-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 15: Ám Đường (1)
Dựa theo trí nhớ của Trương Khải, Giải Minh Tuệ liền đến một khu phố nhỏ, cực kỳ bình thường như mọi khu phố khác. Nếu không có trí nhớ của Trương Khải kia, Giải Minh Tuệ thậm chí chả thèm chú ý đến nơi này.
Dừng trước của hàng bán pháp khí có tên Liên kí, Giải Minh Tuệ có chút do dự một hồi, nhưng sau đó liền quyết tâm đi vào.
Vừa bước vào, đập vào mắt Giải Minh Tuệ là đống pháp khí hạ phẩm bày lộn xộn trên quầy, bụi bám dày đặc. Dùng thần thức đảo qua vài món, Giải Minh Tuệ liền lắc lắc đầu. Đây quả thực là pháp khí hạ phẩm không sai, nhưng chúng toàn là những thứ phế phẩm, có cũng như không, thảo nào sinh ý nơi này lại kém đến như vậy.
Liên kí này là của hàng nhỏ, liếc mắt một vòng liền nhìn thấy hết được toàn bộ cửa hàng, nhưng Giải Minh Tuệ cũng không dám kinh thị dùng thần thức đảo qua. Bởi cửa hành nhỏ như này chính là một chi nhánh nhỏ của Minh Sát, dùng thần thức điều tra chính là rất vô lễ, như đã nói, người của Minh Sát, tốt nhất không nên đắc tội.
Giải Minh Tuệ tiến về phía chỗ trưởng quầy. Người này là một lão già nhìn như tám chín mươi tuổi, theo lệ khí phát ra thực lực của lão nhân này cũng chỉ ở tầm Quỷ hồn trung giai, nhìn qua cũng biết được thọ mệnh của người này sắp hết, phỏng chừng không có khả năng tăng tiến thêm tu vi. Tuy nhiên không hiểu sao khi nhìn thấy lão nhân này, mặc dù nhìn qua chỉ thấy hắn đang nhắm mắt gật gà gật gù ngủ, gương mặt gì nua khắc khổ, nhưng nàng lại cảm thấy được vài tia nguy hiểm.
“Minh Minh Ám Ám, sát sát đường minh.” Giải Minh Tuệ mấp máy môi, sử dụng truyền âm nói ám hiệu với lão nhân nọ.
Truyền âm là một loại bí thuật đơn giản, chính là dùng hồn lực bao lấy lời mình nói, rồi truyền đến người cần nghe, bí mật lại tiện lợi.
Câu ám hiệu này chính là lấy từ trong kí ức của Trương Khải, là ám hiệu của Ám đường.
Để đảm bảo tính bảo mật, ám hiệu thường xuyên được thay đổi, thông thường nửa năm đổi một lần, chỉ có thành viên mới biết được câu ám hiệu thay đổi như thế nào. Nếu muốn gia nhập tổ chức, không chỉ cần tốn một phần lớn tiền tài mà còn phải được sự chấp thuận của thành viên mới có được thông tin về ám hiệu và chi nhánh. Khi gia nhập, bắt buộc phải giao một phần hồn mệnh cho tổ chức, như vậy vừa đảm bảo tính trung thành, lại không sợ có người của tổ chức khác cài vào phá rối.
Lão nhân nghe được truyền âm liền hé mắt, chỉ thấy một hắc y nhân dáng người thấp bé, thần thức liền buông ra tra xét. Thấy thực lực người này chỉ có ở mức quỷ hồn trung giai, hơn nữa lại không có lệnh bài, tám chín phần là đến để gia nhập tỏ chức, trong lòng liền có chút kinh thường. Tuy nhiên vẫn làm theo quy củ truyền âm đáp lại ám hiệu.
Giải Minh Tuệ trong lúc đợi lão nhân phản ứng liền cảm thấy cả người ớn lạnh, ánh mắt nàng có chút không thể tin nhìn lão nhân. Bề ngoài rõ ràng chỉ là một quỷ hồn trung giai như nàng, nhưng thần thức lão nhân này vừa thả ra cho thấy thực lực người này chắc chắn ở cấp bậc quỷ phó.
