Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Đời trước Vũ La cũng tu luyện một bộ pháp quyết Ma đạo cơ bản, khởi điểm không hơn người khác. Sau này hắn lại tu luyện pháp quyết rác rưởi của môn phái mạt lưu kia, khởi điểm thấp hơn người khác rất nhiều. Nếu không nhờ sau hắn lấy được Hạn Bạt Huyết Phần, có lẽ đời này cũng đã mai một.
Lần này trùng sinh, đương nhiên Vũ La muốn khởi điểm của mình phải cao hơn người khác. Thương Mang kinh chính là pháp quyết hiếm có hùng mạnh từ căn bản, nếu như không thể luyện nó, hắn cũng đành phải tìm kiếm pháp quyết phe Chính đạo. Nhưng với thân phận địa vị hiện tại của Vũ La, cũng chỉ có thể tìm được một ít pháp quyết thông thường, như vậy khởi điểm cũng không hơn người khác.
Những lời vừa rồi của lão ma đầu càng khiến cho Vũ La khẳng định thêm phán đoán của mình. Nhất thời một cỗ uất khí không thể ngăn được xông lên ngực, hắn nhảy dựng lên, chỉ vào đầu mình thóa mạ ầm ĩ:
- Tặc lão thiên, quỷ lão thiên, chẳng lẽ là lão cố ý chơi ta...
Ma Tổ vẫn chậm rãi nói:
- Không bằng bái nhập môn hạ ta, ta có biện pháp có thể giúp cho ngươi tu luyện.
Vũ La không nói gì, khoanh chân ngồi xuống, chờ cho đại trận phong ấn vận chuyển đủ một chu thiên, bỏ đủ ba mươi sáu viên Ngọc Túy Tinh Phách vào trong.
Trước đây đám ngục tốt xuống nơi này đều mang theo một chiếc đục ngọc, hai tấm ngọc bài hình thoi giống như Vinh Thiên, có thể mở cửa từ bên trong, cho dù là nổi điên nhưng vẫn có thể ra ngoài. Lần này Vũ La gia trì phong ấn hoàn thành, đại trận khẽ run lên, cánh cửa kia tự động mở.
Vũ La không để ý tới lão ma đầu ngồi giữa ba cây cột đá, xoay người đi ra. Nhưng lão ma đầu cảm thấy không cam lòng, bèn gọi với theo hắn:
- Này tiểu tử, lần sau ngươi có dám tới nữa không? Lão nhân gia ta sống lâu như vậy, tóm lại vẫn có một ít bảo bối. Nếu như ngươi muốn, lần sau hãy tới...
Vũ La dừng một chút, nhưng không nói gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
Lão ma đầu cảm thấy không cam lòng, nói sao cũng không thể để cho tiểu tử này đi như vậy được. Có thể bình yên trước mặt ta năm ngày, chẳng những không bị thuyết phục mà còn cố gắng tu luyện, nếu hắn sống sót bình an, vậy thể diện lão tổ ta vứt đi đâu?
- Tiểu tử, ngươi hãy nhớ kỹ, Phàn Hồn Tác từ dưới lên trên, ở bậc thang thứ ba trăm sáu mươi lăm, xâm nhập vào không gian bên trái chừng nửa thước, hôm nay sẽ có một cái không gian bảo tàng dừng lại, coi như tặng cho ngươi. Nếu lần sau ngươi còn dám tới, lão tổ ta sẽ có thứ khác cho ngươi.
Lão ma đầu nói xong, nhắm mắt ngồi yên, không nhiều lời nữa, trong lòng oán hận thầm nhủ: “Lần tới ngươi dám xuống đây, lão tổ ta nhất định sẽ thuyết phục ngươi phải bái làm môn hạ của ta, mặc tình ta sai khiến, trọn đời không thể siêu sinh.”
Vũ La ra khỏi cửa nhớ lại lời lão ma đầu, không khỏi hơi nghi hoặc. Ngay cạnh Phàn Hồn Tác ư, nếu bảo tàng nằm trong Nhược Lô Ngục, vì sao không ai phát hiện?
Mối nghi hoặc này vừa nổi lên, dường như kích động thứ gì, khiến cho một mảnh ký ức trong đầu hắn vỡ ra, Vũ La lập tức bứng hiểu.
Sở dĩ thềm đá kia được gọi là Phàn Hồn Tác, chính là vì nó là mối liên hệ duy nhất giữa Nhược Lô Ngục và Ly Nhân Uyên. Lúc tới đây, Vinh Thiên tỏ ra vô cùng cẩn thận, bởi vì y biết rằng nếu chẳng may sẩy chân rơi khỏi Phàn Hồn Tác, y sẽ lập tức chìm vào hư không khôn cùng, không thể trở về được nữa.
Nhược Lô Ngục không phải là do phe Chính đạo xây nên, chỉ là năm xưa ngẫu nhiên phát hiện ra di tích thượng cố này. Phe Chính đạo cũng đã hao hết bao nhiêu tâm huyết, mới có thể mở được di tích, vét sạch bảo vật bên trong. Sau đó bọn họ cảm thấy nếu bỏ đi thì thật là lãng phí, cho nên mới sử dụng làm nhà ngục.
Trên thực tế đây cũng là một thù đoạn của phe Chính đạo. Bên dưới Nhược Lô Ngục chính là một thế giới hư không hết sức khổng lồ, hoặc có thể nói là một chỗ không gian loạn
Nơi đây không chỉ có Ly Nhân Uyên, mà còn có rất nhiều không gian khác. Cho tới bây giờ, phe Chính đạo mới chỉ xác định được ba thâm uyên, ngoài Ly Nhân Uyên ra còn hai nơi nữa. Bất quá bên trong hai thâm uyên kia có những gì, không phải nhân vật như Vũ La có thể biết được.
Sau khi đoạn ký ức này khôi phục lại, Vũ La thoáng động trong lòng. Nói vậy lão ma đầu này không lừa mình, lão không thuyết phục được mình, cảm thấy vô cùng mất mặt, nhất định lảm cho mình lần sau đến nữa, lão mới có cơ hội lấy lại thể diện lần này.
Vũ La là nhân vật thế nào, lão ma đầu không thể giấu diếm gì được trước mặt hắn, cho nên hắn lập tức đoán ra được suy nghĩ của lão.
Hắn theo đường cũ trở lên, từ trong giếng ngọc dâng lên mặt đất. Bảy mươi hai thạch ấn điêu khắc dị thú dần dần ảm đạm, Vũ La mượn dư quang sót lại tiến lên Phàn Hồn Tác.
Nếu là người bình thường, giờ phút này nhất định rơi vào tình cảnh khó xử, do dự vô cùng, trong lòng sẽ nghĩ vạn nhất lão ma đầu muốn hại ta thì sao... Nói không chừng nơi đó không phải bảo tàng, mà là cạm bẫy.
Nhưng Vũ La đạo tâm kiên định, quyết đoán nhanh nhạy, lập tức tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắn sải bước đi trên Phàn Hồn Tác, đếm tới đúng bậc thang ba trăm sáu mươi lăm, không hề do dự, tay trái thò vào hư không tìm kiếm.
Một trảo này cũng không thu hoạch được gì, Vũ La không nhịn được khẽ cau mày, lại đưa tay phải ra sờ soạng không gian bên phải vài lần, vẫn không phát hiện được gì.
Chẳng lẽ lão ma đầu thật sự muốn trêu cợt mình ư?
Ý niệm này vừa nổi lên trong lòng, ngay tức khắc bị Vũ La phù định. Lão ma đầu làm như vậy không có nghĩa gì, nếu lão thật sự muốn hại mình, nơi này phải có cạm bẫy gì đó. Nhưng hiện tại không có bảo bối cũng không có cạm bẫy, chỉ là vô duyên vô cớ bắt mình ngừng lại ở bậc thang này một chút, không có tốn thất gì, như vậy quả là vô lý.
Vũ La đợi một lát, sau đó lại giơ tay trái ra tìm tòi trong hư không, nhất thời cảm thấy thất vọng trong lòng, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn rút tay trở về, trong lúc vô tình cảm giác như có gì đó khác thường. Vũ La bèn xòe tay ra xem thử, lúc này mới thấy trong kẽ tay mình có một sợi xích sắt màu vàng nhạt nhỏ như sợi tóc.
Có thể luyện chế ra xích sắt nhỏ tới mức này, dù là Vũ La cũng cảm thấy chấn động trong lòng.
Thân thể này chưa từng tu luyện, các cảm quan hết sức vụng về, cho nên nãy giờ Vũ La mới không cảm nhận được tay mình nắm trúng sợi xích.
Vũ La quan sát sợi xích sắt này, tuy rằng nó nhỏ bé như vậy, nhưng trên mỗi khoen sắt vẫn được điêu khắc rất nhiều phù văn nhỏ li ti. Những phù văn này hoặc va chạm vào nhau, lảm bắn tung hoa lửa, sinh ra phù văn khác, hoặc đạo này nuốt chừng đạo kia, toát ra vô số hào quang lấm tấm, hóa thành một đạo phù văn tinh xảo khác. Chỉ là một sợi xích vô cùng nhỏ bé, thế nhưng có thể tự thành một giới, có được trật tự quy luật của riêng mình.
Sợi xích nhỏ như vậy, chắc chắn với trình độ của Tu Chân Giới hiện tại không thể nào luyện chế.
Vũ La thầm than một tiếng, biết rằng mình đã lấy được bảo vật, thứ mà sợi xích này khóa lại nhất định bất phàm, lão ma đầu quả thật không có lừa mình.
Hắn chậm rãi thu sợi xích lại, ở đầu kia của sợi xích, một thứ gì đó được kéo xuyên qua rất nhiều không gian loạn lưu, rốt cục xuất hiện trước mặt Vũ La.
Đây là một cái tráp gỗ màu đen hết sức bình thường, bề ngoài không có hoa văn trang điếm, không có gì là nối bật. Vũ La cầm trên tay, cũng không cảm nhận được trong tráp có dao động hùng mạnh gì cả. Hắn không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn lại sợi xích trong tay thỉnh thoảng lóe linh quang, hắn vẫn hết sức mong chờ đối với món đồ trong tráp.
Ly Nhân Uyên chính là địa phương an toàn nhất, chưa qua một tháng, chắc chắn không có ai dám xuống, cho nên Vũ La mới yên tâm mở tráp ở nơi này.
Thiên Mệnh Thần Phù!
Vũ La mừng rỡ, Thiên Mệnh Thần Phù là một loại phù chú đặc biệt mà tới bây giờ Tu Chân Giới vẫn không hiếu rõ. Loại phù chú đặc biệt này không phải là do phù sư luyện chế ra, mà là thiên nhiên sinh ra. Một tu sĩ có thể có rất nhiều phù chú bình thường, nhưng mà cả đời chỉ có thể tu luyện một lá Thiên Mệnh Thần Phù.
Lần này trùng sinh, đương nhiên Vũ La muốn khởi điểm của mình phải cao hơn người khác. Thương Mang kinh chính là pháp quyết hiếm có hùng mạnh từ căn bản, nếu như không thể luyện nó, hắn cũng đành phải tìm kiếm pháp quyết phe Chính đạo. Nhưng với thân phận địa vị hiện tại của Vũ La, cũng chỉ có thể tìm được một ít pháp quyết thông thường, như vậy khởi điểm cũng không hơn người khác.
Những lời vừa rồi của lão ma đầu càng khiến cho Vũ La khẳng định thêm phán đoán của mình. Nhất thời một cỗ uất khí không thể ngăn được xông lên ngực, hắn nhảy dựng lên, chỉ vào đầu mình thóa mạ ầm ĩ:
- Tặc lão thiên, quỷ lão thiên, chẳng lẽ là lão cố ý chơi ta...
Ma Tổ vẫn chậm rãi nói:
- Không bằng bái nhập môn hạ ta, ta có biện pháp có thể giúp cho ngươi tu luyện.
Vũ La không nói gì, khoanh chân ngồi xuống, chờ cho đại trận phong ấn vận chuyển đủ một chu thiên, bỏ đủ ba mươi sáu viên Ngọc Túy Tinh Phách vào trong.
Trước đây đám ngục tốt xuống nơi này đều mang theo một chiếc đục ngọc, hai tấm ngọc bài hình thoi giống như Vinh Thiên, có thể mở cửa từ bên trong, cho dù là nổi điên nhưng vẫn có thể ra ngoài. Lần này Vũ La gia trì phong ấn hoàn thành, đại trận khẽ run lên, cánh cửa kia tự động mở.
Vũ La không để ý tới lão ma đầu ngồi giữa ba cây cột đá, xoay người đi ra. Nhưng lão ma đầu cảm thấy không cam lòng, bèn gọi với theo hắn:
- Này tiểu tử, lần sau ngươi có dám tới nữa không? Lão nhân gia ta sống lâu như vậy, tóm lại vẫn có một ít bảo bối. Nếu như ngươi muốn, lần sau hãy tới...
