-
Chương 2241-2245
Chương 2241: Thánh chủ
Dưới bóng đêm, Diệp Thành bước từng bước trên không, đạp gió mà đi.
Khuôn mặt của hắn đã cực kỳ già nua, chòm râu phất phơ theo gió, con ngươi sáng lấp lánh cũng không giấu nổi vẻ già cả.
Một đường giết chóc, uy thế của Thánh Cốt cũng giảm bớt rất nhiều, biến mất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Điều đáng mừng duy nhất là đỉnh của hắn, trận chiến này đã nuốt sáu kiện Chuẩn Đế Binh nên càng trở nên phi phàm và bá đạo.
Tiếc là, tu vi của chủ nhân như hắn lại rớt xuống Chuẩn Thánh, không thì nó chắc chắn có thể thăng lên Thánh Vương.
Gió khẽ phất phơ, lòng bàn tay của hắn hiện lên một cái ký hiệu.
Đây là một cái bùa Truy Tung nối liền với cấm chế trên người Phượng Tiên, với lá bùa này, có thể xác định vị trí của cô ta.
Quả thật y như lời của những người xem cuộc chiến lúc trước, hắn đã gieo bùa lên người Phượng Tiên, không thì cũng đã chẳng mặc cô ta trốn chạy.
Giờ, Trí Dương đã bị trấn áp, cô ta là người cuối cùng, chỉ cần bắt được là có thể đi núi Chư Thiên.
Bùa Truy Tung tự động biến ảo thành một màn nước, hình ảnh bên trên chính là vị trí của Phượng Tiên.
"Không ngờ lại chạy đến Tây Mạc!", Diệp Thành liếc một cái đã nhận ra ở đâu, tuy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức bình tĩnh.
Hắn đã từng nói, bất kể cô ta chạy trốn tới đâu thì đều có thể bắt trở về, cho dù có phải bước qua núi thây hay biển máu.
"Thánh Chủ!", đằng xa có hơn mười bóng người bay qua không trung chạy đến, còn chưa tới gần đã lên tiếng hô, mới hạ xuống đã bịch một tiếng quỳ xuống dưới đất.
Bọn họ không phải là người dân Huyền Hoang mà là những người từ các tinh vực nghe kể về vô số truyền thuyết của Thánh Thể nên chạy đến.
Đương nhiên, đằng sau những truyền thuyết ấy là một con đường máu và hơn hai trăm tuổi cô độc.
Diệp Thành lập tức nhấc tay dùng một lực nhẹ nhàng nâng họ lên và hiếm thấy mà nở nụ cười.
Bọn họ đều là những người thân quen ở quê hương, song cũng có người không quen thuộc, có lớp người già, có lớp thế hệ trẻ. Trong đó, có một hai người hắn chưa gặp bao giờ, nhưng đều là người chuyển thế.
Mười mấy người chuyển thế, trong con ngươi lập lòe nước mắt.
Hắn chính là Diệp Thành! Hoang Cổ Thánh Thể tiếng tăm lừng lẫy, thống soái Đại Sở chấn động Bát Hoang, nhưng giờ lại vô cùng già nua, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
"Rời khỏi đại lục Huyền Hoang đi, càng xa càng tốt!", Diệp Thành khàn khàn nói, còn đượm chút mỏi mệt: "Trăm năm sau, lại gặp nhau ở Côn Luân Hư".
"Chúng ta không đi", con ngươi của họ đều tràn ngập kiên định, Thánh Chủ của họ đã phải gánh vác quá nhiều.
"Đây là mệnh lệnh!", Diệp Thành xua tay dịch chuyển họ ra bên ngoài: "Nếu còn xem ta là Thánh Chủ thì hãy đi đi, một lúc nào, ta sẽ dẫn các ngươi quay về quê nhà".
Diệp Thành nói xong bèn nhấc chân lên, cơ thể biến hóa chỉ còn lại một cái bóng, thoáng chốc biến mất.
Đợi đến khi mười mấy người chuyển thế của Đại Sở trở về tìm thì Diệp Thành đã không còn ở đó nữa, cũng chẳng biết đi về đâu.
Đến gần sáng, Diệp Thành mới xuất hiện ở Côn Luân Thành, định dựa vào Truyện Tống Trận của nơi này đi đến Tây Mạc.
"Mười chín vị Đại Thánh đó! Cộng thêm chín kiện Chuẩn Đế Binh đều bị Thánh Thể diệt sạch", mới vừa vào thành đã nghe thấy vô số tiếng bàn tán và chậc lưỡi.
"Đếm kỹ thì hôm qua có khoảng hai mươi mấy Đại Thánh bị Diệp Thành giết, đây còn là chưa tính trăm ngàn tu sĩ bị hắn tàn sát ở bên ngoài thành cổ Côn Luân đó".
"Ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám nhúng tay vào!", có người thổn thức, nhớ tới vị Chuẩn Đế già câu cá kia: "Trí Dương Đạo Nhân cầu ông ta cứu, ông ta cũng không hé răng".
"Lại nói nhà Trí Dương cũng thảm thật, bị giết cả nhà luôn. Đây có lẽ là quả báo trong truyền thuyết, chọc ai không chọc, lại chọc vào vị sát thần Diệp Thành kia".
"Thiên Phạt Thánh Địa, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều chạy. Nói chính xác hơn là những thế lực có thù với Diệp Thành đều bỏ trốn mất dạng trong một đêm".
"Cũng may Tiên Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đã sớm đóng cửa, chứ nếu còn ở chắc đã xung đột với Diệp Thành đang như mặt trời ban trưa rồi. Kia mới là có trò hay để xem".
Phố lớn ngõ nhỏ, quán trà quán rượu đều vô cùng tấp nập, cứ có một hai người kể vô cùng hăng say.
Diệp Thành yên lặng đi qua, cất đi uy áp của Thánh Cốt Đại Thành, lại không giấu nổi sát khí toát ra từ trong xương.
Trên đường hắn đi ngang qua, từng bàn tán dần im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thành.
"Người này đến từ đâu vậy! Sát khí kinh khủng thật", vô số tiếng kinh ngạc la lên, mọi người không kiềm được mà rùng mình một cái.
"Không... không phải là Thánh Thể đó chứ!", có một gã thanh niên trông khá hèn mọn nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ đảo tới đảo lui.
Câu đó vừa nói ra, cả thành lập tức dậy sóng, mọi người không kiềm được đánh giá Diệp Thành, thấy vẻ ngoài già nua, râu dài giả cả của hắn thì đều lộ ra một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Ở Chư Thiên Sơn, Diệp Thành cũng đầu tóc bạc trắng như ông lão, quả thật khá giống với bây giờ.
Cộng thêm sát khí khủng bố và khí thế đến cả Đại Thánh cũng cảm thấy vô cùng áp lực thì tám chín phần chính là Thánh Thể.
Diệp Thành im lặng bước đi, dưới ánh mắt của mọi người bước lên Truyền Tống Trận, bình tĩnh nói: "Tây Mạc".
Ông lão trông giữ Truyền tống Trận vội vàng khởi động trận pháp, một vị Thánh Vương như ông ta cũng tim đập bình bịch.
Trận pháp khởi động, sức mạnh không gian vần vũ, Diệp Thành lập tức biến mất.
Hắn vừa đi thì đã có vô số người chen vào Truyền Tống Trận, số người cũng không ít và đều đi Tây Mạc.
Tuy họ không biết tại sao Diệp Thành lại đến Tây Mạc, nhưng họ biết hễ nơi nào có Diệp Thành thì nơi đó chắc chắn có trò hay nên đều đi theo hóng hớt.
Chương 2242: Ân ân oán oán đến bao giờ
Tin tức này lại được tản đi, một số người lười không tu đạo kết bè kết nhau chạy đến Tây Mạc.
Chốn Tây Mạc vẫn yên bình, tràn ngập khí tức trang nghiêm và vô số niệm lực.
Vừa bước lên mảnh đất này là có thể trải nghiệm hương khói tu đạo.
Tây Mạc có rất nhiều miếu thờ, phật tử trải rộng khắp mọi nơi, hương khói thờ phùng tràn lan.
Diệp Thành đạp không mà đi, vạt áo tung bay, mặt mày bình tĩnh.
Cách mấy tháng, hắn lại đến Tây Mạc và vẫn cảm thấy kính trọng cùng nể phục Phật Gia như trước.
Tuy hắn dung hợp Thánh Cốt Đại Thành, song vẫn không dám lơ là vì mảnh đất này có vô cùng vô tân niệm lực.
"Kia, kia, kia kìa!", những tu sĩ đi theo hắn tới Tây Mạc cũng chạy đến và đi theo từ xa.
