-
Chương 2261-2265
Chương 2261: Sự bi ai dưới Ngũ Chỉ Sơn
"Không thể nào, điều đó là không có khả năng!", Diệp Thành nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại đáng hận kia.
Hắn không tài nào tin nổi, Phượng Tiên bị mình giết chết vào trăm năm trước vẫn còn sống và đang nở nụ cười ghê tởm kia với mình.
"Ta mất cả trăm năm mới thành công Phượng Hoàng niết bàn, cũng phải cảm ơn ngươi đã để ta có được tạo hóa nghịch thiên như vậy", Phượng Tiên dừng lại, cười nhìn Diệp Thành.
"Phượng Hoàng niết bàn!", Diệp Thành siết chặt nắm tay kêu lên răng rắc, giữa những kẽ tay còn tràn cả ra máu tươi.
Hắn không ngờ và cũng chẳng nghĩ đến Phượng Tiên lại có thể làm được như vậy trong giây phút sống chết vào trăm năm trước.
Giờ từ đạo tắc đến huyết mạch, căn nguyên và thần tàng của cô ta đều đã lột xác, còn mạnh hơn năm đó không biết bao nhiêu là lần.
Sự khủng bố và mạnh mẽ của cô ta khiến người ta kinh ngạc đến cảm thán, dù là Bắc Thánh cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.
"Gặp lại ta có vui không, chứ ta nhớ ngươi lắm đó?", Phượng Tiên âm u cười, thoải mái ngồi trên vương tọa, rũ đôi mắt phượng nhìn Diệp Thành.
Nụ cười của cô vừa có đôi chút dữ tợn lại âm trầm, khiến người ta sợ hãi, cũng làm cho lòng người run rẩy.
Diệp Thành lảo đảo, vì tâm trạng lên lên xuống xuống quá kịch liệt dẫn đến khí u ám chết chóc quanh người cũng trở nên dày đặc hơn.
Phượng Tiên còn sống quả thật bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay, trái tim vắng lặng của hắn cũng không khỏi dậy sóng.
Điều đó chứng tỏ, hắn vẫn chưa đòi lại được món nợ trăm năm trước.
Đến tận hôm nay, Diệp Thành mới thật sự hiểu được cô ta chính là một người vâng theo số mệnh của đất trời, lúc nguy nan luôn được người cứu giúp. Tuy cô ta đã chết, cũng có thể niết bàn sống lại.
"Có phải bất lực lắm không?", Phượng Tiên giơ tay chống cằm hài hước cười, mặt mày tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Diệp Thành không đáp, gương mặt trắng bệch không chút máu.
Hắn thật sự cảm thấy hết sức bất lực, trước giờ chưa bao giờ bất lực như thế.
Giờ phút này, dù có thả hắn ra thì sao, một Nhân Nguyên như mình thì sao có thể đánh lại Phượng Tiên sau khi niết bàn.
"Đừng lo, còn có chuyện khiến ngươi càng bất lực hơn cơ!", Phượng Tiên ngó Tiên Vương Hạc đang bị đóng đinh trên đỉnh núi nói.
"Tiện nhân, có giỏi thì một chọi mội với ta xem!", Tiên Vương Hạc quát.
"Ôi, sao ngươi lại giận dữ như vậy!", Phượng Tiên cười duyên: "Dọa sợ người ta rồi nè".
"Hừ! Nhìn thấy ngươi đã thấy buồn nôn rồi".
"Kim Ô hoàng huynh, hắn ta chửi muội, huynh phải làm chủ cho muội đi!", Phượng Tiên nghiêng đầu, mặt mày tủi thân nhìn về phía nhị thái tử Kim Ô Tộc, cười duyên nói.
"Tiên Nhi muội muội yên tâm, huynh chắc chắn sẽ khiến muội vui vẻ!", nhị thái tử Kim Ô cười lộ ra hàm răng sắc lạnh, một đôi con ngươi màu vàng tràn ngập vẻ khát máu và tàn bạo.
Hắn ta nói xong bèn giương cung cài tên nhắm thẳng vào Tiên Vương Hạc, một mũi tên xuyên thủng mây trời như một ngôi sao chổi.
"Thú vị!", những thái tử và thần tử khác đều cười lạnh, bắt chước giương cung cài tên.
Cảnh tượng kia cực kỳ máu tanh, mỗi một mũi tên như một ngôi sao chổi bắn thẳng vào người Tiên Vương Hạc.
"Diệp Thành, đau lòng không?", Phượng Tiên chớp chớp mắt, như thể có thể cách vách núi nhìn thấy Diệp Thành đang điên cuồng giãy giụa, hình ảnh ấy khiến cô ta phấn khích cực kỳ: "Ngươi phải biết rằng cái chết của hắn đều là tại ngươi".
"Lão Thất, đừng nghe ả nói bậy, ta chết rồi thì mười tám năm sau vẫn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất", Tiên Vương Hạc gầm lên, cả người cắm đầy tên, toàn thân đẫm máu, quả thật là một người đàn ông cứng cỏi.
"Ghê gớm vậy luôn!", đám nhị thái tử Kim Ô cười lạnh, lại giương cung cài tên bắn ra thần quang.
A!
Diệp Thành gầm thét, con ngươi đục ngầu đỏ tươi như nhỏ máu, điên cuồng giãy giụa khiến xích sắt chấn động rào rạt, song cuối cùng vẫn không thể rời khỏi tế đàn.
"Kia... kia... kia là…", do đã gây ra âm thanh quá lớn nên đã khiến không ít tu sĩ chạy đến, khi nhìn thấy thì không khỏi ngây người.
"Trời ơi! Kia là Phượng Tiên hả? Sao cô ta còn sống được thế?"
"Không thể nào! Trăm năm trước, ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta hồn phi phách tán mà", vô số tiếng tràn ngập kinh ngạc thốt lên.
"Chắc hẳn là thuật niết bàn của Phượng Hoàng Tộc!", có lớp tiền bối con ngươi thâm thúy giống như đã nhìn ra được manh mối.
"Người bị đóng đinh là Tiên Vương Hạc của Nam Vực, anh em kết nghĩa của Diệp Thành, đúng là thảm thật sự".
"Đám súc sinh kia quả thật là âm hồn không tan! Thánh Thể đã bị trấn áp rồi mà vẫn không bỏ qua cho hắn".
Chương 2262: Từ bi giả tạo
"Tận mắt thấy người anh em của mình bị từng mũi tên bắn chết, không biết Thánh Thể sẽ đau lòng đến mức nào!", vô số người thở dài, bi ai cho Tiên Vương Hạc, cũng thương thay cho Diệp Thành.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, tiếng cười của Tiên Vương Hạc dần yếu đi.
Nhìn từ xa, Ngũ Chỉ Sơn đã bị máu của hắn ta nhuộm đỏ, nhìn gần càng thấy ghê người.
Tiên Vương Hạc đã chết, mái đầu ngẩng cao cuối cùng cũng rũ xuống, trước khi chết còn cười với Diệp Thành.
Cả người Diệp Thành cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tiên Vương Hạc máu chảy đầm đìa, trong mắt toàn máu và nước mắt.
Bên ngoài núi, lại cười đến trắng trợn, càn rỡ đầy biến thái.
"Hễ là liên quan đến hắn, bất kể người thường hay tu sĩ thì đều phải chết!", Phượng Tiên đã rời đi nhưng tiếng cười lạnh lẽo và đầy uy nghiêm vẫn vang vọng khắp không gian.
"Đây sẽ là một chuyến săn giết thú vị đây!", những thái tử và thần tử kia cũng xoay người rời khỏi, ai nấy đều như một ác ma với nụ cười hung ác đáng sợ.
"Còn hơn cả hồi đó nữa!", vô số tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết hại".
"Lần này Diệp Thành bị trấn áp nên khó mà đời lại món nợ máu rồi".
"Tiên Vương Hạc chết thật thảm, chúng ta nhặt xác giúp hắn ta đi!", có tu sĩ tốt bụng nhỏ giọng nói một câu.
"Đưa hắn ta xuống, sau đó ngươi sẽ bị đóng đinh lên đó thế chỗ, chịu không!", tu sĩnh xung quanh liếc người nọ một cái.
"Đi thôi", lớp tiền bối dẫn đầu xoay người rời khỏi, quần chúng thổn thức chậc lưỡi xong cũng tản ra xung quanh.
Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Tiên Vương Hạc đầm đìa máu tươi một cái. Tuy trong lòng rất thương tiếc cho hắn ta, nhưng vẫn không dám nhúng tay vì họ thật sự không thể trêu vào đám người kia.
Màn đêm yên lặng buông xuống, lại mông lung bao phủ bởi một lớp máu tươi.
Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, Diệp Thành im lặng như một bức tượng, bị bao phủ bởi một luồng khí tức u ám chết chóc.
Diệp Thành không có gào thét nữa, chỉ im lặng đến bất ngờ, con ngươi ảm đạm, nước mắt đã che mờ tầm mắt hắn.
Tiên Vương Hạc vẫn bị đóng đinh trên đỉnh núi, cả người cắm đầy mũi tên, cơ thể vẫn không ngừng trào ra máu tươi.
Vì cái chết của hắn ta, có rất nhiều người chạy đến Ngũ Chỉ Sơn và đứng từ xa xem chứ không dám tới gần, cũng thầm than thở không thôi.
Đêm khuya, có sáu bóng người đi đến. Chúng chính là thần tử Vũ Hóa, Thương Linh và Thái Thanh.
Trong tay bọn chúng đều cầm một sợi xích sắt lạnh lẽo như băng, đầu khác trói lại trói một người tóc tai bù xù, cả người đẫm máu như tù phạm.
"Diệp Thành, nhìn thử xem có người nhà ngươi không?", sáu người dừng lại, hài hước cười nói, ném người bị trói tới trước vách núi.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, xuyên qua vách núi trông thấy những người bị trói đều vô cùng thê thảm.
Hắn không biết họ và cũng không có mối quan hệ gì với họ hết.
"Tại sao lại bắt chúng ta?", những người bị trói đều hét lên, khóc nức nở và hết sức đau thương.
"Chẳng tại sao cả!", thần tử Thiên Phạt nhún vai: "Chỉ trách các ngươi cũng tên là Diệp Thành".
"A!", những người bị bắt lại hét lên với giọng đầy căm giận, đây là một thế giới kẻ mạnh là đúng, là một kẻ yếu, họ chỉ xứng bị bắt nạt.
"Ồn ào!", thần tử Thương Linh hừ lạnh, lập tức vung kiếm lên, những người bị bắt thoáng chốc đã hóa thành từng đống sương mái.
"Ơ, đến sớm rồi à!", lại có người đến, người đó là thần tử Nhật Nguyệt, có rất nhiều người bị hắn ta bắt nhưng đều là nữ giới, còn quần áo xốc xếch.
Có thể thấy các nàng đều đã bị chà đẹp, nước mắt tủi hờn lăn dài trên má.
Diệp Thành im lặng nhìn, trong số các nàng cũng không có người chuyển thế, nhưng ai cũng thê thảm.
"Đều là những người ngưỡng mộ Diệp Thành!", thần tử Nhật Nguyệt hạ xuống, ném những cô gái bị bắt đến trước núi.
"Chậc chậc chậc, đúng là khiến người bi ai mà!", thần tử Phiêu Miểu Cung chậc lưỡi, âm u cười nói.
"Giết thì đáng tiếc quá!", thần tử Vũ hóa thích thú vặn vặn cổ, trong con ngươi tràn ngập vẻ dâm dê.
"Ở dưới chân núi này, chắc hẳn sẽ rất phấn khích!", thần tử Chí Tôn Thành nhào đến y như một con dã thú.
Những thần tử khác cũng lộ ra vẻ tà ác, tên nào tên nấy như sói đói tìm một cô phát tiết dục dụng đầy tàn bạo.
Tiếng khóc lập tức vang lên, bên cạnh đó là những hàng nước mắt đầy nhục nhã.
"Người trong lòng ở ngay bên trong kia kìa, kêu, kêu tiếp đi!"
"Diệp Thành, ngươi có thấy thích cái cảnh tượng này không".
"Giết ta đi! Lao ra giết ta đi nè! Ha ha".
Bảy thần tử đều như những con chó điên đầy biến thái, hung ác và dữ tợn, chúng chính là những con ác ma của đêm tối.
"Như Lai, kia là sự từ bi của ngươi ư?"
Dưới chân núi âm u, Diệp Thành khàn giọng nói với vẻ đầy đau thương và tức giận, cơn giận ấy như phát ra từ tận linh hồn.
Chương 2263: Triệu hồi đến từ tinh không
Bầu trời sao sáng ngời, mênh mông vô tận, sâu thẳm không đáy.
Bầu trời đêm đầy sao, yên tĩnh vắng lặng, không một tiếng động.
Thế nhưng sự yên tĩnh này lại bị phá vỡ bởi từng tiếng ầm ầm.
Nhìn ra xa đó là từng chiếc chiến xa cổ xưa chạy đến từ tận sâu tinh không, không biết chạy đến đâu.
Trên mỗi chiếc chiến xa đều cắm một lá cờ chiến, trên mỗi lá cờ đều có bốn chữ: Thiên Đình Đại Sở.
Có một thanh niên nghiêm nghị đứng trên một chiếc chiến xa cổ, đôi mắt như sao, tóc đen như thác, khí thế ngút trời.
Người đó là Tạ Vân, mặc bộ áo giáp, lưng đeo kiếm thần.
Bên cạnh hắn ta là Niệm Vi và Tiểu Ưng, cũng mặc áo giáp chiến, khí thế bức người nhìn chằm chằm phía xa.
Trên mỗi chiếc chiến xa ở phía sau họ đều có vài bóng người, đều mặc áo giáp, tay cầm giáo chiến, họ đều là người chuyển kiếp Đại Sơ, do hắn ta thống lĩnh.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Tạ Vân nói, xen lẫn sức mạnh Nguyên Thần và sức mạnh tu vi lan ra khắp nơi.
“Thiên Đình Đại Sở!”, người chuyển kiếp cũng gầm lên từ tận linh hồn, như hàng vạn lôi đình vang khắp tinh không.
Tinh không chấn động, mỗi nơi mà những chiếc chiến xa này đi qua đều có người gia nhập, đều là người chuyển kiếp Đại Sở.
Bích Du cũng đến, hệt như tia tiên quang, mặt một bộ đồ chiến, lưng đeo kiếm tiên, phía sau cô ta cũng có người chuyển kiếp đi theo.
Hùng Nhị, Chu Ngạo, Hoa Vân, Nguyệt Trì Huân ngự kiếm bay đến từ tinh không, có rất nhiều người đi theo, nam mặc áo giáp chiến, nữ mặc đồ chiến, sát kiếm và giáo chiến đồng loạt xuất trận.
Man Hùng cũng đến, cưỡi trên mãn thú, tay cầm chiếc rìu chiến, dẫn theo bộ lạc Man tộc gia nhập vào chiến đội, ai nấy cũng đều hung hãn.
Tô Tâm Nhi, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Lạc Hi cưỡi mây bay đến; Tần Vu, Vi Văn Trác lái chiến xa chạy theo; đám hậu bối Triệu Tử Vân, Thiếu Vũ, Cung Tiểu Thiên, Vương Bưu đi theo phía sau, rất nhiều người, hết nhóm này đến nhóm khác.
Tư Đồ Nam, Lâm Thi Họa, Long Nhất, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Mộ Dung Diệu Tâm, Dạ Vô Tuyết cũng chạy đến.
Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cùng nhau chạy đến, đều mặc áo giáp màu vàng, cũng có người đi theo phía sau, số lượng không thể đếm được.
Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi, Đạo Chích đứng sừng sững trên phi kiếm của to lớn, đám người phía sau có thể che lấp cả bầu trời, cũng hòa mình vào đội quân Thiên Đình.
...
Người chuyển kiếp Đại Sở lần đầu tiên tụ lại với nhau sau ba trăm năm, mọi người đều nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không thành tiếng.
Hơn ba trăm năm trước họ cùng sát cánh với nhau, chiến đấu đến chết ở quê hương Đại Sở để chống lại Thiên Ma, bảo vệ bá tánh.
Hơn ba trăm năm sau lại tụ lại lần nữa nhưng đã kiếp trước và đời sinh đã qua, những ký ức quý giá, đó là máu và nước mắt.
“Thiên Đình Đại Sở”, đây là tiếng hô hoán phát ra từ linh hồn qua ba trăm năm, chấn động khiến tinh không rung chuyển.
“Thiên Đình Đại Sở”, sau khi mấy người chuyển kiếp liên tục gia nhập, tiếng hô hoán này càng mạnh mẽ hơn.
Trận thế của họ cũng lớn mạnh hơn.
Đưa mắt nhìn tinh không, màn đêm đen kịt dày đặc, đại dương bao la, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi mây đi, có người lái chiến xa, có người cưỡi linh thú, xôn xao cả một vùng tinh không và tinh vực.
Cả tinh không đều náo nhiệt, tinh vực xung quanh, trung tâm là Huyền Hoang Đại Lục đều vang lên tiếng gầm gừ, hô hoán.
“Đây… đây là làm gì thế, muốn… muốn đánh trận à?’, xung quanh tinh không đều ngạc nhiên, nhìn trận thế này mà lòng sợ hãi.
“Cho… Cho dù muốn đánh trận thì trận thế này cũng quá… quá lớn, ít nhất có hơn mười triệu tu sĩ”.
“Còn chỉ là một hướng, nghe nói tinh không bốn phía đều có, cộng lại chắc chắn cũng năm mươi triệu”.
“Thiên Đình Đại Sở là thế lực nào đấy, chưa từng nghe nói đến”.
“Kéo theo năm mươi triệu tu sĩ là muốn đánh ai đây? Đội quân như vậy ai mà đỡ được?”
“Khắp nơi đều có, chắc là chạy đến Huyền Hoang Đại Lục”, có tu sĩ lớn tuổi vuốt râu trầm giọng nói.
“Trận thế lớn như vậy, Huyền Hoang Đại Lục sắp có chuyện rồi à?”, Xích Dương Tử ở trong một tinh không nhíu chặt mày.
“Rõ ràng là Diệp Thành mà ông nói sắp có chuyện rồi!”, một thanh niên tóc bạc bên cạnh ông ta nhàn nhã nói.
“Vô Cực, ta ngửi thấy mùi không ổn”.
“Ta cũng thế”, thanh niên tóc bạc hít sâu một hơi, tiến đến trước chạy thẳng vào tinh không một hướng.
Cả tinh không đều rung chuyển, nhảy múa cùng âm thanh chấn động.
Chư Thiên Vạn Vực đều chấn động, đầy kinh hãi nhìn đội quân Thiên Định vẫn đang liên tục lớn mạnh thêm.
Các đại giáo lánh đời đều không dám lộ mặt ra ngoài, không có Đế Binh bảo vệ, không ai có thể đấu lại được với sự tấn công này.
Ai mà ngờ tinh không này còn ẩn chứa một lực lượng to lớn thế này, không dưới năm mươi triệu tu sĩ.
Ai mà ngờ lực lượng khiến họ kinh hãi từng đúc nên một tòa trường thành màu đỏ máu cho Vạn Vực trong sơn hà rộng lớn vào ba trăm năm trước.
Chư Thiên Vạn Vực, mỗi sinh linh đều nợ họ một mạng, chính họ đã bảo vệ bá tánh Vạn Vực.
Âm Minh Tinh, Thần Tướng đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn tinh không như có thể nhìn xuyên qua làn sóng người lúc ẩn lúc hiện.
Bên dưới, một cổ quan tài đá vang lên tiếng ầm ầm, nắp quan tài nổ tung, một bóng người hùng vĩ bước ra, cả người toàn là tro bụi.
Đó là U Minh Diêm La Vương chuyển kiếp, cũng nghe được tiếng triệu hồi, mặc bộ áo giáp chiến cổ xưa, cầm giáo chiến cổ bước ra, gia nhập vào đội quân Thiên Đình.
Thần Tướng không nói gì, vẫn như một con rối, hai mắt trống rỗng, không có cảm xúc, lúc này lại vì tu sĩ Đại Sở mà lần đầu dao động, nhiễu loạn tâm yên tĩnh.
Vào tháng năm nào đó trong quá khứ, chính những sinh linh này đã đánh bại Thiên Ma, tạo nên một câu chuyện thần thoại bất tử.
“Tính thời gian thì cũng đã đến lúc Đại Sở quay về rồi”, Thần Tướng nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngửi được khí tức của Chư Thiên Môn, đang đến gần với Chư Thiên Vạn Vực.
Câu nói “Thiên Đình Đại Sở” khiến Chư Thiên đều run lên, chấn động bầu trời vạn cổ như có sấm sét.
Đội quân Thiên Đình hùng mạnh, vô số tiền bối, rất nhiều hậu bối bày bố thành vô số trận, tinh không bao la đều được rải bằng phẳng.
Trải qua cuộc chiến đẫm máu của Thiên Ma, tà khí và sát khí của họ đã khắc sâu vào trong xương cốt vào hơn ba trăm năm trước.
Lần này, mục tiêu của họ là thánh địa tu sĩ của Chư Thiên Vạn Vực, muốn đòi công bằng cho Đại Sở, cũng đòi công bằng cho Hoàng đế Đại Sở.
Trên con đường này Diệp Thành gánh vác quá nhiều trách nhiệm, chiến đấu với Thiên Ma Đế, trả nợ máu cho Đại Sở, nhưng hắn lại đi một mình, một đường xuyên qua gió bụi, cô độc tịch mịch.
Chuyện hắn bị đè dưới núi Ngũ Chỉ, một trăm năm mới truyền khắp tinh không, đã dấy lên làn sóng lớn.
Thiên Đình Đại Sở tức giận, cách hơn một trăm năm lại đánh trống chiến đấu.
“Người anh em, bọn ta tới rồi!”, ở tinh không phía đông, mấy người Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Liễu Dật, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự đều là nước mắt lưng tròng, sau lưng mang theo sát kiếm, tay cầm giáo chiến cũng ầm ầm lao đến.
“Diệp Thành, bọn ta đến rồi!”. Ở tinh không phía tây, mấy người Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, huyền nữ Lạc Hi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng rơm rớm nước mắt, mặc quân phục chiến, lưng đeo sát kiếm, ai cũng phong thái tao nhã, cũng đều như nữ hoàng.
“Thánh chủ, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía nam, Long Đằng và Tiêu Thần cùng lái xe chạy đến, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đến cùng nhau, những người chuyển kiếp phía sau thủy triều dâng lên, khí thế tương liên, cuồn cuộn cả bầu trời bao la.
“Hoàng giả, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía bắc, Quỳ Vũ Cương, Quỷ Vương, Yêu Vương đều mặc chiến giáp, tà khí ngút trời, bao phủ cả mọi tinh không.
Chương 2264: Để mạng lại
Đêm đen như mực, gió lạnh thấu xương, Ngũ Chỉ Sơn lại tràn ngập đau thương.
Bảy thần tử cười to rời khỏi đó để lại tiếp tục đi đuổi giết, bắt những người có liên quan đến Diệp Thành, mặc sức giết chóc như đó đã trở thành thú vui của họ.
Bên ngoài núi, tiếng rên rỉ khóc lóc của các cô gái cũng biến mất. Các cô đã chết, chết một cách đau đớn và tủi hờn, bị tra tấn thương tích đầy mình, vì hắn mà chết, trở thành vật hi sinh đáng thương.
Diệp Thành rũ đầu, con ngươi ảm đạm, hắn chẳng làm được gì hết, dù có đi ra ngoài cũng vậy thôi.
Chẳng bao lâu sau, thái tử Bát Kỳ và Phượng Điêu cũng đến và bắt không ít người, có nam có nữ, có người già có trẻ mới sinh, họ đều chết thảm dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
Sau đó là thái tử Huyết Nhạn và Thần Bằng, ai cũng cầm theo một cái đầu người trông hết sức đáng sợ.
Nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng cũng đến, họ là tàn nhẫn nhất, thế mà lại giết khoảng mấy ngàn người.
Kia là một gia tộc, chỉ vì trong tộc có một em bé mới sinh tên Diệp Thành nên đã bị giết cả nhà.
"Diệp Thành, đau lòng không? Bọn họ đều đáng chết", tiếng cười trắng trợn bay theo cơn gió mang đầy mùi máu tanh.
Bọn họ chính là một đám ác ma, cứ mỗi lần đến rồi đi đều kéo theo sát kiếp và tai ương khốn khổ.
Kết quả là Ngũ Chỉ Sơn dưới cuốn kinh Phật lại trở thành nơi chất đống xác chết và đầu người, cảnh tượng ấy nhìn mà ghê người.
"Đám người kia thật là tàn nhẫn!", rất nhiều tu sĩ chạy đến xem, thấy xác chết chất thành đống, máu tươi tràn lan như biển đều không khỏi rùng mình một cái.
"Những người đó không phải là người thân của Diệp Thành hết đó chứ!"
"Đương nhiên không phải, đám Phượng Tiên là thà rằng giết sạch còn hơn bỏ sót, đã có rất nhiều người vô tội bị vạ lây".
"Ví dụ như nhà họ Vương ở phía Bắc, chỉ vì một cô gái cất giữ một bức tranh của Diệp Thành đã bị giết cả nhà".
"Nhà họ Diệp ở phía Nam còn thảm hơn, vì đứa trẻ vừa ra đời của tam phu nhân tên lên Diệp Thành, đêm đó đã bị tru cửu tộc, máu chảy thành sông luôn!"
"Nhìn kìa, Phượng Tiên đến", không biết ai nói một câu thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Phượng Tiên chậm rãi dạo bước trên không đi đến từ một phía.
Sau khi niết bàn, cô ta trở nên xinh đẹp tuyệt trần, xinh đẹp hơn một chút, cũng uy nghiêm hơn một chút y như một vị nữ vương.
Trong tay cô ta cũng cầm một sợi xích sắt, nó được phân ra thành nhiều nhánh, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, tám chia thành mười sáu.
Cứ thế, chia ra vô số nhánh, mỗi nhánh trói một người với một số lượng khổng lồ. Kia chính là cả một gia tộc, họ đều bị cô ta bắt, ai cũng tóc tai bù xù.
Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn những người bị bắt kia.
Hắn nhận ra gia tộc kia, đó là gia tộc của Từ Nặc Nghiên.
Hồi đó, hắn tìm được Từ Nặc Nghiên sau khi chuyển thế và cũng giải quyết nguy cơ cho gia tộc cô ta. Ai ngờ, vẫn bị Phượng Tiên tìm ra rồi bắt hết toàn bộ không chừa một ai.
"Từ Nặc Nghiên, xin lỗi, đã liên lụy gia tộc của ngươi rồi", Diệp Thành khàn giọng nói với sự áy náy khôn cùng.
"Diệp Thành, ngươi có thích món quà này của ta không", Phượng Tiên khá là hứng thú cười nhìn dưới chân núi: "Vì tìm họ mà ta đã tốn biết bao công sức đó".
Diệp Thành không đáp, vẫn bất lực như cũ.
Người nhà họ Chu hóa thành từng mảng sương máu, lại chẳng một ai xin tha, ai cũng kiên cường, không sợ cái chết.
Bọn họ cũng không trách Diệp Thành, chỉ trách thế giới này tàn nhẫn, họ là kẻ yếu nên xứng đáng bị giết thôi.
Đây có lẽ cũng là một cái nhân quả trong chốn u minh.
Hơn trăm năm trước, nếu không có Diệp Thành ra tay giúp đỡ thì nhà họ Chu đã bị nhà họ Dương giết sạch từ lâu. Người nhà họ Chu vì Diệp Thành mà sống, giờ lại vì Diệp Thành mà chết thì cũng quả thật là nhân quả.
"Phượng Tiên!", trong lúc Diệp Thành im lặng thì bỗng dưng vang lên một tiếng hét giận dữ sử dụng bí thuật truyền tới, chấn động cả khung trời.
"Kia là ai vậy!", những tu sĩ ở đây đều nhìn về phương xa.
"Dùng bí thuật truyền âm thì chắc phải ở rất xa".
"Hiển nhiên là bạn hoặc người thân của Diệp Thành rồi", có người suy đoán, có thể nhận ra trong tiếng hét kia tràn ngập sự giận dữ, cứ thế đứng ở một nơi xa gầm lên, không thể nhịn nổi mà phát ra sát khí rợp trời.
"Đi, đi đi!", Diệp Thành dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn hai mắt đỏ tươi, không ngừng giãy giụa gào thét trên tế đàn.
Cũng không trách hắn như vậy, vì đó là giọng nói của Tiểu Viên Hoàng, chắc hẳn cũng trở về sau chuyến rèn luyện ở tinh không, nghe thấy lời đồn ở Huyền Hoang thì mới tức giận như thế.
Nhưng hắn biết, Tiểu Viên Hoàng không phải đối thủ của Phượng Tiên.
Hơn nữa, hắn ta không chỉ muốn đối phó một mình Phượng Tiên, mà còn có hai tên đáng sợ như Kim Ô và Côn Bằng.
Tiên Vương Hạc chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa, sức một người khó mà chống lại đám đông, dù Nam Đế và Bắc Thánh đến cũng vậy thôi.
"Đã đến thì cũng đỡ bản công chúa mất công đi tìm!", Phượng Tiên vừa cười vừa dạo bước trên không, chỉ để lại tiếng cười đầy âm u: "Diệp Thành, chẳng bao lâu sau, ta sẽ dẫn hắn ta đến đoàn tụ với ngươi nhanh thôi".
Chuyến này, những tu sĩ bên ngoài cũng ùn ùn theo sau, cũng không thể bỏ lỡ vở kịch hay kia được.
Người trở về đúng là Tiểu Viên Hoàng, cầm gậy Kim Ô, con ngươi màu vàng lóa ra thần quang, lông tóc cả người dựng đứng như kim châm, khí tức khủng bố tràn ngập đất trời.
Sau khi rèn luyện trăm năm, hắn ta đã trở về và đột phá Thánh Nhân, trong vẻ bạo ngược lại nhiều vài phần sát khí.
"Tiện nhân, để mạng lại!", đôi mắt Tiểu Viên Hoàng lóe lên lửa giận, vung gậy Kim Ô ngang trời đập tới.
"Luyện ngươi thành một con rối chắc hẳn sẽ rất mạnh!", Phượng Tiên cười đầy nghiền ngẫm, thuận tiện vung cánh tay ngọc lên, dùng bàn tay ngọc ngà trực tiếp đón đỡ gậy sắt.
Một kích cứng đối cứng, hư không nổ tung, không gian sụp đổ.
Tiểu Viên Hoàng hộc máu, bịch bịch lùi về phía sau, cánh tay nứt ra, từ miệng vết thương có thể nhìn thấy cả xương cốt bên trong.
Hắn ta còn chưa kịp đứng vững, Phượng Tiên đã như quỷ mị xông đến, một chỉ với vô số tiên pháp xuyên thủng ngực hắn ta, huyết cốt Thánh Viên thế mà lại không đỡ nổi một kích kia.
Tiểu Viên Hoàng đổ máu, lại bay ngược ra sau trông hết sức thê thảm.
"Thật là nhàm chán mà", con ngươi Phượng Tiên tràn đầy hài hước, bước chân uyển chuyển vượt qua nghìn trượng, bàn tay ngọc ngà che phủ hư không, một chưởng với uy thế kinh người, đất trời cũng biến sắc.
"Giết", hai mắt Tiểu Viên Hoàng lại hừng hực như lửa, cơ thể phóng to, Cửu Thiên Viên Hóa, đứng sừng sững giữa trời.
Một chưởng của Phượng Tiên hạ xuống, Tiểu Viên Hoàng bị đè uốn gối, cơ thể Đấu Chiến bá đạo cũng nứt toạc.
"Để ta tiễn ngươi xuống suối vàng!", Phượng Tiên bước một bước xuyên qua hư không, vẫn giơ bàn tay ngọc ngà lại lạnh lẽo như băng lên, một chưởng ấy còn biến hóa ra dị tượng Phượng Hoàng.
"Chỉ bằng ngươi?", Tiểu Viên Hoàng chửi ầm lên, múa may gậy sắt định xông tới nhưng lại bị một người ở đằng sau kéo lại.
Người kéo Tiểu Viên Hoàng lại là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi trong suốt, cả người lấp lánh như đựng cả ngân hà.