Vũ La dừng một chút, nhưng không nói gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
Lão ma đầu cảm thấy không cam lòng, nói sao cũng không thể để cho tiểu tử này đi như vậy được. Có thể bình yên trước mặt ta năm ngày, chẳng những không bị thuyết phục mà còn cố gắng tu luyện, nếu hắn sống sót bình an, vậy thể diện lão tổ ta vứt đi đâu?
- Tiểu tử, ngươi hãy nhớ kỹ, Phàn Hồn Tác từ dưới lên trên, ở bậc thang thứ ba trăm sáu mươi lăm, xâm nhập vào không gian bên trái chừng nửa thước, hôm nay sẽ có một cái không gian bảo tàng dừng lại, coi như tặng cho ngươi. Nếu lần sau ngươi còn dám tới, lão tổ ta sẽ có thứ khác cho ngươi.
Lão ma đầu nói xong, nhắm mắt ngồi yên, không nhiều lời nữa, trong lòng oán hận thầm nhủ: “Lần tới ngươi dám xuống đây, lão tổ ta nhất định sẽ thuyết phục ngươi phải bái làm môn hạ của ta, mặc tình ta sai khiến, trọn đời không thể siêu sinh.”
Vũ La ra khỏi cửa nhớ lại lời lão ma đầu, không khỏi hơi nghi hoặc. Ngay cạnh Phàn Hồn Tác ư, nếu bảo tàng nằm trong Nhược Lô Ngục, vì sao không ai phát hiện?
Mối nghi hoặc này vừa nổi lên, dường như kích động thứ gì, khiến cho một mảnh ký ức trong đầu hắn vỡ ra, Vũ La lập tức bứng hiểu.
Sở dĩ thềm đá kia được gọi là Phàn Hồn Tác, chính là vì nó là mối liên hệ duy nhất giữa Nhược Lô Ngục và Ly Nhân Uyên. Lúc tới đây, Vinh Thiên tỏ ra vô cùng cẩn thận, bởi vì y biết rằng nếu chẳng may sẩy chân rơi khỏi Phàn Hồn Tác, y sẽ lập tức chìm vào hư không khôn cùng, không thể trở về được nữa.
Nhược Lô Ngục không phải là do phe Chính đạo xây nên, chỉ là năm xưa ngẫu nhiên phát hiện ra di tích thượng cố này. Phe Chính đạo cũng đã hao hết bao nhiêu tâm huyết, mới có thể mở được di tích, vét sạch bảo vật bên trong. Sau đó bọn họ cảm thấy nếu bỏ đi thì thật là lãng phí, cho nên mới sử dụng làm nhà ngục.
Trên thực tế đây cũng là một thù đoạn của phe Chính đạo. Bên dưới Nhược Lô Ngục chính là một thế giới hư không hết sức khổng lồ, hoặc có thể nói là một chỗ không gian loạn
Nơi đây không chỉ có Ly Nhân Uyên, mà còn có rất nhiều không gian khác. Cho tới bây giờ, phe Chính đạo mới chỉ xác định được ba thâm uyên, ngoài Ly Nhân Uyên ra còn hai nơi nữa. Bất quá bên trong hai thâm uyên kia có những gì, không phải nhân vật như Vũ La có thể biết được.
Sau khi đoạn ký ức này khôi phục lại, Vũ La thoáng động trong lòng. Nói vậy lão ma đầu này không lừa mình, lão không thuyết phục được mình, cảm thấy vô cùng mất mặt, nhất định lảm cho mình lần sau đến nữa, lão mới có cơ hội lấy lại thể diện lần này.
Vũ La là nhân vật thế nào, lão ma đầu không thể giấu diếm gì được trước mặt hắn, cho nên hắn lập tức đoán ra được suy nghĩ của lão.
Hắn theo đường cũ trở lên, từ trong giếng ngọc dâng lên mặt đất. Bảy mươi hai thạch ấn điêu khắc dị thú dần dần ảm đạm, Vũ La mượn dư quang sót lại tiến lên Phàn Hồn Tác.
