• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Vòng đấu thứ hai bắt đầu

Lại nhìn lên chiến đài lúc này, Doãn Chí Bình lùi về sau đã bị một đòn Hàng Long của Diệp Thành đánh bay đi, khi bay trong không gian, hắn vài lần ói ra máu, xương cốt toàn thân mất vài đoạn gãy rời, kinh mạch cũng đứt rất nhiều.

“Nhân lúc ngươi bệnh, đòi ngươi cái mạng”, trên chiến đài, Diệp Thành điên cuồng lao tới.

Dưới con mắt chứng kiến của hàng chục nghìn người, giây phút sắp đáp trước mặt Doãn Chí Bình, Diệp Thành đã túm ngay một chân của hắn ta.

Rất nhiều đệ tử che mắt như thể biết được cảnh tượng sắp diễn ra tiếp theo là gì vậy.

Bịch!

Doãn Chí Bình bị túm chân sau đó lại bị Diệp Thành quăng một vòng và cứ thế ngã vật ra chiến đài.

Phụt!

Hắn lại lần nữa ói ra máu, lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào lên, trong máu tươi còn lẫn thêm phần nội tạng nhỏ.

“Muốn hại ta à?”, sau tiếng gằn giọng, Diệp Thành lại lôi Doãn Chí Bình lên.

“Làm hại người thân của ta, đáng chết”.

“Đổi trắng thay đen, đáng chết”.

“Coi thường mạng sống người khác, đáng chết”.

Sau mỗi một lời nói, Diệp Thành lại lôi Doãn Chí Bình lên rồi nện hắn xuống chiến đài.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Từng âm thanh vang lên vọng khắp Càn Khôn Các khiến các đệ tử thót tim. Nếu đổi lại là bọn họ thì chắc chắn đã bị đánh cho nằm bẹp một đống từ lâu rồi.

Đây là mối hận thù đến cỡ nào chứ? Tất cả đều tròn mắt ngây người nhìn cảnh máu tanh trước mặt.

Lúc này, đến cả Sở Huyên cũng thẫn thờ, cô không ngờ rằng một người có gương mặt thanh tú như Diệp Thành, một con người với cơ thể gầy gò như vậy lại có thể giao chiến hung hãn nhường này.

“Còn không dừng tay?”, cuối cùng, Triệu Chí Kính phẫn nộ lên tiếng, nếu cứ đánh tiếp thì Doãn Chí Bình nhất định sẽ mất mạng.

“Đủ rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân trông cảnh tượng máu me trước mặt cũng không nhịn thêm được, nếu còn tiếp tục sẽ khiến Doãn Chí Bình mất mạng, và thể hiện ông ta thất trách.

Cuối cùng Diệp Thành vẫn dúi hắn thêm lần nữa rồi mới dừng tay. Lúc này, trông hắn bừng bừng lửa giận, mồ hôi đầm đìa.

Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, hắn chưa hôn mê mà nằm im một chỗ, máu tươi chảy ra khỏi miệng, đôi mắt nhìn Diệp Thành với vẻ không sao tin nổi. Hắn muốn cử động nhưng ngặt nỗi xương cốt và kinh mạch đều đứt rất nhiều.

Trông bộ dạng này của hắn không nằm trên giường vài tháng thì rất khó có thể hồi phục lại bình thường, điều này cũng có nghĩa là đến cơ hội tham gia vào phần thi Phục Hoạt hắn cũng không có chứ đừng nói là vào nội môn.

“Đây chính là cái giá khi hại người thân của ta”, Diệp Thành lạnh giọng, nếu không phải có mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân ngăn lại thì hôm nay hắn nhất định sẽ diệt Doãn Chí Bình.

Bên dưới đã có người chuyên trách lên chiến đài lôi Doãn Chí Bình đang sống dở chết dở xuống còn Triệu Chí Kính cũng đi theo. Đồ nhi mà ông ta tâm đắc nhất lúc này lại thảm bại, ông ta chẳng còn tâm trạng mà xem tiếp.

“Diệp Thành thắng”.

Sau tiếng hô vang vọng của Đạo Huyền Chân Nhân, Diệp Thành lảo đảo đi xuống khỏi chiến đài dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.

Trận chiến này quả thật kinh người, tất cả mọi người đều hết sức bất ngờ. Một tên đệ tử thực tập như Diệp Thành mà lại có khí thế quật cường không ai có thể ngăn lại. Dù hắn có được vào nội môn hay không thì trận so tài ở ngoại môn lần này hắn cũng đã trở thành một truyền kỳ.

“Tiểu tử, ngươi ra tay tàn độc quá đấy”,vừa ngồi xuống, Sở Huyên trên vân đoan đã truyền âm tới.

Diệp Thành nhìn vào không trung ho hắng một tiếng, “không thể phủ nhận hoả khí của con hôm nay hơi lớn”.

Nghe vậy, Sở Huyên vô thức cau mày, như vậy mà hơi lớn sao? Suýt chút nữa khiến người ta chết mà còn nói như vậy.

Sở Huyên bắt đầu ý thức được rằng nếu như thu nạp một đệ tử trông có phần thanh tú nhưng lại mạnh mẽ từ trong cốt cách như vậy thì sau này nhất định sẽ khiến nội môn náo nhiệt hơn ngoại môn, còn một người làm sư tôn như cô chắc chắn sẽ rất đau đầu.

Sau trận đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình, vòng đầu tiên của cuộc so tài ngoại môn mới chấm dứt, điều đó có nghĩa rằng một nửa đệ tử sẽ tham gia vào phần thi Phục Hoạt, những đệ tử thắng ở vòng đầu tiên tiếp tục chiến đấu.

“Vòng thứ hai bắt đầu”.

Sau tiếng hô của Đạo Huyền Chân Nhân, la bàn khổng lồ bắt đầu phát sáng và xoay chuyển, phát ra hai đạo linh quang.

Hai đạo linh quang không phân trước sau, chiếu về hai hướng.

Ôi chao!

Đột nhiên bên dưới chiến đài vang lên tiếng mắng chửi.

Người lên tiếng chính là Hùng Nhị.

Cũng không thể trách hắn kích động như vậy vì trong hai người được chọn thì một người là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong - Giang Hạo, còn người còn lại chính là kẻ vừa trải qua huyết chiến – Diệp Thành.
Chương 117: Đứng dậy chiến tiếp

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt tỏ vẻ đáng thương.

Bọn họ đều tận mắt chứng kiến sự khốc liệt mà Diệp Thành phải trải qua sau khi chiến đấu với Doãn Chí Bình. Mặc dù Diệp Thành chiến thắng nhưng hắn đang trong trạng thái mất sức.

Còn Giang Hạo vượt qua thử thách thứ nhất một cách dễ dàng, căn bản không hề tiêu hao sức lực, lại thêm thực lực của hắn căn bản không hề yếu hơn Doãn Chí Bình nên trận quyết đấu này ngay từ đầu đã được định sẵn Diệp Thành không thể đánh lại rồi.

Thấy đối thủ của mình là Diệp Thành, Giang Hạo của Nhân Dương Phong nhanh chóng nhảy lên chiến đài, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt giễu cợt.

“Ngươi về đi thôi”, bên dưới chiến đài, đệ tử của Nhân Dương Phong bật cười tôi độc, nói năng gây hiềm khích.

“Ngươi điên cuồng nữa đi”, ở một bên khác, đệ tử của Địa Dương Phong cũng hô hào.

“Có gan thì lên chiến đài”, xung quanh, các đệ tử có thù hận với Diệp Thành không tiếc lời mắng chửi.

“Với tình trạng mất sức của Diệp Thành như hiện giờ thì căn bản không thể chiến được”, bên dưới xôn xao bàn tán.

“Hắn đúng là đen đủi, liên tiếp gặp phải hai đệ tử chân truyền”.

Trên vân đoan, Sở Huyên cau mày, cô cũng không ngờ rằng kết quả lại thế này. Bao nhiêu đệ tử như vậy, lại có bao nhiêu khả năng như vậy mà cuối cùng rơi trúng vào Diệp Thành, số hắn cũng thật là…

“Tiểu tử, đừng đánh nữa, tới trận Phục Hoạt để kiếm cơ hội sống đi”, Sở Huyên mặc dù không muốn nhưng vẫn truyền âm cho Diệp Thành.

Có điều, Diệp Thành bên dưới chiến đài vẫn đứng dậy sau đó nhảy lên chiến đài.

“Chuyện gì vậy chứ? Hắn muốn đánh tiếp sao?”

“Ngươi mù à, nếu không thì hắn lên đấy làm gì?”

“Hắn cũng thật…thật là ngông cuồng”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã nhét một viên Hồi Huyền Đan vào miệng.

“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thời gian mà hồi phục lại sao?”, phía đối diện, Giang Hạo cười lạnh lùng, lập tức ra chiêu.

Cảnh này khiến mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng với Giang Hạo: “Là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong mà lại nhân lúc người khác gặp khó khăn, không đấu công bằng với một tu sĩ Ngưng Khí, chỉ về điểm này cũng đủ thể hiện ngươi không có cái lòng của kẻ mạnh chứ đừng nói là tín niệm tất thắng”.

Rầm!

Trên chiến đài vang lên âm thanh dữ dội, Diệp Thành bị đánh tới mức lùi liên tục về sau. Hắn vừa mới trải qua trận huyết chiến, cơ thể đang trong trạng thái suy nhược, căn bản không phải là đối thủ của Giang Hạo khi ở trạng thái Đỉnh Phong.

“Chỉ cần vượt qua thời điểm cơ thể yếu ớt này thì ta sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng”, Diệp Thành giữ vững tâm niệm như vậy, hắn tận dụng bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan liên tục né tránh, không đối kháng trực diện với Giang Hạo.

Nếu như đối thủ được lựa chọn là Tề Nguyệt hoặc Hoắc Đằng thì hắn nhất định sẽ từ bỏ, nhưng đối thủ lại là Giang Hạo.

Đã là Giang Hạo thì dù có đánh chết hắn cũng không đầu hàng, cùng lắm thì sau khi bại trận tới phần Phục Hoạt để kiếm cơ hội sống lại. Bại dưới tay ai thì bại chứ không thể bại dưới tay đệ tử hai núi và đệ tử của Giới Luật Đường được.

Bịch!

Diệp Thành không ngừng né tránh, hắn đánh Giang Hạo một đòn đau đớn rồi phun ra máu.

“Diệp Thành, ngươi định tránh đến bao giờ?”, giọng nói giễu cợt vang lên, Giang Hạo lại lần nữa tấn công, hắn không hề cho Diệp Thành cơ hội phản ứng và thời gian phục hồi.

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục tận dùng bộ pháp huyền diệu né tránh.

Thấy vậy, Giang Hạo tức tối, hắn dùng hai tay nhanh chóng tạo ra thủ ấn, mật thuật gần giống với Ngự Kiêm Phi Thiên của Doãn Chí Bình được thi triển.

Vút!

Vút!

Vút!

Ngay sau đó, kiếm ảnh rợp trời hội tụ, dưới bàn tay điều khiển nhuần nhuyễn của Giang Hạo tiếng kiếm bay trong không trung vang lên từng âm thanh sắc lạnh.

Diệp Thành dù thấy vậy nhưng không dùng Thiên Canh Côn Trận phòng ngự vì nếu đánh như vậy nhất định sẽ bị Giang Hạo kiểm soát và sau đó chính hắn sẽ phải hứng chịu những mật thuật liên tiếp từ Giang Hạo.

Diệp Thành nhìn thấu mọi việc, lúc này Giang Hạo đang muốn ép hắn ra tay. Nhận ra điểm này nên Diệp Thành đương nhiên không trúng kế, hắn cứ thế né tránh nhờ Tốc Ảnh Thiên Hoan, tàn ảnh để lại phía sau nối thành từng chuỗi, tốc độ cũng đạt tới cao nhất.

Roẹt!

Roẹt!

Roẹt!

Vì bị động né tránh nên Diệp Thành bị thương liên tục, kiếm ảnh bay tới để lại từng vết thương dài rỉ máu trên cơ thể hắn.

Chẳng mấy chốc, đạo bào màu trắng đã nhuốm đỏ.

Phong Phọc Chi Thuật, cấm!

Giang Hạo lại lần nữa sử dụng mật thuật.

Leng keng!

Âm thanh của xích sắt va vào nhau vang lên. Diệp Thành cảm nhận rõ mồn một riếng gió rít xung quanh mình. Trong tiếng gió, còn có từng đoạn xích bằng gió vô hình được ngưng tụ thành cứ thế cuốn về phía Diệp Thành.

Phá!

Diệp Thành khẽ rít lên, chân khí bên trong cơ thể cuộn trào, phá bỏ xích gió rồi tốc lực lùi về sau né tránh.

“Tàn Dương Chỉ”, Giang Hạo không dừng lại, hắn chỉ điểm vào Diệp Thành khiến phần trước ngực của Diệp Thành bị chọc thủng chảy máu.

“Đừng đợi ông đây từ từ hồi sức”, Diệp Thành ôm lấy vết thương và lại tiếp tục lùi về sau tránh đòn.

“Ngươi chạy nổi không?”, Giang Hạo bật cười lạnh lùng, một đạo đại chưởng ấn ép xuống.

“Đáng chết”, Diệp Thành thầm mắng chửi, không thể không lôi thanh Thiên Khuyết chắn trước mình.

Bang!

Một chưởng của Giang Hạo đánh trúng thanh Thiên Khuyết khiến thanh Thiên Khuyết rung lên liên tục, còn Diệp Thành đang cầm kiếm cũng bị chấn động ho ra máu và lùi về sau, trong lúc lùi về, hắn liên tục bị kiếm khí của Giang Hạo đả thương.

“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày”.

Hùng Nhị không biết chui từ đâu ra, hai tay chống hông giống như mụ đàn bà chanh chua, vừa mắng, nước bọt bắn tung toé khắp nơi, vì không thể lên chiến đài giúp gì được cho Diệp Thành nên hắn chỉ có thể mang theo tâm trí khiến Giang Hạo mất tập trung mà thôi.