Kia không phải Bắc Thánh thì còn là ai? Cô ta cũng đã trở về.
Trong lúc nói chuyện, Bắc Thánh đã bước lên trước, tay bấm bí pháp hiển hóa thần thông, cách không trung chống lại Phượng Tiên.
Tiếng nổ chợt vang lên, khiến cả đất trời xung quanh cũng run rẩy.
Phượng Tiên vẫn đồ sộ không nhúc nhích như một nữ vương đứng giữa không trun.
Ngược lại Bắc thánh lại lùi ra sau một bước, đạp nát vòm trời, khóe miệng còn tràn ra máu tươi.
Chương 2265: Để mạng lại (2)
"Kia...", tu sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc cảm thán.
"Một chưởng đánh Bắc Thánh hộc máu, Phượng Tiên phải mạnh cỡ nào trời!", xung quanh hoảng sợ, tưởng mình nhìn nhầm rồi.
"Bắc Thánh cũng chỉ thế thôi", Phượng Tiên đứng giữa không trung, tiếng cười đầy nghiền ngẫm và hài hước vang vọng khắp đất trời.
"Phượng Hoàng niết bàn!", Bắc Thánh lẩm bẩm, híp mắt liếc Phượng Tiên như đã nhận ra manh mối.
"Hôm nay đúng là náo nhiệt ghê", một tiếng cười nham nhở chợt vang lên, nhị thái tử Kim Ô đầu đội sát kiếm xuất hiện.
"Vẫn nghe Bắc Thánh đẹp nhất Huyền Hoang, nay vừa gặp thì quả là xinh đẹp tuyệt trần!", tam thái tử Côn Bằng cũng đến, con ngươi màu vàng lập lòe vẻ dâm dê.
"Hơn trăm năm không gặp, đúng là lâu thật!", thái tử Bát Kỳ và Thần Bằng cũng xuất hiện.
"Hôm nay chắc chắn sẽ bội thu!", thái tử Phượng Điêu và Huyết Nhạn cũng chạy đến, liếm liếm cái lưỡi đỏ tươi, đều mơ ước huyết mạch của Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh.
Vòm trời kia chợt run lên, bất kể Kim Ô, Côn Bằng hay Thần Bằng, Bát Kỳ đều dẫn người tới, đếm kỹ chắc phải hơn một ngàn.
Mà huyết mạch của họ cũng không yếu, đều có tu vi Thánh Nhân, trận thế to lớn khiến lòng người run sợ.
"Đi", Bắc Thánh cau mày, lập tức bỏ chạy.
Ngay cả hiếu chiến như Tiểu Viên Hoàng cũng bỏ đi, theo sát Bắc Thánh định giết ra ngoài từ phía Nam.
Trận thế của đối phương quá lớn, họ còn đều là những tay tàn nhẫn, nếu liều mạng thì hai người cũng thua.
"Các ngươi đi mà được à?", Phượng Tiên nhếch mép.
Cô ta vừa nói xong đã thấy mặt đất run lên, một cột sáng bắn thẳng lên không hình thành một kết giới khổng lồ.
"Kết giới Khốn Thiên!", sắc mặt của Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng lập tức trở nên khó coi, cũng coi như biết sự bá đạo của nó.
"Bắt sống!", Phượng Tiên cười lạnh ra lệnh.
Thoáng chốc, đám Kim Ô, Côn Bằng lần lượt xông đến, người cầm pháp khí, sát kiếm, chưởng ấn, quyền thuật định một kích đánh cho Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh tàn phế.
Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng thấy thế đều mở ra dị tượng.
Vô số đòn tấn công bay đến, dị tượng của họ dần biến mất, Tiểu Viên Hoàng hộc máu, Bắc Thánh cũng không khá hơn là bao.
"Giết!", đám đông như kiến lập tức xông đến như ong vỡ tổ.
"Hợp sức, đánh nát kết giới!", chưa chờ hỗn chiến bắt đầu đã nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn.
Bên ngoài kết giới chợt xuất hiện năm người, ai cũng phong trần mệt mỏi, xem ra cũng không ngừng lên đường chạy như điên đến.
Người dẫn đầu khí thế bàng bạc, chính là Nam Đế.
Sau lưng là thái tử Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và công chúa Chu Tước, cũng đã rèn luyện trở về.
Ai mà ngờ được ngày ấy sau khi tạm biệt lại xảy ra nhiều chuyện, vô vàn sát kiếp như vậy. Mãi đến trăm năm sau, họ mới ở sâu trong tinh không nghe được tin.
Sau họ, Long Kiếp - thái tử Long Tộc cũng cầm Bá Long Đao đến, kế đó là thần tử Vu Tộc tay cầm chiến mâu, còn có cả thần nữ Linh Tộc, Cổ Tộc và rất nhiều thần tử khác, khí thế ngút trời.
"Giết", không gian lại nổ tung, bị một người giơ chân đá nát, sát khí cuồn cuộn quét ngang.
Lần này, là một loạt người đến lần lượt là Quỳ Ngưu, Đại Địa Võ Hùng, Bắc Minh Ngư và Xuyên Sơn Giáp.
"Mở!", dưới sự chung sức của mọi người, cùng điều khiển một pháp khí khủng bố đánh nát kết giới Khốn Thiên.
"Hôm nay, đúng là nhốn nháo ghê", Phượng Tiên cong môi, dáng dấp mỹ miều nở một nụ cười đầy quyến rũ khiến người xem nhìn mà hoảng hốt.
"Giết!", Quỳ Ngưu gầm lên, khí tức điên cuồng khủng bố, vung búa đạp không xông thẳng đến Phượng Tiên.
"Giết!", Đại Địa Võ Hùng và đám Tiểu Viên Hoàng cũng gia nhập, con ngươi đỏ tươi, sát khí ngút trời, là anh em kết nghĩa với nhau, một người lại bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, một người lại bị đóng đinh trên vách núi, họ không điên mới lạ.
"Đánh!", Nam Đế và Bắc Thánh cũng dùng hết sức mình, một chưởng quét ngang khiến từng đám người hóa thành sương máu.
"Chiến!", đám thái tử Long Tộc cũng lần lượt gia nhập, mặc kệ ngươi là ai, thấy kẻ thù là đánh.
"Hôm nay, ai cũng đừng hòng chạy", đám Côn Bằng, Kim Ô cũng xông lên, bên họ nhiều người, trực tiếp chơi quần ẩu.
Hỗn chiến thoáng chốc bùng nổ, đánh cho trời sụp đất nứt.
Bên ngoài càng ngày càng tụ tập đông tu sĩ, cũng dần dần lùi xa, đám thiên kiêu kia ai cũng cực kỳ khủng bố.
"Một bên là bạn của Diệp Thành, một bên lại là kẻ thù của hắn. Trận chiến lần này chắc chắn sẽ không chết không ngừng", có người thổn thức, nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
"Những thiên kiêu ra ngoài rèn luyện hồi xưa, giờ lại lần lượt xuất hiện tiếp tục trận đấu của trăm năm trước".
"E là sau này Huyền Hoang sẽ không còn yên bình nữa rồi".
"Hử?", quần chúng đang ngẩng đầu xem chiến chợt nghe thấy không gian xung quanh ầm ầm rền vang như có một đội quân hùng mạnh đang chạy đến.
Nhìn kỹ mới biết là đám người của Thái Thanh Cung, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thiên Phạt Thánh Địa, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Triều đang xông đến.
Trận thế của họ quá lớn, che phủ đất trời, trong đó cả cả Chuẩn Thánh và Thánh Vương xông tới từ bốn phương trời.
"Còn... còn có thể làm vậy luôn", những tu sĩ đang xem chiến vội vàng lùi ra sau, sợ sơ ý bị vạ lây.
"Ít nhất cũng hơn triệu người, có cần ác như vậy không".
"Hiển nhiên là định bắt gọn cả đám Nam Đế và Bắc Thánh luôn", có người thổn thức, chậc lưỡi.
"Giờ những gia tộc lớn ở Huyền Hoang vẫn chưa cởi bỏ phong ấn, không ai quản lý đám Thiên Phạt Thánh Địa và Thái Thanh Cung. Nếu họ muốn quần ẩu thì chẳng ai đỡ nổi".
"Hoặc cũng có thể nói đám Phượng Hoàng Tộc, Kim Ô Tộc, Côn Bằng Tộc, Thần Bằng Tộc và Thiên Phạt Thánh Địa đã trở thành một liên minh, không thì đã chẳng chút e dè hay sợ sau này bị tính sổ".
"Lão phu đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc".
"Nếu những gia tộc lớn ấy cởi bỏ phong ấn thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận hỗn chiến, Chư Thiên hạo kiếp ở cuối thời đại thái cổ sẽ lại lần nữa xảy ra, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa!"
"Đi!", trong tiếng bàn tán của mọi người, Nam Đế trực tiếp xé xác một thần tử, xoay người giơ kiếm chém ra một con đường máu.
"Khốn kiếp", những người khác cũng bỏ chạy.
Chiến đấu trong cùng thế hệ thì họ cũng không sợ, cố tình có lớp tiền bối nhúng tay vào, còn dẫn theo quân đội tới, không phải vài chục ngàn mà là hơn triệu.
Đối mặt với đội hình như thế thì dù với sức chiến đấu của họ cũng không khỏi phải tạm lánh đi. Một khi bị bao vây thì vùng trời này sẽ là nơi chôn cất của họ.
"Ngăn lại, không được để thoát một tên nào hết!", mắt thấy đám Nam Đế bỏ chạy, Phượng Tiên cười lạnh, giọng nói vang vọng đất trời.
Cô ta thì lại thảnh thơi, không đuổi giết ai mà ngưng tụ ra vương tọa nghiêng người ngồi xuống, trở thành một người xem chiến, vừa thích thú vừa tràn ngập hưởng thụ.
Hơn triệu tu sĩ trực tiếp bao phủ vùng trời này.
Nhưng đám Nam Đế, Bắc Thánh cũng không phải hạng xoàng, cùng nhau xung phong liều chết giết ra một con đường máu.
Máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ không trung, mạng người như cỏ rác khiến người xem biến sắc, hãi hùng khiếp vía.
Diệp Thành bá đạo vô song, đám bạn của hắn cũng không phải hạng tép riu, bị hơn triệu tu sĩ tấn công mà vẫn có thể xông ra ngoài, chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh.
"Rác rưởi!", mắt thấy đám Nam Đế sắp xông ra ngoài, cuối cùng Phượng Tiên cũng không ngồi yên, bước xuống không trung, giơ kiếm chém ra một dải ngân hà, suýt nữa bổ đôi Quỳ Ngưu.
"Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta!", Quỳ Ngưu tức giận mắng to, song vẫn không ham chiến, hắn ta hiểu rõ tình hình bây giờ, nếu nấn ná sẽ bị giết chết.
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, đi!", Long Kiếp vung Bá Long Đao lên đẩy lùi Kim Ô, giết ra một con đường máu.
"Không thể nào, điều đó là không có khả năng!", Diệp Thành nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại đáng hận kia.
Hắn không tài nào tin nổi, Phượng Tiên bị mình giết chết vào trăm năm trước vẫn còn sống và đang nở nụ cười ghê tởm kia với mình.
"Ta mất cả trăm năm mới thành công Phượng Hoàng niết bàn, cũng phải cảm ơn ngươi đã để ta có được tạo hóa nghịch thiên như vậy", Phượng Tiên dừng lại, cười nhìn Diệp Thành.
"Phượng Hoàng niết bàn!", Diệp Thành siết chặt nắm tay kêu lên răng rắc, giữa những kẽ tay còn tràn cả ra máu tươi.
Hắn không ngờ và cũng chẳng nghĩ đến Phượng Tiên lại có thể làm được như vậy trong giây phút sống chết vào trăm năm trước.
Giờ từ đạo tắc đến huyết mạch, căn nguyên và thần tàng của cô ta đều đã lột xác, còn mạnh hơn năm đó không biết bao nhiêu là lần.
Sự khủng bố và mạnh mẽ của cô ta khiến người ta kinh ngạc đến cảm thán, dù là Bắc Thánh cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.
"Gặp lại ta có vui không, chứ ta nhớ ngươi lắm đó?", Phượng Tiên âm u cười, thoải mái ngồi trên vương tọa, rũ đôi mắt phượng nhìn Diệp Thành.
Nụ cười của cô vừa có đôi chút dữ tợn lại âm trầm, khiến người ta sợ hãi, cũng làm cho lòng người run rẩy.
Diệp Thành lảo đảo, vì tâm trạng lên lên xuống xuống quá kịch liệt dẫn đến khí u ám chết chóc quanh người cũng trở nên dày đặc hơn.
Phượng Tiên còn sống quả thật bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay, trái tim vắng lặng của hắn cũng không khỏi dậy sóng.
Điều đó chứng tỏ, hắn vẫn chưa đòi lại được món nợ trăm năm trước.
Đến tận hôm nay, Diệp Thành mới thật sự hiểu được cô ta chính là một người vâng theo số mệnh của đất trời, lúc nguy nan luôn được người cứu giúp. Tuy cô ta đã chết, cũng có thể niết bàn sống lại.
"Có phải bất lực lắm không?", Phượng Tiên giơ tay chống cằm hài hước cười, mặt mày tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Diệp Thành không đáp, gương mặt trắng bệch không chút máu.
Hắn thật sự cảm thấy hết sức bất lực, trước giờ chưa bao giờ bất lực như thế.
Giờ phút này, dù có thả hắn ra thì sao, một Nhân Nguyên như mình thì sao có thể đánh lại Phượng Tiên sau khi niết bàn.
"Đừng lo, còn có chuyện khiến ngươi càng bất lực hơn cơ!", Phượng Tiên ngó Tiên Vương Hạc đang bị đóng đinh trên đỉnh núi nói.
"Tiện nhân, có giỏi thì một chọi mội với ta xem!", Tiên Vương Hạc quát.
"Ôi, sao ngươi lại giận dữ như vậy!", Phượng Tiên cười duyên: "Dọa sợ người ta rồi nè".
"Hừ! Nhìn thấy ngươi đã thấy buồn nôn rồi".
"Kim Ô hoàng huynh, hắn ta chửi muội, huynh phải làm chủ cho muội đi!", Phượng Tiên nghiêng đầu, mặt mày tủi thân nhìn về phía nhị thái tử Kim Ô Tộc, cười duyên nói.
"Tiên Nhi muội muội yên tâm, huynh chắc chắn sẽ khiến muội vui vẻ!", nhị thái tử Kim Ô cười lộ ra hàm răng sắc lạnh, một đôi con ngươi màu vàng tràn ngập vẻ khát máu và tàn bạo.
Hắn ta nói xong bèn giương cung cài tên nhắm thẳng vào Tiên Vương Hạc, một mũi tên xuyên thủng mây trời như một ngôi sao chổi.
"Thú vị!", những thái tử và thần tử khác đều cười lạnh, bắt chước giương cung cài tên.
Cảnh tượng kia cực kỳ máu tanh, mỗi một mũi tên như một ngôi sao chổi bắn thẳng vào người Tiên Vương Hạc.
"Diệp Thành, đau lòng không?", Phượng Tiên chớp chớp mắt, như thể có thể cách vách núi nhìn thấy Diệp Thành đang điên cuồng giãy giụa, hình ảnh ấy khiến cô ta phấn khích cực kỳ: "Ngươi phải biết rằng cái chết của hắn đều là tại ngươi".
"Lão Thất, đừng nghe ả nói bậy, ta chết rồi thì mười tám năm sau vẫn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất", Tiên Vương Hạc gầm lên, cả người cắm đầy tên, toàn thân đẫm máu, quả thật là một người đàn ông cứng cỏi.
"Ghê gớm vậy luôn!", đám nhị thái tử Kim Ô cười lạnh, lại giương cung cài tên bắn ra thần quang.
A!
Diệp Thành gầm thét, con ngươi đục ngầu đỏ tươi như nhỏ máu, điên cuồng giãy giụa khiến xích sắt chấn động rào rạt, song cuối cùng vẫn không thể rời khỏi tế đàn.
"Kia... kia... kia là…", do đã gây ra âm thanh quá lớn nên đã khiến không ít tu sĩ chạy đến, khi nhìn thấy thì không khỏi ngây người.
"Trời ơi! Kia là Phượng Tiên hả? Sao cô ta còn sống được thế?"
"Không thể nào! Trăm năm trước, ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta hồn phi phách tán mà", vô số tiếng tràn ngập kinh ngạc thốt lên.
"Chắc hẳn là thuật niết bàn của Phượng Hoàng Tộc!", có lớp tiền bối con ngươi thâm thúy giống như đã nhìn ra được manh mối.
"Người bị đóng đinh là Tiên Vương Hạc của Nam Vực, anh em kết nghĩa của Diệp Thành, đúng là thảm thật sự".
"Đám súc sinh kia quả thật là âm hồn không tan! Thánh Thể đã bị trấn áp rồi mà vẫn không bỏ qua cho hắn".
Chương 2262: Từ bi giả tạo
"Tận mắt thấy người anh em của mình bị từng mũi tên bắn chết, không biết Thánh Thể sẽ đau lòng đến mức nào!", vô số người thở dài, bi ai cho Tiên Vương Hạc, cũng thương thay cho Diệp Thành.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, tiếng cười của Tiên Vương Hạc dần yếu đi.
Nhìn từ xa, Ngũ Chỉ Sơn đã bị máu của hắn ta nhuộm đỏ, nhìn gần càng thấy ghê người.
Tiên Vương Hạc đã chết, mái đầu ngẩng cao cuối cùng cũng rũ xuống, trước khi chết còn cười với Diệp Thành.
Cả người Diệp Thành cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tiên Vương Hạc máu chảy đầm đìa, trong mắt toàn máu và nước mắt.
Bên ngoài núi, lại cười đến trắng trợn, càn rỡ đầy biến thái.
"Hễ là liên quan đến hắn, bất kể người thường hay tu sĩ thì đều phải chết!", Phượng Tiên đã rời đi nhưng tiếng cười lạnh lẽo và đầy uy nghiêm vẫn vang vọng khắp không gian.
"Đây sẽ là một chuyến săn giết thú vị đây!", những thái tử và thần tử kia cũng xoay người rời khỏi, ai nấy đều như một ác ma với nụ cười hung ác đáng sợ.
"Còn hơn cả hồi đó nữa!", vô số tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết hại".
"Lần này Diệp Thành bị trấn áp nên khó mà đời lại món nợ máu rồi".
"Tiên Vương Hạc chết thật thảm, chúng ta nhặt xác giúp hắn ta đi!", có tu sĩ tốt bụng nhỏ giọng nói một câu.
"Đưa hắn ta xuống, sau đó ngươi sẽ bị đóng đinh lên đó thế chỗ, chịu không!", tu sĩnh xung quanh liếc người nọ một cái.
"Đi thôi", lớp tiền bối dẫn đầu xoay người rời khỏi, quần chúng thổn thức chậc lưỡi xong cũng tản ra xung quanh.
Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Tiên Vương Hạc đầm đìa máu tươi một cái. Tuy trong lòng rất thương tiếc cho hắn ta, nhưng vẫn không dám nhúng tay vì họ thật sự không thể trêu vào đám người kia.
Màn đêm yên lặng buông xuống, lại mông lung bao phủ bởi một lớp máu tươi.
Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, Diệp Thành im lặng như một bức tượng, bị bao phủ bởi một luồng khí tức u ám chết chóc.
Diệp Thành không có gào thét nữa, chỉ im lặng đến bất ngờ, con ngươi ảm đạm, nước mắt đã che mờ tầm mắt hắn.
Tiên Vương Hạc vẫn bị đóng đinh trên đỉnh núi, cả người cắm đầy mũi tên, cơ thể vẫn không ngừng trào ra máu tươi.
Vì cái chết của hắn ta, có rất nhiều người chạy đến Ngũ Chỉ Sơn và đứng từ xa xem chứ không dám tới gần, cũng thầm than thở không thôi.
Đêm khuya, có sáu bóng người đi đến. Chúng chính là thần tử Vũ Hóa, Thương Linh và Thái Thanh.
Trong tay bọn chúng đều cầm một sợi xích sắt lạnh lẽo như băng, đầu khác trói lại trói một người tóc tai bù xù, cả người đẫm máu như tù phạm.
"Diệp Thành, nhìn thử xem có người nhà ngươi không?", sáu người dừng lại, hài hước cười nói, ném người bị trói tới trước vách núi.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, xuyên qua vách núi trông thấy những người bị trói đều vô cùng thê thảm.
Hắn không biết họ và cũng không có mối quan hệ gì với họ hết.
"Tại sao lại bắt chúng ta?", những người bị trói đều hét lên, khóc nức nở và hết sức đau thương.
"Chẳng tại sao cả!", thần tử Thiên Phạt nhún vai: "Chỉ trách các ngươi cũng tên là Diệp Thành".
"A!", những người bị bắt lại hét lên với giọng đầy căm giận, đây là một thế giới kẻ mạnh là đúng, là một kẻ yếu, họ chỉ xứng bị bắt nạt.
"Ồn ào!", thần tử Thương Linh hừ lạnh, lập tức vung kiếm lên, những người bị bắt thoáng chốc đã hóa thành từng đống sương mái.
"Ơ, đến sớm rồi à!", lại có người đến, người đó là thần tử Nhật Nguyệt, có rất nhiều người bị hắn ta bắt nhưng đều là nữ giới, còn quần áo xốc xếch.
Có thể thấy các nàng đều đã bị chà đẹp, nước mắt tủi hờn lăn dài trên má.
Diệp Thành im lặng nhìn, trong số các nàng cũng không có người chuyển thế, nhưng ai cũng thê thảm.
"Đều là những người ngưỡng mộ Diệp Thành!", thần tử Nhật Nguyệt hạ xuống, ném những cô gái bị bắt đến trước núi.
"Chậc chậc chậc, đúng là khiến người bi ai mà!", thần tử Phiêu Miểu Cung chậc lưỡi, âm u cười nói.
"Giết thì đáng tiếc quá!", thần tử Vũ hóa thích thú vặn vặn cổ, trong con ngươi tràn ngập vẻ dâm dê.
"Ở dưới chân núi này, chắc hẳn sẽ rất phấn khích!", thần tử Chí Tôn Thành nhào đến y như một con dã thú.
Những thần tử khác cũng lộ ra vẻ tà ác, tên nào tên nấy như sói đói tìm một cô phát tiết dục dụng đầy tàn bạo.
Tiếng khóc lập tức vang lên, bên cạnh đó là những hàng nước mắt đầy nhục nhã.
"Người trong lòng ở ngay bên trong kia kìa, kêu, kêu tiếp đi!"
"Diệp Thành, ngươi có thấy thích cái cảnh tượng này không".
"Giết ta đi! Lao ra giết ta đi nè! Ha ha".
Bảy thần tử đều như những con chó điên đầy biến thái, hung ác và dữ tợn, chúng chính là những con ác ma của đêm tối.
"Như Lai, kia là sự từ bi của ngươi ư?"
Dưới chân núi âm u, Diệp Thành khàn giọng nói với vẻ đầy đau thương và tức giận, cơn giận ấy như phát ra từ tận linh hồn.
Chương 2263: Triệu hồi đến từ tinh không
Bầu trời sao sáng ngời, mênh mông vô tận, sâu thẳm không đáy.
Bầu trời đêm đầy sao, yên tĩnh vắng lặng, không một tiếng động.
Thế nhưng sự yên tĩnh này lại bị phá vỡ bởi từng tiếng ầm ầm.
Nhìn ra xa đó là từng chiếc chiến xa cổ xưa chạy đến từ tận sâu tinh không, không biết chạy đến đâu.
Trên mỗi chiếc chiến xa đều cắm một lá cờ chiến, trên mỗi lá cờ đều có bốn chữ: Thiên Đình Đại Sở.
Có một thanh niên nghiêm nghị đứng trên một chiếc chiến xa cổ, đôi mắt như sao, tóc đen như thác, khí thế ngút trời.
Người đó là Tạ Vân, mặc bộ áo giáp, lưng đeo kiếm thần.
Bên cạnh hắn ta là Niệm Vi và Tiểu Ưng, cũng mặc áo giáp chiến, khí thế bức người nhìn chằm chằm phía xa.
Trên mỗi chiếc chiến xa ở phía sau họ đều có vài bóng người, đều mặc áo giáp, tay cầm giáo chiến, họ đều là người chuyển kiếp Đại Sơ, do hắn ta thống lĩnh.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Tạ Vân nói, xen lẫn sức mạnh Nguyên Thần và sức mạnh tu vi lan ra khắp nơi.
“Thiên Đình Đại Sở!”, người chuyển kiếp cũng gầm lên từ tận linh hồn, như hàng vạn lôi đình vang khắp tinh không.
Tinh không chấn động, mỗi nơi mà những chiếc chiến xa này đi qua đều có người gia nhập, đều là người chuyển kiếp Đại Sở.
Bích Du cũng đến, hệt như tia tiên quang, mặt một bộ đồ chiến, lưng đeo kiếm tiên, phía sau cô ta cũng có người chuyển kiếp đi theo.
Hùng Nhị, Chu Ngạo, Hoa Vân, Nguyệt Trì Huân ngự kiếm bay đến từ tinh không, có rất nhiều người đi theo, nam mặc áo giáp chiến, nữ mặc đồ chiến, sát kiếm và giáo chiến đồng loạt xuất trận.
Man Hùng cũng đến, cưỡi trên mãn thú, tay cầm chiếc rìu chiến, dẫn theo bộ lạc Man tộc gia nhập vào chiến đội, ai nấy cũng đều hung hãn.
Tô Tâm Nhi, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Lạc Hi cưỡi mây bay đến; Tần Vu, Vi Văn Trác lái chiến xa chạy theo; đám hậu bối Triệu Tử Vân, Thiếu Vũ, Cung Tiểu Thiên, Vương Bưu đi theo phía sau, rất nhiều người, hết nhóm này đến nhóm khác.
Tư Đồ Nam, Lâm Thi Họa, Long Nhất, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Mộ Dung Diệu Tâm, Dạ Vô Tuyết cũng chạy đến.
Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cùng nhau chạy đến, đều mặc áo giáp màu vàng, cũng có người đi theo phía sau, số lượng không thể đếm được.
Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi, Đạo Chích đứng sừng sững trên phi kiếm của to lớn, đám người phía sau có thể che lấp cả bầu trời, cũng hòa mình vào đội quân Thiên Đình.
...
Người chuyển kiếp Đại Sở lần đầu tiên tụ lại với nhau sau ba trăm năm, mọi người đều nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không thành tiếng.
Hơn ba trăm năm trước họ cùng sát cánh với nhau, chiến đấu đến chết ở quê hương Đại Sở để chống lại Thiên Ma, bảo vệ bá tánh.
Hơn ba trăm năm sau lại tụ lại lần nữa nhưng đã kiếp trước và đời sinh đã qua, những ký ức quý giá, đó là máu và nước mắt.
“Thiên Đình Đại Sở”, đây là tiếng hô hoán phát ra từ linh hồn qua ba trăm năm, chấn động khiến tinh không rung chuyển.
“Thiên Đình Đại Sở”, sau khi mấy người chuyển kiếp liên tục gia nhập, tiếng hô hoán này càng mạnh mẽ hơn.
Trận thế của họ cũng lớn mạnh hơn.
Đưa mắt nhìn tinh không, màn đêm đen kịt dày đặc, đại dương bao la, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi mây đi, có người lái chiến xa, có người cưỡi linh thú, xôn xao cả một vùng tinh không và tinh vực.
Cả tinh không đều náo nhiệt, tinh vực xung quanh, trung tâm là Huyền Hoang Đại Lục đều vang lên tiếng gầm gừ, hô hoán.
“Đây… đây là làm gì thế, muốn… muốn đánh trận à?’, xung quanh tinh không đều ngạc nhiên, nhìn trận thế này mà lòng sợ hãi.
“Cho… Cho dù muốn đánh trận thì trận thế này cũng quá… quá lớn, ít nhất có hơn mười triệu tu sĩ”.
“Còn chỉ là một hướng, nghe nói tinh không bốn phía đều có, cộng lại chắc chắn cũng năm mươi triệu”.
“Thiên Đình Đại Sở là thế lực nào đấy, chưa từng nghe nói đến”.
“Kéo theo năm mươi triệu tu sĩ là muốn đánh ai đây? Đội quân như vậy ai mà đỡ được?”
“Khắp nơi đều có, chắc là chạy đến Huyền Hoang Đại Lục”, có tu sĩ lớn tuổi vuốt râu trầm giọng nói.
“Trận thế lớn như vậy, Huyền Hoang Đại Lục sắp có chuyện rồi à?”, Xích Dương Tử ở trong một tinh không nhíu chặt mày.
“Rõ ràng là Diệp Thành mà ông nói sắp có chuyện rồi!”, một thanh niên tóc bạc bên cạnh ông ta nhàn nhã nói.
“Vô Cực, ta ngửi thấy mùi không ổn”.
“Ta cũng thế”, thanh niên tóc bạc hít sâu một hơi, tiến đến trước chạy thẳng vào tinh không một hướng.
Cả tinh không đều rung chuyển, nhảy múa cùng âm thanh chấn động.
Chư Thiên Vạn Vực đều chấn động, đầy kinh hãi nhìn đội quân Thiên Định vẫn đang liên tục lớn mạnh thêm.
Các đại giáo lánh đời đều không dám lộ mặt ra ngoài, không có Đế Binh bảo vệ, không ai có thể đấu lại được với sự tấn công này.
Ai mà ngờ tinh không này còn ẩn chứa một lực lượng to lớn thế này, không dưới năm mươi triệu tu sĩ.
Ai mà ngờ lực lượng khiến họ kinh hãi từng đúc nên một tòa trường thành màu đỏ máu cho Vạn Vực trong sơn hà rộng lớn vào ba trăm năm trước.
Chư Thiên Vạn Vực, mỗi sinh linh đều nợ họ một mạng, chính họ đã bảo vệ bá tánh Vạn Vực.
Âm Minh Tinh, Thần Tướng đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn tinh không như có thể nhìn xuyên qua làn sóng người lúc ẩn lúc hiện.
Bên dưới, một cổ quan tài đá vang lên tiếng ầm ầm, nắp quan tài nổ tung, một bóng người hùng vĩ bước ra, cả người toàn là tro bụi.
Đó là U Minh Diêm La Vương chuyển kiếp, cũng nghe được tiếng triệu hồi, mặc bộ áo giáp chiến cổ xưa, cầm giáo chiến cổ bước ra, gia nhập vào đội quân Thiên Đình.
Thần Tướng không nói gì, vẫn như một con rối, hai mắt trống rỗng, không có cảm xúc, lúc này lại vì tu sĩ Đại Sở mà lần đầu dao động, nhiễu loạn tâm yên tĩnh.
Vào tháng năm nào đó trong quá khứ, chính những sinh linh này đã đánh bại Thiên Ma, tạo nên một câu chuyện thần thoại bất tử.
“Tính thời gian thì cũng đã đến lúc Đại Sở quay về rồi”, Thần Tướng nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngửi được khí tức của Chư Thiên Môn, đang đến gần với Chư Thiên Vạn Vực.
Câu nói “Thiên Đình Đại Sở” khiến Chư Thiên đều run lên, chấn động bầu trời vạn cổ như có sấm sét.
Đội quân Thiên Đình hùng mạnh, vô số tiền bối, rất nhiều hậu bối bày bố thành vô số trận, tinh không bao la đều được rải bằng phẳng.
Trải qua cuộc chiến đẫm máu của Thiên Ma, tà khí và sát khí của họ đã khắc sâu vào trong xương cốt vào hơn ba trăm năm trước.
Lần này, mục tiêu của họ là thánh địa tu sĩ của Chư Thiên Vạn Vực, muốn đòi công bằng cho Đại Sở, cũng đòi công bằng cho Hoàng đế Đại Sở.
Trên con đường này Diệp Thành gánh vác quá nhiều trách nhiệm, chiến đấu với Thiên Ma Đế, trả nợ máu cho Đại Sở, nhưng hắn lại đi một mình, một đường xuyên qua gió bụi, cô độc tịch mịch.
Chuyện hắn bị đè dưới núi Ngũ Chỉ, một trăm năm mới truyền khắp tinh không, đã dấy lên làn sóng lớn.
Thiên Đình Đại Sở tức giận, cách hơn một trăm năm lại đánh trống chiến đấu.
“Người anh em, bọn ta tới rồi!”, ở tinh không phía đông, mấy người Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Liễu Dật, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự đều là nước mắt lưng tròng, sau lưng mang theo sát kiếm, tay cầm giáo chiến cũng ầm ầm lao đến.
“Diệp Thành, bọn ta đến rồi!”. Ở tinh không phía tây, mấy người Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, huyền nữ Lạc Hi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng rơm rớm nước mắt, mặc quân phục chiến, lưng đeo sát kiếm, ai cũng phong thái tao nhã, cũng đều như nữ hoàng.
“Thánh chủ, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía nam, Long Đằng và Tiêu Thần cùng lái xe chạy đến, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đến cùng nhau, những người chuyển kiếp phía sau thủy triều dâng lên, khí thế tương liên, cuồn cuộn cả bầu trời bao la.
“Hoàng giả, bọn ta đến rồi!”, ở tinh không phía bắc, Quỳ Vũ Cương, Quỷ Vương, Yêu Vương đều mặc chiến giáp, tà khí ngút trời, bao phủ cả mọi tinh không.
Chương 2264: Để mạng lại
Đêm đen như mực, gió lạnh thấu xương, Ngũ Chỉ Sơn lại tràn ngập đau thương.
Bảy thần tử cười to rời khỏi đó để lại tiếp tục đi đuổi giết, bắt những người có liên quan đến Diệp Thành, mặc sức giết chóc như đó đã trở thành thú vui của họ.
Bên ngoài núi, tiếng rên rỉ khóc lóc của các cô gái cũng biến mất. Các cô đã chết, chết một cách đau đớn và tủi hờn, bị tra tấn thương tích đầy mình, vì hắn mà chết, trở thành vật hi sinh đáng thương.
Diệp Thành rũ đầu, con ngươi ảm đạm, hắn chẳng làm được gì hết, dù có đi ra ngoài cũng vậy thôi.
Chẳng bao lâu sau, thái tử Bát Kỳ và Phượng Điêu cũng đến và bắt không ít người, có nam có nữ, có người già có trẻ mới sinh, họ đều chết thảm dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
Sau đó là thái tử Huyết Nhạn và Thần Bằng, ai cũng cầm theo một cái đầu người trông hết sức đáng sợ.
Nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng cũng đến, họ là tàn nhẫn nhất, thế mà lại giết khoảng mấy ngàn người.
Kia là một gia tộc, chỉ vì trong tộc có một em bé mới sinh tên Diệp Thành nên đã bị giết cả nhà.
"Diệp Thành, đau lòng không? Bọn họ đều đáng chết", tiếng cười trắng trợn bay theo cơn gió mang đầy mùi máu tanh.
Bọn họ chính là một đám ác ma, cứ mỗi lần đến rồi đi đều kéo theo sát kiếp và tai ương khốn khổ.
Kết quả là Ngũ Chỉ Sơn dưới cuốn kinh Phật lại trở thành nơi chất đống xác chết và đầu người, cảnh tượng ấy nhìn mà ghê người.
"Đám người kia thật là tàn nhẫn!", rất nhiều tu sĩ chạy đến xem, thấy xác chết chất thành đống, máu tươi tràn lan như biển đều không khỏi rùng mình một cái.
"Những người đó không phải là người thân của Diệp Thành hết đó chứ!"
"Đương nhiên không phải, đám Phượng Tiên là thà rằng giết sạch còn hơn bỏ sót, đã có rất nhiều người vô tội bị vạ lây".
"Ví dụ như nhà họ Vương ở phía Bắc, chỉ vì một cô gái cất giữ một bức tranh của Diệp Thành đã bị giết cả nhà".
"Nhà họ Diệp ở phía Nam còn thảm hơn, vì đứa trẻ vừa ra đời của tam phu nhân tên lên Diệp Thành, đêm đó đã bị tru cửu tộc, máu chảy thành sông luôn!"
"Nhìn kìa, Phượng Tiên đến", không biết ai nói một câu thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Phượng Tiên chậm rãi dạo bước trên không đi đến từ một phía.
Sau khi niết bàn, cô ta trở nên xinh đẹp tuyệt trần, xinh đẹp hơn một chút, cũng uy nghiêm hơn một chút y như một vị nữ vương.
Trong tay cô ta cũng cầm một sợi xích sắt, nó được phân ra thành nhiều nhánh, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, tám chia thành mười sáu.
Cứ thế, chia ra vô số nhánh, mỗi nhánh trói một người với một số lượng khổng lồ. Kia chính là cả một gia tộc, họ đều bị cô ta bắt, ai cũng tóc tai bù xù.
Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn những người bị bắt kia.
Hắn nhận ra gia tộc kia, đó là gia tộc của Từ Nặc Nghiên.
Hồi đó, hắn tìm được Từ Nặc Nghiên sau khi chuyển thế và cũng giải quyết nguy cơ cho gia tộc cô ta. Ai ngờ, vẫn bị Phượng Tiên tìm ra rồi bắt hết toàn bộ không chừa một ai.
"Từ Nặc Nghiên, xin lỗi, đã liên lụy gia tộc của ngươi rồi", Diệp Thành khàn giọng nói với sự áy náy khôn cùng.
"Diệp Thành, ngươi có thích món quà này của ta không", Phượng Tiên khá là hứng thú cười nhìn dưới chân núi: "Vì tìm họ mà ta đã tốn biết bao công sức đó".
Diệp Thành không đáp, vẫn bất lực như cũ.
Người nhà họ Chu hóa thành từng mảng sương máu, lại chẳng một ai xin tha, ai cũng kiên cường, không sợ cái chết.
Bọn họ cũng không trách Diệp Thành, chỉ trách thế giới này tàn nhẫn, họ là kẻ yếu nên xứng đáng bị giết thôi.
Đây có lẽ cũng là một cái nhân quả trong chốn u minh.
Hơn trăm năm trước, nếu không có Diệp Thành ra tay giúp đỡ thì nhà họ Chu đã bị nhà họ Dương giết sạch từ lâu. Người nhà họ Chu vì Diệp Thành mà sống, giờ lại vì Diệp Thành mà chết thì cũng quả thật là nhân quả.
"Phượng Tiên!", trong lúc Diệp Thành im lặng thì bỗng dưng vang lên một tiếng hét giận dữ sử dụng bí thuật truyền tới, chấn động cả khung trời.
"Kia là ai vậy!", những tu sĩ ở đây đều nhìn về phương xa.
"Dùng bí thuật truyền âm thì chắc phải ở rất xa".
"Hiển nhiên là bạn hoặc người thân của Diệp Thành rồi", có người suy đoán, có thể nhận ra trong tiếng hét kia tràn ngập sự giận dữ, cứ thế đứng ở một nơi xa gầm lên, không thể nhịn nổi mà phát ra sát khí rợp trời.
"Đi, đi đi!", Diệp Thành dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn hai mắt đỏ tươi, không ngừng giãy giụa gào thét trên tế đàn.
Cũng không trách hắn như vậy, vì đó là giọng nói của Tiểu Viên Hoàng, chắc hẳn cũng trở về sau chuyến rèn luyện ở tinh không, nghe thấy lời đồn ở Huyền Hoang thì mới tức giận như thế.
Nhưng hắn biết, Tiểu Viên Hoàng không phải đối thủ của Phượng Tiên.
Hơn nữa, hắn ta không chỉ muốn đối phó một mình Phượng Tiên, mà còn có hai tên đáng sợ như Kim Ô và Côn Bằng.
Tiên Vương Hạc chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa, sức một người khó mà chống lại đám đông, dù Nam Đế và Bắc Thánh đến cũng vậy thôi.
"Đã đến thì cũng đỡ bản công chúa mất công đi tìm!", Phượng Tiên vừa cười vừa dạo bước trên không, chỉ để lại tiếng cười đầy âm u: "Diệp Thành, chẳng bao lâu sau, ta sẽ dẫn hắn ta đến đoàn tụ với ngươi nhanh thôi".
Chuyến này, những tu sĩ bên ngoài cũng ùn ùn theo sau, cũng không thể bỏ lỡ vở kịch hay kia được.
Người trở về đúng là Tiểu Viên Hoàng, cầm gậy Kim Ô, con ngươi màu vàng lóa ra thần quang, lông tóc cả người dựng đứng như kim châm, khí tức khủng bố tràn ngập đất trời.
Sau khi rèn luyện trăm năm, hắn ta đã trở về và đột phá Thánh Nhân, trong vẻ bạo ngược lại nhiều vài phần sát khí.
"Tiện nhân, để mạng lại!", đôi mắt Tiểu Viên Hoàng lóe lên lửa giận, vung gậy Kim Ô ngang trời đập tới.
"Luyện ngươi thành một con rối chắc hẳn sẽ rất mạnh!", Phượng Tiên cười đầy nghiền ngẫm, thuận tiện vung cánh tay ngọc lên, dùng bàn tay ngọc ngà trực tiếp đón đỡ gậy sắt.
Một kích cứng đối cứng, hư không nổ tung, không gian sụp đổ.
Tiểu Viên Hoàng hộc máu, bịch bịch lùi về phía sau, cánh tay nứt ra, từ miệng vết thương có thể nhìn thấy cả xương cốt bên trong.
Hắn ta còn chưa kịp đứng vững, Phượng Tiên đã như quỷ mị xông đến, một chỉ với vô số tiên pháp xuyên thủng ngực hắn ta, huyết cốt Thánh Viên thế mà lại không đỡ nổi một kích kia.
Tiểu Viên Hoàng đổ máu, lại bay ngược ra sau trông hết sức thê thảm.
"Thật là nhàm chán mà", con ngươi Phượng Tiên tràn đầy hài hước, bước chân uyển chuyển vượt qua nghìn trượng, bàn tay ngọc ngà che phủ hư không, một chưởng với uy thế kinh người, đất trời cũng biến sắc.
"Giết", hai mắt Tiểu Viên Hoàng lại hừng hực như lửa, cơ thể phóng to, Cửu Thiên Viên Hóa, đứng sừng sững giữa trời.
Một chưởng của Phượng Tiên hạ xuống, Tiểu Viên Hoàng bị đè uốn gối, cơ thể Đấu Chiến bá đạo cũng nứt toạc.
"Để ta tiễn ngươi xuống suối vàng!", Phượng Tiên bước một bước xuyên qua hư không, vẫn giơ bàn tay ngọc ngà lại lạnh lẽo như băng lên, một chưởng ấy còn biến hóa ra dị tượng Phượng Hoàng.
"Chỉ bằng ngươi?", Tiểu Viên Hoàng chửi ầm lên, múa may gậy sắt định xông tới nhưng lại bị một người ở đằng sau kéo lại.
Người kéo Tiểu Viên Hoàng lại là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi trong suốt, cả người lấp lánh như đựng cả ngân hà.
Kia không phải Bắc Thánh thì còn là ai? Cô ta cũng đã trở về.
Trong lúc nói chuyện, Bắc Thánh đã bước lên trước, tay bấm bí pháp hiển hóa thần thông, cách không trung chống lại Phượng Tiên.
Tiếng nổ chợt vang lên, khiến cả đất trời xung quanh cũng run rẩy.
Phượng Tiên vẫn đồ sộ không nhúc nhích như một nữ vương đứng giữa không trun.
Ngược lại Bắc thánh lại lùi ra sau một bước, đạp nát vòm trời, khóe miệng còn tràn ra máu tươi.
Chương 2265: Để mạng lại (2)
"Kia...", tu sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc cảm thán.
"Một chưởng đánh Bắc Thánh hộc máu, Phượng Tiên phải mạnh cỡ nào trời!", xung quanh hoảng sợ, tưởng mình nhìn nhầm rồi.
"Bắc Thánh cũng chỉ thế thôi", Phượng Tiên đứng giữa không trung, tiếng cười đầy nghiền ngẫm và hài hước vang vọng khắp đất trời.
"Phượng Hoàng niết bàn!", Bắc Thánh lẩm bẩm, híp mắt liếc Phượng Tiên như đã nhận ra manh mối.
"Hôm nay đúng là náo nhiệt ghê", một tiếng cười nham nhở chợt vang lên, nhị thái tử Kim Ô đầu đội sát kiếm xuất hiện.
"Vẫn nghe Bắc Thánh đẹp nhất Huyền Hoang, nay vừa gặp thì quả là xinh đẹp tuyệt trần!", tam thái tử Côn Bằng cũng đến, con ngươi màu vàng lập lòe vẻ dâm dê.
"Hơn trăm năm không gặp, đúng là lâu thật!", thái tử Bát Kỳ và Thần Bằng cũng xuất hiện.
"Hôm nay chắc chắn sẽ bội thu!", thái tử Phượng Điêu và Huyết Nhạn cũng chạy đến, liếm liếm cái lưỡi đỏ tươi, đều mơ ước huyết mạch của Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh.
Vòm trời kia chợt run lên, bất kể Kim Ô, Côn Bằng hay Thần Bằng, Bát Kỳ đều dẫn người tới, đếm kỹ chắc phải hơn một ngàn.
Mà huyết mạch của họ cũng không yếu, đều có tu vi Thánh Nhân, trận thế to lớn khiến lòng người run sợ.
"Đi", Bắc Thánh cau mày, lập tức bỏ chạy.
Ngay cả hiếu chiến như Tiểu Viên Hoàng cũng bỏ đi, theo sát Bắc Thánh định giết ra ngoài từ phía Nam.
Trận thế của đối phương quá lớn, họ còn đều là những tay tàn nhẫn, nếu liều mạng thì hai người cũng thua.
"Các ngươi đi mà được à?", Phượng Tiên nhếch mép.
Cô ta vừa nói xong đã thấy mặt đất run lên, một cột sáng bắn thẳng lên không hình thành một kết giới khổng lồ.
"Kết giới Khốn Thiên!", sắc mặt của Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng lập tức trở nên khó coi, cũng coi như biết sự bá đạo của nó.
"Bắt sống!", Phượng Tiên cười lạnh ra lệnh.
Thoáng chốc, đám Kim Ô, Côn Bằng lần lượt xông đến, người cầm pháp khí, sát kiếm, chưởng ấn, quyền thuật định một kích đánh cho Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh tàn phế.
Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng thấy thế đều mở ra dị tượng.
Vô số đòn tấn công bay đến, dị tượng của họ dần biến mất, Tiểu Viên Hoàng hộc máu, Bắc Thánh cũng không khá hơn là bao.
"Giết!", đám đông như kiến lập tức xông đến như ong vỡ tổ.
"Hợp sức, đánh nát kết giới!", chưa chờ hỗn chiến bắt đầu đã nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn.
Bên ngoài kết giới chợt xuất hiện năm người, ai cũng phong trần mệt mỏi, xem ra cũng không ngừng lên đường chạy như điên đến.
Người dẫn đầu khí thế bàng bạc, chính là Nam Đế.
Sau lưng là thái tử Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và công chúa Chu Tước, cũng đã rèn luyện trở về.
Ai mà ngờ được ngày ấy sau khi tạm biệt lại xảy ra nhiều chuyện, vô vàn sát kiếp như vậy. Mãi đến trăm năm sau, họ mới ở sâu trong tinh không nghe được tin.
Sau họ, Long Kiếp - thái tử Long Tộc cũng cầm Bá Long Đao đến, kế đó là thần tử Vu Tộc tay cầm chiến mâu, còn có cả thần nữ Linh Tộc, Cổ Tộc và rất nhiều thần tử khác, khí thế ngút trời.
"Giết", không gian lại nổ tung, bị một người giơ chân đá nát, sát khí cuồn cuộn quét ngang.
Lần này, là một loạt người đến lần lượt là Quỳ Ngưu, Đại Địa Võ Hùng, Bắc Minh Ngư và Xuyên Sơn Giáp.
"Mở!", dưới sự chung sức của mọi người, cùng điều khiển một pháp khí khủng bố đánh nát kết giới Khốn Thiên.
"Hôm nay, đúng là nhốn nháo ghê", Phượng Tiên cong môi, dáng dấp mỹ miều nở một nụ cười đầy quyến rũ khiến người xem nhìn mà hoảng hốt.
"Giết!", Quỳ Ngưu gầm lên, khí tức điên cuồng khủng bố, vung búa đạp không xông thẳng đến Phượng Tiên.
"Giết!", Đại Địa Võ Hùng và đám Tiểu Viên Hoàng cũng gia nhập, con ngươi đỏ tươi, sát khí ngút trời, là anh em kết nghĩa với nhau, một người lại bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, một người lại bị đóng đinh trên vách núi, họ không điên mới lạ.
"Đánh!", Nam Đế và Bắc Thánh cũng dùng hết sức mình, một chưởng quét ngang khiến từng đám người hóa thành sương máu.
"Chiến!", đám thái tử Long Tộc cũng lần lượt gia nhập, mặc kệ ngươi là ai, thấy kẻ thù là đánh.
"Hôm nay, ai cũng đừng hòng chạy", đám Côn Bằng, Kim Ô cũng xông lên, bên họ nhiều người, trực tiếp chơi quần ẩu.
Hỗn chiến thoáng chốc bùng nổ, đánh cho trời sụp đất nứt.
Bên ngoài càng ngày càng tụ tập đông tu sĩ, cũng dần dần lùi xa, đám thiên kiêu kia ai cũng cực kỳ khủng bố.
"Một bên là bạn của Diệp Thành, một bên lại là kẻ thù của hắn. Trận chiến lần này chắc chắn sẽ không chết không ngừng", có người thổn thức, nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
"Những thiên kiêu ra ngoài rèn luyện hồi xưa, giờ lại lần lượt xuất hiện tiếp tục trận đấu của trăm năm trước".
"E là sau này Huyền Hoang sẽ không còn yên bình nữa rồi".
"Hử?", quần chúng đang ngẩng đầu xem chiến chợt nghe thấy không gian xung quanh ầm ầm rền vang như có một đội quân hùng mạnh đang chạy đến.
Nhìn kỹ mới biết là đám người của Thái Thanh Cung, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thiên Phạt Thánh Địa, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Triều đang xông đến.
Trận thế của họ quá lớn, che phủ đất trời, trong đó cả cả Chuẩn Thánh và Thánh Vương xông tới từ bốn phương trời.
"Còn... còn có thể làm vậy luôn", những tu sĩ đang xem chiến vội vàng lùi ra sau, sợ sơ ý bị vạ lây.
"Ít nhất cũng hơn triệu người, có cần ác như vậy không".
"Hiển nhiên là định bắt gọn cả đám Nam Đế và Bắc Thánh luôn", có người thổn thức, chậc lưỡi.
"Giờ những gia tộc lớn ở Huyền Hoang vẫn chưa cởi bỏ phong ấn, không ai quản lý đám Thiên Phạt Thánh Địa và Thái Thanh Cung. Nếu họ muốn quần ẩu thì chẳng ai đỡ nổi".
"Hoặc cũng có thể nói đám Phượng Hoàng Tộc, Kim Ô Tộc, Côn Bằng Tộc, Thần Bằng Tộc và Thiên Phạt Thánh Địa đã trở thành một liên minh, không thì đã chẳng chút e dè hay sợ sau này bị tính sổ".
"Lão phu đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc".
"Nếu những gia tộc lớn ấy cởi bỏ phong ấn thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận hỗn chiến, Chư Thiên hạo kiếp ở cuối thời đại thái cổ sẽ lại lần nữa xảy ra, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa!"
"Đi!", trong tiếng bàn tán của mọi người, Nam Đế trực tiếp xé xác một thần tử, xoay người giơ kiếm chém ra một con đường máu.
"Khốn kiếp", những người khác cũng bỏ chạy.
Chiến đấu trong cùng thế hệ thì họ cũng không sợ, cố tình có lớp tiền bối nhúng tay vào, còn dẫn theo quân đội tới, không phải vài chục ngàn mà là hơn triệu.
Đối mặt với đội hình như thế thì dù với sức chiến đấu của họ cũng không khỏi phải tạm lánh đi. Một khi bị bao vây thì vùng trời này sẽ là nơi chôn cất của họ.
"Ngăn lại, không được để thoát một tên nào hết!", mắt thấy đám Nam Đế bỏ chạy, Phượng Tiên cười lạnh, giọng nói vang vọng đất trời.
Cô ta thì lại thảnh thơi, không đuổi giết ai mà ngưng tụ ra vương tọa nghiêng người ngồi xuống, trở thành một người xem chiến, vừa thích thú vừa tràn ngập hưởng thụ.
Hơn triệu tu sĩ trực tiếp bao phủ vùng trời này.
Nhưng đám Nam Đế, Bắc Thánh cũng không phải hạng xoàng, cùng nhau xung phong liều chết giết ra một con đường máu.
Máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ không trung, mạng người như cỏ rác khiến người xem biến sắc, hãi hùng khiếp vía.
Diệp Thành bá đạo vô song, đám bạn của hắn cũng không phải hạng tép riu, bị hơn triệu tu sĩ tấn công mà vẫn có thể xông ra ngoài, chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh.
"Rác rưởi!", mắt thấy đám Nam Đế sắp xông ra ngoài, cuối cùng Phượng Tiên cũng không ngồi yên, bước xuống không trung, giơ kiếm chém ra một dải ngân hà, suýt nữa bổ đôi Quỳ Ngưu.
"Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta!", Quỳ Ngưu tức giận mắng to, song vẫn không ham chiến, hắn ta hiểu rõ tình hình bây giờ, nếu nấn ná sẽ bị giết chết.
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, đi!", Long Kiếp vung Bá Long Đao lên đẩy lùi Kim Ô, giết ra một con đường máu.
Bình luận facebook