ta ăn”, Vi Văn Trác bĩu môi.
“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn. Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay. Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.
“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.
“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”
“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.
Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.
Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.
Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.
“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”
“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.
“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”
Chương 345: Người nghe
“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.
“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.
“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”
“Không đúng!”, Từ Nặc Nghiên liếc Lý Nguyên Dương: “Sao ta nghe nói Diệp Thành bị phế vùng đan điền nên các ngươi ruồng bỏ hắn?”
“Đó chỉ là lời đồn bên ngoài thôi, không đáng tin”, Lý Nguyên Dương phe phẩy chiếc quạt, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trào phúng.
“Vậy lúc trước hắn có phải người thương của Huyền Linh Chi Thể ở Chính Dương Tông các ngươi không?”, Trần Vinh Vân tò mò hỏi.
“Hắn?”, Lý Nguyên Dương cười khẩy: “Hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn về người thương mà mọi người nói chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi. Hắn cũng không tự xem mình có đức hạnh gì, hắn xứng với Thánh nữ Chính Dương Tông ta sao?”
“Nhưng hắn đã đánh bại Thánh nữ của các ngươi, đây là sự thật!”, Ly Chương nói một một câu ý tứ.
“Đó là do Thánh nữ nhà ta bất cẩn thôi”, khả năng lấp liếm của Lý Nguyên Dương rất khá, hắn lại nói tiếp: “Cơ sư tỷ còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu sử dụng một trong hai thứ đó, hắn còn sống được không?”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi”, Vi Văn Trác ném móng heo đang ăn dở lên bàn: “Sao ta nghe nói khi thi đấu ở cuộc thi tam tông, thực lực của Thánh nữ nhà ngươi hơn Diệp Thành hẳn một cảnh giới, cuộc thi này ngay từ đầu đã không công bằng, nếu hai người cùng đẳng cấp, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
“Đạo hữu đừng bị lời đồn mê hoặc”.
“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.
“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”
“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.
“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”
Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.
Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.
Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần. Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.
Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?
Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?
Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cạch! Cạch!
Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.
“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên. Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.
“Ừ, được đó”.
“Ta cũng đi”, Từ Nặc Nghiên cũng đứng lên.
“Thân là nữ nhân thì đi làm gì?”, Trần Vinh Vân ngoáy mũi.
“Mặc cả cho các ngươi!”
“Vậy thôi chúng ta về ngủ đây!”, Ly Chương giật giật khoé miệng, ba tên tựa lưng khoác vai, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Diệp Thành: “Ngày mai gặp lại”.
Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!
“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.
“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi.
“Vâng!”, Lạc Hi cười tươi, quay đầu nhìn lại: “Trần Dạ sư huynh, huynh về Đan phủ với chúng ta đi!”
“Thôi, ở Đan phủ hình như có người không muốn tiếp đón huynh lắm”, Diệp Thành vừa xỉa răng vừa thong dong đáp.
“Biết thì tốt”, Huyền Nữ hờ hững nhìn Diệp Thành sau đó đưa Lạc Hi đi, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đứng lên, trước khi đi còn gườm Diệp Thành cháy mắt.
“Hai huynh đừng quên trả tiền đấy”, phía sau vọng lại giọng nói của Diệp Thành, câu này khiến hai tên suýt ói ra máu.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Thành sử dụng chân khí để giải rượu, nụ cười trên mặt biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Hôm nay uống rượu có vui không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống cằm nhìn Diệp Thành.
“Cuộc đời là một vở kịch, ta không diễn thì người khác diễn”, Diệp Thành đứng dậy duỗi eo.
“Cô ta đã phát hiện ra thân phận thật của ngươi chưa?”, Bích Du nhẹ giọng hỏi Diệp Thành.
“Cô nghĩ nếu muội ấy đã biết thân phận ta thì còn ngồi ở đây sao?”, Diệp Thành mỉm cười khoan khoái: “Yên tâm, trong người ta có Khi Thiên Phù Chú, ta còn đeo mặt nạ Quỷ Minh nữa, ai không có Thiên nhãn rất khó nhận ra ta”.
“Vậy thì tốt”.
“Ta hỏi chuyện này, không biết các cô biết không”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Có phải ở Bắc Sở có một thế gia tên là Hạo Thiên không?”
“Có, đương nhiên có rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi trả lời rất chắc chắn: “Bắc Sở có câu Nam Mộ Vân, Bắc Hạo Thiên, ngươi chưa nghe bao giờ à?”
“Chưa”, Diệp Thành lắc đầu, cười khan: “Lúc trước Cơ Tuyết Băng hỏi về gia cảnh của ta, ta nói bừa là gia tộc Hạo Thiên, ai ngờ Đại Sở lại thật sự có gia tộc này, người tinh nhanh như ta suýt thì bại lộ”.
“Đó là một gia tộc quy ẩn”, dường như Bích Du cũng biết, cô giải thích: “Lai lịch của họ rất thần bí, người trong gia tộc đều lấy họ là Hạo Thiên”.
“Họ kép Hạo Thiên, đúng là một cái họ kỳ lạ”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Vậy nên bây giờ ngươi là Hạo Thiên Trần Dạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhún vai: “Không biết sau khi người của gia tộc Hạo Thiên biết sẽ có phản ứng thế nào”.
“Vô tình thôi, thật sự chỉ là vô tình”, Diệp Thành day mạnh đầu mày.
“Đi thôi”, Bích Du đứng dậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vươn vai theo sau.
Đêm đã khuya nhưng đường phố của Đan Thành vẫn sầm uất như thường, quầy hàng bên đường vẫn mở.
Đi trên con phố náo nhiệt, bầu không khí giữa ba người trở nên có chút kỳ lạ. Bích Du bên trái không nói, Thượng Quan Ngọc Nhi bên phải cũng cúi đầu không nói, thi thoảng còn mím môi.
Diệp Thành là người buồn chán nhất, hắn nhìn người này rồi nhìn người kia, cũng rất tự giác giữ im lặng.
Đến một lúc nào đó, hắn tìm được cơ hội rời đi.
Nhìn Diệp Thành rời đi, Thượng Quan Ngọc Nhi lại mím môi, nhìn Bích Du: “Bích Du tỷ tỷ, tỷ không ngại việc muội cũng thích người trong lòng tỷ đâu đúng không?”
“Nói gì vậy nha đầu ngốc này, đi thôi”, Bích Du cười khẽ, quay người bước tiếp.
“Muội nói thật đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo: “Nếu huynh ấy đều chấp nhận chúng ta thì muội có thể làm thiếp”.
“Chỉ sợ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình thôi!”