-
Chương 56-59
Chương 56: Thiên Canh Côn Trận
Hắn không ngờ nhà họ Hùng của mình cũng tham gia vào lần đấu giá này, vả lại ra tay còn hào phóng như vậy tạo cho các thế gia khác áp lực lớn, như vậy thì Nhất Dương Chỉ mà hắn hằng mong chẳng cần bỏ tiền mà vẫn có thể học được.
Diệp Thành thấy vậy cũng chộn rộn trong người, nhờ vào mối quan hệ giữa hắn và Hùng Nhị thì học Nhất Dương Chỉ cũng không phải việc gì khó khăn.
Trên lầu hai, lão già mặc đồ xám của nhà họ Tề tối sầm mặt, nhìn Nhị Đại Gia của Hùng Nhị sau đó lạnh lùng nói: “Hùng Đại Sơn, ông đúng là có gan đấy”.
“Có gan thì ông trả giá tiếp đi”, Hùng Đại Sơn nói một câu khiến nhà họ Tề nghẹn lời.
“Nhà họ Hùng và nhà họ Tề có thù hận sao?”, từ lời nói của Hùng Đại Sơn và trưởng lão nhà họ Tề, Diệp Thành dấy lên thắc mắc.
“Đương nhiên”, Hùng Nhị mắng chửi: “Hai gia tộc từ đời ông tổ của ta đã kết thù, vì một quặng sắt thiên nhiên mà đấu tranh không ít lần”.
“Hoá ra là vậy”.
“Năm trăm nghìn, còn ai trả giá hơn không?”, trên cao đài, Dương Các Lão liếc nhìn về phía nhà họ Tề rồi lại nhìn những khách quan khác.
Tam tông và Thị Huyết Điện cuối cùng cũng không ai tham gia vào, điều này khiến Diệp Thành và Hùng Nhị thở phào.
Cộp!
Trên cao đài, Dương Các Lão gõ búa, thu lại cổ quyển Nhất Dương Chỉ. Ông ta lại lấy ra một tấm ngọc giản, trên ngọc giản còn viết ba chữ: Lăng Thanh Bộ.
“Thân pháp huyền thuật, Lăng Thanh Bộ, ba mươi nghìn, bắt đầu đấu giá”, Dương Các Lão lên tiếng.
So với Nhất Dương Chỉ thì Lăng Thanh Bộ rõ ràng thấp hơn, nhưng cũng vẫn khiến người ta mong muốn có được, vì dù sao đây cũng là huyền thuật mà Thiên Huyền Môn đưa ra.
“Năm mươi nghìn”.
“Ta trả bảy mươi nghìn”.
“Một trăm nghìn”.
Lần đấu giá Lăng Thanh Bộ cũng khá náo nhiệt nhưng so với đấu giá Nhất Dương Chỉ thì vẫn không náo nhiệt bằng, cuối cùng, một người mặc đồ đen trả giá ba trăm nghìn và có được món này về tay.
Tiếp tục đấu giá.
Dương Các Lão liên tiếp lấy ra những mật pháp huyền thuật, mỗi một bộ đều khiến người ta nhốn nháo xôn xao, buổi đấu giá cũng được đẩy lên cao trào, các thế gia, tam môn, Thị Huyết Điện và những kẻ mạnh quy ẩn đều cạnh tranh khốc liệt.
Trong lúc đó, Diệp Thành và Hùng Nhị cũng chen vào mấy lần nhưng đều bị ép giá, chẳng thu được gì về.
“Ông đây coi như nhìn ra được rồi, mẹ kiếp, toàn lũ súc sinh”, Hùng Nhị nằm bò trên bàn, mồm không ngừng mắng chửi.
“Đều là những người giàu có mà”, Diệp Thành uể oải, số linh thạch trong túi đựng đồ khiến hắn không tiện lên tiếng, mỗi lần ra tay đều như bị người ta khâu miệng lại vậy.
“Thiên Canh Côn Trận, đạo hữu nào chủ tu binh khí tu côn thì có thể suy nghĩ”, trên cao đài, Dương Các Lão lại rút ra bộ cổ quyển: “Giá khởi điểm ba mươi nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn linh thạch, bắt đầu”.
“Côn pháp?”, Diệp Thành đập bàn, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao đài.
“Ngươi cũng có tu côn pháp đâu, kích động thế làm quái gì?”, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành.
“Ta không dùng đến nhưng Hổ Oa lại cần đến nó”.
Chương 57: Lại một lần điên rồ
“Ta không cần dùng đến nhưng Hổ Oa thì cần”, nói rồi, Diệp Thành lại nhìn xuống phía dưới.
So với những bộ huyền thuật được đấu giá trước đó thì Thiên Canh Côn Trận này rõ ràng là bị người ta lạnh nhạt hơn hẳn, Dương Các Lão dứt lời được một lúc rồi mà vẫn không có ai trả giá.
Trên cao đài, Dương Các Lão thấy không ai trả giá thì khẽ cau mày.
“Côn pháp khó tu, có cũng không dùng đến”, phần lớn mọi người đều cầm chén trà lên, không tham gia đấu giá.
“Nếu như là huyền thuật về kiếm thì còn có thể suy nghĩ”.
“Đây lại là một môn pháp ít người tu, có lẽ không ai đấu giá”.
Nghe tiếng bàn tán bên dưới, Diệp Thành thở phào, chí ít thì bớt đi được bao nhiêu đối thủ cạnh tranh.
“Không ai cần sao?”, Dương Các Lão nhìn bên dưới một lượt rồi lên tiếng.
Còn phía dưới lúc này người nào uống trà vẫn uống, không hề quan tâm tới lời nói của Dương Các Lão, ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, bọn họ không định mua côn pháp này.
Thấy vậy, Dương Các Lão mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn ái ngại: “Đã không ai mua thì côn pháp này không đấu giá nữa, chúng tôi…”
“Con mua, con mua”, không đợi Dương Các Lão nói xong, Diệp Thành đã giơ bảng: “Tiền bối, ba mươi mốt nghìn linh thạch, Thiên Canh Côn Trận này con mua.
Giọng nói của Diệp Thành khiến rất nhiều người chú ý, người ta bất ngờ vì có người tu côn pháp xuất hiện ở đây.
Ấy thế mà sau khi Diệp Thành ra giá lại không ai giơ bảng cạnh tranh. Thấy vậy, Dương Các Lão hơi cau mày, sau đó giơ búa lên định đập xuống.
Có điều tiếng búa còn chưa vang lên thì trên lầu hai vang lên giọng nói: “Bốn mươi nghìn tệ, Chính Dương Tông của tôi cũng mua”.
