Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Thân thể Bát thúc bị ngọn lửa đốt cháy đen thui bốc ra khói nhẹ, nghe được lời nói của Dương Phàm, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu vang dội cầu xin tha thứ:
- Đại nhân tha mạng. Tiểu nhân mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn!
Ba tên du côn kia mặc dù bị Dương Phàm đánh cho tàn phế, chỉ còn một hơi nhưng cũng nằm trên mặt đất cầu xin.
- Công tử...
Hai nha hoàn trong viện mặt hoa biến sắc, thấy Dương Phàm chế phục mấy kẻ ác ôn này, bộ dạng vẫn còn rắt sợ hãi.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam tử ôn hòa:
- Ngươi chính là con trai của Dương Thiên? Không tồi, không tồi...
Nghe tiếng, thần sắc Dương Phàm đại biến, xoay người nhìn lại mới phát hiện trong viện vô thanh vô tức có thêm một nho sinh trung niên.
Bộ dạng nho sinh trung niên này tuấn tú bất phàm, trong tay cẩm chiết phiến, thần sắc ôn hòa, có thể tưởng tượng được phong lưu lỗi lạc thời trẻ tuổi của hắn.
Mặt hắn mang ý cười đang đánh giá Dương Phàm.
- Ngươi là ai? Như thế nào biết tên cha ta? Dương Phàm hỏi theo bản năng.
Bình tĩnh nhìn lại, Dương Phàm lập tức nhặn ra thân phận nho sinh trung niên này, hắn chính là Từ tiên sinh xuất hiện trên "Vấn Thiên đại hội" hôm nay.
Từ tiên sinh này cùng Thiếu chủ Kinh đô Dương gia cùng đến Dương gia bảo, thực lực sâu không lường được.
- Ha ha! Lão phu Từ Lập, ngươi có thể gọi ta một tiếng Từ tiên sinh.
Nho sinh họ Từ hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi vào viện, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi mặt Dương Phàm, khẽ thở dài:
- Quá giống...
Dương Phàm nao nao, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, thầm nghĩ: "Người này đến từ Kinh đô Dương gia, lại biết tên cha ta. Chẳng lẽ hắn chính là một trong những kẻ thù của phụ thân?"
- Xin hỏi Từ tiên sinh. ngài tới nơi ở của ta có chuyện gi không? Dương Phàm mặt không thay đổi hỏi.
Từ tiên sinh cười nói:
- Ta đến xem con của cố nhân. Sớm tại Kinh đô Dương gia ta đã nghe nói Nam Lĩnh Dương gia có thiên tài hiếm có... Đáng tiếc, việc thế gian lại trùng hợp như thế, lúc ta tới nơi này hiền diệt liền gặp bất hạnh, thiên tài ngã xuống.
- Nguyên lai Từ tiên sinh là cố nhân của cha ta, chẳng lẽ tiên sinh tới Dương gia bảo chỉ vì nhìn ta một lần?
Sắc mặt Dương Phàm dịu xuống, nhưng không buông lòng cảnh giác trong lòng.
- Ha ha. Đương nhiên không phải.
Từ tiên sinh không trả lời ngay vấn đề của Dương Phàm, ánh mắt đảo qua Bát thúc quỳ trên mặt đất cùng với mấy tên du côn kia.
- Mấy người này ở lại đây cũng không có tác dụng. Không bằng để ta thay ngươi giải quyết phiền toái nhỏ này.
Từ tiên sinh cười lạnh nhạt, đột nhiên xòe chiết phiến trong tay.
Chiết phiến kia vừa xòe ra, linh quang mãnh liệt phóng ra. Một cỗ linh quang uy áp cường đại phủ xuống khiến cho cả tòa biệt viện đều cảm thấy khó thở.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, miễn cường chống đỡ được cỗ linh áp này.
Xuy… phụt!
Chiết phiến xòe ra, phụt ra một mảnh băng khí trong suốt màu lam.
Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong biệt viện hạ xuống vài phần, hai nha hoàn đứng cách đó không xa lạnh lẽo run lên.
Bá!
Băng khí màu lam tạo thành mấy đạo băng vụ xà xẹt qua bốn người kia.
Hô!
Sau khi ánh lam lóe lên, trong biệt việt có thêm bốn "băng côn hình người" bị băng sương màu lam bao phủ.
Tách! Tách!
Từ tiên sinh thu lại chiết phiến, cười tủm tỉm nhìn Dương Phàm.
"Pháp thuật người này thật đáng sợ... chiết phiến trong tay hắn ít nhất là linh khí thượng phẩm!"
Dương Phàm hoảng sợ, trong ý cười của Từ tiên sinh, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí mơ
hồ.
Trong pháp bảo pháp khí của Đông Thắng Đại Lục, cấp thấp nhất là "Pháp khí", cấp bậc hơi cao một chút là "Linh khí", càng cao cấp chính là "Pháp bảo"!
Bất kể là pháp khí, linh khí hay là pháp bảo đều chia làm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Ánh mắt đảo qua bốn băng côn hình người kia, Dương Phàm hít sâu một ngụm khi lạnh. Hắn đã kết luận sinh cơ trong cơ thể bốn người kia đã hoàn toàn bị đông kết.
Bằng vào tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ của Bát thúc còn có thể chồng đỡ được thời gian vài hô hấp, còn ba tên du côn kia chỉ trong nháy mắt đã bị đông lại mà chết.
Chi một quạt, liền kết thúc sinh mạng bốn người, nhẹ nhàng hời hợt như vậy.
Từ tiên sinh rốt cục là cường giả cảnh giới ra sao?
Dương Phàm cảm giác tu vi đối phương chỉ sợ còn trên sư tôn Liễu trưởng lão của mình. Toàn bộ Dương gia bảo, có thể chổng lại chỉ có lão tổ Dương gia bế quan không ra kia.
-A!!!
Hai nha hoàn cách đó không xa bị sợ hãi mất hồn, trực tiếp mềm oặt ngã xuống đất.
- Pháp thuật hàn băng của Từ tiên sinh quả thật là đứng đầu trong những người vãn bối từng gặp.
Dương Phàm thở nhẹ một hơi, nói ra lời thật trong lòng.
Trên Đông Thắng Đại Lục này, quốc gia vô số, càng có nơi Man Hoang đầy yêu thú. Ngư Dương quốc chỉ là một nước nhỏ không nổi bật. Nam Lĩnh Dương gia lại càng chỉ là một gia tộc tu tiên bé nhỏ không đáng kể. Dương Phàm trước kia từng nghe từng gặp cũng cực kỳ có hạn.
- Hiền diệt quá khiêm tốn...
Từ tiên sinh nhìn thẳng Dương Phàm, mặt không thay đổi hỏi:
- Tu vi của ta so với sư tôn ngươi, lại như thế nào?
- Này...
Dương Phàm không nghĩ tới đối phương lại đề cập đến sư tôn mình. Xem ra Từ tiên sinh có thể nhận thức Liễu trưởng lão.
- Nếu luận thực lực, sư tôn ta hẳn là không bằng Từ tiên sinh. Dương Phàm thản nhiên nói.
Từ tiên sinh không phủ nhận cười cười:
- Sư tôn ngươi Liễu Vô Ngàn, vì sao trước khi "Vấn Thiên đại hội" cử hành lại rời khỏi Dương gia bảo?
-Này...
Dương Phàm không biết tra lời như thế nào.
- Còn nữa. Có phải trước khi "Vấn Thiên đại hội" diễn ra, sư tôn ngươi phong ấn pháp lực của ngươi?
Trong mắt Từ tiên sinh lập tức lóe ra một luồng tinh quang, uy áp vô hình bức tới Dương Phàm.
Vù!!
Thân hình chợt lóe. Từ tiên sinh trong chớp mắt đi tới trước người Dương Phàm, vươn một bàn tay khoác lên vai hắn.
Thân thể Dương Phàm cứng đờ, không thể động đậy, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lạnh đến tận xương xâm nhập cơ thể mình.
Sau một lát, Từ tiên sinh một chưởng đẩy Dương Phàm ra, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
- Quái! Xem trong cơ thể ngươi trống rỗng. Chẳng lẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma mất hết pháp lực?
Từ tiên sinh không thể nào hiểu nổi. Hắn vốn tưởng rằng là sư tôn Liễu trưởng lão của Dương Phàm dùng kế, phong ấn pháp lực đồ đệ. Hiện tại vừa xem thì không phải như vậy.
- Ầm!
Cửa viện bị đá văng ra, một thiếu niên áo trắng vọt vào nói với Từ tiên sinh:
- Tiên sinh, người để lại cho kẻ này một mạng. Ba năm sau, ta còn muốn đến Dương gia bảo một chuyến để gặp hai huynh đệ bọn họ một hồi.
Dương Phàm liếc mắt nhìn, thiếu niên áo trắng này không phải là thiếu chủ Kinh đô Dương gia Dương Vũ hoành hành không cố kỵ ở Vấn Thiên đài hay sao?
Dương Vũ phá cửa mà vào, rất bá đạo, chỉ liếc mắt nhìn phế nhân Dương Phàm này một cái.
Từ tiên sinh cười nói:
- Dương Phàm là con của cố nhân, ta như thế nào xuống tay với hắn? Mà ngươi, như thế nào không ở lại xem "Vấn Thiên đại hội" của Nam Lĩnh Dương gia?
- Hừ! Một đám con kiến Luyện Khí Kỳ, xem chỉ bẩn mắt? Dương Vũ nói, vẻ mặt ngạo nghễ.
Từ tiên sinh vẫn tươi cười như trước, không có gì ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Dương Phàm đối diện rồi nói:
- Ngày khác, nếu phụ thân ngươi trờ lại, xin thay ta hỏi thăm hắn.
Dứt lời, Từ tiên sinh đánh mắt ra hiệu với Dương Vù, hai người rời khỏi biệt viện.
- Phế vật. Ngươi đừng quên "Vấn Thiên đại hội" ba năm sau. Đến lúc đó, xem ta như thế nào đem hai huynh đệ các ngươi đồng loạt đánh thành phế nhân.
Trước khi đi, Dương Vũ quay đầu lại lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái.
Dương Phàm nhún vai, đi vào biệt viện bắt đầu thu thập hành lý vật phẩm.
Từ tiên sinh cùng Dương Vũ đi tới một góc hẻo lánh của Dương gia bảo.
- Tiên sin, ngài như thế nào thay đổi chủ ý mà không xuống tay với kẻ này? Dương Vũ không kìm được hỏi.
- Nếu kẻ này thật sự có thiên phú cũng tiềm lực lớn lao, ta nhất định sẽ phế bỏ pháp lực của hắn để trừ họa về sau. Nhưng vừa rồi ta đã kiểm tra, tiểu tử này quả thật mất hết pháp lực, nhưng không đến mức trở thành phế nhân. Nếu muốn khôi phục đến tu vi lúc trước, ta thấy ít nhất cấn thời gian hơn mười năm.
Từ tiên sinh trầm ngâm nói.
- Ha ha. Mười năm. Dương Vũ nở nụ cười:
- Ba năm sau, ta sẽ đến Dương gia bảo lại phế hắn lần nữa.
- Phế hắn một lần không phải vấn đề. Nhưng ngươi tốt nhất không nên phá hủy kế hoạch của gia chủ cùng lão tồ.
Từ tiên sinh thình lình nói.
- Đại nhân tha mạng. Tiểu nhân mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn!
Ba tên du côn kia mặc dù bị Dương Phàm đánh cho tàn phế, chỉ còn một hơi nhưng cũng nằm trên mặt đất cầu xin.
- Công tử...
Hai nha hoàn trong viện mặt hoa biến sắc, thấy Dương Phàm chế phục mấy kẻ ác ôn này, bộ dạng vẫn còn rắt sợ hãi.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam tử ôn hòa:
- Ngươi chính là con trai của Dương Thiên? Không tồi, không tồi...
Nghe tiếng, thần sắc Dương Phàm đại biến, xoay người nhìn lại mới phát hiện trong viện vô thanh vô tức có thêm một nho sinh trung niên.
Bộ dạng nho sinh trung niên này tuấn tú bất phàm, trong tay cẩm chiết phiến, thần sắc ôn hòa, có thể tưởng tượng được phong lưu lỗi lạc thời trẻ tuổi của hắn.
Mặt hắn mang ý cười đang đánh giá Dương Phàm.
- Ngươi là ai? Như thế nào biết tên cha ta? Dương Phàm hỏi theo bản năng.
Bình tĩnh nhìn lại, Dương Phàm lập tức nhặn ra thân phận nho sinh trung niên này, hắn chính là Từ tiên sinh xuất hiện trên "Vấn Thiên đại hội" hôm nay.
Từ tiên sinh này cùng Thiếu chủ Kinh đô Dương gia cùng đến Dương gia bảo, thực lực sâu không lường được.
- Ha ha! Lão phu Từ Lập, ngươi có thể gọi ta một tiếng Từ tiên sinh.
Nho sinh họ Từ hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi vào viện, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi mặt Dương Phàm, khẽ thở dài:
- Quá giống...
Dương Phàm nao nao, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, thầm nghĩ: "Người này đến từ Kinh đô Dương gia, lại biết tên cha ta. Chẳng lẽ hắn chính là một trong những kẻ thù của phụ thân?"
- Xin hỏi Từ tiên sinh. ngài tới nơi ở của ta có chuyện gi không? Dương Phàm mặt không thay đổi hỏi.
Từ tiên sinh cười nói:
- Ta đến xem con của cố nhân. Sớm tại Kinh đô Dương gia ta đã nghe nói Nam Lĩnh Dương gia có thiên tài hiếm có... Đáng tiếc, việc thế gian lại trùng hợp như thế, lúc ta tới nơi này hiền diệt liền gặp bất hạnh, thiên tài ngã xuống.
- Nguyên lai Từ tiên sinh là cố nhân của cha ta, chẳng lẽ tiên sinh tới Dương gia bảo chỉ vì nhìn ta một lần?
Sắc mặt Dương Phàm dịu xuống, nhưng không buông lòng cảnh giác trong lòng.
- Ha ha. Đương nhiên không phải.
Từ tiên sinh không trả lời ngay vấn đề của Dương Phàm, ánh mắt đảo qua Bát thúc quỳ trên mặt đất cùng với mấy tên du côn kia.
- Mấy người này ở lại đây cũng không có tác dụng. Không bằng để ta thay ngươi giải quyết phiền toái nhỏ này.
Từ tiên sinh cười lạnh nhạt, đột nhiên xòe chiết phiến trong tay.
Chiết phiến kia vừa xòe ra, linh quang mãnh liệt phóng ra. Một cỗ linh quang uy áp cường đại phủ xuống khiến cho cả tòa biệt viện đều cảm thấy khó thở.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, miễn cường chống đỡ được cỗ linh áp này.
Xuy… phụt!
Chiết phiến xòe ra, phụt ra một mảnh băng khí trong suốt màu lam.
Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong biệt viện hạ xuống vài phần, hai nha hoàn đứng cách đó không xa lạnh lẽo run lên.
Bá!
Băng khí màu lam tạo thành mấy đạo băng vụ xà xẹt qua bốn người kia.
Hô!
Sau khi ánh lam lóe lên, trong biệt việt có thêm bốn "băng côn hình người" bị băng sương màu lam bao phủ.
Tách! Tách!
Từ tiên sinh thu lại chiết phiến, cười tủm tỉm nhìn Dương Phàm.
"Pháp thuật người này thật đáng sợ... chiết phiến trong tay hắn ít nhất là linh khí thượng phẩm!"
Dương Phàm hoảng sợ, trong ý cười của Từ tiên sinh, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí mơ
hồ.
Trong pháp bảo pháp khí của Đông Thắng Đại Lục, cấp thấp nhất là "Pháp khí", cấp bậc hơi cao một chút là "Linh khí", càng cao cấp chính là "Pháp bảo"!
Bất kể là pháp khí, linh khí hay là pháp bảo đều chia làm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Ánh mắt đảo qua bốn băng côn hình người kia, Dương Phàm hít sâu một ngụm khi lạnh. Hắn đã kết luận sinh cơ trong cơ thể bốn người kia đã hoàn toàn bị đông kết.
Bằng vào tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ của Bát thúc còn có thể chồng đỡ được thời gian vài hô hấp, còn ba tên du côn kia chỉ trong nháy mắt đã bị đông lại mà chết.
Chi một quạt, liền kết thúc sinh mạng bốn người, nhẹ nhàng hời hợt như vậy.
Từ tiên sinh rốt cục là cường giả cảnh giới ra sao?
Dương Phàm cảm giác tu vi đối phương chỉ sợ còn trên sư tôn Liễu trưởng lão của mình. Toàn bộ Dương gia bảo, có thể chổng lại chỉ có lão tổ Dương gia bế quan không ra kia.
-A!!!
Hai nha hoàn cách đó không xa bị sợ hãi mất hồn, trực tiếp mềm oặt ngã xuống đất.
- Pháp thuật hàn băng của Từ tiên sinh quả thật là đứng đầu trong những người vãn bối từng gặp.
Dương Phàm thở nhẹ một hơi, nói ra lời thật trong lòng.
Trên Đông Thắng Đại Lục này, quốc gia vô số, càng có nơi Man Hoang đầy yêu thú. Ngư Dương quốc chỉ là một nước nhỏ không nổi bật. Nam Lĩnh Dương gia lại càng chỉ là một gia tộc tu tiên bé nhỏ không đáng kể. Dương Phàm trước kia từng nghe từng gặp cũng cực kỳ có hạn.
- Hiền diệt quá khiêm tốn...
Từ tiên sinh nhìn thẳng Dương Phàm, mặt không thay đổi hỏi:
- Tu vi của ta so với sư tôn ngươi, lại như thế nào?
- Này...
Dương Phàm không nghĩ tới đối phương lại đề cập đến sư tôn mình. Xem ra Từ tiên sinh có thể nhận thức Liễu trưởng lão.
