-
Chương 2251-2255
Chương 2251: Trả nợ dưới Chư Thiên
Chốn bồng lai Tây Mạc im lìm như chết, chim sẻ cũng lặng thinh.
Tất cả mọi người nhìn trời và vẫn thòm thèm không thôi.
Linh Sơn bị lật, chúng Phật tu chết, Thích Già ứng kiếp vào đời, Đế Khí hàng ma xử không biết đi về đâu.
Mỗi một chuyện đều khiến cho người ta cảm thấy như đang nằm mơ.
Phụt!
Diệp Thành hộc máu, cơ thể Hoang Cổ luôn đứng thẳng cũng hơi cong, bước chân lảo đảo suýt thì rớt khỏi không trung.
Kim quang cả người cũng ảm đạm đi rất nhiều, huyết khí màu vàng kim cũng ỉu xìu, đôi con ngươi lại trở nên đục ngầu càng lộ rõ vẻ già cả của tuổi xế chiều.
Liên tục quyết đấu sống còn, uy thế của Thánh Cốt cũng bị hắn dùng hầu như biến mất, đã không còn uy áp Chuẩn Đế và sức chiến đấu mạnh mẽ vô song nữa.
Song, tuy là vậy, nhưng ánh mắt mọi người vẫn tràn ngập kính nể, không một ai dám khiêu khích sự uy nghiêm của hắn.
“Tên tuổi của Hoang Cổ Thánh Thể đều bắt nguồn từ chiến đấu mà có!”, ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, trong con ngươi già nua tràn ngập vẻ kính nể.
“Tru ma!”, chúng Phật tu trên Linh Sơn gầm lên, kéo theo niệm lực chúng sinh xông đến định giết chết Diệp Thành để chứng Phật.
Diệp Thành vẫn hờ hững, mặt mày chẳng chút để ý, đằng sau xuất hiện truyền tống vực môn hút hắn vào, thoáng chốc đã biến mất.
Chúng Phật tu hét to, trong con ngươi hiền hòa cũng toát ra vẻ tàn nhẫn.
Trái tim hướng Phật của họ đã không còn thanh tịnh, Phật quang lập lòe trông giống như sắp ứng kiếp vào đời.
“Linh Sơn bị lật, Chư Phật bị giết, Thích Già bị nói đến ứng kiếp vào đời, ngay cả Đế Khí hàng ma xử cũng bỏ chạy. Cảnh tượng hiện giờ đúng là một sự châm chọc điển hình”, nhìn chúng Phật Đà, có người thổn thức chậc lưỡi.
“Vì bảo vệ một người mà đánh nhau thảm thiết như vậy, từ bi kia cũng rẻ tiền ghê”, vô số người thở dài.
“Lão phu bấm tay tính toán, Phượng Tiên đúng là họa thủy”, nhóm thầy bói lại bắt đầu bậy bạ.
Có điều, lại không ai phản đối lại của họ.
Đếm kỹ lại thì hễ bị Phượng Tiên kia dụ dỗ nhập bọn là chẳng có ai có kết quả tốt cả.
Chẳng hạn như đám thần tử Tiên Tộc, đám tùy tùng của cô ta rồi như Trí Dương và giờ phút này là Linh Sơn.
Bọn họ đều người sau thảm hơn người trước, có bị bắt, có bị nói cho câm nín, có bị diệt tộc.
Thế nên, Phượng Tiên bị gọi là họa thủy là hoàn toàn xứng đáng.
“Trò hay kết thúc”, ông lão Chuẩn Đế là người đầu tiên xoay người, chắp tay sau lưng bước từng bước lên không, vừa đi vừa ca hát trông hết sức vui vẻ.
“Đi thôi”, đám đông xem chiến xung quanh đều quay đầu liếc nhìn Linh Sơn và vô số Phật Đà một cái trước khi rời đi.
Trên cả quãng đường, họ đều thổn thức chậc lưỡi liên tục, chuyến đi Tây Mạc lần này quả thật không uổng công, trò hay đúng là vô cùng phấn khích.
Tin tức ở nơi này chẳng mấy chốc đã truyền khắp Huyền Hoang.
Diệp Thành cũng nổi tiếng sau một trận chiến, vì bắt một người mà đấu với Phật, lật Linh Sơn, giết chúng Phật, nói cho Thích Già ứng kiếp, ngay cả Đế Khí hàng ma xử cũng bỏ chạy.
“Đúng là ứng với chân lý: Thánh Thể đi đến nơi nào thì nơi đó sẽ vô cùng náo nhiệt, hơn nữa, còn gây ra tiếng động càng ngày càng lớn”.
“Từ khi đến Huyền Hoang, bắt đầu từ biển sao Huyền Hoang đến Linh Sơn Tây Mạc đều gây ra những sự kiện chấn động, mỗi một truyền thuyết của hắn đều đã trở thành thần thoại đáng được ca tụng”.
“Uy thế Thánh Cốt biến mất, chắc hẳn vẫn sẽ có người nhằm vào Diệp Thành”, có người trầm ngâm, bất giác cảm thấy lo lắng.
“Chỉ trách kẻ thù của hắn quá nhiều, ai mà không muốn giết chết hắn cơ chứ”, vô số người thở dài.
Trong tiếng bàn tán không ngớt, cuối cùng cũng nghênh đón màn đêm.
Dưới chân núi Chư Thiên, bóng người la liệt, đa số đều có tu vi không cao, lấm la lấm lét ngồi xổm trên đỉnh núi.
Bọn họ hết nhìn đông tới nhìn tây như đang đợi gì đó.
“Ta nói nè, Thánh Thể sẽ đến núi Chư Thiên thật hả?”, có người vò đầu bứt tai, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
“Nghe ta đi, chắc chắn sẽ đến!”, một thanh niên xấu xí chắc chắn nói: “Bắt nhiều người như vậy mà vẫn không giết, còn chẳng phải là muốn đến đây rồi mới giết sao?”
“Ngươi nói vậy cũng đúng”.
“Đến rồi, Thánh Thể đến thật kìa”, thanh niên kia vừa nói xong đã nghe thấy vài người chỉ vào một phía kinh ngạc la lên.
Diệp Thành quả thật đến đây và hạ xuống dưới chân núi Chư Thiên.
Nơi này vẫn còn vết máu chưa khô, chúng đều là máu của người chuyển thế, rơi vãi ở nơi này chứ không phải ở cố hương.
“Ta đã dẫn họ đến đây!”, Diệp Thành nhìn núi Chư Thiên mà như thấy được từng khuôn mặt quen thuộc.
Hắn vung tay lên thả ra gần mấy chục ngàn người, có Trí Dương Đạo Nhân, Phượng Tiên, thần tử Tiên Tộc, Thiên Tàn, thần tử Táng Thiên, Tịch Diệt Thần Thể và đám tùy tùng của họ.
“Phượng Tiên, đều do Phượng Tiên hết, cô ta dụ dỗ chúng ta!”, mấy chục ngàn người vừa được thả ra đã hét lên, đông như kiến và đều quỳ dưới đất, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cả người đẫm máu khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
“Vậy xuống suối vàng thanh toán rạch ròi với cô ta đi!”, Diệp Thành giơ kiếm lên, giọng điệu đanh thép tràn ngập vẻ lạnh lẽo như có như không leng keng thiêu đốt, vừa buồn bã lại hiu quạnh.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!”, không đợi kiếm của Diệp Thành chém xuống, chợt nghe thấy một tiếng niệm kinh hùng hồn chậm rãi vang lên.
Tiếng niệm kinh ấy không phải truyền đến từ bên ngoài, mà là truyền ra từ thần hải của Diệp Thành, giọng nói như tiếng chuông chùa, vừa trang nghiêm lại tường hòa.
Thần hải Diệp Thành kêu ong ong, suýt thì sụp đổ. Hắn lảo đảo một cái suýt té, đầu đau như muốn nổ tung.
Lại nhìn về phía thần hải của hắn, bỗng dưng có một bức tượng Phật vàng kim khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sáng quắc như sao trời vô tận.
“Đại Nhật Như Lai!”, Diệp Thành khẽ gầm lên, vừa nhìn đã nhận ra là ai, kia chính là phân thân từ niệm lực của Đại Nhật Như Lai.
Chương 2252: Niệm thân Phật Tổ
Hồi đó, Thái Hư Cổ Long đã từng nói một khi tu luyện Phật chú này sẽ bị theo dõi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau với Phật.
Giờ, khi cách hơn hai trăm năm, niệm thân của Phật Tổ thế mà lại xuất hiện, chỉ vì Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú mà hắn đã kết nhân quả với Phật Môn.
Úm, Ma, Ni, Bát, Mê, Hồng...
Niệm thân của Phật Tổ niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, giọng đọc bàng bạc, ma lực ấy khiến người ta khó có thể chống cự lại.
A!
Kiếm trong tay Diệp Thành rớt xuống cắm vào mặt đất, hắn ôm lấy mái đầu già nua, đau đớn gào thét.
Niệm thân của Phật Tổ quá mạnh mẽ, định dùng Tịnh Thế Chú độ hắn.
Chỉ thoáng chốc, sát khí trên người hắn đã biến mất, giây tiếp theo tâm trí kiên định của hắn cũng trở rối loạn.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”, tu sĩ xung quanh núi Chư Thiên người vò đầu, người ngơ ngác nhìn.
Không chỉ họ giật mình kinh ngạc mà đám thần tử Tiên Tộc và Phượng Tiên cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì.
“Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật”, tiếng tụng kinh không ngừng vang vọng kèm theo sức mạnh độ hóa.
“Tuy ta bỏ xuống đồ đao, cũng chưa chắc có thể thành Phật!”, Diệp Thành hét lên, tiếng thét từ tận linh hồn.
Haiz...
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, bức tượng Phật kia bay ra khỏi thần hải của Diệp Thành rồi bay thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung.
Nó biến to ra thành một bức tượng mấy ngàn mét cao như núi, phật quang tỏa sáng khắp nơi, vừa trang nghiêm lại hào hùng.
Nó quả thực rất chói mắt, vô số phật quang chiếu khắp mọi nơi khiến bầu trời u ám vì ông ta mà sáng như ban ngày.
Mắt Phật thanh tĩnh mang theo từ bi và hòa ái, vô số kinh văn diễn biến bên trong, ẩn giấu Phật hiệu vô thượng.
“... Đó là gì?”, tu sĩ bốn phương ngẩng đầu ngưỡng cổ, kinh ngạc nhìn niệm thân Kim Phật, vẻ mặt hoảng hốt.
“Phật Tổ?”, thần tử Tiên tộc và đám người Phượng Tiên cũng nhìn thấy, điên cuồng gào thét: “Phật Tổ cứu ta!”
“Ngã Phật từ bi, A Di Đà Phật!”, niệm thân Phật Tổ mở miệng, tiếng Phật niệm quanh quẩn chín tầng trời.
Một tiếng này mang theo uy áp đè Diệp Thành quỳ mọp xuống.
“Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành hét lên, mắt thần đỏ bừng, phủ đầy tơ máu, trên trán, một đường gân xanh dài mảnh hằn rõ lên, điên cuồng giật mạnh thể hiện sự tồn tại.
Hắn bất khuất chống lại uy áp, cố gắng đứng lên, thánh thể bị còng xuống cũng dựng thẳng.
Diệp Thành rút ra kiếm Chuẩn Đế cắm nghiêng trên đất, khó nhọc vung nó lên, chém về phía đám người đang cầu cứu.
Phụt!
Một kiếm chém xuống, từng mảng người hóa thành sương máu.
Nhưng cũng vì thế mà Diệp Thành phải trả cái giá cực đắt, Thánh Cốt của hắn bị uy áp nghiền nát không chỉ một cái.
Giết!
Diệp Thành quát, thánh huyết tuôn ra, hắn kéo lê thanh kiếm đẫm máu, lảo đảo bước đi, không ngừng chém tới.
Mỗi lần vung kiếm là có một đám người bị giết.
Mỗi lần vung kiếm là thánh thể của hắn sẽ vỡ ra một chút, nhuộm đỏ màu máu, toàn thân biến thành một người màu đỏ.
“Phật Tổ cứu ta! Phật Tổ cứu ta!”, Diệp Thành la hét thì đám Phượng Tiên và thần tử Tiên tộc lại đang gào rống, hi vọng Phật Tổ có thể cứu giúp họ ra khỏi bể khổ.
“Giết!”, Diệp Thành đã không còn nhìn ra hình người, ý thức hỗn loạn, mắt chảy huyết lệ, tầm nhìn mờ ảo, mỗi một bước đi là một dấu chân máu, sau là một đường máu.
Kiếm rơi, máu đã thành vũng, máu nhuộm đỏ núi Chư Thiên.
Rất nhiều thần tử của các đại phái, thái tử của giáo đều chết trong giây phút này, biến thành hạt bụi trong lịch sử.
“Ngã Phật từ bi!”, Phật Tổ than nhẹ một tiếng, tay Phật sáng chói, từ trên giáng xuống.
Bàn tay vàng che cả bầu trời, phủ đầy Phật văn, trong lòng bàn tay còn có một chữ Vạn (卍) màu vàng.
Bàn tay Phật giáng xuống như tận thế tiến đến, trời đất chấn động, mất đi màu sắc, thời gian đứng lại, càn khôn đảo lộn, Hư Thiên từ từ sụp đổ.
“Ngươi không thể giết ta! Ta là con cháu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã ban ơn cho ngươi!”. Bên dưới, Phượng Tiên khàn giọng thét, trong mắt là sự hoảng sợ, bởi vì Diệp Thành đã cầm kéo lê thánh thể đầy máu tới trước mặt cô ta, vung lên sát kiếm.
“Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành hét lên, huyết lệ tung bay, dù liều mạng, hắn cũng phải diệt Phượng Tiên, đòi lại món nợ máu vì người thân đã chết thảm.
“Không... không không...”, Phượng Tiên hét thảm, với tốc độ mắt thường có thể thấy, đồng tử của cô ta cũng từ từ co lại thành cỡ cây kim.
Kiếm còn chưa chém xuống, cô ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào Cửu U, hạ mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp phải chịu giày vò.
Vốn dĩ cô ta và Diệp Thành không có thù, chỉ vì Phượng Hoàng Tiên Ngự mà người luôn cao cao tại thượng, tự nhận là cao quý, không cho phép người khác mạo phạm như cô ta lại nhiều lần tìm cách trả thù.
Có điều, hết lần này tới lần khác vây giết Diệp Thành đều thất bại đã làm cô ta điên cuồng.
Vì thế, cô ta phải trả cái giá đắt cho hành động của mình.
Không chỉ cô ta, ngay cả hoàng huynh của cô ta cũng chết thảm, tộc Phượng Hoàng cao quý phải hổ thẹn vì cô ta.
Trong giây phút hấp hối, cô ta mới biết hối hận là gì.
Cô ta ân hận vì đã trêu vào Diệp Thành, không chỉ một lần chạm vào vảy ngược của hắn, để bây giờ rước lấy kết cục thê thảm.
Sự cao quý của cô ta, sự ngạo mạn của cô ta, tu vi đạo hạnh của cô ta, ước nguyện to lớn của cô ta, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta... tất cả đều biến thành quá khứ theo một kiếm này.
Hàn quang lóe lên, Phần Tịch buông xuống, Phượng Tiên bị chém chết.
Cô ta hóa thành sương máu, chôn thân dưới núi Chư Thiên, vì tội lỗi của mình, cô ta phải đền bù tất cả.
Đồng thời, tay Phật cũng từ trên trời giáng xuống.
Bóng người bất khuất mới rồi ngã xuống trong vũng máu.
Đất rộng rung lắc, dấu tay to cả vạn trượng in hằn lên mặt đất, hóa thành ngọn núi lớn đứng sừng sững trong không gian.
“Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành bị đè dưới núi nhưng tiếng hét của hắn làm chấn động cả trời cao.
Đồi núi lắc lư, bị hắn làm cho lay động.
Hắn là con kiến hôi, bên trên người là một ngọn núi tám nghìn trượng nhô cao.
Tu sĩ xung quanh cứng đờ, nhìn cảnh này mà giật mình.
Chương 2253: Ngũ Chỉ Sơn
"Ngã phật từ bi", thấy Diệp Thành nâng núi lên, niệm thân của Phật Tổ vung tay lên rải ra một mảnh phật quang.
Phật quang kia nâng một cuốn kinh Phật, bên trên có khắc sáu chữ chân ngôn của Phật Gia rồi dán lên núi.
Thoáng chốc, ngọn núi kia chợt trở nên nặng nề, áp lực cũng tăng lên gấp đôi.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi!", Diệp Thành hét lên, khí huyết màu vàng ngùn ngụt, nhưng hai chân vẫn bị đè khụy xuống từng chút một mãi đến khi quỳ xuống đất.
"Cố lên!", tu sĩ xung quanh siết chặt nắm tay, không giúp được gì nhưng lại cổ vũ Diệp Thành trên mặt tinh thần.
Bọn họ đều có lòng kính nể Hoang Cổ Thánh Thể, không muốn một mạch mạnh mẽ ấy bị trấn áp.
Nhưng mà! Anh hùng tuổi xế chiều, Diệp Thành đã dùng hết uy thế Thánh Cốt cuối cùng, một người già nua như hắn đã quá mệt mỏi, cũng chẳng chống đỡ nổi sự trấn áp của Phật Tổ.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, ngọn núi 8000m bị Diệp Thành nâng lên ầm ầm rơi xuống khiến mặt đất chấn động.
Diệp Thành đã bị trấn áp, không còn sức để đứng dậy nữa, chỉ có tiếng gầm thét động trời vang vọng khắp không trung.
Haiz!
Tu sĩ xung quanh lắc đầu thở dài, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bã, đúng là anh hùng tuổi xế chiều.
Dù hắn có bất khuất hay kiêu ngạo ương ngạnh đến mấy cũng khó mà chống lại sự trấn áp của Phật Tổ. Lần này, Diệp Thành có thể sáng lập nên một huyền thoại.
Trên không, niệm thân của Phật Tổ cũng thu lại kim quang lấp lánh rồi chậm rãi hóa thành niệm lực biến mất.
Đất trời chìm trong im lặng, chỉ có sương máu bay phất phơ.
Nhìn từ xa, ngọn núi kia trông như năm ngón tay.
Đó là bàn tay Phật, bị người xung quanh gọi là Ngũ Chỉ Sơn.
Ngày càng có nhiều người đến vây quanh Ngũ Chỉ Sơn xem, còn có những tín đồ thành kính đến quỳ lạy dưới bàn tay Phật.
"Không ngờ đêm qua lại xảy ra chuyện như thế!", tu sĩ đến sau nghe lý do thì không kiềm được kinh ngạc ra tiếng.
"Chúng ta tận mắt nhìn thấy đám Phượng Tiên bị giết, cũng thấy Thánh Thể bị Phật Tổ trấn áp".
"Đúng là một người đàn ông rắn rỏi! Dám chống lại uy áp của Phật Tổ giết sạch đám Phượng Tiên".
"Khiến Thích Già ứng kiếp, song, lần này vẫn bị Phật Tổ trấn áp, cũng coi nhà là nhân quả!", có người thở dài.
Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn mù mịt tối tăm không thấy ánh sáng.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên.
Tiếng động ấy truyền ra từ một cái tế đàn cổ xưa có bốn cây cột bằng đồng dựng đứng khắc chi chít ký hiệu Phật Gia.
Còn Diệp Thành lại bị trói trên tế đàn, tay chân, eo, cổ đều bị xích sắt lạnh lẽo cột chặt.
Hắn tóc tai bù xù, cả người đầy máu như một tù nhân, con ngươi già nua đục ngầu, ảm đạm không ánh sáng.
Bỗng dưng, hắn giơ tay lên sờ về phía hai mắt của mình.
Pháp lực bị khóa, ngay cả Tiên Nhãn cũng bị phong ấn, dù thức tỉnh Thiên Đạo cũng khó mà thoát ra được ngọn núi này.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi", giọng hắn khàn khàn yếu ớt không chút sức lực lại tràn ngập vẻ mỏi mệt và già cả.
Nơi này cô quạnh còn tối tăm không thấy ánh sáng, không có sinh linh, già cả như hắn cũng không kiềm được cảm thấy lạnh lẽo cuộn mình lại.
Ngoài núi vẫn còn có người đến và không nhịn được thở dài.
Chín ngày liên tục, có vô số người đến Ngũ Chỉ Sơn, hết nhóm này đến nhóm khác, đa số là nghe tin mà đến.
Lớp tiền bối đều toát ra vẻ kinh ngạc cảm thán, cũng không thiếu những tu sĩ trẻ lộ ra sự kính nể và cảm thấy thẹn không bằng.
"Hắn là anh kiệt cái thế!", nữ tu trẻ trung nhìn mà mắt đẹp rưng rưng, người đẹp đều yêu anh hùng.
Người trong núi đã lập nên rất nhiều thần thoại, tuy bị trấn áp, nhưng vẫn hết sức đáng kính.
Đằng xa, lại có người đến, hơn mười bóng người mặc áo đen, trong mắt đong đầy nước mặt.
Họ là người chuyển thế, vẫn chưa nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thành rời khỏi Huyền Hoang, tản ra xung quanh rồi đều quay trở lại.
Mười mấy người vừa hạ xuống đã lấy pháp khí bản mạng ra khôi phục thần uy điên cuồng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.
"Đám nhóc con kia bị điên hết rồi hả?", tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Mạnh nhất mới chỉ là Chuẩn Thánh mà muốn phá hủy phong ấn của Phật Tổ sao?"
"Chắc hẳn là bị lừa đá rồi, đúng là không biết lượng sức mình".
"Cứ đánh như thế thì tám trăm năm nữa cũng không phá nổi".
"Muốn cứu Thánh Thể khỏi đây thì hơn nửa là bạn hoặc người thân của hắn", có người suy tư nói.
Hơn mười người chuyện thế đều làm lơ trước những lời nói xung quanh, vẫn liều mạng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.
Song, sát thương của họ quá yếu, tấn công liên tục 3 tiếng mà vẫn chẳng thể làm Ngũ Chỉ Sơn xê xích.
"Dừng lại!", trong núi, Diệp Thành bị đánh thức, mở đôi mắt già nua, cách vách núi có thể nhìn thấy bên ngoài, dùng thần thức truyền âm quát bảo họ dừng lại.
"Thánh chủ, bọn ta chắc chắn sẽ cứu người ra ngoài", ánh mắt của họ đều toát ra vẻ kiên định.
"Rời khỏi Huyền Hoang!", Diệp Thành khàn khàn nói.
"Bọn ta sẽ còn quay lại!", mười mấy người chuyển thế cũng nghe lệnh, ngừng tấn công rồi xoay người rời đi.
Hiểu được sự khủng bố trong phong ấn của Phật Tổ, họ biết với thực lực của mình thì chắc chắn không phá nổi.
Bọn họ không phá nổi nhưng không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Thế nên, họ sẽ đi tìm người giúp để đến cứu Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn đám người chuyển thế rời đi mà con ngươi chợt nhòe đi như có thể cách vô vàn hư không nhìn thấy núi sông đẹp đẽ kia.
Thời gian đằng đẵng hơn hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà.
Diệp Thành không biết mình có thể chịu đựng nổi đến khi Đại Sở trở về không, vì hắn đã gần đất xa trời, sống không được bao lâu nữa.
Chương 2354: Ai sẽ thành công
Ngoài núi, hư không lại ầm ầm vang lên như sấm đánh.
Bầu trời xung quanh có mây mù vần vũ chấn động cả không trung, dường như có một đội quân đang kéo đến.
Đó quả thật là một đội quân, người lái chiến xa, người đạp lên phi kiếm, người cưỡi linh thú, đông như kiến ùn ùn kéo đến.
Nhìn kỹ thì kia chính là những cao thủ của Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hóa Thần Triều, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần giáo ngùn ngụt sát khí kéo đến.
"Đội hình khủng như vậy luôn!", tu sĩ xung quanh biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, sợ bị vạ lây.
"Lúc trước bỏ chạy trong đêm, giờ lại cầm tay nhau giết về".
"Hiển nhiên, họ đều là vì Diệp Thành mà đến".
"Chắc biết uy thế Thánh Cốt đã hết, Diệp Thành bị trấn áp nên mới dám chạy tới. Nếu Diệp Thành còn sức chiến đấu như trước thì họ dám đến chắc? Đến bao nhiêu thì bị giết bấy nhiêu thôi".
"Ít nhất phải cả triệu người", có người thổn thức.
"Chưa biết chừng có thể phá hủy Ngũ Chỉ Sơn thật, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì phong ấn mà bị phá sẽ khó thoát chết".
Trong khi họ nói chuyện, đám người kia cũng đến, đứng đầy đất và phủ kín hư không, trông cứ như một biển người màu đen.
Quả thật có hơn triệu người, đội hình lần này cực kỳ khủng bố, bao vây lấy Ngũ Chỉ Sơn chật như nêm cối, cực kỳ chấn động.
"Diệp Thành, ngươi vậy mà cũng có ngày hôm nay!", thánh chủ Thái Thanh Cung điên cuồng cười to, trong mắt tràn ngập vẻ hả hê.
Thánh chủ sáu nhà khác cũng thế, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào giết chết Diệp Thành.
Diệp Thành không đáp, chỉ im lặng nhìn từng khuôn mặt buồn nôn kia rồi bỗng chốc cảm thấy đau đớn.
Hơn hai trăm năm trước, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đã liều chết chiến đấu bảo vệ chúng sinh, song lại bị họ căm hận. Sự châm chọc ấy quả thật khiến người ta không nhịn được mà cười đầy đau đớn.
"Đánh cho bổn vương, phá hủy phong ấn của Ngũ Chỉ Sơn!", ngoài núi, tiếng quát vang lên, thánh chủ bảy nhà đều vung tay lên, giơ kiếm chỉ về phía Ngũ Chỉ Sơn đằng xa.
Thoáng chốc, vô vàn đại trận khủng bố lập tức xuất hiện khắp nơi và tỏa ra thần uy cái thế chĩa thằng vào Ngũ Chỉ Sơn.
Hơn triệu tu sĩ cũng đứng kín xung quanh, pháp khí kêu ong ong, trận pháp hạ xuống, vô số bí pháp xuất hiện kèm theo khí tức hủy diệt đánh về phía Ngũ Chỉ Sơn.
Hàng triệu luồng thần quang đồng loạt đánh lên vách núi.
Dù là Đại Thánh cũng hoảng sợ trước đòn tấn công với quy mô lớn như thế, nếu người bị đánh là Đại Thánh thì chắc đã chết rồi.
Song, hơn triệu tu sĩ cùng hợp tác thế mà vẫn chẳng thể khiến Ngũ Chỉ Sơn lay động, ngay cả đá cũng không rớt xuống.
"Tiếp tục đánh, đánh mạnh vào!", các thánh chủ tức giận vung kiếm lên quát to.
Hơn triệu tu sĩ như tiêm máu gà liều mạng tấn công, thần thông pháp khí, bí thuật pháp trận, mặc kệ cái giá phải trả, không phá hủy được thì sẽ không dừng lại.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng cả bầu trời, liên miên không ngớt.
Những tu sĩ đã đi lúc trước đều quay lại.
Tất cả mọi người muốn nhìn thử xem đòn tấn công của hơn triệu người có thể phá nổi phong ấn của Phật Tổ hay không.
Nhìn từ xa, trên đỉnh núi xung quanh Ngũ Chỉ Sơn đều là những tu sĩ đang xem trò hay.
Nhiều người còn trực tiếp bắc nồi lên, vừa ăn thịt vừa uống rượu hóng hớt.
"Ta cá chín ngày, phong ấn chắc chắn sẽ bị phá", còn có người mở sòng chơi cá cược giữa ban ngày ban mặt.
"Ba ngày, cùng lắm ba ngày thôi, hơn triệu tu sĩ đó!"
"Phong ấn của Phật Tổ mà muốn phá thì phá à, ta cá hết của cải, ít nhất cũng phải nửa tháng".
"Mại dô, mại dô, mua pháp khí đi! Qua cửa này thì không còn nữa đâu!", thậm chí còn bày sạp bên ngoài núi buôn bán hàng hóa.
Vậy luôn! Còn bày cả quán, người bán đan dược, kẻ bán bí pháp xông đến như ong vỡ tổ, đều có ý định làm buôn bán, ở đâu bán mà chẳng được.
Quán trà, quán rượu cũng được dựng lên, còn có đại năng xây một tòa nhà hàng, buôn bán cũng khấm khá.
Đây là một cảnh tượng thế nào nhỉ, một cái Ngũ Chỉ Sơn thế mà lại trông như một ngôi thành cổ, hết sức tấp nập.
Thế nhưng, một ngày lặng lẽ trôi qua, song phong ấn vẫn chưa bị phá.
Hai ngày sau, Ngũ Chỉ Sơn vẫn sừng sững tại chỗ.
Ba ngày sau, vẫn không thấy họ phá hủy Ngũ Chỉ Sơn.
Thời gian dần trôi, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày... từng ngày trôi qua, thế lực của bảy nhà càng đánh càng hăng nhưng vẫn không thể khiến Ngũ Chỉ Sơn nhúc nhích hay phá hủy được phong ấn.
Mãi đến khi qua một tháng mới thấy bảy thánh chủ ra lệnh ngừng tấn công, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Hơn triệu tu sĩ nghe được lệnh thì đều ngồi bệt xuống đất, ai cũng mặt mày trắng bệch.
Liều mạng tấn công một tháng, ai cũng uể oải, con ngươi đỏ bừng, bơ phờ.
Lại ngó đám đông đang hóng hớt, ai cũng điên cuồng vò đầu.
Thế lực bảy nhà đánh cả tháng, họ cũng nhìn cả tháng, đúng là kiên nhẫn khủng khiếp.
"Ông đây đúng là ăn no rửng mỡ mới ở đây nhìn một tháng", có người hùng hùng hổ hổ đứng dậy rời đi.
"Hơn triệu tu sĩ mà một tháng vẫn chưa phá hủy nổi phong ấn, đúng là không thấy nhục", đám tiền bối cũng thổi râu trừng mắt.
"Đi đi, lãng phí thời gian", một khi có người đi, mọi người cũng đứng dậy, đen mặt rời khỏi.
Kết quả là dù ai đang uống rượu ăn thịt, bày quán, đánh bài hay ghẹo gái cũng lần lượt chạy về bốn phương tám hướng.
Đất trời bao la rộng lớn như vậy, vô số bóng người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc khiến nơi này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Đi!", Thánh chủ Thiên Phạt Thánh Địa lạnh lùng nói một tiếng, là người đầu tiên xoay người dẫn người nhà rút lui.
Thánh chủ của sáu nhà khác cũng đen mặt, ra lệnh dẫn người nhà mình xám xịt bỏ đi.
Chương 2255: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (1)
Tế đàn dưới chân núi, Diệp Thành vùi đầu, ngồi yên lặng, mái tóc trắng bù xù che đi khuôn mặt già nua của hắn.
Hắn giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng cử động một chút, đều sẽ tạo ra âm thanh va chạm của dây sắt.
Lẽ ra hắn phải là rồng bay lượn chín tầng trời, lúc này lại không bằng một con kiến, phải ở dưới chân núi Ngũ Chỉ tối tăm ngột ngạt này, bị năm tháng vô tình khắc cho thương tích đầy mình.
Phong ấn của niệm thân Phật Tổ quá mạnh mẽ, có niệm lực vô tận chống đỡ, sự giam cầm như vậy, không phải Đế Binh thì không thể phá vỡ.
Đáng tiếc, hắn không phải Đế Binh, không thể phá được phong ấn này.
Trừ phi có người mang theo Đế Binh tấn công từ bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn
Chỉ là, các chủng tộc cổ xưa và đại giáo siêu cấp có Cực Đạo Đế Khí đều đã tự phong bế, những thế lực dòng ba năm còn lại căn bản sẽ không có Đế Binh cấp bậc đó.
Cho dù có, cũng hẳn cũng sẽ không mạo hiểm cái giá của việc trêu chọc Phật mà cứu hắn, hắn không có mặt mũi lớn như vậy.
Có gió thổi đến, cơ thể hắn khẽ run, hơi thở vốn uể oải, lại thêm phần chán nản, hình dáng vốn đã già nua, càng lộ rõ tuổi già, có tử khí như ẩn như hiện.
Một cái chớp mắt, tu vi của hắn, cuối cùng từ Chuẩn Thánh rớt xuống Hoàng Cảnh, không chút dấu hiệu, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Chu Thiên Diễn Hoá quá mức quỷ dị, cho dù không thi triển pháp này, tu vi cũng sẽ rớt xuống, thọ nguyên cũng sẽ giảm bớt, nó không lúc nào ngừng tiêu trừ tu vi thọ nguyên.
Nếu tiếp tục dùng Chu Thiên một cách bừa bãi, tốc độ phản phệ của nó sẽ tăng lên, càng lúc càng nhanh, hơn nữa không thể kháng cự.
Chân lý mà xưa nay không thay đổi, bí thuật thần thông bá đạo, đều có sự phản phệ bá đạo, cực kỳ mãnh liệt.
Mà hắn, chính là một ví dụ xương máu, cả chặng đường đều phá thiên cơ, phạm cấm kỵ, phản phệ cũng vô cùng thê thảm, đã dần dần tàn phá hắn đầy rẫy vết thương.
Đại đỉnh ong ong, tiên hỏa thiên lôi cũng hóa thành hình rồng rít gào tại Đan Hải, đều đang than khóc vì hắn.
Nhưng đều chẳng ăn thua gì, chúng nó cũng giống như Diệp Thành, bị Phật áp chế, khó mà phá vỡ giam cầm.
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống, mọi âm thanh đều im lặng.
Hư không, có bóng người bay đến, ăn mặc lôi thôi, là một lão đạo râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời.
Đó là Yên lão đạo, đáp xuống chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
"Phong ấn của Phật Tổ, quả là bá đạo!", Yên lão đạo ngửa đầu, nhìn Phật Quyển treo trên đỉnh núi.
Sau đó, ông ta mới nhìn xuống chân núi, giống như có thể nhìn thấy Diệp Thành trong đó: “Chọc ai không chọc, ngươi lại đi chọc Phật”.
"Ta không cần sự từ bi của ông ta”. Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, đôi mắt bình tĩnh: “Cho dù ông ta phong ấn ta đến chết, ta cũng sẽ vẫn như trước, không cúi đầu trước Phật”.
"Dòng máu Thánh Thể, đều là cương liệt như vậy sao?", Yến lão đạo than thở lắc đầu, miệng đầy những tiếng thở dài.
Nói xong, ông ta vung kiếm chém ra một tấm bia đá cao ba trượng, cắm dưới chân Ngũ Chỉ Sơn: “Ta sẽ đi tìm người trong tộc, chỉ mong ngươi còn có thể chịu đựng đến lúc đó, nếu không chống đỡ được, tấm bia đá này sẽ là bia mộ của ngươi”.
"Đa tạ”. Diệp Thành mỉm cười, kèm chút tang thương.
Yên lão đạo lại thở dài một tiếng, xoay người bay lên hư thiên.
Trời đất lại lần nữa trở về yên lặng, chỉ có rì rào lá rơi, bay theo gió, vỗ về Ngũ Chỉ Sơn.
Diệp Thành mí mắt run lên, cực kỳ mỏi mệt, chìm vào giấc ngủ, tại chân núi u tối, không hề nhúc nhích.
Hắn lần này ngủ đã ngủ ba ngày, chưa hề thức tỉnh.
Trong ba ngày, vẫn có người đến, tốp năm tốp ba.
Đa số là một tiền bối dẫn theo một hậu bối, tu vi đều không cao, phong trần bụi bặm, muốn đến nhìn chân dung Thánh Thể.
"Ông nội, người bị đè dưới chân núi, thật sự rất lợi hại sao?". Một thiếu niên thật thà chất phác, nhìn về phía lão tiền bối nhà mình, đôi mắt to trong sáng, thiên chân vô tà.
"Hắn là Thánh Thể, vô địch trong số cùng cấp, sánh vai cùng đế, truyền thuyết về hắn đều là thần thoại”. Lão tu sĩ mỉm cười, xoa đầu thiếu niên, ánh mắt hiền từ.
"Vậy Thánh Thể thật là đáng thương, bị trấn áp một cách vô tình”.
"Cút, đều cút hết đi”. Tiếng quát vang lên, hung thần ác sát, mười mấy thanh niên đạp thiên mà đến, kiêu ngạo ương ngạnh.
Thấy thế, nhóm tu sĩ hoảng sợ vội vàng dẫn đám hậu bối nhà mình lùi lại, sợ bị giận cá chém thớt, dẫn tới họa sát thân.
Lại nhìn mười mấy thanh niên kia, đều không phải đến từ một thế lực, mà là nhiều thế lực, tu vi đều cấp Chuẩn Thánh.
Chốn bồng lai Tây Mạc im lìm như chết, chim sẻ cũng lặng thinh.
Tất cả mọi người nhìn trời và vẫn thòm thèm không thôi.
Linh Sơn bị lật, chúng Phật tu chết, Thích Già ứng kiếp vào đời, Đế Khí hàng ma xử không biết đi về đâu.
Mỗi một chuyện đều khiến cho người ta cảm thấy như đang nằm mơ.
Phụt!
Diệp Thành hộc máu, cơ thể Hoang Cổ luôn đứng thẳng cũng hơi cong, bước chân lảo đảo suýt thì rớt khỏi không trung.
Kim quang cả người cũng ảm đạm đi rất nhiều, huyết khí màu vàng kim cũng ỉu xìu, đôi con ngươi lại trở nên đục ngầu càng lộ rõ vẻ già cả của tuổi xế chiều.
Liên tục quyết đấu sống còn, uy thế của Thánh Cốt cũng bị hắn dùng hầu như biến mất, đã không còn uy áp Chuẩn Đế và sức chiến đấu mạnh mẽ vô song nữa.
Song, tuy là vậy, nhưng ánh mắt mọi người vẫn tràn ngập kính nể, không một ai dám khiêu khích sự uy nghiêm của hắn.
“Tên tuổi của Hoang Cổ Thánh Thể đều bắt nguồn từ chiến đấu mà có!”, ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, trong con ngươi già nua tràn ngập vẻ kính nể.
“Tru ma!”, chúng Phật tu trên Linh Sơn gầm lên, kéo theo niệm lực chúng sinh xông đến định giết chết Diệp Thành để chứng Phật.
Diệp Thành vẫn hờ hững, mặt mày chẳng chút để ý, đằng sau xuất hiện truyền tống vực môn hút hắn vào, thoáng chốc đã biến mất.
Chúng Phật tu hét to, trong con ngươi hiền hòa cũng toát ra vẻ tàn nhẫn.
Trái tim hướng Phật của họ đã không còn thanh tịnh, Phật quang lập lòe trông giống như sắp ứng kiếp vào đời.
“Linh Sơn bị lật, Chư Phật bị giết, Thích Già bị nói đến ứng kiếp vào đời, ngay cả Đế Khí hàng ma xử cũng bỏ chạy. Cảnh tượng hiện giờ đúng là một sự châm chọc điển hình”, nhìn chúng Phật Đà, có người thổn thức chậc lưỡi.
“Vì bảo vệ một người mà đánh nhau thảm thiết như vậy, từ bi kia cũng rẻ tiền ghê”, vô số người thở dài.
“Lão phu bấm tay tính toán, Phượng Tiên đúng là họa thủy”, nhóm thầy bói lại bắt đầu bậy bạ.
Có điều, lại không ai phản đối lại của họ.
Đếm kỹ lại thì hễ bị Phượng Tiên kia dụ dỗ nhập bọn là chẳng có ai có kết quả tốt cả.
Chẳng hạn như đám thần tử Tiên Tộc, đám tùy tùng của cô ta rồi như Trí Dương và giờ phút này là Linh Sơn.
Bọn họ đều người sau thảm hơn người trước, có bị bắt, có bị nói cho câm nín, có bị diệt tộc.
Thế nên, Phượng Tiên bị gọi là họa thủy là hoàn toàn xứng đáng.
“Trò hay kết thúc”, ông lão Chuẩn Đế là người đầu tiên xoay người, chắp tay sau lưng bước từng bước lên không, vừa đi vừa ca hát trông hết sức vui vẻ.
“Đi thôi”, đám đông xem chiến xung quanh đều quay đầu liếc nhìn Linh Sơn và vô số Phật Đà một cái trước khi rời đi.
Trên cả quãng đường, họ đều thổn thức chậc lưỡi liên tục, chuyến đi Tây Mạc lần này quả thật không uổng công, trò hay đúng là vô cùng phấn khích.
Tin tức ở nơi này chẳng mấy chốc đã truyền khắp Huyền Hoang.
Diệp Thành cũng nổi tiếng sau một trận chiến, vì bắt một người mà đấu với Phật, lật Linh Sơn, giết chúng Phật, nói cho Thích Già ứng kiếp, ngay cả Đế Khí hàng ma xử cũng bỏ chạy.
“Đúng là ứng với chân lý: Thánh Thể đi đến nơi nào thì nơi đó sẽ vô cùng náo nhiệt, hơn nữa, còn gây ra tiếng động càng ngày càng lớn”.
“Từ khi đến Huyền Hoang, bắt đầu từ biển sao Huyền Hoang đến Linh Sơn Tây Mạc đều gây ra những sự kiện chấn động, mỗi một truyền thuyết của hắn đều đã trở thành thần thoại đáng được ca tụng”.
“Uy thế Thánh Cốt biến mất, chắc hẳn vẫn sẽ có người nhằm vào Diệp Thành”, có người trầm ngâm, bất giác cảm thấy lo lắng.
“Chỉ trách kẻ thù của hắn quá nhiều, ai mà không muốn giết chết hắn cơ chứ”, vô số người thở dài.
Trong tiếng bàn tán không ngớt, cuối cùng cũng nghênh đón màn đêm.
Dưới chân núi Chư Thiên, bóng người la liệt, đa số đều có tu vi không cao, lấm la lấm lét ngồi xổm trên đỉnh núi.
Bọn họ hết nhìn đông tới nhìn tây như đang đợi gì đó.
“Ta nói nè, Thánh Thể sẽ đến núi Chư Thiên thật hả?”, có người vò đầu bứt tai, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
“Nghe ta đi, chắc chắn sẽ đến!”, một thanh niên xấu xí chắc chắn nói: “Bắt nhiều người như vậy mà vẫn không giết, còn chẳng phải là muốn đến đây rồi mới giết sao?”
“Ngươi nói vậy cũng đúng”.
“Đến rồi, Thánh Thể đến thật kìa”, thanh niên kia vừa nói xong đã nghe thấy vài người chỉ vào một phía kinh ngạc la lên.
Diệp Thành quả thật đến đây và hạ xuống dưới chân núi Chư Thiên.
Nơi này vẫn còn vết máu chưa khô, chúng đều là máu của người chuyển thế, rơi vãi ở nơi này chứ không phải ở cố hương.
“Ta đã dẫn họ đến đây!”, Diệp Thành nhìn núi Chư Thiên mà như thấy được từng khuôn mặt quen thuộc.
Hắn vung tay lên thả ra gần mấy chục ngàn người, có Trí Dương Đạo Nhân, Phượng Tiên, thần tử Tiên Tộc, Thiên Tàn, thần tử Táng Thiên, Tịch Diệt Thần Thể và đám tùy tùng của họ.
“Phượng Tiên, đều do Phượng Tiên hết, cô ta dụ dỗ chúng ta!”, mấy chục ngàn người vừa được thả ra đã hét lên, đông như kiến và đều quỳ dưới đất, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cả người đẫm máu khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
“Vậy xuống suối vàng thanh toán rạch ròi với cô ta đi!”, Diệp Thành giơ kiếm lên, giọng điệu đanh thép tràn ngập vẻ lạnh lẽo như có như không leng keng thiêu đốt, vừa buồn bã lại hiu quạnh.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!”, không đợi kiếm của Diệp Thành chém xuống, chợt nghe thấy một tiếng niệm kinh hùng hồn chậm rãi vang lên.
Tiếng niệm kinh ấy không phải truyền đến từ bên ngoài, mà là truyền ra từ thần hải của Diệp Thành, giọng nói như tiếng chuông chùa, vừa trang nghiêm lại tường hòa.
Thần hải Diệp Thành kêu ong ong, suýt thì sụp đổ. Hắn lảo đảo một cái suýt té, đầu đau như muốn nổ tung.
Lại nhìn về phía thần hải của hắn, bỗng dưng có một bức tượng Phật vàng kim khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sáng quắc như sao trời vô tận.
“Đại Nhật Như Lai!”, Diệp Thành khẽ gầm lên, vừa nhìn đã nhận ra là ai, kia chính là phân thân từ niệm lực của Đại Nhật Như Lai.
Chương 2252: Niệm thân Phật Tổ
Hồi đó, Thái Hư Cổ Long đã từng nói một khi tu luyện Phật chú này sẽ bị theo dõi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau với Phật.
Giờ, khi cách hơn hai trăm năm, niệm thân của Phật Tổ thế mà lại xuất hiện, chỉ vì Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú mà hắn đã kết nhân quả với Phật Môn.
Úm, Ma, Ni, Bát, Mê, Hồng...
Niệm thân của Phật Tổ niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, giọng đọc bàng bạc, ma lực ấy khiến người ta khó có thể chống cự lại.
A!
Kiếm trong tay Diệp Thành rớt xuống cắm vào mặt đất, hắn ôm lấy mái đầu già nua, đau đớn gào thét.
Niệm thân của Phật Tổ quá mạnh mẽ, định dùng Tịnh Thế Chú độ hắn.
Chỉ thoáng chốc, sát khí trên người hắn đã biến mất, giây tiếp theo tâm trí kiên định của hắn cũng trở rối loạn.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”, tu sĩ xung quanh núi Chư Thiên người vò đầu, người ngơ ngác nhìn.
Không chỉ họ giật mình kinh ngạc mà đám thần tử Tiên Tộc và Phượng Tiên cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì.
“Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật”, tiếng tụng kinh không ngừng vang vọng kèm theo sức mạnh độ hóa.
“Tuy ta bỏ xuống đồ đao, cũng chưa chắc có thể thành Phật!”, Diệp Thành hét lên, tiếng thét từ tận linh hồn.
Haiz...
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, bức tượng Phật kia bay ra khỏi thần hải của Diệp Thành rồi bay thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung.
Nó biến to ra thành một bức tượng mấy ngàn mét cao như núi, phật quang tỏa sáng khắp nơi, vừa trang nghiêm lại hào hùng.
Nó quả thực rất chói mắt, vô số phật quang chiếu khắp mọi nơi khiến bầu trời u ám vì ông ta mà sáng như ban ngày.
Mắt Phật thanh tĩnh mang theo từ bi và hòa ái, vô số kinh văn diễn biến bên trong, ẩn giấu Phật hiệu vô thượng.
“... Đó là gì?”, tu sĩ bốn phương ngẩng đầu ngưỡng cổ, kinh ngạc nhìn niệm thân Kim Phật, vẻ mặt hoảng hốt.
“Phật Tổ?”, thần tử Tiên tộc và đám người Phượng Tiên cũng nhìn thấy, điên cuồng gào thét: “Phật Tổ cứu ta!”
“Ngã Phật từ bi, A Di Đà Phật!”, niệm thân Phật Tổ mở miệng, tiếng Phật niệm quanh quẩn chín tầng trời.
Một tiếng này mang theo uy áp đè Diệp Thành quỳ mọp xuống.
“Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành hét lên, mắt thần đỏ bừng, phủ đầy tơ máu, trên trán, một đường gân xanh dài mảnh hằn rõ lên, điên cuồng giật mạnh thể hiện sự tồn tại.
Hắn bất khuất chống lại uy áp, cố gắng đứng lên, thánh thể bị còng xuống cũng dựng thẳng.
Diệp Thành rút ra kiếm Chuẩn Đế cắm nghiêng trên đất, khó nhọc vung nó lên, chém về phía đám người đang cầu cứu.
Phụt!
Một kiếm chém xuống, từng mảng người hóa thành sương máu.
Nhưng cũng vì thế mà Diệp Thành phải trả cái giá cực đắt, Thánh Cốt của hắn bị uy áp nghiền nát không chỉ một cái.
Giết!
Diệp Thành quát, thánh huyết tuôn ra, hắn kéo lê thanh kiếm đẫm máu, lảo đảo bước đi, không ngừng chém tới.
Mỗi lần vung kiếm là có một đám người bị giết.
Mỗi lần vung kiếm là thánh thể của hắn sẽ vỡ ra một chút, nhuộm đỏ màu máu, toàn thân biến thành một người màu đỏ.
“Phật Tổ cứu ta! Phật Tổ cứu ta!”, Diệp Thành la hét thì đám Phượng Tiên và thần tử Tiên tộc lại đang gào rống, hi vọng Phật Tổ có thể cứu giúp họ ra khỏi bể khổ.
“Giết!”, Diệp Thành đã không còn nhìn ra hình người, ý thức hỗn loạn, mắt chảy huyết lệ, tầm nhìn mờ ảo, mỗi một bước đi là một dấu chân máu, sau là một đường máu.
Kiếm rơi, máu đã thành vũng, máu nhuộm đỏ núi Chư Thiên.
Rất nhiều thần tử của các đại phái, thái tử của giáo đều chết trong giây phút này, biến thành hạt bụi trong lịch sử.
“Ngã Phật từ bi!”, Phật Tổ than nhẹ một tiếng, tay Phật sáng chói, từ trên giáng xuống.
Bàn tay vàng che cả bầu trời, phủ đầy Phật văn, trong lòng bàn tay còn có một chữ Vạn (卍) màu vàng.
Bàn tay Phật giáng xuống như tận thế tiến đến, trời đất chấn động, mất đi màu sắc, thời gian đứng lại, càn khôn đảo lộn, Hư Thiên từ từ sụp đổ.
“Ngươi không thể giết ta! Ta là con cháu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã ban ơn cho ngươi!”. Bên dưới, Phượng Tiên khàn giọng thét, trong mắt là sự hoảng sợ, bởi vì Diệp Thành đã cầm kéo lê thánh thể đầy máu tới trước mặt cô ta, vung lên sát kiếm.
“Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành hét lên, huyết lệ tung bay, dù liều mạng, hắn cũng phải diệt Phượng Tiên, đòi lại món nợ máu vì người thân đã chết thảm.
“Không... không không...”, Phượng Tiên hét thảm, với tốc độ mắt thường có thể thấy, đồng tử của cô ta cũng từ từ co lại thành cỡ cây kim.
Kiếm còn chưa chém xuống, cô ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào Cửu U, hạ mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp phải chịu giày vò.
Vốn dĩ cô ta và Diệp Thành không có thù, chỉ vì Phượng Hoàng Tiên Ngự mà người luôn cao cao tại thượng, tự nhận là cao quý, không cho phép người khác mạo phạm như cô ta lại nhiều lần tìm cách trả thù.
Có điều, hết lần này tới lần khác vây giết Diệp Thành đều thất bại đã làm cô ta điên cuồng.
Vì thế, cô ta phải trả cái giá đắt cho hành động của mình.
Không chỉ cô ta, ngay cả hoàng huynh của cô ta cũng chết thảm, tộc Phượng Hoàng cao quý phải hổ thẹn vì cô ta.
Trong giây phút hấp hối, cô ta mới biết hối hận là gì.
Cô ta ân hận vì đã trêu vào Diệp Thành, không chỉ một lần chạm vào vảy ngược của hắn, để bây giờ rước lấy kết cục thê thảm.
Sự cao quý của cô ta, sự ngạo mạn của cô ta, tu vi đạo hạnh của cô ta, ước nguyện to lớn của cô ta, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta... tất cả đều biến thành quá khứ theo một kiếm này.
Hàn quang lóe lên, Phần Tịch buông xuống, Phượng Tiên bị chém chết.
Cô ta hóa thành sương máu, chôn thân dưới núi Chư Thiên, vì tội lỗi của mình, cô ta phải đền bù tất cả.
Đồng thời, tay Phật cũng từ trên trời giáng xuống.
Bóng người bất khuất mới rồi ngã xuống trong vũng máu.
Đất rộng rung lắc, dấu tay to cả vạn trượng in hằn lên mặt đất, hóa thành ngọn núi lớn đứng sừng sững trong không gian.
“Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành bị đè dưới núi nhưng tiếng hét của hắn làm chấn động cả trời cao.
Đồi núi lắc lư, bị hắn làm cho lay động.
Hắn là con kiến hôi, bên trên người là một ngọn núi tám nghìn trượng nhô cao.
Tu sĩ xung quanh cứng đờ, nhìn cảnh này mà giật mình.
Chương 2253: Ngũ Chỉ Sơn
"Ngã phật từ bi", thấy Diệp Thành nâng núi lên, niệm thân của Phật Tổ vung tay lên rải ra một mảnh phật quang.
Phật quang kia nâng một cuốn kinh Phật, bên trên có khắc sáu chữ chân ngôn của Phật Gia rồi dán lên núi.
Thoáng chốc, ngọn núi kia chợt trở nên nặng nề, áp lực cũng tăng lên gấp đôi.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi!", Diệp Thành hét lên, khí huyết màu vàng ngùn ngụt, nhưng hai chân vẫn bị đè khụy xuống từng chút một mãi đến khi quỳ xuống đất.
"Cố lên!", tu sĩ xung quanh siết chặt nắm tay, không giúp được gì nhưng lại cổ vũ Diệp Thành trên mặt tinh thần.
Bọn họ đều có lòng kính nể Hoang Cổ Thánh Thể, không muốn một mạch mạnh mẽ ấy bị trấn áp.
Nhưng mà! Anh hùng tuổi xế chiều, Diệp Thành đã dùng hết uy thế Thánh Cốt cuối cùng, một người già nua như hắn đã quá mệt mỏi, cũng chẳng chống đỡ nổi sự trấn áp của Phật Tổ.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, ngọn núi 8000m bị Diệp Thành nâng lên ầm ầm rơi xuống khiến mặt đất chấn động.
Diệp Thành đã bị trấn áp, không còn sức để đứng dậy nữa, chỉ có tiếng gầm thét động trời vang vọng khắp không trung.
Haiz!
Tu sĩ xung quanh lắc đầu thở dài, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bã, đúng là anh hùng tuổi xế chiều.
Dù hắn có bất khuất hay kiêu ngạo ương ngạnh đến mấy cũng khó mà chống lại sự trấn áp của Phật Tổ. Lần này, Diệp Thành có thể sáng lập nên một huyền thoại.
Trên không, niệm thân của Phật Tổ cũng thu lại kim quang lấp lánh rồi chậm rãi hóa thành niệm lực biến mất.
Đất trời chìm trong im lặng, chỉ có sương máu bay phất phơ.
Nhìn từ xa, ngọn núi kia trông như năm ngón tay.
Đó là bàn tay Phật, bị người xung quanh gọi là Ngũ Chỉ Sơn.
Ngày càng có nhiều người đến vây quanh Ngũ Chỉ Sơn xem, còn có những tín đồ thành kính đến quỳ lạy dưới bàn tay Phật.
"Không ngờ đêm qua lại xảy ra chuyện như thế!", tu sĩ đến sau nghe lý do thì không kiềm được kinh ngạc ra tiếng.
"Chúng ta tận mắt nhìn thấy đám Phượng Tiên bị giết, cũng thấy Thánh Thể bị Phật Tổ trấn áp".
"Đúng là một người đàn ông rắn rỏi! Dám chống lại uy áp của Phật Tổ giết sạch đám Phượng Tiên".
"Khiến Thích Già ứng kiếp, song, lần này vẫn bị Phật Tổ trấn áp, cũng coi nhà là nhân quả!", có người thở dài.
Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn mù mịt tối tăm không thấy ánh sáng.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên.
Tiếng động ấy truyền ra từ một cái tế đàn cổ xưa có bốn cây cột bằng đồng dựng đứng khắc chi chít ký hiệu Phật Gia.
Còn Diệp Thành lại bị trói trên tế đàn, tay chân, eo, cổ đều bị xích sắt lạnh lẽo cột chặt.
Hắn tóc tai bù xù, cả người đầy máu như một tù nhân, con ngươi già nua đục ngầu, ảm đạm không ánh sáng.
Bỗng dưng, hắn giơ tay lên sờ về phía hai mắt của mình.
Pháp lực bị khóa, ngay cả Tiên Nhãn cũng bị phong ấn, dù thức tỉnh Thiên Đạo cũng khó mà thoát ra được ngọn núi này.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi", giọng hắn khàn khàn yếu ớt không chút sức lực lại tràn ngập vẻ mỏi mệt và già cả.
Nơi này cô quạnh còn tối tăm không thấy ánh sáng, không có sinh linh, già cả như hắn cũng không kiềm được cảm thấy lạnh lẽo cuộn mình lại.
Ngoài núi vẫn còn có người đến và không nhịn được thở dài.
Chín ngày liên tục, có vô số người đến Ngũ Chỉ Sơn, hết nhóm này đến nhóm khác, đa số là nghe tin mà đến.
Lớp tiền bối đều toát ra vẻ kinh ngạc cảm thán, cũng không thiếu những tu sĩ trẻ lộ ra sự kính nể và cảm thấy thẹn không bằng.
"Hắn là anh kiệt cái thế!", nữ tu trẻ trung nhìn mà mắt đẹp rưng rưng, người đẹp đều yêu anh hùng.
Người trong núi đã lập nên rất nhiều thần thoại, tuy bị trấn áp, nhưng vẫn hết sức đáng kính.
Đằng xa, lại có người đến, hơn mười bóng người mặc áo đen, trong mắt đong đầy nước mặt.
Họ là người chuyển thế, vẫn chưa nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thành rời khỏi Huyền Hoang, tản ra xung quanh rồi đều quay trở lại.
Mười mấy người vừa hạ xuống đã lấy pháp khí bản mạng ra khôi phục thần uy điên cuồng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.
"Đám nhóc con kia bị điên hết rồi hả?", tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Mạnh nhất mới chỉ là Chuẩn Thánh mà muốn phá hủy phong ấn của Phật Tổ sao?"
"Chắc hẳn là bị lừa đá rồi, đúng là không biết lượng sức mình".
"Cứ đánh như thế thì tám trăm năm nữa cũng không phá nổi".
"Muốn cứu Thánh Thể khỏi đây thì hơn nửa là bạn hoặc người thân của hắn", có người suy tư nói.
Hơn mười người chuyện thế đều làm lơ trước những lời nói xung quanh, vẫn liều mạng tấn công Ngũ Chỉ Sơn.
Song, sát thương của họ quá yếu, tấn công liên tục 3 tiếng mà vẫn chẳng thể làm Ngũ Chỉ Sơn xê xích.
"Dừng lại!", trong núi, Diệp Thành bị đánh thức, mở đôi mắt già nua, cách vách núi có thể nhìn thấy bên ngoài, dùng thần thức truyền âm quát bảo họ dừng lại.
"Thánh chủ, bọn ta chắc chắn sẽ cứu người ra ngoài", ánh mắt của họ đều toát ra vẻ kiên định.
"Rời khỏi Huyền Hoang!", Diệp Thành khàn khàn nói.
"Bọn ta sẽ còn quay lại!", mười mấy người chuyển thế cũng nghe lệnh, ngừng tấn công rồi xoay người rời đi.
Hiểu được sự khủng bố trong phong ấn của Phật Tổ, họ biết với thực lực của mình thì chắc chắn không phá nổi.
Bọn họ không phá nổi nhưng không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Thế nên, họ sẽ đi tìm người giúp để đến cứu Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn đám người chuyển thế rời đi mà con ngươi chợt nhòe đi như có thể cách vô vàn hư không nhìn thấy núi sông đẹp đẽ kia.
Thời gian đằng đẵng hơn hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà.
Diệp Thành không biết mình có thể chịu đựng nổi đến khi Đại Sở trở về không, vì hắn đã gần đất xa trời, sống không được bao lâu nữa.
Chương 2354: Ai sẽ thành công
Ngoài núi, hư không lại ầm ầm vang lên như sấm đánh.
Bầu trời xung quanh có mây mù vần vũ chấn động cả không trung, dường như có một đội quân đang kéo đến.
Đó quả thật là một đội quân, người lái chiến xa, người đạp lên phi kiếm, người cưỡi linh thú, đông như kiến ùn ùn kéo đến.
Nhìn kỹ thì kia chính là những cao thủ của Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hóa Thần Triều, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần giáo ngùn ngụt sát khí kéo đến.
"Đội hình khủng như vậy luôn!", tu sĩ xung quanh biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, sợ bị vạ lây.
"Lúc trước bỏ chạy trong đêm, giờ lại cầm tay nhau giết về".
"Hiển nhiên, họ đều là vì Diệp Thành mà đến".
"Chắc biết uy thế Thánh Cốt đã hết, Diệp Thành bị trấn áp nên mới dám chạy tới. Nếu Diệp Thành còn sức chiến đấu như trước thì họ dám đến chắc? Đến bao nhiêu thì bị giết bấy nhiêu thôi".
"Ít nhất phải cả triệu người", có người thổn thức.
"Chưa biết chừng có thể phá hủy Ngũ Chỉ Sơn thật, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì phong ấn mà bị phá sẽ khó thoát chết".
Trong khi họ nói chuyện, đám người kia cũng đến, đứng đầy đất và phủ kín hư không, trông cứ như một biển người màu đen.
Quả thật có hơn triệu người, đội hình lần này cực kỳ khủng bố, bao vây lấy Ngũ Chỉ Sơn chật như nêm cối, cực kỳ chấn động.
"Diệp Thành, ngươi vậy mà cũng có ngày hôm nay!", thánh chủ Thái Thanh Cung điên cuồng cười to, trong mắt tràn ngập vẻ hả hê.
Thánh chủ sáu nhà khác cũng thế, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào giết chết Diệp Thành.
Diệp Thành không đáp, chỉ im lặng nhìn từng khuôn mặt buồn nôn kia rồi bỗng chốc cảm thấy đau đớn.
Hơn hai trăm năm trước, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đã liều chết chiến đấu bảo vệ chúng sinh, song lại bị họ căm hận. Sự châm chọc ấy quả thật khiến người ta không nhịn được mà cười đầy đau đớn.
"Đánh cho bổn vương, phá hủy phong ấn của Ngũ Chỉ Sơn!", ngoài núi, tiếng quát vang lên, thánh chủ bảy nhà đều vung tay lên, giơ kiếm chỉ về phía Ngũ Chỉ Sơn đằng xa.
Thoáng chốc, vô vàn đại trận khủng bố lập tức xuất hiện khắp nơi và tỏa ra thần uy cái thế chĩa thằng vào Ngũ Chỉ Sơn.
Hơn triệu tu sĩ cũng đứng kín xung quanh, pháp khí kêu ong ong, trận pháp hạ xuống, vô số bí pháp xuất hiện kèm theo khí tức hủy diệt đánh về phía Ngũ Chỉ Sơn.
Hàng triệu luồng thần quang đồng loạt đánh lên vách núi.
Dù là Đại Thánh cũng hoảng sợ trước đòn tấn công với quy mô lớn như thế, nếu người bị đánh là Đại Thánh thì chắc đã chết rồi.
Song, hơn triệu tu sĩ cùng hợp tác thế mà vẫn chẳng thể khiến Ngũ Chỉ Sơn lay động, ngay cả đá cũng không rớt xuống.
"Tiếp tục đánh, đánh mạnh vào!", các thánh chủ tức giận vung kiếm lên quát to.
Hơn triệu tu sĩ như tiêm máu gà liều mạng tấn công, thần thông pháp khí, bí thuật pháp trận, mặc kệ cái giá phải trả, không phá hủy được thì sẽ không dừng lại.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng cả bầu trời, liên miên không ngớt.
Những tu sĩ đã đi lúc trước đều quay lại.
Tất cả mọi người muốn nhìn thử xem đòn tấn công của hơn triệu người có thể phá nổi phong ấn của Phật Tổ hay không.
Nhìn từ xa, trên đỉnh núi xung quanh Ngũ Chỉ Sơn đều là những tu sĩ đang xem trò hay.
Nhiều người còn trực tiếp bắc nồi lên, vừa ăn thịt vừa uống rượu hóng hớt.
"Ta cá chín ngày, phong ấn chắc chắn sẽ bị phá", còn có người mở sòng chơi cá cược giữa ban ngày ban mặt.
"Ba ngày, cùng lắm ba ngày thôi, hơn triệu tu sĩ đó!"
"Phong ấn của Phật Tổ mà muốn phá thì phá à, ta cá hết của cải, ít nhất cũng phải nửa tháng".
"Mại dô, mại dô, mua pháp khí đi! Qua cửa này thì không còn nữa đâu!", thậm chí còn bày sạp bên ngoài núi buôn bán hàng hóa.
Vậy luôn! Còn bày cả quán, người bán đan dược, kẻ bán bí pháp xông đến như ong vỡ tổ, đều có ý định làm buôn bán, ở đâu bán mà chẳng được.
Quán trà, quán rượu cũng được dựng lên, còn có đại năng xây một tòa nhà hàng, buôn bán cũng khấm khá.
Đây là một cảnh tượng thế nào nhỉ, một cái Ngũ Chỉ Sơn thế mà lại trông như một ngôi thành cổ, hết sức tấp nập.
Thế nhưng, một ngày lặng lẽ trôi qua, song phong ấn vẫn chưa bị phá.
Hai ngày sau, Ngũ Chỉ Sơn vẫn sừng sững tại chỗ.
Ba ngày sau, vẫn không thấy họ phá hủy Ngũ Chỉ Sơn.
Thời gian dần trôi, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày... từng ngày trôi qua, thế lực của bảy nhà càng đánh càng hăng nhưng vẫn không thể khiến Ngũ Chỉ Sơn nhúc nhích hay phá hủy được phong ấn.
Mãi đến khi qua một tháng mới thấy bảy thánh chủ ra lệnh ngừng tấn công, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Hơn triệu tu sĩ nghe được lệnh thì đều ngồi bệt xuống đất, ai cũng mặt mày trắng bệch.
Liều mạng tấn công một tháng, ai cũng uể oải, con ngươi đỏ bừng, bơ phờ.
Lại ngó đám đông đang hóng hớt, ai cũng điên cuồng vò đầu.
Thế lực bảy nhà đánh cả tháng, họ cũng nhìn cả tháng, đúng là kiên nhẫn khủng khiếp.
"Ông đây đúng là ăn no rửng mỡ mới ở đây nhìn một tháng", có người hùng hùng hổ hổ đứng dậy rời đi.
"Hơn triệu tu sĩ mà một tháng vẫn chưa phá hủy nổi phong ấn, đúng là không thấy nhục", đám tiền bối cũng thổi râu trừng mắt.
"Đi đi, lãng phí thời gian", một khi có người đi, mọi người cũng đứng dậy, đen mặt rời khỏi.
Kết quả là dù ai đang uống rượu ăn thịt, bày quán, đánh bài hay ghẹo gái cũng lần lượt chạy về bốn phương tám hướng.
Đất trời bao la rộng lớn như vậy, vô số bóng người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc khiến nơi này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Đi!", Thánh chủ Thiên Phạt Thánh Địa lạnh lùng nói một tiếng, là người đầu tiên xoay người dẫn người nhà rút lui.
Thánh chủ của sáu nhà khác cũng đen mặt, ra lệnh dẫn người nhà mình xám xịt bỏ đi.
Chương 2255: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (1)
Tế đàn dưới chân núi, Diệp Thành vùi đầu, ngồi yên lặng, mái tóc trắng bù xù che đi khuôn mặt già nua của hắn.
Hắn giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng cử động một chút, đều sẽ tạo ra âm thanh va chạm của dây sắt.
Lẽ ra hắn phải là rồng bay lượn chín tầng trời, lúc này lại không bằng một con kiến, phải ở dưới chân núi Ngũ Chỉ tối tăm ngột ngạt này, bị năm tháng vô tình khắc cho thương tích đầy mình.
Phong ấn của niệm thân Phật Tổ quá mạnh mẽ, có niệm lực vô tận chống đỡ, sự giam cầm như vậy, không phải Đế Binh thì không thể phá vỡ.
Đáng tiếc, hắn không phải Đế Binh, không thể phá được phong ấn này.
Trừ phi có người mang theo Đế Binh tấn công từ bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn
Chỉ là, các chủng tộc cổ xưa và đại giáo siêu cấp có Cực Đạo Đế Khí đều đã tự phong bế, những thế lực dòng ba năm còn lại căn bản sẽ không có Đế Binh cấp bậc đó.
Cho dù có, cũng hẳn cũng sẽ không mạo hiểm cái giá của việc trêu chọc Phật mà cứu hắn, hắn không có mặt mũi lớn như vậy.
Có gió thổi đến, cơ thể hắn khẽ run, hơi thở vốn uể oải, lại thêm phần chán nản, hình dáng vốn đã già nua, càng lộ rõ tuổi già, có tử khí như ẩn như hiện.
Một cái chớp mắt, tu vi của hắn, cuối cùng từ Chuẩn Thánh rớt xuống Hoàng Cảnh, không chút dấu hiệu, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Chu Thiên Diễn Hoá quá mức quỷ dị, cho dù không thi triển pháp này, tu vi cũng sẽ rớt xuống, thọ nguyên cũng sẽ giảm bớt, nó không lúc nào ngừng tiêu trừ tu vi thọ nguyên.
Nếu tiếp tục dùng Chu Thiên một cách bừa bãi, tốc độ phản phệ của nó sẽ tăng lên, càng lúc càng nhanh, hơn nữa không thể kháng cự.
Chân lý mà xưa nay không thay đổi, bí thuật thần thông bá đạo, đều có sự phản phệ bá đạo, cực kỳ mãnh liệt.
Mà hắn, chính là một ví dụ xương máu, cả chặng đường đều phá thiên cơ, phạm cấm kỵ, phản phệ cũng vô cùng thê thảm, đã dần dần tàn phá hắn đầy rẫy vết thương.
Đại đỉnh ong ong, tiên hỏa thiên lôi cũng hóa thành hình rồng rít gào tại Đan Hải, đều đang than khóc vì hắn.
Nhưng đều chẳng ăn thua gì, chúng nó cũng giống như Diệp Thành, bị Phật áp chế, khó mà phá vỡ giam cầm.
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống, mọi âm thanh đều im lặng.
Hư không, có bóng người bay đến, ăn mặc lôi thôi, là một lão đạo râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời.
Đó là Yên lão đạo, đáp xuống chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
"Phong ấn của Phật Tổ, quả là bá đạo!", Yên lão đạo ngửa đầu, nhìn Phật Quyển treo trên đỉnh núi.
Sau đó, ông ta mới nhìn xuống chân núi, giống như có thể nhìn thấy Diệp Thành trong đó: “Chọc ai không chọc, ngươi lại đi chọc Phật”.
"Ta không cần sự từ bi của ông ta”. Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, đôi mắt bình tĩnh: “Cho dù ông ta phong ấn ta đến chết, ta cũng sẽ vẫn như trước, không cúi đầu trước Phật”.
"Dòng máu Thánh Thể, đều là cương liệt như vậy sao?", Yến lão đạo than thở lắc đầu, miệng đầy những tiếng thở dài.
Nói xong, ông ta vung kiếm chém ra một tấm bia đá cao ba trượng, cắm dưới chân Ngũ Chỉ Sơn: “Ta sẽ đi tìm người trong tộc, chỉ mong ngươi còn có thể chịu đựng đến lúc đó, nếu không chống đỡ được, tấm bia đá này sẽ là bia mộ của ngươi”.
"Đa tạ”. Diệp Thành mỉm cười, kèm chút tang thương.
Yên lão đạo lại thở dài một tiếng, xoay người bay lên hư thiên.
Trời đất lại lần nữa trở về yên lặng, chỉ có rì rào lá rơi, bay theo gió, vỗ về Ngũ Chỉ Sơn.
Diệp Thành mí mắt run lên, cực kỳ mỏi mệt, chìm vào giấc ngủ, tại chân núi u tối, không hề nhúc nhích.
Hắn lần này ngủ đã ngủ ba ngày, chưa hề thức tỉnh.
Trong ba ngày, vẫn có người đến, tốp năm tốp ba.
Đa số là một tiền bối dẫn theo một hậu bối, tu vi đều không cao, phong trần bụi bặm, muốn đến nhìn chân dung Thánh Thể.
"Ông nội, người bị đè dưới chân núi, thật sự rất lợi hại sao?". Một thiếu niên thật thà chất phác, nhìn về phía lão tiền bối nhà mình, đôi mắt to trong sáng, thiên chân vô tà.
"Hắn là Thánh Thể, vô địch trong số cùng cấp, sánh vai cùng đế, truyền thuyết về hắn đều là thần thoại”. Lão tu sĩ mỉm cười, xoa đầu thiếu niên, ánh mắt hiền từ.
"Vậy Thánh Thể thật là đáng thương, bị trấn áp một cách vô tình”.
"Cút, đều cút hết đi”. Tiếng quát vang lên, hung thần ác sát, mười mấy thanh niên đạp thiên mà đến, kiêu ngạo ương ngạnh.
Thấy thế, nhóm tu sĩ hoảng sợ vội vàng dẫn đám hậu bối nhà mình lùi lại, sợ bị giận cá chém thớt, dẫn tới họa sát thân.
Lại nhìn mười mấy thanh niên kia, đều không phải đến từ một thế lực, mà là nhiều thế lực, tu vi đều cấp Chuẩn Thánh.