Nếu là người bình thường, giờ phút này nhất định rơi vào tình cảnh khó xử, do dự vô cùng, trong lòng sẽ nghĩ vạn nhất lão ma đầu muốn hại ta thì sao... Nói không chừng nơi đó không phải bảo tàng, mà là cạm bẫy.
Nhưng Vũ La đạo tâm kiên định, quyết đoán nhanh nhạy, lập tức tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắn sải bước đi trên Phàn Hồn Tác, đếm tới đúng bậc thang ba trăm sáu mươi lăm, không hề do dự, tay trái thò vào hư không tìm kiếm.
Một trảo này cũng không thu hoạch được gì, Vũ La không nhịn được khẽ cau mày, lại đưa tay phải ra sờ soạng không gian bên phải vài lần, vẫn không phát hiện được gì.
Chẳng lẽ lão ma đầu thật sự muốn trêu cợt mình ư?
Ý niệm này vừa nổi lên trong lòng, ngay tức khắc bị Vũ La phù định. Lão ma đầu làm như vậy không có nghĩa gì, nếu lão thật sự muốn hại mình, nơi này phải có cạm bẫy gì đó. Nhưng hiện tại không có bảo bối cũng không có cạm bẫy, chỉ là vô duyên vô cớ bắt mình ngừng lại ở bậc thang này một chút, không có tốn thất gì, như vậy quả là vô lý.
Vũ La đợi một lát, sau đó lại giơ tay trái ra tìm tòi trong hư không, nhất thời cảm thấy thất vọng trong lòng, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn rút tay trở về, trong lúc vô tình cảm giác như có gì đó khác thường. Vũ La bèn xòe tay ra xem thử, lúc này mới thấy trong kẽ tay mình có một sợi xích sắt màu vàng nhạt nhỏ như sợi tóc.
Có thể luyện chế ra xích sắt nhỏ tới mức này, dù là Vũ La cũng cảm thấy chấn động trong lòng.
Thân thể này chưa từng tu luyện, các cảm quan hết sức vụng về, cho nên nãy giờ Vũ La mới không cảm nhận được tay mình nắm trúng sợi xích.
Vũ La quan sát sợi xích sắt này, tuy rằng nó nhỏ bé như vậy, nhưng trên mỗi khoen sắt vẫn được điêu khắc rất nhiều phù văn nhỏ li ti. Những phù văn này hoặc va chạm vào nhau, lảm bắn tung hoa lửa, sinh ra phù văn khác, hoặc đạo này nuốt chừng đạo kia, toát ra vô số hào quang lấm tấm, hóa thành một đạo phù văn tinh xảo khác. Chỉ là một sợi xích vô cùng nhỏ bé, thế nhưng có thể tự thành một giới, có được trật tự quy luật của riêng mình.
Sợi xích nhỏ như vậy, chắc chắn với trình độ của Tu Chân Giới hiện tại không thể nào luyện chế.
Vũ La thầm than một tiếng, biết rằng mình đã lấy được bảo vật, thứ mà sợi xích này khóa lại nhất định bất phàm, lão ma đầu quả thật không có lừa mình.
Hắn chậm rãi thu sợi xích lại, ở đầu kia của sợi xích, một thứ gì đó được kéo xuyên qua rất nhiều không gian loạn lưu, rốt cục xuất hiện trước mặt Vũ La.
Đây là một cái tráp gỗ màu đen hết sức bình thường, bề ngoài không có hoa văn trang điếm, không có gì là nối bật. Vũ La cầm trên tay, cũng không cảm nhận được trong tráp có dao động hùng mạnh gì cả. Hắn không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn lại sợi xích trong tay thỉnh thoảng lóe linh quang, hắn vẫn hết sức mong chờ đối với món đồ trong tráp.
Ly Nhân Uyên chính là địa phương an toàn nhất, chưa qua một tháng, chắc chắn không có ai dám xuống, cho nên Vũ La mới yên tâm mở tráp ở nơi này.
Thiên Mệnh Thần Phù!
Vũ La mừng rỡ, Thiên Mệnh Thần Phù là một loại phù chú đặc biệt mà tới bây giờ Tu Chân Giới vẫn không hiếu rõ. Loại phù chú đặc biệt này không phải là do phù sư luyện chế ra, mà là thiên nhiên sinh ra. Một tu sĩ có thể có rất nhiều phù chú bình thường, nhưng mà cả đời chỉ có thể tu luyện một lá Thiên Mệnh Thần Phù.