-
Chương 2256-2260
Chương 2256: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh
"Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay”. Hơn mười thanh niên các bộ mặt hung ác, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Diệp Thành ra xé xác.
"Ôi, còn có bia mộ”. Mười mấy thanh niên nhìn thấy tấm bia mộ dưới chân núi, cười đầy giễu cợt.
"Nào nào, tưới chút nước”. Một thanh niên tóc tím tiến lên, tháo đai lưng, kéo tiểu đệ ra.
Tức thì, tiếng nước thưa thớt vang lên, nước tiểu của thanh niên tóc tím cũng phun lên tấm bia mộ, một tấm bia mộ đang tốt đẹp bị nước tiểu vẩy ướt đẫm.
"Phần tình cảm này, ta cũng đến tặng cho ngươi”. Những người khác lộ ra hàm răng trắng, cười nham hiểm.
"Tuy là đã bị phong ấn, cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt”.
Tiếng nước lại vang lên, cùng với tiếng cười to không kiêng nể: “Diệp Thành, mùi vị này thế nào, chuẩn bị cho ngươi đấy”.
"Ông nội, bọn họ…”. Cậu thiếu niên chất phác ở cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ giận dữ, lại bị túm giữ lại.
"Chúng ta không thể chọc vào”. Lão tu sĩ vừa bịt miệng thiếu niên, vừa kéo đi, mặc dù cũng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại không có sức lực để quản, bọn họ đều là kẻ yếu.
Dưới chân núi, mười mấy thanh niên đều lần lượt tưới nước tiểu, kéo quần lên, nhả ra những lời chửi rủa, cười to bỏ đi.
Chuyện sảng khoái này được bọn họ loan truyền rộng rãi, những người có thù oán với Diệp Thành lập tức sáng mắt.
Đi tiểu lên bia mộ của Thánh Thể, việc này chỉ nghe không đã vô cùng vui sướng, nghĩ đến là hưng phấn đến phát điên.
Kết quả là, dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, ngày càng có nhiều người đến.
Luôn có một vài người, hoặc là một tổ ba người, hoặc là một đội năm người, chạy đến Ngũ Chỉ Sơn đi tiểu.
Thật đúng là kẻ thù nhiều như nước, có đủ cả người của các thế lực từ Thái Thanh Cung, Thiên Phạt Chi Địa, Thương Linh Điện.
Tu sĩ tứ phương đều thổn thức, đường đường là Thánh Thể, sáng lập rất nhiều thần thoại, hiện giờ lại thê thảm như vậy.
Thật đúng là thế thời đổi thay, hổ xuống chốn bình địa đến chó cũng khi rẻ, thói đời chính là như vậy, thật trớ trêu.
Sự tồn tại của Ngũ Chỉ Sơn, làm cho người ta bất giác cảm thấy bi ai, là bi ai vì Diệp Thành, cũng là bi ai vì thói đời.
Chuyện ghê tởm này kéo dài suốt một tháng, mới dần dần bình ổn, không thấy Diệp Thành đáp lại, những người đó cảm thấy tẻ nhạt vô vị, người tới cũng dần thưa thớt.
Lại là một đêm yên bình, Diệp Thành ngủ say, lần đầu tiên mở mắt, nhìn ra bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn.
Ngoài núi có người đến, là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, che vải trắng, áo trắng xuất trần, thấy không rõ chân dung, chỉ thấy con ngươi trong veo, cũng vô cùng lạnh lùng, mái tóc đen dài không gió mà động, mỗi sợi đều nhuốm thần hà.
Cô ta, không phải chính là Vô Lệ Tiên Tử của am Niệm Từ sao?
Ngày xưa, Diệp Thành vì để tìm Sở Huyên, đã đến am Niệm Từ, phát điên, còn suýt nữa giết cô ta.
Đang nói chuyện, Vô Lệ Tiên Tử đã nhanh nhẹn dừng dưới chân núi, đầu tiên là nhìn Phật Quyển trên đỉnh Ngũ Sơn Chỉ, sau đó mới liếc nhìn về phía bia mộ do Yên lão đạo lập.
Bia mộ kia ướt sũng, bốc đầy mùi nước tiểu.
"Tiên tử, có thể nói một chút với tôi về thần nữ nhà cô không”. Diệp Thành ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn, già nua tang thương, ánh mắt ảm đạm, lẳng lặng nhìn Vô Lệ Tiên Tử.
"Nàng tên Vong Tình, trăm tuổi thành Thánh, là Thái Thượng Tiên Thể xuất sắc nhất của thành Vô Lệ từ khi lập phái đến nay”. Vô Lệ Tiên Tử khẽ hé môi, lời nói ra nhẹ nhàng, như âm thanh tự nhiên của Cửu Tiêu, rất là êm tai.
"Nàng có sở thích gì không”. Diệp Thành mắt ngấn lệ.
"Ban đêm yên tĩnh, thích đứng lặng trên đỉnh núi, ngước nhìn khoảng không mờ mịt”.
"Nàng ở dưới ánh trăng, hẳn là rất đẹp, thánh khiết không tì vết”.
"Đúng như ngươi nói”. Vô Lệ Tiên Tử con ngươi thanh tĩnh, lời nói chưa dứt, đã xoay người, đi về phía đêm tối.
"Nếu tiên tử trở về vào năm nào đó, có thể giúp ta nhắn một câu tới thần nữ nhà cô không, bảo rằng có một người tên Diệp Thành, chưa từng quên nàng, đang đợi nàng về nhà”.
"Thái thượng vong tình, vô lệ... chính là vô tình”. Lời đáp lại của Vô Lệ Tiên Tử, vô cùng mơ hồ, tựa như của đôi mắt của cô ta, thanh tịnh không chút gợn sóng.
Chương 2257: Một giấc trăm năm
Sau khi Vô Lệ Tiên Tử rời đi, con ngươi Diệp Thành ầng ậng nước mắt, cuối cùng chảy xuôi xuống gương mặt già nua của hắn, thấm ướt chòm râu.
Trong ánh mắt mông lung, dường như còn có thể trông thấy hai bóng hình xinh đẹp mặc tiên y bảy màu, cài trâm phượng châu ngọc.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn tối tăm, hắn lại nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ trông như một pho tượng.
Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang, đã không còn Hoang Cổ Thánh Thể lập nên các thần thoại nên yên lặng hơn trước đây rất nhiều.
Có điều, vẫn có một số kẻ thù của Diệp Thành chạy đến, đa số là tâm trạng khó chịu chạy đến để xả giận.
Nhưng Ngũ Chỉ sơn lại yên tĩnh như chết, chẳng có chút đáp trả nào.
Diệp Thành đã ngủ rất lâu mà vẫn chưa tỉnh.
Ngày đêm luân phiên thay đổi, năm tháng dần trôi.
Năm thứ ba, có một bóng hình xinh đẹp mặc đồ đen khoác áo choàng trông như sát thủ đi tới dưới chân núi. Tuy vẻ ngoài không tính tuyệt sắc, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta thuộc đoàn lính đánh thuê Xích Diễm của Nam Vực, một cô gái nhưng lại tự lấy cho mình một cái tên không ăn nhập là Sát Phá Thiên.
Hồi đó, Diệp Thành vì đánh khu mỏ của Côn Bằng Tộc nên đã mời Xích Diễm giúp, giữa họ cũng coi như có một hồi giao dịch.
Nàng ta đứng một lúc lâu mới thở dài rời đi.
Sau nàng ta, năm thứ tư có một trai một gái đi đến dưới chân núi và đều là Thánh Nhân.
Đó cũng là người quen, là Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử - hai lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh
Hồi đó, Diệp Thành vì tìm người chuyển thế đã đi chung với Yên lão đạo, trên đường đi ngang qua Vọng Cổ Tinh và tham gia hội bán đấu giá.
Ở nơi ấy, lần đầu tiên Diệp Thành thấy bức tượng của Đông Hoang, cũng là nơi hắn tìm thấy người chuyển thế Bích Du. Vì thế, hắn còn chọc Hoa Thiên và thần tử Quỷ Hoàng gây ra một loạt rắc rối.
Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh có mối quan hệ rất sâu xa với Đông Hoàng.
Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử nghe thấy được lời nói của Diệp Thành mới đi ra ngoài tìm con trưởng của Đông Hoàng.
Hơn trăm năm không gặp, họ thế mà lại tìm tới Huyền Hoang.
Tiếc là, họ vẫn chưa tìm được con trai trưởng của Đông Hoàng, nhưng lại nghe thấy Diệp Thành bị nhốt ở Ngũ Chỉ sơn.
Hai người lên tiếng gọi và tấn công Ngũ Chỉ sơn một lúc lâu cũng không thấy Diệp Thành đáp lại.
Thanh Nguyệt Tiên Tử và Đông Dương Chân Nhân cau mày, ngửa đầu nhìn Phật quyển trên đỉnh núi rồi liếc nhìn nhau.
Sau đó, hai người xoay người lại, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Không phá được phong ấn, ở lại cũng chẳng làm được gì. Có thời gian ấy, còn không bằng đi tìm đại năng đến.
Diệp Thành vẫn ngủ say, cơ thể phủ một lớp tro bụi.
Ngủ năm năm, tu vi của hắn đã rớt từ Hoàng Cảnh đỉnh xuống Hoàng Cảnh tầng năm, tuổi thọ cũng giảm.
Sự cắn trả của Chu Thiên vẫn đang tiếp tục, tựa như một ngọn lửa thiêu rụi hắn mới coi như xong.
