-
Chương 2181-2185
Chương 2181: Thiên kiêu tụ tập (2)
“Long Kiếp, về nhà được không vậy, sao đi đâu cũng có mặt ngươi thế?”, thần tử Vu tộc đen mặt nói.
“Ngươi còn nói nữa có tin ta đánh ngươi không!”, thần nữ Linh tộc hung hăng trừng thần tử Vu tộc một cái.
“Ngươi bớt dọa hắn ta đi, bà đây cũng không hiền đâu”, thần tử Cổ tộc khó chịu.
“Làm như ta hiền vậy”.
“Đánh nhau thì ta đây cũng không sợ”, thần tử Man tộc bước lên, lù lù cực kỳ chói mắt.
“Ngươi sang bên cạnh chơi đi”, thần tử Vu tộc chửi ầm lên.
“Hừ!”
Bên kia đánh hăng say, họ bên này cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Người xung quanh nhìn mà khóe miệng giật tăng tăng, đám thần tử thần nữ này đúng là biết chơi, tên nào cũng quái đản.
Diệp Thành nhìn mà cũng buồn cười, nhưng không để ý lắm, vẫn quan sát xung quanh và tìm được thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc. Mẹ nó, tất cả đều là kẻ thù.
Song, điều khiến hắn kiêng kỵ vẫn là một bóng người núp trong hư không.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta cũng tới. Đúng là tới như ma đi như quỷ, khiến người ta khó mà đề phòng cho được.
Trung Hoàng cũng tới, giả trang giấu đi khí tức và huyết mạch đứng trong đám đông.
Còn có Tây Tôn, trực tiếp lộ ra bóng người, khuôn mặt trang nghiêm, Phật quang tỏa sáng sau đầu.
Đằng sau Tây Tôn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, không ai khác chính là người đẹp nhất Bắc Nhạc.
Đó là Bắc Thánh, vừa xuất hiện đã rước lấy vô số ánh nhìn, sắc đẹp của cô ta không thua kém Dao Trì chút nào.
Tiếng thổn thức không ngừng vang lên, khi ở di tích viễn cổ ai cũng cho rằng Bắc Thánh là con trai. Nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể đánh bậy đánh bạ thì vẫn chẳng biết Bắc Thánh là nữ, còn là một cô gái hết sức xinh đẹp.
Diệp Thành ho khan, hơi xấu hổ, nhớ đến đêm đó trấn lột sạch Bắc Thánh là lại không được tự nhiên.
“Hử? Thái tử Huyền Vũ?”, Diệp Thành đang ho thì có người trong đám đông kinh ngạc la lên.
Diệp Thành nghe vậy bình tĩnh lại nhìn về một phía, có bốn bóng người cùng nhau bước đến.
Đúng là Huyền Vũ, bên cạnh còn có thái tử Bạch Hổ, Thanh Long và công chúa Chu Tước.
Diệp Thành kinh ngạc, đa số các tộc ở Nam Vực đã quay về đất tổ, không ngờ họ cũng chạy đến đây như đám Quỳ Ngưu. Chắc hẳn cũng là tới rèn luyện, không trải qua sóng gió thì sao có thể trưởng thành.
Bốn người cũng khiến xung quanh chú ý, đều là thái tử công chúa, bậc cha chú từng có Đại Đế, ai mà không phải kẻ tàn nhẫn. Đi đến đâu cũng toát ra ánh hào quang, lai lịch cũng quả thật rất phi phàm.
Thái tử Bạch Hổ và Huyền Vũ còn tính bình tĩnh, nhưng thái tử Thanh Long và công chúa Chu Tước lại lộ ra vẻ bực bội.
Thái tử Thanh Long nhìn về phía thần tử Long tộc, một bên là Thanh Long, một bên là Thương Long, bậc cha chú đều là Tổ Long Hồng Hoang. Song, lại là hai nhánh của huyết mạch, từ xưa đến giờ vẫn luôn có ân oán với nhau.
Diệp Thành cười khẽ, nhìn về phía thanh niên áo tím đang đạp không bước đến.
Kia là thái tử Kỳ Lân, cũng là Nam Đế.
Y cũng tới, đúng như mong muốn thăng lên Thánh Nhân và cũng không trở về đất tổ với Kỳ Lân tộc.
Y đến khiến cho Bắc Thánh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hồi còn ở di tích viễn cổ, vì tên khốn Diệp Thành mà Nam Đế hiếm khi bị đánh.
“Xong chuyện rồi hai ta lại tâm sự”, Nam Đế cười nhìn Bắc Thánh.
“Tâm sự gì mà tâm sự, không rảnh”, Bắc Thánh trực tiếp bật lại, vừa thấy đã biết nóng tính.
“Ta rảnh, hai ta tâm sự nhé”, Tiểu Cửu Tiên chớp chớp đôi mắt to tròn, cười hì hì nói.
“Con nhóc nhà cô, còn chưa tìm cô tính sổ đâu”, Nam Đế liếc Tiểu Cửu Tiên, trong bữa tiệc Côn Luân ở Trung Châu bị Đế Cửu Tiên đuổi theo cả đường quả thật là vô cùng mất mặt.
Đành thế thôi, hồi đó y chỉ là Chuẩn Thánh còn Đế Cửu Tiên lại là Thánh Nhân, đánh không lại nên chỉ có thể chạy.
Giờ, ai cũng là Thánh Nhân nên đương nhiên phải trả thù rồi.
Hừ, Tiểu Cửu Tiên không phục, so đánh nhau thì cô chưa rén bao giờ, ai sợ ai!
Diệp Thành vẫn nhìn ngó xung quanh, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh và Trung Hoang đều đến, riêng lại không thấy con mọt sách Đông Thần Dao Trì đâu. Ừm, cô cũng là chuyển thế của Cơ Tuyết Băng.
“Hay là lại tìm nơi nào ngồi đọc sách rồi!”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải lại xuất hiện cảnh nóng bỏng trong Thương Lan Giới: “Chưa biết chừng đang ở nhà mài dao chuẩn bị chém mình ấy chứ”.
Không biết, nếu để hắn biết giờ Cơ Tuyết băng đang ở trong Vong Xuyên thì sẽ có vẻ mặt gì.
Xung quanh vẫn không ngừng có người chạy đến, không thiếu yêu nghiệt nổi tiếng hơn cả Chiến Thể và thần tử Yêu tộc.
“Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ, thần tử Phượng Hoàng, Tịch Diệt Thần Thể, thái tử công chúa của hoàng tộc Nam Vực, Đế Cửu Tiên, Chiến Thể, thần tử hồn tộc, Si Mị tộc...”, có người thổn thức chậc lưỡi, không ngờ lại có nhiều yêu nghiệt đến như vậy.
“Sao không thấy Đông Thần Dao Trì!”
“Tiếc là cũng không có Hoang Cổ Thánh Thể, thái tử Côn Bằng và Kim Ô!”
“Còn đệ tử Kiếm Thần, thần nữ Đan Tôn Điện nữa!”
“Nếu thần tử thần nữ Côn Luân Hư và hoàng triều Đại Hạ cũng tới thì mới vui”.
“Ngôi sao tụ hội, đúng là thời đại hoàng kim!”
'Thời đại này là của bọn họ”.
“Lão phu như thấy được cảnh tượng tranh giành thảm thiết trên con đường đến Đế”, đám người già nhìn một đám thiên chi kiêu nữ mà buồn bã: “Chắc chắn sẽ là một con đường đẫm máu”.
“Đúng là đi đến đâu ồn ào đến đó”, Diệp Thành khẽ than, người tiên nhãn nên hắn càng có thể nhìn rõ.
Ngoài bên ngoài, trong tối còn có rất nhiều kẻ khủng bố có huyết mạch và căn nguyên cực kỳ mạnh mẽ. Chẳng qua họ không xuất hiện thôi, ai cũng có được truyền thừa bất hủ, vô cùng mạnh.
Chương 2182: Thần bảo vệ
"Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi!", trong tiếng người ồn ào, thần tử Yêu tộc vung kiếm tấn công.
"Vậy không chết không ngừng", Tiêu Thần hừ lạnh: "Món nợ máu ở Lê Xuyên thì hãy dùng máu trả đi".
Đơn giản nói một câu, trận chiến lại nổ ra, đánh thẳng lên trời.
Anh tài đối đầu với yêu nghiệt, đây là trận chiến đỉnh cấp nhất.
Thái tử Yêu tộc cực kỳ mạnh mẽ, liên tiếp sử dụng bí thuật đánh cho trời sụp đất nứt.
Tiêu Thần còn mạnh hơn, khí thế nuốt núi sông, thế tới rào rạt.
Sóng xung kích của trận chiến quá lớn khiến những tu sĩ vây xem xung quanh đành lùi ra sau sợ bị lan đến.
"Lê Xuyên mà Chiến Thể nhắc đến là nơi nào?", có người khó hiểu hỏi.
"Lê Xuyên là quê hương của Chiến Thể", có người biết lên tiếng trả lời: "Lúc trước, tam hoàng tử Yêu tộc Đồ Kình say nắng một cô gái ở Lê Xuyên. Cô ta thề sống thề chết không theo, bị hắn ta giết chết".
"Lôi Đình Chiến Thể đi rèn luyện về đương nhiên nổi giận, trực tiếp giết chết tam hoàng tử Yêu tộc".
"Thần tử Yêu tộc ác hơn, không tìm thấy Chiến Thể bèn dẫn cao thủ đến diệt Lê Xuyên".
"Ra là có ân oán như vậy! Chẳng trách!", có người thổn thức nói, không khỏi thương xót cho Lê Xuyên.
"Hóa ra cũng gánh trên vai nợ máu thù nhà", Diệp Thành nghe được, trong con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
"Chết đi!", trên không, thần tử Yêu tộc thi triển cấm thuật, tay cầm càn khôn nhật nguyệt dung hợp vào đạo của bản thân, giơ tay đánh ra một chưởng như núi đè đánh sụp cả bầu trời.
Tiêu Thần không nói gì, chì dùng đòn đánh khủng bố hơn đáp trả, một quyền nghịch thiên đấm thẳng vào chưởng ấn.
Chưởng ấn bị phá, thần tử Yêu tộc cũng bị thương, bình bịch lùi lại, hộc máu. Hắn ta còn chưa đứng vững, Tiêu Thần đã như quỷ mị xông tới, một chưởng đập cho thần tử Yêu tộc máu me be bét.
Thần tử Yêu tộc gầm lên, giữa trán lóe lên yêu mang, bắn ra sát kiếm định giết chết nguyên thần của Tiêu Thần.
Chiến Thể cũng không phải có tiếng mà không có miếng, trực tiếp dùng cơ thể đỡ rồi giơ tay đánh cho thân thể thần tử Yêu tộc rách nát.
Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ máu me khiến mọi người xung quanh không nỡ nhìn thẳng.
Tuy thần tử Yêu tộc mạnh đó nhưng lại khó chống lại thế tấn công của Chiến Thể.
Cái gọi thần thông bí pháp tựa như vật trang trí trước mặt Chiến Thể, cơ thể hắn ta lần lượt bị đánh nát, máu vẩy đầy trời trông vô cùng ghê người khiến người xem hít ngược một hơi.
"Lúc trước chỉ nghe nói, giờ gặp mới thấy Chiến Thể quả thật vô cùng bá đạo!", vô số tiếng tặc lưỡi vang lên, nữ tu nhìn mà hai mắt lấp lánh, Tiêu Thần chính là một vị anh tài cái thế.
"Thần tử Yêu tộc đã hoàn toàn dung hợp căn nguyên và thần tàng, nhưng vẫn bị Chiến Thể nắm đầu đánh".
"Anh tài trong Huyền Hoang xuất hiện lớp lớp, đúng là không phải nói chơi. Giờ Chiến Thể cũng đã có uy phong của Thánh Thể khi xưa rồi".
"Tư chất còn hơn kiếp trước rất nhiều", Diệp Thành cười đầy vui mừng, quả thật kinh ngạc với sức mạnh của Tiêu Thần.
"Các ngươi muốn nhìn đến khi nào?", thần tử Yêu tộc hai mắt dữ tợn, tiếng hét rung trời, bị đánh không ra hình người, không đánh lại Chiến Thể nên gọi cao thủ đến giúp cùng nhau giết chết Tiêu Thần.
"Đúng là ăn hại!", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, bước ra một bước, tay cầm Chí Tôn Phượng Hoàng Ấn.
Cùng lúc đó, Diệp Thành cũng xuất hiện mà còn tốc độ nhanh hơn, cơ thể như quỷ mị chặn trước mặt hắn ta, chậm rì rì nói: "Hai người họ một chọi một, ngươi cũng đừng nhúng tay vào, nhìn là được".
"Ngươi là ai mà dám ngăn cản ta?", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, Phượng Hoàng Ấn vốn đánh về phía Chiến Thể nên cũng đánh thẳng tới trước mặt Diệp Thành, sức mạnh khủng bố nghiền nát khung trời.
Diệp Thành không đáp, trong tay xuất hiện một thanh giáo màu đen, dùng giáo làm gậy. Một gậy trông vô cùng nhẹ nhàng lại đập nát Phượng Hoàng Ấn, ngay cả thần tử Phượng Hoàng cũng bị đẩy lùi, hét thảm một tiếng.
Mọi người xung quanh hoảng sợ, đặc biệt là đám thiên kiêu, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Có thể đẩy lùi thần tử trong một kích thì có có thể chắc chắn rằng Diệp Thành cũng là một yêu nghiệt.
Song, với ánh mắt của họ vẫn không thể nhìn thấu Diệp Thành bất kể là tử vẻ ngoài hay huyết mạch.
"Lại tới một tên đáng sợ!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt long lanh chớp chớp.
"Xem thường ngươi rồi", thần tử Phượng Hoàng hừ lạnh, khí tức tăng vọt, cả người tỏa ra tiên quang, có dị tượng huyền ảo vờn quanh, tiếng Phượng Hoàng hót lảnh lót, khí huyết cuồn cuộn tràn ngập bầu trời.
Hắn ta lại xông tới, một chưởng đánh ra một con Phượng Hoàng tắm hỏa sinh ra.
Diệp Thành vẫn không nói gì, lại dùng một gậy bình thường đánh nát con Phượng Hoàng vừa sinh ra trong ánh lửa.
Hắn chỉ phá hủy bí pháp của thần tử Phượng Hoàng chứ không tấn công, lẳng lặng đứng sừng sững giữa không trung.
Hắn trông y như một vị thần canh cửa đứng đó bảo vệ, muốn cản lại những kẻ địch khác của Tiêu Thần để cho hắn ta có một trận chiến công bằng. Nếu có người thứ ba tham gia vào thì phải vượt qua cửa ải là hắn.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng có thể giết chết thần tử Yêu tộc cho Tiêu Thần, nhưng hắn lại không làm vậy.
Tiêu Thần và thần tử Yêu tộc có ân oán không chết không ngừng, phải để Tiêu Thần tự tay giết hắn ta thì mới có thể khiến Tiêu Thần nguôi ngoai. Đó là một món nợ máu, đã vậy thì phải trả bằng máu.
Chủ yếu là với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng khó mà giết chết thần tử Phượng Hoàng trong thời gian ngắn.
"Trấn cho bổn vương!", thần tử Phượng Hoàng gầm lên, giữa trán bắn ra ánh sáng ngọc.
Nhìn kỹ mới thấy trong ánh sáng ngọc kia có một cái bảo ấn, tiên khí trút xuống như thác, mỗi luồng đều nặng tựa ngàn cân kết hợp với sát khí khủng bố. Đó là một vũ khí hủy diệt.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn hết sức bình tĩnh, lần thứ ba vung giáo lên, trông bình thường lại vô cùng bá đạo đập nát bảo ấn kia.
Thần tử Phượng Hoàng nổi giận, sức chiến đấu trực tiếp tăng mạnh, cầm kiếm tiên đỏ như máu đạp không xông tới.
Song, hắn ta vẫn không địch lại Diệp Thành, xông lên lần nào lại bị đánh trở về lần đó.
Chương 2183: Gậy đánh chó
Sau năm lần bảy lượt bị đánh, hắn ta vẫn chưa thể phá được lớp phòng ngự của Diệp Thành, còn bị hắn đánh cho thảm thiết. Cơ thể Phượng Hoàng nứt toạc, máu tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bầu trời.
"Tên kia là ai?", đám thần tử Long tộc và Vu tộc vò đầu nói: "Trâu bò vậy luôn".
"Chắc chắn là bạn của Chiến Thể rồi", có người thổn thức: "Đúng là tên này còn mạnh hơn tên kia".
"Huyền Hoang quả thật ngọa hổ tàng long, xem ra là đúng", Trung Hoàng cười khẽ.
"Cứ cảm thấy quen quen…", Bắc Thánh lẩm bẩm: "Con ngươi kia cứ gặp ở đâu đó rồi".
"Hắn là ai?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc tranh thủ ngó Diệp Thành một cái, có thể chắc chắn rằng không phải bạn, nhưng lại giúp mình trong tình cảnh này thì đúng là vô cùng nghĩa khí.
Thoáng chốc, hắn ta lập tức quay đầu lại, trực tiếp thả lỏng đánh, một chưởng đánh cho cơ thể thần tử Yêu tộc nát bươm.
Đã có người ngăn cản kẻ địch cho mình thì hắn ta không thể phụ tấm lòng tốt của người ta, phải cố gắng hết mình mới được.
Thần tử Yêu tộc càng thê thảm, không ngừng tắm máu, cơ thể liên tục khép lại lại lần lượt bị đánh cho nát bét. Vùng trời ấy đều là máu của hắn, trông hết sức chói mắt.
"Cùng xông lên, giết chết hai kẻ kia!", hắn ta hét, bị dồn đến đường cùng, kêu gọi cao thủ đến giúp. Chiến Thể mạnh vượt ngoài tưởng tượng của hắn ta nên cần phải có người giúp mới được.
"Được thôi!", thần tử Ma tộc cười lộ ra hàm răng trắng, bước thẳng lên trời.
Hắn ta xông về phía Tiêu Thần, so với Diệp Thành thần bí thì thần tử Ma tộc càng thích huyết mạch của Lôi Đình Chiến Thể. Nếu đánh chết được Lôi Đình Chiến Thể, còn có thể lấy được tiền thưởng của Yêu tộc thì sao không làm?
Chỉ là, nguyện vọng tốt đẹp đấy nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hắn ta vừa đặt chân đến khu vực ấy, còn chưa kip ra tay thì Diệp Thành đã xuất hiện như u linh, lập tức vung gậy lên đánh hắn ta bay ra ngoài. Tư thế kia trông hết sức khí phách.
Người xem ngơ ngác, kinh ngạc trước sức mạnh của Diệp Thành và cũng hoảng sợ với thân pháp cùng tốc độ của hắn.
Thần tử Ma tộc dừng lại, cái trán đẫm máu. Một gậy vừa này quá đột ngột khiến hắn ta không kịp trở tay, đến giờ mà đầu còn kêu ong ong, đau đớn khó nhịn.
Hắn ta cũng nổi giận, con ngươi đỏ bừng, mở ma hóa, sát khí ngùn ngụt.
Thần tử Phượng Hoàng cũng đi đến, tóc tai bù xù, hai mắt tàn nhẫn thi triển cấm pháp của Phượng Hoàng tộc.
Hai người trái phải ép sát, đều sử dụng tuyệt chiêu, bị đánh thảm như vậy nên muốn bắt tay giết chết Diệp Thành.
Con ngươi Diệp Thành vẫn nhàn nhạt, múa may cây giáo một mình đấu với cả hai. Song lại không rơi vào thế yếu, còn đánh cho hai thần tử bay khắp nơi, bầu trời lại nhuốm máu.
Hắn vẫn chặn trước khu vực kia, tỏ rõ không cho kẻ thứ ba làm phiền đến trận chiến của Tiêu Thần và thần tử Yêu tộc, xem như tranh thủ thời gian cho Tiêu Thần. Hễ ai bước vào, hắn sẽ không chút do dự đánh bay.
Sự khủng bố của hắn khiến cho khắp nơi tò mò, muốn nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thành, nhưng vẫn không thể nhìn thấy.
Thần tử Phượng Hoàng và Ma tộc trông hết sức chật vật, tức điên người, bất chấp tất cả xông tới.
Nhưng Diệp Thành vẫn chỉ phòng thủ, đối phó một cách hết sức thuần thục.
Thần tử Thần tộc nhìn mà gai mắt, hừ lạnh một tiếng tham gia vào cuộc chiến. Nhất Khí Hóa Tam Thanh ngưng tụ ra hai người, bất kể là bản tôn hay phân thân đều thi triển thần thông cái thế.
Hắn ta xem như đã hiểu, muốn giết Lôi Đình Chiến Thể thì phải bước qua phòng tuyến của Diệp Thành.
Lại tới một kẻ đáng gờm, Diệp Thành cũng sẽ không khách sáo, nhanh chóng di chuyển xông tới trước mặt phân thân của thần tử Thần tộc, không nói một câu giơ giáo đánh tới, trực tiếp đánh nát phân thân
Á đù!
Xung quanh lại hoảng sợ, một gậy kia cũng khủng bố ghê, một phân thân cứ thế trực tiếp bị đánh nát.
Phụt!
Trong tiếng hô đầy kinh ngạc, phân thân thứ hai của thần tử Thần tộc cũng bị tiêu diệt, hóa thành làn khói.
Thần Tử Thần tộc nổi giận, dịch chuyển xông tới, một kiếm khủng bố bổ ra thành một dải ngân hà.
Diệp Thành vung giáo đâm thẳng lên trời quấy loạn phong vân, dải ngân hà kia trực tiếp bị đánh nát.
Cùng lúc đó, thần tử Ma tộc và Phượng Hoàng cũng xông tới, nhưng xấu hổ hơn là vẫn bị Diệp Thành mỗi người một gậy đánh bay ra ngoài. Thần tử Thần cũng bị đánh bay.
"Hai gậy đánh nát hai phân phân, ba gậy đẩy lùi ba thần tử, sức chiến đấu cũng quá đáng..."
"Cùng nhau xông lên hết đi!", thần tử Yêu tộc gầm lên, hắn ta đã bị đánh không ra hình người.
Vừa gầm xong đã thấy có bốn bóng người bay ra, thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc cũng có mặt, hai người một đội, chia nhau đánh về phía Tiêu Thần và Diệp Thành, sát khí rợp trời.
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trở tay vung gậy lên đẩy lùi thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc.
Sau đó, hắn bước ra một bước đi đến chỗ hai người xông về phía Tiêu Thần. Hai người kia còn chưa kịp mở miệng khoác lác đã bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài khoảng 800 trượng.
Giết!
Đám thần tử Phượng hét lên, trực tiếp làm lơ thần tử Yêu tộc và Tiêu Thần mà xông về phía Diệp Thành. Trước sau có tổng cộng bảy thần tử, ai nấy cũng đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thành thể hiện thần uy, thanh giáo trong tay kêu vù vù, không dùng bí pháp hay thần thông, mỗi lần ra tay đều gọn gàng lưa loát, hăng hái khí phách, hết gậy này đến gậy khác được hắn vung lên.
Cảnh tượng kế tiếp có chút không nỡ nhìn thẳng.
Một đánh bảy lại bị Diệp Thành ấn đầu đánh,
Bảy thần tử cứ xông lên là lại bị đánh bay, một gậy một tên vô cùng dứt khoát.
"Kia rốt cuộc là ai! Có cần phải khủng bố vậy không", thái tử Bạch Hồ hung hăng vò đầu nói.
"Mẹ nó, mỗi tên một gậy, đang đánh chó đó hả?"
"Từ đầu đến cuối cũng không có dùng bất cứ bí pháp nào, khó mà đoán được rốt cuộc là thần thánh phương nào", Nam Đế thổn thức: "Sức chiến đấu như thế đã không thua kém gì chúng ta, thật khủng bố".
"Tên đầu hói, có phải ngươi đã nhận ra người nọ là ai?", Bắc Thánh liếc Tây Tôn.
"Không thể nói, không thể nói!", Tây Tôn mỉm cười, khẽ lắc đầu đáp.
Chương 2184: Bạn cũ?
Giết!
Bảy thần tử gầm lên, liều mạng xông tới.
Đặc biệt là thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc, tấn công mãnh liệt nhất, vẻ mặt dữ tợn như quỷ dữ.
Vốn tưởng rằng thành Thánh Nhân, dung hợp căn nguyên và thần tàng, sức chiến đấu tăng vọt là có thể kiêu căng ngạo mạn. Ai ngờ, nửa đường lại xông ra một cục xương cứng.
Chúng ta chọc ai chứ, có khuôn mặt thiếu đánh hay gì? Vừa đến những trường hợp quan trọng là đã bị đánh, đại hội Dao Trì rồi thành cổ Đông Hoang tới di tích, giờ lại đến Linh Sơn cũng bị đánh.
Ba người càng nghĩ càng tức, điên cuồng tấn công, không ngừng thi triển vô số thần thông bí pháp khủng bố, bất chấp tất cả muốn giết Diệp Thành.
Khu vực kia đã hoàn toàn bị đánh nát, vòm trời sụp đổ, không gian rối loạn xuất hiện vô số cái khe.
Thánh Nhân bình thường cũng không dám bước chân tới, một khi bước vào chắc chắn sẽ bị xay thành thịt vụn, hồn phi phách tán.
Diệp Thành lại như chẳng sao cả, giẫm lên không trung bễ nghễ chúng sinh. Mặc kệ ngươi tấn công có mãnh liệt cỡ nào thì ta cũng chỉ dùng một gậy đánh trả. Các ngươi mạnh lên, ông đây cũng đâu ngồi không!
Tuy tu vi rớt xuống Thánh Nhân sơ cấp, nhưng hắn không ngừng đánh nhau với Thánh Nhân, sự trải nghiệm là không có bất cứ kẻ nào có thể bằng được. Là một sự trui rèn đến cùng cực.
Giống như giết chết Thiên Ma Đại Đế vào hơn hai trăm năm trước.
Giống như trải qua thiên kiếp đấu tranh trên con đường xưng Đế.
Sự hiểu biết của hắn với Đạo đã đạt tới một cảnh giới khủng bố, trở lại bản chất, không có bất cứ người cùng cấp nào có thể sánh bằng.
Từ xưa đến nay nói Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp cũng không phải là không có căn cứ. Tiếng tăm của họ đều là chinh chiến ra được.
"Ngươi là ai, tại sao lại giúp ta?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc không kiềm được truyền âm hỏi.
"Bạn cũ!". Diệp Thành cười đáp.
"Bạn cũ?"
"Đừng lo lắng, cứ yên tâm chiến đấu đi, mọi kẻ địch cứ để ta", Diệp Thành nói xong khẽ vung tay lên.
Chỉ thấy trong tay áo hắn bắn ra một luồng ánh sáng xẹt qua không trung rồi rơi vào trong Tiêu Thần.
Nhìn kỹ thì nó chính là một thanh chiến kích có khắc thần vận cổ xưa nhuộm đầy dấu vết năm tháng.
Đó là Chiến Vương Kích, là vũ khí bổn mạng của Chiến Vương.
Trong trận chiến chống ma, Tiêu Thần chết trận, Chiến Vương Kích thất lạc, bị Diệp Thành nhặt được và vẫn luôn mang theo bên người hơn hai trăm năm. Lần này, thanh thần binh kia cũng coi như là trở về với chủ.
Chiến Vương Kích có linh, kêu ong ong như đang vui mừng và phấn khích khiến Tiêu Thần cảm thấy hết sức thân thiết.
"Kích tốt!", Tiêu Thần hét lên, máu chiến sôi sùng sục, chiến ý tăng vọt, một con rồng vàng kim lao ra khỏi ra thể hắn ta. Đó là chiến long trên trời.
"Chết đi!", thần tử Yêu tộc xông đến, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ đậm, tay cầm đại ấn khủng bố.
Con ngươi Tiêu Thần lấp lánh ánh sáng, vung chiến kích lên.
Một kích này có thể nói là vô cùng khủng bố, trực tiếp bổ đôi đại ấn đánh bay thần tử Yêu tộc.
Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể thần tử Yêu tộc lập tức nứt toạc.
Nhưng mức độ hồi phục của tên này rất kinh khủng, miệng vết thương đốt cháy lên linh khí, yêu quang vờn quanh cuối cùng khép lại.
Chỉ cần hắn ta còn một đống thịt thì vẫn có thể khôi phục lại cơ thể. Tuy sức chiến đấu vượt qua được thần tử Yêu tộc nhưng lại khó mà giết được hắn ta.
Tiêu Thần hừ lạnh, đạp vỡ không trung xông thẳng đến, mỗi một giọt máu đều đang thiêu đốt.
Tiêu Thần điên cuồng tấn công, tuy thần tử Yêu tộc khó giết, song vẫn bị đánh nát hết lần này đến lần khác.
Thời gian của hắn ta cũng không nhiều lắm, không biết Diệp Thành có thể ngăn cản giúp mình bao lâu nên cần phải giết chết thần tử Yêu tộc trong thời gian ngắn nhất, đòi lại món nợ máu kia.
Thần tử Yêu tộc hoảng sợ, cảm giác được mùi vị của cái chết, không dám đánh tiếp. Hắn ta lấy trận bàn ra định bỏ chạy.
"Chạy cái gì?", Tiêu Thần sải bước xông đến, thần tử Yêu tộc vừa bước lên trận bàn đã bị lôi ra.
"Cứu ta". Thần tử Yêu tộc hét lên, điên cuồng kêu gọi cao thủ, cứ đánh tiếp thì hắn ta sẽ chết.
Không ngờ tiếng hét của hắn ta quả thật đã tác động đến rất nhiều người.
Càng ngày càng có nhiều anh tài xông lên hết người này đến người khác.
Đám yêu nghiệt kia đều là những gia tộc thân thiết với Yêu tộc. Lần này, nếu giúp thần tử Yêu tộc giết chết Chiến Thể thì chắc chắn sẽ lập công lớn, còn có thể nhận được tiền thưởng.
Quan trọng là danh tiếng của bản thân, có thể giẫm lên xương máu của Chiến Thể thì mai sau sẽ trở thành một loại vinh quang trên con đường tranh giành ngôi Đế.
Nhưng tưởng tượng luôn tốt đẹp và sự thật lại vô cùng tàn nhẫn.
Chiến Thể cũng không phải không ai giúp, hắn ta có người bảo vệ, còn là một vị vô cùng hung ác và bá đạo.
Còn Diệp Thành, ai tới cũng không từ chối, từ một chọi bảy biến thành một chọi tám, một chọi chín, một chọi mười...
Thân pháp của hắn quỷ dị cùng cực, thanh giáo trong tay lại vô cùng bá đạo, múa may như con xoay, thần tử bị đánh bay tứ tung.
Thấy hắn bá đạo như vậy thì ngày càng nhiều thần tử xông lên trời, trước sau có ba mươi mấy người, sát khí, bí thuật, trận pháp, quyền pháp, chưởng ấn bay đầy trời.
Diệp Thành cau mày, có hơi áp lực bèn cởi bỏ cấm thuật.
Cảnh tượng đã có chút khủng bố, những thần tử bị đánh bay đã không thể dùng người để hình dung, mà phải là từng mảng. Cứ một đám xông lên, lại bị tập thể đánh bay.
Vòm trời chấn động, bị bí pháp rực rỡ muôn mã bao phủ, pháp khí, sát kiếm bay đầy trời, máu tươi văng khắp nơi, đủ loại màu sắc. Mỗi một màu đều đại biểu cho một loại huyết mạch.
"Đây... đây mới thật sự là yêu nghiệt!", đám đông nuốt nước miếng, nhìn mà run bần bật, mạnh thật.
"Một mình chọi ba mươi thần tử, cái này hoàn toàn lật đổ thành tích của Thánh Thể ở thành cổ Đông Hoang luôn rồi!"
"Lần này, ta nên quay về đất tổ với gia tộc", Nam Đế không khỏi thổn thức, mặt mày tràn ngập cảm xúc: "Chạy tới Tây Mạc nghe giảng Đạo lại gặp một người khủng bố như vậy, cũng không biết là ai, áp lực ghê".
"Dù sao ta cũng đánh không lại hắn", Tiểu Cửu Tiên phồng má: "Chưa thấy ai đánh đấm kinh khủng như vậy".
Trận chiến diễn ra hết sức kịch liệt, những thiên kiêu chưa tham gia vào chỉ lẳng lặng đứng nhìn chứ không định giúp đỡ.
Cũng không phải không giúp, mà là họ muốn tay những người đó ép ra con bài chưa lật của Diệp Thành để khám phá thân phận hắn.
Nhưng xấu hổ hơn là cả ba mươi thần tử xông lên vẫn không thể ép lộ thân phận của Diệp Thành, còn bị Diệp Thành đánh bay tứ tung. Cảnh tượng kia quả thật rất khủng bố.
Chương 2185: Người quen
"Kia là hậu bối nhà ai thế, quả thật đáng kinh ngạc mà", giờ phút này, ngay cả đám yêu quái trên Linh Sơn cũng giật mình. Sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã đổi mới khái niệm của họ, hậu bối như thế đúng là có một không hai.
"Tôn Giả, ngươi có nhận ra được thân phận của người nọ không?", vô số người nhìn về một phía, đó là một vị Phật Đà khuôn mặt uy nghiêm, trông rất hiền lành, phật quang bắn ra xung quanh, niệm lực cuồn cuộn, hai mắt bình tĩnh, thâm thúy như biển sâu chứa đựng phật pháp vô thượng, cực kỳ bất phàm.
Người này chính là Thích Già Tôn Giả của Tây Mạc. Hôm nay, đến lượt ông ta giảng phật pháp.
Dựa theo thời gian thì ông ta nên giảng đạo từ lâu.
Ai ngờ, rất nhiều hậu bối bên ngoài Linh Sơn lại đánh nhau.
Là một Tôn Giả Phật Gia cấp Chuẩn Đế. ông ta vẫn chưa nổi giận, còn tự giác làm một người đứng xem.
Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, ông ta chỉ mỉm cười yên lặng nhìn Diệp Thành, trong mắt có kinh ngạc lại xen chút thú vị dường như đã biết Diệp Thành là, song vẫn không nói ra.
Đám già đời thấy ông ta như vậy cũng không tiện hỏi tiếp, lại quay đầu nhìn Diệp Thành bên ngoài núi.
Lúc họ quay lại nhìn thì vừa hay thấy thần tử Phượng Hoàng xông tới.
Tên kia đầu bù tóc rối, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn. Hắn ta đã hoàn toàn nổi điên y như một con chó dại.
Trong cơ thể hắn ta lao ra một cái lò đồng, nó là một pháp khí khủng bố thuộc cấp Thánh Vương có sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà, tuy pháp khí khủng bố đấy, nhưng con người còn trâu bò hơn.
Chẳng hạn như Diệp Thành, mạnh khủng kiếp, vẫn dùng giáo y như cây gậy đánh bay lò đồng kia đi. Ánh sáng trên vũ khí cấp Thánh Vương tối xuống, suýt nữa nát.
Pháp khí hư hao, thần tử Phượng Hoàng cũng bị cắn trả, bay ngược ra ngoài, cổ họng hơi tanh, điên cuồng hộc máu.
Thần tử Thần tộc và Ma tộc cùng nhau xông đến, sát khí rợp trời, người cầm ấn, người vùng nắm đấm, đều là những thần thông bí pháp mạnh mẽ.
Diệp Thành hừ lạnh, trở tay vung lên trực tiếp đánh bay.
Thần tử Ma tộc bị đánh cả người lẫn ấn bay thẳng lên trời.
"Đến lượt ngươi!", Diệp Thành quát, trở tay lại một gậy không gì cản nổi quét về phía thần tử Thần tộc.
Song, ngay khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy lạnh sống lưng, xuất hiện sát khí đâm cho cơ thể Diệp Thành cảm thấy đau đớn.
Trong giây phút quan trọng ấy, hắn trở tay thu gậy, dứt khoát nghiêng người.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm đen tuyền xuất hiện lướt ngang qua mặt nạ quỷ của hắn.
Kiếm ngân vang, sát khí quá mạnh mẽ khiến mặt nạ trực tiếp vỡ vụn.
Khuôn mặt của Diệp Thành lập tức hiện ra, dẫn đến một đợt chấn động.
"Ta không nhìn nhầm chứ!", vô số người hoảng sợ hô lên.
"Thánh Thể vẫn còn sống?", vẻ mặt của người xem lập tức trở nên phấn khích: "Sao có thể chứ, chẳng phải lúc trước đồn rằng hắn đã chết ở trong Minh Thổ à? Có rất nhiều người đã nhìn thấy tận mắt luôn, vụ gì đây?"
"Vạn tộc của Nam Vực bày ra trận thế lớn như vậy, không tiếc dùng lệnh truy nã, chín vị Chuẩn Đế, chín đế binh. Vậy mà vẫn không thể giết chết hắn, hắn thành thần rồi hả?"
"Lệnh truy nã Vạn tộc vừa được ban ra, ngay cả Thôn Thiên Ma Tôn còn bị giết nhưng Thánh Thể vẫn sống. Tên đó đúng là trâu bò thật".
"Hèn chi sức chiến đấu khủng bố như vậy, ta nên đoán được từ sớm mới đúng", Trung Hoàng và Nam Đế lắc đầu cười..
"Không biết Kim Ô với Côn Bằng mà biết có từ đất tổ giết ngược về không? Trận thế khổng lồ như vậy mà vẫn chẳng thể giết nổi Hoang Cổ Thánh Thể".
"Hay cho tên khốn ấy, đợi đánh xong nhất định phải thanh toán nợ nần mới được", con ngươi xinh đẹp của Bắc Thánh nổi lửa, há má cũng hơi ửng hồng. Đường đường là thần nữ của Cửu Lê tộc, Bắc Thánh Huyền Hoang, người đẹp nhất bắc Nhạc lại bị tên không biết xấu hổ kia lột sạch quần áo. Đến giờ mà cô ta vẫn còn nhớ như in trong đầu.
"Ta đã nói mà!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt trong vắt chớp chớp rồi cong thành vầng trăng non.
"Kinh ngạc không?", thái tử Bạch Hổ ho khan, ngó Thanh Long và Huyền Vũ bên cạnh.
"Cũng không kinh ngạc lắm", mọi người lắc đầu cười.
"Tưởng là vị nào!", đám thần tử Long tộc cũng cong môi: "Ngoài thành cổ Đông Hoang không chết, ở di tích viễn cổ cũng không chết và vẫn sống nhăn răng dưới lệnh truy nã của Vạn tộc. Xét về thủ đoạn bảo vệ tính mạnh thì đúng là phải nể Thánh Thể. Người gì y như gián, chẳng đánh chết nổi".
"Thế mà vẫn còn sống, không ngờ ngươi vẫn còn sống!", đám thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc cười đầy dữ tợn, trông hơi có chút biến thái. Tức giận khi Diệp Thành còn sống và cũng phấn khích khi hắn vẫn sống. Bời vì như thế thì họ có thể mặc sức trả thù để đền bù cho sự tiếc nuối lúc trước.
"Rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười lạnh, trong con người hừng hực ánh lửa, vui muốn chết. Thánh Thể còn sống, hắn ta vẫn còn hy vọng cướp lại Lục Đạo Tiên Nhãn.
"Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể!", ở một mảnh không trung khác, Tiêu Thần hơi kinh ngạc nên chiến kích cũng thoáng du dự.
"Lúc nào mà mình lại có một người bạn khủng bố cỡ này vậy", Tiêu Thần khó hiểu, tự nhận mình và Thánh Thể chưa từng qua lại.
"Không thể nào", một tiếng hộc máu vang lên và đến từ thần tử Yêu tộc. Cơ thể hắn ta vừa khép lại, nghe nói Diệp Thành còn sống thì trực tiếp hộc máu, cơ thể lại nứt toạc, gầm thét như một tên điên.
Lại ngó đám lão già trên Linh Sơn, mặt mày ai cũng phấn khích.
Từ lúc đánh nhau, họ đều đang đoán thân phận của Diệp Thành, ai cũng nghĩ tới nhưng lại không nghĩ đến Thánh thể đã chết. Giờ thấy lại vô cùng xấu hổ.
Mà lúc này, là nhân vật chính nhưng vẻ mặt Diệp Thành lại hết sức bình tĩnh, lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.
Mắt thần thức của hắn đang nhìn chằm chằm vào một vùng trời như thể xuyên thấu hư vô thấy được một bóng người mông lung mờ ảo. Hắn ta y như u linh, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, một kiếm ban nãy chính là do hắn ta thi triển.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì chắc có lẽ đã bị xuyên thủng, trực tiếp bị giết chết rồi.
"Đúng là khiến bổn vương bất ngờ mà!", Tịch Diệt Thần Thể cười gằn, con ngươi cô quạnh như một cái vực thẳm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta hoảng hốt.
"Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi!", Diệp Thành mặt mày hờ hững nhàn nhạt nói.
“Long Kiếp, về nhà được không vậy, sao đi đâu cũng có mặt ngươi thế?”, thần tử Vu tộc đen mặt nói.
“Ngươi còn nói nữa có tin ta đánh ngươi không!”, thần nữ Linh tộc hung hăng trừng thần tử Vu tộc một cái.
“Ngươi bớt dọa hắn ta đi, bà đây cũng không hiền đâu”, thần tử Cổ tộc khó chịu.
“Làm như ta hiền vậy”.
“Đánh nhau thì ta đây cũng không sợ”, thần tử Man tộc bước lên, lù lù cực kỳ chói mắt.
“Ngươi sang bên cạnh chơi đi”, thần tử Vu tộc chửi ầm lên.
“Hừ!”
Bên kia đánh hăng say, họ bên này cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Người xung quanh nhìn mà khóe miệng giật tăng tăng, đám thần tử thần nữ này đúng là biết chơi, tên nào cũng quái đản.
Diệp Thành nhìn mà cũng buồn cười, nhưng không để ý lắm, vẫn quan sát xung quanh và tìm được thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc. Mẹ nó, tất cả đều là kẻ thù.
Song, điều khiến hắn kiêng kỵ vẫn là một bóng người núp trong hư không.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta cũng tới. Đúng là tới như ma đi như quỷ, khiến người ta khó mà đề phòng cho được.
Trung Hoàng cũng tới, giả trang giấu đi khí tức và huyết mạch đứng trong đám đông.
Còn có Tây Tôn, trực tiếp lộ ra bóng người, khuôn mặt trang nghiêm, Phật quang tỏa sáng sau đầu.
Đằng sau Tây Tôn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, không ai khác chính là người đẹp nhất Bắc Nhạc.
Đó là Bắc Thánh, vừa xuất hiện đã rước lấy vô số ánh nhìn, sắc đẹp của cô ta không thua kém Dao Trì chút nào.
Tiếng thổn thức không ngừng vang lên, khi ở di tích viễn cổ ai cũng cho rằng Bắc Thánh là con trai. Nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể đánh bậy đánh bạ thì vẫn chẳng biết Bắc Thánh là nữ, còn là một cô gái hết sức xinh đẹp.
Diệp Thành ho khan, hơi xấu hổ, nhớ đến đêm đó trấn lột sạch Bắc Thánh là lại không được tự nhiên.
“Hử? Thái tử Huyền Vũ?”, Diệp Thành đang ho thì có người trong đám đông kinh ngạc la lên.
Diệp Thành nghe vậy bình tĩnh lại nhìn về một phía, có bốn bóng người cùng nhau bước đến.
Đúng là Huyền Vũ, bên cạnh còn có thái tử Bạch Hổ, Thanh Long và công chúa Chu Tước.
Diệp Thành kinh ngạc, đa số các tộc ở Nam Vực đã quay về đất tổ, không ngờ họ cũng chạy đến đây như đám Quỳ Ngưu. Chắc hẳn cũng là tới rèn luyện, không trải qua sóng gió thì sao có thể trưởng thành.
Bốn người cũng khiến xung quanh chú ý, đều là thái tử công chúa, bậc cha chú từng có Đại Đế, ai mà không phải kẻ tàn nhẫn. Đi đến đâu cũng toát ra ánh hào quang, lai lịch cũng quả thật rất phi phàm.
Thái tử Bạch Hổ và Huyền Vũ còn tính bình tĩnh, nhưng thái tử Thanh Long và công chúa Chu Tước lại lộ ra vẻ bực bội.
Thái tử Thanh Long nhìn về phía thần tử Long tộc, một bên là Thanh Long, một bên là Thương Long, bậc cha chú đều là Tổ Long Hồng Hoang. Song, lại là hai nhánh của huyết mạch, từ xưa đến giờ vẫn luôn có ân oán với nhau.
Diệp Thành cười khẽ, nhìn về phía thanh niên áo tím đang đạp không bước đến.
Kia là thái tử Kỳ Lân, cũng là Nam Đế.
Y cũng tới, đúng như mong muốn thăng lên Thánh Nhân và cũng không trở về đất tổ với Kỳ Lân tộc.
Y đến khiến cho Bắc Thánh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hồi còn ở di tích viễn cổ, vì tên khốn Diệp Thành mà Nam Đế hiếm khi bị đánh.
“Xong chuyện rồi hai ta lại tâm sự”, Nam Đế cười nhìn Bắc Thánh.
“Tâm sự gì mà tâm sự, không rảnh”, Bắc Thánh trực tiếp bật lại, vừa thấy đã biết nóng tính.
“Ta rảnh, hai ta tâm sự nhé”, Tiểu Cửu Tiên chớp chớp đôi mắt to tròn, cười hì hì nói.
“Con nhóc nhà cô, còn chưa tìm cô tính sổ đâu”, Nam Đế liếc Tiểu Cửu Tiên, trong bữa tiệc Côn Luân ở Trung Châu bị Đế Cửu Tiên đuổi theo cả đường quả thật là vô cùng mất mặt.
Đành thế thôi, hồi đó y chỉ là Chuẩn Thánh còn Đế Cửu Tiên lại là Thánh Nhân, đánh không lại nên chỉ có thể chạy.
Giờ, ai cũng là Thánh Nhân nên đương nhiên phải trả thù rồi.
Hừ, Tiểu Cửu Tiên không phục, so đánh nhau thì cô chưa rén bao giờ, ai sợ ai!
Diệp Thành vẫn nhìn ngó xung quanh, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh và Trung Hoang đều đến, riêng lại không thấy con mọt sách Đông Thần Dao Trì đâu. Ừm, cô cũng là chuyển thế của Cơ Tuyết Băng.
“Hay là lại tìm nơi nào ngồi đọc sách rồi!”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải lại xuất hiện cảnh nóng bỏng trong Thương Lan Giới: “Chưa biết chừng đang ở nhà mài dao chuẩn bị chém mình ấy chứ”.
Không biết, nếu để hắn biết giờ Cơ Tuyết băng đang ở trong Vong Xuyên thì sẽ có vẻ mặt gì.
Xung quanh vẫn không ngừng có người chạy đến, không thiếu yêu nghiệt nổi tiếng hơn cả Chiến Thể và thần tử Yêu tộc.
“Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ, thần tử Phượng Hoàng, Tịch Diệt Thần Thể, thái tử công chúa của hoàng tộc Nam Vực, Đế Cửu Tiên, Chiến Thể, thần tử hồn tộc, Si Mị tộc...”, có người thổn thức chậc lưỡi, không ngờ lại có nhiều yêu nghiệt đến như vậy.
“Sao không thấy Đông Thần Dao Trì!”
“Tiếc là cũng không có Hoang Cổ Thánh Thể, thái tử Côn Bằng và Kim Ô!”
“Còn đệ tử Kiếm Thần, thần nữ Đan Tôn Điện nữa!”
“Nếu thần tử thần nữ Côn Luân Hư và hoàng triều Đại Hạ cũng tới thì mới vui”.
“Ngôi sao tụ hội, đúng là thời đại hoàng kim!”
'Thời đại này là của bọn họ”.
“Lão phu như thấy được cảnh tượng tranh giành thảm thiết trên con đường đến Đế”, đám người già nhìn một đám thiên chi kiêu nữ mà buồn bã: “Chắc chắn sẽ là một con đường đẫm máu”.
“Đúng là đi đến đâu ồn ào đến đó”, Diệp Thành khẽ than, người tiên nhãn nên hắn càng có thể nhìn rõ.
Ngoài bên ngoài, trong tối còn có rất nhiều kẻ khủng bố có huyết mạch và căn nguyên cực kỳ mạnh mẽ. Chẳng qua họ không xuất hiện thôi, ai cũng có được truyền thừa bất hủ, vô cùng mạnh.
Chương 2182: Thần bảo vệ
"Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi!", trong tiếng người ồn ào, thần tử Yêu tộc vung kiếm tấn công.
"Vậy không chết không ngừng", Tiêu Thần hừ lạnh: "Món nợ máu ở Lê Xuyên thì hãy dùng máu trả đi".
Đơn giản nói một câu, trận chiến lại nổ ra, đánh thẳng lên trời.
Anh tài đối đầu với yêu nghiệt, đây là trận chiến đỉnh cấp nhất.
Thái tử Yêu tộc cực kỳ mạnh mẽ, liên tiếp sử dụng bí thuật đánh cho trời sụp đất nứt.
Tiêu Thần còn mạnh hơn, khí thế nuốt núi sông, thế tới rào rạt.
Sóng xung kích của trận chiến quá lớn khiến những tu sĩ vây xem xung quanh đành lùi ra sau sợ bị lan đến.
"Lê Xuyên mà Chiến Thể nhắc đến là nơi nào?", có người khó hiểu hỏi.
"Lê Xuyên là quê hương của Chiến Thể", có người biết lên tiếng trả lời: "Lúc trước, tam hoàng tử Yêu tộc Đồ Kình say nắng một cô gái ở Lê Xuyên. Cô ta thề sống thề chết không theo, bị hắn ta giết chết".
"Lôi Đình Chiến Thể đi rèn luyện về đương nhiên nổi giận, trực tiếp giết chết tam hoàng tử Yêu tộc".
"Thần tử Yêu tộc ác hơn, không tìm thấy Chiến Thể bèn dẫn cao thủ đến diệt Lê Xuyên".
"Ra là có ân oán như vậy! Chẳng trách!", có người thổn thức nói, không khỏi thương xót cho Lê Xuyên.
"Hóa ra cũng gánh trên vai nợ máu thù nhà", Diệp Thành nghe được, trong con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
"Chết đi!", trên không, thần tử Yêu tộc thi triển cấm thuật, tay cầm càn khôn nhật nguyệt dung hợp vào đạo của bản thân, giơ tay đánh ra một chưởng như núi đè đánh sụp cả bầu trời.
Tiêu Thần không nói gì, chì dùng đòn đánh khủng bố hơn đáp trả, một quyền nghịch thiên đấm thẳng vào chưởng ấn.
Chưởng ấn bị phá, thần tử Yêu tộc cũng bị thương, bình bịch lùi lại, hộc máu. Hắn ta còn chưa đứng vững, Tiêu Thần đã như quỷ mị xông tới, một chưởng đập cho thần tử Yêu tộc máu me be bét.
Thần tử Yêu tộc gầm lên, giữa trán lóe lên yêu mang, bắn ra sát kiếm định giết chết nguyên thần của Tiêu Thần.
Chiến Thể cũng không phải có tiếng mà không có miếng, trực tiếp dùng cơ thể đỡ rồi giơ tay đánh cho thân thể thần tử Yêu tộc rách nát.
Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ máu me khiến mọi người xung quanh không nỡ nhìn thẳng.
Tuy thần tử Yêu tộc mạnh đó nhưng lại khó chống lại thế tấn công của Chiến Thể.
Cái gọi thần thông bí pháp tựa như vật trang trí trước mặt Chiến Thể, cơ thể hắn ta lần lượt bị đánh nát, máu vẩy đầy trời trông vô cùng ghê người khiến người xem hít ngược một hơi.
"Lúc trước chỉ nghe nói, giờ gặp mới thấy Chiến Thể quả thật vô cùng bá đạo!", vô số tiếng tặc lưỡi vang lên, nữ tu nhìn mà hai mắt lấp lánh, Tiêu Thần chính là một vị anh tài cái thế.
"Thần tử Yêu tộc đã hoàn toàn dung hợp căn nguyên và thần tàng, nhưng vẫn bị Chiến Thể nắm đầu đánh".
"Anh tài trong Huyền Hoang xuất hiện lớp lớp, đúng là không phải nói chơi. Giờ Chiến Thể cũng đã có uy phong của Thánh Thể khi xưa rồi".
"Tư chất còn hơn kiếp trước rất nhiều", Diệp Thành cười đầy vui mừng, quả thật kinh ngạc với sức mạnh của Tiêu Thần.
"Các ngươi muốn nhìn đến khi nào?", thần tử Yêu tộc hai mắt dữ tợn, tiếng hét rung trời, bị đánh không ra hình người, không đánh lại Chiến Thể nên gọi cao thủ đến giúp cùng nhau giết chết Tiêu Thần.
"Đúng là ăn hại!", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, bước ra một bước, tay cầm Chí Tôn Phượng Hoàng Ấn.
Cùng lúc đó, Diệp Thành cũng xuất hiện mà còn tốc độ nhanh hơn, cơ thể như quỷ mị chặn trước mặt hắn ta, chậm rì rì nói: "Hai người họ một chọi một, ngươi cũng đừng nhúng tay vào, nhìn là được".
"Ngươi là ai mà dám ngăn cản ta?", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, Phượng Hoàng Ấn vốn đánh về phía Chiến Thể nên cũng đánh thẳng tới trước mặt Diệp Thành, sức mạnh khủng bố nghiền nát khung trời.
Diệp Thành không đáp, trong tay xuất hiện một thanh giáo màu đen, dùng giáo làm gậy. Một gậy trông vô cùng nhẹ nhàng lại đập nát Phượng Hoàng Ấn, ngay cả thần tử Phượng Hoàng cũng bị đẩy lùi, hét thảm một tiếng.
Mọi người xung quanh hoảng sợ, đặc biệt là đám thiên kiêu, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Có thể đẩy lùi thần tử trong một kích thì có có thể chắc chắn rằng Diệp Thành cũng là một yêu nghiệt.
Song, với ánh mắt của họ vẫn không thể nhìn thấu Diệp Thành bất kể là tử vẻ ngoài hay huyết mạch.
"Lại tới một tên đáng sợ!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt long lanh chớp chớp.
"Xem thường ngươi rồi", thần tử Phượng Hoàng hừ lạnh, khí tức tăng vọt, cả người tỏa ra tiên quang, có dị tượng huyền ảo vờn quanh, tiếng Phượng Hoàng hót lảnh lót, khí huyết cuồn cuộn tràn ngập bầu trời.
Hắn ta lại xông tới, một chưởng đánh ra một con Phượng Hoàng tắm hỏa sinh ra.
Diệp Thành vẫn không nói gì, lại dùng một gậy bình thường đánh nát con Phượng Hoàng vừa sinh ra trong ánh lửa.
Hắn chỉ phá hủy bí pháp của thần tử Phượng Hoàng chứ không tấn công, lẳng lặng đứng sừng sững giữa không trung.
Hắn trông y như một vị thần canh cửa đứng đó bảo vệ, muốn cản lại những kẻ địch khác của Tiêu Thần để cho hắn ta có một trận chiến công bằng. Nếu có người thứ ba tham gia vào thì phải vượt qua cửa ải là hắn.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng có thể giết chết thần tử Yêu tộc cho Tiêu Thần, nhưng hắn lại không làm vậy.
Tiêu Thần và thần tử Yêu tộc có ân oán không chết không ngừng, phải để Tiêu Thần tự tay giết hắn ta thì mới có thể khiến Tiêu Thần nguôi ngoai. Đó là một món nợ máu, đã vậy thì phải trả bằng máu.
Chủ yếu là với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng khó mà giết chết thần tử Phượng Hoàng trong thời gian ngắn.
"Trấn cho bổn vương!", thần tử Phượng Hoàng gầm lên, giữa trán bắn ra ánh sáng ngọc.
Nhìn kỹ mới thấy trong ánh sáng ngọc kia có một cái bảo ấn, tiên khí trút xuống như thác, mỗi luồng đều nặng tựa ngàn cân kết hợp với sát khí khủng bố. Đó là một vũ khí hủy diệt.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn hết sức bình tĩnh, lần thứ ba vung giáo lên, trông bình thường lại vô cùng bá đạo đập nát bảo ấn kia.
Thần tử Phượng Hoàng nổi giận, sức chiến đấu trực tiếp tăng mạnh, cầm kiếm tiên đỏ như máu đạp không xông tới.
Song, hắn ta vẫn không địch lại Diệp Thành, xông lên lần nào lại bị đánh trở về lần đó.
Chương 2183: Gậy đánh chó
Sau năm lần bảy lượt bị đánh, hắn ta vẫn chưa thể phá được lớp phòng ngự của Diệp Thành, còn bị hắn đánh cho thảm thiết. Cơ thể Phượng Hoàng nứt toạc, máu tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bầu trời.
"Tên kia là ai?", đám thần tử Long tộc và Vu tộc vò đầu nói: "Trâu bò vậy luôn".
"Chắc chắn là bạn của Chiến Thể rồi", có người thổn thức: "Đúng là tên này còn mạnh hơn tên kia".
"Huyền Hoang quả thật ngọa hổ tàng long, xem ra là đúng", Trung Hoàng cười khẽ.
"Cứ cảm thấy quen quen…", Bắc Thánh lẩm bẩm: "Con ngươi kia cứ gặp ở đâu đó rồi".
"Hắn là ai?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc tranh thủ ngó Diệp Thành một cái, có thể chắc chắn rằng không phải bạn, nhưng lại giúp mình trong tình cảnh này thì đúng là vô cùng nghĩa khí.
Thoáng chốc, hắn ta lập tức quay đầu lại, trực tiếp thả lỏng đánh, một chưởng đánh cho cơ thể thần tử Yêu tộc nát bươm.
Đã có người ngăn cản kẻ địch cho mình thì hắn ta không thể phụ tấm lòng tốt của người ta, phải cố gắng hết mình mới được.
Thần tử Yêu tộc càng thê thảm, không ngừng tắm máu, cơ thể liên tục khép lại lại lần lượt bị đánh cho nát bét. Vùng trời ấy đều là máu của hắn, trông hết sức chói mắt.
"Cùng xông lên, giết chết hai kẻ kia!", hắn ta hét, bị dồn đến đường cùng, kêu gọi cao thủ đến giúp. Chiến Thể mạnh vượt ngoài tưởng tượng của hắn ta nên cần phải có người giúp mới được.
"Được thôi!", thần tử Ma tộc cười lộ ra hàm răng trắng, bước thẳng lên trời.
Hắn ta xông về phía Tiêu Thần, so với Diệp Thành thần bí thì thần tử Ma tộc càng thích huyết mạch của Lôi Đình Chiến Thể. Nếu đánh chết được Lôi Đình Chiến Thể, còn có thể lấy được tiền thưởng của Yêu tộc thì sao không làm?
Chỉ là, nguyện vọng tốt đẹp đấy nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hắn ta vừa đặt chân đến khu vực ấy, còn chưa kip ra tay thì Diệp Thành đã xuất hiện như u linh, lập tức vung gậy lên đánh hắn ta bay ra ngoài. Tư thế kia trông hết sức khí phách.
Người xem ngơ ngác, kinh ngạc trước sức mạnh của Diệp Thành và cũng hoảng sợ với thân pháp cùng tốc độ của hắn.
Thần tử Ma tộc dừng lại, cái trán đẫm máu. Một gậy vừa này quá đột ngột khiến hắn ta không kịp trở tay, đến giờ mà đầu còn kêu ong ong, đau đớn khó nhịn.
Hắn ta cũng nổi giận, con ngươi đỏ bừng, mở ma hóa, sát khí ngùn ngụt.
Thần tử Phượng Hoàng cũng đi đến, tóc tai bù xù, hai mắt tàn nhẫn thi triển cấm pháp của Phượng Hoàng tộc.
Hai người trái phải ép sát, đều sử dụng tuyệt chiêu, bị đánh thảm như vậy nên muốn bắt tay giết chết Diệp Thành.
Con ngươi Diệp Thành vẫn nhàn nhạt, múa may cây giáo một mình đấu với cả hai. Song lại không rơi vào thế yếu, còn đánh cho hai thần tử bay khắp nơi, bầu trời lại nhuốm máu.
Hắn vẫn chặn trước khu vực kia, tỏ rõ không cho kẻ thứ ba làm phiền đến trận chiến của Tiêu Thần và thần tử Yêu tộc, xem như tranh thủ thời gian cho Tiêu Thần. Hễ ai bước vào, hắn sẽ không chút do dự đánh bay.
Sự khủng bố của hắn khiến cho khắp nơi tò mò, muốn nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thành, nhưng vẫn không thể nhìn thấy.
Thần tử Phượng Hoàng và Ma tộc trông hết sức chật vật, tức điên người, bất chấp tất cả xông tới.
Nhưng Diệp Thành vẫn chỉ phòng thủ, đối phó một cách hết sức thuần thục.
Thần tử Thần tộc nhìn mà gai mắt, hừ lạnh một tiếng tham gia vào cuộc chiến. Nhất Khí Hóa Tam Thanh ngưng tụ ra hai người, bất kể là bản tôn hay phân thân đều thi triển thần thông cái thế.
Hắn ta xem như đã hiểu, muốn giết Lôi Đình Chiến Thể thì phải bước qua phòng tuyến của Diệp Thành.
Lại tới một kẻ đáng gờm, Diệp Thành cũng sẽ không khách sáo, nhanh chóng di chuyển xông tới trước mặt phân thân của thần tử Thần tộc, không nói một câu giơ giáo đánh tới, trực tiếp đánh nát phân thân
Á đù!
Xung quanh lại hoảng sợ, một gậy kia cũng khủng bố ghê, một phân thân cứ thế trực tiếp bị đánh nát.
Phụt!
Trong tiếng hô đầy kinh ngạc, phân thân thứ hai của thần tử Thần tộc cũng bị tiêu diệt, hóa thành làn khói.
Thần Tử Thần tộc nổi giận, dịch chuyển xông tới, một kiếm khủng bố bổ ra thành một dải ngân hà.
Diệp Thành vung giáo đâm thẳng lên trời quấy loạn phong vân, dải ngân hà kia trực tiếp bị đánh nát.
Cùng lúc đó, thần tử Ma tộc và Phượng Hoàng cũng xông tới, nhưng xấu hổ hơn là vẫn bị Diệp Thành mỗi người một gậy đánh bay ra ngoài. Thần tử Thần cũng bị đánh bay.
"Hai gậy đánh nát hai phân phân, ba gậy đẩy lùi ba thần tử, sức chiến đấu cũng quá đáng..."
"Cùng nhau xông lên hết đi!", thần tử Yêu tộc gầm lên, hắn ta đã bị đánh không ra hình người.
Vừa gầm xong đã thấy có bốn bóng người bay ra, thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc cũng có mặt, hai người một đội, chia nhau đánh về phía Tiêu Thần và Diệp Thành, sát khí rợp trời.
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trở tay vung gậy lên đẩy lùi thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc.
Sau đó, hắn bước ra một bước đi đến chỗ hai người xông về phía Tiêu Thần. Hai người kia còn chưa kịp mở miệng khoác lác đã bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài khoảng 800 trượng.
Giết!
Đám thần tử Phượng hét lên, trực tiếp làm lơ thần tử Yêu tộc và Tiêu Thần mà xông về phía Diệp Thành. Trước sau có tổng cộng bảy thần tử, ai nấy cũng đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thành thể hiện thần uy, thanh giáo trong tay kêu vù vù, không dùng bí pháp hay thần thông, mỗi lần ra tay đều gọn gàng lưa loát, hăng hái khí phách, hết gậy này đến gậy khác được hắn vung lên.
Cảnh tượng kế tiếp có chút không nỡ nhìn thẳng.
Một đánh bảy lại bị Diệp Thành ấn đầu đánh,
Bảy thần tử cứ xông lên là lại bị đánh bay, một gậy một tên vô cùng dứt khoát.
"Kia rốt cuộc là ai! Có cần phải khủng bố vậy không", thái tử Bạch Hồ hung hăng vò đầu nói.
"Mẹ nó, mỗi tên một gậy, đang đánh chó đó hả?"
"Từ đầu đến cuối cũng không có dùng bất cứ bí pháp nào, khó mà đoán được rốt cuộc là thần thánh phương nào", Nam Đế thổn thức: "Sức chiến đấu như thế đã không thua kém gì chúng ta, thật khủng bố".
"Tên đầu hói, có phải ngươi đã nhận ra người nọ là ai?", Bắc Thánh liếc Tây Tôn.
"Không thể nói, không thể nói!", Tây Tôn mỉm cười, khẽ lắc đầu đáp.
Chương 2184: Bạn cũ?
Giết!
Bảy thần tử gầm lên, liều mạng xông tới.
Đặc biệt là thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc, tấn công mãnh liệt nhất, vẻ mặt dữ tợn như quỷ dữ.
Vốn tưởng rằng thành Thánh Nhân, dung hợp căn nguyên và thần tàng, sức chiến đấu tăng vọt là có thể kiêu căng ngạo mạn. Ai ngờ, nửa đường lại xông ra một cục xương cứng.
Chúng ta chọc ai chứ, có khuôn mặt thiếu đánh hay gì? Vừa đến những trường hợp quan trọng là đã bị đánh, đại hội Dao Trì rồi thành cổ Đông Hoang tới di tích, giờ lại đến Linh Sơn cũng bị đánh.
Ba người càng nghĩ càng tức, điên cuồng tấn công, không ngừng thi triển vô số thần thông bí pháp khủng bố, bất chấp tất cả muốn giết Diệp Thành.
Khu vực kia đã hoàn toàn bị đánh nát, vòm trời sụp đổ, không gian rối loạn xuất hiện vô số cái khe.
Thánh Nhân bình thường cũng không dám bước chân tới, một khi bước vào chắc chắn sẽ bị xay thành thịt vụn, hồn phi phách tán.
Diệp Thành lại như chẳng sao cả, giẫm lên không trung bễ nghễ chúng sinh. Mặc kệ ngươi tấn công có mãnh liệt cỡ nào thì ta cũng chỉ dùng một gậy đánh trả. Các ngươi mạnh lên, ông đây cũng đâu ngồi không!
Tuy tu vi rớt xuống Thánh Nhân sơ cấp, nhưng hắn không ngừng đánh nhau với Thánh Nhân, sự trải nghiệm là không có bất cứ kẻ nào có thể bằng được. Là một sự trui rèn đến cùng cực.
Giống như giết chết Thiên Ma Đại Đế vào hơn hai trăm năm trước.
Giống như trải qua thiên kiếp đấu tranh trên con đường xưng Đế.
Sự hiểu biết của hắn với Đạo đã đạt tới một cảnh giới khủng bố, trở lại bản chất, không có bất cứ người cùng cấp nào có thể sánh bằng.
Từ xưa đến nay nói Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp cũng không phải là không có căn cứ. Tiếng tăm của họ đều là chinh chiến ra được.
"Ngươi là ai, tại sao lại giúp ta?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc không kiềm được truyền âm hỏi.
"Bạn cũ!". Diệp Thành cười đáp.
"Bạn cũ?"
"Đừng lo lắng, cứ yên tâm chiến đấu đi, mọi kẻ địch cứ để ta", Diệp Thành nói xong khẽ vung tay lên.
Chỉ thấy trong tay áo hắn bắn ra một luồng ánh sáng xẹt qua không trung rồi rơi vào trong Tiêu Thần.
Nhìn kỹ thì nó chính là một thanh chiến kích có khắc thần vận cổ xưa nhuộm đầy dấu vết năm tháng.
Đó là Chiến Vương Kích, là vũ khí bổn mạng của Chiến Vương.
Trong trận chiến chống ma, Tiêu Thần chết trận, Chiến Vương Kích thất lạc, bị Diệp Thành nhặt được và vẫn luôn mang theo bên người hơn hai trăm năm. Lần này, thanh thần binh kia cũng coi như là trở về với chủ.
Chiến Vương Kích có linh, kêu ong ong như đang vui mừng và phấn khích khiến Tiêu Thần cảm thấy hết sức thân thiết.
"Kích tốt!", Tiêu Thần hét lên, máu chiến sôi sùng sục, chiến ý tăng vọt, một con rồng vàng kim lao ra khỏi ra thể hắn ta. Đó là chiến long trên trời.
"Chết đi!", thần tử Yêu tộc xông đến, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ đậm, tay cầm đại ấn khủng bố.
Con ngươi Tiêu Thần lấp lánh ánh sáng, vung chiến kích lên.
Một kích này có thể nói là vô cùng khủng bố, trực tiếp bổ đôi đại ấn đánh bay thần tử Yêu tộc.
Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể thần tử Yêu tộc lập tức nứt toạc.
Nhưng mức độ hồi phục của tên này rất kinh khủng, miệng vết thương đốt cháy lên linh khí, yêu quang vờn quanh cuối cùng khép lại.
Chỉ cần hắn ta còn một đống thịt thì vẫn có thể khôi phục lại cơ thể. Tuy sức chiến đấu vượt qua được thần tử Yêu tộc nhưng lại khó mà giết được hắn ta.
Tiêu Thần hừ lạnh, đạp vỡ không trung xông thẳng đến, mỗi một giọt máu đều đang thiêu đốt.
Tiêu Thần điên cuồng tấn công, tuy thần tử Yêu tộc khó giết, song vẫn bị đánh nát hết lần này đến lần khác.
Thời gian của hắn ta cũng không nhiều lắm, không biết Diệp Thành có thể ngăn cản giúp mình bao lâu nên cần phải giết chết thần tử Yêu tộc trong thời gian ngắn nhất, đòi lại món nợ máu kia.
Thần tử Yêu tộc hoảng sợ, cảm giác được mùi vị của cái chết, không dám đánh tiếp. Hắn ta lấy trận bàn ra định bỏ chạy.
"Chạy cái gì?", Tiêu Thần sải bước xông đến, thần tử Yêu tộc vừa bước lên trận bàn đã bị lôi ra.
"Cứu ta". Thần tử Yêu tộc hét lên, điên cuồng kêu gọi cao thủ, cứ đánh tiếp thì hắn ta sẽ chết.
Không ngờ tiếng hét của hắn ta quả thật đã tác động đến rất nhiều người.
Càng ngày càng có nhiều anh tài xông lên hết người này đến người khác.
Đám yêu nghiệt kia đều là những gia tộc thân thiết với Yêu tộc. Lần này, nếu giúp thần tử Yêu tộc giết chết Chiến Thể thì chắc chắn sẽ lập công lớn, còn có thể nhận được tiền thưởng.
Quan trọng là danh tiếng của bản thân, có thể giẫm lên xương máu của Chiến Thể thì mai sau sẽ trở thành một loại vinh quang trên con đường tranh giành ngôi Đế.
Nhưng tưởng tượng luôn tốt đẹp và sự thật lại vô cùng tàn nhẫn.
Chiến Thể cũng không phải không ai giúp, hắn ta có người bảo vệ, còn là một vị vô cùng hung ác và bá đạo.
Còn Diệp Thành, ai tới cũng không từ chối, từ một chọi bảy biến thành một chọi tám, một chọi chín, một chọi mười...
Thân pháp của hắn quỷ dị cùng cực, thanh giáo trong tay lại vô cùng bá đạo, múa may như con xoay, thần tử bị đánh bay tứ tung.
Thấy hắn bá đạo như vậy thì ngày càng nhiều thần tử xông lên trời, trước sau có ba mươi mấy người, sát khí, bí thuật, trận pháp, quyền pháp, chưởng ấn bay đầy trời.
Diệp Thành cau mày, có hơi áp lực bèn cởi bỏ cấm thuật.
Cảnh tượng đã có chút khủng bố, những thần tử bị đánh bay đã không thể dùng người để hình dung, mà phải là từng mảng. Cứ một đám xông lên, lại bị tập thể đánh bay.
Vòm trời chấn động, bị bí pháp rực rỡ muôn mã bao phủ, pháp khí, sát kiếm bay đầy trời, máu tươi văng khắp nơi, đủ loại màu sắc. Mỗi một màu đều đại biểu cho một loại huyết mạch.
"Đây... đây mới thật sự là yêu nghiệt!", đám đông nuốt nước miếng, nhìn mà run bần bật, mạnh thật.
"Một mình chọi ba mươi thần tử, cái này hoàn toàn lật đổ thành tích của Thánh Thể ở thành cổ Đông Hoang luôn rồi!"
"Lần này, ta nên quay về đất tổ với gia tộc", Nam Đế không khỏi thổn thức, mặt mày tràn ngập cảm xúc: "Chạy tới Tây Mạc nghe giảng Đạo lại gặp một người khủng bố như vậy, cũng không biết là ai, áp lực ghê".
"Dù sao ta cũng đánh không lại hắn", Tiểu Cửu Tiên phồng má: "Chưa thấy ai đánh đấm kinh khủng như vậy".
Trận chiến diễn ra hết sức kịch liệt, những thiên kiêu chưa tham gia vào chỉ lẳng lặng đứng nhìn chứ không định giúp đỡ.
Cũng không phải không giúp, mà là họ muốn tay những người đó ép ra con bài chưa lật của Diệp Thành để khám phá thân phận hắn.
Nhưng xấu hổ hơn là cả ba mươi thần tử xông lên vẫn không thể ép lộ thân phận của Diệp Thành, còn bị Diệp Thành đánh bay tứ tung. Cảnh tượng kia quả thật rất khủng bố.
Chương 2185: Người quen
"Kia là hậu bối nhà ai thế, quả thật đáng kinh ngạc mà", giờ phút này, ngay cả đám yêu quái trên Linh Sơn cũng giật mình. Sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã đổi mới khái niệm của họ, hậu bối như thế đúng là có một không hai.
"Tôn Giả, ngươi có nhận ra được thân phận của người nọ không?", vô số người nhìn về một phía, đó là một vị Phật Đà khuôn mặt uy nghiêm, trông rất hiền lành, phật quang bắn ra xung quanh, niệm lực cuồn cuộn, hai mắt bình tĩnh, thâm thúy như biển sâu chứa đựng phật pháp vô thượng, cực kỳ bất phàm.
Người này chính là Thích Già Tôn Giả của Tây Mạc. Hôm nay, đến lượt ông ta giảng phật pháp.
Dựa theo thời gian thì ông ta nên giảng đạo từ lâu.
Ai ngờ, rất nhiều hậu bối bên ngoài Linh Sơn lại đánh nhau.
Là một Tôn Giả Phật Gia cấp Chuẩn Đế. ông ta vẫn chưa nổi giận, còn tự giác làm một người đứng xem.
Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, ông ta chỉ mỉm cười yên lặng nhìn Diệp Thành, trong mắt có kinh ngạc lại xen chút thú vị dường như đã biết Diệp Thành là, song vẫn không nói ra.
Đám già đời thấy ông ta như vậy cũng không tiện hỏi tiếp, lại quay đầu nhìn Diệp Thành bên ngoài núi.
Lúc họ quay lại nhìn thì vừa hay thấy thần tử Phượng Hoàng xông tới.
Tên kia đầu bù tóc rối, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn. Hắn ta đã hoàn toàn nổi điên y như một con chó dại.
Trong cơ thể hắn ta lao ra một cái lò đồng, nó là một pháp khí khủng bố thuộc cấp Thánh Vương có sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà, tuy pháp khí khủng bố đấy, nhưng con người còn trâu bò hơn.
Chẳng hạn như Diệp Thành, mạnh khủng kiếp, vẫn dùng giáo y như cây gậy đánh bay lò đồng kia đi. Ánh sáng trên vũ khí cấp Thánh Vương tối xuống, suýt nữa nát.
Pháp khí hư hao, thần tử Phượng Hoàng cũng bị cắn trả, bay ngược ra ngoài, cổ họng hơi tanh, điên cuồng hộc máu.
Thần tử Thần tộc và Ma tộc cùng nhau xông đến, sát khí rợp trời, người cầm ấn, người vùng nắm đấm, đều là những thần thông bí pháp mạnh mẽ.
Diệp Thành hừ lạnh, trở tay vung lên trực tiếp đánh bay.
Thần tử Ma tộc bị đánh cả người lẫn ấn bay thẳng lên trời.
"Đến lượt ngươi!", Diệp Thành quát, trở tay lại một gậy không gì cản nổi quét về phía thần tử Thần tộc.
Song, ngay khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy lạnh sống lưng, xuất hiện sát khí đâm cho cơ thể Diệp Thành cảm thấy đau đớn.
Trong giây phút quan trọng ấy, hắn trở tay thu gậy, dứt khoát nghiêng người.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm đen tuyền xuất hiện lướt ngang qua mặt nạ quỷ của hắn.
Kiếm ngân vang, sát khí quá mạnh mẽ khiến mặt nạ trực tiếp vỡ vụn.
Khuôn mặt của Diệp Thành lập tức hiện ra, dẫn đến một đợt chấn động.
"Ta không nhìn nhầm chứ!", vô số người hoảng sợ hô lên.
"Thánh Thể vẫn còn sống?", vẻ mặt của người xem lập tức trở nên phấn khích: "Sao có thể chứ, chẳng phải lúc trước đồn rằng hắn đã chết ở trong Minh Thổ à? Có rất nhiều người đã nhìn thấy tận mắt luôn, vụ gì đây?"
"Vạn tộc của Nam Vực bày ra trận thế lớn như vậy, không tiếc dùng lệnh truy nã, chín vị Chuẩn Đế, chín đế binh. Vậy mà vẫn không thể giết chết hắn, hắn thành thần rồi hả?"
"Lệnh truy nã Vạn tộc vừa được ban ra, ngay cả Thôn Thiên Ma Tôn còn bị giết nhưng Thánh Thể vẫn sống. Tên đó đúng là trâu bò thật".
"Hèn chi sức chiến đấu khủng bố như vậy, ta nên đoán được từ sớm mới đúng", Trung Hoàng và Nam Đế lắc đầu cười..
"Không biết Kim Ô với Côn Bằng mà biết có từ đất tổ giết ngược về không? Trận thế khổng lồ như vậy mà vẫn chẳng thể giết nổi Hoang Cổ Thánh Thể".
"Hay cho tên khốn ấy, đợi đánh xong nhất định phải thanh toán nợ nần mới được", con ngươi xinh đẹp của Bắc Thánh nổi lửa, há má cũng hơi ửng hồng. Đường đường là thần nữ của Cửu Lê tộc, Bắc Thánh Huyền Hoang, người đẹp nhất bắc Nhạc lại bị tên không biết xấu hổ kia lột sạch quần áo. Đến giờ mà cô ta vẫn còn nhớ như in trong đầu.
"Ta đã nói mà!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt trong vắt chớp chớp rồi cong thành vầng trăng non.
"Kinh ngạc không?", thái tử Bạch Hổ ho khan, ngó Thanh Long và Huyền Vũ bên cạnh.
"Cũng không kinh ngạc lắm", mọi người lắc đầu cười.
"Tưởng là vị nào!", đám thần tử Long tộc cũng cong môi: "Ngoài thành cổ Đông Hoang không chết, ở di tích viễn cổ cũng không chết và vẫn sống nhăn răng dưới lệnh truy nã của Vạn tộc. Xét về thủ đoạn bảo vệ tính mạnh thì đúng là phải nể Thánh Thể. Người gì y như gián, chẳng đánh chết nổi".
"Thế mà vẫn còn sống, không ngờ ngươi vẫn còn sống!", đám thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc cười đầy dữ tợn, trông hơi có chút biến thái. Tức giận khi Diệp Thành còn sống và cũng phấn khích khi hắn vẫn sống. Bời vì như thế thì họ có thể mặc sức trả thù để đền bù cho sự tiếc nuối lúc trước.
"Rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười lạnh, trong con người hừng hực ánh lửa, vui muốn chết. Thánh Thể còn sống, hắn ta vẫn còn hy vọng cướp lại Lục Đạo Tiên Nhãn.
"Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể!", ở một mảnh không trung khác, Tiêu Thần hơi kinh ngạc nên chiến kích cũng thoáng du dự.
"Lúc nào mà mình lại có một người bạn khủng bố cỡ này vậy", Tiêu Thần khó hiểu, tự nhận mình và Thánh Thể chưa từng qua lại.
"Không thể nào", một tiếng hộc máu vang lên và đến từ thần tử Yêu tộc. Cơ thể hắn ta vừa khép lại, nghe nói Diệp Thành còn sống thì trực tiếp hộc máu, cơ thể lại nứt toạc, gầm thét như một tên điên.
Lại ngó đám lão già trên Linh Sơn, mặt mày ai cũng phấn khích.
Từ lúc đánh nhau, họ đều đang đoán thân phận của Diệp Thành, ai cũng nghĩ tới nhưng lại không nghĩ đến Thánh thể đã chết. Giờ thấy lại vô cùng xấu hổ.
Mà lúc này, là nhân vật chính nhưng vẻ mặt Diệp Thành lại hết sức bình tĩnh, lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.
Mắt thần thức của hắn đang nhìn chằm chằm vào một vùng trời như thể xuyên thấu hư vô thấy được một bóng người mông lung mờ ảo. Hắn ta y như u linh, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, một kiếm ban nãy chính là do hắn ta thi triển.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì chắc có lẽ đã bị xuyên thủng, trực tiếp bị giết chết rồi.
"Đúng là khiến bổn vương bất ngờ mà!", Tịch Diệt Thần Thể cười gằn, con ngươi cô quạnh như một cái vực thẳm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta hoảng hốt.
"Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi!", Diệp Thành mặt mày hờ hững nhàn nhạt nói.