-
Chương 126-130
Chương 126: Trợ chiến
Nhận thua?
Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau nhưng vẫn nghiến răng không lên tiếng. Hắn có thể nhận thua Tạ Vân nhưng sẽ không nhận thua Tử Sam, ý chí quật cường trong cốt cách của hắn khiến hắn có phần cao ngạo, nhận thua bằng hữu không mất mặt, nhưng nhận thua kẻ thù lại là sự sỉ nhục của cả cuộc đời.
Phụt!
Phụt!
Tử Sam lại như con chó điên, ra tay với những chiêu thức tàn độc khiến Diệp Thành máu me be bét mà vẫn không có ý định nương tay.
Bộ dạng lúc này của Diệp Thành đủ khiến người ta phải khiếp sợ, trên người hắn lúc này không thiếu những vết thương sâu do kiếm chém vào, khuôn mặt vốn thanh tú thì lúc này trông chỉ toàn màu máu, đầu tóc rối bời không ra bộ dạng của một con người, trông hắn chẳng khác gì tu la từ địa ngục đi lên.
Lúc này, rất nhiều nữ đệ tử bên dưới chiến đài sợ hãi che mắt, cảnh tượng máu me thế này bọn họ thật sự không dám xem.
“Đừng đánh nữa”, thấy Diệp Thành không đáp lời, Sở Huyên trên vân đoan đứng dậy, thần sắc không còn tươi cười hoà nhã nữa mà thay vào đó là vẻ trang nghiêm trước nay chưa từng có. Đứng trên vân đoan, cô trông như vị tiên nữ của cửu trùng thiên với vẻ đẹp tuyệt sắc và uy nghiêm tuyệt đối.
“Sư tôn, đồ đệ của Sở Huyên sẽ không yếu đuối, Diệp Thành sẽ không đầu hàng”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ một câu của hắn mà khiến Sở Huyên phải run người, cứ thế thẫn thờ đứng đó hồi lâu. Tu đạo cả trăm năm, cô tự nhận lòng mình đã sớm bình lặng, nhưng câu nói lúc này của Diệp Thành lại khiến cô không thể không thay đổi khuôn dung. Thân hình nhuốm đỏ máu cứ thế hiện lên rõ mồn một trong mắt cô và khắc sâu trong tâm trí cô.
Rầm!
Trên chiến đài lại vang lên âm thanh khủng khiếp, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, bị một chưởng của Tử Sam đánh bay đi, đợi tới khi ngã ra chiến đài thì đã mang theo thêm vũng máu rồi.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy phun ra máu, có thể đánh với Tử Sam đến giờ đã là kỳ tích rồi.
“Ta không thể bại”, máu cứ thế trào ra khỏi miệng, thế mà cho tới bây giờ, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội chuyển bại thành thắng.
“Bại dưới ai chứ không thể bại dưới tay hắn”.
Đột nhiên, một suy nghĩ manh nha trong đầu hắn, như thể hắn tìm được ánh sáng le lói trong màn đêm đen vậy.
Man Hoang Luyện Thể.
Diệp Thành nghĩ tới mật pháp bá đạo này, nó không những là mật pháp luyện thể mà còn là mật thuật trị thương, vừa trị thương lại có thể hồi phục thương thế, nối lại xương cốt và kinh mạch.
Lần đầu phát hiện ra sự kỳ diệu của Man Hoang Luyện Thể chính là sau khi hắn phải chịu hình phạt của Giới Luật Đường.
Từ lần đầu tiên đó hắn liền biết cái gọi là Man Hoang Luyện Thể không chỉ là tôi luyện cơ thể mà hơn cả là khả năng bá đạo về trị thương. Hắn bị trọng thương hết lần này tới lần khác nhưng rồi lại nhanh chóng hồi phục cũng là vì có mật pháp này.
Cơn đau đớn khi Man Hoang Luyện Thể hắn rõ hơn ai hết. Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tim đốt huyết, rèn da rũa thịt, đó là cơn đau đớn còn khốc liệt hơn dùng cực hình, vượt qua phạm vi mà con người có thể chịu đựng.
Hiện giờ nếu hắn dùng mật pháp này vừa trị thương vừa ứng phó với đòn công kích của Tử Sam thì thật sự điên rồi. Thế nhưng đã bị dồn tới mức đường cùng, hắn chỉ có thể dựa vào mật thuật Man Hoang Luyện Thể này, và hậu quả thế nào, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
“Man Hoang Luyện Thể, trợ chiến cho ta”, nghĩ rồi, hắn nhẩm niệm, mật pháp Man Hoang Luyện Thể bắt đầu được sử dụng.
Rắc!
Rắc!
Sau đó, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va vào nhau, từng đoạn xương bắt đầu dãn ra rồi lại từ từ co lại, tiếp đó lại lặp lại chu trình đó liên tục.
A…!
Diệp Thành đau đớn rít lên qua kẽ răng, đường gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, đôi mắt đen láy đã hằn lên từng vân máu, cả cơ thể như có hàng trăm nghìn mũi kim đâm vào, mỗi phần da thịt trên cơ thể hắn đều như bị đứt lìa.
Thế nhưng cơn đau đớn của luyện thể lại mang lại khả năng bá đạo.
Có thể nhận thấy, Diệp Thành vừa luyện thể vừa né được đòn tấn công của Tử Sam, từng vết thương trên cơ thể hắn bốc lên khói xanh, vết thương đã liền lại.
Không chỉ có vậy, phần xương cốt và kinh mạch cũng được tôi luyện, xương cốt đứt lìa được nối lại, kinh mạch đứt lìa liền lại, máu và thịt xấu được đào thải, sinh ra máu thịt mới.
Ừm!
Cảnh tượng này khiến cho Đạo Huyền Chân Nhân phải ngỡ ngàng.
Ông ta nheo mắt chăm chú quan sát Diệp Thành, khi thấy sự thay đổi trên cơ thể hắn, ông ta cũng mướt mồ hôi.
“Tiểu tử này…điên rồi sao?”, đến cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải run rẩy.
Chỉ là lúc này làm gì có ai rảnh mà nhìn ông ta, tất cả ánh mắt của các vị trưởng lão đều đổ dồn về phía Diệp Thành.
“Là mật thuật luyện thể”, Phong Vô Ngấn kiệm lời mà cũng phải trầm trồ: “Đúng là một tên tiểu tử điên rồ, vào thời khắc nguy hiểm thế này mà dám chịu đựng đau đớn luyện thể”.
“Tên tiểu tử này không nổi danh khắp Đại Sở mới lạ”, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các cũng xuýt xoa.
“Bá đạo quá”.
“Bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp tên nào điên rồ thế này”, Từ Phúc cũng trầm trồ.
“Ta có hể cảm nhận được cơn đau của ngươi, chấp niệm và sự điên rồ của ngươi khiến vi sư phải bất ngờ”, trên chiến đài, Sở Huyên nhìn theo bóng hình đẫm máu của Diệp Thành mà ngây người, Diệp Thành chính là người đầu tiên khiến cô phải thay đổi khuôn dung.
Các đệ tử bên dưới chiến đài người nào người nấy há hốc miệng. Sự ngoan cố của Diệp Thành khiến bọn họ không khỏi thảng thốt.
Không ai trong số bọn họ biết Diệp Thành đang làm gì, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là những vết thương trên cơ thể Diệp Thành đang liền lại với nhau, còn trong ánh mắt với từng đường vân máu của Diệp Thành ngoài điên rồ ra thì còn có vẻ kiên định nữa.
“Diệp Thành rốt cục đang làm gì vậy?”
“Bộ dạng của hắn thật đáng sợ”.
Phụt!
Phụt!
Máu tươi bắn ra, Diệp Thành vừa chịu đựng cơn đau đớn do luyện thể, vừa phải đương đầu với đòn đánh đau đớn của Tử Sam mà vẫn đang không ngừng né tránh.
A…!
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn phát điên vì chưa thể hạ được Diệp Thành sau một hồi giao đấu.
“Diệp Thành, ngươi còn không chết?”, Tử Sam vung kiếm sát phạt tới.
Chương 127: Bại?
Phụt!
Trên chiến đài, máu tươi bắn ra tung toé, trông vô cùng ghê rợn.
Nhát kiếm này của Tử Sam trúng vào vai Diệp Thành nhưng lại không chém đứt lìa được cánh tay Diệp Thành mà bị phần xương cứng rắn kia chặn lại.
Bịch!
Một chân Diệp Thành đạp Tử Sam ra, hắn lảo đảo lùi về sau.
“Lần này ngươi còn không chết?”, Tử Sam lại lần nữa lao đến, bàn tay có điện lôi bao quanh, tung chưởng về phía ngực Diệp Thành.
Phụt!
Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu lùi về sau.
“Chết”.
“Ngươi chết cho ta”.
“Tại sao ngươi còn không chết?”
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn lại lần nữa xông lên và nổi điên, một chưởng kinh lôi rồi lại một chưởng kinh lôi đánh vào người Diệp Thành.
Phụt!
Phụt!
Diệp Thành liên tiếp bị thương, máu tươi cứ thế tuôn trào, hắn lùi liên tiếp về sau, không thể chặn lại từng đòn tấn công điên cuồng của Tử Sam.
Cảnh này thật sự khiến những người bên dưới chiến đài không khỏi rời mắt.
“Sư muội, nếu đánh tiếp thì mất mạng đấy”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải cau mày, quay sang nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên rõ vẻ sốt ruột, cô cũng đang đấu tranh trong lòng. Cô biết nếu lúc này ngăn trận đấu lại thì chẳng khác gì bảo Diệp Thành nhận thua. Cô biết để Diệp Thành nhận thua thì còn thảm hốc hơn là giết hắn đi, thế nhưng hắn lại là đồ đệ mà cô lựa chọn, cứ đứng nhìn đồ đệ chiến đấu rồi chết dần chết mòn, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
“Ngươi đúng là khiến sư phụ phải đau đầu”, Sở Huyên chần chừ do dự. Một người trước nay vẫn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cô mà giờ lại chẳng biết phải xử trí mọi việc thế nào.
“Hắn là một tên tiểu tử ngoan cố, tín niệm của hắn cũng chính là chấp niệm, một tên như vậy một khi đã nhận định việc gì thì sẽ đặt cược tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của mình”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng trầm tư.
Sở Huyên im lặng, vài lần định đứng dậy lại cố gắng kiềm chế ngồi xuống.
Ở bên, Từ Phúc vuốt vuốt râu như đang cân nhắc việc gì đó.
“Nói thân phận là luyện đan sư của Diệp Thành ra?”, Từ Phúc thầm nhủ, ông ta hiểu vai trò quan trọng của luyện đan sư, ông ta biết rõ nếu để Đạo Huyền Chân Nhân biết được thân phận luyện đan sư của Diệp Thành thì cho dù phía Cát Hồng có phản đối thì ông ta cũng sẽ can dự vào.
Thế nhưng hậu quả của việc này thì sao?
Từ Phúc vẫn đắn đo khi nghĩ về hậu quả. Mặc dù ông ta biết Diệp Thành chưa lâu nhưng ông hiểu rõ tính cách của Diệp Thành, hắn là một đứa trẻ ngoan cường, hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không vì thân phận luyện đan sư của mình mà khiến tông môn vì tiếc nhân tài, từ đó chấm dứt trận quyết đấu.
“Nếu như vậy thì còn tàn nhẫn hơn là giết hắn đi”, Từ Phúc lại lần nữa thở dài, chìm vào suy nghĩ.
So với mấy người phía bọn họ thì Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân và Triệu Chí Kính lại cười tôi độc.
Bọn họ hy vọng Diệp Thành không nhận thua vì như vậy thì Tử Sam có thể quang minh chính đại giết hắn trên chiến đài mà không bị tông môn xử phạt, mọi ân oán trước kia đều được tính toán gọn gàng. Mỗi lần Diệp Thành bị thương, đối với bọn họ mà nói là một khoái cảm hiếm có.
Trên chiến đài, Tử Sam hùng hổ lại lần nữa vung một kiếm đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành, sau đó hắn tung chưởng đánh Diệp Thành ngã vật ra đó ba, bốn trượng.
“Lần này hắn rất khó có thể đứng dậy được”, bên dưới chiến đài, không biết là ai khẽ giọng nói.
“Bị thương nặng như vậy mà đứng lên được mới lạ”.
“Có điều cho dù là vậy thì hắn cũng đủ tự hào rồi, cho dù thua cũng không mất mặt”.
“Lần này ngươi còn không chết?”, trên chiến đài, Tử Sam thở dốc, nhếch miệng cười.
Chương 128: Đặt cược mọi thứ
Tiếng xì xào bàn tán đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tứ phía của chiến đài đẫm máu lúc này chìm vào im lặng, ánh mắt của hàng chục nghìn người đều hướng lên chiến đài và chăm chú quan sát bóng hình đẫm máu kia.
“Mười”, không biết là ai cất giọng đếm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Mẹ kiếp”, thấy vậy, Hùng Nhị lấy cây gậy răng sói ra và lao về phía Địa Dương Phong nhưng lại bị Tề Nguyệt ngăn lại.
“Chín”, giọng nói vang lên với vẻ khiêu khích, đệ tử của Địa Dương Phong đứng dậy, giơ cánh tay lên, vừa hét vừa không quên ném ánh mắt khiêu khích sang phía Hùng Nhị.
“Tám”, tiếng hét lại vang dội hơn nữa vì đệ tử của Nhân Dương Phong cũng góp phần.
“Bảy”, tiếng hô hào đồng loạt vang lên, đệ tử của Giới Luật Đường tham gia vào.
Cách làm của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường rõ ràng là muốn Diệp Thành bại trận. Nếu đếm ngược tới một mà Diệp Thành không đứng dậy được thì có nghĩa là hắn đã thua cuộc, cũng có nghĩa là hắn mất đi tư cách vào nội môn và hơn hết đó là mọi thứ hắn mang ra cược đều chỉ là tự lừa mình mà thôi.
“Chúng ta xông vào đám người bọn họ đi”, Hùng Nhị ở bên dưới chiến đài rít lên.
Có điều mấy người phía Hoắc Đằng lại không hề di chuyển, mặt người nào người nấy tối sầm cả lại. Nếu như trận so tài ngoại môn cho phép giết người thì bọn họ đâu phải đợi tới bây giờ.
“Sáu”, đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường lại lần nữa đồng thanh hô lên, bọn họ chỉ hận không thể lên chiến đài xé xác Diệp Thành cho rồi.
“Năm”.
“Bốn”.
“Ba”, bọn họ hét càng lúc càng to hơn.
Haiz!
Lúc này, rất nhiều người thở dài, thầm than thở về cảnh bi tráng của Diệp Thành. Vốn tưởng rằng một người có thực lực như hắn có thể dễ dàng vào được nội môn nhưng nào ngờ thế sự biến đổi, vào thời khắc quan trọng hắn bị người ta hãm hại, hắn đã đem cược tất cả mọi thứ của bản thân để đánh đổi chiến thắng nhưng cuối cùng lại thảm bại.
Quả là người tính không bằng trời tính.
Trên chiến đài, Tử Sam dương dương tự đắc, có vẻ như hắn rất thích thú khi nghe tiếng đếm ngược của các đệ tử bên dưới. Hắn thật sự có cảm giác muốn bay lượn để tận hưởng cảm giác như trên mây này.
Trong không trung, Sở Huyên đã đứng dậy, chỉ đợi tới giây phút cuối cùng lên chiến đài giúp Diệp Thành trị thương.
“Hai”, đệ tử của ba nhà cất cao giọng, tiếng hô vang dội khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao?”, còn chưa đếm đến một mà các đệ tử của Địa Dương Phong đã hét lớn.
“Có giỏi thì đứng dậy đánh tiếp đi”, đệ tử của Nhân Dương Phong cũng chẳng kiêng dè gì, cứ thế lên tiếng thách thức.
“Đến chết rồi mà còn không hàng, nực cười”, đệ tử của Giới Luật Đường chẳng kém cạnh.
Lúc này, Diệp Thành giống như một kẻ tội đồ chịu đựng những lời thoá mạ của người khác, tưởng chừng như máu tươi thấm đẫm chiến đài của hắn cũng chẳng thể rửa sạch vết nhơ vậy.
Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang từng người của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường, ông ta tối sầm mặt: “Ba vị, các vị dạy dỗ đệ tử như vậy sao?”
“Đạo Huyền sư huynh quá lời rồi, bọn họ chỉ là nhất thời hung hăng mà thôi”, mặc dù bị dạy dỗ nhưng mấy người phía Cát Hồng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
“Dạy hư đệ tử”, Phong Vô Ngấn trầm lặng lên tiếng không nể nang ba người còn lại.
“Thắng mới là giỏi”, cả ba liếc sang Phong Vô Ngấn hắng giọng.
“Đồ đệ của ta, cho dù là thua cũng thua quang minh chính đại”, Sở Huyên lạnh giọng, cô đã nhấc chân bước đi. Mặc dù Diệp Thành thua rồi nhưng cô không muốn đồ đệ của mình phải chịu lời mắng chửi dèm pha, hắn không phải là tội nhân, tại sao phải chịu sự chỉ trích như vậy.
Thế nhưng đúng lúc cô định bước xuống khỏi vân đoan thì bàn chân chợt khựng lại giữa không trung, vì bên dưới, bóng hình đẫm máu của Diệp Thành đã lại lần nữa đứng dậy.
“Đây…”, thấy cảnh tượng này, Sở Huyên vô thức bụm miệng cười.
“Tiểu tử này…”, lúc này, cho dù là Đạo Huyền Chân Nhân hay mấy người phía Từ Phúc thì đều không chờ đợi được nữa mà đều đồng loạt đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Diệp Thành.
“Sao có thể?”, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính cũng đứng dậy theo, vẻ mặt không che giấu nổi sự bất ngờ.
Tốt!
Tốt lắm!
Bên dưới lại vang lên tiếng reo hò. So với bọn họ thì đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường trông hết sức khó coi.
“Không thể, không thể nào”, đương nhiên, Tử Sam trên chiến đài phải trố mắt ra nhìn, hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mặt.
“Ta đã đặt cược mọi thứ, ngươi dựa vào gì mà bảo ta thua?”, sau giọng nói khản đặc vang lên, Diệp Thành từ từ ngẩng khuôn mặt loang lổ máu, còn đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo ánh nhìn với tín niệm tất thắng.
Chương 129: Kiên cường bất khuất
Giết!
Chiến!
Từ khi chân khí bạo tàn kia được luyện hoá, mặc dù Diệp Thành vẫn trọng thương đầy mình nhưng khí tức trong cơ thể đã ổn định hơn, khả năng phục hồi bá đạo nhờ có luyện thể.
Rầm!
Bôn lôi chưởng!
Hám sơn!
Trận đại chiến lại bắt đầu, cả hai tên điên cuồng lao vào nhau.
Huyền quang ấn!
Kinh tiêu kiếm quyết!
Vừa khai chiến, cả hai liền sử dụng mật pháp liên tục.
Rầm!
Lần này không chỉ Diệp Thành bị thương mà Tử Sam cũng bị thương liên tiếp, chỉ vì những đòn công kích của Diệp Thành căn bản là những đả pháp mạng đổi mạng, một chưởng hắn đánh trúng Diệp Thành thì hắn đồng thời cũng nhận về một chưởng của Diệp Thành. Hắn đâm Diệp Thành một đao thì giây phút sau Diệp Thành đáp lại hắn bằng một nhát kiếm.
“Cơ thể ngươi cũng đã thành ra thế này rồi, ta xem ngươi còn cố được đến bao giờ”.
Gừ!
Không biết từ bao giờ, trên chiến đài vang lên tiếng gầm của thú.
A…!
Tử Sam thật sự nổi điên, một tên bị mình đánh hết lần này tới lần khác mà lại có thể đứng dậy liên tục, đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ khó xử như vậy.
Lại nhìn về phía sư tôn của bọn họ, mặt mày đang tươi cười thì lúc này tối sầm cả lại, Diệp Thành lại một lần nữa đứng dậy, hành động của hắn chẳng khác gì đang vả vào mặt bọn họ.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì vậy?”, Triệu Chí Kính hằn học rít lên.
Nhìn khuôn mặt của ba người thay đổi, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân chợt cảm thấy hả hê.
“Ý sư huynh là Đao Hoàng sao?”, Sở Huyên thu ánh mắt về nhìn sang Phong Vô Ngấn.
“Chỉ là không biết người đàn ông coi trời bằng vung đó còn sống trên đời hay không”, Sở Huyên xuýt xoa, giơ Đao Hoàng lên, trong đôi mắt ngoài sự sùng bái ra thì còn mang cái nhìn ngưỡng mộ.
Nghe vậy, Sở Huyên vội nhìn xuống chiến đài. Trận đại chiến lúc này lặp lại đúng cảnh khi Diệp Thành đấu với Giang Hạo, cả hai chiến đến cạn kiệt sức lực, khi cơ thể không còn lấy chút chân khí nào và không thể thi triển thêm bất cứ huyền thuật nào.
Rầm!
Ở một bên, Tử Sam đầu tóc rối bời, đôi mắt hằn học giống như ác quỷ.
Lúc này, tất cả mọi người đều như nín thở. Mặc dù cảnh tượng này đã từng diễn ra khi Diệp Thành đấu với Giang Hạo nhưng khi được xem lại một lần nữa, bọn họ vẫn không thể rời mắt, trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Ở phía khác, Diệp Thành loạng choạng bò dậy, hắn rút ra kiếm Xích Tiêu dính máu.
Chiến!
Lúc này, tim của tất cả mọi người như nhảy lên đến tận cổ họng.
Rầm!
Máu tươi liên tiếp phun trào, một kiếm của Tử Sam đâm xuyên cơ thể Diệp Thành, một kiếm của Diệp Thành đâm vào phần ngực Tử Sam.
Trên chiến đài, cả hai người không cử động.
“Không…không thể nào…”, một câu còn chưa nói xong, miệng Tử Sam trào máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm rồi dần dần nhoà đôi mắt, chẳng mấy chốc hắn chìm vào hôn mê.
Cảnh tượng này thật khiến người ta phải đứng tim, hắn giống như pho tượng điêu khắc, cứ đứng sừng sững như thế không ngã.
“Đệ nhất ở ngoại môn, ngươi xứng với danh xưng này”, Tạ Vân từ đầu tới cuối vẫn thản nhiên trước mọi chuyện thì lúc này lại khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt không hề mang theo nét của kẻ say.
“Tại sao? Tại sao?”, những đệ tử từng có thù hận với Diệp Thành lần lượt rít lên, nghiến răng, sắc mặt giật giật lên tôi độc. Chiến tích hiện giờ của Diệp Thành khiến bọn họ không có cơ hội trở mình.
“Diệp Thành lại thắng rồi”, không biết là ai hét lên.
“Là chúng ta già rồi sao?”, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc trầm trồ.
“Một ngày nào đó hắn nhất định có thể dẫn dắt cả thế hệ bước vào thời đại mới”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu, “trận so tài lần này cho ta thấy được ánh sáng của thời đại mới”.
Sự tiến bộ của Diệp Thành từng khiến bọn họ phải hối hận, thế nhưng bọn họ cao cao tại thượng, không cho phép kẻ khác khiêu khích với uy nghiêm của bản thân, cho dù lúc này thì bọn họ cũng không muốn thừa nhận lựa chọn của mình là sai, không biết là do hối hận hay do phẫn nộ mà bọn họ lại càng muốn giết Diệp Thành hơn bao giờ hết.
Chương 130: Cuộc so tài kết thúc
Cuộc so tài ở ngoại môn kéo dài liên tiếp trong ba ngày, tất cả mọi người lần lượt đi ra khỏi Càn Khôn Các, khuôn mặt ai nấy mang theo vẻ lưu luyến.
Từ ngày hôm nay, cái tên Diệp Thành chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phải trong lòng tất cả mọi người.
Mặc dù các đệ tử tham gia vào trận so tài ngoại môn lần này đều có một lần được khôi phục lại tư cách thi đấu nhưng các đệ tử được chọn vào trận Phục Hoạt hãy còn rất nhiều, giống như Doãn Chí Bình và Giang Hạo bị Diệp Thành đánh cho tàn tật nên đến cả khả năng tham gia vào trận Phục Hoạt cũng không có. Còn Tử Sam bị Diệp Thành trong trạng thái sống dở chết dở đánh bại ở trận Phục Hoạt nên không còn tư cách vào nội môn.
Tuy nhiên cũng có những người vận may khá tốt, ví dụ như Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và vợ Hùng Nhị Đường Như Huyên.
Lúc này, nhân vật làm mưa làm gió là Diệp Thành đang ở trong Linh Đan Các.
“Vết thương quá nặng”, Từ Phúc vuốt râu nói, “cũng may cả chặng đường có sư muội trợ phần tim mạch cho ngươi”.
“Không biết hắn có thể tỉnh lại trước khi thử thách ở rừng hoang bắt đầu không”, Từ Phúc phất áo, rồi lại lấy ra hai bình ngọc, rút vào cái chậu gỗ mà nói: “Ta nghe nói trong số những đệ tử được phái vào thử thách rừng hoang ở ngoại môn có vài tên đang ủ mưu tính kế với Diệp Thành”.
“Đường huynh Giang Dương của thủ từ Giang Hạo ở Nhân Dương Phong, Khổng Tào đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, còn có cả Tả Khâu Minh của Giới Luật Đường, ba tên này đều đã đạt tới tu vi Chân Dương, nếu vào rừng hoang, không giết chết Diệp Thành mới lạ. Đây mới chỉ là ba người, nếu còn thêm cả trăm tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên khác thì…”
“Lần đầu thu nạp đệ tử, sư muội có suy nghĩ gì?”
Tách!
Cả hai người còn đang nói chuyện thì bên trong chậu gỗ vang lên âm thanh từ trong cơ thể của Diệp Thành, cũng không biết là vì sao mà mật thuật luyện thể mà hắn tu luyện đột nhiên lại tự động vận chuyển, vừa luyện thể vừa đồng thời trị thương.
“Lại là mật thuật dị thường đó”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành và trầm tư.
“Tiểu tử này không hề đơn giản”, Từ Phúc vuốt râu, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn đầy suy tư.
Vả lại nhờ có luyện thể và linh dịch được Từ Phúc đổ vào chậu gỗ nên khí tức của hắn càng ổn định hơn, từ tu vi ngưng khí tầng thứ chín đã tăng lên cảnh giới ngưng khí đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên rồi.
“Khả năng phục hồi của hắn thật mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể so với Huyền Linh Chi Thể được”, mặc dù Từ Phúc hết sức bất ngờ với khả năng phục hồi của Diệp Thành nhưng nhắc tới Huyền Linh Chi Thể ông ta lại lắc đầu thở dài như biết được sự khủng khiếp của nó vậy.
“Huyền Linh Chi Thể, những gì ta nghe được về nó là truyền thuyết bất bại”, Từ Phúc thở dài, giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cách bao nhiêu năm tháng như vậy rồi mà Huyền Linh Chi Thể vẫn có thể tái xuất trên đời này, thế nhưng nó lại không xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông chúng ta. Nói thực thì sau khi ta nghe được tin này cũng rất bất ngờ, nếu không phải tin tức từ nội gián của Hằng Nhạc Tông ở Chính Dương Tông báo về kịp thời thì e rằng cho tới trận so tài của tam tông, chúng ta vẫn còn rất mơ hồ. Huyền Linh Chi Thể xuất thế, đây là một biến số, cục diện của Đại Sở ở tương lai có lẽ cũng sẽ do cô ta mà thay đổi.
“Vô địch?”, Sở Huyên nheo mắt lại, hỏi Từ Phúc một câu thăm dò: “Huyền Linh Chi Thể lợi hại đến thế sao?”
“Lẽ nào mạnh như Đạo Hoàng, gặp phải Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới cũng sẽ bại?”
Sau khi nghe đánh giá của Từ Phúc về Huyền Linh Chi Thể, Sở Huyên càng nghiêm mặt hơn.
Nói rồi, Từ Phúc không quên liếc nhìn Diệp Thành trong chậu gỗ, lắc đầu thở dài: “Đám tiểu tử này không gặp thời rồi, sống vào thời Huyền Linh Chi Thể xuất thế thì tương lai của chúng định sẵn là mờ nhạt rồi”.
Sở Huyên thở dài lắc đầu.
Nhận thua?
Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau nhưng vẫn nghiến răng không lên tiếng. Hắn có thể nhận thua Tạ Vân nhưng sẽ không nhận thua Tử Sam, ý chí quật cường trong cốt cách của hắn khiến hắn có phần cao ngạo, nhận thua bằng hữu không mất mặt, nhưng nhận thua kẻ thù lại là sự sỉ nhục của cả cuộc đời.
Phụt!
Phụt!
Tử Sam lại như con chó điên, ra tay với những chiêu thức tàn độc khiến Diệp Thành máu me be bét mà vẫn không có ý định nương tay.
Bộ dạng lúc này của Diệp Thành đủ khiến người ta phải khiếp sợ, trên người hắn lúc này không thiếu những vết thương sâu do kiếm chém vào, khuôn mặt vốn thanh tú thì lúc này trông chỉ toàn màu máu, đầu tóc rối bời không ra bộ dạng của một con người, trông hắn chẳng khác gì tu la từ địa ngục đi lên.
Lúc này, rất nhiều nữ đệ tử bên dưới chiến đài sợ hãi che mắt, cảnh tượng máu me thế này bọn họ thật sự không dám xem.
“Đừng đánh nữa”, thấy Diệp Thành không đáp lời, Sở Huyên trên vân đoan đứng dậy, thần sắc không còn tươi cười hoà nhã nữa mà thay vào đó là vẻ trang nghiêm trước nay chưa từng có. Đứng trên vân đoan, cô trông như vị tiên nữ của cửu trùng thiên với vẻ đẹp tuyệt sắc và uy nghiêm tuyệt đối.
“Sư tôn, đồ đệ của Sở Huyên sẽ không yếu đuối, Diệp Thành sẽ không đầu hàng”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ một câu của hắn mà khiến Sở Huyên phải run người, cứ thế thẫn thờ đứng đó hồi lâu. Tu đạo cả trăm năm, cô tự nhận lòng mình đã sớm bình lặng, nhưng câu nói lúc này của Diệp Thành lại khiến cô không thể không thay đổi khuôn dung. Thân hình nhuốm đỏ máu cứ thế hiện lên rõ mồn một trong mắt cô và khắc sâu trong tâm trí cô.
Rầm!
Trên chiến đài lại vang lên âm thanh khủng khiếp, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, bị một chưởng của Tử Sam đánh bay đi, đợi tới khi ngã ra chiến đài thì đã mang theo thêm vũng máu rồi.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy phun ra máu, có thể đánh với Tử Sam đến giờ đã là kỳ tích rồi.
“Ta không thể bại”, máu cứ thế trào ra khỏi miệng, thế mà cho tới bây giờ, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội chuyển bại thành thắng.
“Bại dưới ai chứ không thể bại dưới tay hắn”.
Đột nhiên, một suy nghĩ manh nha trong đầu hắn, như thể hắn tìm được ánh sáng le lói trong màn đêm đen vậy.
Man Hoang Luyện Thể.
Diệp Thành nghĩ tới mật pháp bá đạo này, nó không những là mật pháp luyện thể mà còn là mật thuật trị thương, vừa trị thương lại có thể hồi phục thương thế, nối lại xương cốt và kinh mạch.
Lần đầu phát hiện ra sự kỳ diệu của Man Hoang Luyện Thể chính là sau khi hắn phải chịu hình phạt của Giới Luật Đường.
Từ lần đầu tiên đó hắn liền biết cái gọi là Man Hoang Luyện Thể không chỉ là tôi luyện cơ thể mà hơn cả là khả năng bá đạo về trị thương. Hắn bị trọng thương hết lần này tới lần khác nhưng rồi lại nhanh chóng hồi phục cũng là vì có mật pháp này.
Cơn đau đớn khi Man Hoang Luyện Thể hắn rõ hơn ai hết. Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tim đốt huyết, rèn da rũa thịt, đó là cơn đau đớn còn khốc liệt hơn dùng cực hình, vượt qua phạm vi mà con người có thể chịu đựng.
Hiện giờ nếu hắn dùng mật pháp này vừa trị thương vừa ứng phó với đòn công kích của Tử Sam thì thật sự điên rồi. Thế nhưng đã bị dồn tới mức đường cùng, hắn chỉ có thể dựa vào mật thuật Man Hoang Luyện Thể này, và hậu quả thế nào, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
“Man Hoang Luyện Thể, trợ chiến cho ta”, nghĩ rồi, hắn nhẩm niệm, mật pháp Man Hoang Luyện Thể bắt đầu được sử dụng.
Rắc!
Rắc!
Sau đó, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va vào nhau, từng đoạn xương bắt đầu dãn ra rồi lại từ từ co lại, tiếp đó lại lặp lại chu trình đó liên tục.
A…!
Diệp Thành đau đớn rít lên qua kẽ răng, đường gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, đôi mắt đen láy đã hằn lên từng vân máu, cả cơ thể như có hàng trăm nghìn mũi kim đâm vào, mỗi phần da thịt trên cơ thể hắn đều như bị đứt lìa.
Thế nhưng cơn đau đớn của luyện thể lại mang lại khả năng bá đạo.
Có thể nhận thấy, Diệp Thành vừa luyện thể vừa né được đòn tấn công của Tử Sam, từng vết thương trên cơ thể hắn bốc lên khói xanh, vết thương đã liền lại.
Không chỉ có vậy, phần xương cốt và kinh mạch cũng được tôi luyện, xương cốt đứt lìa được nối lại, kinh mạch đứt lìa liền lại, máu và thịt xấu được đào thải, sinh ra máu thịt mới.
Ừm!
Cảnh tượng này khiến cho Đạo Huyền Chân Nhân phải ngỡ ngàng.
Ông ta nheo mắt chăm chú quan sát Diệp Thành, khi thấy sự thay đổi trên cơ thể hắn, ông ta cũng mướt mồ hôi.
“Tiểu tử này…điên rồi sao?”, đến cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải run rẩy.
Chỉ là lúc này làm gì có ai rảnh mà nhìn ông ta, tất cả ánh mắt của các vị trưởng lão đều đổ dồn về phía Diệp Thành.
“Là mật thuật luyện thể”, Phong Vô Ngấn kiệm lời mà cũng phải trầm trồ: “Đúng là một tên tiểu tử điên rồ, vào thời khắc nguy hiểm thế này mà dám chịu đựng đau đớn luyện thể”.
“Tên tiểu tử này không nổi danh khắp Đại Sở mới lạ”, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các cũng xuýt xoa.
“Bá đạo quá”.
“Bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp tên nào điên rồ thế này”, Từ Phúc cũng trầm trồ.
“Ta có hể cảm nhận được cơn đau của ngươi, chấp niệm và sự điên rồ của ngươi khiến vi sư phải bất ngờ”, trên chiến đài, Sở Huyên nhìn theo bóng hình đẫm máu của Diệp Thành mà ngây người, Diệp Thành chính là người đầu tiên khiến cô phải thay đổi khuôn dung.
Các đệ tử bên dưới chiến đài người nào người nấy há hốc miệng. Sự ngoan cố của Diệp Thành khiến bọn họ không khỏi thảng thốt.
Không ai trong số bọn họ biết Diệp Thành đang làm gì, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là những vết thương trên cơ thể Diệp Thành đang liền lại với nhau, còn trong ánh mắt với từng đường vân máu của Diệp Thành ngoài điên rồ ra thì còn có vẻ kiên định nữa.
“Diệp Thành rốt cục đang làm gì vậy?”
“Bộ dạng của hắn thật đáng sợ”.
Phụt!
Phụt!
Máu tươi bắn ra, Diệp Thành vừa chịu đựng cơn đau đớn do luyện thể, vừa phải đương đầu với đòn đánh đau đớn của Tử Sam mà vẫn đang không ngừng né tránh.
A…!
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn phát điên vì chưa thể hạ được Diệp Thành sau một hồi giao đấu.
“Diệp Thành, ngươi còn không chết?”, Tử Sam vung kiếm sát phạt tới.
Chương 127: Bại?
Phụt!
Trên chiến đài, máu tươi bắn ra tung toé, trông vô cùng ghê rợn.
Nhát kiếm này của Tử Sam trúng vào vai Diệp Thành nhưng lại không chém đứt lìa được cánh tay Diệp Thành mà bị phần xương cứng rắn kia chặn lại.
Bịch!
Một chân Diệp Thành đạp Tử Sam ra, hắn lảo đảo lùi về sau.
“Lần này ngươi còn không chết?”, Tử Sam lại lần nữa lao đến, bàn tay có điện lôi bao quanh, tung chưởng về phía ngực Diệp Thành.
Phụt!
Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu lùi về sau.
“Chết”.
“Ngươi chết cho ta”.
“Tại sao ngươi còn không chết?”
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn lại lần nữa xông lên và nổi điên, một chưởng kinh lôi rồi lại một chưởng kinh lôi đánh vào người Diệp Thành.
Phụt!
Phụt!
Diệp Thành liên tiếp bị thương, máu tươi cứ thế tuôn trào, hắn lùi liên tiếp về sau, không thể chặn lại từng đòn tấn công điên cuồng của Tử Sam.
Cảnh này thật sự khiến những người bên dưới chiến đài không khỏi rời mắt.
“Sư muội, nếu đánh tiếp thì mất mạng đấy”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải cau mày, quay sang nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên rõ vẻ sốt ruột, cô cũng đang đấu tranh trong lòng. Cô biết nếu lúc này ngăn trận đấu lại thì chẳng khác gì bảo Diệp Thành nhận thua. Cô biết để Diệp Thành nhận thua thì còn thảm hốc hơn là giết hắn đi, thế nhưng hắn lại là đồ đệ mà cô lựa chọn, cứ đứng nhìn đồ đệ chiến đấu rồi chết dần chết mòn, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
“Ngươi đúng là khiến sư phụ phải đau đầu”, Sở Huyên chần chừ do dự. Một người trước nay vẫn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cô mà giờ lại chẳng biết phải xử trí mọi việc thế nào.
“Hắn là một tên tiểu tử ngoan cố, tín niệm của hắn cũng chính là chấp niệm, một tên như vậy một khi đã nhận định việc gì thì sẽ đặt cược tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của mình”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng trầm tư.
Sở Huyên im lặng, vài lần định đứng dậy lại cố gắng kiềm chế ngồi xuống.
Ở bên, Từ Phúc vuốt vuốt râu như đang cân nhắc việc gì đó.
“Nói thân phận là luyện đan sư của Diệp Thành ra?”, Từ Phúc thầm nhủ, ông ta hiểu vai trò quan trọng của luyện đan sư, ông ta biết rõ nếu để Đạo Huyền Chân Nhân biết được thân phận luyện đan sư của Diệp Thành thì cho dù phía Cát Hồng có phản đối thì ông ta cũng sẽ can dự vào.
Thế nhưng hậu quả của việc này thì sao?
Từ Phúc vẫn đắn đo khi nghĩ về hậu quả. Mặc dù ông ta biết Diệp Thành chưa lâu nhưng ông hiểu rõ tính cách của Diệp Thành, hắn là một đứa trẻ ngoan cường, hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không vì thân phận luyện đan sư của mình mà khiến tông môn vì tiếc nhân tài, từ đó chấm dứt trận quyết đấu.
“Nếu như vậy thì còn tàn nhẫn hơn là giết hắn đi”, Từ Phúc lại lần nữa thở dài, chìm vào suy nghĩ.
So với mấy người phía bọn họ thì Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân và Triệu Chí Kính lại cười tôi độc.
Bọn họ hy vọng Diệp Thành không nhận thua vì như vậy thì Tử Sam có thể quang minh chính đại giết hắn trên chiến đài mà không bị tông môn xử phạt, mọi ân oán trước kia đều được tính toán gọn gàng. Mỗi lần Diệp Thành bị thương, đối với bọn họ mà nói là một khoái cảm hiếm có.
Trên chiến đài, Tử Sam hùng hổ lại lần nữa vung một kiếm đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành, sau đó hắn tung chưởng đánh Diệp Thành ngã vật ra đó ba, bốn trượng.
“Lần này hắn rất khó có thể đứng dậy được”, bên dưới chiến đài, không biết là ai khẽ giọng nói.
“Bị thương nặng như vậy mà đứng lên được mới lạ”.
“Có điều cho dù là vậy thì hắn cũng đủ tự hào rồi, cho dù thua cũng không mất mặt”.
“Lần này ngươi còn không chết?”, trên chiến đài, Tử Sam thở dốc, nhếch miệng cười.
Chương 128: Đặt cược mọi thứ
Tiếng xì xào bàn tán đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tứ phía của chiến đài đẫm máu lúc này chìm vào im lặng, ánh mắt của hàng chục nghìn người đều hướng lên chiến đài và chăm chú quan sát bóng hình đẫm máu kia.
“Mười”, không biết là ai cất giọng đếm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Mẹ kiếp”, thấy vậy, Hùng Nhị lấy cây gậy răng sói ra và lao về phía Địa Dương Phong nhưng lại bị Tề Nguyệt ngăn lại.
“Chín”, giọng nói vang lên với vẻ khiêu khích, đệ tử của Địa Dương Phong đứng dậy, giơ cánh tay lên, vừa hét vừa không quên ném ánh mắt khiêu khích sang phía Hùng Nhị.
“Tám”, tiếng hét lại vang dội hơn nữa vì đệ tử của Nhân Dương Phong cũng góp phần.
“Bảy”, tiếng hô hào đồng loạt vang lên, đệ tử của Giới Luật Đường tham gia vào.
Cách làm của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường rõ ràng là muốn Diệp Thành bại trận. Nếu đếm ngược tới một mà Diệp Thành không đứng dậy được thì có nghĩa là hắn đã thua cuộc, cũng có nghĩa là hắn mất đi tư cách vào nội môn và hơn hết đó là mọi thứ hắn mang ra cược đều chỉ là tự lừa mình mà thôi.
“Chúng ta xông vào đám người bọn họ đi”, Hùng Nhị ở bên dưới chiến đài rít lên.
Có điều mấy người phía Hoắc Đằng lại không hề di chuyển, mặt người nào người nấy tối sầm cả lại. Nếu như trận so tài ngoại môn cho phép giết người thì bọn họ đâu phải đợi tới bây giờ.
“Sáu”, đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường lại lần nữa đồng thanh hô lên, bọn họ chỉ hận không thể lên chiến đài xé xác Diệp Thành cho rồi.
“Năm”.
“Bốn”.
“Ba”, bọn họ hét càng lúc càng to hơn.
Haiz!
Lúc này, rất nhiều người thở dài, thầm than thở về cảnh bi tráng của Diệp Thành. Vốn tưởng rằng một người có thực lực như hắn có thể dễ dàng vào được nội môn nhưng nào ngờ thế sự biến đổi, vào thời khắc quan trọng hắn bị người ta hãm hại, hắn đã đem cược tất cả mọi thứ của bản thân để đánh đổi chiến thắng nhưng cuối cùng lại thảm bại.
Quả là người tính không bằng trời tính.
Trên chiến đài, Tử Sam dương dương tự đắc, có vẻ như hắn rất thích thú khi nghe tiếng đếm ngược của các đệ tử bên dưới. Hắn thật sự có cảm giác muốn bay lượn để tận hưởng cảm giác như trên mây này.
Trong không trung, Sở Huyên đã đứng dậy, chỉ đợi tới giây phút cuối cùng lên chiến đài giúp Diệp Thành trị thương.
“Hai”, đệ tử của ba nhà cất cao giọng, tiếng hô vang dội khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao?”, còn chưa đếm đến một mà các đệ tử của Địa Dương Phong đã hét lớn.
“Có giỏi thì đứng dậy đánh tiếp đi”, đệ tử của Nhân Dương Phong cũng chẳng kiêng dè gì, cứ thế lên tiếng thách thức.
“Đến chết rồi mà còn không hàng, nực cười”, đệ tử của Giới Luật Đường chẳng kém cạnh.
Lúc này, Diệp Thành giống như một kẻ tội đồ chịu đựng những lời thoá mạ của người khác, tưởng chừng như máu tươi thấm đẫm chiến đài của hắn cũng chẳng thể rửa sạch vết nhơ vậy.
Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang từng người của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường, ông ta tối sầm mặt: “Ba vị, các vị dạy dỗ đệ tử như vậy sao?”
“Đạo Huyền sư huynh quá lời rồi, bọn họ chỉ là nhất thời hung hăng mà thôi”, mặc dù bị dạy dỗ nhưng mấy người phía Cát Hồng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
“Dạy hư đệ tử”, Phong Vô Ngấn trầm lặng lên tiếng không nể nang ba người còn lại.
“Thắng mới là giỏi”, cả ba liếc sang Phong Vô Ngấn hắng giọng.
“Đồ đệ của ta, cho dù là thua cũng thua quang minh chính đại”, Sở Huyên lạnh giọng, cô đã nhấc chân bước đi. Mặc dù Diệp Thành thua rồi nhưng cô không muốn đồ đệ của mình phải chịu lời mắng chửi dèm pha, hắn không phải là tội nhân, tại sao phải chịu sự chỉ trích như vậy.
Thế nhưng đúng lúc cô định bước xuống khỏi vân đoan thì bàn chân chợt khựng lại giữa không trung, vì bên dưới, bóng hình đẫm máu của Diệp Thành đã lại lần nữa đứng dậy.
“Đây…”, thấy cảnh tượng này, Sở Huyên vô thức bụm miệng cười.
“Tiểu tử này…”, lúc này, cho dù là Đạo Huyền Chân Nhân hay mấy người phía Từ Phúc thì đều không chờ đợi được nữa mà đều đồng loạt đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Diệp Thành.
“Sao có thể?”, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính cũng đứng dậy theo, vẻ mặt không che giấu nổi sự bất ngờ.
Tốt!
Tốt lắm!
Bên dưới lại vang lên tiếng reo hò. So với bọn họ thì đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường trông hết sức khó coi.
“Không thể, không thể nào”, đương nhiên, Tử Sam trên chiến đài phải trố mắt ra nhìn, hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mặt.
“Ta đã đặt cược mọi thứ, ngươi dựa vào gì mà bảo ta thua?”, sau giọng nói khản đặc vang lên, Diệp Thành từ từ ngẩng khuôn mặt loang lổ máu, còn đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo ánh nhìn với tín niệm tất thắng.
Chương 129: Kiên cường bất khuất
Giết!
Chiến!
Từ khi chân khí bạo tàn kia được luyện hoá, mặc dù Diệp Thành vẫn trọng thương đầy mình nhưng khí tức trong cơ thể đã ổn định hơn, khả năng phục hồi bá đạo nhờ có luyện thể.
Rầm!
Bôn lôi chưởng!
Hám sơn!
Trận đại chiến lại bắt đầu, cả hai tên điên cuồng lao vào nhau.
Huyền quang ấn!
Kinh tiêu kiếm quyết!
Vừa khai chiến, cả hai liền sử dụng mật pháp liên tục.
Rầm!
Lần này không chỉ Diệp Thành bị thương mà Tử Sam cũng bị thương liên tiếp, chỉ vì những đòn công kích của Diệp Thành căn bản là những đả pháp mạng đổi mạng, một chưởng hắn đánh trúng Diệp Thành thì hắn đồng thời cũng nhận về một chưởng của Diệp Thành. Hắn đâm Diệp Thành một đao thì giây phút sau Diệp Thành đáp lại hắn bằng một nhát kiếm.
“Cơ thể ngươi cũng đã thành ra thế này rồi, ta xem ngươi còn cố được đến bao giờ”.
Gừ!
Không biết từ bao giờ, trên chiến đài vang lên tiếng gầm của thú.
A…!
Tử Sam thật sự nổi điên, một tên bị mình đánh hết lần này tới lần khác mà lại có thể đứng dậy liên tục, đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ khó xử như vậy.
Lại nhìn về phía sư tôn của bọn họ, mặt mày đang tươi cười thì lúc này tối sầm cả lại, Diệp Thành lại một lần nữa đứng dậy, hành động của hắn chẳng khác gì đang vả vào mặt bọn họ.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì vậy?”, Triệu Chí Kính hằn học rít lên.
Nhìn khuôn mặt của ba người thay đổi, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân chợt cảm thấy hả hê.
“Ý sư huynh là Đao Hoàng sao?”, Sở Huyên thu ánh mắt về nhìn sang Phong Vô Ngấn.
“Chỉ là không biết người đàn ông coi trời bằng vung đó còn sống trên đời hay không”, Sở Huyên xuýt xoa, giơ Đao Hoàng lên, trong đôi mắt ngoài sự sùng bái ra thì còn mang cái nhìn ngưỡng mộ.
Nghe vậy, Sở Huyên vội nhìn xuống chiến đài. Trận đại chiến lúc này lặp lại đúng cảnh khi Diệp Thành đấu với Giang Hạo, cả hai chiến đến cạn kiệt sức lực, khi cơ thể không còn lấy chút chân khí nào và không thể thi triển thêm bất cứ huyền thuật nào.
Rầm!
Ở một bên, Tử Sam đầu tóc rối bời, đôi mắt hằn học giống như ác quỷ.
Lúc này, tất cả mọi người đều như nín thở. Mặc dù cảnh tượng này đã từng diễn ra khi Diệp Thành đấu với Giang Hạo nhưng khi được xem lại một lần nữa, bọn họ vẫn không thể rời mắt, trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Ở phía khác, Diệp Thành loạng choạng bò dậy, hắn rút ra kiếm Xích Tiêu dính máu.
Chiến!
Lúc này, tim của tất cả mọi người như nhảy lên đến tận cổ họng.
Rầm!
Máu tươi liên tiếp phun trào, một kiếm của Tử Sam đâm xuyên cơ thể Diệp Thành, một kiếm của Diệp Thành đâm vào phần ngực Tử Sam.
Trên chiến đài, cả hai người không cử động.
“Không…không thể nào…”, một câu còn chưa nói xong, miệng Tử Sam trào máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm rồi dần dần nhoà đôi mắt, chẳng mấy chốc hắn chìm vào hôn mê.
Cảnh tượng này thật khiến người ta phải đứng tim, hắn giống như pho tượng điêu khắc, cứ đứng sừng sững như thế không ngã.
“Đệ nhất ở ngoại môn, ngươi xứng với danh xưng này”, Tạ Vân từ đầu tới cuối vẫn thản nhiên trước mọi chuyện thì lúc này lại khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt không hề mang theo nét của kẻ say.
“Tại sao? Tại sao?”, những đệ tử từng có thù hận với Diệp Thành lần lượt rít lên, nghiến răng, sắc mặt giật giật lên tôi độc. Chiến tích hiện giờ của Diệp Thành khiến bọn họ không có cơ hội trở mình.
“Diệp Thành lại thắng rồi”, không biết là ai hét lên.
“Là chúng ta già rồi sao?”, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc trầm trồ.
“Một ngày nào đó hắn nhất định có thể dẫn dắt cả thế hệ bước vào thời đại mới”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu, “trận so tài lần này cho ta thấy được ánh sáng của thời đại mới”.
Sự tiến bộ của Diệp Thành từng khiến bọn họ phải hối hận, thế nhưng bọn họ cao cao tại thượng, không cho phép kẻ khác khiêu khích với uy nghiêm của bản thân, cho dù lúc này thì bọn họ cũng không muốn thừa nhận lựa chọn của mình là sai, không biết là do hối hận hay do phẫn nộ mà bọn họ lại càng muốn giết Diệp Thành hơn bao giờ hết.
Chương 130: Cuộc so tài kết thúc
Cuộc so tài ở ngoại môn kéo dài liên tiếp trong ba ngày, tất cả mọi người lần lượt đi ra khỏi Càn Khôn Các, khuôn mặt ai nấy mang theo vẻ lưu luyến.
Từ ngày hôm nay, cái tên Diệp Thành chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phải trong lòng tất cả mọi người.
Mặc dù các đệ tử tham gia vào trận so tài ngoại môn lần này đều có một lần được khôi phục lại tư cách thi đấu nhưng các đệ tử được chọn vào trận Phục Hoạt hãy còn rất nhiều, giống như Doãn Chí Bình và Giang Hạo bị Diệp Thành đánh cho tàn tật nên đến cả khả năng tham gia vào trận Phục Hoạt cũng không có. Còn Tử Sam bị Diệp Thành trong trạng thái sống dở chết dở đánh bại ở trận Phục Hoạt nên không còn tư cách vào nội môn.
Tuy nhiên cũng có những người vận may khá tốt, ví dụ như Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và vợ Hùng Nhị Đường Như Huyên.
Lúc này, nhân vật làm mưa làm gió là Diệp Thành đang ở trong Linh Đan Các.
“Vết thương quá nặng”, Từ Phúc vuốt râu nói, “cũng may cả chặng đường có sư muội trợ phần tim mạch cho ngươi”.
“Không biết hắn có thể tỉnh lại trước khi thử thách ở rừng hoang bắt đầu không”, Từ Phúc phất áo, rồi lại lấy ra hai bình ngọc, rút vào cái chậu gỗ mà nói: “Ta nghe nói trong số những đệ tử được phái vào thử thách rừng hoang ở ngoại môn có vài tên đang ủ mưu tính kế với Diệp Thành”.
“Đường huynh Giang Dương của thủ từ Giang Hạo ở Nhân Dương Phong, Khổng Tào đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, còn có cả Tả Khâu Minh của Giới Luật Đường, ba tên này đều đã đạt tới tu vi Chân Dương, nếu vào rừng hoang, không giết chết Diệp Thành mới lạ. Đây mới chỉ là ba người, nếu còn thêm cả trăm tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên khác thì…”
“Lần đầu thu nạp đệ tử, sư muội có suy nghĩ gì?”
Tách!
Cả hai người còn đang nói chuyện thì bên trong chậu gỗ vang lên âm thanh từ trong cơ thể của Diệp Thành, cũng không biết là vì sao mà mật thuật luyện thể mà hắn tu luyện đột nhiên lại tự động vận chuyển, vừa luyện thể vừa đồng thời trị thương.
“Lại là mật thuật dị thường đó”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành và trầm tư.
“Tiểu tử này không hề đơn giản”, Từ Phúc vuốt râu, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn đầy suy tư.
Vả lại nhờ có luyện thể và linh dịch được Từ Phúc đổ vào chậu gỗ nên khí tức của hắn càng ổn định hơn, từ tu vi ngưng khí tầng thứ chín đã tăng lên cảnh giới ngưng khí đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên rồi.
“Khả năng phục hồi của hắn thật mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể so với Huyền Linh Chi Thể được”, mặc dù Từ Phúc hết sức bất ngờ với khả năng phục hồi của Diệp Thành nhưng nhắc tới Huyền Linh Chi Thể ông ta lại lắc đầu thở dài như biết được sự khủng khiếp của nó vậy.
“Huyền Linh Chi Thể, những gì ta nghe được về nó là truyền thuyết bất bại”, Từ Phúc thở dài, giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cách bao nhiêu năm tháng như vậy rồi mà Huyền Linh Chi Thể vẫn có thể tái xuất trên đời này, thế nhưng nó lại không xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông chúng ta. Nói thực thì sau khi ta nghe được tin này cũng rất bất ngờ, nếu không phải tin tức từ nội gián của Hằng Nhạc Tông ở Chính Dương Tông báo về kịp thời thì e rằng cho tới trận so tài của tam tông, chúng ta vẫn còn rất mơ hồ. Huyền Linh Chi Thể xuất thế, đây là một biến số, cục diện của Đại Sở ở tương lai có lẽ cũng sẽ do cô ta mà thay đổi.
“Vô địch?”, Sở Huyên nheo mắt lại, hỏi Từ Phúc một câu thăm dò: “Huyền Linh Chi Thể lợi hại đến thế sao?”
“Lẽ nào mạnh như Đạo Hoàng, gặp phải Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới cũng sẽ bại?”
Sau khi nghe đánh giá của Từ Phúc về Huyền Linh Chi Thể, Sở Huyên càng nghiêm mặt hơn.
Nói rồi, Từ Phúc không quên liếc nhìn Diệp Thành trong chậu gỗ, lắc đầu thở dài: “Đám tiểu tử này không gặp thời rồi, sống vào thời Huyền Linh Chi Thể xuất thế thì tương lai của chúng định sẵn là mờ nhạt rồi”.
Sở Huyên thở dài lắc đầu.