- Nếu luận thực lực, sư tôn ta hẳn là không bằng Từ tiên sinh. Dương Phàm thản nhiên nói.
Từ tiên sinh không phủ nhận cười cười:
- Sư tôn ngươi Liễu Vô Ngàn, vì sao trước khi "Vấn Thiên đại hội" cử hành lại rời khỏi Dương gia bảo?
-Này...
Dương Phàm không biết tra lời như thế nào.
- Còn nữa. Có phải trước khi "Vấn Thiên đại hội" diễn ra, sư tôn ngươi phong ấn pháp lực của ngươi?
Trong mắt Từ tiên sinh lập tức lóe ra một luồng tinh quang, uy áp vô hình bức tới Dương Phàm.
Vù!!
Thân hình chợt lóe. Từ tiên sinh trong chớp mắt đi tới trước người Dương Phàm, vươn một bàn tay khoác lên vai hắn.
Thân thể Dương Phàm cứng đờ, không thể động đậy, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lạnh đến tận xương xâm nhập cơ thể mình.
Sau một lát, Từ tiên sinh một chưởng đẩy Dương Phàm ra, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
- Quái! Xem trong cơ thể ngươi trống rỗng. Chẳng lẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma mất hết pháp lực?
Từ tiên sinh không thể nào hiểu nổi. Hắn vốn tưởng rằng là sư tôn Liễu trưởng lão của Dương Phàm dùng kế, phong ấn pháp lực đồ đệ. Hiện tại vừa xem thì không phải như vậy.
- Ầm!
Cửa viện bị đá văng ra, một thiếu niên áo trắng vọt vào nói với Từ tiên sinh:
- Tiên sinh, người để lại cho kẻ này một mạng. Ba năm sau, ta còn muốn đến Dương gia bảo một chuyến để gặp hai huynh đệ bọn họ một hồi.
Dương Phàm liếc mắt nhìn, thiếu niên áo trắng này không phải là thiếu chủ Kinh đô Dương gia Dương Vũ hoành hành không cố kỵ ở Vấn Thiên đài hay sao?
Dương Vũ phá cửa mà vào, rất bá đạo, chỉ liếc mắt nhìn phế nhân Dương Phàm này một cái.
Từ tiên sinh cười nói:
- Dương Phàm là con của cố nhân, ta như thế nào xuống tay với hắn? Mà ngươi, như thế nào không ở lại xem "Vấn Thiên đại hội" của Nam Lĩnh Dương gia?
- Hừ! Một đám con kiến Luyện Khí Kỳ, xem chỉ bẩn mắt? Dương Vũ nói, vẻ mặt ngạo nghễ.
Từ tiên sinh vẫn tươi cười như trước, không có gì ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Dương Phàm đối diện rồi nói:
- Ngày khác, nếu phụ thân ngươi trờ lại, xin thay ta hỏi thăm hắn.
Dứt lời, Từ tiên sinh đánh mắt ra hiệu với Dương Vù, hai người rời khỏi biệt viện.
- Phế vật. Ngươi đừng quên "Vấn Thiên đại hội" ba năm sau. Đến lúc đó, xem ta như thế nào đem hai huynh đệ các ngươi đồng loạt đánh thành phế nhân.
Trước khi đi, Dương Vũ quay đầu lại lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái.
Dương Phàm nhún vai, đi vào biệt viện bắt đầu thu thập hành lý vật phẩm.
Từ tiên sinh cùng Dương Vũ đi tới một góc hẻo lánh của Dương gia bảo.
- Tiên sin, ngài như thế nào thay đổi chủ ý mà không xuống tay với kẻ này? Dương Vũ không kìm được hỏi.
- Nếu kẻ này thật sự có thiên phú cũng tiềm lực lớn lao, ta nhất định sẽ phế bỏ pháp lực của hắn để trừ họa về sau. Nhưng vừa rồi ta đã kiểm tra, tiểu tử này quả thật mất hết pháp lực, nhưng không đến mức trở thành phế nhân. Nếu muốn khôi phục đến tu vi lúc trước, ta thấy ít nhất cấn thời gian hơn mười năm.
Từ tiên sinh trầm ngâm nói.
- Ha ha. Mười năm. Dương Vũ nở nụ cười:
- Ba năm sau, ta sẽ đến Dương gia bảo lại phế hắn lần nữa.
- Phế hắn một lần không phải vấn đề. Nhưng ngươi tốt nhất không nên phá hủy kế hoạch của gia chủ cùng lão tồ.
Từ tiên sinh thình lình nói.
Bình luận facebook