-
Chương 2246-2250
Chương 2246: Ta không chịu nổi
Thích Già Mâu Ni tắm trong máu của thánh thể, thánh thể cũng tắm trong máu Phật, máu và máu đều cùng rơi xuống công kích.
"Sức chiến đấu của thánh thể quả là kinh hồn”. Người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, thở dài chậc lưỡi, vẻ mặt khiếp sợ.
"Đây là lần đầu tiên lão phu thấy Thích Già thảm như thế này”. Lão Chuẩn Đế cũng không khỏi nhếch khóe miệng.
"Sao có thể?”. Trên đỉnh núi, sắc mặt của Phượng Tiên thay đổi, có lẽ là xem đến mức quá nhập tâm, đã quên diễn.
"Ngươi có từng nghĩ, nếu Linh Sơn của ta không bảo vệ được ngươi, ngươi còn có thể trốn tới nơi nào!", Tây Tôn nhàn nhạt nói.
"Chết, là cực lạc!”. Bị lời nói của Tây Tôn cắt ngang, Phượng Tiên vội vàng hoảng loạn bắt đầu diễn, che giấu đi khiếp sợ trong mắt, lại là dáng vẻ giả vờ khám phá hồng trần.
Nhưng lời nói của Tây Tôn, thật ra đang nhắc nhở cô ả.
Cô ta cho rằng, Thích Già sẽ không thua, phải biết rằng trên Linh Sơn còn có Đế Binh, chắc chắn cũng sẽ không bại.
Nhưng nếu Linh Sơn thật sự bại? Cô ta còn có thể trốn đến chỗ nào!
Hiện tại ở Huyền Hoang, siêu cấp đại giáo đều xưng Đế, hiện tại có Cực Đạo Đế Binh chỉ còn Linh Sơn.
Nếu Linh Sơn bại, còn có ai có thể bảo vệ cô ta.
Đây là chuyện hết sức hệ trọng, nếu không cẩn thận sẽ gặp hoạ sát thân, kết cục vô cùng thê thảm.
"Cái kia… đó là cái gì?". Lúc Phượng Tiên đang trầm ngâm, bốn phương vang lên âm thanh kinh ngạc, tất cả đều nhìn về Hư Thiên.
Nhưng nhìn thấy Hư Thiên, Thích Già đứng lẳng lặng ở trong biển niệm của chúng sinh.
Sau lưng ông ta, hiện ra kim phật cao vạn trượng, đội trời đạp đất, gương mặt từ bi, ánh mắt hiền từ.
Kim phật tỏa ra phật quang, lộng lẫy bắt mắt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, đế uy như ẩn như hiện, trang nghiêm mà hiền hoà.
Giống như một ngọn núi cao tám ngàn thước, đứng sừng sững giữa trời, khiến người ta không khỏi không cúi đầu thành kính.
Trong bóng tối, vẫn có thể nghe thấy âm thanh vang vọng của Đức Phật, lên trên tận trời, xuống tận Cửu U, tràn ngập ma lực, phàm là người nghe thấy được, đều sẽ rơi vào trạng thái xuất thần.
"Phật…Phật Tổ!”. Từ trong Linh Sơn vang lên tiếng hô, vạn Phật quỳ lạy, niệm tụng chú Đại Nhật Như Lai.
"Đó…Đó là Phật Tổ sao?". Người đang xem cuộc chiến nháy mắt kinh sợ, cũng không thể không quỳ xuống, trong lòng không ngừng run.
Phật Tổ - Đại Nhật Như Lai – một trong một trăm ba mươi vị hoàng đế Huyền Hoang, một vị hoàng đế kì lạ, được tất cả chúng sinh tôn thờ, chấp chưởng niệm lực của thương sinh, phép tắc của Đế đạo là vô cùng
Tương truyền rằng Đức Phật vẫn còn tại thế, ông vẫn sống trong lòng mỗi tín đồ thuần thành và sẽ xuất hiện lại trên thế gian.
"Ép Thích Già dùng đến kim thân nhà Phật, Diệp Thành, ngươi thật sự lợi hại!". Không phải tất cả mọi người đều quỳ lạy, ông lão Chuẩn Đế không quỳ, chỉ là chậc lưỡi liên tục, tâm cảnh của Chuẩn Đế cũng bị kinh ngạc.
"Vạn Phật kim thân cũng đã hiện ra rồi, đoán chừng đến thánh thể cũng phải quỳ”. Có người thở dài nói, không dám nhìn thẳng.
"Ngã Phật từ bi”. Thích Già mở miệng, kim phật vạn trượng cũng mở miệng, âm thanh như chuông lớn, cũng giống như tiếng sấm.
"Từ bi của ông, ta đây chịu không nổi!”. Diệp Thành gào rống, đứng ở trong biển yêu máu, hai mắt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, lộ ra dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần.
Kim thân Vạn Phật thật sự quá mạnh, uy áp làm thiên địa rung chuyển.
Thánh thể của hắn chịu không nổi, đã nứt ra từng khe nứt, mỗi một khe nứt, đều có máu từ bên trong chảy ra.
Nhưng hắn không cam lòng, nội tâm gầm thét, kêu gọi tiền bối thánh thể muôn đời trước trợ giúp cho hắn phá tan ngục giam này.
Cuối cùng, lời kêu gọi của hắn cũng chạm đến được Thánh Cốt Đại Thành.
Thánh Cốt kêu lên, trong suốt như pha lê, uy thế sắp mai một lại bốc cháy lần nữa, được hậu bối của thánh thể triệu hoán, muốn giúp hắn nghịch chiến, vì hắn chiến đấu với Phật.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng thần bí cổ xưa mãnh liệt mở ra, rót vào từng kinh mạch của Diệp Thành.
Đôi mắt của hắn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được rằng màu đỏ đã rút đi, thay bằng kim sắc, máu hắn trôi nổi trên trời cũng từ màu đỏ mà biến thành màu vàng kim.
Giữa mày hắn dần dần hiện ra một thần văn, là đồ đằng dành riêng cho thánh thể, là một loại biểu tượng.
Nhất thời, sau lưng hắn cũng xuất hiện một thánh ảnh hoàng kim, cũng đội trời đạp đất, hùng vĩ như núi cao.
Bóng đen của thánh thể hoàng kim như thác nước, từng phần nhiễm thánh uy mắt như sao trời, tràn ngập trời đất.
Hắn khinh thường nhìn trời đất, khí thế bao phủ Bát Hoang, cơ thể tràn đầy hoàng kim huyết khí, mỗi một sợi đều nặng như núi, mơ hồ có thể thấy được hòa quyện với uy phong của đế vương, đan xen với thánh huyết.
Sự tồn tại của hắn, khiến cho trời đất sợ hãi, khiến càn khôn run rẩy, dường như đó là một đế tôn vô thượng.
Chương 2247: Thánh Thể Đại Thành vs Phật Tổ Đại Đế
"Đó... là theo ai vậy?", mọi người phía dưới thấy bóng người hoàng kim đằng sau Diệp Thành thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thần Chiến!", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn không trung, trong con ngươi già nua tràn ngập sự kính trọng và sợ hãi.
"Kia... kia chính là Thần Chiến?", xung quanh lập tức ồ lên.
Thần Chiến - Thánh Thể Đại Thành, có danh tiếng không thua kém gì Đại Đế của Huyền Hoang.
Từ xưa đến nay, truyền thuyết của hắn được những người cùng thế hệ ca tụng, Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại vang danh muôn đời.
Đến giờ mà cái chết của hắn vẫn khiến cho người ta nuối tiếc không thôi, có được sức mạnh đối đầu với Đại Đế nhưng lại chết trong một trận hỗn chiến buồn cười.
"Không ngờ lại mời tới được ý chí của Thần Chiến, đúng là tre già măng mọc!", ông lão Chuẩn Đế mặt mày hoảng hốt lẩm bẩm.
"Thích Già mời tới Vạn Phật Kim Thân, Diệp Thành lại mời ra thánh ảnh của Thần Chiến, trận chiến này thú vị rồi đây".
"Một người là Đại Đế, người kia lại là Thánh Thể Đại Thành".
"Thánh Thể Đại Thành quyết đấu với Phật Tổ Đại Đế, trận chiến này có thể xem như là một trận chiến vượt thời đại?"
Có người ngẩng đầu lẩm bẩm, thổn thức không thôi.
Khi Phật Đế còn sống, thời đại ấy cũng không có Thánh Thể Đại Thành.
Và khi Thần Chiến còn sống, lúc ấy cũng không có Đại Đế.
Giờ ý chí của hai người lại gặp nhau dưới hình dạng này, cũng coi như bù lại sự tiếc nuối của hai vị chí tôn.
Những người đang xem cuộc chiến đều mở to mắt ngửa đầu nhìn bầu trời.
Không thể chứng kiến sự quyết đấu giữa Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành, nhưng có thể thấy cuộc đối đầu giữa ý chí của họ cũng coi như vinh hạnh.
Bọn họ hẳn phải cảm ơn Diệp Thành và Thích Già, không có hai người thì đã chẳng gặp được trận chiến vượt thời đại này.
Không trung, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cả đất trời cũng như muốn rung chuyển.
Một Phật Đà một Thánh Thể, một Phật Tổ Đại Đế một Thánh Thể Đại Thành, đứng lặng hai bên, xa xa nhìn nhau.
Lần này, xem như là hai đối hai, bất kể ai thắng ai thua thì cũng sẽ trở thành truyền thuyết lưu danh muôn đời.
Haiz!
Chỉ thấy Thích Già thở dài một tiếng, bấm ấn Phật Gia.
"Tiếng than của ngươi là than cho muôn dân hay than cho những vong linh đã mất!", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Nếu vì vong linh thì cũng không cần, họ không cần sự từ bi của ngươi".
Diệp Thành nói xong cũng bấm ấn, ấn pháp dành riêng cho Thánh Thể.
Phật Đế vươn tay, niệm lực của chúng sinh lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta rồi dung hợp với Đế Đạo pháp tắc và Phật Gia thiện thuật, sau đó hình thành một chữ "Vạn".
Cùng lúc đó, Thần Chiến cũng vươn tay, siết chặt nắm đấm vàng sáng lấp lánh, Thái Cực hóa Càn Khôn sinh ra Tứ Tượng, diễn biến bát Hoang, đan xen vạn vật. Sau đó, mọi thứ kết hợp với nhau hòa vào nắm tay, giữa những ngón tay có những con chữ triện cổ xưa xoay chuyển kèm theo đó là pháp tắc chí cao.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Phật Ấn và nắm đấm vàng kim càng ngày càng gần.
Ai mạnh ai yếu, người xem bên dưới nhìn không dời mắt.
Khoảnh khắc ấy, gió trong đất trời lập tức ngừng thổi, lá rụng cũng dừng lại giữa không trung, không gian hư vô như đóng băng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Mọi thứ như hóa thành vĩnh hằng trong giây phút ấy, chỉ vì chứng kiến sự quyết đấu giữa hai vị chí tôn.
Chưởng ấn va chạm với quyền pháp, song lại không có gây nên tiếng nổ động trời.
Chỉ thấy nơi chưởng và quyền va vào nhau tỏa ra từng vòng gợn sóng màu vàng rồi khuếch tán ra khắp Bát Hoang.
Nơi nó đi qua, không trung sụp đổ, mặt đất nứt ra, từng ngọn núi lớn bị san bằng, vô số con sông hóa thành đất đỏ, từng mảnh từng mảnh trở thành bình địa...
Một kích mạnh nhất của Thánh Thể Đại Thành và Phật Tổ Đại Đế quả thật như phá hủy đất trời, mọi ánh sáng đều ảm đạm.
Ngay cả Vong Xuyên cũng dấy lên những con sóng lớn cao ngàn mét.
"Không ngờ hai tên nhóc ấy lại gặp nhau dưới hình thái đó, đúng là khiến người ta cảm khái không thôi", Mạnh Bà mỉm cười, khẽ vung tay lên vuốt phẳng những con sóng kia.
Vong Xuyên thoáng chốc yên tĩnh như chết.
Lại thấy khoảng không kia, Vạn Phật Kim Thân của Phật Tổ Đại Đế và bóng dáng hoàng kim của Thần Chiến cũng chậm rãi biến mất, hồn về cõi tiên cùng một kích kia.
Song có thể thấy, trước khi hai vị chí tôn ấy rời đi còn lộ ra vẻ thưởng thức và kính trọng lẫn nhau.
Đó là sự tán thưởng giữa một vị Đại Đế và một vị Thánh Thể Đại Thành với nhau, cũng là một sự tôn kính giữa hai người họ, chí tôn gặp chí tôn với sự tỉnh táo cùng nuối tiếc.
Bọn họ, một kích hòa nhau, ai cũng không hơn ai.
Bọn họ biến mất, đất trời cũng lặng im thin thít.
Mọi người ngửa đầu, mặt mày hoảng hốt, không ngờ Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại tranh đấu lại ở thế hòa.
Giờ phút này, đã chẳng còn ai nghi ngờ Thánh Thể Đại Thành không thể địch lại Đại Đế, cũng không còn ai dám xem nhẹ uy nghiêm của Đại Đế. Họ đều là người mạnh đứng trên đỉnh thực lực, không ai kém ai.
Chương 2248: Nộp mạng đi
Trên không, Thích Già và Diệp Thành đều hộc máu.
Cơ thể Thích Già nứt toạc, ánh sáng Phật pháp lập tức ảm đạm hơn một nửa, ngay cả niệm lực chúng sinh cũng bặt vô âm tín.
Cơ thể của Diệp Thành cũng nổ tung, thần huy màu vàng cũng mờ đi rất nhiều, biển máu quỷ dị dưới chân cũng trở nên yên ả, bạo ngược và khát máu không ngừng rút lui.
"Vẫn chưa kết thúc đâu!", Diệp Thành lập tức cố định thân thể, tái tạo cơ thể, con ngươi lóe lên thần quang, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Thích Già thở dài, lại vươn tay về phía Linh Sơn.
Thoáng chốc, một luồng phật quang bay ra rồi rơi vào trong tay ông ta.
Nhìn kỹ mới biết phật quang kia là một cây hàng ma xử khắc đầy Phật văn, lượn lờ Đế Đạo pháp tắc.
"Trời đất ơi! Cực... Cực Đạo Đế Binh", bên dưới không ngừng vang lên từng tiếng hoảng sợ dường như biết được nó là gì.
Đế Khí hàng ma xử, Cực Đạo Đế Binh chí cao của Phật gia được Thích Già cầm trong tay khiến ông ta cũng lây dính Đế uy, trông như một vị thần lóa mắt làm lòng người run sợ.
"Đầu tiên là ý chí Phật Tổ, sau đó là Đế Binh Phật gia, Tôn Giả chí cao thế mà cũng bị dồn ép phải lấy ra hết các con át chủ bài", vô số tiếng thổn thức chậc lưỡi không ngừng vang lên, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Diệp Thành quả thật mạnh đến kinh người, nghịch thiên luôn!"
"Lần này, ngươi sẽ dùng cái gì để ngăn cản đây", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, có hơi lo lắng nhìn Diệp Thành.
"Đế Binh có sức mạnh khủng bố, Diệp Thành cũng sẽ bị trấn áp thôi".
"Tuy thua, nhưng cũng đủ bễ nghễ chúng sinh", vô số lão tiền bối hít ngược một hơi nói.
"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!", Thích Già tụng một tiếng đầy trang nghiêm, giọng nói như tiếng chuông chùa vang vọng đất trời, vừa có sự từ bi của ngã Phật lại có sự uy nghiêm của Chuẩn Đế.
"Cất sự từ bi của ngươi đi, không rành chuyện thế gian thì đừng nói khổ ải với ta", Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng nói chấn động cả bầu trời như tiếng sấm rền từ xa xưa.
Đối mặt với Thích Già cầm Đế Binh trong tay, hắn vẫn bình tĩnh không sợ, chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi cùng lòng tin bất tử.
Diệp Thành xông lên, cả người tắm máu trông như một vị Chiến Thần trong ngày tận thế, định đánh ra một chiêu mạnh nhất trong đời.
Hắn không có thần binh hỗ trợ, chỉ có nắm đấm bằng xương bằng thịt. Một quyền dung hợp pháp tắc, uy thế Thánh Cốt, lực huyết mạch, căn nguyên Thánh Thể, lực luân hồi, mấy ngàn loại thần thông, vô số thứ đều dồn hết vào một quyền.
"Hắn... hắn muốn làm gì, định trực tiếp dùng tay không va chạm với Đế Binh ư?", mọi người xung quanh trợn tròn mắt, ồ lên.
Cực Đạo Đế Binh - Đế Khí bản mạng của Đại Đế là vũ khí có sức mạnh cỡ nào chứ, có thể hủy diệt đất trời đó!
Vũ khí cấp bậc cỡ đó đến giờ chỉ có Đế Binh cùng cấp khác mới chống lại được, nào có ai dám dùng cơ thể cứng đối cứng.
Hành động của Diệp Thành khiến đất trời rung chuyển, nắm đấm màu vàng múa may định tranh đấu với Đế Binh, đánh ra từng vòng Càn Khôn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể càng ngày càng gần, thoáng chốc như vĩnh hằng.
Ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người đều bồn chồn hoảng hốt không thôi.
Không biết tại sao nhưng họ tin tưởng con người kiên cường bất khuất kia có thể đẩy lùi Cực Đạo Đế Binh của Phật gia.
Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể va vào nhau.
Khu vực kia lập tức sụp đổ, trở nên đen thui thùi lùi, sấm sét đì đùng, hành tinh cũng bị chôn vui.
Nắm đấm của Diệp Thành nổ tung, cơ thể bá đạo cũng nứt toạc, máu xương nát bét văng đầy không trung.
Đế Khí hàng ma xử bị đánh bay, Thích Già cũng bay ngược ra ngoài, cơ thể tắm máu, xương cốt vỡ vụn.
Diệp Thành đã làm được, dù không phải Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành nhưng cũng có thể tay không đỡ Đế Binh, chẳng kém gì với bậc tiền bối.
"Tay... tay không đón đỡ, thế... thế mà lại đẩy lùi Đế Binh!", mọi người hoảng sợ, bất kể những tu sĩ đang xem trận chiến hay phật tử Linh Sơn đều cảm thấy hết sức chấn động.
"Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng giai, sánh vai với Đại Đế, hôm nay lại soạn lên một bản thần thoại bất hủ".
"Quả thật là một dòng tộc đáng kính", lớp tiền bối kích động, đúng là tre già măng mọc, Thánh Thể lại khiến cho người đời kinh ngạc cảm thán.
"Điều đó... điều đó là không thể nào", trên đỉnh núi, khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tiên trắng bệch, nào còn có dáng dấp khám phá hồng trần, không ngừng lùi lại phía sau, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Phượng Tiên, nộp mạng đi!", Diệp Thành gầm lên rung trời, thừa dịp Thích Già bị đánh bay, hắn kéo cơ thể đẫm máu xông về phía Linh Sơn định bắt sống Phượng Tiên.
"Bày trận!", vô số phật tu hét lên, đồng loạt khoanh chân ngồi xuống đất bấm Phật ấn và tụng kinh văn.
Kế tiếp, một tượng Phật tỏa sáng lấp lánh chợt xuất hiện bao phủ toàn bộ Linh Sơn, kia chính là kết giới bảo vệ của Phật gia.
Chương 2249: Giận lật Linh Sơn
"Mở cho ta!", Diệp Thành gầm lên rung trời, hợp nhất chín luồng Bát Hoang, đấm một phát lên pho Kim Phật tỏa sáng lóng lánh kia.
Ầm!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên bắn ra từng tia lửa.
Một quyền của Diệp Thành tuy rất mạnh, song cũng chỉ có thể đánh bay pho tượng Kim Phật kia.
Nhưng một quyền khủng bố ấy lại chấn cho cả đất trời cũng lắc lư, Chúng Phật tu trong núi bị đánh chết hết người này đến người khác.
Thánh Thể quá mạnh, ngay cả Cực Đạo Đế Binh cũng có thể cứng đối cứng, kết giới của Vạn Trượng Kim Phật cũng khó mà ngăn cản hắn, thật sự rất bá đạo.
"Mở cho ta", Diệp Thành lại vùng nắm đấm dính máu lên, quyền thứ hai càng mạnh, đập lên pho tượng Kim Phật.
Lần này, Kim Phật vẫn chưa bị đánh nát, nhưng Phật Đà trong núi lại chết nhiều hơn, biến thành từng mảng từng mảng sương máu.
Diệp Thành thấy thế khí huyết ngùn ngụt, thôi thúc uy thế của Thánh Cốt lên cùng cực, điên cuồng đấm đánh hết quyền này đến quyền khác.
Đất trời chấn động không ngừng rung lắc rồi bị hủy diệt dưới từng quyền của Diệp Thành, không gian ảm đạm không ánh sáng.
Rắc, rắc!
Không biết quyền thứ mấy, bỗng vang lên một tiếng thanh thúy.
Vạn Trượng Kim Phật chợt xuất hiện một vết nứt, sau đó dần lan rộng thành vô số vết rạn trải rộng bức tượng.
"Mở!", Diệp Thành gầm lên, quyền cuối cùng trực tiếp đánh nát Kim Phật, xông vào Linh Sơn.
"Cản hắn lại!", Chúng Phật tu đứng dậy, người cầm thiền trượng, người cầm tràng hạt xông đến từ mọi nơi.
Bọn họ kéo theo niệm lực chúng sinh ngưng tụ thành một biển Phật mênh mông cuồn cuộn như nuốt cả đất trời nhào về phía Diệp Thành.
Bàn tay Diệp Thành như thanh đao thần, một chưởng bổ đôi biển Phật.
Linh Sơn nhuốm máu, Phật Đà chết như rạ nhuộm đỏ niệm lực chúng sinh, cũng nhuộm đỏ Thánh Sơn của Phật gia .
"Thần cản giết thần, Phật chắn trảm Phật!", Diệp Thành gầm lên, xông thẳng lên đỉnh núi, sát khí ngập trời.
Chúng Phật tu lại ngăn cản, ai cũng từ bi, pháp lực cuồn cuộn.
Song, Phật Đà có nhiều bao nhiêu cũng không cản nổi bước chân của Diệp Thành.
Chỉ trách Diệp Thành quá mạnh mẽ, kẻ điên kia không màng tất cả, giết đến đỏ mắt.
Phật Đà tối cao lại bị giết hết người này đến người khác.
Chúng Phật tu rớt xuống như rạ, thiền trượng tràng hạt hóa thành mảnh vụn nhuốm máu rơi vãi lung tung.
"Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Linh Sơn thê thảm như vậy!", tu sĩ bên ngoài đờ đẫn nhìn nói.
"Thích Già còn thua, Đế Khí hàng ma xử bị đánh bay, ai còn có thể ngăn cản bước tiến của Thánh Thể đây".
"Ai mà ngờ được mảnh đất lành của nhà Phật cũng sẽ nhuốm máu, vẻ trang nghiêm tường hòa hóa thành cát bụi".
"Ngươi chạy mà được à?”, giữa vô vàn lời bàn tán, một tiếng hét chấn động bầu trời truyền ra từ trên núi Linh Sơn.
Đó là Phượng Tiên, cô ta lấy trận bàn ra bước vào rồi thoáng chốc biến mất trong Truyền Tống Trận.
Song, Diệp Thành lại cực kỳ bá đạo, Lục Đạo Tiên Nhãn xuyên qua hư không, bàn tay màu vàng vói vào không gian lôi cô ta ra rồi sử dụng bí pháp khóa ở trong tay.
"Ngươi không thể giết ta, ta là con cháu của Phượng Hoàng", Phượng Tiên hét, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, dùng sức giãy giụa.
Giờ phút này, cái người luôn mồm nói gia nhập Phật Môn đã không còn dáng dấp của một vị Phật tu khám phá hồng trần đâu nữa.
Cô ta thật sự sợ, cô ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, Linh Sơn cũng bị đánh bại thì còn ai có thể cứu mình được nữa.
"Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành hừ lạnh, nắm Phượng Tiên bước ra khỏi Linh Sơn, sát khí tận trời.
"Quậy phá thánh địa Phật Môn ta, giết ngươi xuống tận suối vàng!", chúng Phật tu đuổi theo, thúc giục niệm lực chúng sinh.
"Thánh địa Phật Môn?", Diệp Thành cười khẩy, lại vươn tay chém xuống, biển Phật cuồn cuộn lại bị bổ đôi.
Chúng Phật tu bay lả tả, nhiều người còn trực tiếp hóa thành sương máu.
Diệp Thành điên cuồng, bước lên một bước, dòng chữ triện vờn quanh đôi tay nâng Linh Sơn lên, trực tiếp lật tung cả ngọn núi.
Đó là một cảnh tượng hết sức đáng sợ, Thánh Sơn của Phật gia lập tức sập xuống, mái ngói chùa chiền bay tứ tung, từng pho tượng Phật nghiêng ngả sụp đổ, hương khói cũng theo đó biến mất.
Lại nhìn chúng Phật tu, người thì phật quang ảm đạm, người áo cà sa nhuốm máu thất tha thất thểu, cảnh hoang tưởng ngổn ngang khắp nơi.
"Thí chủ, ngươi chọc giận Phật rồi", Thích Già bị đánh bay lúc trước đạp gió quay về, tay cầm Đế Khí hàng ma xử, uy áp Chuẩn Đế bao phủ cả bầu trời, giọng nói đanh thép tràn ngập uy nghi như muốn xé rách không trung.
"Vậy Tôn Giả muốn thế nào?", Diệp Thành cười nhìn Thích Già.
"Giúp ngươi xuống miền cực lạc!", giọng nói hiền hòa của Thích Già vang vọng không gian.
"Chẳng phải vãn bối chỉ lật Linh Sơn, giết vài người trong Phật Môn thôi à? Phật gia từ bi, hay là bỏ qua chuyện này đi".
"Quấy rầy sự yên tĩnh của Phật Môn, lão nạp chắc chắn sẽ độ ngươi".
Chương 2250: Ứng kiếp
"Ân ân oán oán biết đến bao giờ!", Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
"Đây là nhân quả giữa ngươi và Phật Môn, ngươi tạo nhân thì sẽ có quả!", Thích Già nhàn nhạt nói, Phật pháp cuồn cuộn.
"Đúng là buồn cười!", Diệp Thành thả lỏng vặn vặn cổ, nụ cười trên mội lại có chút ngang ngược và yêu dã: "Lúc trước ta nói nhân quả với ngươi, ngươi lại bảo ân ân oán oán biết đến bao giờ. Nay ta nói ân ân oán oán biết đến bao giờ với ngươi, Tôn Giả lại bảo nhân quả".
"Ngươi đã vào mê chướng, đắm chìm trong biển khổ rồi".
"Tôn Giả, nói nữa cũng vô dụng thôi, đều là ham muốn của ngươi đang quấy phá, hay là đi theo ta, vãn bối giúp ngươi vượt qua khó khăn, chứ đừng để thù hận che mắt!", Diệp Thành chậm rì rì nói, những câu từ lúc trước Thích Già nói bị hắn sử dụng lại, còn dùng một cách vô cùng lưu loát.
"Lão nạp..."
"Chấp niệm của tiền bối quá sâu, cuối cùng sẽ biến thành nghiệp chướng đó".
"Lão nạp..."
"Nhân quả luân hồi, ân ân oán oán biết đến bao giờ".
"Lão nạp..."
"Phật mà sinh ra sát khí, Tôn Giả đã không thể độ chúng sinh nữa rồi".
"Lão nạp..."
"Khỏi phải nói nữa, ngươi đã lục căn không tịnh ".
Đây là một cuộc nói chuyện hết sức kỳ lạ, mỗi khi Thích Già muốn nói thì đều bị Diệp Thành ngắt lời, mà mỗi lần Diệp Thành nói xong còn thở dài một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ xót xa.
Hơn nữa, lời nói của hắn đều là những lời mà Thích Già từng nói với mình, giờ lặp lại y đúc còn dùng một cách lưu loát.
Phụt!
Thích Già hộc máu, cả người lảo đảo không biết là bị thương hay quá tức giận, còn chẳng thể nói cho hết câu.
Tu sĩ xung quanh nhìn mà há hốc mồm, mặt đầy phấn khích.
Sức chiến đấu của Thánh Thể đã không ai địch nổi, mồm miệng cũng lợi hại không kém.
Đường đường là một vị Chuẩn Đế, Tôn Giả đỉnh cấp của Phật gia, vậy mà lại bị hắn nói hết câu này đến câu khác khiến cho hộc máu.
Buồn cười là những lời mà Diệp Thành nói với Thích Già đều là những câu ông ta đã nói với Diệp Thành lúc trước.
"Phật gia lấy từ bi là chủ", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Thích Già và tiếp tục nói với giọng điệu đầy hiền hòa: "Nhưng sự từ bi của ngươi lại ảnh hưởng đến nhân quả của người khác. Giờ Linh Sơn bị lật tung, chúng Phật tu chết, cũng là một nhân quả khác. Ngươi bảo vệ Phượng Tiên, đó là nhân, dẫn đến kiếp nạn lần này, đây là quả".
"Ma chướng!", Thích Già quát to, khuôn mặt hiền từ lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
"Sao Tôn Giả lại không phải ma chướng cơ chứ?", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Giờ ngươi tỏ ra dữ tợn, lạnh lùng như vậy, đó là vẻ mặt của một vị Phật nên có sao? Nói cho cùng, ta và ngươi cũng là cùng một loại người thôi. Nếu ta là ma thì Tôn Giả cũng là Ma, một vị... Phật Ma tự xưng mình là từ bi".
Phụt!
Thích Già lại hộc máu, cơ thể run lẩy bẩy, phật quang lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện như muốn tắt.
Từ bi như ông ta cũng lộ ra bản tính vốn có của con người.
Thích Già cũng có thất tình lục dục, cõi lòng đã không còn trong sáng, tạp niệm ác niệm đảo loạn tâm trí ông ta.
Đế Khí hàng ma xử kêu ong ong, có phật quang chiếu lên người ông ta, nhưng cũng khó mà an ủi cơ thể đang run rẩy của Thích Già.
"Tôn Giả!", chúng Phật tu trên Linh Sơn vội vàng xông tới.
A!
Thích Già ôm đầu gào thét, tiếng hét vang vọng đất trời.
Phật quang của ông ta xuất hiện một chút khí đen, kia là tạp niệm, chúng đang ăn mòn trái tim hướng Phật của Thích Già.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy cơ thể ông ta đang hóa thành từng luồng ánh sáng, dù chúng Phật tu có làm phép cũng không thể ngừng nó lại.
"Đây... đây là sắp hóa đạo?", tu sĩ xung quanh hoảng sợ.
"Kia không phải hóa đạo, mà là trúng ma chướng, ứng kiếp vào đời!", ông lão Chuẩn Đế chậm rãi nói, cũng nhìn ra manh mối và biết Thích Già đã gặp phải kiếp nạn của mình.
"Ứng kiếp vào đời?", đám đông xem cuộc vui nghe mà ngơ ngác: "Nghe sao mà còn đáng sợ hơn chết vậy!"
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thích Già đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại tiếng hét đầy giận dữ quanh quẩn khắp đất trời.
"Ghê gớm thật!", đám đông xem chiến đều chép miệng.
"Đường đường Chuẩn Đế, Tôn Giả Phật gia lại bị Thánh Thể nói cho ứng kiếp vào đời, chuyến đi lần này... chậc chậc".
"Sự thật chứng minh, đánh nhau với người ta, dù đánh không thắng cũng đừng chạy, chưa biết chừng có thể dùng miệng lưỡi dồn đối phương vào chỗ chết", một đám thanh niên nói với vẻ đầy thâm ý.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Đế Khí hàng ma xử của Phật gia kêu lên ong ong rồi phát ra một luồng phật quang, sau đó không biết bay về phía nào.
"Hầy!", Tây Tôn thở dài, không nhịn được lắc đầu, im lặng xoay người rời khỏi, định đi vào thế gian tìm hiểu phật pháp.
Thích Già Mâu Ni tắm trong máu của thánh thể, thánh thể cũng tắm trong máu Phật, máu và máu đều cùng rơi xuống công kích.
"Sức chiến đấu của thánh thể quả là kinh hồn”. Người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, thở dài chậc lưỡi, vẻ mặt khiếp sợ.
"Đây là lần đầu tiên lão phu thấy Thích Già thảm như thế này”. Lão Chuẩn Đế cũng không khỏi nhếch khóe miệng.
"Sao có thể?”. Trên đỉnh núi, sắc mặt của Phượng Tiên thay đổi, có lẽ là xem đến mức quá nhập tâm, đã quên diễn.
"Ngươi có từng nghĩ, nếu Linh Sơn của ta không bảo vệ được ngươi, ngươi còn có thể trốn tới nơi nào!", Tây Tôn nhàn nhạt nói.
"Chết, là cực lạc!”. Bị lời nói của Tây Tôn cắt ngang, Phượng Tiên vội vàng hoảng loạn bắt đầu diễn, che giấu đi khiếp sợ trong mắt, lại là dáng vẻ giả vờ khám phá hồng trần.
Nhưng lời nói của Tây Tôn, thật ra đang nhắc nhở cô ả.
Cô ta cho rằng, Thích Già sẽ không thua, phải biết rằng trên Linh Sơn còn có Đế Binh, chắc chắn cũng sẽ không bại.
Nhưng nếu Linh Sơn thật sự bại? Cô ta còn có thể trốn đến chỗ nào!
Hiện tại ở Huyền Hoang, siêu cấp đại giáo đều xưng Đế, hiện tại có Cực Đạo Đế Binh chỉ còn Linh Sơn.
Nếu Linh Sơn bại, còn có ai có thể bảo vệ cô ta.
Đây là chuyện hết sức hệ trọng, nếu không cẩn thận sẽ gặp hoạ sát thân, kết cục vô cùng thê thảm.
"Cái kia… đó là cái gì?". Lúc Phượng Tiên đang trầm ngâm, bốn phương vang lên âm thanh kinh ngạc, tất cả đều nhìn về Hư Thiên.
Nhưng nhìn thấy Hư Thiên, Thích Già đứng lẳng lặng ở trong biển niệm của chúng sinh.
Sau lưng ông ta, hiện ra kim phật cao vạn trượng, đội trời đạp đất, gương mặt từ bi, ánh mắt hiền từ.
Kim phật tỏa ra phật quang, lộng lẫy bắt mắt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, đế uy như ẩn như hiện, trang nghiêm mà hiền hoà.
Giống như một ngọn núi cao tám ngàn thước, đứng sừng sững giữa trời, khiến người ta không khỏi không cúi đầu thành kính.
Trong bóng tối, vẫn có thể nghe thấy âm thanh vang vọng của Đức Phật, lên trên tận trời, xuống tận Cửu U, tràn ngập ma lực, phàm là người nghe thấy được, đều sẽ rơi vào trạng thái xuất thần.
"Phật…Phật Tổ!”. Từ trong Linh Sơn vang lên tiếng hô, vạn Phật quỳ lạy, niệm tụng chú Đại Nhật Như Lai.
"Đó…Đó là Phật Tổ sao?". Người đang xem cuộc chiến nháy mắt kinh sợ, cũng không thể không quỳ xuống, trong lòng không ngừng run.
Phật Tổ - Đại Nhật Như Lai – một trong một trăm ba mươi vị hoàng đế Huyền Hoang, một vị hoàng đế kì lạ, được tất cả chúng sinh tôn thờ, chấp chưởng niệm lực của thương sinh, phép tắc của Đế đạo là vô cùng
Tương truyền rằng Đức Phật vẫn còn tại thế, ông vẫn sống trong lòng mỗi tín đồ thuần thành và sẽ xuất hiện lại trên thế gian.
"Ép Thích Già dùng đến kim thân nhà Phật, Diệp Thành, ngươi thật sự lợi hại!". Không phải tất cả mọi người đều quỳ lạy, ông lão Chuẩn Đế không quỳ, chỉ là chậc lưỡi liên tục, tâm cảnh của Chuẩn Đế cũng bị kinh ngạc.
"Vạn Phật kim thân cũng đã hiện ra rồi, đoán chừng đến thánh thể cũng phải quỳ”. Có người thở dài nói, không dám nhìn thẳng.
"Ngã Phật từ bi”. Thích Già mở miệng, kim phật vạn trượng cũng mở miệng, âm thanh như chuông lớn, cũng giống như tiếng sấm.
"Từ bi của ông, ta đây chịu không nổi!”. Diệp Thành gào rống, đứng ở trong biển yêu máu, hai mắt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, lộ ra dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần.
Kim thân Vạn Phật thật sự quá mạnh, uy áp làm thiên địa rung chuyển.
Thánh thể của hắn chịu không nổi, đã nứt ra từng khe nứt, mỗi một khe nứt, đều có máu từ bên trong chảy ra.
Nhưng hắn không cam lòng, nội tâm gầm thét, kêu gọi tiền bối thánh thể muôn đời trước trợ giúp cho hắn phá tan ngục giam này.
Cuối cùng, lời kêu gọi của hắn cũng chạm đến được Thánh Cốt Đại Thành.
Thánh Cốt kêu lên, trong suốt như pha lê, uy thế sắp mai một lại bốc cháy lần nữa, được hậu bối của thánh thể triệu hoán, muốn giúp hắn nghịch chiến, vì hắn chiến đấu với Phật.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng thần bí cổ xưa mãnh liệt mở ra, rót vào từng kinh mạch của Diệp Thành.
Đôi mắt của hắn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được rằng màu đỏ đã rút đi, thay bằng kim sắc, máu hắn trôi nổi trên trời cũng từ màu đỏ mà biến thành màu vàng kim.
Giữa mày hắn dần dần hiện ra một thần văn, là đồ đằng dành riêng cho thánh thể, là một loại biểu tượng.
Nhất thời, sau lưng hắn cũng xuất hiện một thánh ảnh hoàng kim, cũng đội trời đạp đất, hùng vĩ như núi cao.
Bóng đen của thánh thể hoàng kim như thác nước, từng phần nhiễm thánh uy mắt như sao trời, tràn ngập trời đất.
Hắn khinh thường nhìn trời đất, khí thế bao phủ Bát Hoang, cơ thể tràn đầy hoàng kim huyết khí, mỗi một sợi đều nặng như núi, mơ hồ có thể thấy được hòa quyện với uy phong của đế vương, đan xen với thánh huyết.
Sự tồn tại của hắn, khiến cho trời đất sợ hãi, khiến càn khôn run rẩy, dường như đó là một đế tôn vô thượng.
Chương 2247: Thánh Thể Đại Thành vs Phật Tổ Đại Đế
"Đó... là theo ai vậy?", mọi người phía dưới thấy bóng người hoàng kim đằng sau Diệp Thành thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thần Chiến!", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn không trung, trong con ngươi già nua tràn ngập sự kính trọng và sợ hãi.
"Kia... kia chính là Thần Chiến?", xung quanh lập tức ồ lên.
Thần Chiến - Thánh Thể Đại Thành, có danh tiếng không thua kém gì Đại Đế của Huyền Hoang.
Từ xưa đến nay, truyền thuyết của hắn được những người cùng thế hệ ca tụng, Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại vang danh muôn đời.
Đến giờ mà cái chết của hắn vẫn khiến cho người ta nuối tiếc không thôi, có được sức mạnh đối đầu với Đại Đế nhưng lại chết trong một trận hỗn chiến buồn cười.
"Không ngờ lại mời tới được ý chí của Thần Chiến, đúng là tre già măng mọc!", ông lão Chuẩn Đế mặt mày hoảng hốt lẩm bẩm.
"Thích Già mời tới Vạn Phật Kim Thân, Diệp Thành lại mời ra thánh ảnh của Thần Chiến, trận chiến này thú vị rồi đây".
"Một người là Đại Đế, người kia lại là Thánh Thể Đại Thành".
"Thánh Thể Đại Thành quyết đấu với Phật Tổ Đại Đế, trận chiến này có thể xem như là một trận chiến vượt thời đại?"
Có người ngẩng đầu lẩm bẩm, thổn thức không thôi.
Khi Phật Đế còn sống, thời đại ấy cũng không có Thánh Thể Đại Thành.
Và khi Thần Chiến còn sống, lúc ấy cũng không có Đại Đế.
Giờ ý chí của hai người lại gặp nhau dưới hình dạng này, cũng coi như bù lại sự tiếc nuối của hai vị chí tôn.
Những người đang xem cuộc chiến đều mở to mắt ngửa đầu nhìn bầu trời.
Không thể chứng kiến sự quyết đấu giữa Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành, nhưng có thể thấy cuộc đối đầu giữa ý chí của họ cũng coi như vinh hạnh.
Bọn họ hẳn phải cảm ơn Diệp Thành và Thích Già, không có hai người thì đã chẳng gặp được trận chiến vượt thời đại này.
Không trung, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cả đất trời cũng như muốn rung chuyển.
Một Phật Đà một Thánh Thể, một Phật Tổ Đại Đế một Thánh Thể Đại Thành, đứng lặng hai bên, xa xa nhìn nhau.
Lần này, xem như là hai đối hai, bất kể ai thắng ai thua thì cũng sẽ trở thành truyền thuyết lưu danh muôn đời.
Haiz!
Chỉ thấy Thích Già thở dài một tiếng, bấm ấn Phật Gia.
"Tiếng than của ngươi là than cho muôn dân hay than cho những vong linh đã mất!", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Nếu vì vong linh thì cũng không cần, họ không cần sự từ bi của ngươi".
Diệp Thành nói xong cũng bấm ấn, ấn pháp dành riêng cho Thánh Thể.
Phật Đế vươn tay, niệm lực của chúng sinh lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta rồi dung hợp với Đế Đạo pháp tắc và Phật Gia thiện thuật, sau đó hình thành một chữ "Vạn".
Cùng lúc đó, Thần Chiến cũng vươn tay, siết chặt nắm đấm vàng sáng lấp lánh, Thái Cực hóa Càn Khôn sinh ra Tứ Tượng, diễn biến bát Hoang, đan xen vạn vật. Sau đó, mọi thứ kết hợp với nhau hòa vào nắm tay, giữa những ngón tay có những con chữ triện cổ xưa xoay chuyển kèm theo đó là pháp tắc chí cao.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Phật Ấn và nắm đấm vàng kim càng ngày càng gần.
Ai mạnh ai yếu, người xem bên dưới nhìn không dời mắt.
Khoảnh khắc ấy, gió trong đất trời lập tức ngừng thổi, lá rụng cũng dừng lại giữa không trung, không gian hư vô như đóng băng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Mọi thứ như hóa thành vĩnh hằng trong giây phút ấy, chỉ vì chứng kiến sự quyết đấu giữa hai vị chí tôn.
Chưởng ấn va chạm với quyền pháp, song lại không có gây nên tiếng nổ động trời.
Chỉ thấy nơi chưởng và quyền va vào nhau tỏa ra từng vòng gợn sóng màu vàng rồi khuếch tán ra khắp Bát Hoang.
Nơi nó đi qua, không trung sụp đổ, mặt đất nứt ra, từng ngọn núi lớn bị san bằng, vô số con sông hóa thành đất đỏ, từng mảnh từng mảnh trở thành bình địa...
Một kích mạnh nhất của Thánh Thể Đại Thành và Phật Tổ Đại Đế quả thật như phá hủy đất trời, mọi ánh sáng đều ảm đạm.
Ngay cả Vong Xuyên cũng dấy lên những con sóng lớn cao ngàn mét.
"Không ngờ hai tên nhóc ấy lại gặp nhau dưới hình thái đó, đúng là khiến người ta cảm khái không thôi", Mạnh Bà mỉm cười, khẽ vung tay lên vuốt phẳng những con sóng kia.
Vong Xuyên thoáng chốc yên tĩnh như chết.
Lại thấy khoảng không kia, Vạn Phật Kim Thân của Phật Tổ Đại Đế và bóng dáng hoàng kim của Thần Chiến cũng chậm rãi biến mất, hồn về cõi tiên cùng một kích kia.
Song có thể thấy, trước khi hai vị chí tôn ấy rời đi còn lộ ra vẻ thưởng thức và kính trọng lẫn nhau.
Đó là sự tán thưởng giữa một vị Đại Đế và một vị Thánh Thể Đại Thành với nhau, cũng là một sự tôn kính giữa hai người họ, chí tôn gặp chí tôn với sự tỉnh táo cùng nuối tiếc.
Bọn họ, một kích hòa nhau, ai cũng không hơn ai.
Bọn họ biến mất, đất trời cũng lặng im thin thít.
Mọi người ngửa đầu, mặt mày hoảng hốt, không ngờ Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại tranh đấu lại ở thế hòa.
Giờ phút này, đã chẳng còn ai nghi ngờ Thánh Thể Đại Thành không thể địch lại Đại Đế, cũng không còn ai dám xem nhẹ uy nghiêm của Đại Đế. Họ đều là người mạnh đứng trên đỉnh thực lực, không ai kém ai.
Chương 2248: Nộp mạng đi
Trên không, Thích Già và Diệp Thành đều hộc máu.
Cơ thể Thích Già nứt toạc, ánh sáng Phật pháp lập tức ảm đạm hơn một nửa, ngay cả niệm lực chúng sinh cũng bặt vô âm tín.
Cơ thể của Diệp Thành cũng nổ tung, thần huy màu vàng cũng mờ đi rất nhiều, biển máu quỷ dị dưới chân cũng trở nên yên ả, bạo ngược và khát máu không ngừng rút lui.
"Vẫn chưa kết thúc đâu!", Diệp Thành lập tức cố định thân thể, tái tạo cơ thể, con ngươi lóe lên thần quang, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Thích Già thở dài, lại vươn tay về phía Linh Sơn.
Thoáng chốc, một luồng phật quang bay ra rồi rơi vào trong tay ông ta.
Nhìn kỹ mới biết phật quang kia là một cây hàng ma xử khắc đầy Phật văn, lượn lờ Đế Đạo pháp tắc.
"Trời đất ơi! Cực... Cực Đạo Đế Binh", bên dưới không ngừng vang lên từng tiếng hoảng sợ dường như biết được nó là gì.
Đế Khí hàng ma xử, Cực Đạo Đế Binh chí cao của Phật gia được Thích Già cầm trong tay khiến ông ta cũng lây dính Đế uy, trông như một vị thần lóa mắt làm lòng người run sợ.
"Đầu tiên là ý chí Phật Tổ, sau đó là Đế Binh Phật gia, Tôn Giả chí cao thế mà cũng bị dồn ép phải lấy ra hết các con át chủ bài", vô số tiếng thổn thức chậc lưỡi không ngừng vang lên, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Diệp Thành quả thật mạnh đến kinh người, nghịch thiên luôn!"
"Lần này, ngươi sẽ dùng cái gì để ngăn cản đây", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, có hơi lo lắng nhìn Diệp Thành.
"Đế Binh có sức mạnh khủng bố, Diệp Thành cũng sẽ bị trấn áp thôi".
"Tuy thua, nhưng cũng đủ bễ nghễ chúng sinh", vô số lão tiền bối hít ngược một hơi nói.
"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!", Thích Già tụng một tiếng đầy trang nghiêm, giọng nói như tiếng chuông chùa vang vọng đất trời, vừa có sự từ bi của ngã Phật lại có sự uy nghiêm của Chuẩn Đế.
"Cất sự từ bi của ngươi đi, không rành chuyện thế gian thì đừng nói khổ ải với ta", Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng nói chấn động cả bầu trời như tiếng sấm rền từ xa xưa.
Đối mặt với Thích Già cầm Đế Binh trong tay, hắn vẫn bình tĩnh không sợ, chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi cùng lòng tin bất tử.
Diệp Thành xông lên, cả người tắm máu trông như một vị Chiến Thần trong ngày tận thế, định đánh ra một chiêu mạnh nhất trong đời.
Hắn không có thần binh hỗ trợ, chỉ có nắm đấm bằng xương bằng thịt. Một quyền dung hợp pháp tắc, uy thế Thánh Cốt, lực huyết mạch, căn nguyên Thánh Thể, lực luân hồi, mấy ngàn loại thần thông, vô số thứ đều dồn hết vào một quyền.
"Hắn... hắn muốn làm gì, định trực tiếp dùng tay không va chạm với Đế Binh ư?", mọi người xung quanh trợn tròn mắt, ồ lên.
Cực Đạo Đế Binh - Đế Khí bản mạng của Đại Đế là vũ khí có sức mạnh cỡ nào chứ, có thể hủy diệt đất trời đó!
Vũ khí cấp bậc cỡ đó đến giờ chỉ có Đế Binh cùng cấp khác mới chống lại được, nào có ai dám dùng cơ thể cứng đối cứng.
Hành động của Diệp Thành khiến đất trời rung chuyển, nắm đấm màu vàng múa may định tranh đấu với Đế Binh, đánh ra từng vòng Càn Khôn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể càng ngày càng gần, thoáng chốc như vĩnh hằng.
Ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người đều bồn chồn hoảng hốt không thôi.
Không biết tại sao nhưng họ tin tưởng con người kiên cường bất khuất kia có thể đẩy lùi Cực Đạo Đế Binh của Phật gia.
Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể va vào nhau.
Khu vực kia lập tức sụp đổ, trở nên đen thui thùi lùi, sấm sét đì đùng, hành tinh cũng bị chôn vui.
Nắm đấm của Diệp Thành nổ tung, cơ thể bá đạo cũng nứt toạc, máu xương nát bét văng đầy không trung.
Đế Khí hàng ma xử bị đánh bay, Thích Già cũng bay ngược ra ngoài, cơ thể tắm máu, xương cốt vỡ vụn.
Diệp Thành đã làm được, dù không phải Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành nhưng cũng có thể tay không đỡ Đế Binh, chẳng kém gì với bậc tiền bối.
"Tay... tay không đón đỡ, thế... thế mà lại đẩy lùi Đế Binh!", mọi người hoảng sợ, bất kể những tu sĩ đang xem trận chiến hay phật tử Linh Sơn đều cảm thấy hết sức chấn động.
"Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng giai, sánh vai với Đại Đế, hôm nay lại soạn lên một bản thần thoại bất hủ".
"Quả thật là một dòng tộc đáng kính", lớp tiền bối kích động, đúng là tre già măng mọc, Thánh Thể lại khiến cho người đời kinh ngạc cảm thán.
"Điều đó... điều đó là không thể nào", trên đỉnh núi, khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tiên trắng bệch, nào còn có dáng dấp khám phá hồng trần, không ngừng lùi lại phía sau, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Phượng Tiên, nộp mạng đi!", Diệp Thành gầm lên rung trời, thừa dịp Thích Già bị đánh bay, hắn kéo cơ thể đẫm máu xông về phía Linh Sơn định bắt sống Phượng Tiên.
"Bày trận!", vô số phật tu hét lên, đồng loạt khoanh chân ngồi xuống đất bấm Phật ấn và tụng kinh văn.
Kế tiếp, một tượng Phật tỏa sáng lấp lánh chợt xuất hiện bao phủ toàn bộ Linh Sơn, kia chính là kết giới bảo vệ của Phật gia.
Chương 2249: Giận lật Linh Sơn
"Mở cho ta!", Diệp Thành gầm lên rung trời, hợp nhất chín luồng Bát Hoang, đấm một phát lên pho Kim Phật tỏa sáng lóng lánh kia.
Ầm!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên bắn ra từng tia lửa.
Một quyền của Diệp Thành tuy rất mạnh, song cũng chỉ có thể đánh bay pho tượng Kim Phật kia.
Nhưng một quyền khủng bố ấy lại chấn cho cả đất trời cũng lắc lư, Chúng Phật tu trong núi bị đánh chết hết người này đến người khác.
Thánh Thể quá mạnh, ngay cả Cực Đạo Đế Binh cũng có thể cứng đối cứng, kết giới của Vạn Trượng Kim Phật cũng khó mà ngăn cản hắn, thật sự rất bá đạo.
"Mở cho ta", Diệp Thành lại vùng nắm đấm dính máu lên, quyền thứ hai càng mạnh, đập lên pho tượng Kim Phật.
Lần này, Kim Phật vẫn chưa bị đánh nát, nhưng Phật Đà trong núi lại chết nhiều hơn, biến thành từng mảng từng mảng sương máu.
Diệp Thành thấy thế khí huyết ngùn ngụt, thôi thúc uy thế của Thánh Cốt lên cùng cực, điên cuồng đấm đánh hết quyền này đến quyền khác.
Đất trời chấn động không ngừng rung lắc rồi bị hủy diệt dưới từng quyền của Diệp Thành, không gian ảm đạm không ánh sáng.
Rắc, rắc!
Không biết quyền thứ mấy, bỗng vang lên một tiếng thanh thúy.
Vạn Trượng Kim Phật chợt xuất hiện một vết nứt, sau đó dần lan rộng thành vô số vết rạn trải rộng bức tượng.
"Mở!", Diệp Thành gầm lên, quyền cuối cùng trực tiếp đánh nát Kim Phật, xông vào Linh Sơn.
"Cản hắn lại!", Chúng Phật tu đứng dậy, người cầm thiền trượng, người cầm tràng hạt xông đến từ mọi nơi.
Bọn họ kéo theo niệm lực chúng sinh ngưng tụ thành một biển Phật mênh mông cuồn cuộn như nuốt cả đất trời nhào về phía Diệp Thành.
Bàn tay Diệp Thành như thanh đao thần, một chưởng bổ đôi biển Phật.
Linh Sơn nhuốm máu, Phật Đà chết như rạ nhuộm đỏ niệm lực chúng sinh, cũng nhuộm đỏ Thánh Sơn của Phật gia .
"Thần cản giết thần, Phật chắn trảm Phật!", Diệp Thành gầm lên, xông thẳng lên đỉnh núi, sát khí ngập trời.
Chúng Phật tu lại ngăn cản, ai cũng từ bi, pháp lực cuồn cuộn.
Song, Phật Đà có nhiều bao nhiêu cũng không cản nổi bước chân của Diệp Thành.
Chỉ trách Diệp Thành quá mạnh mẽ, kẻ điên kia không màng tất cả, giết đến đỏ mắt.
Phật Đà tối cao lại bị giết hết người này đến người khác.
Chúng Phật tu rớt xuống như rạ, thiền trượng tràng hạt hóa thành mảnh vụn nhuốm máu rơi vãi lung tung.
"Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Linh Sơn thê thảm như vậy!", tu sĩ bên ngoài đờ đẫn nhìn nói.
"Thích Già còn thua, Đế Khí hàng ma xử bị đánh bay, ai còn có thể ngăn cản bước tiến của Thánh Thể đây".
"Ai mà ngờ được mảnh đất lành của nhà Phật cũng sẽ nhuốm máu, vẻ trang nghiêm tường hòa hóa thành cát bụi".
"Ngươi chạy mà được à?”, giữa vô vàn lời bàn tán, một tiếng hét chấn động bầu trời truyền ra từ trên núi Linh Sơn.
Đó là Phượng Tiên, cô ta lấy trận bàn ra bước vào rồi thoáng chốc biến mất trong Truyền Tống Trận.
Song, Diệp Thành lại cực kỳ bá đạo, Lục Đạo Tiên Nhãn xuyên qua hư không, bàn tay màu vàng vói vào không gian lôi cô ta ra rồi sử dụng bí pháp khóa ở trong tay.
"Ngươi không thể giết ta, ta là con cháu của Phượng Hoàng", Phượng Tiên hét, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, dùng sức giãy giụa.
Giờ phút này, cái người luôn mồm nói gia nhập Phật Môn đã không còn dáng dấp của một vị Phật tu khám phá hồng trần đâu nữa.
Cô ta thật sự sợ, cô ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, Linh Sơn cũng bị đánh bại thì còn ai có thể cứu mình được nữa.
"Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành hừ lạnh, nắm Phượng Tiên bước ra khỏi Linh Sơn, sát khí tận trời.
"Quậy phá thánh địa Phật Môn ta, giết ngươi xuống tận suối vàng!", chúng Phật tu đuổi theo, thúc giục niệm lực chúng sinh.
"Thánh địa Phật Môn?", Diệp Thành cười khẩy, lại vươn tay chém xuống, biển Phật cuồn cuộn lại bị bổ đôi.
Chúng Phật tu bay lả tả, nhiều người còn trực tiếp hóa thành sương máu.
Diệp Thành điên cuồng, bước lên một bước, dòng chữ triện vờn quanh đôi tay nâng Linh Sơn lên, trực tiếp lật tung cả ngọn núi.
Đó là một cảnh tượng hết sức đáng sợ, Thánh Sơn của Phật gia lập tức sập xuống, mái ngói chùa chiền bay tứ tung, từng pho tượng Phật nghiêng ngả sụp đổ, hương khói cũng theo đó biến mất.
Lại nhìn chúng Phật tu, người thì phật quang ảm đạm, người áo cà sa nhuốm máu thất tha thất thểu, cảnh hoang tưởng ngổn ngang khắp nơi.
"Thí chủ, ngươi chọc giận Phật rồi", Thích Già bị đánh bay lúc trước đạp gió quay về, tay cầm Đế Khí hàng ma xử, uy áp Chuẩn Đế bao phủ cả bầu trời, giọng nói đanh thép tràn ngập uy nghi như muốn xé rách không trung.
"Vậy Tôn Giả muốn thế nào?", Diệp Thành cười nhìn Thích Già.
"Giúp ngươi xuống miền cực lạc!", giọng nói hiền hòa của Thích Già vang vọng không gian.
"Chẳng phải vãn bối chỉ lật Linh Sơn, giết vài người trong Phật Môn thôi à? Phật gia từ bi, hay là bỏ qua chuyện này đi".
"Quấy rầy sự yên tĩnh của Phật Môn, lão nạp chắc chắn sẽ độ ngươi".
Chương 2250: Ứng kiếp
"Ân ân oán oán biết đến bao giờ!", Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
"Đây là nhân quả giữa ngươi và Phật Môn, ngươi tạo nhân thì sẽ có quả!", Thích Già nhàn nhạt nói, Phật pháp cuồn cuộn.
"Đúng là buồn cười!", Diệp Thành thả lỏng vặn vặn cổ, nụ cười trên mội lại có chút ngang ngược và yêu dã: "Lúc trước ta nói nhân quả với ngươi, ngươi lại bảo ân ân oán oán biết đến bao giờ. Nay ta nói ân ân oán oán biết đến bao giờ với ngươi, Tôn Giả lại bảo nhân quả".
"Ngươi đã vào mê chướng, đắm chìm trong biển khổ rồi".
"Tôn Giả, nói nữa cũng vô dụng thôi, đều là ham muốn của ngươi đang quấy phá, hay là đi theo ta, vãn bối giúp ngươi vượt qua khó khăn, chứ đừng để thù hận che mắt!", Diệp Thành chậm rì rì nói, những câu từ lúc trước Thích Già nói bị hắn sử dụng lại, còn dùng một cách vô cùng lưu loát.
"Lão nạp..."
"Chấp niệm của tiền bối quá sâu, cuối cùng sẽ biến thành nghiệp chướng đó".
"Lão nạp..."
"Nhân quả luân hồi, ân ân oán oán biết đến bao giờ".
"Lão nạp..."
"Phật mà sinh ra sát khí, Tôn Giả đã không thể độ chúng sinh nữa rồi".
"Lão nạp..."
"Khỏi phải nói nữa, ngươi đã lục căn không tịnh ".
Đây là một cuộc nói chuyện hết sức kỳ lạ, mỗi khi Thích Già muốn nói thì đều bị Diệp Thành ngắt lời, mà mỗi lần Diệp Thành nói xong còn thở dài một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ xót xa.
Hơn nữa, lời nói của hắn đều là những lời mà Thích Già từng nói với mình, giờ lặp lại y đúc còn dùng một cách lưu loát.
Phụt!
Thích Già hộc máu, cả người lảo đảo không biết là bị thương hay quá tức giận, còn chẳng thể nói cho hết câu.
Tu sĩ xung quanh nhìn mà há hốc mồm, mặt đầy phấn khích.
Sức chiến đấu của Thánh Thể đã không ai địch nổi, mồm miệng cũng lợi hại không kém.
Đường đường là một vị Chuẩn Đế, Tôn Giả đỉnh cấp của Phật gia, vậy mà lại bị hắn nói hết câu này đến câu khác khiến cho hộc máu.
Buồn cười là những lời mà Diệp Thành nói với Thích Già đều là những câu ông ta đã nói với Diệp Thành lúc trước.
"Phật gia lấy từ bi là chủ", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Thích Già và tiếp tục nói với giọng điệu đầy hiền hòa: "Nhưng sự từ bi của ngươi lại ảnh hưởng đến nhân quả của người khác. Giờ Linh Sơn bị lật tung, chúng Phật tu chết, cũng là một nhân quả khác. Ngươi bảo vệ Phượng Tiên, đó là nhân, dẫn đến kiếp nạn lần này, đây là quả".
"Ma chướng!", Thích Già quát to, khuôn mặt hiền từ lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
"Sao Tôn Giả lại không phải ma chướng cơ chứ?", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Giờ ngươi tỏ ra dữ tợn, lạnh lùng như vậy, đó là vẻ mặt của một vị Phật nên có sao? Nói cho cùng, ta và ngươi cũng là cùng một loại người thôi. Nếu ta là ma thì Tôn Giả cũng là Ma, một vị... Phật Ma tự xưng mình là từ bi".
Phụt!
Thích Già lại hộc máu, cơ thể run lẩy bẩy, phật quang lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện như muốn tắt.
Từ bi như ông ta cũng lộ ra bản tính vốn có của con người.
Thích Già cũng có thất tình lục dục, cõi lòng đã không còn trong sáng, tạp niệm ác niệm đảo loạn tâm trí ông ta.
Đế Khí hàng ma xử kêu ong ong, có phật quang chiếu lên người ông ta, nhưng cũng khó mà an ủi cơ thể đang run rẩy của Thích Già.
"Tôn Giả!", chúng Phật tu trên Linh Sơn vội vàng xông tới.
A!
Thích Già ôm đầu gào thét, tiếng hét vang vọng đất trời.
Phật quang của ông ta xuất hiện một chút khí đen, kia là tạp niệm, chúng đang ăn mòn trái tim hướng Phật của Thích Già.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy cơ thể ông ta đang hóa thành từng luồng ánh sáng, dù chúng Phật tu có làm phép cũng không thể ngừng nó lại.
"Đây... đây là sắp hóa đạo?", tu sĩ xung quanh hoảng sợ.
"Kia không phải hóa đạo, mà là trúng ma chướng, ứng kiếp vào đời!", ông lão Chuẩn Đế chậm rãi nói, cũng nhìn ra manh mối và biết Thích Già đã gặp phải kiếp nạn của mình.
"Ứng kiếp vào đời?", đám đông xem cuộc vui nghe mà ngơ ngác: "Nghe sao mà còn đáng sợ hơn chết vậy!"
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thích Già đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại tiếng hét đầy giận dữ quanh quẩn khắp đất trời.
"Ghê gớm thật!", đám đông xem chiến đều chép miệng.
"Đường đường Chuẩn Đế, Tôn Giả Phật gia lại bị Thánh Thể nói cho ứng kiếp vào đời, chuyến đi lần này... chậc chậc".
"Sự thật chứng minh, đánh nhau với người ta, dù đánh không thắng cũng đừng chạy, chưa biết chừng có thể dùng miệng lưỡi dồn đối phương vào chỗ chết", một đám thanh niên nói với vẻ đầy thâm ý.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Đế Khí hàng ma xử của Phật gia kêu lên ong ong rồi phát ra một luồng phật quang, sau đó không biết bay về phía nào.
"Hầy!", Tây Tôn thở dài, không nhịn được lắc đầu, im lặng xoay người rời khỏi, định đi vào thế gian tìm hiểu phật pháp.