• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tiên sư muốn ở rể (6 Viewers)

  • Chương 2: Tôi sẽ bảo vệ hai người

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.net. Xin cảm ơn!

**********



Nhìn thấy dáng vẻ khóc đến đứt ruột đứt gan của Chu Quỳnh Hương, người chung quanh chiếc lồng đều cười.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Những người này đều to con, dáng vẻ như côn đồ.



Tất cả đều mặc vest trắng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng đầu.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trên mặt Dương Thiên Tùng là nụ cười lạnh lùng: "Cứu? Chu Quỳnh Hương, tại sao tôi phải cứu cái đồ con hoang này? Cô cảm thấy tôi thích đội cặp sừng này lắm à?"



Chu Quỳnh Hương không nhịn được tức giận, kêu lên: "Tôi chưa từng đồng ý cho anh theo đuổi! Đó chỉ là mong muốn đơn phương của các người thôi!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Hôn ước giữa hai ta là do bà của cô tự gật đầu đồng ý, vậy thì cô chính là người của tôi rồi!" Dương Thiên Tùng nghiêm nghị tàn khốc nói, tay xuyên qua song sắt tóm chặt lấy tóc của Chu Quỳnh Hương, dùng sức kéo đến trước mặt mình một cái, nói bằng giọng âm u: "Cho nên, cô bỏ nhà trốn đi, rồi cắm sừng ông sinh ra một đứa con hoang, bây giờ nó phải chết, không ai cứu được nó hết, không ai dám cứu nó hết!"



Chu Quỳnh Hương nghe vậy thì điên cuồng nói: "Dương Thiên Tùng! Tên súc sinh này! Tôi phải giết anh! Tôi liều mạng với anh!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









"Ha ha, chớ nóng vội giết tôi." Dương Thiên Tùng nở nụ cười, ngón trỏ đặt lên môi thở dài một tiếng, nói: "Trước hết cô nghe đây, nghe cho kỹ vào."



Trong lồng chó, bé Đậu Tinh đang thoi thóp, cả người thấm đầy máu, chậm rãi chảy ra chung quanh, yếu ớt vô cùng nói lộn xộn vài từ: "Mẹ ơi... ba ơi..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ngay cả Dương Thiên Tùng cũng không khỏi cảm thán, mẹ nó, sức sống của đứa con hoang này đúng là dai như đỉa.



Một đứa nhỏ mới có ba tuổi, dùng tàn thuốc dí bỏng ba ngày hai đêm, không cho nó ngủ, không cho nó đồ ăn... vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Tên xấu xa... không cho phép bắt nạt... mẹ..."



"Bố tôi là... anh hùng tuyệt thế, sẽ lập tức tới... cứu Đậu Tinh... và mẹ..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Mẹ... mẹ... mẹ có đấy không..."



"Mẹ ở... đây không, Đậu Tinh lạnh quá..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nghe con gái nỉ non, trái tim Chu Quỳnh Hương như tan nát rồi, cô quỳ trên đất không ngừng dập đầu, khóc ròng ròng nói: "Dương Thiên Tùng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh đưa con gái tôi tới bệnh viện, cầu xin anh, cầu xin anh..."



"Cầu xin anh, Dương Thiên Tùng, tôi sai rồi..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Tôi sai rồi."



"Cầu xin anh cứu con gái tôi!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trán của cô đập trên đất, đến nỗi ứa máu tươi.



Hình ảnh thê lương, làm lòng người chua xót.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đối với Chu Quỳnh Hương, con gái Từ Đậu Tinh, là hi vọng duy nhất của cô.



Cô sinh ra ở nhà họ Chu thành phố Tân Liên, một gia tộc nhỏ tài sản chưa nổi ba tỷ.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Năng lực của bố không đủ, không được bà cụ Chu yêu thích, cho nên từ nhỏ cô đã bị xa lánh và bắt nạt ở trong nhà.



Tình cờ vào một bữa tiệc tối, cậu cả nhà họ Dương, Dương Thiên Tùng nhìn trúng vẻ đẹp tuyệt trần của cô, sau đó ép cô thành vợ chưa cưới của Dương Thiên Tùng.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cũng từ đó, cô được tất cả mọi người trong nhà họ Chu kính sợ.



Dù sao, cô cũng là nàng dâu tương lai của nhà họ Dương.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nhưng mà!



Cô không vui.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Không hề vui một chút nào.



Cô ghét sự dối trá của gia tộc mình, hận cuộc sống của mình bị người ta sắp đặt.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sau đó...



Bốn năm trước, cô nhảy sông tự tử.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Một người trẻ khoảng hai mươi tuổi cứu cô.



Chu Quỳnh Hương cho chàng trai đó lần đầu tiên của mình.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ngày hôm sau, mỗi người đi một ngả.



Cô đến tỉnh thành, dự tính sống một cuộc sống tự do tự tại.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Không ngờ lại... mang thai.



Hoài thai chín tháng mười ngày, cô làm công kiếm tiền tiết kiệm, học những gì mà phụ nữ mang thai cần biết, học cách làm thế nào để tự mình sinh nở an toàn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cô không dám đến bệnh viện sinh con, sợ tin tức bị tiết lộ, nhà họ Chu hoặc nhà họ Dương sẽ tìm tới.



Cuộc sống trôi qua phải cẩn thận từng li từng tí.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nhưng cô rất thỏa mãn.



Sau mười tháng, cô một mình sinh còn ra.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Là một cô bé.



Một mình mang thai rất vất vả.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cho nên cô cũng thường nhớ tới người đàn ông kia.



Một người mà cô sinh con cho, lại hoàn toàn lạ lẫm, chỉ biết tên người đó.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Từ Trấn An.



Nhưng cô không trách anh.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Bé Đậu Tinh, bố con là một anh hùng cái thế, đã cứu mạng mẹ, con lớn lên phải giống như bố, làm một người tốt nhé..."



Cô luôn nói với con gái như thế.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Có điều...



Trơ mắt nhìn con gái bị tra tấn ba ngày hai đêm, bây giờ sẽ phải chết đi...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cô bắt đầu hận Từ Trấn An.



Anh ở đâu?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vì sao không tới cứu tôi và con?



Vì sao?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vì sao chứ?



Chu Quỳnh Hương liền mạng dập đầu cầu xin Dương Thiên Tùng tha thứ, đồng thời trong lòng tràn ngập hận thù với Từ Trấn An.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nước mắt của cô hòa với máu tươi chảy xuống từ trán, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.



"Cô cũng cầu tôi thế này rồi, tôi sẽ nghe cô... mở lồng ra!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Thiên Tùng lại đồng ý, dịu dàng chùi đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của Chu Quỳnh Hương, nói: "Cô nói đúng, nếu con nhỏ ngủ rồi sẽ chết, cho nên trước tiên chúng ta bảo giúp nó duy trì tỉnh táo."





Chu Quỳnh Hương lập tức vừa khóc vừa cười: "Cảm ơn, cảm ơn..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Một tên tay sai mở cửa lồng chó, theo lệnh của Dương Thiên Tùng kéo bé Đậu Tinh ra.



Sau khi tên tay sai thô lỗ lôi đứa bé ra,



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Thiên Tùng dùng tay phải cởi kim băng trước ngực, ngồi xổm xuống bên cạnh bé Đậu Tinh, sau đó... dùng mũi kim lạnh lẽo nhọn hoắt, nhắm ngay vào khe hở móng tay ở ngón cái tay phải của cô bé!



Nét mặt mừng rỡ của Chu Quỳnh Hương phút chốc đờ lại, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ hét to: "Dương Thiên Tùng, anh làm gì, anh muốn làm gì!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nghe Chu Quỳnh Hương hét, Dương Thiên Tùng mỉm cười nói: "Như vậy sẽ làm cho nó được thanh tỉnh."



"Đừng mà!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Chu Quỳnh Hương bị dọa ngã ngồi trên đất, nước mắt lã chã rơi: "Dương Thiên Tùng, đừng, đừng tra tấn nó nữa! Cầu xin anh đừng tra tấn con bé nữa! Tất cả đều do tôi sai, tôi chịu, cầu xin anh đừng tra tấn nó..."



"... Chu Quỳnh Hương, cô cũng biết, cô càng đau lòng cho đứa con hoang này, tôi sẽ càng khó chịu đấy..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Thiên Tùng u ám nói, gương mặt dữ tợn nghiêm lại lôi tay phải của Chu Quỳnh Hương ra.



Mũi kim sắc bén đột nhiên đâm vào móng tay ngón trỏ của Chu Quỳnh Hương.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"A a a!"



Chu Quỳnh Hương đau đến thét lên.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đau quá!



Đau dữ dội!



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đau đến sống không bằng chết!



"Thích lén lút với đàn ông à?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Đồ điếm!"



"Đồ đê tiện!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Thiên Tùng điên cuồng cười không ngừng, động tác trên tay cũng không dừng lại.



"A a a!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Chu Quỳnh Hương khóc đến đau lòng, mười đầu ngón tay nhanh chóng đầm đìa máu me.



"Hét đi! Hét to hơn đi nào! Ha ha!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Thiên Tùng cười như điên.



Chu Quỳnh Hương lớn tiếng kêu gào, đau đến cả người như giã ra, đau đến thần trí không còn tỉnh táo nữa.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Thiên Tùng, Thiên Tùng, nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi đã, nói cho con một tin tốt."



Lúc này, một ông già hơn sáu mươi tuổi, tóc trắng dạo bước từ trong biệt thự đi ra, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nói.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sau lưng ông ta có không ít người nhắm mắt theo đuôi.



Dương Thiên Tùng đứng lên, tò mò nói: "Bố, tin tốt gì vậy?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ông già này chính là gia chủ nhà họ Dương, Dương Thiên Minh.



Chính là Dương Thiên Minh nhà họ Dương nắm trong tay mấy nghìn tỷ tài sản ở thành phố Tân Liên, là người cao quý chân chính.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Quyền lực và tiền tài, ông ta đều có.



Gương mặt già nua của Dương Thiên Minh mang theo vẻ lạnh lùng: "Nhà họ Chu gọi điện tới, nói đã tìm được bố để của đứa con hoang kia, ha ha, nói là sắp tới rồi..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Cái gì?"



Dương Thiên Tùng sững người một chút, sau đó hưng phấn lớn tiếng nói: "Tốt, tối quá rồi! Con muốn tự tay giết chết con bé này trước mặt anh ta, rồi hung hăng làm nhục Chu Quỳnh Hương trước mặt anh ta luôn, ha ha ha!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vừa dứt lời, chẳng biết tại sao, nhiệt độ trong trang viên nhà họ Dương đột nhiên giảm xuống.



Lạnh.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lạnh đến tận xương tủy.



Một giây sau...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ầm!



Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tạo ra một cái hố sâu, tro bụi bay đầy trời.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sắc mặt người nhà họ Dương đều sững lại.



Tạo ra cảnh tượng này, thì chắc chắn người tới không tầm thường...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Bên trong bụi mù bay đầy trời.



Mơ hồ có thể thấy được dáng người tới cao gầy, gương mặt thì không rõ.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Chỉ có âm thanh lạnh lùng truyền tới: "Ồ, nhà họ Dương à, duyên phận kỳ quái."



Duyên phận?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Mắt Dương Thiên Minh có hơi nheo lại, giơ tay lên.



Lão quản gia bên cạnh và mấy tên người làm lập tức chuẩn bị ra tay.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Bụi mù tán đi.



Tất cả người nhà họ Dương nhìn thấy, người tới một thân mặc quần áo đen, giống như người nông dân nơi thôn quê.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Từ Trấn An cúi người tiến vào lồng cho, ôm lấy người phụ nữ đã bị giày vò đến thoi thóp ra, nói khẽ: "Chu Quỳnh Hương, đã lâu không gặp."



Cả người Chu Quỳnh Hương co lại trong lòng anh, gian nan nâng ánh mắt nặng nề lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sau đó...



Nước mắt đã sớm chảy khô của cô lại tuôn rơi, không dừng lại được!



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Từ Trấn An, tôi hận anh! Tôi hận anh!"



Giọng nói nghẹn ngào của Chu Quỳnh Hương hét lên.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Từ Trấn An ôm chặt lấy cô, gằn từng chữ một:



"Về sau, em chính là vợ của tôi."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Tôi sẽ bảo vệ em và con."



"Cho dù trời có sập thì Từ Trấn An tôi ở đây sẽ không làm cho hai người bị tổn hại một sợi lông tơ nào!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom