-
Chương 241-245
Chương 241: Cửu U Chi Khúc
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu rồi nhìn về phía chiến đài.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, lớp sương trắng bao phủ quanh thân tựa tiên nữ trên cung trăng, xa xôi không thể chạm tới.
Hắn di chuyển tầm mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn Dương Bân ở phía đối diện.
Đúng như dự đoán của hắn, Dương Bân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đờ đẫn, có lẽ chính hắn ta cũng không biết linh kiếm đã rơi khỏi tay, ngay cả binh khí lơ lửng trên đầu cũng mất đi ánh sáng.
Đến một lúc nào đó Cơ Tuyết Băng dừng lại, nhưng Cửu Tiêu Chi Khúc vẫn văng vẳng giữa trời đất mãi không tiêu tan.
Dần dần đệ tử tam tông đều tỉnh lại, đồng loạt run sợ nhìn về chiến đài.
“Đây là khúc đàn gì thế? Thật quỷ quái”.
“Cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.
“Sao ta còn khóc nữa này?”
“Cửu U Tiên Khúc, Huyền Linh này không đơn giản!”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung nói.
“Lần này cô nhóc sẽ nghịch thiên đây!”, lão già Gia Cát Vũ ở phía dưới cảm thán, sau đó nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con thua con bé cũng không có gì phải oan ức, hai đứa không cùng đẳng cấp”.
Bích Du mím môi, không cam tâm.
“Ngọc Nhi, bây giờ con đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Vâng!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có rất nhiều biểu cảm kinh ngạc.
Trên ghế cao, mấy người phía Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mới chỉ một khúc nhạc thôi đã khiến thần hồn các ngươi điên đảo rồi, chưa nói gì đến những bí thuật khác của Băng Nhi”.
Phụt!
Trong tiếng ngạc nhiên từ bốn phương, Dương Bân đang đứng ngây ngốc trên chiến đài đột nhiên hộc máu, hắn ta nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vốn đã loạn giờ đây càng loạn tới cực điểm.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông đang quan sát đều bị sốc.
“Huyền Linh Chi Thể này mạnh thật đấy! Đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc mà chưa ra chiêu nào đã bại”.
“Khúc nhạc kỳ quái này quá tà môn!”
“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Một hiệp thôi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng nằm trên ghế, khi nói còn liếc nhìn Phục Nhai bên cạnh với vẻ hứng thú.
“Là ta đã đánh giá thấp con bé”, Phục Nhai vuốt râu thở dài.
“Con bé đã cho ta thấy hy vọng về sự thống nhất tam tông”, Huyền Thần đã lâu không lên tiếng bỗng nở nụ cười hiếm hoi: “Trong tương lai không xa, Huyền Tông của Đại Sở nhất định sẽ lại xán lạn lần nữa”.
Phía dưới, Dương Bân đã được đưa về chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.
Mặt Dương Bân vẫn tái mét như cũ, hơn nữa thần chí không rõ ràng, thi thoảng còn có hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Linh hồn bị tổn thương rồi”, Sở Huyên chỉ vào đầu mày Dương Bân, giúp hắn loại bỏ sức mạnh kỳ lạ đang quanh quẩn trong linh hồn.
“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.
Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.
“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.
Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.
Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.
Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.
Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú. Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.
“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.
“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.
“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”
Nghe vậy, Huyền Thần thầm thở dài: “Hắn có lẽ là đời sau của Quảng Long – đệ tử thứ hai của ta”.
“Ở độ tuổi này mà đã luyện hoá được Canh Khí thành áo giáp, chẳng trách có thể làm đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân”, Phục Nhai ở bên cạnh nhàn nhã vuốt râu.
Cheng! Uỳnh!
Khi ba người nói chuyện thì trận đại chiến bên dưới đã bắt đầu.
Nhiếp Phong bộc phát khí thế đỉnh phong, thật sự giống như một thanh sát kiếm ra khỏi vỏ, chiêu nào cũng cực kỳ ác liệt.
Chu Ngạo ở phía đối diện rõ ràng khí thế mạnh hơn, khí tức dồi dào có vẻ đã có chút áp đảo Nhiếp Phong, linh quang bắn ra tứ phía, ra tay lại càng xảo quyệt, gian ác hơn.
Cả hai đều là đệ tử chân truyền xuất sắc nhất của mỗi tông môn, ai cũng có rất nhiều bí pháp, ngay từ đầu trận chiến, linh quang huyền thuật rực rỡ tươi đẹp đã bao trùm cả chiến đài, thu hút sự chú ý của người xem từ tứ phía.
Trên chỗ ngồi, Diệp Thành lại khởi động Tiên Luân Nhãn, đôi mắt hắn không chỉ nheo lại một lần, nhìn chằm chằm áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo.
“Bộ áo giáp kỳ lạ này thật sự vô cùng kiên cố!”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Kiếm mang của sư huynh Nhiếp Phong tuy vô song nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cọ sát bắn ra tia lửa trên bộ áo giáp Canh Khí đó”.
“Đó là Tiên Thiên Canh Khí”, Sở Huyên dường như biết nghi hoặc của Diệp Thành nên ung dung nói một câu.
“Bí pháp này có gì huyền diệu ạ?”, Diệp Thành không khỏi nhìn Sở Huyên.
“Đây là một loại bí thuật nội ngoại kiêm tu. Tiên Thiên Canh Khí tức là khí Chí Cương Chí Dương, với khả năng đề cốt, lấy năng lực, tinh hoa của khí, rèn luyện thành Dương Cương”, Sở Huyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù Tiên Thiên Canh Khí cũng là khí, nhưng khác hẳn chân khí và linh lực, nó thuần tuý hơn, đề khí hộ thể, kim cang khó phá, là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật phòng ngự. Nếu nói về đệ tử trong tam tông, có lẽ khả năng tấn công của Chu Ngạo không phải mạnh nhất, nhưng khả năng phòng ngự của hắn đã được công nhận là bậc nhất, đương nhiên Huyền Linh Chi Thể không xếp trong hàng ngũ này”.
“Có vẻ sư phụ rất hiểu về Tiên Thiên Canh Khí”.
Sở Huyên cười khẽ: “Ta cũng chỉ được nghe tiền bối ẩn thế nói khi đi dạo chơi nên biết một chút mà thôi”.
“Vậy người không thử luyện ạ?”, Diệp Thành mỉm cười.
Sở Huyên lắc đầu: “Tiên Thiên Canh Khí Chí Cương Chí Dương không phù hợp với công thể của ta, hơn nữa bí pháp này nam tử luyện là tốt nhất, nữ tử luyện chẳng những không có tác dụng mà ngược lại còn tổn thương thân thể”.
“Thì ra là vậy”, Diệp Thành đáp rồi lại nhìn về chiến đài.
Chương 242: Phong thần quyết và tiên thiên canh khí
Keng! Bang!
Trận đại chiến trên chiến đài diễn ra hết sức khốc liệt. Đúng như Sở Huyên nói, phòng ngự của Chu Ngạo hết sức bá đạo. Lực công kích của Nhiếp Phong cũng chẳng vừa thế nhưng từ đầu tới cuối đều không thể phá đi được lớp áo giáp mà Tiên Thiên Canh Khí ngưng tụ ra.
Ngược lại, phía Chu Ngạo có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nên không phải lo ngại. Hắn không hề kiêng dè gì, cứ thế ép Nhiếp Phong về phía rìa chiến đài.
“Bí pháp này không học thì trời đất khó dung”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn đã tận dụng khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại sự kỳ diệu của Tiên Thiên Canh Khí.
Keng! Keng!
Tiếng vang vọng trên chiến đài vang lên không ngớt, trận đại chiến của cả hai tên hấp dẫn hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Bọn họ đấu hơn một trăm hiệp mà bất phân thắng bại.
“Còn chưa đánh xong sao?”, Thành Côn trên vị trí ngồi liếc nhìn, ông ta ngáp một cái thật dài với vẻ chẳng mấy nhẫn nại: “Cả đám vặt vãnh, cuối cùng đều phải chịu thua thôi, lãng phí thời gian”.
“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là ngươi”, Gia Cát Vũ thản nhiên liếc sang Thành Côn.
Thành Côn thu ánh mắt về. Gia Cát Vũ lại nhìn sang Nhiếp Phong, đôi mắt giảo hoạt của lão già kia cứ di chuyển qua lại theo từng bước chân của Nhiếp Phong: “Tiểu tử Nhiếp Phong kia ta rất thích”.
“Nhiếp Phong, quả là không hề đơn giản”, Bích Du ở bên cũng lên tiếng.
Thấy Bích Du mở mắt, Gia Cát Vũ mới cười tươi rói: “Thích Nhiếp Phong đó không? Hay là gia gia làm mối cho hai con, hai con rất hợp đó”.
“Người nói gì thế chứ?”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.
“Được rồi, coi như ta chưa nói gì”.
Rầm!
Gia Cát Vũ vừa dứt lời, Nhiếp Phong trên chiến đài đã phải chịu đòn đánh nặng nề từ phía Chu Ngạo nên phun ra máu bay ra khỏi đó.
Lúc này, cả hai đã đấu được gần hai trăm hiệp. Chiến đài nhuốm máu, trận quyết đấu của cả hai có thể dùng từ “thảm” để hình dung. Nhiếp Phong máu me be bét thế nhưng Chu Ngạo cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tiên Thiên Canh Khí khó phá cũng bị Nhiếp Phong phá tan.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi, ngươi mạnh hơn tưởng tượng của ta một chút”, Chu Ngạo nhìn Nhiếp Phong rồi nở nụ cười ý tứ, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị phá tan sau đó nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng.
“Có điều ngươi còn kém lắm”, Chu Ngạo vặn vặn cổ: “Trong mắt ta, ngươi vẫn chẳng là gì”.
Nhiếp Phong tức tối nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh. Hắn không nói lời nào, có thể nói từ đầu tới cuối hắn không hề hé răng.
Mặc dù hắn cũng có sĩ diện của bản thân nhưng hắn không thể phủ nhận một điều rằng Chu Ngạo ở phía đối diện mạnh hơn hắn.
“Được rồi, đánh với ngươi lâu như vậy, ta chẳng có hứng mất thời gian thêm nữa”, khí tức của Chu Ngạo lại lần nữa ngưng tụ, hắn nhìn Nhiếp Phong bằng ánh mắt hứng thú, lòng bàn tay có tiên thiên bao quanh, huyễn hoá thành chưởng ấn.
Nhiếp Phong cũng di chuyển, linh lực tán loạn nhanh chóng ngưng tụ, khí tức cũng mạnh lên đáng kể khiến cho mái tóc của hắn cứ thế tung bay, linh lực toàn thân được đẩy vào thanh kiếm trong tay.
Vút! Vút!
Còn chưa xuất kiếm, trên cơ thể của hắn đã có âm thanh vút vút của thanh kiếm vang lên, kiếm khí bao quanh cơ thể, mỗi một đạo kiếm khí đều sắc lạnh vô cùng. Một luồng gió vô hình cũng theo đó mà thổi tới, ngưng tụ trên sát kiếm kia.
