-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 3: Chuyện cũ (1)
Từng hạt huyết châu thấm qua mớ quần áo rách tả tơi, trượt qua làn da chi chít vết thương, rơi xuống vũng máu dưới mặt đất. Gỉải Minh Tuệ lúc này đây không cảm nhận được chút đau đớn nào, cơ thể gần như chết lặng. Mặc cho chiếc roi quật lên thân thể mình, trong đầu nàng chỉ còn một mảng thanh minh, bỏ qua mọi lời chửi rủa khimh miệt, mặc kệ tiếng cười chói tai phát ra từ người đàn bà xinh đẹp phía trước, mặc kệ sự đau đớn âm ỉ từ trong mọi đốt xương. Thân hình bé nhỏ của nàng được treo theo hình chữ đại ở giữa căn phòng tối tăm bẩn thỉu sực mùi hôi thối, dù được treo lên nhưng vẫn có thể nhìn rõ cả hai cánh tay và đôi chân nàng bị gấp khúc một cách kì dị, rõ ràng tất cả đoạn xương bên trong bị gãy hết, không những vậy đôi tay và hai bàn chân nàng bị nhúng vào chảo dầu đang sôi, không còn hình dạng,chỉ có thể nhìn thấy miếng thịt đỏ lừ, đôi chỗ còn thấy được xương trắng bên trong, máu tuôn ra không ngừng.
Tiếng “vút, vút”của chiếc roi làm bằng da trâu, được ngâm nước muối ớt ba ngày ba đêm vang lên đều đều, những chiếc gai nhọn gắn đầu roi liếm vào tấm lưng không còn mảng da nguyên vẹn, kéo rách từng mảng thịt. Gương mặt lạnh lùng đầy vết cắt sâu hoắm đầy dữ tợn chi chít trên má, trán không biểu bộ chút cảm xúc đau đớn nào, chỉ có sự lạnh lùng thản nhiên như thể người bị tra tấn không phải là nàng. Giải Minh Tuệ bị tra tấn đánh đập không biết bao nhiêu lần kể từ khi bị bắt. Cơ thể nàng đau đớn gần như chết lặng, dường như nàng đã trở nên quen thuộc với nỗi đau thể xác.
Trong lúc trở nên điên cuồng mất lí trí, Giải Minh Tuệ cầm con dao trong bếp xông thẳng vào khu biệt thự Giải gia, nàng muốn giết chết hết mấy người Giải gia, giết chết Pạm Nhã Thanh. Tuy vậy nhưng Giải Minh Tuệ còn chưa kịp bước qua cánh cửa thì đã bị mấy người bảo vệ chế trụ. Sau đó thì được giao cho đại phu nhân, cũng là Phạm Nhã Thanh.
Hôm nay Phạm Nhã Thanh bị một phen kinh sợ, liền nhanh chóng kêu người đem nhốt Giải Minh Tuệ vào trong căn nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, phong tỏa mọi tin tức xảy ra trong ngày hôm đấy, chuyện Giải Minh Tuệ náo loạn ở khu biệt thự truyền đến tai ông ta cũng lạnh lùng bỏ qua.Sau khi nhốt Giải Minh Tuệ vào hầm, mụ liền ra sức hành hạ tra tấn nàng. Đủ mọi phương pháp tàn ác nhất mụ áp dụng hết lên người Giải Minh Tuệ không sót chỉ để thỏa mãn lòng khoái cảm trả thù.
Thật châm biếm thay, Phạm Nhã Thanh trước kia từng là bạn tốt nhất của mẹ nàng, vậy mà không chỉ hạ độc hại chết mẹ nàng mà còn khiến cho cuộc sống hai mẹ con nàng phải chịu khổ sở, còn không bằng cả ăn xin. Bà ta thích nhất là nghe tiếng rên rỉ khi bị tra tấn hành hạ của Giải Minh Tuệ, tuy nhiên Phạm Nhã Thanh không được như ý vì từ khi bị tra tấn đến giờ nàng vẫn không rên một tiếng, không có tiếng gào thét vì đau đớn như suy đoán. Nhìn thân thể người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mắt, từng trận khoái ý dâng lên khiến Phạm phu nhân không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhìn Giải Minh Tuệ bị đánh đến mức này khiến lòng ghen ghét đố kỵ hận thù của bà ta cảm thấy đầy thỏa mãn.
“Lâm Tú Anh ơi là Lâm Tú Anh, ngươi cũng không nghĩ được con gái của ngươi cũng sẽ có ngày này đi!”
Lâm Tú Anh chính là tên mẹ Giải Minh Tuệ, mỗi khi nói đến cái tên Lâm Tú Anh này, Phạm Nhã Thanh lại nghiến răng nghiến lợi.
“Chính ngươi…là người…đã…hạ thuốc độc..cho mẹ ta…nhiều năm qua đúng không?”
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng suy yếu đứt quãng vang lên, có chút khàn khan như người đã lâu không mở miệng nói chuyện. Kể từ lúc bị giam giữ hành hạ cho đến nay, đây là lần đầu tiên Giải Minh Tuệ mở miệng, nàng gian nan ngẩng đầu hướng về phía vị phu nhân ăn mặc diễm lệ đứng ở bên ngoài tấm kính trong ngăn cách gian phòng với bên ngoài phía đối diện đang vừa ngồi nhàn nhã thưởng trà, vừa cười đắc ý nhìn nàng bị tra tấn kia nói, mặc kệ bà ta có hay không nghe được.
Phạm Nhã Thanh ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình thản, cong cong khóe miệng không nhanh không chậm gật đầu, “Phải, là ta. Đó chính là cái giá mà tiện nhân đó dám cướp đoạt mọi thứ vốn thuộc của ta!.”
Giải Minh Tuệ cũng không nói thêm câu nào, mỗi khi chiếc roi đánh trân người nàng, cả thân hình nàng chỉ khẽ run lên một chút rồi thôi.
Mọi thứ của bà ta sao? Thật nực cười, vốn làm gì có thứ của bà ta, tất cả đều do bà ta đố kỵ với mẹ nàng nên bày đủ âm mưu lẫn dương mưu hãm hại, cướp đoạt.
Trước kia, mẹ nàng chính là dịu dàng, hiền lương, còn bà ta lại là người quỷ kế đa đoan, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Giải Vô Ngân cùng mẹ nàng chính là từ nhỏ có hôn ước do hai nhà Giải gia cùng Lâm gia lập lên, nhưng ẩn sau hôn ước này chính là lợi ích cùng tính toán. Mẹ nàng cũng không hay biết, tuy nhiên khi nhìn thấy ông ta dáng vẻ đạo mạo tuấn tú hấp dẫn trong một lần tình cờ thì không kìm được mà yêu.
Có điều Phạm Nhã Thanh lúc ấy là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Phạm gia, vốn xinh đẹp kiều diễm, sau một lần tham dự tiệc nhìn thấy Giải Vô Ngân, hiện đã là gia chủ của Giải gia liền nổi lên dã tâm muốn dựa thân hình nóng bỏng của mình câu dẫn Giải Vô Ngân, để trở thành phu nhân của Giải gia.
Tuy nhiên, lúc đó Lâm gia vẫn còn hưng thịnh, mẹ nàng là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan của Lâm gia, Giải gia sao dám đắc tội với Lâm gia, cho nên Giải Vô Ngân liên tục tránh né Phạm Nhã Thanh.
Thấy vậy, Phạm Nhã Thanh liền tính kế lên người mẹ nàng, nhờ vài lần “Cơ duyên xảo hợp” nên kết thân với mẹ nàng. Mẹ nàng mặc dù sinh trưởng trong một đại gia tộc nhưng lại được mọi người nâng niu bảo vệ, tính tình có chút hiền lương nhẹ dạ, không am hiểu quỷ kế, vì vậy không chút nghi ngờ Phạm Nhã Thanh. Chả tốn nhiều thời gian, hai người trở nên khăng khít như chị em trong nhà.
Dựa vào cái mác là bạn tâm giao của mẹ nàng, bà ta ra sức câu dẫn Giải Vô Nhai dưới mắt mẹ mà mẹ không hay biết. Trong giới thương trường, Giải Vô Ngân là người thành đạt, đầu óc linh hoạt đầy tính toán, đồng thời cũng là người kiêu ngạo nhưng biết ẩn nhẫn, lòng dạ độc đoán, trong mắt ông ta mẹ nàng cũng chỉ là một quân cờ trong tay chứ không hề có thứ gọi là tình cảm.
Lâm gia là một gia tộc lớn, nơi đâu cũng có mặt Lâm gia, Lâm gia đối với Giải gia chính là luôn luôn chèn ép một đầu. Tuy nhiên cây cao đón gió lớn, Giải Vô Ngân là một người có dã tâm, sao có thể để Lâm gia chèn ép, cho nên Giải gia cùng Phạm gia và một vài gia tộc lớn khác ngấm ngầm cấu kết lẫn nhau, tính toán rất nhiều mưu kế, từng bước từng bước dồn ép Lâm gia. Nhị quyền nan địch tứ thủ, chỉ sau vài năm Lâm gia ngày càng bị suy yếu.
Phạm Nhã Thanh cũng góp một phần công lao thúc đẩy Phạm gia cùng Giải gia hợp tác trừ khử Lâm gia. Lâm gia bị sụp đổ chỉ sợ là chuyện sớm chiều, do vậy với việc Phạm Nhã Thanh cố ý câu dẫn mình, Giải Vô Ngân cũng không hề từ chối, chẳng những thế còn công khai qua lại với nhau, khiến mẹ nàng vô cùng thương tâm.
Năm năm, mẹ nàng cùng hắn sống chung với nhau năm năm, trong khoảng thời gian đó Giải Minh Tuệ nàng cũng được sinh ra. Năm năm liền mẹ nàng hết sức yêu thương hắn, nàng cũng vô cùng yêu quý người cha này. Nhưng cuối cùng thế nào? Hai mẹ con nàng bị Phạm Nhã Thanh hãm hại, nói rằng mẹ nàng ngoại tình, còn nàng không mang dòng máu Giải gia, mà là một đồ tạp chủng do mẹ nàng thông dâm mà có.
Trước kia hai mẹ con nàng còn có Lâm gia hết sức chiếu cố, mỗi lần hai mẹ con nàng về thăm, ông ngoại cùng các bác, các chú luôn đứng ở cửa đón, mọi người cũng rất yêu quý chiều chuộng nàng. Nhưng nay gia tộc sắp sụp đổ, ốc không mang nổi mình ốc, cũng không ai để tâm chú ý đến tình cảnh hai mẹ con nàng. Ngay cả khi hai mẹ con nàng bị Giải Vô Ngân tống vào căn nhà hoang hẻo lánh ở góc khuất cũng không hề có ai hay biết.
Tiếng “vút, vút”của chiếc roi làm bằng da trâu, được ngâm nước muối ớt ba ngày ba đêm vang lên đều đều, những chiếc gai nhọn gắn đầu roi liếm vào tấm lưng không còn mảng da nguyên vẹn, kéo rách từng mảng thịt. Gương mặt lạnh lùng đầy vết cắt sâu hoắm đầy dữ tợn chi chít trên má, trán không biểu bộ chút cảm xúc đau đớn nào, chỉ có sự lạnh lùng thản nhiên như thể người bị tra tấn không phải là nàng. Giải Minh Tuệ bị tra tấn đánh đập không biết bao nhiêu lần kể từ khi bị bắt. Cơ thể nàng đau đớn gần như chết lặng, dường như nàng đã trở nên quen thuộc với nỗi đau thể xác.
Trong lúc trở nên điên cuồng mất lí trí, Giải Minh Tuệ cầm con dao trong bếp xông thẳng vào khu biệt thự Giải gia, nàng muốn giết chết hết mấy người Giải gia, giết chết Pạm Nhã Thanh. Tuy vậy nhưng Giải Minh Tuệ còn chưa kịp bước qua cánh cửa thì đã bị mấy người bảo vệ chế trụ. Sau đó thì được giao cho đại phu nhân, cũng là Phạm Nhã Thanh.
Hôm nay Phạm Nhã Thanh bị một phen kinh sợ, liền nhanh chóng kêu người đem nhốt Giải Minh Tuệ vào trong căn nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, phong tỏa mọi tin tức xảy ra trong ngày hôm đấy, chuyện Giải Minh Tuệ náo loạn ở khu biệt thự truyền đến tai ông ta cũng lạnh lùng bỏ qua.Sau khi nhốt Giải Minh Tuệ vào hầm, mụ liền ra sức hành hạ tra tấn nàng. Đủ mọi phương pháp tàn ác nhất mụ áp dụng hết lên người Giải Minh Tuệ không sót chỉ để thỏa mãn lòng khoái cảm trả thù.
Thật châm biếm thay, Phạm Nhã Thanh trước kia từng là bạn tốt nhất của mẹ nàng, vậy mà không chỉ hạ độc hại chết mẹ nàng mà còn khiến cho cuộc sống hai mẹ con nàng phải chịu khổ sở, còn không bằng cả ăn xin. Bà ta thích nhất là nghe tiếng rên rỉ khi bị tra tấn hành hạ của Giải Minh Tuệ, tuy nhiên Phạm Nhã Thanh không được như ý vì từ khi bị tra tấn đến giờ nàng vẫn không rên một tiếng, không có tiếng gào thét vì đau đớn như suy đoán. Nhìn thân thể người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mắt, từng trận khoái ý dâng lên khiến Phạm phu nhân không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhìn Giải Minh Tuệ bị đánh đến mức này khiến lòng ghen ghét đố kỵ hận thù của bà ta cảm thấy đầy thỏa mãn.
“Lâm Tú Anh ơi là Lâm Tú Anh, ngươi cũng không nghĩ được con gái của ngươi cũng sẽ có ngày này đi!”
Lâm Tú Anh chính là tên mẹ Giải Minh Tuệ, mỗi khi nói đến cái tên Lâm Tú Anh này, Phạm Nhã Thanh lại nghiến răng nghiến lợi.
“Chính ngươi…là người…đã…hạ thuốc độc..cho mẹ ta…nhiều năm qua đúng không?”
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng suy yếu đứt quãng vang lên, có chút khàn khan như người đã lâu không mở miệng nói chuyện. Kể từ lúc bị giam giữ hành hạ cho đến nay, đây là lần đầu tiên Giải Minh Tuệ mở miệng, nàng gian nan ngẩng đầu hướng về phía vị phu nhân ăn mặc diễm lệ đứng ở bên ngoài tấm kính trong ngăn cách gian phòng với bên ngoài phía đối diện đang vừa ngồi nhàn nhã thưởng trà, vừa cười đắc ý nhìn nàng bị tra tấn kia nói, mặc kệ bà ta có hay không nghe được.
Phạm Nhã Thanh ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình thản, cong cong khóe miệng không nhanh không chậm gật đầu, “Phải, là ta. Đó chính là cái giá mà tiện nhân đó dám cướp đoạt mọi thứ vốn thuộc của ta!.”
Giải Minh Tuệ cũng không nói thêm câu nào, mỗi khi chiếc roi đánh trân người nàng, cả thân hình nàng chỉ khẽ run lên một chút rồi thôi.
Mọi thứ của bà ta sao? Thật nực cười, vốn làm gì có thứ của bà ta, tất cả đều do bà ta đố kỵ với mẹ nàng nên bày đủ âm mưu lẫn dương mưu hãm hại, cướp đoạt.
Trước kia, mẹ nàng chính là dịu dàng, hiền lương, còn bà ta lại là người quỷ kế đa đoan, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Giải Vô Ngân cùng mẹ nàng chính là từ nhỏ có hôn ước do hai nhà Giải gia cùng Lâm gia lập lên, nhưng ẩn sau hôn ước này chính là lợi ích cùng tính toán. Mẹ nàng cũng không hay biết, tuy nhiên khi nhìn thấy ông ta dáng vẻ đạo mạo tuấn tú hấp dẫn trong một lần tình cờ thì không kìm được mà yêu.
Có điều Phạm Nhã Thanh lúc ấy là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Phạm gia, vốn xinh đẹp kiều diễm, sau một lần tham dự tiệc nhìn thấy Giải Vô Ngân, hiện đã là gia chủ của Giải gia liền nổi lên dã tâm muốn dựa thân hình nóng bỏng của mình câu dẫn Giải Vô Ngân, để trở thành phu nhân của Giải gia.
Tuy nhiên, lúc đó Lâm gia vẫn còn hưng thịnh, mẹ nàng là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan của Lâm gia, Giải gia sao dám đắc tội với Lâm gia, cho nên Giải Vô Ngân liên tục tránh né Phạm Nhã Thanh.
Thấy vậy, Phạm Nhã Thanh liền tính kế lên người mẹ nàng, nhờ vài lần “Cơ duyên xảo hợp” nên kết thân với mẹ nàng. Mẹ nàng mặc dù sinh trưởng trong một đại gia tộc nhưng lại được mọi người nâng niu bảo vệ, tính tình có chút hiền lương nhẹ dạ, không am hiểu quỷ kế, vì vậy không chút nghi ngờ Phạm Nhã Thanh. Chả tốn nhiều thời gian, hai người trở nên khăng khít như chị em trong nhà.
Dựa vào cái mác là bạn tâm giao của mẹ nàng, bà ta ra sức câu dẫn Giải Vô Nhai dưới mắt mẹ mà mẹ không hay biết. Trong giới thương trường, Giải Vô Ngân là người thành đạt, đầu óc linh hoạt đầy tính toán, đồng thời cũng là người kiêu ngạo nhưng biết ẩn nhẫn, lòng dạ độc đoán, trong mắt ông ta mẹ nàng cũng chỉ là một quân cờ trong tay chứ không hề có thứ gọi là tình cảm.
Lâm gia là một gia tộc lớn, nơi đâu cũng có mặt Lâm gia, Lâm gia đối với Giải gia chính là luôn luôn chèn ép một đầu. Tuy nhiên cây cao đón gió lớn, Giải Vô Ngân là một người có dã tâm, sao có thể để Lâm gia chèn ép, cho nên Giải gia cùng Phạm gia và một vài gia tộc lớn khác ngấm ngầm cấu kết lẫn nhau, tính toán rất nhiều mưu kế, từng bước từng bước dồn ép Lâm gia. Nhị quyền nan địch tứ thủ, chỉ sau vài năm Lâm gia ngày càng bị suy yếu.
Phạm Nhã Thanh cũng góp một phần công lao thúc đẩy Phạm gia cùng Giải gia hợp tác trừ khử Lâm gia. Lâm gia bị sụp đổ chỉ sợ là chuyện sớm chiều, do vậy với việc Phạm Nhã Thanh cố ý câu dẫn mình, Giải Vô Ngân cũng không hề từ chối, chẳng những thế còn công khai qua lại với nhau, khiến mẹ nàng vô cùng thương tâm.
Năm năm, mẹ nàng cùng hắn sống chung với nhau năm năm, trong khoảng thời gian đó Giải Minh Tuệ nàng cũng được sinh ra. Năm năm liền mẹ nàng hết sức yêu thương hắn, nàng cũng vô cùng yêu quý người cha này. Nhưng cuối cùng thế nào? Hai mẹ con nàng bị Phạm Nhã Thanh hãm hại, nói rằng mẹ nàng ngoại tình, còn nàng không mang dòng máu Giải gia, mà là một đồ tạp chủng do mẹ nàng thông dâm mà có.
Trước kia hai mẹ con nàng còn có Lâm gia hết sức chiếu cố, mỗi lần hai mẹ con nàng về thăm, ông ngoại cùng các bác, các chú luôn đứng ở cửa đón, mọi người cũng rất yêu quý chiều chuộng nàng. Nhưng nay gia tộc sắp sụp đổ, ốc không mang nổi mình ốc, cũng không ai để tâm chú ý đến tình cảnh hai mẹ con nàng. Ngay cả khi hai mẹ con nàng bị Giải Vô Ngân tống vào căn nhà hoang hẻo lánh ở góc khuất cũng không hề có ai hay biết.
Last edited by a moderator: