• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên sinh đoán mệnh sao? (1 Viewer)

  • Chap-192

Chương 191: Đại sư, ngài có thể giúp tôi không?







Tống Triết mang Tam Hoàng tới nhà Nghiêm Minh Nhân, Nghiêm Minh Nhân tổ chức một buổi tiệc thú cưng ở hoa viên nhà mình, nam nữ mang theo thú cưng bất đồng, mèo chó chiếm đại đa số, còn có thỏ, rùa, thậm chí còn có cả chuột hamster, thật sự làm Tống Triết mở rộng tầm mắt.



"Tống Triết, cậu tới rồi a!" Nghiêm Minh Nhân cao hứng tiến tới đón, thấy Tam Hoàng ở bên chân Tống Triết liền khom người chào nó: "Tam Hoàng, gần nhất sao rồi hả? Hình như lớn hơn không ít rồi a!"



Tam Hoàng cao ngạo đáp lại.



Nghiêm Minh Nhân phì cười, đưa tay xoa đầu Tam Hoàng, Tam Hoàng ngạo kiều không cho sờ, trên người người này có khí tức của con mèo đáng ghét kia.



Nghiêm Minh Nhân bất đắc dĩ nhìn Tống Triết: "Chó nhà cậu đúng là càng lúc càng chảnh a!"



Tống Triết phì cười: "Ở à nó rất ngoan, chỉ có thể nói cậu không lọt vào mắt nó được a."



Nghiêm Minh Nhân nát tâm: "Trời ơi gương mặt người thấy người thích, hoa thấy hoa nở này mà không vừa mắt một con chó sao?"



Tống Triếtemmm: "Thẩm mỹ của chó có thể giống người được sao? Nói không chừng cậu chính là dạng xấu nhất!"



Nghiêm Minh Nhân: "..."



Ngay lúc này mèo yêu thực cao quý bước tới bên cạnh Nghiêm Minh Nhân rồi vung vuốt cào một phát, Nghiêm Minh Nhân đau tới giật bắn, nhân loại ngu xuẩn, có ta rồi lại còn dám ra ngoài trêu đùa miêu miêu cẩu cẩu của người khác!!!



"Miêu đại gia, có gì từ từ nói, từ từ nói a!" Nghiêm Minh Nhân ôm tim lau nước mắt, khổ sở nói với Tống Triết: "Ai u, từ khi nuôi Miêu Miêu tôi liền có cảm giác đang dưỡng vợ a, không cho phép tôi nhìn bất kỳ ai khác hơi lâu một chút."



Tống Triết: "Ha ha ha ha ha! Chúc mừng cậu thoát được kiếp FA! Đồng thời có cống kiến suất sắc cho nền hôn nhân nhân thú."



Nghiêm Minh Nhân: "...Tống Triết, cậu cứ như vậy thì chúng ta không thể chơi chung nữa đâu!"



Mà dưới chân, Tam Hoàng đang nhe nanh trợn mắt nhìn Miêu Miêu, Miêu Miêu hừ hừ dùng móng vuốt vuốt râu, ai thèm có quan hệ bíp bép gì với con người chứ?



Nghiêm Minh Nhân dẫn Tống Triết tới chào hỏi những người khác, bọn họ đều là bạn bè trên thương trường của Nghiêm gia, có vài người từng thấy Tống Triết ở Tiêu gia, hơn nữa ấn tượng cũng đặc biệt sâu sắc, dù sao thì khi đó Tiêu Thiên cũng đặc biệt quan tâm Tống Triết, quan hệ của hai người rất tốt.



Với lại Tống triết còn là một đại sư rất giỏi, không ít người muốn tìm tới cậu nhưng không có biện pháp, không được Tiêu thị đồng ý, bọn họ không dám qua mặt Tiêu gia tìm tới Tống Triết.



Thật không ngờ có thể gặp Tống Triết ở nhà Nghiêm Minh Nhân.



Có vài người hiểu ra, lần đó trong tiệc sinh nhật ở Lý gia, bọn họ từng thấy Nghiêm Minh Nhân, Tiêu Thiên cùng Tống Triết có quan hệ không tệ, bất quá lúc đó bọn họ tưởng là Nghiêm Minh Nhân tự mình dán lên. Bây giờ xem giờ xem ra Nghiêm Minh Nhân thật sự có quan hệ không tệ với Tống Triết a!



Trước đó có nghe đồn là Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân có quan hệ không tệ, tựa hồ còn từng tới Tiêu Kim Quật, thế nhưng đều là tin đồn mà thôi. Dù sao thì khoảng thời gian này Nghiêm Minh Nhân rất ít khi ra ngoài chơi, trước kia cứ quán bar Tiêu Kim Quật là thấy bóng dáng. Đoạn thời gian gần nhất nghe nói có hợp tác với Tiêu thị làm từ thiện, đã rất lâu rồi không lăn xăn quậy phá nữa.



Lúc này mọi người bừng tỉnh, có quan hệ với Tiêu thị, mà với quan hệ của Tống Triết cùng Tiêu Thiên thì Nghiêm Minh Nhân tự nhiên cũng quen biết Tống Triết.



Bình thường Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân rất ít khi cùng nhau ra ngoài vui đùa, đại đa số đều là Nghiêm Minh Nhân chạy tới nhà của cậu chơi, vì thế căn bản có rất ít người biết quan hệ của hai người rất tốt. Chỉ biết bọn họ có quen biết mà thôi.



Thế nhưng Tống Triết chịu nể mặt Nghiêm Minh Nhân tới tham gia buổi tiệc tư nhân này chứng minh quan hệ của hai người thật sự không tệ. Dù sao thì bọn họ tới đây chính vì muốn nịnh nọt Nghiêm gia, có người thì vì quan hệ hợp tác.



Mà đại sư được Tiêu thị nâng đỡ hiển nhiên không cần cho Nghiêm Minh Nhân mặt mũi.



Cứ nhìn Hoàng đại sư mà xem, trước nay vẫn chỉ xuất hiện trong các buổi tiệc quan trọng của Tiêu gia mà thôi.



Vì thế hiện giờ thấy Tống Triết, bọn họ liền có chút rục rịch, có thể được Tiêu thị công nhận, Tống Triết khẳng định rất lợi hại, mà bọn họ thì dĩ nhiên muốn tìm Tống Triết để hỏi xem tương lai của mình thế nào.



Chỉ là bọn họ còn chưa mở miệng, Nghiêm Minh Nhân đã thẳng thừng bóp chết ý niệm của bọn họ: "Tống Triết là bạn tôi, hôm nay tới đây chơi. Mọi người không việc gì thì đừng có quấy rầy, dù sao cũng là người Tiêu thị nâng đỡ, tôi cũng không dám đắc tội. Lần này cậu ấy tới thật sự đã rất nể mặt tôi."



Sau khi nghiêm nghị nói xong lời này, Nghiêm Minh Nhân bảo bọn họ tản ra chơi đùa, thế nhưng lúc quay lại đối mặt với Tống Triết thì lại lộ ra dáng vẻ cười hì hì ngu ngốc. Tống Triết dở khóc dở cười: "Xem ra kỹ năng biến sắc của cậu cũng không tệ lắm a!"



Nghiêm Minh Nhân đáp: "He he tàm tạm!"



Tống Triết cởi dây xích cho Tam Hoàng, vỗ đầu nó: "Đi chơi đi, cẩn thận một chút."



Tam Hoàng liếm liếm mũi bắt đầu đảo vòng vòng trong phòng khách nhà Nghiêm Minh Nhân, Miêu Miêu ở bên ngoài giống hệt như Miêu đại gia, không quản là người hay động vật đều nhường chỗ cho nó.



Những người kia thoạt nhìn là vì nể mặt mũi Nghiêm Minh Nhân, mà động vật thì vì sợ khí thế của mèo yêu. Dù sao cũng là yêu, cho dù bị Tống Triết làm phép phong ấn nhưng khí tràng vẫn có điểm bất đồng. Tam Hoàng đi theo Tống Triết lâu như vậy nên trên người nhiễm khí tức của cậu, đối với Miêu Miêu chỉ khịt mũi xem thường, không vừa mắt.



Người ta nói mèo chó trời sinh bất hòa, quả thực là vậy.



Ban đầu lúc chỉ có Miêu Miêu, nhóm mèo mà khách nhân mang tới vẫn luôn kêu meo meo khi dễ đám chó còn to hơn mình. Mọi người nhìn mà dở khóc dở cười, không biết vì sao mèo nhà mình đột nhiên phừng phừng khí thế như vậy.



Mà lúc này sau khi Tam Hoàng tới liền ngang nhiên chống lại Miêu Miêu, mà Miêu Miêu cũng không dám tùy tiện vung cuốt cào như trước, ánh mắt của đám cẩu bị khi dễ bừng sáng, rối rít đi theo sau Tam Hoàng, tạo thành một hàng ngũ thật dài.



Còn đám sủng vật khác như thỏ, rùa, hamster liền trở thành thú cưng ăn dưa.



Mọi người trong hoa viên dở khóc dở cười: "Đại sư chính là đại sư, cho dù là chó nông thôn bình thường cũng có thể dưỡng thành khí thế chất như vậy!"



"Bái phục, bái phục, quả thực 666 mà! Tôi phải quay video này đưa lên mạng mới được, phiên bản chó mèo đại chiến đời thực a!"



Cũng có một cô gái lo lắng nói: "Tiểu Mỹ yểu điệu như vậy, nếu đánh nhau với con chó kia thì phải làm sao đây?"



"Đúng vậy, nhiều động vật như vậy đánh nhau, chúng ta thực khó giúp đỡ á" Chó mèo mà đánh nhau thì làm gì chịu nghe con người khuyên can chứ.



Bất quá hiển nhiên bọn họ đã lo lắng quá nhiều, mèo chó mặc dù chia thành hai phái nhưng sau khi hai vị lão đại trợn mắt trừng nhau vài phút thì rối rít dẫn đám tiểu đệ nhà mình tìm kiếm địa bàn vui chơi.



"Thật đúng là, cứ hệt như thấy hai bang hắc đạo đang tranh đấu địa bàn ấy."



"Bây giờ chó mèo đều có linh tính như vậy sao? Sao thú cưng nhà tôi lại không có được khí thế đó a?"



"Ôi trời, cười đau cả bụng, không phải nói sau kiến quốc không thể thành tinh sao?"



...



Tống Triết ngồi trên xích đu cùng Nghiêm Minh Nhân ngồi bên cạnh thưởng thức thức uống, dĩ nhiên mới đầu Nghiêm Minh Nhân muốn đưa bia cho Tống Triết nhưng bị cự tuyệt: "Tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu."



Nghiêm Minh Nhân nói: "Được rồi, vậy thì uống thức uống khác."



Ngay lúc bọn họ đang hóng mát ngắm nhìn sủng vật nhà mình vui đùa cực kỳ thích thú thì một cô gái đi tới, trong tay ôm một con thỏ nhỏ.



Nghiêm Minh Nhân theo bản năng nhíu mày, là người nào không có mắt như vậy. Dù sao thì mấy buổi tụ họp thế này, đám nữ nhân muốn trèo cao vẫn luôn không thiếu.



"Tống đại sư, Nghiêm tam thiếu!" Cô gái nhẹ giọng nói, cô có chút khẩn trương, bàn tay vuốt vẻ con thỏ tựa hồ đang phát run.



Tống Triết mỉm cười, ánh mắt của cô gái này không lộ rõ ham muốn lợi lộc như những người kia nên Tống Triết mới nguyện ý lộ ra sắc mặt tốt với đối phương: "Xin chào!"



Có lẽ vì Tống Triết đã mỉm cười nên cô gái có thêm không ít kiên cường: "Tống đại sư, tôi biết mình lỗ mãng tới tìm như vậy thực sự không lễ phép, thế nhưng tôi thật sự không có cách nào nên mới tìm ngài hỗ trợ."



Nghiêm Minh Nhân cắn ống hút, hướng Tống Triết biểu thị nếu cậu cảm thấy phiền thì mình sẽ giúp cậu đuổi cô gái này đi.



Tống Triết khẽ lắc đầu tỏ ý không cần, sau đó cậu nhìn cô gái hỏi: "Cô nói đi, chuyện gì?"



Cô gái có chút kích động: "Tống đại sư, tôi gọi là Tôn Lan Khê..."



Nghiêm Minh Nhân có chút kinh ngạc, lau miệng nói: "Đứa con gái riêng của Tôn gia?"



Cô gái nghe vậy thì có chút lúng túng rũ mi mắt gật đầu, âm thanh đắng chát: "Ừm."



Tống Triết không rõ hỏi: "Cậu biết?"



Nghiêm Minh Nhân nói: "Trước đó có nói với cậu rồi ấy, chuyện người bạn của tôi, Hàn Lệ Châu ấy, cậu quên rồi à? Tôi nói chuyện ấy hệt như nhà Tôn gia ấy!"



Tống Triết suy nghĩ một chút, ngay sau đó liền oh một tiếng, chính là cô con gái có mẹ bị tra nam lừa, kết quả tự mình trở lại báo thù người tra nam kia.



"Không đúng!" Nghiêm Minh Nhân sờ cằm: "Hình như tôi không có mời cô a!" Người tới đây cơ bản cậu đều biết, bình thường cậu chưa từng giao tiếp với Tôn Lan Khuê, cô ta làm sao lại tới đây?



Tôn Lan Khuê có chút xấu hổ nói: "Là tôi cầu xin bạn tôi dẫn tôi tới. Tôi biết như vậy thực làm người ta chán ghét nhưng tôi thật sự không có cách nào." Cặp mắt cô đỏ lên: "Mẹ tôi xảy ra chuyện nhưng tôi làm thế nào cũng không tìm được bà ấy. Sau khi bà đưa tôi tới Tôn gia, cứ cách ba ngày sẽ gọi điện cho tôi, thế nhưng mấy ngày gần đây thì không gọi nữa. Bà ấy nhất định đã xảy ra chuyện!"



Nghiêm Minh Nhân thật ra không thích xen vào chuyện nhà người khác: "Có khi nào mẹ cô đi du lịch xa ở đâu đó, vì không có tín hiệu nên không thể gọi điện cho cô được?"



"Không, sẽ không!" Tôn Lan Khê có chút kích động: "Mặc dù nói như vậy là không tốt nhưng mẹ tôi tâm tâm niệm niệm muốn tiến vào Tôn gia, bà ấy nghĩ đủ cách để tôi vào Tôn gia, bước kế tiếp chính là bà ấy, bà ấy không có khả năng biến mất vào thời khắc quan trọng như vậy."



Mẹ mình mất tích, lúc này Tôn Lan Khê cũng không muốn giấu diếm nữa, huống chi chuyện Tôn gia có ai không biết chứ?



Mẹ cô làm vợ nhỏ của người ta là không có đạo đức, Tôn Lan Khê biết nhưng không có cách nào trách mẹ mình. Bởi vì ban đầu, ba cô không nói là mình đã có vợ có con.



Mẹ cô vì thế mà ôm tội lỗi trên lưng, phải chịu đựng ủy khuất suốt nhiều năm, cũng vì thế mà bà ấy mới muốn tranh đoạt, muốn chân chính trở thành nữ chủ nhân Tôn gia.



.o.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom