• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 201-205

Chương 201: Sở Huyên mạnh mẽ

Diệp Thành cứ thế đi một mạch về lầu các trên đỉnh Ngọc Nữ Phong.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã trông thấy ngoài sư phụ Sở Huyên của mình ra thì còn có một vị trưởng lão mặc đồ tím mặt mày thâm trầm.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành đi vào, vị trưởng lão kia chợt đứng dậy, mặt lạnh như hàn băng, khí thế mạnh mẽ hiển hiện rõ ràng.

Uy lực khủng khiếp đột nhiên ập đến khiến Diệp Thành trở tay không kịp, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

“Nhạc sư huynh, huynh coi muội không tồn tại sao?”, giọng nói lạnh băng vang lên, Sở Huyên đứng dậy, khí thế mạnh mẽ cũng không hề giấu đi, cô vung tay át đi khí thế đang đè nén Diệp Thành.

Hừ.

Vị trưởng lão mặc đồ tím kia hắng giọng: “Sở sư muội, Diệp Thành đánh đồ nhi Tề Dương của ta trọng thương, không phải là muội định bao che cho hắn chứ?”

Nghe câu này, Diệp Thành mới vỡ lẽ ra vị trưởng lão mặc đồ tím này chính là thủ toạ của Ngọc Thanh Phong trong nội môn, sư phụ của Tề Dương – Cát Thanh. Ông ta phẫn nộ ra tay với Diệp Thành như vậy chắc chắn là vì trận quyết đấu trước đó giữa hắn và Tề Dương trên Phong Vân Đài. Một người làm sư phụ như ông ta đương nhiên là tới đây để tính sổ với Diệp Thành rồi.

“Nhạc sư huynh nói vậy là có ý gì?”, Sở Huyên mỉm cười: “Trận quyết đấu trên Phong Vân Đài khó tránh khỏi bị thương mà”.

“Muội…”, Cát Thanh nghe vậy thì tái mặt.

“Hai bên đều tình nguyện, thứ nhất, đồ đệ của muội không hề mạo phạm môn quy, thứ hai, cũng không đánh lén hay ám sát, chỉ là ra tay có hơi nặng một chút, sư huynh cũng không đến mức phải kinh động vậy chứ?”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà: “Vả lại, việc của hậu bối, những người làm trưởng bối như chúng ta không nên nhúng tay vào vẫn hơn”.

“Hay cho câu hai bên tình nguyện”, Cát Thanh lạnh giọng: “Sư muội liệu có phải đã quên mất thân phận của Tề Dương rồi không?”

“Sư huynh đang lấy nhà họ Tề ra để ép muội sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Cát Thanh.

“Ta chỉ đang nói với muội sự thật thôi”, mặt Cát Thanh càng tối sầm lại, “thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương bị người ta đánh suýt nữa thì tàn phế, việc này sư muội không những phải có câu trả lời với ta mà còn phải có câu trả lời với nhà họ Tề nữa”.

“Trả lời?”, nét mặt của Sở Huyên càng lúc càng lạnh hơn: “Giao đấu thua rồi thì đòi giải thích? Nếu như người bị đánh tàn phế là đồ đệ của muội thì sư huynh có giải thích với muội không? Nhà họ Tề có cần giải thích với muội không? Cứ để Tề Trấn Thiên đích thân đến tìm muội , còn huynh....”

Nói tới đây, Sở Huyên lại nhìn sang Cát Thanh, giọng lạnh hơn vài phần: “Còn sư huynh, muội không nhất thiết phải giải thích với huynh, vả lại, muội cảnh cáo huynh, nếu dám đụng vào đồ đệ của muội thì muội đảm bảo huynh sẽ không bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong được đâu”.

“Muội…”, Cát Thanh lại lần nữa đỏ gay mặt.

Diệp Thành ở bên nghe vậy thì lặng người, không ngờ sư phụ của mình cũng có mặt mạnh như vậy, vì hắn mà không ngại đối đầu với Cát Thanh và nhà họ Tề, điều này khiến Diệp Thành cảm thấy thật ấm lòng.

“Diệp Thành, tiễn khách”, Sở Huyên ở bên nghiêm giọng.

Diệp Thành hiểu ý nhìn sang Cát Thanh, giơ tay ra hướng về phía cửa, giọng điệu không tỏ bất cứ thái độ gì: “Nhạc trưởng lão, xin mời”.

“Được, được lắm”, Cát Thanh phẫn nộ đến mức cười phá lên, khuôn mặt lạnh tanh đến mức khiến người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi. Ông ta đứng dậy, sải bước ra ngoài, giây phút bước ra khỏi căn phòng, ông ta không quên ném ánh mắt lạnh lùng sang Diệp Thành.

Cát Thanh rời đi, Diệp Thành lập tức quay người, hắn mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Sư phụ, con nhận ra lúc người phát cáu trông rất mê người”.

“Tiểu tử, cái gan của ngươi cũng to lắm”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Có cần phải ra tay mạnh như vậy không?”

“Trước nay con đều như vậy cả mà”, Diệp Thành ho hắng.

“Có phải ta không nên thả ngươi xuống núi không? Lần trước ngươi xuống núi đánh liệt một tên, lần sau xuống núi lại đánh liệt một tên, hiện giờ vi sư đang nghi ngờ có phải ngươi đánh nhiều sinh nghiện rồi không?”

“Cách làm của con là làm một lần nhàn mãi mãi”, Diệp Thành gãi gãi tai: “Không cho hắn nằm liệt giường đôi ba tháng thì hắn ngày nào cũng tìm con gây sự, con không rảnh để đi đánh hắn suốt như vậy”.

Câu này của Diệp Thành thật sự khiến Sở Huyên cảm thấy buồn cười.

Cô có thể nhìn ra tên đồ đệ của mình trông bình thường ngoan ngoãn như cún le ve bên mình, vậy mà cốt cách lại chẳng phải đứa trẻ biết an phận gì, đánh người là đánh liệt giường, nếu như dạy dỗ hắn tu vi chí cao, hắn không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.

Có điều Sở Huyên lại thầm ngạc nhiên với chiến tích của Diệp Thành.

Diệp Thành trải qua thiên kiếp, thực lực quả nhiên không vừa, đến cả Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám cũng bị đánh bại. Tên đồ đệ yêu nghiệt này khiến cô ngày càng cảm thấy thích thú.

“Nếu không có việc gì thì ngươi bớt tới Phong Vân Đài đi, ta không muốn ngày ngày có người tới tìm ta nói chuyện đâu”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành: “Còn nữa, hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đấy”.

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Sở Huyên.

“Ngày mai ngươi sẽ biết”.

Diệp Thành đáp lời, quay người ra khỏi lầu các.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Sở Huyên mới day trán, có một tên đồ đệ không yên phận thế này, những tháng ngày sau này của cô chắc chắn sẽ không yên bình.

Bên ngoài, Sở Linh vươn vai bước tới: “Tỷ, muội vừa nghe tên tiểu tử kia nói ngày mai tỷ để hắn thực hiện nhiệm vụ, trong thời khắc quan trọng thế này, tỷ muốn phái hắn đi đâu?”

“Hoàng đế nước Triệu phái người gửi thư tới, một thế lực tà ác thần bí nhiều lần nhiễu loạn nước Triệu, muốn nhờ Hằng Nhạc Tông chúng ta giúp đỡ”.

“Hằng Nhạc Tông chúng ta nhiều người như vậy, tỷ cũng không cần phải phái Diệp Thành đi chứ”, Sở Linh vẫn nhìn Sở Huyên bằng đôi mắt do dự: “Hắn đánh bại được Tề Dương, đương nhiên chính là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, hắn phải thay Tề Dương tham gia vào trận so tài của tam tông, tới lúc đó ngộ nhỡ không quay về được thì làm sao?”

“Hay là tỷ đang cố ý, mục đích là không muốn để Diệp Thành tham gia vào trận so tài tam tông?”, Sở Linh nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.

“Muội nói đúng một nửa”, Sở Huyên mỉm cười: “Diệp Thành quả thực có tư cách tham gia vào trận so tài của tam tông, nhưng không nhất thiết phải tham gia. Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông thất bại là điều đương nhiên. Diệp Thành mới chỉ ở tu vi Nhân Nguyên, đi hay không cũng không thay đổi được kết quả, Huyền Linh Chi Thể quá đáng sợ, ta cũng không muốn hắn phải gánh chịu áp lực quá lớn, đây là nguyên nhân đầu tiên”.

“Thứ hai, khả năng của Diệp Thành vượt trội, ta không muốn để hắn thể hiện cho Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông biết. Hắn là nhân tài, thực lực lớn mạnh. Tương lai của Diệp Thành có thể nói là người có thể sánh ngang với Huyền Linh Chi Thể, hoặc có thể nói hắn là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.

“Vậy sao. Muội lại không nghĩ nhiều như vậy”, Sở Linh gãi gãi đầu.

“Đương nhiên, tỷ làm sư phụ hắn cũng muốn hắn được nhìn ngắm thế giới chứ”, Sở Huyên mỉm cười: “Cho nên tỷ giao cho hắn nhiệm vụ này, nếu hắn có thể kịp quay về trước khi đại hội tam tông diễn ra thì tỷ đương nhiên sẽ cho hắn tham gia vào đại hội tam tông. Nếu không thể kịp quay về thì đương nhiên có người thay hắn tham gia tranh tài. Việc này để ông trời quyết định vậy. Có điều vài ngày ngắn ngủi, khả năng hắn quay về kịp là rất thấp, vì theo như tin báo về, thế lực thần bí làm loạn nước Triệu không hề đơn giản”.

“Vậy tỷ để hắn đi một mình không sợ hắn bị kẻ mạnh tiêu diệt sao?”

“Đây cũng là thử thách dành cho hắn, ta tin hắn có thể độc lập xử lý mọi việc”, Sở Huyên mỉm cười.
Chương 202: Đế Giác

Quay về khu rừng trúc, Diệp Thành chuồn vào trong nhà trúc rồi mới lấy ra mặt dây chuyền hình trăng khuyết mà hắn lấy được từ Tề Dương.

“Đây là bảo bối gì vậy chứ?”, Diệp Thành giơ mặt dây chuyền lên trước mặt ở khoảng cách rất gần.

Mặt dây chuyền này hình trăng khuyết, sáng lấp lánh, không hề có chút tì vết nào, cầm trong tay còn có cảm giác ôn hoà mát mẻ, ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành không hề thấy nó có gì đặc biệt.

Cũng giống như trước đó, Diệp Thành lấy ra bình hồ lô Tử Kim, không nói lời nào, cứ thế cho mặt dây chuyền vào trong bình.

Vù!

Ngay sau đó, mặt dây chuyền vừa được cho vào bình hồ lô đột nhiên bay ra ngoài, khoảng thời gian trước và sau chỉ cách nhau không đầy hai giây.

“Mày có ý gì vậy chứ?”, Diệp Thành sứng người, đây là lần đầu tiên hắn thấy bình hồ lô phản ứng dứt khoát và nhanh đến vậy.

Có điều bình hồ lô vẫn đứng im tại đó, nó không hề có phản ứng gì thêm và cứ thế hấp thu linh khí của đất trời.

“Không phải bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn triệu gọi tiên hoả bao quanh mặt chuyền hình trăng khuyết, tôi luyện nửa canh giờ mà vẫn không thấy gì khác thường.

“Đúng là cứng rắn hơn bình thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn mặt dây chuyền, nó có thể không tan chảy và bị huỷ hoại dưới sức nung của tiên hoả như vậy quả là hiếm có.

Tiếp sau đó, Diệp Thành thu lại tiên hoả rồi triệu gọi thiên lôi màu đen ra.

“Đây chính là bảo bối mà mày ưng, khiến nó hoạt động cho tao”, nói rồi Diệp Thành dùng thiên lôi bao quanh mặt dây chuyền, sau đó cứ thế quan sát sự thay đổi.

Có điều nửa canh giờ trôi qua rồi mà mặt dây chuyền vẫn không hề thay đổi.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tức tối mắng một câu. Hắn lên Phong Vân Đài quyết chiến với Tề Dương cũng là vì mặt dây chuyền mà thiên lôi nhắm trúng. Hiện giờ thì hay rồi, mặt dây này ngoài cứng rắn ra thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Diệp Thành vẫn không từ bỏ, hắn rạch rách bàn tay, nhỏ một giọt máu vào mặt dây chuyền kia.

Điều kỳ diệu xuất hiện. Máu của hắn nhanh chóng được mặt dây chuyền hấp thu, đặc biệt hơn cả, giây phút trước máu của hắn được hấp thu, giây phút sau lại bị đẩy ra.

“Mày giỏi”, Diệp Thành nói bằng giọng khó chịu.

“Mất công mất việc”, Diệp Thành tốn nhiều thời gian như vậy mà chẳng thấy được gì đặc biệt, hắn tức tối, cứ thế ném dây chuyền hình mặt trăng lên bàn, sau đó lật tay lấy lư luyện đan ra.

Tiêp đó, từng cây linh thảo được hắn lấy ra khỏi túi đựng đồ, đây đều là nguyên liệu dùng cho việc luyện chế Hồn Linh Đan.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan để tiên hoả cháy trong lư một khắc, sau khi xác nhận nhiệt độ trong lư đạt yêu cầu hắn mới bắt đầu cho linh thảo vào.

Từ linh hồn lạc ấn được diễn tiến lại từ trong Hồn Linh Đan, Diệp Thành biết được phương pháp luyện chế Hồn Linh Đan và biết được mức độ rắc rối để luyện ra linh đan ba vân như thế nào. Cái quan trọng nhất chính là kiểm soát ngọn lửa và sự phối hợp cao độ với linh hồn lực, bất cứ một sai sót nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến thất bại.

“Cũng may linh hồn của mình đã lên tới cấp Huyền, nếu không thì thật sự không thể luyện chế Hồn Linh Đan”, vừa kiểm soát ngọn lửa, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

Mặc dù các bước luyện chế linh đan phức tạp nhưng nhờ có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn nên Diệp Thành dễ dàng lĩnh hội được cái hồn của việc luyện chế, mỗi một bước luyện đan đều được tiến hành vô cùng cẩn trọng, lại thêm linh hồn ở cấp Huyền nên hắn không gặp áp lực lớn.

Luyện đan không được nóng vội, đây là cả một quá trình lâu dài. Thời gian cứ thế trôi, mới đó mà màn đên đã buông xuống rồi.

Tiếng vù vù vang lên bên trong lư luyện đan ở rừng trúc, mùi hương thơm ngào ngạt bay khắp khu rừng.

………

Đêm khuya yên tĩnh.

Lúc này, ở nước Triệu cách Hằng Nhạc Tông không biết bao xa lại lần nữa dấy lên cơn mưa máu. Trong một đêm mà mười mấy thôn đều bị tàn sát đẫm máu, điều khác thường chính là những đứa trẻ mới tròn một tuổi đều mất tích.

“Khốn khiếp”, trong Hoàng Cung cổ xưa mà uy nghiêm vang lên tiếng gằn phẫn nộ.

“Xin bệ hạ bớt giận, Hổ Uy tướng quân đã điều binh đi trinh phạt rồi ạ”.

“Tiên nhân của Hằng Nhạc Tông vẫn chưa tới sao?”

“Có lẽ là một trong hai ngày nữa sẽ tới ạ”.

……

“Xuất đan”, trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng hô khe khẽ của Diệp Thành.

Ngay sau đó, một luồng sáng chiếu khắp ngôi nhà trúc, mùi hương thơm ngào ngạt lan toả khắp ngôi nhà, lan ra cả rừng trúc.

Lúc này, Diệp Thành đang nhìn viên đan dược màu xanh lấp lánh trong lòng bàn tay, nó vừa được luyện ra nên hãy còn đan khí, ánh sáng xanh bao quanh viên linh đan, mùi hương thơm nồng khiến người ta ngửi mà khoan khoái.

“Cố gắng cả một đêm quả nhiên không phí công vô ích”, mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng Diệp Thành vẫn cười ngây ngô, một mình hắn tự luyện ra được linh đan ba vân, đây là việc đáng đê ghi dấu.

“Vì để nhớ tới thời khắc quan trọng này, tao quyết định ăn mày”, Diệp Thành cười khúc khích, sau đó khoanh chân ngồi lên giường triệu gọi hình nộm Tử Huyên đứng bên cạnh sau đó mới nhét viên Hồn Linh Đan vào miệng.

Vẫn như lần đầu ăn Hồn Linh Đan, Hồn Linh Đan vào miệng lập tức tan ra, giống như dòng nước thanh mát chảy khắp cơ thể, khiến linh hồn hắn được bù đắp lại những tiêu hao đã mất đi trước đó.

Trong chốc lát, Diệp Thành khẽ nhắm mắt.

Đêm nay, một đêm thật yên bình.

Có điều Diệp Thành vừa nhắm mắt nên không nhận ra hình nộm Tử Huyên bên cạnh hắn đang khẽ cử động, đặc biệt là khi nhìn thấy dây chuyền hình mặt trăng khuyết trên bàn, đôi mắt nó chợt sáng lên.

“Đế Giác”, giọng nói không biết vang lên từ đâu.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, mới chớp mắt mà đã tới sáng.

Sáng sớm, Diệp Thành vừa mở mắt đã thấy Sở Huyên đi vào.

“Sư phụ”, Diệp Thành mặt mày tươi rói nhảy xuống giường, sau khi ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai, tinh thần hắn sung mãn thấy rõ, tu vi linh hồn ở cấp Huyền cũng được củng cố sau khi Diệp Thành ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai.

Sở Huyên không hề nhìn Diệp Thành, ngược lại nheo mắt nhìn Tử Huyên đứng bên giường Diệp Thành.

“Hình nộm này sao lại ở chỗ ngươi?”, Sở Huyên nói với giọng khác thường.

“Con mua nó ở Vạn Bảo Các ngoại môn, lúc mua nó chỉ có một cánh tay, sư phụ cũng biết hình nộm này sao?”

“Ta đương nhiên biết”, Sở Huyên lại lần nữa nhìn sang hình nộm Tử Huyên, khẽ giọng nói: “Nó chính là hình nộm đời đầu mà chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông luyện chế ra, gọi là vật thử nghiệm, khả năng không hoàn thiện nên mới bỏ đi”.

Nói tới đây, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành: “Là ngươi nâng cấp cho nó lên cấp Huyền sao?”

“Nếu không thì còn là ai chứ ạ?”, Diệp Thành mỉm cười, nói tới việc nâng cấp hắn lại xót xa: “Vì để nâng cấp nó mà con đã bỏ ra một triệu ba trăm nghìn linh thạch đấy ạ”.

“Một triệu ba trăm nghìn?”, Sở Huyên nghe xong con số cũng giật mình: “Tiểu tử, ngươi cũng giàu đấy”.

“Con vay, con vay thôi, hi hi hi”.

“Vay? Ta thấy cướp thì đúng hơn”.

“Cũng có phần là cướp ạ”, Diệp Thành cười xoà, mấy ngày nay hắn cũng cướp được không ít đồ, vả lại không cướp thì lấy đâu ra tiền mà nâng cấp hình nộm chứ.

“Được rồi, vào việc chính”, Sở Huyên lấy ra một bộ cổ tông đưa cho Diệp Thành: “Trong này là tất cả tin tức tình báo liên quan đến thế lực gian ác ở nước Triệu”.

“Nước Triệu?”, Diệp Thành sững người.

Khi còn làm tình báo ở Chính Dương Tông hắn cũng đã nghe nói tới đất nước này, đó chính là một đất nước toàn người phàm cách Hằng Nhạc Tông hơn một nghìn dặm.

Các tông môn tu tiên như Hằng Nhạc, Chính Dương, Thanh Vân và các thế lực đều có đất nước với người phàm phụ thuộc, những đất nước này nhờ tông môn tu tiên bảo hộ nên mỗi năm sẽ cống tiến một số báu vật cho tông môn.

Theo Diệp Thành biết thì đất nước phụ thuộc vào thế lực Hằng Nhạc Tông có hai mươi ba nước, Thanh Vân Tông có hai mươi bảy nước, Chính Dương Tông nhiều nhất có hơn ba mươi bảy nước, nước Triệu chính là một trong những nước có gần trăm người phàm trong Đại Sở rộng lớn.

Đương nhiên tam tông cũng có quy định tu sĩ không được tham gia vào cuộc chiến với người phàm, từ xưa đến nay đều như vậy.

“Sư phụ, người muốn phái con đi tới nước Triệu thực hiện nhiệm vụ sao?”, Diệp Thành hỏi dò.

“Xem tin tình báo rồi nói”, Sở Huyên thản nhiên đáp lời.
Chương 203: Một chiêu

Nghe vậy Diệp Thành mở tài liệu ra, hắn nhìn lướt qua rồi lập tức nheo mắt, đọc xong hắn mới nhìn Sở Huyên: “Thế lực tà ác được nhắc tới trong tình báo là tu sĩ?”

“Không rõ”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Đến nước Triệu điều tra rõ ràng rồi hãy hành động, nếu thật sự là tu sĩ mạnh đang quấy nhiễu thì đừng đối đấu với chúng”.

Nói xong Sở Huyên lấy bốn linh phù trong tay áo ra, một tờ xanh, một tờ tím và hai tờ vàng, nhét vào tay Diệp Thành: “Màu xanh là Thiên Hành Phù Thiên Cấp, một khi sử dụng nó thì tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thông thường sẽ không đuổi kịp được ngươi, nhưng thời gian có hạn, chỉ kéo dài được một khắc. Màu tím là thuật ẩn thân Huyền Cấp, nếu gặp nguy hiểm có thể dán lên người, dùng chân khí khởi động, kẻ ở cảnh giới Linh Hư bình thường cũng rất khó phát hiện. Còn linh phù màu vàng, bên trong có phong ấn Kỳ Môn Khốn Thiên Trận, nếu có kẻ nào mạnh khiến ngươi không đấu lại được thì hãy giải trừ cấm chế, sẽ nhốt được tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường”.

“Cảm ơn sư phụ”, Diệp Thành cầm bốn tờ linh phù mỉm cười toe toét.

Ngoài bốn tờ linh phù đó ra, Sở Huyên còn đưa cho Diệp Thành một miếng ngọc giản: “Trong giản ngọc này có phong ấn Thiên lý Truyền Âm Phù, nếu gặp nguy hiểm hoặc gặp phải kẻ mạnh không thể chống lại được, ngươi có thể cầm nó xin tông môn cứu trợ”.

“Còn có thứ hay ho thế này nữa ạ”, Diệp Thành cười hì hì.

“Đi đi!”, Sở Huyên nhẹ nhàng vẫy tay: “Làm xong nhiệm vụ, lập tức về tông môn”.

Vâng!

Diệp Thành cất bốn tờ linh phù, đồng thời cất cả Tử Huyên đi, trước khi đi hắn còn không quên cầm mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên bàn đeo lên cổ.

“Sư phụ đừng nhớ đồ nhi nha!”, Diệp Thành cười hềnh hệch rồi xoay người chạy ra khỏi phòng trúc nhỏ.

Nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Sở Huyên thầm thở dài: “Tiểu tử, ngươi có thể về trước khi cuộc thi của ba tông diễn ra hay không còn tuỳ thuộc vào may mắn của ngươi”.

Sau khi xuống Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đi thẳng đến ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành về ngoại môn rồi!

Diệp Thành vừa xuất hiện ở ngoại môn, câu nói này dường như mọc thêm cánh, bay khắp ngoại môn.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Hôm qua Diệp Thành đã đánh bại Tề Dương đấy”.

“Tề Dương? Tề Dương đệ tử thứ tám trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông ta?”

“Đây… đây là tiền lệ chưa từng có từ khi Hằng Nhạc ta lập phái đến nay!”

Dọc đường đi, Diệp Thành nghe thấy nhiều nhất là tiếng bàn tán và giọng nói ngạc nhiên, hắn đi tới đâu, đệ tử ngoại môn đều sẽ rất ăn ý nhường đường cho hắn. Diệp Thành của hôm nay đã không còn là đệ tử thực tập cảnh giới Ngưng Khí mới bước vào Hằng Nhạc Tông ngày nào nữa.

“Diệp Thành”, Diệp Thành đang đi thì một tiếng quát hung ác đột nhiên vang lên, một bóng người chắn đường hắn, hắn nhìn kỹ lại thì thấy chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.

Đôi mắt tên này hằn lên tia đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta đang cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, chỉ muốn xé xác Diệp Thành thành từng mảnh ngay tại chỗ.

Tử Sam đột nhiên chặn đường Diệp Thành khiến cho rất nhiều đệ tử đi qua đứng lại vây xem, ân oán của hai người họ, toàn bộ đệ tử ở ngoại môn này có ai không biết.

Tuy nhiên Diệp Thành lại không hề liếc nhìn hắn ta mà đi thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy tiếng quát của Tử Sam.

“Ngươi thật ngông cuồng”, bị Diệp Thành phớt lờ, Tử Sam giận tím mặt, hắn ta lập tức tung chưởng thành dao, ném về phía Diệp Thành.

Thấy thế, mắt Diệp Thành chợt lạnh, hắn lập tức cất bước.

Mọi người chỉ thấy một bóng dáng như ma quỷ vút qua, chưởng đao của Tử Sam còn không chạm nổi tới góc áo Diệp Thành.

Ầm!

Theo tiếng ầm nổ vang, Tử Sam giây trước đang đứng ở đó, giây tiếp theo đã dính trên tường đá rắn chắc, mà cổ hắn còn đang bị Diệp Thành bóp lấy.

“Thân… thân pháp thật kỳ lạ”, các đệ tử xung quanh đều há mồm nhưng nhất thời không nói được gì.

“Không… không thể nào”, Tử Sam bị Diệp Thành bóp cổ, hai mắt lồi ra, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt không thể tin được, thậm chí hắn còn không nhìn thấy Diệp Thành ra tay như thế nào. Hắn không thể chấp nhận được Diệp Thành đã mạnh thế này, mạnh đến mức hắn không thể phản kháng.

Mặt Diệp Thành lạnh như sương giá, hắn ghé vào tai Tử Sam rồi lạnh lùng nói: “Lần này ta coi như não ngươi úng nước, nếu có lần sau, ta không ngại giết ngươi luôn đâu”.

Trán Tử Sam nổi gân xanh, hắn muốn nói gì đó nhưng cổ bị bóp chặt, không nói được lời nào.

Uỳnh!

Mà lúc này, ở hướng Địa Dương Phong vang lên tiếng ầm lớn, một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện.

Cảm nhận được Cát Hồng sắp ra tay, Diệp Thành mới buông Tử Sam ra, sau đó liếc nhìn về hướng Địa Dương Phong, dường như hắn có thể nhìn thấy bóng người đang đứng trên đỉnh núi sừng sững xuyên qua làn sương mù mờ mịt.

“Cát trưởng lão, trông chừng đệ tử cho kỹ, nếu còn có lần sau thì đừng trách con ra tay độc ác”, Diệp Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, bước xuống núi.

“Diệp Thành”, trên Địa Dương Phong, sắc mặt Cát Hồng thâm trầm đáng sợ, bàn tay đằng sau vạt áo đã nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, trong mắt ông ta hiện lên sát khí lạnh băng.

Đương nhiên lúc này, ngoài Cát Hồng ra, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường và Thanh Dương Chân Nhân của Nhân Dương Phong đều mang sắc mặt cực kỳ u ám, còn Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong đã ôm ngực, hét lên đau đớn.

Sau một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Diệp Thành men theo thềm đá đến Tiểu linh viên ở sườn núi.

Thấy Diệp Thành đến, Hổ Oa đang múa Ô Thiết Côn bỗng dừng lại, cùng Trương Phong Niên vui mừng bước tới.

“Vãn bối Diệp Thành chào tiền bối”, Diệp Thành vẫn cư xử rất lễ phép với Trương Phong Niên.

“Tiền bối cái gì mà tiền bối, khách sáo quá”, Trương Phong Niên cười hiền từ.

“Đại ca ca, nội môn thế nào ạ?”, Hổ Oa ngửa cái đầu nhỏ, nhìn Diệp Thành với cặp mắt lấp lánh.

“Rất rộng”, Diệp Thành xoa đầu Hổ Oa, nói ra hai từ.

Sau màn chào hỏi, Diệp Thành tới trước vách đá của Tiểu linh viên, vung tay lấy nửa viên Thiên Tịch Đan được giấu trong đó ra, sau đó đặt vào Tiên Luân Nhãn.

Đúng như hắn dự đoán, thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn thấy được linh hồn lạc ẩn trong Thiên Tịch Đan. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là trong linh hồn lạc ấn, hắn phát hiện người luyện Thiên Tịch Đan lại là người thanh niên tóc trắng đeo mặt nạ.

“Chính hắn đã luyện ra Thiên Tịch Đan”, trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của thanh niên tóc trắng, nhưng hắn chắc chắn người đó là một luyện đan sư ở cấp bậc cao thủ như Từ Phúc.

Chẳng bao lâu Diệp Thành đã được thấy cách luyện ra Thiên Tịch Đan.

Diệp Thành kinh ngạc phát hiện để luyện được Thiên Tịch Đan cần hơn năm trăm loại linh thảo, hơn nữa có một số loại đừng nói thấy, thậm chí là nghe hắn cũng chưa từng được nghe.

“Chẳng trách Thiên Tịch Đan khó luyện như thế”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chỉ riêng hơn năm trăm loại linh thảo này thôi cũng khó mà thu gom đủ”.

Sau đó Diệp Thành để lại nửa viên Thiên Tịch Đan về chỗ cũ.

Tuy rằng đã biết cách luyện Thiên Tịch Đan, nhưng cấp bậc linh hồn của hắn vẫn còn kém xa, muốn luyện được Thiên Tịch Đan thì cấp bậc tối thiểu của linh hồn cũng phải ở cấp Thiên, nếu không thì không thể luyện thành.

“Chuyện này tính sau vậy”, Diệp Thành khẽ xoay người bước ra khỏi Tiểu linh viên, trước khi đi còn để lại rất nhiều tài nguyên dùng để tu luyện.
Chương 204: A Lê

Diệp Thành đi thẳng xuống Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông, lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người, sau đó lại lấy một chiếc nón rộng vành ra đội lên, lúc này mới triệu hồi Tiên Hoả hoá thành đám mây Tiên Hoả, bay về Nước Triệu ở nơi cách đó ngàn dặm.

Sáu giờ sau, hắn mới đáp xuống đất.

Cách đó không xa là một ngôi làng nhỏ, dù là buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ phong cảnh xung quanh rất đẹp.

Nhưng ngôi làng nhỏ này lại yên tĩnh đến đáng sợ, cảnh vật hoang tàn, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc, ngay cả gió thổi qua cũng như mang theo tiếng khóc than.

“Chắc đây chính là làng Sơn Hà rồi”, Diệp Thành trải bản đồ ra xem, lúc này mới nhìn về ngôi làng nhỏ trước mắt.

Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.

“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.

Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.

Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.

“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.

Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.

Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.

Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Diệp Thành đến một ngôi làng nhỏ mới bị tàn sát gần đây nhất, thực sự cực kỳ thê thảm. Hắn là tu sĩ, linh hồn ở cấp Huyền, đi vào ngôi làng này rất dễ dàng tìm thấy oán niệm nặng nề của nơi đây.

Hế?

Đang đi, Diệp Thành chợt nhíu mày: “Linh hồn dao động”.

Hắn lập tức đi theo sự dao động yếu ớt của linh hồn, đến khi tới một gốc cây hoa đào khô héo mới dừng lại.

Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng ở đó, thân hình trong suốt, loáng thoáng có thể thấy là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, cô bé đang lưỡng lự đi quanh gốc cây hoa đào.

“Hồn phách”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn ra được thiếu nữ đó thuộc loại nào.

Hồn phách là linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng có đặc tính nào đó của linh hồn, tu sĩ có linh hồn, người phàm có hồn phách.

Sau khi người phàm chết đi, hồn phách cũng sẽ tan biến, nhưng hồn phách vẫn có thể tồn tại trong trời đất thì ắt phải có niệm lực cực kỳ mạnh, niệm lực này có thể là chấp niệm, là oán niệm, nghĩa là họ còn lưu luyến thế gian này, vậy nên sẽ không biến mất trong thời gian rất dài.

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành bước về phía đó, có lẽ là hắn bước đi mang theo làn gió tới nên cơ thể mờ ảo của hồn phách thiếu nữ kia cũng khẽ lay động.

“Tiểu muội muội, khi còn sống muội là người của làng này sao?”, Diệp Thành nhìn hồn phách thiếu nữ rồi hỏi thử.

Thấy Diệp Thành nói chuyện với mình, thiếu nữ nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.

Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của thiếu nữ.

Mặc dù hồn phách có niệm lực mạnh, có thể ở lại thế gian một thời gian, nhưng ký ức khi còn sống của họ hầu hết sẽ trong trạng thái không rõ ràng. Những gì họ có thể nhớ chỉ là những chuyện họ vương vấn khi còn sống, mà những chuyện họ vương vấn ấy cũng chính là ngọn nguồn niệm lực mạnh mẽ của họ.

“Muội tên gì?”, Diệp Thành cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng có thể tìm được chút manh mối từ thiếu nữ này.

“A… A Lê”, thiếu nữ nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Thành, dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm nào đó trên người hắn nên cơ thể hư ảo của cô bé co rúm lại, giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.

“Muội còn nhớ dáng vẻ của kẻ đã tàn sát mọi người không?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Y… y phục huyết sắc”.

“Y phục huyết sắc”, Diệp Thành khẽ chau mày. Theo như lời A Lê nói, thế lực tà ác tàn sát thôn làng này đều mặc y phục huyết sắc, mặc dù lượng tin tình báo rất ít nhưng cũng có chút thu hoạch.

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”, Diệp Thành lại hỏi, hy vọng có nhiều thông tin hơn.

Nhưng A Lê lại có vẻ mơ hồ, sau đó cô bé chỉ lắc đầu.

Tiếp theo Diệp Thành lại hỏi rất nhiều câu, nhưng ký ức khi còn sống của A Lê rất mờ nhạt, đa phần cô bé chỉ lắc đầu, ngoài y phục huyết sắc ra, hắn không có thêm thông tin nào nữa.

“Tiểu muội muội, muội có tâm nguyện nào chưa hoàn thành à?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn từ bỏ việc hỏi thế lực tà ác, mà hỏi chuyện A Lê còn chưa buông bỏ được. Mặc dù không quen không thân với A Lê, nhưng hắn không muốn thấy thiếu nữ yếu ớt này phải làm cô hồn dã quỷ ở nơi hoang liêu này.

“Muội đang đợi ca ca của muội”, lần này thiếu nữ trả lời rất rõ ràng.

Dưới ánh trăng, A Lê khoanh đôi tay nhỏ bé trước ngực, nở nụ cười rạng rỡ: “Năm đó ca ca đi, huynh ấy nói nam tử hán đại trượng phu phải bảo vệ nước nhà, huynh ấy còn nói nhất định phải làm Đại tướng quân, áo gấm về làng. Huynh ấy trồng cây hoa đào này, bảo muội ở đây chờ huynh ấy về”.

“Nhưng muội đã chờ mười năm rồi vẫn chưa thấy ca ca về”, nói đến đây A Lê hơi cúi đầu.

Nhìn A Lê cô đơn, Diệp Thành chỉ biết im lặng, cho dù một thiếu nữ khi chết rồi cũng vẫn không muốn rời xa quê hương, chuyện còn vương vấn cũng chỉ là chờ đợi người thân duy nhất của mình quay về.

Chỉ là đôi khi có những chuyện rất tàn nhẫn.

Có lẽ ca ca của A Lê đã chết ngoài sa trường trở thành một đống xương khô từ lâu, nhưng đáng thương thay cô bé vẫn đang chờ đợi, cho dù hoá thành hồn phách cũng tiếp tục đợi.

Có đôi khi hắn là tu sĩ cũng phải khâm phục chấp niệm của người phàm, hoa đào năm nào cũng nở rồi tàn. Mười năm của tu sĩ có lẽ chỉ là một chớp nhoáng, nhưng với A Lê mà nói thì đó lại là hơn ba nghìn ngày đêm thương nhớ.

“Ca ca, A Lê nhớ huynh”, khi Diệp Thành thầm cảm thán thì hồn phách đang lay động của A Lê đã cuộn mình dưới gốc hoa đào, hai tay ôm đầu gối, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt khiến người nhìn không khỏi xót xa.

“Đi theo huynh nhé! Huynh đưa muội đi tìm ca ca của muội”, cuối cùng Diệp Thành vẫn lên tiếng, mặc dù hắn không phải chúa Jesus, nhưng hắn cũng không muốn thiếu nữ yếu ớt, khốn khổ này phải trở thành cô hồn dã quỷ.

“Muội không đi được, ca ca về không tìm thấy muội thì sao?”, A Lê khẽ lắc đầu, bó gối ngồi dưới gốc cây hoa đào.

Haiz!

Diệp Thành thở dài bất lực, nhưng cũng không cưỡng ép, chỉ lẳng lặng quay người, đi được vài bước hắn lại quay đầu, nhìn tiểu cô nương đáng thương dưới gốc cây hoa đào rồi hỏi: “Tiểu muội muội, ca ca muội tên gì?”

“Dương Phàm”.

“Dương Phàm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó nhìn A Lê rồi mới quay người, biến mất trong đêm đen.
Chương 205: Động tác của Diệp Thành

Đêm đến, trong Hoàng cung của nước Triệu.

Một bóng hình đứng thẳng, mặc long bào, thần sắc bi thương, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo, trong sự bi thương còn có cả bất lực.

Người này chính là Hoàng đế của nước Triệu, Triệu Dục.

“Bệ hạ , mạt tướng đã dốc hết sức rồi”, phía trước Triệu Dục, một người đàn ông trung tuổi quỳ gối, khoác trên mình bộ áo giáp, nói: “Một trăm nghìn đại quân trinh phạt hàng trăm dặm nhưng đều không tìm ra tung tích của đám người đó”.

“Đây không phải là lỗi của ngươi”, Triệu Dục hít vào một hơi thật sâu, “đám người đó có lẽ không phải là người phàm, đến cả Quốc Sư cũng bị tàn sát như vậy, quân đội của người phàm đi bao nhiêu thiệt mạng bấy nhiêu”.

Triệu Dục vừa dứt lời, một bóng hình như gió lướt vào xuất hiện trước mặt hai ngươi.

Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành vừa âm thầm vào Hoàng Cung.

“Ngươi…”, Triệu Dục nheo mắt giật mình.

“Ngươi là ai?”, ở bên, người mặc áo giáp cũng rút thanh trường kiếm dắt ở hông và nhanh chóng chắn trước mặt Triệu Dục.

Diệp Thành không nói gì, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài với linh khí bao quanh, trên đó còn khắc hai chữ “Hằng Nhạc”.

Nhìn tấm lệnh bài, Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi kia chợt thay đổi sắc mặt, bọn họ cung kính hành lễ: “Xin chào thượng tiên”.

“Ta không phải là tiên gì cả”, Diệp Thành nói sau đó thu lại lệnh bài, từ đầu tới cuối đều không tháo mũ đội đầu và hắc bào ra.

“Kính mong Thượng tiên cứu nước Triệu chúng tôi vượt qua lúc nước sôi lửa bỏng này”, Triệu Dục có phần kích động, “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch trước mặt Diệp Thành, một người trên vạn người như ông ta lúc này trước mặt Diệp Thành lại chỉ là một người phàm yếu đuối.

“Ta sẽ tra ra chân tướng”, Diệp Thành đẩy ra luồng sức mạnh ôn hoà nâng Triệu Dục dậy, sau đó hỏi: “Quốc sư của các ông đâu?”

Vị Quốc sư trong lời nói của Diệp Thành cũng là người của Hằng Nhạc Tông, mỗi một tông môn đều cử một đệ tử tới đất đước của người phàm để làm Quốc Sư, tu vi của bọn họ không cao nhưng trong mắt những người phàm này, họ là một sự tồn tại tối cao.

Ở bên, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp đã lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc này là một tấm đạo bào nhuốm máu, bên trên đạo bào viết rõ hai chữ “Hằng Nhạc”.

Thấy vậy, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn sang Triệu Dục, trầm giọng nói: “Thông tin mà các ông báo về không hề nói đệ tử mà Hằng Nhạc Tông phái tới nước Triệu đã bỏ mạng”.

“Thượng tiên minh giám”, Triệu Dục thành thật nói: “Hôm qua Quốc sư ra ngoài tuần sát mãi không về, ta đã phái người đi tìm nhưng khi đi tìm Quốc sư thì chỉ thấy mỗi tấm đạo bào này”.

Diệp Thành không nói gì, thầm nhủ có lẽ Quốc sư của nước Triệu đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngặt nỗi thực lực không đủ, không những không thể hàng phục được thế lực gian tà đó mà ngược lại còn trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của chúng khiến tấm đạo bào còn lại đẫm máu.

Nghĩ vậy, Diệp Thành khẽ cầm tấm đạo bào nhuốm máu lên, trong đôi mắt thâm trầm bất định.

“Tu vi ở cảnh giới Nhân Nguyên mà chỉ còn lại tấm đạo bào”, Diệp Thành suy tư, xoa cằm.

“Nói vậy thì thế lực gian tà kia ít nhất cũng phải có kẻ ở cảnh giới Nhân nguyên, cũng có thể là tu vi ở cảnh giới Chân Dương hoặc cảnh giới Linh Hư cũng nên, mong không có tên nào ở cảnh giới Không Minh”.

Nghĩ rồi, Diệp Thành đem tấm đạo bào kia lên trước mũi khẽ ngửi, mùi máu tanh rất nồng nhưng trong mùi máu đó, hắn còn ngửi thấy mùi gì đó rất nhạy cảm.

“Mùi đan dược”.

“Người ra tay không phải là luyện đan sư chứ?”, Diệp Thành nheo mắt, thân là luyện đan sư, hắn rất nhạy cảm với mùi đan dược, bên trên tấm đạo bào có phảng phất mùi đan dược.

Diệp Thành đặt tấm đạo bào trong tay xuống, hắn trầm tư suy nghĩ.

“Chỉ bắt đi những đứa trẻ tròn một tuổi, không phải đem chúng đi luyện đan chứ?”, Diệp Thành nghĩ tới một thủ đoạn luyện đan tà ác mà Từ Phúc từng nói đó chính là đem những đứa trẻ tròn một tuổi làm dược dẫn.

Hồi lâu Diệp Thành vẫn không hề lên tiếng. Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi ở bên cứ đứng đó không dám nói gì.

Cuối cùng, Triệu Dục lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Thượng tiên, đã…đã tìm được manh mối gì chưa?”

“Đem bản đồ của nước Triệu ra đây cho ta”, Diệp Thành lên tiếng.

Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp vội vàng rút ra một tấm bản đồ rất to, tiếp đến là treo lên tường theo như dặn dò của Diệp Thành.

Diệp Thành tiến lên trước, lặng lẽ quan sát bản đồ của nước Triệu, ánh mắt hắn đảo qua mười mấy vị trí, đều là những ngôi làng bị tàn sát gần đây, những ngôi làng đó cách đây không xa, có vài ngôi làng còn nằm sát nhau.

Hồi lâu, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, hắn nhìn sang người đàn ông trung tuổi ở bên, hỏi: “Ông là tướng quân?”

“Bẩm Thượng Tiên, mạt tướng tên Tần Hùng, là Hổ Uy đại tướng quân của nước Triệu”, người đàn ông trung tuổi cung kính đáp lời.

“Vậy tướng quân nhìn nhận sự việc này thế nào?”

Tần Hùng mặc dù ngỡ ngàng nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu tới trước tấm bản đồ, lần lượt chỉ ra vài ngôi làng xảy ra thảm sát, nói: “Nhìn từ địa điểm và phương hướng xảy ra thảm án thì kẻ ra tay di chuyển từ Nam tới Bắc, thảm sát từng nơi một, rõ ràng chúng rất lớn mạnh nên mới không hề kiêng dè gì như vậy”.

“Ông nói tiếp đi”, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng.

Tần Hùng gật đầu, tiếp tục chỉ ra vài nơi khác: “Nếu như quan sát theo cung đường của chúng thì có thể thấy mấy thôn này sẽ nằm trong tầm ngắm tiếp theo. Nếu Thượng tiên ra tay thì nên lưu ý những điểm này”.

“Mười mấy ngôi làng đều bị tàn sát, bị tàn sát vào thời gian nào?”, Diệp Thành nhìn sang Tần Hùng.

“Giờ tý”, Tần Hùng nhận định: “Theo mạt tướng đoán thì thế lực gian tà kia có lẽ sẽ xuất hiện trong đêm nay”.

“Y phục huyết sắc chỉ xuất hiện vào giờ Tý?”, Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt thoáng qua tia sáng: “Không phải là Huyết Vu chứ?”

Diệp Thành nghĩ tới một tộc người dị thường, đó là một nhánh của tộc người Vu thời cổ đại, được các tu sĩ chính phái coi là gian tà, từ xưa tới nay chỉ xuất hiện vào ban đêm, chủ yếu hút máu người, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

“Thế nhưng mùi đan dược trên đạo bào là sao?”, Diệp Thành trầm ngâm: “Lẽ nào là một luyện đan sư cao cường nuôi Huyết Vu, nếu như vậy thì việc này rắc rối to”.

Diệp Thành hồi lâu mới quay người sang Triệu Dục: “Có ba việc, thứ nhất, trước giờ Tý, lấy những ngôi làng mà Tần tướng quân chỉ ra làm trung tâm, thứ hai, cho đội quân của nước Triệu đang đi tìm kiếm tản đi, những người đó có lẽ là tu sĩ, mọi người đi thì sẽ bị tàn sát. Thứ ba, trước giờ Tý ngày hôm nay nhất định phải chôn hoả lẫm, càng nhiều càng tốt.

“Giờ mạt tướng đi làm ngay”, Tần Hùng hùng hổ lập tức xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được một bước thì quay lại ái ngại nhìn Diệp Thành, nói: “Xin hỏi Thượng tiên, vì sao phải là hoả lẫm?”

“Hoả lẫm chính là loại bột cực nóng được luyện ra từ Viêm Giác Thạch, đây là vật Chí Dương, có thể ngăn lại gian tà”.

“Đa tạ Thượng tiên”, Tần Hùng chắp tay, quay người bước ra khỏi đại điện.

Sau khi Tần Hùng rời đi, Diệp Thành lại lặng lẽ quan sát tấm bản đồ, hắn đảo mắt nhìn qua mỗi dòng sông, mỗi ngọn núi như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Thượng tiên, ngài đến đây một mình sao?”, phía sau, Triệu Dục hỏi dò.

“Ông sợ tôi không dẹp được thế lực đó sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói.

Đột nhiên Triệu Dục giật mình: “Ta….ta không có ý đó”.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, đảo mắt nhìn tấm bản đồ nước Triệu.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một dãy núi vì địa thế của dãy núi này rất kỳ diệu, ba ngọn núi vây quanh, một ngọn núi sừng sững ở giữa, địa thế như vậy đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói chính là địa lợi, hoặc có thể nói là nơi dưỡng ra địa mạch.

Cái gọi là địa mạch chính là một loại linh mạch của mặt đất, hấp thu một loại linh mạch được ngưng tụ ra của đất trời. Vùng đất thế này có thể giúp người phàm tăng tuổi thọ, còn đối với tu sĩ thì có thể tăng công lực gấp đôi.

Nước Triệu không quá rộng lớn nhưng núi non nhiều, mà có thể xuất hiện được một nơi địa thế như vậy quả khiến Diệp Thành phải bất ngờ.

Đương nhiên hắn nhắm vào địa điểm này không phải không có lý vì đó chính là nơi rất tốt để luyện đan, bên trên có tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới có khí nguyên địa mạch, đan dược được luyện ra nhất định là loại thượng phẩm.

“Nếu thật sự có luyện đan sư thần bí thao túng Huyết Vu, vậy thì vùng đất kỳ bí này nhất định là nơi có huyền cơ”, Diệp Thành xoa cằm.

“Thượng tiên?”, Triệu Dục ở bên thấy Diệp Thành lẩm bẩm thì hỏi thăm dò.

“Có việc gì ông cứ nói”.

“Ta đã dặn dò quần thần làm bữa yến tiệc thiết đãi Thượng Tiên, xin mời Thượng tiên tới Phượng Loan Các”.

“Giờ ta không có thời gian ăn”, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, khi đi qua Triệu Dục hắn khẽ vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: “Lo cho nước cho dân thì ông là vị Hoàng đế tốt rồi, ăn cơm thì thôi không cần, cứu người là quan trọng nhất”.

Nói rồi, Diệp Thành ra khỏi đại điện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom