-
Chương 71-75
Chương 71: Gạt đi tình xưa
Thế nhưng khi Cơ Tuyết Băng định tháo mặt nạ của Diệp Thành ra thì Diệp Thành thức tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô.
“Cô muốn làm gì?”, Diệp Thành ngồi phắt dậy.
“Ta…ta chỉ muốn nhìn khuôn mặt của huynh xem có làm sao không”, bị vạch trần hành động, Cơ Tuyết Băng thấy ngại ngùng.
“Không cần”, Diệp Thành nói với giọng lạnh lùng khiến Cơ Tuyết Băng chợt cảm thấy thất vọng.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy tới trước mặt Lã Chí, lấy lại túi đựng đồ của Lã Chí, đến cả linh ngọc và vật phẩm trang sức hắn mang trên người cũng bị Diệp Thành lấy đi không sót món nào.
Xong xuôi hắn mới triệu gọi chân hoả, đốt thi thể của Lã Chí thành tro.
Dọn dẹp chiến trường xong xuôi, xác định không để lại dấu tích gì liên quan tới Hằng Nhạc Tông hắn mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Ta không cần cô báo ơn, chỉ cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay, cô có làm được không?”
Cơ Tuyết Băng không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Cách làm của Diệp Thành cô ta đương nhiên hiểu. Đã đụng tới Thiên Lôi Chú, cô ta dễ dàng đoán ra được Diệp Thành là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, vì không muốn khiến tông môn thêm rắc rối nên thận trọng một chút vẫn hơn.
“Cáo từ”, Diệp Thành để lại một câu rồi sải bước đi.
Thấy Diệp Thành rời đi, Cơ Tuyết Băng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Không ngờ Diệp Thành vừa mới đi được vài bước lại dừng lại nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía sau, thấy cô đổ quỵ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, khí tức không ổn định, vết thương trên vai lại có ánh sáng đen mang theo độc tính, hắn lại quay người.
Hắn vẫn không nỡ nhìn cảnh người hắn từng thương vì độc tính phát tác mà chết ở nơi núi hoang này hoặc có thể sẽ trở thành mồi ăn cho yêu thú.
“Chỉ một lần này thôi, sau này tuyệt đối không liên quan gì tới cô ấy nữa”, Diệp Thành thầm nhắc nhở mình.
Trong màn đêm chợt sáng lên ánh lửa. Diệp Thành dùng chân hoả xử lý độc tính trong cơ thể Cơ Tuyết Băng rồi mới khoanh chân ngồi bên đống lửa hồi phục thương thế.
Ở bên, Cơ Tuyết Băng vài lần lén nhìn hắn nhưng không hề thấy hắn có phản ứng gì, điều này khiến Cơ Tuyết Băng càng cảm thấy thất vọng. Bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt thế như vậy, lẽ nào huynh không hề động lòng?
Cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng không thể kiềm chế thêm mà lên tiếng hỏi: “Huynh là đệ tử của Hằng Nhạc Tông phải không?”
Diệp Thành lúc này vẫn ngồi thiền, mặc dù nghe được câu hỏi của Cơ Tuyết Băng nhưng hắn không hề đáp.
Thấy Diệp Thành không đáp lời, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của huynh thôi”.
“Ta nói rồi, không cần”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, đằng sau lớp mặt nạ, hắn không hề mang theo bất cứ tình cảm gì.
“Vậy…vậy huynh tên là gì?”
“Trần Dạ”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, cuối cùng hắn vẫn bịa ra một cái tên che giấu thân phận thật của mình.
Sự lạnh nhạt của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng chẳng biết phải xử trí thế nào, cô lấy tay ôm hai đầu gối, có lẽ vì thất vọng nên chẳng nói thêm lời nào. Trong lòng Cơ Tuyết Băng có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là sự lạnh nhạt của ân nhân lạ mặt này với mình lại có vẻ khác thường.
Không biết nếu Cơ Tuyết Băng biết được người ngồi trước mặt mình là người thương trong lòng thuở nào thì cô sẽ có thái độ ra sao.
“Ta ngồi trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra ta sao? Lẽ nào một cái mặt nạ có thể che đậy đi tất cả?”, Diệp Thành thầm cười chua chát và thê lương.
Mọi thứ đều chứng minh rõ một điều rằng cho dù quá khứ hay hiện tại thì Cơ Tuyết Băng trước mặt đều không yêu hắn quá nhiều, nếu không thì khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy Cơ Tuyết Băng cũng không đến mức chẳng thể nhận ra hắn. Diệp Thành còn mong mỏi gì nữa đâu?
“Người mà ta yêu cho dù có lăn lộn giữa chốn hồng trần và biến hoa thế nào thì ta đều có thể nhận ra nàng ấy, nhận ra một người không phải dùng mắt mà phải dùng trái tim. Cơ Tuyết Băng, duyên phận giữa ta và muội đã trở thành quá khứ rồi”.
Đằng sau lớp mặt nạ, Diệp Thành cười thê lương, hắn lại nhắm mắt lại.
Trời đất chìm vào cơn tĩnh mịch.
Ngọn lửa vẫn cháy rực, Cơ Tuyết Băng cũng chìm vào trạng thái tu luyện, còn Diệp Thành lúc này đang nhắm mắt nhìn vào bên trong cơ thể.
Hình thái ma của hắn xuất hiện khi đấu với Lã Chí trông rất dị thường, điều đó chứng minh rằng sự thay đổi của hắn trong gian phòng ở chợ đen U Minh không hề đơn giản như hắn nghĩ.
“Trong cơ thể ta sao lại có huyết mạch của ma?”, Diệp Thành nghĩ mãi không thông.
Hắn lại một lần nữa nghĩ tới linh dịch trong bình hồ lô Tử Kim. Đêm đó rõ ràng hắn uống linh dịch bên trong bình mới biến hoá dị thường như vậy, còn linh dịch trước đó hắn uống không hề có vấn đề gì.
“Vấn đề xuất hiện vào đúng đêm hôm đó”, Diệp Thành như tìm lại được căn nguyên của mọi chuyện, hắn tự suy đoán và nghĩ tới cái lư kia. Đêm đó hắn bỏ cái lư vào trong bình hồ lô nên mới khiến linh dịch khác thường.
“Lẽ nào bình hồ lô Tử Kim luyện ra thứ gì đó rồi dung hợp vào linh dịch nên mới khiến linh dịch dị thường như vậy?”
“Nếu thật sự như vậy thì thứ được luyện ra từ cái lư đó nhất định liên quan tới ma”.
Khi còn làm tình báo ở Chính Dương Tông, hắn đã từng nghe một vài truyền thuyết về ma.
Nói về ma thì không thể không nhắc tới ma tộc, một tộc thần bí và lớn mạnh.
Ma tộc là một tộc cổ xưa, khát máu và bạo ngược, bị các tu sĩ chính phái liệt vào hàng ma đạo, còn tộc này đã gây ra không biết bao cơn mưa máu ở vùng đất này, thế nhưng không biết vì sao mà mất tích nhiều năm trời rồi.
“Huyết mạch ma trong cơ thể mình và thứ được luyện ra từ cái lư kia chắc chắn là huyết ma cho nên mới khiến huyết mạch của mình trúng ma đạo và uy lực của bảo tháp trong tay Lã Chí khiến ma đạo trong cơ thể mình thức tỉnh”.
Diệp Thành có vẻ đã nghĩ thông mọi thứ.
Nhớ tới những suy nghĩ khát máu và bạo ngược sau khi biến thành ma thôn tính tâm trí hắn, hắn lại cảm thấy lo lắng. Nếu bị thôn tính đi tâm trí thì nhất định sẽ trở thành đại ma đầu khát máu, hắn không muốn người thân của mình vì thế mà bị thương.
Có điều nhớ tới sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể sau khi biến thành ma, hắn lại trỗi lên khát khao khó nói thành lời.
“Ma đạo, đây cũng chính là con át chủ bài”, nghĩ vậy, Diệp Thành gại gại cằm.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Thành bị ba luồng khí tức từ phía xa làm thức tỉnh. Hắn từ từ mở mắt.
Nhìn vào bầu trời xanh, hắn trông thấy ba đạo thần hồng đang di chuyển tới, và đó đều là trưởng lão của Chính Dương Tông, trong đó có Ngô Trường Thanh.
“Xem ra Chính Dương Tông thật sự coi trọng và muốn bồi dưỡng Cơ Tuyết Băng, nếu không thì cũng sẽ không đi tìm”, Diệp Thành thầm nhủ.
Diệp Thành biết mình nên đi, nếu bị Ngô Trường Thanh phát hiện ra thì hắn thật sự lại gặp phải rắc rối. Thế rồi Diệp Thành đứng dậy, thu lại thanh Thiên Khuyết, không nói lời nào mà cứ thế đi vào phía sâu hơn.
Không ngờ Cơ Tuyết Băng ở phía sau lại đứng dậy, cô ta nhìn theo bóng lưng Diệp Thành rồi mấp máy miệng khẽ nói: “Hai tháng nữa tới đại hội tam tông, ta có thể gặp lại huynh không?”
“Được”, Diệp Thành thản nhiên nói một từ rồi mất hút.
Thấy bóng người Diệp Thành rời đi, Cơ Tuyết Băng trỗi lên một cảm giác thất vọng bởi vì cô ta vẫn chưa thể trông thấy khuôn mặt Diệp Thành.
“Hai tháng nữa gặp lại”, Cơ Tuyết Băng nở nụ cười xao động lòng người.
Phía sau, Ngô Trường Thanh đã đáp xuống.
“Cơ Tuyết Băng, sao con lại chạy tới đây?”, thấy Cơ Tuyết Băng không bị thương, Ngô Trường Thanh thở phào: “Cơ thể con là huyền linh, là tương lai của Chính Dương Tông, không được để xảy ra vấn đề gì đâu đấy”.
“Không sao là tốt rồi”, một trưởng lão khác vuốt râu: “Tông chủ đã mở huyền linh trì, con về ngâm mình trong đó nhất định có thể thức tỉnh cơ thể huyền linh, tới lúc đó tu vi nhất định sẽ lên cao”.
“Cơ thể huyền linh nghìn năm mới gặp một lần, cuộc so tài của ba tông môn còn hai tháng nữa là bắt đầu rồi, con nhất định có thể áp đảo đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”.
Chương 72: Phẫn nộ
Diệp Thành đi mất một ngày mới về lại Hằng Nhạc Tông.
Đẩy cánh cửa bước vào Tiểu Linh Viên, đang định lên tiếng thì hắn trông thấy khung cảnh thảm khốc, đến những cây linh quả cũng bị chặt sạch.
“Chuyện gì đây?”, Diệp Thành hoang mang chạy vào phòng và phát hiện Hổ Oa, Trương Phong Niên không hề có ở đây, kể cả linh điểu Tiểu Ưng cũng không thấy đâu nữa.
“Sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành trỗi lên một dự cảm chẳng lành, hắn chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên, cứ thế trèo lên núi linh Hằng Nhạc Tông.
Vừa trèo lên linh sơn đã thấy đệ tử của Hằng Nhạc Tông đổ dồn con mắt tới.
Ấy!
“Diệp Thành về rồi”.
“Cuối cùng hắn cũng về rồi, mấy ngày hắn không có đây, tên tiểu tử Hổ Oa kia bị dày vò không ít”.
“Còn Trương Phong Niên và con chim kia cũng bị đánh cho tơi bời”.
Nghe vậy, trong đầu Diệp Thành như vang lên tiếng sấm.
Từ những lời nói của mấy tên đệ tử này, hắn đã nghe ra được trong khoảng thời gian hắn tham gia buổi đấu giá ở chợ đen U Minh, Tiểu Linh Viên đã xảy ra biến cố.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn tiến lên trước túm lấy một tên đệ tử, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đệ tử kia: “Nói, trong thời gian ta không có đây Hổ Oa và Trương Phong Niên tiền bối rốt cục bị làm sao?”
Bị Diệp Thành nhằm vào, tên đệ tử kia run rẩy, lắp bắp: “Là…là Tề Hạo của Nhân Dương Phong hẹn ngươi trên chiến đài. Ngươi không có đây nên hắn…hắn đã trút giận lên Hổ Oa và Trương Phong Niên”.
“Bọn họ đâu?”, Diệp Thành gằn giọng.
“Phong…Phong Vân Đài”, tên đệ tử kia run rẩy chỉ về phía Phong Vân Đài: “Hôm nay Tề Vân của Nhân Dương Phong quyết đấu với Hổ Oa”.
“Muốn chết”, Diệp Thành tức tối, hắn thả tên đệ tử kia ra rồi lập tức xoay người với tốc độ nhanh nhất về phía Phong Vân Đài.
Sau khi hắn rời đi, tên đệ tử kia thở gấp, thấy Diệp Thành đi về phía Phong Vân Đài, hắn cũng hoang mang đi theo: “Mau, mau, Diệp Thành tới Phong Vân Đài rồi”.
“Lần này lại có trò hay xem rồi”.
………
Phong Vân Đài trước nay đều là nơi náo nhiệt nhất của Hằng Nhạc Tông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên dưới Phong Vân Đài người người chen chúc nhau, từng cặp mắt đều chăm chú hướng lên hai bóng người trong trận đại chiến trên Phong Vân Đài.
Một bên đương nhiên là Hổ Oa, bên còn lại không cần nói cũng biết chính là thiếu niên Tề Vân.
Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn liên tục tấn công, nhưng ngặt nỗi vừa bước vào con đường tu luyện chưa lâu, lại thêm chưa từng tu tập qua bất kỳ huyền thuật nào nên cậu ta mình đầy thương tích.
Còn Tề Vân ra tay hết sức điêu luyện, né tránh rất nhẹ nhàng và tung đòn khiến Hổ Oa trọng thương. Hắn không giống như đang quyết đấu với Hổ Oa mà đang chơi với Hổ Oa.
“Ngươi đúng là yếu đuối, không đủ sức chống lại một đòn của ta”, Tề Vân bật cười, tung chưởng khiến Hổ Oa lại lần nữa ngã nhào. Đợi tới khi Hổ Oa ngã xuống đất thì mặt mày tái nhợt, máu đẫm một vũng.
Tề Vân lúc này thong dong phẩy quạt xếp, chậm rãi đi tới, cười khẩy: “Ngươi chỉ là tên bỏ đi ăn hại, Diệp Thành cũng thế mà thôi, không dám nhận lời thách đấu của Nhân Dương Phong ta, trốn như con rùa rụt cổ”.
“Ta không cho phép ngươi mắng ca ca của ta”, Hổ Oa nghiến răng, vẫn cố gắng đứng dậy, lảo đảo rồi một lần nữa vung côn.
“Chỉ dựa vào chút võ quèn của ngươi mà muốn làm ta bị thương?”, Tề Vân bật cười lạnh lùng, Ô Thiết Côn đánh tới đã bị hắn nắm chặt trong tay. Cho dù Hổ Oa có dùng lực thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
“Cút đi”, sau tiếng gằn giọng, Tề Vân đạp Hổ Oa ngã nhào.
Không đợi Hổ Oa đứng dậy, hắn lại lần nữa sát phạt tới, một đạo kiếm khí đánh gãy đầu gối Hổ Oa. Đạo kiếm khí thứ hai chém gãy xương chân Hổ Oa cứ thế đánh cho Hổ Oa tàn tạ.
“Ăn hại”, Tề Vân dùng một chân đạp vào mặt Hổ Oa, nghiến răng rồi lại bật cười không hề kiêng dè: “Các người đều là lũ ăn hại”.
“Không cho ngươi đụng đến ca ca của ta”, Hổ Oa vẫn cố liều mạng vùng vẫy, hai tay ôm chặt lấy chân Tề Vân.
Phụt!
Phụt!
Thế nhưng hai đạo kiếm khí tiếp theo lại lần nữa chém đứt hai đường kinh mạch của Hổ Oa.
Xong xuôi, Tề Vân mới nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới chiến đài, dưới đó xếp một cái bàn ngọc thạch, phía trước bàn có Tề Hạo của Nhân Dương Phong đang ngồi đó. Trông Hổ Oa bị đánh cho tàn tạ, hắn nhếch miệng cười tôi độc.
“Diệp Thành, đây chính là cái giá mà ngươi phải trả khi đụng đến ta”, Tề Hạo bật cười: “Ta lại muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ. Ta muốn cho ngươi tận mắt trông thấy người mà ngươi quan tâm sống không bằng chết”.
Vù vù vù!
Trong không trung chợt vang lên âm thanh khác thường. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đây chính là thanh kiếm sắt rất dày và nặng bay từ xa tới.
Thiên Khuyết.
Lập tức có người nhận ra thanh kiếm này.
“Diệp Thành tới rồi”, Thiên Khuyết đi trước mở đường, chủ nhân của nó nhất định đi sau.
Sau khi thanh Thiên Khuyết vang lên âm thanh và cắm trên Phong Vân Đài thì Diệp Thành cũng lao như bay tới, nhảy vọt lên Phong Vân Đài.
“Hổ Oa”, Diệp Thành không chần chừ, hắn lập tức tới đứng chắn trước người Hổ Oa, thấy Hổ Oa người đẫm máu, hắn cảm thấy tim mình nhói đau.
“Đại ca, huynh…huynh về rồi”, máu cứ thế chảy ra khỏi miệng Hổ Oa, khuôn mặt cậu nhóc bê bết máu, đôi mắt cũng nhoà cả đi.
“Sao đệ lại ngốc vậy chứ?”, Diệp Thành ôm Hổ Oa vào lòng, bàn tay áp chặt vào lưng Hổ Oa, liên tục đẩy chân khí vào cơ thể khiến Hổ Oa khôi phục cấm cố bị phá vỡ, bảo vệ tim mạch yếu ớt.
“Bọn…bọn họ trói tiểu Ưng và ông rồi, còn chửi ca ca là rùa rụt cổ. Đệ…đệ không cho bất cứ ai làm hại tới huynh, cũng không cho phép ai mắng chửi đại…đại ca”.
Nghe vậy, sống mũi Diệp Thành cay cay.
Trong lòng hắn thầm trách mình gây hoạ. Nếu không phải do hắn thì Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng không đến mức bị bắt nạt thế này.
“Diệp Thành”, phía dưới Phong Vân Đài, Tề Hạo giống như con sói hoang lao lên chiến đài, “ta đợi ngươi lâu rồi đấy”.
Diệp Thành không hề di chuyển, vẫn trị thương cho Hổ Oa. Mặc dù hắn không ngăn được âm mưu kẻ khác tiêu diệt Hổ Oa nhưng so với Tề Hạo mà nói thì hắn vẫn quan tâm Hổ Oa hơn.
Thấy Diệp Thành ngó lơ mình, Tề Hạo nổi cơn tam bành, hắn lập tức ra tay, tung ra một chưởng.
Diệp Thành không hề ra tay mà chịu một chưởng từ Tề Hạo, khoé miệng hắn rỉ máu. Hắn không muốn vì bất cứ hành động dư thừa nào mà làm lỡ việc trị thương cho Hổ Oa.
“Ta lại muốn xem xem ngươi trụ được đến bao giờ”, Tề Hạo điên cuồng vung tay, từng đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía Diệp Thành khiến Diệp Thành ho ra máu.
Thấy vậy, đôi mắt hung hiểm của Tề Hạo hằn lên ánh nhìn sắc lạnh.
Vút!
Sát kiếm trong tay, Tề Hạo chém về phía đỉnh đầu của Diệp Thành. Nhát kiếm này nếu chém xuống thì Diệp Thành chỉ còn đường chết.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo tiễn hồng phóng lên từ dưới chiến đài.
Tiễn hồng rất nhanh, chớp mắt đã tới.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau, trường tiễn đột nhiên bay tới khiến Tề Hạo thả lỏng kiếm.
“Mẹ kiếp, ngươi đúng là con chó điên”, sau tiếng chửi, Hùng Nhị tay cầm trường cung không biết chạy tới từ bao giờ. Một người trước nay không hay đụng tay vào chuyện người khác mà lúc này rõ vẻ phẫn nộ.
“Cũng muốn chết sao?”, Tề Hạo tức tối.
“Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Hùng Nhị lạnh giọng. Nhà họ Hùng và nhà họ Tề vốn có thù với nhau, nên Hùng Nhị đương nhiên sẽ không khách khí khi gặp Tề Hạo.
Thế nhưng hắn cũng lập tức tới bên Diệp Thành, không nói thêm gì mà nhét một viên linh đan vào miệng Hổ Oa.
“Xin lỗi, ta cũng vừa mới về tông môn”, vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hổ Oa, Hùng Nhị lại nói xin lỗi với Diệp Thành, nếu không phải vì hắn dẫn Diệp Thành tới chợ đen U Minh thì mấy người phía Hổ Oa cũng không đến mức thế này.
“Chúng ta là huynh đệ, nói những lời đó làm gì”, Diệp Thành nói rồi thu lại tay đang đặt trên lưng Hổ Oa: “Phiền ngươi chăm sóc Hổ Oa, ta đi diệt tên tạp chủng kia”.
Hùng Nhị gật dầu, dùng chân khí ngưng tụ thành cuộn mây đưa Hổ Oa xuống dưới chiến đài.
Chương 73: Chống lại Thiên Lôi Chú
Trên chiến đài, Diệp Thành đã quay người, xung quanh hắn sát khí lạnh lùng xuất hiện khiến những người xung quanh run rẩy.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ. Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng. Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại. Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên. Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau. Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu. Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”
“Mới mấy ngày không gặp, sao lại…”
Chỉ là bọn họ đâu biết rằng Diệp Thành sau khi đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám thì đã có được khả năng đối kháng trực diện với cảnh giới Chân Dương, cho dù không ở trạng thái ma đạo thì tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường không thế hạ gục hắn được.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Tề Hạo bên trên chiến đài đã lại lần nữa bị Diệp Thành đạp ngã.
“Nói, bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành sát khí ngút trời, mái tóc đen tung bay, đối mặt với Tề Hạo.
“Bị ta giết rồi”, Tề Hạo mặt mày mơ hồ, hắn giống như con ác ma giữ dằn, Diệp Thành chỉ muốn biết nhưng hắn lại không muốn nói cho Diệp Thành.
“Được lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, chân hắn đạp ra Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng di chuyển tới, tay vung ra một đòn bôn lôi chưởng.
Tề Hạo lại lần nữa phun ra máu, hắn bị đánh bay ra khỏi đó khiến chiến đài bị nứt thành khe.
Ha ha ha…!
Ha ha…!
Nào ngờ sau khi lảo đảo đứng dậy, hắn lại bật cười: “Diệp Thành, hôm nay ngươi phải chết”.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sức mạnh khiến hắn chộn rộn trong người.
“Tiểu tử, là Thiên Lôi Chú” Hùng Nhị bên dưới vội nhắc nhở.
“Thiên Lôi Chú?”
“Trận chiến trên Phong Vân Đài không phải cấm dùng Thiên Lôi Chú sao? Tên Tề Hạo này to gan quá đấy, không sợ tông môn xử phạt sao?”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Sư tôn của hắn là thủ toạ của Nhân Dương Phong, còn hắn là công tử của nhà họ Tề ở Nam Cương, chỗ chống lưng vững chắc như vậy, cho dù tông môn có trách tội xuống thì cũng phải nể mặt sư tôn và nhà họ Tề của hắn”.
“Vậy Diệp Thành lần này lành ít dữ nhiều rồi”.
Rầm!
Tiếng động trên chiến đài ngắt đi lời bàn tán bên dưới. Uy lực của Thiên Lôi Chú bất phàm, có khả năng dời non lấp bể, cả Phong Vân Đài đều ngập trong khói bụi.
“Diệp Thành”, sắc mặt Hùng Nhị thay đổi, định xông lên Phong Vân Đài nhưng vừa mới bước một bước thì liền đứng lại.
Chỉ thấy trong làn khói bụi mờ mịt kia có một bóng hình mơ hồ lảo đảo đứng dậy, sau đó từ từ bước ra.
“Đây…”, bên dưới chiến đài, người ta ngỡ ngàng.
“Đó chính là Thiên Lôi Chú đấy, vậy mà không chết sao?”
“Hắn có thể chống lại Thiên Lôi Chú, hắn ta là yêu nghiệt sao?”
“Không…không thể nào”, Tề Hạo trên chiến đài thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Diệp Thành đang từ từ đi ra. Uy lực của Thiên Lôi Chú hắn thừa biết, cho dù là hắn cũng không thể chống lại được Thiên Lôi Chú, thế mà Diệp Thành ở cảnh giới ngưng khí lại có thể làm được.
“Tiểu tử, ngươi bá đạo thật đấy”, Hùng Nhị nắm chặt tay, kích động hét lên.
Dưới hàng chục nghìn con mắt, khói bụi dần tản đi, Diệp Thành mình đầy máu chậm rãi bước ra, phía sau hắn là một chuỗi dấu chân màu máu.
Hắn đã không còn là hình người, quần áo rách nát tả tơi, máu me be bét, đặc biệt là phần sống lưng, vì Thiên Lôi Chú bùng nổ nên còn lộ ra phần xương ra ngoài.
Trông hắn lúc này như tu la từ dưới địa ngục đi lên.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú. Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường. Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên. Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Tề Hạo lại lần nữa ói ra máu, bên trong dòng máu kia còn mang theo nội tạng bị phá huỷ. Lần này Tề Hạo bại còn thảm hơn lần trước.
“Ngươi nhốt họ ở đâu?”, Diệp Thành túm cổ Tề Hạo, nhấc bổng hắn lên.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu”, Tề Hạo bật cười tôi độc, hắn vẫn rất cứng đầu.
“Được”, Diệp Thành nhếch miệng.
Phụt!
Sau dòng máu vừa phun ra, Diệp Thành với khuôn mặt lạnh tanh lại lần nữa kéo giật cánh tay của Tề Hạo xuống.
Ực!
Những người phía dưới chiến đài thấy mà không khỏi rùng mình. Đến cả Hùng Nhị cũng nuốt nước bọt cái ực, thầm nghĩ Diệp Thành thật tàn bạo.
Trận quyết chiến trên Phong Vân Đài hôm nay có lẽ là trận chiến nhuốm máu tanh nhiều nhất mà bọn họ từng thấy.
A…!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm. Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo. Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào. Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận. Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.
Thế nhưng đúng lúc này, một luồng uy lực từ xa di chuyển tới, bao trùm cả Phong Vân Đài khiến Diệp Thành cũng phải loạng choạng.
“Ngươi dám”, giọng nói lạnh lùng từ xa vọng lại, mang theo sát khí.
Chỉ thấy một bóng hình đen như ma quỷ thoáng qua, một bóng người đang nhanh chóng tiến tới. Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Thanh Dương Chân Nhân, thủ toạ của Nhân Dương Phong sao?
Chương 74: Ăn to nói lớn
Có lẽ vì uy lực của Thanh Dương Chân Nhân quá mạnh nên Diệp Thành ói ra máu liên tục.
“Thả Hạo Nhi ra”, Thanh Dương Chân Nhân phẫn nộ, khí thế mạnh mẽ cứ thế kìm hãm Diệp Thành.
“Trưởng lão, trận quyết đấu trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, người coi thường môn quy sao?”, Diệp Thành không chịu khuất phục, hắn nhìn thẳng vào Thanh Dương Chân Nhân. Đã đụng tới Cát Hồng, hắn cũng không nề hà làm phật lòng thêm Thanh Dương Chân Nhân.
Nghe Diệp Thành nói vậy, Thanh Dương Chân Nhân mặt lạnh thấy rõ. Ông ta không dám ra tay vì sợ Tề Hạo trong tay Diệp Thành xảy ra vấn đề gì. Tề Hạo chính là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cảnh, nếu như Tề Hạo gặp chuyện gì khi ở chỗ ông ta thì ông ta sẽ gặp rắc rối to.
Ông ta xem xét tình hình rồi lập tức rút ra một cái túi đựng đồ ném trên mặt đất mà hạ giọng nói: “Ngươi không phải muốn có linh thạch sao? Linh thạch ta cho ngươi, thả người cho ta”.
Diệp Thành liếc nhìn túi đựng đồ trên mặt đất rồi bật cười lạnh lùng: “Trưởng lão, người có biết đồ nhi của người phạm phải tội tày trời thế nào không? Chỉ một nghìn linh thạch mà hắn muốn bán đứng cái mạng của mình, vậy thì cái mạng của hắn cũng rẻ mạt quá”.
“Tội tày trời?”, Thanh Dương Chân Nhân lên giọng, “ta lại muốn nghe xem đồ nhi của ta mắc phải tội tày trời gì”.
“Chiến đấu trên Phong Vân Đài cấm dùng Thiên Lôi Chú, đó chính là tội chết. Tông môn cấm đệ tử sát hại linh thú trong môn, kẻ phạm tội giết không tha. Tông môn cấm làm hại trưởng bối, kẻ phạm tội quy vào tội chết. Tề Hạo làm hại tiền bối Trương Phong Niên, và ba tội còn lại hắn cũng mắc phải”.
Diệp Thành liệt ra ba tội trạng của Tề Hạo sau đó nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân: “Trưởng lão, chỉ cần một tội thôi là Tề Hạo cũng đã được quy vào tội chết rồi, người cho rằng người đưa một nghìn linh thạch là nhiều hay ít?”
“Ngươi…”, Thanh Dương Chân Nhân như muốn phát điên nhưng ông ta cố gắng hít thật sâu kiềm chế cơn phẫn nộ: “Diệp Thành, ngươi có biết thân phận của Tề Hạo không hả?”
“Nhà họ Tề ở Nam Cương”, Diệp Thành nhìn Thanh Dương Chân Nhân cười nói, “nhưng vậy thì đã sao? Đã vào Hằng Nhạc Tông thì hắn phải tuân thủ môn quy, cho dù có là con của Thiên Vương thì phạm phải đại tội trong tông môn cũng khó tránh khỏi kết cục bị xử phạt”.
Thanh Dương Chân Nhân thật sự nổi giận, cho dù thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại có thể cứng đầu như vậy, nhưng vì sự an toàn của Tề Hạo, ông ta vẫn cố gắng trấn tĩnh: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Người nói đồ nhi bảo bối của người nói ra tiền bối Trương Phong Niên ở đâu, còn nữa, muốn chuộc cái mạng của hắn thì giao một trăm nghìn linh thạch ra, nếu không thì người có thể thông báo cho nhà họ Tề ở Nam Cương tới nhận xác Tề Hạo, Diệp Thành con nói được làm được”.
“Một…một trăm nghìn linh thạch”, lời nói của Diệp Thành khiến tất cả những người bên dưới đều há hốc miệng.
“Nhiều không vậy?”, Hùng Nhị bật cười, “một trăm nghìn linh thạch mua một mạng người, ta cảm thấy hơi ít”.
“Diệp Thành, chuyện gì cũng nên để cho mình một con đường lui, ngươi có biết hành động hôm nay của ngươi sẽ mang lại hậu quả gì không?”, giọng Thanh Dương Chân Nhân càng lúc càng lạnh lùng.
“Cái mạng hèn này của con chỉ có một, trưởng lão muốn lấy thì cứ lấy”.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước rồi”, Thanh Dương Chân Nhân gằn giọng, huyễn hoá bàn tay định giáng vào Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này một luồng khí thế lớn mạnh truyền từ phía xa tới, sau đó, giọng nói lạnh lùng vang vọng: “Thanh Dương, ông cũng coi thường môn quy sao?”
“Đạo Giới, ông cũng bao che cho tên nghịch đồ này sao?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn về một hướng.
“Cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không thể nói bừa”, Đạo Giới thản nhiên đáp, “Tề Hạo đồ nhi của sử dụng Thiên Lôi Chú trên Phong Vân Đài là thật, hãm hại linh thú tông môn cũng là thật, còn Trương Phong Niên mặc dù bị phế đi tu vi và bị đuổi xuống núi nhưng dù sao cũng cùng hàng với ông, có thể coi là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông. Đồ nhi của ông đánh ông ta bán sống bán chết. Nếu luận tội thì ông nghĩ Tề Hạo còn cơ hội được sống sao?”
“Ông…”, giống như vẻ mặt của Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân bị Đạo Giới nói cho tới mức không thể phản bác lại.
“Nếu nói đồ nhi của ông gan to bằng trời thì ông có dám nói mình không có trách nhiệm không?”, lời của Đạo Giới lại vang lên mang theo ý chỉ trích Thanh Dương Chân Nhân, “Là sư phụ thì trước tiên cần dạy đồ đệ làm người chứ không phải dạy hắn khoa trương hống hách”.
“Hay lắm, vỗ tay”, chỉ có mình tên béo Hùng Nhị lúc này là mặt mày dãn ra, vỗ tay đôm đốp.
Nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân, sau khi bị Đạo Giới chỉ trích, mặt ông ta nóng bừng cả lên.
Nói về Đạo Giới thì ông ta và Đạo Giới cùng vai vế với nhau, bị dạy dỗ như vậy đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, thế nhưng Đạo Giới nói có lý, Tề Hạo khoa trương hống hách gây nên hậu hoạ như ngày hôm nay, người làm sư tôn như ông ta sao có thể không liên quan được?
Quả vậy, sư phụ đưa vào tông môn nhưng tu hành phải do cá nhân từng người. Có điều thân làm sư phụ lại dạy ra một đồ đệ thế này quả thực là mất mặt.
Thanh Dương Chân Nhân hít vào một hơi rồi lại cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, ném túi đựng đồ xuống đất: “Thả người”.
Diệp Thành không thả người luôn mà liếc mắt với Hùng Nhị đứng bên dưới chiến dài.
“Hiểu”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, nhặt ngay lấy túi đựng đồ, mở ra nhìn vào bên trong rồi mới gật đầu với Diệp Thành: “Một trăm nghìn linh thạch, không hơn không kém”.
“Thật sao?”, các đệ tử bên dưới nghe vậy thì kinh ngạc, chỉ muốn nhảy lên. Một trăm nghìn linh thạch đối với bọn họ mà nói quả là một con số đến nghĩ còn không dám nghĩ tới.
“Còn không thả người?”, Thanh Dương Chân Nhân rít lên.
Chương 75: Xót xa
“Đồ nhi của người còn chưa nói cho con biết Trương Phong Niên tiền bối ở đâu”, Diệp Thành nhướng vai.
Thanh Dương Chân Nhân tức muốn nổ phổi, ông ta lập tức biến ra một đạo linh quang đánh vào người Tề Hạo đã ngất đi từ bao giờ.
Có ngoại lực tác động, Tề Hạo từ từ mở mắt. Thấy Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thấy phao cứu mạng: “Sư tôn, sư tôn cứu con với”.
Bốp!
Thanh Dương Chân Nhân phẫn nộ phất vạt áo bạt cho Tề Hạo một cái dù đang ở khoảng cách xa: “Nghiệt đồ, ngươi nhốt Trương Phong Niên ở đâu?”
Tề Hạo bị bạt cho ngẩn người, sau khi phản ứng lại hắn mới nói bằng giọng bất định thần chí: “Ở…ở sau núi ạ”.
Sau khi nói xong, hắn lại ngất lịm đi.
“Giờ có thể thả người rồi chứ?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành với con mắt sắc lạnh.
Hôm đó Cát Hồng trên Phong Vân Đài cũng trở thành trò cười, còn Thanh Dương Chân Nhân hôm nay cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Hiện giờ ông ta không khác gì Cát Hồng ngày hôm đó, mất thể diện vả lại còn phải bỏ linh thạch ra mà thậm chí còn phải bỏ nhiều hơn Cát Hồng cả trăm lần. Lần này quay về không thể tránh khỏi bị người của hai tông môn khác chê cười được.
“Được thôi”, Diệp Thành vẫn không có ý định thả người, hắn lại liếc mắt sang nhìn Hùng Nhị.
Hắn thận trọng quen rồi. Tề Hạo nói giấu Trương Phong Niên ở sau núi, ai mà biết được là thật hay giả. Ai có thể đảm bảo được bọn họ còn sống hay đã chết. Tốt nhất vẫn nên phái người đi kiểm tra.
“Hiểu”, không cần Diệp Thành lên tiếng, Hùng Nhị hiểu ý luôn. Tên béo xoay người chạy một mạch ra sau núi.
“Trưởng lão, xin đừng trách con, thận trọng một tí vẫn hơn mà”, Diệp Thành nhìn Thanh Dương Chân Nhân cười nói, “người cầu cho Trương Phong Niên tiền bối còn sống đi, nếu không thì cho dù cả một trăm nghìn linh thạch cũng không giữ được mạng của đồ nhi mà người chăm sóc đâu”.
“Ngươi cứ nhớ chuyện ngày hôm nay cho ta, rồi có ngày ta tìm ngươi tính sổ”, Thanh Dương Chân Nhân nói không hề có ý che giấu ý tứ.
“Cái mạng hèn của con chỉ có một, muốn lấy thì người cứ lấy bất cứ lúc nào”.
Hùng Nhị đi rất nhanh rồi quay lại, vả lại còn ngưng tụ vân đoàn, kéo Trương Phong Niên và tiểu Ưng đang hôn mê về đây.
Thấy bọn họ còn thở, Diệp Thành thở phào nhưng sau khi thấy từng vết thương trên cơ thể Trương Phong Niên và tiểu Ưng, mắt hắn lại như được phủ thêm lớp hàn băng.
“Đồ đệ của người người đưa hắn đi”, có lẽ vì quá tức giận, Diệp Thành cứ thế đẩy Tề Hạo xuống đất còn Tề Hạo đang hôn mê lại lần nữa ói ra máu, cho dù có đưa hắn về thì hắn cũng phải nằm liệt giường hồi lâu.
“Ngươi đã khiến ta tức giận thật sự rồi đấy”, Thanh Dương Chân Nhân cuối cùng cũng nhìn Diệp Thành sau đó phất áo đưa Tề Hạo đi, trước khi đi còn không quên lấy cánh tay bị giật xuống của Tề Hạo bỏ vào túi áo.
Sau khi Thanh Dương Chân Nhân rời đi, Diệp Thành mới phun ra máu, hắn khuỵ xuống đất.
Vì cố gắng chống lại Thiên Lôi Chú nên hắn đã trọng thương, không chết đã là may lắm rồi. Có thể cầm cự đấu lại Thanh Dương Chân Nhân lâu như vậy quả thực là giới hạn chịu đựng của hắn.
“Diệp Thành”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, đỡ lấy Diệp Thành.
Trận chiến trên Phong Vân Đài hôm nay lại được loan đi khắp Hằng Nhạc Tông.
Cái gan của Diệp Thành thật to, hắn đã trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà tửu của các đệ tử trong Hằng Nhạc Tông. Tên đệ tử thực tập này nổi tiếng khắp tông môn.
Vả lại rất nhiều đệ tử khi bàn tán còn nhìn sang Thiên Dương Phong.
“Nói về tam đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đã đắc tội với cả ba người, tiếp theo liệu có phải là Thiên Dương Phong không?”
“Không phải chứ? Diệp Thành mặc dù to gan nhưng cũng sẽ không chủ động đi đụng vào ai”.
“Ta thấy cũng phải”.
“Ôi chao, chống lại Thiên Lôi Chú sao?”, khi thủ toạ Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo nghe đệ tử bẩm báo xong thì không khỏi ngỡ ngàng.
“Sư tôn…”
“Đừng nói gì cả”, Chung Lão Đạo ôm lấy ngực. Một kỳ tài có thể chống lại cả Thiên Lôi Chú mà không chết, thế mà ông ta lại bỏ qua một nhân tài như vậy, không xót xa mới lạ.
Thế nhưng khi Cơ Tuyết Băng định tháo mặt nạ của Diệp Thành ra thì Diệp Thành thức tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô.
“Cô muốn làm gì?”, Diệp Thành ngồi phắt dậy.
“Ta…ta chỉ muốn nhìn khuôn mặt của huynh xem có làm sao không”, bị vạch trần hành động, Cơ Tuyết Băng thấy ngại ngùng.
“Không cần”, Diệp Thành nói với giọng lạnh lùng khiến Cơ Tuyết Băng chợt cảm thấy thất vọng.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy tới trước mặt Lã Chí, lấy lại túi đựng đồ của Lã Chí, đến cả linh ngọc và vật phẩm trang sức hắn mang trên người cũng bị Diệp Thành lấy đi không sót món nào.
Xong xuôi hắn mới triệu gọi chân hoả, đốt thi thể của Lã Chí thành tro.
Dọn dẹp chiến trường xong xuôi, xác định không để lại dấu tích gì liên quan tới Hằng Nhạc Tông hắn mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Ta không cần cô báo ơn, chỉ cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay, cô có làm được không?”
Cơ Tuyết Băng không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Cách làm của Diệp Thành cô ta đương nhiên hiểu. Đã đụng tới Thiên Lôi Chú, cô ta dễ dàng đoán ra được Diệp Thành là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, vì không muốn khiến tông môn thêm rắc rối nên thận trọng một chút vẫn hơn.
“Cáo từ”, Diệp Thành để lại một câu rồi sải bước đi.
Thấy Diệp Thành rời đi, Cơ Tuyết Băng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Không ngờ Diệp Thành vừa mới đi được vài bước lại dừng lại nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía sau, thấy cô đổ quỵ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, khí tức không ổn định, vết thương trên vai lại có ánh sáng đen mang theo độc tính, hắn lại quay người.
Hắn vẫn không nỡ nhìn cảnh người hắn từng thương vì độc tính phát tác mà chết ở nơi núi hoang này hoặc có thể sẽ trở thành mồi ăn cho yêu thú.
“Chỉ một lần này thôi, sau này tuyệt đối không liên quan gì tới cô ấy nữa”, Diệp Thành thầm nhắc nhở mình.
Trong màn đêm chợt sáng lên ánh lửa. Diệp Thành dùng chân hoả xử lý độc tính trong cơ thể Cơ Tuyết Băng rồi mới khoanh chân ngồi bên đống lửa hồi phục thương thế.
Ở bên, Cơ Tuyết Băng vài lần lén nhìn hắn nhưng không hề thấy hắn có phản ứng gì, điều này khiến Cơ Tuyết Băng càng cảm thấy thất vọng. Bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt thế như vậy, lẽ nào huynh không hề động lòng?
Cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng không thể kiềm chế thêm mà lên tiếng hỏi: “Huynh là đệ tử của Hằng Nhạc Tông phải không?”
Diệp Thành lúc này vẫn ngồi thiền, mặc dù nghe được câu hỏi của Cơ Tuyết Băng nhưng hắn không hề đáp.
Thấy Diệp Thành không đáp lời, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của huynh thôi”.
“Ta nói rồi, không cần”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, đằng sau lớp mặt nạ, hắn không hề mang theo bất cứ tình cảm gì.
“Vậy…vậy huynh tên là gì?”
“Trần Dạ”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, cuối cùng hắn vẫn bịa ra một cái tên che giấu thân phận thật của mình.
Sự lạnh nhạt của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng chẳng biết phải xử trí thế nào, cô lấy tay ôm hai đầu gối, có lẽ vì thất vọng nên chẳng nói thêm lời nào. Trong lòng Cơ Tuyết Băng có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là sự lạnh nhạt của ân nhân lạ mặt này với mình lại có vẻ khác thường.
Không biết nếu Cơ Tuyết Băng biết được người ngồi trước mặt mình là người thương trong lòng thuở nào thì cô sẽ có thái độ ra sao.
“Ta ngồi trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra ta sao? Lẽ nào một cái mặt nạ có thể che đậy đi tất cả?”, Diệp Thành thầm cười chua chát và thê lương.
Mọi thứ đều chứng minh rõ một điều rằng cho dù quá khứ hay hiện tại thì Cơ Tuyết Băng trước mặt đều không yêu hắn quá nhiều, nếu không thì khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy Cơ Tuyết Băng cũng không đến mức chẳng thể nhận ra hắn. Diệp Thành còn mong mỏi gì nữa đâu?
“Người mà ta yêu cho dù có lăn lộn giữa chốn hồng trần và biến hoa thế nào thì ta đều có thể nhận ra nàng ấy, nhận ra một người không phải dùng mắt mà phải dùng trái tim. Cơ Tuyết Băng, duyên phận giữa ta và muội đã trở thành quá khứ rồi”.
Đằng sau lớp mặt nạ, Diệp Thành cười thê lương, hắn lại nhắm mắt lại.
Trời đất chìm vào cơn tĩnh mịch.
Ngọn lửa vẫn cháy rực, Cơ Tuyết Băng cũng chìm vào trạng thái tu luyện, còn Diệp Thành lúc này đang nhắm mắt nhìn vào bên trong cơ thể.
Hình thái ma của hắn xuất hiện khi đấu với Lã Chí trông rất dị thường, điều đó chứng minh rằng sự thay đổi của hắn trong gian phòng ở chợ đen U Minh không hề đơn giản như hắn nghĩ.
“Trong cơ thể ta sao lại có huyết mạch của ma?”, Diệp Thành nghĩ mãi không thông.
Hắn lại một lần nữa nghĩ tới linh dịch trong bình hồ lô Tử Kim. Đêm đó rõ ràng hắn uống linh dịch bên trong bình mới biến hoá dị thường như vậy, còn linh dịch trước đó hắn uống không hề có vấn đề gì.
“Vấn đề xuất hiện vào đúng đêm hôm đó”, Diệp Thành như tìm lại được căn nguyên của mọi chuyện, hắn tự suy đoán và nghĩ tới cái lư kia. Đêm đó hắn bỏ cái lư vào trong bình hồ lô nên mới khiến linh dịch khác thường.
“Lẽ nào bình hồ lô Tử Kim luyện ra thứ gì đó rồi dung hợp vào linh dịch nên mới khiến linh dịch dị thường như vậy?”
“Nếu thật sự như vậy thì thứ được luyện ra từ cái lư đó nhất định liên quan tới ma”.
Khi còn làm tình báo ở Chính Dương Tông, hắn đã từng nghe một vài truyền thuyết về ma.
Nói về ma thì không thể không nhắc tới ma tộc, một tộc thần bí và lớn mạnh.
Ma tộc là một tộc cổ xưa, khát máu và bạo ngược, bị các tu sĩ chính phái liệt vào hàng ma đạo, còn tộc này đã gây ra không biết bao cơn mưa máu ở vùng đất này, thế nhưng không biết vì sao mà mất tích nhiều năm trời rồi.
“Huyết mạch ma trong cơ thể mình và thứ được luyện ra từ cái lư kia chắc chắn là huyết ma cho nên mới khiến huyết mạch của mình trúng ma đạo và uy lực của bảo tháp trong tay Lã Chí khiến ma đạo trong cơ thể mình thức tỉnh”.
Diệp Thành có vẻ đã nghĩ thông mọi thứ.
Nhớ tới những suy nghĩ khát máu và bạo ngược sau khi biến thành ma thôn tính tâm trí hắn, hắn lại cảm thấy lo lắng. Nếu bị thôn tính đi tâm trí thì nhất định sẽ trở thành đại ma đầu khát máu, hắn không muốn người thân của mình vì thế mà bị thương.
Có điều nhớ tới sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể sau khi biến thành ma, hắn lại trỗi lên khát khao khó nói thành lời.
“Ma đạo, đây cũng chính là con át chủ bài”, nghĩ vậy, Diệp Thành gại gại cằm.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Thành bị ba luồng khí tức từ phía xa làm thức tỉnh. Hắn từ từ mở mắt.
Nhìn vào bầu trời xanh, hắn trông thấy ba đạo thần hồng đang di chuyển tới, và đó đều là trưởng lão của Chính Dương Tông, trong đó có Ngô Trường Thanh.
“Xem ra Chính Dương Tông thật sự coi trọng và muốn bồi dưỡng Cơ Tuyết Băng, nếu không thì cũng sẽ không đi tìm”, Diệp Thành thầm nhủ.
Diệp Thành biết mình nên đi, nếu bị Ngô Trường Thanh phát hiện ra thì hắn thật sự lại gặp phải rắc rối. Thế rồi Diệp Thành đứng dậy, thu lại thanh Thiên Khuyết, không nói lời nào mà cứ thế đi vào phía sâu hơn.
Không ngờ Cơ Tuyết Băng ở phía sau lại đứng dậy, cô ta nhìn theo bóng lưng Diệp Thành rồi mấp máy miệng khẽ nói: “Hai tháng nữa tới đại hội tam tông, ta có thể gặp lại huynh không?”
“Được”, Diệp Thành thản nhiên nói một từ rồi mất hút.
Thấy bóng người Diệp Thành rời đi, Cơ Tuyết Băng trỗi lên một cảm giác thất vọng bởi vì cô ta vẫn chưa thể trông thấy khuôn mặt Diệp Thành.
“Hai tháng nữa gặp lại”, Cơ Tuyết Băng nở nụ cười xao động lòng người.
Phía sau, Ngô Trường Thanh đã đáp xuống.
“Cơ Tuyết Băng, sao con lại chạy tới đây?”, thấy Cơ Tuyết Băng không bị thương, Ngô Trường Thanh thở phào: “Cơ thể con là huyền linh, là tương lai của Chính Dương Tông, không được để xảy ra vấn đề gì đâu đấy”.
“Không sao là tốt rồi”, một trưởng lão khác vuốt râu: “Tông chủ đã mở huyền linh trì, con về ngâm mình trong đó nhất định có thể thức tỉnh cơ thể huyền linh, tới lúc đó tu vi nhất định sẽ lên cao”.
“Cơ thể huyền linh nghìn năm mới gặp một lần, cuộc so tài của ba tông môn còn hai tháng nữa là bắt đầu rồi, con nhất định có thể áp đảo đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”.
Chương 72: Phẫn nộ
Diệp Thành đi mất một ngày mới về lại Hằng Nhạc Tông.
Đẩy cánh cửa bước vào Tiểu Linh Viên, đang định lên tiếng thì hắn trông thấy khung cảnh thảm khốc, đến những cây linh quả cũng bị chặt sạch.
“Chuyện gì đây?”, Diệp Thành hoang mang chạy vào phòng và phát hiện Hổ Oa, Trương Phong Niên không hề có ở đây, kể cả linh điểu Tiểu Ưng cũng không thấy đâu nữa.
“Sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành trỗi lên một dự cảm chẳng lành, hắn chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên, cứ thế trèo lên núi linh Hằng Nhạc Tông.
Vừa trèo lên linh sơn đã thấy đệ tử của Hằng Nhạc Tông đổ dồn con mắt tới.
Ấy!
“Diệp Thành về rồi”.
“Cuối cùng hắn cũng về rồi, mấy ngày hắn không có đây, tên tiểu tử Hổ Oa kia bị dày vò không ít”.
“Còn Trương Phong Niên và con chim kia cũng bị đánh cho tơi bời”.
Nghe vậy, trong đầu Diệp Thành như vang lên tiếng sấm.
Từ những lời nói của mấy tên đệ tử này, hắn đã nghe ra được trong khoảng thời gian hắn tham gia buổi đấu giá ở chợ đen U Minh, Tiểu Linh Viên đã xảy ra biến cố.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn tiến lên trước túm lấy một tên đệ tử, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đệ tử kia: “Nói, trong thời gian ta không có đây Hổ Oa và Trương Phong Niên tiền bối rốt cục bị làm sao?”
Bị Diệp Thành nhằm vào, tên đệ tử kia run rẩy, lắp bắp: “Là…là Tề Hạo của Nhân Dương Phong hẹn ngươi trên chiến đài. Ngươi không có đây nên hắn…hắn đã trút giận lên Hổ Oa và Trương Phong Niên”.
“Bọn họ đâu?”, Diệp Thành gằn giọng.
“Phong…Phong Vân Đài”, tên đệ tử kia run rẩy chỉ về phía Phong Vân Đài: “Hôm nay Tề Vân của Nhân Dương Phong quyết đấu với Hổ Oa”.
“Muốn chết”, Diệp Thành tức tối, hắn thả tên đệ tử kia ra rồi lập tức xoay người với tốc độ nhanh nhất về phía Phong Vân Đài.
Sau khi hắn rời đi, tên đệ tử kia thở gấp, thấy Diệp Thành đi về phía Phong Vân Đài, hắn cũng hoang mang đi theo: “Mau, mau, Diệp Thành tới Phong Vân Đài rồi”.
“Lần này lại có trò hay xem rồi”.
………
Phong Vân Đài trước nay đều là nơi náo nhiệt nhất của Hằng Nhạc Tông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên dưới Phong Vân Đài người người chen chúc nhau, từng cặp mắt đều chăm chú hướng lên hai bóng người trong trận đại chiến trên Phong Vân Đài.
Một bên đương nhiên là Hổ Oa, bên còn lại không cần nói cũng biết chính là thiếu niên Tề Vân.
Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn liên tục tấn công, nhưng ngặt nỗi vừa bước vào con đường tu luyện chưa lâu, lại thêm chưa từng tu tập qua bất kỳ huyền thuật nào nên cậu ta mình đầy thương tích.
Còn Tề Vân ra tay hết sức điêu luyện, né tránh rất nhẹ nhàng và tung đòn khiến Hổ Oa trọng thương. Hắn không giống như đang quyết đấu với Hổ Oa mà đang chơi với Hổ Oa.
“Ngươi đúng là yếu đuối, không đủ sức chống lại một đòn của ta”, Tề Vân bật cười, tung chưởng khiến Hổ Oa lại lần nữa ngã nhào. Đợi tới khi Hổ Oa ngã xuống đất thì mặt mày tái nhợt, máu đẫm một vũng.
Tề Vân lúc này thong dong phẩy quạt xếp, chậm rãi đi tới, cười khẩy: “Ngươi chỉ là tên bỏ đi ăn hại, Diệp Thành cũng thế mà thôi, không dám nhận lời thách đấu của Nhân Dương Phong ta, trốn như con rùa rụt cổ”.
“Ta không cho phép ngươi mắng ca ca của ta”, Hổ Oa nghiến răng, vẫn cố gắng đứng dậy, lảo đảo rồi một lần nữa vung côn.
“Chỉ dựa vào chút võ quèn của ngươi mà muốn làm ta bị thương?”, Tề Vân bật cười lạnh lùng, Ô Thiết Côn đánh tới đã bị hắn nắm chặt trong tay. Cho dù Hổ Oa có dùng lực thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
“Cút đi”, sau tiếng gằn giọng, Tề Vân đạp Hổ Oa ngã nhào.
Không đợi Hổ Oa đứng dậy, hắn lại lần nữa sát phạt tới, một đạo kiếm khí đánh gãy đầu gối Hổ Oa. Đạo kiếm khí thứ hai chém gãy xương chân Hổ Oa cứ thế đánh cho Hổ Oa tàn tạ.
“Ăn hại”, Tề Vân dùng một chân đạp vào mặt Hổ Oa, nghiến răng rồi lại bật cười không hề kiêng dè: “Các người đều là lũ ăn hại”.
“Không cho ngươi đụng đến ca ca của ta”, Hổ Oa vẫn cố liều mạng vùng vẫy, hai tay ôm chặt lấy chân Tề Vân.
Phụt!
Phụt!
Thế nhưng hai đạo kiếm khí tiếp theo lại lần nữa chém đứt hai đường kinh mạch của Hổ Oa.
Xong xuôi, Tề Vân mới nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới chiến đài, dưới đó xếp một cái bàn ngọc thạch, phía trước bàn có Tề Hạo của Nhân Dương Phong đang ngồi đó. Trông Hổ Oa bị đánh cho tàn tạ, hắn nhếch miệng cười tôi độc.
“Diệp Thành, đây chính là cái giá mà ngươi phải trả khi đụng đến ta”, Tề Hạo bật cười: “Ta lại muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ. Ta muốn cho ngươi tận mắt trông thấy người mà ngươi quan tâm sống không bằng chết”.
Vù vù vù!
Trong không trung chợt vang lên âm thanh khác thường. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đây chính là thanh kiếm sắt rất dày và nặng bay từ xa tới.
Thiên Khuyết.
Lập tức có người nhận ra thanh kiếm này.
“Diệp Thành tới rồi”, Thiên Khuyết đi trước mở đường, chủ nhân của nó nhất định đi sau.
Sau khi thanh Thiên Khuyết vang lên âm thanh và cắm trên Phong Vân Đài thì Diệp Thành cũng lao như bay tới, nhảy vọt lên Phong Vân Đài.
“Hổ Oa”, Diệp Thành không chần chừ, hắn lập tức tới đứng chắn trước người Hổ Oa, thấy Hổ Oa người đẫm máu, hắn cảm thấy tim mình nhói đau.
“Đại ca, huynh…huynh về rồi”, máu cứ thế chảy ra khỏi miệng Hổ Oa, khuôn mặt cậu nhóc bê bết máu, đôi mắt cũng nhoà cả đi.
“Sao đệ lại ngốc vậy chứ?”, Diệp Thành ôm Hổ Oa vào lòng, bàn tay áp chặt vào lưng Hổ Oa, liên tục đẩy chân khí vào cơ thể khiến Hổ Oa khôi phục cấm cố bị phá vỡ, bảo vệ tim mạch yếu ớt.
“Bọn…bọn họ trói tiểu Ưng và ông rồi, còn chửi ca ca là rùa rụt cổ. Đệ…đệ không cho bất cứ ai làm hại tới huynh, cũng không cho phép ai mắng chửi đại…đại ca”.
Nghe vậy, sống mũi Diệp Thành cay cay.
Trong lòng hắn thầm trách mình gây hoạ. Nếu không phải do hắn thì Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng không đến mức bị bắt nạt thế này.
“Diệp Thành”, phía dưới Phong Vân Đài, Tề Hạo giống như con sói hoang lao lên chiến đài, “ta đợi ngươi lâu rồi đấy”.
Diệp Thành không hề di chuyển, vẫn trị thương cho Hổ Oa. Mặc dù hắn không ngăn được âm mưu kẻ khác tiêu diệt Hổ Oa nhưng so với Tề Hạo mà nói thì hắn vẫn quan tâm Hổ Oa hơn.
Thấy Diệp Thành ngó lơ mình, Tề Hạo nổi cơn tam bành, hắn lập tức ra tay, tung ra một chưởng.
Diệp Thành không hề ra tay mà chịu một chưởng từ Tề Hạo, khoé miệng hắn rỉ máu. Hắn không muốn vì bất cứ hành động dư thừa nào mà làm lỡ việc trị thương cho Hổ Oa.
“Ta lại muốn xem xem ngươi trụ được đến bao giờ”, Tề Hạo điên cuồng vung tay, từng đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía Diệp Thành khiến Diệp Thành ho ra máu.
Thấy vậy, đôi mắt hung hiểm của Tề Hạo hằn lên ánh nhìn sắc lạnh.
Vút!
Sát kiếm trong tay, Tề Hạo chém về phía đỉnh đầu của Diệp Thành. Nhát kiếm này nếu chém xuống thì Diệp Thành chỉ còn đường chết.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo tiễn hồng phóng lên từ dưới chiến đài.
Tiễn hồng rất nhanh, chớp mắt đã tới.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau, trường tiễn đột nhiên bay tới khiến Tề Hạo thả lỏng kiếm.
“Mẹ kiếp, ngươi đúng là con chó điên”, sau tiếng chửi, Hùng Nhị tay cầm trường cung không biết chạy tới từ bao giờ. Một người trước nay không hay đụng tay vào chuyện người khác mà lúc này rõ vẻ phẫn nộ.
“Cũng muốn chết sao?”, Tề Hạo tức tối.
“Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Hùng Nhị lạnh giọng. Nhà họ Hùng và nhà họ Tề vốn có thù với nhau, nên Hùng Nhị đương nhiên sẽ không khách khí khi gặp Tề Hạo.
Thế nhưng hắn cũng lập tức tới bên Diệp Thành, không nói thêm gì mà nhét một viên linh đan vào miệng Hổ Oa.
“Xin lỗi, ta cũng vừa mới về tông môn”, vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hổ Oa, Hùng Nhị lại nói xin lỗi với Diệp Thành, nếu không phải vì hắn dẫn Diệp Thành tới chợ đen U Minh thì mấy người phía Hổ Oa cũng không đến mức thế này.
“Chúng ta là huynh đệ, nói những lời đó làm gì”, Diệp Thành nói rồi thu lại tay đang đặt trên lưng Hổ Oa: “Phiền ngươi chăm sóc Hổ Oa, ta đi diệt tên tạp chủng kia”.
Hùng Nhị gật dầu, dùng chân khí ngưng tụ thành cuộn mây đưa Hổ Oa xuống dưới chiến đài.
Chương 73: Chống lại Thiên Lôi Chú
Trên chiến đài, Diệp Thành đã quay người, xung quanh hắn sát khí lạnh lùng xuất hiện khiến những người xung quanh run rẩy.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ. Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng. Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại. Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên. Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau. Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu. Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”
“Mới mấy ngày không gặp, sao lại…”
Chỉ là bọn họ đâu biết rằng Diệp Thành sau khi đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám thì đã có được khả năng đối kháng trực diện với cảnh giới Chân Dương, cho dù không ở trạng thái ma đạo thì tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường không thế hạ gục hắn được.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Tề Hạo bên trên chiến đài đã lại lần nữa bị Diệp Thành đạp ngã.
“Nói, bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành sát khí ngút trời, mái tóc đen tung bay, đối mặt với Tề Hạo.
“Bị ta giết rồi”, Tề Hạo mặt mày mơ hồ, hắn giống như con ác ma giữ dằn, Diệp Thành chỉ muốn biết nhưng hắn lại không muốn nói cho Diệp Thành.
“Được lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, chân hắn đạp ra Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng di chuyển tới, tay vung ra một đòn bôn lôi chưởng.
Tề Hạo lại lần nữa phun ra máu, hắn bị đánh bay ra khỏi đó khiến chiến đài bị nứt thành khe.
Ha ha ha…!
Ha ha…!
Nào ngờ sau khi lảo đảo đứng dậy, hắn lại bật cười: “Diệp Thành, hôm nay ngươi phải chết”.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sức mạnh khiến hắn chộn rộn trong người.
“Tiểu tử, là Thiên Lôi Chú” Hùng Nhị bên dưới vội nhắc nhở.
“Thiên Lôi Chú?”
“Trận chiến trên Phong Vân Đài không phải cấm dùng Thiên Lôi Chú sao? Tên Tề Hạo này to gan quá đấy, không sợ tông môn xử phạt sao?”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Sư tôn của hắn là thủ toạ của Nhân Dương Phong, còn hắn là công tử của nhà họ Tề ở Nam Cương, chỗ chống lưng vững chắc như vậy, cho dù tông môn có trách tội xuống thì cũng phải nể mặt sư tôn và nhà họ Tề của hắn”.
“Vậy Diệp Thành lần này lành ít dữ nhiều rồi”.
Rầm!
Tiếng động trên chiến đài ngắt đi lời bàn tán bên dưới. Uy lực của Thiên Lôi Chú bất phàm, có khả năng dời non lấp bể, cả Phong Vân Đài đều ngập trong khói bụi.
“Diệp Thành”, sắc mặt Hùng Nhị thay đổi, định xông lên Phong Vân Đài nhưng vừa mới bước một bước thì liền đứng lại.
Chỉ thấy trong làn khói bụi mờ mịt kia có một bóng hình mơ hồ lảo đảo đứng dậy, sau đó từ từ bước ra.
“Đây…”, bên dưới chiến đài, người ta ngỡ ngàng.
“Đó chính là Thiên Lôi Chú đấy, vậy mà không chết sao?”
“Hắn có thể chống lại Thiên Lôi Chú, hắn ta là yêu nghiệt sao?”
“Không…không thể nào”, Tề Hạo trên chiến đài thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Diệp Thành đang từ từ đi ra. Uy lực của Thiên Lôi Chú hắn thừa biết, cho dù là hắn cũng không thể chống lại được Thiên Lôi Chú, thế mà Diệp Thành ở cảnh giới ngưng khí lại có thể làm được.
“Tiểu tử, ngươi bá đạo thật đấy”, Hùng Nhị nắm chặt tay, kích động hét lên.
Dưới hàng chục nghìn con mắt, khói bụi dần tản đi, Diệp Thành mình đầy máu chậm rãi bước ra, phía sau hắn là một chuỗi dấu chân màu máu.
Hắn đã không còn là hình người, quần áo rách nát tả tơi, máu me be bét, đặc biệt là phần sống lưng, vì Thiên Lôi Chú bùng nổ nên còn lộ ra phần xương ra ngoài.
Trông hắn lúc này như tu la từ dưới địa ngục đi lên.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú. Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường. Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên. Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Tề Hạo lại lần nữa ói ra máu, bên trong dòng máu kia còn mang theo nội tạng bị phá huỷ. Lần này Tề Hạo bại còn thảm hơn lần trước.
“Ngươi nhốt họ ở đâu?”, Diệp Thành túm cổ Tề Hạo, nhấc bổng hắn lên.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu”, Tề Hạo bật cười tôi độc, hắn vẫn rất cứng đầu.
“Được”, Diệp Thành nhếch miệng.
Phụt!
Sau dòng máu vừa phun ra, Diệp Thành với khuôn mặt lạnh tanh lại lần nữa kéo giật cánh tay của Tề Hạo xuống.
Ực!
Những người phía dưới chiến đài thấy mà không khỏi rùng mình. Đến cả Hùng Nhị cũng nuốt nước bọt cái ực, thầm nghĩ Diệp Thành thật tàn bạo.
Trận quyết chiến trên Phong Vân Đài hôm nay có lẽ là trận chiến nhuốm máu tanh nhiều nhất mà bọn họ từng thấy.
A…!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm. Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo. Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào. Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận. Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.
Thế nhưng đúng lúc này, một luồng uy lực từ xa di chuyển tới, bao trùm cả Phong Vân Đài khiến Diệp Thành cũng phải loạng choạng.
“Ngươi dám”, giọng nói lạnh lùng từ xa vọng lại, mang theo sát khí.
Chỉ thấy một bóng hình đen như ma quỷ thoáng qua, một bóng người đang nhanh chóng tiến tới. Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Thanh Dương Chân Nhân, thủ toạ của Nhân Dương Phong sao?
Chương 74: Ăn to nói lớn
Có lẽ vì uy lực của Thanh Dương Chân Nhân quá mạnh nên Diệp Thành ói ra máu liên tục.
“Thả Hạo Nhi ra”, Thanh Dương Chân Nhân phẫn nộ, khí thế mạnh mẽ cứ thế kìm hãm Diệp Thành.
“Trưởng lão, trận quyết đấu trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, người coi thường môn quy sao?”, Diệp Thành không chịu khuất phục, hắn nhìn thẳng vào Thanh Dương Chân Nhân. Đã đụng tới Cát Hồng, hắn cũng không nề hà làm phật lòng thêm Thanh Dương Chân Nhân.
Nghe Diệp Thành nói vậy, Thanh Dương Chân Nhân mặt lạnh thấy rõ. Ông ta không dám ra tay vì sợ Tề Hạo trong tay Diệp Thành xảy ra vấn đề gì. Tề Hạo chính là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cảnh, nếu như Tề Hạo gặp chuyện gì khi ở chỗ ông ta thì ông ta sẽ gặp rắc rối to.
Ông ta xem xét tình hình rồi lập tức rút ra một cái túi đựng đồ ném trên mặt đất mà hạ giọng nói: “Ngươi không phải muốn có linh thạch sao? Linh thạch ta cho ngươi, thả người cho ta”.
Diệp Thành liếc nhìn túi đựng đồ trên mặt đất rồi bật cười lạnh lùng: “Trưởng lão, người có biết đồ nhi của người phạm phải tội tày trời thế nào không? Chỉ một nghìn linh thạch mà hắn muốn bán đứng cái mạng của mình, vậy thì cái mạng của hắn cũng rẻ mạt quá”.
“Tội tày trời?”, Thanh Dương Chân Nhân lên giọng, “ta lại muốn nghe xem đồ nhi của ta mắc phải tội tày trời gì”.
“Chiến đấu trên Phong Vân Đài cấm dùng Thiên Lôi Chú, đó chính là tội chết. Tông môn cấm đệ tử sát hại linh thú trong môn, kẻ phạm tội giết không tha. Tông môn cấm làm hại trưởng bối, kẻ phạm tội quy vào tội chết. Tề Hạo làm hại tiền bối Trương Phong Niên, và ba tội còn lại hắn cũng mắc phải”.
Diệp Thành liệt ra ba tội trạng của Tề Hạo sau đó nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân: “Trưởng lão, chỉ cần một tội thôi là Tề Hạo cũng đã được quy vào tội chết rồi, người cho rằng người đưa một nghìn linh thạch là nhiều hay ít?”
“Ngươi…”, Thanh Dương Chân Nhân như muốn phát điên nhưng ông ta cố gắng hít thật sâu kiềm chế cơn phẫn nộ: “Diệp Thành, ngươi có biết thân phận của Tề Hạo không hả?”
“Nhà họ Tề ở Nam Cương”, Diệp Thành nhìn Thanh Dương Chân Nhân cười nói, “nhưng vậy thì đã sao? Đã vào Hằng Nhạc Tông thì hắn phải tuân thủ môn quy, cho dù có là con của Thiên Vương thì phạm phải đại tội trong tông môn cũng khó tránh khỏi kết cục bị xử phạt”.
Thanh Dương Chân Nhân thật sự nổi giận, cho dù thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại có thể cứng đầu như vậy, nhưng vì sự an toàn của Tề Hạo, ông ta vẫn cố gắng trấn tĩnh: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Người nói đồ nhi bảo bối của người nói ra tiền bối Trương Phong Niên ở đâu, còn nữa, muốn chuộc cái mạng của hắn thì giao một trăm nghìn linh thạch ra, nếu không thì người có thể thông báo cho nhà họ Tề ở Nam Cương tới nhận xác Tề Hạo, Diệp Thành con nói được làm được”.
“Một…một trăm nghìn linh thạch”, lời nói của Diệp Thành khiến tất cả những người bên dưới đều há hốc miệng.
“Nhiều không vậy?”, Hùng Nhị bật cười, “một trăm nghìn linh thạch mua một mạng người, ta cảm thấy hơi ít”.
“Diệp Thành, chuyện gì cũng nên để cho mình một con đường lui, ngươi có biết hành động hôm nay của ngươi sẽ mang lại hậu quả gì không?”, giọng Thanh Dương Chân Nhân càng lúc càng lạnh lùng.
“Cái mạng hèn này của con chỉ có một, trưởng lão muốn lấy thì cứ lấy”.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước rồi”, Thanh Dương Chân Nhân gằn giọng, huyễn hoá bàn tay định giáng vào Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này một luồng khí thế lớn mạnh truyền từ phía xa tới, sau đó, giọng nói lạnh lùng vang vọng: “Thanh Dương, ông cũng coi thường môn quy sao?”
“Đạo Giới, ông cũng bao che cho tên nghịch đồ này sao?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn về một hướng.
“Cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không thể nói bừa”, Đạo Giới thản nhiên đáp, “Tề Hạo đồ nhi của sử dụng Thiên Lôi Chú trên Phong Vân Đài là thật, hãm hại linh thú tông môn cũng là thật, còn Trương Phong Niên mặc dù bị phế đi tu vi và bị đuổi xuống núi nhưng dù sao cũng cùng hàng với ông, có thể coi là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông. Đồ nhi của ông đánh ông ta bán sống bán chết. Nếu luận tội thì ông nghĩ Tề Hạo còn cơ hội được sống sao?”
“Ông…”, giống như vẻ mặt của Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân bị Đạo Giới nói cho tới mức không thể phản bác lại.
“Nếu nói đồ nhi của ông gan to bằng trời thì ông có dám nói mình không có trách nhiệm không?”, lời của Đạo Giới lại vang lên mang theo ý chỉ trích Thanh Dương Chân Nhân, “Là sư phụ thì trước tiên cần dạy đồ đệ làm người chứ không phải dạy hắn khoa trương hống hách”.
“Hay lắm, vỗ tay”, chỉ có mình tên béo Hùng Nhị lúc này là mặt mày dãn ra, vỗ tay đôm đốp.
Nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân, sau khi bị Đạo Giới chỉ trích, mặt ông ta nóng bừng cả lên.
Nói về Đạo Giới thì ông ta và Đạo Giới cùng vai vế với nhau, bị dạy dỗ như vậy đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, thế nhưng Đạo Giới nói có lý, Tề Hạo khoa trương hống hách gây nên hậu hoạ như ngày hôm nay, người làm sư tôn như ông ta sao có thể không liên quan được?
Quả vậy, sư phụ đưa vào tông môn nhưng tu hành phải do cá nhân từng người. Có điều thân làm sư phụ lại dạy ra một đồ đệ thế này quả thực là mất mặt.
Thanh Dương Chân Nhân hít vào một hơi rồi lại cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, ném túi đựng đồ xuống đất: “Thả người”.
Diệp Thành không thả người luôn mà liếc mắt với Hùng Nhị đứng bên dưới chiến dài.
“Hiểu”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, nhặt ngay lấy túi đựng đồ, mở ra nhìn vào bên trong rồi mới gật đầu với Diệp Thành: “Một trăm nghìn linh thạch, không hơn không kém”.
“Thật sao?”, các đệ tử bên dưới nghe vậy thì kinh ngạc, chỉ muốn nhảy lên. Một trăm nghìn linh thạch đối với bọn họ mà nói quả là một con số đến nghĩ còn không dám nghĩ tới.
“Còn không thả người?”, Thanh Dương Chân Nhân rít lên.
Chương 75: Xót xa
“Đồ nhi của người còn chưa nói cho con biết Trương Phong Niên tiền bối ở đâu”, Diệp Thành nhướng vai.
Thanh Dương Chân Nhân tức muốn nổ phổi, ông ta lập tức biến ra một đạo linh quang đánh vào người Tề Hạo đã ngất đi từ bao giờ.
Có ngoại lực tác động, Tề Hạo từ từ mở mắt. Thấy Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thấy phao cứu mạng: “Sư tôn, sư tôn cứu con với”.
Bốp!
Thanh Dương Chân Nhân phẫn nộ phất vạt áo bạt cho Tề Hạo một cái dù đang ở khoảng cách xa: “Nghiệt đồ, ngươi nhốt Trương Phong Niên ở đâu?”
Tề Hạo bị bạt cho ngẩn người, sau khi phản ứng lại hắn mới nói bằng giọng bất định thần chí: “Ở…ở sau núi ạ”.
Sau khi nói xong, hắn lại ngất lịm đi.
“Giờ có thể thả người rồi chứ?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành với con mắt sắc lạnh.
Hôm đó Cát Hồng trên Phong Vân Đài cũng trở thành trò cười, còn Thanh Dương Chân Nhân hôm nay cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Hiện giờ ông ta không khác gì Cát Hồng ngày hôm đó, mất thể diện vả lại còn phải bỏ linh thạch ra mà thậm chí còn phải bỏ nhiều hơn Cát Hồng cả trăm lần. Lần này quay về không thể tránh khỏi bị người của hai tông môn khác chê cười được.
“Được thôi”, Diệp Thành vẫn không có ý định thả người, hắn lại liếc mắt sang nhìn Hùng Nhị.
Hắn thận trọng quen rồi. Tề Hạo nói giấu Trương Phong Niên ở sau núi, ai mà biết được là thật hay giả. Ai có thể đảm bảo được bọn họ còn sống hay đã chết. Tốt nhất vẫn nên phái người đi kiểm tra.
“Hiểu”, không cần Diệp Thành lên tiếng, Hùng Nhị hiểu ý luôn. Tên béo xoay người chạy một mạch ra sau núi.
“Trưởng lão, xin đừng trách con, thận trọng một tí vẫn hơn mà”, Diệp Thành nhìn Thanh Dương Chân Nhân cười nói, “người cầu cho Trương Phong Niên tiền bối còn sống đi, nếu không thì cho dù cả một trăm nghìn linh thạch cũng không giữ được mạng của đồ nhi mà người chăm sóc đâu”.
“Ngươi cứ nhớ chuyện ngày hôm nay cho ta, rồi có ngày ta tìm ngươi tính sổ”, Thanh Dương Chân Nhân nói không hề có ý che giấu ý tứ.
“Cái mạng hèn của con chỉ có một, muốn lấy thì người cứ lấy bất cứ lúc nào”.
Hùng Nhị đi rất nhanh rồi quay lại, vả lại còn ngưng tụ vân đoàn, kéo Trương Phong Niên và tiểu Ưng đang hôn mê về đây.
Thấy bọn họ còn thở, Diệp Thành thở phào nhưng sau khi thấy từng vết thương trên cơ thể Trương Phong Niên và tiểu Ưng, mắt hắn lại như được phủ thêm lớp hàn băng.
“Đồ đệ của người người đưa hắn đi”, có lẽ vì quá tức giận, Diệp Thành cứ thế đẩy Tề Hạo xuống đất còn Tề Hạo đang hôn mê lại lần nữa ói ra máu, cho dù có đưa hắn về thì hắn cũng phải nằm liệt giường hồi lâu.
“Ngươi đã khiến ta tức giận thật sự rồi đấy”, Thanh Dương Chân Nhân cuối cùng cũng nhìn Diệp Thành sau đó phất áo đưa Tề Hạo đi, trước khi đi còn không quên lấy cánh tay bị giật xuống của Tề Hạo bỏ vào túi áo.
Sau khi Thanh Dương Chân Nhân rời đi, Diệp Thành mới phun ra máu, hắn khuỵ xuống đất.
Vì cố gắng chống lại Thiên Lôi Chú nên hắn đã trọng thương, không chết đã là may lắm rồi. Có thể cầm cự đấu lại Thanh Dương Chân Nhân lâu như vậy quả thực là giới hạn chịu đựng của hắn.
“Diệp Thành”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, đỡ lấy Diệp Thành.
Trận chiến trên Phong Vân Đài hôm nay lại được loan đi khắp Hằng Nhạc Tông.
Cái gan của Diệp Thành thật to, hắn đã trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà tửu của các đệ tử trong Hằng Nhạc Tông. Tên đệ tử thực tập này nổi tiếng khắp tông môn.
Vả lại rất nhiều đệ tử khi bàn tán còn nhìn sang Thiên Dương Phong.
“Nói về tam đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đã đắc tội với cả ba người, tiếp theo liệu có phải là Thiên Dương Phong không?”
“Không phải chứ? Diệp Thành mặc dù to gan nhưng cũng sẽ không chủ động đi đụng vào ai”.
“Ta thấy cũng phải”.
“Ôi chao, chống lại Thiên Lôi Chú sao?”, khi thủ toạ Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo nghe đệ tử bẩm báo xong thì không khỏi ngỡ ngàng.
“Sư tôn…”
“Đừng nói gì cả”, Chung Lão Đạo ôm lấy ngực. Một kỳ tài có thể chống lại cả Thiên Lôi Chú mà không chết, thế mà ông ta lại bỏ qua một nhân tài như vậy, không xót xa mới lạ.