-
Chương 2: Tai nạn (2)
Ngồi ghế phụ cạnh Lâm Kiệt, Lâm Tuyền vô cùng quen thuộc lục tìm một hồi, cuối cùng tìm thấy một hộp bánh quy. Vừa bóc vỏ, Lâm Tuyền vừa thuận miệng hỏi người bên cạnh:
“Chị dâu với Đại Bảo đâu rồi anh? Tuần này chị ấy không về hả?”
“À, Đại Bảo bị ốm, anh không dám đưa nó về, sợ ốm nặng thêm, chị dâu em ở trên đó chăm sóc Đại Bảo.”
“Hả? Lại ốm hả? Anh không mang tiểu tử đó về là đúng, tiểu tử đó thế nào rồi?” Lâm Tuyền vừa ngồm ngoàm vô cùng mất hình tượng ăn bánh, vừa hỏi.
“Cái gì mà lại ốm. Lúc anh đi thì tiểu tử đó đỡ nhiều rồi, có chị dâu em ở lại chăm, không có vấn đề gì hết.” Lâm Kiệt trừng mắt nhìn Lâm Tuyền đang ăn miếng lớn miếng nhỏ, một tay với lấy chai nước gần đó đưa cho Lâm Tuyền, ý kêu cô uống nước kẻo nghẹn.
Tiếp nhận chai nước từ Lâm Kiệt, Lâm Tuyền uống liền vài ngụm, sau đó nói:
“Vậy thì em yên tâm rồi. Anh cũng đừng chiều tiểu tử đó quá, mười tuổi rồi chứ có nhỏ gì nữa đâu.”
“Ha ha, em cứ thử có đứa nhỏ đi rồi hiểu. Nói mới nhớ, em đến lúc này cũng một bó to tuổi rồi, cha mẹ cũng giục anh kêu em lấy chồng mãi. Chẳng lẽ em lại muốn cứ thế này mãi.” Lâm Kiệt ra vẻ hài hước nói thêm một câu, nhưng thực chất trong lòng anh cũng có chút lo lắng. Hồi anh kém hơn cô vài tuổi, cha mẹ đã gấp gáp kêu anh lấy vợ, đến giờ con anh cũng đã mười tuổi rồi, còn cô vài năm nữa sang ba mươi tuổi, đến lúc đó chỉ sợ cô thành gái lỡ thì, không ai muốn lấy.
Lâm Tuyền nghe xong tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, vô tâm vô phế đáp:
“Cái gì mà một bó to tuổi, em mới có hai mươi bảy, ít nhất cũng còn sống được bảy mươi năm nữa. Hơn nữa em có ở vậy cũng chả sao, con cái thì chỉ cần nhận một đứa ở cô nhi viện là được, em có năng lực, mình em cũng có thể kiếm tiền nuôi sống đứa nhỏ. Về già thì để đứa nhỏ phụng dưỡng. Nếu không thì không phải em vẫn còn có anh sao? Chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi đứa em gái này?” Nói xong liền híp mắt cười cười nhìn Lâm Kiệt, tỏ ý không muốn anh nói về vấn đề này lần nào nữa
Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ cô như vậy thì cười khổ, muốn nói lại thôi. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, Lâm Tuyền lại tỏ thái độ như vậy, khiến anh không thể không lo lắng, nhưng lại không muốn ép buộc cô. Hơn ai hết, anh hiểu rằng trong lòng Lâm Tuyền vẫn còn nhớ lại những chuyện trước đây, khiến cho cô trở thành như bây giờ.
Lâm Tuyền hai mươi bảy tuổi, nói trước kia chưa từng yêu người nào thì lại không đúng, nhưng nói yêu rồi cũng không phải. Người Lâm Tuyền yêu chính là thanh mai trúc mã của mình, Trương Khải. Hai người bọn họ chơi với nhau từ thời còn nhỏ, đến lúc lớn lên vẫn cứ quấn quýt lấy nhau. Gia đình hai bên thậm chí còn coi nhau như thông gia, nếu không có chuyện gì sảy ra thì Lâm Tuyền cùng Trương Khải kết hôn là chuyện thường tình.
Tuy nhiên, khi hai người bắt đầu trưởng thành, bắt đầu có những ý nghĩ của riêng mình. Chỉ là Lâm Tuyền vẫn như vậy, đơn phương yêu Trương Khải, nhưng tính tình Lâm Tuyền lúc đó yếu đuối, nhút nhát lại cứng đầu, mãi không chịu thổ lộ. Còn Trương Khải vẫn chỉ coi Lâm Tuyền như em gái, hết lòng yêu thương bảo vệ, nhưng trong đó không có tình yêu.
Đến khi Trương Khải dẫn bạn gái về nhà, nói rằng bạn gái đã có thai, muốn lấy người con gái đó làm vợ. Lúc mọi chuyện vỡ lở, mọi người vô cùng kinh ngạc, sau đó thương tiếc nhìn Lâm Tuyền. Còn Lâm Tuyền thì khóc vô cùng thương tâm, tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Đến khi Lâm Tuyền ra khỏi phòng thì như biến đổi thành con người khác, giống như không có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cười nói, sinh hoạt như bình thường, chỉ là có chút lạnh nhạt cùng kiên cường hơn. Có lẽ người ngoài nghĩ Lâm Tuyền đã trưởng thành, đã nghĩ thông suốt, cho nên không còn lo lắng gì nữa.
Nhưng thực tế, Lâm Kiệt hiểu rõ em gái mình cố chấp đến mức nào, một khi nó đã nhận định ai đó thì cả đời sẽ không thay đổi. Nếu Lâm Tuyền đã nghĩ thông suốt thì cô cũng sẽ không chọn công việc ở thành phố S xa xôi này, cô chính là không dám đối mặt, chỉ có thể trốn chạy mà thôi.
Có thể nói, từ lần ấy, suy nghĩ của Lâm Tuyền trở nên vô cùng khó đoán, không ai có thể nhìn ra được Lâm Tuyền đang nghĩ gì. Thậm chí, ngay cả Lâm Kiệt, người thân nhất với Lâm Tuyền cũng không thể suy đoán được ý nghĩ của Lâm Tuyền.
Cứ như vậy cho đến nay, trải qua vài năm nhưng có vẻ như Lâm Tuyền vẫn không hề quên được Trương Khải. Mặc dù thời gian tôi luyện khiến cho Lâm Tuyền trở nên cứng cỏi, trưởng thành hơn, nhưng sự cố chấp năm đó vẫn còn lưu lại, không hề biến mất.
Trong xe lúc này không có tiếng nói chuyện, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lúc này đã là chín giờ tối, con đường vẫn đông đúc nhộn nhịp, đèn hai bên đường chiếu xuống khiến cho con đường trước mặt càng thêm mỹ lệ. Lâm Tuyền không rõ đã ngủ từ bao giờ, còn Lâm Kiệt mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, lái xe vô cùng cẩn thận.
“Tinh” một tiếng vang nhỏ vừa cất lên liền bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của phố thị.
Lâm Kiệt ngồi trong xe đương nhiên không nghe được thanh âm này, nhưng hắn có thể thấy được cột đèn giao thông trước mặt đã chuyển sang màu đỏ, chân lập tức nhấn phanh dừng lại.
Trước mặt Lâm Kiệt là một ngã tư, hắn đi qua đoạn đường này vô số lần, tầm thời gian này lúc nào cũng vắng vẻ như vậy. Tuy vậy nhưng Lâm Kiệt vẫn không hề buông lỏng, vẫn rất cẩn thận dừng xe, đợi đến khi đèn chuyển sang màu xanh mới di chuyển.
Phía đoạn đường bên trái, cách nơi chiếc xe của Lâm Kiệt dừng gần trăm kilomet, một chiếc xe được sơn màu đỏ bóng loáng đang phóng như bay trên đường, để lại đằng sau vệt dài màu đỏ. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể đoán được chủ sở hữu của chiếc xe này không phải nhân vật đơn giản, bởi chiếc xe này chính là loại xe số lượng có hạn mới ra, không phải cứ có tiền là mua được.
Chỉ là không ai ngờ đến người ngồi bên trong không phải là một vị tai to mặt lớn nào cả, chỉ là một thiếu niên tuổi tầm mười sáu mười bảy, độ tuổi ngay cả bằng lái xe cũng không thể có. Nhưng người ngồi sau tay lái đích xác là vị thiếu niên, hơn nữa nhìn qua bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn nhưng đồ trên người toàn bộ đều là hàng hiệu đắt tiền, có thể hiểu được đây chắc chắn là một vị nhị thế tổ của vị quan chức nào đó.
Vị thiếu niên này ngồi lái xe với bộ dáng vô cùng ngả ngớn, trong xe tiếng nhạc được phóng to hết mức, cái đầu ngúng nguẩy kịch liệt theo thứ nhạc nặng kia. Trong xe còn tràn ngập mùi rượu, thậm chí, người nọ một tay giữ vô lăng, một tay còn không quên dốc chai rượu đắt tiền vào trong miệng. Từng dòng chất lỏng hổ phách không ngừng tuôn vào trong miệng người thiếu niên, chảy cả ra ngoài, làm ướt đẫm chiếc áo hắn đang mặc trên người.
Chiếc xe đỏ phóng nhanh như lưu tinh trên đường, đồng hồ đo đã chỉ tới vận tốc 350km/h nhưng vẫn không có dấu hiệu giảm xuống mà tăng lên. Vị thiếu gia trong xe vừa gào hét theo tiếng nhạc, không chút quan tâm tới vận tốc xe lúc này đang vô cùng nguy hiểm, hơn nữa hắn lại càng cảm thấy kích thích, càng hưng phấn hét lên. Nhìn việc này đối với hắn vô cùng quen thuộc, có thể hiểu được có lẽ việc này đối với hắn xảy ra khá thường xuyên, hơn nữa cũng không sảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới không kiêng dè phóng với tốc độ có thể gây chết người trong tình trạng không tỉnh táo như vậy.
Lâm Tuyền sau giấc ngủ trên xe, cảm thấy mệt mỏi đã tan biến hết, vô cùng sảng khoái mà vươn vai ngáp dài một cái, bộ dáng thập phần lười biếng như con mèo nhỏ.
“Dậy rồi hả, uống nước đi.”
Lâm Kiệt nhìn thấy Lâm Tuyền đã dậy liền vô cùng săn sóc lấy chai nước đưa ra trước mặt Lâm Tuyền. Thói quen của Lâm Tuyền, Lâm Kiệt đã nắm rõ như lòng bàn tay, ví dụ như mỗi lần cô ngủ dậy sẽ đều khát nước, kể cả ngủ ngắn hay dài, mỗi lần dậy đều phải uống nước, cho nên trong xe hay trong balo của Lâm Tuyền lúc nàng cũng để sẵn một chai nước đầy.
Lâm Tuyền không khách khí nhận lấy chai nước của Lâm Kiệt, ngửa cổ tu liền lúc nửa chai, sau đó mới thỏa mãn, đóng nắp chai, nói:
“Còn bao lâu thì về đến nơi vậy anh?”
Lâm Kiệt nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng đáp:
“Ước chừng nửa tiếng nữa thì về, nếu còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
Lâm Tuyền lập tức lắc lắc đầu, lại nhìn bộ dáng mệt mỏi của Lâm Kiệt, không nhịn được quan tâm hỏi:
“Anh mệt lắm hả? Hay để em lái thay cho, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Kiệt lập tức cười nhẹ như xuân phong, xoa xoa đầu Lâm Tuyền như hồi còn bé, nói:
“Không cần, chút nữa là về rồi. Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây là được rồi.”
Lâm Tuyền khẽ nhíu nhíu mũi, không cho là đúng nói:
“Em dù sao cũng hai bảy tuổi rồi, bằng lái xe em cũng có lâu rồi, anh không cần coi em như trẻ con vậy chứ.” Nói xong, Lâm Tuyền liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy đèn chuyển sang màu xanh liền reo lên: “Đèn xanh đèn xanh, mau lái đi a, nhanh lên nhanh lên, em muốn về nhà ngủ.”
Lâm Kiệt nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhẹ, vừa khởi động xe vừa nói:
“Được rồi được rồi, vừa nói mình không còn trẻ con, giờ nhìn lại em xem,….”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, mang theo hai người ngồi trong xe đang thoải mái cười đùa.
Khoảnh khắc xe chở Lâm Kiệt cùng Lâm Tuyền đi đến giữa ngã tư. Khóe mắt Lâm Tuyền chợt thấy một đạo bạch quang chói lòa chiếu vào mặt, cánh tay còn đang trong trạng thái theo phản xạ đưa lên che mắt thì bên tai vang lên tiếng “rầm” chói tai, kèm theo đó là sự rung động vô cùng kịch liệt, thân hình như bị kéo lê vài chục mét, sau đó cảm giác ngòn ngọt tràn đầy cuống họng, rồi bóng tối phủ xuống.
Trời lúc này tối đen, vốn bầu trời lấp lánh những ngôi sao như những viên kim cương rải trên thảm nhung thì không rõ từ đâu mây mù vần vũ kéo tới, che phủ khắp bầu trời, che khuất đi toàn bộ những ngôi sao, dường như sắp tới sẽ có một cơn mưa to.
Phía dưới yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ thấy những màn khói bốc lên từ hai chiếc xe cùng với tiếng xèo xèo như thứ gì đó đang cháy.
Chiếc xe đắt tiền phiên bản giới hạn mới đầu còn bóng loáng đẹp đẽ, nay đầu xe đã vặn vẹo méo xẹp. Vị thiếu niên bên trong, trên mặt phủ đầy máu tươi, gục đầu trên chiếc túi khí trắng căng phồng.
Cách đó không xa là một chiếc xe khác bị biến dạng lật ngược, trông giống một chiếc xe đồ chơi bị dẫm đạp. Từ trong chiếc xe, một dòng máu đỏ thẫm đang từ từ lan ra. Bên trong, người nam nhân mặc dù khuôn mặt đầy máu nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng, chỉ là nữ nhân còn lại, tình trạng có chút thê thảm.
Một miếng kính thô to bằng lòng bàn tay ghim chặt trong cổ họng, dòng chất lỏng đỏ thẫm không ngừng tuôn ra. Cả người nhuỗm đẫm máu tươi, giống như một huyết ma nhân. Ánh mắt mở to nhìn vô định, vẫn còn mang theo dáng vẻ kinh ngạc, chỉ là không còn chút tiêu cự.
Dòng máu chậm rãi chảy dọc xuống cánh tay buông thõng, chiếc nhẫn làm bằng huyết ngọc trên ngón tay cũng đã bị máu tươi bao phủ toàn bộ.
Trong một khoảnh khắc, một đạo huyết quang phát ra từ trên bàn tay nhuốm máu, sau đó lập tức tắt ngúm, ảm đạm vô quang, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chị dâu với Đại Bảo đâu rồi anh? Tuần này chị ấy không về hả?”
“À, Đại Bảo bị ốm, anh không dám đưa nó về, sợ ốm nặng thêm, chị dâu em ở trên đó chăm sóc Đại Bảo.”
“Hả? Lại ốm hả? Anh không mang tiểu tử đó về là đúng, tiểu tử đó thế nào rồi?” Lâm Tuyền vừa ngồm ngoàm vô cùng mất hình tượng ăn bánh, vừa hỏi.
“Cái gì mà lại ốm. Lúc anh đi thì tiểu tử đó đỡ nhiều rồi, có chị dâu em ở lại chăm, không có vấn đề gì hết.” Lâm Kiệt trừng mắt nhìn Lâm Tuyền đang ăn miếng lớn miếng nhỏ, một tay với lấy chai nước gần đó đưa cho Lâm Tuyền, ý kêu cô uống nước kẻo nghẹn.
Tiếp nhận chai nước từ Lâm Kiệt, Lâm Tuyền uống liền vài ngụm, sau đó nói:
“Vậy thì em yên tâm rồi. Anh cũng đừng chiều tiểu tử đó quá, mười tuổi rồi chứ có nhỏ gì nữa đâu.”
“Ha ha, em cứ thử có đứa nhỏ đi rồi hiểu. Nói mới nhớ, em đến lúc này cũng một bó to tuổi rồi, cha mẹ cũng giục anh kêu em lấy chồng mãi. Chẳng lẽ em lại muốn cứ thế này mãi.” Lâm Kiệt ra vẻ hài hước nói thêm một câu, nhưng thực chất trong lòng anh cũng có chút lo lắng. Hồi anh kém hơn cô vài tuổi, cha mẹ đã gấp gáp kêu anh lấy vợ, đến giờ con anh cũng đã mười tuổi rồi, còn cô vài năm nữa sang ba mươi tuổi, đến lúc đó chỉ sợ cô thành gái lỡ thì, không ai muốn lấy.
Lâm Tuyền nghe xong tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, vô tâm vô phế đáp:
“Cái gì mà một bó to tuổi, em mới có hai mươi bảy, ít nhất cũng còn sống được bảy mươi năm nữa. Hơn nữa em có ở vậy cũng chả sao, con cái thì chỉ cần nhận một đứa ở cô nhi viện là được, em có năng lực, mình em cũng có thể kiếm tiền nuôi sống đứa nhỏ. Về già thì để đứa nhỏ phụng dưỡng. Nếu không thì không phải em vẫn còn có anh sao? Chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi đứa em gái này?” Nói xong liền híp mắt cười cười nhìn Lâm Kiệt, tỏ ý không muốn anh nói về vấn đề này lần nào nữa
Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ cô như vậy thì cười khổ, muốn nói lại thôi. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, Lâm Tuyền lại tỏ thái độ như vậy, khiến anh không thể không lo lắng, nhưng lại không muốn ép buộc cô. Hơn ai hết, anh hiểu rằng trong lòng Lâm Tuyền vẫn còn nhớ lại những chuyện trước đây, khiến cho cô trở thành như bây giờ.
Lâm Tuyền hai mươi bảy tuổi, nói trước kia chưa từng yêu người nào thì lại không đúng, nhưng nói yêu rồi cũng không phải. Người Lâm Tuyền yêu chính là thanh mai trúc mã của mình, Trương Khải. Hai người bọn họ chơi với nhau từ thời còn nhỏ, đến lúc lớn lên vẫn cứ quấn quýt lấy nhau. Gia đình hai bên thậm chí còn coi nhau như thông gia, nếu không có chuyện gì sảy ra thì Lâm Tuyền cùng Trương Khải kết hôn là chuyện thường tình.
Tuy nhiên, khi hai người bắt đầu trưởng thành, bắt đầu có những ý nghĩ của riêng mình. Chỉ là Lâm Tuyền vẫn như vậy, đơn phương yêu Trương Khải, nhưng tính tình Lâm Tuyền lúc đó yếu đuối, nhút nhát lại cứng đầu, mãi không chịu thổ lộ. Còn Trương Khải vẫn chỉ coi Lâm Tuyền như em gái, hết lòng yêu thương bảo vệ, nhưng trong đó không có tình yêu.
Đến khi Trương Khải dẫn bạn gái về nhà, nói rằng bạn gái đã có thai, muốn lấy người con gái đó làm vợ. Lúc mọi chuyện vỡ lở, mọi người vô cùng kinh ngạc, sau đó thương tiếc nhìn Lâm Tuyền. Còn Lâm Tuyền thì khóc vô cùng thương tâm, tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Đến khi Lâm Tuyền ra khỏi phòng thì như biến đổi thành con người khác, giống như không có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cười nói, sinh hoạt như bình thường, chỉ là có chút lạnh nhạt cùng kiên cường hơn. Có lẽ người ngoài nghĩ Lâm Tuyền đã trưởng thành, đã nghĩ thông suốt, cho nên không còn lo lắng gì nữa.
Nhưng thực tế, Lâm Kiệt hiểu rõ em gái mình cố chấp đến mức nào, một khi nó đã nhận định ai đó thì cả đời sẽ không thay đổi. Nếu Lâm Tuyền đã nghĩ thông suốt thì cô cũng sẽ không chọn công việc ở thành phố S xa xôi này, cô chính là không dám đối mặt, chỉ có thể trốn chạy mà thôi.
Có thể nói, từ lần ấy, suy nghĩ của Lâm Tuyền trở nên vô cùng khó đoán, không ai có thể nhìn ra được Lâm Tuyền đang nghĩ gì. Thậm chí, ngay cả Lâm Kiệt, người thân nhất với Lâm Tuyền cũng không thể suy đoán được ý nghĩ của Lâm Tuyền.
Cứ như vậy cho đến nay, trải qua vài năm nhưng có vẻ như Lâm Tuyền vẫn không hề quên được Trương Khải. Mặc dù thời gian tôi luyện khiến cho Lâm Tuyền trở nên cứng cỏi, trưởng thành hơn, nhưng sự cố chấp năm đó vẫn còn lưu lại, không hề biến mất.
Trong xe lúc này không có tiếng nói chuyện, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lúc này đã là chín giờ tối, con đường vẫn đông đúc nhộn nhịp, đèn hai bên đường chiếu xuống khiến cho con đường trước mặt càng thêm mỹ lệ. Lâm Tuyền không rõ đã ngủ từ bao giờ, còn Lâm Kiệt mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, lái xe vô cùng cẩn thận.
“Tinh” một tiếng vang nhỏ vừa cất lên liền bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của phố thị.
Lâm Kiệt ngồi trong xe đương nhiên không nghe được thanh âm này, nhưng hắn có thể thấy được cột đèn giao thông trước mặt đã chuyển sang màu đỏ, chân lập tức nhấn phanh dừng lại.
Trước mặt Lâm Kiệt là một ngã tư, hắn đi qua đoạn đường này vô số lần, tầm thời gian này lúc nào cũng vắng vẻ như vậy. Tuy vậy nhưng Lâm Kiệt vẫn không hề buông lỏng, vẫn rất cẩn thận dừng xe, đợi đến khi đèn chuyển sang màu xanh mới di chuyển.
Phía đoạn đường bên trái, cách nơi chiếc xe của Lâm Kiệt dừng gần trăm kilomet, một chiếc xe được sơn màu đỏ bóng loáng đang phóng như bay trên đường, để lại đằng sau vệt dài màu đỏ. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể đoán được chủ sở hữu của chiếc xe này không phải nhân vật đơn giản, bởi chiếc xe này chính là loại xe số lượng có hạn mới ra, không phải cứ có tiền là mua được.
Chỉ là không ai ngờ đến người ngồi bên trong không phải là một vị tai to mặt lớn nào cả, chỉ là một thiếu niên tuổi tầm mười sáu mười bảy, độ tuổi ngay cả bằng lái xe cũng không thể có. Nhưng người ngồi sau tay lái đích xác là vị thiếu niên, hơn nữa nhìn qua bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn nhưng đồ trên người toàn bộ đều là hàng hiệu đắt tiền, có thể hiểu được đây chắc chắn là một vị nhị thế tổ của vị quan chức nào đó.
Vị thiếu niên này ngồi lái xe với bộ dáng vô cùng ngả ngớn, trong xe tiếng nhạc được phóng to hết mức, cái đầu ngúng nguẩy kịch liệt theo thứ nhạc nặng kia. Trong xe còn tràn ngập mùi rượu, thậm chí, người nọ một tay giữ vô lăng, một tay còn không quên dốc chai rượu đắt tiền vào trong miệng. Từng dòng chất lỏng hổ phách không ngừng tuôn vào trong miệng người thiếu niên, chảy cả ra ngoài, làm ướt đẫm chiếc áo hắn đang mặc trên người.
Chiếc xe đỏ phóng nhanh như lưu tinh trên đường, đồng hồ đo đã chỉ tới vận tốc 350km/h nhưng vẫn không có dấu hiệu giảm xuống mà tăng lên. Vị thiếu gia trong xe vừa gào hét theo tiếng nhạc, không chút quan tâm tới vận tốc xe lúc này đang vô cùng nguy hiểm, hơn nữa hắn lại càng cảm thấy kích thích, càng hưng phấn hét lên. Nhìn việc này đối với hắn vô cùng quen thuộc, có thể hiểu được có lẽ việc này đối với hắn xảy ra khá thường xuyên, hơn nữa cũng không sảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới không kiêng dè phóng với tốc độ có thể gây chết người trong tình trạng không tỉnh táo như vậy.
Lâm Tuyền sau giấc ngủ trên xe, cảm thấy mệt mỏi đã tan biến hết, vô cùng sảng khoái mà vươn vai ngáp dài một cái, bộ dáng thập phần lười biếng như con mèo nhỏ.
“Dậy rồi hả, uống nước đi.”
Lâm Kiệt nhìn thấy Lâm Tuyền đã dậy liền vô cùng săn sóc lấy chai nước đưa ra trước mặt Lâm Tuyền. Thói quen của Lâm Tuyền, Lâm Kiệt đã nắm rõ như lòng bàn tay, ví dụ như mỗi lần cô ngủ dậy sẽ đều khát nước, kể cả ngủ ngắn hay dài, mỗi lần dậy đều phải uống nước, cho nên trong xe hay trong balo của Lâm Tuyền lúc nàng cũng để sẵn một chai nước đầy.
Lâm Tuyền không khách khí nhận lấy chai nước của Lâm Kiệt, ngửa cổ tu liền lúc nửa chai, sau đó mới thỏa mãn, đóng nắp chai, nói:
“Còn bao lâu thì về đến nơi vậy anh?”
Lâm Kiệt nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng đáp:
“Ước chừng nửa tiếng nữa thì về, nếu còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
Lâm Tuyền lập tức lắc lắc đầu, lại nhìn bộ dáng mệt mỏi của Lâm Kiệt, không nhịn được quan tâm hỏi:
“Anh mệt lắm hả? Hay để em lái thay cho, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Kiệt lập tức cười nhẹ như xuân phong, xoa xoa đầu Lâm Tuyền như hồi còn bé, nói:
“Không cần, chút nữa là về rồi. Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây là được rồi.”
Lâm Tuyền khẽ nhíu nhíu mũi, không cho là đúng nói:
“Em dù sao cũng hai bảy tuổi rồi, bằng lái xe em cũng có lâu rồi, anh không cần coi em như trẻ con vậy chứ.” Nói xong, Lâm Tuyền liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy đèn chuyển sang màu xanh liền reo lên: “Đèn xanh đèn xanh, mau lái đi a, nhanh lên nhanh lên, em muốn về nhà ngủ.”
Lâm Kiệt nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhẹ, vừa khởi động xe vừa nói:
“Được rồi được rồi, vừa nói mình không còn trẻ con, giờ nhìn lại em xem,….”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, mang theo hai người ngồi trong xe đang thoải mái cười đùa.
Khoảnh khắc xe chở Lâm Kiệt cùng Lâm Tuyền đi đến giữa ngã tư. Khóe mắt Lâm Tuyền chợt thấy một đạo bạch quang chói lòa chiếu vào mặt, cánh tay còn đang trong trạng thái theo phản xạ đưa lên che mắt thì bên tai vang lên tiếng “rầm” chói tai, kèm theo đó là sự rung động vô cùng kịch liệt, thân hình như bị kéo lê vài chục mét, sau đó cảm giác ngòn ngọt tràn đầy cuống họng, rồi bóng tối phủ xuống.
Trời lúc này tối đen, vốn bầu trời lấp lánh những ngôi sao như những viên kim cương rải trên thảm nhung thì không rõ từ đâu mây mù vần vũ kéo tới, che phủ khắp bầu trời, che khuất đi toàn bộ những ngôi sao, dường như sắp tới sẽ có một cơn mưa to.
Phía dưới yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ thấy những màn khói bốc lên từ hai chiếc xe cùng với tiếng xèo xèo như thứ gì đó đang cháy.
Chiếc xe đắt tiền phiên bản giới hạn mới đầu còn bóng loáng đẹp đẽ, nay đầu xe đã vặn vẹo méo xẹp. Vị thiếu niên bên trong, trên mặt phủ đầy máu tươi, gục đầu trên chiếc túi khí trắng căng phồng.
Cách đó không xa là một chiếc xe khác bị biến dạng lật ngược, trông giống một chiếc xe đồ chơi bị dẫm đạp. Từ trong chiếc xe, một dòng máu đỏ thẫm đang từ từ lan ra. Bên trong, người nam nhân mặc dù khuôn mặt đầy máu nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng, chỉ là nữ nhân còn lại, tình trạng có chút thê thảm.
Một miếng kính thô to bằng lòng bàn tay ghim chặt trong cổ họng, dòng chất lỏng đỏ thẫm không ngừng tuôn ra. Cả người nhuỗm đẫm máu tươi, giống như một huyết ma nhân. Ánh mắt mở to nhìn vô định, vẫn còn mang theo dáng vẻ kinh ngạc, chỉ là không còn chút tiêu cự.
Dòng máu chậm rãi chảy dọc xuống cánh tay buông thõng, chiếc nhẫn làm bằng huyết ngọc trên ngón tay cũng đã bị máu tươi bao phủ toàn bộ.
Trong một khoảnh khắc, một đạo huyết quang phát ra từ trên bàn tay nhuốm máu, sau đó lập tức tắt ngúm, ảm đạm vô quang, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Last edited: