-
Chương 186-190
Chương 186: Kết hợp tốc độ và sức mạnh
Ầm!
Rầm!
Uỳnh!
Thằn lằn huyền băng ở cách đó không xa lại lao tới lần nữa, tuy rằng cơ thể to lớn nhưng tốc độ rất nhanh, mỗi lần nó giậm chân xuống đều phát ra âm thanh va chạm uỳnh uỳnh, còn mang theo một trận cuồng phong dữ dội.
“Đến ta rồi”, Diệp Thành lật người nhảy lên, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung Bôn Lôi Chưởng ra.
Ầm!
Chưởng ấn đáng sợ đánh trúng người Thằn lằn huyền băng nhưng không hề ảnh hưởng đến nó dù chỉ một chút.
Thằn lằn huyền băng tức giận, một lần nữa phun ra khí huyền băng.
Còn Diệp Thành đã tránh được từ trước, hắn nhảy lên lưng Thằn lằn huyền băng, không nói them lời nào, cứ thế vung kiếm Thiên Khuyết, gắng sức chém xuống.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành sửng sốt rên lên một tiếng rồi lùi về sau, hai cánh tay tê dại. Thằn lằn huyền băng đúng như trong sách giới thiệu yêu thú nói, da nó không chỉ dày khác thường mà phòng ngự cũng mạnh dị thường.
Bôn Lôi Chưởng!
Một nhát kiếm không thể khiến Thằn lằn huyền băng bị thương, Diệp Thành lại vung cánh tay lên, Bôn Lôi Chưởng lại giáng mạnh xuống lưng Thằn lằn huyền băng.
Tuy nhiên Diệp Thành phải chịu thiệt một lần nữa, một chưởng này hình như đã đánh trúng tấm thép cứng trên lưng Thằn lằn huyền băng, không khiến nó bị thương mà ngược lại hắn còn bị phản lực làm cho khoé miệng trào máu.
Grào!
Sau khi bị Diệp Thành tấn công hai lần liên tiếp, Thằn lằn huyền băng trở nên tức giận.
Coong!
Coong!
Vảy huyền băng trên lưng nó dựng ngược, sau đó nó rít lên, bắn vảy về phía Diệp Thành với số lượng cực kỳ nhiều.
Thiên Canh Kiếm Trận
Diệp Thành giơ kiếm lên, phòng thủ bằng Thiên Canh Kiếm Trận.
Vút!
Chiếc đuôi khổng lồ của Thằn lằn huyền băng vung lên với lực cực mạnh, phá tan Thiên cannh kiếm trận của Diệp Thành ngay tại chỗ, Diệp Thành bị văng ra xa, đập vào một tảng đá khiến nó vỡ vụn.
Gừ!
Thằn lằn huyền băng gầm rú, di chuyển cơ thể lại gần.
Hám sơn!
Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, tung ra một quyền bá đạo.
Nhất Dương Chỉ!
Sau đó một ngón tay của hắn loé sáng.
Hàng Long!
Cuối cùng bí thuật Hàng Long bá đạo cũng được sử dụng.
Bùm!
Bùm!
Hàng loạt đòn tấn công ập lên người Thằn lằn huyền băng, nhưng không thể lay chuyển được nó mà ngược lại hắn còn bị đánh bật bay ra một lần nữa. Thằn lằn huyền băng to lớn, nặng nề, lực phòng ngự bá đạo, hắn liên tục triển khai bí thuật nhưng cũng chỉ như gãi ngứa cho nó.
Ầm!
Diệp Thành bay ra, lại một tảng đá to nữa sụp đổ.
“Khốn khiếp!”, Diệp Thành lớn tiếng chửi. Hắn rút ra một con dao vàng, sau đó xoay người nhảy lên, nhún một chân xuống rồi làm cú tung người cao hơn ba trượng, sau đó hai tay hắn thì cầm dao giơ qua đầu rồi chém xuống.
“Bát Hoang Trảm”, theo tiếng hét của Diệp Thành, một tia đao mang dài ba trượng xuất hiện, đập thật mạnh vào lưng Thằn lằn huyền băng.
“Tiểu tử này học được đao pháp bá đạo ở đâu thế?”, Sở Huyên đang ngồi trên đám mây, thấy Diệp Thành thi triển Bát Hoang Trảm thì trong đôi mắt đẹp chợt loé lên ánh nhìn kinh ngạc. Với tầm hiểu biết của cô đương nhiên biết sự đáng sợ của Bát Hoang Trảm.
Keng!
Đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm lại vang lên, Diệp Thành chém một đao Bát Hoang vào lưng Thằn lằn huyền băng, tuy cọ sát ra tia lửa nhưng cũng chỉ để lại vết dao nông trên lưng nó mà thôi.
Rắc!
Đột nhiên con dao vàng vỡ vụn.
Phụt!
Sau đó Diệp Thành phun ra một ngụm máu, Bát Hoang Trảm tuy bá đạo nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Thằn lằn huyền băng, còn hắn lại bị lực phản kinh hoàng làm cho hộc máu, người bay ra ngoài.
Rầm!
Bức tường đá cứng cách đó không xa bị hắn va vào đổ sập.
Lúc này Sở Huyên mới ra tay, hất đá vụn ra rồi kéo Diệp Thành đang cả người đầy máu lên.
Mặc dù trận chiến với Thằn lằn huyền băng rất ngắn, nhưng Diệp Thành đã dốc hết sức vận dụng bí thuật, đặc biệt là chiêu Bát Hoang Trảm cuối cùng đã rút hết chân khí trong cơ thể hắn, khiến hắn không còn sức chiến đấu.
Trên sườn dốc của một ngọn núi nhỏ, Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, nhét một viên linh đan vào miệng hắn rồi truyền linh lực cho hắn.
Không biết Diệp Thành tỉnh lại khi nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.
Trong cuộc tỷ thí với Phong Hồ, những vết thương của hắn đa phần chỉ là ngoài da, nhưng đấu với Thằn lằn huyền băng hắn lại bị thương ở bên trong, lực phản của nó khiến xương cốt và kinh mạch hắn đau đớn vô cùng.
“Thằn lằn huyền băng khó đối phó hơn Phong Hồ”, Diệp Thành ủ rũ nói: “Da nó không chỉ dày như bình thường đâu! Cho dù tốc độ của con vượt xa nó nhưng con đã sử dụng rất nhiều bí thuật mà cũng không phá được phòng thủ của nó”.
“Sao? Sợ rồi à?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Đấu với Phong Hồ, sư phụ để con chịu đòn chín ngày mới chỉ cho con, sư phụ nói thẳng đi! Đấu với Thằn lằn huyền băng, sư phụ định để con chịu đòn bao nhiêu ngày mới chịu chỉ?”, Diệp Thành mong ngóng nhìn Sở Huyên.
“Ngươi muốn mấy ngày?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Tốt nhất là sư phụ nói cho con luôn đi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Nói sớm xong sớm mà!”
“Ngươi nằm mơ đi”, Sở Huyên chỉ nói một câu đã khiến Diệp Thành á khẩu.
Nói xong Sở Huyên lại xách Diệp Thành lên bằng một tay, bay về khu rừng rậm có Thằn lằn huyền băng.
Gừ!
Ngay sau đó lại có tiếng gầm gừ của Thằn lằn huyền băng vang lên trong rừng rậm.
Quyết chiến lần nữa, tình thế của Diệp Thành vẫn thảm hại như trước, thua một cách triệt để, hắn đã dùng hết thủ đoạn mình có nhưng vẫn thất bại thảm hại, phòng ngự của Thằn lằn huyền băng quá bá đạo ép hắn không ngẩng đầu lên nổi.
Giống như tỷ thí với Phong hồ, mỗi lần hắn được Sở Huyên đưa về đều toàn thân đẫm máu, sau khi vết thương lành lại bị ném vào tiếp.
Cứ như vậy, chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Nhưng trong năm ngày này, Diệp Thành cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất trong những trận chiến liên tiếp, sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên, hơn nữa có mấy lần hắn đã có thể lên cấp ngay tại đó.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị lôi đi đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Kết hợp tốc độ và sức mạnh”, vừa ném Diệp Thành xuống, Sở Huyên đã nói ra mấy chữ này.
“Là sao ạ?”, sau khi tung ra một chưởng ở dưới, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyên.
“Sức mạnh tuyệt đối cần phối hợp với tốc độ tuyệt đối, tích tụ năng lượng tuyệt đối, bộc phát tốc độ nhanh chóng mới phát huy được uy lực bất khả chiến bại. Đạo lý nằm trong đây, ngươi tự lĩnh hội đi”.
“Tích tụ năng lượng tốc độ tuyệt đối, bộc phát tốc độ tuyệt đối”, Diệp Thành lẩm nhẩm rồi lùi lại phía sau, trong mắt mang theo cái nhìn như vỡ ra điều gì đó.
“Thì ra là vậy”, khoé môi Diệp Thành nở nụ cười.
Ngay lập tức hắn nhanh chóng lùi về sau.
Sau đó hắn dừng lại đột ngột và giậm chân xuống đất, tận dụng lực bật của đất rồi bắn ra như đạn đại bác, liên tục để lại bóng phía sau, tốc độ nhanh đến mức tối đa, mà trong quá trình này, chân khí toàn thân hắn điên cuồng dồn vào nắm đấm, vừa lao về phía Thằn lằn huyền băng vừa tích tụ năng luợng tối đa.
Grừ!
Thằn lằn huyền băng cũng sát phạt nhào tới từ phía đối diện, nó đã há to cái miệng rộng như chậu máu, muốn nuốt Diệp Thành vào bụng.
Mà lúc này, Sở Huyên ở trên mây cũng đứng lên lần nữa, đề phòng Diệp Thành gặp nguy hiểm đến tính mạng còn kịp thời ra tay.
Sắp rồi, rất gần rồi.
Khi cách Thằn lằn huyền băng ba trượng, Diệp Thành vẫn chưa ra tay, vì chân khí đang điên cuồng dồn xuống, nắm đấm của hắn tràn ngập sức mạnh kinh người, các ngón tay còn có điện lôi xoẹt qua.
Hai trượng…
Một trượng…
Diệp Thành vẫn chưa ra tay.
Grào!
Thằn lằn huyền băng gầm lên hung tàn, cái miệng to như chậu máu sắp nuốt Diệp Thành vào trong.
Nhưng lúc này Diệp Thành đã di chuyển, tốc độ tăng lên đến cực điểm, sức mạnh tích tụ trong nắm đấm đạt tới cực hạn, hắn vung nắm đấm ra.
“Tránh ra cho ta”, Diệp Thành quát lên một tiếng, cú đấm của hắn đập mạnh vào hàm trên của Thằn lằn huyền băng.
Chương 187: Phá quan
Phụt!
Đột nhiên máu tươi bắn ra, hàm trên rắn chắc của Thằn Lằn Huyền Băng bị cú đấm của Diệp Thành thục cho đau đớn.
Grào!
Thằn Lằn Huyền Băng rít lên dữ dội.
“Tiểu tử được lắm, cú đấm này không tồi”, Sở Huyên thở phào nở nụ cười được an ủi phần nào.
“Nhất phi xung thiên”, Diệp Thành ở bên dưới đã đạp ra tiên hoả vân bay lên cao, đợi tới khi đạt tới độ cao một trăm trượng hắn mới lao từ trên cao xuống, tiên hoả màu vàng kim bao quanh cơ thể hắn.
“Lại còn có thể bay lên trời?”, Sở Huyên không khỏi bất ngờ.
Sở Huyên xoa xoa cằm có vẻ nghĩ thông ra một số chuyện. Bờ vực thẳm của Linh Thảo Viên cũng phải cao ít nhất ba mươi nghìn trượng, kể cả một người ở cảnh giới Không Minh như cô cũng không dám khinh xuất ngự không xuống đó. Nếu như bay từ dưới vực thẳm đó lên trên thì cũng rất tốn sức, thế nhưng Diệp Thành lại có thể thong thả lên trên.
