-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 5: Chuyện cũ (3)
“Thưa bà chủ, nàng ta vẫn còn sống.”
Phạm Nhã Thanh gật đầu, nói:
“Để nàng ta ngẩng mặt lên! Ta muốn nhìn rõ nó.”
Nghe vậy, tên kia ngay lập tức dùng tay nắm tóc Giải Minh Tuệ hướng về phía sau, khiến cho mặt nàng ngẩng lên, đối diện với Phạm Nhã Thanh.
Giải Minh Tuệ bị nắm tóc kéo về đằng sau, hiện ra khuôn mặt chi chít vết cắt sâu hoắm, máu trên mặt cũng đã khô đen. Giải Minh Tuệ nhìn Phạm Nhã Thanh phía trước mặt, nàng mấp máy môi nói gì đó, nhưng dường như nàng không còn đủ sức để nói.
Phạm Nhã Thanh cũng nhìn thấy, nghi hoặc hỏi tên vệ sĩ bên trong phòng, “Con bé đó nói gì vậy!”
“Tôi không nghe rõ thưa bà chủ!” hắn nghiêng tai lắng nghe, nửa ngày sau mới đáp.
Nghe vậy, bà ta nhíu nhíu mày có chút không hài lòng, nhưng không nói gì, chỉ suy nghĩ một chút rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Trước của phòng tra tấn có Giải Minh Tuệ trong đó, có hai tên vệ sĩ cao to đang đứng trước của. Bất chợt liền thấy Phạm Nhã Thanh đang tiến về phía này, liền nghiêm túc, cúi đầu đồng thanh:
“Bà chủ!”
Phạm Nhã Thanh gật gật đầu ra lệnh, “Mở cửa!”
Hai tên về sĩ có chút kinh ngạc nhưng không chần chừ, ngay lập tức mở cửa gian phòng.
Bước vào trong căn phòng âm u, nhơ nhớp bẩn thỉu, mùi thanh hôi bốc lên nồng nặc khiến bà ta nhăn mặt, liền rút trong người chiếc khăn lụa trắng che mũi, tiến lại gần phía Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ liếc mắt thấy Phạm Nhã Thanh bên cạnh, gian nan nói:
“Ta thề …ta ..làm…quỷ…cũng…không...tha..cho ngươi! Còn ngươi…ngươi chỉ là…cái bóng…đi…theo sau…mẹ ta…”
Phải cố gắng lắm mới nghe được câu nói thều thào kia, Phạm Nhã Thanh từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ. Xem ran ha đầu này vô cùng hận Giải gia, nhưng không liên quan đến bà, chân chính làm bà nổi giận là câu sau.
“Hừ, mặc kệ ngươi nói gì, ta vẫn là người thắng cuộc, con tiện nhân kia đã chết, tất cả mọi thứ của ả đều là của ta, ả vẫn mãi mãi không thể nào thắng được ta.”
Phạm Nhã Thanh cười đầy khinh miệt.
“Ngươi..chỉ là...cái bóng..của mẹ ta, ngươi...ghen tị… mẹ ta, ngươi...đố kỵ..với...bà ấy...có mọi thứ...ngươi không có, ngươi...không xứng....so sánh...với...bà ấy”
Giọng nói suy yếu khinh thường phát ra, dường như phải mất rất nhiều khí lực Giải Minh Tuệ mới có thể nói hết. Mỗi câu, mỗi chữ như đâm vào tim đen Phạm Nhã Thanh,mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng. Bà ta liền với lấy thanh chủy thủ sắc bén trên bàn bày bừa những dụng cụ tra tấn ngay cạnh đó ấn mạnh vào cổ Giải Minh Tuệ giọng nói đầy uy hiếp.
‘’Ngươi dám nói với ta như vậy, ngươi có tư cách gì để nói, mọi thứ của tiện nhân đó đều thuộc về Phạm Nhã Thanh ta, ta chỉ lấy lại đồ của mình, là ả ta đáng chết, lấy những thứ không thuộc về mình.”
Giọng bà ta lúc này đã trở nên có chút điên cuồng. Giải Minh Tuệ chỉ cảm thấy bà ta vô cùng đáng khinh, xen ngang vào hạnh phúc của người khác, vậy mà còn nói lấy lại thứ thuộc về mình sao, nực cười.
“Ngươi...mãi mãi...chỉ là...cái bóng.. của mẹ ta...mà thôi.” Giải Minh Tuệ khinh miệt nhìn Phạm Nhã Thanh, khó khăn nói.
Nhìn đôi mắt khinh miệt kia nhìn chòng chọc vào mình, Phạm Nhã Thanh liền tức giận, dùng thanh chủy thủ đâm vào hai mắt nàng, khoét đôi nhãn cầu văng ra khỏi hai mắt, rơi xuống sàn vang lên lộp bộp, khuôn mặt Giải Minh Tuệ hiện tại chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng đầu máu phun ra như hai dòng huyết lệ.
Tuy nhiên Giải Minh Tuệ vẫn không kêu một câu nào, nàng biết nàng nói ra câu đó đồng nghĩa với việc nàng chọc giận bà ta, cũng tương đương với việc nàng sẽ phải chết, nhưng cái chết đối với nàng không đáng sợ.
Máu của Giải Minh Tuệ phun đầy lên gương mặt xinh đẹp của Phạm Nhã Thanh, khiến bà ta trở nên vô cùng dữ tợn. Tên vệ sĩ cùng tên cầm roi đánh Giải Minh Tuệ nhìn cảnh tượng đó mà cả người cứng ngắc, rung mình khiếp sợ nhìn bà ta, nhưng lại sợ hãi nhanh chóng cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong đầu hai người cùng hiện lên một suy nghĩ, “Mới bị bắt có một ngày mà người đàn bà này đã tra tấn người khác như vậy, quả thật là ngoan độc.”
Dường như móc đôi mắt kia cũng không thể nào giải tỏa được sự tức giận của Phạm Nhã Thanh, bà ta bóp cằm Giải Minh Tuệ, lầm cho miệng nàng mở ra, lưỡi dao không do dự cắt rời lưỡi Giải Minh Tuệ, “Ngươi còn dám nói nữa sao! Về sau ngươi sẽ không bao giờ có thể nói được nữa! ta cho ngươi nói, ngươi nói đi, nói đi!” Thanh âm thoát ra từ kẽ răng, khẽ rít lên như độc xà, mắt bà ta trừng to, khuôn mặt kiềm diễn vặn vẹo khó coi.
Dường như vẫn chưa nguôi cơn tức giận, bà ta nắm chặt chủy thủ trong tay, không chút do dự đâm liên tiếp vào thân thể nàng, lưỡi chủy thủ găm sâu vào trong da thịt, mỗi lần rút ra là mang theo những vòi máu tươi. Máu bắn lên khắp người Phạm Nhã Thanh nhưng bà ta mặc kệ, vừa đâm vừa lẩm bẩm như người điên:
“Ngươi là cẩu tạp chủng, mẹ ngươi chính là tiện nhân, mẹ ngươi cướp đoạt đồ của ta, ta chỉ lấy lại, ngươi phải chết, ngươi chết đi sẽ không còn ai trả thù cho tiện nhân đó…”
“Phốc! Phốc!” tiếng dao liên tiếp đâm vào thân thể Giải Minh Tuệ. Nàng vẫn không mở miệng rên rỉ, máu trong miệng tràn ra không ngớt, nhưng trên khóe miệng nàng vẫn nhếch lên khinh miệt, lạnh lùng.
Sau khi đâm liên tiếp hơn chục phát dao, Phạm Nhã Thanh dần nguôi đi cơn giận, cả cơ thể vừa nãy căng cứng giờ được thả lỏng, bà ta thở hổn hển. Sau khi ổn định được hơi thở liền ngẩng đầu lên nhìn Giải Minh Tuệ, chỉ thấy đôi mắt sâu hoắm đang chảy hai dòng huyết lệ chòng chọc nhìn bà, trên mặt chi chít vết cắt, miệng trào ra nhiều máu nhưng vẫn lạnh lùng cười. Giờ phút này Giải Minh Tuệ không khác gì lệ quỷ đang lạnh lùng phán xét bà ta.
Phạm Nhã Thanh sợ hãi, lui về phía sau vài bước, nhưng lại lập tức thẹn quá hóa giận, “Ta lại sợ một tên cẩu tạp chủng như ngươi sao, ha ha ha, đằng nào ngươi cũng chết, chi bằng để ta kết thúc mạng sống của ngươi luôn đi, ha ha ha.”
“Xoẹt” lưỡi dao sắc bén lia nhanh qua cổ giải Minh Tuệ, sâu đến nỗi đầu nàng dường như sắp rời ra khỏi cổ, tiếng cười điên dại của Phạm Nhã Thanh vẫn vang lên chói tai, vang vọng trong căn phòng u ám ẩm mốc nhớp nháp.
“Ta không phải cái bóng của con tiện nhân đó, ta không phải...ha ha ha, ả ta đã chết, tất cả thứ gì của ả đều thuộc về ta, ha ha ha, thuộc về ta”
Phạm Nhã Thanh gật đầu, nói:
“Để nàng ta ngẩng mặt lên! Ta muốn nhìn rõ nó.”
Nghe vậy, tên kia ngay lập tức dùng tay nắm tóc Giải Minh Tuệ hướng về phía sau, khiến cho mặt nàng ngẩng lên, đối diện với Phạm Nhã Thanh.
Giải Minh Tuệ bị nắm tóc kéo về đằng sau, hiện ra khuôn mặt chi chít vết cắt sâu hoắm, máu trên mặt cũng đã khô đen. Giải Minh Tuệ nhìn Phạm Nhã Thanh phía trước mặt, nàng mấp máy môi nói gì đó, nhưng dường như nàng không còn đủ sức để nói.
Phạm Nhã Thanh cũng nhìn thấy, nghi hoặc hỏi tên vệ sĩ bên trong phòng, “Con bé đó nói gì vậy!”
“Tôi không nghe rõ thưa bà chủ!” hắn nghiêng tai lắng nghe, nửa ngày sau mới đáp.
Nghe vậy, bà ta nhíu nhíu mày có chút không hài lòng, nhưng không nói gì, chỉ suy nghĩ một chút rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Trước của phòng tra tấn có Giải Minh Tuệ trong đó, có hai tên vệ sĩ cao to đang đứng trước của. Bất chợt liền thấy Phạm Nhã Thanh đang tiến về phía này, liền nghiêm túc, cúi đầu đồng thanh:
“Bà chủ!”
Phạm Nhã Thanh gật gật đầu ra lệnh, “Mở cửa!”
Hai tên về sĩ có chút kinh ngạc nhưng không chần chừ, ngay lập tức mở cửa gian phòng.
Bước vào trong căn phòng âm u, nhơ nhớp bẩn thỉu, mùi thanh hôi bốc lên nồng nặc khiến bà ta nhăn mặt, liền rút trong người chiếc khăn lụa trắng che mũi, tiến lại gần phía Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ liếc mắt thấy Phạm Nhã Thanh bên cạnh, gian nan nói:
“Ta thề …ta ..làm…quỷ…cũng…không...tha..cho ngươi! Còn ngươi…ngươi chỉ là…cái bóng…đi…theo sau…mẹ ta…”
Phải cố gắng lắm mới nghe được câu nói thều thào kia, Phạm Nhã Thanh từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ. Xem ran ha đầu này vô cùng hận Giải gia, nhưng không liên quan đến bà, chân chính làm bà nổi giận là câu sau.
“Hừ, mặc kệ ngươi nói gì, ta vẫn là người thắng cuộc, con tiện nhân kia đã chết, tất cả mọi thứ của ả đều là của ta, ả vẫn mãi mãi không thể nào thắng được ta.”
Phạm Nhã Thanh cười đầy khinh miệt.
“Ngươi..chỉ là...cái bóng..của mẹ ta, ngươi...ghen tị… mẹ ta, ngươi...đố kỵ..với...bà ấy...có mọi thứ...ngươi không có, ngươi...không xứng....so sánh...với...bà ấy”
Giọng nói suy yếu khinh thường phát ra, dường như phải mất rất nhiều khí lực Giải Minh Tuệ mới có thể nói hết. Mỗi câu, mỗi chữ như đâm vào tim đen Phạm Nhã Thanh,mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng. Bà ta liền với lấy thanh chủy thủ sắc bén trên bàn bày bừa những dụng cụ tra tấn ngay cạnh đó ấn mạnh vào cổ Giải Minh Tuệ giọng nói đầy uy hiếp.
‘’Ngươi dám nói với ta như vậy, ngươi có tư cách gì để nói, mọi thứ của tiện nhân đó đều thuộc về Phạm Nhã Thanh ta, ta chỉ lấy lại đồ của mình, là ả ta đáng chết, lấy những thứ không thuộc về mình.”
Giọng bà ta lúc này đã trở nên có chút điên cuồng. Giải Minh Tuệ chỉ cảm thấy bà ta vô cùng đáng khinh, xen ngang vào hạnh phúc của người khác, vậy mà còn nói lấy lại thứ thuộc về mình sao, nực cười.
“Ngươi...mãi mãi...chỉ là...cái bóng.. của mẹ ta...mà thôi.” Giải Minh Tuệ khinh miệt nhìn Phạm Nhã Thanh, khó khăn nói.
Nhìn đôi mắt khinh miệt kia nhìn chòng chọc vào mình, Phạm Nhã Thanh liền tức giận, dùng thanh chủy thủ đâm vào hai mắt nàng, khoét đôi nhãn cầu văng ra khỏi hai mắt, rơi xuống sàn vang lên lộp bộp, khuôn mặt Giải Minh Tuệ hiện tại chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng đầu máu phun ra như hai dòng huyết lệ.
Tuy nhiên Giải Minh Tuệ vẫn không kêu một câu nào, nàng biết nàng nói ra câu đó đồng nghĩa với việc nàng chọc giận bà ta, cũng tương đương với việc nàng sẽ phải chết, nhưng cái chết đối với nàng không đáng sợ.
Máu của Giải Minh Tuệ phun đầy lên gương mặt xinh đẹp của Phạm Nhã Thanh, khiến bà ta trở nên vô cùng dữ tợn. Tên vệ sĩ cùng tên cầm roi đánh Giải Minh Tuệ nhìn cảnh tượng đó mà cả người cứng ngắc, rung mình khiếp sợ nhìn bà ta, nhưng lại sợ hãi nhanh chóng cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong đầu hai người cùng hiện lên một suy nghĩ, “Mới bị bắt có một ngày mà người đàn bà này đã tra tấn người khác như vậy, quả thật là ngoan độc.”
Dường như móc đôi mắt kia cũng không thể nào giải tỏa được sự tức giận của Phạm Nhã Thanh, bà ta bóp cằm Giải Minh Tuệ, lầm cho miệng nàng mở ra, lưỡi dao không do dự cắt rời lưỡi Giải Minh Tuệ, “Ngươi còn dám nói nữa sao! Về sau ngươi sẽ không bao giờ có thể nói được nữa! ta cho ngươi nói, ngươi nói đi, nói đi!” Thanh âm thoát ra từ kẽ răng, khẽ rít lên như độc xà, mắt bà ta trừng to, khuôn mặt kiềm diễn vặn vẹo khó coi.
Dường như vẫn chưa nguôi cơn tức giận, bà ta nắm chặt chủy thủ trong tay, không chút do dự đâm liên tiếp vào thân thể nàng, lưỡi chủy thủ găm sâu vào trong da thịt, mỗi lần rút ra là mang theo những vòi máu tươi. Máu bắn lên khắp người Phạm Nhã Thanh nhưng bà ta mặc kệ, vừa đâm vừa lẩm bẩm như người điên:
“Ngươi là cẩu tạp chủng, mẹ ngươi chính là tiện nhân, mẹ ngươi cướp đoạt đồ của ta, ta chỉ lấy lại, ngươi phải chết, ngươi chết đi sẽ không còn ai trả thù cho tiện nhân đó…”
“Phốc! Phốc!” tiếng dao liên tiếp đâm vào thân thể Giải Minh Tuệ. Nàng vẫn không mở miệng rên rỉ, máu trong miệng tràn ra không ngớt, nhưng trên khóe miệng nàng vẫn nhếch lên khinh miệt, lạnh lùng.
Sau khi đâm liên tiếp hơn chục phát dao, Phạm Nhã Thanh dần nguôi đi cơn giận, cả cơ thể vừa nãy căng cứng giờ được thả lỏng, bà ta thở hổn hển. Sau khi ổn định được hơi thở liền ngẩng đầu lên nhìn Giải Minh Tuệ, chỉ thấy đôi mắt sâu hoắm đang chảy hai dòng huyết lệ chòng chọc nhìn bà, trên mặt chi chít vết cắt, miệng trào ra nhiều máu nhưng vẫn lạnh lùng cười. Giờ phút này Giải Minh Tuệ không khác gì lệ quỷ đang lạnh lùng phán xét bà ta.
Phạm Nhã Thanh sợ hãi, lui về phía sau vài bước, nhưng lại lập tức thẹn quá hóa giận, “Ta lại sợ một tên cẩu tạp chủng như ngươi sao, ha ha ha, đằng nào ngươi cũng chết, chi bằng để ta kết thúc mạng sống của ngươi luôn đi, ha ha ha.”
“Xoẹt” lưỡi dao sắc bén lia nhanh qua cổ giải Minh Tuệ, sâu đến nỗi đầu nàng dường như sắp rời ra khỏi cổ, tiếng cười điên dại của Phạm Nhã Thanh vẫn vang lên chói tai, vang vọng trong căn phòng u ám ẩm mốc nhớp nháp.
“Ta không phải cái bóng của con tiện nhân đó, ta không phải...ha ha ha, ả ta đã chết, tất cả thứ gì của ả đều thuộc về ta, ha ha ha, thuộc về ta”
Last edited by a moderator: