-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 11 : Tử Sắc Bí Tàng (4)
Nghe vậy, lão nhân lập tức giải thích lệ hồn cho Giải Minh Tuệ nghe. Sau một hồi, Giải Minh Tuệ gật gật đầu đã hiểu, nàng nhếch nhếch khóe miệng, hỏi thằng vào vấn đề chính:
“Ta là lệ hồn, vậy lão nhân gia ngài nói cho ta biết có mục đích gì? Không phải đơn giản là chỉ muốn nói cho ta biết đó chứ.”
Ngay lập tức, lão nhân liền gật đầu cười, không chút che giấu nói:
“Đúng vậy. Nhưng trước hết, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, ta vẫn còn không biết tên nha đầu ngươi.”
“Lâm Tuệ Minh.” Giải Minh Tuệ gật gật đầu nói. Cái tên Giải Minh Tuệ này, mỗi lần nhắc đến nó, nàng lại cảm thấy sự thù hận sôi sục ở trong người, cái họ Giải gia này, nàng vẫn là không xứng với tính cách đê tiện của bọn họ, tốt hơn hết vẫn là mang một cái tên mới, như vậy, nàng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
“Tốt lắm, ta được người ta gọi là Tử lão, ngươi về sau cũng gọi ta bằng cái tên này đi. Ta chính là chủ nhân nơi này, ở đây được gọi là tử sắc bí tàng, đúng hơn hết nơi này chính là nơi chôn cất của ta.”
Vừa nói, lão nhân đưa lưng về phía Giải Minh Tuệ, vừa nhìn ngắm xung quanh, trong lòng có chút cảm khái.
Giải Minh Tuệ kinh ngạc không nói lên lời. Nơi chôn cất, vậy chẳng lẽ lão nhân này đã chết rồi hay sao?
Tử lão nhìn dáng vẻ kinh ngạc không thốt lên lời của Giải Minh Tuệ, trong lòng liền cảm thấy thành tựu, cười hắc hắc nói:
“Sao nào, ngươi sợ rồi sao. Ta cũng chỉ là một linh hồn như ngươi, chỉ có điều ta chỉ là một phần linh hồn còn sót lại để canh giữ nơi này. Ay, nghĩ đến lúc trước, Tử lão ta anh tuấn tiêu sái, đứng trên vạn người, người người kính sợ, mỹ nữ theo đuổi như mây, ay ay, ta quả thực như thần mà. Để ta nói cho ngươi nghe, hồi trước ta….” Tử lão vừa nói, nước bọt bắn ra tứ phía, tay vừa vỗ đùi vừa kể lại những chiến tích năm nào.
Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân khua môi múa mép liên tục, tay chân vung loạn xạ, mặt liền đen xì, lập tức ra vẻ mất kiên nhẫn, lời nói không ngừng đả kích:
“Dừng dừng dừng. Ngươi dù sao cũng đã già cỗi xấu xí, chả có ma nào thèm, mau mau nói mục đích ngươi đến đây, ta không có kiên nhẫn nghe ngươi nói hết đâu.”
Tử lão nghe vậy liền trừng mắt, thở phì phò: “Ngươi…ngươi..ngươi thật không phúc hậu.”
“Hừ, phúc hậu hay không không phải chuyện của lão, mau nói nhanh, ngươi có mục đích gì.” Giải Minh Tuệ khẽ hừ lạnh, không cho là đúng nói.
Lúc này, Tử lão lập tức thu hồi dáng vẻ đùa cợt vừa rồi, trở nên vô cùng nghiêm túc, Giải Minh Tuệ thấy lão nghiêm túc như vậy, cũng lập tức dựng tai nghe kĩ.
“Ngươi cũng biết lệ khí của ngươi mạnh như vậy, chắc chắn không thể siêu thoát được. Mà ta thấy được, ngươi cũng không hề có ý định siêu thoát, ngươi muốn ra khỏi đây, tìm lại những người ngươi oán hận nhất để trả thù, ta nói đúng chứ.”
Giải Minh Tuệ nghe vậy liền khẽ giật mình, từng câu của Tử lão đều nói trúng suy nghĩ của nàng. Đó cũng là lí do tại sao nàng đối việc mình là lệ hồn không có nhiều phản ứng, ngược lại còn thầm vui mừng vì có thể trở lại báo thù cho mẹ.