“Là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, đến dũng cảm quyết đấu công bằng với Diệp Thành mà cũng không có sao?”

“Bình thường hùng hổ lắm, sao giờ lại nhát gan thế?”

“Đánh một tên tu vi Ngưng Khí sống dở chết dở, mẹ kiếp, cũng được đấy”.

Võ mồm của Hùng Nhị được tận dụng triệt để hắn cứ thế liến thoắng không ngừng nghỉ phút giây nào.

Có điều tiếng mắng chửi của hắn trong mắt Giang Hạo lại chẳng là gì. Mục đích của Giang Hạo rất rõ ràng, đó là nhân lúc Diệp Thành yếu thế đánh bại Diệp Thành, cho dù là thủ đoạn ti tiện hắn cũng không từ.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Trên chiến đài, Diệp Thành không ngừng đổ máu khiến người ta nhìn mà không khỏi thót tim.

Có điều mặc dù ở trạng thái suy nhược như vậy mà hắn vẫn có thể trụ được mười mấy chiêu từ Giang Hạo cũng đã là một kỳ tích rồi.

Phía đối diện, Giang Hạo mặt mày nóng bừng lên. Hắn là ai, là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, đường đường là đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu ở ngoại môn, thế mà mất thời gian lâu như vậy rồi vẫn không thể đánh bại tên tu sĩ Ngưng Khí, trận quyết đấu này cho dù là thắng cũng mất hết thể diện.

Nghĩ vậy, đôi mắt hắn lại hằn lên ánh nhìn lạnh lùng, hắn trỗi lên dã tâm giết người.

Chỉ thấy hắn cắn đứt ngón tay, ngón tay rỉ máu chà vào kiếm phong trên linh kiếm sau đó, chân khí được đẩy vào trong thanh kiếm.

Vút!

Đt nhiên, thanh kiếm rung lên, linh quang chiếu rọi, phần điện lôi trên thanh kiếm lìa ra.

“Trường Hồng Quán Nhật”, sau tiếng thét của Giang Hạo, hắn xông lên, chém ra một nhát kiếm sắc lạnh về phía ngực của Diệp Thành.

Thấy vậy, đôi mắt Diệp Thành nheo lại. Hắn có thể cảm nhận được sự khủng khiếp trong nhát kiếm này, đây chắc chắn là mật thuật giết người.

Diệp Thành nhanh chóng né người nhưng vẫn trúng chiêu.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, hắn bị chém rách phần ngực, nhát kiếm kia còn đâm xuyên vai hắn, phần điện lôi trên thanh kiếm chọc vào cơ thể, cứ thế khiến kinh mạch Diệp Thành đứt rời.

Phụt!

Máu tươi bắn đầy mặt đất, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau.

“Còn không chết?”, Giang Hạo phẫn nộ, xông lên chém tiếp một nhát kiếm nữa.

Phụt!

Vẫn là cảnh tượng máu me tuôn trào, nhưng lần này Diệp Thành lại dùng bàn tay bằng xương bằng thịt của mình để chặn lại trường kiếm của Giang Hạo.

Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lừ hằn lên từng vân máu mang theo cái nhìn lạnh đến thấu xương: “Ngươi đánh đủ rồi đấy, giờ đến lượt ta”.
Chương 118: Lại bại

Vút!

Diệp Thành dùng sức khiến trường kiếm của Giang Hạo bay ra khỏi đó.

Bôn lôi!

Sau tiếng hét, Diệp Thành vung tay tung chưởng.

Phá!

Giang Hạo phẫn nộ, một chưởng dùng mật thuật của hắn được đánh ra nhưng lại khiến hắn chịu ảnh hưởng lùi về sau.

Phía này, Diệp Thành nắm chặt hay tay, máu trong người chảy nhanh hơn, chân khí cuộn trào khiến tóc tai bay phất phơ trong gió.

Né tránh lâu như vậy rồi, Hồi Huyền Đan mà hắn nuốt vào cuối cùng cũng phát huy hết tác dụng. Mặc dù không thể hồi phục về nguyên trạng nhưng cũng đủ để hắn đánh bại Giang Hạo.

“Hắn…hắn hồi phục rồi?”, đệ tử xung quanh đều thốt lên kinh ngạc.

“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”

“Đó chính là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong đấy, đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương rồi đấy”.

“Tiểu tử này được lắm, hôm nay ngươi khiến ta thật bất ngờ”, trên vân đoan, ánh mắt của Sở Huyên không che giấu nổi vẻ kinh ngạc, “cho dù hôm nay ngươi bại trận, cho dù hôm nay ngươi không vào được nội môn thì ngươi cũng đã đủ tư cách làm đệ tử của ta rồi”.

Chiến!

Trên chiến đài, Diệp Thành hét lên.

Giang Hạo giống như một con chó điên, khuôn mặt đỏ gay, không biết do tức giận hay do phẫn nộ mà đường đường một đệ tử chân truyền như hắn không những không thể đánh bại tu sĩ Ngưng Khí sống dở chết dở mà còn khiến hắn có cơ hội hồi sức.

Bôn lôi chưởng!

Nhân dương chưởng!

Cả hai người liên tiếp tung chưởng rồi lần lượt ói ra máu và lùi về sau.

Diệp Thành vừa đứng vững lại giống như con mãnh thú xông lên, vả lại đả pháp cũng hung hãn dị thường, Giang Hạo giáng cho hắn một chưởng, hắn đáp lại một chưởng.

Cách đánh tự hại mình và hại địch thế này khiến những người bên dưới xem mà không khỏi nuốt nước bọt.

Điên rồi sao? Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nên biết rằng cho dù Diệp Thành có hồi phục lại thì dù sao hắn cũng đang trọng thương, cứ liều mạng đánh như vậy thì người ngã xuống đầu tiên sẽ là hắn.

Diệp Thành đúng là điên rồi, thương thế đầy mình vậy mà lại bị cái ý chí chiến đấu một mất một còn che lấp tâm trí.

Hắn giống như loài vượn dữ, sử dụng thú tính nguyên thuỷ nhất của mình chính là tấn công không ngừng nghỉ.

Phụt!

Phụt!

Máu tươi nhuốm trên chiến đài, Giang Hạo điên cuồng thi triển mật thuật.

Cả hai người cứ thế đánh đấm trong mưa máu, thậm chí cuộc chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo cũng khiến các trưởng lão phải tặc lưỡi.

“Sư muội, đồ đệ mà muội chọn cũng thật điên cuồng”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Sở Huyên ở bên cạnh.

“Không phải điên cuồng mà là tâm niệm tất thắng, là ý chí chiến đấu không để sót kẻ địch”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, kể cả là một người sống gần trăm năm như cô ta thì cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.

Giết!

Chiến!

Trên chiến đài vang lên từng tiếng hét phẫn nộ, những người xem trận chiến cho rằng đây chẳng khác gì hai tên điên liên tục sử dụng huyền thuật.

Bôn lôi chưởng!

Nhân dương ấn!

Nhất dương chỉ!

Kinh tiêu thuật!

Trận đại chiến này kéo dài hơn so với suy nghĩ của tất cả mọi người.

Chiêu thứ ba trăm, cả hai vì một đòn mật thuật va vào nhau nên lần lượt bay đi, ngã ra chiến đài tạo thành một vùng đẫm máu.

Giang Hạo đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, toàn thân toàn chưởng ấn và cước ấn.

Còn Diệp Thành lúc này chỉ có thể dùng từ thảm hại để hình dung, khắp người hắn chằng chịt vết thương, máu ướt đẫm y phục, giống như ác ma bước ra từ địa ngục vậy.

Chiến tới lúc này, cả hai người đều lảo đảo, chân khí thiếu hụt, cơ thể mỏi mệt khiến bọn họ không thể nào thi triển thêm bất cứ mật thuật nào nữa.

Kể cả là vậy thì cả hai vẫn cố gắng gượng dậy lao vào đối phương, trong tình trạng không dùng tới chân khí mà chỉ dùng tới cơ thể bình thường. Ngươi một chiêu, ta một chiêu, ta cho ngươi một kiếm, ta đây có chết cũng phải đáp lại một kiếm.

Cuộc đại chiến tiếp theo có thể hình dung như vậy, ai có thể trụ được tới cuối cùng thì người đó thắng.

“Một tên đệ tử thực tập với tu vi Ngưng Khí, là điều gì có thể khiến hắn trụ được tới bây giờ?”, bên dưới chiến đài, Tề Nguyệt lẩm bẩm, khuôn mặt thay đổi biểu cảm.

“Lần này ngươi thắng, ta mời ngươi uống rượu”, Hùng Nhị cũng hét lên.

“Không thể nào”, đám người Tề Hạo nghiến răng rít lên. Diệp Thành với cơ thể người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm chiến không ngừng với đệ tử chân truyền tới bây giờ không bại, điều đó có thể chứng minh mọi thứ, đám người bọn họ chắc chắn không thể là đối thủ của Diệp Thành.

“Tên tiểu tử này chơi hay lắm”, Hoắc Đằng là một trong những đệ tử mạnh nhất cũng phải trầm trồ.

Bịch!

Bịch!

Trên chiến đài, cả hai tên ngã dụi ra đất.

“Ta không tin”, Giang Hạo hét lên, hắn lại lần nữa lồm cồm bò dậy.

“Đến đi”, Diệp Thành hét lên rồi cũng chẳng chịu lép vế.

Cả hai lúc này mới thật sự yếu ớt tới cực điểm, một tên lắc lư chao đảo, một tên loạng choạng rụng rời chân tay, có vẻ như chỉ cần một cơn gió khẽ thổi tới cũng có thể khiến cả hai ngã nhào ra, cảnh này khiến những người quan sát trận đấu thót tim, tim muốn nhảy lên tới tận cổ họng.

Cuối cùng, cả hai tên lần lượt tiến lên một bước, cùng xuất chưởng.

Bịch!

Bịch!

Giang Hạo tung một chưởng đánh vào mặt Diệp Thành, một chưởng của Diệp Thành đánh vào mặt Giang Hạo.

Phụt!

Cả hai tên ói ra máu rồi lại ngã dụi xuống.

Hiện trường lúc này chìm trong im lặng, không ai dám nói lời nào, tất cả đều như nín thở, cho dù một cái kim rơi xuống đất người ta cũng có thể nghe ra tiếng động.

Sau, bảy, tám giây không thấy tên nào trong hai tên đứng dậy.

“Hoà…hoà rồi sao?”

“Ta thấy có vẻ là vậy, e rằng đến đứng cũng không nổi”.

“Ai có thể đứng lên thì người đó thắng”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, trên chiến đài có một bóng người đẫm máu đang chao đảo bò dậy.

Cơ thể hắn gầy gò, khuôn mặt nhìn chẳng rõ vì bê bết máu, đầu tóc rối bời che đi phần nửa gương mặt, giữa những cơn gió thổi tới, đôi chân hắn run rẩy cố đứng thẳng, cái lưng cong cong cố gượng dậy.

Người đứng dậy đương nhiên là Diệp Thành.

Lúc này không ai nói thêm lời nào vì không biết nói gì nữa cả, bọn họ kinh ngạc nhìn vào bóng hình đẫm mãu có thể ngã ra bất cứ lúc nào.

Lúc này, rất nhiều đệ tử cúi đầu hổ thẹn, trong số đó cũng cả những tên tu vi hơn Diệp Thành, gia thế giàu có nhưng không kẻ nào mạnh bằng Diệp Thành.

Còn Giang Hạo đã chìm vào cơn mê, khuôn mặt hãy còn vẻ không cam lòng.

“Diệp Thành thắng”.

Giọng nói vang vọng trong không trung, khung cảnh im lặng nãy giờ lúc này được thay bằng cảnh hò reo rối rít.

Trong tiếng reo hò của đám người, cơ thể Diệp Thành lại lần nữa ngã xuống.

“Tiểu tử”, Hùng Nhị chạy ngay lên chiến đài, hắn ôm lấy Diệp Thành vào lòng rồi cõng Diệp Thành xuống dưới, cứ thế chạy tốc lực về phía trị thương trong Càn Khôn Các.

Tất cả mọi người đều nhường đường cho hắn.

Diệp Thành, cái tên này đã khắc sâu trong tâm trí của tất cả mọi người. Một tên đệ tử thực tập từ khi tới Hằng Nhạc Tông đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Hiện giờ, hắn đã đánh bại cả đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và đệ tử của Giới Luật Đường.
Chương 119: Nằm không cũng trúng thương

Cuộc đại chiến kinh thiên động địa kết thúc, sau đó, la bàn lại một lần nữa xoay chuyển rồi dừng lại.

Đại chiến tiếp tục.

Chỉ có điều vài trăm trận đại chiến tiếp sau đó mặc dù cũng khiến người ta xôn xao và tạo được bầu không khí náo nhiệt nhưng so với trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo thì quả thật còn kém xa.

Thời gian cứ thế dần trôi, cuộc đại chiến máu lửa lại tiếp diễn, trời cũng tối dần.

Chẳng mấy chốc, xung quanh Càn Khôn Các đều có linh châu chiếu sáng khắp nơi.

Đây là quy định trước nay của mỗi lần thi đấu, cho dù trận đấu tiếp diễn trong bao lâu thì không được để bất cứ lý do gì làm gián đoạn.

Phía sau Càn Khôn Các, Diệp Thành tĩnh lặng nằm trên giường, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu đuối bất định, máu từ những vết thương chảy thấm đỏ cả tấm trải giường, trên khuôn mặt thanh tú của hắn chốc chốc lại xuất hiện vẻ đau đớn.

Nơi này trở nên yên ắng lạ thường.

Không biết từ bao giờ mới có một bóng người mặc đồ tím xuất hiện ở Càn Khôn Các với đôi mắt ngoài vẻ hà khắc ra thì chốc chốc lại loé sáng.

Sau khi quan sát xung quanh không có ai, người này mới lấy ra một viên đan dược, sau đó khẽ bóp miệng Diệp Thành ra và nhét viên đan dược này vào.

“Lần này ngươi còn không chết?”, sau khi cho Diệp Thành ăn loại đan dược không rõ tên, người này mới nhếch miệng cười lạnh lùng rồi quay người rời đi nhanh như một cơn gió.

Sau khi hắn đi, cơ thể Diệp Thành run lên liên hồi, một luồng khí cuộn trào trong cơ thể hắn, lát sau cơ thể mới về nguyên trạng.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn xoa lấy phần trán mướt mồ hôi, một người có khả năng hồi phục bá đạo như hắn nên trong ba canh giờ vết thương gần như đã liền lại nhưng khí tức lại không hề ổn định.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi hả”?, ở bên, một vị trưởng lão của Càn Khôn Các cười ôn hoà.

“Trưởng lão, trận so tài kết thúc chưa ạ?”, Diệp Thành nhảy từ trên giường xuống.

“Lần so tài thứ hai vẫn đang tiếp diễn”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành không kịp hành lễ, cứ thế sải bước ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía chiến đài.

Sau khi hắn rời đi, trưởng lão của Càn Khôn Các vuốt vuốt râu, trong ánh mắt mang theo vẻ ngỡ ngàng: “Khả năng hồi phục của tên tiểu tử này cũng thật khủng khiếp, bị trọng thương như vậy mà đã có thể hồi phục lại chỉ sau ba canh giờ, đúng là khác thường.

Hay!

Hay lắm!

Lúc này, bên dưới chiến đài, các đệ tử thi nhau hô hào.

Trên chiến đài là đệ tử ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, một người là Hoắc Đằng – thủ từ Nhiệm Vụ Các, một người là đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất ở ngoại môn, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Tử Sam – đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong sao?

Hai bên giao đấu kịch liệt, cũng là đệ tử trong số mười người mạnh nhất nên trận đại chiến vô cùng đặc sắc, khiến cho bên dưới trầm trồ không ngớt.

Hoắc Đằng có vẻ giống với Diệp Thành, cách đánh mạnh bạo hùng dũng, búa Tử Kim trong tay sáng chói, đánh tan điện lôi, mỗi lần ra tay đều có thể khiến Tử Sam lùi về sau.

So với Hoắc Đằng thì Tử Sam lại mánh khoé hơn. Mặc dù đều là đệ tử mạnh ở ngoại môn nhưng thứ hạng của Hoắc Đằng cao hơn Tử Sam.

Rầm!

Sau tiếng vang dữ dội, Hoắc Đằng sử dụng mật thuật, một đạo hư ảnh của búa Tử Kim khổng lồ nện xuống, Tử Sam dốc sức chống đỡ nhưng vẫn bị đè nến đến mức nửa quỳ dưới đất.

“Hoắc Đằng thắng”.

Sau tiếng hô của Đạo Huyền Chân Nhân, sau Doãn Chí Bình và Giang Hạo thì Tử Sam chính là kẻ bại trận tiếp theo, chỉ có thể so tài trong trận Phục Hoạt sau đó.

Lúc này, la bàn lại di chuyển. Diệp Thành cố chen vào trong, thấy hồi đấu thứ hai còn chưa kết thúc thì thở phào.

Thấy Diệp Thành quay lại, đệ tử xung quanh bất ngờ.

“Mới đó mà đã hồi phục rồi sao? Khả năng hồi phục của tên này cũng thật khác thường”.

“Chỉ là vết thương hồi phục chứ khí tức còn yếu lắm”.

Diệp Thành không quan tâm tới những lời đồn đại xung quanh, hắn nhanh chóng về lại vị trí ngồi của mình. Có điều, hắn vừa ngồi xuống thì liền bắt gặp ánh mắt khác thường bên cạnh mình.

Gã thanh niên uống rượu chếnh choáng say đã tỉnh và còn trợn mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, chẳng nói lời nào khiến hắn cảm thấy ái ngại.

“Tiểu tử, có phải ngươi có chân hoả không?”, gã thanh niên kia dứt lời, Diệp Thành chợt nheo mắt. Việc hắn có chân hoả rất ít người biết, đến cả Sở Huyên cũng không nhận ra, thế mà tên sâu rượu này có thể nhìn thấu sao?

“Không có”, Diệp Thành đảo mắt, lắc đầu quầy quậy.

Hừ!

Gã thanh niên kia hắng giọng như thể không có chuyện gì xảy ra, sau đó lảo đảo đứng dậy, câu nói sau đó của hắn suýt thì khiến Diệp Thành tức mà chết: “Ta tìm người kiểm chứng”.
Chương 120: Ngươi không biết à?

Mẹ kiếp!

Diệp Thành vội tiến lên trước, chặn ngay thanh niên kia lại, một tên trông nát rượu thế này thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hôm đó chẳng phải Hùng Nhị cũng định nói với Hoàng Thạch Chân Nhân để kiểm chứng hắn sao?

Hắn phải ngăn tên này lại, nếu lỡ cái miệng tên kia không giữ được thì việc hắn có chân hoả chắc chắn sẽ bị bại lộ.

“Xem kìa, xem kìa, thừa nhận rồi chứ gì?”

“Ta có, có việc gì?”

“Vậy ngươi có biết luyện đan không?”, gã thanh niên kia có vẻ tỉnh táo hơn vài phần, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành nhướng mày: “Chỉ biết chút thôi”.

“Có thể luyện chế linh đan hai vân không?”

“Việc này thì ngươi tìm Từ Phúc đi, ta làm không được”, Diệp Thành vội lắc đầu, “ta chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi”.

“Không sao, ta có đan phương, ta chuẩn bị đủ linh thảo cho ngươi, ngươi luyện cho ta là được”, gã thanh niên kéo tay Diệp Thành một cách dứt khoát khiến Diệp Thành đang trong trạng thái thất thần chợt tỉnh lại.

“Ngươi có đan phương?”, nghe tới đan phương, Diệp Thành chợt sáng mắt.

Hắn ta là luyện đan sư, đan phương đối với hắn mà nói là bảo bối kỳ diệu, thế nhưng dù là vậy thì hắn vẫn nhìn gã thanh niên kia với vẻ mặt khó tin. Một tên nát rượu thế này dù nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.

“Nào nào, ta cho ngươi xem xem”, nói rồi, gã thanh niên từ từ mở túi đựng đồ ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy.

Diệp Thành cúi đầu, chớp mắt nhìn vào bên trong, quả thực là có một tấm da thú, bên trên đều là những văn tự dày đặc, hắn có thể trông thấy ba chữ viết hoa “Linh Nguyên Đan”.

“Tên này có đan phương thật”.

“Đây là đan dược bổ dưỡng linh hồn”.

Cả hai tên chúi đầu vào nhau, ngươi một câu, ta một câu, nói chuyện rất hợp ý nhưng trong mắt người ngoài thì dáng vẻ lén lút đó chắc chắn là làm chuyện gì không tử tế rồi.

Trên vân đoan, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các huých huých Chung Lão Đạo đang ngủ rất ngon, tỏ ý bảo ông ta nhìn xuống dưới: “Lão Đạo, đệ tử Tạ Vân của ông đang hí húi gì với Diệp Thành kia?”

“Có trời mới biết”, Chung Lão Đạo khoát tay, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Trên chiến đài, sau tiếng vang rầm trời, một đệ tử của Linh Khí Các bị đệ tử khác của Linh Quả Viên đánh ngã ra khỏi chiến đài.

Lúc này, vòng thi đấu thứ hai mới chấm dứt.

Chẳng mấy chốc, tất cả các đệ tử đã bước vào vòng đấu thứ ba.

La bàn khổng lồ lại xoay chuyển, sau đó phân ra hai đạo linh quang chiếu xuống.

Phải nói hai đạo linh quang này giống như đã thương lượng trước với nhau vậy, cứ thế chiếu về cùng một phía rồi Diệp Thành và gã thanh niên kia đang nói chuyện rất ăn ý thì lần lượt được chiếu vào.

Ôi trời!

Hùng Nhị đừng từ xa thấy cảnh này thì vô thức che mặt.

“Người tính không bằng trời tính”, Tề Nguyệt của Linh Đan Các không khỏi cau mày.

“Thực lực của Diệp Thành rõ ràng rất mạnh nhưng vận may của hắn lại không hề tốt chút nào”, Hoắc Đằng vừa nói vừa vỗ ngực.

“Tạo nghiệp mà”, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các đều lần lượt tặc lưỡi.

“Đúng là đứa trẻ đen đủi”, lại nhìn sang Sở Huyên, cô cũng chỉ biết cúi đầu, day day trán.

Bên dưới, Diệp Thành và gã thanh niên kia lúc này mới trợn tròn mắt nhìn đối phương.

Đây nghĩa là gì, nằm không nhàn rỗi cũng trúng thương sao?

“Lần này xong rồi, đối thủ của Diệp Thành chính là Tạ Vân – đệ tử xếp đầu bảng trong số mười người dẫn đầu ở ngoại môn”.

“Đệ tử chân truyền Tạ Vân của Thiên Dương Phong ở cảnh giới Chân Dương thực thụ đấy”.

“Hôm nay Diệp Thành toàn gặp phải kẻ mạnh”.

Nghe tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành còn đang nhìn Tạ Vân thì lắp ba lắp bắp: “Ngươi…ngươi chính là Tạ Vân? Đệ…đệ tử đứng đầu ngoại môn sao?”

“Ngươi không biết à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom