-
Chương 9: Giải phong ấn (2)
Lâm Tuyền nhìn không gian tối đen bao trùm bên ngoài, xung quanh phù văn lấp lóe kim quang bay hỗn độn xung quanh tạo thành một kim cầu giam giữ Lâm Tuyền cùng Xích Huyết Giới Chỉ vào bên trong, trên mặt Lâm Tuyền không khỏi lộ ra vẻ thâm trầm bất định.
“Tên đạo sĩ khốn khiếp. ngươi chết rồi còn dám kéo ta xuống nước sao?”
Chuyện này phải nói lại từ gần hai trăm năm về trước.
Lúc đó Lâm Tuyền ở trong Xích Huyết Giới Chỉ chứng kiến Lâm gia càng ngày càng hưng thịnh, Lâm Quốc Bảo cùng Lâm Triều Anh đều đã trưởng thành, Lâm Tuyền rốt cuộc cũng đã yên tâm, vì thế nàng không ra ngoài Xích Huyết Giới Chỉ lần nào nữa.
Sau đó một thời gian khổ tu trong Xích Huyết Giới Chỉ, tu vi bấy giờ của Lâm Tuyền đang ngừng lại ở tầng sáu trung kỳ của bộ công pháp.
Trong giới tu tiên, tu vi được chia ra thành mười cảnh giới, gồm luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp. Mỗi một cảnh giới chia làm bốn giai sơ trung hậu và viên mãn, riêng trúc cơ kỳ sau viên mãn là giả đan.
Mười tầng công pháp dựa theo Tinh Thần Quyết của Hoàng Phủ nếu tu luyện hết chỉ có thể có thực lực tương đương với cảnh giới hoá thần kỳ. Bởi cuốn Tinh Thần Quyết này cũng là một cuốn tàn quyết, chỉ có sáu tầng đầu, còn thiếu bốn tầng nữa.
Thực lực của Lâm Tuyền nếumà so sanh với các cảnh giới này thì tu vi là Trúc cơ hậu kỳ. Nếu tu lụyên đến tầng bảy, thực lực tương đương với kết đan kỳ.
Hơn trăm năm nghiên cứu trận pháp, Lâm Tuyền đối với trận pháp đã có những cơ sở nhất định. Cũng nói tu luyện công pháp vô danh của Hoàng Phủ mang lại rất nhiều thứ tốt cho nàng, không chỉ giúp nàng tu luyện tâm tính mà còn khiến cho ngộ tính tăng lên vài phần, kèm theo năng lực nhìn qua một lần liền nhớ. Nhờ vậy mà đối với trận pháp Lâm Tuyền cũng cảm thấy dễ dàng hơn.
Hôm nay Lâm Tuyền vừa kết thúc quá trình khổ tu của mình, đột nhiên nhớ ra rằng nàng đã lâu không ra khỏi Xích Huyết Giới Chỉ, không rõ bên ngoài đã biến thfnh hình dạng gì rồi.
Tâm niệm vừa động, thân hình Lâm Tuyền chớp nhoáng rồi biến mất.
Vừa ra khỏi Xích Huyết nhẫn, thần thức khẽ quét qua một lượt, Lâm Tuyền lúc này mới phát hiện nàng đang ở một nơi vô cùng xa lạ, lập tức hiểu rõ Xích Huyết Giới Chỉ không còn trong Lâm gia nữa.
Nhìn ơi này giống như một căn mật thất rộng chừng mười thước, Bốn góc tường treo ánh lửa sáng trưng, trước mặt Lâm Tuyền là một bàn thờ bày đầy hoa quả cùng bùa chú, nhang khói nghi ngút.
Điều khiến Lâm Tuyền cảm thấy hơi khó chịu chính là phía sau lư hương kia là một bình thủy tinh to, bên trong là một bình thủy tinh chứa nước vàng nâu, bên trong là hình dáng của một thai nhi. Thai nhi vẫn còn nguyên dây rốn, mắt nhắm nghiền, trên đầu có ít tóc đen, toàn thân da nhăn nheo.
Lâm Tuyền đang nhìn bàn thờ, đột nhiên nghiên đầu, một đạo hoàng quang bay sượt qua đầu, Lâm Tuyền nhanh lẹ lấy tay túm gọn thứ đó lại.
Chợt bàn tay khẽ nhói lên một cái, nhưng chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đến lúc mở bàn tay ra thì mới rõ, trên tay nàng đang cầm một tấm phù màu vàng, có ghi phù văn nghệch ngoạc.
Chưa kịp nhìn kỹ thì từ sau lưng đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng chuông, hóa thành từng đợt âm ba giống như gợn sóng tập kích về hướng nàng.
Lâm Tuyền vội vàng xoay người lại, lùi về phía sau vài bước, trước mặt Lâm Tuyền lập tức hiện ra một quang tráo hình thuẫn trong suốt, sau đó phất nhẹ tay áo một cái. Một luồng khí kình từ ống tay áo bay ra, đánh tan luồng âm ba, thế như trẻ tre đánh thẳng lên người đối diện.
“Hự.” Người trung niên mặc áo đạo sĩ ôm ngực lùi về phía sau hơn năm bước, gương mặt trắng bệch.
Chỉ vài giây giao thủ cũng có thể dễ dang nhìn ra được ai hơn ai kém, huống chi vừa rồi Lâm Tuyền cũng chỉ ra có ba thành thực lực.
Lúc này Lâm Tuyền mới để ý tới tên đạo sĩ này. Người này thân hình cao lớn, có chút mập mạp, một thân áo đạo sĩ màu vàng, mắt một mí nhìn vô cùng gian xảo.
Người này chính là Khương Nhất Cương, hành nghề đạo sĩ mấy chục năm nay, đạo hạnh cũng không hề nhỏ, một thân bản lĩnh không tồi, vì thế hay được mọi người tôn kính gọi là Khương đạo sĩ.
Khương đạo sĩ đang ngồi nhập định trong mật thất, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, vừa mở mắt ra thì thấy một yêu nữ đang đứng đưa lưng về phía mình, liền âm thầm nhân lúc yêu nữ không để ý thì ra tay đánh lén.
Tuy nhiên bản lĩnh của yêu nữ này còn hơn hắn một bậc, không những không thể làm gì mà còn bị đánh ngược lại, khiến hắn bị thương nhẹ.
Lâm Tuyền tuy chưa từng động thủ với người khác nhưng ngay từ đầu đã phát hiện ra hành động mờ ám của tên này, cho nên dễ dàng hóa giải.
Khương đạo sĩ ho khụ khụ vài cái, gương mặt mập mạp trầm xuống, biết rằng không làm gì được Lâm Tuyền liền hạ chuông đồng trên tay xuống, thấp giọng quát :
“Nữ quỷ kia, sao ngươi có thể vào đây? Chẳng lẽ ngươi có liên quan gì đến đám người họ Lâm kia? Ngươi muốn báo thù.”
“Báo thù. Lâm gia.” Hai từ này xuất hiện trong đầu Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lập tức biết Lâm gia có điều không ổn, ngay lập tức nghiêm mặt.
“Ngươi nói Lâm gia là Lâm gia nào? Lâm gia có chuyện gì?”
Khương đạo sĩ thấy Lâm Tuyền hỏi vậy liền tưởng nàng không biết cái gì, cho nên sắc mặt hoàn hoãn vài phần.
“Ta là Khương Nhất Cương, mọi người gọi ta là Khương đạo sĩ. Ngươi là ai? Một nữ quỷ như ngươi sao có thể xâm nhập vào trong căn mật thất này?” Khương đạo sĩ nhíu nhíu mày, giọng điệu mười phần nghiêm khắc tra hỏi.
Tuy nhiên Lâm Tuyền không thèm trả lời hắn, gương mặt lạnh băng không chút xúc cảm, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào Khương đạo sĩ.
Khương đạo sĩ gương mặt vốn thâm trầm, đột nhiên trở nên ngốc trệ, ánh mắt đờ đẫn.
“Nói cho ta biết, Lâm gia ngươi nói tới là Lâm gia nào? Có chuyện gì sảy ra ở Lâm gia.” Giọng nói của Lâm Tuyền đều đều thốt ra, từng câu từng chữ như có khả năng thôi miên hướng Khương đạo sĩ tra hỏi.
Đây là một trong những kĩ năng ứng dụng tinh thần lực của công pháp Tinh Thần Quyết, gọi là Mê Nhãn. Tinh Thần Quyết vốn dĩ chủ yếu tu luyện thần hồn, tạo ra một thứ gọi là tinh thần lực. Lâm Tuyền đối với Tinh Thần Quyết nghiên cứu đã lâu, lại tu luyện công pháp cải biến của Tinh Thần Quyết, cảm thấy tinh thần lực cùng hồn lực không khác biệt lắm, cho nên mới thử nghiệm một chút.
Dùng hồn lực tập chung lên hai mắt khiến cho đối phương nhìn vào một thời gian ngắn sẽ cảm thấy mê man, giống như bị thôi miên, sẽ gì đáp nấy.
“Lâm gia ở C thị. Nửa năm trước có một người đến tìm ta, đưa ta một món tiền lớn cùng một tập hồ sơ ghi thông tin chi tiết từng người của nhà họ Lâm ở C thị, kèm theo đó là yêu cầu giết chết toàn bộ những người có trong tập hồ sơ, không một ai bỏ xót. Vì số tiền kia lớn vậy cũng chỉ là một nửa, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên ta làm việc này, cho nên ta lập tức đồng ý. Sau một tháng, nhân lúc mọi người họ Lâm đều có mặt đầy đủ, ta liền bày ra một huyễn trẫn nhỏ và thả năm quỷ vật đến quấy nhiễu. Chỉ sau đó một tuần, toàn bộ người trong đó đều hoảng sợ đến vỡ tim mà chết. Ngay sau đó ta nhận được nửa số tiền còn lại.”
Qua lời nói của hắn, hiển nhiên tên đạo sĩ này không phải là người tốt, đối với việc sai quỷ vật âm thầm giết người vô cùng quen thuộc.
Giọng nói Khương đạo sĩ vang lên đờ đẫn, nhất nhất kể ra toàn bộ, đồng thời thành công khơi dậy sát ý trong người Lâm Tuyền.
“Là người nào thuê ngươi làm việc này?” Giọng nói của Lâm Tuyền trở nên nhẹ nhàng, nhưng ẩn sau đó là nguy cơ bùng nổ vô cùng mãnh liệt.
Khương đạo sĩ gương mặt ngây ngốc lắc lắc đầu: “Ta không biết, chỉ biết người này họ Mạc, A…như thế nào…có chuyện gì… Ngươi, là ngươi, ngươi đã làm gì ta?”
Đột nhiên, Khương đạo sĩ bừng tỉnh, lắc lắc đầu, sau đó kinh sợ nhìn Lâm Tuyên truy vấn. Mê Nhãn này của Lâm Tuyền lần đầu thi triển cho nên thời gian kéo dài không được lâu, chỉ được bài phút liền mất đi hiệu quả.
“Ngươi không cần biết, chỉ cần biết là ngươi chết đi được rồi.” Lâm Tuyền cắn răng gằng ra từng chữ, gương mặt âm u, không chút che giấu sát khí hướng về phía Khương đạo sĩ.
đồng thời trên người Lâm Tuyền quang mang đại thịnh, tay biến thành trảo, mang theo từng trận cuồng phong, cả người phóng như lưu tinh về phía hắn.
Khương đạo sĩ thấy vậy liền tái mét mặt, vội vàng nghiêng người ngã lăn sang một bên, may mắn thoát khỏi một trảo này.
Người nay coi như cũng có chút bản lĩnh, biết mình đấu không lại Lâm Tuyền liền không chút do dự lấy từ trong người một tấm bùa màu vàng, bên trên chằng chịt phù văn phức tạp. Tay kia đồng thời cầm chiếc chuông đồng điên cuồng lắc mạnh.
Thanh âm từ chuông đồng dường như có luật động, két hợp với tiếng lẩm bẩm từ trong iệng đạo sĩ, tấm bùa chú không đốt tự cháy, hóa thành tro bụi.
“Hiện.” Khương đạo sĩ khẽ quát to một tiếng, từ trong đống tro bụi đang rơi lả tả dưới đất, một vài cánh tay từ từ vươn ra, sau đó là đầu rồi toàn bộ thân hình.
Năm quỷ vật mang hình dáng con người từ trong tro bịu hiện ra. Mỗi quỷ vật đều mang bộ dáng vô cùng dữ tợn, gương mặt giống như đầu lâu, hai hốc mắt đem ngòm chứa hai đốm lân linh tập lòe, trong miệng mọc lởm chởm vô số răng sắc nhọn. Hình dánh đám quỷ vật này vô cùng xấu xí cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng đã dọa chết người.
“Grào…” Năm quỷ vật đồng thời gào thét, sau đó cả người bay lơ lửng trên không trung, phóng như mũi tên bao vây Lâm Tuyền ở giữa, gương mặt dữ tợn không ngừng nhe nanh múa vuốt đe dọa Lâm Tuyền.