Mãi tới lúc này, đôi mắt của Diệp Thành mới sáng lên. Hắn có thể nhìn ra chiêu tiếp theo của Nhiếp Phong không hề đơn giản.
“Phong Thần Quyết mặc dù có uy lực mạnh nhưng cũng rất khó thắng được Chu Ngạo”, ở bên, Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài.
“Dật Nhi ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đã đánh lại được Chu Ngạo huống hồ là Phong Nhi”, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.
“Diệp Thành, con quan sát cho kỹ”, Sở Huyên vỗ vai Diệp Thành: “Phong Thần Quyết của sư huynh Nhiếp Phong sẽ khiến tốc độ, sức mạnh, linh lực và ý niệm kết hợp một cách hoàn mỹ. Sau này khi chiến đấu với kẻ địch, phải xuất những chiêu thế này thì uy lực mới có thể phát huy được tối đa”.
“Con nhớ rồi”, Diệp Thành gật đầu, Tiên Luân Nhãn cũng ánh lên ánh sáng, không cần Sở Huyên nhắc nhở thì đôi mắt của hắn cũng chưa hề rời khỏi Nhiếp Phong dù chỉ một giây. Nhất cử nhất động của Nhiếp Phong, bao gồm cả phương hướng di chuyển của linh lực trong cơ thể đều được Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại.
Diệp Thành vừa dứt lời, Nhiếp Phong và Chu Ngạo trên chiến đài đã di chuyển.
Tiên Thiên Canh Ấn!
Chu Ngạo vung tay, Tiên Thiên Canh Ấn lập tức được đẩy ra mang theo luồng khí chí cương chí dương, thật sự có sức mạnh dời non lấp bể.
Phong Thần Quyết!
Nhiếp Phong cũng đồng thời vung ra một kiếm, kiếm khí dồi dào ngưng tụ một cách hoàn mỹ. Hắn như gió, nhanh đến mức vô ảnh, trường kiếm trong tay vang lên âm thanh sắc lạnh, đâm xuyên vào không khí với uy lực khủng khiếp.
Roẹt!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Nhiếp Phong vung một kiếm đâm xuyên Canh Khí Đại Chú kia.
Phụt!
Ngay sau đó, Chu Ngạo thân mang Canh Khí Khải Giáp bị một kiếm của Nhiếp Phong đâm trúng vai.
“Có thể đâm xuyên cả Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp sao? Không đơn giản”, tứ phía đều vang lên từng giọng nói kinh ngạc.
“Uy lực không vừa, nhưng lại xuất hiện sai lệch, chỉ đâm trúng vai Chu Ngạo”.
“Đòn cuối cùng, Nhiếp Phong có lẽ sẽ vận hết sức”.
Phụt!
Trên chiến đài vang lên tiếng ói ra máu của Chu Ngạo, rõ ràng hắn không thể ngờ tới uy lực của nhát kiếm vừa rồi mà Nhiếp Phong vung ra, càng không ngờ nổi Tiên Thiên Canh Khí mà mình vẫn luôn tự hào lại bị phá vỡ như vậy.
Phụt!
Lần này đến lượt Nhiếp Phong ói ra máu, sắc mặt của hắn tái nhợt, khí tức hao kiệt.
Uy lực của Phong Thần Quyết quả thật đáng sợ, vừa làm hại người mà cũng làm hại mình, lại thêm chiến đấu với Chu Ngạo khiến hắn bị thương liên tục, linh lực bên trong cơ thể cạn kiệt, hắn không thể còn nổi sức chiến đấu nữa.
“Ngươi cuối cùng cũng phải thua thôi”, Chu Ngạo lạnh giọng, giơ tay tung chưởng đánh ngã Nhiếp Phong.
Người khác thì không biết nhưng Chu Ngạo hắn sao có thể không biết nếu không phải Tiên Thiên Canh Khí Thuẫn Giáp quá mạnh thì hắn đã có thể khiến nhát kiếm của Nhiếp Phong đi lệch quỹ đạo rồi. Và hiện giờ vết đâm sẽ không phải là vai hắn mà chính là ngực hắn.
Ở bên, Nhiếp Phong đã bay ra khỏi chiến đài.
Diệp Thành nhanh tay nhanh chân đỡ lấy Nhiếp Phong ngay giây phút hắn bay ra khỏi chiến đài. Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Nhiếp Phong sau đó mới ôm hắn về vị trí ngồi.
“Cố gắng hết sức vậy là được rồi”, nhìn vẻ mặt áy náy của Nhiếp Phong, Phong Vô Ngấn mỉm cười.
“Thanh Vân Tông Chu Ngạo thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh đã tuyên bố kết quả của trận đấu, vả lại thần sắc chẳng có vẻ gì là hào hứng mà như vừa ngủ dậy, có vẻ như ông ta chẳng mấy quan tâm tới trận đấu này.
Trong hư không, đôi mắt của Đông Hoàng Thái Tâm khẽ chớp nhưng không phải vì nhìn Chu Ngạo mà nhìn kẻ vừa thất bại là Nhiếp Phong: “Phục Nhai, ngươi có phát hiện ra ý cảnh trong nhát kiếm của hắn không?”
“Nhân kiếm hợp nhất”, Phục Nhai vuốt râu có vẻ như hiểu ý Đông Hoàng Thái Tâm đang nói là gì.
“Thú vị”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch miệng cười: “Không biết Kiếm Thánh trông thấy thì có vui không”.
Chương 243: Những đòn chí mạng
Trận chiến khốc liệt kết thúc.
Khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên: “Tư Đồ Nam Hằng Nhạc Tông, Lý Tinh Hồn Thanh Vân Tông lên quyết đấu”.
Dứt lời, phía Thanh Vân Tông, một thanh niên mặc Tinh Y đạo bào sải bước lên chiến đài, thân pháp huyền diệu, quan trọng hơn cả là phong thái phong độ khiến cho các nữ đệ tử khác phải trầm trồ.
“Sợ thua thì không cần lên đâu”, Lý Tinh Hồn nhìn về phía Hằng Nhạc Tông hất cằm với vẻ cao cao tại thượng, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn khiêu khích.
“Không đánh mà muốn thắng, đừng mơ”, Tư Đồ Nam cười lạnh lùng, sau đó hắn cũng tiến lên chiến đài. Vốn dĩ hắn cũng muốn xuất hiện một cách ấn tượng nhưng giây phút đáp xuống chiến đài hắn bị vấp suýt chút nữa thì nằm bò ra.
Khụ…!
Có lẽ vì thấy hơi ngượng nên Tư Đồ Nam cố gắng đững vững lại sau đó gãi gãi đầu.
Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng day trán. Lại nhìn về phía Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, người nào người nấy chỉ biết nhìn vào hư không, bày ra bộ dạng ta đây chẳng quen cái tên như hắn.
“Sư phụ, Lý Tinh Hồn đó có lai lịch thế nào, sao con lại thấy…”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên hỏi.
“Hắn có hai linh hồn”, Sở Huyên còn chưa lên tiếng thì Sở Linh đã nói trước.
“Hai linh hồn?”, Diệp Thành sững người.
“Đúng vậy”, nói tới linh hồn, Sở Linh ở bên lại hào hứng hơn hẳn: “Hắn ta là quái thai, vốn còn có một đệ đệ sinh đôi nhưng không biết vì sao mà khi sinh ra chỉ có mình hắn, sau này mới phát hiện ra trong bào thai của đại nương, linh hồn của hắn và linh hồn của đệ đệ hắn dung hoà lại với nhau, lâu dần phần linh hồn dung hoà được phân làm hai”.
“Thể cộng sinh?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.
“Nói chính xác ra là thể trùng sinh”, Sở Huyên lên tiếng giải thích: “Hai linh hồn dùng chung một thể xác, trong giới tu luyện của chúng ta trước nay không phải chưa có tiền lệ, những người như vậy được gọi là thể trùng sinh, người có thể chất như vậy thì tốc độ tu luyện đương nhiên cũng gấp đôi người thường, đây cũng chính là lý do vì sao tu vi của hắn hơn tu vi của Chu Ngạo, đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông.
“Vả lại vì có hai linh hồn nên điều đó có nghĩa rằng hắn có hai cái mạng”.
“Hai cái mạng? Đúng là dị thường”, Diệp Thành tấm tắc: “Thế giới rộng lớn đúng là chẳng có gì là không thể xảy ra”.
Rầm! Rầm!
Khi cả ba đang mải mê nói chuyện thì phía chiến đài đã vang lên âm thanh không ngớt, linh quang tuyệt đẹp bao trùm khắp chiến đài.
Hoan Thiên Chỉ!
Thiên Long Hợp Thủ Ấn!
Kinh Tiêu Kiếm Quyết!
Hôm nay Tư Đồ Nam hăng máu khác thường. Vừa mới bắt đầu đã liên tiếp tung ra đại chiêu chí mạng. Mặc dù yếu thế nhưng Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông vẫn bị hắn đánh cho tới mức thảm hại.
Diệp Thành rất hiểu mục đích của cách đánh mà Tư Đồ Nam sử dụng. Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông bọn họ còn có hai người có thể vào trận bán kết, đó chính là Nam Cung Nguyệt và hắn cho nên vào trận bán kết, bọn họ rất có khả năng gặp phải Lý Tinh Hồn.
Tư Đồ Nam cũng vì hiểu được điểm này nên mới không tiếc bất cứ giá gì tung đòn tấn công. Mục đích chính là muốn dốc sức đả thương Lý Tinh Hồn, ép hắn phải ra chiêu cuối cùng và mở đường cho Diệp Thành và Nam Cung Nguyệt.
Sự thực chứng minh kế hoạch của hắn thật sự đã thành công.
Ngay từ đầu Lý Tinh Hồn không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, muốn đánh với Tư Đồ Nam nhẹ nhàng và bỏ ít công sức nhất có thể, dành sức cho trận bán kết, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Nam vừa lên đã tung ngay ra cách đánh chí mạng.
Mặc dù thực lực hơn hẳn Tư Đồ Nam nhưng Tư Đồ Nam không tiếc bất cứ giá nào tung đòn công kích khiến hắn không thể không dốc hết sức và dùng đến những bí pháp mạnh.
Hỗn Thiên Ấn!
Hoa Thiên Kiếm Trận!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng thét của Tư Đồ Nam, các loại bí pháp được hắn tận dụng triệt để, vả lại từ đầu tới bây giờ, về cơ bản đều là cách đánh tấn công, gần như không có phòng ngự do vậy cái giá phải trả đó chính là những vết thương chằng chịt. Ngươi đánh ta một chưởng, ta cũng liều mạng đáp lại.
“Tiểu tử nhà họ Tư Đồ này ăn phải thuốc súng phải không?”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi.
“Đánh thì đánh, cũng không cần phải bán sức vậy chứ?”, một vị trưởng lão của nhà họ Tư Đồ mặt mày chẳng mấy dễ chịu nhìn sang Tư Đồ Nam trên chiến đài. Tư Đồ Nam chính là người của nhà họ Tư Đồ bọn họ, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì không ổn.
“Nếu đánh tiếp như vậy thì chẳng phải sẽ thua sao?”, Công Tôn Trí chưởng giáo Thanh Vân Tông mặt mày tối sầm cả lại.
Trên chiến đài, Lý Tinh Hồn tái mặt, Tư Đồ Nam ở phía đối diện như muốn bùng nổ, hắn không thể không thận trọng khi ra tay. Có vài lần hắn buộc phải thi triển bí pháp đối kháng, lâu dần, nhiều bí pháp mật lần lượt được sử dụng.
“Tư đồ sư huynh, sau trận so tài tam tông ta mời huynh uống rượu”, Diệp Thành thầm cười, vì cách đánh chí mạng của Tư Đồ Nam ép Lý Tinh Hồn phải xuất ra những chiêu bài cuối cùng khiến hắn ta lại học được không ít bí pháp mạnh.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?”, ở bên, Sở Huyên mấy lần liếc nhìn Diệp Thành.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành vừa dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến bí thuật vừa mỉm cười.
“Có vấn đề này, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi. Ngươi và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương của nhau, ngươi…ngươi chưa từng có gì với cô ấy chứ?”
“Con thì có thể làm gì cô ấy?”, Diệp Thành nhướng vai: “Người ta căn bản không quan tâm tới con, vả lại người đừng thấy bộ dạng bình thường của con nghênh ngang, thực ra con là một người rất bảo thủ, không phải cứ tự nhiên mà làm mấy chuyện lên giường đâu, những việc như vậy con chưa bao giờ làm cả”.
Câu này quả là người nói vô tình mà người nghe hữu ý. Sở Linh ở bên chợt húng hắng ho, trợn mắt nhìn Diệp Thành. Ngươi còn nói ngươi bảo thủ? Đêm phong lưu đó sao không nói ra?
Cảm nhận được Sở Linh đang trợn mắt nhìn mình, Diệp Thành ho hắng, vội quay mặt đi.
Rầm! Rầm!
Trận đại chiến trên chiến đài vẫn tiếp diễn, cả hai tên chiến gần ba trăm hiệp mà vẫn chưa kết thúc.
Tư Đồ Nam ngày thường ngỗ ngược mà hôm nay lại rất ra dáng đàn anh đáng tin cậy. Mặc dù toàn thân đẫm máu nhưng hắn vẫn dốc hết sức tung đại chiêu.
Lại nhìn về phía Lý Tinh Hồn, hắn thật sự hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, kể cả là hắn thì cũng trong tình trạng thảm hại, ngoài một tấm ngọc bài trong tay ra thì chiêu bài cuối cùng của hắn cũng bị Tư Đồ Nam ép phải dùng.
“Đại hội tam tông có cấm ăn đan dược trong quá trình thi đấu không ạ?”, Tư Đồ Nam đang đại chiến thì liếc xuống nhìn Ngô Trường Thanh bên dưới chiến đài.
Lời này của hắn suýt chút nữa khiến Lý Tinh Hồn ói ra máu.
Còn muốn ăn đan dược bổ sung linh lực, tên khốn khiếp nhà ngươi muốn đánh chết ta trên chiến đài phải không?
“Đại hội tam tông cấm dùng đan dược”, Ngô Trường Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thản nhiên lên tiếng.
Nếu mà trong khi thi đấu, ngươi một viên đan dược, ta uống bình linh dịch, một trận quyết đấu không diễn ra ba ngày ba đêm mới lạ, như vậy thì không biết đại hội tam tông phải kéo dài tới bao giờ mới kết thúc.
“Không cho ăn thì thôi vậy”, Tư Đồ Nam trên chiến đài ngừng tấn công, có vẻ như hắn đã hao tổn quá nhiều sức lực nên bước chân lảo đảo.
“Dừng, ta nhận thua”, Tư Đồ Nam dứt khoát hét lên.
Nói rồi, Tư Đồ Nam với thân hình nhơ nhuốc máu nhảy xuống chiến đài, linh lực sớm đã hao kiệt nên có đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, vả lại mục đích của hắn cũng đã đạt được, hắn cũng chỉ có thể làm tới đây mà thôi.
Phụt!
Tư Đồ Nam vừa nhảy khỏi chiến đài, Lý Tinh Hồn vẫn còn đứng trên chiến đài phun luôn ra cả miệng máu, cũng không biết vì vết thương quá nặng hay do bị kế sách của Tư Đồ Nam làm cho tức điên lên. Khốn khiếp, biết không đánh được còn cố đánh, đánh không được thì chạy, khốn khiếp, ngươi đúng là loại xảo quyệt!
Phía này, Diệp Thành và Thạch Nham đã đưa Tư Đồ Nam về vị trí.
“Cũng không thể trách con, con thật sự không đánh lại được tên tiểu tử đó”, Tư Đồ Nam bất lực nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Con làm rất tốt rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Chí ít thì cũng đã ép hắn phải ra chiêu cuối cùng, nếu sư tỷ Nam Cung đấu với hắn thì cũng có thể có cách đối phó dễ dàng hơn”.
“Chính Dương Tông Mạnh Vân Nhiên, Hằng Nhạc Tông Nam Cung Nguyệt lên chiến đài”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, phía chiến đài đã vang lên tiếng hô của Ngô Trường Thanh.
“Mẹ kiếp, thua sáu trận cuối cùng cũng có thể thắng được một trận rồi”, Tư Đồ Nam hằn học, nói rồi khong quên nhìn sang Nam Cung Nguyệt, cười nói: “Sư tỷ, đánh bại Mạnh Vân Nhiên không áp lực chứ?”
“Không áp lực”, Nam Cung Nguyệt từ từ đứng dậy tiến lên chiến đài.
Chương 244: Trận chiến quyết định
“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.
“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.
“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.
Bốp!
Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.
Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.
Ôi!
Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.
Được!
Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.
Được lắm!
Tất cả những người quan sát trận đấu còn chưa phản ứng lại, không biết là ai lại rít lên khiến có người vừa nhấp được ngụm trà đã thổi phù cả ra.
“Hét cái gì mà hét, có bệnh à?”, đám đông mặt mày tối sầm, lúc này mới phát hiện tiếng hét vang lên từ phía Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành đứng đó, Tư Đồ Ngọc và Diệp Thành đang sóng vai hét lớn, vả lại trong tay mỗi tên còn cầm một cây gậy, trên cây gậy buộc cái cờ nhỏ in hai chữ Hằng Nhạc.
“Sư tỷ uy võ, sư tỷ bá đạo”, cả hai tên vừa phất cờ vừa hét lớn.
“Không phải mới chỉ thắng một trận sao?”, tất cả mọi người đều nhìn Tư Đồ Nam và Diệp Thành như nhìn hai tên ngốc.
Lại nhìn về mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, bọn họ cũng day trán, không ngờ hai tên nghịch ngợm Tư Đồ Nam và Diệp Thành đã làm loạn cả lên, còn mấy người phía Dạ Như Tuyết thì chỉ có thể quay đầu đi, bộ dạng như không quen hai tên này vậy.
“Hằng Nhạc Tông thật sự đến mức này rồi sao? Chỉ thắng có một trận mà cũng phải phấn chấn đến mức này, haiz…”
“Chỉ thắng một trận mà đại náo cả lên”, người của Chính Dương Tông tỏ vẻ coi khinh: “Có thắng tiếp thì các ngươi cũng không vào được trận chung kết, từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Sau lúc này, Tư Đồ Nam và Diệp Thành bị mấy người phía Sở Huyên lôi về vị trí, còn Ngô Trường Thanh đã lại lần nữa tiến lên chiến đài.
Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông nữa, mà đây là trận chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.
Rầm! Ầm!
Ngay sau đó, trên chiến đài vang lên liên tiếp những âm thanh dữ dội. Tu vi của đệ tử Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông không hề vừa, vả lại bọn họ còn xếp ngang nhau ở mỗi tông nên ngay từ khi bắt đầu trận đấu đã lên cao trào.
Diệp Thành bắt đầu bận rộn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác, hắn đảo mắt lên chiến đài, chỉ cần là bí thuật được sử dụng ra thì hắn không hề chần chừ mà ghi lại.
Thời gian cứ thế dần trôi, trận đấu loại của tam tông diễn ra dài hơn so với dự kiến, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống còn chưa kết thúc.
Trong lúc này, những cảnh tượng chiến đấu sục sôi diễn ra liên tiếp.
Rầm!
Sau tiếng động vang dội, một thân hình đẫm máu bay ra khỏi chiến đài, nếu quan sát kĩ thì đây chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, còn đệ tử của Chính Dương Tông vẫn còn đứng trên chiến đài, có điều cơ thể hắn cũng thảm hại không kém.
Mãi tới lúc này, trận đấu loại của tam tông mới gần đi tới hồi kết.
“Chính Dương Tông Hoa Vân, Hằng Nhạc Tông Liễu Dật lên chiến đài”.
Khi Ngô Trường Thanh đọc tới hai cái tên tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng thì ánh mắt của tất cả mọi người mới rời khỏi vị trí của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông, miệng không khỏi than thở”.
“Ta thấy khí tức của Liễu Dật không bình thường”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan nhìn Liễu Dật, vuốt râu nói.
“Hắn bị đạo thương”, nhìn Liễu Dật, Gia Cát Vũ nheo mắt lên tiếng.
“Đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất mà lại bị đạo thương, e rằng đến khả năng chiến đấu sáu phần cũng khó mà phát huy”, Bích Du liếc nhìn Liễu Dật, trầm giọng: “Mà kẻ hắn phải đối đầu lại là Hoa Vân”.
“Huyền Thần, huyết mạch trong người Liễu Dật có lẽ ngươi không lạ gì”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hồi lâu không nói gì thì đột nhiên nhìn sang Huyền Thần ở bên.
“Hắn ta có lẽ là hậu nhân của Vân Khâu, đệ tử thứ ba của ta”, Huyền Thần nói rồi nhìn sang phía Hoa Vân của Chính Dương Tông, “còn tiểu tử tên Hoa Vân kia nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là hậu nhân của Ngọc Cơ”.
“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp. Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.
Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.
“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.
“Sư huynh”, Diệp Thành định ngăn lại nhưng Liễu Dật đã lên chiến đài, và trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn rõ ràng có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng trong mắt Liễu Dật.
Trên chiến đài lúc này chợt vang lên âm thanh chói tai.
Phụt!
Khi Diệp Thành nhìn về phía này, Liễu Dật đã phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, phần ngực còn có từng vết thương rỉ máu, trên vai trái là vết thương do nhát kiếm gây nên.
Haiz!
Thấy Liễu Dật như vậy, tứ phía liền vang lên tiếng thở dài.
Nếu không phải vì Cơ Tuyết Băng thì Hoa Vân chính là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì Hoa Vân xếp cùng hàng trong nội môn với Liễu Dật.
Đệ tử cùng đẳng cấp quyết đấu lẽ ra sẽ là màn tranh tài gay cấn, thế nhưng vì Liễu Dật có đạo thương trên người, đến sáu phần công lực cũng khó có thể phát huy do vậy mà ngay từ đầu hắn đã bị lép vế, mãi tới lúc này, hắn vẫn không thể có cơ hội phản kháng.
“Liễu Dật, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, Hoa Vân không tiếp tục tấn công mà ngược lại còn vừa phủi bụi trên vai, vừa cười giễu cợt, bộ dạng rõ vẻ coi thường Liễu Dật.
“Ngươi của hiện tại không có tư cách là đối thủ của ta”, Hoa Vân cười tôi độc, lúc này mới nhìn sang Liễu Dật.
Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.
Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.
“Chưởng môn sư huynh…”, trên vị trí ngồi của Hằng Nhạc Tông, những người phía Đạo Huyền Chân Nhân tái mặt, lần lượt nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như biết được Liễu Dật sắp sử dụng bí pháp cấm kỵ khủng khiếp thế nào.
Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu không nói gì, bàn tay trong tay áo đã nắm lại trắng ởn ngay giây phút Liễu Dật kết ấn.
“Hắn cuối cùng cũng sử dụng cấm thuật”, Sở Huyên thở dài.
“Cấm thuật”, Diệp Thành lẩm bẩm, tập trung quan sát Liễu Dật.
Chương 245: Cấm pháp thiên tế
Trên chiến đài, sau khi Liễu Dật lau đi vết máu, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt, giống như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, khí tức hỗn loạn trong cơ thể ngay lập tức ngưng tụ lại, vết thương trên thân thể cũng liền lại với tốc độ nhanh chóng, mái tóc đen bạc dần và trên trán còn có một đạo phù văn huyết sắc huyễn hoá thành.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy dòng máu bên trong cơ thể Liễu Dật đang sục sôi, linh lực chảy nhanh và được đẩy vào trong các kinh mạch lớn, một luồng khí tức lớn mạnh cũng từ từ phục hồi.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Hắn muốn mất mạng sao?”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cũng không khỏi xuýt xoa như biết được Liễu Dật đang dùng bí pháp gì.
“Vốn có đạo thương, lại sử dụng cấm thuật khủng khiếp thế này, trận chiến này cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế một nửa người”, trong hư không, Phục Nhai cũng lắc đầu bất lực, nói rồi không quên liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.
Huyền Thần không nói gì, ông ta chỉ khẽ thở dài.
“Sư phụ, đó là cấm thuật gì?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nhìn Sở Huyên bằng ánh mắt tò mò.
“Thiên Tế”, Sở Huyên khẽ giọng: “Đó là cấm thuật phải trả giá bằng việc thiêu đốt tinh huyết, trong thời gian ngắn có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể để đổi lại sức mạnh khủng khiếp. Cấm thuật này đã xuất hiện từ lâu, chính là do thuỷ tổ của tam tông sáng tạo ra, thế nhưng vì phản phệ quá bá đạo nên mới được liệt vào cấm thuật”.
“Cấm thuật mạnh như vậy mà cũng dùng đến, xem ra Liễu Dật sư huynh thật sự muốn liều mạng rồi”, Diệp Thành cau mày nói.
Rầm! Ầm!
Trận đại chiến trên chiến đài đã bắt đầu, Liễu Dật sử dụng cấm thuật Thiên Tế, thực lực tăng mạnh, khí tức lấn át Hoa Vân, ra tay với những đòn mạnh bạo, các loại bí thuật được kết hợp và tung ra liên tiếp khiến Hoa Vân không có cơ hội ngẩng đầu dậy.
“Tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn, ta xem ngươi trụ được bao lâu”, Hoa Vân lạnh giọng, phần trán xuất hiện linh quang phát sáng lơ lửng trong không trung, hoá thành thanh linh kiếm sắc lẹm.
Vút!
Liễu Dật triệu gọi linh kiếm, hai thanh kiếm đối chọi với nhau trong không trung, âm thanh mỗi lần va vào nhau vang lên chói tai khiến các đệ tử có tu vi thấp hơn buộc phải đẩy chân hoả hộ thể.
Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.
Đúng như Hoa Vân nói, Liễu Dật sử dụng cấm thuật mặc dù thực lực tăng nhanh nhưng cấm thuật bá đạo thế này thì phản phệ cũng vô cùng khủng khiếp. Từ sau khi Liễu Dật sử dụng cấm thuật, khoé miệng hắn liên tục chảy máu, dần dần, khí tức cố gắng ngưng tụ lại lần nữa bùng phát.
“Đạo thương lại phát tác rồi sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt, ở khoảng cách rất xa, hắn có thể trông thấy từng vết thương trên linh hồn Liễu Dật nặng nề hơn, mãi không thể liền.
“Đạo thương ở linh hồn”, sau khi lẩm nhẩm, Diệp Thành càng cau mày sâu hơn.
Cái gốc rễ của tu sĩ nằm ở linh hồn. Linh hồn có huyền bí, kỳ diệu đến mấy nhưng một khi bị thương thì nhất định có thể liên luỵ đến công thể, còn đạo thương của Liễu Dật lại ở linh hồn, đây là sự hao tổn vô cùng lớn.
“Ta xem ngươi còn trụ được bao lâu”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Hoa Vân trên chiến đài đã sử dụng bí pháp khủng khiếp, sát kiếm vang lên, kiếm khí sắc lạnh với lôi điện bao quanh, một nhát kiếm dài với uy lực mạnh mẽ được vung ra.
Phụt!
Liễu Dật bị đâm trúng, lại thêm phản phệ của cấm thuật và sự phát tác của đạo thương nên hắn gần như suy sụp.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật cố gắng đứng vững, một tay cầm kiếm chắn trước người, tay còn lại nhuốm máu chà lên thân kiếm.
Đột nhiên, từng hàng phù văn cổ xưa được huyễn hoá ra lấy Liễu Dật làm trung tâm cứ thế xoay quanh, linh quang lấp lánh, mỗi một đạo linh quang dường như có thêm linh tính di chuyển theo quỹ đạo và xếp thành bát quái thái cực.
Trong chốc lát, Liễu Dật không ngừng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như phản phệ và đạo thương cùng phát tác nên toàn thân hắn đẫm máu, đến cả trường kiếm trong tay cũng khó có thể vung.
Âm dương vô cực!
Phía đối diện, Hoa Vân lạnh giọng, cũng ở tư thế tượng tự, một tay cầm kiếm chắn trước người, một tay nhuốm máu bôi lên thân kiếm, từng đường phù văn bao quanh hình thành nên âm dương bát quái.
“Sư phụ, Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật sư huynh và Âm Dương Vô Cực của Hoa Vân sao trông như một loại bí thuật vậy?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành lại nhìn sang Sở Huyên.
Sở Huyên khẽ gật đầu: “Hai loại bí thuật xuất phát từ Thái Vô Cực Đạo Pháp của thuỷ tổ tam tông, thế nhưng sau khi lão nhân qua đời thì hậu nhân của tam tông vì Thái Vô Cực Đạo Pháp mà dấy lên sự phân tranh, phân thành hai phái hệ, một phái lấy Diễn Thiên Địa làm thái cực, cũng chính là Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật, một phái lấy Hoá Thiên Địa làm âm dương, cũng chính là Âm Dương Vô Cực mà Hoa Vân đang thi triển.
“Vậy sư phụ cho rằng Thái Cực Diễn Thiên và Âm Dương Vô Cực cái nào mạnh hơn?”
“Cũng không thể so sánh được”, Sở Huyên khẽ giọng: “Hai loại đạo pháp này đều có mặt mạnh riêng, nếu luận về uy lực thì không hề kém nhau”.
“Nếu vậy thì Liễu Dật sư huynh há chẳng phải rất khó thắng sao?”, Diệp Thành cau mày: “Thân thể của Liễu Dật bị thương, e rằng sau đòn này sẽ không còn khả năng chiến đấu”.
Thái Cực Diễn Thiên!
Âm Dương Vô Cực!
Diệp Thành vừa dứt lời, trên chiến đài liền vang lên hai âm luồng âm thanh, Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái đều lấy phù văn làm gốc cứ thế va chạm với nhau.
Rầm!
Đột nhiên, âm thanh khủng khiếp vang tứ phía. Ngay sau đó chính là cực quang vòng khủng khiếp lấy hai đạo phù văn bát quái làm trung tâm, nhanh chóng lan ra khiến cây cối lâu đời tứ phía đột nhiên bị đứt gãy, vách tường rắn chắc nứt lìa.
“Uy lực thật mạnh”, tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phía, tất cả mọi người đều tập trung quan sát trận chiến trên chiến đài.
Rầm! Ầm!
Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái còn đang đối kháng thì những phù văn xếp hàng cũng nhanh chóng tan vỡ với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Sư huynh, cố gắng trụ vững”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc đã đứng dậy, nắm chặt tay.
Phía Dương Đỉnh Thiên quan sát trận chiến với vẻ mặt lo lắng, vì da của Liễu Dật đã hằn lên quá nhiều vết thương, máu thấm đẫm cơ thể, phản phệ và đạo thương khiến Liễu Dật đến đứng còn không vững.
So với Liễu Dật thì Hoa Vân mặc dù mang theo vết thương trên người nhưng khí tức vẫn rất mạnh mẽ.
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang căng thẳng quan sát thì Liễu Dật cuối cùng cũng đã tới mức giới hạn chịu đựng, hắn phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, sau khi Liễu Dật phun ra máu, Thái Cực Bát Quái mà hắn chống đỡ cũng vì không còn linh lực nên nhanh chóng tan biến.
“Phá cho ta”, Hoa Vân tóm lấy cơ hội, linh lực cuộn trào, Âm Dương Bát Quái mà hắn điều khiển đã lấn át Thái Cực Bát Quái khiến những phù văn trên Thái Cực Bát Quái hoá vào hư vô.
Chưa hết, sau khi đánh tan Thái Cực Bát Quái, âm dương bát quái cứ thế công kích Liễu Dật.
Phụt!
Liễu Dật lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể bay đi, khi ngã ra đất, khuôn mặt hắn trắng bệch, linh lực cạn kiệt, đạo thương, cấm thuật, phản phệ khiến hắn không còn khả năng chiến đấu và chìm vào hôn mê.
“Thái Vô Cực Đạo Pháp, Chính Dương Tông ta là chính tông”, Thành Côn trên vị trí ngồi lạnh giọng, nói rồi còn không quên liếc nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên bằng ánh mắt coi thường.
Haiz!
Liễu Dật thất bại khiến tất cả mọi người quan sát trận đấu không khỏi xuýt xoa.
Liễu Dật không phải yếu thế về bí thuật mà ngay từ đầu hắn và Hoa Vân đã không cùng điểm xuất phát. Sự phản phệ của đạo thương khiến hắn căn bản không thể phát huy được khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong. Mặc dù cố gắng sử dụng cấm thuật để tăng nhanh khả năng chiến đấu nhưng thất bại là việc đã nằm trong dự đoán.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu rồi nhìn về phía chiến đài.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, lớp sương trắng bao phủ quanh thân tựa tiên nữ trên cung trăng, xa xôi không thể chạm tới.
Hắn di chuyển tầm mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn Dương Bân ở phía đối diện.
Đúng như dự đoán của hắn, Dương Bân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đờ đẫn, có lẽ chính hắn ta cũng không biết linh kiếm đã rơi khỏi tay, ngay cả binh khí lơ lửng trên đầu cũng mất đi ánh sáng.
Đến một lúc nào đó Cơ Tuyết Băng dừng lại, nhưng Cửu Tiêu Chi Khúc vẫn văng vẳng giữa trời đất mãi không tiêu tan.
Dần dần đệ tử tam tông đều tỉnh lại, đồng loạt run sợ nhìn về chiến đài.
“Đây là khúc đàn gì thế? Thật quỷ quái”.
“Cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.
“Sao ta còn khóc nữa này?”
“Cửu U Tiên Khúc, Huyền Linh này không đơn giản!”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung nói.
“Lần này cô nhóc sẽ nghịch thiên đây!”, lão già Gia Cát Vũ ở phía dưới cảm thán, sau đó nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con thua con bé cũng không có gì phải oan ức, hai đứa không cùng đẳng cấp”.
Bích Du mím môi, không cam tâm.
“Ngọc Nhi, bây giờ con đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Vâng!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có rất nhiều biểu cảm kinh ngạc.
Trên ghế cao, mấy người phía Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mới chỉ một khúc nhạc thôi đã khiến thần hồn các ngươi điên đảo rồi, chưa nói gì đến những bí thuật khác của Băng Nhi”.
Phụt!
Trong tiếng ngạc nhiên từ bốn phương, Dương Bân đang đứng ngây ngốc trên chiến đài đột nhiên hộc máu, hắn ta nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vốn đã loạn giờ đây càng loạn tới cực điểm.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông đang quan sát đều bị sốc.
“Huyền Linh Chi Thể này mạnh thật đấy! Đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc mà chưa ra chiêu nào đã bại”.
“Khúc nhạc kỳ quái này quá tà môn!”
“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Một hiệp thôi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng nằm trên ghế, khi nói còn liếc nhìn Phục Nhai bên cạnh với vẻ hứng thú.
“Là ta đã đánh giá thấp con bé”, Phục Nhai vuốt râu thở dài.
“Con bé đã cho ta thấy hy vọng về sự thống nhất tam tông”, Huyền Thần đã lâu không lên tiếng bỗng nở nụ cười hiếm hoi: “Trong tương lai không xa, Huyền Tông của Đại Sở nhất định sẽ lại xán lạn lần nữa”.
Phía dưới, Dương Bân đã được đưa về chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.
Mặt Dương Bân vẫn tái mét như cũ, hơn nữa thần chí không rõ ràng, thi thoảng còn có hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Linh hồn bị tổn thương rồi”, Sở Huyên chỉ vào đầu mày Dương Bân, giúp hắn loại bỏ sức mạnh kỳ lạ đang quanh quẩn trong linh hồn.
“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.
Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.
“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.
Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.
Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.
Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.
Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú. Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.
“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.
“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.
“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”
Nghe vậy, Huyền Thần thầm thở dài: “Hắn có lẽ là đời sau của Quảng Long – đệ tử thứ hai của ta”.
“Ở độ tuổi này mà đã luyện hoá được Canh Khí thành áo giáp, chẳng trách có thể làm đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân”, Phục Nhai ở bên cạnh nhàn nhã vuốt râu.
Cheng! Uỳnh!
Khi ba người nói chuyện thì trận đại chiến bên dưới đã bắt đầu.
Nhiếp Phong bộc phát khí thế đỉnh phong, thật sự giống như một thanh sát kiếm ra khỏi vỏ, chiêu nào cũng cực kỳ ác liệt.
Chu Ngạo ở phía đối diện rõ ràng khí thế mạnh hơn, khí tức dồi dào có vẻ đã có chút áp đảo Nhiếp Phong, linh quang bắn ra tứ phía, ra tay lại càng xảo quyệt, gian ác hơn.
Cả hai đều là đệ tử chân truyền xuất sắc nhất của mỗi tông môn, ai cũng có rất nhiều bí pháp, ngay từ đầu trận chiến, linh quang huyền thuật rực rỡ tươi đẹp đã bao trùm cả chiến đài, thu hút sự chú ý của người xem từ tứ phía.
Trên chỗ ngồi, Diệp Thành lại khởi động Tiên Luân Nhãn, đôi mắt hắn không chỉ nheo lại một lần, nhìn chằm chằm áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo.
“Bộ áo giáp kỳ lạ này thật sự vô cùng kiên cố!”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Kiếm mang của sư huynh Nhiếp Phong tuy vô song nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cọ sát bắn ra tia lửa trên bộ áo giáp Canh Khí đó”.
“Đó là Tiên Thiên Canh Khí”, Sở Huyên dường như biết nghi hoặc của Diệp Thành nên ung dung nói một câu.
“Bí pháp này có gì huyền diệu ạ?”, Diệp Thành không khỏi nhìn Sở Huyên.
“Đây là một loại bí thuật nội ngoại kiêm tu. Tiên Thiên Canh Khí tức là khí Chí Cương Chí Dương, với khả năng đề cốt, lấy năng lực, tinh hoa của khí, rèn luyện thành Dương Cương”, Sở Huyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù Tiên Thiên Canh Khí cũng là khí, nhưng khác hẳn chân khí và linh lực, nó thuần tuý hơn, đề khí hộ thể, kim cang khó phá, là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật phòng ngự. Nếu nói về đệ tử trong tam tông, có lẽ khả năng tấn công của Chu Ngạo không phải mạnh nhất, nhưng khả năng phòng ngự của hắn đã được công nhận là bậc nhất, đương nhiên Huyền Linh Chi Thể không xếp trong hàng ngũ này”.
“Có vẻ sư phụ rất hiểu về Tiên Thiên Canh Khí”.
Sở Huyên cười khẽ: “Ta cũng chỉ được nghe tiền bối ẩn thế nói khi đi dạo chơi nên biết một chút mà thôi”.
“Vậy người không thử luyện ạ?”, Diệp Thành mỉm cười.
Sở Huyên lắc đầu: “Tiên Thiên Canh Khí Chí Cương Chí Dương không phù hợp với công thể của ta, hơn nữa bí pháp này nam tử luyện là tốt nhất, nữ tử luyện chẳng những không có tác dụng mà ngược lại còn tổn thương thân thể”.
“Thì ra là vậy”, Diệp Thành đáp rồi lại nhìn về chiến đài.
Chương 242: Phong thần quyết và tiên thiên canh khí
Keng! Bang!
Trận đại chiến trên chiến đài diễn ra hết sức khốc liệt. Đúng như Sở Huyên nói, phòng ngự của Chu Ngạo hết sức bá đạo. Lực công kích của Nhiếp Phong cũng chẳng vừa thế nhưng từ đầu tới cuối đều không thể phá đi được lớp áo giáp mà Tiên Thiên Canh Khí ngưng tụ ra.
Ngược lại, phía Chu Ngạo có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nên không phải lo ngại. Hắn không hề kiêng dè gì, cứ thế ép Nhiếp Phong về phía rìa chiến đài.
“Bí pháp này không học thì trời đất khó dung”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn đã tận dụng khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại sự kỳ diệu của Tiên Thiên Canh Khí.
Keng! Keng!
Tiếng vang vọng trên chiến đài vang lên không ngớt, trận đại chiến của cả hai tên hấp dẫn hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Bọn họ đấu hơn một trăm hiệp mà bất phân thắng bại.
“Còn chưa đánh xong sao?”, Thành Côn trên vị trí ngồi liếc nhìn, ông ta ngáp một cái thật dài với vẻ chẳng mấy nhẫn nại: “Cả đám vặt vãnh, cuối cùng đều phải chịu thua thôi, lãng phí thời gian”.
“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là ngươi”, Gia Cát Vũ thản nhiên liếc sang Thành Côn.
Thành Côn thu ánh mắt về. Gia Cát Vũ lại nhìn sang Nhiếp Phong, đôi mắt giảo hoạt của lão già kia cứ di chuyển qua lại theo từng bước chân của Nhiếp Phong: “Tiểu tử Nhiếp Phong kia ta rất thích”.
“Nhiếp Phong, quả là không hề đơn giản”, Bích Du ở bên cũng lên tiếng.
Thấy Bích Du mở mắt, Gia Cát Vũ mới cười tươi rói: “Thích Nhiếp Phong đó không? Hay là gia gia làm mối cho hai con, hai con rất hợp đó”.
“Người nói gì thế chứ?”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.
“Được rồi, coi như ta chưa nói gì”.
Rầm!
Gia Cát Vũ vừa dứt lời, Nhiếp Phong trên chiến đài đã phải chịu đòn đánh nặng nề từ phía Chu Ngạo nên phun ra máu bay ra khỏi đó.
Lúc này, cả hai đã đấu được gần hai trăm hiệp. Chiến đài nhuốm máu, trận quyết đấu của cả hai có thể dùng từ “thảm” để hình dung. Nhiếp Phong máu me be bét thế nhưng Chu Ngạo cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tiên Thiên Canh Khí khó phá cũng bị Nhiếp Phong phá tan.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi, ngươi mạnh hơn tưởng tượng của ta một chút”, Chu Ngạo nhìn Nhiếp Phong rồi nở nụ cười ý tứ, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị phá tan sau đó nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng.
“Có điều ngươi còn kém lắm”, Chu Ngạo vặn vặn cổ: “Trong mắt ta, ngươi vẫn chẳng là gì”.
Nhiếp Phong tức tối nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh. Hắn không nói lời nào, có thể nói từ đầu tới cuối hắn không hề hé răng.
Mặc dù hắn cũng có sĩ diện của bản thân nhưng hắn không thể phủ nhận một điều rằng Chu Ngạo ở phía đối diện mạnh hơn hắn.
“Được rồi, đánh với ngươi lâu như vậy, ta chẳng có hứng mất thời gian thêm nữa”, khí tức của Chu Ngạo lại lần nữa ngưng tụ, hắn nhìn Nhiếp Phong bằng ánh mắt hứng thú, lòng bàn tay có tiên thiên bao quanh, huyễn hoá thành chưởng ấn.
Nhiếp Phong cũng di chuyển, linh lực tán loạn nhanh chóng ngưng tụ, khí tức cũng mạnh lên đáng kể khiến cho mái tóc của hắn cứ thế tung bay, linh lực toàn thân được đẩy vào thanh kiếm trong tay.
Vút! Vút!
Còn chưa xuất kiếm, trên cơ thể của hắn đã có âm thanh vút vút của thanh kiếm vang lên, kiếm khí bao quanh cơ thể, mỗi một đạo kiếm khí đều sắc lạnh vô cùng. Một luồng gió vô hình cũng theo đó mà thổi tới, ngưng tụ trên sát kiếm kia.