Đây cũng là do hồn thể Giải Minh Tuệ có chút đặc thù mới có thể cảm nhận được sự tra xét của lão nhân. Nếu là quỷ hồn cao giai cũng chưa chắc có thể phát hiện được. Xem ra Minh Sát này không đơn giản.
Vừa nghe được ám hiệu của lão nhân, Giải Minh Tuệ khẽ vui mừng, xem ra thời gian nàng đến vừa kịp thời, ám hiệu còn chưa có thay đổi. Bàn tay dưới tấm áo choàng búng hai tiếng đáp lại, tần suất dao động cùng khoảng thời gian cách nhau giữa hai tiếng đều đã có quy định chặt chẽ. Sau đó Giải Minh Tuệ cung kính hướng về phía lão nhân, nói:
“ Lão bản, ta muốn mua một pháp khí hạ phẩm, ngài có thể giúp ta lựa vài món không?”
Lần này Giải Minh Tuệ không hề dùng truyền âm mà cứ thế nói ra, giọng nói khàn khàn khô khốc giống như tiếng cào trên gỗ khiến cho lão nhân nhíu mày khó chịu, nhưng sau đó lập tức trở nên giật mình tỉnh dậy, giấu đi vẻ chán ghét giọng đó, tươi cười hướng về phía Giải Minh Tuệ nói:
“Thật ngại quá, làm cho khách nhân chờ lâu, tại hạ tuổi già sức yếu. Ở đây pháp khí đều không có đồ tốt, nếu ngài muôn mua thì mời đi theo ta vào trong. Xin mời!”
Nói xong, lão nhân rời khỏi quầy hàng, tay ra dấu xin mời, sau đó dẫn đường đi vào sâu bên trong.
Giải Minh Tuệ thầm cảm thấy buồn cười, cái gì mà tuổi già sức yếu chứ, lệ quỷ bình thường vô cung linh mẫn, chỉ cần động tĩnh trong phạm vi năm thước đều không lọt qua khỏi mắt, huống chi Quỷ Hồn trung giai.
Tu luyện lên Quỷ Hồn thì mỗi lệ quỷ đều sinh ra được thần thức. Thông thường cấp bậc quỷ hồn, thần thức có thể bao trùm trong phạm vi ba mươi thước. Trong phạm vi này cho dù là gió lay cỏ động cũng không thể thoát khỏi ý thức. Hơn nữa còn tùy vào độ cô đọng của linh hồn mà thần thức tăng lên hoặc giảm xuống, giống như Giải Minh Tuệ, trải qua một vài kiếp nạn, linh hồn của nàng được rèn luyện cực kì rắn chắc, cho nên mặc dù nàng chỉ có tu vi Quỷ Hồn cao giai nhưng thần thức đã vượt quá sáu mươi trượng, tương ứng với trung giai Quỷ Phó . Cũng vì thế mà nàng có thể dễ dàng đè ép lệ khí xuống thành trung giai quỷ hồn. Đây cũng là lợi thế do thể chất linh hồn đặc biệt của Giải Minh Tuệ.
Nhưng thể chất hồn thể của nàng cũng là do Giải Minh Tuệ phải trải qua vô số lần tra tấn mà vô ý có được, nàng cũng không tin lão nhân này lại có được thể chất này. Xem ra tổ chức này không đơn giản như Giải Minh Tuệ nghĩ.
Mặc dù trong đầu biết là như vậy nhưng Giải Minh Tuệ cũng không tỏ chút thái độ nào đi theo sau lão nhân kia.
Lão nhân dẫn nàng ra khu biệt viện phía sau, dường như không rộng lớn lắm nhưng bố trí đường đi rất phức tạp, đồng thời trên đường có bố trí một vài cấm chế, khiến cho thần thức trung giai Quỷ Phó của Giải Minh Tuệ cũng không thể tra xét lộ trình. Thủ đoạn này của Minh Sát qua thật khiến Giải Minh Tuệ trong lòng đề phòng thêm vài phần.
Một lúc sau, lão nhân dẫn nàng vào trong một căn phòng nhỏ. Vừa bước vào, Giải Minh Tuệ có chút nghi ngờ, bởi căn phòng này vốn dĩ chỉ có cái bàn cùng mấy cái ghế, ngoài ra không có thứ gì khác. Vì không để kinh động tới lão nhân bên cạnh, Giải Minh Tuệ chỉ phóng ra thần thức tương ứng với lực lực quỷ hồn trung giai, nhưng quét qua một lượt cũng không cảm thấy có gì dị thường, nàng không hỏi nghi ngờ nhìn về phía lão nhân.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giải Minh Tuệ, lão nhân chi cười cười không nói gì, hai tay đánh vài pháp quyết về phía trước.
Không gian trong căn phòng đột nhiên thay đổi, trở nên vặn vẹo khác thường, rồi chỉ trong nháy mắt trong căn phòng liền xuất hiện một cái cửa gỗ cũ nát. Giải Minh Tuệ ánh mắt dò hỏi về phía lão nhân, lão nhân liền làm một tư thế thỉnh, sau đó tiến về phía cánh cửa trong căn phòng.
Giải Minh Tuệ thấy vậy liền đi theo, thì ra, sau cánh của gỗ đó là một hành lang tối đen, rộng một trượng, kéo dài xuống sâu trong lòng đất. Khi nàng sử dụng thần thức tiến vào thì ngay lập tức bị ngăn cản bởi cấm chế.
“Ta chỉ có trách nhiệm dẫn ngươi đến đây, còn lại phải dựa vào bản thân ngươi mà thôi.” Lão nhân lúc này mặt bình thản nói với Giải Minh Tuệ, sau đó lập tức ly khai khỏi căn phòng, trước khi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Nhất thời, trong phòng lúc này chỉ còn trơ trọi mỗi Giải Minh Tuệ bên trong. Sau khi Giải Minh Tuệ dò xét vài lần vẫn không tài nào biết được bên dưới là thứ gì, chỗ này bí ẩn tầng tầng lớp lớp, nếu không cẩn thận đánh mất cái mạng ở đây, nàng sẽ không có cơ hội sống lại lần nữa. Chần chừ một lúc, cuối cùng Giải Minh Tuệ cắn răng đi xuống. Trước khi tiến vào, Giải Minh Tuệ còn bố trí vài tầng quang tráo bao bọc toàn bộ cơ thể, hắc đao cũng không biết từ bao giờ xuất hiện trên tay, hồn lực tùy thời khu động rót vào hắc đao, sau đó mới chậm rãi từng bậc từng bậc bước xuống.
Khi cả người nàng hoàn toàn tiến vào thông đạo, cánh cửa gỗ sau lưng liền đóng rầm một cái. Lập tức thông đạo lâm vào tối đen, năm ngón tay để trước mặt cũng không thể nhìn thấy.
Giải Minh Tuệ lập tức dừng lại, trong lòng đề cao cảnh giác. Trải qua một khắc, cảm thấy không có chuyện gì dị thường sảy ra, Giải Minh Tuệ mới buông xuống tâm tình,tiếp tục đi xuống, nhưng hắc đao cùng mấy tầng quang tráo cũng không có thu hồi.
Càng lúc càng đi xuống, Giải Minh Tuệ liền cảm giác được có chút không thích hợp. Không khí xung quanh càng ngày càng trở nên âm u lạnh lẽo, bước chân Giải Minh Tuệ cũng cảm thấy dần trở nên nặng nề.
Hai canh giờ sau, sắc mặt Giải Minh Tuệ sau tấm áo chùng đã trở nên trắng bệch, cả người không thể nhúc nhích. Giải Minh Tuệ phát hiện ra, càng xuống sâu, mỗi một bậc thang đều giống như thái sơn áp đỉnh, thân thể nàng bị đè nặng. Càng về sau, mỗi lần xuống một bậc, nàng phải mất một thời gian dừng lại để nghỉ ngơi, sau đó mới có thể đi tiếp. Quang tráo cùng hắc kiếm đều đã được Giải Minh Tuệ thu lại để tránh hao phí hồn lực.
Trong lòng nàng cũng đã đoán ra được năm sáu phần, lại nghĩ đến lời lão nhân nói lúc trước, xem chừng đây chính là một phần khảo nghiệm, nếu nàng không qua được, chỉ sợ khó có thể vào Ám đường.
Dừng trước của hàng bán pháp khí có tên Liên kí, Giải Minh Tuệ có chút do dự một hồi, nhưng sau đó liền quyết tâm đi vào.
Vừa bước vào, đập vào mắt Giải Minh Tuệ là đống pháp khí hạ phẩm bày lộn xộn trên quầy, bụi bám dày đặc. Dùng thần thức đảo qua vài món, Giải Minh Tuệ liền lắc lắc đầu. Đây quả thực là pháp khí hạ phẩm không sai, nhưng chúng toàn là những thứ phế phẩm, có cũng như không, thảo nào sinh ý nơi này lại kém đến như vậy.
Liên kí này là của hàng nhỏ, liếc mắt một vòng liền nhìn thấy hết được toàn bộ cửa hàng, nhưng Giải Minh Tuệ cũng không dám kinh thị dùng thần thức đảo qua. Bởi cửa hành nhỏ như này chính là một chi nhánh nhỏ của Minh Sát, dùng thần thức điều tra chính là rất vô lễ, như đã nói, người của Minh Sát, tốt nhất không nên đắc tội.
Giải Minh Tuệ tiến về phía chỗ trưởng quầy. Người này là một lão già nhìn như tám chín mươi tuổi, theo lệ khí phát ra thực lực của lão nhân này cũng chỉ ở tầm Quỷ hồn trung giai, nhìn qua cũng biết được thọ mệnh của người này sắp hết, phỏng chừng không có khả năng tăng tiến thêm tu vi. Tuy nhiên không hiểu sao khi nhìn thấy lão nhân này, mặc dù nhìn qua chỉ thấy hắn đang nhắm mắt gật gà gật gù ngủ, gương mặt gì nua khắc khổ, nhưng nàng lại cảm thấy được vài tia nguy hiểm.
“Minh Minh Ám Ám, sát sát đường minh.” Giải Minh Tuệ mấp máy môi, sử dụng truyền âm nói ám hiệu với lão nhân nọ.
Truyền âm là một loại bí thuật đơn giản, chính là dùng hồn lực bao lấy lời mình nói, rồi truyền đến người cần nghe, bí mật lại tiện lợi.
Câu ám hiệu này chính là lấy từ trong kí ức của Trương Khải, là ám hiệu của Ám đường.
Để đảm bảo tính bảo mật, ám hiệu thường xuyên được thay đổi, thông thường nửa năm đổi một lần, chỉ có thành viên mới biết được câu ám hiệu thay đổi như thế nào. Nếu muốn gia nhập tổ chức, không chỉ cần tốn một phần lớn tiền tài mà còn phải được sự chấp thuận của thành viên mới có được thông tin về ám hiệu và chi nhánh. Khi gia nhập, bắt buộc phải giao một phần hồn mệnh cho tổ chức, như vậy vừa đảm bảo tính trung thành, lại không sợ có người của tổ chức khác cài vào phá rối.
Lão nhân nghe được truyền âm liền hé mắt, chỉ thấy một hắc y nhân dáng người thấp bé, thần thức liền buông ra tra xét. Thấy thực lực người này chỉ có ở mức quỷ hồn trung giai, hơn nữa lại không có lệnh bài, tám chín phần là đến để gia nhập tỏ chức, trong lòng liền có chút kinh thường. Tuy nhiên vẫn làm theo quy củ truyền âm đáp lại ám hiệu.
Giải Minh Tuệ trong lúc đợi lão nhân phản ứng liền cảm thấy cả người ớn lạnh, ánh mắt nàng có chút không thể tin nhìn lão nhân. Bề ngoài rõ ràng chỉ là một quỷ hồn trung giai như nàng, nhưng thần thức lão nhân này vừa thả ra cho thấy thực lực người này chắc chắn ở cấp bậc quỷ phó.
Đây cũng là do hồn thể Giải Minh Tuệ có chút đặc thù mới có thể cảm nhận được sự tra xét của lão nhân. Nếu là quỷ hồn cao giai cũng chưa chắc có thể phát hiện được. Xem ra Minh Sát này không đơn giản.
Vừa nghe được ám hiệu của lão nhân, Giải Minh Tuệ khẽ vui mừng, xem ra thời gian nàng đến vừa kịp thời, ám hiệu còn chưa có thay đổi. Bàn tay dưới tấm áo choàng búng hai tiếng đáp lại, tần suất dao động cùng khoảng thời gian cách nhau giữa hai tiếng đều đã có quy định chặt chẽ. Sau đó Giải Minh Tuệ cung kính hướng về phía lão nhân, nói:
“ Lão bản, ta muốn mua một pháp khí hạ phẩm, ngài có thể giúp ta lựa vài món không?”
Lần này Giải Minh Tuệ không hề dùng truyền âm mà cứ thế nói ra, giọng nói khàn khàn khô khốc giống như tiếng cào trên gỗ khiến cho lão nhân nhíu mày khó chịu, nhưng sau đó lập tức trở nên giật mình tỉnh dậy, giấu đi vẻ chán ghét giọng đó, tươi cười hướng về phía Giải Minh Tuệ nói:
“Thật ngại quá, làm cho khách nhân chờ lâu, tại hạ tuổi già sức yếu. Ở đây pháp khí đều không có đồ tốt, nếu ngài muôn mua thì mời đi theo ta vào trong. Xin mời!”
Nói xong, lão nhân rời khỏi quầy hàng, tay ra dấu xin mời, sau đó dẫn đường đi vào sâu bên trong.
Giải Minh Tuệ thầm cảm thấy buồn cười, cái gì mà tuổi già sức yếu chứ, lệ quỷ bình thường vô cung linh mẫn, chỉ cần động tĩnh trong phạm vi năm thước đều không lọt qua khỏi mắt, huống chi Quỷ Hồn trung giai.
Tu luyện lên Quỷ Hồn thì mỗi lệ quỷ đều sinh ra được thần thức. Thông thường cấp bậc quỷ hồn, thần thức có thể bao trùm trong phạm vi ba mươi thước. Trong phạm vi này cho dù là gió lay cỏ động cũng không thể thoát khỏi ý thức. Hơn nữa còn tùy vào độ cô đọng của linh hồn mà thần thức tăng lên hoặc giảm xuống, giống như Giải Minh Tuệ, trải qua một vài kiếp nạn, linh hồn của nàng được rèn luyện cực kì rắn chắc, cho nên mặc dù nàng chỉ có tu vi Quỷ Hồn cao giai nhưng thần thức đã vượt quá sáu mươi trượng, tương ứng với trung giai Quỷ Phó . Cũng vì thế mà nàng có thể dễ dàng đè ép lệ khí xuống thành trung giai quỷ hồn. Đây cũng là lợi thế do thể chất linh hồn đặc biệt của Giải Minh Tuệ.
Nhưng thể chất hồn thể của nàng cũng là do Giải Minh Tuệ phải trải qua vô số lần tra tấn mà vô ý có được, nàng cũng không tin lão nhân này lại có được thể chất này. Xem ra tổ chức này không đơn giản như Giải Minh Tuệ nghĩ.
Mặc dù trong đầu biết là như vậy nhưng Giải Minh Tuệ cũng không tỏ chút thái độ nào đi theo sau lão nhân kia.
Lão nhân dẫn nàng ra khu biệt viện phía sau, dường như không rộng lớn lắm nhưng bố trí đường đi rất phức tạp, đồng thời trên đường có bố trí một vài cấm chế, khiến cho thần thức trung giai Quỷ Phó của Giải Minh Tuệ cũng không thể tra xét lộ trình. Thủ đoạn này của Minh Sát qua thật khiến Giải Minh Tuệ trong lòng đề phòng thêm vài phần.
Một lúc sau, lão nhân dẫn nàng vào trong một căn phòng nhỏ. Vừa bước vào, Giải Minh Tuệ có chút nghi ngờ, bởi căn phòng này vốn dĩ chỉ có cái bàn cùng mấy cái ghế, ngoài ra không có thứ gì khác. Vì không để kinh động tới lão nhân bên cạnh, Giải Minh Tuệ chỉ phóng ra thần thức tương ứng với lực lực quỷ hồn trung giai, nhưng quét qua một lượt cũng không cảm thấy có gì dị thường, nàng không hỏi nghi ngờ nhìn về phía lão nhân.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giải Minh Tuệ, lão nhân chi cười cười không nói gì, hai tay đánh vài pháp quyết về phía trước.
Không gian trong căn phòng đột nhiên thay đổi, trở nên vặn vẹo khác thường, rồi chỉ trong nháy mắt trong căn phòng liền xuất hiện một cái cửa gỗ cũ nát. Giải Minh Tuệ ánh mắt dò hỏi về phía lão nhân, lão nhân liền làm một tư thế thỉnh, sau đó tiến về phía cánh cửa trong căn phòng.
Giải Minh Tuệ thấy vậy liền đi theo, thì ra, sau cánh của gỗ đó là một hành lang tối đen, rộng một trượng, kéo dài xuống sâu trong lòng đất. Khi nàng sử dụng thần thức tiến vào thì ngay lập tức bị ngăn cản bởi cấm chế.
“Ta chỉ có trách nhiệm dẫn ngươi đến đây, còn lại phải dựa vào bản thân ngươi mà thôi.” Lão nhân lúc này mặt bình thản nói với Giải Minh Tuệ, sau đó lập tức ly khai khỏi căn phòng, trước khi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Nhất thời, trong phòng lúc này chỉ còn trơ trọi mỗi Giải Minh Tuệ bên trong. Sau khi Giải Minh Tuệ dò xét vài lần vẫn không tài nào biết được bên dưới là thứ gì, chỗ này bí ẩn tầng tầng lớp lớp, nếu không cẩn thận đánh mất cái mạng ở đây, nàng sẽ không có cơ hội sống lại lần nữa. Chần chừ một lúc, cuối cùng Giải Minh Tuệ cắn răng đi xuống. Trước khi tiến vào, Giải Minh Tuệ còn bố trí vài tầng quang tráo bao bọc toàn bộ cơ thể, hắc đao cũng không biết từ bao giờ xuất hiện trên tay, hồn lực tùy thời khu động rót vào hắc đao, sau đó mới chậm rãi từng bậc từng bậc bước xuống.
Khi cả người nàng hoàn toàn tiến vào thông đạo, cánh cửa gỗ sau lưng liền đóng rầm một cái. Lập tức thông đạo lâm vào tối đen, năm ngón tay để trước mặt cũng không thể nhìn thấy.
Giải Minh Tuệ lập tức dừng lại, trong lòng đề cao cảnh giác. Trải qua một khắc, cảm thấy không có chuyện gì dị thường sảy ra, Giải Minh Tuệ mới buông xuống tâm tình,tiếp tục đi xuống, nhưng hắc đao cùng mấy tầng quang tráo cũng không có thu hồi.
Càng lúc càng đi xuống, Giải Minh Tuệ liền cảm giác được có chút không thích hợp. Không khí xung quanh càng ngày càng trở nên âm u lạnh lẽo, bước chân Giải Minh Tuệ cũng cảm thấy dần trở nên nặng nề.
Hai canh giờ sau, sắc mặt Giải Minh Tuệ sau tấm áo chùng đã trở nên trắng bệch, cả người không thể nhúc nhích. Giải Minh Tuệ phát hiện ra, càng xuống sâu, mỗi một bậc thang đều giống như thái sơn áp đỉnh, thân thể nàng bị đè nặng. Càng về sau, mỗi lần xuống một bậc, nàng phải mất một thời gian dừng lại để nghỉ ngơi, sau đó mới có thể đi tiếp. Quang tráo cùng hắc kiếm đều đã được Giải Minh Tuệ thu lại để tránh hao phí hồn lực.
Trong lòng nàng cũng đã đoán ra được năm sáu phần, lại nghĩ đến lời lão nhân nói lúc trước, xem chừng đây chính là một phần khảo nghiệm, nếu nàng không qua được, chỉ sợ khó có thể vào Ám đường.
Last edited: