Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Thác Bạt Thao Thiên giận dữ, trứng mắt nhìn đám ngục tốt đang bàn tán, quát lớn:
- Làm sao ngươi biết huynh đệ ta sẽ không lên?
Mọi người bị thái độ hung hãn của y dọa cho sợ hãi, không ai dám nói gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, bằng vào Vũ La làm sao lên được, nếu hắn lên được, quả thật quỷ dị vô cùng.
Tuy rằng mọi người sợ hãi Thác Bạt Thao Thiên, nhưng cũng có người không sợ. Mộc Dịch Binh Lang nói bằng giọng hết sức âm trầm, không phù họp với tuổi tác của gã chút nào:
- Lên ư, hừ hừ, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, tên phế vật Vũ La không có khả năng lên được, ở dưới đó lâu như vậy, cho dù là Tả Trầm Nghị cũng đã tấu hỏa nhập ma, tên phế vật Vũ La kia chắc chắn đã phát cuồng dưới đó, nhưng không mở thông đạo ra ngoài được, nói không chừng đã chết từ lâu.
Thác Bạt Thao Thiên đùng đùng nổi giận:
- Lỏi con kia, ngươi nói nhăng nói càn chuyện gì vậy...
- Bình tĩnh, chớ nên nôn nóng.
Diệp Niệm Am binh thản nói, theo đó dao động một cỗ linh lực sinh ra giống như Trường Giang đại hải, trấn an mọi người đang tranh cãi với nhau. Từ khi lão tiến vào vẫn khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, mãi tới khi hai người lớn tiếng tranh cãi, lão mới mở bứng mắt ra nói một câu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Thế nhưng dù chỉ một câu cũng đã thừa sức áp đảo Thác Bạt Thao Thiên hung hãn vô cùng, Mộc Dịch Binh Lang tâm cao khí ngạo, từ đó có thể thấy được thực lực của Diệp Niệm Am kinh khủng tới mức nào.
Mắt thấy đã đến giờ, thế nhưng Thái Cực đồ vẫn bất động như trước, vẻ trêu cợt ngày càng lộ rõ trên mặt Mộc Dịch Binh Lang. Nếu không phải gã kiêng kỵ Diệp Niệm Am, có lẽ đã lại lên tiếng khiêu khích Thác Bạt Thao Thiên.
Ngược lại Thác Bạt Thao Thiên càng ngày càng tỏ ra thất vọng, cũng ngày càng tỏ ra giận dữ Vinh Thiên. Y đi qua đi lại không ngớt trước Thái Cực đồ, vô cùng nôn nóng, thỉnh thoảng đá cho Vinh Thiên một cước, khiến cho Vinh Thiên kêu la thảm thiết như chọc tiết heo.
Rốt cục thời gian đã tới, Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh:
- Đến giờ rồi, ta đã nói tên phế vật kia không thể nào lên được, hừ hừ...
Sắc mặt Thác Bạt Thao Thiên lộ vẻ sầu thảm, không còn lòng dạ nào so đo với Mộc Dịch Binh Lang, gác ngang vẫn Thiết Trọng Kiếm ngăn mọi người lại:
- Chờ một chút, chờ thêm một chút...
Ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Niệm Am lại không ngăn cản.
Mộc Dịch Binh Lang ra vẻ sao cũng được, kéo dài tiếp tục cũng có lợi cho dùng, dù sao Vinh Thiên cũng là người của chúng.
Lại qua nửa canh giờ, đám ngục tốt, Ban Đầu vây quanh chờ đợi đã không còn kiên nhẫn, lục tục rời đi. Thác Bạt Thao Thiên gầm lên giận dữ, trên người linh quang bảo diễm điên cuồng phóng xuất. Y gác ngang trọng kiếm trên cổ Vinh Thiên, chuẩn bị chém đầu.
Vinh Thiên kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, mắt thấy sẽ nhuộm máu tại trường.
Diệp Niệm Am nãy giờ vẫn ngồi yên nhắm mắt, lúc này thình lình mở to mắt, linh quang bắn ra bốn phía:
- Chờ một chút...
Mọi người nghe vậy vô cùng sửng sốt, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân sàn sạt nho nhỏ, Thái Cực đồ chợt mở ra, Vũ La từ bên dưới đi lên một cách bình an vô sự.
Vũ La ung dung bước ra, lúc này toàn trường lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Hơn trăm người có mặt tại đây ai nấy trợn mắt há mồm, cằm dài tới ngực.
Một lúc sau, Vũ La bước ra nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, không nhịn được phải dừng chân lại. Vẫn không ai có phản ứng gì, hắn bèn đẳng hắng một tiếng, lúc này mọi người mới bứng tỉnh lại. Ngay sau đó dường như bùng nổ, những tiếng bàn tán nhao nhao vang lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Tên phế vật này làm sao lên được chứ...
- Chịu đựng năm ngày như vậy, đã có thể sánh với Tả Trầm Nghị, rốt cục là tiểu tử này lảm sao vậy?
- Chẳng lẽ đồ đần này gặp may...
Thác Bạt Thao Thiên ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài, miệng lẩm bẩm không biết nói gì. Một lúc sau mới nhìn lại Vũ La, mắt hổ đỏ ửng, không khỏi gật gật đầu:
- Ra được là tốt rồi, ra được là tốt rồi...
Phụ tử Mộc Dịch Trạc vẫn đang giật mình nhìn Vũ La, trong mắt Mộc Dịch Binh Lang lộ vẻ hết sức khinh thường, bĩu môi lẩm bẩm:
- Bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi, phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật, chẳng lẽ hắn thật sự có thể đánh đồng với Tả Trầm Nghị được sao, hừ...
Vinh Thiên sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy Vũ La đi ra lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống đất. Chỉ thấy chỗ y ngồi đột nhiên ướt đẫm, sau đó một mùi tanh tưởi bay ra, thì ra y đã sợ hãi tới mức bĩnh ra quần.
Chỉ có Diệp Niệm Am dường như đã biết trước chuyện này, khẽ mỉm cười mờ ám, hết sức thâm sâu, không đế ý tới ai, lặng lẽ bỏ đi mất.
Thác Bạt Thao Thiên đá cho Vinh Thiên một cước bay ra ngoài thạch tháp:
- Cút cho ta, sau này còn dám ức hiếp huynh đệ của ta, ta sẽ không tha!
Sau một cước của y, Vinh Thiên lăn lông lốc giống như một quả cầu thịt, ‘cút’ ra ngoài.
Đột nhiên Mộc Dịch Binh Lang kêu to một tiếng:
- Đồ đần nhất định đã hóa điên rồi, mau bắt hắn lại!
Mọi người xung quanh còn chưa hồi phục tinh thần, Mộc Dịch Binh Lang kêu lên như vậy, bọn họ mới bứng tỉnh lại, lập tức ùa lên vây quanh Vũ La.
Thác Bạt Thao Thiên kỵ nhất người ta gọi Vũ La là ‘đồ đần’, trứng mắt nhìn Mộc Dịch Binh Lang một cái. Vũ La lại không thèm để ý, chỉ nhìn gã cười khiêu khích.
Thác Bạt Thao Thiên cũng lo rằng Vũ La hóa điên, không rành tranh chấp cùng Mộc Dịch Binh Lang, vội vàng chạy tới xem Vũ La.
Mọi người xúm lại, Vũ La vội vàng xua tay:
- Ta không sao, không điên, không điên, đứng...
Mọi người đã bắt hắn giơ lên, kẻ chuẩn bị Thanh Minh đan, người đòi ném vào Đoạn Ma trận.
Vũ La vội vàng thét lớn:
- Nếu ai muốn lần sau tới lượt, ta sẽ đi thay, lập tức buông ta xuống!
Mọi người nghe vậy sửng sốt, phụ tử Mộc Dịch Trạc đa mưu túc trí, lập tức có phản ứng. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc nhất thời trở nên khó coi, vung tay áo lên một cái, sau đó xoay người bỏ đi. Mộc Dịch Binh Lang lại cảm thấy không cam lòng, giơ ngón út lên lắc lắc vài cái, tỏ vẻ khinh thường Vũ La, sau đó cũng theo phụ thân mình rời đi.
Vũ La nhìn thấy cử chỉ khinh miệt khiêu khích của Mộc Dịch Binh Lang, ký ức về gã lập tức vỡ ra trong đầu, nhất thời nổi giận.
Có thể nói trong Nhược Lô Ngục này, Mộc Dịch Binh Lang là người mà Vũ La ghét nhất. Tuổi gã cũng tương đương Vũ La, cả hai cùng là trẻ con cùng nhau lớn lên trong Nhược Lô Ngục. Mộc Dịch Binh Lang là một thiên tài, lại rất thích nhắm vào ‘đồ đần’ Vũ La. Lúc năm tuổi, Mộc Dịch Binh Lang từng đứng trên đầu tường tiểu xuống đầu Vũ La. Lúc mười tuổi, Mộc Dịch Binh Lang càng thường xuyên bắt nạt Vũ La hơn, mỗi lần y học được một chiêu nửa thức gì mới, nhất định chạy đi tìm Vũ La để ‘diễn luyện thực chiến’, đánh cho Vũ La ngã lăn lông lốc trước mặt rất nhiều người.
Vũ La vừa kêu lên những lời này, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại. Không phải bọn họ đang suy nghĩ, mà đang giật mình kinh hãi.
- Năm ngày, vẫn không sao cả, cho dù là Tả Trầm Nghị cũng không làm được như vậy...
- Đúng, tuy rằng Tả Trầm Nghị chịu được năm ngày, nhưng cuối cùng cũng phát cuồng, sa vào Ma đạo, chẳng lẽ...
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ La, đúng vậy, đúng là đồ đần kia, rồi lại lắc đầu quầy quậy:
- Không thể nào, một kẻ không có Tuệ Căn, làm sao hùng mạnh hơn Tả Trầm Nghị được?
Tuy rằng mọi người không muốn tin tưởng, nhung mà sự thật xảy ra trước mắt, không tin cũng không được.
Chỉ có Thác Bạt Thao Thiên vô cùng vui sướng, bước nhanh tới vỗ vỗ vào vai Vũ La:
- Giỏi, giỏi lắm...
Nếu nói một người thân thiết với Vũ La trong Nhược Lô Ngục này, chắc chắn chỉ có Thác Bạt Thao Thiên. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên thân hình cao lớn, thật ra tuổi tác cũng không hơn không kém Vũ La. Bất quá y đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung, trở thành một tên Ban Đầu, còn Vũ La vẫn chỉ là một tên phế vật.
Cũng không ai biết vì sao Thác Bạt Thao Thiên lại xuất hiện bên trong Nhược Lô Ngục. Lúc y vừa tới nơi này, gầy còm chỉ còn da bọc xương, thân hình dơ bẩn như một con khỉ. Tất cả trẻ con nơi này không ai muốn chơi đùa với y, chỉ có Vũ La đối xử với y chân thành, có lẽ là vì hai người đồng bệnh tương liên.
Vào năm bảy tuổi, hai người cùng nhau ra ngoài chơi đùa, dọc đường Thác Bạt Thao Thiên bị một con ong độc cắn cho hôn mê bất tinh. Vũ La lưng cõng Thác Bạt Thao Thiên cố gắng đi mấy chục dặm đường núi trở về Nhược Lô Ngục, quỳ dưới đất cầu xin các trưởng bối Nhược Lô Ngục cứu Thác Bạt Thao Thiên.
Diệp Niệm Am kiểm tra một chút, sau đó cười nói với Vũ La, không cần lo lắng, Thác Bạt Thao Thiên nhân họa đắc phúc. Thì ra con ong độc nọ chính là linh trùng Chân Linh phong vô cùng hiếm thấy, tuy rằng độc tính mãnh liệt, nhưng trong khoảnh khắc nó đốt Thác Bạt Thao Thiên, một thân tinh hoa của nó cũng trút sang cơ thế kẻ bị đốt. Chỉ cần chịu đựng được độc tính, tinh hoa Chân Linh phong sẽ bồi bổ thân thể, rất có ích cho tu luyện.
Thác Bạt Thao Thiên vốn hết sức gầy yếu, lúc ấy chỉ mới bảy tuổi nhưng rốt cục cũng đã chống lại được độc tính. Sau khi tỉnh lại ngày càng khỏe mạnh, càng lớn càng mạnh, hơn nữa tu hành tiến cảnh tiến triển cực nhanh, rất nhanh đã vượt lên trên lớp người cùng tuổi, hiển lộ tài năng, từ nô bộc lên ngục tốt, rồi từ ngục tốt thăng lên Ban Đầu.
Tuy rằng Vũ La không phải là ân nhân cứu mạng của Thác Bạt Thao Thiên, nhưng Vũ La cõng y đi mấy chục dặm đường núi, toàn thân máu chảy đầm đìa, tình nghĩa này Thác Bạt Thao Thiên cũng ghi tạc trong lòng. Thời gian qua, nếu không nhờ Thác Bạt Thao Thiên hết lòng bênh vực, nói không chừng Vũ La không thể sống tới bây giờ.
Vũ La từ Ly Nhân Uyên đi lên bình yên vô sự, hơn nữa còn lớn lối khoa trương rằng về sau mình có thể thay mọi người xuống dưới. Cho dù có một vài người không tin, nhưng ánh mắt nhìn Vũ La cũng đã khác trước, hiện tại không còn ai chù động trêu chọc Vũ La.
Thật ra chuyện này cũng không thể thay đổi được gì nhiều, tối đa cũng chỉ biến Vũ La từ đồ đần vô dụng thành đồ đần hữu dụng. Trong mắt mọi người, Vũ La vẫn là một tên phế vật không thể tu luyện như trước. Trên Tu Chân Giới này, không thể tu luyện có nghĩa tất cả thành không, cho dù có giá trị lợi dụng lớn lao tới mức nào, cũng chỉ là một công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên không phải là loại người khinh suất để lộ tình cảm của mình ra ngoài. Thác Bạt Thao Thiên cho rằng Vũ La đã chết, điên cuồng đại náo Nhược Lô Ngục, bất chấp tất cả. Khi thấy Vũ La bình yên vô sự, y chỉ nói vài chữ tốt, sau đó không nhiều lời, đưa Vũ La về chỗ ở. Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu, quấn sợi xích huyết quang trên lưng, vẫn Thiết Trọng Kiếm vác trên vai, nện bước đùng đùng như sấm nố, rời khỏi nơi
Vũ La trở lại phòng mình, ra cửa sổ quan sát bên ngoài một chút, sau đó vào ngồi cạnh bàn, thở dốc một hồi.
Nhược Lô Ngục rộng lớn vô cùng, dù là nô bộc, mỗi người cũng có được một phòng.
Chuyến đi Ly Nhân Uyên lần này có thể nói rằng có được có mất, hồi hộp vô cùng. Cho dù là Vũ La nhớ lại một chút, cũng không nhịn được lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.
Đã không có cách nào tu luyện Thương Mang kinh, với địa vị hiện tại của Vũ La, cũng không thể tìm được điển tịch phe Chính đạo tương đương với Thương Mang kinh. Nếu đã là như vậy, Vũ La đành phải hạ tiêu chuẩn xuống, tìm kiếm điển tịch cơ sở thông thường, ai ai cũng biết.
Vũ La cũng hiểu rõ ràng, nếu mình nhất định phải tìm cho bằng được điển tịch có cùng cấp bậc với Thương Mang kinh, như vậy quả thật có hơi cố chấp. Thật ra lấy lịch duyệt hai kiếp của hắn, dù là Vũ La đời này hay Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đời trước, hiếu biết về điển tịch tu chân cao hơn người bình thường rất nhiều. Cho dù là điển tịch thông thường, nếu hắn tu luyện cũng là làm ít ăn nhiều.
Trên thực tế, bên trong Nhược Lô Ngục có một bộ điển tịch cơ bản được truyền lưu vô cùng rộng rãi trong phe Chính đạo trên Tu Chân Giới, có tên là Đạo Tạng, được khắc sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, ai ai cũng có thể xem.
Năm xưa từng có bậc tiên hiền đại thánh đánh giá cực cao điển tịch Đạo Tạng này, cho rằng dù là Đại Năng chí cao, chỉ cần ngày ngày quan sát nghiên cứu cũng có thu hoạch không nhỏ. Có lẽ vì nguyên nhân này, mới có người khắc Đạo Tạng lên đại môn. Thế nhưng rốt cục là khắc vào lúc nào, cũng không có ai biết được.
