-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 13: Túi Trữ Vật
Trong một khu rừng âm u.
Nơi này bạch vụ lan tràn, dày đặc, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy phạm vi hai ba thước xung quanh. Hơn nữa, cây cối nơi này vô cùng kỳ lạ, cả thân và lá đều nhuốm màu xám đen, mọc um tùm, nếu như để ý kỹ thì có thể thấy từ lá cây này tỏa ra từng tia bạch vụ nhỏ như sợi tơ, hòa vào với xung quanh.
Vù…
Một hôi ảnh từ trong làn bạch vụ lảo đảo chạy ra, dáng vẻ dường như sắp kiệt sức tới nơi, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, thậm chí còn tăng thêm cước bộ, cả người giống như làn gió bay vụt đi. Nhìn lại có thể thấy người này là một nam tử, thân hình cao lớn vạm vỡ, gương mặt để râu quai nón nhìn hung thần ác sát, tuyệt đối không phải là người tốt. Lúc này gương mặt hung thần đó lại tràn ngập sự sợ hãi, chỉ hận không mọc thêm vài cái chân nữa để chạy cho nhanh.
Đằng sau người nọ hơn hai mươi trượng, chớp nhoáng có thể thấy một bóng đen lúc ẩn lúc hiện ung dung bám theo. Bóng đen được trùm kín bởi một áo choàng màu đen, che khuất toàn bộ thân hình lẫn khuôn mặt, giống như u linh lướt trên mặt đất.
Hai người một đuổi một chạy trước sau lao vào sâu trong khu rừng. Ước chừng khoảng một canh giờ sau, nam nhân kia khi chạy đến một ngọn tiểu sơn thì hoàn toàn kiệt sức, biết mình không thể chạy tiếp, nam tử dứt khoát dừng lại, gương mặt hiện lên vẻ độc ác. Bàn tay khẽ đặt lên trên túi đen đeo bên hông, quang mang vừa lóe, một thanh đao đen nhánh tỏa ra hàn khí bức người xuất hiện trong lòng bàn tay hắn cả người làm một tư thế phòng bị nhìn về phía sau.
Bóng đen phía sau dường như cảm nhận thấy nam tử đã dừng lại, hơi khựng lại một chút liền vẫn tiếp tục ung dung tiến về phía nam tử kia, hé ra sau chiếc mũ chùm kín mặt kia là một cái cười lạnh.
“Ngươi ra đây, đừng tưởng lão tử sợ ngươi. Hôm nay lão tử liền chết cũng đấu với ngươi một trận…”
Nam tử hướng về phía bóng đen rống to, thanh đao trong tay ô ô rung động kịch liệt, từ thân đao, hắc khí lan tràn ra bên ngoài, thân ảnh nam nhân kia cũng bị hắc khí bao trùm, không thấy nhân ảnh.
Hắc y nhân phía sau vừa đuổi đến nơi, vừa trông thấy dị động lập tức cảnh giác, trước người lập tức hiện lên một đạo bạch quang. Đồng thời trong tay xuất ra một đạo ám kình phóng về đám hắc khí.
Tuy nhiên chỉ vài giây sau, sắc mặt hắc y nhân hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắc có thể cảm nhận rõ ràng ám kình khi tiến vào hắc khí liền bị hắc khí ăn mòn, giống như giọt nước rơi vào đại hải. Trong lòng vì vậy cũng càng thêm trầm xuống.
Không để cho hắc y nhân có thêm hành động khác, đám hắc khí lập tức trở nên cuồn cuộn, một đạo đao mang dài hơn mười trượng từ trong hắc khí bay ra, khí thế bàng bạc không gì đỡ nổi chém xuống hắc y nhân.
Vốn hắc y nhân vừa nhìn thấy đao mang liền động thân muốn tránh, không ngờ chưa kịp tránh thì trước mặt tối sầm, đao mang nháy mắt đã xuất hiện ở trên đầu. Hắc y nhân cả kinh, lập tức bên ngoài có thêm vài tầng bạch tráo chắn trước người, đồng thời thân hình như lưu tinh bắn ngược về phía sau.
Đao mang bổ xuống, từng tầng quang tráo giống như giấy mỏng chớp mắt liền rách. Một đao mang theo hắc khí tà ác chém xuống người hắc y nhân.
Hắc y nhân chỉ kịp nghiêng người, lấy vai hứng trọn nhát chém vừa rồi. Lập tức cả người hắn bị đẩy về phía đằng sau, đập vào vô số cây cổ thụ. Đến khi hắc y nhân bị đẩy bay khoảng ba mươi trượng mưới có thể dừng lại, nửa người chìm hẳn xuống dưới mặt đất, không rõ sống chết.
Một đao này vừa ra, hắc khí xung quanh lập tức tán loạn rồi tiêu thất, lộ ra thân hình nam tử râu quai nón bên trong. Để ra một chiêu này hắn đã phải dùng tất cả các khí lực còn sót lại ở trong người, hiện tại vô cùng suy yếu, chỉ có thể chống thanh đao xuống đất chống đỡ thân thể, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắc y nhân đầy chờ mong.
Sau nửa ngày không thấy hắc y nhân có động tĩnh gì, hắn mặc kệ mệt mỏi tiến đến chỗ hắc y nhân, phát hiện không còn khí tức, lập tức trở nên vui mừng.
“Con mẹ nó, ngươi tưởng ngươi đuổi đánh ta suốt mấy ngày mà là giỏi hả. Cuối cùng không phải chết dưới đao của lão tử hay sao? Hừ, tốt nhất ngươi mong là trên người mình có đồ tốt, bằng không lão tử sưu hồn luyện phách ngươi.” Vừa nói, nam tử râu quai nón nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, chân đồng thời đá vào hắc y nhân mấy cái. Sau khi mắng vài câu mới cúi người lục lọi người hắc y nhân.
Tuy nhiên, khi tay vừa định tiến về phía ngực hắc ý nhân, từ trong ngực hắn bắn ra một tia thanh quang. Trong nháy mắt thanh quang chợt lóe, nam tử râu quai nón đang định làm ra động tác tránh né, chỉ thấy trong đầu khẽ nhói lên một cái, đôi mắt to như chuông đồng trợn trừng, khí tức lập tức tắt ngúm.
Sau khi nam tử râu quai nón chết, thanh quang từ trong đầu hắn bay ra, tiến vào trong người hắc y nhân. Lúc này, hắc y nhân mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn tên râu quai nón chết ở bên cạnh, bàn tay không khách khí đặt lên trên đầu hắn. Xác của tên râu quai nón vốn xám nghoét đột nhiên co giật lên vài cái, sau đó cả người hóa thành làn khí xám tiến vào trong cơ thể hắc nhân.
Một màn này diễn ra vô cùng quỷ dị. Khi hôi khí hoàn toàn tiến nhập vào trong người hắc y nhân, hắn khẽ thở ra một hơi, cả người lảo đảo đứng dậy,lẳng lặng thu lấy chiếc túi đen của người nọ cùng hắc đao rơi trên mặt đất, lập tức nhoáng lên một cái, biến mất không chút tung tích.
Nửa khắc sau, nơi diễn ra chiến đấu giữa hắc y nhân với nam tử râu quai nón liền hiện ra một bóng người, hắn xem xét xung quanh một hồi, thấy không có dấu vết gì để lại liền khẽ hừ một tiếng, hóa thành độn quang biến mất. Một lúc sau lần lượt có vài người bay đến, cũng giống người vừa rồi, sau khi xem xét không còn gì nữa thì bay mất.
Tại một ngọn núi vô danh nhỏ, đất đai cằn cỗi, dường như ít người lai vãng, một bóng đen như u linh hiện ra, thì ra là hắc y nhân vừa rồi. Sau khi kiểm tra thấy trong phạm vi trăm dặm quanh đó không có bóng người, hắn mới an tâm tiến vào một sơn động vô cùng bí mật trong ngọn núi vô danh nọ.
Sơn động sâu hơn mười trượng, bóng đen tiến về phía cuối sơn động, khẽ lách mình một cái liền biến mất. Thì ra ở cuối sơn động có một khe nứt nhỏ, bóng đen có dáng người nhỏ bé mới có thể dễ dàng chui vào, nếu là người thường thậm chí còn chưa chắc đã nhìn thấykhe nứt đó huống chi đi vào trong. Bên trong khe nứt lại là một không gian nhỏ khác, rộng chừng mười mét, bố trí vô cùng đơn giản, cái gì cũng không có, chỉ có mỗi một cái bồ đoàn nhỏ làm bằng cỏ đặt ở giữa. Bóng đen ngón tay búng về phía khe nứt, miệng khe liền chớp nhoáng lên một cái rồi trở về trạng thái như bình thường. Không dừng tay, hắc y nhân đánh vài pháp quyết đánh về phía miệng khe, sau đó liền thả một đạo thanh quang ra bên ngoài. Làm xong tất cả mới ngồi xuống bồ đoàn, ngũ tâm hướng thiên, hai tay đặt ở phúc điền, nhắm mắt đả tọa.
Đoàn thanh quang lẳng lặng đứng ở trước mặt hắc y nhân bảo hộ. Hắc y nhân ngồi xuống lần này liền là một tháng.
Một tháng sau, sơn động như cũ vẫn không có gì thay đổi. Hắc y nhân ngồi trên bồ đoàn đột nhiên mở mắt, phum ra một ngụm trọc khí. Trong ngụm trọc khí bằng mắt thường có thể nhìn thấy vài tia hắc khí ngọ nguậy giống như rắn, sau khi ra khỏi cơ thể hắc y nhân liền tan biến.
Nhớ lại một màn chiến đấu tuy ngắn ngủi nhưng đầy hung hiểm tháng trước, hắc y nhân không khỏi cảm thấy lạnh người. Xem ra lần này thực sự quá nguy hiểm, lấy thân mình đỡ một đao đầy hắc khí kia không chỉ là hắn bị thương nặng, suýt mất nửa cái mạng, hắc khí kia ở trong người hắn suýt nữa thì tàn phá hồn phách, hắn phải mất thời gian một tháng mới có thể khu trừ được hắc khí kia ra khỏi cơ thể, nếu chữa thương chậm một chút nữa thì hắn hồn phi phách tán rồi. Nghĩ đến đây thôi hắc y nhân không khỏi rùng mình.
Ánh mắt hắc y nhân lúc này liếc sang bên cạnh, thấy thanh quang vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh thủ hộ, không chút nơi lỏng, tâm tình lúc này mới buông xuống. Lại nhìn mặt đất trước mặt, một thanh hắc đao cùng chiếc túi màu nâu, đây là chiến lợi phẩm của hắn sau khi giết tên râu quai nón kia.
Khoan cầm chiếc túi kia, hắc y nhân nâng thanh đao lên quan sát. Thanh đao là từ hắc thiết, bên trên còn mang theo mùi vị huyết tinh cùng sát khí nồng đậm. Khẽ rót vào hắc đao vài tia hồn lực, thanh đao lập tứng ông lên một tiếng, hắc khí từ thanh đao lập tức tràn ra bên ngoài. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, hắc y nhân liền dừng lại, cắt đứt luồng hồn lực vừa rồi, hắc khí vì thế cũng thu lại vào trong thân đao.
Gương mặt hắc y nhân bị giấu ở trong áo choàng đen khiến cho không ai nhìn thấy được diện mạo, nhưng nghe được tiếng hắn thở hổn hển vài tiếng, có thể thấy được hắc y nhân đang không được tốt lắm.
Sau khi ổn định hơi thở, hắc y nhân kinh sợ nhìn thanh hắc đao. Vừa rồi khi hắn rót hồn lực vào bên trong, thanh hắc đao này giống như bọt biển nhanh chóng hút sạch một nửa hồn lực của hắn, nếu không nhanh chóng dừng lại, thanh đao này có khi hút sạch toàn bộ hồn lực hắn vất vả tu luyện được bấy lâu nay, mà kết quả là thanh đao mới chỉ có một ít uy lực như vậy, ngẫm lại uy thế lúc thanh đao được tên râu quai nón kia sử dụng, không khỏi cảm may mắn.
Một đao như vậy hắn liền mất nửa cái mạng, nếu tên kia lại bồi thêm một đao nữa, hắn không phải chết chắc rồi hay sao.
Thực tế tên râu quai nón kia đi đến đường cùng rồi mới bất đắc dĩ lôi thanh đao này ra. Hắn phải dùng bí pháp kích phát tiềm lực mới có thể tạo một đao như vậy, nhưng sau đó cả người cũng trở nên vô cùng suy yếu. Cho nên đao này hắn chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng lần thứ hai.
Đặt thanh hắc đao xuống, ánh mắt lại đặt lên chiếc túi nâu có chút cũ kĩ để bên cạnh, hai mắt hắc y nhân liền tỏa sáng. Chiếc túi này mặc dù nhìn qua có vẻ rách nát cũ kĩ nhưng cầm lên lại thấy vô cùng mềm mại, hơn nữa thứ này lại không có miệng túi, khiến người ta không rõ nam tử kia vừa rồi lất thanh đao từ trong túi này ra kiểu gì.
Tuy nhiên hắc y nhân này nhìn thấy chiếc túi này lại thấy cực kỳ vui vẻ,bởi hắn biết rõ thứ này gọi là gì. Đây gọi là túi trữ vật, được chế tạo từ loại vật liệu không gian cực kì hiếm có, . Túi trữ vật mặc dù nhìn chỉ nhỏ bằng hai lòng bàn tay người trưởng thành, nhưng bên trong lại là một không gian rộng, có thể chứa rất nhiều đồ bên trong. Cũng còn tùy loại chất lượng khác nhau mà không gian bên trong khác nhau, giống như chiếc túi này thì là loại kém nhất,không gian bên trong chỉ có năm thước vuông, nhưng dù sao cũng để được khá nhiều đồ.
Đoàn thanh quang ở bên cạnh hắc y nhân lúc này mới khẽ lay động, nháy mắt biến thành một nam nhân chừng ba mươi tuổi, một thân mặc thanh bào, gương mặt tuấn tú, ôn nhuận, nho nhã như thư sinh. Chỉ là nam nhân này cả người trong suốt, có thể nhìn xuyên qua hắn thấy vật thể đằng sau. Nam nhân hướng về phía bóng đen, nhìn về phía túi trữ vật vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lo lắng, nói:
“Chúc mừng chủ nhân, túi trữ vật ở đây rất ít người có, ngay cả ta trước kia cũng chỉ nghe nói đến túi trữ vật, cũng chưa từng nhìn thấy. Có thứ này, chủ nhân dùng thuận tiện vô cùng. Nhưng là, tên kia không chỉ có túi trữ vật, lại có hắc đao quỷ dị khó dường, thân phận người này ắt không đơn giản. Chủ nhân cần cẩn thận.”
Hắc y nhân nghe vậy liền hơi trầm tư, sau đó gật gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi túi trữ vật, nói:
“Điều này ta biết, chỉ cần ta không lộ ra ngoài thì ai biết được ta có túi trữ vật. Còn tên kia…thân phận quả thận không sai, chú ý một chút là được.Được rồi, Vương Phúc, ngươi nói xem, thứ này dùng như thế nào?” Túi trữ vật hắn cũng là chỉ nghe nói, cũng chưa được sử dụng bao giờ, cho nên mới hỏi nam nhân kia.
Bóng đen đã không mở miệng thì thôi, khi vừa mở miệng, thanh âm giống như quỷ khóc thần sầu, khàn đặc, khô ráp, như tiếng móng vuốt cào trên cửa kính, cực kỳ chói tai cùng khó nghe. Vừa nghe liền làm cho người ta sợ hãi. Lúc này, rốt cuộc thân phận một người một hồn lộ ra, chính là Giải Minh Tuệ cùng với Vương Phúc.
Vương Phúc mặc dù nghe thanh âm này đã quen nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi cảm thán, giọng nói này quả thực ngay cả Lệ Quỷ có khi cũng sợ hãi. Tuy nhiên hắn vẫn cung kính đáp:
“Túi trữ vật bình thường đều có lưu lại thần thức, tuy nhiên chủ nhân đã cắn nuốt tên kia, như vậy thần thức cũng biến mất, chủ nhân chỉ cần đưa thần thức của mình vào trong là có thể nhìn thấy đồ vật bên trong. Lúc lấy đồ chỉ cần đưa hồn lực vào trong, nghĩ đến thứ mình cần liền có thể lấy ra, lúc cất cũng như vậy. Tuy nhiên chủ nhân cũng cần lưu lại thần thức của ngài lại, như vậy chiếc túi này chỉ có thể của một mình ngài dùng đuợc, người khác trừ khi giết ngài, hoặc có thần thức mạnh hơn ngài, nếu không không thể sử dụng nó.”
Giải Minh Tuệ liền làm theo lời của Vương Phúc, đưa thần thức của mình tiến vào túi trữ vật. Quả nhiên nàng có thể nhìn đến không gian bên trong, rộng chừng năm thước vuông, thần thức khẽ đảo qua một lượt, mọi đồ vật bên trong đều hiện rõ trong đầu nàng.
Ở trong túi trữ vật, dễ gây chú ý nhất là năm viên đá đen như mực, lại bóng loáng như phỉ thúy, hình dạng bất đồng. Từ năm viên đá này nàng cảm nhận được một luồng âm khí không hề nhỏ. Lập tức hắn liền lấy năm viên hắc thạch ra, hỏi Vương Phúc:
“Thứ này là gì? Ta cảm nhận được bên trong dường như có chứa âm khí.”
Vương Phúc vốn nhìn thấy túi trữ vật đã rất kinh ngạc rồi, nhưng khi nhìn thấy năm viên đá này, lập tức há to miệng, vội vàng lao tới, cầm viên hắc thạch mà săm soi, vừa nhìn vừa mở miệng than:
“Không sai, thứ này quả thực là đồ tốt. Không nghĩ tới ở Quỷ Giới lại có hồn thạch, chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, đây chỉ là hồn thạch hạ phẩm...”
“Hồn thạch là cái gì?” Trong lúc Vương Phúc đang ngắm nghía quan sát hồn thạch, giọng nói khô ráp từ bên cạnh vang lên, khiến cho hắn giật mình hoảng sợ.
“A…hồn thạch là đá có chứa âm khí, giống như cái này, tùy vào lượng âm khí bên trong mà phân chia thành bốn cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Hồn thạch trung phẩm bằng một trăm hồn thạch hạ phẩm, thượng phẩm bằng một nghìn viên hồn thạch trung phẩm, tuyệt phẩm bằng một vạn viên thượng phẩm. Cho dù theo lý thuyết là như vậy, nhưng thượng phẩm và tuyệt phẩm sớm đã vốn tuyệt tích tại Mộ địa, cho nên hai loại này chính là ngàn vàng khó cầu, không thể tính toán. Nhưng hồn thạch hạ phẩm ở đây cũng rất ít, ngài có thể hấp thu âm khí bên trong tăng thực lực, không cần phải cắn nuốt lệ quỷ hay quỷ hồn nữa, lại an toàn hơn nhiều. Mà hồn thạch thứ này Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn đều có thể hấp thu được. Trong chiến đấu hồn thạch cũng có tác dụng lớn, trong lúc ngài với đối thủ thực lực ngang bằng nhau, thử nghĩ xem lúc cả hai đều tiêu hao hết âm khí hay lệ khí, trong tay ngài có một viên hồn thạch hạ hoặc trung phẩm, lập tức nhanh chóng hồi phục một phần lực lượng, phần thắng lúc đó đương nhiên thuộc về ngài.” Vương Phúc biết mình vừa rồi đã thất thố liền cười gượng vài tiếng, trả lại hồn thạch cho Giải Minh Tuệ, sau đó giải thích một lượt.
Ở nơi Mộ địa này, thực chất âm khí và lệ khí mà Vương Phúc nói tới ở đây đều là một, chỉ có điều lệ khí chính là âm khí xen lẫn với oán khí, Quỷ Hồn hấp thu lệ khí này ở một mức nào đó oan khí sẽ xâm nhập vào thần chí, dẫn đến điên cuồng, hồn phách bạo tạc mà chết. Còn Lệ Quỷ bản thân sinh từ oán khí, vì vậy hấp thu lệ khí không một chút ảnh hưởng, thậm chí còn mang lại lợi ích tốt hơn so với âm khí. Mặc dù nói vậy nhưng Lệ Quỷ hấp thu âm khí vẫn hoàn toàn có thể. Bên trong hồn thạch này chứa một lượng âm khí rất tinh thuần, cho dù là Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn đều có thể hấp thu được.
Mà trong chiến đấu, như Vương Phúc nói vậy thì có tác dụng rất lớn. Trong trường hợp hai bên thực lực tương đương, so đấu với nhau chính là xem bên nào tiêu hao nhanh hơn. Có hồn thạch trong tay, ngươi liền có thể nhanh chóng hồi phục lại một phần lực lượng, như vậy ngươi không phải thắng chắc rồi sao.
Lại nói khi nhìn đến hồn thạch, Vương Phúc lại trở nên thất thố như vậy, cũng đều có nguyên nhân cả. Thứ nhất, là bởi vì hồn thạch rất khó kiếm, âm khí tích tụ được trong viên đá này cũng không phải ngày một ngày hai mới được. Vì thế, hồn thạch chỉ có ở nơi âm khí sung túc mới có. Mà khai thác hồn thạch cũng rất khó, nếu không cẩn thận sẽ làm cho âm khí trong hồn thạch tiêu tán hết, như vậy hồn thạch biến thành đồ phế phẩm. Ngay cả Vương Phúc, lúc trước cũng chỉ có thể nghe nói tới thông tin này từ bên ngoài, chứ cũng chưa từng sở hữu một viên hồn thạch nào. Cũng không thể trách được hắn, thực lực của hắn ở trong này quá thấp, muốn có cũng không có khả năng.Vì thế đối với việc hắc y nhân chỉ một úc có liền năm viên, hắn cũng thấy đỏ mắt, quả thật giết người cướp của chính là cách làm giàu nhanh nhất.
Vấn đề thứ hai, là bởi vì hiện tại hai người đang ở trong Quỷ Giới, địa phận của lệ quỷ. Cũng như đã nói, lệ quỷ sinh ra từ lệ khí, vì thế Quỷ Giới này chứa hầu hết là lệ khí, vì vậy hồn thạch ở đây có thể nói là rất quý. Với một tên thực lực kém cỏi như vậy là có liền lúc năm viên, cho dù là hạ phẩm, cũng khiến người khác cảm thấy quái dị. Cái này cũng phải nói đến tên kia, hắn tân tân khổ khổ, kể cả đánh cướp hay là cơ duyên, hắn mất mấy trăm năm mới tích góp được năm viên, vậy mà toàn bộ rơi vào trong hay hắc y nhân, quả thực hắc y nhân lần này lời lớn.
“ Hồn thạch hạ phẩm âm khí đã lớn như vậy, vậy trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm còn lớn như thế nào nữa đây. Một viên thượng phẩm thậm chí có thể giúp ta đột phá vài giai a.”- Giải Minh Tuệ cũng không để ý đến sự thất thố của hắn, vừa nghe Vương Phúc giảng giải vừa nhìn viên đá với ánh mắt bất khả tư nghị.
“Cái này…theo lý thuyết là đúng như vậy, nhưng thượng phẩm có lượng âm khí kinh người, rất dễ phát hiện, cho nên đã sớm bị người khác thu lấy, đến nay đã không còn. Hơn nữa nếu có, ngài cũng không thể hấp thu, thực lực của ngài hiện tại không thể chức đựng được lượng âm khí lớn như vậy.”
Còn một điều mà Vương Phúc cũng chưa nói, đó là số lượng khai thác hồn thạch vốn rất nhỏ bé, số người ở đây lên tới triệu ức người, cho dù có chia đều cũng chỉ có thể đáp ứng được một nửa. Như vậy có thể nói, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng cũng là thứ vạn người muốn cầu, không phải người nào cũng có thể có.
‘’Ra vậy.” Giải Minh Tuệ khẽ ồ lên một tiếng, trong lòng lại trở nên âm trầm.
Nếu nói hồn thạch có giá trị như vậy, vậy thì thân phận của tên hắn vừa giết kia quả không đơn giản.
Dù sao thời gian Giải Minh Tuệ ở nơi này vẫn quá ngắn, tạm thời vẫn không thể nghĩ ra được cái gì nên liền mặc kệ, thận trọng đặt năm viên hồn thạch hạ phẩm vào trong túi trữ vật.
Bên trong túi trữ vật ngoài năm viên hồn thạch đó ra còn có mấy cái hộp gỗ bạch ngọc trắng muốt, bên trên được dán bởi tấm phù màu vàng có linh quang chớp động. Hắc y nhân dùng âm khí bao trùm một tầng mỏng lên bàn tay, sau đó giật tấm phù xuống.
Thì ra bên trong hộp ngọc là một loại dị thảo, thân dài, lá sắc nhỏ như đao, bên trên có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, ướt át vô cùng yêu diễm. Giải Minh Tuệ bất động thanh sắc nhìn dị thảo, mặc không chút hứng thú nhưng cũng nhanh chóng đóng lại, cẩn thận dán tấm phù lên. Mở mấy hộp ngọc tiếp theo, bên trong cũng tương tự là một số loại dị thảo khác nhau. Tuy rằng Giải Minh Tuệ không hứng thú với đống cây cỏ nhỏ này lắm nhưng thấy chủ nhân của nó bảo quản cùng cất giấu cẩn thận, cũng biết là đồ tốt, cho nên nàng vẫn cẩn thận cất ở đó. Phía sau mấy hộp ngọc là ba bình bích ngọc nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Giải Minh Tuệ.
Bình ngọc chỉ cao ba tấc, lớn bằng hai ngón tay của người trưởng thành, bên ngoài có dán giấy phân biệt từng lọ với nhau. Thanh Tâm Đan, có tác dụng thanh tâm, ngưng thần tĩnh khí. Hỏa Liệt Đan, có tác dụng chữa thương, tuy nhiên chỉ có tác dụng với vết thương ngoài da. Hàn Băng Đan, tác dụng như Thanh Tâm Đan nhưng là loại cao cấp hơn, giúp hồn phách không bị rơi vào tâm ma, oán khí cắn nuốt, đồng thời giúp ngưng đọng hồn phách.
Vừa nhìn tác dụng của ba bình đan dược, Giải Minh Tuệ không kìm chế được mà há hốc mồm. Mấy thứ này...tên kia rốt cuộc làm sao mà có? Phải nói ở nơi Mộ địa này toàn bộ là hồn phách, tác dụng của Thanh Tâm Đan và Hàn Băng Đan đối với hồn phách cực kỳ hữu dụng.
Giải Minh Tuệ ngẩng đầu lên trời cười ha hả, lần này nàng kiếm được lời lớn, giết được tên kia cũng thật không sai đi.
Nơi này bạch vụ lan tràn, dày đặc, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy phạm vi hai ba thước xung quanh. Hơn nữa, cây cối nơi này vô cùng kỳ lạ, cả thân và lá đều nhuốm màu xám đen, mọc um tùm, nếu như để ý kỹ thì có thể thấy từ lá cây này tỏa ra từng tia bạch vụ nhỏ như sợi tơ, hòa vào với xung quanh.
Vù…
Một hôi ảnh từ trong làn bạch vụ lảo đảo chạy ra, dáng vẻ dường như sắp kiệt sức tới nơi, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, thậm chí còn tăng thêm cước bộ, cả người giống như làn gió bay vụt đi. Nhìn lại có thể thấy người này là một nam tử, thân hình cao lớn vạm vỡ, gương mặt để râu quai nón nhìn hung thần ác sát, tuyệt đối không phải là người tốt. Lúc này gương mặt hung thần đó lại tràn ngập sự sợ hãi, chỉ hận không mọc thêm vài cái chân nữa để chạy cho nhanh.
Đằng sau người nọ hơn hai mươi trượng, chớp nhoáng có thể thấy một bóng đen lúc ẩn lúc hiện ung dung bám theo. Bóng đen được trùm kín bởi một áo choàng màu đen, che khuất toàn bộ thân hình lẫn khuôn mặt, giống như u linh lướt trên mặt đất.
Hai người một đuổi một chạy trước sau lao vào sâu trong khu rừng. Ước chừng khoảng một canh giờ sau, nam nhân kia khi chạy đến một ngọn tiểu sơn thì hoàn toàn kiệt sức, biết mình không thể chạy tiếp, nam tử dứt khoát dừng lại, gương mặt hiện lên vẻ độc ác. Bàn tay khẽ đặt lên trên túi đen đeo bên hông, quang mang vừa lóe, một thanh đao đen nhánh tỏa ra hàn khí bức người xuất hiện trong lòng bàn tay hắn cả người làm một tư thế phòng bị nhìn về phía sau.
Bóng đen phía sau dường như cảm nhận thấy nam tử đã dừng lại, hơi khựng lại một chút liền vẫn tiếp tục ung dung tiến về phía nam tử kia, hé ra sau chiếc mũ chùm kín mặt kia là một cái cười lạnh.
“Ngươi ra đây, đừng tưởng lão tử sợ ngươi. Hôm nay lão tử liền chết cũng đấu với ngươi một trận…”
Nam tử hướng về phía bóng đen rống to, thanh đao trong tay ô ô rung động kịch liệt, từ thân đao, hắc khí lan tràn ra bên ngoài, thân ảnh nam nhân kia cũng bị hắc khí bao trùm, không thấy nhân ảnh.
Hắc y nhân phía sau vừa đuổi đến nơi, vừa trông thấy dị động lập tức cảnh giác, trước người lập tức hiện lên một đạo bạch quang. Đồng thời trong tay xuất ra một đạo ám kình phóng về đám hắc khí.
Tuy nhiên chỉ vài giây sau, sắc mặt hắc y nhân hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắc có thể cảm nhận rõ ràng ám kình khi tiến vào hắc khí liền bị hắc khí ăn mòn, giống như giọt nước rơi vào đại hải. Trong lòng vì vậy cũng càng thêm trầm xuống.
Không để cho hắc y nhân có thêm hành động khác, đám hắc khí lập tức trở nên cuồn cuộn, một đạo đao mang dài hơn mười trượng từ trong hắc khí bay ra, khí thế bàng bạc không gì đỡ nổi chém xuống hắc y nhân.
Vốn hắc y nhân vừa nhìn thấy đao mang liền động thân muốn tránh, không ngờ chưa kịp tránh thì trước mặt tối sầm, đao mang nháy mắt đã xuất hiện ở trên đầu. Hắc y nhân cả kinh, lập tức bên ngoài có thêm vài tầng bạch tráo chắn trước người, đồng thời thân hình như lưu tinh bắn ngược về phía sau.
Đao mang bổ xuống, từng tầng quang tráo giống như giấy mỏng chớp mắt liền rách. Một đao mang theo hắc khí tà ác chém xuống người hắc y nhân.
Hắc y nhân chỉ kịp nghiêng người, lấy vai hứng trọn nhát chém vừa rồi. Lập tức cả người hắn bị đẩy về phía đằng sau, đập vào vô số cây cổ thụ. Đến khi hắc y nhân bị đẩy bay khoảng ba mươi trượng mưới có thể dừng lại, nửa người chìm hẳn xuống dưới mặt đất, không rõ sống chết.
Một đao này vừa ra, hắc khí xung quanh lập tức tán loạn rồi tiêu thất, lộ ra thân hình nam tử râu quai nón bên trong. Để ra một chiêu này hắn đã phải dùng tất cả các khí lực còn sót lại ở trong người, hiện tại vô cùng suy yếu, chỉ có thể chống thanh đao xuống đất chống đỡ thân thể, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắc y nhân đầy chờ mong.
Sau nửa ngày không thấy hắc y nhân có động tĩnh gì, hắn mặc kệ mệt mỏi tiến đến chỗ hắc y nhân, phát hiện không còn khí tức, lập tức trở nên vui mừng.
“Con mẹ nó, ngươi tưởng ngươi đuổi đánh ta suốt mấy ngày mà là giỏi hả. Cuối cùng không phải chết dưới đao của lão tử hay sao? Hừ, tốt nhất ngươi mong là trên người mình có đồ tốt, bằng không lão tử sưu hồn luyện phách ngươi.” Vừa nói, nam tử râu quai nón nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, chân đồng thời đá vào hắc y nhân mấy cái. Sau khi mắng vài câu mới cúi người lục lọi người hắc y nhân.
Tuy nhiên, khi tay vừa định tiến về phía ngực hắc ý nhân, từ trong ngực hắn bắn ra một tia thanh quang. Trong nháy mắt thanh quang chợt lóe, nam tử râu quai nón đang định làm ra động tác tránh né, chỉ thấy trong đầu khẽ nhói lên một cái, đôi mắt to như chuông đồng trợn trừng, khí tức lập tức tắt ngúm.
Sau khi nam tử râu quai nón chết, thanh quang từ trong đầu hắn bay ra, tiến vào trong người hắc y nhân. Lúc này, hắc y nhân mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn tên râu quai nón chết ở bên cạnh, bàn tay không khách khí đặt lên trên đầu hắn. Xác của tên râu quai nón vốn xám nghoét đột nhiên co giật lên vài cái, sau đó cả người hóa thành làn khí xám tiến vào trong cơ thể hắc nhân.
Một màn này diễn ra vô cùng quỷ dị. Khi hôi khí hoàn toàn tiến nhập vào trong người hắc y nhân, hắn khẽ thở ra một hơi, cả người lảo đảo đứng dậy,lẳng lặng thu lấy chiếc túi đen của người nọ cùng hắc đao rơi trên mặt đất, lập tức nhoáng lên một cái, biến mất không chút tung tích.
Nửa khắc sau, nơi diễn ra chiến đấu giữa hắc y nhân với nam tử râu quai nón liền hiện ra một bóng người, hắn xem xét xung quanh một hồi, thấy không có dấu vết gì để lại liền khẽ hừ một tiếng, hóa thành độn quang biến mất. Một lúc sau lần lượt có vài người bay đến, cũng giống người vừa rồi, sau khi xem xét không còn gì nữa thì bay mất.
Tại một ngọn núi vô danh nhỏ, đất đai cằn cỗi, dường như ít người lai vãng, một bóng đen như u linh hiện ra, thì ra là hắc y nhân vừa rồi. Sau khi kiểm tra thấy trong phạm vi trăm dặm quanh đó không có bóng người, hắn mới an tâm tiến vào một sơn động vô cùng bí mật trong ngọn núi vô danh nọ.
Sơn động sâu hơn mười trượng, bóng đen tiến về phía cuối sơn động, khẽ lách mình một cái liền biến mất. Thì ra ở cuối sơn động có một khe nứt nhỏ, bóng đen có dáng người nhỏ bé mới có thể dễ dàng chui vào, nếu là người thường thậm chí còn chưa chắc đã nhìn thấykhe nứt đó huống chi đi vào trong. Bên trong khe nứt lại là một không gian nhỏ khác, rộng chừng mười mét, bố trí vô cùng đơn giản, cái gì cũng không có, chỉ có mỗi một cái bồ đoàn nhỏ làm bằng cỏ đặt ở giữa. Bóng đen ngón tay búng về phía khe nứt, miệng khe liền chớp nhoáng lên một cái rồi trở về trạng thái như bình thường. Không dừng tay, hắc y nhân đánh vài pháp quyết đánh về phía miệng khe, sau đó liền thả một đạo thanh quang ra bên ngoài. Làm xong tất cả mới ngồi xuống bồ đoàn, ngũ tâm hướng thiên, hai tay đặt ở phúc điền, nhắm mắt đả tọa.
Đoàn thanh quang lẳng lặng đứng ở trước mặt hắc y nhân bảo hộ. Hắc y nhân ngồi xuống lần này liền là một tháng.
Một tháng sau, sơn động như cũ vẫn không có gì thay đổi. Hắc y nhân ngồi trên bồ đoàn đột nhiên mở mắt, phum ra một ngụm trọc khí. Trong ngụm trọc khí bằng mắt thường có thể nhìn thấy vài tia hắc khí ngọ nguậy giống như rắn, sau khi ra khỏi cơ thể hắc y nhân liền tan biến.
Nhớ lại một màn chiến đấu tuy ngắn ngủi nhưng đầy hung hiểm tháng trước, hắc y nhân không khỏi cảm thấy lạnh người. Xem ra lần này thực sự quá nguy hiểm, lấy thân mình đỡ một đao đầy hắc khí kia không chỉ là hắn bị thương nặng, suýt mất nửa cái mạng, hắc khí kia ở trong người hắn suýt nữa thì tàn phá hồn phách, hắn phải mất thời gian một tháng mới có thể khu trừ được hắc khí kia ra khỏi cơ thể, nếu chữa thương chậm một chút nữa thì hắn hồn phi phách tán rồi. Nghĩ đến đây thôi hắc y nhân không khỏi rùng mình.
Ánh mắt hắc y nhân lúc này liếc sang bên cạnh, thấy thanh quang vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh thủ hộ, không chút nơi lỏng, tâm tình lúc này mới buông xuống. Lại nhìn mặt đất trước mặt, một thanh hắc đao cùng chiếc túi màu nâu, đây là chiến lợi phẩm của hắn sau khi giết tên râu quai nón kia.
Khoan cầm chiếc túi kia, hắc y nhân nâng thanh đao lên quan sát. Thanh đao là từ hắc thiết, bên trên còn mang theo mùi vị huyết tinh cùng sát khí nồng đậm. Khẽ rót vào hắc đao vài tia hồn lực, thanh đao lập tứng ông lên một tiếng, hắc khí từ thanh đao lập tức tràn ra bên ngoài. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, hắc y nhân liền dừng lại, cắt đứt luồng hồn lực vừa rồi, hắc khí vì thế cũng thu lại vào trong thân đao.
Gương mặt hắc y nhân bị giấu ở trong áo choàng đen khiến cho không ai nhìn thấy được diện mạo, nhưng nghe được tiếng hắn thở hổn hển vài tiếng, có thể thấy được hắc y nhân đang không được tốt lắm.
Sau khi ổn định hơi thở, hắc y nhân kinh sợ nhìn thanh hắc đao. Vừa rồi khi hắn rót hồn lực vào bên trong, thanh hắc đao này giống như bọt biển nhanh chóng hút sạch một nửa hồn lực của hắn, nếu không nhanh chóng dừng lại, thanh đao này có khi hút sạch toàn bộ hồn lực hắn vất vả tu luyện được bấy lâu nay, mà kết quả là thanh đao mới chỉ có một ít uy lực như vậy, ngẫm lại uy thế lúc thanh đao được tên râu quai nón kia sử dụng, không khỏi cảm may mắn.
Một đao như vậy hắn liền mất nửa cái mạng, nếu tên kia lại bồi thêm một đao nữa, hắn không phải chết chắc rồi hay sao.
Thực tế tên râu quai nón kia đi đến đường cùng rồi mới bất đắc dĩ lôi thanh đao này ra. Hắn phải dùng bí pháp kích phát tiềm lực mới có thể tạo một đao như vậy, nhưng sau đó cả người cũng trở nên vô cùng suy yếu. Cho nên đao này hắn chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng lần thứ hai.
Đặt thanh hắc đao xuống, ánh mắt lại đặt lên chiếc túi nâu có chút cũ kĩ để bên cạnh, hai mắt hắc y nhân liền tỏa sáng. Chiếc túi này mặc dù nhìn qua có vẻ rách nát cũ kĩ nhưng cầm lên lại thấy vô cùng mềm mại, hơn nữa thứ này lại không có miệng túi, khiến người ta không rõ nam tử kia vừa rồi lất thanh đao từ trong túi này ra kiểu gì.
Tuy nhiên hắc y nhân này nhìn thấy chiếc túi này lại thấy cực kỳ vui vẻ,bởi hắn biết rõ thứ này gọi là gì. Đây gọi là túi trữ vật, được chế tạo từ loại vật liệu không gian cực kì hiếm có, . Túi trữ vật mặc dù nhìn chỉ nhỏ bằng hai lòng bàn tay người trưởng thành, nhưng bên trong lại là một không gian rộng, có thể chứa rất nhiều đồ bên trong. Cũng còn tùy loại chất lượng khác nhau mà không gian bên trong khác nhau, giống như chiếc túi này thì là loại kém nhất,không gian bên trong chỉ có năm thước vuông, nhưng dù sao cũng để được khá nhiều đồ.
Đoàn thanh quang ở bên cạnh hắc y nhân lúc này mới khẽ lay động, nháy mắt biến thành một nam nhân chừng ba mươi tuổi, một thân mặc thanh bào, gương mặt tuấn tú, ôn nhuận, nho nhã như thư sinh. Chỉ là nam nhân này cả người trong suốt, có thể nhìn xuyên qua hắn thấy vật thể đằng sau. Nam nhân hướng về phía bóng đen, nhìn về phía túi trữ vật vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lo lắng, nói:
“Chúc mừng chủ nhân, túi trữ vật ở đây rất ít người có, ngay cả ta trước kia cũng chỉ nghe nói đến túi trữ vật, cũng chưa từng nhìn thấy. Có thứ này, chủ nhân dùng thuận tiện vô cùng. Nhưng là, tên kia không chỉ có túi trữ vật, lại có hắc đao quỷ dị khó dường, thân phận người này ắt không đơn giản. Chủ nhân cần cẩn thận.”
Hắc y nhân nghe vậy liền hơi trầm tư, sau đó gật gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi túi trữ vật, nói:
“Điều này ta biết, chỉ cần ta không lộ ra ngoài thì ai biết được ta có túi trữ vật. Còn tên kia…thân phận quả thận không sai, chú ý một chút là được.Được rồi, Vương Phúc, ngươi nói xem, thứ này dùng như thế nào?” Túi trữ vật hắn cũng là chỉ nghe nói, cũng chưa được sử dụng bao giờ, cho nên mới hỏi nam nhân kia.
Bóng đen đã không mở miệng thì thôi, khi vừa mở miệng, thanh âm giống như quỷ khóc thần sầu, khàn đặc, khô ráp, như tiếng móng vuốt cào trên cửa kính, cực kỳ chói tai cùng khó nghe. Vừa nghe liền làm cho người ta sợ hãi. Lúc này, rốt cuộc thân phận một người một hồn lộ ra, chính là Giải Minh Tuệ cùng với Vương Phúc.
Vương Phúc mặc dù nghe thanh âm này đã quen nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi cảm thán, giọng nói này quả thực ngay cả Lệ Quỷ có khi cũng sợ hãi. Tuy nhiên hắn vẫn cung kính đáp:
“Túi trữ vật bình thường đều có lưu lại thần thức, tuy nhiên chủ nhân đã cắn nuốt tên kia, như vậy thần thức cũng biến mất, chủ nhân chỉ cần đưa thần thức của mình vào trong là có thể nhìn thấy đồ vật bên trong. Lúc lấy đồ chỉ cần đưa hồn lực vào trong, nghĩ đến thứ mình cần liền có thể lấy ra, lúc cất cũng như vậy. Tuy nhiên chủ nhân cũng cần lưu lại thần thức của ngài lại, như vậy chiếc túi này chỉ có thể của một mình ngài dùng đuợc, người khác trừ khi giết ngài, hoặc có thần thức mạnh hơn ngài, nếu không không thể sử dụng nó.”
Giải Minh Tuệ liền làm theo lời của Vương Phúc, đưa thần thức của mình tiến vào túi trữ vật. Quả nhiên nàng có thể nhìn đến không gian bên trong, rộng chừng năm thước vuông, thần thức khẽ đảo qua một lượt, mọi đồ vật bên trong đều hiện rõ trong đầu nàng.
Ở trong túi trữ vật, dễ gây chú ý nhất là năm viên đá đen như mực, lại bóng loáng như phỉ thúy, hình dạng bất đồng. Từ năm viên đá này nàng cảm nhận được một luồng âm khí không hề nhỏ. Lập tức hắn liền lấy năm viên hắc thạch ra, hỏi Vương Phúc:
“Thứ này là gì? Ta cảm nhận được bên trong dường như có chứa âm khí.”
Vương Phúc vốn nhìn thấy túi trữ vật đã rất kinh ngạc rồi, nhưng khi nhìn thấy năm viên đá này, lập tức há to miệng, vội vàng lao tới, cầm viên hắc thạch mà săm soi, vừa nhìn vừa mở miệng than:
“Không sai, thứ này quả thực là đồ tốt. Không nghĩ tới ở Quỷ Giới lại có hồn thạch, chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, đây chỉ là hồn thạch hạ phẩm...”
“Hồn thạch là cái gì?” Trong lúc Vương Phúc đang ngắm nghía quan sát hồn thạch, giọng nói khô ráp từ bên cạnh vang lên, khiến cho hắn giật mình hoảng sợ.
“A…hồn thạch là đá có chứa âm khí, giống như cái này, tùy vào lượng âm khí bên trong mà phân chia thành bốn cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Hồn thạch trung phẩm bằng một trăm hồn thạch hạ phẩm, thượng phẩm bằng một nghìn viên hồn thạch trung phẩm, tuyệt phẩm bằng một vạn viên thượng phẩm. Cho dù theo lý thuyết là như vậy, nhưng thượng phẩm và tuyệt phẩm sớm đã vốn tuyệt tích tại Mộ địa, cho nên hai loại này chính là ngàn vàng khó cầu, không thể tính toán. Nhưng hồn thạch hạ phẩm ở đây cũng rất ít, ngài có thể hấp thu âm khí bên trong tăng thực lực, không cần phải cắn nuốt lệ quỷ hay quỷ hồn nữa, lại an toàn hơn nhiều. Mà hồn thạch thứ này Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn đều có thể hấp thu được. Trong chiến đấu hồn thạch cũng có tác dụng lớn, trong lúc ngài với đối thủ thực lực ngang bằng nhau, thử nghĩ xem lúc cả hai đều tiêu hao hết âm khí hay lệ khí, trong tay ngài có một viên hồn thạch hạ hoặc trung phẩm, lập tức nhanh chóng hồi phục một phần lực lượng, phần thắng lúc đó đương nhiên thuộc về ngài.” Vương Phúc biết mình vừa rồi đã thất thố liền cười gượng vài tiếng, trả lại hồn thạch cho Giải Minh Tuệ, sau đó giải thích một lượt.
Ở nơi Mộ địa này, thực chất âm khí và lệ khí mà Vương Phúc nói tới ở đây đều là một, chỉ có điều lệ khí chính là âm khí xen lẫn với oán khí, Quỷ Hồn hấp thu lệ khí này ở một mức nào đó oan khí sẽ xâm nhập vào thần chí, dẫn đến điên cuồng, hồn phách bạo tạc mà chết. Còn Lệ Quỷ bản thân sinh từ oán khí, vì vậy hấp thu lệ khí không một chút ảnh hưởng, thậm chí còn mang lại lợi ích tốt hơn so với âm khí. Mặc dù nói vậy nhưng Lệ Quỷ hấp thu âm khí vẫn hoàn toàn có thể. Bên trong hồn thạch này chứa một lượng âm khí rất tinh thuần, cho dù là Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn đều có thể hấp thu được.
Mà trong chiến đấu, như Vương Phúc nói vậy thì có tác dụng rất lớn. Trong trường hợp hai bên thực lực tương đương, so đấu với nhau chính là xem bên nào tiêu hao nhanh hơn. Có hồn thạch trong tay, ngươi liền có thể nhanh chóng hồi phục lại một phần lực lượng, như vậy ngươi không phải thắng chắc rồi sao.
Lại nói khi nhìn đến hồn thạch, Vương Phúc lại trở nên thất thố như vậy, cũng đều có nguyên nhân cả. Thứ nhất, là bởi vì hồn thạch rất khó kiếm, âm khí tích tụ được trong viên đá này cũng không phải ngày một ngày hai mới được. Vì thế, hồn thạch chỉ có ở nơi âm khí sung túc mới có. Mà khai thác hồn thạch cũng rất khó, nếu không cẩn thận sẽ làm cho âm khí trong hồn thạch tiêu tán hết, như vậy hồn thạch biến thành đồ phế phẩm. Ngay cả Vương Phúc, lúc trước cũng chỉ có thể nghe nói tới thông tin này từ bên ngoài, chứ cũng chưa từng sở hữu một viên hồn thạch nào. Cũng không thể trách được hắn, thực lực của hắn ở trong này quá thấp, muốn có cũng không có khả năng.Vì thế đối với việc hắc y nhân chỉ một úc có liền năm viên, hắn cũng thấy đỏ mắt, quả thật giết người cướp của chính là cách làm giàu nhanh nhất.
Vấn đề thứ hai, là bởi vì hiện tại hai người đang ở trong Quỷ Giới, địa phận của lệ quỷ. Cũng như đã nói, lệ quỷ sinh ra từ lệ khí, vì thế Quỷ Giới này chứa hầu hết là lệ khí, vì vậy hồn thạch ở đây có thể nói là rất quý. Với một tên thực lực kém cỏi như vậy là có liền lúc năm viên, cho dù là hạ phẩm, cũng khiến người khác cảm thấy quái dị. Cái này cũng phải nói đến tên kia, hắn tân tân khổ khổ, kể cả đánh cướp hay là cơ duyên, hắn mất mấy trăm năm mới tích góp được năm viên, vậy mà toàn bộ rơi vào trong hay hắc y nhân, quả thực hắc y nhân lần này lời lớn.
“ Hồn thạch hạ phẩm âm khí đã lớn như vậy, vậy trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm còn lớn như thế nào nữa đây. Một viên thượng phẩm thậm chí có thể giúp ta đột phá vài giai a.”- Giải Minh Tuệ cũng không để ý đến sự thất thố của hắn, vừa nghe Vương Phúc giảng giải vừa nhìn viên đá với ánh mắt bất khả tư nghị.
“Cái này…theo lý thuyết là đúng như vậy, nhưng thượng phẩm có lượng âm khí kinh người, rất dễ phát hiện, cho nên đã sớm bị người khác thu lấy, đến nay đã không còn. Hơn nữa nếu có, ngài cũng không thể hấp thu, thực lực của ngài hiện tại không thể chức đựng được lượng âm khí lớn như vậy.”
Còn một điều mà Vương Phúc cũng chưa nói, đó là số lượng khai thác hồn thạch vốn rất nhỏ bé, số người ở đây lên tới triệu ức người, cho dù có chia đều cũng chỉ có thể đáp ứng được một nửa. Như vậy có thể nói, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng cũng là thứ vạn người muốn cầu, không phải người nào cũng có thể có.
‘’Ra vậy.” Giải Minh Tuệ khẽ ồ lên một tiếng, trong lòng lại trở nên âm trầm.
Nếu nói hồn thạch có giá trị như vậy, vậy thì thân phận của tên hắn vừa giết kia quả không đơn giản.
Dù sao thời gian Giải Minh Tuệ ở nơi này vẫn quá ngắn, tạm thời vẫn không thể nghĩ ra được cái gì nên liền mặc kệ, thận trọng đặt năm viên hồn thạch hạ phẩm vào trong túi trữ vật.
Bên trong túi trữ vật ngoài năm viên hồn thạch đó ra còn có mấy cái hộp gỗ bạch ngọc trắng muốt, bên trên được dán bởi tấm phù màu vàng có linh quang chớp động. Hắc y nhân dùng âm khí bao trùm một tầng mỏng lên bàn tay, sau đó giật tấm phù xuống.
Thì ra bên trong hộp ngọc là một loại dị thảo, thân dài, lá sắc nhỏ như đao, bên trên có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, ướt át vô cùng yêu diễm. Giải Minh Tuệ bất động thanh sắc nhìn dị thảo, mặc không chút hứng thú nhưng cũng nhanh chóng đóng lại, cẩn thận dán tấm phù lên. Mở mấy hộp ngọc tiếp theo, bên trong cũng tương tự là một số loại dị thảo khác nhau. Tuy rằng Giải Minh Tuệ không hứng thú với đống cây cỏ nhỏ này lắm nhưng thấy chủ nhân của nó bảo quản cùng cất giấu cẩn thận, cũng biết là đồ tốt, cho nên nàng vẫn cẩn thận cất ở đó. Phía sau mấy hộp ngọc là ba bình bích ngọc nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Giải Minh Tuệ.
Bình ngọc chỉ cao ba tấc, lớn bằng hai ngón tay của người trưởng thành, bên ngoài có dán giấy phân biệt từng lọ với nhau. Thanh Tâm Đan, có tác dụng thanh tâm, ngưng thần tĩnh khí. Hỏa Liệt Đan, có tác dụng chữa thương, tuy nhiên chỉ có tác dụng với vết thương ngoài da. Hàn Băng Đan, tác dụng như Thanh Tâm Đan nhưng là loại cao cấp hơn, giúp hồn phách không bị rơi vào tâm ma, oán khí cắn nuốt, đồng thời giúp ngưng đọng hồn phách.
Vừa nhìn tác dụng của ba bình đan dược, Giải Minh Tuệ không kìm chế được mà há hốc mồm. Mấy thứ này...tên kia rốt cuộc làm sao mà có? Phải nói ở nơi Mộ địa này toàn bộ là hồn phách, tác dụng của Thanh Tâm Đan và Hàn Băng Đan đối với hồn phách cực kỳ hữu dụng.
Giải Minh Tuệ ngẩng đầu lên trời cười ha hả, lần này nàng kiếm được lời lớn, giết được tên kia cũng thật không sai đi.
P/S: Xin lỗi vì đã mất tích một thời gian cứ gọi là hơi bị dài. Không phải là mình định drop truyện mà là do quá bí, không bết nên viết tiếp như thế nào, vì thế lại lao đầu vào đi sáng tác một truyện nữa - "Vạn Kiếp Huyết Tinh". Đến mấy ngày nay đột nhiên có "linh cảm", vì thế mới quay lại viết tiếp, cũng không biết tài nghệ có bị xuống đi hay không nữa, bởi vì viết xong mình có chút không thỏa mãn với chương này, nhưng vẫn up lên để mn đọc. Mong mn thông cả ạ!!!!
Last edited by a moderator: