• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 61-65

Chương 60: Ngộ kiếm

Diệp Thành rất tự nhiên, hắn dựa người vào lưng Hùng Nhị, dùng tay nhấn nhấn Hùng Nhị, rồi cau mày hỏi: “Nghe nói quặng linh thạch tự nhiên của nhà họ Hùng các ngươi mỗi năm thu hoạch không hề ít, thật sự là vậy sao?”

Nghe vậy, Hùng Nhị bày ra bộ mặt tức giận: “Đừng nói tới cái quặng đó nữa, vì nó mà nhà họ Hùng ta gặp không biết bao nhiêu rắc rối, linh thạch có được còn không đủ để người trong tộc dùng để khám bệnh nữa”.

“Không phải chứ?”, Diệp Thành cảm thấy khó tin, “ở Nam Cương của Đại Sở ngoài nhà họ Tề ra thì còn ai dám đụng tới nhà họ Hùng chứ?”

“Thiếu gì chứ”, Hùng Nhị mắng chửi: “Nhà họ Tề liên tục gây rắc rối, còn mấy đám tản tu kia thì chẳng khác gì sói đói, giống mấy lão già tham gia bán đấu giá kia chẳng thiếu lần gây sự với nhà ta, như vậy đủ rồi chứ? Nhà họ Hùng nuốt cũng không trôi, lại phải chia cho bọn họ, còn đám sói lang kia lại chẳng an phận, nếu không phải ông ta còn sống trên đời này thì nhà họ Hùng đã bị thôn tính lâu rồi”.

“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, Diệp Thành lẩm bẩm, đừng thấy thế gia bề ngoài long lanh nhưng thực ra lại là cái cây phải chịu cảnh gió bão.

Diệp Thành lắc đầu rồi quay người đi ra khỏi phòng Hùng Nhị. Về phòng mình, hắn khoanh chân ngồi lên giường.

Hắn tịnh dưỡng, môn pháp Man Hoang Luyện Thể lập tức được vận chuyển.

Rắc!

Rắc!

Chẳng mấy chốc, trong cơ thể hắn vang lên những âm thanh xương cốt va chạm vào với nhau, chân hoả bao lấy kinh mạch và xương cốt trong cơ thể hắn, cảm giác đau đớn khiến hắn không khỏi rít lên, nhưng hắn lại sợ kinh động tới Hùng Nhị nên cố gắng kiềm chế lại.

Man Hoang Luyện Thể được ba canh giờ là đến dưỡng gân cốt bằng linh dịch, cả quá trình mất sáu tiếng.

“Tu vi ngưng khí tầng thứ tám đã được củng cố”, Diệp Thành xoay xoay cơ thể cứng ngắc, cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn lấy ra Thiên Canh Côn Trận.

“Năm trăm nghìn linh thạch”, nhớ tới cái giá của Thiên Canh Côn Trận, Diệp Thành không khỏi xót xa, nhưng vì Hùng Nhị có thể có được một bộ huyền thuật về côn tốt nên hắn cho rằng bỏ ra bằng ấy tiền cũng xứng đáng.

Cổ quyển của Tàng Thư Các vẫn mang theo phong ấn, bị hắn phá bỏ. Lúc này hắn mới tận dụng ánh nến yếu ớt quan sát kỹ sự kỳ diệu của Thiên Canh Côn Trận.

Không nhìn thì không biết, chứ nhìn rồi lại có lợi với hắn hơn.

Côn và thương giống nhau, là hai loại khó tu nhất trong các loại binh khí, còn Thiên Canh Côn Trận không những giới thiệu tỉ mỉ về sự kỳ diệu của côn mà còn giải thích rất nhiều môn pháp.

Thiên Canh Côn Trận phân công trận và thủ trận, thuộc loại huyền thuật được hợp nhất giữa tấn công và phòng ngự, tu luyện chí đại thành, dựa vào hư ảnh của côn để tạo ra côn trận, chắc chắn là một bộ huyền thuật hiếm có trên đời.

Sau vài canh giờ lĩnh hôi, hắn cũng phá được một phần huyền diệu trong côn pháp. Côn mặc dù khó tu nhưng một khi tu tới Chí Đại Thành thì tuyệt đối không hề kém cạnh so với loại hyền pháp tu luyện nào của linh khí cả.

“Không tồi”, nghĩ rồi, hắn nhảy lên, sau đó rút ra một cây trường côn trong túi đựng đồ.

Vút!

Vút!

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng vang lên từng âm thanh đi côn. Môn pháp về Thiên Canh Côn Trận hiện lên trong đầu Diệp Thành còn hắn cứ thế thi triển.

Không biết từ bao giờ, tốc độ sử dụng côn của hắn không ngừng tăng thêm.

Lúc này, hắn trở thành trung tâm, xung quan hắn hiện lên từng đường côn hư ảnh, những đường côn ảnh này mặc dù phức tạp nhưng nếu quan sát kỹ thì chúng rõ ràng là quỹ đạo mà côn di chuyển.

Cũng không biết mất bao lâu côn ảnh càng lúc càng nhiều lên, và hình thành nên côn trận xung quanh Diệp Thành.

Lúc này hắn mới thu lại côn pháp, hả ra một hơi mang theo tàn khí.

“Huyền pháp của côn quả nhiên khó tu luyện”, sau khi nghiêm túc dùng côn thi triển, Diệp Thành phát hiện ra tu côn có nhiều kiến thức khó hiểu, chẳng trách mà nhiều tu sĩ không chọn tu côn.

Có điều cứ tu luyện như vậy thì hắn cũng không phải không thu về được gì.

“Thiên Canh Côn Trận có thể dùng côn ảnh hình thành nên côn trận với thế tấn công và phòng bị, nếu dùng kiếm thì có thể dùng kiếm ảnh để hình thành nên kiếm trận với thế tấn công và phòng bị không?”

Diệp Thành ngồi trên đầu giường, hắn thắc mắc, chỉ mong tìm được manh mối tương thông giữa côn và kiếm. Nếu vậy thì hắn tự nhận phòng ngự và tấn công của mình có thể tăng cao.

Sau một canh giờ suy tư, hắn càng cảm thấy có thêm động lực. Nói làm là làm, Diệp Thành lại lần nữa bật người. “Vút” một tiếng, hắn rút thanh kiếm Xích Tiêu ra.

Xuất kiếm, thu kiếm, hồi chuyển, chém ngang…

Mỗi một lần xuất chiêu hắn đều thi triển theo môn pháp của Tàng Thư Các, tốc độ không nhanh, mà ngược lại còn rất chậm.

Một loạt các động tác được di chuyển, Diệp Thành lúc cau mày, lúc thư thái.

Hắn nhận ra côn và kiếm mặc dù có điểm tương đồng nhưng lại có nhiều điểm không giống nhau, lấy huyền pháp của côn để tu luyện rõ ràng rất khó để thực hiện, hắn đang tìm điểm chung tối ưu của hai loại này, như vậy mới có thể ngộ ra được Thiên Canh Trận Pháp tương tự như Thiên Canh Côn Trận.

Vút!

Vút!

Thanh kiếm của Diệp Thành không ngừng chém ra, mỗi lần di chuyển đều mang theo kiếm ảnh.

Còn tốc độ của hắn cũng theo đó mà không ngừng tăng lên, kiếm ảnh lấy hắn làm trung tâm rồi hiện lên ngày càng nhiều hơn, thế nhưng trông lại hết sức phức tạp. Mặc dù có hình ảnh của kiếm trận nhưng vì khả năng phòng ngự và tấn công quá thấp nên rất dễ bị công phá.

Gần tới sáng, Diệp Thành mới thu kiếm về.

Phù!

Lại là hơi thở mang theo tàn khí, hắn xoay người bước xuống giường, hai tay ôm lấy phần sau đầu, khẽ nhắm mắt, huyền pháp về côn và huyền pháp về kiếm được thu lại.

Từ Thiên Canh Côn Trận ngộ ra được Thiên Canh Kiếm Trận rõ ràng không phải là việc một sớm một chiều.

Hắn hiểu rõ điều này. Sự xuất hiện của một bộ huyền thuật không phải dễ dàng, cần thời gian và kinh nghiệm chiến đấu thực tế để cọ sát.

“Các vị tiền bối đã có thể ngộ ra Thiên Canh Côn Trận vậy thì ta cũng có thể ngộ ra Thiên Canh Kiếm Trận, thời gian không phải là vấn đề, mà cái cần chính là cảm ngộ”.
Chương 61: Đấu giá đan dược

Một ngày mới lại bắt đầu, buổi đấu giá cuối cùng ở chợ đen U Minh sắp diễn ra.

Người đến tham gia buổi đấu giá hôm nay nhiều hơn hai ngày trước nhiều, khắp nơi đều là người.

“Ngày đầu tiên đấu giá binh khí, ngày thứ hai đấu giá mật pháp huyền thuật, ngày thứ ba đấu giá linh đan, trông bộ hôm nay đấu giá đan dược”, Diệp Thành đưa mắt nhìn xung quanh rồi lẩm nhẩm.

“Đương nhiên rồi, linh đan hôm nay rất có khả năng có thể thay đổi được cục diện của Đại Sở sau này”.

“Thật sao?”

“Ngươi có biết cảnh giới Thiên không?”, Hùng Nhị quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Thừa lời”, Diệp Thành mắng chửi một câu, “tu sĩ có sáu tầng cảnh giới, cảnh giới Thiên cần tu vi Đỉnh Phong, một người có cảnh giới này thì có thể bảo vệ một tông môn hàng nghìn năm không phải lo sợ vấn đề gì cả”.

“Vậy thì đúng rồi”, Hùng Nhị thần bí ghé lại, khẽ giọng hỏi: “Ngươi có biết đan dược đấu giá ở đây là gì không?”

Nghe vậy, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Thiên tịch đan”.

“Thiên tịch đan?”, Diệp Thành sững người, “nghe có vẻ như nó có thể giúp người ta đột phá lên cảnh giới Thiên?”

“Nghe nói vậy”, Hùng Nhị đáp lời, “trong các thế lực ở Đại Sở, người ở cảnh giới Không Minh rất nhiều, cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng không phải hiếm, còn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thừa, nhưng nếu có Thiên Tịch Đan thì những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có thể tiến giới, lên cảnh giới Thiên. Ngươi nói như vậy có mạnh không?”

Nghe Hùng Nhị nói vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.

Nếu như Thiên Tịch Đan thật sự có công hiệu như vậy thì hôm nay chính là ngày chiến đấu quyết liệt ở chợ đen U Minh rồi.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu một thế lực nào đó có người đột phá lên cảnh giới Thiên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cục diện của Đại Sở, lời của Hùng Nhị không phải đe doạ, bởi người có tu vi ở tầng cảnh giới này quá mạnh.

“Nhìn đi, buổi đấu giá hôm nay chắc chắn sẽ rất kịch liệt”, Hùng Nhị nói tiếp: “Các lão tổ của các thế lực bao gồm lão tổ nhà họ Hùng ta cũng tới. Tất cả đều muốn có được Thiên Tịch Đan để một bước lên tiên. Nên biết rằng người ở cảnh giới Không Minh có thể sống tới một nghìn tuổi, những người già cả tuổi gần đất xa trời không phát điên vì nó mới lạ”.

Nói tới đây, Hùng Nhị tỏ ý bảo Diệp Thành nhìn về phía lầu hai: “Thấy chưa, buổi đấu giá hôm nay trên kia không có bóng người, bọn họ sau khi dị dung thì đã chen vào dòng người ở lầu dưới của Tàng Long Các rồi”.

“Ý của ngươi là?”

“Thiên Tịch Đan có sức ảnh hưởng rất lớn, ai mà ngu ngốc đến nỗi để người ta nhìn rõ dung mạo của mình”, Hùng Nhị nói, “ta dám nói như vậy đấy. Hôm nay nếu như thế để người ta biết được người có Thiên Tịch Đan là ở phía Thị Huyết Điện thì sau buổi đấu giá, người của Thị Huyết Điện này nhất định sẽ bị toàn bộ các thế lực truy sát, cho dù không giết chết được bọn họ thi các thế lực khác của Đại Sở cũng rất nhanh chóng liên thủ lại với nhau, tấn công Thị Huyết Điện. Đương nhiên, nếu như tam tông và người của các thế gia khác có được Thiên Tịch Đan thì cũng có kết cục như vậy thôi”.

“Nói vậy thì sau buổi đấu giá hôm nay, bên ngoài chợ đen U Minh không tránh khỏi cảnh tàn sát đẫm máu rồi”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Trên lý thuyết là vậy”, Hùng Nhị gật đầu: “Cho nên người của các thế lực tới đây tham gia đấu giá đều sẽ dốc sức che giấu dung mạo và khí tức của mình, chỉ sợ bị người ta phát hiện”.

“Vậy Thiên Tịch Đan của Thiên Huyền Môn có khác gì thứ để cho các thế lực khác đánh nhau đâu? Ta bắt đầu nghi ngờ động cơ của Thiên Huyền Môn rồi đấy”.

“Người ta bán Thiên Tịch Đan đã là may lắm rồi, còn có được nó hay không và có thể quay về an toàn hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Người ta cũng không ép ngươi mua, phải không?”

“Xem bộ kẻ mạnh của các thế lực sớm đã ẩn náu bên ngoài chợ đen rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Kẻ mạnh tới tiếp ứng nhất định không phải là con số nhỏ”.

“Xem ra ngươi cũng không phải là ngốc.

“Thôi còn chần chừ gì nữa, đi thôi. Đợi sau khi có được vật đấu giá, các thế lực hỗn chiến thì chúng ta sẽ thành bia đỡ đạn thôi”.

“Người ta đều đi tranh Thiên Tịch Đan rồi, ai quan tâm chúng ta chứ”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Yên tâm, ta tới đây không phải lần đầu, không sao đâu”.

Lúc này, cánh cửa của Tàng Long Các đã đóng lại. Người uống trà, người ngồi ung dung nhàn rỗi, giống như Hùng Nhị nói, trên lầu hai lúc này trống trơn không thấy bóng người.

Diệp Thành đảo mắt nhìn những người xung quanh, toàn những gương mặt lạ lùng, căn bản đều đã dị dung.

Nghĩ vậy, hắn nghiêng đầu sang nhìn một lão già tóc đen bên cạnh mình, rồi nhìn từ đầu tới chân, nói không chừng đây là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, mà cũng không ngoại lệ đó là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông.

“Sao ta lại thấy khắp nơi đều là bẫy thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Đó là việc của kẻ mạnh, chúng ta chỉ là con kiến mà thôi”, Hùng Nhị lại nghĩ thoáng hơn, “nếu như nhà họ Hùng ta có được thì đó mới là điều đáng chú ý”.

Chẳng mấy chốc, trên cao đài, Dương Các Lão sải bước đi lên. Ông ta đảo mắt nhìn xuống dưới một lượt rồi hắng giọng: “Buổi đấu giá, bắt đầu”.

Nói rồi, ông ta rút ra một cái hộp ngọc từ trong ngực.

Hộp ngọc mặc dù được đóng rất kỹ nhưng người ta có thể ngửi thấy mùi đan dược toả ra từ trong đó.

“Kiến Cốt Đan, về công dụng của nó thì chắc ta không cần phải giới thiệu gì thêm nhỉ? Giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không được dưới một nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá”.

“Năm trăm nghìn”, Dương Các Lão vừa dứt lời, bên dưới lập tức có người giơ bảng.

“Sáu trăm nghìn”.

“Ta trả tám trăm nghìn”.

Mới viên đan dược đầu tiên mà đã khiến người ta chú ý như vậy rồi. Linh dược hôm nay nhất định tạo nên bầu không khí sục sôi.
Chương 62: Thiên Tịch Đan

Sau vài hồi đấu giá, Kiến Cốt Đan đã được một lão già mặc đồ xanh mua với giá một triệu năm trăm nghìn.

Sau tiếng búa của Dương Các Lão, ông ta lại lấy ra một hộp ngọc được đóng kín.

“Tẩy Tuý Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Sáu mươi nghìn”, điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là người trả giá đầu tiên chính là Hùng Nhị, tên này giơ bảng rất cao nhưng ngặt nỗi hắn lại hạn chế chiều cao.

“Cha ngươi không cho ngươi Tẩy Tuý sao?”, Diệp Thành bất ngờ nhìn sang Hùng Nhị.

“Ta mua cho vợ ta ta, hi hi hi”.

“Ôi chao, ngươi còn có vợ cơ à? Sao ta chưa từng nghe ngươi nói nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị từ trên xuống dưới, tên béo như đụn thịt này lại còn tìm được vợ, thật không biết cô nương nhà nào bị hắn dụ nữa.

“Một trăm nghìn”, hai người đang nói thì cái giá của Tẩy Tuý Đan đã được đẩy lên một trăm nghìn.

“Một trăm mười nghìn”, Hùng Nhị đập bàn đứng dậy hét to.

“Một trăm năm mươi nghìn”, lại một giọng nói nữa vang lên khiến người ta giật mình.

“Tên này, ông đây không thèm nữa”, Hùng Nhị tức điên người, hắn định tiếp tục đấu giá nhưng ngặt nỗi túi tiền của hắn lại chẳng cho phép hắn vung tay hơn, hoặc có thể nói là vì Nhị Đại Gia không cho hắn quá nhiều linh thạch.

Thấy Hùng Nhị mặt mày bí xị, Diệp Thành lại thấy áy náy, nếu không phải hắn vay Hùng Nhị ba trăm nghìn thì Hùng Nhị cũng không đến mức bị động như vậy.

Đương nhiên, vì Hùng Nhị không thể có được Tẩy Tuý Đan nên Diệp Thành sẽ bù đắp cho hắn. Tu luyện kinh tuý không phải chỉ có Tẩy Tuý Đan có thể làm được, hắn cũng có thể làm được. Hắn dùng chân hoả luyện kinh mạch và tuỷ cốt cho vợ Hùng Nhị còn tốt hơn nhiều so với dùng Tẩy Tuý Đan.

“Không đấu giá được thì thôi, việc vợ ngươi cần tôi luyện kinh mạch và cốt tuỷ, ta sẽ giúp”, Diệp Thành cười nói.

“Ngươi thì không được”.

“Được chứ”, Diệp Thành vỗ ngực. Có Man Hoang Luyện Thể cũng không phải là không được.

Cả hai người mải nói chuyện, bên dưới lại có một viên đan dược được đấu giá.

Đó là viên đan dược khiến nữ nhân kéo dài tuổi thanh xuân. Cứ tưởng là đan dược dùng cho nữ mà nào ngờ cả đám đàn ông lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

“Trong đám người này có quá bán là nữ nhân dị dung rồi”, Diệp Thành thở dài.

Tiếp tục đấu giá. Mỗi một món đồ Dương Các Lão lấy ra đều khiến bên dưới náo loạn.

Thời gian cứ thế dần trôi, trong lúc này, Hùng Nhị cũng đã vài lần ra tay và mua về được một gam đan dược tráng dương.

Còn Diệp Thành dành phần lớn thời gian để ngủ, không có tiền thì chỉ có thể ngủ thôi.

Có một món đồ có tới giá tám trăm nghìn, và được một kẻ mạnh không rõ danh tính mua lại.

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, Dương Các Lão mới rút ra một hộp ngọc sáng trong.

Nếu nói về hộp ngọc này thì trông quả thật rất cao quý vì nó được làm bằng linh ngọc, xung quanh còn phát sáng và trên mặt hộp ngọc còn khắc từng đường phù văn và ba đạo phong ấn và có thể nhìn thấu hộp ngọc, thấy được một viên đan dược màu tím nằm yên ắng bên trong.

“Thiên Tịch Đan”.

“Là Thiên Tịch Đan”.

“Cuối cùng cũng đợi được tới nó rồi”.

Hộp ngọc vừa được lấy ra, những cặp mắt bên dưới đều sáng cả lên, người nào người nấy ngồi thẳng nhìn chằm chằm vào hộp ngọc, khí tức cũng gấp gáp hơn. Nên biết rằng đan dược bên trong rất có khả năng là linh đan thay đổi được cục diện của Đại Sở sau này.

“Mau, mau, tới Thiên Tịch Đan rồi”, bên trong góc, Hùng Nhị vừa nhìn chăm chú hộp ngọc, vừa đẩy Diệp Thành.

“Tới rồi sao?”, Diệp Thành vội vẩng đầu nhìn viên linh dược màu tím kia.

“Đó chính là Thiên Tịch Đan sao?”, Diệp Thành liếm miệng.

“Lợi hại chứ?”

“Không liên quan gì đến chúng ta, có bán ngươi đi cũng không mua nổi đâu”.

Dưới con mắt của hàng chục người, Dương Các Lão đẩy hộp ngọc đựng Thiên Tịch Đan lơ lửng giữa không trung.

“Thiên Tịch Đan có thể hỗ trợ người ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên lên tới cảnh giới Thiên, đương nhiên chỉ là có thể, còn đột phá được tới cảnh giới Thiên hay không thì còn phải xem tạo hoá của ngươi nữa”.

Sau khi giới thiệu qua, Dương Các Lão điềm tĩnh nói: “Thiên Tịch Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không dưới một trăm nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá”.

“Năm…năm trăm nghìn?”, nghe cái giá này, có quá nhiều người không khỏi nuốt nước bọt.

Nếu không phải môn phái hoặc thế gia thì ai có nổi nhiều linh thạch như vậy. Rất nhiều người đã ý thức được Thiên Tịch Đan không hề có duyên với mình, chỉ tính cái giá khởi điểm thôi cũng đủ khiến bọn họ nghẹt thở rồi.

“Năm trăm năm mươi nghìn”, có điều có người vẫn rất giàu có, lập tức hét giá, và cũng không cần phải giới thiệu đây là ai nữa vì người này đã dị dung rồi.

“Sáu mươi nghìn”.

“Tám mươi nghìn”.

“Tám mươi nghìn mà đòi mua Thiên Tịch Đan? Ta trả một triệu”.

“Một triệu một trăm”.

“Một triệu ba trăm”.

Khi có người đầu tiên hét giá là kéo theo phản ứng dây chuyền, cả Tàng Thư Các như bùng nổ, vả lại mỗi người đều hét cái giá khiến người ta giật mình.

Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cái giá của Thiên Tịch Đan đã từ năm trăm nghìn lên tới hơn hai triệu.

“Hai triệu linh thạch có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi”, có người nói và không quên ngẩng đầu nhìn như thể đang nhìn ngọn núi linh thạch trước mặt mình vậy.

Mặc dù những người đấu giá đều đã dị dung nhưng hắn có một cảm giác chính là những kẻ mạnh của những thế gia và môn phái lớn còn chưa tham gia đấu giá, nói cho cùng thì bọn họ mới chính là nhân vật chính.

“Hai triệu ba trăm nghìn”.

“Hai triệu năm trăm nghìn”.

Bên dưới lại có người tiếp tục trả giá khốc liệt, cái giá của nó cũng theo đó mà tăng dần. Sau vài hồi đấu giá, nhiều người bị đẩy ra khỏi cuộc đấu giá, vài triệu linh thạch của bọn họ không đủ để đấu chọi, cũng có thể nói cuộc đấu giá Thiên Tịch Đan lúc này mới chính thức bắt đầu.

“Năm triệu”, quả nhiên trong đám người có người của thế lực lớn nâng mức giá mới. Thế lực lớn trong đám đông rất tường tận tình thế, cứ thế quyết chiến.

“Năm triệu linh thạch, đó là năm triệu linh thạch đấy”, Hùng Nhị cứ thế kéo Diệp Thành tỏ vẻ kích động.

“Biết đâu người trả giá là nhà họ Hùng”, vừa nói, Diệp Thành vừa lấy tay vỗ vào đùi Hùng Nhị sau đó nhéo hắn một cái.

Cái giá năm triệu trên trời lúc này đã khiến cho gần như tất cả những người ở đây đều bàng hoàng, tiếp sau đó mới là màn kịch hay tranh giành giữa các bên.
Chương 63: Quần hùng hợp lại

“Năm triệu năm trăm nghìn”, bên dưới lại có người tăng giá.

“Sáu triệu”.

“Sáu triệu năm trăm”.

“Không có lấy tám triệu linh thạch thì đừng mong đấu giá”, Diệp Thành lên tiếng. Và sự thật đúng là như vậy. Cái giá đã được đẩy tới sáu triệu năm trăm, đã vượt qua khả năng của những thế gia lớn.

“Nhà họ Hùng ta không có cửa rồi”, Hùng Nhị nhún vai.

“Sáu triệu năm trăm nhà họ Hùng có lẽ có đấy”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nói.

“Đương nhiên đủ tiền nhưng cũng có nghĩa rằng tài sản của nhà họ Hùng ta gần như đổ vào đây, Thiên Tịch Đan mặc dù quý giá nhưng cũng phải lượng sức, cho dù có được nó thì cũng chưa chắc có thể an toàn trở về, cho dù an toàn trở về thì lão tổ nhà ta cũng rất khó đột phá lên cảnh giới Thiên. Không phải Dương Các Lão nói rồi sao? Thiên Tịch Đan không phải là đan dược tuyệt đối có thể giúp người ta đột phá, có thể tiến giới hay không còn phải xem tạo hoá”.

Nói tới đây, Hùng Nhị lại lắc đầu bất lực: “Vì một viên đan dược như vậy mà khuynh gia bại sản thì nhà họ Hùng sẽ không cược”.

“Đúng vậy”, Diệp Thành gật gù. Một khi thua thì hậu quả thật khôn lường.

“Bảy triệu”, giá của Thiên Tịch Đan lại không ngừng tăng, các môn phái cũng tham gia vào, trong đó không thể thiếu bóng dáng của tam tông và Thị Huyết Điện.

“Bảy triệu năm trăm”.

“Tám triệu”.

Nhưng cái giá của Thiên Tịch Đan rõ ràng vẫn tăng và còn cao hơn tưởng tượng của Diệp Thành, lúc này nó đã lên tới gần chục triệu rồi.

“Chín triệu năm trăm, còn ai tăng giá không?”

Trong Tàng Long Các, Dương Các Lão đảo mắt một lượt, đôi mắt cay độc gần như có thể nhìn thấu dung nhan của người ta sau khi dị dung.

“Mười triệu”, rất nhanh sau đó, từ một góc khác lại vang lên tiếng nói khiến Diệp Thành và Hùng Nhị quay đầu sang nhìn, vì người hét giá chính là lão già tóc đen ngồi cạnh bọn họ.

Và xung quanh lúc này cũng đều đổ dồn con mắt về phía này. Dám ra cái giá mười triệu, đây chắc chắn không phải là đám tản tu hoặc người của thế gia. Ngoài tam tông và Thị Huyết Điện ra thì ai dám trả cái giá này chứ.

“Nhất điện tam tông, ông ta rốt cục là người của thế lực nào?”, Diệp Thành nhìn lão già tóc đen mà thầm nhủ.

Với con mắt của hắn thì đương nhiên không thể nhìn ra được lai lịch của người này, duy chỉ có một điều có thể khẳng định chính là lão ta là người của một thế lực trong nhất điện tam tông.

Hắn và Hùng Nhị lúc này đều hy vọng lão già bên cạnh là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông. Nếu Thiên Tịch Đan có thể được đem về Hằng Nhạc Tông một cách an toàn và không để người khác nhận ra thì biết đâu Hằng Nhạc Tông có thể có một người ở cảnh giới Thiên.

Và như vậy thì bọn họ lại có được chỗ dựa vững chắc lâu dài. Nhưng Hùng Nhị và Diệp Thành cũng biết lão già tóc đen này rất có thể là người của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện. Nếu như vậy thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói lại không phải là chuyện tốt.

Lão già tóc đen trả mười triệu, đương nhiên khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ xô về mình.

“Mười triệu linh thạch, còn ai tăng giá không?”, giọng nói của Dương Các Lão lại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Có điều rất lâu sau không ai lên tiếng.

Cộp.

Sau tiếng búa của Dương Các Lão vang lên, cuộc đấu giá Thiên Tịch Đan kết thúc, và chuỗi ngày đấu giá cứ ba năm một lần ở chợ đen U Minh cũng kết thúc tại đây.

Bên dưới người ta bắt đầu đứng dậy rời đi, mãi tới khi lão già tóc đen kia đứng dậy thì mới kinh động tới cả Tàng Long Các. Ở trong bóng tối không chỉ một người nhìn lão ta mà tất cả mọi người đều muốn biết thân phận của lão ta và hơn cả là muốn giết lão ta để đoạt lấy đan dược.

“Trông bộ lão ta muốn đem Thiên Tịch Đan trở về không phải là dễ rồi”, nhìn bóng người xung quanh, Diệp Thành thầm nhủ.

“Bên ngoài nhất định có người tiếp ứng cho ông ta”, Hùng Nhị khẽ giọng, “ta thấy khả năng cao là người của Thị Huyết Điện”.

“Là ai không quan trọng, đi thôi”.
Chương 64: Hỗn chiến tứ phương

Ra khỏi Tàng Long Các, Diệp Thành và Hùng Nhị cứ thế đi vào dòng người.

“Này, cầm lấy”, Hùng Nhị đưa hai tấm thiên phù cho Diệp Thành, “khi gặp nguy hiểm thì dùng Thiên Linh Chú trước rồi đến Thiên Hành Phù sau, những con người hung ác kia đều đi cướp Thiên Tịch Đan rồi, thông thường sẽ không có mấy ai làm phiền đến chúng ta đâu”.

“Sao ta lại thấy có dự cảm chẳng lành nhỉ?”, vừa nhận lấy Thiên Hành Phù, Diệp Thành lên tiếng luôn.

“Không sao đâu, đi theo ta, ta đảm bảo ngươi được an toàn”, Hùng Nhị tự tin đầy mình, kéo Diệp Thành đi ra ngoài.

Phía trước đã là lối ra của chợ đen U Minh, đám người đông như trẩy hội, vả lại chỉ cần là người tới đây tham gia đấu giá thì đều có sự chuẩn bị, phần lớn đều dùng các loại phù chú Thiên Hành Phù tương tự, vừa ra khỏi chợ đen là đã thấy từng toán người xô nhau chạy, tốc độ nhanh chóng mặt.

Những tu sĩ hạ đẳng này đúng là rỗi việc. Mà cũng đúng thôi, Thiên Tịch Đan đã được lấy đi rồi, chỉ cần là kẻ mạnh thì đều mong muốn được may mắn, lúc này ai mà nhàn rỗi đi đụng tới mình làm gì.

Đi thôi!

Vừa ra khỏi chợ đen, Diệp Thành và Hùng Nhị đã dán Thiên Hành Phù lên người, đi một mạch về phía Hằng Nhạc Tông.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi được mấy chục dặm.

“Nhìn kìa, ta nói không sai chứ?”, Hùng Nhị vừa chạy, và không quên rút ra một cái chân gà từ trong túi quần.

“Hy vọng có thể an toàn trở về”, Diệp Thành lại cảnh giác hơn, hắn chăm chú quan sát xung quanh.

Rầm!

Rầm!

Phía sau cả hai chợt vang lên tiếng động lạ, bọn chúng quay lại nhìn thì thấy một ngọn núi nhỏ ở phía xa bị người ta tung chưởng đánh sập.

“Khai chiến rồi”, cả hai vừa điều khiển tốc độ, vừa liếc về sau.

Việc này khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi. Nhìn từ xa về phía chợ đen U Minh, bóng người trong hư không thoắt ẩn thoắt hiện, huyền thuật diệu kỳ, ánh sáng mờ ảo trông rất náo nhiệt.

“Hay là chúng ta tới xem?”, Hùng Nhị nghiêng đầu sang hỏi Diệp Thành.

“Đừng có nhiều chuyện”, Diệp Thành mắng một câu, “đều là kẻ ác đánh nhau, quay lại đấy để chịu chết à?”

“Ta cũng chỉ nói thế thôi mà”.

Rầm! Bụp!

Hùng Nhị vừa dứt lời, phía xa lại có ngọn núi nhỏ sụp đổ, vả lại âm thanh còn to hơn ban nãy. Cả hai đưa mắt nhìn thì kinh ngạc vì đây là một cuộc đại chiến trong hư không, cứ đánh liên tục về phía bọn họ, vả lại số lượng người còn không hề ít, cứ đánh như vậy, trong hư không vang lên từng tiếng động to khủng khiếp, cho nên chỉ cần đi qua là có thể thấy máu tươi bắt vọt ra ngoài, vầng trăng hôm nay như được đeo thêm lớp mặt nạ máu mới.

“Sợ cái gì?”, Hùng Nhị hùng hổ, cứ thế ném cái chân gà đi rồi tăng tốc.

Diệp Thành cũng không lạc hậu, tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù rất nhanh nhưng một đám người đang đại chiến phía sau kia lại đều ở cảnh giới Không Minh, nếu luận về tốc độ thì còn nhanh hơn bọn chúng gấp mười mấy lần.

Quả nhiên, mới đó mà một đạo Thần Hồng đã xuất hiện rẽ ngang trời, một cơ thể người đầy máu, trông bộ bị thương không nhẹ.

“Mau đi”, thấy vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị tăng tốc, điên cuồng tháo chạy.

“Trốn đi đâu?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, mười mấy bóng hình đuổi tới, một người tay cầm thanh kiếm tím chém tới khiến người lúc trước cứ thế bị chém làm đôi.

Máu tươi đỏ rực cả bầu trời, một cái túi đựng đồ rơi lơ lửng trong không trung bị người kia đoạt lấy.

“Sao nào? Còn muốn thôn tính một mình à?”, điệu cười lạnh lùng vang lên, người vừa ra tay lập tức trở thành đối tượng bị tấn công, cả bầu trời ngập trong binh khí hỗn chiến, yêu thuật cứ thế được tung ra.

A….!

Tiếng hét chói tai vang lên, cho dù là thế lực mạnh thế nào thì cũng rất khó có thể cản lại được cuộc tấn công liên tiếp của mười mấy người ở cảnh giới Không Minh.

Rầm! Rầm!

Đùng!

Cả mặt đất hoang tàn còn Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này vì làn sóng của cuộc hỗn chiến nên đã bị đẩy bay đi.

Hùng Nhị ngã về phía đông, cơ thể tên béo va vài mười mấy cái cây phía sau rồi mới ngã vật ra đất, còn Diệp Thành lại thảm hơn, hắn ngã vào một tảng đá to, suýt chút nữa thì mất mạng.

Hự!

Vừa bò dậy, Diệp Thành ói ra cả miệng máu. Cuộc đại chiến khiến hắn mờ mắt, cũng có lẽ vì ở khoảng cách quá xa nên hắn không thể tìm thấy Hùng Nhị.

“Đáng chết”, thầm mắng một tiếng, Diệp Thành nép vào sau một tảng đá lớn, khuôn mặt hắn tái nhợt nhìn vào hư không.

Giữa không trung, mười mấy tên cảnh giới Không Minh vì một cái túi đựng đồ mà đánh nhau khốc liệt. Không chỉ có vậy, có lẽ vì bảo bối bên trong túi đựng đồ bất phàm nên thần hồng tứ phía bay tới, không cần nói cũng biết tất cả đều tham gia vào cuộc tranh đoạt.

“Đúng là một đám súc sinh”, Diệp Thành lại lần nữa ói ra máu, nhưng không dám nói to, hắn cố gắng hồi phục thương thế.

Phụt!

Phụt!

Liên tiếp hai đường máu giao nhau giữa không trung, cuộc hỗn chiến quá thảm khốc, cả hai tên ở cảnh giới Không Minh đánh nhau đến bại thân.

Rầm! Rầm!

Tiếng động trong hư không vang lên không ngớt, không chỉ ở đây mà những nơi khác cũng không yên bình. Không lâu trước đó, những người còn ung dung ngồi ở Tàng Long Các đấu giá, lúc này lại đánh nhau ầm trời, nơi nào cũng chỉ toàn bóng người.

“Tiểu tử, còn sống không?”, sau tảng đá to, truyền âm phù đằng sau lưng Diệp Thành chợt phát sáng, bên trong đó vang lên giọng nói của Hùng Nhị.

Nghe vậy, Diệp Thành thở phào, có truyền âm chứng tỏ Hùng Nhị còn sống.

“Suýt thì ta bị ngươi hại chết rồi”, Diệp Thành mắng vào truyền âm phù.

“Ngoài ý muốn, chỉ là sự cố thôi”, trong truyền âm phù, Hùng Nhị ho hắng, “mau chuồn, nơi này không ở được lâu, ngươi đi về phía tây, ta đi về phía đông, chúng ta gặp nhau ở Hằng Nhạc Tông, cẩn thận đấy”.

“Ngươi cũng vậy”, sau khi nhìn vào hư không lần cuối, Diệp Thành cứ thế lảo đảo bỏ chạy về phía đông.

Tấm Thiên Hành Phù thứ hai dán lên đùi, tốc độ của hắn càng nhanh hơn, có điều ông trời vẫn chẳng thương hắn gì, vừa mới chạy đi chưa được mấy bước thì trong không trung lại đã vang lên âm thanh dữ dội.

Quay đầu nhìn, Diệp Thành phát hiện đó là một cái bàn bát quái, chắc chắn là một binh khí đại sát của một tông nào đó, uy lực đúng là kinh thiên động địa. Diệp Thành vừa mới dùng Thiên Hành Phù chỉ sợ lại bị dìm xuống.

“Chơi lớn đấy”, Diệp Thành đứng dậy, lảo đảo chạy vào một rặng núi.

Rầm!

Hắn vừa đi vào thì trong hư không vang lên tiếng động, một bóng người đầy máu lảo đảo đi từ trong không trung.

Là lão già tóc đen có được Thiên Tịch Đan”, Diệp Thành nhận ra người này, thần sắc của lão ta trông rất dị thường. Lão già tóc đen có được Thiên Tịch Đan nên nhất định bị nhiều kẻ mạnh khác nhằm vào, đây không phải là một tin tốt, điều đó có nghĩa rằng rặng núi này sẽ trở thành chiến trường của đám tu sĩ mạnh kia thôi.

Quả nhiên, lão già tóc đen kia vừa bay lên trời thì phía sau đã có biết bao nhiêu thần hồng đuổi tới.

Gừ!

Phía đông, có linh thú rống lên rồi lập tức bổ nhào tới.

Phía tây, một thanh phi kiếm chém rẽ không trung, trên mỗi một thanh kiếm đều có một người đứng trên đó, mục tiêu rõ ràng là lão già tóc đen kia.

Rầm!

Phía nam, mây và sương mờ mịt, như có hàng nghìn binh vạn mã đang lao tới, sát khí ngút trời.

Roẹt!

Phía Bắc, thần hồng bay tới không ngớt, tốc độ nhanh vô cùng, trên phần đầu của nó còn mang theo binh khí.

Hay rồi! Đông tây nam bắc, tứ phía đều có kẻ mạnh sát phạt, không cần nói cũng biết tất cả đều hướng về phía Thiên Tịch Đan.
Chương 65: Diệu kế

Rầm!

Đùng! Ầm!

Kẻ mạnh ở tứ phía xông về phía rặng núi, không nói lời nào, cứ thế tung chưởng. Ngọn núi sừng sững như vậy mà lập tức sụp đổ, Diệp Thành ở phía sau lại lần nữa gặp nạn.

“Mẹ kiếp, có phải là thành tâm không vậy?”, đẩy từng lớp đá ra, Diệp Thành trèo ra ngoài mà không quên mắng chửi. Hắn chửi lão già tóc đen kia chạy đi đâu không chạy lại cứ chạy vào rặng núi này khiến hắn cũng gặp nạn theo.

“Giao Thiên Tịch Đan ra đây”, giọng nói đe doạ vang lên khiến Diệp Thành sợ hãi nép ngay sau vách đá.

“Có bản lĩnh thì đến mà lấy”, lão già tóc đen phẫn nộ, khí thế ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cứ thế cuộn trào, bàn bát quái trên đỉnh đầu lại một lần nữa sáng lên thứ ánh sáng chói mắt.

Đây là một kẻ mạnh thực thụ, tu vi đã gần tới cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu độc chiến thì chưa chắc lão ta đã thua bất kỳ ai ở đây nhưng ngặt nỗi hiện giờ lão ta lại phải đối mặt với quá nhiều người ở cảnh giới Không Minh, cứ đánh như vậy thì hậu quả rất khó tưởng tượng.

“Muốn chết”, kẻ mạnh ở tứ phương tám hướng đều di chuyển, nào kiếm ảnh, nào chưởng ấn, binh khí cứ thế bay loạn xạ.

Thấy vậy, lão già tóc đen kia mới sử dụng bàn bát quái, cho nó biến to hơn để bảo vệ lấy mình.

Rầm!

Đùng!

Tứ phương tấn công về phía bàn bát quái kia.

Rắc! Rắc!

Sau hai âm thanh kia thì bàn bát quái lập tức bị nứt tung, còn lão già tóc đen cũng bị phản phệ, cơ thể máu đầm đìa.

“Ta sẽ quay trở lại”, sau câu nói đó, lão già tóc đen chỉ vào hư không, một vòng xoáy xuất hiện cứ thế nuốt chửng lấy lão ta.

“Muốn đi?”, một gã đàn ông hung hãn lạnh giọng, dùng đại đao chém ra một đao mang dài năm trượng chặn đứt đường lui của lão già tóc đen.

Lão già tóc đen bị thương, ngã ra khỏi vòng xoáy, còn chưa kịp đứng vững thì đã phải chịu những đòn tấn công mới.

A…!

Lão già tóc đen thét lên với tiếng thét không cam lòng nhưng thật sự rất khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt.

Sau khi lão ta chết, túi đựng đồ mã lão mang theo mình cũng theo đó mà vỡ tung, đồ bên trong rơi đầy hư không, phát ra những ánh sáng khác nhau.

“Thiên Tịch Đan”, có người thấy hộp ngọc đựng Thiên Tịch Đan thì lập tức giơ tay ra.

Vù!

Người kia còn chưa kịp chạm tới hộp ngọc thì đã bị một đạo kiếm mang chém vào tay.

Hộp ngọc trở thành vật vô chủ, Thiên Tịch Đan bên trong khiến tất cả mọi người như phát điên, cuộc hỗn chiến càng thảm khốc hơn, bầu trời nhuốm cơn mưa máu, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh liên tiếp ngã nhào trong hư không.

Bên dưới, Diệp Thành thấy mà đau tim. Đều là những kẻ mạnh, cuộc hỗn chiến này không khác gì có thể san bằng mọi thứ, chỉ cần tung chiêu vung tay là có thể khiến mọi thứ sụp đổ.

Đúng lúc này, một đạo ánh sáng bay giữa không trung, nếu nhìn kỹ thì đó là thanh đại đao. Phập một tiếng, cây đao cắm ngay vào tảng đá phía trước mặt Diệp Thành, bên trên đao còn dính máu, trông bộ cũng là vật trong túi đựng đồ của lão già tóc đen.

Lúc này, trong hư không, người ta vẫn đang tranh đoạt Thiên Tịch Đan, đại chiến chính hung, ai mà biết được sẽ rơi ra bảo bối gì.

Diệp Thành liếc nhìn xung quanh rồi tiến lên trước rút cây đại đao kia ra.

Cây đại đao này cũng không tồi, những binh khí mà người ở cảnh giới Không Minh có được đương nhiên bất phàm rồi, không cần đẩy chân khí vào mà đã có cả kiếm mang rõ rệt, có khả năng san bằng mọi thứ, đây chắc chắn là binh khí bá đạo.

“Đùng là may mắn”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn định nhét cây đại đao kia vào túi đựng đồ nhưng đúng lúc này, hắn liếc thấy trên cây đại đao còn khảm cả linh châu to bằng móng tay.

Diệp Thành nhìn gần và ngỡ ngàng vì bên trong linh châu kia còn một nửa viên có linh đan màu tím. Mặc dù bị phong ấn bên trong linh châu nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi đan dược bên trong đó.

“Thiên Tịch Đan”, Diệp Thành vô thức nói lên, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp vì hắn đã từng thấy Thiên Tịch Đan ở Tàng Long Các, chỉ cần nhìn là hắn có thể nhận ra ngay.

Trong chốc lát, hắn như vỡ ra mọi chuyện.

Lão già tóc đen kia đem Thiên Tịch Đan chia thành hai phần, một nửa phong ấn vào viên linh châu trên đại đao, còn nửa còn lại có lẽ cũng chỉ lão ta mới biết được, và có lẽ đã bị đồng bọn của lão mang đi rồi cũng nên.

Diệp Thành cảm thấy khâm phục sự thận trọng của lão ta. Có điều hắn không thể ngờ rằng lão ta lại bị người ta nhằm vào, đến mức bị chôn chân ở đây.

“Một nửa viên Thiên Tịch Đan ở đây, vậy bên trong hộp ngọc mà bọn họ cướp đi rốt cục có nửa còn lại của Thiên Tịch Đan không?”, Diệp Thành nhìn vào hư không.

Những kẻ mạnh nhiều vô kể còn đang mải tranh cướp hộp ngọc, chốc chốc lại có kẻ ngã xuống, cảnh tượng thảm khốc khiến Diệp Thành tái mặt.

Diệp Thành hoang mang cất đi thanh đại đao, rồi lại lảo đảo đi ra khỏi núi.

Có được một nửa Thiên Tịch Đan đã là ơn trên ban cho rồi, hắn không có tham vọng đoạt nửa còn lại.

Hắn rời đi và không kẻ nào quan tâm đến. Một tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí trong mắt bọn họ chỉ như con kiến, mục tiêu của bọn họ chính là Thiên Tịch Đan, cho dù Diệp Thành có dị bảo trên người thì bọn họ cũng chẳng buồn cướp.

Ra khỏi núi, Diệp Thành vội lấy Thiên Hành Chú ra dán lên người.

Rầm!

Ầm, ầm!

Hắn vừa đi chưa lâu, cả ngọn núi vang lên âm thanh ầm trời, hàng chục ngọn núi sụp đổ.

“Đáng chết, bên trong hộp ngọc làm sao lại có lôi chú được”, một lão già người toàn máu lạnh lùng lên tiếng.

“Bên trong hộp ngọc căn bản không có Thiên Tịch Đan”, có người tinh mắt đã nhìn ra, “chúng ta đều bị lừa rồi, Thiên Tịch Đan thật có lẽ đã bị mang đi rồi”.

“Đánh cả đêm mà chẳng được gì”.

“Giờ thì hay rồi, Thiên Tịch Đan trong tay kẻ khác, giờ có đi tìm thì biết đi đâu tìm”.

“Đúng là kế hay”, nhiều kẻ mạnh nghiến răng, bọn họ nào ngờ được lão già kia lại mưu mô như vậy, lấy đi Thiên Tịch Đan và đặt vào đó Cửu Thiên Chấn Lôi Chú phát nổ.

………
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom