Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Trận pháp được máu tươi thôi thúc, chậm rãi chuyển động. Sợi xích vốn to bằng sợi tóc co cụm lại thành nhiều khoanh tròn, một giọt máu có thể hoàn toàn bao phủ nó.
Chỉ trong thoáng chốc, sợi xích đã hút hết giọt máu kia. Hơn nữa có vẻ vẫn còn chưa đủ. Sợi xích run lên nhè nhẹ, dường như đang thúc giục Vũ La tiếp tục cho thêm máu.
Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Vũ La. Tiền kiếp mình dùng phương pháp này tế luyện pháp bảo, dù là một món pháp bảo nhất phẩm, bất quá cũng chỉ cần nửa giọt máu là đủ. Hiện tại làm sao vậy?
Rất nhanh Vũ La đã vô cùng hối hận. Bởi vì hiện tại hắn đã bắt đầu cắt đến huyết quản ở cổ tay mình, mặc cho máu tươi tuôn ra ào ào như suối, nhưng sợi xích kia vẫn chưa có dấu hiệu gì là ngừng hấp thu.
Nếu như tế luyện thất bại, về sau Vũ La sẽ không thể nào sử dụng món pháp bảo này. Hiện tại hắn nghèo cùng khố rách áo ôm. Một món bảo vật bất phàm như vậy đối với hắn là vô cùng quan trọng. Cho nên Vũ La chỉ đành kiên trì lấy máu. Bất quá sau quàng thời gian ăn xong bừa cơm. Sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt, giống như mấy chục năm qua chưa từng ra ngoài ánh mặt trời.
Lúc này hắn mới hiểu ra. Nửa giọt máu tiền kiếp của mình, trong đó ẩn chứa linh nguyên hết sức khổng lồ, còn đời này... Không nói cũng hiểu.
Sợi xích nọ hết sức tham lam. Lại qua thời gian ăn xong bừa cơm. Mới xem như đã hấp thu đủ máu. Rốt cục dần dần yên lặng trở lại. Trận pháp bên dưới nó bắt đầu chậm rãi phóng xuất linh quang, từng tia linh quang nhỏ như sợi tóc chiếu ra đầy trời, đan thành một chiếc kén ánh sáng to bằng hạt gạo xung quanh sợi xích. Sau đó linh quang trong trận dần dần ảm đạm. Cho tới biến mất. Mà kén ánh sáng kia lúc này đang lơ lửng cách mặt bàn chừng ba tấc, đang khẽ co bóp, giống như một trái tim đang đập.
Lúc này Vũ La đã mệt mỏi tới mức ngã lăn ra đất thở hổn hển. Sau đó nhanh chóng đả tọa ngưng thần.
Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời dâng lên. Vũ La mới thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhõm được một chút.
Hiện tại tình trạng thân thể đã tạm thời có thể khổng chế được, tỉnh huyết mất đi cũng dần dần bồ sung trở lại. Kén ánh sáng trên mặt bàn gặp phải ánh mặt trời chiếu rọi, chợt bùng lên như hoa nở. Sợi xích trong kén có vẻ hơi khác với hôm qua. Đã trở nên huyết nhục tương liên cùng Vũ La.
Hắn cầm sợi xích lên. Quan sát thật kỹ.
Sau khi tế luyện, tâm thần hắn đã có thể xâm nhập vào trong pháp bảo, tự nhiên có thể quan sát thấu triệt rõ ràng.
Sợi xích này có ba trăm sáu mươi khoen sắt kết nối với nhau. Trên mỗi khoen sắt như vậy có hàng chục đạo phù văn kỳ dị. Những đạo phù văn này hoặc nuốt chửng lẫn nhau, hoặc va chạm vào nhau. Trong mơ hồ, dường như chúng tuần hoàn theo một quy luật nào đó vô cùng khó hiên, dường như mỗi khoen sắt như vậy là một thế giới độc lập, có được trật tự.
Vũ La tiếp tục dùng thần thức xâm nhập quan sát. Không khỏi chấn động. Mỗi đạo phù văn đều là lập thể, có bốn mặt. Người bình thường có lẽ không hiểu rằng điều này có ý nghĩa gì. Nhưng Vũ La lại hiểu rất rõ ràng. Mỗi một khoen sắt như vậy chính là một đạo linh phù lục phẩm. Sợi xích này là do ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm kết với nhau mà thành. Nhưng đây cũng không phải là linh phù bình thường, chính là loại phù chú có hình dáng kỳ dị, đã thất truyền từ lâu trên Tu Chân Giới. Cũng giống như hạt linh châu treo trên nóc động, dùng để trấn áp lão ma đầu dưới Ly Nhân Uyên vậy.
Linh phù vốn đã khó được, nhưng phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy, lại sử dụng một lượt ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm. Vậy còn trân quý tới mức nào?
Vào thời thượng cổ, phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy còn có một tên gọi khác, đó là Phù Bảo. Tuy rằng có ngoại hình giống như pháp bảo, nhưng bản chất thuộc về linh phù. Có thể công có thể thủ. Uy lực tuyệt đại, chính là một loại bảo bối mười phần trân quý.
Phù sư trên Tu Chân Giới vô cùng hiếm có, cho nên khiến cho linh phù cũng vô cùng khó được. Đừng nói là Thiên Mệnh Thần Phù do trời đất sinh ra tự nhiên, dù là linh phù bình thường, tu sĩ thông thường muốn cầu một đạo cửu phẩm cũng không được.
Linh phù khác với pháp bảo, cần phải tế luyện không ngừng. Bản thân linh phù có chứa phù vãn. Có thể tự động thăng tiến cảnh giới. Tuy rằng quá trình này vô cùng chậm chạp, nhưng so ra vẫn nhanh hơn là tế luyện pháp bảo.
Hơn nữa bản thân linh phù có thể kết nối với thiên địa nguyên khí. Lúc tu sĩ chiến đấu. Uy lực của nó còn lớn hơn pháp bảo.
Mà ưu điểm lớn nhất của linh phù là có thể tạo thành phù trận. Nhiều linh phù giống nhau hoặc khác nhau tạo thành một phù trận, uy lực càng tăng thêm gấp nhiều lần.
Mà tu sĩ may mắn có được Thiên Mệnh Thần Phù, có thể sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù của mình làm quân (vua), còn những linh phù bình thường khác làm thần (tôi), tạo thành phù trận đặc biệt, uy lực còn hùng mạnh hơn cả phù trận bình thường.
Tu Chân Giới vào thời thượng cổ hung thịnh hơn xa hiện tại, có thể thấy Tiên Nhân phi thăng thường xuyên. Mà hiện tại đã bao nhiêu năm qua chưa từng nghe có người phi thăng, Tiên Nhân trở thành một danh từ trong truyền thuyết, thay vào đó là Đại Năng Tu Chân Giới. Bất quá Đại Năng hiện tại so với thánh hiền thời thượng cổ, kém xa hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Những loại phù chú có hình thù kỳ dị lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới ngày nay, trân quý đến cực độ. Nếu bất cứ một môn phái nào lấy được, cũng sẽ coi nó như chí bảo trấn phái của mình. Đời trước Vũ La hết sức oai phong, có được Bí Cành Bào Khố khiến cho vô số người mơ ước, nhưng lại không có được một đạo phù chú hình thù kỳ dị nào. Không thể ngờ rằng đời này bất quá chỉ là một tên nô bộc nho nhỏ, lại dễ dàng lấy được một món chí bảo như vậy.
Vũ La cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cắm sợi xích lên đầu mình. Bởi vì bảo bối này huyết nhục tương liên cùng hắn. Cho nên dung nhập vào trong mái tóc, cũng biến thành một sợi tóc hết sức bình thường, không ai có thể phát giác.
Vũ La ra khỏi cửa. Tiến vào nhà ăn của Nhược Lô Ngục ăn một trận điên cuồng. Cho dù với thể chất hiện tại của hắn. Hao tổn tỉnh huyết như vậy cũng phải mất mười mấy ngày sau mới có thể bồi bổ trở lại.
Hắn vừa ăn nhồm nhoàm. Vừa quay sang hỏi một vị Ban Đầu tên là Kiều Hổ đang cùng ăn:
- Kiều Ban Đầu. Hôm nay ai đang canh cửa vậy, để ta canh thay cho...
Kiều Hổ nghe vậy sửng sốt. Nhưng chuyện này cầu còn không được, bèn đáp:
- Được, để ta nói với bọn họ khỏi canh, ngươi cứ tới đó là được, đường lối ngươi cũng đã thuộc hết rồi.
Vốn Vũ La muốn tới đó tiếp tục nghiên cứu bộ Đạo Tạng, cho nên mới trực thay cho người khác như vậy. Trước kia hắn thường xuyên bị người ức hiếp, rất hay bị người khác bắt trực thay, chủ động yêu cầu như vậy chính là lần đầu tiên.
Vũ La ăn một hơi hết sạch một thùng cơm. Hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Khí Cảm. Thân thể tràn trề cơ năng, vừa ăn vừa tiêu hóa. Ăn hết một lượng cơm đủ cho bốn người. Đám ngục tốt xung quanh cũng hiểu được điều này, nhưng sức ăn của hắn hiện tại vẫn khiến cho người ta chấn động, đây đâu phải là gấp bốn lần. Mà là mười bốn lần mới phải.
Mộc Dịch Trạc chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị từ ngoài cửa bước vào. Y vừa nghe con mình nói, đột nhiên Vũ La qua được cửa Khí Cảm. Hơn nữa còn xảy ra dị tượng khác thường. Mộc Dịch Trạc chính là lão hồ ly, đa mưu túc trí. Cao minh hơn con mình không chỉ một hai bậc mà thôi, vừa nghe chuyện này đã cảm thấy có vẻ khác thường. Y thầm phỏng đoán, chẳng lẽ trên người tên tiéu từ ngốc này đã xảy ra chuyện lạ gì sao...
Cho nên sáng sớm hôm nay y lập tức tới đây xem thử. Vừa mới bước vào nhà ăn. Đã thấy Vũ La đặt thùng cơm xuống bàn đánh bình một tiếng, còn nhìn mọi người xung quanh cười ngây ngốc.
Mộc Dịch Trạc lập tức thầm lắc lắc đầu. Thầm nghĩ mình cũng quá lo xa. Đồ đần này chẳng qua hai ngày nay chó ngáp phải ruồi mà thôi, vẫn là một phường giá áo túi cơm không khác.
Mộc Dịch Trạc lập tức xoay người bỏ đi, mà nụ cười khờ khạo của Vũ La phối hợp với thùng cơm trong tay hắn. Lập tức dẫn phát một tràng cười rộ xung quanh.
Vũ La cũng không để ý, các ngươi cứ việc cười đi, nếu lão từ đột nhiên trở nên thông minh, như vậy mới khiến cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Hơn nữa giả ngu có gì không tốt? Giả heo ăn hổ, khiến cho người ta khó lòng đề phòng mới là thượng sách.
Hắn lau miệng một cái, bước nhanh ra ngoài, đi thẳng tới đại môn Nhược Lô Ngục.
Lúc Vũ La tới đại môn. Nơi này không còn ai khác. Hắn lại quan sát ti mi một lần nữa. Nhưng bộ Đạo Tạng vẫn không có gì khác trước.
Nhãn quang kiến thức của Vũ La vốn bất phàm, biết rằng nếu chỉ xem đơn giản như vậy, e rằng không có hiệu quả gì. Cho nên hắn bèn suy nghĩ cách làm thế nào tái hiện lại tâm cảnh giống như lần trước.
Nhưng Vũ La thử rất nhiều lần. Lại không thể thành công. Lúc này hắn mơ hồ cảm giác được có người đang tới, mở mắt nhìn lại, quả nhiên có vài tên thiếu niên nô bộc đang tiến về phía này.
Dù sao đại môn vẫn nằm ở đó, không hề biến mất đi đâu. Vũ La cũng không nôn nóng trong lúc nhất thời. Hắn không muốn đối mặt với những người này, bèn lấy ngọc bài ra giơ lên đại môn. Cũng giống như lúc hắn tiến vào, một cơn trốt xoáy hào quang hút hắn vào.
Ra đến bên ngoài, Vũ La quay đầu lại, nhìn tượng hai con Bệ Ngạn được điêu khắc trên đại môn. Tươi cười với chúng. Bởi vì theo ký ức của thân thể này, Vũ La trước kia có cảm giác vô cùng thân thiết với chúng.
Hiện tại Vũ La cũng làm như trước kia. Sau khi ra ngoài bèn khom người vái một vái trước tượng hai con Bệ Ngạn, giọng khách sáo:
- Hai vị thúc thúc mạnh giỏi.
Khi đứng thẳng người lại, thình lình Vũ La phát hiện ra tượng Bệ Ngạn bên phải trợn mắt nhe nanh, đột ngột chộp ra một trảo.
Vũ La hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Chỉ nháy mắt ảo cảnh biến mất. Đến lúc hắn định thần nhìn lại, tượng đá vẫn là tượng đá. Không hề nhúc nhích. Vũ La kinh sợ hết một lúc, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì tu sĩ nơi đây chết quá nhiều, cho nên nhà ngục này mới có điều cổ quái như vậy.
Hắn giương mắt nhìn lại, lại hoảng sợ như trước, tượng Bệ Ngạn bên phải rõ ràng đang nở một nụ cười giễu cợt với hắn!
Hai cánh đại môn này cao tới ba mươi trượng, hai tượng Bệ Ngạn miệng ngậm vòng cửa. Mỗi tượng như vậy cũng cao chừng ba trượng, đối với Vũ La chính là quái vật khổng lồ.
Trên chiếc đầu rồng thật lớn chợt nở một nụ cười giễu cợt. Cũng chẳng trách Vũ La giật nảy mình, tim đập thình thịch.
Thế nhưng mọi chuyện lại giống như khi nãy, lúc Vũ La nhìn lại lần nữa. Tượng đá kia lại khỏi phục nguyên trạng, lạnh lùng không chút sức sống.
Vũ La thầm nghĩ chuyện này hết sức tà môn. Bất quá hắn không phải thiếu niên tầm thường, ký ức tiền kiếp khiến cho hắn có được tầm mắt vượt xa lớp người cùng tuổi, trong lòng đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì. Hắn thầm nhủ trong lòng, tại Nhược Lô Ngục thần bí này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hắn vẫn tỏ ra cung kính như trước, vái một vái trước hai pho tượng Bệ Ngạn, sau đó xoay người tiến vào trong một gian nhà đá cạnh đó.
Chuyện canh cửa Nhược Lô Ngục, là để có thể khống chế người trong ngục ra vào. Trên thực tế từ khi Nhược Lô Ngục được phát hiện, ngay sau đó được sử dụng làm nhà ngục trên Tu Chân Giới này tới nay, đã trải qua thời gian mấy ngàn năm. Vẫn chưa có ai có thể chạy ra khỏi nhà ngục này, cũng không có ai có thể xông vào cửu người. Cho nên chuyện canh cửa này cũng chỉ là chiếu lệ, đôi khi có người tới thăm tù, mới cần tiến vào bầm báo một tiếng.
Cho nên các ngục tốt cũng không coi trọng chuyện canh cửa này, lúc nào có thể trốn đi được lập tức trốn ngay, trước kia chúng thường hay bắt Vũ La thay thế.
Gian nhà đá này là được xây dựng sau này cho người canh cửa. Không phải là kiến trúc vốn có của Nhược Lô Ngục. Tuy rằng nhà đá này cũng đã có lịch sử mấy ngàn năm. Mưa gió tang thương đã ăn mòn mặt ngoài của nó trở nên loang lổ. Nhưng nếu so với Nhược Lô Ngục, hầu như không ai đi ngang qua nơi này lại chú ý bên cạnh còn có một gian nhà đá như vậy.
Bên trong nhà có đầy đủ bàn ghế, nhưng hết sức đơn sơ, có thể thấy rằng công tác canh cửa này quả thật là một chuyện khổ sai.
Sau khi Vũ La tiến vào, bèn khoanh chân ngồi trên giường đá. Thật ra Nhược Lô Ngục là một nơi tiềm tu rất tốt. Cơ bản không có bao nhiêu chuyện. Nếu Vũ La muốn, ngày nào hắn cũng có thể canh thay cho người khác ở nơi này, mười ngày nửa tháng cũng không có một ai tới thăm tù. Trong thời gian này hắn có thể tu luyện.
Vũ La dựa theo công pháp ghi trong bộ Đạo Tạng biến dị nọ, bão nguyên thủ nhất, chậm rãi điều chinh hô hấp, dần dần cảm ứng thiên địa nguyên khí xung quanh vận chuyển. Trong lúc không hay không biết dần dần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, nhịp thở của hắn tự động phối hợp hài hòa cùng sự vận động của thiên địa nguyên khí. Lúc này linh khí vô cùng tận theo lỗ chân lông hắn tiến vào cơ thể.
Mỗi một lần hô hấp là một vòng tuần hoàn của linh khí bồi bổ cho bản thân.
Hít vào chậm rãi, thở ra chậm rãi... Trong quá trình này, thiên địa nguyên khí có được thời gian đầy đủ để ngưng đọng lại, dung nhập vào trong thân thể Vũ La. Không ngừng cải tạo xương cốt. Cơ thể, máu huyết, kinh mạch hắn.
Sau chín mươi chín vòng tuần hoàn hô hấp, bên ngoài thân thể Vũ La đã bao phủ một lớp màng sáng bảy sắc mờ mờ. Bên trong màng sáng này, linh khí lưu chuyển vô cùng linh hoạt, giống như một dòng suối nhỏ.
Theo sự tu luyện không ngừng nghỉ của Vũ La. Màng sáng kia càng ngày càng dày, hào quang phát ra càng ngày càng mạnh mẽ. Cho đến cuối cùng, chỉ còn nhìn thấy một hình người mơ hồ bị một luồng hào quang chói mắt bao phủ.
Tu sĩ cảnh giới Bảo Sơn chú trọng rèn luyện thân thể, cho nên mỗi lần tu luyện cũng không quá lâu. Cũng tuyệt không xuất hiện tình huống bế quan một lần hàng chục năm như những tu sĩ cảnh giới cao thâm, cho nên Vũ La có thể yên tâm tu luyện tại nơi này.
Bốn canh giờ sau. Hào quang trên người Vũ La dần dần trở nên ảm đạm. Theo sự hô hấp của hắn. Từng tia linh quang tiến vào trong cơ thể hắn.
Vũ La có thể cảm nhận được linh khí tiến vào thân thể mình, có thể nghe được tiếng róc rách của linh khí trong kinh mạch, giống như một câu thơ cổ: Nước suối chảy trên đá.
Nhưng toàn bộ linh quang tiến vào trong cơ thể, Vũ La chợt mở bừng mắt. Hắn giãn gân cốt một chút, từ huyệt Vĩ Chuy ở dưới cùng, những tiếng kêu lốp bốp bắt đầu vang lên. Chạy theo xương sống lên tới trên hậu não, nghe như một tràng pháo nổ.
Vũ La hài lòng gật gật đầu. Quả nhiên không hổ là thượng cổ công pháp, chỉ tu luyện vài lần đã đạt tới trình độ Khí Cảm trung cấp. Có lẽ không tới ba ngày nữa. Mình có thể đột phá cảnh giới Khí Cảm. Tiến vào cảnh giới Khai Khiếu.
Bộ Đạo Tạng biến dị này quả thật bất phàm, chẳng trách các vị thánh hiền thời thượng cổ khẽ động là có thể xuất ra uy lực dời non lấp bể, nuốt nguyệt phun mây.
Vũ La nhìn trời, lúc này tà dương gần gác núi, hắn cũng chuẩn bị trở về. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một mảng kim quang ở phía Bắc, mơ hồ vang lên một tiếng sấm nổ, hiển nhiên có một món pháp bảo khôn lường đang bay tới.
Bất quá mảng kim quang này tới bên ngoài Nhược Lô Ngục cũng không dám lỗ mãng, lập tức thu lại. Chỉ thấy đó là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm, xếp thành hình một chữ triện cô xưa. Ung dung bay tới.
Trong bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, có một trung niên đang đứng, nhìn qua thân phận bất phàm.
Sợi xích giấu trong mái tóc Vũ La đột nhiên trở nên xao động. Thông qua huyết mạch tương liên, nó đang truyền tới Vũ La khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Khát vọng của nó dĩ nhiên là nhắm vào bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, cũng giống như khát vọng của một người đói khát đã lâu. Chợt nhìn thấy đầy bàn thức ăn vậy.
Vũ La vội vàng áp chế sợi xích của mình, hắn liếc nhìn qua. Bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm kia rõ ràng là pháp bảo ngũ phẩm trung.
Bất kể là pháp bảo, linh phù. Công pháp hay là đan dược, Tu Chân Giới đều chia làm chín phẩm, nhưng trong mỗi phẩm như vậy, cũng chia ra làm ba cấp bậc thượng trung hạ.
Chỉ trong thoáng chốc, sợi xích đã hút hết giọt máu kia. Hơn nữa có vẻ vẫn còn chưa đủ. Sợi xích run lên nhè nhẹ, dường như đang thúc giục Vũ La tiếp tục cho thêm máu.
Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Vũ La. Tiền kiếp mình dùng phương pháp này tế luyện pháp bảo, dù là một món pháp bảo nhất phẩm, bất quá cũng chỉ cần nửa giọt máu là đủ. Hiện tại làm sao vậy?
Rất nhanh Vũ La đã vô cùng hối hận. Bởi vì hiện tại hắn đã bắt đầu cắt đến huyết quản ở cổ tay mình, mặc cho máu tươi tuôn ra ào ào như suối, nhưng sợi xích kia vẫn chưa có dấu hiệu gì là ngừng hấp thu.
Nếu như tế luyện thất bại, về sau Vũ La sẽ không thể nào sử dụng món pháp bảo này. Hiện tại hắn nghèo cùng khố rách áo ôm. Một món bảo vật bất phàm như vậy đối với hắn là vô cùng quan trọng. Cho nên Vũ La chỉ đành kiên trì lấy máu. Bất quá sau quàng thời gian ăn xong bừa cơm. Sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt, giống như mấy chục năm qua chưa từng ra ngoài ánh mặt trời.
Lúc này hắn mới hiểu ra. Nửa giọt máu tiền kiếp của mình, trong đó ẩn chứa linh nguyên hết sức khổng lồ, còn đời này... Không nói cũng hiểu.
Sợi xích nọ hết sức tham lam. Lại qua thời gian ăn xong bừa cơm. Mới xem như đã hấp thu đủ máu. Rốt cục dần dần yên lặng trở lại. Trận pháp bên dưới nó bắt đầu chậm rãi phóng xuất linh quang, từng tia linh quang nhỏ như sợi tóc chiếu ra đầy trời, đan thành một chiếc kén ánh sáng to bằng hạt gạo xung quanh sợi xích. Sau đó linh quang trong trận dần dần ảm đạm. Cho tới biến mất. Mà kén ánh sáng kia lúc này đang lơ lửng cách mặt bàn chừng ba tấc, đang khẽ co bóp, giống như một trái tim đang đập.
Lúc này Vũ La đã mệt mỏi tới mức ngã lăn ra đất thở hổn hển. Sau đó nhanh chóng đả tọa ngưng thần.
Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời dâng lên. Vũ La mới thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhõm được một chút.
Hiện tại tình trạng thân thể đã tạm thời có thể khổng chế được, tỉnh huyết mất đi cũng dần dần bồ sung trở lại. Kén ánh sáng trên mặt bàn gặp phải ánh mặt trời chiếu rọi, chợt bùng lên như hoa nở. Sợi xích trong kén có vẻ hơi khác với hôm qua. Đã trở nên huyết nhục tương liên cùng Vũ La.
Hắn cầm sợi xích lên. Quan sát thật kỹ.
Sau khi tế luyện, tâm thần hắn đã có thể xâm nhập vào trong pháp bảo, tự nhiên có thể quan sát thấu triệt rõ ràng.
Sợi xích này có ba trăm sáu mươi khoen sắt kết nối với nhau. Trên mỗi khoen sắt như vậy có hàng chục đạo phù văn kỳ dị. Những đạo phù văn này hoặc nuốt chửng lẫn nhau, hoặc va chạm vào nhau. Trong mơ hồ, dường như chúng tuần hoàn theo một quy luật nào đó vô cùng khó hiên, dường như mỗi khoen sắt như vậy là một thế giới độc lập, có được trật tự.
Vũ La tiếp tục dùng thần thức xâm nhập quan sát. Không khỏi chấn động. Mỗi đạo phù văn đều là lập thể, có bốn mặt. Người bình thường có lẽ không hiểu rằng điều này có ý nghĩa gì. Nhưng Vũ La lại hiểu rất rõ ràng. Mỗi một khoen sắt như vậy chính là một đạo linh phù lục phẩm. Sợi xích này là do ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm kết với nhau mà thành. Nhưng đây cũng không phải là linh phù bình thường, chính là loại phù chú có hình dáng kỳ dị, đã thất truyền từ lâu trên Tu Chân Giới. Cũng giống như hạt linh châu treo trên nóc động, dùng để trấn áp lão ma đầu dưới Ly Nhân Uyên vậy.
Linh phù vốn đã khó được, nhưng phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy, lại sử dụng một lượt ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm. Vậy còn trân quý tới mức nào?
Vào thời thượng cổ, phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy còn có một tên gọi khác, đó là Phù Bảo. Tuy rằng có ngoại hình giống như pháp bảo, nhưng bản chất thuộc về linh phù. Có thể công có thể thủ. Uy lực tuyệt đại, chính là một loại bảo bối mười phần trân quý.
Phù sư trên Tu Chân Giới vô cùng hiếm có, cho nên khiến cho linh phù cũng vô cùng khó được. Đừng nói là Thiên Mệnh Thần Phù do trời đất sinh ra tự nhiên, dù là linh phù bình thường, tu sĩ thông thường muốn cầu một đạo cửu phẩm cũng không được.
Linh phù khác với pháp bảo, cần phải tế luyện không ngừng. Bản thân linh phù có chứa phù vãn. Có thể tự động thăng tiến cảnh giới. Tuy rằng quá trình này vô cùng chậm chạp, nhưng so ra vẫn nhanh hơn là tế luyện pháp bảo.
Hơn nữa bản thân linh phù có thể kết nối với thiên địa nguyên khí. Lúc tu sĩ chiến đấu. Uy lực của nó còn lớn hơn pháp bảo.
Mà ưu điểm lớn nhất của linh phù là có thể tạo thành phù trận. Nhiều linh phù giống nhau hoặc khác nhau tạo thành một phù trận, uy lực càng tăng thêm gấp nhiều lần.
Mà tu sĩ may mắn có được Thiên Mệnh Thần Phù, có thể sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù của mình làm quân (vua), còn những linh phù bình thường khác làm thần (tôi), tạo thành phù trận đặc biệt, uy lực còn hùng mạnh hơn cả phù trận bình thường.
Tu Chân Giới vào thời thượng cổ hung thịnh hơn xa hiện tại, có thể thấy Tiên Nhân phi thăng thường xuyên. Mà hiện tại đã bao nhiêu năm qua chưa từng nghe có người phi thăng, Tiên Nhân trở thành một danh từ trong truyền thuyết, thay vào đó là Đại Năng Tu Chân Giới. Bất quá Đại Năng hiện tại so với thánh hiền thời thượng cổ, kém xa hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Những loại phù chú có hình thù kỳ dị lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới ngày nay, trân quý đến cực độ. Nếu bất cứ một môn phái nào lấy được, cũng sẽ coi nó như chí bảo trấn phái của mình. Đời trước Vũ La hết sức oai phong, có được Bí Cành Bào Khố khiến cho vô số người mơ ước, nhưng lại không có được một đạo phù chú hình thù kỳ dị nào. Không thể ngờ rằng đời này bất quá chỉ là một tên nô bộc nho nhỏ, lại dễ dàng lấy được một món chí bảo như vậy.
Vũ La cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cắm sợi xích lên đầu mình. Bởi vì bảo bối này huyết nhục tương liên cùng hắn. Cho nên dung nhập vào trong mái tóc, cũng biến thành một sợi tóc hết sức bình thường, không ai có thể phát giác.
Vũ La ra khỏi cửa. Tiến vào nhà ăn của Nhược Lô Ngục ăn một trận điên cuồng. Cho dù với thể chất hiện tại của hắn. Hao tổn tỉnh huyết như vậy cũng phải mất mười mấy ngày sau mới có thể bồi bổ trở lại.
Hắn vừa ăn nhồm nhoàm. Vừa quay sang hỏi một vị Ban Đầu tên là Kiều Hổ đang cùng ăn:
- Kiều Ban Đầu. Hôm nay ai đang canh cửa vậy, để ta canh thay cho...
Kiều Hổ nghe vậy sửng sốt. Nhưng chuyện này cầu còn không được, bèn đáp:
- Được, để ta nói với bọn họ khỏi canh, ngươi cứ tới đó là được, đường lối ngươi cũng đã thuộc hết rồi.
Vốn Vũ La muốn tới đó tiếp tục nghiên cứu bộ Đạo Tạng, cho nên mới trực thay cho người khác như vậy. Trước kia hắn thường xuyên bị người ức hiếp, rất hay bị người khác bắt trực thay, chủ động yêu cầu như vậy chính là lần đầu tiên.
Vũ La ăn một hơi hết sạch một thùng cơm. Hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Khí Cảm. Thân thể tràn trề cơ năng, vừa ăn vừa tiêu hóa. Ăn hết một lượng cơm đủ cho bốn người. Đám ngục tốt xung quanh cũng hiểu được điều này, nhưng sức ăn của hắn hiện tại vẫn khiến cho người ta chấn động, đây đâu phải là gấp bốn lần. Mà là mười bốn lần mới phải.
Mộc Dịch Trạc chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị từ ngoài cửa bước vào. Y vừa nghe con mình nói, đột nhiên Vũ La qua được cửa Khí Cảm. Hơn nữa còn xảy ra dị tượng khác thường. Mộc Dịch Trạc chính là lão hồ ly, đa mưu túc trí. Cao minh hơn con mình không chỉ một hai bậc mà thôi, vừa nghe chuyện này đã cảm thấy có vẻ khác thường. Y thầm phỏng đoán, chẳng lẽ trên người tên tiéu từ ngốc này đã xảy ra chuyện lạ gì sao...
Cho nên sáng sớm hôm nay y lập tức tới đây xem thử. Vừa mới bước vào nhà ăn. Đã thấy Vũ La đặt thùng cơm xuống bàn đánh bình một tiếng, còn nhìn mọi người xung quanh cười ngây ngốc.
Mộc Dịch Trạc lập tức thầm lắc lắc đầu. Thầm nghĩ mình cũng quá lo xa. Đồ đần này chẳng qua hai ngày nay chó ngáp phải ruồi mà thôi, vẫn là một phường giá áo túi cơm không khác.
Mộc Dịch Trạc lập tức xoay người bỏ đi, mà nụ cười khờ khạo của Vũ La phối hợp với thùng cơm trong tay hắn. Lập tức dẫn phát một tràng cười rộ xung quanh.
Vũ La cũng không để ý, các ngươi cứ việc cười đi, nếu lão từ đột nhiên trở nên thông minh, như vậy mới khiến cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Hơn nữa giả ngu có gì không tốt? Giả heo ăn hổ, khiến cho người ta khó lòng đề phòng mới là thượng sách.
Hắn lau miệng một cái, bước nhanh ra ngoài, đi thẳng tới đại môn Nhược Lô Ngục.
Lúc Vũ La tới đại môn. Nơi này không còn ai khác. Hắn lại quan sát ti mi một lần nữa. Nhưng bộ Đạo Tạng vẫn không có gì khác trước.
Nhãn quang kiến thức của Vũ La vốn bất phàm, biết rằng nếu chỉ xem đơn giản như vậy, e rằng không có hiệu quả gì. Cho nên hắn bèn suy nghĩ cách làm thế nào tái hiện lại tâm cảnh giống như lần trước.
Nhưng Vũ La thử rất nhiều lần. Lại không thể thành công. Lúc này hắn mơ hồ cảm giác được có người đang tới, mở mắt nhìn lại, quả nhiên có vài tên thiếu niên nô bộc đang tiến về phía này.
Dù sao đại môn vẫn nằm ở đó, không hề biến mất đi đâu. Vũ La cũng không nôn nóng trong lúc nhất thời. Hắn không muốn đối mặt với những người này, bèn lấy ngọc bài ra giơ lên đại môn. Cũng giống như lúc hắn tiến vào, một cơn trốt xoáy hào quang hút hắn vào.
Ra đến bên ngoài, Vũ La quay đầu lại, nhìn tượng hai con Bệ Ngạn được điêu khắc trên đại môn. Tươi cười với chúng. Bởi vì theo ký ức của thân thể này, Vũ La trước kia có cảm giác vô cùng thân thiết với chúng.
Hiện tại Vũ La cũng làm như trước kia. Sau khi ra ngoài bèn khom người vái một vái trước tượng hai con Bệ Ngạn, giọng khách sáo:
- Hai vị thúc thúc mạnh giỏi.
Khi đứng thẳng người lại, thình lình Vũ La phát hiện ra tượng Bệ Ngạn bên phải trợn mắt nhe nanh, đột ngột chộp ra một trảo.
Vũ La hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Chỉ nháy mắt ảo cảnh biến mất. Đến lúc hắn định thần nhìn lại, tượng đá vẫn là tượng đá. Không hề nhúc nhích. Vũ La kinh sợ hết một lúc, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì tu sĩ nơi đây chết quá nhiều, cho nên nhà ngục này mới có điều cổ quái như vậy.
Hắn giương mắt nhìn lại, lại hoảng sợ như trước, tượng Bệ Ngạn bên phải rõ ràng đang nở một nụ cười giễu cợt với hắn!
Hai cánh đại môn này cao tới ba mươi trượng, hai tượng Bệ Ngạn miệng ngậm vòng cửa. Mỗi tượng như vậy cũng cao chừng ba trượng, đối với Vũ La chính là quái vật khổng lồ.
Trên chiếc đầu rồng thật lớn chợt nở một nụ cười giễu cợt. Cũng chẳng trách Vũ La giật nảy mình, tim đập thình thịch.
Thế nhưng mọi chuyện lại giống như khi nãy, lúc Vũ La nhìn lại lần nữa. Tượng đá kia lại khỏi phục nguyên trạng, lạnh lùng không chút sức sống.
Vũ La thầm nghĩ chuyện này hết sức tà môn. Bất quá hắn không phải thiếu niên tầm thường, ký ức tiền kiếp khiến cho hắn có được tầm mắt vượt xa lớp người cùng tuổi, trong lòng đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì. Hắn thầm nhủ trong lòng, tại Nhược Lô Ngục thần bí này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hắn vẫn tỏ ra cung kính như trước, vái một vái trước hai pho tượng Bệ Ngạn, sau đó xoay người tiến vào trong một gian nhà đá cạnh đó.
Chuyện canh cửa Nhược Lô Ngục, là để có thể khống chế người trong ngục ra vào. Trên thực tế từ khi Nhược Lô Ngục được phát hiện, ngay sau đó được sử dụng làm nhà ngục trên Tu Chân Giới này tới nay, đã trải qua thời gian mấy ngàn năm. Vẫn chưa có ai có thể chạy ra khỏi nhà ngục này, cũng không có ai có thể xông vào cửu người. Cho nên chuyện canh cửa này cũng chỉ là chiếu lệ, đôi khi có người tới thăm tù, mới cần tiến vào bầm báo một tiếng.
Cho nên các ngục tốt cũng không coi trọng chuyện canh cửa này, lúc nào có thể trốn đi được lập tức trốn ngay, trước kia chúng thường hay bắt Vũ La thay thế.
Gian nhà đá này là được xây dựng sau này cho người canh cửa. Không phải là kiến trúc vốn có của Nhược Lô Ngục. Tuy rằng nhà đá này cũng đã có lịch sử mấy ngàn năm. Mưa gió tang thương đã ăn mòn mặt ngoài của nó trở nên loang lổ. Nhưng nếu so với Nhược Lô Ngục, hầu như không ai đi ngang qua nơi này lại chú ý bên cạnh còn có một gian nhà đá như vậy.
Bên trong nhà có đầy đủ bàn ghế, nhưng hết sức đơn sơ, có thể thấy rằng công tác canh cửa này quả thật là một chuyện khổ sai.
Sau khi Vũ La tiến vào, bèn khoanh chân ngồi trên giường đá. Thật ra Nhược Lô Ngục là một nơi tiềm tu rất tốt. Cơ bản không có bao nhiêu chuyện. Nếu Vũ La muốn, ngày nào hắn cũng có thể canh thay cho người khác ở nơi này, mười ngày nửa tháng cũng không có một ai tới thăm tù. Trong thời gian này hắn có thể tu luyện.
Vũ La dựa theo công pháp ghi trong bộ Đạo Tạng biến dị nọ, bão nguyên thủ nhất, chậm rãi điều chinh hô hấp, dần dần cảm ứng thiên địa nguyên khí xung quanh vận chuyển. Trong lúc không hay không biết dần dần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, nhịp thở của hắn tự động phối hợp hài hòa cùng sự vận động của thiên địa nguyên khí. Lúc này linh khí vô cùng tận theo lỗ chân lông hắn tiến vào cơ thể.
Mỗi một lần hô hấp là một vòng tuần hoàn của linh khí bồi bổ cho bản thân.
Hít vào chậm rãi, thở ra chậm rãi... Trong quá trình này, thiên địa nguyên khí có được thời gian đầy đủ để ngưng đọng lại, dung nhập vào trong thân thể Vũ La. Không ngừng cải tạo xương cốt. Cơ thể, máu huyết, kinh mạch hắn.
Sau chín mươi chín vòng tuần hoàn hô hấp, bên ngoài thân thể Vũ La đã bao phủ một lớp màng sáng bảy sắc mờ mờ. Bên trong màng sáng này, linh khí lưu chuyển vô cùng linh hoạt, giống như một dòng suối nhỏ.
Theo sự tu luyện không ngừng nghỉ của Vũ La. Màng sáng kia càng ngày càng dày, hào quang phát ra càng ngày càng mạnh mẽ. Cho đến cuối cùng, chỉ còn nhìn thấy một hình người mơ hồ bị một luồng hào quang chói mắt bao phủ.
Tu sĩ cảnh giới Bảo Sơn chú trọng rèn luyện thân thể, cho nên mỗi lần tu luyện cũng không quá lâu. Cũng tuyệt không xuất hiện tình huống bế quan một lần hàng chục năm như những tu sĩ cảnh giới cao thâm, cho nên Vũ La có thể yên tâm tu luyện tại nơi này.
Bốn canh giờ sau. Hào quang trên người Vũ La dần dần trở nên ảm đạm. Theo sự hô hấp của hắn. Từng tia linh quang tiến vào trong cơ thể hắn.
Vũ La có thể cảm nhận được linh khí tiến vào thân thể mình, có thể nghe được tiếng róc rách của linh khí trong kinh mạch, giống như một câu thơ cổ: Nước suối chảy trên đá.
Nhưng toàn bộ linh quang tiến vào trong cơ thể, Vũ La chợt mở bừng mắt. Hắn giãn gân cốt một chút, từ huyệt Vĩ Chuy ở dưới cùng, những tiếng kêu lốp bốp bắt đầu vang lên. Chạy theo xương sống lên tới trên hậu não, nghe như một tràng pháo nổ.
Vũ La hài lòng gật gật đầu. Quả nhiên không hổ là thượng cổ công pháp, chỉ tu luyện vài lần đã đạt tới trình độ Khí Cảm trung cấp. Có lẽ không tới ba ngày nữa. Mình có thể đột phá cảnh giới Khí Cảm. Tiến vào cảnh giới Khai Khiếu.
Bộ Đạo Tạng biến dị này quả thật bất phàm, chẳng trách các vị thánh hiền thời thượng cổ khẽ động là có thể xuất ra uy lực dời non lấp bể, nuốt nguyệt phun mây.
Vũ La nhìn trời, lúc này tà dương gần gác núi, hắn cũng chuẩn bị trở về. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một mảng kim quang ở phía Bắc, mơ hồ vang lên một tiếng sấm nổ, hiển nhiên có một món pháp bảo khôn lường đang bay tới.
Bất quá mảng kim quang này tới bên ngoài Nhược Lô Ngục cũng không dám lỗ mãng, lập tức thu lại. Chỉ thấy đó là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm, xếp thành hình một chữ triện cô xưa. Ung dung bay tới.
Trong bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, có một trung niên đang đứng, nhìn qua thân phận bất phàm.
Sợi xích giấu trong mái tóc Vũ La đột nhiên trở nên xao động. Thông qua huyết mạch tương liên, nó đang truyền tới Vũ La khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Khát vọng của nó dĩ nhiên là nhắm vào bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, cũng giống như khát vọng của một người đói khát đã lâu. Chợt nhìn thấy đầy bàn thức ăn vậy.
Vũ La vội vàng áp chế sợi xích của mình, hắn liếc nhìn qua. Bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm kia rõ ràng là pháp bảo ngũ phẩm trung.
Bất kể là pháp bảo, linh phù. Công pháp hay là đan dược, Tu Chân Giới đều chia làm chín phẩm, nhưng trong mỗi phẩm như vậy, cũng chia ra làm ba cấp bậc thượng trung hạ.