“Là vì có tiên hoả này sao? Nói vậy thì hắn có thể vượt qua vực thẳm đó nhanh như vậy là dựa vào áng mây tiên hoả này sao?”, Sở Huyên nở nụ cười đến mê người: “Tiểu tử, ngươi đúng là ngày càng thú vị đấy”.
Ở một nơi khác, Diệp Thành bước trên mây tiên hoả, hắn đã bay ở độ cao cao nhất mà mình có thể đạt được, sau đó Diệp Thành giống như ngôi sao vàng lấp lánh lao vút xuống với tốc độ nhanh vô cùng, tiên hoả bao xung quanh Diệp Thành sáng chói.
Grào!
Bên dưới, Thằn Lằn Huyền Băng rít lên, nó lại lần nữa há ngoạc cái mồm máu của mình ra rồi nhả ra khí huyền băng cuồn cuộn.
Có điều tiên hoả và huyền băng tương khác, Diệp Thành lại được tiên hoả bao quanh nên cứ thế xông quá khí huyền băng kia, chân khí toàn thân trong chốc lát cũng được đẩy vào nắm đấm, chỉ đợi thời khắc then chốt là tung ra.
Phá cho ta!
Diệp Thành hô lên, cơ thể hắn cứ thế sát phạt vào trong cái miệng há ngoạc của Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó một đấm thật lực của Diệp Thành được tung ra đánh vào trong bụng của thằn lằn.
Phụt!
Máu tươi với mùi hôi nồng nặc bắn vọt ra khỏi miệng thằn lằn cao hơn ba trượng.
Phụt!
Lại là dòng máu tươi bắn vọt ra ngoài, sau cú đấm sát phạt vào trong bụng thằn lằn, Diệp Thành đã rạch một khe hở ở bụng nó, sau đó chui ra ngoài từ vị trí này.
Hả hê!
Sau khi phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên sống lưng thằn lằn giơ tay vung đấm.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh. Mặc dù Diệp Thành vẫn chưa lĩnh hội được hoàn toàn nhưng nhờ có sự phối hợp giữa tốc độ và sức mạnh mà hắn quả thực đã phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, chỉ cần tung nắm đấm là thấy máu chảy. Phần lưng sần lớp vảy cứng của thằn lằn bị từng đấm của hắn nện xuống máu chảy loang lổ.
Grào
Grào
Thằn Lằn Huyền Băng điên cuồng rú rít, nó xoay thân hình khổng lồ bên trong bụi cây, đè lên từng lớp cây cổ thụ rồi lại khiến từng tảng đá bị quật nát.
Đại chiến tới đây, Diệp Thành đã chìm vào cảnh giới quên đi bản thân mình, từng đấm mang theo sức mạnh và tốc độ tối đa phối hợp với nhau cứ thế vung lên rồi lại nện xuống.
“Được rồi, tu luyện đến đây là kết thúc”, Sở Huyên lên tiếng.
“Không vội, sư phụ đợi con đã”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt về phía sau Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó hai tay hắn túm chặt lấy cái đuôi thằn lằn, Diệp Thành lúc này giống như loài súc sinh hất thằn lằn lên.
Rầm!
Ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của con thằn lằn bị hắn quật thật mạnh xuống đất, con thằn lằn dãy dụa trên mặt đất tạo ra cái hố to kệch.
Lại lần nữa!
Diệp Thành nóng máu, tiếp tục quật thằn lằn.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Cứ như vậy, từng âm thanh nặng nề vang dội khắp khu rừng, thằn lằn bị hắn quật máu me be bét chảy đầy mặt đất, tạo thành dòng máu như dòng suối nhỏ.
Không biết từ bao giờ, tiếng vang dữ dội mới chấm dứt, Diệp Thành chao đảo leo lên đỉnh đầu thằn lằn, giáng cú đấm vào đầu nó rồi lôi ra một viên đá phát sáng từ trong đầu nó.
Đó chính là thú nguyên, là tinh nguyên trong cơ thể thằn lằn.
“Đánh xong rồi?”, Sở Huyên từ từ bước xuống từ trong hư không.
“Con đánh xong rồi”, Diệp Thành cầm lấy viên Thú Nguyên kia thều thào nói.
“Ăn Thú Nguyên đi, có lẽ ngươi có thể tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên đấy”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Diệp Thành lập tức nhảy lên một vách núi, ngồi khoanh chân tĩnh lặng rồi nuốt Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng.
Ngay sau đó, tiên hoả sục sôi, giúp Diệp Thành luyện hoá viên Thú Nguyên kia.
Không thể phủ nhận Thú Nguyên trong cơ thể thằn lằn Huyền Băng có tinh nguyên dồi dào, vừa được luyện hoá đã chảy khắp các kinh mạch lớn của Diệp Thành, bù đắp lại phần năng lượng mà hắn vừa tiêu hao. Khí tức Diệp Thành ngày một mạnh lên.
“Chịu đựng ở cảnh giới Ngưng Khí lâu như vậy rồi, lần này không lên được cảnh giới Nhân Nguyên là không xong”, Diệp Thành thầm nhủ.
Cả chặng đường, vùng đan hải rộng lớn thực sự đã cho hắn luồng sức mạnh khủng khiếp hơn người, thế nhưng cũng vì dung lượng lớn của vùng đan hải mà mỗi lần đột phá cảnh giới, Diệp Thành phải đương đầu với nhiều khó khăn hơn các tu sĩ khác.
Đây mới chỉ là cảnh giới thấp, vả lại tu vi càng cao thì đột phá càng khó khăn, giống như ở Ngọc Nữ Phong hắn thử phá quan lên cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng cũng vì căn cơ quá thâm hậu nên không những không thể đột phá mà ngược lại còn khiến bản thân mình bị thương.
Hiện giờ khác rồi.
Sau nhiều ngày rèn luyện ma lực, Diệp Thành có thể ngưng tụ sức mạnh lớn hơn, tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới mới.
Còn Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng chính là bước ngoặt giúp hắn đột phá. Con yêu thú thế này có thể so sánh với cảnh giới Chân Dương. Tinh hoa trong cơ thể nó quả là dồi dào có thể so sánh với linh đan phẩm giới không hề thấp.
Roẹt!
Roẹt!
Không biết từ bao giờ, trên người Diệp Thành có từng đường điện lôi xuất hiện, đến cả kinh mạch và xương cốt trong cơ thể cũng có điện lôi bao quanh.
Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng đã được luyện hoá triệt để, phần tinh nguyên dồi dào được luyện hoá ra đã được đẩy vào vùng đan hải thông qua các kinh mạch. Chân khí màu vàng kim lấp lánh, trong chốc lát cuộn trào như từng đợt sóng muốn tìm lối thoát vậy.
“Phá cho ta”, nội tâm Diệp Thành như gào thét, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt hơn.
Roẹt!
Quả nhiên, ngay sau đó như có lớp màn chắn bị phá vỡ, tu vi của Diệp Thành mạnh hơn rất nhiều, hắn đã đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên.
“Không tồi”, Sở Huyên ở cách đó không xa lại lần nữa nở nụ cười hài lòng.
Rầm!
Có diều, cô vừa dứt lời thì trong không trung có một âm thanh dữ dội vang lên.
Ừm?
Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.
“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.
“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt.
Chương 188: Bị sét đánh trúng
Rầm!
Ầm! Ầm!
Trời đất u ám, mây gió ùn ùn kéo đến, tiếng sấm rền dữ dội, từng đám mây đen nặng trĩu như muốn đè sập cả khoảng đất.
“Sao lại là thiên kiếp?”, Sở Huyên với vẻ mặt không sao tin nổi nhìn vào bầu trời, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
“Đó…đó là gì ạ?”, Diệp Thành ngồi trên vách núi đang chuẩn bị hấp thu linh khí của đất trời thì bị tiếng sấm rền kia làm thức tỉnh. Hắn ngỡ ngàng nhìn vào không trung, đây là lần đầu Diệp Thành thấy cảnh tượng u ám thế này.
“Thiên kiếp”.
“Thiên kiếp?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhớ tới mình từng đọc ở đâu đó, trên đời có một loại người vượt qua tạo hoá, gặp phải sự đố kỵ của trời xanh nên trời xanh giáng thiên kiếp để tiêu diệt người này.
“Đây..đây chính là thiên kiếp?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, từ khi trở thành tu sĩ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, cảnh tượng hùng tráng với uy lực tiêu diệt tất cả khiến hắn run rẩy.
“Ai mà mạnh đến mức khiến thiên kiếp xuất hiện thế này?”, nhìn lên bầu trời, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Còn nhìn gì nữa, đó chính là thiên kiếp của ngươi đấy”, thấy Diệp Thành tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, Sở Huyên vội nạt.
“Của…của con?”, Diệp Thành thẫn thờ: “Con chỉ mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại kéo thiên kiếp tới được?”
“Thiên kiếp không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài năng”, Sở Huyên vội nói.
Nói rồi Sở Huyên lùi về sau, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Diệp Thành: “Thiêp kiếp cần ngươi đi độ, vi sư không thể giúp ngươi được, độ qua được thiên kiếp thì sống, không qua khỏi thì sẽ hồn bay phách lạc”.
“Con…”, Diệp Thành run rẩy, đứng dậy giống như con kiến trên chảo lửa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, vả lại lần đầu thấy thiên kiếp lại chính là thiên kiếp của mình.
“Sư phụ, người nói cho con biết làm thế nào để vượt qua được thiên kiếp này đây?”, trong lúc cuống, Diệp Thành nhìn ngay sang Sở Huyên.
“Thời gian của thiên kiếp có hạn, trong thời gian này cho dù ngươi trốn cũng được, chống lại cũng được, cái ngươi cần làm chính là sống sót bằng mọi giá, cố gắng chịu đựng”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhanh chóng lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết, hắn nhìn vào hư không, không dám có bất cứ sơ xuất nào.
Rầm!
Ngay sau đó, trong hư không có một tia sét đánh xuống. Diệp Thành cố gắng nắm thật chặt thanh Thiên Khuyết để chặn lại.
Bang!
Đường sét kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết.
Phụt!
Diệp Thành lập tức quỳ xuống đấ, phun ra cả miệng máu, đôi tay cầm kiếm đột nhiên dính đầy máu, cả cơ thể hắn bị đánh bay đi, sườn núi nơi Diệp Thành đứng cũng vì tia sét kia giáng xuống mà nứt ra, đất đá lăn xuống dưới.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc, cố gắng đứng dậy.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Ngay sau đó, tia sét lại giáng xuống, vả lại số lượng không hề ít, tất cả đều hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành thấy vậy thì quay đầu bỏ chạy. có điều những tia sét kia như có linh tính, hắn chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó.
Roẹt!
Từng tia sét rẽ ngang trời giáng xuống mặt đất, Diệp Thành bay đi, còn chưa đáp đất đã lại có thêm một tia sét nữa đánh xuống. Hắn tiếp tục trúng chiêu, mặt đất nơi hắn đứng còn bị nứt lìa. Ngay sau đó là tia sét thứ ba, Diệp Thành vừa đứng dậy đã phải đánh đổi bằng cơ thể đẫm máu.
Ở phía xa, Sở Huyên căng thẳng nhìn về phía này, có vài lần cô định tới chỗ Diệp Thành nhưng rồi cuối cùng lại thôi.
Thiên kiếp không phải trò đùa, cho dù là ai, chỉ cần cố tình xông tới cũng sẽ bị kéo tới phải ứng kiếp cùng. Sở Huyên thật sự muốn tới đó nhưng như vậy, vô hình chung cô lại đang hại Diệp Thành. Nên biết rằng thiên kiếp mà một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên kéo tới đương nhiên sẽ có khả năng khiến Diệp Thành hồn bay phách lạc.
“Là vi sư đã đánh giá thấp khả năng của con rồi”, Sở Huyên nắm chặt tay. Thiên kiếp mà Diệp Thành kéo tới vượt ngoài sức tưởng tượng của cô khiến cô trở tay không kịp.
Một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên còn chưa bao giờ phải đương đầu với Thiên Khuyết, không ngờ Diệp Thành mới chỉ bước vào cảnh giới Nhân Nguyên đã phải ứng kiếp rồi. Khả năng như vậy thật khiến cô phải kinh ngạc.
“Vi sư không giúp được con, mọi thứ đều phải dựa vào con rồi”, không thể tiến tới giúp Diệp Thành, Sở Huyên chỉ có thể không ngừng cổ vũ cho Diệp Thành cố gắng kiên trì tới giây phút cuối cùng.
A….!
Ở phía xa vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Thành. Hắn bị trúng sét bay loạn khắp nơi, cơ thể không còn ra hình người, từng mảng xương trắng hếu lộ ra khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Rầm!
Trên trời, từng tia sét lại giáng xuống.
“Chết tiệt”, Diệp Thành tức tối nhảy ra khỏi hướng mà tia sét đánh xuống.
“Tiên hoả”, sau tiếng hô gọi, Diệp Thành triệu gọi chân hoả khiến nó hoá thành đám mây, Diệp Thành bước lên mây cứ thế bay lên trời, chân khí được đẩy vào nắm đấm, tốc độ và sức mạnh phối hợp với nhau, nắm đấm với sức mạnh tuyệt đối được tích tụ.
Rầm!
Một tia sét lại giáng xuống, lúc này Diệp Thành cũng vung nắm đấm địch lại.
Đột nhiên Diệp Thành vừa bay vào hư không ban nãy thì lúc này như ngôi sao rơi từ trên trời xuống, cứ thế tạo ra một cái hố trên mặt đất.
“Ta đây mới chỉ tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên mà mày đã muốn đánh chết ta rồi, không có cửa đâu”, trong cái hố kia, Diệp Thành cố gắng bò lên, sau tiếng chửi, Diệp Thành lại lần nữa bước lên đám mây tiên hoả sát phạt lên trời.
Rầm!
Hư không vang lên âm thanh dữ dội, lại là một tia sét giáng xuống.
Phá cho ta!
Diệp Thành tức tối hét lên vung nắm đấm hướng lên trời.
Đùng!
Đột nhiên nắm đấm của hắn bị phá tan, cơ thể giống như lần đầu tiên, bị đẩy xuống dưới ngã vật vào một tảng đá khổng lồ khiến nó vỡ tan. Diệp Thành liên tục phun ra máu, xương cốt trong người không biết đã gãy mất mấy đoạn.
“Diệp Thành”, ở phía xa, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, sức mạnh của thiên kiếp đã vượt qua mọi sự dự đoán của cô. Diệp Thành vừa mới tiến giới sao có thể địch lại nổi.
“Không thể chết được”, trong cái hố có ánh sáng vàng kim chiếu rọi, đây là lần thứ ba Diệp Thành bước lên đám mây tiên hoả bay lên trời.
“Có giỏi thì mày đánh chết tao đi”, Diệp Thành rít lên, khí huyết toàn thân cuộn trào như ngọn lửa bùng cháy, khuôn mặt nhơ nhuốc máu vẫn mang theo vẻ kiên định. Hắn tức tối nhìn lên trời, phần chân khí còn lại được đẩy vào trong nắm đấm.
Ngay sau đó, Diệp Thành bước vào trạng thái kỳ lạ, chân lý về Bát Hoang Trảm chợt hiện lên trong đầu hắn khiến máu trong người hắn sục sôi. Ý chí chiến đấu hiên ngang bất khuất khiến Diệp Thành như trở thành ngọn lửa sáng rực.
Lúc này, cái gọi là thiên kiếp trong mắt hắn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng vì hắn không còn biết sợ là gì nữa.
Một đấm với sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh và ý chí chiến đấu vô địch.
“Bát hoang chưởng”, sau tiếng hô, một chưởng với sức mạnh đỉnh phong được tung ra địch lại với tia sét đang giáng từ trên trời xuống.
Roẹt!
Tia sét kia lập tức bị phá tan.
Phụt!
Nắm đấm của Diệp Thành lập tức hoá thành làn sương màu máu, cơ thể với ngọn lửa vàng kim bao quanh lập tức lụi tàn, Diệp Thành rơi từ trên cao xuống.
Lúc này, bầu không khí yên tĩnh đến lạ, không còn sấm sét, không còn uy lực huỷ diệt, những đám mây đen nặng trĩu bắt đầu tản đi, tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.
“Thiên kiếp kết thúc rồi”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó một đạo thần hồng bay về phía Diệp Thành.
Ngay sau đó, cô hiện thân bên cạnh mép hố.
Trong cái hố kia, Diệp Thành hôn mê nằm đó, cơ thể bốc khói đen, thân hình thảm hại, hắn không còn hai bên cánh tay nữa, rất nhiều vị trí đầu xương lộ ra với màu đen kịt.
“Diệp Thành”, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, cố gắng đẩy linh lực nhanh nhất có thể vào cơ thể hắn, thấy Diệp Thành vẫn còn khí tức cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này không thể ở lại lâu”, Sở Huyên ôm Diệp Thành dậy, một bước lên trời, bay nhanh về phía Hằng Nhạc Tông.
Chương 189: Sở Huyên kinh ngạc
Khu rừng yêu thú lúc này trở nên hoang tàn, trên mảnh đất rộng lớn là cả mảng màu đen kịt, toàn hố là hố, những cây cổ thụ cao chọc trời cũng bốc khói đen, từng tảng đá vỡ vụn, cảnh tượng như thể nơi này vừa xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa.
Không lâu sau đó, từ tứ phương liền có kẻ mạnh cưỡi thần hồng tới, đó là một lão già, nhìn đạo bào của người này thì chính là người của Chính Dương Tông.
“Là ai độ kiếp?”, lão già đảo mắt nhìn rừng rậm trước mặt, trong ánh mắt chợt loé sáng.
Tiếp sau đó lại có một người phụ nữ trung tuổi mặc đạo bào xuất hiện ở đây.
“Người của Thanh Vân Tông cũng tới nghe ngóng sao?”, lão già của Chính Dương Tông liếc nhìn người phụ nữ kia một cái.
“Vừa hay ta đi qua đây”, người phụ nữ này mỉm cười, nói: “Vương đạo hữu có biết ai độ kiếp không?”
“Ta không gặp người độ kiếp, có lẽ đã chết dưới thiên kiếp kia rồi”, lão già bên Chính Dương Tông đáp lời với vẻ mặt thản nhiên.
“Vậy Vương đạo hữu cho rằng là ai đang độ kiếp?”, người phụ nữ trung tuổi nhìn lão già bên Chính Dương Tông, mặc dù vẻ mặt ông ta không tỏ thái độ gì nhưng bà ta vẫn có thể tóm được một số thông tin có ích.
Lão già bên Chính Dương Tông vuốt râu trầm ngâm một lúc sau đó lắc đầu.
“Liệu có phải là người của Hằng Nhạc Tông?”, người phụ nữ trung tuổi nói với giọng ý tứ.
“Hằng Nhạc Tông?”, lão già kia bật cười: “Hằng Nhạc Tông có thể có được một người với khả năng thiên bẩm giỏi như vậy sao? Cô thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể như Huyền Linh Chi Thể sao?”
Nghe tới Huyền Linh Chi Thể, người phụ nữ trung tuổi kia bất giác cau mày.
“Đợi thôi, mười ngày nữa Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông ta nhất định sẽ khiến cô được mở mang tầm mắt”, lão già bên Chính Dương Tông nhếch miệng cười, bỏ lại một câu rồi quay người đạp trên trường hồng rời đi.
Nhìn lão già bên Chính Dương Tông, trong đôi mắt người phụ nữ trung tuổi kia chợt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, thế nhưng bà ta cũng quay người biến mất khỏi đây.
Ở nơi khác, Sở Huyên di chuyển với tốc độ nhanh nhất bay về Ngọc Nữ Phong.
“Tỷ, tỷ về rồi à?”, thấy Sở Huyên quay về, Sở Linh liền nhảy tới giống như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự vậy.
Có điều khi cô trông thấy bộ dạng của Diệp Thành, cô chợt cau mày: “Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tới Ngọc Linh Trì rồi nói”, Sở Huyên nhanh chóng bay về phía Ngọc Linh Trì, Sở Linh vội theo sau.
Sở Huyên để Diệp Thành vào trong Ngọc Linh Trì rồi vội lấy ra túi đựng đồ, nhét vài viên linh đan và trút thêm linh dịch với linh khí dồi dào vào miệng hắn, sau đó cô còn khởi động Tụ Linh Đại Trận ở đây.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao hắn lại thành ra thế này ạ?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành thoi thóp trong Ngọc Linh Trì rồi lại nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt khó hiểu: “Hai người gặp phải kẻ mạnh sao?”
Sở Huyên khẽ lắc đầu, vừa dẫn linh khí vừa nói: “Tên tiểu tử này sau khi tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên thì kéo thiên kiếp đến.
“Thiên…thiên kiếp?”, bên Ngọc Linh Trì, Sở Linh nghe Sở Huyên nói vậy thì mặt mày không sao tin nổi: “Tỷ, tỷ đang đùa với muội phải không? Hắn mới tới cảnh giới Nhân Nguyên sao có thể gặp thiên kiếp được? Giỏi giang như chưởng môn sư huynh cũng chưa bao giờ kéo theo thiên kiếp, tỷ có chắc thiên kiếp là do hắn kéo tới không?”
“Muội thấy như ta đang nói đùa sao?”, Sở Huyên vẫn không ngừng xoay vần linh khí.
“Sao…sao có thể?”, Sở Linh vô thức nhìn Diệp Thành đang hôn mê trong bề nước linh, khuôn miệng hé mở, trong phút chốc không nói nổi nên lời, nhìn cơ thể không còn ra hình người của Diệp Thành thì quả thực là do sét gây ra rồi.
Sở Linh chợt cảm thấy choáng váng. Tu luyện cả trăm năm, sự việc ngày hôm nay quả thực đã vượt qua nhận thức của cô.
Không phải Sở Linh chưa từng gặp người độ kiếp, thế nhưng những người độ kiếp không phải thay đổi tạo hoá thì khả năng cũng phải vượt trội khác người, một tên tu sĩ mới vừa lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã kéo theo thiên kiếp, với khả năng hiểu biết của Sở Huyên thì trong sử sách của Đại Sở chưa từng có tiền lệ.
“Tên tiểu tử này có khả năng vượt trội vậy sao?”, nhìn Diệp Thành bên trong bể nước, Sở Linh thầm nhủ, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Phía này, Sở Huyên đã thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may về kịp”.
Diệp Thành trông đen đúi nhơ nhuốc bên trong bể nước đã được tẩy sạch những vết bẩn trên khắp cơ thể, cũng nhờ có việc tẩy luyện của linh dược nên vết thương trên người hắn đã nhanh chóng hồi phục.
“Linh Nhi, việc này phải tuyệt đối giữ bí mật”, Sở Huyên thu lại ánh mắt từ phía Diệp Thành rồi nhìn sang Sở Linh.
“Đến chưởng môn sư huynh cũng không được nói sao ạ?”, Sở Linh hỏi thăm dò.
“Ít nhất tới bây giờ không thể nói”, Sở Huyên khẽ giọng, “việc này càng ít người biết càng tốt, còn chuyện Thiên Tịch Đan đã khiến Đại Sở phải loạn lên rồi, những tên gian tế do Nhất Điện Lưỡng Tông gài vào Hằng Nhạc Tông chúng ta cũng chưa tìm ra, để bảo vệ Diệp Thành được chu toàn, chúng ta phải thận trọng, vả lại…”
Nói tới đây, Sở Huyên ngừng lại một lát, nhìn sang Diệp Thành: “Vả lại hắn còn là một luyện đan sư”.
“Luyện….luyện đan sư? Hắn là luyện đan sư?”, Sở Linh lại lần nữa kinh ngạc, cô nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt ngỡ ngàng: “Tỷ, sao muội chưa bao giờ nghe tỷ nói tới chuyện này?”
Nói tới đây, Sở Huyên không khỏi cau mày, vẻ mặt kỳ lạ: “Ta cũng vừa mới biết, tên tiểu tử này còn có chân hoả trong người”.
“Chân hoả?”, rõ ràng Sở Linh cũng lại lần nữa kinh ngạc, cô quay sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt không sao tin nổi: “Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ cũng thần bí thật đấy”.
“Đúng là thần bí thật”, Sở Huyên lắc đầu bất lực sau đó quay người biến mất: “Ta tới Linh Đan Các một chuyến, muội ở đây trông chừng hắn”.
Sở Huyên rời đi, Sở Linh ngồi bên Ngọc Linh Trì, khuôn mặt cô chốc chốc lại ghé gần Diệp Thành, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành thật chăm chú.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Diệp Thành ở khoảng cách gần như vậy, nhìn một tên tiểu tu sĩ đã lấy đi sự trong trắng của cô và khiến cô đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Trong chốc lát, khuôn mặt Sở Linh đỏ lựng như nhớ lại chuyện đêm hôm đó.
“Nể mặt tỷ ta, ta tạm thời không giết ngươi”, Sở Linh không dám nhìn Diệp Thành nữa, cô lùi về một bên.
Trong bể nước linh, những vết thương của Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng hồi phục, vả lại mật thuật Man Hoang Luyện Thể cũng tự động được vận chuyển, hai cánh tay bị sét đánh gãy cũng từ từ sinh ra, khả năng hồi phục bá đạo, bí thuật luyện thể bá đạo này lại một lần nữa khiến Sở Linh bất ngờ.
Ngay sau đó, Ngọc Linh Trì dậy sóng, linh khí dồi dào bên trong lần lượt ngưng tụ lại phía Diệp Thành được cơ thể Diệp Thành hấp thu.
Tiếp đó là luồng linh khí dồi dào của đất trời cứ thế lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành nên vòng xoáy linh khí khổng lồ thấm vào cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông và được luyện hoá chảy vào vùng đan điền.
Mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên mà Diệp Thành đã phải độ kiếp rồi. Hắn cần luồng chân khí này để bù đắp lại những mất mát trong cơ thể.
……!
Trên một ngọn núi xinh đẹp ở Chính Dương Tông, một nữ nhân trong bộ y phục màu trắng đang đứng thẳng người, khuôn mặt được che bởi lớp mạng che, dưới ánh trăng chiếu rọi trông cô như vị tiên nữ hạ phạm, thanh khiết vô ngần.
Người này chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao?
Phía sau cô, một nữ đệ tử mặc đồ trắng đang đi lên, trước tiên là hành lễ với Cơ Tuyết Băng sau đó mới khẽ giọng nói: “Cơ sư tỷ, muội đã nghe ngóng rồi, ở Hằng Nhạc Tông không có tên đệ tử nào tên Trần Dạ”.
“Không có?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, giọng lạnh hẳn lại: “Lẽ nào hắn ta lừa ta?”
“Sư tỷ đừng lo, mười ngày nữa là đại hội Tam Tông, nếu theo như sư tỷ nói thì người đó nhất định sẽ tới”.
“Hy vọng là vậy”.
Chương 190: Thiên lôi
Đêm khuya, Diệp Thành tỉnh lại từ trong cơn mộng mị. Những vết thương chằng chịt được liền lại, lại thêm hắn có khả năng hồi phục bá đạo nên lúc này hai cánh tay bị sấm sét đánh gãy cũng đã được ngưng tụ lại.
Phù!
Sau tiếng thở dài mang theo tàn khí, Diệp Thành từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Nhân Nguyên”, ánh mắt Diệp Thành hân hoan, hắn kiểm tra cơ thể mình một lượt.
Hắn nhận ra cơ thể mình có rất nhiều sự thay đổi. Đầu tiên là xương cốt, trên từng đoạn xương còn có ánh sáng bao quanh trông vô cùng rắn rỏi, còn kinh mạch cũng dày hơn và dẻo dai hơn, đến cả dòng máu chảy trong người cũng thêm ánh vàng sáng chói, toàn thân dồi dào sinh lực khiến Diệp Thành vui mừng vì sức mạnh bá đạo này.
Đương nhiên điều khiến hắn cảm thấy vui nhất chính là vùng đan hải của mình. Đạt tới cảnh giới Nhân Nguyên nên vùng đan hải của Diệp Thành không chỉ lớn hơn mười mấy lần, bên trong vùng đan hải ánh vàng kim chiếu rọi, chân khí cuộn trào, trông như biển cả màu vàng óng ánh tràn đầy sức sống vậy.
Đợi đã!
Diệp Thành chợt thét lên, hắn nhìn vào vùng đan hải và phát hiện ra có vật thể màu đen kỳ lạ. Trong vùng đan hải óng ánh kia, vật thể hình tròn vô danh đó hiện lên rõ rệt.
Roẹt!
Roẹt!
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn, vật thể kia chốc chốc lại phát ra âm thanh khác thường.
Sét?
Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn ra được vật thể đen kia là gì, đó chẳng phải là một khóm sét màu đen sao?
“Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng rồi lại nhìn sang tiên hoả của mình. Tiên hoả của hắn vẫn còn tác dụng, bao quanh khóm sét kia rồi cứ thế nhảy nhót quanh nó. Khóm sét hình tròn màu đen không đụng đậy gì, cứ thế lơ lửng bất động, có vẻ như đang muốn nói với tiên hoả: “Cút, ta đây không muốn quan tâm tới ngươi.
“Sao trong cơ thể mình lại có sét?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào phần sét màu đen kia: “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Có điều phần sét màu đen kia vẫn bất động, chỉ tĩnh lặng lơ lửng ở đó.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, có sét bên trong cơ thể, hắn cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết nó làm loạn trong vùng đan hải thì hắn chắc chắn sẽ ăn không tiểu.
“Không phải là lúc mình độ thiên kiếp rồi phần thiên lôi đó lưu lại trong cơ thể mình chứ?”, linh quang vừa xuất hiện, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, Diệp Thành thiết lập mối liên hệ với phần sét màu đen kia sau đó triệu gọi nó ra ngoài.
Ngay sau đó phần sét ra khỏi vùng đan hải nằm trong lòng bàn tay hắn.
Roẹt!
Roẹt!
Sét trong tay, Diệp Thành có thể nghe ra rõ ràng âm thanh nó phát ra, từng đường lôi điện xuất hiện giữa các khẽ ngón tay khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp mà phần lôi điện này chứa đựng.
Sét vốn dĩ là loại bá đạo nhất trong nhiều thuộc tính, người cùng cảnh giới có sự trợ chiến của sét thì khả năng tấn công nhất định rất mạnh mẽ.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy một hòn đá rắn chắc bên bể Ngọc Linh Trì, sau đó để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đẩy vào phần sét kia.
Roẹt!
Ngay sau đó, hòn đá kia lập tức bị đường lôi điện đánh tan nát.
“Hay lắm”, Diệp Thành xoay xoay tay, lôi mặc dù nguy hiểm nhưng hắn có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết với phần lôi điện trên bàn tay mình.
“Đều do trời đất sinh ra, mày và tiên hoả có lẽ là một sự tồn tại cùng tầng bậc”.
“Sao mình lại cảm thấy như mình nhặt được bảo bối thế nhỉ?”
“Tiên hoả, thiên lôi, hi hi hi”.
Diệp Thành với tâm trạng hồ hởi, hắn lật tay thu lại thiên lôi sau đó vươn vai, sức mạnh khủng khiếp trong có thể khiến hắn hưng phấn, hắn có tự tin có thể đối kháng trực diện với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương.
Diệp Thành đứng dậy, nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì sau đó đi về bên ngoài.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng chạy tốc lực quay lại.
“Tỉnh rồi à?”, cơn gió mát thổi tới, Sở Linh nhẹ nhàng đi tới.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc, bị Sở Linh nhìn như vậy hắn thật sự có cảm giác không được tự nhiên.
“Cảm giác bị sét đánh thế nào?”, Sở Linh ngồi trên phiến ghế đá bên cạnh, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú nhưng cũng chỉ nhìn một cái thôi đã phải thu ánh mắt lại rồi.
“Không…không ra làm sao”, nói tới thiên kiếp, Diệp Thành liền rùng mình: “Suýt chút nữa thì nó khiến con chết dập rồi”.
Nói cũng phải, thiên kiếp mạnh như vậy, từ xưa đến nay chỉ có những bậc tiền bối với khả năng kinh người mới kéo theo thiên kiếp. Một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn mới chỉ đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã bị sét đánh rồi, hắn tin rằng ông trời muốn diệt hắn.
“Ngươi bớt chê đi”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Không biết có bao nhiêu người muốn nhờ thiên kiếp để tôi luyện cơ thể, có những người hết kiếp cũng chẳng thể gặp thiên kiếp một lần, so với bọn họ thì ngươi thấy ngươi có hạnh phúc hơn không?”
“Cũng đúng”, Diệp Thành gãi gãi đầu.
Quả thực, sau khi trải qua thiên kiếp hắn cũng có thêm được gặt hái. Cơ thể rắn rỏi hơn, linh hồn cũng nhờ thiên kiếp mà được gột rửa, mặc dù có đau đớn nhưng lại thu được rất nhiều.
“Này, cầm lấy nó”, phía này Sở Linh lấy ra hai cái vòng phát sáng ở trong túi đựng đồ.
Diệp Thành vừa nhìn thấy vòng đã nghĩ ngay tới Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn.
Hắn suýt thì quên, khi độ kiếp, Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn bị sét đánh bay đi, lần này Sở Huyên lại chuẩn bị cho hắn cái vòng khác cho xem.
“Nhanh lên”, Sở Linh tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Tỷ ta nói rồi, trong lúc tỷ ấy không có ở đây thì ta tu hành với ngươi, dám không nghe lời cẩn thận ta cho ngươi một trận đấy”.
Hự, hự…
Diệp Thành hoang mang tiến lên trước nhận lấy Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn như con cừu non rụt dè. Hắn tin rằng cốt cách của Sở Linh trông không hề giống như khuôn mặt có vẻ yêu kiều diễm lệ mà cô thể hiện. Thực ra tính khí của Sở Linh cũng chẳng kém cạnh gì tỷ tỷ Sở Huyên, đúng là một cặp chị em song sinh trời ban có khuynh hướng bạo lực.
Vù!
Vù!
Diệp Thành vừa đeo Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn lên thì chiếc vòng liền rung liên hồi.
Ngay sau đó, trong bảy ngôi sao trên chiếc vòng thì có năm ngôi sao lần lượt sáng lên.
“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”, cảnh này khiến Sở Linh phải tròn mắt nhìn.
“Mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên mà đã có thể chịu đựng được áp lực hơn một nghìn cân sao?”, Sở Linh ngỡ ngàng.
Ở bên, Diệp Thành cũng thẫn thờ.
Hắn còn nhớ trước khi chưa tiến giới thì chỉ có hai ngôi sao sáng lên, bây giờ vừa tiến giới đã khiến năm ngôi sao sáng lên. Sức nặng từ năm trăm cân lên hơn ngàn cân.
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, sức mạnh toàn thân cũng bị đè nén, trên lưng hắn như đang vác theo tảng đá cả nghìn cân.
“Đêm nay ngủ cho ngon, ngày mai tỉnh dậy ta đưa ngươi đi tu luyện ma đạo”, Sở Linh thản nhiên nói.
Tu luyện ma đạo? Lại nữa sao?
Diệp Thành tròn mắt, hắn cảm thấy như trời đất muốn sụp đổ đến nơi, rơi vào tay Sở Linh không chết cũng bị lột lớp da.
“Sư phụ của con đâu?”, Diệp Thành hỏi dò.
“Không nói cho ngươi biết”, Sở Linh nói một câu khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.
Ầm!
Rầm!
Uỳnh!
Thằn lằn huyền băng ở cách đó không xa lại lao tới lần nữa, tuy rằng cơ thể to lớn nhưng tốc độ rất nhanh, mỗi lần nó giậm chân xuống đều phát ra âm thanh va chạm uỳnh uỳnh, còn mang theo một trận cuồng phong dữ dội.
“Đến ta rồi”, Diệp Thành lật người nhảy lên, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung Bôn Lôi Chưởng ra.
Ầm!
Chưởng ấn đáng sợ đánh trúng người Thằn lằn huyền băng nhưng không hề ảnh hưởng đến nó dù chỉ một chút.
Thằn lằn huyền băng tức giận, một lần nữa phun ra khí huyền băng.
Còn Diệp Thành đã tránh được từ trước, hắn nhảy lên lưng Thằn lằn huyền băng, không nói them lời nào, cứ thế vung kiếm Thiên Khuyết, gắng sức chém xuống.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành sửng sốt rên lên một tiếng rồi lùi về sau, hai cánh tay tê dại. Thằn lằn huyền băng đúng như trong sách giới thiệu yêu thú nói, da nó không chỉ dày khác thường mà phòng ngự cũng mạnh dị thường.
Bôn Lôi Chưởng!
Một nhát kiếm không thể khiến Thằn lằn huyền băng bị thương, Diệp Thành lại vung cánh tay lên, Bôn Lôi Chưởng lại giáng mạnh xuống lưng Thằn lằn huyền băng.
Tuy nhiên Diệp Thành phải chịu thiệt một lần nữa, một chưởng này hình như đã đánh trúng tấm thép cứng trên lưng Thằn lằn huyền băng, không khiến nó bị thương mà ngược lại hắn còn bị phản lực làm cho khoé miệng trào máu.
Grào!
Sau khi bị Diệp Thành tấn công hai lần liên tiếp, Thằn lằn huyền băng trở nên tức giận.
Coong!
Coong!
Vảy huyền băng trên lưng nó dựng ngược, sau đó nó rít lên, bắn vảy về phía Diệp Thành với số lượng cực kỳ nhiều.
Thiên Canh Kiếm Trận
Diệp Thành giơ kiếm lên, phòng thủ bằng Thiên Canh Kiếm Trận.
Vút!
Chiếc đuôi khổng lồ của Thằn lằn huyền băng vung lên với lực cực mạnh, phá tan Thiên cannh kiếm trận của Diệp Thành ngay tại chỗ, Diệp Thành bị văng ra xa, đập vào một tảng đá khiến nó vỡ vụn.
Gừ!
Thằn lằn huyền băng gầm rú, di chuyển cơ thể lại gần.
Hám sơn!
Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, tung ra một quyền bá đạo.
Nhất Dương Chỉ!
Sau đó một ngón tay của hắn loé sáng.
Hàng Long!
Cuối cùng bí thuật Hàng Long bá đạo cũng được sử dụng.
Bùm!
Bùm!
Hàng loạt đòn tấn công ập lên người Thằn lằn huyền băng, nhưng không thể lay chuyển được nó mà ngược lại hắn còn bị đánh bật bay ra một lần nữa. Thằn lằn huyền băng to lớn, nặng nề, lực phòng ngự bá đạo, hắn liên tục triển khai bí thuật nhưng cũng chỉ như gãi ngứa cho nó.
Ầm!
Diệp Thành bay ra, lại một tảng đá to nữa sụp đổ.
“Khốn khiếp!”, Diệp Thành lớn tiếng chửi. Hắn rút ra một con dao vàng, sau đó xoay người nhảy lên, nhún một chân xuống rồi làm cú tung người cao hơn ba trượng, sau đó hai tay hắn thì cầm dao giơ qua đầu rồi chém xuống.
“Bát Hoang Trảm”, theo tiếng hét của Diệp Thành, một tia đao mang dài ba trượng xuất hiện, đập thật mạnh vào lưng Thằn lằn huyền băng.
“Tiểu tử này học được đao pháp bá đạo ở đâu thế?”, Sở Huyên đang ngồi trên đám mây, thấy Diệp Thành thi triển Bát Hoang Trảm thì trong đôi mắt đẹp chợt loé lên ánh nhìn kinh ngạc. Với tầm hiểu biết của cô đương nhiên biết sự đáng sợ của Bát Hoang Trảm.
Keng!
Đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm lại vang lên, Diệp Thành chém một đao Bát Hoang vào lưng Thằn lằn huyền băng, tuy cọ sát ra tia lửa nhưng cũng chỉ để lại vết dao nông trên lưng nó mà thôi.
Rắc!
Đột nhiên con dao vàng vỡ vụn.
Phụt!
Sau đó Diệp Thành phun ra một ngụm máu, Bát Hoang Trảm tuy bá đạo nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Thằn lằn huyền băng, còn hắn lại bị lực phản kinh hoàng làm cho hộc máu, người bay ra ngoài.
Rầm!
Bức tường đá cứng cách đó không xa bị hắn va vào đổ sập.
Lúc này Sở Huyên mới ra tay, hất đá vụn ra rồi kéo Diệp Thành đang cả người đầy máu lên.
Mặc dù trận chiến với Thằn lằn huyền băng rất ngắn, nhưng Diệp Thành đã dốc hết sức vận dụng bí thuật, đặc biệt là chiêu Bát Hoang Trảm cuối cùng đã rút hết chân khí trong cơ thể hắn, khiến hắn không còn sức chiến đấu.
Trên sườn dốc của một ngọn núi nhỏ, Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, nhét một viên linh đan vào miệng hắn rồi truyền linh lực cho hắn.
Không biết Diệp Thành tỉnh lại khi nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.
Trong cuộc tỷ thí với Phong Hồ, những vết thương của hắn đa phần chỉ là ngoài da, nhưng đấu với Thằn lằn huyền băng hắn lại bị thương ở bên trong, lực phản của nó khiến xương cốt và kinh mạch hắn đau đớn vô cùng.
“Thằn lằn huyền băng khó đối phó hơn Phong Hồ”, Diệp Thành ủ rũ nói: “Da nó không chỉ dày như bình thường đâu! Cho dù tốc độ của con vượt xa nó nhưng con đã sử dụng rất nhiều bí thuật mà cũng không phá được phòng thủ của nó”.
“Sao? Sợ rồi à?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Đấu với Phong Hồ, sư phụ để con chịu đòn chín ngày mới chỉ cho con, sư phụ nói thẳng đi! Đấu với Thằn lằn huyền băng, sư phụ định để con chịu đòn bao nhiêu ngày mới chịu chỉ?”, Diệp Thành mong ngóng nhìn Sở Huyên.
“Ngươi muốn mấy ngày?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Tốt nhất là sư phụ nói cho con luôn đi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Nói sớm xong sớm mà!”
“Ngươi nằm mơ đi”, Sở Huyên chỉ nói một câu đã khiến Diệp Thành á khẩu.
Nói xong Sở Huyên lại xách Diệp Thành lên bằng một tay, bay về khu rừng rậm có Thằn lằn huyền băng.
Gừ!
Ngay sau đó lại có tiếng gầm gừ của Thằn lằn huyền băng vang lên trong rừng rậm.
Quyết chiến lần nữa, tình thế của Diệp Thành vẫn thảm hại như trước, thua một cách triệt để, hắn đã dùng hết thủ đoạn mình có nhưng vẫn thất bại thảm hại, phòng ngự của Thằn lằn huyền băng quá bá đạo ép hắn không ngẩng đầu lên nổi.
Giống như tỷ thí với Phong hồ, mỗi lần hắn được Sở Huyên đưa về đều toàn thân đẫm máu, sau khi vết thương lành lại bị ném vào tiếp.
Cứ như vậy, chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Nhưng trong năm ngày này, Diệp Thành cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất trong những trận chiến liên tiếp, sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên, hơn nữa có mấy lần hắn đã có thể lên cấp ngay tại đó.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị lôi đi đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Kết hợp tốc độ và sức mạnh”, vừa ném Diệp Thành xuống, Sở Huyên đã nói ra mấy chữ này.
“Là sao ạ?”, sau khi tung ra một chưởng ở dưới, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyên.
“Sức mạnh tuyệt đối cần phối hợp với tốc độ tuyệt đối, tích tụ năng lượng tuyệt đối, bộc phát tốc độ nhanh chóng mới phát huy được uy lực bất khả chiến bại. Đạo lý nằm trong đây, ngươi tự lĩnh hội đi”.
“Tích tụ năng lượng tốc độ tuyệt đối, bộc phát tốc độ tuyệt đối”, Diệp Thành lẩm nhẩm rồi lùi lại phía sau, trong mắt mang theo cái nhìn như vỡ ra điều gì đó.
“Thì ra là vậy”, khoé môi Diệp Thành nở nụ cười.
Ngay lập tức hắn nhanh chóng lùi về sau.
Sau đó hắn dừng lại đột ngột và giậm chân xuống đất, tận dụng lực bật của đất rồi bắn ra như đạn đại bác, liên tục để lại bóng phía sau, tốc độ nhanh đến mức tối đa, mà trong quá trình này, chân khí toàn thân hắn điên cuồng dồn vào nắm đấm, vừa lao về phía Thằn lằn huyền băng vừa tích tụ năng luợng tối đa.
Grừ!
Thằn lằn huyền băng cũng sát phạt nhào tới từ phía đối diện, nó đã há to cái miệng rộng như chậu máu, muốn nuốt Diệp Thành vào bụng.
Mà lúc này, Sở Huyên ở trên mây cũng đứng lên lần nữa, đề phòng Diệp Thành gặp nguy hiểm đến tính mạng còn kịp thời ra tay.
Sắp rồi, rất gần rồi.
Khi cách Thằn lằn huyền băng ba trượng, Diệp Thành vẫn chưa ra tay, vì chân khí đang điên cuồng dồn xuống, nắm đấm của hắn tràn ngập sức mạnh kinh người, các ngón tay còn có điện lôi xoẹt qua.
Hai trượng…
Một trượng…
Diệp Thành vẫn chưa ra tay.
Grào!
Thằn lằn huyền băng gầm lên hung tàn, cái miệng to như chậu máu sắp nuốt Diệp Thành vào trong.
Nhưng lúc này Diệp Thành đã di chuyển, tốc độ tăng lên đến cực điểm, sức mạnh tích tụ trong nắm đấm đạt tới cực hạn, hắn vung nắm đấm ra.
“Tránh ra cho ta”, Diệp Thành quát lên một tiếng, cú đấm của hắn đập mạnh vào hàm trên của Thằn lằn huyền băng.
Chương 187: Phá quan
Phụt!
Đột nhiên máu tươi bắn ra, hàm trên rắn chắc của Thằn Lằn Huyền Băng bị cú đấm của Diệp Thành thục cho đau đớn.
Grào!
Thằn Lằn Huyền Băng rít lên dữ dội.
“Tiểu tử được lắm, cú đấm này không tồi”, Sở Huyên thở phào nở nụ cười được an ủi phần nào.
“Nhất phi xung thiên”, Diệp Thành ở bên dưới đã đạp ra tiên hoả vân bay lên cao, đợi tới khi đạt tới độ cao một trăm trượng hắn mới lao từ trên cao xuống, tiên hoả màu vàng kim bao quanh cơ thể hắn.
“Lại còn có thể bay lên trời?”, Sở Huyên không khỏi bất ngờ.
Sở Huyên xoa xoa cằm có vẻ nghĩ thông ra một số chuyện. Bờ vực thẳm của Linh Thảo Viên cũng phải cao ít nhất ba mươi nghìn trượng, kể cả một người ở cảnh giới Không Minh như cô cũng không dám khinh xuất ngự không xuống đó. Nếu như bay từ dưới vực thẳm đó lên trên thì cũng rất tốn sức, thế nhưng Diệp Thành lại có thể thong thả lên trên.
“Là vì có tiên hoả này sao? Nói vậy thì hắn có thể vượt qua vực thẳm đó nhanh như vậy là dựa vào áng mây tiên hoả này sao?”, Sở Huyên nở nụ cười đến mê người: “Tiểu tử, ngươi đúng là ngày càng thú vị đấy”.
Ở một nơi khác, Diệp Thành bước trên mây tiên hoả, hắn đã bay ở độ cao cao nhất mà mình có thể đạt được, sau đó Diệp Thành giống như ngôi sao vàng lấp lánh lao vút xuống với tốc độ nhanh vô cùng, tiên hoả bao xung quanh Diệp Thành sáng chói.
Grào!
Bên dưới, Thằn Lằn Huyền Băng rít lên, nó lại lần nữa há ngoạc cái mồm máu của mình ra rồi nhả ra khí huyền băng cuồn cuộn.
Có điều tiên hoả và huyền băng tương khác, Diệp Thành lại được tiên hoả bao quanh nên cứ thế xông quá khí huyền băng kia, chân khí toàn thân trong chốc lát cũng được đẩy vào nắm đấm, chỉ đợi thời khắc then chốt là tung ra.
Phá cho ta!
Diệp Thành hô lên, cơ thể hắn cứ thế sát phạt vào trong cái miệng há ngoạc của Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó một đấm thật lực của Diệp Thành được tung ra đánh vào trong bụng của thằn lằn.
Phụt!
Máu tươi với mùi hôi nồng nặc bắn vọt ra khỏi miệng thằn lằn cao hơn ba trượng.
Phụt!
Lại là dòng máu tươi bắn vọt ra ngoài, sau cú đấm sát phạt vào trong bụng thằn lằn, Diệp Thành đã rạch một khe hở ở bụng nó, sau đó chui ra ngoài từ vị trí này.
Hả hê!
Sau khi phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên sống lưng thằn lằn giơ tay vung đấm.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh. Mặc dù Diệp Thành vẫn chưa lĩnh hội được hoàn toàn nhưng nhờ có sự phối hợp giữa tốc độ và sức mạnh mà hắn quả thực đã phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, chỉ cần tung nắm đấm là thấy máu chảy. Phần lưng sần lớp vảy cứng của thằn lằn bị từng đấm của hắn nện xuống máu chảy loang lổ.
Grào
Grào
Thằn Lằn Huyền Băng điên cuồng rú rít, nó xoay thân hình khổng lồ bên trong bụi cây, đè lên từng lớp cây cổ thụ rồi lại khiến từng tảng đá bị quật nát.
Đại chiến tới đây, Diệp Thành đã chìm vào cảnh giới quên đi bản thân mình, từng đấm mang theo sức mạnh và tốc độ tối đa phối hợp với nhau cứ thế vung lên rồi lại nện xuống.
“Được rồi, tu luyện đến đây là kết thúc”, Sở Huyên lên tiếng.
“Không vội, sư phụ đợi con đã”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt về phía sau Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó hai tay hắn túm chặt lấy cái đuôi thằn lằn, Diệp Thành lúc này giống như loài súc sinh hất thằn lằn lên.
Rầm!
Ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của con thằn lằn bị hắn quật thật mạnh xuống đất, con thằn lằn dãy dụa trên mặt đất tạo ra cái hố to kệch.
Lại lần nữa!
Diệp Thành nóng máu, tiếp tục quật thằn lằn.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Cứ như vậy, từng âm thanh nặng nề vang dội khắp khu rừng, thằn lằn bị hắn quật máu me be bét chảy đầy mặt đất, tạo thành dòng máu như dòng suối nhỏ.
Không biết từ bao giờ, tiếng vang dữ dội mới chấm dứt, Diệp Thành chao đảo leo lên đỉnh đầu thằn lằn, giáng cú đấm vào đầu nó rồi lôi ra một viên đá phát sáng từ trong đầu nó.
Đó chính là thú nguyên, là tinh nguyên trong cơ thể thằn lằn.
“Đánh xong rồi?”, Sở Huyên từ từ bước xuống từ trong hư không.
“Con đánh xong rồi”, Diệp Thành cầm lấy viên Thú Nguyên kia thều thào nói.
“Ăn Thú Nguyên đi, có lẽ ngươi có thể tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên đấy”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Diệp Thành lập tức nhảy lên một vách núi, ngồi khoanh chân tĩnh lặng rồi nuốt Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng.
Ngay sau đó, tiên hoả sục sôi, giúp Diệp Thành luyện hoá viên Thú Nguyên kia.
Không thể phủ nhận Thú Nguyên trong cơ thể thằn lằn Huyền Băng có tinh nguyên dồi dào, vừa được luyện hoá đã chảy khắp các kinh mạch lớn của Diệp Thành, bù đắp lại phần năng lượng mà hắn vừa tiêu hao. Khí tức Diệp Thành ngày một mạnh lên.
“Chịu đựng ở cảnh giới Ngưng Khí lâu như vậy rồi, lần này không lên được cảnh giới Nhân Nguyên là không xong”, Diệp Thành thầm nhủ.
Cả chặng đường, vùng đan hải rộng lớn thực sự đã cho hắn luồng sức mạnh khủng khiếp hơn người, thế nhưng cũng vì dung lượng lớn của vùng đan hải mà mỗi lần đột phá cảnh giới, Diệp Thành phải đương đầu với nhiều khó khăn hơn các tu sĩ khác.
Đây mới chỉ là cảnh giới thấp, vả lại tu vi càng cao thì đột phá càng khó khăn, giống như ở Ngọc Nữ Phong hắn thử phá quan lên cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng cũng vì căn cơ quá thâm hậu nên không những không thể đột phá mà ngược lại còn khiến bản thân mình bị thương.
Hiện giờ khác rồi.
Sau nhiều ngày rèn luyện ma lực, Diệp Thành có thể ngưng tụ sức mạnh lớn hơn, tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới mới.
Còn Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng chính là bước ngoặt giúp hắn đột phá. Con yêu thú thế này có thể so sánh với cảnh giới Chân Dương. Tinh hoa trong cơ thể nó quả là dồi dào có thể so sánh với linh đan phẩm giới không hề thấp.
Roẹt!
Roẹt!
Không biết từ bao giờ, trên người Diệp Thành có từng đường điện lôi xuất hiện, đến cả kinh mạch và xương cốt trong cơ thể cũng có điện lôi bao quanh.
Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng đã được luyện hoá triệt để, phần tinh nguyên dồi dào được luyện hoá ra đã được đẩy vào vùng đan hải thông qua các kinh mạch. Chân khí màu vàng kim lấp lánh, trong chốc lát cuộn trào như từng đợt sóng muốn tìm lối thoát vậy.
“Phá cho ta”, nội tâm Diệp Thành như gào thét, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt hơn.
Roẹt!
Quả nhiên, ngay sau đó như có lớp màn chắn bị phá vỡ, tu vi của Diệp Thành mạnh hơn rất nhiều, hắn đã đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên.
“Không tồi”, Sở Huyên ở cách đó không xa lại lần nữa nở nụ cười hài lòng.
Rầm!
Có diều, cô vừa dứt lời thì trong không trung có một âm thanh dữ dội vang lên.
Ừm?
Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.
“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.
“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt.
Chương 188: Bị sét đánh trúng
Rầm!
Ầm! Ầm!
Trời đất u ám, mây gió ùn ùn kéo đến, tiếng sấm rền dữ dội, từng đám mây đen nặng trĩu như muốn đè sập cả khoảng đất.
“Sao lại là thiên kiếp?”, Sở Huyên với vẻ mặt không sao tin nổi nhìn vào bầu trời, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
“Đó…đó là gì ạ?”, Diệp Thành ngồi trên vách núi đang chuẩn bị hấp thu linh khí của đất trời thì bị tiếng sấm rền kia làm thức tỉnh. Hắn ngỡ ngàng nhìn vào không trung, đây là lần đầu Diệp Thành thấy cảnh tượng u ám thế này.
“Thiên kiếp”.
“Thiên kiếp?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhớ tới mình từng đọc ở đâu đó, trên đời có một loại người vượt qua tạo hoá, gặp phải sự đố kỵ của trời xanh nên trời xanh giáng thiên kiếp để tiêu diệt người này.
“Đây..đây chính là thiên kiếp?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, từ khi trở thành tu sĩ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, cảnh tượng hùng tráng với uy lực tiêu diệt tất cả khiến hắn run rẩy.
“Ai mà mạnh đến mức khiến thiên kiếp xuất hiện thế này?”, nhìn lên bầu trời, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Còn nhìn gì nữa, đó chính là thiên kiếp của ngươi đấy”, thấy Diệp Thành tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, Sở Huyên vội nạt.
“Của…của con?”, Diệp Thành thẫn thờ: “Con chỉ mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại kéo thiên kiếp tới được?”
“Thiên kiếp không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài năng”, Sở Huyên vội nói.
Nói rồi Sở Huyên lùi về sau, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Diệp Thành: “Thiêp kiếp cần ngươi đi độ, vi sư không thể giúp ngươi được, độ qua được thiên kiếp thì sống, không qua khỏi thì sẽ hồn bay phách lạc”.
“Con…”, Diệp Thành run rẩy, đứng dậy giống như con kiến trên chảo lửa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, vả lại lần đầu thấy thiên kiếp lại chính là thiên kiếp của mình.
“Sư phụ, người nói cho con biết làm thế nào để vượt qua được thiên kiếp này đây?”, trong lúc cuống, Diệp Thành nhìn ngay sang Sở Huyên.
“Thời gian của thiên kiếp có hạn, trong thời gian này cho dù ngươi trốn cũng được, chống lại cũng được, cái ngươi cần làm chính là sống sót bằng mọi giá, cố gắng chịu đựng”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhanh chóng lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết, hắn nhìn vào hư không, không dám có bất cứ sơ xuất nào.
Rầm!
Ngay sau đó, trong hư không có một tia sét đánh xuống. Diệp Thành cố gắng nắm thật chặt thanh Thiên Khuyết để chặn lại.
Bang!
Đường sét kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết.
Phụt!
Diệp Thành lập tức quỳ xuống đấ, phun ra cả miệng máu, đôi tay cầm kiếm đột nhiên dính đầy máu, cả cơ thể hắn bị đánh bay đi, sườn núi nơi Diệp Thành đứng cũng vì tia sét kia giáng xuống mà nứt ra, đất đá lăn xuống dưới.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc, cố gắng đứng dậy.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Ngay sau đó, tia sét lại giáng xuống, vả lại số lượng không hề ít, tất cả đều hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành thấy vậy thì quay đầu bỏ chạy. có điều những tia sét kia như có linh tính, hắn chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó.
Roẹt!
Từng tia sét rẽ ngang trời giáng xuống mặt đất, Diệp Thành bay đi, còn chưa đáp đất đã lại có thêm một tia sét nữa đánh xuống. Hắn tiếp tục trúng chiêu, mặt đất nơi hắn đứng còn bị nứt lìa. Ngay sau đó là tia sét thứ ba, Diệp Thành vừa đứng dậy đã phải đánh đổi bằng cơ thể đẫm máu.
Ở phía xa, Sở Huyên căng thẳng nhìn về phía này, có vài lần cô định tới chỗ Diệp Thành nhưng rồi cuối cùng lại thôi.
Thiên kiếp không phải trò đùa, cho dù là ai, chỉ cần cố tình xông tới cũng sẽ bị kéo tới phải ứng kiếp cùng. Sở Huyên thật sự muốn tới đó nhưng như vậy, vô hình chung cô lại đang hại Diệp Thành. Nên biết rằng thiên kiếp mà một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên kéo tới đương nhiên sẽ có khả năng khiến Diệp Thành hồn bay phách lạc.
“Là vi sư đã đánh giá thấp khả năng của con rồi”, Sở Huyên nắm chặt tay. Thiên kiếp mà Diệp Thành kéo tới vượt ngoài sức tưởng tượng của cô khiến cô trở tay không kịp.
Một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên còn chưa bao giờ phải đương đầu với Thiên Khuyết, không ngờ Diệp Thành mới chỉ bước vào cảnh giới Nhân Nguyên đã phải ứng kiếp rồi. Khả năng như vậy thật khiến cô phải kinh ngạc.
“Vi sư không giúp được con, mọi thứ đều phải dựa vào con rồi”, không thể tiến tới giúp Diệp Thành, Sở Huyên chỉ có thể không ngừng cổ vũ cho Diệp Thành cố gắng kiên trì tới giây phút cuối cùng.
A….!
Ở phía xa vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Thành. Hắn bị trúng sét bay loạn khắp nơi, cơ thể không còn ra hình người, từng mảng xương trắng hếu lộ ra khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Rầm!
Trên trời, từng tia sét lại giáng xuống.
“Chết tiệt”, Diệp Thành tức tối nhảy ra khỏi hướng mà tia sét đánh xuống.
“Tiên hoả”, sau tiếng hô gọi, Diệp Thành triệu gọi chân hoả khiến nó hoá thành đám mây, Diệp Thành bước lên mây cứ thế bay lên trời, chân khí được đẩy vào nắm đấm, tốc độ và sức mạnh phối hợp với nhau, nắm đấm với sức mạnh tuyệt đối được tích tụ.
Rầm!
Một tia sét lại giáng xuống, lúc này Diệp Thành cũng vung nắm đấm địch lại.
Đột nhiên Diệp Thành vừa bay vào hư không ban nãy thì lúc này như ngôi sao rơi từ trên trời xuống, cứ thế tạo ra một cái hố trên mặt đất.
“Ta đây mới chỉ tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên mà mày đã muốn đánh chết ta rồi, không có cửa đâu”, trong cái hố kia, Diệp Thành cố gắng bò lên, sau tiếng chửi, Diệp Thành lại lần nữa bước lên đám mây tiên hoả sát phạt lên trời.
Rầm!
Hư không vang lên âm thanh dữ dội, lại là một tia sét giáng xuống.
Phá cho ta!
Diệp Thành tức tối hét lên vung nắm đấm hướng lên trời.
Đùng!
Đột nhiên nắm đấm của hắn bị phá tan, cơ thể giống như lần đầu tiên, bị đẩy xuống dưới ngã vật vào một tảng đá khổng lồ khiến nó vỡ tan. Diệp Thành liên tục phun ra máu, xương cốt trong người không biết đã gãy mất mấy đoạn.
“Diệp Thành”, ở phía xa, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, sức mạnh của thiên kiếp đã vượt qua mọi sự dự đoán của cô. Diệp Thành vừa mới tiến giới sao có thể địch lại nổi.
“Không thể chết được”, trong cái hố có ánh sáng vàng kim chiếu rọi, đây là lần thứ ba Diệp Thành bước lên đám mây tiên hoả bay lên trời.
“Có giỏi thì mày đánh chết tao đi”, Diệp Thành rít lên, khí huyết toàn thân cuộn trào như ngọn lửa bùng cháy, khuôn mặt nhơ nhuốc máu vẫn mang theo vẻ kiên định. Hắn tức tối nhìn lên trời, phần chân khí còn lại được đẩy vào trong nắm đấm.
Ngay sau đó, Diệp Thành bước vào trạng thái kỳ lạ, chân lý về Bát Hoang Trảm chợt hiện lên trong đầu hắn khiến máu trong người hắn sục sôi. Ý chí chiến đấu hiên ngang bất khuất khiến Diệp Thành như trở thành ngọn lửa sáng rực.
Lúc này, cái gọi là thiên kiếp trong mắt hắn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng vì hắn không còn biết sợ là gì nữa.
Một đấm với sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh và ý chí chiến đấu vô địch.
“Bát hoang chưởng”, sau tiếng hô, một chưởng với sức mạnh đỉnh phong được tung ra địch lại với tia sét đang giáng từ trên trời xuống.
Roẹt!
Tia sét kia lập tức bị phá tan.
Phụt!
Nắm đấm của Diệp Thành lập tức hoá thành làn sương màu máu, cơ thể với ngọn lửa vàng kim bao quanh lập tức lụi tàn, Diệp Thành rơi từ trên cao xuống.
Lúc này, bầu không khí yên tĩnh đến lạ, không còn sấm sét, không còn uy lực huỷ diệt, những đám mây đen nặng trĩu bắt đầu tản đi, tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.
“Thiên kiếp kết thúc rồi”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó một đạo thần hồng bay về phía Diệp Thành.
Ngay sau đó, cô hiện thân bên cạnh mép hố.
Trong cái hố kia, Diệp Thành hôn mê nằm đó, cơ thể bốc khói đen, thân hình thảm hại, hắn không còn hai bên cánh tay nữa, rất nhiều vị trí đầu xương lộ ra với màu đen kịt.
“Diệp Thành”, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, cố gắng đẩy linh lực nhanh nhất có thể vào cơ thể hắn, thấy Diệp Thành vẫn còn khí tức cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này không thể ở lại lâu”, Sở Huyên ôm Diệp Thành dậy, một bước lên trời, bay nhanh về phía Hằng Nhạc Tông.
Chương 189: Sở Huyên kinh ngạc
Khu rừng yêu thú lúc này trở nên hoang tàn, trên mảnh đất rộng lớn là cả mảng màu đen kịt, toàn hố là hố, những cây cổ thụ cao chọc trời cũng bốc khói đen, từng tảng đá vỡ vụn, cảnh tượng như thể nơi này vừa xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa.
Không lâu sau đó, từ tứ phương liền có kẻ mạnh cưỡi thần hồng tới, đó là một lão già, nhìn đạo bào của người này thì chính là người của Chính Dương Tông.
“Là ai độ kiếp?”, lão già đảo mắt nhìn rừng rậm trước mặt, trong ánh mắt chợt loé sáng.
Tiếp sau đó lại có một người phụ nữ trung tuổi mặc đạo bào xuất hiện ở đây.
“Người của Thanh Vân Tông cũng tới nghe ngóng sao?”, lão già của Chính Dương Tông liếc nhìn người phụ nữ kia một cái.
“Vừa hay ta đi qua đây”, người phụ nữ này mỉm cười, nói: “Vương đạo hữu có biết ai độ kiếp không?”
“Ta không gặp người độ kiếp, có lẽ đã chết dưới thiên kiếp kia rồi”, lão già bên Chính Dương Tông đáp lời với vẻ mặt thản nhiên.
“Vậy Vương đạo hữu cho rằng là ai đang độ kiếp?”, người phụ nữ trung tuổi nhìn lão già bên Chính Dương Tông, mặc dù vẻ mặt ông ta không tỏ thái độ gì nhưng bà ta vẫn có thể tóm được một số thông tin có ích.
Lão già bên Chính Dương Tông vuốt râu trầm ngâm một lúc sau đó lắc đầu.
“Liệu có phải là người của Hằng Nhạc Tông?”, người phụ nữ trung tuổi nói với giọng ý tứ.
“Hằng Nhạc Tông?”, lão già kia bật cười: “Hằng Nhạc Tông có thể có được một người với khả năng thiên bẩm giỏi như vậy sao? Cô thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể như Huyền Linh Chi Thể sao?”
Nghe tới Huyền Linh Chi Thể, người phụ nữ trung tuổi kia bất giác cau mày.
“Đợi thôi, mười ngày nữa Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông ta nhất định sẽ khiến cô được mở mang tầm mắt”, lão già bên Chính Dương Tông nhếch miệng cười, bỏ lại một câu rồi quay người đạp trên trường hồng rời đi.
Nhìn lão già bên Chính Dương Tông, trong đôi mắt người phụ nữ trung tuổi kia chợt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, thế nhưng bà ta cũng quay người biến mất khỏi đây.
Ở nơi khác, Sở Huyên di chuyển với tốc độ nhanh nhất bay về Ngọc Nữ Phong.
“Tỷ, tỷ về rồi à?”, thấy Sở Huyên quay về, Sở Linh liền nhảy tới giống như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự vậy.
Có điều khi cô trông thấy bộ dạng của Diệp Thành, cô chợt cau mày: “Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tới Ngọc Linh Trì rồi nói”, Sở Huyên nhanh chóng bay về phía Ngọc Linh Trì, Sở Linh vội theo sau.
Sở Huyên để Diệp Thành vào trong Ngọc Linh Trì rồi vội lấy ra túi đựng đồ, nhét vài viên linh đan và trút thêm linh dịch với linh khí dồi dào vào miệng hắn, sau đó cô còn khởi động Tụ Linh Đại Trận ở đây.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao hắn lại thành ra thế này ạ?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành thoi thóp trong Ngọc Linh Trì rồi lại nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt khó hiểu: “Hai người gặp phải kẻ mạnh sao?”
Sở Huyên khẽ lắc đầu, vừa dẫn linh khí vừa nói: “Tên tiểu tử này sau khi tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên thì kéo thiên kiếp đến.
“Thiên…thiên kiếp?”, bên Ngọc Linh Trì, Sở Linh nghe Sở Huyên nói vậy thì mặt mày không sao tin nổi: “Tỷ, tỷ đang đùa với muội phải không? Hắn mới tới cảnh giới Nhân Nguyên sao có thể gặp thiên kiếp được? Giỏi giang như chưởng môn sư huynh cũng chưa bao giờ kéo theo thiên kiếp, tỷ có chắc thiên kiếp là do hắn kéo tới không?”
“Muội thấy như ta đang nói đùa sao?”, Sở Huyên vẫn không ngừng xoay vần linh khí.
“Sao…sao có thể?”, Sở Linh vô thức nhìn Diệp Thành đang hôn mê trong bề nước linh, khuôn miệng hé mở, trong phút chốc không nói nổi nên lời, nhìn cơ thể không còn ra hình người của Diệp Thành thì quả thực là do sét gây ra rồi.
Sở Linh chợt cảm thấy choáng váng. Tu luyện cả trăm năm, sự việc ngày hôm nay quả thực đã vượt qua nhận thức của cô.
Không phải Sở Linh chưa từng gặp người độ kiếp, thế nhưng những người độ kiếp không phải thay đổi tạo hoá thì khả năng cũng phải vượt trội khác người, một tên tu sĩ mới vừa lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã kéo theo thiên kiếp, với khả năng hiểu biết của Sở Huyên thì trong sử sách của Đại Sở chưa từng có tiền lệ.
“Tên tiểu tử này có khả năng vượt trội vậy sao?”, nhìn Diệp Thành bên trong bể nước, Sở Linh thầm nhủ, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Phía này, Sở Huyên đã thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may về kịp”.
Diệp Thành trông đen đúi nhơ nhuốc bên trong bể nước đã được tẩy sạch những vết bẩn trên khắp cơ thể, cũng nhờ có việc tẩy luyện của linh dược nên vết thương trên người hắn đã nhanh chóng hồi phục.
“Linh Nhi, việc này phải tuyệt đối giữ bí mật”, Sở Huyên thu lại ánh mắt từ phía Diệp Thành rồi nhìn sang Sở Linh.
“Đến chưởng môn sư huynh cũng không được nói sao ạ?”, Sở Linh hỏi thăm dò.
“Ít nhất tới bây giờ không thể nói”, Sở Huyên khẽ giọng, “việc này càng ít người biết càng tốt, còn chuyện Thiên Tịch Đan đã khiến Đại Sở phải loạn lên rồi, những tên gian tế do Nhất Điện Lưỡng Tông gài vào Hằng Nhạc Tông chúng ta cũng chưa tìm ra, để bảo vệ Diệp Thành được chu toàn, chúng ta phải thận trọng, vả lại…”
Nói tới đây, Sở Huyên ngừng lại một lát, nhìn sang Diệp Thành: “Vả lại hắn còn là một luyện đan sư”.
“Luyện….luyện đan sư? Hắn là luyện đan sư?”, Sở Linh lại lần nữa kinh ngạc, cô nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt ngỡ ngàng: “Tỷ, sao muội chưa bao giờ nghe tỷ nói tới chuyện này?”
Nói tới đây, Sở Huyên không khỏi cau mày, vẻ mặt kỳ lạ: “Ta cũng vừa mới biết, tên tiểu tử này còn có chân hoả trong người”.
“Chân hoả?”, rõ ràng Sở Linh cũng lại lần nữa kinh ngạc, cô quay sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt không sao tin nổi: “Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ cũng thần bí thật đấy”.
“Đúng là thần bí thật”, Sở Huyên lắc đầu bất lực sau đó quay người biến mất: “Ta tới Linh Đan Các một chuyến, muội ở đây trông chừng hắn”.
Sở Huyên rời đi, Sở Linh ngồi bên Ngọc Linh Trì, khuôn mặt cô chốc chốc lại ghé gần Diệp Thành, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành thật chăm chú.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Diệp Thành ở khoảng cách gần như vậy, nhìn một tên tiểu tu sĩ đã lấy đi sự trong trắng của cô và khiến cô đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Trong chốc lát, khuôn mặt Sở Linh đỏ lựng như nhớ lại chuyện đêm hôm đó.
“Nể mặt tỷ ta, ta tạm thời không giết ngươi”, Sở Linh không dám nhìn Diệp Thành nữa, cô lùi về một bên.
Trong bể nước linh, những vết thương của Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng hồi phục, vả lại mật thuật Man Hoang Luyện Thể cũng tự động được vận chuyển, hai cánh tay bị sét đánh gãy cũng từ từ sinh ra, khả năng hồi phục bá đạo, bí thuật luyện thể bá đạo này lại một lần nữa khiến Sở Linh bất ngờ.
Ngay sau đó, Ngọc Linh Trì dậy sóng, linh khí dồi dào bên trong lần lượt ngưng tụ lại phía Diệp Thành được cơ thể Diệp Thành hấp thu.
Tiếp đó là luồng linh khí dồi dào của đất trời cứ thế lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành nên vòng xoáy linh khí khổng lồ thấm vào cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông và được luyện hoá chảy vào vùng đan điền.
Mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên mà Diệp Thành đã phải độ kiếp rồi. Hắn cần luồng chân khí này để bù đắp lại những mất mát trong cơ thể.
……!
Trên một ngọn núi xinh đẹp ở Chính Dương Tông, một nữ nhân trong bộ y phục màu trắng đang đứng thẳng người, khuôn mặt được che bởi lớp mạng che, dưới ánh trăng chiếu rọi trông cô như vị tiên nữ hạ phạm, thanh khiết vô ngần.
Người này chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao?
Phía sau cô, một nữ đệ tử mặc đồ trắng đang đi lên, trước tiên là hành lễ với Cơ Tuyết Băng sau đó mới khẽ giọng nói: “Cơ sư tỷ, muội đã nghe ngóng rồi, ở Hằng Nhạc Tông không có tên đệ tử nào tên Trần Dạ”.
“Không có?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, giọng lạnh hẳn lại: “Lẽ nào hắn ta lừa ta?”
“Sư tỷ đừng lo, mười ngày nữa là đại hội Tam Tông, nếu theo như sư tỷ nói thì người đó nhất định sẽ tới”.
“Hy vọng là vậy”.
Chương 190: Thiên lôi
Đêm khuya, Diệp Thành tỉnh lại từ trong cơn mộng mị. Những vết thương chằng chịt được liền lại, lại thêm hắn có khả năng hồi phục bá đạo nên lúc này hai cánh tay bị sấm sét đánh gãy cũng đã được ngưng tụ lại.
Phù!
Sau tiếng thở dài mang theo tàn khí, Diệp Thành từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Nhân Nguyên”, ánh mắt Diệp Thành hân hoan, hắn kiểm tra cơ thể mình một lượt.
Hắn nhận ra cơ thể mình có rất nhiều sự thay đổi. Đầu tiên là xương cốt, trên từng đoạn xương còn có ánh sáng bao quanh trông vô cùng rắn rỏi, còn kinh mạch cũng dày hơn và dẻo dai hơn, đến cả dòng máu chảy trong người cũng thêm ánh vàng sáng chói, toàn thân dồi dào sinh lực khiến Diệp Thành vui mừng vì sức mạnh bá đạo này.
Đương nhiên điều khiến hắn cảm thấy vui nhất chính là vùng đan hải của mình. Đạt tới cảnh giới Nhân Nguyên nên vùng đan hải của Diệp Thành không chỉ lớn hơn mười mấy lần, bên trong vùng đan hải ánh vàng kim chiếu rọi, chân khí cuộn trào, trông như biển cả màu vàng óng ánh tràn đầy sức sống vậy.
Đợi đã!
Diệp Thành chợt thét lên, hắn nhìn vào vùng đan hải và phát hiện ra có vật thể màu đen kỳ lạ. Trong vùng đan hải óng ánh kia, vật thể hình tròn vô danh đó hiện lên rõ rệt.
Roẹt!
Roẹt!
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn, vật thể kia chốc chốc lại phát ra âm thanh khác thường.
Sét?
Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn ra được vật thể đen kia là gì, đó chẳng phải là một khóm sét màu đen sao?
“Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng rồi lại nhìn sang tiên hoả của mình. Tiên hoả của hắn vẫn còn tác dụng, bao quanh khóm sét kia rồi cứ thế nhảy nhót quanh nó. Khóm sét hình tròn màu đen không đụng đậy gì, cứ thế lơ lửng bất động, có vẻ như đang muốn nói với tiên hoả: “Cút, ta đây không muốn quan tâm tới ngươi.
“Sao trong cơ thể mình lại có sét?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào phần sét màu đen kia: “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Có điều phần sét màu đen kia vẫn bất động, chỉ tĩnh lặng lơ lửng ở đó.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, có sét bên trong cơ thể, hắn cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết nó làm loạn trong vùng đan hải thì hắn chắc chắn sẽ ăn không tiểu.
“Không phải là lúc mình độ thiên kiếp rồi phần thiên lôi đó lưu lại trong cơ thể mình chứ?”, linh quang vừa xuất hiện, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, Diệp Thành thiết lập mối liên hệ với phần sét màu đen kia sau đó triệu gọi nó ra ngoài.
Ngay sau đó phần sét ra khỏi vùng đan hải nằm trong lòng bàn tay hắn.
Roẹt!
Roẹt!
Sét trong tay, Diệp Thành có thể nghe ra rõ ràng âm thanh nó phát ra, từng đường lôi điện xuất hiện giữa các khẽ ngón tay khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp mà phần lôi điện này chứa đựng.
Sét vốn dĩ là loại bá đạo nhất trong nhiều thuộc tính, người cùng cảnh giới có sự trợ chiến của sét thì khả năng tấn công nhất định rất mạnh mẽ.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy một hòn đá rắn chắc bên bể Ngọc Linh Trì, sau đó để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đẩy vào phần sét kia.
Roẹt!
Ngay sau đó, hòn đá kia lập tức bị đường lôi điện đánh tan nát.
“Hay lắm”, Diệp Thành xoay xoay tay, lôi mặc dù nguy hiểm nhưng hắn có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết với phần lôi điện trên bàn tay mình.
“Đều do trời đất sinh ra, mày và tiên hoả có lẽ là một sự tồn tại cùng tầng bậc”.
“Sao mình lại cảm thấy như mình nhặt được bảo bối thế nhỉ?”
“Tiên hoả, thiên lôi, hi hi hi”.
Diệp Thành với tâm trạng hồ hởi, hắn lật tay thu lại thiên lôi sau đó vươn vai, sức mạnh khủng khiếp trong có thể khiến hắn hưng phấn, hắn có tự tin có thể đối kháng trực diện với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương.
Diệp Thành đứng dậy, nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì sau đó đi về bên ngoài.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng chạy tốc lực quay lại.
“Tỉnh rồi à?”, cơn gió mát thổi tới, Sở Linh nhẹ nhàng đi tới.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc, bị Sở Linh nhìn như vậy hắn thật sự có cảm giác không được tự nhiên.
“Cảm giác bị sét đánh thế nào?”, Sở Linh ngồi trên phiến ghế đá bên cạnh, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú nhưng cũng chỉ nhìn một cái thôi đã phải thu ánh mắt lại rồi.
“Không…không ra làm sao”, nói tới thiên kiếp, Diệp Thành liền rùng mình: “Suýt chút nữa thì nó khiến con chết dập rồi”.
Nói cũng phải, thiên kiếp mạnh như vậy, từ xưa đến nay chỉ có những bậc tiền bối với khả năng kinh người mới kéo theo thiên kiếp. Một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn mới chỉ đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã bị sét đánh rồi, hắn tin rằng ông trời muốn diệt hắn.
“Ngươi bớt chê đi”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Không biết có bao nhiêu người muốn nhờ thiên kiếp để tôi luyện cơ thể, có những người hết kiếp cũng chẳng thể gặp thiên kiếp một lần, so với bọn họ thì ngươi thấy ngươi có hạnh phúc hơn không?”
“Cũng đúng”, Diệp Thành gãi gãi đầu.
Quả thực, sau khi trải qua thiên kiếp hắn cũng có thêm được gặt hái. Cơ thể rắn rỏi hơn, linh hồn cũng nhờ thiên kiếp mà được gột rửa, mặc dù có đau đớn nhưng lại thu được rất nhiều.
“Này, cầm lấy nó”, phía này Sở Linh lấy ra hai cái vòng phát sáng ở trong túi đựng đồ.
Diệp Thành vừa nhìn thấy vòng đã nghĩ ngay tới Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn.
Hắn suýt thì quên, khi độ kiếp, Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn bị sét đánh bay đi, lần này Sở Huyên lại chuẩn bị cho hắn cái vòng khác cho xem.
“Nhanh lên”, Sở Linh tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Tỷ ta nói rồi, trong lúc tỷ ấy không có ở đây thì ta tu hành với ngươi, dám không nghe lời cẩn thận ta cho ngươi một trận đấy”.
Hự, hự…
Diệp Thành hoang mang tiến lên trước nhận lấy Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn như con cừu non rụt dè. Hắn tin rằng cốt cách của Sở Linh trông không hề giống như khuôn mặt có vẻ yêu kiều diễm lệ mà cô thể hiện. Thực ra tính khí của Sở Linh cũng chẳng kém cạnh gì tỷ tỷ Sở Huyên, đúng là một cặp chị em song sinh trời ban có khuynh hướng bạo lực.
Vù!
Vù!
Diệp Thành vừa đeo Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn lên thì chiếc vòng liền rung liên hồi.
Ngay sau đó, trong bảy ngôi sao trên chiếc vòng thì có năm ngôi sao lần lượt sáng lên.
“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”, cảnh này khiến Sở Linh phải tròn mắt nhìn.
“Mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên mà đã có thể chịu đựng được áp lực hơn một nghìn cân sao?”, Sở Linh ngỡ ngàng.
Ở bên, Diệp Thành cũng thẫn thờ.
Hắn còn nhớ trước khi chưa tiến giới thì chỉ có hai ngôi sao sáng lên, bây giờ vừa tiến giới đã khiến năm ngôi sao sáng lên. Sức nặng từ năm trăm cân lên hơn ngàn cân.
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, sức mạnh toàn thân cũng bị đè nén, trên lưng hắn như đang vác theo tảng đá cả nghìn cân.
“Đêm nay ngủ cho ngon, ngày mai tỉnh dậy ta đưa ngươi đi tu luyện ma đạo”, Sở Linh thản nhiên nói.
Tu luyện ma đạo? Lại nữa sao?
Diệp Thành tròn mắt, hắn cảm thấy như trời đất muốn sụp đổ đến nơi, rơi vào tay Sở Linh không chết cũng bị lột lớp da.
“Sư phụ của con đâu?”, Diệp Thành hỏi dò.
“Không nói cho ngươi biết”, Sở Linh nói một câu khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.
Bình luận facebook