-
Chương 2166-2170
Chương 2166: Giúp cái coi!
"Có người con gái cầm bức họa của ta?", Diệp Thành cau mày, thử nhìn Thành Hoàng: "Cô gái mà ngươi nhắc tới chính là người trên tranh, ngươi gặp nàng lúc nào?"
"Vẻ ngoài giống nhau như đúc", Thành Hoàng đáp: "Còn lúc nào thì chắc khoảng hơn trăm năm trước".
"Hơn trăm năm trước ư?", Diệp Thành lẩm bẩm, suy nghĩ bay lượn, nhớ lại chuyện năm xưa.
Hơn trăm năm trước, hoàn toàn khớp với lời kể của lão tổ nhà họ Cơ, ông đã từng gặp Sở Huyên (Sở Linh). Kết hợp với Thành Hoàng thì người con gái kia chắc chắn là một trong hai nàng.
Diệp Thành mừng rỡ, không chỉ hắn đang tìm các nàng mà các nàng cũng đang tìm mình. Tuy các nàng vẫn chưa mở được phong ấn ký ức kiếp trước, nhưng một vòng luân hồi sao có thể ngăn cản một chữ tình.
Càng trùng hợp hơn là nàng cũng đã từng tới thành Từ Bi và cầm tranh hỏi Thành Hoàng. Đây có lẽ là số phận trong cõi u minh, chỉ là trời xanh trêu ngươi, bọn họ vẫn bỏ lỡ nhau.
Dằn nỗi kích động trong lòng xuống, Diệp Thành lại nhìn Thành Hoàng hỏi: "Khoảng thời gian trước, thành Vô Lệ đã hạ xuống Tây Mạc, có một cô gái đi ra. Ngươi có biết chuyện này không?"
"Biết", Thành Hoàng cười nói: "Đừng hỏi nàng đang ở đâu, tuy là Thành Hoàng nhưng ta cũng không biết".
"Cảm ơn!", Diệp Thành nói xong bèn xoay người rời khỏi đại điện, khó nén nổi kích động.
Hắn vừa rời khỏi miếu Thành Hoàng đã nghe thấy một tiếng sói tru: "Lão đại, có người đánh ta".
Nghe kỹ thì chính là tiếng của Tiểu Viên Hoàng, giọng hết sức bá đạo, chấn cho cả thành cổ run lên.
Diệp Thành nghe được thì Quỳ Ngưu đang ở thanh lâu uống rượu cũng nghe được, tính gàn bướng trỗi dậy cầm cái rìu bự xông ra, khí thế khủng bố khiến người ta sợ hãi.
Cả Võ Hùng Đại Địa, Bắc Minh Ngư, Tiên Vương Hạc và Xuyên Sơn Giáp cũng xách theo vũ khí đi ra chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng gào. Bầu trời thoáng chốc vang lên từng tiếng ầm ầm khủng bố.
Diệp Thành ngước mắt nhìn ra xa thì thấy Tiểu Viên Hoàng đang đánh nhau với ai đó. Họ là ba người mặc áo choàng đen, khí tức mạnh mẽ, tu vi cũng không thấp, toàn là chuẩn Thánh Vương.
Diệp Thành lại biết rõ huyết mạch của ba người áo đen kia, họ chính là người của Yêu tộc.
Chiến đấu diễn ra gây cấn, sáu đánh một, trực tiếp lan ra ngoài thành. Trong thành, đa số người thường đều trốn trong miếu Thành Hoàng và chùa chiền, quỳ rạp một mảnh, tưởng chọc tới thần tiên.
Còn các tu sĩ thì đã sớm chạy ra xem diễn, tụ năm tụ ba thành từng tốp.
Diệp Thành trực tiếp làm lơ bọn họ, lấy bức hoạ cuộn tròn ra chuẩn bị hỏi thăm. Ba cái Chuẩn Thánh Vương hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu được của đám kia. Đặc biệt Quỳ Ngưu, một người đã đủ để cứng đối cứng với Thánh Vương.
Song, đang đánh tình hình lại chợt xoay vần, lại có một người tham gia vào cuộc chiến, là người của Yêu tộc, có tu vi Thánh Vương, thoáng chốc đè bẹp đám Quỳ Ngưu.
"Lão Thất đâu rồi! Giúp cái coi!", tiếng mắng của Quỳ Ngưu vang lên chấn cho cả bầu trời đều rung lắc.
Diệp Thành bất đắc dĩ, cuối cùng cất tranh đi, đi bước một ra khỏi thành cổ. Đập vào mắt là sáu anh em kết nghĩa bị đánh chạy tán loạn, một cái Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương đều đánh rất hăng.
Hắn vừa đến, đám Quỳ Ngưu lập tức bu lại, ai nấy cũng mặt mũi bầm dập nhưng đều như ăn thuốc kích thích. Lão Thất đến khiến họ tự tin hơn rất nhiều.
"Ngươi cũng thật là rốt cuộc chuyện này là sao!", Diệp Thành liếc Tiểu Viên Hoàng: "Kể nghe coi".
"Lần này quả thật không thể trách ta", Tiểu Viên Hoàng chửi một câu, con ngươi vàng kim hừng hực lửa giận, khí thế cuộn trào: "Mẹ nó đang đi, ba người kia bỗng nhảy ra, nằng nặc đòi mua gậy sắt của ta. Ta chỉ định mặc kệ rồi! Không vừa ý cái nhào vô đánh nhau".
Diệp Thành nghe vậy hơi nghiêng đầu, khá là hứng thú nhìn một Thánh Vương và ba Chuẩn Thánh Vương đối diện: "Ba vị, dù gì cũng là tiền bối, ép mua ép bán vậy thì hơi ức hiếp người quá rồi".
"Nhỏ nhẹ trao đổi, đúng là không biết điều", một tên Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc cười lạnh nói, lời nói cũng có nắm chắc. Đối diện mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Nhân và mới có hai người, còn lại đều là Chuẩn Thánh. Bên họ lại có Thánh Vương, trực tiếp chèn ép có làm sao!
"Tên này là của ta!", Quỳ Ngưu quát, giơ búa bổ thẳng về phía người vừa nói chuyện.
"Chán sống hả", Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia hừ lạnh, giơ chưởng đè xuống, lại bị một búa của Quỳ Ngưu đánh bay. Bàn tay máu me nhầy nhụa, nếu không phải còn có chút bản lĩnh thì đã bị bổ chết rồi.
"Lên!", Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng đều gào lên, xông thẳng về phía hai Chuẩn Thánh Vương còn lại.
Còn Thánh Vương Yêu Tộc kia thì đương nhiên là để lại cho Diệp Thành. Đành vậy thôi, ai bảo lão thất mạnh nhất, Vạn Tộc truy nã, người mạnh như vậy đều có thể giết mấy người, cực kỳ trâu bò.
"Cũng coi trọng ta ghê!", Diệp Thành bĩu môi. Lúc trước, hắn có thể mạnh như vậy là do có cơ thể Đại Thánh giúp đỡ, lại có vô số Âm Minh tử tướng và một thanh kiếm Chuẩn Đế đầy bá đạo.
Chương 2167: Hay lắm
Nhưng hôm nay, cơ thể Đại Thánh đã bị phá hủy, toàn bộ Âm Minh tử tướng đều tự bạo, cũng chỉ còn lại thanh kiếm Chuẩn Đế. Với sức chiến đấu cấp Thánh Nhân của hắn thì vẫn chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính của nó.
Quan trọng là tu vi của hắn vì Chu Thiên mà đã rớt xuống, đã không còn ở trạng thái đỉnh. Lần này, đối đầu với tu sĩ cấp Thánh Vương, tuy có thể chiếm ưu thế, nhưng khó mà giết được đối phương.
"Lão phu rất là nể sự quyết đoán của các ngươi!", Diệp Thành đang mếu máo thì Thánh Vương Yêu Tộc kia cười khẩy nói. Hai con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: "Là ai cho các ngươi lòng tin đó thế".
"Người của Yêu Tộc đều ngông cuồng ghê!", Diệp Thành cười nhạt, khí thế tăng vọt như cầu vồng.
"Không biết lượng sức", Thánh Vương Yêu Tộc cười khẩy, bước ra một bước, giơ tay nhấn một cái.
Diệp Thành cũng không cứng đối cứng, nhanh chóng lắc mình tránh thoát một chiêu kinh khủng kia. Sau đó, hắn thi triển ba năm cái Súc Địa Thành Thốn đi đến chỗ Quỳ Ngưu. Đối thủ của Quỳ Ngưu bị một quyển của hắn đánh bay ra ngoài.
"Khốn kiếp", Chuẩn Thánh Yêu Tộc bị đánh bay tức giận chửi ầm lên, thoáng chốc khởi động bí pháp trở nên to lên, giữa trán khắc thần vân, cuốn lên yêu khí đánh về phía Quỳ Ngưu.
"Không ngờ Thánh Nhân lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế", Thánh Vương Yêu Tộc híp mắt lại, lập tức lướt ngang bầu trời. Gã đã quá xem nhẹ đám Diệp Thành, tu vi không cao, nhưng sức chiến đấu lại rất mạnh.
Lần này ra tay, gã cũng không nương tay, vẫn là một chỉ đầy bá đạo cuốn theo sức mạnh khủng bố.
Diệp Thành đứng im không nhúc nhích, đến khi một chỉ kia sắp xuyên thủng cơ thể mình thì bỗng nhiên biến mất, thi triển Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc đang đánh với Quỳ Ngưu.
Máu tươi vẩy ra vương vãi khắp trời, Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia còn chưa hiểu ra sao đã bị đánh trở tay không kịp. Một chỉ của Thánh Vương trực tiếp tiễn hắn ta xuống suối vàng.
"Di Thiên Hoán Địa?", vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lập tức lạnh như sương, có vẻ đã nhận ra bí pháp mà Diệp Thành thi triển và vô cùng bất ngờ. Một chỉ kia của gã cũng rất đáng đồng tiền, trực tiếp giết chết đồng đội của mình.
"Lão Thất, làm hay lắm", Quỳ Ngưu nhếch miệng cười. Coi như đã hiểu được tại sao lúc trước Diệp Thành lại chạy tới chỗ mình. Mục đích là kéo gần khoảng cách, mượn tay Thánh Vương Yêu Tộc giết Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc. Cách làm này rất là láu cá, hơn nữa còn được Diệp Thành dùng một cách hết sức thuận tay.
"Đi giúp mấy người kia đi", Diệp Thành thuận miệng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc đối diện sợ gã chạy đến chỗ đám Tiểu Viên Hoàng quấy rối. Sát chiêu của gã cũng rất bá đạo.
Quỳ Ngưu chợt nhớ ra, xoay người tham gia vào vòng chiến của đám Tiểu Viên Hoàng. Còn chưa nhảy vào trận chiến đã ngạo nghễ quát: "Các anh em, đánh chết chúng ta".
Câu kia của hắn lập tức khiến đám Tiểu Viên Hoàng thả lỏng, ba đánh một, ai sợ ai. Đừng thấy tụi này tu vi thấp, nhưng tụi này đều là động vật, ừ, đều là động vật!
Hai Chuẩn Thánh Yêu Tộc lập tức rơi vào tình trạng khó khăn, bị sáu người đánh cho không ngóc đầu dậy nổi. Đường đường Chuẩn Thánh Vương, đúng là mất mặt hết sức, bị một đám hậu bối vây đánh không biết Đông Tây Nam Bắc.
Thánh Vương Yêu Tộc hừ lạnh, bước ra một bước, đỉnh đầu bắn ra một luồng ánh sáng ngọc hướng thẳng lên trời. Đó là một cây cờ chiến cổ xưa, trực tiếp bao phủ không gian xung quanh, chặn đứng bí pháp Di Thiên Hoán Địa.
"Cũng không đến nỗi ngu", Diệp Thành đạp không xông về phía Thánh Vương Yêu Tộc khiến những tu sĩ xung quanh hoảng sợ. Thánh Nhân mà dám đối đầu với Thánh Vương là điều chẳng ai dám nghĩ đến, đây là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong từng tiếng la kinh ngạc, Thánh Vương Yêu Tộc há miệng phun ra một giọt máu hóa thành một cái yêu hải che trời lấp đất. Mỗi một cơn sóng đều nặng tựa thái sơn, còn có vô số dị tượng quấn quanh.
Đây là dị tượng cấp Thánh Vương, yêu hải kết hợp với đạo Thánh Vương, che trời lấp đất nuốt lấy Diệp Thành.
Nếu là Thánh Nhân bình thường thì chắc đã lập tức bị nghiền thành tro, nhưng Diệp Thành cũng không phải Thánh Nhân bình thường. Chẳng những vậy, trái lại còn là một Thánh Nhân cực kỳ khủng bố và ngang tàng.
Kiếm Chuẩn Đế cũng đã xuất hiện trong tay, hắn giơ kiếm bổ ra một cái ngân hà, hóa giải yêu hải.
Chuẩn Đế Binh có sức mạnh cực kỳ bá đạo, dù chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính, nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nó chẳng những bổ ra yêu hải của Thánh Vương Yêu Tộc, mà còn khiến gã không ngừng lùi ra sau.
Chương 2168: Không có quan hệ gì
“Chuẩn thánh binh?”. Thánh Vương Yêu Tộc biến sắc, khó tin nhìn kiếm Phần Tịch đỏ máu trong tay Diệp Thành, gã không dám tin, trong tay Diệp Thành còn có vũ khí cấp Chuẩn Đế.
Hơn nữa, vũ khí cấp Chuẩn Đế đó, gã cũng biết, chính là kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, lão tổ của Yêu Tộc và Phần Tịch có quan hệ tốt, gã may mắn từng thấy kiến Phần Tịch, chính là một thần binh nổi danh hung ác.
Ngày trước, Phần Tịch Lão Tổ cũng tiến vào di tích cổ xưa, nghe thái tử Yêu Tộc nói, Phần Tịch Lão Tổ từng cứu mạng hắn ta trong di tích, còn người truy sát thái tử chính là Thánh Thể.
Sau khi di tích xảy ra biến cố, rất nhiều hậu bối xuất hiện, nhưng lại không nhìn thấy Phần Tịch Lão Tổ, hôm nay, lúc này lại nhìn thấy chuẩn đế binh của Phần Tịch Lão Tổ, Thánh Vương Yêu Tộc sao có thể không kinh ngạc cho được.
“Ngươi và Phần Tịch Lão Tổ có quan hệ gì”. Thánh Vương Yêu Tộc quát lớn, nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Không quan hệ gì”. Diệp Thành cười nhạt, bước đến từng bước, khí thế dung hòa với khí thế chuẩn đế, sát khí và ám khí đan xen, bù đắp vào tu vi không đủ, sức chiến đấu cũng tăng mạnh.
Hắn và Phần Tịch Lão Tổ vốn không thù không oán, nhưng lại cứ phải dính vào ân oán giữa ông ta và thái tử Yêu Tộc, trong biển máu ở di tích, nếu không phải Phần Tịch Lão Tổ nhúng tay vào thì thái tử Yêu Tộc sớm đã bị tiêu diệt rồi.
Cũng chính vì nguyên do đó, hắn mới truy sát Phần Tịch Lão Tổ trong di tích, tuy chưa có được thân xác chuẩn đế của ông ta, nhưng có được sát kiếm chuẩn đế của ông ta, quả thực là một hung binh đáng sợ.
“Trời đất, Chuẩn Đế Binh”. Mọi người ở khắp nơi thấy mà sợ trong lòng, đều lùi về sau tránh né, tu sĩ có tu vi yếu thì sợ đến tái mặt, không chống đỡ nỗi uy lực của chuẩn đế binh.
“May là chạy ra ngoài thành đánh nhau, nếu đánh trong thành, có khi hơn nửa thành đã bị san thành bình địa rồi”. Không ít người nghĩ lại mà sợ, uy lực chuẩn đế binh mạnh mẽ, có thể nói là hủy thiên diệt địa.
“Người cầm Chuẩn Đế Binh, mặc áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ kia, chắc chắn là người bất phàm”. Mấy ông lão trầm ngâm: “Không có căn cơ thâm hậu, cũng sẽ không dám đối đầu với Yêu Tộc”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trong âm thanh bàn tán, Thánh Vương Yêu Tộc cầm ấn, quát lớn khắp trời.
“Ngươi đoán xem”. Diệp Thành để lộ hàm răng trắng, vẻ mặt vô hại, nhưng ra tay không chút bất cẩn, một kiếm lên trời, vô cùng ngông cuồng, vết nứt trên trời vừa khép thì lại bị nứt ra.
Vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lẽo, gã biết uy lực của Chuẩn Đế Binh kia, không thể chống trả trực tiếp, đã dùng thần thông Đại Na Di tránh thoát, sau đó tung ra chưởng ấn như đao, đánh lên trời, khiến bầu trời nổ tung.
Diệp Thành cũng không phải dạng vừa, Thánh Thể cứng cáp, trở tay dùng Bát Đạo Bát Hoang Chưởng, vẫn chưa kịp đợi đối phương đứng vững, lại chém ra một kiếm ngoan tuyệt, làm Thánh Vương Yêu Tộc hộc máu.
“Tốt, tốt lắm”. Thánh Vương Yêu Tộc đầu tóc rối bù, cười hung tợn, hai mắt cô quạnh đỏ như máu, còn có ảnh lửa sáng rực, muốn chém Diệp Thành, đoạt lấy chuẩn đế binh.
Nhưng thấy giữa trán gã có thêm một chuỗi ký tự, chính là cấm pháp Yêu Tộc, sức chiến đấu lập tức tăng vọt.
Thánh Vương dùng cấm pháp rồi, khủng khiếp thế nào, yêu khí lao vào đêm, ngay cả bầu trời đầu sao cũng bị che lấp.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không đổi, chém giết về phía trước, trực tiếp xông lên, chém ra chín Bát Hoang Trảm thi triển cùng với Chuẩn Đế Binh, một kiếm khiến đất trời rung sợ, uy lực nghiền nát mọi thứ, còn có đạo tắc biến hóa trong đó.
Thánh Vương Yêu Tộc mở cấm pháp, vốn muốn có thể ra vẻ một lần, nhưng ngẩng đầu đã bị chém vỡ rồi.
Tiếng kêu la bi thảm vang lên, nhưng cũng không phải truyền ra từ bên này, mà là từ bên phía Quỳ Ngưu, hai Chuẩn Thánh Vương còn lại của Yêu Tộc, bị đánh tan nát, nguyên thần thoát ra, cầu cứu với Thánh Vương.
Thế nhưng, đám người Quỳ Ngưu sao bỏ qua được, ai ai cũng hung hăng, ai ai cũng mạnh mẽ, đều là bí pháp nguyên thần truyền thừa trong tộc, chém hai người kia tan thành mây khói.
Thánh Vương Yêu Tộc bỗng tức giận, biến thành bản thể, chính là một giao long đen như núi cao, lớp vảy lạnh lẽo, đôi mắt mắt hung tàn và khát máu.
Phù!
Nhóm người Quỳ Ngưu không làm nữa, sáu người tập trung lại, vây quanh bốn phía, chơi mấy chiêu liều mạng lần lượt từng chiêu, không ngừng nghỉ, chiêu nào cũng là đại thuật sát sinh.
Ầm!
Thánh Vương Yêu Tộc thét lớn, giao long uốn lượn, nghiền nát bầu trời, nhóm người Quỳ Ngưu đều bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa còn đỡ, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư thực lực khá yếu, thân thể suýt nữa nổ tung, suýt nữa bị một đòn tấn công của Thanh vương nổ tung, tạm thời lùi ra khỏi trận chiến.
Mấy người Quỳ Ngưu đang đánh hăng, Diệp Thành đánh cũng hăng, Cửu Đạo Thần Thương hợp nhất, ép thẳng về phía nguyên thần Yêu Tộc, thân xác bọn họ khỏe mạnh, nguyên thần lại đán vào từng tầng, từng đòn tấn công chuẩn xác.
Quả nhiên, cấp Thánh Vương cũng bị thương nặng, khó ngăn cản được Cửu Đạo Thần Thương, thần hải bị một đòn tấn công sụp đổ.
Diệp Thành thể hiện uy thế, mang theo kiếm chuẩn đế nhảy lên sau lưng long giao Thánh Vương Yêu Tộc, không nói dông dài, vung kiếm chém ngay, từng kiếm liên tiếp, không chịu ngừng tay.
Chương 2169: Chia đồ
Ba người Quỳ Ngưu, Võ Hùng Đại Địa, Tiểu Viên Hoàng định thần lại rồi lao đến chém giết, tuy bọn họ không có Chuẩn Đế Binh, nhưng có bí pháp uy lực, đều là truyền thừa, rất lợi hại.
A…”
Thánh Vương Yêu Tộc kêu thảm, thân thể tuy khổng lồ, nhưng lại chảy ra từng giọt máu.
Tuy là Thánh Vương thì cũng khó ngăn được một đám súc sinh vây đánh, thân thể liên tục nứt ra, lần lượt khép lại, nhưng sau đó, lại càng thảm hơn.
Máu tươi chảy như mưa, đều là màu đen, lóe lên ánh sáng của yêu, nhuộm đen của đất trời.
Tu sĩ khắp nơi nhìn mà chậc lưỡi, cảnh tượng vô pháp vô thiên như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy: “Mấy tên yêu nghiệt này từ đâu xuất hiện vậy, đường đường là cấp Thánh Vương mà không ngẩng đầu nổi”.
“Đều có năng lực chiến đấu vượt cấp, từ khi nào mà Tây Mạc xuất hiện nhiều hậu bối cấp yêu nghiệt vậy rồi”.
“Nhất là người cầm kiếm chuẩn đế trong tay kia, sức chiến đấu quả thực kinh khủng”. Có người cảm khái: “Thực lực như vậy, có thể sánh với bốn vị kia, không biết bên nào mạnh bên nào yếu”.
“Sự thật chứng minh, sóng sau xô sóng trước”. Tu sĩ thế hệ trước cảm thấy vô lực, một Thánh Vương mà cũng bị đánh đến mức không ngẩng nổi đầu, bọn họ còn có thể nó gì chứ.
Trong tầm mắt mọi người, Thánh Vương Yêu Tộc quỳ xuống, nguyên thần bị thương, bị Diệp Thành chép thân thể, bị Tiểu Viên Hoàng đánh gậy vỡ nứt, Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa cũng đủ súc sinh, trực tiếp xé người thành tám khối, máu rồng phun ra, cảnh tượng rất kinh khủng.
Tên này xem như sức sống cũng rất mạnh, nguyên thần bỏ chạy, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần thuần túy, bỏ chạy, ánh mắt cũng không còn vẻ cao ngạo, mà trông như chó nhà có tang vậy.
Gã muốn chạy, nhưng đám người Diệp Thành lại không cho, truy đuổi một đường, tốc độ như u mang.
“Các người thực sự muốn đánh đến chết mới thôi sao?”, Thánh Vương Yêu Tộc rống lên, không dám dừng lại.
“Bây giờ biết sợ rồi, lúc trước đi làm gì?”, Tiểu Viên Hoàng mắng chửi, truy đuổi quyết liệt: “Còn muốn gậy sắt của ta, đúng là quá đáng, đánh không lại còn muốn chạy, không có cửa đâu!”
“Thái tử nhà ngươi ức hiếp lão thất nhà ta, hôm nay thì mới hận cũ tính luôn một thể”. Quỳ Ngưu cũng không chậm, rìu chiến đen tuyền, vô song bất phàm, đôi mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Thánh Vương Yêu Tộc kinh sợ, lại thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, chạy trốn một đường, hối hận không thôi.
Thật ra, muốn gậy sắt của Tiểu Viên Hoàng cũng không phải do Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc, mà là Thánh Vương gã đây, vị Chuẩn Thánh Vương kia chỉ thay gã làm việc, có trách thì chỉ trách cây gậy sắt kia quá bất phàm.
Ai ngờ, gậy sắt còn không mua được, mà còn chọc phải một đám súc sinh, tên nào cũng mạnh mẽ, bọn họ có một Thánh Vương, ba Chuẩn Thánh Vương, kết quả lại sắp bị diệt cả đội.
“Đừng có chạy, ngươi chạy không thoát đâu”. Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất, dồn ba năm Súc Địa Thành Thốn thành một bước, một bước đạp qua bầu trời hư ảo, chặn đường Thánh Vương Yêu Tộc bỏ trốn.
Sau đó là một kế mạnh mẽ, chỉ là trạng thái nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc, lập tức vang lên.
Âm thanh vang vọng khắp nơi, DIệp Thành chưa chém được Thánh Vương Yêu Tộc, mà là phong ấn vào đại đỉnh.
Làm xong những chuyện này, bảy người mới quay người biến mất, động tĩnh quá lớn, khó trán khiến mọi người bốn phương chú ý, nêu thân phận bại lộ lại truyền khắp Nam Vực, thì lại bị phát lệnh truy nã mất.
Còn chưa nói, các tu sĩ trước đó xem trận chiến cũng đuổi theo không ít, muốn nhìn thấy cảnh tượng Thánh Vương sụp đổ, nhưng lại không kịp, đuổi theo cả đường, nhưng cứ đuổi cứ đuổi mà không thấy bóng dáng người đâu.