Mãi tới lúc này, đôi mắt của Diệp Thành mới sáng lên. Hắn có thể nhìn ra chiêu tiếp theo của Nhiếp Phong không hề đơn giản.
“Phong Thần Quyết mặc dù có uy lực mạnh nhưng cũng rất khó thắng được Chu Ngạo”, ở bên, Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài.
“Dật Nhi ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đã đánh lại được Chu Ngạo huống hồ là Phong Nhi”, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.
“Diệp Thành, con quan sát cho kỹ”, Sở Huyên vỗ vai Diệp Thành: “Phong Thần Quyết của sư huynh Nhiếp Phong sẽ khiến tốc độ, sức mạnh, linh lực và ý niệm kết hợp một cách hoàn mỹ. Sau này khi chiến đấu với kẻ địch, phải xuất những chiêu thế này thì uy lực mới có thể phát huy được tối đa”.
“Con nhớ rồi”, Diệp Thành gật đầu, Tiên Luân Nhãn cũng ánh lên ánh sáng, không cần Sở Huyên nhắc nhở thì đôi mắt của hắn cũng chưa hề rời khỏi Nhiếp Phong dù chỉ một giây. Nhất cử nhất động của Nhiếp Phong, bao gồm cả phương hướng di chuyển của linh lực trong cơ thể đều được Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại.
Diệp Thành vừa dứt lời, Nhiếp Phong và Chu Ngạo trên chiến đài đã di chuyển.
Tiên Thiên Canh Ấn!
Chu Ngạo vung tay, Tiên Thiên Canh Ấn lập tức được đẩy ra mang theo luồng khí chí cương chí dương, thật sự có sức mạnh dời non lấp bể.
Phong Thần Quyết!
Nhiếp Phong cũng đồng thời vung ra một kiếm, kiếm khí dồi dào ngưng tụ một cách hoàn mỹ. Hắn như gió, nhanh đến mức vô ảnh, trường kiếm trong tay vang lên âm thanh sắc lạnh, đâm xuyên vào không khí với uy lực khủng khiếp.
Roẹt!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Nhiếp Phong vung một kiếm đâm xuyên Canh Khí Đại Chú kia.
Phụt!
Ngay sau đó, Chu Ngạo thân mang Canh Khí Khải Giáp bị một kiếm của Nhiếp Phong đâm trúng vai.
“Có thể đâm xuyên cả Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp sao? Không đơn giản”, tứ phía đều vang lên từng giọng nói kinh ngạc.
“Uy lực không vừa, nhưng lại xuất hiện sai lệch, chỉ đâm trúng vai Chu Ngạo”.
“Đòn cuối cùng, Nhiếp Phong có lẽ sẽ vận hết sức”.
Phụt!
Trên chiến đài vang lên tiếng ói ra máu của Chu Ngạo, rõ ràng hắn không thể ngờ tới uy lực của nhát kiếm vừa rồi mà Nhiếp Phong vung ra, càng không ngờ nổi Tiên Thiên Canh Khí mà mình vẫn luôn tự hào lại bị phá vỡ như vậy.
Phụt!
Lần này đến lượt Nhiếp Phong ói ra máu, sắc mặt của hắn tái nhợt, khí tức hao kiệt.
Uy lực của Phong Thần Quyết quả thật đáng sợ, vừa làm hại người mà cũng làm hại mình, lại thêm chiến đấu với Chu Ngạo khiến hắn bị thương liên tục, linh lực bên trong cơ thể cạn kiệt, hắn không thể còn nổi sức chiến đấu nữa.
“Ngươi cuối cùng cũng phải thua thôi”, Chu Ngạo lạnh giọng, giơ tay tung chưởng đánh ngã Nhiếp Phong.
Người khác thì không biết nhưng Chu Ngạo hắn sao có thể không biết nếu không phải Tiên Thiên Canh Khí Thuẫn Giáp quá mạnh thì hắn đã có thể khiến nhát kiếm của Nhiếp Phong đi lệch quỹ đạo rồi. Và hiện giờ vết đâm sẽ không phải là vai hắn mà chính là ngực hắn.
Ở bên, Nhiếp Phong đã bay ra khỏi chiến đài.
Diệp Thành nhanh tay nhanh chân đỡ lấy Nhiếp Phong ngay giây phút hắn bay ra khỏi chiến đài. Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Nhiếp Phong sau đó mới ôm hắn về vị trí ngồi.
“Cố gắng hết sức vậy là được rồi”, nhìn vẻ mặt áy náy của Nhiếp Phong, Phong Vô Ngấn mỉm cười.
“Thanh Vân Tông Chu Ngạo thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh đã tuyên bố kết quả của trận đấu, vả lại thần sắc chẳng có vẻ gì là hào hứng mà như vừa ngủ dậy, có vẻ như ông ta chẳng mấy quan tâm tới trận đấu này.
Trong hư không, đôi mắt của Đông Hoàng Thái Tâm khẽ chớp nhưng không phải vì nhìn Chu Ngạo mà nhìn kẻ vừa thất bại là Nhiếp Phong: “Phục Nhai, ngươi có phát hiện ra ý cảnh trong nhát kiếm của hắn không?”
“Nhân kiếm hợp nhất”, Phục Nhai vuốt râu có vẻ như hiểu ý Đông Hoàng Thái Tâm đang nói là gì.
“Thú vị”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch miệng cười: “Không biết Kiếm Thánh trông thấy thì có vui không”.
Chương 243: Những đòn chí mạng
Trận chiến khốc liệt kết thúc.
Khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên: “Tư Đồ Nam Hằng Nhạc Tông, Lý Tinh Hồn Thanh Vân Tông lên quyết đấu”.
Dứt lời, phía Thanh Vân Tông, một thanh niên mặc Tinh Y đạo bào sải bước lên chiến đài, thân pháp huyền diệu, quan trọng hơn cả là phong thái phong độ khiến cho các nữ đệ tử khác phải trầm trồ.
“Sợ thua thì không cần lên đâu”, Lý Tinh Hồn nhìn về phía Hằng Nhạc Tông hất cằm với vẻ cao cao tại thượng, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn khiêu khích.
“Không đánh mà muốn thắng, đừng mơ”, Tư Đồ Nam cười lạnh lùng, sau đó hắn cũng tiến lên chiến đài. Vốn dĩ hắn cũng muốn xuất hiện một cách ấn tượng nhưng giây phút đáp xuống chiến đài hắn bị vấp suýt chút nữa thì nằm bò ra.
Khụ…!
Có lẽ vì thấy hơi ngượng nên Tư Đồ Nam cố gắng đững vững lại sau đó gãi gãi đầu.
Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng day trán. Lại nhìn về phía Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, người nào người nấy chỉ biết nhìn vào hư không, bày ra bộ dạng ta đây chẳng quen cái tên như hắn.
“Sư phụ, Lý Tinh Hồn đó có lai lịch thế nào, sao con lại thấy…”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên hỏi.
“Hắn có hai linh hồn”, Sở Huyên còn chưa lên tiếng thì Sở Linh đã nói trước.
“Hai linh hồn?”, Diệp Thành sững người.
“Đúng vậy”, nói tới linh hồn, Sở Linh ở bên lại hào hứng hơn hẳn: “Hắn ta là quái thai, vốn còn có một đệ đệ sinh đôi nhưng không biết vì sao mà khi sinh ra chỉ có mình hắn, sau này mới phát hiện ra trong bào thai của đại nương, linh hồn của hắn và linh hồn của đệ đệ hắn dung hoà lại với nhau, lâu dần phần linh hồn dung hoà được phân làm hai”.
“Thể cộng sinh?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.
“Nói chính xác ra là thể trùng sinh”, Sở Huyên lên tiếng giải thích: “Hai linh hồn dùng chung một thể xác, trong giới tu luyện của chúng ta trước nay không phải chưa có tiền lệ, những người như vậy được gọi là thể trùng sinh, người có thể chất như vậy thì tốc độ tu luyện đương nhiên cũng gấp đôi người thường, đây cũng chính là lý do vì sao tu vi của hắn hơn tu vi của Chu Ngạo, đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông.
“Vả lại vì có hai linh hồn nên điều đó có nghĩa rằng hắn có hai cái mạng”.
“Hai cái mạng? Đúng là dị thường”, Diệp Thành tấm tắc: “Thế giới rộng lớn đúng là chẳng có gì là không thể xảy ra”.
Rầm! Rầm!
Khi cả ba đang mải mê nói chuyện thì phía chiến đài đã vang lên âm thanh không ngớt, linh quang tuyệt đẹp bao trùm khắp chiến đài.
Hoan Thiên Chỉ!
Thiên Long Hợp Thủ Ấn!
Kinh Tiêu Kiếm Quyết!
Hôm nay Tư Đồ Nam hăng máu khác thường. Vừa mới bắt đầu đã liên tiếp tung ra đại chiêu chí mạng. Mặc dù yếu thế nhưng Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông vẫn bị hắn đánh cho tới mức thảm hại.
Diệp Thành rất hiểu mục đích của cách đánh mà Tư Đồ Nam sử dụng. Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông bọn họ còn có hai người có thể vào trận bán kết, đó chính là Nam Cung Nguyệt và hắn cho nên vào trận bán kết, bọn họ rất có khả năng gặp phải Lý Tinh Hồn.
Tư Đồ Nam cũng vì hiểu được điểm này nên mới không tiếc bất cứ giá gì tung đòn tấn công. Mục đích chính là muốn dốc sức đả thương Lý Tinh Hồn, ép hắn phải ra chiêu cuối cùng và mở đường cho Diệp Thành và Nam Cung Nguyệt.
Sự thực chứng minh kế hoạch của hắn thật sự đã thành công.
Ngay từ đầu Lý Tinh Hồn không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, muốn đánh với Tư Đồ Nam nhẹ nhàng và bỏ ít công sức nhất có thể, dành sức cho trận bán kết, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Nam vừa lên đã tung ngay ra cách đánh chí mạng.
Mặc dù thực lực hơn hẳn Tư Đồ Nam nhưng Tư Đồ Nam không tiếc bất cứ giá nào tung đòn công kích khiến hắn không thể không dốc hết sức và dùng đến những bí pháp mạnh.
Hỗn Thiên Ấn!
Hoa Thiên Kiếm Trận!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng thét của Tư Đồ Nam, các loại bí pháp được hắn tận dụng triệt để, vả lại từ đầu tới bây giờ, về cơ bản đều là cách đánh tấn công, gần như không có phòng ngự do vậy cái giá phải trả đó chính là những vết thương chằng chịt. Ngươi đánh ta một chưởng, ta cũng liều mạng đáp lại.
“Tiểu tử nhà họ Tư Đồ này ăn phải thuốc súng phải không?”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi.
“Đánh thì đánh, cũng không cần phải bán sức vậy chứ?”, một vị trưởng lão của nhà họ Tư Đồ mặt mày chẳng mấy dễ chịu nhìn sang Tư Đồ Nam trên chiến đài. Tư Đồ Nam chính là người của nhà họ Tư Đồ bọn họ, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì không ổn.
“Nếu đánh tiếp như vậy thì chẳng phải sẽ thua sao?”, Công Tôn Trí chưởng giáo Thanh Vân Tông mặt mày tối sầm cả lại.
Trên chiến đài, Lý Tinh Hồn tái mặt, Tư Đồ Nam ở phía đối diện như muốn bùng nổ, hắn không thể không thận trọng khi ra tay. Có vài lần hắn buộc phải thi triển bí pháp đối kháng, lâu dần, nhiều bí pháp mật lần lượt được sử dụng.
“Tư đồ sư huynh, sau trận so tài tam tông ta mời huynh uống rượu”, Diệp Thành thầm cười, vì cách đánh chí mạng của Tư Đồ Nam ép Lý Tinh Hồn phải xuất ra những chiêu bài cuối cùng khiến hắn ta lại học được không ít bí pháp mạnh.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?”, ở bên, Sở Huyên mấy lần liếc nhìn Diệp Thành.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành vừa dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến bí thuật vừa mỉm cười.
“Có vấn đề này, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi. Ngươi và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương của nhau, ngươi…ngươi chưa từng có gì với cô ấy chứ?”
“Con thì có thể làm gì cô ấy?”, Diệp Thành nhướng vai: “Người ta căn bản không quan tâm tới con, vả lại người đừng thấy bộ dạng bình thường của con nghênh ngang, thực ra con là một người rất bảo thủ, không phải cứ tự nhiên mà làm mấy chuyện lên giường đâu, những việc như vậy con chưa bao giờ làm cả”.
Câu này quả là người nói vô tình mà người nghe hữu ý. Sở Linh ở bên chợt húng hắng ho, trợn mắt nhìn Diệp Thành. Ngươi còn nói ngươi bảo thủ? Đêm phong lưu đó sao không nói ra?
Cảm nhận được Sở Linh đang trợn mắt nhìn mình, Diệp Thành ho hắng, vội quay mặt đi.
Rầm! Rầm!
Trận đại chiến trên chiến đài vẫn tiếp diễn, cả hai tên chiến gần ba trăm hiệp mà vẫn chưa kết thúc.
Tư Đồ Nam ngày thường ngỗ ngược mà hôm nay lại rất ra dáng đàn anh đáng tin cậy. Mặc dù toàn thân đẫm máu nhưng hắn vẫn dốc hết sức tung đại chiêu.
Lại nhìn về phía Lý Tinh Hồn, hắn thật sự hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, kể cả là hắn thì cũng trong tình trạng thảm hại, ngoài một tấm ngọc bài trong tay ra thì chiêu bài cuối cùng của hắn cũng bị Tư Đồ Nam ép phải dùng.
“Đại hội tam tông có cấm ăn đan dược trong quá trình thi đấu không ạ?”, Tư Đồ Nam đang đại chiến thì liếc xuống nhìn Ngô Trường Thanh bên dưới chiến đài.
Lời này của hắn suýt chút nữa khiến Lý Tinh Hồn ói ra máu.
Còn muốn ăn đan dược bổ sung linh lực, tên khốn khiếp nhà ngươi muốn đánh chết ta trên chiến đài phải không?
“Đại hội tam tông cấm dùng đan dược”, Ngô Trường Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thản nhiên lên tiếng.
Nếu mà trong khi thi đấu, ngươi một viên đan dược, ta uống bình linh dịch, một trận quyết đấu không diễn ra ba ngày ba đêm mới lạ, như vậy thì không biết đại hội tam tông phải kéo dài tới bao giờ mới kết thúc.
“Không cho ăn thì thôi vậy”, Tư Đồ Nam trên chiến đài ngừng tấn công, có vẻ như hắn đã hao tổn quá nhiều sức lực nên bước chân lảo đảo.
“Dừng, ta nhận thua”, Tư Đồ Nam dứt khoát hét lên.
Nói rồi, Tư Đồ Nam với thân hình nhơ nhuốc máu nhảy xuống chiến đài, linh lực sớm đã hao kiệt nên có đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, vả lại mục đích của hắn cũng đã đạt được, hắn cũng chỉ có thể làm tới đây mà thôi.
Phụt!
Tư Đồ Nam vừa nhảy khỏi chiến đài, Lý Tinh Hồn vẫn còn đứng trên chiến đài phun luôn ra cả miệng máu, cũng không biết vì vết thương quá nặng hay do bị kế sách của Tư Đồ Nam làm cho tức điên lên. Khốn khiếp, biết không đánh được còn cố đánh, đánh không được thì chạy, khốn khiếp, ngươi đúng là loại xảo quyệt!
Phía này, Diệp Thành và Thạch Nham đã đưa Tư Đồ Nam về vị trí.
“Cũng không thể trách con, con thật sự không đánh lại được tên tiểu tử đó”, Tư Đồ Nam bất lực nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Con làm rất tốt rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Chí ít thì cũng đã ép hắn phải ra chiêu cuối cùng, nếu sư tỷ Nam Cung đấu với hắn thì cũng có thể có cách đối phó dễ dàng hơn”.
“Chính Dương Tông Mạnh Vân Nhiên, Hằng Nhạc Tông Nam Cung Nguyệt lên chiến đài”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, phía chiến đài đã vang lên tiếng hô của Ngô Trường Thanh.
“Mẹ kiếp, thua sáu trận cuối cùng cũng có thể thắng được một trận rồi”, Tư Đồ Nam hằn học, nói rồi khong quên nhìn sang Nam Cung Nguyệt, cười nói: “Sư tỷ, đánh bại Mạnh Vân Nhiên không áp lực chứ?”
“Không áp lực”, Nam Cung Nguyệt từ từ đứng dậy tiến lên chiến đài.
Chương 244: Trận chiến quyết định
“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.
“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.
“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.
Bốp!
Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.
Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.
Ôi!
Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.
Được!
Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.
Được lắm!
Tất cả những người quan sát trận đấu còn chưa phản ứng lại, không biết là ai lại rít lên khiến có người vừa nhấp được ngụm trà đã thổi phù cả ra.
“Hét cái gì mà hét, có bệnh à?”, đám đông mặt mày tối sầm, lúc này mới phát hiện tiếng hét vang lên từ phía Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành đứng đó, Tư Đồ Ngọc và Diệp Thành đang sóng vai hét lớn, vả lại trong tay mỗi tên còn cầm một cây gậy, trên cây gậy buộc cái cờ nhỏ in hai chữ Hằng Nhạc.
“Sư tỷ uy võ, sư tỷ bá đạo”, cả hai tên vừa phất cờ vừa hét lớn.
“Không phải mới chỉ thắng một trận sao?”, tất cả mọi người đều nhìn Tư Đồ Nam và Diệp Thành như nhìn hai tên ngốc.
Lại nhìn về mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, bọn họ cũng day trán, không ngờ hai tên nghịch ngợm Tư Đồ Nam và Diệp Thành đã làm loạn cả lên, còn mấy người phía Dạ Như Tuyết thì chỉ có thể quay đầu đi, bộ dạng như không quen hai tên này vậy.
“Hằng Nhạc Tông thật sự đến mức này rồi sao? Chỉ thắng có một trận mà cũng phải phấn chấn đến mức này, haiz…”
“Chỉ thắng một trận mà đại náo cả lên”, người của Chính Dương Tông tỏ vẻ coi khinh: “Có thắng tiếp thì các ngươi cũng không vào được trận chung kết, từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Sau lúc này, Tư Đồ Nam và Diệp Thành bị mấy người phía Sở Huyên lôi về vị trí, còn Ngô Trường Thanh đã lại lần nữa tiến lên chiến đài.
Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông nữa, mà đây là trận chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.
Rầm! Ầm!
Ngay sau đó, trên chiến đài vang lên liên tiếp những âm thanh dữ dội. Tu vi của đệ tử Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông không hề vừa, vả lại bọn họ còn xếp ngang nhau ở mỗi tông nên ngay từ khi bắt đầu trận đấu đã lên cao trào.
Diệp Thành bắt đầu bận rộn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác, hắn đảo mắt lên chiến đài, chỉ cần là bí thuật được sử dụng ra thì hắn không hề chần chừ mà ghi lại.
Thời gian cứ thế dần trôi, trận đấu loại của tam tông diễn ra dài hơn so với dự kiến, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống còn chưa kết thúc.
Trong lúc này, những cảnh tượng chiến đấu sục sôi diễn ra liên tiếp.
Rầm!
Sau tiếng động vang dội, một thân hình đẫm máu bay ra khỏi chiến đài, nếu quan sát kĩ thì đây chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, còn đệ tử của Chính Dương Tông vẫn còn đứng trên chiến đài, có điều cơ thể hắn cũng thảm hại không kém.
Mãi tới lúc này, trận đấu loại của tam tông mới gần đi tới hồi kết.
“Chính Dương Tông Hoa Vân, Hằng Nhạc Tông Liễu Dật lên chiến đài”.
Khi Ngô Trường Thanh đọc tới hai cái tên tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng thì ánh mắt của tất cả mọi người mới rời khỏi vị trí của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông, miệng không khỏi than thở”.
“Ta thấy khí tức của Liễu Dật không bình thường”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan nhìn Liễu Dật, vuốt râu nói.
“Hắn bị đạo thương”, nhìn Liễu Dật, Gia Cát Vũ nheo mắt lên tiếng.
“Đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất mà lại bị đạo thương, e rằng đến khả năng chiến đấu sáu phần cũng khó mà phát huy”, Bích Du liếc nhìn Liễu Dật, trầm giọng: “Mà kẻ hắn phải đối đầu lại là Hoa Vân”.
“Huyền Thần, huyết mạch trong người Liễu Dật có lẽ ngươi không lạ gì”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hồi lâu không nói gì thì đột nhiên nhìn sang Huyền Thần ở bên.
“Hắn ta có lẽ là hậu nhân của Vân Khâu, đệ tử thứ ba của ta”, Huyền Thần nói rồi nhìn sang phía Hoa Vân của Chính Dương Tông, “còn tiểu tử tên Hoa Vân kia nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là hậu nhân của Ngọc Cơ”.
“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp. Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.
Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.
“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.
“Sư huynh”, Diệp Thành định ngăn lại nhưng Liễu Dật đã lên chiến đài, và trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn rõ ràng có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng trong mắt Liễu Dật.
Trên chiến đài lúc này chợt vang lên âm thanh chói tai.
Phụt!
Khi Diệp Thành nhìn về phía này, Liễu Dật đã phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, phần ngực còn có từng vết thương rỉ máu, trên vai trái là vết thương do nhát kiếm gây nên.
Haiz!
Thấy Liễu Dật như vậy, tứ phía liền vang lên tiếng thở dài.
Nếu không phải vì Cơ Tuyết Băng thì Hoa Vân chính là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì Hoa Vân xếp cùng hàng trong nội môn với Liễu Dật.
Đệ tử cùng đẳng cấp quyết đấu lẽ ra sẽ là màn tranh tài gay cấn, thế nhưng vì Liễu Dật có đạo thương trên người, đến sáu phần công lực cũng khó có thể phát huy do vậy mà ngay từ đầu hắn đã bị lép vế, mãi tới lúc này, hắn vẫn không thể có cơ hội phản kháng.
“Liễu Dật, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, Hoa Vân không tiếp tục tấn công mà ngược lại còn vừa phủi bụi trên vai, vừa cười giễu cợt, bộ dạng rõ vẻ coi thường Liễu Dật.
“Ngươi của hiện tại không có tư cách là đối thủ của ta”, Hoa Vân cười tôi độc, lúc này mới nhìn sang Liễu Dật.
Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.
Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.
“Chưởng môn sư huynh…”, trên vị trí ngồi của Hằng Nhạc Tông, những người phía Đạo Huyền Chân Nhân tái mặt, lần lượt nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như biết được Liễu Dật sắp sử dụng bí pháp cấm kỵ khủng khiếp thế nào.
Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu không nói gì, bàn tay trong tay áo đã nắm lại trắng ởn ngay giây phút Liễu Dật kết ấn.
“Hắn cuối cùng cũng sử dụng cấm thuật”, Sở Huyên thở dài.
“Cấm thuật”, Diệp Thành lẩm bẩm, tập trung quan sát Liễu Dật.
Chương 245: Cấm pháp thiên tế
Trên chiến đài, sau khi Liễu Dật lau đi vết máu, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt, giống như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, khí tức hỗn loạn trong cơ thể ngay lập tức ngưng tụ lại, vết thương trên thân thể cũng liền lại với tốc độ nhanh chóng, mái tóc đen bạc dần và trên trán còn có một đạo phù văn huyết sắc huyễn hoá thành.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy dòng máu bên trong cơ thể Liễu Dật đang sục sôi, linh lực chảy nhanh và được đẩy vào trong các kinh mạch lớn, một luồng khí tức lớn mạnh cũng từ từ phục hồi.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Hắn muốn mất mạng sao?”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cũng không khỏi xuýt xoa như biết được Liễu Dật đang dùng bí pháp gì.
“Vốn có đạo thương, lại sử dụng cấm thuật khủng khiếp thế này, trận chiến này cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế một nửa người”, trong hư không, Phục Nhai cũng lắc đầu bất lực, nói rồi không quên liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.
Huyền Thần không nói gì, ông ta chỉ khẽ thở dài.
“Sư phụ, đó là cấm thuật gì?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nhìn Sở Huyên bằng ánh mắt tò mò.
“Thiên Tế”, Sở Huyên khẽ giọng: “Đó là cấm thuật phải trả giá bằng việc thiêu đốt tinh huyết, trong thời gian ngắn có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể để đổi lại sức mạnh khủng khiếp. Cấm thuật này đã xuất hiện từ lâu, chính là do thuỷ tổ của tam tông sáng tạo ra, thế nhưng vì phản phệ quá bá đạo nên mới được liệt vào cấm thuật”.
“Cấm thuật mạnh như vậy mà cũng dùng đến, xem ra Liễu Dật sư huynh thật sự muốn liều mạng rồi”, Diệp Thành cau mày nói.
Rầm! Ầm!
Trận đại chiến trên chiến đài đã bắt đầu, Liễu Dật sử dụng cấm thuật Thiên Tế, thực lực tăng mạnh, khí tức lấn át Hoa Vân, ra tay với những đòn mạnh bạo, các loại bí thuật được kết hợp và tung ra liên tiếp khiến Hoa Vân không có cơ hội ngẩng đầu dậy.
“Tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn, ta xem ngươi trụ được bao lâu”, Hoa Vân lạnh giọng, phần trán xuất hiện linh quang phát sáng lơ lửng trong không trung, hoá thành thanh linh kiếm sắc lẹm.
Vút!
Liễu Dật triệu gọi linh kiếm, hai thanh kiếm đối chọi với nhau trong không trung, âm thanh mỗi lần va vào nhau vang lên chói tai khiến các đệ tử có tu vi thấp hơn buộc phải đẩy chân hoả hộ thể.
Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.
Đúng như Hoa Vân nói, Liễu Dật sử dụng cấm thuật mặc dù thực lực tăng nhanh nhưng cấm thuật bá đạo thế này thì phản phệ cũng vô cùng khủng khiếp. Từ sau khi Liễu Dật sử dụng cấm thuật, khoé miệng hắn liên tục chảy máu, dần dần, khí tức cố gắng ngưng tụ lại lần nữa bùng phát.
“Đạo thương lại phát tác rồi sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt, ở khoảng cách rất xa, hắn có thể trông thấy từng vết thương trên linh hồn Liễu Dật nặng nề hơn, mãi không thể liền.
“Đạo thương ở linh hồn”, sau khi lẩm nhẩm, Diệp Thành càng cau mày sâu hơn.
Cái gốc rễ của tu sĩ nằm ở linh hồn. Linh hồn có huyền bí, kỳ diệu đến mấy nhưng một khi bị thương thì nhất định có thể liên luỵ đến công thể, còn đạo thương của Liễu Dật lại ở linh hồn, đây là sự hao tổn vô cùng lớn.
“Ta xem ngươi còn trụ được bao lâu”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Hoa Vân trên chiến đài đã sử dụng bí pháp khủng khiếp, sát kiếm vang lên, kiếm khí sắc lạnh với lôi điện bao quanh, một nhát kiếm dài với uy lực mạnh mẽ được vung ra.
Phụt!
Liễu Dật bị đâm trúng, lại thêm phản phệ của cấm thuật và sự phát tác của đạo thương nên hắn gần như suy sụp.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật cố gắng đứng vững, một tay cầm kiếm chắn trước người, tay còn lại nhuốm máu chà lên thân kiếm.
Đột nhiên, từng hàng phù văn cổ xưa được huyễn hoá ra lấy Liễu Dật làm trung tâm cứ thế xoay quanh, linh quang lấp lánh, mỗi một đạo linh quang dường như có thêm linh tính di chuyển theo quỹ đạo và xếp thành bát quái thái cực.
Trong chốc lát, Liễu Dật không ngừng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như phản phệ và đạo thương cùng phát tác nên toàn thân hắn đẫm máu, đến cả trường kiếm trong tay cũng khó có thể vung.
Âm dương vô cực!
Phía đối diện, Hoa Vân lạnh giọng, cũng ở tư thế tượng tự, một tay cầm kiếm chắn trước người, một tay nhuốm máu bôi lên thân kiếm, từng đường phù văn bao quanh hình thành nên âm dương bát quái.
“Sư phụ, Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật sư huynh và Âm Dương Vô Cực của Hoa Vân sao trông như một loại bí thuật vậy?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành lại nhìn sang Sở Huyên.
Sở Huyên khẽ gật đầu: “Hai loại bí thuật xuất phát từ Thái Vô Cực Đạo Pháp của thuỷ tổ tam tông, thế nhưng sau khi lão nhân qua đời thì hậu nhân của tam tông vì Thái Vô Cực Đạo Pháp mà dấy lên sự phân tranh, phân thành hai phái hệ, một phái lấy Diễn Thiên Địa làm thái cực, cũng chính là Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật, một phái lấy Hoá Thiên Địa làm âm dương, cũng chính là Âm Dương Vô Cực mà Hoa Vân đang thi triển.
“Vậy sư phụ cho rằng Thái Cực Diễn Thiên và Âm Dương Vô Cực cái nào mạnh hơn?”
“Cũng không thể so sánh được”, Sở Huyên khẽ giọng: “Hai loại đạo pháp này đều có mặt mạnh riêng, nếu luận về uy lực thì không hề kém nhau”.
“Nếu vậy thì Liễu Dật sư huynh há chẳng phải rất khó thắng sao?”, Diệp Thành cau mày: “Thân thể của Liễu Dật bị thương, e rằng sau đòn này sẽ không còn khả năng chiến đấu”.
Thái Cực Diễn Thiên!
Âm Dương Vô Cực!
Diệp Thành vừa dứt lời, trên chiến đài liền vang lên hai âm luồng âm thanh, Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái đều lấy phù văn làm gốc cứ thế va chạm với nhau.
Rầm!
Đột nhiên, âm thanh khủng khiếp vang tứ phía. Ngay sau đó chính là cực quang vòng khủng khiếp lấy hai đạo phù văn bát quái làm trung tâm, nhanh chóng lan ra khiến cây cối lâu đời tứ phía đột nhiên bị đứt gãy, vách tường rắn chắc nứt lìa.
“Uy lực thật mạnh”, tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phía, tất cả mọi người đều tập trung quan sát trận chiến trên chiến đài.
Rầm! Ầm!
Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái còn đang đối kháng thì những phù văn xếp hàng cũng nhanh chóng tan vỡ với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Sư huynh, cố gắng trụ vững”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc đã đứng dậy, nắm chặt tay.
Phía Dương Đỉnh Thiên quan sát trận chiến với vẻ mặt lo lắng, vì da của Liễu Dật đã hằn lên quá nhiều vết thương, máu thấm đẫm cơ thể, phản phệ và đạo thương khiến Liễu Dật đến đứng còn không vững.
So với Liễu Dật thì Hoa Vân mặc dù mang theo vết thương trên người nhưng khí tức vẫn rất mạnh mẽ.
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang căng thẳng quan sát thì Liễu Dật cuối cùng cũng đã tới mức giới hạn chịu đựng, hắn phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, sau khi Liễu Dật phun ra máu, Thái Cực Bát Quái mà hắn chống đỡ cũng vì không còn linh lực nên nhanh chóng tan biến.
“Phá cho ta”, Hoa Vân tóm lấy cơ hội, linh lực cuộn trào, Âm Dương Bát Quái mà hắn điều khiển đã lấn át Thái Cực Bát Quái khiến những phù văn trên Thái Cực Bát Quái hoá vào hư vô.
Chưa hết, sau khi đánh tan Thái Cực Bát Quái, âm dương bát quái cứ thế công kích Liễu Dật.
Phụt!
Liễu Dật lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể bay đi, khi ngã ra đất, khuôn mặt hắn trắng bệch, linh lực cạn kiệt, đạo thương, cấm thuật, phản phệ khiến hắn không còn khả năng chiến đấu và chìm vào hôn mê.
“Thái Vô Cực Đạo Pháp, Chính Dương Tông ta là chính tông”, Thành Côn trên vị trí ngồi lạnh giọng, nói rồi còn không quên liếc nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên bằng ánh mắt coi thường.
Haiz!
Liễu Dật thất bại khiến tất cả mọi người quan sát trận đấu không khỏi xuýt xoa.
Liễu Dật không phải yếu thế về bí thuật mà ngay từ đầu hắn và Hoa Vân đã không cùng điểm xuất phát. Sự phản phệ của đạo thương khiến hắn căn bản không thể phát huy được khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong. Mặc dù cố gắng sử dụng cấm thuật để tăng nhanh khả năng chiến đấu nhưng thất bại là việc đã nằm trong dự đoán.