Đầu tiên Vũ La kiểm tra thu hoạch trong chuyến đi Ly Nhân Uyên này. Tấm Thiên Mệnh Thần Phù hẳn vô cùng trân quý kia nhìn qua vẫn hết sức bình phàm, hắn lật tới lật lui xem mấy lần, vẫn không tìm thấy chỗ nào gọi là đặc dị.
Một tấm Thiên Mệnh Thần Phù không phẩm như vậy, Vũ La không dám khinh suất tu luyện, bởi vì nếu chọn nó rồi, sau này sẽ không thể nào thay đổi.
Tráp màu đen kia, Vũ La cũng không cần giấu diếm làm gì. Ngay cả hắn cũng mất một hồi lâu mới có thể nhìn ra chỗ bất phàm, căn bản không có ai phát hiện ra tráp gỗ này là bảo bối, hắn chỉ tiện tay vứt trên bàn, sẽ không khiến cho bất cứ ai nghi ngờ.
Nhưng Vũ La có thể cảm giác được nếu tế luyện một chút, sợi xích nhỏ như sợi tóc kia nhất định sẽ trở thành một món vũ khí có uy lực bất phàm, sẽ không kém gì sợi xích huyết quang của Thác Bạt Thao Thiên.
Hắn đeo sợi xích lên cổ, bước ra ngoài cửa.
Bộ Đạo Tạng nằm sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, cũng không biết người nào khắc lên, nét bút chập chùng như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế uy vũ hiên ngang. Quan sát cấn thận, dường như mỗi một chữ là sống, muốn giãy dụa bay ra khỏi đại môn, ngao du giữa thiên địa.
Lúc Vũ La tới nơi này, vừa khéo Mộc Dịch Binh Lang cũng đang dẫn theo bảy tám tên thiếu niên nô bộc, cũng đang ở đây nghiên cứu bộ Đạo Tạng này. Nếu là Vũ La trước kia, nhất định đã đánh một vòng tránh đi những người này, coi như mình không có tới đây, tránh cho bị người ta ức hiếp.
Nhưng hiện tại sắc mặt Vũ La tỏ ra hết sức bình thản, đi tới tìm một chỗ ngồi xuống, lặng lẽ nghiên cứu.
Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh, liếc xéo một cái tỏ vẻ khinh thường:
- Giả vờ giống thật, ngươi đã thử bao nhiêu lần rồi, ngay cả cửa cơ bản nhất là Khí Cám cũng không qua được, còn tới đây làm gì?
Đám thiếu niên nô bộc xung quanh lập tức không bỏ lỡ cơ hội vỗ mông ngựa này, lập tức thi nhau nói móc Vũ La:
- Đúng vậy, ngươi là một kẻ ngu ngốc, còn muốn tu luyện hay sao? E rằng ngươi không hiếu chữ trên đó có nghĩa gì, làm sao tu luyện, ha ha ha...
- Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng mình trải qua một lần may mắn chó ngáp phải ruồi, có thể lên khỏi Ly Nhân Uyên, như vậy là sẽ hoàn toàn khác với trước kia hay sao? Ngươi là đồ đần, cả cuộc đời này cũng sẽ là đồ đần, đồ đần vĩnh viễn không thể nào ngóc đầu lên được!
Mộc Dịch Binh Lang nghe đám nô bộc của mình nói móc Vũ La, vô cùng khoái chí. Vì sao những tên này ra sức hiếp đáp Vũ La như vậy, chẳng phải là vì lấy lòng mình sao? Tuy rằng tuổi tác gã chưa lớn, nhưng vẫn cảm thấy thích thú cảm giác được người tâng bốc như vậy vô cùng.
- Được rồi, hôm nay ta có khả năng đột phá cảnh giới Bảo Sơn, tiến lên cảnh giới Cửu Cung. Chính là thời khắc mấu chốt, không chấp nhất tên xuẩn ngốc này làm gì, nếu hắn muốn lãng phí thời gian ở nơi này, cứ mặc kệ hắn vậy.
Mọi người vội vàng vâng vâng dạ dạ, tự nhiên không tránh khỏi một phen vuốt mông ngựa nữa, chúc mừng Mộc Dịch Binh Lang sắp sửa đột phá tiến giai. Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn không hé răng nói nửa lời, tựa như những người xung quanh hắn không tồn tại.
Toàn bộ thể xác tinh thần của hắn lúc này đã đắm chìm vào trong bộ Đạo Tạng kia.
Ở tiền kiếp, Vũ La cũng từng thu thập điển tịch phe Chính đạo để tham ngộ nghiên cứu, giúp cho mình thăng tiến cảnh giới. Hắn cũng đã từng xem qua Đạo Tạng mấy lần, lúc ấy cảnh giới tu vi của hắn đã đạt tới Nam Hoang Đế Quân, nguyên hồn cực kỳ hùng mạnh, bất cứ thứ gì chỉ cần liếc mắt nhìn qua sẽ không thế nào quên.
Lần này hắn xem bộ Đạo Tạng trên đại môn, lại cảm thấy không giống như bộ Đạo Tạng mà mình đã xem từ tiền kiếp.
Vũ La cảm thấy hết sức kỳ quái, bởi vì bộ Đạo Tạng ở tiền kiếp là do mình trộm từ trong Chung Nam sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn, lẽ ra tuyệt đối không thế nào sai được. Chẳng lẽ là bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục sai sao?
- Làm sao ngươi biết huynh đệ ta sẽ không lên?
Mọi người bị thái độ hung hãn của y dọa cho sợ hãi, không ai dám nói gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, bằng vào Vũ La làm sao lên được, nếu hắn lên được, quả thật quỷ dị vô cùng.
Tuy rằng mọi người sợ hãi Thác Bạt Thao Thiên, nhưng cũng có người không sợ. Mộc Dịch Binh Lang nói bằng giọng hết sức âm trầm, không phù họp với tuổi tác của gã chút nào:
- Lên ư, hừ hừ, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, tên phế vật Vũ La không có khả năng lên được, ở dưới đó lâu như vậy, cho dù là Tả Trầm Nghị cũng đã tấu hỏa nhập ma, tên phế vật Vũ La kia chắc chắn đã phát cuồng dưới đó, nhưng không mở thông đạo ra ngoài được, nói không chừng đã chết từ lâu.
Thác Bạt Thao Thiên đùng đùng nổi giận:
- Lỏi con kia, ngươi nói nhăng nói càn chuyện gì vậy...
- Bình tĩnh, chớ nên nôn nóng.
Diệp Niệm Am binh thản nói, theo đó dao động một cỗ linh lực sinh ra giống như Trường Giang đại hải, trấn an mọi người đang tranh cãi với nhau. Từ khi lão tiến vào vẫn khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, mãi tới khi hai người lớn tiếng tranh cãi, lão mới mở bứng mắt ra nói một câu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Thế nhưng dù chỉ một câu cũng đã thừa sức áp đảo Thác Bạt Thao Thiên hung hãn vô cùng, Mộc Dịch Binh Lang tâm cao khí ngạo, từ đó có thể thấy được thực lực của Diệp Niệm Am kinh khủng tới mức nào.
Mắt thấy đã đến giờ, thế nhưng Thái Cực đồ vẫn bất động như trước, vẻ trêu cợt ngày càng lộ rõ trên mặt Mộc Dịch Binh Lang. Nếu không phải gã kiêng kỵ Diệp Niệm Am, có lẽ đã lại lên tiếng khiêu khích Thác Bạt Thao Thiên.
Ngược lại Thác Bạt Thao Thiên càng ngày càng tỏ ra thất vọng, cũng ngày càng tỏ ra giận dữ Vinh Thiên. Y đi qua đi lại không ngớt trước Thái Cực đồ, vô cùng nôn nóng, thỉnh thoảng đá cho Vinh Thiên một cước, khiến cho Vinh Thiên kêu la thảm thiết như chọc tiết heo.
Rốt cục thời gian đã tới, Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh:
- Đến giờ rồi, ta đã nói tên phế vật kia không thể nào lên được, hừ hừ...
Sắc mặt Thác Bạt Thao Thiên lộ vẻ sầu thảm, không còn lòng dạ nào so đo với Mộc Dịch Binh Lang, gác ngang vẫn Thiết Trọng Kiếm ngăn mọi người lại:
- Chờ một chút, chờ thêm một chút...
Ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Niệm Am lại không ngăn cản.
Mộc Dịch Binh Lang ra vẻ sao cũng được, kéo dài tiếp tục cũng có lợi cho dùng, dù sao Vinh Thiên cũng là người của chúng.
Lại qua nửa canh giờ, đám ngục tốt, Ban Đầu vây quanh chờ đợi đã không còn kiên nhẫn, lục tục rời đi. Thác Bạt Thao Thiên gầm lên giận dữ, trên người linh quang bảo diễm điên cuồng phóng xuất. Y gác ngang trọng kiếm trên cổ Vinh Thiên, chuẩn bị chém đầu.
Vinh Thiên kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, mắt thấy sẽ nhuộm máu tại trường.
Diệp Niệm Am nãy giờ vẫn ngồi yên nhắm mắt, lúc này thình lình mở to mắt, linh quang bắn ra bốn phía:
- Chờ một chút...
Mọi người nghe vậy vô cùng sửng sốt, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân sàn sạt nho nhỏ, Thái Cực đồ chợt mở ra, Vũ La từ bên dưới đi lên một cách bình an vô sự.
Vũ La ung dung bước ra, lúc này toàn trường lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Hơn trăm người có mặt tại đây ai nấy trợn mắt há mồm, cằm dài tới ngực.
Một lúc sau, Vũ La bước ra nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, không nhịn được phải dừng chân lại. Vẫn không ai có phản ứng gì, hắn bèn đẳng hắng một tiếng, lúc này mọi người mới bứng tỉnh lại. Ngay sau đó dường như bùng nổ, những tiếng bàn tán nhao nhao vang lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Tên phế vật này làm sao lên được chứ...
- Chịu đựng năm ngày như vậy, đã có thể sánh với Tả Trầm Nghị, rốt cục là tiểu tử này lảm sao vậy?
- Chẳng lẽ đồ đần này gặp may...
Thác Bạt Thao Thiên ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài, miệng lẩm bẩm không biết nói gì. Một lúc sau mới nhìn lại Vũ La, mắt hổ đỏ ửng, không khỏi gật gật đầu:
- Ra được là tốt rồi, ra được là tốt rồi...
Phụ tử Mộc Dịch Trạc vẫn đang giật mình nhìn Vũ La, trong mắt Mộc Dịch Binh Lang lộ vẻ hết sức khinh thường, bĩu môi lẩm bẩm:
- Bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi, phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật, chẳng lẽ hắn thật sự có thể đánh đồng với Tả Trầm Nghị được sao, hừ...
Vinh Thiên sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy Vũ La đi ra lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống đất. Chỉ thấy chỗ y ngồi đột nhiên ướt đẫm, sau đó một mùi tanh tưởi bay ra, thì ra y đã sợ hãi tới mức bĩnh ra quần.
Chỉ có Diệp Niệm Am dường như đã biết trước chuyện này, khẽ mỉm cười mờ ám, hết sức thâm sâu, không đế ý tới ai, lặng lẽ bỏ đi mất.
Thác Bạt Thao Thiên đá cho Vinh Thiên một cước bay ra ngoài thạch tháp:
- Cút cho ta, sau này còn dám ức hiếp huynh đệ của ta, ta sẽ không tha!
Sau một cước của y, Vinh Thiên lăn lông lốc giống như một quả cầu thịt, ‘cút’ ra ngoài.
Đột nhiên Mộc Dịch Binh Lang kêu to một tiếng:
- Đồ đần nhất định đã hóa điên rồi, mau bắt hắn lại!
Mọi người xung quanh còn chưa hồi phục tinh thần, Mộc Dịch Binh Lang kêu lên như vậy, bọn họ mới bứng tỉnh lại, lập tức ùa lên vây quanh Vũ La.
Thác Bạt Thao Thiên kỵ nhất người ta gọi Vũ La là ‘đồ đần’, trứng mắt nhìn Mộc Dịch Binh Lang một cái. Vũ La lại không thèm để ý, chỉ nhìn gã cười khiêu khích.
Thác Bạt Thao Thiên cũng lo rằng Vũ La hóa điên, không rành tranh chấp cùng Mộc Dịch Binh Lang, vội vàng chạy tới xem Vũ La.
Mọi người xúm lại, Vũ La vội vàng xua tay:
- Ta không sao, không điên, không điên, đứng...
Mọi người đã bắt hắn giơ lên, kẻ chuẩn bị Thanh Minh đan, người đòi ném vào Đoạn Ma trận.
Vũ La vội vàng thét lớn:
- Nếu ai muốn lần sau tới lượt, ta sẽ đi thay, lập tức buông ta xuống!
Mọi người nghe vậy sửng sốt, phụ tử Mộc Dịch Trạc đa mưu túc trí, lập tức có phản ứng. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc nhất thời trở nên khó coi, vung tay áo lên một cái, sau đó xoay người bỏ đi. Mộc Dịch Binh Lang lại cảm thấy không cam lòng, giơ ngón út lên lắc lắc vài cái, tỏ vẻ khinh thường Vũ La, sau đó cũng theo phụ thân mình rời đi.
Vũ La nhìn thấy cử chỉ khinh miệt khiêu khích của Mộc Dịch Binh Lang, ký ức về gã lập tức vỡ ra trong đầu, nhất thời nổi giận.
Có thể nói trong Nhược Lô Ngục này, Mộc Dịch Binh Lang là người mà Vũ La ghét nhất. Tuổi gã cũng tương đương Vũ La, cả hai cùng là trẻ con cùng nhau lớn lên trong Nhược Lô Ngục. Mộc Dịch Binh Lang là một thiên tài, lại rất thích nhắm vào ‘đồ đần’ Vũ La. Lúc năm tuổi, Mộc Dịch Binh Lang từng đứng trên đầu tường tiểu xuống đầu Vũ La. Lúc mười tuổi, Mộc Dịch Binh Lang càng thường xuyên bắt nạt Vũ La hơn, mỗi lần y học được một chiêu nửa thức gì mới, nhất định chạy đi tìm Vũ La để ‘diễn luyện thực chiến’, đánh cho Vũ La ngã lăn lông lốc trước mặt rất nhiều người.
Vũ La vừa kêu lên những lời này, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại. Không phải bọn họ đang suy nghĩ, mà đang giật mình kinh hãi.
- Năm ngày, vẫn không sao cả, cho dù là Tả Trầm Nghị cũng không làm được như vậy...
- Đúng, tuy rằng Tả Trầm Nghị chịu được năm ngày, nhưng cuối cùng cũng phát cuồng, sa vào Ma đạo, chẳng lẽ...
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ La, đúng vậy, đúng là đồ đần kia, rồi lại lắc đầu quầy quậy:
- Không thể nào, một kẻ không có Tuệ Căn, làm sao hùng mạnh hơn Tả Trầm Nghị được?
Tuy rằng mọi người không muốn tin tưởng, nhung mà sự thật xảy ra trước mắt, không tin cũng không được.
Chỉ có Thác Bạt Thao Thiên vô cùng vui sướng, bước nhanh tới vỗ vỗ vào vai Vũ La:
- Giỏi, giỏi lắm...
Nếu nói một người thân thiết với Vũ La trong Nhược Lô Ngục này, chắc chắn chỉ có Thác Bạt Thao Thiên. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên thân hình cao lớn, thật ra tuổi tác cũng không hơn không kém Vũ La. Bất quá y đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung, trở thành một tên Ban Đầu, còn Vũ La vẫn chỉ là một tên phế vật.
Cũng không ai biết vì sao Thác Bạt Thao Thiên lại xuất hiện bên trong Nhược Lô Ngục. Lúc y vừa tới nơi này, gầy còm chỉ còn da bọc xương, thân hình dơ bẩn như một con khỉ. Tất cả trẻ con nơi này không ai muốn chơi đùa với y, chỉ có Vũ La đối xử với y chân thành, có lẽ là vì hai người đồng bệnh tương liên.
Vào năm bảy tuổi, hai người cùng nhau ra ngoài chơi đùa, dọc đường Thác Bạt Thao Thiên bị một con ong độc cắn cho hôn mê bất tinh. Vũ La lưng cõng Thác Bạt Thao Thiên cố gắng đi mấy chục dặm đường núi trở về Nhược Lô Ngục, quỳ dưới đất cầu xin các trưởng bối Nhược Lô Ngục cứu Thác Bạt Thao Thiên.
Diệp Niệm Am kiểm tra một chút, sau đó cười nói với Vũ La, không cần lo lắng, Thác Bạt Thao Thiên nhân họa đắc phúc. Thì ra con ong độc nọ chính là linh trùng Chân Linh phong vô cùng hiếm thấy, tuy rằng độc tính mãnh liệt, nhưng trong khoảnh khắc nó đốt Thác Bạt Thao Thiên, một thân tinh hoa của nó cũng trút sang cơ thế kẻ bị đốt. Chỉ cần chịu đựng được độc tính, tinh hoa Chân Linh phong sẽ bồi bổ thân thể, rất có ích cho tu luyện.
Thác Bạt Thao Thiên vốn hết sức gầy yếu, lúc ấy chỉ mới bảy tuổi nhưng rốt cục cũng đã chống lại được độc tính. Sau khi tỉnh lại ngày càng khỏe mạnh, càng lớn càng mạnh, hơn nữa tu hành tiến cảnh tiến triển cực nhanh, rất nhanh đã vượt lên trên lớp người cùng tuổi, hiển lộ tài năng, từ nô bộc lên ngục tốt, rồi từ ngục tốt thăng lên Ban Đầu.
Tuy rằng Vũ La không phải là ân nhân cứu mạng của Thác Bạt Thao Thiên, nhưng Vũ La cõng y đi mấy chục dặm đường núi, toàn thân máu chảy đầm đìa, tình nghĩa này Thác Bạt Thao Thiên cũng ghi tạc trong lòng. Thời gian qua, nếu không nhờ Thác Bạt Thao Thiên hết lòng bênh vực, nói không chừng Vũ La không thể sống tới bây giờ.
Vũ La từ Ly Nhân Uyên đi lên bình yên vô sự, hơn nữa còn lớn lối khoa trương rằng về sau mình có thể thay mọi người xuống dưới. Cho dù có một vài người không tin, nhưng ánh mắt nhìn Vũ La cũng đã khác trước, hiện tại không còn ai chù động trêu chọc Vũ La.
Thật ra chuyện này cũng không thể thay đổi được gì nhiều, tối đa cũng chỉ biến Vũ La từ đồ đần vô dụng thành đồ đần hữu dụng. Trong mắt mọi người, Vũ La vẫn là một tên phế vật không thể tu luyện như trước. Trên Tu Chân Giới này, không thể tu luyện có nghĩa tất cả thành không, cho dù có giá trị lợi dụng lớn lao tới mức nào, cũng chỉ là một công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên không phải là loại người khinh suất để lộ tình cảm của mình ra ngoài. Thác Bạt Thao Thiên cho rằng Vũ La đã chết, điên cuồng đại náo Nhược Lô Ngục, bất chấp tất cả. Khi thấy Vũ La bình yên vô sự, y chỉ nói vài chữ tốt, sau đó không nhiều lời, đưa Vũ La về chỗ ở. Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu, quấn sợi xích huyết quang trên lưng, vẫn Thiết Trọng Kiếm vác trên vai, nện bước đùng đùng như sấm nố, rời khỏi nơi
Vũ La trở lại phòng mình, ra cửa sổ quan sát bên ngoài một chút, sau đó vào ngồi cạnh bàn, thở dốc một hồi.
Nhược Lô Ngục rộng lớn vô cùng, dù là nô bộc, mỗi người cũng có được một phòng.
Chuyến đi Ly Nhân Uyên lần này có thể nói rằng có được có mất, hồi hộp vô cùng. Cho dù là Vũ La nhớ lại một chút, cũng không nhịn được lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.
Đã không có cách nào tu luyện Thương Mang kinh, với địa vị hiện tại của Vũ La, cũng không thể tìm được điển tịch phe Chính đạo tương đương với Thương Mang kinh. Nếu đã là như vậy, Vũ La đành phải hạ tiêu chuẩn xuống, tìm kiếm điển tịch cơ sở thông thường, ai ai cũng biết.
Vũ La cũng hiểu rõ ràng, nếu mình nhất định phải tìm cho bằng được điển tịch có cùng cấp bậc với Thương Mang kinh, như vậy quả thật có hơi cố chấp. Thật ra lấy lịch duyệt hai kiếp của hắn, dù là Vũ La đời này hay Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đời trước, hiếu biết về điển tịch tu chân cao hơn người bình thường rất nhiều. Cho dù là điển tịch thông thường, nếu hắn tu luyện cũng là làm ít ăn nhiều.
Trên thực tế, bên trong Nhược Lô Ngục có một bộ điển tịch cơ bản được truyền lưu vô cùng rộng rãi trong phe Chính đạo trên Tu Chân Giới, có tên là Đạo Tạng, được khắc sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, ai ai cũng có thể xem.
Năm xưa từng có bậc tiên hiền đại thánh đánh giá cực cao điển tịch Đạo Tạng này, cho rằng dù là Đại Năng chí cao, chỉ cần ngày ngày quan sát nghiên cứu cũng có thu hoạch không nhỏ. Có lẽ vì nguyên nhân này, mới có người khắc Đạo Tạng lên đại môn. Thế nhưng rốt cục là khắc vào lúc nào, cũng không có ai biết được.
Đầu tiên Vũ La kiểm tra thu hoạch trong chuyến đi Ly Nhân Uyên này. Tấm Thiên Mệnh Thần Phù hẳn vô cùng trân quý kia nhìn qua vẫn hết sức bình phàm, hắn lật tới lật lui xem mấy lần, vẫn không tìm thấy chỗ nào gọi là đặc dị.
Một tấm Thiên Mệnh Thần Phù không phẩm như vậy, Vũ La không dám khinh suất tu luyện, bởi vì nếu chọn nó rồi, sau này sẽ không thể nào thay đổi.
Tráp màu đen kia, Vũ La cũng không cần giấu diếm làm gì. Ngay cả hắn cũng mất một hồi lâu mới có thể nhìn ra chỗ bất phàm, căn bản không có ai phát hiện ra tráp gỗ này là bảo bối, hắn chỉ tiện tay vứt trên bàn, sẽ không khiến cho bất cứ ai nghi ngờ.
Nhưng Vũ La có thể cảm giác được nếu tế luyện một chút, sợi xích nhỏ như sợi tóc kia nhất định sẽ trở thành một món vũ khí có uy lực bất phàm, sẽ không kém gì sợi xích huyết quang của Thác Bạt Thao Thiên.
Hắn đeo sợi xích lên cổ, bước ra ngoài cửa.
Bộ Đạo Tạng nằm sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, cũng không biết người nào khắc lên, nét bút chập chùng như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế uy vũ hiên ngang. Quan sát cấn thận, dường như mỗi một chữ là sống, muốn giãy dụa bay ra khỏi đại môn, ngao du giữa thiên địa.
Lúc Vũ La tới nơi này, vừa khéo Mộc Dịch Binh Lang cũng đang dẫn theo bảy tám tên thiếu niên nô bộc, cũng đang ở đây nghiên cứu bộ Đạo Tạng này. Nếu là Vũ La trước kia, nhất định đã đánh một vòng tránh đi những người này, coi như mình không có tới đây, tránh cho bị người ta ức hiếp.
Nhưng hiện tại sắc mặt Vũ La tỏ ra hết sức bình thản, đi tới tìm một chỗ ngồi xuống, lặng lẽ nghiên cứu.
Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh, liếc xéo một cái tỏ vẻ khinh thường:
- Giả vờ giống thật, ngươi đã thử bao nhiêu lần rồi, ngay cả cửa cơ bản nhất là Khí Cám cũng không qua được, còn tới đây làm gì?
Đám thiếu niên nô bộc xung quanh lập tức không bỏ lỡ cơ hội vỗ mông ngựa này, lập tức thi nhau nói móc Vũ La:
- Đúng vậy, ngươi là một kẻ ngu ngốc, còn muốn tu luyện hay sao? E rằng ngươi không hiếu chữ trên đó có nghĩa gì, làm sao tu luyện, ha ha ha...
- Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng mình trải qua một lần may mắn chó ngáp phải ruồi, có thể lên khỏi Ly Nhân Uyên, như vậy là sẽ hoàn toàn khác với trước kia hay sao? Ngươi là đồ đần, cả cuộc đời này cũng sẽ là đồ đần, đồ đần vĩnh viễn không thể nào ngóc đầu lên được!
Mộc Dịch Binh Lang nghe đám nô bộc của mình nói móc Vũ La, vô cùng khoái chí. Vì sao những tên này ra sức hiếp đáp Vũ La như vậy, chẳng phải là vì lấy lòng mình sao? Tuy rằng tuổi tác gã chưa lớn, nhưng vẫn cảm thấy thích thú cảm giác được người tâng bốc như vậy vô cùng.
- Được rồi, hôm nay ta có khả năng đột phá cảnh giới Bảo Sơn, tiến lên cảnh giới Cửu Cung. Chính là thời khắc mấu chốt, không chấp nhất tên xuẩn ngốc này làm gì, nếu hắn muốn lãng phí thời gian ở nơi này, cứ mặc kệ hắn vậy.
Mọi người vội vàng vâng vâng dạ dạ, tự nhiên không tránh khỏi một phen vuốt mông ngựa nữa, chúc mừng Mộc Dịch Binh Lang sắp sửa đột phá tiến giai. Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn không hé răng nói nửa lời, tựa như những người xung quanh hắn không tồn tại.
Toàn bộ thể xác tinh thần của hắn lúc này đã đắm chìm vào trong bộ Đạo Tạng kia.
Ở tiền kiếp, Vũ La cũng từng thu thập điển tịch phe Chính đạo để tham ngộ nghiên cứu, giúp cho mình thăng tiến cảnh giới. Hắn cũng đã từng xem qua Đạo Tạng mấy lần, lúc ấy cảnh giới tu vi của hắn đã đạt tới Nam Hoang Đế Quân, nguyên hồn cực kỳ hùng mạnh, bất cứ thứ gì chỉ cần liếc mắt nhìn qua sẽ không thế nào quên.
Lần này hắn xem bộ Đạo Tạng trên đại môn, lại cảm thấy không giống như bộ Đạo Tạng mà mình đã xem từ tiền kiếp.
Vũ La cảm thấy hết sức kỳ quái, bởi vì bộ Đạo Tạng ở tiền kiếp là do mình trộm từ trong Chung Nam sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn, lẽ ra tuyệt đối không thế nào sai được. Chẳng lẽ là bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục sai sao?
Bình luận facebook