Đêm tối, trên một dãy núi lớn, lửa trại sáng rực, mấy súc sinh cầm nồi sắt, mùi thịt từ nồi sắt thơm nứt, nấu thịt long giao, mỗi một miếng đều rất bổ dưỡng.
“Nào nào, chia đồ thôi”. Một nhóm người tụ tập trước một đống bảo vật, Tiểu Viên Hoàng rất tự giác, lấy rất nhiều đan dược ném cho mấy người Tiên Vương Hạc: “Cầm lấy trị thương”.
“Bảo bối của Thánh vương, quả là không ít”. Đại Địa Võ Hùng cười ha ha, cũng rất tự giác nói, lúc nói chuyện, một vũ khí bất phàm bị lấy đi, sau đó còn có nguyên thạch.
Diệp Thành lấy một ít bảo vật cho có, cuối cùng cầm lệnh truy nã trong tay.
Trên lệnh truy nã chính là một người, nói đúng hơn là một nam tu, tướng mạo anh dũng, đôi mắt như sao trời, thâm sâu sáng rực, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí khiến người e sợ.
Người này, vừa nhìn thì rất quen mặt, nhìn kỹ lại, vẫn rất quen, giống hệt với Chiến Vương năm đó, Tiêu Thần Sinh, đường nét gương mặt, khí chất, ánh mắt, đều giống hệt.
“Tám phần là người chuyển thế”. Diệp Thành thì thầm, lấy nguyên thần Yêu Tộc danh tiếng ra, lạnh giọng nói: “Yêu Tộc truy nã người này, có lai lịch thế nào, tại sao phải truy nã hắn”.
Chương 2170: Nguyền rủa biến mất
Thánh Vương Yêu Tộc vẫn chưa lên tiếng mà hai mắt đỏ kè nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt, bên trong nước sôi ùng ục, mùi hương thơm phức, đang nấu cơ lại là cơ thể gã khiến gã tức điên.
Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, trơ mắt nhìn cơ thể mình bị nấu, tâm trạng cũng dễ hiểu thôi. Đám nhóc con trước mặt quả thật là súc sinh mà, khiến người ta hận tới ngứa răng.
"Trả lời câu hỏi của ta!", Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng, giơ bức tranh của Tiêu Thần lên trước mặt Thánh Vương Yêu Tộc: "Người này có lai lịch thế nào, vả lại, tại sao Yêu Tộc các ngươi lại truy nã hắn ta".
"Nếu ngươi thả ta ra thì ta sẽ nói", Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lùng nói, vô cùng cứng miệng.
"Ăn nói nhẹ nhàng thì không nghe, đừng có mà tự rước họa vào người", Diệp Thành hừ lạnh, giơ tay đặt lên đầu Thánh Vương Yêu Tộc, sử dụng Sưu Thần Thuật, dứt khoát cướp lấy trí nhớ của gã.
Song, điều khiến hắn bất ngờ là trên nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc lại có một luồng cấm chế cổ xưa.
Chính vì cái cấm chế ấy đã ngăn cản hắn soát hồn. Cũng có thể nói, nếu cố gắng soát hồn thì nguyên thần Thánh Vương Yêu Tộc sẽ vỡ nát. Còn ký ức của gã cũng sẽ tan thành mây khói.
"Đúng là đã coi thường ngươi mà", Diệp Thành thu hồi thần thông, mà Thánh Vương Yêu Tộc nửa chết nửa sống kia cũng xụi lơ. Bởi vì, Sưu Thần Thuật cực kỳ bá đạo. Gã hoàn toàn ngất xỉu, lại bị Diệp Thành nhét vào trong đỉnh.
"Tên này... trông quen quen!", Quỳ Ngưu sáp tới, xoa cằm nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã trong tay Diệp Thành, ngắm nghía bức tranh chuyển thế của Tiêu Thần.
"Đại ca chóng quên ghê, đó là Lôi Đình Chiến Thể", Đại Địa Võ Hùng ngó bức tranh, vừa nhìn đã nhận ra: "Hồi xưa, ta còn đánh với hắn ta một trận, tên ấy đánh đấm cũng giỏi lắm".
"Coi đầu óc của ta này...", Quỳ Ngưu vỗ đầu: "Ta nói mà sao lại nhìn quen thế chứ?"
"Lôi Đình Chiến Thể?", Diệp Thành cau mày: "Đây lại là huyết mạch gì, chưa từng nghe thấy".
"Chưa nghe là bình thường, cũng hiếm ai biết đến", Tiểu Viên Hoàng đang cầm một miếng thịt rồng gặm lấy gặm để: "Chắc ngươi cũng có nghe qua Hồng Hoang Chiến Thể rồi, Lôi Đình Chiến Thể là một nhánh của nó".
"Hồng Hoang Chiến Thể?", trong lòng Diệp Thành không khỏi run lên, đó là một loại huyết mạch khủng bố chỉ thời kỳ Hồng Hoang mới có. Truyền thừa của nó rất xa xưa và sự bá đạo của nó cũng mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể rất nhiều.
Chiến thần Hình Thiên là một vị Hồng Hoang Chiến Thể, người đứng đầu dưới Đại Đến, thuộc cấp bậc thần thoại.
Một nhánh của Hồng Hoang Chiến Thể thì khỏi nghĩ cũng biết vô cùng bá đạo. Điều này khiến Diệp Thành vô cùng vui vẻ, quê hương Đại Sở lại xuất hiện một anh tài, trận đánh lần này chắc chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời.
"Trông vẻ mặt kia của ngươi, tên kia là người thân của ngươi à?", mọi người đều ngó Diệp Thành.
"Là anh em tốt!", Diệp Thành cười: "Mai sau gặp nhớ khách sáo chút".
"Vậy tốt, hắn ta chính là lão Bát của chúng ta", Quỳ Ngưu mặt dày nhếch miệng cười.
Đám Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cũng xoa tay, hai mắt sáng lấp lánh, đã vô cùng sốt ruột muốn tìm được Lôi Đình Chiến Thể uống máu kết nghĩa anh em. Dòng máu đó chắc chắn là rất ngon.
Diệp Thành thấy cái đám kia như vậy không khỏi giật giật khóe miệng, đám anh em kết nghĩa này đều là một đám biến thái. Huyết mạch tên nào tên nấy cũng bá đạo, chắc chắn sẽ khiến người ta phải thả ra nhiều máu.
Thịt rồng trong nồi đã chín, cả đám cũng không nói nhiều, vây quanh nồi uống rượu.
Diệp Thành không tham gia vào, mà dùng bí thuật đánh tỉnh Thánh Vương Yêu Tộc định tiếp tục dò hỏi.
Thánh Vương Yêu Tộc tỉnh thì tỉnh, nhưng lại ngơ ngác, thần hải lộn xộn, đầu đau muốn nổ. Cũng may gã là Thánh Vương, nếu là Chuẩn Thánh Vương thì đã chết từ lúc soát hồn rồi.
"Ngươi không nói thì sớm muộn gì ta cũng biết!", Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc: "Ngươi có thể cứng đầu, nhưng ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn mở miệng".
"Hắn là Lôi Đình Chiến Thể!", Thánh Vương Yêu Tộc sợ, tin rằng Diệp Thành sẽ khiến mình sống không bằng chết: "Hắn ta giết tam hoàng tử của tộc ta, Thánh chủ nổi giận nên mới hạ lệnh đuổi giết".
"Đã tìm được hắn ta chưa?", trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ sắc bén, khiến Thánh Vương Yêu Tộc không nhịn được run rẩy.
"Chúng ta đuổi giết tới Trung Châu thì mất dấu. Nghe nói hắn ta đã đến Tây Mạc bèn chạy đến đây", Thánh Vương Yêu Tộc đáp, ánh mắt cũng xám xịt.
Diệp Thành không hỏi tiếp nữa, vung tay nhét gã vào Hỗn Độn Đỉnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Yêu Tộc không phải một chủng tộc bình thường mà là một trong chín tộc thời viễn cổ, lai lịch thần bí, có Chuẩn Đế và đế binh. Nếu họ mà dốc sức đuổi giết Tiêu Thần thì rất có khả năng sẽ xảy ra tình huống không như mong muốn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì tiên nhãn bỗng dưng khẽ giật, nguyền rủa của chín đế binh lúc trước vậy mà lại biến mất.
Điều này khiến hắn có chút ngây người, đang rối rắm làm sao để phá giải nguyền rủa thì ai ngờ nó tự biến mất.
"Có người con gái cầm bức họa của ta?", Diệp Thành cau mày, thử nhìn Thành Hoàng: "Cô gái mà ngươi nhắc tới chính là người trên tranh, ngươi gặp nàng lúc nào?"
"Vẻ ngoài giống nhau như đúc", Thành Hoàng đáp: "Còn lúc nào thì chắc khoảng hơn trăm năm trước".
"Hơn trăm năm trước ư?", Diệp Thành lẩm bẩm, suy nghĩ bay lượn, nhớ lại chuyện năm xưa.
Hơn trăm năm trước, hoàn toàn khớp với lời kể của lão tổ nhà họ Cơ, ông đã từng gặp Sở Huyên (Sở Linh). Kết hợp với Thành Hoàng thì người con gái kia chắc chắn là một trong hai nàng.
Diệp Thành mừng rỡ, không chỉ hắn đang tìm các nàng mà các nàng cũng đang tìm mình. Tuy các nàng vẫn chưa mở được phong ấn ký ức kiếp trước, nhưng một vòng luân hồi sao có thể ngăn cản một chữ tình.
Càng trùng hợp hơn là nàng cũng đã từng tới thành Từ Bi và cầm tranh hỏi Thành Hoàng. Đây có lẽ là số phận trong cõi u minh, chỉ là trời xanh trêu ngươi, bọn họ vẫn bỏ lỡ nhau.
Dằn nỗi kích động trong lòng xuống, Diệp Thành lại nhìn Thành Hoàng hỏi: "Khoảng thời gian trước, thành Vô Lệ đã hạ xuống Tây Mạc, có một cô gái đi ra. Ngươi có biết chuyện này không?"
"Biết", Thành Hoàng cười nói: "Đừng hỏi nàng đang ở đâu, tuy là Thành Hoàng nhưng ta cũng không biết".
"Cảm ơn!", Diệp Thành nói xong bèn xoay người rời khỏi đại điện, khó nén nổi kích động.
Hắn vừa rời khỏi miếu Thành Hoàng đã nghe thấy một tiếng sói tru: "Lão đại, có người đánh ta".
Nghe kỹ thì chính là tiếng của Tiểu Viên Hoàng, giọng hết sức bá đạo, chấn cho cả thành cổ run lên.
Diệp Thành nghe được thì Quỳ Ngưu đang ở thanh lâu uống rượu cũng nghe được, tính gàn bướng trỗi dậy cầm cái rìu bự xông ra, khí thế khủng bố khiến người ta sợ hãi.
Cả Võ Hùng Đại Địa, Bắc Minh Ngư, Tiên Vương Hạc và Xuyên Sơn Giáp cũng xách theo vũ khí đi ra chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng gào. Bầu trời thoáng chốc vang lên từng tiếng ầm ầm khủng bố.
Diệp Thành ngước mắt nhìn ra xa thì thấy Tiểu Viên Hoàng đang đánh nhau với ai đó. Họ là ba người mặc áo choàng đen, khí tức mạnh mẽ, tu vi cũng không thấp, toàn là chuẩn Thánh Vương.
Diệp Thành lại biết rõ huyết mạch của ba người áo đen kia, họ chính là người của Yêu tộc.
Chiến đấu diễn ra gây cấn, sáu đánh một, trực tiếp lan ra ngoài thành. Trong thành, đa số người thường đều trốn trong miếu Thành Hoàng và chùa chiền, quỳ rạp một mảnh, tưởng chọc tới thần tiên.
Còn các tu sĩ thì đã sớm chạy ra xem diễn, tụ năm tụ ba thành từng tốp.
Diệp Thành trực tiếp làm lơ bọn họ, lấy bức hoạ cuộn tròn ra chuẩn bị hỏi thăm. Ba cái Chuẩn Thánh Vương hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu được của đám kia. Đặc biệt Quỳ Ngưu, một người đã đủ để cứng đối cứng với Thánh Vương.
Song, đang đánh tình hình lại chợt xoay vần, lại có một người tham gia vào cuộc chiến, là người của Yêu tộc, có tu vi Thánh Vương, thoáng chốc đè bẹp đám Quỳ Ngưu.
"Lão Thất đâu rồi! Giúp cái coi!", tiếng mắng của Quỳ Ngưu vang lên chấn cho cả bầu trời đều rung lắc.
Diệp Thành bất đắc dĩ, cuối cùng cất tranh đi, đi bước một ra khỏi thành cổ. Đập vào mắt là sáu anh em kết nghĩa bị đánh chạy tán loạn, một cái Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương đều đánh rất hăng.
Hắn vừa đến, đám Quỳ Ngưu lập tức bu lại, ai nấy cũng mặt mũi bầm dập nhưng đều như ăn thuốc kích thích. Lão Thất đến khiến họ tự tin hơn rất nhiều.
"Ngươi cũng thật là rốt cuộc chuyện này là sao!", Diệp Thành liếc Tiểu Viên Hoàng: "Kể nghe coi".
"Lần này quả thật không thể trách ta", Tiểu Viên Hoàng chửi một câu, con ngươi vàng kim hừng hực lửa giận, khí thế cuộn trào: "Mẹ nó đang đi, ba người kia bỗng nhảy ra, nằng nặc đòi mua gậy sắt của ta. Ta chỉ định mặc kệ rồi! Không vừa ý cái nhào vô đánh nhau".
Diệp Thành nghe vậy hơi nghiêng đầu, khá là hứng thú nhìn một Thánh Vương và ba Chuẩn Thánh Vương đối diện: "Ba vị, dù gì cũng là tiền bối, ép mua ép bán vậy thì hơi ức hiếp người quá rồi".
"Nhỏ nhẹ trao đổi, đúng là không biết điều", một tên Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc cười lạnh nói, lời nói cũng có nắm chắc. Đối diện mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Nhân và mới có hai người, còn lại đều là Chuẩn Thánh. Bên họ lại có Thánh Vương, trực tiếp chèn ép có làm sao!
"Tên này là của ta!", Quỳ Ngưu quát, giơ búa bổ thẳng về phía người vừa nói chuyện.
"Chán sống hả", Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia hừ lạnh, giơ chưởng đè xuống, lại bị một búa của Quỳ Ngưu đánh bay. Bàn tay máu me nhầy nhụa, nếu không phải còn có chút bản lĩnh thì đã bị bổ chết rồi.
"Lên!", Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng đều gào lên, xông thẳng về phía hai Chuẩn Thánh Vương còn lại.
Còn Thánh Vương Yêu Tộc kia thì đương nhiên là để lại cho Diệp Thành. Đành vậy thôi, ai bảo lão thất mạnh nhất, Vạn Tộc truy nã, người mạnh như vậy đều có thể giết mấy người, cực kỳ trâu bò.
"Cũng coi trọng ta ghê!", Diệp Thành bĩu môi. Lúc trước, hắn có thể mạnh như vậy là do có cơ thể Đại Thánh giúp đỡ, lại có vô số Âm Minh tử tướng và một thanh kiếm Chuẩn Đế đầy bá đạo.
Chương 2167: Hay lắm
Nhưng hôm nay, cơ thể Đại Thánh đã bị phá hủy, toàn bộ Âm Minh tử tướng đều tự bạo, cũng chỉ còn lại thanh kiếm Chuẩn Đế. Với sức chiến đấu cấp Thánh Nhân của hắn thì vẫn chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính của nó.
Quan trọng là tu vi của hắn vì Chu Thiên mà đã rớt xuống, đã không còn ở trạng thái đỉnh. Lần này, đối đầu với tu sĩ cấp Thánh Vương, tuy có thể chiếm ưu thế, nhưng khó mà giết được đối phương.
"Lão phu rất là nể sự quyết đoán của các ngươi!", Diệp Thành đang mếu máo thì Thánh Vương Yêu Tộc kia cười khẩy nói. Hai con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: "Là ai cho các ngươi lòng tin đó thế".
"Người của Yêu Tộc đều ngông cuồng ghê!", Diệp Thành cười nhạt, khí thế tăng vọt như cầu vồng.
"Không biết lượng sức", Thánh Vương Yêu Tộc cười khẩy, bước ra một bước, giơ tay nhấn một cái.
Diệp Thành cũng không cứng đối cứng, nhanh chóng lắc mình tránh thoát một chiêu kinh khủng kia. Sau đó, hắn thi triển ba năm cái Súc Địa Thành Thốn đi đến chỗ Quỳ Ngưu. Đối thủ của Quỳ Ngưu bị một quyển của hắn đánh bay ra ngoài.
"Khốn kiếp", Chuẩn Thánh Yêu Tộc bị đánh bay tức giận chửi ầm lên, thoáng chốc khởi động bí pháp trở nên to lên, giữa trán khắc thần vân, cuốn lên yêu khí đánh về phía Quỳ Ngưu.
"Không ngờ Thánh Nhân lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế", Thánh Vương Yêu Tộc híp mắt lại, lập tức lướt ngang bầu trời. Gã đã quá xem nhẹ đám Diệp Thành, tu vi không cao, nhưng sức chiến đấu lại rất mạnh.
Lần này ra tay, gã cũng không nương tay, vẫn là một chỉ đầy bá đạo cuốn theo sức mạnh khủng bố.
Diệp Thành đứng im không nhúc nhích, đến khi một chỉ kia sắp xuyên thủng cơ thể mình thì bỗng nhiên biến mất, thi triển Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc đang đánh với Quỳ Ngưu.
Máu tươi vẩy ra vương vãi khắp trời, Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia còn chưa hiểu ra sao đã bị đánh trở tay không kịp. Một chỉ của Thánh Vương trực tiếp tiễn hắn ta xuống suối vàng.
"Di Thiên Hoán Địa?", vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lập tức lạnh như sương, có vẻ đã nhận ra bí pháp mà Diệp Thành thi triển và vô cùng bất ngờ. Một chỉ kia của gã cũng rất đáng đồng tiền, trực tiếp giết chết đồng đội của mình.
"Lão Thất, làm hay lắm", Quỳ Ngưu nhếch miệng cười. Coi như đã hiểu được tại sao lúc trước Diệp Thành lại chạy tới chỗ mình. Mục đích là kéo gần khoảng cách, mượn tay Thánh Vương Yêu Tộc giết Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc. Cách làm này rất là láu cá, hơn nữa còn được Diệp Thành dùng một cách hết sức thuận tay.
"Đi giúp mấy người kia đi", Diệp Thành thuận miệng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc đối diện sợ gã chạy đến chỗ đám Tiểu Viên Hoàng quấy rối. Sát chiêu của gã cũng rất bá đạo.
Quỳ Ngưu chợt nhớ ra, xoay người tham gia vào vòng chiến của đám Tiểu Viên Hoàng. Còn chưa nhảy vào trận chiến đã ngạo nghễ quát: "Các anh em, đánh chết chúng ta".
Câu kia của hắn lập tức khiến đám Tiểu Viên Hoàng thả lỏng, ba đánh một, ai sợ ai. Đừng thấy tụi này tu vi thấp, nhưng tụi này đều là động vật, ừ, đều là động vật!
Hai Chuẩn Thánh Yêu Tộc lập tức rơi vào tình trạng khó khăn, bị sáu người đánh cho không ngóc đầu dậy nổi. Đường đường Chuẩn Thánh Vương, đúng là mất mặt hết sức, bị một đám hậu bối vây đánh không biết Đông Tây Nam Bắc.
Thánh Vương Yêu Tộc hừ lạnh, bước ra một bước, đỉnh đầu bắn ra một luồng ánh sáng ngọc hướng thẳng lên trời. Đó là một cây cờ chiến cổ xưa, trực tiếp bao phủ không gian xung quanh, chặn đứng bí pháp Di Thiên Hoán Địa.
"Cũng không đến nỗi ngu", Diệp Thành đạp không xông về phía Thánh Vương Yêu Tộc khiến những tu sĩ xung quanh hoảng sợ. Thánh Nhân mà dám đối đầu với Thánh Vương là điều chẳng ai dám nghĩ đến, đây là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong từng tiếng la kinh ngạc, Thánh Vương Yêu Tộc há miệng phun ra một giọt máu hóa thành một cái yêu hải che trời lấp đất. Mỗi một cơn sóng đều nặng tựa thái sơn, còn có vô số dị tượng quấn quanh.
Đây là dị tượng cấp Thánh Vương, yêu hải kết hợp với đạo Thánh Vương, che trời lấp đất nuốt lấy Diệp Thành.
Nếu là Thánh Nhân bình thường thì chắc đã lập tức bị nghiền thành tro, nhưng Diệp Thành cũng không phải Thánh Nhân bình thường. Chẳng những vậy, trái lại còn là một Thánh Nhân cực kỳ khủng bố và ngang tàng.
Kiếm Chuẩn Đế cũng đã xuất hiện trong tay, hắn giơ kiếm bổ ra một cái ngân hà, hóa giải yêu hải.
Chuẩn Đế Binh có sức mạnh cực kỳ bá đạo, dù chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính, nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nó chẳng những bổ ra yêu hải của Thánh Vương Yêu Tộc, mà còn khiến gã không ngừng lùi ra sau.
Chương 2168: Không có quan hệ gì
“Chuẩn thánh binh?”. Thánh Vương Yêu Tộc biến sắc, khó tin nhìn kiếm Phần Tịch đỏ máu trong tay Diệp Thành, gã không dám tin, trong tay Diệp Thành còn có vũ khí cấp Chuẩn Đế.
Hơn nữa, vũ khí cấp Chuẩn Đế đó, gã cũng biết, chính là kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, lão tổ của Yêu Tộc và Phần Tịch có quan hệ tốt, gã may mắn từng thấy kiến Phần Tịch, chính là một thần binh nổi danh hung ác.
Ngày trước, Phần Tịch Lão Tổ cũng tiến vào di tích cổ xưa, nghe thái tử Yêu Tộc nói, Phần Tịch Lão Tổ từng cứu mạng hắn ta trong di tích, còn người truy sát thái tử chính là Thánh Thể.
Sau khi di tích xảy ra biến cố, rất nhiều hậu bối xuất hiện, nhưng lại không nhìn thấy Phần Tịch Lão Tổ, hôm nay, lúc này lại nhìn thấy chuẩn đế binh của Phần Tịch Lão Tổ, Thánh Vương Yêu Tộc sao có thể không kinh ngạc cho được.
“Ngươi và Phần Tịch Lão Tổ có quan hệ gì”. Thánh Vương Yêu Tộc quát lớn, nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Không quan hệ gì”. Diệp Thành cười nhạt, bước đến từng bước, khí thế dung hòa với khí thế chuẩn đế, sát khí và ám khí đan xen, bù đắp vào tu vi không đủ, sức chiến đấu cũng tăng mạnh.
Hắn và Phần Tịch Lão Tổ vốn không thù không oán, nhưng lại cứ phải dính vào ân oán giữa ông ta và thái tử Yêu Tộc, trong biển máu ở di tích, nếu không phải Phần Tịch Lão Tổ nhúng tay vào thì thái tử Yêu Tộc sớm đã bị tiêu diệt rồi.
Cũng chính vì nguyên do đó, hắn mới truy sát Phần Tịch Lão Tổ trong di tích, tuy chưa có được thân xác chuẩn đế của ông ta, nhưng có được sát kiếm chuẩn đế của ông ta, quả thực là một hung binh đáng sợ.
“Trời đất, Chuẩn Đế Binh”. Mọi người ở khắp nơi thấy mà sợ trong lòng, đều lùi về sau tránh né, tu sĩ có tu vi yếu thì sợ đến tái mặt, không chống đỡ nỗi uy lực của chuẩn đế binh.
“May là chạy ra ngoài thành đánh nhau, nếu đánh trong thành, có khi hơn nửa thành đã bị san thành bình địa rồi”. Không ít người nghĩ lại mà sợ, uy lực chuẩn đế binh mạnh mẽ, có thể nói là hủy thiên diệt địa.
“Người cầm Chuẩn Đế Binh, mặc áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ kia, chắc chắn là người bất phàm”. Mấy ông lão trầm ngâm: “Không có căn cơ thâm hậu, cũng sẽ không dám đối đầu với Yêu Tộc”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trong âm thanh bàn tán, Thánh Vương Yêu Tộc cầm ấn, quát lớn khắp trời.
“Ngươi đoán xem”. Diệp Thành để lộ hàm răng trắng, vẻ mặt vô hại, nhưng ra tay không chút bất cẩn, một kiếm lên trời, vô cùng ngông cuồng, vết nứt trên trời vừa khép thì lại bị nứt ra.
Vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lẽo, gã biết uy lực của Chuẩn Đế Binh kia, không thể chống trả trực tiếp, đã dùng thần thông Đại Na Di tránh thoát, sau đó tung ra chưởng ấn như đao, đánh lên trời, khiến bầu trời nổ tung.
Diệp Thành cũng không phải dạng vừa, Thánh Thể cứng cáp, trở tay dùng Bát Đạo Bát Hoang Chưởng, vẫn chưa kịp đợi đối phương đứng vững, lại chém ra một kiếm ngoan tuyệt, làm Thánh Vương Yêu Tộc hộc máu.
“Tốt, tốt lắm”. Thánh Vương Yêu Tộc đầu tóc rối bù, cười hung tợn, hai mắt cô quạnh đỏ như máu, còn có ảnh lửa sáng rực, muốn chém Diệp Thành, đoạt lấy chuẩn đế binh.
Nhưng thấy giữa trán gã có thêm một chuỗi ký tự, chính là cấm pháp Yêu Tộc, sức chiến đấu lập tức tăng vọt.
Thánh Vương dùng cấm pháp rồi, khủng khiếp thế nào, yêu khí lao vào đêm, ngay cả bầu trời đầu sao cũng bị che lấp.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không đổi, chém giết về phía trước, trực tiếp xông lên, chém ra chín Bát Hoang Trảm thi triển cùng với Chuẩn Đế Binh, một kiếm khiến đất trời rung sợ, uy lực nghiền nát mọi thứ, còn có đạo tắc biến hóa trong đó.
Thánh Vương Yêu Tộc mở cấm pháp, vốn muốn có thể ra vẻ một lần, nhưng ngẩng đầu đã bị chém vỡ rồi.
Tiếng kêu la bi thảm vang lên, nhưng cũng không phải truyền ra từ bên này, mà là từ bên phía Quỳ Ngưu, hai Chuẩn Thánh Vương còn lại của Yêu Tộc, bị đánh tan nát, nguyên thần thoát ra, cầu cứu với Thánh Vương.
Thế nhưng, đám người Quỳ Ngưu sao bỏ qua được, ai ai cũng hung hăng, ai ai cũng mạnh mẽ, đều là bí pháp nguyên thần truyền thừa trong tộc, chém hai người kia tan thành mây khói.
Thánh Vương Yêu Tộc bỗng tức giận, biến thành bản thể, chính là một giao long đen như núi cao, lớp vảy lạnh lẽo, đôi mắt mắt hung tàn và khát máu.
Phù!
Nhóm người Quỳ Ngưu không làm nữa, sáu người tập trung lại, vây quanh bốn phía, chơi mấy chiêu liều mạng lần lượt từng chiêu, không ngừng nghỉ, chiêu nào cũng là đại thuật sát sinh.
Ầm!
Thánh Vương Yêu Tộc thét lớn, giao long uốn lượn, nghiền nát bầu trời, nhóm người Quỳ Ngưu đều bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa còn đỡ, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư thực lực khá yếu, thân thể suýt nữa nổ tung, suýt nữa bị một đòn tấn công của Thanh vương nổ tung, tạm thời lùi ra khỏi trận chiến.
Mấy người Quỳ Ngưu đang đánh hăng, Diệp Thành đánh cũng hăng, Cửu Đạo Thần Thương hợp nhất, ép thẳng về phía nguyên thần Yêu Tộc, thân xác bọn họ khỏe mạnh, nguyên thần lại đán vào từng tầng, từng đòn tấn công chuẩn xác.
Quả nhiên, cấp Thánh Vương cũng bị thương nặng, khó ngăn cản được Cửu Đạo Thần Thương, thần hải bị một đòn tấn công sụp đổ.
Diệp Thành thể hiện uy thế, mang theo kiếm chuẩn đế nhảy lên sau lưng long giao Thánh Vương Yêu Tộc, không nói dông dài, vung kiếm chém ngay, từng kiếm liên tiếp, không chịu ngừng tay.
Chương 2169: Chia đồ
Ba người Quỳ Ngưu, Võ Hùng Đại Địa, Tiểu Viên Hoàng định thần lại rồi lao đến chém giết, tuy bọn họ không có Chuẩn Đế Binh, nhưng có bí pháp uy lực, đều là truyền thừa, rất lợi hại.
A…”
Thánh Vương Yêu Tộc kêu thảm, thân thể tuy khổng lồ, nhưng lại chảy ra từng giọt máu.
Tuy là Thánh Vương thì cũng khó ngăn được một đám súc sinh vây đánh, thân thể liên tục nứt ra, lần lượt khép lại, nhưng sau đó, lại càng thảm hơn.
Máu tươi chảy như mưa, đều là màu đen, lóe lên ánh sáng của yêu, nhuộm đen của đất trời.
Tu sĩ khắp nơi nhìn mà chậc lưỡi, cảnh tượng vô pháp vô thiên như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy: “Mấy tên yêu nghiệt này từ đâu xuất hiện vậy, đường đường là cấp Thánh Vương mà không ngẩng đầu nổi”.
“Đều có năng lực chiến đấu vượt cấp, từ khi nào mà Tây Mạc xuất hiện nhiều hậu bối cấp yêu nghiệt vậy rồi”.
“Nhất là người cầm kiếm chuẩn đế trong tay kia, sức chiến đấu quả thực kinh khủng”. Có người cảm khái: “Thực lực như vậy, có thể sánh với bốn vị kia, không biết bên nào mạnh bên nào yếu”.
“Sự thật chứng minh, sóng sau xô sóng trước”. Tu sĩ thế hệ trước cảm thấy vô lực, một Thánh Vương mà cũng bị đánh đến mức không ngẩng nổi đầu, bọn họ còn có thể nó gì chứ.
Trong tầm mắt mọi người, Thánh Vương Yêu Tộc quỳ xuống, nguyên thần bị thương, bị Diệp Thành chép thân thể, bị Tiểu Viên Hoàng đánh gậy vỡ nứt, Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa cũng đủ súc sinh, trực tiếp xé người thành tám khối, máu rồng phun ra, cảnh tượng rất kinh khủng.
Tên này xem như sức sống cũng rất mạnh, nguyên thần bỏ chạy, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần thuần túy, bỏ chạy, ánh mắt cũng không còn vẻ cao ngạo, mà trông như chó nhà có tang vậy.
Gã muốn chạy, nhưng đám người Diệp Thành lại không cho, truy đuổi một đường, tốc độ như u mang.
“Các người thực sự muốn đánh đến chết mới thôi sao?”, Thánh Vương Yêu Tộc rống lên, không dám dừng lại.
“Bây giờ biết sợ rồi, lúc trước đi làm gì?”, Tiểu Viên Hoàng mắng chửi, truy đuổi quyết liệt: “Còn muốn gậy sắt của ta, đúng là quá đáng, đánh không lại còn muốn chạy, không có cửa đâu!”
“Thái tử nhà ngươi ức hiếp lão thất nhà ta, hôm nay thì mới hận cũ tính luôn một thể”. Quỳ Ngưu cũng không chậm, rìu chiến đen tuyền, vô song bất phàm, đôi mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Thánh Vương Yêu Tộc kinh sợ, lại thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, chạy trốn một đường, hối hận không thôi.
Thật ra, muốn gậy sắt của Tiểu Viên Hoàng cũng không phải do Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc, mà là Thánh Vương gã đây, vị Chuẩn Thánh Vương kia chỉ thay gã làm việc, có trách thì chỉ trách cây gậy sắt kia quá bất phàm.
Ai ngờ, gậy sắt còn không mua được, mà còn chọc phải một đám súc sinh, tên nào cũng mạnh mẽ, bọn họ có một Thánh Vương, ba Chuẩn Thánh Vương, kết quả lại sắp bị diệt cả đội.
“Đừng có chạy, ngươi chạy không thoát đâu”. Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất, dồn ba năm Súc Địa Thành Thốn thành một bước, một bước đạp qua bầu trời hư ảo, chặn đường Thánh Vương Yêu Tộc bỏ trốn.
Sau đó là một kế mạnh mẽ, chỉ là trạng thái nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc, lập tức vang lên.
Âm thanh vang vọng khắp nơi, DIệp Thành chưa chém được Thánh Vương Yêu Tộc, mà là phong ấn vào đại đỉnh.
Làm xong những chuyện này, bảy người mới quay người biến mất, động tĩnh quá lớn, khó trán khiến mọi người bốn phương chú ý, nêu thân phận bại lộ lại truyền khắp Nam Vực, thì lại bị phát lệnh truy nã mất.
Còn chưa nói, các tu sĩ trước đó xem trận chiến cũng đuổi theo không ít, muốn nhìn thấy cảnh tượng Thánh Vương sụp đổ, nhưng lại không kịp, đuổi theo cả đường, nhưng cứ đuổi cứ đuổi mà không thấy bóng dáng người đâu.
Đêm tối, trên một dãy núi lớn, lửa trại sáng rực, mấy súc sinh cầm nồi sắt, mùi thịt từ nồi sắt thơm nứt, nấu thịt long giao, mỗi một miếng đều rất bổ dưỡng.
“Nào nào, chia đồ thôi”. Một nhóm người tụ tập trước một đống bảo vật, Tiểu Viên Hoàng rất tự giác, lấy rất nhiều đan dược ném cho mấy người Tiên Vương Hạc: “Cầm lấy trị thương”.
“Bảo bối của Thánh vương, quả là không ít”. Đại Địa Võ Hùng cười ha ha, cũng rất tự giác nói, lúc nói chuyện, một vũ khí bất phàm bị lấy đi, sau đó còn có nguyên thạch.
Diệp Thành lấy một ít bảo vật cho có, cuối cùng cầm lệnh truy nã trong tay.
Trên lệnh truy nã chính là một người, nói đúng hơn là một nam tu, tướng mạo anh dũng, đôi mắt như sao trời, thâm sâu sáng rực, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí khiến người e sợ.
Người này, vừa nhìn thì rất quen mặt, nhìn kỹ lại, vẫn rất quen, giống hệt với Chiến Vương năm đó, Tiêu Thần Sinh, đường nét gương mặt, khí chất, ánh mắt, đều giống hệt.
“Tám phần là người chuyển thế”. Diệp Thành thì thầm, lấy nguyên thần Yêu Tộc danh tiếng ra, lạnh giọng nói: “Yêu Tộc truy nã người này, có lai lịch thế nào, tại sao phải truy nã hắn”.
Chương 2170: Nguyền rủa biến mất
Thánh Vương Yêu Tộc vẫn chưa lên tiếng mà hai mắt đỏ kè nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt, bên trong nước sôi ùng ục, mùi hương thơm phức, đang nấu cơ lại là cơ thể gã khiến gã tức điên.
Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, trơ mắt nhìn cơ thể mình bị nấu, tâm trạng cũng dễ hiểu thôi. Đám nhóc con trước mặt quả thật là súc sinh mà, khiến người ta hận tới ngứa răng.
"Trả lời câu hỏi của ta!", Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng, giơ bức tranh của Tiêu Thần lên trước mặt Thánh Vương Yêu Tộc: "Người này có lai lịch thế nào, vả lại, tại sao Yêu Tộc các ngươi lại truy nã hắn ta".
"Nếu ngươi thả ta ra thì ta sẽ nói", Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lùng nói, vô cùng cứng miệng.
"Ăn nói nhẹ nhàng thì không nghe, đừng có mà tự rước họa vào người", Diệp Thành hừ lạnh, giơ tay đặt lên đầu Thánh Vương Yêu Tộc, sử dụng Sưu Thần Thuật, dứt khoát cướp lấy trí nhớ của gã.
Song, điều khiến hắn bất ngờ là trên nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc lại có một luồng cấm chế cổ xưa.
Chính vì cái cấm chế ấy đã ngăn cản hắn soát hồn. Cũng có thể nói, nếu cố gắng soát hồn thì nguyên thần Thánh Vương Yêu Tộc sẽ vỡ nát. Còn ký ức của gã cũng sẽ tan thành mây khói.
"Đúng là đã coi thường ngươi mà", Diệp Thành thu hồi thần thông, mà Thánh Vương Yêu Tộc nửa chết nửa sống kia cũng xụi lơ. Bởi vì, Sưu Thần Thuật cực kỳ bá đạo. Gã hoàn toàn ngất xỉu, lại bị Diệp Thành nhét vào trong đỉnh.
"Tên này... trông quen quen!", Quỳ Ngưu sáp tới, xoa cằm nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã trong tay Diệp Thành, ngắm nghía bức tranh chuyển thế của Tiêu Thần.
"Đại ca chóng quên ghê, đó là Lôi Đình Chiến Thể", Đại Địa Võ Hùng ngó bức tranh, vừa nhìn đã nhận ra: "Hồi xưa, ta còn đánh với hắn ta một trận, tên ấy đánh đấm cũng giỏi lắm".
"Coi đầu óc của ta này...", Quỳ Ngưu vỗ đầu: "Ta nói mà sao lại nhìn quen thế chứ?"
"Lôi Đình Chiến Thể?", Diệp Thành cau mày: "Đây lại là huyết mạch gì, chưa từng nghe thấy".
"Chưa nghe là bình thường, cũng hiếm ai biết đến", Tiểu Viên Hoàng đang cầm một miếng thịt rồng gặm lấy gặm để: "Chắc ngươi cũng có nghe qua Hồng Hoang Chiến Thể rồi, Lôi Đình Chiến Thể là một nhánh của nó".
"Hồng Hoang Chiến Thể?", trong lòng Diệp Thành không khỏi run lên, đó là một loại huyết mạch khủng bố chỉ thời kỳ Hồng Hoang mới có. Truyền thừa của nó rất xa xưa và sự bá đạo của nó cũng mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể rất nhiều.
Chiến thần Hình Thiên là một vị Hồng Hoang Chiến Thể, người đứng đầu dưới Đại Đến, thuộc cấp bậc thần thoại.
Một nhánh của Hồng Hoang Chiến Thể thì khỏi nghĩ cũng biết vô cùng bá đạo. Điều này khiến Diệp Thành vô cùng vui vẻ, quê hương Đại Sở lại xuất hiện một anh tài, trận đánh lần này chắc chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời.
"Trông vẻ mặt kia của ngươi, tên kia là người thân của ngươi à?", mọi người đều ngó Diệp Thành.
"Là anh em tốt!", Diệp Thành cười: "Mai sau gặp nhớ khách sáo chút".
"Vậy tốt, hắn ta chính là lão Bát của chúng ta", Quỳ Ngưu mặt dày nhếch miệng cười.
Đám Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cũng xoa tay, hai mắt sáng lấp lánh, đã vô cùng sốt ruột muốn tìm được Lôi Đình Chiến Thể uống máu kết nghĩa anh em. Dòng máu đó chắc chắn là rất ngon.
Diệp Thành thấy cái đám kia như vậy không khỏi giật giật khóe miệng, đám anh em kết nghĩa này đều là một đám biến thái. Huyết mạch tên nào tên nấy cũng bá đạo, chắc chắn sẽ khiến người ta phải thả ra nhiều máu.
Thịt rồng trong nồi đã chín, cả đám cũng không nói nhiều, vây quanh nồi uống rượu.
Diệp Thành không tham gia vào, mà dùng bí thuật đánh tỉnh Thánh Vương Yêu Tộc định tiếp tục dò hỏi.
Thánh Vương Yêu Tộc tỉnh thì tỉnh, nhưng lại ngơ ngác, thần hải lộn xộn, đầu đau muốn nổ. Cũng may gã là Thánh Vương, nếu là Chuẩn Thánh Vương thì đã chết từ lúc soát hồn rồi.
"Ngươi không nói thì sớm muộn gì ta cũng biết!", Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc: "Ngươi có thể cứng đầu, nhưng ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn mở miệng".
"Hắn là Lôi Đình Chiến Thể!", Thánh Vương Yêu Tộc sợ, tin rằng Diệp Thành sẽ khiến mình sống không bằng chết: "Hắn ta giết tam hoàng tử của tộc ta, Thánh chủ nổi giận nên mới hạ lệnh đuổi giết".
"Đã tìm được hắn ta chưa?", trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ sắc bén, khiến Thánh Vương Yêu Tộc không nhịn được run rẩy.
"Chúng ta đuổi giết tới Trung Châu thì mất dấu. Nghe nói hắn ta đã đến Tây Mạc bèn chạy đến đây", Thánh Vương Yêu Tộc đáp, ánh mắt cũng xám xịt.
Diệp Thành không hỏi tiếp nữa, vung tay nhét gã vào Hỗn Độn Đỉnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Yêu Tộc không phải một chủng tộc bình thường mà là một trong chín tộc thời viễn cổ, lai lịch thần bí, có Chuẩn Đế và đế binh. Nếu họ mà dốc sức đuổi giết Tiêu Thần thì rất có khả năng sẽ xảy ra tình huống không như mong muốn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì tiên nhãn bỗng dưng khẽ giật, nguyền rủa của chín đế binh lúc trước vậy mà lại biến mất.
Điều này khiến hắn có chút ngây người, đang rối rắm làm sao để phá giải nguyền rủa thì ai ngờ nó tự biến mất.