“Đây chính là quỷ vật mà ngươi nói tới? Tốt lắm, tất cả bọn chúng đều phải chết.” Lâm Tuyền nhìn đám quỷ vật này hiện ra liền có chút kinh ngạc, sau đó liền bừng bừng lửa giận, cười lạnh nói.
“Đi.”
Khương đạo sĩ ngón tay khéo thành kiếm chỉ vào Lâm Tuyền. Năm quỷ vật được Khương đạo sĩ cho phép tấn công liền rống lên đầy hưng phấn, năm thân ảnh lập tức bổ nhào vào Lâm Tuyền.
Có thể nói Lâm Tuyền không hề có chút kinh nghiệm thực chiến nào, ngay cả vũ kỹ cũng không có lấy một cái. Trong Xích Huyết Giới Chỉ có vô số những pháp khí mà Hoàn Phủ để lại, nhưng Lâm Tuyền không thể sử dụng. Có thể nói Lâm Tuyền chỉ là một hồn phách không hề có tính uy hiếp.
Nhưng đối với trận pháp, Lâm Tuyền lại có tạo nghệ không hề kém. Mấy chục năm trong Xích Huyết Giới Chỉ để nghiên cứu trận pháp không phải để chơi.
Tuy nhiên với thời điểm này, Lâm Tuyền mặc dù tức giận như vô cùng tỉnh táo, hiểu rõ không kịp bày ra trận pháp nào, chỉ có thể tạo ra một cái cấm trấm trận có tính sát thương mạnh.
Mặt đất dưới chân Lâm Tuyền nổi lên một đạo cấm chế kì dị rộng năm thước gồm nhưng đồ án phức tạp, kéo theo đó là luồng sát khí lạnh lẽo khiến Khương đạo sĩ ở phía xa cũng rùng mình. Tuy nhiên, khoảnh khắc đó chỉ khẽ lóe lên rồi biến mất, cấm chế dưới đất cũng không thấy đâu.
Khương đạo sĩ tinh thần luôn tập cung theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Tuyền cũng không để ý tới điều này, chỉ thấy khí thế của Lâm Tuyền chợt dâng lên rồi hạ xuống, tưởng rằng Lâm Tuyền bị khí thế của năm quỷ vật dọa sợ, âm thầm cười lạnh.
Tuy nhiên điều xả ra trước mắt khiến cho Khương đạo sĩ chấn kinh.
Năm quỷ hồn đồng loạt xông tới, Lâm Tuyền chỉ lạnh mắt nhìn. Đến khi bọn chúng chỉ cách Lâm Tuyền có vài tấc, thân hình Lâm Tuyền bất chợt biến mất. Năm quỷ vật bị vồ hụt liền rống lên giận dữ, đưa đầu tìm kiếm khắp xung quanh.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, không gian chỗ quỷ vật đang đứng trở nên vặn vẹo bất thường, sau đó hiện ra hàng trăm đạo tia sáng màu đỏ chớp nhoáng từ trong không gian bắn ra, dùng với tốc độ mắt thường không theo kịp đâm xuyên qua người năm quỷ vật này. Cấm chế Lâm Tuyền bày ra đã được phát động.
“Rống.” Năm quỷ vật liên tiếp thét lên đầy đau đớn, cả người không ngừng bay loạn né tránh những tia sáng này. Tuy nhiên mặc kệ bọn chúng bay ra chỗ nào, lấy chỗ Lâm Tuyền vừa đứng làm tâm, phạm vi hình tròn đường kính hai thước xung quanh đều không thể rời khỏi.
Cấm chế chính là như vậy, vừa có tác dụng vây khốn, vừa có tác dụng công kích. Tuy nhiên hạn chế của nó chính là nó chỉ công kích khi được phát động và chỉ công kích ở phạm vi bên trong cấm chế. Bên cạnh đó để bày ra cấm chế cũng phải tốn một lượng hồn lực không nhỏ, ví như cấm chế này đã tiêu tốn mất một phần ba hồn lực của Lâm Tuyền.
Năm quỷ vật bên trong cấm chế không ngừng dãy giụa, tuy nhiên càng dãy giụa, công kích phát ra càng lúc càng mạnh. Tuy nhiên chỉ đảo mắt vài cái, thanh âm của đám quỷ vật này không còn phát ra nữa. Cấm trận lại trở về trạng thái ban đầu, nhưng đám quỷ vật thì không thấy đâu nữa. Hiển nhiên là đã bị cấm chế đánh tan, hồn bay phách tán.
Mọi chuyện nói thì dài mà xảy ra thì nhanh, từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong vài hơi thở, Khương đạo sĩ đến khi thấy quỷ vật mình nuôi dưỡng bấy lâu nay bị đánh tan mới từ trong kinh sợ tỉnh lại.
Nhưng không kịp tức giận. hắn lập tức dáo dác đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh chỗ cấm chế vừa rồi, không ngừng tìm kiếm. Thủ đoạn vừa rồi của nữ quỷ kia quả thực kinh tâm động phách, nhưng hắn vẫn không quên Lâm Tuyền còn chưa có hiện thân.
Một hồi sau, Khương đạo sĩ vẫn không thấy được Lâm Tuyền, như thể Lâm Tuyền đã biến mất. Nhưng hắn vẫn không lấy làm vui mừng mà càng lúc càng sợ hãi, gương mặt trở nên thâm trầm, trên trán toát ra lấm tấm mồ hôi.
Hắn khẽ liếc về phía bàn thờ, có chút chần chờ, nhưng trải qua một hồi tâm tình bất định, gương mặt lập tức trở nên hung ác, vội vàng chạy lùi về sau vài bước.
Lần này hắn lấy tù trong người ra một trương phù lục, tuy nhiên phù văn trên phù lúc nfy được vẽ hoàn toàn bằng máu.
Trong miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ kì quái, phù chú nháy mắt dán ở trên bình thủy tinh.
Lâm Tuyền đứng ở một góc ẩn thân lẳng lặng nhìn từ đầu đến cuối, thấy Khương dạo sĩ có động tĩnh kì lạ liền đánh ra một chưởng, một chưởng này mang theo lực lượng hồn lực cường đại nháy mắt đánh lên người đạo sĩ.
“Phụt.” Khương đạo sĩ phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng vào tấm bùa chú trên bình thủy tinh, cả người khụy xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, Lâm Tuyền từ trong góc mật thất giải trừ ẩn thân chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh băng đặt trên người Khương đạo sĩ.
Tuy nhiên, ngay kúc Lâm Tuyền vừa giơ tay lên, muốn một chưởng đánh vỡ đầu tên kia thì đột nhiên sau gáy có cảm giác lạnh lẽo, kèm theo đó là đau đớn khôn tả, đồng thời cảm thấy có thứ gì đó đang cắn chặt gáy nàng.
Lâm Tuyền kêu lên một tiếng, bất chấp đau đớn dùng hồn lực đánh bay thứ trên cổ nàng ra. Chỉ thấy một bóng đen nhỏ nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng Lâm Tuyền cũng kịp đủ nhìn thấy đó mà một anh nhi.
Anh nhi này thân hình gầy gò, chỉ cao khoảng mười tấc, hai mắt đen đặc, vô cùng hung dữ, bộ dáng có phần gióng với xác thai nhi ở trong bình thủy tinh kia, xem chừng đây cũng là một loại quỷ vật. Chính anh nhi này vừa rồi cắn vào cổ nàng.
Đánh lùi tiểu quỷ ra, Lâm Tuyền cảm thấy sau cổ truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, hồn phách bị thiếu mất một phần, là tiểu quỷ kia cắn nuốt một phần hồn phách của nàng.
Lâm Tuyền kinh sợ, không ngờ rằng tiểu quỷ lại có khả năng bậc này, lập tức áp chế đau đớn dùng thần thức tìm kiếm xung quanh.
Đột nhhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng, Lâm Tuyền vội vàng xoay người lại, một quyền đánh về chỗ bóng đen vừa xuất hiện.
“Phanh phanh.” Tốc độ tiểu quỷ kia quá nhanh chỉ lóe lên rồi biến mất, một quyền này theo đó mà đánh hụt vào bàn thờ, khiến cho bàn thờ vỡ vụn thành nhiều mảnh, đồ vật bên trên rơi xuống bừa bãi. Bình thủy tinh chứa xác thai nhi cũng rơi xuống vỡ tan.
“Chi chi chi..” Lập tức một tiếng kêu chói tai vô cùng tức giận vang lên. Tiểu quỷ thấy thân xác của mình bị phá hỏng liền tức giận, dùng tốc độ không thể nắm bắt được liên tục nhảy lên người Lâm Tuyền, hàm răng sắc nhọn cắn một ngụm rồi nhảy ra.
Lâm Tuyền lần đầu tiên thực chiến, hơn nữa tốc độ của tiểu quỷ quá nhanh, chân tay nhất thời luống cuống vội vàng chống đỡ, hồn lực liên tục đánh về phía tiểu quỷ nhưng hầu như bị tránh thoát.
Chỉ sau vài lần tấn công, tiểu quỷ vèo một cái treo ngược trên nóc mật thất, liếm liếm môi tỏ vẻ thỏa mãn. Còn Lâm Tuyền sắc mặt tái nhợt, cả người như hư thoát, hồn lực bao bọc cơ thể lập lòe bất định. Gian mật thất lúc này lỗ chỗ nhưng hố to bằng nắm tay, gạch đất bị xới tung lên, Khương đạo sĩ cũng bị một đống gạch vụn đè lên người, sống chết không biết. Có vẻ như gian mật thất này vô cùng bí mật, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy nhưng vẫn không có ai ở bên ngoài tiến vào.
Lâm Tuyền lông mày dính chặt vào nhau, vừa thở hồng hộc vừa lạnh lùng nhìn tiểu quỷ đang liếm mép thỏa mãn trên trần mật thất. Mỗi một lần tiểu quỷ cắn lên người nàng, hồn lực cùng hồn phách liền bị cắn nuốt đi một phần, hiện tại thực lực cô chỉ còn một phần mười. May mắn Lâm Tuyền tu luyện bản Tinh Thần Quyết chỉnh sửa, hồn lực cùng hồn phách được củng cố, so với người thường thì mạnh mẽ hơn gấp mười lần. Nhưng sau vài lần bị cắn nuốt hồn phách như vậy, Lâm Tuyền cõ mạnh đến mấy cũng không chống đỡ được, hơn nữa tiểu quỷ kia càng cắn nuốt, tốc độ càng nhanh, càng thêm giảo hoạt khó đối phó. Cực kỳ khó dây dưa.
Trong đầu Lâm Tuyền loạn chuyển một hồi, ánh mắt vô ý nhìn xác thai nhi vẫn còn đang nguyên vẹn nằm dưới đất, trong đầu chợt lóe.Vừa rồi xác thai nhi này bị rơi xuống, tiểu quỷ liền giận dữ nổi điên, nếu như phá hủy nó thì sao đây?
Vừa nghĩ, ngay lập tức thân hình Lâm Tuyền liền động, cả người bắn như mũi tên về phía xác thai nhi, tay biến thành trảo, hồn lực bao quanh năm đầu ngón tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành một kích tất sát.
“Chi chi.” Tiểu quỷ nhìn thấy Lâm Tuyền có động tĩnh hơi ngẩn ra, sau đó thấy phương hướng Lâm Tuyền là hướng về phía thân xác của mình, lập tức sợ hãi hét to vài tiếng, cả người hóa thành đạo hắc ảnh đánh về phía Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền có thể cảm nhận được tiểu quỷ sau lưng đã tới gần, khẽ cắn răng, nhưng không né tránh, một trảo vẫn hướng về phía xác thai nhi mà tới.
Tốc độ tiểu quỷ thực sự rất nhanh, vài sát na liền va chạm vào lưng Lâm Tuyền, không những không bắn ngược ra mà còn bám vững trên đó, hàm răng sắc nhọn cắn ngập sâu vào vai nàng.
Không gian mật thất này vô cùng nhỏ, chỉ khoảng mười thước vuông. Xác thai nhi kia cách Lâm Tuyền cũng chỉ hơn năm thước. Đối với người thường có lẽ phải mất vài giây, nhưng đối với Lâm Tuyền chỉ cần cái chớp mắt.
Chỉ trong chớp mắt ấy, tiểu quỷ đã cắn nuốt thêm một phần hồn phách Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lúc này có thể nói là cực kỳ yếu. Tuy nhiên nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nháy mắt, năm đầu ngón tay Lâm Tuyền đã cắm ngập vào sâu trong người thai nhi, tiểu quỷ trên lưng dường như cũng phải chịu đau đớn liền hét lên những tiếng “chi chi” đầy hoảng sợ.
Năm đầu ngón tay khẽ nắm chặt, hồn lực ít ỏi còn lại tiến vào trong xác thai nhi không ngừng phá hủy.
“Phanh” một tiếng, bào thai liền nổ tung, hóa thành nhiều mảng cốt nhục lẫn lộn màu đen bắn ra tứ phía. Một mùi xú uế lập tức tỏa ra khắp phòng.
Ngay khi bào thai bị phá hủy, tiểu quỷ sau lưng Lâm Tuyền thảm thiết kêu một tiếng rồi cả người bốc cháy, trong nháy mắt biến thành một luồng khí đen tan biến vào không khí.
Mọi chuyện vừa xong, Lâm Tuyền sức cùng lực kiệt, cũng không để ý đến Khương đạo sĩ sống chết thế nào, nhoáng lên một cái rồi bay vào trong Xích Huyết Giới Chỉ.
“Tên đạo sĩ khốn khiếp. ngươi chết rồi còn dám kéo ta xuống nước sao?”
Chuyện này phải nói lại từ gần hai trăm năm về trước.
Lúc đó Lâm Tuyền ở trong Xích Huyết Giới Chỉ chứng kiến Lâm gia càng ngày càng hưng thịnh, Lâm Quốc Bảo cùng Lâm Triều Anh đều đã trưởng thành, Lâm Tuyền rốt cuộc cũng đã yên tâm, vì thế nàng không ra ngoài Xích Huyết Giới Chỉ lần nào nữa.
Sau đó một thời gian khổ tu trong Xích Huyết Giới Chỉ, tu vi bấy giờ của Lâm Tuyền đang ngừng lại ở tầng sáu trung kỳ của bộ công pháp.
Trong giới tu tiên, tu vi được chia ra thành mười cảnh giới, gồm luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp. Mỗi một cảnh giới chia làm bốn giai sơ trung hậu và viên mãn, riêng trúc cơ kỳ sau viên mãn là giả đan.
Mười tầng công pháp dựa theo Tinh Thần Quyết của Hoàng Phủ nếu tu luyện hết chỉ có thể có thực lực tương đương với cảnh giới hoá thần kỳ. Bởi cuốn Tinh Thần Quyết này cũng là một cuốn tàn quyết, chỉ có sáu tầng đầu, còn thiếu bốn tầng nữa.
Thực lực của Lâm Tuyền nếumà so sanh với các cảnh giới này thì tu vi là Trúc cơ hậu kỳ. Nếu tu lụyên đến tầng bảy, thực lực tương đương với kết đan kỳ.
Hơn trăm năm nghiên cứu trận pháp, Lâm Tuyền đối với trận pháp đã có những cơ sở nhất định. Cũng nói tu luyện công pháp vô danh của Hoàng Phủ mang lại rất nhiều thứ tốt cho nàng, không chỉ giúp nàng tu luyện tâm tính mà còn khiến cho ngộ tính tăng lên vài phần, kèm theo năng lực nhìn qua một lần liền nhớ. Nhờ vậy mà đối với trận pháp Lâm Tuyền cũng cảm thấy dễ dàng hơn.
Hôm nay Lâm Tuyền vừa kết thúc quá trình khổ tu của mình, đột nhiên nhớ ra rằng nàng đã lâu không ra khỏi Xích Huyết Giới Chỉ, không rõ bên ngoài đã biến thfnh hình dạng gì rồi.
Tâm niệm vừa động, thân hình Lâm Tuyền chớp nhoáng rồi biến mất.
Vừa ra khỏi Xích Huyết nhẫn, thần thức khẽ quét qua một lượt, Lâm Tuyền lúc này mới phát hiện nàng đang ở một nơi vô cùng xa lạ, lập tức hiểu rõ Xích Huyết Giới Chỉ không còn trong Lâm gia nữa.
Nhìn ơi này giống như một căn mật thất rộng chừng mười thước, Bốn góc tường treo ánh lửa sáng trưng, trước mặt Lâm Tuyền là một bàn thờ bày đầy hoa quả cùng bùa chú, nhang khói nghi ngút.
Điều khiến Lâm Tuyền cảm thấy hơi khó chịu chính là phía sau lư hương kia là một bình thủy tinh to, bên trong là một bình thủy tinh chứa nước vàng nâu, bên trong là hình dáng của một thai nhi. Thai nhi vẫn còn nguyên dây rốn, mắt nhắm nghiền, trên đầu có ít tóc đen, toàn thân da nhăn nheo.
Lâm Tuyền đang nhìn bàn thờ, đột nhiên nghiên đầu, một đạo hoàng quang bay sượt qua đầu, Lâm Tuyền nhanh lẹ lấy tay túm gọn thứ đó lại.
Chợt bàn tay khẽ nhói lên một cái, nhưng chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đến lúc mở bàn tay ra thì mới rõ, trên tay nàng đang cầm một tấm phù màu vàng, có ghi phù văn nghệch ngoạc.
Chưa kịp nhìn kỹ thì từ sau lưng đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng chuông, hóa thành từng đợt âm ba giống như gợn sóng tập kích về hướng nàng.
Lâm Tuyền vội vàng xoay người lại, lùi về phía sau vài bước, trước mặt Lâm Tuyền lập tức hiện ra một quang tráo hình thuẫn trong suốt, sau đó phất nhẹ tay áo một cái. Một luồng khí kình từ ống tay áo bay ra, đánh tan luồng âm ba, thế như trẻ tre đánh thẳng lên người đối diện.
“Hự.” Người trung niên mặc áo đạo sĩ ôm ngực lùi về phía sau hơn năm bước, gương mặt trắng bệch.
Chỉ vài giây giao thủ cũng có thể dễ dang nhìn ra được ai hơn ai kém, huống chi vừa rồi Lâm Tuyền cũng chỉ ra có ba thành thực lực.
Lúc này Lâm Tuyền mới để ý tới tên đạo sĩ này. Người này thân hình cao lớn, có chút mập mạp, một thân áo đạo sĩ màu vàng, mắt một mí nhìn vô cùng gian xảo.
Người này chính là Khương Nhất Cương, hành nghề đạo sĩ mấy chục năm nay, đạo hạnh cũng không hề nhỏ, một thân bản lĩnh không tồi, vì thế hay được mọi người tôn kính gọi là Khương đạo sĩ.
Khương đạo sĩ đang ngồi nhập định trong mật thất, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, vừa mở mắt ra thì thấy một yêu nữ đang đứng đưa lưng về phía mình, liền âm thầm nhân lúc yêu nữ không để ý thì ra tay đánh lén.
Tuy nhiên bản lĩnh của yêu nữ này còn hơn hắn một bậc, không những không thể làm gì mà còn bị đánh ngược lại, khiến hắn bị thương nhẹ.
Lâm Tuyền tuy chưa từng động thủ với người khác nhưng ngay từ đầu đã phát hiện ra hành động mờ ám của tên này, cho nên dễ dàng hóa giải.
Khương đạo sĩ ho khụ khụ vài cái, gương mặt mập mạp trầm xuống, biết rằng không làm gì được Lâm Tuyền liền hạ chuông đồng trên tay xuống, thấp giọng quát :
“Nữ quỷ kia, sao ngươi có thể vào đây? Chẳng lẽ ngươi có liên quan gì đến đám người họ Lâm kia? Ngươi muốn báo thù.”
“Báo thù. Lâm gia.” Hai từ này xuất hiện trong đầu Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lập tức biết Lâm gia có điều không ổn, ngay lập tức nghiêm mặt.
“Ngươi nói Lâm gia là Lâm gia nào? Lâm gia có chuyện gì?”
Khương đạo sĩ thấy Lâm Tuyền hỏi vậy liền tưởng nàng không biết cái gì, cho nên sắc mặt hoàn hoãn vài phần.
“Ta là Khương Nhất Cương, mọi người gọi ta là Khương đạo sĩ. Ngươi là ai? Một nữ quỷ như ngươi sao có thể xâm nhập vào trong căn mật thất này?” Khương đạo sĩ nhíu nhíu mày, giọng điệu mười phần nghiêm khắc tra hỏi.
Tuy nhiên Lâm Tuyền không thèm trả lời hắn, gương mặt lạnh băng không chút xúc cảm, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào Khương đạo sĩ.
Khương đạo sĩ gương mặt vốn thâm trầm, đột nhiên trở nên ngốc trệ, ánh mắt đờ đẫn.
“Nói cho ta biết, Lâm gia ngươi nói tới là Lâm gia nào? Có chuyện gì sảy ra ở Lâm gia.” Giọng nói của Lâm Tuyền đều đều thốt ra, từng câu từng chữ như có khả năng thôi miên hướng Khương đạo sĩ tra hỏi.
Đây là một trong những kĩ năng ứng dụng tinh thần lực của công pháp Tinh Thần Quyết, gọi là Mê Nhãn. Tinh Thần Quyết vốn dĩ chủ yếu tu luyện thần hồn, tạo ra một thứ gọi là tinh thần lực. Lâm Tuyền đối với Tinh Thần Quyết nghiên cứu đã lâu, lại tu luyện công pháp cải biến của Tinh Thần Quyết, cảm thấy tinh thần lực cùng hồn lực không khác biệt lắm, cho nên mới thử nghiệm một chút.
Dùng hồn lực tập chung lên hai mắt khiến cho đối phương nhìn vào một thời gian ngắn sẽ cảm thấy mê man, giống như bị thôi miên, sẽ gì đáp nấy.
“Lâm gia ở C thị. Nửa năm trước có một người đến tìm ta, đưa ta một món tiền lớn cùng một tập hồ sơ ghi thông tin chi tiết từng người của nhà họ Lâm ở C thị, kèm theo đó là yêu cầu giết chết toàn bộ những người có trong tập hồ sơ, không một ai bỏ xót. Vì số tiền kia lớn vậy cũng chỉ là một nửa, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên ta làm việc này, cho nên ta lập tức đồng ý. Sau một tháng, nhân lúc mọi người họ Lâm đều có mặt đầy đủ, ta liền bày ra một huyễn trẫn nhỏ và thả năm quỷ vật đến quấy nhiễu. Chỉ sau đó một tuần, toàn bộ người trong đó đều hoảng sợ đến vỡ tim mà chết. Ngay sau đó ta nhận được nửa số tiền còn lại.”
Qua lời nói của hắn, hiển nhiên tên đạo sĩ này không phải là người tốt, đối với việc sai quỷ vật âm thầm giết người vô cùng quen thuộc.
Giọng nói Khương đạo sĩ vang lên đờ đẫn, nhất nhất kể ra toàn bộ, đồng thời thành công khơi dậy sát ý trong người Lâm Tuyền.
“Là người nào thuê ngươi làm việc này?” Giọng nói của Lâm Tuyền trở nên nhẹ nhàng, nhưng ẩn sau đó là nguy cơ bùng nổ vô cùng mãnh liệt.
Khương đạo sĩ gương mặt ngây ngốc lắc lắc đầu: “Ta không biết, chỉ biết người này họ Mạc, A…như thế nào…có chuyện gì… Ngươi, là ngươi, ngươi đã làm gì ta?”
Đột nhiên, Khương đạo sĩ bừng tỉnh, lắc lắc đầu, sau đó kinh sợ nhìn Lâm Tuyên truy vấn. Mê Nhãn này của Lâm Tuyền lần đầu thi triển cho nên thời gian kéo dài không được lâu, chỉ được bài phút liền mất đi hiệu quả.
“Ngươi không cần biết, chỉ cần biết là ngươi chết đi được rồi.” Lâm Tuyền cắn răng gằng ra từng chữ, gương mặt âm u, không chút che giấu sát khí hướng về phía Khương đạo sĩ.
đồng thời trên người Lâm Tuyền quang mang đại thịnh, tay biến thành trảo, mang theo từng trận cuồng phong, cả người phóng như lưu tinh về phía hắn.
Khương đạo sĩ thấy vậy liền tái mét mặt, vội vàng nghiêng người ngã lăn sang một bên, may mắn thoát khỏi một trảo này.
Người nay coi như cũng có chút bản lĩnh, biết mình đấu không lại Lâm Tuyền liền không chút do dự lấy từ trong người một tấm bùa màu vàng, bên trên chằng chịt phù văn phức tạp. Tay kia đồng thời cầm chiếc chuông đồng điên cuồng lắc mạnh.
Thanh âm từ chuông đồng dường như có luật động, két hợp với tiếng lẩm bẩm từ trong iệng đạo sĩ, tấm bùa chú không đốt tự cháy, hóa thành tro bụi.
“Hiện.” Khương đạo sĩ khẽ quát to một tiếng, từ trong đống tro bụi đang rơi lả tả dưới đất, một vài cánh tay từ từ vươn ra, sau đó là đầu rồi toàn bộ thân hình.
Năm quỷ vật mang hình dáng con người từ trong tro bịu hiện ra. Mỗi quỷ vật đều mang bộ dáng vô cùng dữ tợn, gương mặt giống như đầu lâu, hai hốc mắt đem ngòm chứa hai đốm lân linh tập lòe, trong miệng mọc lởm chởm vô số răng sắc nhọn. Hình dánh đám quỷ vật này vô cùng xấu xí cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng đã dọa chết người.
“Grào…” Năm quỷ vật đồng thời gào thét, sau đó cả người bay lơ lửng trên không trung, phóng như mũi tên bao vây Lâm Tuyền ở giữa, gương mặt dữ tợn không ngừng nhe nanh múa vuốt đe dọa Lâm Tuyền.
“Đây chính là quỷ vật mà ngươi nói tới? Tốt lắm, tất cả bọn chúng đều phải chết.” Lâm Tuyền nhìn đám quỷ vật này hiện ra liền có chút kinh ngạc, sau đó liền bừng bừng lửa giận, cười lạnh nói.
“Đi.”
Khương đạo sĩ ngón tay khéo thành kiếm chỉ vào Lâm Tuyền. Năm quỷ vật được Khương đạo sĩ cho phép tấn công liền rống lên đầy hưng phấn, năm thân ảnh lập tức bổ nhào vào Lâm Tuyền.
Có thể nói Lâm Tuyền không hề có chút kinh nghiệm thực chiến nào, ngay cả vũ kỹ cũng không có lấy một cái. Trong Xích Huyết Giới Chỉ có vô số những pháp khí mà Hoàn Phủ để lại, nhưng Lâm Tuyền không thể sử dụng. Có thể nói Lâm Tuyền chỉ là một hồn phách không hề có tính uy hiếp.
Nhưng đối với trận pháp, Lâm Tuyền lại có tạo nghệ không hề kém. Mấy chục năm trong Xích Huyết Giới Chỉ để nghiên cứu trận pháp không phải để chơi.
Tuy nhiên với thời điểm này, Lâm Tuyền mặc dù tức giận như vô cùng tỉnh táo, hiểu rõ không kịp bày ra trận pháp nào, chỉ có thể tạo ra một cái cấm trấm trận có tính sát thương mạnh.
Mặt đất dưới chân Lâm Tuyền nổi lên một đạo cấm chế kì dị rộng năm thước gồm nhưng đồ án phức tạp, kéo theo đó là luồng sát khí lạnh lẽo khiến Khương đạo sĩ ở phía xa cũng rùng mình. Tuy nhiên, khoảnh khắc đó chỉ khẽ lóe lên rồi biến mất, cấm chế dưới đất cũng không thấy đâu.
Khương đạo sĩ tinh thần luôn tập cung theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Tuyền cũng không để ý tới điều này, chỉ thấy khí thế của Lâm Tuyền chợt dâng lên rồi hạ xuống, tưởng rằng Lâm Tuyền bị khí thế của năm quỷ vật dọa sợ, âm thầm cười lạnh.
Tuy nhiên điều xả ra trước mắt khiến cho Khương đạo sĩ chấn kinh.
Năm quỷ hồn đồng loạt xông tới, Lâm Tuyền chỉ lạnh mắt nhìn. Đến khi bọn chúng chỉ cách Lâm Tuyền có vài tấc, thân hình Lâm Tuyền bất chợt biến mất. Năm quỷ vật bị vồ hụt liền rống lên giận dữ, đưa đầu tìm kiếm khắp xung quanh.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, không gian chỗ quỷ vật đang đứng trở nên vặn vẹo bất thường, sau đó hiện ra hàng trăm đạo tia sáng màu đỏ chớp nhoáng từ trong không gian bắn ra, dùng với tốc độ mắt thường không theo kịp đâm xuyên qua người năm quỷ vật này. Cấm chế Lâm Tuyền bày ra đã được phát động.
“Rống.” Năm quỷ vật liên tiếp thét lên đầy đau đớn, cả người không ngừng bay loạn né tránh những tia sáng này. Tuy nhiên mặc kệ bọn chúng bay ra chỗ nào, lấy chỗ Lâm Tuyền vừa đứng làm tâm, phạm vi hình tròn đường kính hai thước xung quanh đều không thể rời khỏi.
Cấm chế chính là như vậy, vừa có tác dụng vây khốn, vừa có tác dụng công kích. Tuy nhiên hạn chế của nó chính là nó chỉ công kích khi được phát động và chỉ công kích ở phạm vi bên trong cấm chế. Bên cạnh đó để bày ra cấm chế cũng phải tốn một lượng hồn lực không nhỏ, ví như cấm chế này đã tiêu tốn mất một phần ba hồn lực của Lâm Tuyền.
Năm quỷ vật bên trong cấm chế không ngừng dãy giụa, tuy nhiên càng dãy giụa, công kích phát ra càng lúc càng mạnh. Tuy nhiên chỉ đảo mắt vài cái, thanh âm của đám quỷ vật này không còn phát ra nữa. Cấm trận lại trở về trạng thái ban đầu, nhưng đám quỷ vật thì không thấy đâu nữa. Hiển nhiên là đã bị cấm chế đánh tan, hồn bay phách tán.
Mọi chuyện nói thì dài mà xảy ra thì nhanh, từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong vài hơi thở, Khương đạo sĩ đến khi thấy quỷ vật mình nuôi dưỡng bấy lâu nay bị đánh tan mới từ trong kinh sợ tỉnh lại.
Nhưng không kịp tức giận. hắn lập tức dáo dác đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh chỗ cấm chế vừa rồi, không ngừng tìm kiếm. Thủ đoạn vừa rồi của nữ quỷ kia quả thực kinh tâm động phách, nhưng hắn vẫn không quên Lâm Tuyền còn chưa có hiện thân.
Một hồi sau, Khương đạo sĩ vẫn không thấy được Lâm Tuyền, như thể Lâm Tuyền đã biến mất. Nhưng hắn vẫn không lấy làm vui mừng mà càng lúc càng sợ hãi, gương mặt trở nên thâm trầm, trên trán toát ra lấm tấm mồ hôi.
Hắn khẽ liếc về phía bàn thờ, có chút chần chờ, nhưng trải qua một hồi tâm tình bất định, gương mặt lập tức trở nên hung ác, vội vàng chạy lùi về sau vài bước.
Lần này hắn lấy tù trong người ra một trương phù lục, tuy nhiên phù văn trên phù lúc nfy được vẽ hoàn toàn bằng máu.
Trong miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ kì quái, phù chú nháy mắt dán ở trên bình thủy tinh.
Lâm Tuyền đứng ở một góc ẩn thân lẳng lặng nhìn từ đầu đến cuối, thấy Khương dạo sĩ có động tĩnh kì lạ liền đánh ra một chưởng, một chưởng này mang theo lực lượng hồn lực cường đại nháy mắt đánh lên người đạo sĩ.
“Phụt.” Khương đạo sĩ phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng vào tấm bùa chú trên bình thủy tinh, cả người khụy xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, Lâm Tuyền từ trong góc mật thất giải trừ ẩn thân chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh băng đặt trên người Khương đạo sĩ.
Tuy nhiên, ngay kúc Lâm Tuyền vừa giơ tay lên, muốn một chưởng đánh vỡ đầu tên kia thì đột nhiên sau gáy có cảm giác lạnh lẽo, kèm theo đó là đau đớn khôn tả, đồng thời cảm thấy có thứ gì đó đang cắn chặt gáy nàng.
Lâm Tuyền kêu lên một tiếng, bất chấp đau đớn dùng hồn lực đánh bay thứ trên cổ nàng ra. Chỉ thấy một bóng đen nhỏ nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng Lâm Tuyền cũng kịp đủ nhìn thấy đó mà một anh nhi.
Anh nhi này thân hình gầy gò, chỉ cao khoảng mười tấc, hai mắt đen đặc, vô cùng hung dữ, bộ dáng có phần gióng với xác thai nhi ở trong bình thủy tinh kia, xem chừng đây cũng là một loại quỷ vật. Chính anh nhi này vừa rồi cắn vào cổ nàng.
Đánh lùi tiểu quỷ ra, Lâm Tuyền cảm thấy sau cổ truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, hồn phách bị thiếu mất một phần, là tiểu quỷ kia cắn nuốt một phần hồn phách của nàng.
Lâm Tuyền kinh sợ, không ngờ rằng tiểu quỷ lại có khả năng bậc này, lập tức áp chế đau đớn dùng thần thức tìm kiếm xung quanh.
Đột nhhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng, Lâm Tuyền vội vàng xoay người lại, một quyền đánh về chỗ bóng đen vừa xuất hiện.
“Phanh phanh.” Tốc độ tiểu quỷ kia quá nhanh chỉ lóe lên rồi biến mất, một quyền này theo đó mà đánh hụt vào bàn thờ, khiến cho bàn thờ vỡ vụn thành nhiều mảnh, đồ vật bên trên rơi xuống bừa bãi. Bình thủy tinh chứa xác thai nhi cũng rơi xuống vỡ tan.
“Chi chi chi..” Lập tức một tiếng kêu chói tai vô cùng tức giận vang lên. Tiểu quỷ thấy thân xác của mình bị phá hỏng liền tức giận, dùng tốc độ không thể nắm bắt được liên tục nhảy lên người Lâm Tuyền, hàm răng sắc nhọn cắn một ngụm rồi nhảy ra.
Lâm Tuyền lần đầu tiên thực chiến, hơn nữa tốc độ của tiểu quỷ quá nhanh, chân tay nhất thời luống cuống vội vàng chống đỡ, hồn lực liên tục đánh về phía tiểu quỷ nhưng hầu như bị tránh thoát.
Chỉ sau vài lần tấn công, tiểu quỷ vèo một cái treo ngược trên nóc mật thất, liếm liếm môi tỏ vẻ thỏa mãn. Còn Lâm Tuyền sắc mặt tái nhợt, cả người như hư thoát, hồn lực bao bọc cơ thể lập lòe bất định. Gian mật thất lúc này lỗ chỗ nhưng hố to bằng nắm tay, gạch đất bị xới tung lên, Khương đạo sĩ cũng bị một đống gạch vụn đè lên người, sống chết không biết. Có vẻ như gian mật thất này vô cùng bí mật, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy nhưng vẫn không có ai ở bên ngoài tiến vào.
Lâm Tuyền lông mày dính chặt vào nhau, vừa thở hồng hộc vừa lạnh lùng nhìn tiểu quỷ đang liếm mép thỏa mãn trên trần mật thất. Mỗi một lần tiểu quỷ cắn lên người nàng, hồn lực cùng hồn phách liền bị cắn nuốt đi một phần, hiện tại thực lực cô chỉ còn một phần mười. May mắn Lâm Tuyền tu luyện bản Tinh Thần Quyết chỉnh sửa, hồn lực cùng hồn phách được củng cố, so với người thường thì mạnh mẽ hơn gấp mười lần. Nhưng sau vài lần bị cắn nuốt hồn phách như vậy, Lâm Tuyền cõ mạnh đến mấy cũng không chống đỡ được, hơn nữa tiểu quỷ kia càng cắn nuốt, tốc độ càng nhanh, càng thêm giảo hoạt khó đối phó. Cực kỳ khó dây dưa.
Trong đầu Lâm Tuyền loạn chuyển một hồi, ánh mắt vô ý nhìn xác thai nhi vẫn còn đang nguyên vẹn nằm dưới đất, trong đầu chợt lóe.Vừa rồi xác thai nhi này bị rơi xuống, tiểu quỷ liền giận dữ nổi điên, nếu như phá hủy nó thì sao đây?
Vừa nghĩ, ngay lập tức thân hình Lâm Tuyền liền động, cả người bắn như mũi tên về phía xác thai nhi, tay biến thành trảo, hồn lực bao quanh năm đầu ngón tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành một kích tất sát.
“Chi chi.” Tiểu quỷ nhìn thấy Lâm Tuyền có động tĩnh hơi ngẩn ra, sau đó thấy phương hướng Lâm Tuyền là hướng về phía thân xác của mình, lập tức sợ hãi hét to vài tiếng, cả người hóa thành đạo hắc ảnh đánh về phía Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền có thể cảm nhận được tiểu quỷ sau lưng đã tới gần, khẽ cắn răng, nhưng không né tránh, một trảo vẫn hướng về phía xác thai nhi mà tới.
Tốc độ tiểu quỷ thực sự rất nhanh, vài sát na liền va chạm vào lưng Lâm Tuyền, không những không bắn ngược ra mà còn bám vững trên đó, hàm răng sắc nhọn cắn ngập sâu vào vai nàng.
Không gian mật thất này vô cùng nhỏ, chỉ khoảng mười thước vuông. Xác thai nhi kia cách Lâm Tuyền cũng chỉ hơn năm thước. Đối với người thường có lẽ phải mất vài giây, nhưng đối với Lâm Tuyền chỉ cần cái chớp mắt.
Chỉ trong chớp mắt ấy, tiểu quỷ đã cắn nuốt thêm một phần hồn phách Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lúc này có thể nói là cực kỳ yếu. Tuy nhiên nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nháy mắt, năm đầu ngón tay Lâm Tuyền đã cắm ngập vào sâu trong người thai nhi, tiểu quỷ trên lưng dường như cũng phải chịu đau đớn liền hét lên những tiếng “chi chi” đầy hoảng sợ.
Năm đầu ngón tay khẽ nắm chặt, hồn lực ít ỏi còn lại tiến vào trong xác thai nhi không ngừng phá hủy.
“Phanh” một tiếng, bào thai liền nổ tung, hóa thành nhiều mảng cốt nhục lẫn lộn màu đen bắn ra tứ phía. Một mùi xú uế lập tức tỏa ra khắp phòng.
Ngay khi bào thai bị phá hủy, tiểu quỷ sau lưng Lâm Tuyền thảm thiết kêu một tiếng rồi cả người bốc cháy, trong nháy mắt biến thành một luồng khí đen tan biến vào không khí.
Mọi chuyện vừa xong, Lâm Tuyền sức cùng lực kiệt, cũng không để ý đến Khương đạo sĩ sống chết thế nào, nhoáng lên một cái rồi bay vào trong Xích Huyết Giới Chỉ.