Ở trong góc, nghe thấy giọng Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng, Diệp Thành lạnh lùng nhìn lên trên: “Ngô Trường Thanh, lại là ông, trước đó ông không đấu giá, giờ tôi đấu giá thì ông lại nhảy ra cướp”.
“Bốn mươi nghìn, có ai trả giá cao hơn không? Nếu không có…”
“Một trăm nghìn”, không đợi Dương Các Lão lên tiếng, Diệp Thành đã lại lần nữa ngắt lời ông ta, vả lại vừa ra giá đã hét cái giá lên tới tận một trăm nghìn.
“Lại có người muốn tranh đồ với Ngô Trường Thanh?”, bên dưới có người lên tiếng.
“Không phải là tên tiểu tử hôm qua chứ?”
“Ta thấy không giống lắm, tên hôm qua đeo mặt nạ quỷ, tên này đeo mặt nạ sói”.
Trên lầu hai, mặt Ngô Trường Thanh lại tối sầm. Hôm qua ông qua bị người ta cười nhạo sau khi thua đấu giá cây Thiết Bổng, hôm nay lại có người muốn cướp đồ với ông ta khiến ông ta khó chịu. Mặc dù ông ta lấy Thiên Canh Côn Trận cũng chẳng có tác dụng gì nhưng không thể để kẻ khác chà đạp lên sự uy nghiêm của bản thân được.
“Một trăm năm mươi nghìn”, nghĩ rồi, Ngô Trường Thanh lại tiếp tục hét giá.
“Hai trăm nghìn”, ông ta vừa dứt lời thì Diệp Thành ở trong góc đã lên tiếng.
“Tiểu tử, ngươi có cần thiết phải vậy không?”, Hùng Nhị kéo áo Diệp Thành, tay còn lại không quên cho vào túi quần mình, hắn có thể nhận ra tiếp sau đó Diệp Thành sẽ lại vay linh thạch từ mình.
“Ba trăm nghìn linh thạch chuẩn bị trước cho ta”, Diệp Thành liếc sang Hùng Nhị.
“Mẹ kiếp, ông đây còn chưa cầm nóng tay”, Hùng Nhị lẩm bẩm.
“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi tranh đồ với ai không hả?”, trên lầu hai, Ngô Trường Thanh lại lạnh giọng lên tiếng.
“Cạnh tranh công bằng, người nào giá cao thì được, tiền bối đừng lấy thế lực của mình ra ép người”, Diệp Thành nhếch miệng nói với giọng thản nhiên.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đấu với Ngô Trường Thanh một trận nữa tới cùng, cho dù có táng gia bại sản thì hắn cũng phải lấy Thiên Canh Côn Trận về cho Hổ Oa. Huyền pháp về côn hiếm hoi, hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
Đương nhiên đây là lý do tiên quyết.
Diệp Thành lúc này vẫn chưa thể quên việc bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, đó là nỗi đau khôn nguôi trong lòng hắn. Hắn lại càng không thể nhìn thuận mắt bộ dạng cao cao tại thượng của Ngô Trường Thanh.
“Hay cho câu cạnh tranh công bằng”, trên lầu hai, Ngô Trường Thanh bật cười lạnh lùng.
“Chính Dương Tông trả hai trăm năm mươi nghìn”.
“Năm trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, Diệp Thành đã lại giơ bảng.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Đột nhiên, tiếng người ta phun nước chè liên tục vang lên. Diệp Thành hét cái giá năm trăm nghìn khiến bọn họ suýt nữa thì ngã nhào ra đất.
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”, Tàng Long Các như bùng nổ.
“Huyền pháp về côn quý giá vậy sao?”
“Năm trăm nghìn linh thạch, đây đúng là cái giá trên trời. Cây Thiết Bổng hôm qua có cái giá này, hôm nay lại đến một cây côn sắt cũ nát, sao có thể là thứ khiến người ta chú ý như vậy được?”
Người ta bàn tán xôn xao, còn Diệp Thành trong góc lại trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Trên lầu hai, người ta lần lượt vén tấm mành châu nhìn xuống, các trưởng lão của thế gia, Thanh Vân Tông, Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đều lần lượt đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành.
So với những người này, sắc mặt của Ngô Trường Thanh càng khó coi hơn hẳn. Hôm qua ông ta đã mất hết thể diện, hôm nay lịch sử lại lặp lại.
Vẫn là câu nói đó, nếu không có được côn pháp thì cái mất không chỉ là thể diện của ông ta mà còn là thể diện của cả Chính Dương Tông.
“Rõ ràng là côn pháp kia vô dụng mà lại nhảy ra ép giá, xem kìa, lại bị ép rồi”, bên dưới có người lên tiếng.
Nếu nhìn kỹ thì đây chính là Gia Cát Vũ, người hôm qua bán huyền thiết và huyền cương cho Diệp Thành. Lời của ông ta không nể nang gì, chỉ cần nhìn là biết là bậc cao nhân vu vi thâm hậu, không hề kiêng dè uy thế của Chính Dương Tông.
Ông ta dứt lời khiến Ngô Trường Thanh nóng mặt.
Bộp!
Ngô Trường Thanh đập bàn, định trả giá thì bị Hoa Vân và Cơ Tuyết Băng đằng sau ngăn lại.
“Trưởng lão, mục tiêu của chúng ta là Thiên Tịch Đan”.
“Xin trưởng lão suy xét lại, đừng để lãng phí linh thạch chỉ vì côn pháp này”.
Hoa Vân và Cơ Tuyết Băng nói vậy khiến Ngô Trường Thanh như tỉnh mộng, ông ta dần bình tĩnh trở lại. Ông ta nắm chặt tay, sát khí đằng đằng, nếu không phải ở đây cấm đánh chém thì ông ta đã xông lên diệt Diệp Thành từ lâu rồi.
“Điều tra cho ta”, Ngô Trường Thanh hít vào một hơi thật sâu: “Ta muốn xem xem là ai mà to gan như vậy, ta phải cho hắn sống không bằng chết”.
Hôm qua là cây Thiết Bổng cũ, hôm nay là côn pháp nát, đều là những món đồ trông xấu xí nhất mà Thiên Huyền Môn đưa ra, thế mà lại được trả lên đến cái giá trên trời, kể cả là trưởng lão của Thiên Huyền Môn thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Và cứ vậy, Diệp Thành đã thuận lợi có được Thiên Canh Côn Trận.
“Lại khuynh gia bại sản rồi đấy”, Hùng Nhị nhướng vai, hắn nằm rạp ra bàn: “Xem ra không tìm Nhị Đại Gia xin ít tiền thì không ổn rồi”.
“Ba trăm nghìn của ngươi, sau ta trả cả lãi”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị.
Nghe vậy, Hùng Nhị chợt sáng mắt, sau đó hắn rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa, bôi bôi lên đó ít nước mũi rồi mới đưa cho Diệp Thành: “Ta sợ ngươi nợ không trả, ký cho ta một chữ đi”.
“Ôi trời”.
Chương 58: Những ánh mắt dèm pha
Tiếp tục đấu giá. Mật thuật huyền môn tiếp theo mặc dù vẫn gây được sự chú ý khiến người ta tranh nhau trả giá nhưng so với Thiên Canh Côn Trận thì vẫn còn kém xa.
Không biết từ khi nào màn đêm đã buông xuống.
“Buổi đấu giá hôm nay kết thúc tại đây”. Giọng Dương Các Lão vang lên, buổi đấu giá mật pháp huyền thuật hôm nay coi như khép lại.
Người người chen nhau đứng dậy, ai nấy đều suýt xoa, trước khi đi ra khỏi Tàng Long Các đều không quên quay lại nhìn Diệp Thành một cái. Tên tiểu tử này mua Thiên Canh Côn Trận với giá năm trăm nghìn tệ, lại như hắt gáo nước lạnh vào mặt Chính Dương Tông, có thể nói hắn chính là chủ đề bán tán xôn xao nhất trong ngày hôm nay.
“Đúng là người tài”, trưởng lão của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực râu tóc bạc phơ nhìn Diệp Thành mà nói.
“Lão Tư Đồ, tên tiểu tử này còn lợi hại hơn ông lúc còn trẻ nhiều”, một lão già mặc đồ trắng của Thượng Quan Gia Đông Nhạc cười nói.
“Hai vị, buổi đấu giá ngày mai xin nhẹ tay”, một phụ nữ trung tuổi của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên mặc trường bào màu đỏ liếc sang nhìn hai người của nhà họ Tư Đồ và Thượng Quan Gia.
“Tiểu tử, lần này ngươi nổi tiếng rồi đấy”, Hùng Nhị như nhìn rõ mọi chuyện, mỗi một thế lực khi trông thấy Diệp Thành đều lọt vào tầm ngắm của hắn.
“Đúng là tạo nghiệp”, Diệp Thành không khỏi cau mày.
Trên lầu hai, người của Thanh Vân Tông đang đi xuống, trưởng lão mặc đồ xanh và bà lão kia liếc sang nhìn Diệp Thành, còn tên Lã Chí, kẻ đã phế đi vùng đan điền của hắn lại khẽ phẩy quạt xếp, quay sang nhìn hắn.
“Thú vị đấy”, Lã Chí nhếch miệng giễu cợt.
“Mối thù phế đi vùng đan điền, sớm muộn ta sẽ tính với ngươi”, Diệp Thành nắm chặt tay, hôm đó Lã Chí cũng khiêu khích hắn như vậy khiến tu vi của hắn bị phế đi sạch sẽ.
Tiếp sau đó là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông. Ông ta thật có tác phong của bậc tiền bối, tóc đen dày như dòng nước, lưng đeo trường kiếm, trông vững chãi vô cùng, khí chất trên người ông ta như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, ánh mắt nhìn Diệp Thành không hề cao cao tại thượng mà điềm tĩnh ôn hoà.
Người của Thị Huyết Điện cũng đi xuống, nhìn thấy Diệp Thành từ xa, bọn họ liền cau mày.
“Các Lão, người có cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc từ người tên tiểu tử này không?”, thanh niên mặc áo bào trắng nhìn sang lão già tóc xám.
“Ẩn khí tức, nhìn không ra”, lão già tóc xám trầm giọng, lão ta bước ra khỏi Tàng Long Các, “để ý hắn hơn một chút, nói không chừng chúng ta còn gặp hắn ở đâu đó”.
Sau khi phía Thị Huyết Điện rời đi là người của Chính Dương Tông. Diệp Thành trông thấy khuôn mặt tối sầm của Ngô Trường Thanh.
“Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm”, đứng cách từ rất xa, Diệp Thành vẫn có thể trông thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của ông ta.
Sau khi lướt qua Ngô Trường Thanh, Diệp Thành mặc dù không muốn nhưng hắn lại phải chạm ánh mắt với Cơ Tuyết Băng. Người trong lòng thủa nào lúc này ở trước mặt mà lại như cách xa vời vợi khiến Diệp Thành không khỏi xót xa, chỉ có Cơ Tuyết Băng là khẽ cau mày, có vẻ như cô ta thấy gì đó quen thuộc từ ánh mắt của Diệp Thành, trong đôi mắt ấy không khỏi hiện lên ánh nhìn khác thường.
Diệp Thành không nhìn cô ta nữa, cứ thế quay đầu đi.
Những người tới buổi đấu giá lần lượt rời đi, còn Diệp Thành lại tới hậu đường của Tàng Long Các.
“Tiểu tử, hôm nay ngươi được nổi tiếng rồi đấy”, Dương Các Lão cười ôn hoà, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ che đi khuôn mặt nhưng có vẻ như ông ta vẫn nhìn được khuôn dung của hắn.
“Tiền bối chê cười rồi ạ”, biết không giấu được Dương Các Lão, Diệp Thành bèn tháo mặt nạ ra, gại gại mũi.
Sau khi giao xong linh thạch, hắn nhận lấy Thiên Canh Côn Trận về rồi cứ thế quay người rời đi nhưng lại bị Dương Các Lão gọi lại.
“Tiền bối, có việc gì sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Dương Các Lão tò mò.
“Tiểu tử, ngươi có muốn gia nhập vào Thiên Huyền Môn không?”, Dương Các Lão nhìn Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa nói.
Nghe vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng.
Thiên Huyền Môn là sự tồn tại thế nào chứ. Vừa thần bí lại vững mạnh, tam tông nhất điện của Đại Sở cũng không dám đụng tới, lúc này bọn họ lại mời một tên ở tầng ngưng khí thứ nhất như hắn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới.
Có lẽ mọi thứ đến quá đường đột nên hắn vẫn còn mông lung, sao hắn có thể được Thiên Huyền Môn đánh giá cao vậy được.
Lẽ nào là vì hắn có chân hoả?
Diệp Thành chỉ nghĩ được vậy. Ngoài điểm này ra thì hắn thật sự không nghĩ ra còn có khả năng nào khiến Thiên Huyền Môn ưu ái hắn cả.
“Thế nào? Có hứng thú không?”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Dương Các Lão tươi cười nói.
Diệp Thành lúc này mới phản ứng lại, hắn cười xoà: “Tiền bối không phải đang đùa vãn bối chứ, một tiểu bối ngưng khí tầng một như con sao có thể lọt vào mắt xanh của người được?”
“Tu vi không phải là vấn đề. Cái mà Thiên Huyền Môn hướng tới là khả năng thiên bẩm”, Dương Các Lão giống như một ông già nhân từ: “Đương nhiên, cái mà chúng ta đánh giá cao chính là chân hoả của ngươi, nhưng quan trọng hơn là thực lực của ngươi”.
Thiên Huyền Môn đã nể mặt như vậy rồi thì Diệp Thành đương nhiên không tiện khước từ.
“Tiền bối, nếu con gia nhập Thiên Huyền Môn thì có phải đồng nhĩa rằng con hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở, sau này không thể tham gia vào việc của Đại Sở nữa?”, Diệp Thành tỏ thái độ khiêm tốn, lễ phép.
“Người của Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc tranh đấu giữa các thế lực trong Đại Sở, đây là quy định do môn chủ đặt ra từ nhiều đời nay”.
“Vậy sao ạ?”, Diệp Thành hạ giọng, gại gại cằm.
Mặc dù Thiên Huyền Môn thần bí nhưng khả năng ràng buộc người khác cũng rất mạnh. Hắn sinh ra ở Đại Sở, lớn lên ở Đại Sở, nếu như hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở thì đương nhiên tình cảm trong lòng sẽ rất hỗn loạn, vả lại hắn còn phải sát phạt lại Chính Dương Tông rửa sạch nỗi nhục khi bị đuổi khỏi tông môn.
“Không cần vội trả lời ta, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ đi”, thấy Diệp Thành còn do dự, Dương Các Lão liền cười nói.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối xin phép có thêm thời gian suy nghĩ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó quay người đi ra khỏi hậu đường của Tàng Long Các.
Sau khi hắn rời đi, lão già mặc đồ tím mời hắn phá Vu Chú đi ra.
Chương 59: Lời mời của Thiên Huyền Môn
“Thủ toạ, ở Đại Sở, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất giỏi hơn cậu ta nhiều vô kể, sao cứ phải mời cậu ta?”, Dương Các Lão tò mò nhìn sang lão già mặc đồ tím: “Lẽ nào vì cậu ta có chân hoả?”
“Đương nhiên không phải”, lão già mặc đồ tím vuốt râu, nói đầy ý tứ: “Tiểu tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù khả năng thiên bẩm không quá xuất sắc nhưng lại có khác biệt, vả lại chân hoả của cậu ta cũng không như những chân hoả khác, quan trọng hơn cả chính là huyết mạch của cậu ta”.
“Vậy việc này có cần thỉnh thánh chủ không ạ?”, Dương Các Lão nhìn lão già mặc đồ tím.
“Ta cũng đang muốn tìm thánh chủ đây”, lão già mặc đồ tím bỏ lại một câu: “Các chủ thì nhàn rỗi rồi, đẩy Thiên Huyền Môn cho ta còn mình thì thảnh thơi”.
Diệp Thành đeo mặt nạ vừa đi ra khỏi Thiên Linh Chú thì đã gặp được hai luồng khí tức quen thuộc.
“Phía đông là Vân Hoa, phía tây là Cơ Tuyết Băng”.
“Diệp Thành cảm nhận được người theo dõi mình là ai nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như không biết gì và đi vào dòng người trên phố.
Trên đường, hắn cứ thế đi rồi lại dừng, lựa chọn từng món đồ trên đường. Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng ở nơi kín đáo cứ thế đi theo Diệp Thành mười mấy con đường.
“Dựa vào các người mà muốn bắt ta sao?”, ở một sạp hàng bên đường, Diệp Thành dừng lại, cúi đầu nhìn từng món đồ, hắn nhếch miệng cười: “Cũng không nghĩ xem mình xuất thân thế nào”,
Nói tới đây, lại không thể nhắc tới một thân phận khác của Diệp Thành.
Ở Chính Dương Tông, hắn không chỉ là một đệ tử mà còn là thành viên của đội tình báo trong Chính Dương Tông, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, thường xuyên xuống núi thu thập tin tức tình báo, sở trường của hắn chính là theo dõi.
Hắn vừa giỏi theo dõi, vừa có khả năng quan sát vượt trội. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng nhưng luận về kỹ năng theo dõi thì hai người bọn họ còn kém hắn xa. Theo dõi một thành viên từng làm tình báo thì bọn họ đâu có cửa.
Diệp Thành vẫn bày ra bộ dạng không biết gì, hắn cứ thế dẫn dụ Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng đi qua mấy con đường nữa.
Trời gần tối, Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng chạm nhau ở hai đầu nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu.
“Tên tiểu tử này không đơn giản”, Vân Hoa bực mình.
“Tu vi của hắn có lẽ cao hơn chúng ta”, Cơ Tuyết Băng phỏng đoán, “nhưng cũng không loại trừ một khả năng hắn chính là thành viên chuyên về tình báo, người thường sẽ không đuổi kịp hắn”.
Diệp Thành quay về khu nhà ở, Hùng Nhị đã ở trong phòng rồi.
Tên này nằm trên giường như đụn thịt, trên giường còn bày đầy linh thạch, viên nào viên nấy sáng long lanh.
Ồ!
Diệp Thành thấy vậy thì tự giác ngồi trên giường.
“Tên béo kia, linh thạch của ngươi nhiều đấy nhỉ”, Diệp Thành nói rồi tiện tay cầm lên vài viên, hắn nhét vào túi mình.
Thấy thế, Hùng Nhị tối sầm mặt lại.
“Ta thấy nhà họ Hùng ngươi có tiền thật đấy”, vừa nói, Diệp Thành vừa giơ tay lấy vài viên linh thạch nữa nhưng lúc này Hùng Nhị đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn phất tay nhét hết linh thạch vào túi đựng đồ của mình.
“Đây là Nhị Đại Gia cho ta, ngươi bớt để ý đi”, Hùng Nhị lẩm bẩm rồi nhét túi đựng đồ vào túi quần.
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi ho hắng.
Buổi đấu giá hay ngày nay, Hùng Nhị đã giúp hắn rất nhiều, nếu không thì cây Thiết Bổng và Thiên Canh Côn Trận kia hắn cũng không thể lấy được. Tên này thật khiến hắn cảm động.
“Yên tâm, sau này ta sẽ trả cho ngươi không thiếu một viên”.
“Ngươi đương nhiên phải trả, chúng ta có giao ước bằng giấy mà”.
Cắt!
Hắn không ngờ nhà họ Hùng của mình cũng tham gia vào lần đấu giá này, vả lại ra tay còn hào phóng như vậy tạo cho các thế gia khác áp lực lớn, như vậy thì Nhất Dương Chỉ mà hắn hằng mong chẳng cần bỏ tiền mà vẫn có thể học được.
Diệp Thành thấy vậy cũng chộn rộn trong người, nhờ vào mối quan hệ giữa hắn và Hùng Nhị thì học Nhất Dương Chỉ cũng không phải việc gì khó khăn.
Trên lầu hai, lão già mặc đồ xám của nhà họ Tề tối sầm mặt, nhìn Nhị Đại Gia của Hùng Nhị sau đó lạnh lùng nói: “Hùng Đại Sơn, ông đúng là có gan đấy”.
“Có gan thì ông trả giá tiếp đi”, Hùng Đại Sơn nói một câu khiến nhà họ Tề nghẹn lời.
“Nhà họ Hùng và nhà họ Tề có thù hận sao?”, từ lời nói của Hùng Đại Sơn và trưởng lão nhà họ Tề, Diệp Thành dấy lên thắc mắc.
“Đương nhiên”, Hùng Nhị mắng chửi: “Hai gia tộc từ đời ông tổ của ta đã kết thù, vì một quặng sắt thiên nhiên mà đấu tranh không ít lần”.
“Hoá ra là vậy”.
“Năm trăm nghìn, còn ai trả giá hơn không?”, trên cao đài, Dương Các Lão liếc nhìn về phía nhà họ Tề rồi lại nhìn những khách quan khác.
Tam tông và Thị Huyết Điện cuối cùng cũng không ai tham gia vào, điều này khiến Diệp Thành và Hùng Nhị thở phào.
Cộp!
Trên cao đài, Dương Các Lão gõ búa, thu lại cổ quyển Nhất Dương Chỉ. Ông ta lại lấy ra một tấm ngọc giản, trên ngọc giản còn viết ba chữ: Lăng Thanh Bộ.
“Thân pháp huyền thuật, Lăng Thanh Bộ, ba mươi nghìn, bắt đầu đấu giá”, Dương Các Lão lên tiếng.
So với Nhất Dương Chỉ thì Lăng Thanh Bộ rõ ràng thấp hơn, nhưng cũng vẫn khiến người ta mong muốn có được, vì dù sao đây cũng là huyền thuật mà Thiên Huyền Môn đưa ra.
“Năm mươi nghìn”.
“Ta trả bảy mươi nghìn”.
“Một trăm nghìn”.
Lần đấu giá Lăng Thanh Bộ cũng khá náo nhiệt nhưng so với đấu giá Nhất Dương Chỉ thì vẫn không náo nhiệt bằng, cuối cùng, một người mặc đồ đen trả giá ba trăm nghìn và có được món này về tay.
Tiếp tục đấu giá.
Dương Các Lão liên tiếp lấy ra những mật pháp huyền thuật, mỗi một bộ đều khiến người ta nhốn nháo xôn xao, buổi đấu giá cũng được đẩy lên cao trào, các thế gia, tam môn, Thị Huyết Điện và những kẻ mạnh quy ẩn đều cạnh tranh khốc liệt.
Trong lúc đó, Diệp Thành và Hùng Nhị cũng chen vào mấy lần nhưng đều bị ép giá, chẳng thu được gì về.
“Ông đây coi như nhìn ra được rồi, mẹ kiếp, toàn lũ súc sinh”, Hùng Nhị nằm bò trên bàn, mồm không ngừng mắng chửi.
“Đều là những người giàu có mà”, Diệp Thành uể oải, số linh thạch trong túi đựng đồ khiến hắn không tiện lên tiếng, mỗi lần ra tay đều như bị người ta khâu miệng lại vậy.
“Thiên Canh Côn Trận, đạo hữu nào chủ tu binh khí tu côn thì có thể suy nghĩ”, trên cao đài, Dương Các Lão lại rút ra bộ cổ quyển: “Giá khởi điểm ba mươi nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn linh thạch, bắt đầu”.
“Côn pháp?”, Diệp Thành đập bàn, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao đài.
“Ngươi cũng có tu côn pháp đâu, kích động thế làm quái gì?”, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành.
“Ta không dùng đến nhưng Hổ Oa lại cần đến nó”.
Chương 57: Lại một lần điên rồ
“Ta không cần dùng đến nhưng Hổ Oa thì cần”, nói rồi, Diệp Thành lại nhìn xuống phía dưới.
So với những bộ huyền thuật được đấu giá trước đó thì Thiên Canh Côn Trận này rõ ràng là bị người ta lạnh nhạt hơn hẳn, Dương Các Lão dứt lời được một lúc rồi mà vẫn không có ai trả giá.
Trên cao đài, Dương Các Lão thấy không ai trả giá thì khẽ cau mày.
“Côn pháp khó tu, có cũng không dùng đến”, phần lớn mọi người đều cầm chén trà lên, không tham gia đấu giá.
“Nếu như là huyền thuật về kiếm thì còn có thể suy nghĩ”.
“Đây lại là một môn pháp ít người tu, có lẽ không ai đấu giá”.
Nghe tiếng bàn tán bên dưới, Diệp Thành thở phào, chí ít thì bớt đi được bao nhiêu đối thủ cạnh tranh.
“Không ai cần sao?”, Dương Các Lão nhìn bên dưới một lượt rồi lên tiếng.
Còn phía dưới lúc này người nào uống trà vẫn uống, không hề quan tâm tới lời nói của Dương Các Lão, ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, bọn họ không định mua côn pháp này.
Thấy vậy, Dương Các Lão mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn ái ngại: “Đã không ai mua thì côn pháp này không đấu giá nữa, chúng tôi…”
“Con mua, con mua”, không đợi Dương Các Lão nói xong, Diệp Thành đã giơ bảng: “Tiền bối, ba mươi mốt nghìn linh thạch, Thiên Canh Côn Trận này con mua.
Giọng nói của Diệp Thành khiến rất nhiều người chú ý, người ta bất ngờ vì có người tu côn pháp xuất hiện ở đây.
Ấy thế mà sau khi Diệp Thành ra giá lại không ai giơ bảng cạnh tranh. Thấy vậy, Dương Các Lão hơi cau mày, sau đó giơ búa lên định đập xuống.
Có điều tiếng búa còn chưa vang lên thì trên lầu hai vang lên giọng nói: “Bốn mươi nghìn tệ, Chính Dương Tông của tôi cũng mua”.
Ở trong góc, nghe thấy giọng Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng, Diệp Thành lạnh lùng nhìn lên trên: “Ngô Trường Thanh, lại là ông, trước đó ông không đấu giá, giờ tôi đấu giá thì ông lại nhảy ra cướp”.
“Bốn mươi nghìn, có ai trả giá cao hơn không? Nếu không có…”
“Một trăm nghìn”, không đợi Dương Các Lão lên tiếng, Diệp Thành đã lại lần nữa ngắt lời ông ta, vả lại vừa ra giá đã hét cái giá lên tới tận một trăm nghìn.
“Lại có người muốn tranh đồ với Ngô Trường Thanh?”, bên dưới có người lên tiếng.
“Không phải là tên tiểu tử hôm qua chứ?”
“Ta thấy không giống lắm, tên hôm qua đeo mặt nạ quỷ, tên này đeo mặt nạ sói”.
Trên lầu hai, mặt Ngô Trường Thanh lại tối sầm. Hôm qua ông qua bị người ta cười nhạo sau khi thua đấu giá cây Thiết Bổng, hôm nay lại có người muốn cướp đồ với ông ta khiến ông ta khó chịu. Mặc dù ông ta lấy Thiên Canh Côn Trận cũng chẳng có tác dụng gì nhưng không thể để kẻ khác chà đạp lên sự uy nghiêm của bản thân được.
“Một trăm năm mươi nghìn”, nghĩ rồi, Ngô Trường Thanh lại tiếp tục hét giá.
“Hai trăm nghìn”, ông ta vừa dứt lời thì Diệp Thành ở trong góc đã lên tiếng.
“Tiểu tử, ngươi có cần thiết phải vậy không?”, Hùng Nhị kéo áo Diệp Thành, tay còn lại không quên cho vào túi quần mình, hắn có thể nhận ra tiếp sau đó Diệp Thành sẽ lại vay linh thạch từ mình.
“Ba trăm nghìn linh thạch chuẩn bị trước cho ta”, Diệp Thành liếc sang Hùng Nhị.
“Mẹ kiếp, ông đây còn chưa cầm nóng tay”, Hùng Nhị lẩm bẩm.
“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi tranh đồ với ai không hả?”, trên lầu hai, Ngô Trường Thanh lại lạnh giọng lên tiếng.
“Cạnh tranh công bằng, người nào giá cao thì được, tiền bối đừng lấy thế lực của mình ra ép người”, Diệp Thành nhếch miệng nói với giọng thản nhiên.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đấu với Ngô Trường Thanh một trận nữa tới cùng, cho dù có táng gia bại sản thì hắn cũng phải lấy Thiên Canh Côn Trận về cho Hổ Oa. Huyền pháp về côn hiếm hoi, hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
Đương nhiên đây là lý do tiên quyết.
Diệp Thành lúc này vẫn chưa thể quên việc bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, đó là nỗi đau khôn nguôi trong lòng hắn. Hắn lại càng không thể nhìn thuận mắt bộ dạng cao cao tại thượng của Ngô Trường Thanh.
“Hay cho câu cạnh tranh công bằng”, trên lầu hai, Ngô Trường Thanh bật cười lạnh lùng.
“Chính Dương Tông trả hai trăm năm mươi nghìn”.
“Năm trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, Diệp Thành đã lại giơ bảng.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Đột nhiên, tiếng người ta phun nước chè liên tục vang lên. Diệp Thành hét cái giá năm trăm nghìn khiến bọn họ suýt nữa thì ngã nhào ra đất.
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”, Tàng Long Các như bùng nổ.
“Huyền pháp về côn quý giá vậy sao?”
“Năm trăm nghìn linh thạch, đây đúng là cái giá trên trời. Cây Thiết Bổng hôm qua có cái giá này, hôm nay lại đến một cây côn sắt cũ nát, sao có thể là thứ khiến người ta chú ý như vậy được?”
Người ta bàn tán xôn xao, còn Diệp Thành trong góc lại trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Trên lầu hai, người ta lần lượt vén tấm mành châu nhìn xuống, các trưởng lão của thế gia, Thanh Vân Tông, Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đều lần lượt đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành.
So với những người này, sắc mặt của Ngô Trường Thanh càng khó coi hơn hẳn. Hôm qua ông ta đã mất hết thể diện, hôm nay lịch sử lại lặp lại.
Vẫn là câu nói đó, nếu không có được côn pháp thì cái mất không chỉ là thể diện của ông ta mà còn là thể diện của cả Chính Dương Tông.
“Rõ ràng là côn pháp kia vô dụng mà lại nhảy ra ép giá, xem kìa, lại bị ép rồi”, bên dưới có người lên tiếng.
Nếu nhìn kỹ thì đây chính là Gia Cát Vũ, người hôm qua bán huyền thiết và huyền cương cho Diệp Thành. Lời của ông ta không nể nang gì, chỉ cần nhìn là biết là bậc cao nhân vu vi thâm hậu, không hề kiêng dè uy thế của Chính Dương Tông.
Ông ta dứt lời khiến Ngô Trường Thanh nóng mặt.
Bộp!
Ngô Trường Thanh đập bàn, định trả giá thì bị Hoa Vân và Cơ Tuyết Băng đằng sau ngăn lại.
“Trưởng lão, mục tiêu của chúng ta là Thiên Tịch Đan”.
“Xin trưởng lão suy xét lại, đừng để lãng phí linh thạch chỉ vì côn pháp này”.
Hoa Vân và Cơ Tuyết Băng nói vậy khiến Ngô Trường Thanh như tỉnh mộng, ông ta dần bình tĩnh trở lại. Ông ta nắm chặt tay, sát khí đằng đằng, nếu không phải ở đây cấm đánh chém thì ông ta đã xông lên diệt Diệp Thành từ lâu rồi.
“Điều tra cho ta”, Ngô Trường Thanh hít vào một hơi thật sâu: “Ta muốn xem xem là ai mà to gan như vậy, ta phải cho hắn sống không bằng chết”.
Hôm qua là cây Thiết Bổng cũ, hôm nay là côn pháp nát, đều là những món đồ trông xấu xí nhất mà Thiên Huyền Môn đưa ra, thế mà lại được trả lên đến cái giá trên trời, kể cả là trưởng lão của Thiên Huyền Môn thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Và cứ vậy, Diệp Thành đã thuận lợi có được Thiên Canh Côn Trận.
“Lại khuynh gia bại sản rồi đấy”, Hùng Nhị nhướng vai, hắn nằm rạp ra bàn: “Xem ra không tìm Nhị Đại Gia xin ít tiền thì không ổn rồi”.
“Ba trăm nghìn của ngươi, sau ta trả cả lãi”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị.
Nghe vậy, Hùng Nhị chợt sáng mắt, sau đó hắn rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa, bôi bôi lên đó ít nước mũi rồi mới đưa cho Diệp Thành: “Ta sợ ngươi nợ không trả, ký cho ta một chữ đi”.
“Ôi trời”.
Chương 58: Những ánh mắt dèm pha
Tiếp tục đấu giá. Mật thuật huyền môn tiếp theo mặc dù vẫn gây được sự chú ý khiến người ta tranh nhau trả giá nhưng so với Thiên Canh Côn Trận thì vẫn còn kém xa.
Không biết từ khi nào màn đêm đã buông xuống.
“Buổi đấu giá hôm nay kết thúc tại đây”. Giọng Dương Các Lão vang lên, buổi đấu giá mật pháp huyền thuật hôm nay coi như khép lại.
Người người chen nhau đứng dậy, ai nấy đều suýt xoa, trước khi đi ra khỏi Tàng Long Các đều không quên quay lại nhìn Diệp Thành một cái. Tên tiểu tử này mua Thiên Canh Côn Trận với giá năm trăm nghìn tệ, lại như hắt gáo nước lạnh vào mặt Chính Dương Tông, có thể nói hắn chính là chủ đề bán tán xôn xao nhất trong ngày hôm nay.
“Đúng là người tài”, trưởng lão của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực râu tóc bạc phơ nhìn Diệp Thành mà nói.
“Lão Tư Đồ, tên tiểu tử này còn lợi hại hơn ông lúc còn trẻ nhiều”, một lão già mặc đồ trắng của Thượng Quan Gia Đông Nhạc cười nói.
“Hai vị, buổi đấu giá ngày mai xin nhẹ tay”, một phụ nữ trung tuổi của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên mặc trường bào màu đỏ liếc sang nhìn hai người của nhà họ Tư Đồ và Thượng Quan Gia.
“Tiểu tử, lần này ngươi nổi tiếng rồi đấy”, Hùng Nhị như nhìn rõ mọi chuyện, mỗi một thế lực khi trông thấy Diệp Thành đều lọt vào tầm ngắm của hắn.
“Đúng là tạo nghiệp”, Diệp Thành không khỏi cau mày.
Trên lầu hai, người của Thanh Vân Tông đang đi xuống, trưởng lão mặc đồ xanh và bà lão kia liếc sang nhìn Diệp Thành, còn tên Lã Chí, kẻ đã phế đi vùng đan điền của hắn lại khẽ phẩy quạt xếp, quay sang nhìn hắn.
“Thú vị đấy”, Lã Chí nhếch miệng giễu cợt.
“Mối thù phế đi vùng đan điền, sớm muộn ta sẽ tính với ngươi”, Diệp Thành nắm chặt tay, hôm đó Lã Chí cũng khiêu khích hắn như vậy khiến tu vi của hắn bị phế đi sạch sẽ.
Tiếp sau đó là Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông. Ông ta thật có tác phong của bậc tiền bối, tóc đen dày như dòng nước, lưng đeo trường kiếm, trông vững chãi vô cùng, khí chất trên người ông ta như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, ánh mắt nhìn Diệp Thành không hề cao cao tại thượng mà điềm tĩnh ôn hoà.
Người của Thị Huyết Điện cũng đi xuống, nhìn thấy Diệp Thành từ xa, bọn họ liền cau mày.
“Các Lão, người có cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc từ người tên tiểu tử này không?”, thanh niên mặc áo bào trắng nhìn sang lão già tóc xám.
“Ẩn khí tức, nhìn không ra”, lão già tóc xám trầm giọng, lão ta bước ra khỏi Tàng Long Các, “để ý hắn hơn một chút, nói không chừng chúng ta còn gặp hắn ở đâu đó”.
Sau khi phía Thị Huyết Điện rời đi là người của Chính Dương Tông. Diệp Thành trông thấy khuôn mặt tối sầm của Ngô Trường Thanh.
“Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm”, đứng cách từ rất xa, Diệp Thành vẫn có thể trông thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của ông ta.
Sau khi lướt qua Ngô Trường Thanh, Diệp Thành mặc dù không muốn nhưng hắn lại phải chạm ánh mắt với Cơ Tuyết Băng. Người trong lòng thủa nào lúc này ở trước mặt mà lại như cách xa vời vợi khiến Diệp Thành không khỏi xót xa, chỉ có Cơ Tuyết Băng là khẽ cau mày, có vẻ như cô ta thấy gì đó quen thuộc từ ánh mắt của Diệp Thành, trong đôi mắt ấy không khỏi hiện lên ánh nhìn khác thường.
Diệp Thành không nhìn cô ta nữa, cứ thế quay đầu đi.
Những người tới buổi đấu giá lần lượt rời đi, còn Diệp Thành lại tới hậu đường của Tàng Long Các.
“Tiểu tử, hôm nay ngươi được nổi tiếng rồi đấy”, Dương Các Lão cười ôn hoà, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ che đi khuôn mặt nhưng có vẻ như ông ta vẫn nhìn được khuôn dung của hắn.
“Tiền bối chê cười rồi ạ”, biết không giấu được Dương Các Lão, Diệp Thành bèn tháo mặt nạ ra, gại gại mũi.
Sau khi giao xong linh thạch, hắn nhận lấy Thiên Canh Côn Trận về rồi cứ thế quay người rời đi nhưng lại bị Dương Các Lão gọi lại.
“Tiền bối, có việc gì sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Dương Các Lão tò mò.
“Tiểu tử, ngươi có muốn gia nhập vào Thiên Huyền Môn không?”, Dương Các Lão nhìn Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa nói.
Nghe vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng.
Thiên Huyền Môn là sự tồn tại thế nào chứ. Vừa thần bí lại vững mạnh, tam tông nhất điện của Đại Sở cũng không dám đụng tới, lúc này bọn họ lại mời một tên ở tầng ngưng khí thứ nhất như hắn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới.
Có lẽ mọi thứ đến quá đường đột nên hắn vẫn còn mông lung, sao hắn có thể được Thiên Huyền Môn đánh giá cao vậy được.
Lẽ nào là vì hắn có chân hoả?
Diệp Thành chỉ nghĩ được vậy. Ngoài điểm này ra thì hắn thật sự không nghĩ ra còn có khả năng nào khiến Thiên Huyền Môn ưu ái hắn cả.
“Thế nào? Có hứng thú không?”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Dương Các Lão tươi cười nói.
Diệp Thành lúc này mới phản ứng lại, hắn cười xoà: “Tiền bối không phải đang đùa vãn bối chứ, một tiểu bối ngưng khí tầng một như con sao có thể lọt vào mắt xanh của người được?”
“Tu vi không phải là vấn đề. Cái mà Thiên Huyền Môn hướng tới là khả năng thiên bẩm”, Dương Các Lão giống như một ông già nhân từ: “Đương nhiên, cái mà chúng ta đánh giá cao chính là chân hoả của ngươi, nhưng quan trọng hơn là thực lực của ngươi”.
Thiên Huyền Môn đã nể mặt như vậy rồi thì Diệp Thành đương nhiên không tiện khước từ.
“Tiền bối, nếu con gia nhập Thiên Huyền Môn thì có phải đồng nhĩa rằng con hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở, sau này không thể tham gia vào việc của Đại Sở nữa?”, Diệp Thành tỏ thái độ khiêm tốn, lễ phép.
“Người của Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc tranh đấu giữa các thế lực trong Đại Sở, đây là quy định do môn chủ đặt ra từ nhiều đời nay”.
“Vậy sao ạ?”, Diệp Thành hạ giọng, gại gại cằm.
Mặc dù Thiên Huyền Môn thần bí nhưng khả năng ràng buộc người khác cũng rất mạnh. Hắn sinh ra ở Đại Sở, lớn lên ở Đại Sở, nếu như hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở thì đương nhiên tình cảm trong lòng sẽ rất hỗn loạn, vả lại hắn còn phải sát phạt lại Chính Dương Tông rửa sạch nỗi nhục khi bị đuổi khỏi tông môn.
“Không cần vội trả lời ta, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ đi”, thấy Diệp Thành còn do dự, Dương Các Lão liền cười nói.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối xin phép có thêm thời gian suy nghĩ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó quay người đi ra khỏi hậu đường của Tàng Long Các.
Sau khi hắn rời đi, lão già mặc đồ tím mời hắn phá Vu Chú đi ra.
Chương 59: Lời mời của Thiên Huyền Môn
“Thủ toạ, ở Đại Sở, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất giỏi hơn cậu ta nhiều vô kể, sao cứ phải mời cậu ta?”, Dương Các Lão tò mò nhìn sang lão già mặc đồ tím: “Lẽ nào vì cậu ta có chân hoả?”
“Đương nhiên không phải”, lão già mặc đồ tím vuốt râu, nói đầy ý tứ: “Tiểu tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù khả năng thiên bẩm không quá xuất sắc nhưng lại có khác biệt, vả lại chân hoả của cậu ta cũng không như những chân hoả khác, quan trọng hơn cả chính là huyết mạch của cậu ta”.
“Vậy việc này có cần thỉnh thánh chủ không ạ?”, Dương Các Lão nhìn lão già mặc đồ tím.
“Ta cũng đang muốn tìm thánh chủ đây”, lão già mặc đồ tím bỏ lại một câu: “Các chủ thì nhàn rỗi rồi, đẩy Thiên Huyền Môn cho ta còn mình thì thảnh thơi”.
Diệp Thành đeo mặt nạ vừa đi ra khỏi Thiên Linh Chú thì đã gặp được hai luồng khí tức quen thuộc.
“Phía đông là Vân Hoa, phía tây là Cơ Tuyết Băng”.
“Diệp Thành cảm nhận được người theo dõi mình là ai nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như không biết gì và đi vào dòng người trên phố.
Trên đường, hắn cứ thế đi rồi lại dừng, lựa chọn từng món đồ trên đường. Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng ở nơi kín đáo cứ thế đi theo Diệp Thành mười mấy con đường.
“Dựa vào các người mà muốn bắt ta sao?”, ở một sạp hàng bên đường, Diệp Thành dừng lại, cúi đầu nhìn từng món đồ, hắn nhếch miệng cười: “Cũng không nghĩ xem mình xuất thân thế nào”,
Nói tới đây, lại không thể nhắc tới một thân phận khác của Diệp Thành.
Ở Chính Dương Tông, hắn không chỉ là một đệ tử mà còn là thành viên của đội tình báo trong Chính Dương Tông, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, thường xuyên xuống núi thu thập tin tức tình báo, sở trường của hắn chính là theo dõi.
Hắn vừa giỏi theo dõi, vừa có khả năng quan sát vượt trội. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng nhưng luận về kỹ năng theo dõi thì hai người bọn họ còn kém hắn xa. Theo dõi một thành viên từng làm tình báo thì bọn họ đâu có cửa.
Diệp Thành vẫn bày ra bộ dạng không biết gì, hắn cứ thế dẫn dụ Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng đi qua mấy con đường nữa.
Trời gần tối, Vân Hoa và Cơ Tuyết Băng chạm nhau ở hai đầu nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu.
“Tên tiểu tử này không đơn giản”, Vân Hoa bực mình.
“Tu vi của hắn có lẽ cao hơn chúng ta”, Cơ Tuyết Băng phỏng đoán, “nhưng cũng không loại trừ một khả năng hắn chính là thành viên chuyên về tình báo, người thường sẽ không đuổi kịp hắn”.
Diệp Thành quay về khu nhà ở, Hùng Nhị đã ở trong phòng rồi.
Tên này nằm trên giường như đụn thịt, trên giường còn bày đầy linh thạch, viên nào viên nấy sáng long lanh.
Ồ!
Diệp Thành thấy vậy thì tự giác ngồi trên giường.
“Tên béo kia, linh thạch của ngươi nhiều đấy nhỉ”, Diệp Thành nói rồi tiện tay cầm lên vài viên, hắn nhét vào túi mình.
Thấy thế, Hùng Nhị tối sầm mặt lại.
“Ta thấy nhà họ Hùng ngươi có tiền thật đấy”, vừa nói, Diệp Thành vừa giơ tay lấy vài viên linh thạch nữa nhưng lúc này Hùng Nhị đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn phất tay nhét hết linh thạch vào túi đựng đồ của mình.
“Đây là Nhị Đại Gia cho ta, ngươi bớt để ý đi”, Hùng Nhị lẩm bẩm rồi nhét túi đựng đồ vào túi quần.
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi ho hắng.
Buổi đấu giá hay ngày nay, Hùng Nhị đã giúp hắn rất nhiều, nếu không thì cây Thiết Bổng và Thiên Canh Côn Trận kia hắn cũng không thể lấy được. Tên này thật khiến hắn cảm động.
“Yên tâm, sau này ta sẽ trả cho ngươi không thiếu một viên”.
“Ngươi đương nhiên phải trả, chúng ta có giao ước bằng giấy mà”.
Cắt!