Hắn đã quá mệt mỏi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Xuân đi đông đến, thoáng chốc đã qua ba mùa đông.
Năm thứ mười, một ông lão cầm theo một vò rượu đi đến, nhìn kỹ thì là ông lão Chuẩn Đế.
Khi xưa, Diệp Thành đuổi giết Trí Dương, vẫn chưa nể mặt ông ta, khiến một vị Chuẩn Đế đến nay vẫn cảm thấy hơi nhục nhã.
Có điều, lần này ông ta thật sự không phải là đến tìm Diệp Thành đòi nợ, mà là đặt một vò rượu xuống trước một bia của hắn.
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó ông ta cũng chắp tay rời đi.
Trước khi đi, ông ta vẫn không quên ngó cuốn kinh Phật lấp lánh phật quang treo trên Ngũ Chỉ sơn một cái.
Đó là phong ấn của Phật Tổ, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá nổi, dù là Chuẩn Đế như ông ta cũng bó tay.
Một khoảng thời gian lại trôi qua, mười năm hoa tàn hoa nở.
Chân trời lại có người đến, cũng là một ông lão.
Ông lão kia là Tiêu Viêm, từng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, gia nhập Thái Thanh Cung cũng vì giết Ân Trọng. Ông ta quen biết với Diệp Thành cũng do bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa kia.
Tiêu Viêm hạ xuống, cũng lẳng lặng không nói gì. Ông ta có thể trả thù đều nhờ công Diệp Thành hết, nếu hắn không phế Ân Trọng đi thì ông ta cũng chẳng thể giết chết kẻ thù của mình.
Tuy đó chẳng qua chỉ là một giao dịch, nhưng ông ta vẫn biết ơn Diệp Thành, thấy hắn bị trấn áp, cũng không khỏi thở dài.
Đến khuya, ông ta mời rời đi, tấm lưng vẫn cô đơn như năm xưa, già cả lại hiu quạnh, không chút sức sống.
Khi sắp đến năm thứ mười ba, Diệp Thành vẫn chìm trong giấc mộng, bụi bặm trên người đã đọng lại một lớp dày cộm.
Tu vi của hắn đã rớt xuống Hoàng Cảnh tầng một.
Ngày này, Chu Tước đến và lẳng lặng đứng dưới Ngũ Chỉ sơn mà mãi không nói gì, vẻ mặt lại hết sức khó coi.
Nắm đó, sau khi rời khỏi Phượng Hoàng Cốc, bà ta đã tìm một ngọn núi sâu phong ấn chính mình, nhoáng cái đã qua ba mươi mấy năm.
Lúc tỉnh lại, bà ta chưa chờ được Huyền Thần nhưng đã nghe vô số truyền thuyết về Diệp Thành, bấy giờ mới chạy đến đây.
Bà ta lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn mà ánh mắt đầy hoảng hốt.
Bà ta vừa kinh ngạc lại kính nể với tên nhóc khi xưa, không ngờ hắn lại khủng bố như thế. Song, bà ta cũng kính nể với hành động trên cả chặng đường của Diệp Thành, cái nào cũng đều là huyền thoại.
Nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy đau thương nhiều hơn, hắn từng chiến đấu quên mình vì chúng sinh,Bà thế mà lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, chẳng ai đoái hoài đến như vậy.
Bà ta cũng bó tay trước phong ấn của Phật Tổ.
Sau nhiều lần kêu gọi, bà ta mới xoay người định đi tìm đại năng giúp Diệp Thành thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn.
Năm tháng luân phiên, thời gian dần trôi.
Mười năm xuân thu.
Hai mươi năm đông hạ.
Ba mươi năm hoa nở hoa tàn.
Thế gian yên lặng trôi qua trăm năm.
Diệp Thành bị trấn áp trăm năm và cũng ngủ say trăm năm.
Trăm năm qua, xung quanh Ngũ Chỉ sơn mọc đầy cỏ dại, cạnh bia mộ cũng rậm rạp cỏ hoang, ngay cả cuốn kinh Phật treo trên núi cũng phủ đầy bụi.
Trăm năm ở thế gian là một quãng thời gian rất lâu, người đời dần xem nhẹ Ngũ Chỉ sơn, cũng quên mất Thánh Thể bị trấn áp dưới chân núi.
Truyền thuyết và thần thoại của hắn đang bị thời gian xóa nhòa.
Lâu lâu có người nhắc đến mới có thể nhớ tới Ngũ Chỉ sơn.
Đôi khi có người đi ngang qua mới nhớ đến dưới Ngũ Chỉ sơn còn trấn áp một vị Thánh Thể, song chẳng biết còn sống hay không.
Lớp tiền bối thở dài, không kiềm được thương thay cho Thánh Thể.
Lớp trẻ kính nể hắn, sẽ chắp tay vái Ngũ Chỉ sơn, vì người đang bị trấn áp dưới chân núi là một vị tiền bối đáng kính.
Chương 2258: Trời không phụ lòng người
Tuy đã trôi qua trăm năm, anh tài xuất hiện lớp lớp ở Huyền Hoang, nhưng không một ai có thể vượt qua thành tích năm xưa của hắn.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn, không có mặt trời, chỉ có sự lạnh lẽo và đơn côi.
Tế đàn cổ xưa phủ đầy tro bụi, xích sắt cũng rỉ sét.
Chu Thiên vô tình ăn mòn tu vi hắn xuống còn Nhân Nguyên.
Năm tháng như con dao hai lưỡi khiến cơ thể hắn chồng chất vết thương
Bụi bằm dày cộm hết lớp này đến lớp khác như chôn sống hắn, chân núi âm u này chính là nấm mộ của hắn.
Đêm đến, sao trời vô ngần lấp lánh như ở trước mắt.
Bỗng nhiên, bầu trời chợt hạ tuyết, vô số bông tuyết bay phất phơ như phủ lên một cái áo khoác màu trắng cho ban đêm tĩnh lặng.
Tuyết trắng phau bao phủ Ngũ Chỉ sơn, lâu lâu lại có một hai bông rơi xuống chân núi rồi dừng lại trên người hắn.
Giây tiếp theo, chợt vang tiếng xích sắt va vào nhau.
Diệp Thành tỉnh, một giấc ngủ trăm năm, cuối cùng hắn cũng tỉnh.
Con ngươi hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng, da nhăn nheo, tấm lưng lọm khọm, già cả chẳng chút sức sống giống như giây tiếp theo sẽ xuống lỗ.
Hắn rũ đầu ngồi im lặng không nói gì, cả người bao phủ bởi một khí tức chết chóc, gió cuốn bay bông tuyết, cũng cuốn theo từng cơn giá lạnh.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi, có chết cũng sẽ chống cự đến khi Đại Sở trở về", hắn khàn khàn nói với giọng điệu tràn ngập già nua.
Ngoài núi, bông tuyết bay tán loạn, có người đạp tuyết đi đến.
Đó là một cô gái mặc đồ trắng, cong một cây đàn màu trắng lưu lại từng chuỗi dấu chân trên nền tuyết.
Con ngươi nàng trong suốt, tóc dài như thác, từng sợi đều toát lên vẻ thánh khiết như ngân hà.
Nàng bước đi trong đất trời mà như một đóa hoa sen nở rộ trên nền tuyết, khiến mọi sắc màu cũng trở nên ảm đạm.
Đôi mắt của nàng là một vẻ lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm trông y như một tiên nữ đã khám phá hồng trần, không dính khói lửa nhân gian, cũng chẳng dính bụi bằm nơi trần tục.
Phải nói là cô gái này trông rất quen, giống y như Đế Cửu Tiên, nhưng lại không phải cô.
Tuy là thiếu nữ, nhưng đã không còn nhỏ, hơn 300 tuổi. Nàng vẫn giữ vẻ ngoài thiếu nữ là vì công pháp tu luyện thần bí lại cổ xưa của mình.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thiếu nữ áo trắng cõng đàn, con ngươi đục ngần rưng rưng nước mắt.
Tịch Nhan, đó là Tịch Nhan, đệ tử của hắn!
Diệp Thành không cần suy tính, chỉ liếc một cái đã nhận ra nàng.
"Diệp Thành, nếu có kiếp sau, huynh có lấy ta không?"
Một câu nói khi xưa đượm đầy sự dịu dàng thắm thiết của thiếu nữ chợt vang lên bên tai hắn, kể ra một ký ức đầy máu.
Trong đại quân Thiên Ma, nàng chết trên lưng Cơ Tuyết Băng, vừa gọi tên hắn vừa lộ ra nụ cười dịu dàng.
Trong mông lung, hắn như thấy được một cô nhóc xinh xắn nháy đôi mắt to tròn nở nụ cười trong sáng vô tư với mình.
Diệp Thành đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi mình gặp lại Tịch Nhan, lại không ngờ sẽ gặp lại như thế này.
"Tịch Nhan!", Diệp Thành há miệng, nghẹn ngào hai chữ lại đượm đầy vẻ tang thương.
Nhưng Tịch Nhan lại không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ lẳng lặng đứng dưới chân núi nhìn mộ bia của Diệp Thành.
Không biết sao, khi đến đây và thấy chữ trên bia một thì trái tim nàng lại đau đớn, tự dưng muốn khóc.
"Hoang Cổ Thánh Thể bị trấn áp ở dưới núi này hả? Vừa đến Huyền Hoang thì nghe được nhiều nhất là về hắn", một tiếng cười lạnh chợt truyền đến từ một thanh niên tóc tím bên cạnh Tịch Nhan. Hắn ta có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, dị tượng thay nhau xuất hiện.
Tịch Nhan không đáp, vẫn ngơ ngác nhìn bia mộ của Diệp Thành, hai chữ Diệp Thành trên bia trông cực kỳ chói mắt.
Nàng đã chuyển thế và đã khác xa kiếp trước, hồi ấy, nàng là một cô bé tinh ranh, kiếp này lại lạnh lẽo như băng.
"Tiếc thật, không thể đánh vài chiêu với Thánh Thể", thanh niên tóc tím vẫn nói, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước: "Nếu hắn ở đây thì một chưởng của ta cũng có thể trấn áp hắn rồi".
"Ngươi có thể mở được Huyết Kế Giới Hạn không?", Tịch Nhan nhẹ nhàng hỏi.
"Ta..."
"Ngươi dẫn ra được thiên kiếp Tứ Đế không?"
"Ta..."
"Ngươi thoát nổi sự truy nã của hơn Vạn Tộc không?"
"Ta..."
"Ngươi dám chống lại Đại Nhật Như Lai không?"
"Ta..."
Từng câu từng chữ của Tịch Nhan đều vô cùng lạnh nhạt, lại khiến thanh niên tóc tím bên cạnh nghẹn họng.
Mỗi một sự tích trong lời nói của nàng đều là truyền thuyết của Thánh Thể, chuyện nào cũng là thần thoại đến giờ vẫn chưa ai phá nổi.
Thanh niên tóc tím đỏ mặt, sắc mặt hết sức khó coi.
Không ngờ vì một Thánh Thể mà nàng lại nói hắn ta như vậy, không phải tâm thái hắn ta vững thì đã ói máu từ lâu.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Diệp Thành dưới chân núi đã hộc máu.
Hắn muốn lấy ra thủy tinh ký ức để gỡ bỏ phong ấn kiếp trước cho Tịch Nhan, lại chẳng thể lấy ra nổi.
Không những vậy, người có tu vi đã rớt xuống như hắn ngay cả thần thức cũng không còn thì lời hắn nói bên ngoài đương nhiên sẽ không nghe thấy.
Con ngươi đục ngầu của Diệp Thành giăng kín tơ máu.
Vất vả lắm mới gặp lại được, nếu bỏ lỡ thì chắc chắn sẽ âm dương cách trở và sẽ trở thành một sự tiếc nuối khôn nguôi.
Nhưng phong ấn của Phật Tổ quá mạnh mẽ, hắn đã bị nó khóa chặt.
Trong lúc hắn không còn cách nào thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Lúc này, hắn đưa tay vào lòng lấy một miếng thẻ ngọc ra, bên trong phong ấn ký ức, chỉ cần bóp nát nó thì có thể lấy ra tiên quang.
Nhưng điều khiến hắn bất lực là giờ hắn trói gà còn không chặt nên chẳng thể dùng sức bóp nát được thẻ ngọc.
Hắn đành bất đắc dĩ cầm thẻ ngọc giơ lên miệng.
Sau đó, Diệp Thành dùng răng cắn như chó gặm xương.
Hắn cắn miệng đầy máu, răng nanh cũng vỡ vụn.
Suy cho cùng, trời không phụ lòng người, thẻ ngọc cuối cùng cũng nát.
Có một luồng tiên quang bay ra, sau đó xuyên qua Ngũ Chỉ sơn.
Chương 2259: Kẻ thù đồng loạt xuất hiện
Tiên quang quá nhanh, dù là Tịch Nhan cũng không kịp phản ứng.
Tiên quang ký ức chui vào người không khỏi khiến nàng run lên.
Song, cảnh tượng đau đớn khi mở ra phong ấn ký ức lại không có xuất hiện, nàng cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường.
"Sư muội, muội không sao chứ!", thanh niên tóc tím vội vàng bước tới, mặt mày lo lắng, diễn như thật.
Tịch Nhan không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn như có thể xuyên qua vách núi nhìn thấy Diệp Thành đầy già nua.
"Sao lại như vậy, mất hiệu lực?", Diệp Thành cau mày, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan: "Hay là lại kỳ lạ như Cơ Tuyết Băng năm đó".
Lúc này, hắn lại run rẩy vươn tay lấy ra một miếng thẻ ngọc khác, hai tay cầm chặt điên cuồng gặm cắn.
Luồng tiên quang thứ hai bay ra rồi chui vào trán Tịch Nhan.
Nhưng kỳ lạ là cơ thể Tịch Nhan chỉ run rẩy một cái rồi không xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ vẫn không có hiệu quả.
"Khốn kiếp!", Diệp Thành hộc máu, trong máu còn trộn lẫn vụn răng, khí tức thoáng chốc suy kiệt tới cùng cực.
"Chó chết!", thanh niên tóc tím tức giận quát lên với vách núi: "Ngươi làm gì với sư muội đó".
Lần lượt hai luồng tiên quang, dù người không mấy thông minh cũng nhận ra được manh mối, chắc chắn là Thánh Thể đang giở trò.
"Lăn ra đây đánh với ta một trận đi, ta chắc chắn sẽ một chưởng đè bẹp ngươi!", thanh niên tóc tím hừ lạnh, ra vẻ oai phong lẫm liệt, ai không biết còn tưởng hắn ta có thù giết cha với Diệp Thành cơ đấy? Mạnh miệng ghê.
Diệp Thành trực tiếp làm lơ tên kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan hy vọng có thể gặp được kỳ tích khiến nàng cởi bỏ phong ấn.
Chỉ là, kỳ tích mà hắn mong mỏi cũng không có xuất hiện.
"Lăn ra đây, ta chắc chắn sẽ chém ngươi!", thanh niên tóc tím vẫn to mồm, khí thế cuồn cuộn như thủy triều tiết ra ngoài.
"Hoa Dương!", Tịch Nhan không khỏi quát khẽ một tiếng ngăn cản tên kia la hét vì quá ồn ào.
"Sư muội, hắn..."
"Ta đi tinh không rèn luyện đây, ngươi đừng đi theo ta nữa!", Tịch Nhan dứt khoát ngắt lời hắn ta.
"Sư muội", thanh niên tóc tím tên Hoa Dương định đuổi theo, nhưng thân pháp của Tịch Nhan vô cùng huyền ảo, thoáng chốc đã biến mất.
Trước khi đi, nàng vẫn không quên ngoái đầu nhìn thoáng qua Ngũ Chỉ sơn, trái tim vẫn vô cùng đau và rất muốn khóc.
"Đi rồi ư?". Diệp Thành ngừa đầu, con ngươi đục ngầu tràn ngập nước mắt cũng làm nhòe đi tầm mắt tang thương của hắn.
Nàng quả thật đã đi, cũng không biết có cởi bỏ phong ấn được không.
Lại chẳng biết khi nàng cởi bỏ được phong ấn thì hắn có còn trên đời hay đã âm dương cách trở.
"Đều tại ngươi, đều tại ngươi hết!", Hoa Dương nổi giận, mặt mày hung ác như ác quỷ, lấy ra sát kiếm chém hết nhát này đến nhát khác lên Ngũ Chỉ sơn, định phá hủy phong ấn của Phật Tổ, lôi Diệp Thành ra xé xác.
Diệp Thành rũ mắt, chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái, lại rũ đầu, con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng.
Không biết đến khi nào, chợt thấy Hoa Dương kia cất kiếm đi.
Hắn ta không phá hủy được phong ấn và cũng chẳng thể phá nổi, sắc mặt càng trở nên dữ tợn: "Ngươi chờ đó cho ta".
Hắn ta hầm hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Đất trời lại trở nên yên tĩnh, chỉ có bông tuyết bay phấp phới.
Dưới nền đất âm u, Diệp Thành vừa ngồi đã qua ba ngày.
Cho đến ngày thứ tư, mới thấy hắn hơi ngước mắt lên.
Đằng xa, có bóng người rẽ không đi đến. Đó là một thanh niên, cũng không phải nhân tu mà bản thể là một con tiên hạc.
Đúng vậy, kia chính là anh em kết nghĩa Tiên Vương Hạc của Diệp Thành.
Trăm năm trước ra ngoài rèn luyện, trăm năm sau bèn trở về.
Vừa trở về, đã nghe nói Diệp Thành bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn thì lập tức bùng nổ, giận không thể át.
Trăm năm qua đi, hắn ta đã đột phá Thánh Nhân, cũng ổn trọng hơn rất nhiều, song, sát khí lại nặng hơn.
Chuyến du lịch lần này, hắn ta đã bị chặn cướp rất nhiều lần, máu chảy như suối. Có thể nói hành trình ấy tràn ngập máu và xương.
"Mẹ nó!", Tiên Vương Hạc còn chưa hạ xuống đã văng tục, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, không nói không rằng vung kiếm lên bổ lên Ngũ Chỉ sơn.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau lập tức vang lên, một kiếm mạnh nhất của hắn ta chẳng những không lay chuyển được Ngũ Chỉ sơn còn bị chấn bay ra ngoài. Đợi đến khi ngừng lại, Tiên Vương Hạc lập tức hộc máu.
"Vô dụng thôi!", giọng Diệp Thành khản đặc, hắn có thể nói chuyện nhưng Tiên Vương Hạc lại không nghe thấy được.
"Bà nó chứ!", Tiên Vương Hạc lảo đảo, hầm hầm nhìn quyển kinh Phật treo trên Ngũ Chỉ sơn, phong ấp của Phật Tổ rất bá đạo, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá được.
Hiển nhiên, hắn ta cũng không có Đế Binh. Mà dù có thì với tu vi của hắn cũng không thể phá hủy phong ấn ấy.
Tiên Vương Hạc quay đầu đi, lớn tiếng gọi: "Lão Thất, ta biết ngươi còn sống".
Ngũ Chỉ Sơn im lìm, vẫn chẳng có hồi âm, hoặc có thể nói Diệp Thành có trả lời nhưng lại bị ngăn cách bởi ngọn núi kia.
Diệp Thành nhìn Tiên Vương Hạc bên ngoài rồi không khỏi mỉm cười, chợt có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể đang run rẩy của hắn.
Có người anh em nghĩ đến mình như thế, hắn thật sự may mắn.
"Chịu đựng, ta đi tìm người đến cứu ngươi", Tiên Vương Hạc cất kiếm đi, nói xong bèn xoay người bước thẳng lên không.
Song, hắn ta vừa lên trời đã gặp phải bảy luồng thần quang phóng tới với sức mạnh khủng bố, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.
Tiên Vương Hạc hừ lạnh, trực tiếp giơ tay lên đánh ra một chưởng hủy diệt bảy luồng thần quang, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo lạnh lùng nhìn chằm chằm một hướng.
Không chỉ hắn ta đang nhìn mà Diệp Thành bị đè dưới chân núi cũng nhìn về phía đó. Tuy hắn bị phong ấn, nhưng ánh mắt vẫn hết sức sắc bén.
Chỉ thấy bầu trời phương xa có bảy bóng người cùng nhau đi đến, tu vi của họ đều là Thánh Nhân và có huyết mạch phi phàm.
Bảy người cũng không phải người trong cùng một thế lực, vì họ ăn mặc quần áo khác nhau nên chắc hẳn thuộc bảy thế lực khác nhau.
Diệp Thành híp mắt, không biết họ nhưng lại nhận ra quần áo của họ, lần lượt thuộc các thế lực là Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Nhật Nguyệt Thần Giáo, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thương Linh Điện và Thiên Phạt Thánh Địa.
Khỏi cần phải nói, kia chính là những thần tử mới của những thế lực ấy.
Chương 2260: Phượng Tiên?
Ngày xưa, thần tử của bảy thế lực đã bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ. Giờ, họ lại lần nữa tuyển chọn thần tử, đây cũng là điều hợp tình hợp lý và nằm trong dự đoán.
Hơn nữa, thần tử mới đều là những nhân vật tàn nhẫn, chỉ có hơn chứ không kém hơn những thần tử trước đó.
Trong lúc nói chuyện, bảy người đã đến, thích thú nhìn Tiên Vương Hạc: "Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Hạc đạo hữu ở Nam Vực, sao? Tới thăm người anh em kết nghĩa à?"
"Bảy thằng ôn, thế mà dám đánh lén ông!", Tiên Vương Hạc tức giận chửi ầm, đằng sau lập tức xuất hiện dị tượng.
"Có người nói, hễ ai liên quan đến Diệp Thành là đều giết chết hết!", thần tử Thiên Phạt cười lạnh nói.
"Chỉ dựa vào ngươi?", Tiên Vương Hạc hừ lạnh, đạp không xông thẳng về phía thần tử Thiên Phạt, giơ kiếm bổ đổi bầu trời.
Con ngươi thần tử Thiên Phạt tràn ngập hài hước, tay bấm ấn chống lại.
Một chiêu cứng đối cứng, tên kia bị chém lùi ra sau.
"Có chút khả năng đấy chứ!", mắt thấy thần tử Thiên Phạt bị đẩy lùi, thần tử sáu nhà khác lập tức ùa đến như ong vỡ tổ, người giơ nắm đấm, người lấy pháp khí, người mở ra trần bàn và đều là những thuật pháp trí mạng.
Một chọi bảy, Tiên Vương Hạc thoáng chốc rơi vào thế yếu, trên người lập tức xuất hiện hết vết thương này đến vết thương khác trông hết sức thê thảm.
"Chạy mau!", Diệp Thành trong núi cố sức hét lên.
Nếu một chọi một thì bảy tên thần tử kia chẳng ai là đối thủ của Tiên Vương Hạc, nhưng bảy người hợp tác cùng nhau bao vây thì dù với sức chiến đấu của thv cũng không địch lại.
Giờ mới qua vài chiêu mà Tiên Vương Hạc đã hoàn toàn bị áp chế, cơ thể nổ tung, máu thịt, xương cốt bay khắp nơi.
"Được, được lắm!", Tiên Vương Hạc cả người tràn ngập vẻ lạnh lẽo, giận hóa quá cười, song, cũng biết né tránh, nhanh chóng bỏ trốn.
"Ngươi đi được chắc?", một tiếng cười đầy hài hước, lạnh lẽo như băng mờ mịt truyền đến từ phương xa.
Vừa dứt lời đã thấy một chưởng ấn màu vàng vắt ngang trời đánh tới.
Tiên Vương Hạc lập tức bị đánh trúng, lại bay ngược trở về.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp ổn định cơ thể đã thấy một mũi tên màu đen phóng tới, nó là một thanh chiến mâu đen tuyền.
Máu tươi vẩy ra, Tiên Vương Hạc trực tiếp bị đóng đinh trên Ngũ Chỉ sơn, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả vách núi.
"Lão Tứ!", hai mắt Diệp Thành đỏ lừ, lảo đảo đứng dậy muốn đi ra lại bị xích sắt giật ngược về.
"Đúng là xấu hổ mà", trong miệng Tiên Vương Hạc trào ra máu tươi, chiến mâu có bí pháp phong ấn chẳng những đóng đinh hắn ta còn giam cầm khiến Tiên Vương Hạc không thể nhúc nhích.
Trên trời, có người đạp không bước đến, không phải một người mà là một đám đông như kiến.
Hai người dẫn đầu có khí tức mạnh mẽ, cả người lấp lánh kim quang, khí huyết bàng bạc, con ngươi sáng như sao.
"Kim Ô, Côn Bằng!", con ngươi Diệp Thành giăng kín tơ máu, liếc một cái đã nhận ra bản thể của hai người kia.
Kia quả thật là Kim Ô và Côn Bằng, lần lượt là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, Diệp Thành cũng đã từng gặp.
Hồi đó, thái tử Kim Ô và Côn Bằng đều bị giết, họ chắc hẳn là thái tử mới được chọn ra từ trong rộc.
Giờ phút này, gọi họ là nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng thì đúng hơn, coi như là đặt tên theo thứ hạng.
Lại ngó phía sau nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng, Diệp Thành cũng thấy được rất nhiều người quen như lục hoàng tử của Bát Kỳ Tộc, tứ hoàng tử của Phượng Điêu Tộc, bát hoàng tử của Huyết Nhạn Tộc, thất hoàng tử của Đại Bằng Tộc, cửu hoàng tử của Thần Bằng Tộc.
Bọn họ cũng như Kim Ô và Côn Bằng, thái tử bị giết nên ưu tú như họ đã được chọn làm thái tử để kéo dài truyền thừa.
Nói vậy, đám người kia đúng là nên cảm ơn Diệp Thành.
Nếu không phải hồi đó Diệp Thành giết chết thái tử trong tộc thì họ đã chẳng thể từ hoàng tử trở thành thái tử.
"Thế mà lại không trở về tổ địa với gia tộc mà chạy ra ngoài rèn luyện như đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ư?", khuôn mặt già nua của Diệp Thành đã hết sức khó coi.
"Diệp Thành, lâu rồi không gặp!", các thái tử ngừng lại, liếc nhìn Tiên Vương Hạc bị đóng đinh trên vách núi rồi mới thích thú nhìn dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn.
Diệp Thành không nói gì, con ngươi đỏ tươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào họ. Tuy hắn muốn trả lời thì bên ngoài cũng không nghe thấy được.
"Lại nói, chúng ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng".
"Nếu không phải ngươi giết thái tử và hoàng huynh trong tộc bọn ta thì chúng ta đã không kế vị, đúng là ân nhân mà".
"Có điều nói đi cũng phải nói lại, đó dù sao cũng là anh em ruột, đã nợ máu thì trả bằng máu đi".
"Có thể tránh thoát sự truy nã của Vạn Tộc thì sao, cuối cùng cũng bị Phật Tổ trấn áp y như một con chó".
Các thái tử đứng kín không trung, thích thú vặn vẹo cổ cười lạnh lộ ra hàm răng sắc bén, ánh mắt tràn đầy hài hước, hưởng thụ cảm giác ngồi lên vị trí cao.
Diệp Thành rũ đầu, xích sắt nặng nề siết chặt khiến hắn không thở nổi, khuôn mặt già nua không còn chút máu.
"Thời gian trăm năm đúng là khiến người ta hoài niệm mà", ngay khi Diệp Thành đang im lặng thì chợt có một giọng nữ vang lên trong đất trời.
Câu đó vừa được nói ra, Diệp Thành đã ngẩng phắt đầu lên, con ngươi đục ngầu lập tức trở nên đỏ tươi như muốn nứt ra.
Hắn quá quen với giọng nói đó, có chết cũng không tài nào quên nổi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, khoảng không phương xa có một cô gái đạp không, khoác tiên y bảy màu, dị tượng đan xen, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần y như nữ vương bước đến.
Nàng ta chính là Phượng Tiên, công chúa của Phượng Hoàng Tộc.
"Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay”. Hơn mười thanh niên các bộ mặt hung ác, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Diệp Thành ra xé xác.
"Ôi, còn có bia mộ”. Mười mấy thanh niên nhìn thấy tấm bia mộ dưới chân núi, cười đầy giễu cợt.
"Nào nào, tưới chút nước”. Một thanh niên tóc tím tiến lên, tháo đai lưng, kéo tiểu đệ ra.
Tức thì, tiếng nước thưa thớt vang lên, nước tiểu của thanh niên tóc tím cũng phun lên tấm bia mộ, một tấm bia mộ đang tốt đẹp bị nước tiểu vẩy ướt đẫm.
"Phần tình cảm này, ta cũng đến tặng cho ngươi”. Những người khác lộ ra hàm răng trắng, cười nham hiểm.
"Tuy là đã bị phong ấn, cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt”.
Tiếng nước lại vang lên, cùng với tiếng cười to không kiêng nể: “Diệp Thành, mùi vị này thế nào, chuẩn bị cho ngươi đấy”.
"Ông nội, bọn họ…”. Cậu thiếu niên chất phác ở cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ giận dữ, lại bị túm giữ lại.
"Chúng ta không thể chọc vào”. Lão tu sĩ vừa bịt miệng thiếu niên, vừa kéo đi, mặc dù cũng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại không có sức lực để quản, bọn họ đều là kẻ yếu.
Dưới chân núi, mười mấy thanh niên đều lần lượt tưới nước tiểu, kéo quần lên, nhả ra những lời chửi rủa, cười to bỏ đi.
Chuyện sảng khoái này được bọn họ loan truyền rộng rãi, những người có thù oán với Diệp Thành lập tức sáng mắt.
Đi tiểu lên bia mộ của Thánh Thể, việc này chỉ nghe không đã vô cùng vui sướng, nghĩ đến là hưng phấn đến phát điên.
Kết quả là, dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, ngày càng có nhiều người đến.
Luôn có một vài người, hoặc là một tổ ba người, hoặc là một đội năm người, chạy đến Ngũ Chỉ Sơn đi tiểu.
Thật đúng là kẻ thù nhiều như nước, có đủ cả người của các thế lực từ Thái Thanh Cung, Thiên Phạt Chi Địa, Thương Linh Điện.
Tu sĩ tứ phương đều thổn thức, đường đường là Thánh Thể, sáng lập rất nhiều thần thoại, hiện giờ lại thê thảm như vậy.
Thật đúng là thế thời đổi thay, hổ xuống chốn bình địa đến chó cũng khi rẻ, thói đời chính là như vậy, thật trớ trêu.
Sự tồn tại của Ngũ Chỉ Sơn, làm cho người ta bất giác cảm thấy bi ai, là bi ai vì Diệp Thành, cũng là bi ai vì thói đời.
Chuyện ghê tởm này kéo dài suốt một tháng, mới dần dần bình ổn, không thấy Diệp Thành đáp lại, những người đó cảm thấy tẻ nhạt vô vị, người tới cũng dần thưa thớt.
Lại là một đêm yên bình, Diệp Thành ngủ say, lần đầu tiên mở mắt, nhìn ra bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn.
Ngoài núi có người đến, là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, che vải trắng, áo trắng xuất trần, thấy không rõ chân dung, chỉ thấy con ngươi trong veo, cũng vô cùng lạnh lùng, mái tóc đen dài không gió mà động, mỗi sợi đều nhuốm thần hà.
Cô ta, không phải chính là Vô Lệ Tiên Tử của am Niệm Từ sao?
Ngày xưa, Diệp Thành vì để tìm Sở Huyên, đã đến am Niệm Từ, phát điên, còn suýt nữa giết cô ta.
Đang nói chuyện, Vô Lệ Tiên Tử đã nhanh nhẹn dừng dưới chân núi, đầu tiên là nhìn Phật Quyển trên đỉnh Ngũ Sơn Chỉ, sau đó mới liếc nhìn về phía bia mộ do Yên lão đạo lập.
Bia mộ kia ướt sũng, bốc đầy mùi nước tiểu.
"Tiên tử, có thể nói một chút với tôi về thần nữ nhà cô không”. Diệp Thành ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn, già nua tang thương, ánh mắt ảm đạm, lẳng lặng nhìn Vô Lệ Tiên Tử.
"Nàng tên Vong Tình, trăm tuổi thành Thánh, là Thái Thượng Tiên Thể xuất sắc nhất của thành Vô Lệ từ khi lập phái đến nay”. Vô Lệ Tiên Tử khẽ hé môi, lời nói ra nhẹ nhàng, như âm thanh tự nhiên của Cửu Tiêu, rất là êm tai.
"Nàng có sở thích gì không”. Diệp Thành mắt ngấn lệ.
"Ban đêm yên tĩnh, thích đứng lặng trên đỉnh núi, ngước nhìn khoảng không mờ mịt”.
"Nàng ở dưới ánh trăng, hẳn là rất đẹp, thánh khiết không tì vết”.
"Đúng như ngươi nói”. Vô Lệ Tiên Tử con ngươi thanh tĩnh, lời nói chưa dứt, đã xoay người, đi về phía đêm tối.
"Nếu tiên tử trở về vào năm nào đó, có thể giúp ta nhắn một câu tới thần nữ nhà cô không, bảo rằng có một người tên Diệp Thành, chưa từng quên nàng, đang đợi nàng về nhà”.
"Thái thượng vong tình, vô lệ... chính là vô tình”. Lời đáp lại của Vô Lệ Tiên Tử, vô cùng mơ hồ, tựa như của đôi mắt của cô ta, thanh tịnh không chút gợn sóng.
Chương 2257: Một giấc trăm năm
Sau khi Vô Lệ Tiên Tử rời đi, con ngươi Diệp Thành ầng ậng nước mắt, cuối cùng chảy xuôi xuống gương mặt già nua của hắn, thấm ướt chòm râu.
Trong ánh mắt mông lung, dường như còn có thể trông thấy hai bóng hình xinh đẹp mặc tiên y bảy màu, cài trâm phượng châu ngọc.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn tối tăm, hắn lại nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ trông như một pho tượng.
Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang, đã không còn Hoang Cổ Thánh Thể lập nên các thần thoại nên yên lặng hơn trước đây rất nhiều.
Có điều, vẫn có một số kẻ thù của Diệp Thành chạy đến, đa số là tâm trạng khó chịu chạy đến để xả giận.
Nhưng Ngũ Chỉ sơn lại yên tĩnh như chết, chẳng có chút đáp trả nào.
Diệp Thành đã ngủ rất lâu mà vẫn chưa tỉnh.
Ngày đêm luân phiên thay đổi, năm tháng dần trôi.
Năm thứ ba, có một bóng hình xinh đẹp mặc đồ đen khoác áo choàng trông như sát thủ đi tới dưới chân núi. Tuy vẻ ngoài không tính tuyệt sắc, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta thuộc đoàn lính đánh thuê Xích Diễm của Nam Vực, một cô gái nhưng lại tự lấy cho mình một cái tên không ăn nhập là Sát Phá Thiên.
Hồi đó, Diệp Thành vì đánh khu mỏ của Côn Bằng Tộc nên đã mời Xích Diễm giúp, giữa họ cũng coi như có một hồi giao dịch.
Nàng ta đứng một lúc lâu mới thở dài rời đi.
Sau nàng ta, năm thứ tư có một trai một gái đi đến dưới chân núi và đều là Thánh Nhân.
Đó cũng là người quen, là Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử - hai lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh
Hồi đó, Diệp Thành vì tìm người chuyển thế đã đi chung với Yên lão đạo, trên đường đi ngang qua Vọng Cổ Tinh và tham gia hội bán đấu giá.
Ở nơi ấy, lần đầu tiên Diệp Thành thấy bức tượng của Đông Hoang, cũng là nơi hắn tìm thấy người chuyển thế Bích Du. Vì thế, hắn còn chọc Hoa Thiên và thần tử Quỷ Hoàng gây ra một loạt rắc rối.
Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh có mối quan hệ rất sâu xa với Đông Hoàng.
Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử nghe thấy được lời nói của Diệp Thành mới đi ra ngoài tìm con trưởng của Đông Hoàng.
Hơn trăm năm không gặp, họ thế mà lại tìm tới Huyền Hoang.
Tiếc là, họ vẫn chưa tìm được con trai trưởng của Đông Hoàng, nhưng lại nghe thấy Diệp Thành bị nhốt ở Ngũ Chỉ sơn.
Hai người lên tiếng gọi và tấn công Ngũ Chỉ sơn một lúc lâu cũng không thấy Diệp Thành đáp lại.
Thanh Nguyệt Tiên Tử và Đông Dương Chân Nhân cau mày, ngửa đầu nhìn Phật quyển trên đỉnh núi rồi liếc nhìn nhau.
Sau đó, hai người xoay người lại, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Không phá được phong ấn, ở lại cũng chẳng làm được gì. Có thời gian ấy, còn không bằng đi tìm đại năng đến.
Diệp Thành vẫn ngủ say, cơ thể phủ một lớp tro bụi.
Ngủ năm năm, tu vi của hắn đã rớt từ Hoàng Cảnh đỉnh xuống Hoàng Cảnh tầng năm, tuổi thọ cũng giảm.
Sự cắn trả của Chu Thiên vẫn đang tiếp tục, tựa như một ngọn lửa thiêu rụi hắn mới coi như xong.
Hắn đã quá mệt mỏi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Xuân đi đông đến, thoáng chốc đã qua ba mùa đông.
Năm thứ mười, một ông lão cầm theo một vò rượu đi đến, nhìn kỹ thì là ông lão Chuẩn Đế.
Khi xưa, Diệp Thành đuổi giết Trí Dương, vẫn chưa nể mặt ông ta, khiến một vị Chuẩn Đế đến nay vẫn cảm thấy hơi nhục nhã.
Có điều, lần này ông ta thật sự không phải là đến tìm Diệp Thành đòi nợ, mà là đặt một vò rượu xuống trước một bia của hắn.
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó ông ta cũng chắp tay rời đi.
Trước khi đi, ông ta vẫn không quên ngó cuốn kinh Phật lấp lánh phật quang treo trên Ngũ Chỉ sơn một cái.
Đó là phong ấn của Phật Tổ, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá nổi, dù là Chuẩn Đế như ông ta cũng bó tay.
Một khoảng thời gian lại trôi qua, mười năm hoa tàn hoa nở.
Chân trời lại có người đến, cũng là một ông lão.
Ông lão kia là Tiêu Viêm, từng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, gia nhập Thái Thanh Cung cũng vì giết Ân Trọng. Ông ta quen biết với Diệp Thành cũng do bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa kia.
Tiêu Viêm hạ xuống, cũng lẳng lặng không nói gì. Ông ta có thể trả thù đều nhờ công Diệp Thành hết, nếu hắn không phế Ân Trọng đi thì ông ta cũng chẳng thể giết chết kẻ thù của mình.
Tuy đó chẳng qua chỉ là một giao dịch, nhưng ông ta vẫn biết ơn Diệp Thành, thấy hắn bị trấn áp, cũng không khỏi thở dài.
Đến khuya, ông ta mời rời đi, tấm lưng vẫn cô đơn như năm xưa, già cả lại hiu quạnh, không chút sức sống.
Khi sắp đến năm thứ mười ba, Diệp Thành vẫn chìm trong giấc mộng, bụi bặm trên người đã đọng lại một lớp dày cộm.
Tu vi của hắn đã rớt xuống Hoàng Cảnh tầng một.
Ngày này, Chu Tước đến và lẳng lặng đứng dưới Ngũ Chỉ sơn mà mãi không nói gì, vẻ mặt lại hết sức khó coi.
Nắm đó, sau khi rời khỏi Phượng Hoàng Cốc, bà ta đã tìm một ngọn núi sâu phong ấn chính mình, nhoáng cái đã qua ba mươi mấy năm.
Lúc tỉnh lại, bà ta chưa chờ được Huyền Thần nhưng đã nghe vô số truyền thuyết về Diệp Thành, bấy giờ mới chạy đến đây.
Bà ta lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn mà ánh mắt đầy hoảng hốt.
Bà ta vừa kinh ngạc lại kính nể với tên nhóc khi xưa, không ngờ hắn lại khủng bố như thế. Song, bà ta cũng kính nể với hành động trên cả chặng đường của Diệp Thành, cái nào cũng đều là huyền thoại.
Nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy đau thương nhiều hơn, hắn từng chiến đấu quên mình vì chúng sinh,Bà thế mà lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, chẳng ai đoái hoài đến như vậy.
Bà ta cũng bó tay trước phong ấn của Phật Tổ.
Sau nhiều lần kêu gọi, bà ta mới xoay người định đi tìm đại năng giúp Diệp Thành thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn.
Năm tháng luân phiên, thời gian dần trôi.
Mười năm xuân thu.
Hai mươi năm đông hạ.
Ba mươi năm hoa nở hoa tàn.
Thế gian yên lặng trôi qua trăm năm.
Diệp Thành bị trấn áp trăm năm và cũng ngủ say trăm năm.
Trăm năm qua, xung quanh Ngũ Chỉ sơn mọc đầy cỏ dại, cạnh bia mộ cũng rậm rạp cỏ hoang, ngay cả cuốn kinh Phật treo trên núi cũng phủ đầy bụi.
Trăm năm ở thế gian là một quãng thời gian rất lâu, người đời dần xem nhẹ Ngũ Chỉ sơn, cũng quên mất Thánh Thể bị trấn áp dưới chân núi.
Truyền thuyết và thần thoại của hắn đang bị thời gian xóa nhòa.
Lâu lâu có người nhắc đến mới có thể nhớ tới Ngũ Chỉ sơn.
Đôi khi có người đi ngang qua mới nhớ đến dưới Ngũ Chỉ sơn còn trấn áp một vị Thánh Thể, song chẳng biết còn sống hay không.
Lớp tiền bối thở dài, không kiềm được thương thay cho Thánh Thể.
Lớp trẻ kính nể hắn, sẽ chắp tay vái Ngũ Chỉ sơn, vì người đang bị trấn áp dưới chân núi là một vị tiền bối đáng kính.
Chương 2258: Trời không phụ lòng người
Tuy đã trôi qua trăm năm, anh tài xuất hiện lớp lớp ở Huyền Hoang, nhưng không một ai có thể vượt qua thành tích năm xưa của hắn.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn, không có mặt trời, chỉ có sự lạnh lẽo và đơn côi.
Tế đàn cổ xưa phủ đầy tro bụi, xích sắt cũng rỉ sét.
Chu Thiên vô tình ăn mòn tu vi hắn xuống còn Nhân Nguyên.
Năm tháng như con dao hai lưỡi khiến cơ thể hắn chồng chất vết thương
Bụi bằm dày cộm hết lớp này đến lớp khác như chôn sống hắn, chân núi âm u này chính là nấm mộ của hắn.
Đêm đến, sao trời vô ngần lấp lánh như ở trước mắt.
Bỗng nhiên, bầu trời chợt hạ tuyết, vô số bông tuyết bay phất phơ như phủ lên một cái áo khoác màu trắng cho ban đêm tĩnh lặng.
Tuyết trắng phau bao phủ Ngũ Chỉ sơn, lâu lâu lại có một hai bông rơi xuống chân núi rồi dừng lại trên người hắn.
Giây tiếp theo, chợt vang tiếng xích sắt va vào nhau.
Diệp Thành tỉnh, một giấc ngủ trăm năm, cuối cùng hắn cũng tỉnh.
Con ngươi hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng, da nhăn nheo, tấm lưng lọm khọm, già cả chẳng chút sức sống giống như giây tiếp theo sẽ xuống lỗ.
Hắn rũ đầu ngồi im lặng không nói gì, cả người bao phủ bởi một khí tức chết chóc, gió cuốn bay bông tuyết, cũng cuốn theo từng cơn giá lạnh.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi, có chết cũng sẽ chống cự đến khi Đại Sở trở về", hắn khàn khàn nói với giọng điệu tràn ngập già nua.
Ngoài núi, bông tuyết bay tán loạn, có người đạp tuyết đi đến.
Đó là một cô gái mặc đồ trắng, cong một cây đàn màu trắng lưu lại từng chuỗi dấu chân trên nền tuyết.
Con ngươi nàng trong suốt, tóc dài như thác, từng sợi đều toát lên vẻ thánh khiết như ngân hà.
Nàng bước đi trong đất trời mà như một đóa hoa sen nở rộ trên nền tuyết, khiến mọi sắc màu cũng trở nên ảm đạm.
Đôi mắt của nàng là một vẻ lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm trông y như một tiên nữ đã khám phá hồng trần, không dính khói lửa nhân gian, cũng chẳng dính bụi bằm nơi trần tục.
Phải nói là cô gái này trông rất quen, giống y như Đế Cửu Tiên, nhưng lại không phải cô.
Tuy là thiếu nữ, nhưng đã không còn nhỏ, hơn 300 tuổi. Nàng vẫn giữ vẻ ngoài thiếu nữ là vì công pháp tu luyện thần bí lại cổ xưa của mình.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thiếu nữ áo trắng cõng đàn, con ngươi đục ngần rưng rưng nước mắt.
Tịch Nhan, đó là Tịch Nhan, đệ tử của hắn!
Diệp Thành không cần suy tính, chỉ liếc một cái đã nhận ra nàng.
"Diệp Thành, nếu có kiếp sau, huynh có lấy ta không?"
Một câu nói khi xưa đượm đầy sự dịu dàng thắm thiết của thiếu nữ chợt vang lên bên tai hắn, kể ra một ký ức đầy máu.
Trong đại quân Thiên Ma, nàng chết trên lưng Cơ Tuyết Băng, vừa gọi tên hắn vừa lộ ra nụ cười dịu dàng.
Trong mông lung, hắn như thấy được một cô nhóc xinh xắn nháy đôi mắt to tròn nở nụ cười trong sáng vô tư với mình.
Diệp Thành đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi mình gặp lại Tịch Nhan, lại không ngờ sẽ gặp lại như thế này.
"Tịch Nhan!", Diệp Thành há miệng, nghẹn ngào hai chữ lại đượm đầy vẻ tang thương.
Nhưng Tịch Nhan lại không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ lẳng lặng đứng dưới chân núi nhìn mộ bia của Diệp Thành.
Không biết sao, khi đến đây và thấy chữ trên bia một thì trái tim nàng lại đau đớn, tự dưng muốn khóc.
"Hoang Cổ Thánh Thể bị trấn áp ở dưới núi này hả? Vừa đến Huyền Hoang thì nghe được nhiều nhất là về hắn", một tiếng cười lạnh chợt truyền đến từ một thanh niên tóc tím bên cạnh Tịch Nhan. Hắn ta có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, dị tượng thay nhau xuất hiện.
Tịch Nhan không đáp, vẫn ngơ ngác nhìn bia mộ của Diệp Thành, hai chữ Diệp Thành trên bia trông cực kỳ chói mắt.
Nàng đã chuyển thế và đã khác xa kiếp trước, hồi ấy, nàng là một cô bé tinh ranh, kiếp này lại lạnh lẽo như băng.
"Tiếc thật, không thể đánh vài chiêu với Thánh Thể", thanh niên tóc tím vẫn nói, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước: "Nếu hắn ở đây thì một chưởng của ta cũng có thể trấn áp hắn rồi".
"Ngươi có thể mở được Huyết Kế Giới Hạn không?", Tịch Nhan nhẹ nhàng hỏi.
"Ta..."
"Ngươi dẫn ra được thiên kiếp Tứ Đế không?"
"Ta..."
"Ngươi thoát nổi sự truy nã của hơn Vạn Tộc không?"
"Ta..."
"Ngươi dám chống lại Đại Nhật Như Lai không?"
"Ta..."
Từng câu từng chữ của Tịch Nhan đều vô cùng lạnh nhạt, lại khiến thanh niên tóc tím bên cạnh nghẹn họng.
Mỗi một sự tích trong lời nói của nàng đều là truyền thuyết của Thánh Thể, chuyện nào cũng là thần thoại đến giờ vẫn chưa ai phá nổi.
Thanh niên tóc tím đỏ mặt, sắc mặt hết sức khó coi.
Không ngờ vì một Thánh Thể mà nàng lại nói hắn ta như vậy, không phải tâm thái hắn ta vững thì đã ói máu từ lâu.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Diệp Thành dưới chân núi đã hộc máu.
Hắn muốn lấy ra thủy tinh ký ức để gỡ bỏ phong ấn kiếp trước cho Tịch Nhan, lại chẳng thể lấy ra nổi.
Không những vậy, người có tu vi đã rớt xuống như hắn ngay cả thần thức cũng không còn thì lời hắn nói bên ngoài đương nhiên sẽ không nghe thấy.
Con ngươi đục ngầu của Diệp Thành giăng kín tơ máu.
Vất vả lắm mới gặp lại được, nếu bỏ lỡ thì chắc chắn sẽ âm dương cách trở và sẽ trở thành một sự tiếc nuối khôn nguôi.
Nhưng phong ấn của Phật Tổ quá mạnh mẽ, hắn đã bị nó khóa chặt.
Trong lúc hắn không còn cách nào thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Lúc này, hắn đưa tay vào lòng lấy một miếng thẻ ngọc ra, bên trong phong ấn ký ức, chỉ cần bóp nát nó thì có thể lấy ra tiên quang.
Nhưng điều khiến hắn bất lực là giờ hắn trói gà còn không chặt nên chẳng thể dùng sức bóp nát được thẻ ngọc.
Hắn đành bất đắc dĩ cầm thẻ ngọc giơ lên miệng.
Sau đó, Diệp Thành dùng răng cắn như chó gặm xương.
Hắn cắn miệng đầy máu, răng nanh cũng vỡ vụn.
Suy cho cùng, trời không phụ lòng người, thẻ ngọc cuối cùng cũng nát.
Có một luồng tiên quang bay ra, sau đó xuyên qua Ngũ Chỉ sơn.
Chương 2259: Kẻ thù đồng loạt xuất hiện
Tiên quang quá nhanh, dù là Tịch Nhan cũng không kịp phản ứng.
Tiên quang ký ức chui vào người không khỏi khiến nàng run lên.
Song, cảnh tượng đau đớn khi mở ra phong ấn ký ức lại không có xuất hiện, nàng cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường.
"Sư muội, muội không sao chứ!", thanh niên tóc tím vội vàng bước tới, mặt mày lo lắng, diễn như thật.
Tịch Nhan không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn như có thể xuyên qua vách núi nhìn thấy Diệp Thành đầy già nua.
"Sao lại như vậy, mất hiệu lực?", Diệp Thành cau mày, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan: "Hay là lại kỳ lạ như Cơ Tuyết Băng năm đó".
Lúc này, hắn lại run rẩy vươn tay lấy ra một miếng thẻ ngọc khác, hai tay cầm chặt điên cuồng gặm cắn.
Luồng tiên quang thứ hai bay ra rồi chui vào trán Tịch Nhan.
Nhưng kỳ lạ là cơ thể Tịch Nhan chỉ run rẩy một cái rồi không xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ vẫn không có hiệu quả.
"Khốn kiếp!", Diệp Thành hộc máu, trong máu còn trộn lẫn vụn răng, khí tức thoáng chốc suy kiệt tới cùng cực.
"Chó chết!", thanh niên tóc tím tức giận quát lên với vách núi: "Ngươi làm gì với sư muội đó".
Lần lượt hai luồng tiên quang, dù người không mấy thông minh cũng nhận ra được manh mối, chắc chắn là Thánh Thể đang giở trò.
"Lăn ra đây đánh với ta một trận đi, ta chắc chắn sẽ một chưởng đè bẹp ngươi!", thanh niên tóc tím hừ lạnh, ra vẻ oai phong lẫm liệt, ai không biết còn tưởng hắn ta có thù giết cha với Diệp Thành cơ đấy? Mạnh miệng ghê.
Diệp Thành trực tiếp làm lơ tên kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan hy vọng có thể gặp được kỳ tích khiến nàng cởi bỏ phong ấn.
Chỉ là, kỳ tích mà hắn mong mỏi cũng không có xuất hiện.
"Lăn ra đây, ta chắc chắn sẽ chém ngươi!", thanh niên tóc tím vẫn to mồm, khí thế cuồn cuộn như thủy triều tiết ra ngoài.
"Hoa Dương!", Tịch Nhan không khỏi quát khẽ một tiếng ngăn cản tên kia la hét vì quá ồn ào.
"Sư muội, hắn..."
"Ta đi tinh không rèn luyện đây, ngươi đừng đi theo ta nữa!", Tịch Nhan dứt khoát ngắt lời hắn ta.
"Sư muội", thanh niên tóc tím tên Hoa Dương định đuổi theo, nhưng thân pháp của Tịch Nhan vô cùng huyền ảo, thoáng chốc đã biến mất.
Trước khi đi, nàng vẫn không quên ngoái đầu nhìn thoáng qua Ngũ Chỉ sơn, trái tim vẫn vô cùng đau và rất muốn khóc.
"Đi rồi ư?". Diệp Thành ngừa đầu, con ngươi đục ngầu tràn ngập nước mắt cũng làm nhòe đi tầm mắt tang thương của hắn.
Nàng quả thật đã đi, cũng không biết có cởi bỏ phong ấn được không.
Lại chẳng biết khi nàng cởi bỏ được phong ấn thì hắn có còn trên đời hay đã âm dương cách trở.
"Đều tại ngươi, đều tại ngươi hết!", Hoa Dương nổi giận, mặt mày hung ác như ác quỷ, lấy ra sát kiếm chém hết nhát này đến nhát khác lên Ngũ Chỉ sơn, định phá hủy phong ấn của Phật Tổ, lôi Diệp Thành ra xé xác.
Diệp Thành rũ mắt, chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái, lại rũ đầu, con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng.
Không biết đến khi nào, chợt thấy Hoa Dương kia cất kiếm đi.
Hắn ta không phá hủy được phong ấn và cũng chẳng thể phá nổi, sắc mặt càng trở nên dữ tợn: "Ngươi chờ đó cho ta".
Hắn ta hầm hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Đất trời lại trở nên yên tĩnh, chỉ có bông tuyết bay phấp phới.
Dưới nền đất âm u, Diệp Thành vừa ngồi đã qua ba ngày.
Cho đến ngày thứ tư, mới thấy hắn hơi ngước mắt lên.
Đằng xa, có bóng người rẽ không đi đến. Đó là một thanh niên, cũng không phải nhân tu mà bản thể là một con tiên hạc.
Đúng vậy, kia chính là anh em kết nghĩa Tiên Vương Hạc của Diệp Thành.
Trăm năm trước ra ngoài rèn luyện, trăm năm sau bèn trở về.
Vừa trở về, đã nghe nói Diệp Thành bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn thì lập tức bùng nổ, giận không thể át.
Trăm năm qua đi, hắn ta đã đột phá Thánh Nhân, cũng ổn trọng hơn rất nhiều, song, sát khí lại nặng hơn.
Chuyến du lịch lần này, hắn ta đã bị chặn cướp rất nhiều lần, máu chảy như suối. Có thể nói hành trình ấy tràn ngập máu và xương.
"Mẹ nó!", Tiên Vương Hạc còn chưa hạ xuống đã văng tục, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, không nói không rằng vung kiếm lên bổ lên Ngũ Chỉ sơn.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau lập tức vang lên, một kiếm mạnh nhất của hắn ta chẳng những không lay chuyển được Ngũ Chỉ sơn còn bị chấn bay ra ngoài. Đợi đến khi ngừng lại, Tiên Vương Hạc lập tức hộc máu.
"Vô dụng thôi!", giọng Diệp Thành khản đặc, hắn có thể nói chuyện nhưng Tiên Vương Hạc lại không nghe thấy được.
"Bà nó chứ!", Tiên Vương Hạc lảo đảo, hầm hầm nhìn quyển kinh Phật treo trên Ngũ Chỉ sơn, phong ấp của Phật Tổ rất bá đạo, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá được.
Hiển nhiên, hắn ta cũng không có Đế Binh. Mà dù có thì với tu vi của hắn cũng không thể phá hủy phong ấn ấy.
Tiên Vương Hạc quay đầu đi, lớn tiếng gọi: "Lão Thất, ta biết ngươi còn sống".
Ngũ Chỉ Sơn im lìm, vẫn chẳng có hồi âm, hoặc có thể nói Diệp Thành có trả lời nhưng lại bị ngăn cách bởi ngọn núi kia.
Diệp Thành nhìn Tiên Vương Hạc bên ngoài rồi không khỏi mỉm cười, chợt có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể đang run rẩy của hắn.
Có người anh em nghĩ đến mình như thế, hắn thật sự may mắn.
"Chịu đựng, ta đi tìm người đến cứu ngươi", Tiên Vương Hạc cất kiếm đi, nói xong bèn xoay người bước thẳng lên không.
Song, hắn ta vừa lên trời đã gặp phải bảy luồng thần quang phóng tới với sức mạnh khủng bố, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.
Tiên Vương Hạc hừ lạnh, trực tiếp giơ tay lên đánh ra một chưởng hủy diệt bảy luồng thần quang, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo lạnh lùng nhìn chằm chằm một hướng.
Không chỉ hắn ta đang nhìn mà Diệp Thành bị đè dưới chân núi cũng nhìn về phía đó. Tuy hắn bị phong ấn, nhưng ánh mắt vẫn hết sức sắc bén.
Chỉ thấy bầu trời phương xa có bảy bóng người cùng nhau đi đến, tu vi của họ đều là Thánh Nhân và có huyết mạch phi phàm.
Bảy người cũng không phải người trong cùng một thế lực, vì họ ăn mặc quần áo khác nhau nên chắc hẳn thuộc bảy thế lực khác nhau.
Diệp Thành híp mắt, không biết họ nhưng lại nhận ra quần áo của họ, lần lượt thuộc các thế lực là Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Nhật Nguyệt Thần Giáo, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thương Linh Điện và Thiên Phạt Thánh Địa.
Khỏi cần phải nói, kia chính là những thần tử mới của những thế lực ấy.
Chương 2260: Phượng Tiên?
Ngày xưa, thần tử của bảy thế lực đã bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ. Giờ, họ lại lần nữa tuyển chọn thần tử, đây cũng là điều hợp tình hợp lý và nằm trong dự đoán.
Hơn nữa, thần tử mới đều là những nhân vật tàn nhẫn, chỉ có hơn chứ không kém hơn những thần tử trước đó.
Trong lúc nói chuyện, bảy người đã đến, thích thú nhìn Tiên Vương Hạc: "Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Hạc đạo hữu ở Nam Vực, sao? Tới thăm người anh em kết nghĩa à?"
"Bảy thằng ôn, thế mà dám đánh lén ông!", Tiên Vương Hạc tức giận chửi ầm, đằng sau lập tức xuất hiện dị tượng.
"Có người nói, hễ ai liên quan đến Diệp Thành là đều giết chết hết!", thần tử Thiên Phạt cười lạnh nói.
"Chỉ dựa vào ngươi?", Tiên Vương Hạc hừ lạnh, đạp không xông thẳng về phía thần tử Thiên Phạt, giơ kiếm bổ đổi bầu trời.
Con ngươi thần tử Thiên Phạt tràn ngập hài hước, tay bấm ấn chống lại.
Một chiêu cứng đối cứng, tên kia bị chém lùi ra sau.
"Có chút khả năng đấy chứ!", mắt thấy thần tử Thiên Phạt bị đẩy lùi, thần tử sáu nhà khác lập tức ùa đến như ong vỡ tổ, người giơ nắm đấm, người lấy pháp khí, người mở ra trần bàn và đều là những thuật pháp trí mạng.
Một chọi bảy, Tiên Vương Hạc thoáng chốc rơi vào thế yếu, trên người lập tức xuất hiện hết vết thương này đến vết thương khác trông hết sức thê thảm.
"Chạy mau!", Diệp Thành trong núi cố sức hét lên.
Nếu một chọi một thì bảy tên thần tử kia chẳng ai là đối thủ của Tiên Vương Hạc, nhưng bảy người hợp tác cùng nhau bao vây thì dù với sức chiến đấu của thv cũng không địch lại.
Giờ mới qua vài chiêu mà Tiên Vương Hạc đã hoàn toàn bị áp chế, cơ thể nổ tung, máu thịt, xương cốt bay khắp nơi.
"Được, được lắm!", Tiên Vương Hạc cả người tràn ngập vẻ lạnh lẽo, giận hóa quá cười, song, cũng biết né tránh, nhanh chóng bỏ trốn.
"Ngươi đi được chắc?", một tiếng cười đầy hài hước, lạnh lẽo như băng mờ mịt truyền đến từ phương xa.
Vừa dứt lời đã thấy một chưởng ấn màu vàng vắt ngang trời đánh tới.
Tiên Vương Hạc lập tức bị đánh trúng, lại bay ngược trở về.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp ổn định cơ thể đã thấy một mũi tên màu đen phóng tới, nó là một thanh chiến mâu đen tuyền.
Máu tươi vẩy ra, Tiên Vương Hạc trực tiếp bị đóng đinh trên Ngũ Chỉ sơn, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả vách núi.
"Lão Tứ!", hai mắt Diệp Thành đỏ lừ, lảo đảo đứng dậy muốn đi ra lại bị xích sắt giật ngược về.
"Đúng là xấu hổ mà", trong miệng Tiên Vương Hạc trào ra máu tươi, chiến mâu có bí pháp phong ấn chẳng những đóng đinh hắn ta còn giam cầm khiến Tiên Vương Hạc không thể nhúc nhích.
Trên trời, có người đạp không bước đến, không phải một người mà là một đám đông như kiến.
Hai người dẫn đầu có khí tức mạnh mẽ, cả người lấp lánh kim quang, khí huyết bàng bạc, con ngươi sáng như sao.
"Kim Ô, Côn Bằng!", con ngươi Diệp Thành giăng kín tơ máu, liếc một cái đã nhận ra bản thể của hai người kia.
Kia quả thật là Kim Ô và Côn Bằng, lần lượt là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, Diệp Thành cũng đã từng gặp.
Hồi đó, thái tử Kim Ô và Côn Bằng đều bị giết, họ chắc hẳn là thái tử mới được chọn ra từ trong rộc.
Giờ phút này, gọi họ là nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng thì đúng hơn, coi như là đặt tên theo thứ hạng.
Lại ngó phía sau nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng, Diệp Thành cũng thấy được rất nhiều người quen như lục hoàng tử của Bát Kỳ Tộc, tứ hoàng tử của Phượng Điêu Tộc, bát hoàng tử của Huyết Nhạn Tộc, thất hoàng tử của Đại Bằng Tộc, cửu hoàng tử của Thần Bằng Tộc.
Bọn họ cũng như Kim Ô và Côn Bằng, thái tử bị giết nên ưu tú như họ đã được chọn làm thái tử để kéo dài truyền thừa.
Nói vậy, đám người kia đúng là nên cảm ơn Diệp Thành.
Nếu không phải hồi đó Diệp Thành giết chết thái tử trong tộc thì họ đã chẳng thể từ hoàng tử trở thành thái tử.
"Thế mà lại không trở về tổ địa với gia tộc mà chạy ra ngoài rèn luyện như đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ư?", khuôn mặt già nua của Diệp Thành đã hết sức khó coi.
"Diệp Thành, lâu rồi không gặp!", các thái tử ngừng lại, liếc nhìn Tiên Vương Hạc bị đóng đinh trên vách núi rồi mới thích thú nhìn dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn.
Diệp Thành không nói gì, con ngươi đỏ tươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào họ. Tuy hắn muốn trả lời thì bên ngoài cũng không nghe thấy được.
"Lại nói, chúng ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng".
"Nếu không phải ngươi giết thái tử và hoàng huynh trong tộc bọn ta thì chúng ta đã không kế vị, đúng là ân nhân mà".
"Có điều nói đi cũng phải nói lại, đó dù sao cũng là anh em ruột, đã nợ máu thì trả bằng máu đi".
"Có thể tránh thoát sự truy nã của Vạn Tộc thì sao, cuối cùng cũng bị Phật Tổ trấn áp y như một con chó".
Các thái tử đứng kín không trung, thích thú vặn vẹo cổ cười lạnh lộ ra hàm răng sắc bén, ánh mắt tràn đầy hài hước, hưởng thụ cảm giác ngồi lên vị trí cao.
Diệp Thành rũ đầu, xích sắt nặng nề siết chặt khiến hắn không thở nổi, khuôn mặt già nua không còn chút máu.
"Thời gian trăm năm đúng là khiến người ta hoài niệm mà", ngay khi Diệp Thành đang im lặng thì chợt có một giọng nữ vang lên trong đất trời.
Câu đó vừa được nói ra, Diệp Thành đã ngẩng phắt đầu lên, con ngươi đục ngầu lập tức trở nên đỏ tươi như muốn nứt ra.
Hắn quá quen với giọng nói đó, có chết cũng không tài nào quên nổi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, khoảng không phương xa có một cô gái đạp không, khoác tiên y bảy màu, dị tượng đan xen, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần y như nữ vương bước đến.
Nàng ta chính là Phượng Tiên, công chúa của Phượng Hoàng Tộc.