Hơn nữa, còn hết lớp này đến lớp khác, trùng trùng điệp điệp, không biết còn tưởng rằng là đàn em của Diệp Thành.
Không biết khi nào, Diệp Thành đã dừng lại.
Cách đó không xa chính là một ngọn núi, nói chính xác hơn là Linh Sơn và nó vẫn trang trọng như xưa.
Đúng vậy, Phượng Tiên ở trong đó, núp trong Linh Sơn. Cô ta cũng không ngu, chọn một nơi rất tốt.
"Thí chủ nghĩ kỹ rồi?", trong Linh Sơn truyền ra một giọng nói hiền lành du dương vang vọng bầu trời.
Người nói chuyện chính là Thích Già Tôn Giả đang đứng trên đỉnh Linh Sơn, cả người lấp lánh ánh vàng, hết sức chói mắt.
"Vãn bối đến tìm Phượng Tiên!", Diệp Thành bình tĩnh nói.
Một câu khiến cho tu sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc: "Hèn chi Thánh Thể đến đây, ra là Phượng Tiên đang ở Linh Sơn".
"Không ngờ lại trốn trong đây, đúng là biết tìm chỗ trốn ghê".
"Linh Sơn chắc hẳn sẽ không giao người ra một cách dễ dàng, Diệp Thành cũng sẽ không nương tay", có người trầm ngâm nói.
"Không thể nào! Kia là Linh Sơn đó, thánh địa của Phật Gia".
"Có Thích Già Tôn Giả trấn thủ, cộng thêm Cực Đạo Đế Binh thì dù Diệp Thành có ngông đến mấy cũng không dám xông vào!"
"Cái này cũng chưa chắc!", đám tiền bối lại vuốt râu nói: "Trên đời này không có chuyện nào mà hắn không dám làm".
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ tìm ta hả?", giữa vô vàn tiếng bàn tán, có một giọng nữ truyền ra từ trong Linh Sơn.
Nhìn từ xa, trên đỉnh Linh Sơn lại xuất hiện thêm một bóng người, người đó chính là Phượng Tiên và đang đứng bên cạnh Thích Già Tôn Giả.
Cô ta đã cạo đi bộ tóc dài, mặc vào đồ lam trông như áo cà sa khiến những tu sĩ xung quanh nhìn mà kinh ngạc.
Công chúa của Phượng Hoàng Tộc lại trở thành phật tử của Phật gia, chuyện này vừa nghe đã thấy bất ngờ, đúng là chuyện lạ có thật.
Song, có người sáng suốt vừa thấy đã hiểu được mánh lới bên trong, lần này Phượng Tiên định dùng Linh Sơn là tấm bia đỡ đạn!
Bọn họ có thể nhận ra thì sao Diệp Thành lại không chứ.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như có thể xuyên qua khoảng không hư vô mờ mịt nhìn thấy Phượng Tiên - kẻ thù truyền kiếp của mình.
"Ngô đã xuất gia, tĩnh tu phật pháp, không hỏi sự đời!", Phượng Tiên nhỏ nhẹ nói, còn vái lễ Phật, dáng dấp như đã khám phá hồng trần.
"Hay cho một câu không hỏi sự đời!", Diệp Thành lạnh lùng nói: "Phượng Tiên, ta đúng là đã quá xem nhẹ ngươi".
"Sát nghiệp của thí chủ quá nặng nề, hay là cũng vào núi tĩnh tu", Phượng Tiên lại làm một cái lễ phật, chậm rì rì cười nói.
Song, Diệp Thành lại có thể thấy được vẻ gian xảo trong con ngươi cô ta, giống như đang nói ta giết người thân của ngươi đó, tới giết ta đi! Ngươi tới giết ta coi nào!
Khóe miệng cô ta khẽ cong lộ ra chút hài hước, nụ cười trông như thánh khiết lại chứa đầy sự khủng bố dữ tợn.
"Nàng đã quy y cửa Phật, ân oán trước kia cũng coi như hết, mời thí chủ trở về đi!", Thích Già Tôn Giả mỉm cười nói.
"Tôn Giả, vãn bối kính người là cao tăng đắc đạo cõi Phật, nhưng người muốn bảo vệ nàng ta thật à?", con ngươi màu vàng của Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Thích Giả Tôn Giả, nhàn nhạt hỏi.
"Ân ân oán oán đến bao giờ, thí chủ nghe lão nạp một câu, đừng dây dưa nữa!", giọng nói của Thích Già Tôn Giả như tiếng chuông chùa vừa trang trọng lại hiền hòa, khiến lòng người run rẩy.
"Vậy còn người thân của vãn bối thì sao? Mạng của họ, ai tới đền?", Diệp Thành nhàn nhạt hỏi lại với giọng đầy đanh thép.
"Người chứ không phải thánh nhân, ai mà không chết", Thích Già khẽ than: "Nàng ta đã biết sai, tha cho nàng ta đi!"
"Tiên Luân Thiên Táng, mở!", câu đó của Thích Già khiến Diệp Thành hét lên rung Trời, tiếng hét như tiếng sấm vang lên từ muôn đời xưa.
Diệp Thành quả thật không có nói nhiều nữa, trực tiếp mở Tiên Luân cấm pháp, bùng nổ ra sức mạnh gấp mười lần.
Sau đó, có một luồng sáng vàng kim bắn thẳng từ trán hắn lên trời, khiến bầu trời thủng một lỗ to.
Uy thế của Thánh Cốt Đại Thành lại xuất hiện, vô vàng ánh sáng trải rộng cơ thể, uy áp Chuẩn Đế lan xa khiến cho không trung rung chuyển, ép cho mặt đất cũng chấn động.
Hắn như một vị Chiến Thần bệ nghễ thiên hạ, chinh chiến cửu thiên, khí nuốt bát hoang, mỗi một giọt máu hay mỗi khúc xương đều như được đúc từ hoàng kim.
Mọi người xung quanh nhìn mà hãi, đây là định đánh nhau thật à!
Uy áp của Chuẩn Đế quá khủng bố, ai tu vi yếu đều rớt thẳng xuống đất, có không ít người vì thế mà hóa thành một đống sương máu.
Đám đông xem trò hay biến sắc, điên cuồng lùi về sau, không dám đến gần. Diệp Thành quá mạnh, thật sự khó mà chịu nổi uy áp của hắn.
"Đúng... đúng là định đánh nhau thật kìa. kia chính là Linh Sơn của Tây Mạc đó!", vô số tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh, đều hoảng sợ trước sự quyết đoán của Diệp Thành.
"Một khi trận chiến này nổ ra thì chắc chắn sẽ là một cảnh tượng trời sụp đất nứt", đám lão tiền bối hít ngược một hơi nói.
"Hoang Cổ Thánh Thể đã bị thù hận che mờ mắt, chỉ vì bắt một người mà không tiếc chống lại Phật gia của Tây Mạc".
"Ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm cho coi", trên đỉnh Linh Sơn, Phượng Tiên cong môi, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười đầy gian xảo.
Chương 2243: Chiến Phật
Ầm!
Trên bầu trời, sấm sét đột nhiên xuất hiện, nhảy múa cùng với những đám mây đen.
Bầu trời vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất rung chuyển, thế giới này bị mây đen che tối hù, ánh mắt của Phật gia biến mất.
Diệp Thành giẫm chân vào ác sát huyết hải, trên đầu là tinh không bao la, bao phủ lấy khí thế của trời, máu tươi tung bay trên bầu trời.
Sau lưng hắn mở ra một mảnh đất ma hỗn loạn, để lộ ra rất nhiều mộng cảnh: xác chất thành núi, máu chảy thành sông, tinh tú ở trong đó hư ảo, thiêu đốt mặt trời sụp đổ, đủ loại sức mạnh hủy diệt đan xen nhau, lật đổ vũ trụ.
“Thí chủ, ngươi cần gì phải làm thế?”, Thích Già thở dài, chậm rãi bước ra khỏi Linh Sơn, đứng sừng sững giữa trời.
Đôi mắt ông ta hiện lên vẻ từ bi, toát ra sự uy nghiêm của Chuẩn Đế, niệm lực của chúng sinh như sông hồ, chạm vào sức mạnh vô tận, phổ độ sinh linh hồng trần.
“Phật gia thường nói đến nhân quả, mối thù của ta và nàng là nhân, đến chết mới thôi chính là quả”, Diệp Thành tiến một bước vào tinh thiên, một quyền nắm chặt càn khôn, đấm xuyên qua bầu trời.
Thích Già lại thở dài, vung tay lên tung ra Phật ấn.
Ầm!
Quyền chưởng đối kháng nhau vang lên tiếng ầm ầm.
Một vầng sáng lan rộng ra đến vô tận từ nơi quyền và chưởng va chạm với nhau, như thể có một bàn tay vô hình san bằng trời đất, các ngọn núi xung quanh liên tiếp sụp xuống.
Xương tay Diệp Thành nổ tung, Thánh Huyết bắn ra đầy trời.
Hắn đang đối đầu với một vị Chuẩn Đế thật sự, hơn nữa không phải là Chuẩn Đế bình thường, Thích Già rất mạnh.
Đều là Chuẩn Đế, lão tổ Phần Tịch bị hắn tiêu diệt trước đó kém xa Thích Già không chỉ là một sao.
Nhìn lại Thích Già, sừng sững bất động như một ngọn núi tám ngàn trượng, đứng trước Linh Sơn, không ai có thể lay động được ông ta.
Chiến!
Diệp Thành hét lên, mang theo sát khí cuồn cuộn lao đến.
Mặc dù biết Thích Già rất mạnh, hắn vẫn không sợ hãi, hắn kính sợ Phật không có nghĩa là hắn sợ Phật thật.
Hắn muốn giết Phượng Tiên thì phải phá vỡ ngọn núi Thích Già này, nợ máu của người thân phải lấy máu để trả.
Ánh mắt Thích Già hiện lên vẻ từ bi, biển niệm lực dưới chân cuộn trào ngăn biển ác ma của Diệp Thành, cây bồ đề Phật Quang trên đầu ngăn tinh không bao la của Diệp Thành lại.
Diệp Thành tung ra một quyền, chữ triện cổ xưa lưu chuyển, đạo tắc Hỗn Độn dung nhập vào, một quyền làm cho thời gian cũng ngưng đọng lại.
Thích Già đối đầu với hắn bằng bí pháp Phật Môn, phá bỏ uy lực một quyền của Diệp Thành, giơ một ngón tay lên đâm xuyên qua Diệp Thành.
Thân là Chuẩn Đế, ánh mắt Thích Già Tôn Giả Phật lóe lên tia ngạc nhiên, Diệp Thành mạnh hơn cả những gì ông ta nghĩ.
Uy thế Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành bá đạo vô tận, lại có sức chiến đấu gấp mười lần trợ sức đủ để đối đầu với ông ta.
Đại chiến nổ ra khiến trời đất như sụp đổ, mất đi sắc trời vốn có.
Một bên là Hoang Cổ Thánh Thể, dung hợp vào Thánh Cốt Đại Thành, có uy thánh trợ chiến, hơn nữa còn mở Tiên Luân Thiên Táng, sức chiến đấu gấp mười lần trợ sức, như một vị chiến thần.
Đòn tấn công của hắn vừa dứt khoát vừa bá đạo, không hề có bất cứ thần binh nào, chỉ có đôi quyền vô địch, mỗi một quyền đều mang theo hàng trăm ngàn thần thông, bá đạo vô song.
Một bên là tôn giả Phật gia, Chuẩn Đế hàng thật giá thật, thiền pháp Phật gia uyên thâm, nắm giữ niệm lực của chúng sinh, như một vị thần minh, chói mắt rực rỡ.
Mặc dù thần thông của ông ta nhẹ nhàng, êm dịu nhưng uy lực lại bá đạo, đánh cho Thánh Thể của Diệp Thành không chỉ bị nứt một lần.
Sóng khí của trận chiến quá lớn, người đứng xem liên tục lui về sau, nhìn về phía trời đất phía xa, trong mắt đầy vẻ kinh hãi: “Thật… thật không ngờ hắn lại đánh ngang tay với Thích Già Tôn Giả”.
“Thánh Thể, Thánh Cốt Đại Thành sao có thể đùa được”.
“Sức chiến đấu gấp mười lần của Tiên Luân Thiên Táng cũng không phải là hư danh”, các tu sĩ già xì xào nói.
“Nếu đây là Thánh Thể Đại Thành thật thì không cần mở Thiên Táng, một bàn tay đủ để đè ép Thích Già”, có ông lão dung tục khoanh tay lại đi vào hư không ở một ngồi xổm xuống.
“Ể?”, tu sĩ bốn phía nghiêng đầu nhìn ông lão dung tục đó rồi vội hành lễ, cấp Đại Thánh cũng không ngoại lệ, vẻ mặt hết sức cung kính.
Ông lão dung tục này không phải là ông lão Chuẩn Đế câu cá lúc trước đó sao? Cũng chạy đến vây xem.
Thấy Thánh Thể Diệp Thành và Thích Già ngang tài ngang sức, dù là tâm cảnh Chuẩn Đế là ông ta cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Lại lần nữa, ông ta cảm thấy cực kỳ may mắn vì ngày hôm đó mặc kệ Trí Dương, nếu đánh với Diệp Thành thì ông ta cũng chẳng phải là đối thủ.
Chương 2244: Chiến Phật (2)
“Nhưng uy thế của Thánh Cốt dùng một phần thì sẽ bớt đi một phần, sớm muộn gì Thánh Thể cũng thua”, ông lão nói.
“Tiền bối nói chí phải”, có Đại Thánh gật đầu nói hùa theo: “Linh Sơn vẫn còn Đế Binh Cực Đạo”.
“Chiêu này của công chúa tộc Phượng Tiên quả là cao tay”, ông lão Chuẩn Đế ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tiên trên đỉnh núi.
Phượng Tiên đứng sừng sững trên đỉnh núi, cũng đang quan sát trận chiến, cô ta diễn rất thật, ánh mắt từ bi, lộ ra vẻ không nhẫn tâm.
Vừa nhìn cô ta còn tưởng đó là tín đồ thành kính Phật gia, từ bi thương xót chúng sinh, thành tâm cải đạo.
“Đấu với ta à, ngươi còn kém xa”, đôi mắt cô ta thi thoảng lóe lên vẻ xảo quyệt.
Lúc này dù là cô ta cũng phải phục kế của mình, dẫn Diệp Thành đánh với Linh Sơn, kế này quả thật quá vi diệu, không chừng còn có thể tiêu diệt quân địch.
Cô ta chỉ cần đợi, đợi tộc Phượng Hoàng của cô ta quay về từ nhà tổ là có thể thoát khỏi bức màn giả tạo, được gia tộc bảo vệ.
Xem trận chiến lần này, mỗi lần nhìn thấy máu của Diệp Thành bắn vào trong hư không, cô ta đều phấn khích đến mức muốn cười không chút kiêng kỵ, nhưng vì để giả vờ cho giống, cô ta chỉ có thể che đậy.
“Tiên tử cười gì thế?”, có lẽ là xem quá mức nhập tâm, Phượng Tiên không cảm nhận được phía sau có người đến.
Đó là Tây Tôn, cũng lên đỉnh núi, đôi mắt trong sáng.
“Ta chỉ từ bi thương xót, nào có cười!”, Phượng Tiên thở dài: “Đều là do một mình ta gây ra tội”.
“Hôm nay công chúa tộc Phượng Tiên đã khiến ta phải nhìn bằng ánh mắt khác”, Tây Tôn lạnh nhạt nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Là đạo lý nhà Phật uyên thâm, cảm hóa được ta mà thôi”, Phượng Tiên hành lễ, càng diễn càng giống.
Phụt!
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Thành lại phun ra máu lần nữa, Thánh Thể bị Di Thiên Phật Ấn đè ép đến mức phun ra máu.
Uy thế của Thánh Thể lại yếu đi một phần, Thích Già quá mạnh.
“Chịu thua đi”, trong mắt Thích Già Tôn Giả là vẻ hiền từ hệt như một vị Đại Phật, ánh mắt vàng tỏa ra xung quanh, cực kỳ chói mắt.
“Thà chết chứ không thua”, Diệp Thành gào lên, hai mắt đỏ ngầu, đắm mình trong Thánh Huyết, lại lao đến lần nữa.
“Diệp Thành”, trong bóng tối như có người đang gọi, cuồng loạn mà mang theo đau thương bi thương.
Đó là Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên như có thể nhìn thấy rõ được cảnh tượng bên này từ vô số vạn dặm.
Mắt cô ngấn nước, làm nhòe tầm nhìn cô.
Một câu Diệp Thành, con đường đầy thăng trầm, hắn ở Tây Mạc Huyền Hoàng, cô ở trong cấm khu Vong Xuyên nên không thể gặp nhau.
Hơn hai trăm năm, không biết bao nhiêu vạn dặm, cũng không che được đôi mắt của cô, bóng lưng già nua đó phong ấn trong linh hồn của cô.
“Một mạch Thánh Thể đều kiên cường khí khái thế sao?”, thở dài một tiếng, Mạnh Bà xuất hiện.
“Bà bà, cầu xin bà cứu hắn”, Cơ Tuyết Băng khao khát nhìn Mạnh Bà, rưng rưng nước mắt, cô không muốn Diệp Thành chết, cũng không muốn đứa bé không có cha.
“Ta không ra được”, Mạnh Bà bất lực lắc đầu.
“Vậy thì thả ta ra”, Cơ Tuyết Băng cầu xin.
“Ta không có quyền hạn đó”, Mạnh Bà lại lắc đầu, mắt dán chặt vào bụng dưới đã thụng lên của Cơ Tuyết Băng: “Đứa con nghiệt duyên này phải đợi ngày Thánh Chủ về”.
Cơ Tuyết Băng lộ ra vẻ đau khổ, ôm bụng dưới gào lên.
“Cho dù là vì ngươi hay vì đứa trẻ, ta đều phải phong ấn ngươi”, Mạnh Bà giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện trận pháp cổ phong ấn mi tâm Cơ Tuyết Băng.
“Không… không không…”, Cơ Tuyết Băng nước mắt giàn giụa.
Thế nhưng mặc cho cô gào lên cỡ nào, mặc cho cô cầu xin ra sao cũng không ngăn được phong ấn, Nguyên Thần đang bị kéo vào giấc ngủ.
Ngay khi còn một chút nữa là bị phong ấn hoàn toàn, đôi mắt xinh đẹp u tối của cô lại nhìn về phía Linh Sơn, hy vọng có thể được chạm vào khuôn mặt hắn, xóa đi sự già nua và mệt mỏi cho hắn.
Phong ấn lan ra, cuối cùng cô gục ngã, run rẩy nhắm mắt lại, dần đi trầm vào đáy Vong Xuyên.
Lần phong ấn này khi tỉnh lại không biết sẽ là năm nào, tỉnh lại cũng không biết trên đời này còn có Diệp Thành hay không.
Chương 2245: Từ bi
Ầm! Ầm! Ầm!
Bên ngoài Linh Sơn, tiếng vang rung trời.
Vùng đất này vốn được Phật quang chiếu rọi, bây giờ lại tối đen không chút ánh sáng, trật tự bị lật đổ, càn khôn đảo ngược.
Mặt đất sụp đổ, trời cao cũng đang nứt ra.
Máu như mưa, rơi vào trong thế gian, hoà vào tịnh thổ, sinh ra rồi mất đi, mệnh nhân quả khó mà định.
Thế gian tươi đẹp đã trở nên hỗn loạn, khát máu và hoà bình cùng nhau nhảy múa, ma quỷ và chư Phật đang chiến đấu, truyền thuyết máu.
Trong trận chinh phạt, khoé miệng của của Diệp Thành đã thấm máu, tim nhói đau, có một tiếng kêu, khiến hắn tạm thời không thể tỉnh táo.
Hắn không biết Cơ Tuyết Băng đang ở Vong Xuyên, huống hồ hắn càng không biết cô đang mang trong mình đứa con của hắn, cô gọi hắn, nhưng Diệp Thành không nghe được tiếng gọi của cô.
Sau một thoáng xuất thần, ngón tay của Thích Già đã đến.
Thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra, hắn lui về phía sau, mỗi một bước hắn lui, bầu trời lại càng nứt ra thêm một chút.
"Thí chủ, sát niệm quá nặng, chung quy sẽ thành nghiệp chướng”. Thích Già nhẹ giọng, vẫn đứng che ở phía trước Linh Sơn.
"Niệm là sát niệm, cũng là chấp niệm”. Diệp Thành lau đi máu tươi ở khóe miệng: "Ta chỉ biết nợ máu phải trả bằng máu”.
"Đều là dục vọng quấy phá, không bằng trốn vào Phật môn của ta, dốc lòng giác ngộ Phật pháp, độ thí chủ ra khỏi khổ hải”.
"Xin hỏi Thích Già Tôn Giả, Phật gia có dục vọng hay không?"
"Phật môn tứ đại giai không, đoạn tuyệt thất tình lục dục, dục vọng là hư vọng, trong lòng thanh tĩnh mới là Phật”.
"Dám hỏi Thích Già Tôn Giả, ông có nguyện vọng to lớn gì không?"
"Phổ độ chúng sinh”. Thích Già tôn giả hơi khẽ mỉm cười.
"Tôn giả, ông không thấy Phật pháp trong miệng mình mâu thuẫn sau?", Diệp Thành lạnh nhạt nói, lời nói đã vang vọng cửu tiêu: "Ông nói có nguyện vọng to lớn muốn phổ độ chúng sinh, cái này không được tính là dục vọng sao? Ông muốn bảo hộ Phượng Tiên, chuyện này không phải là dục vọng? Ông muốn độ ta gia nhập Phật môn, chuyện này không tính là dục vọng?"
"Dục vọng của thí chủ, thương thiên cùng, dục vọng của lão nạp, độ chúng sinh”. Tiếng nói của Thích Già như chuông lớn đại lữ.
"Nói như thế, Phật thanh tĩnh trong lòng, vẫn có dục vọng, ông có thể có, vì sao vãn bối lại không thể, bản thân ông độ không được chính mình, lấy đâu ra để độ ta”.
"Ngã Phật từ bi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt”.
"Từ bi! Ha ha ha ha…", Diệp Thành nói xong thì cười, cười đến điên cuồng thì đột nhiên dừng lại, tiếng cười đột nhiên im bặt, một đôi mắt đỏ nhìn thẳng Thích Già, quát lạnh: "Khi núi Chư Thiên gặp kiếp nạn đổ máu, ông ở đâu! Đã biết rằng có người gặp cảnh sinh linh đồ thán, tại sao ông mặc kệ, từ bi của ông ở đâu? Cái gọi là oan oan tương báo khi nào dứt của ông ở đâu? Thân nhân của ta, xứng đáng bị giết sao?"
"Thí chủ bị thù hận che mắt, đã rơi vào khổ hải”.
"Mẹ nó. Mẹ nó khổ hải”. Diệp Thành gầm rống rống to, đánh nát bầu trời, dùng sát khí mà công kích Thích Già.
"Nghiệp chướng”. Thích Già thở dài, lại giơ tay lần nữa.
Một đòn xuất ra, thánh huyết bắn tung toé, bầu trời nhuộm màu, sáng rực rỡ, từng giọt từng giọt như sao lấp lánh trong vũ trụ bao la.
Diệp Thành điên cuồng, dùng mười phần chiến lực, lại mở ra ma đạo, phía trên ma đạo, lại mở ra tế thiên và rất nhiều cấm pháp để tăng sức chiến đấu, không màng đến bất cứ giá nào.
Hắn thật sự điên rồi, lấy tuổi thọ kích hoạt thánh thể chiến cốt, dốc hết toàn lực mở ra hết tiềm lực hi vọng có thể khiến đại thành tái xuất.
Một lần nữa, hắn lại tìm được cảm giác chiến đấu cùng Thiên Ma một lần nữa, là cảm giác chí cao vô thượng tâm cảnh.
Đó là loại ý cảnh này, khiến hắn trong nháy mắt, đã bao trùm lấy Thích Già, là sát khí của ác ma.
Ánh mắt Thích Già không thanh tịnh, nhíu mày vài lần.
Tuy ông ta mạnh mẽ, nhưng cũng không khỏi không chấn động vì chuyện này.
Ông ta vô cùng hoài nghi, Diệp Thành và Đại Đế chân chính chiến đấu với nhau, không phải Đế đạo chi pháp, bởi vì loại sát khí này, không có cách nào chế phục, đã sớm hoà vào trong xương cốt.
"Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật”. Diệp Thành gầm lên một tiếng, một quyền Bát Hoang, chấn động đến xuyên qua mấy tầng trời cao.
Lần đầu tiên, Thích Già đổ máu, Phật chưởng màu vàng đột nhiên nổ tung, máu Phật sáng ngời bắn lên trên bầu trời đầy sao.
"Chuyện này…". Tu sĩ tứ phương ngay lập tức kinh hãi.
Đó là tôn giả Thích Già! Là tôn giả chân chính, chấp chưởng vô số niệm lực lại đang chảy máu.
Vạn Phật Linh Sơn lại càng kinh hãi, Thích Già có cơ thể kim cang bất hoại, lại bị thánh thể phá kim thân.
Trận đấu lập tức thăng cấp, Diệp Thành giống như kẻ điên, chỉ công không thủ, từng quyền xuất ra đều nhìn thấy máu.
Thánh cốt của hắn, được kim quang bao bọc, mỗi một giọt thánh huyết, từng tấc một trên thánh thể đều đang hấp thụ tinh khí.
Thích Già phật pháp cao thâm, chấp chưởng vô cùng niệm lực.
Hai người đấu trên hư thiên, dùng bí thuật mà đối đầu nhau, mỗi lần va chạm, hư thiên sẽ sụp đi một lần.
Dưới bóng đêm, Diệp Thành bước từng bước trên không, đạp gió mà đi.
Khuôn mặt của hắn đã cực kỳ già nua, chòm râu phất phơ theo gió, con ngươi sáng lấp lánh cũng không giấu nổi vẻ già cả.
Một đường giết chóc, uy thế của Thánh Cốt cũng giảm bớt rất nhiều, biến mất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Điều đáng mừng duy nhất là đỉnh của hắn, trận chiến này đã nuốt sáu kiện Chuẩn Đế Binh nên càng trở nên phi phàm và bá đạo.
Tiếc là, tu vi của chủ nhân như hắn lại rớt xuống Chuẩn Thánh, không thì nó chắc chắn có thể thăng lên Thánh Vương.
Gió khẽ phất phơ, lòng bàn tay của hắn hiện lên một cái ký hiệu.
Đây là một cái bùa Truy Tung nối liền với cấm chế trên người Phượng Tiên, với lá bùa này, có thể xác định vị trí của cô ta.
Quả thật y như lời của những người xem cuộc chiến lúc trước, hắn đã gieo bùa lên người Phượng Tiên, không thì cũng đã chẳng mặc cô ta trốn chạy.
Giờ, Trí Dương đã bị trấn áp, cô ta là người cuối cùng, chỉ cần bắt được là có thể đi núi Chư Thiên.
Bùa Truy Tung tự động biến ảo thành một màn nước, hình ảnh bên trên chính là vị trí của Phượng Tiên.
"Không ngờ lại chạy đến Tây Mạc!", Diệp Thành liếc một cái đã nhận ra ở đâu, tuy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức bình tĩnh.
Hắn đã từng nói, bất kể cô ta chạy trốn tới đâu thì đều có thể bắt trở về, cho dù có phải bước qua núi thây hay biển máu.
"Thánh Chủ!", đằng xa có hơn mười bóng người bay qua không trung chạy đến, còn chưa tới gần đã lên tiếng hô, mới hạ xuống đã bịch một tiếng quỳ xuống dưới đất.
Bọn họ không phải là người dân Huyền Hoang mà là những người từ các tinh vực nghe kể về vô số truyền thuyết của Thánh Thể nên chạy đến.
Đương nhiên, đằng sau những truyền thuyết ấy là một con đường máu và hơn hai trăm tuổi cô độc.
Diệp Thành lập tức nhấc tay dùng một lực nhẹ nhàng nâng họ lên và hiếm thấy mà nở nụ cười.
Bọn họ đều là những người thân quen ở quê hương, song cũng có người không quen thuộc, có lớp người già, có lớp thế hệ trẻ. Trong đó, có một hai người hắn chưa gặp bao giờ, nhưng đều là người chuyển thế.
Mười mấy người chuyển thế, trong con ngươi lập lòe nước mắt.
Hắn chính là Diệp Thành! Hoang Cổ Thánh Thể tiếng tăm lừng lẫy, thống soái Đại Sở chấn động Bát Hoang, nhưng giờ lại vô cùng già nua, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
"Rời khỏi đại lục Huyền Hoang đi, càng xa càng tốt!", Diệp Thành khàn khàn nói, còn đượm chút mỏi mệt: "Trăm năm sau, lại gặp nhau ở Côn Luân Hư".
"Chúng ta không đi", con ngươi của họ đều tràn ngập kiên định, Thánh Chủ của họ đã phải gánh vác quá nhiều.
"Đây là mệnh lệnh!", Diệp Thành xua tay dịch chuyển họ ra bên ngoài: "Nếu còn xem ta là Thánh Chủ thì hãy đi đi, một lúc nào, ta sẽ dẫn các ngươi quay về quê nhà".
Diệp Thành nói xong bèn nhấc chân lên, cơ thể biến hóa chỉ còn lại một cái bóng, thoáng chốc biến mất.
Đợi đến khi mười mấy người chuyển thế của Đại Sở trở về tìm thì Diệp Thành đã không còn ở đó nữa, cũng chẳng biết đi về đâu.
Đến gần sáng, Diệp Thành mới xuất hiện ở Côn Luân Thành, định dựa vào Truyện Tống Trận của nơi này đi đến Tây Mạc.
"Mười chín vị Đại Thánh đó! Cộng thêm chín kiện Chuẩn Đế Binh đều bị Thánh Thể diệt sạch", mới vừa vào thành đã nghe thấy vô số tiếng bàn tán và chậc lưỡi.
"Đếm kỹ thì hôm qua có khoảng hai mươi mấy Đại Thánh bị Diệp Thành giết, đây còn là chưa tính trăm ngàn tu sĩ bị hắn tàn sát ở bên ngoài thành cổ Côn Luân đó".
"Ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám nhúng tay vào!", có người thổn thức, nhớ tới vị Chuẩn Đế già câu cá kia: "Trí Dương Đạo Nhân cầu ông ta cứu, ông ta cũng không hé răng".
"Lại nói nhà Trí Dương cũng thảm thật, bị giết cả nhà luôn. Đây có lẽ là quả báo trong truyền thuyết, chọc ai không chọc, lại chọc vào vị sát thần Diệp Thành kia".
"Thiên Phạt Thánh Địa, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều chạy. Nói chính xác hơn là những thế lực có thù với Diệp Thành đều bỏ trốn mất dạng trong một đêm".
"Cũng may Tiên Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đã sớm đóng cửa, chứ nếu còn ở chắc đã xung đột với Diệp Thành đang như mặt trời ban trưa rồi. Kia mới là có trò hay để xem".
Phố lớn ngõ nhỏ, quán trà quán rượu đều vô cùng tấp nập, cứ có một hai người kể vô cùng hăng say.
Diệp Thành yên lặng đi qua, cất đi uy áp của Thánh Cốt Đại Thành, lại không giấu nổi sát khí toát ra từ trong xương.
Trên đường hắn đi ngang qua, từng bàn tán dần im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thành.
"Người này đến từ đâu vậy! Sát khí kinh khủng thật", vô số tiếng kinh ngạc la lên, mọi người không kiềm được mà rùng mình một cái.
"Không... không phải là Thánh Thể đó chứ!", có một gã thanh niên trông khá hèn mọn nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ đảo tới đảo lui.
Câu đó vừa nói ra, cả thành lập tức dậy sóng, mọi người không kiềm được đánh giá Diệp Thành, thấy vẻ ngoài già nua, râu dài giả cả của hắn thì đều lộ ra một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Ở Chư Thiên Sơn, Diệp Thành cũng đầu tóc bạc trắng như ông lão, quả thật khá giống với bây giờ.
Cộng thêm sát khí khủng bố và khí thế đến cả Đại Thánh cũng cảm thấy vô cùng áp lực thì tám chín phần chính là Thánh Thể.
Diệp Thành im lặng bước đi, dưới ánh mắt của mọi người bước lên Truyền Tống Trận, bình tĩnh nói: "Tây Mạc".
Ông lão trông giữ Truyền tống Trận vội vàng khởi động trận pháp, một vị Thánh Vương như ông ta cũng tim đập bình bịch.
Trận pháp khởi động, sức mạnh không gian vần vũ, Diệp Thành lập tức biến mất.
Hắn vừa đi thì đã có vô số người chen vào Truyền Tống Trận, số người cũng không ít và đều đi Tây Mạc.
Tuy họ không biết tại sao Diệp Thành lại đến Tây Mạc, nhưng họ biết hễ nơi nào có Diệp Thành thì nơi đó chắc chắn có trò hay nên đều đi theo hóng hớt.
Chương 2242: Ân ân oán oán đến bao giờ
Tin tức này lại được tản đi, một số người lười không tu đạo kết bè kết nhau chạy đến Tây Mạc.
Chốn Tây Mạc vẫn yên bình, tràn ngập khí tức trang nghiêm và vô số niệm lực.
Vừa bước lên mảnh đất này là có thể trải nghiệm hương khói tu đạo.
Tây Mạc có rất nhiều miếu thờ, phật tử trải rộng khắp mọi nơi, hương khói thờ phùng tràn lan.
Diệp Thành đạp không mà đi, vạt áo tung bay, mặt mày bình tĩnh.
Cách mấy tháng, hắn lại đến Tây Mạc và vẫn cảm thấy kính trọng cùng nể phục Phật Gia như trước.
Tuy hắn dung hợp Thánh Cốt Đại Thành, song vẫn không dám lơ là vì mảnh đất này có vô cùng vô tân niệm lực.
"Kia, kia, kia kìa!", những tu sĩ đi theo hắn tới Tây Mạc cũng chạy đến và đi theo từ xa.
Hơn nữa, còn hết lớp này đến lớp khác, trùng trùng điệp điệp, không biết còn tưởng rằng là đàn em của Diệp Thành.
Không biết khi nào, Diệp Thành đã dừng lại.
Cách đó không xa chính là một ngọn núi, nói chính xác hơn là Linh Sơn và nó vẫn trang trọng như xưa.
Đúng vậy, Phượng Tiên ở trong đó, núp trong Linh Sơn. Cô ta cũng không ngu, chọn một nơi rất tốt.
"Thí chủ nghĩ kỹ rồi?", trong Linh Sơn truyền ra một giọng nói hiền lành du dương vang vọng bầu trời.
Người nói chuyện chính là Thích Già Tôn Giả đang đứng trên đỉnh Linh Sơn, cả người lấp lánh ánh vàng, hết sức chói mắt.
"Vãn bối đến tìm Phượng Tiên!", Diệp Thành bình tĩnh nói.
Một câu khiến cho tu sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc: "Hèn chi Thánh Thể đến đây, ra là Phượng Tiên đang ở Linh Sơn".
"Không ngờ lại trốn trong đây, đúng là biết tìm chỗ trốn ghê".
"Linh Sơn chắc hẳn sẽ không giao người ra một cách dễ dàng, Diệp Thành cũng sẽ không nương tay", có người trầm ngâm nói.
"Không thể nào! Kia là Linh Sơn đó, thánh địa của Phật Gia".
"Có Thích Già Tôn Giả trấn thủ, cộng thêm Cực Đạo Đế Binh thì dù Diệp Thành có ngông đến mấy cũng không dám xông vào!"
"Cái này cũng chưa chắc!", đám tiền bối lại vuốt râu nói: "Trên đời này không có chuyện nào mà hắn không dám làm".
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ tìm ta hả?", giữa vô vàn tiếng bàn tán, có một giọng nữ truyền ra từ trong Linh Sơn.
Nhìn từ xa, trên đỉnh Linh Sơn lại xuất hiện thêm một bóng người, người đó chính là Phượng Tiên và đang đứng bên cạnh Thích Già Tôn Giả.
Cô ta đã cạo đi bộ tóc dài, mặc vào đồ lam trông như áo cà sa khiến những tu sĩ xung quanh nhìn mà kinh ngạc.
Công chúa của Phượng Hoàng Tộc lại trở thành phật tử của Phật gia, chuyện này vừa nghe đã thấy bất ngờ, đúng là chuyện lạ có thật.
Song, có người sáng suốt vừa thấy đã hiểu được mánh lới bên trong, lần này Phượng Tiên định dùng Linh Sơn là tấm bia đỡ đạn!
Bọn họ có thể nhận ra thì sao Diệp Thành lại không chứ.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như có thể xuyên qua khoảng không hư vô mờ mịt nhìn thấy Phượng Tiên - kẻ thù truyền kiếp của mình.
"Ngô đã xuất gia, tĩnh tu phật pháp, không hỏi sự đời!", Phượng Tiên nhỏ nhẹ nói, còn vái lễ Phật, dáng dấp như đã khám phá hồng trần.
"Hay cho một câu không hỏi sự đời!", Diệp Thành lạnh lùng nói: "Phượng Tiên, ta đúng là đã quá xem nhẹ ngươi".
"Sát nghiệp của thí chủ quá nặng nề, hay là cũng vào núi tĩnh tu", Phượng Tiên lại làm một cái lễ phật, chậm rì rì cười nói.
Song, Diệp Thành lại có thể thấy được vẻ gian xảo trong con ngươi cô ta, giống như đang nói ta giết người thân của ngươi đó, tới giết ta đi! Ngươi tới giết ta coi nào!
Khóe miệng cô ta khẽ cong lộ ra chút hài hước, nụ cười trông như thánh khiết lại chứa đầy sự khủng bố dữ tợn.
"Nàng đã quy y cửa Phật, ân oán trước kia cũng coi như hết, mời thí chủ trở về đi!", Thích Già Tôn Giả mỉm cười nói.
"Tôn Giả, vãn bối kính người là cao tăng đắc đạo cõi Phật, nhưng người muốn bảo vệ nàng ta thật à?", con ngươi màu vàng của Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Thích Giả Tôn Giả, nhàn nhạt hỏi.
"Ân ân oán oán đến bao giờ, thí chủ nghe lão nạp một câu, đừng dây dưa nữa!", giọng nói của Thích Già Tôn Giả như tiếng chuông chùa vừa trang trọng lại hiền hòa, khiến lòng người run rẩy.
"Vậy còn người thân của vãn bối thì sao? Mạng của họ, ai tới đền?", Diệp Thành nhàn nhạt hỏi lại với giọng đầy đanh thép.
"Người chứ không phải thánh nhân, ai mà không chết", Thích Già khẽ than: "Nàng ta đã biết sai, tha cho nàng ta đi!"
"Tiên Luân Thiên Táng, mở!", câu đó của Thích Già khiến Diệp Thành hét lên rung Trời, tiếng hét như tiếng sấm vang lên từ muôn đời xưa.
Diệp Thành quả thật không có nói nhiều nữa, trực tiếp mở Tiên Luân cấm pháp, bùng nổ ra sức mạnh gấp mười lần.
Sau đó, có một luồng sáng vàng kim bắn thẳng từ trán hắn lên trời, khiến bầu trời thủng một lỗ to.
Uy thế của Thánh Cốt Đại Thành lại xuất hiện, vô vàng ánh sáng trải rộng cơ thể, uy áp Chuẩn Đế lan xa khiến cho không trung rung chuyển, ép cho mặt đất cũng chấn động.
Hắn như một vị Chiến Thần bệ nghễ thiên hạ, chinh chiến cửu thiên, khí nuốt bát hoang, mỗi một giọt máu hay mỗi khúc xương đều như được đúc từ hoàng kim.
Mọi người xung quanh nhìn mà hãi, đây là định đánh nhau thật à!
Uy áp của Chuẩn Đế quá khủng bố, ai tu vi yếu đều rớt thẳng xuống đất, có không ít người vì thế mà hóa thành một đống sương máu.
Đám đông xem trò hay biến sắc, điên cuồng lùi về sau, không dám đến gần. Diệp Thành quá mạnh, thật sự khó mà chịu nổi uy áp của hắn.
"Đúng... đúng là định đánh nhau thật kìa. kia chính là Linh Sơn của Tây Mạc đó!", vô số tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh, đều hoảng sợ trước sự quyết đoán của Diệp Thành.
"Một khi trận chiến này nổ ra thì chắc chắn sẽ là một cảnh tượng trời sụp đất nứt", đám lão tiền bối hít ngược một hơi nói.
"Hoang Cổ Thánh Thể đã bị thù hận che mờ mắt, chỉ vì bắt một người mà không tiếc chống lại Phật gia của Tây Mạc".
"Ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm cho coi", trên đỉnh Linh Sơn, Phượng Tiên cong môi, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười đầy gian xảo.
Chương 2243: Chiến Phật
Ầm!
Trên bầu trời, sấm sét đột nhiên xuất hiện, nhảy múa cùng với những đám mây đen.
Bầu trời vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất rung chuyển, thế giới này bị mây đen che tối hù, ánh mắt của Phật gia biến mất.
Diệp Thành giẫm chân vào ác sát huyết hải, trên đầu là tinh không bao la, bao phủ lấy khí thế của trời, máu tươi tung bay trên bầu trời.
Sau lưng hắn mở ra một mảnh đất ma hỗn loạn, để lộ ra rất nhiều mộng cảnh: xác chất thành núi, máu chảy thành sông, tinh tú ở trong đó hư ảo, thiêu đốt mặt trời sụp đổ, đủ loại sức mạnh hủy diệt đan xen nhau, lật đổ vũ trụ.
“Thí chủ, ngươi cần gì phải làm thế?”, Thích Già thở dài, chậm rãi bước ra khỏi Linh Sơn, đứng sừng sững giữa trời.
Đôi mắt ông ta hiện lên vẻ từ bi, toát ra sự uy nghiêm của Chuẩn Đế, niệm lực của chúng sinh như sông hồ, chạm vào sức mạnh vô tận, phổ độ sinh linh hồng trần.
“Phật gia thường nói đến nhân quả, mối thù của ta và nàng là nhân, đến chết mới thôi chính là quả”, Diệp Thành tiến một bước vào tinh thiên, một quyền nắm chặt càn khôn, đấm xuyên qua bầu trời.
Thích Già lại thở dài, vung tay lên tung ra Phật ấn.
Ầm!
Quyền chưởng đối kháng nhau vang lên tiếng ầm ầm.
Một vầng sáng lan rộng ra đến vô tận từ nơi quyền và chưởng va chạm với nhau, như thể có một bàn tay vô hình san bằng trời đất, các ngọn núi xung quanh liên tiếp sụp xuống.
Xương tay Diệp Thành nổ tung, Thánh Huyết bắn ra đầy trời.
Hắn đang đối đầu với một vị Chuẩn Đế thật sự, hơn nữa không phải là Chuẩn Đế bình thường, Thích Già rất mạnh.
Đều là Chuẩn Đế, lão tổ Phần Tịch bị hắn tiêu diệt trước đó kém xa Thích Già không chỉ là một sao.
Nhìn lại Thích Già, sừng sững bất động như một ngọn núi tám ngàn trượng, đứng trước Linh Sơn, không ai có thể lay động được ông ta.
Chiến!
Diệp Thành hét lên, mang theo sát khí cuồn cuộn lao đến.
Mặc dù biết Thích Già rất mạnh, hắn vẫn không sợ hãi, hắn kính sợ Phật không có nghĩa là hắn sợ Phật thật.
Hắn muốn giết Phượng Tiên thì phải phá vỡ ngọn núi Thích Già này, nợ máu của người thân phải lấy máu để trả.
Ánh mắt Thích Già hiện lên vẻ từ bi, biển niệm lực dưới chân cuộn trào ngăn biển ác ma của Diệp Thành, cây bồ đề Phật Quang trên đầu ngăn tinh không bao la của Diệp Thành lại.
Diệp Thành tung ra một quyền, chữ triện cổ xưa lưu chuyển, đạo tắc Hỗn Độn dung nhập vào, một quyền làm cho thời gian cũng ngưng đọng lại.
Thích Già đối đầu với hắn bằng bí pháp Phật Môn, phá bỏ uy lực một quyền của Diệp Thành, giơ một ngón tay lên đâm xuyên qua Diệp Thành.
Thân là Chuẩn Đế, ánh mắt Thích Già Tôn Giả Phật lóe lên tia ngạc nhiên, Diệp Thành mạnh hơn cả những gì ông ta nghĩ.
Uy thế Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành bá đạo vô tận, lại có sức chiến đấu gấp mười lần trợ sức đủ để đối đầu với ông ta.
Đại chiến nổ ra khiến trời đất như sụp đổ, mất đi sắc trời vốn có.
Một bên là Hoang Cổ Thánh Thể, dung hợp vào Thánh Cốt Đại Thành, có uy thánh trợ chiến, hơn nữa còn mở Tiên Luân Thiên Táng, sức chiến đấu gấp mười lần trợ sức, như một vị chiến thần.
Đòn tấn công của hắn vừa dứt khoát vừa bá đạo, không hề có bất cứ thần binh nào, chỉ có đôi quyền vô địch, mỗi một quyền đều mang theo hàng trăm ngàn thần thông, bá đạo vô song.
Một bên là tôn giả Phật gia, Chuẩn Đế hàng thật giá thật, thiền pháp Phật gia uyên thâm, nắm giữ niệm lực của chúng sinh, như một vị thần minh, chói mắt rực rỡ.
Mặc dù thần thông của ông ta nhẹ nhàng, êm dịu nhưng uy lực lại bá đạo, đánh cho Thánh Thể của Diệp Thành không chỉ bị nứt một lần.
Sóng khí của trận chiến quá lớn, người đứng xem liên tục lui về sau, nhìn về phía trời đất phía xa, trong mắt đầy vẻ kinh hãi: “Thật… thật không ngờ hắn lại đánh ngang tay với Thích Già Tôn Giả”.
“Thánh Thể, Thánh Cốt Đại Thành sao có thể đùa được”.
“Sức chiến đấu gấp mười lần của Tiên Luân Thiên Táng cũng không phải là hư danh”, các tu sĩ già xì xào nói.
“Nếu đây là Thánh Thể Đại Thành thật thì không cần mở Thiên Táng, một bàn tay đủ để đè ép Thích Già”, có ông lão dung tục khoanh tay lại đi vào hư không ở một ngồi xổm xuống.
“Ể?”, tu sĩ bốn phía nghiêng đầu nhìn ông lão dung tục đó rồi vội hành lễ, cấp Đại Thánh cũng không ngoại lệ, vẻ mặt hết sức cung kính.
Ông lão dung tục này không phải là ông lão Chuẩn Đế câu cá lúc trước đó sao? Cũng chạy đến vây xem.
Thấy Thánh Thể Diệp Thành và Thích Già ngang tài ngang sức, dù là tâm cảnh Chuẩn Đế là ông ta cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Lại lần nữa, ông ta cảm thấy cực kỳ may mắn vì ngày hôm đó mặc kệ Trí Dương, nếu đánh với Diệp Thành thì ông ta cũng chẳng phải là đối thủ.
Chương 2244: Chiến Phật (2)
“Nhưng uy thế của Thánh Cốt dùng một phần thì sẽ bớt đi một phần, sớm muộn gì Thánh Thể cũng thua”, ông lão nói.
“Tiền bối nói chí phải”, có Đại Thánh gật đầu nói hùa theo: “Linh Sơn vẫn còn Đế Binh Cực Đạo”.
“Chiêu này của công chúa tộc Phượng Tiên quả là cao tay”, ông lão Chuẩn Đế ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tiên trên đỉnh núi.
Phượng Tiên đứng sừng sững trên đỉnh núi, cũng đang quan sát trận chiến, cô ta diễn rất thật, ánh mắt từ bi, lộ ra vẻ không nhẫn tâm.
Vừa nhìn cô ta còn tưởng đó là tín đồ thành kính Phật gia, từ bi thương xót chúng sinh, thành tâm cải đạo.
“Đấu với ta à, ngươi còn kém xa”, đôi mắt cô ta thi thoảng lóe lên vẻ xảo quyệt.
Lúc này dù là cô ta cũng phải phục kế của mình, dẫn Diệp Thành đánh với Linh Sơn, kế này quả thật quá vi diệu, không chừng còn có thể tiêu diệt quân địch.
Cô ta chỉ cần đợi, đợi tộc Phượng Hoàng của cô ta quay về từ nhà tổ là có thể thoát khỏi bức màn giả tạo, được gia tộc bảo vệ.
Xem trận chiến lần này, mỗi lần nhìn thấy máu của Diệp Thành bắn vào trong hư không, cô ta đều phấn khích đến mức muốn cười không chút kiêng kỵ, nhưng vì để giả vờ cho giống, cô ta chỉ có thể che đậy.
“Tiên tử cười gì thế?”, có lẽ là xem quá mức nhập tâm, Phượng Tiên không cảm nhận được phía sau có người đến.
Đó là Tây Tôn, cũng lên đỉnh núi, đôi mắt trong sáng.
“Ta chỉ từ bi thương xót, nào có cười!”, Phượng Tiên thở dài: “Đều là do một mình ta gây ra tội”.
“Hôm nay công chúa tộc Phượng Tiên đã khiến ta phải nhìn bằng ánh mắt khác”, Tây Tôn lạnh nhạt nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Là đạo lý nhà Phật uyên thâm, cảm hóa được ta mà thôi”, Phượng Tiên hành lễ, càng diễn càng giống.
Phụt!
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Thành lại phun ra máu lần nữa, Thánh Thể bị Di Thiên Phật Ấn đè ép đến mức phun ra máu.
Uy thế của Thánh Thể lại yếu đi một phần, Thích Già quá mạnh.
“Chịu thua đi”, trong mắt Thích Già Tôn Giả là vẻ hiền từ hệt như một vị Đại Phật, ánh mắt vàng tỏa ra xung quanh, cực kỳ chói mắt.
“Thà chết chứ không thua”, Diệp Thành gào lên, hai mắt đỏ ngầu, đắm mình trong Thánh Huyết, lại lao đến lần nữa.
“Diệp Thành”, trong bóng tối như có người đang gọi, cuồng loạn mà mang theo đau thương bi thương.
Đó là Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên như có thể nhìn thấy rõ được cảnh tượng bên này từ vô số vạn dặm.
Mắt cô ngấn nước, làm nhòe tầm nhìn cô.
Một câu Diệp Thành, con đường đầy thăng trầm, hắn ở Tây Mạc Huyền Hoàng, cô ở trong cấm khu Vong Xuyên nên không thể gặp nhau.
Hơn hai trăm năm, không biết bao nhiêu vạn dặm, cũng không che được đôi mắt của cô, bóng lưng già nua đó phong ấn trong linh hồn của cô.
“Một mạch Thánh Thể đều kiên cường khí khái thế sao?”, thở dài một tiếng, Mạnh Bà xuất hiện.
“Bà bà, cầu xin bà cứu hắn”, Cơ Tuyết Băng khao khát nhìn Mạnh Bà, rưng rưng nước mắt, cô không muốn Diệp Thành chết, cũng không muốn đứa bé không có cha.
“Ta không ra được”, Mạnh Bà bất lực lắc đầu.
“Vậy thì thả ta ra”, Cơ Tuyết Băng cầu xin.
“Ta không có quyền hạn đó”, Mạnh Bà lại lắc đầu, mắt dán chặt vào bụng dưới đã thụng lên của Cơ Tuyết Băng: “Đứa con nghiệt duyên này phải đợi ngày Thánh Chủ về”.
Cơ Tuyết Băng lộ ra vẻ đau khổ, ôm bụng dưới gào lên.
“Cho dù là vì ngươi hay vì đứa trẻ, ta đều phải phong ấn ngươi”, Mạnh Bà giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện trận pháp cổ phong ấn mi tâm Cơ Tuyết Băng.
“Không… không không…”, Cơ Tuyết Băng nước mắt giàn giụa.
Thế nhưng mặc cho cô gào lên cỡ nào, mặc cho cô cầu xin ra sao cũng không ngăn được phong ấn, Nguyên Thần đang bị kéo vào giấc ngủ.
Ngay khi còn một chút nữa là bị phong ấn hoàn toàn, đôi mắt xinh đẹp u tối của cô lại nhìn về phía Linh Sơn, hy vọng có thể được chạm vào khuôn mặt hắn, xóa đi sự già nua và mệt mỏi cho hắn.
Phong ấn lan ra, cuối cùng cô gục ngã, run rẩy nhắm mắt lại, dần đi trầm vào đáy Vong Xuyên.
Lần phong ấn này khi tỉnh lại không biết sẽ là năm nào, tỉnh lại cũng không biết trên đời này còn có Diệp Thành hay không.
Chương 2245: Từ bi
Ầm! Ầm! Ầm!
Bên ngoài Linh Sơn, tiếng vang rung trời.
Vùng đất này vốn được Phật quang chiếu rọi, bây giờ lại tối đen không chút ánh sáng, trật tự bị lật đổ, càn khôn đảo ngược.
Mặt đất sụp đổ, trời cao cũng đang nứt ra.
Máu như mưa, rơi vào trong thế gian, hoà vào tịnh thổ, sinh ra rồi mất đi, mệnh nhân quả khó mà định.
Thế gian tươi đẹp đã trở nên hỗn loạn, khát máu và hoà bình cùng nhau nhảy múa, ma quỷ và chư Phật đang chiến đấu, truyền thuyết máu.
Trong trận chinh phạt, khoé miệng của của Diệp Thành đã thấm máu, tim nhói đau, có một tiếng kêu, khiến hắn tạm thời không thể tỉnh táo.
Hắn không biết Cơ Tuyết Băng đang ở Vong Xuyên, huống hồ hắn càng không biết cô đang mang trong mình đứa con của hắn, cô gọi hắn, nhưng Diệp Thành không nghe được tiếng gọi của cô.
Sau một thoáng xuất thần, ngón tay của Thích Già đã đến.
Thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra, hắn lui về phía sau, mỗi một bước hắn lui, bầu trời lại càng nứt ra thêm một chút.
"Thí chủ, sát niệm quá nặng, chung quy sẽ thành nghiệp chướng”. Thích Già nhẹ giọng, vẫn đứng che ở phía trước Linh Sơn.
"Niệm là sát niệm, cũng là chấp niệm”. Diệp Thành lau đi máu tươi ở khóe miệng: "Ta chỉ biết nợ máu phải trả bằng máu”.
"Đều là dục vọng quấy phá, không bằng trốn vào Phật môn của ta, dốc lòng giác ngộ Phật pháp, độ thí chủ ra khỏi khổ hải”.
"Xin hỏi Thích Già Tôn Giả, Phật gia có dục vọng hay không?"
"Phật môn tứ đại giai không, đoạn tuyệt thất tình lục dục, dục vọng là hư vọng, trong lòng thanh tĩnh mới là Phật”.
"Dám hỏi Thích Già Tôn Giả, ông có nguyện vọng to lớn gì không?"
"Phổ độ chúng sinh”. Thích Già tôn giả hơi khẽ mỉm cười.
"Tôn giả, ông không thấy Phật pháp trong miệng mình mâu thuẫn sau?", Diệp Thành lạnh nhạt nói, lời nói đã vang vọng cửu tiêu: "Ông nói có nguyện vọng to lớn muốn phổ độ chúng sinh, cái này không được tính là dục vọng sao? Ông muốn bảo hộ Phượng Tiên, chuyện này không phải là dục vọng? Ông muốn độ ta gia nhập Phật môn, chuyện này không tính là dục vọng?"
"Dục vọng của thí chủ, thương thiên cùng, dục vọng của lão nạp, độ chúng sinh”. Tiếng nói của Thích Già như chuông lớn đại lữ.
"Nói như thế, Phật thanh tĩnh trong lòng, vẫn có dục vọng, ông có thể có, vì sao vãn bối lại không thể, bản thân ông độ không được chính mình, lấy đâu ra để độ ta”.
"Ngã Phật từ bi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt”.
"Từ bi! Ha ha ha ha…", Diệp Thành nói xong thì cười, cười đến điên cuồng thì đột nhiên dừng lại, tiếng cười đột nhiên im bặt, một đôi mắt đỏ nhìn thẳng Thích Già, quát lạnh: "Khi núi Chư Thiên gặp kiếp nạn đổ máu, ông ở đâu! Đã biết rằng có người gặp cảnh sinh linh đồ thán, tại sao ông mặc kệ, từ bi của ông ở đâu? Cái gọi là oan oan tương báo khi nào dứt của ông ở đâu? Thân nhân của ta, xứng đáng bị giết sao?"
"Thí chủ bị thù hận che mắt, đã rơi vào khổ hải”.
"Mẹ nó. Mẹ nó khổ hải”. Diệp Thành gầm rống rống to, đánh nát bầu trời, dùng sát khí mà công kích Thích Già.
"Nghiệp chướng”. Thích Già thở dài, lại giơ tay lần nữa.
Một đòn xuất ra, thánh huyết bắn tung toé, bầu trời nhuộm màu, sáng rực rỡ, từng giọt từng giọt như sao lấp lánh trong vũ trụ bao la.
Diệp Thành điên cuồng, dùng mười phần chiến lực, lại mở ra ma đạo, phía trên ma đạo, lại mở ra tế thiên và rất nhiều cấm pháp để tăng sức chiến đấu, không màng đến bất cứ giá nào.
Hắn thật sự điên rồi, lấy tuổi thọ kích hoạt thánh thể chiến cốt, dốc hết toàn lực mở ra hết tiềm lực hi vọng có thể khiến đại thành tái xuất.
Một lần nữa, hắn lại tìm được cảm giác chiến đấu cùng Thiên Ma một lần nữa, là cảm giác chí cao vô thượng tâm cảnh.
Đó là loại ý cảnh này, khiến hắn trong nháy mắt, đã bao trùm lấy Thích Già, là sát khí của ác ma.
Ánh mắt Thích Già không thanh tịnh, nhíu mày vài lần.
Tuy ông ta mạnh mẽ, nhưng cũng không khỏi không chấn động vì chuyện này.
Ông ta vô cùng hoài nghi, Diệp Thành và Đại Đế chân chính chiến đấu với nhau, không phải Đế đạo chi pháp, bởi vì loại sát khí này, không có cách nào chế phục, đã sớm hoà vào trong xương cốt.
"Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật”. Diệp Thành gầm lên một tiếng, một quyền Bát Hoang, chấn động đến xuyên qua mấy tầng trời cao.
Lần đầu tiên, Thích Già đổ máu, Phật chưởng màu vàng đột nhiên nổ tung, máu Phật sáng ngời bắn lên trên bầu trời đầy sao.
"Chuyện này…". Tu sĩ tứ phương ngay lập tức kinh hãi.
Đó là tôn giả Thích Già! Là tôn giả chân chính, chấp chưởng vô số niệm lực lại đang chảy máu.
Vạn Phật Linh Sơn lại càng kinh hãi, Thích Già có cơ thể kim cang bất hoại, lại bị thánh thể phá kim thân.
Trận đấu lập tức thăng cấp, Diệp Thành giống như kẻ điên, chỉ công không thủ, từng quyền xuất ra đều nhìn thấy máu.
Thánh cốt của hắn, được kim quang bao bọc, mỗi một giọt thánh huyết, từng tấc một trên thánh thể đều đang hấp thụ tinh khí.
Thích Già phật pháp cao thâm, chấp chưởng vô cùng niệm lực.
Hai người đấu trên hư thiên, dùng bí thuật mà đối đầu nhau, mỗi lần va chạm, hư thiên sẽ sụp đi một lần.