Không đợi cho Giải Minh Tuệ thừa nhận, nhìn bộ dạng giật mình của nàng Tử lão cũng có thể đoán được hắn nói hoàn toàn là đúng, ngay lập tức liền nói tiếp:
“Nhưng có lẽ ngươi không biết, với bộ dạng lệ quỷ của ngươi, ngươi cùng lắm thì cũng chỉ có thể tồn tại được một thời gian ở trần gian mà thôi, đối với vạn vật, thiên đia đều có quy tắc của nó. Ngươi đã chết, lại đi hại người, đó chính là phạm vào quy tắc, ngươi không những không kịp trả thù mà lại còn chịu hình phạt hình thần câu diệt, mãi mãi không thể siêu sinh. Tuy nhiên, nếu ngươi đồng ý là truyền nhân của ta, ta có cách giúp ngươi trọng tổ thân thể, sống lại một lần nữa, hơn nữa lại có lực lượng cường đại để giúp ngươi trả thù những tên đã khiến ngươi trở thành như vậy một cách quang minh chính đại.”
Nói xong, tử lão chắp tay sau lưng, cả người toát lên khí thế ngạo nghễ coi thường tất cả, khiến cho Giải Minh Tuệ nhìn thấy không khỏi rung động.
Điều kiện lão nhân đưa ra đối với nàng chỉ có lợi chứ không hề có hại. Giải Minh Tuệ ngẫm nghĩ xem xét mọi mặt, lão nhân này vô cùng thần bí, đối vắn hắn nàng không hề có chút giá trị lợi dụng, vì vậy lão không có lí do gì để có thể lừa nàng. Hơn nữa nếu như lời của Tử lão nói là đúng, thì có nghĩa là cho dù có ra được khỏi đây, cũng chưa chắc có thể trả thù được, nhưng là truyền nhân gì đó kia của lão có một cơ hội sống lại, về thực lực cường đại mà lão nói nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ cần sống được lại thì trả thù chỉ là chuyện sớm muộn.
“Nhưng tại sao lão lại chọn ta?” rốt cuộc sau khi chần chừ một hồi, Giải Minh Tuệ vẫn nói ra nghi hoặc của mình.
Tử lão cười, không chút giấu diếm nói: “Là vì linh hồn của ngươi. Ngươi không biết, linh hồn của ngươi quả thực rất cường đại, ngay cả khi ta ở trong trạng thái tốt nhất linh hồn cũng chưa chắc đã bằng ngươi. Tiền đồ của ngươi sau này chắc chắc sẽ cao hơn cả ta, cho nên ta chọn ngươi làm truyền nhân đầu tiên, cũng là truyền nhân cuối cùng của ta.”
Giải Minh Tuệ nghe xong, trong lòng lại ngẫm nghĩ lại một hồi, tuy trong lời nói của lão có nhiều thứ mơ hồ khiến nàng không thể giải thích, nhưng với những bản lãnh của lão từ lúc nàng gặp đến giờ, tất cả đều là những việc nàng không thể tin nổi. Lão nhân vốn thần bí như vậy, Giải Minh Tuệ quyết định đặt cược vào Tử lão, tin tưởng lời lão nói. Nghĩ xong, Giải Minh Tuệ liền ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Tử lão, dập đầu ba cái, thành kính nói:
“Đệ tử Giải Minh Tuệ ra mắt sư phụ.”
Tuy nhiên, Giải Minh Tuệ vừa quỳ xuống Tử lão liền vung tay, lập tức có một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ Giải Minh Tuệ đứng lên. Giải Minh Tuệ kinh ngạc nhìn Tử lão, cũng không phải nàng kinh ngạc làm thế nào Tử lão lại có thể nâng nàng dậy, đối với những việc kì lạ như vậy nàng đã không còn ngạc nhiên, chỉ là kinh ngạc về việc nàng rõ ràng đáp ứng, tại sao lão lại đổi ý. Không để cho Giải Minh Tuệ nói lời nào, Tử lão đã cất tiếng:
“Tiềm lực của ngươi rất tốt, nhưng chỉ có điều mỗi thế thôi chưa đủ,ngươi phải phải vượt qua được khảo nghiệm mới có thể có được sự chấp nhận của ta.”
“Được, ta chấp nhận, nói đi, khảo nghiệm cái gì.” Giải Minh Tuệ vô cùng kiên quyết, bất chấp tất cả nói.
Tử lão thấy vậy liền híp mắt, vẻ mặt vô cùng gian xảo, cười nói:
“Người trẻ tuổi không nên nóng vội, ngươi chắc chắn muốn nhận khảo nghiệm? Ta nên nói trước, khảo nghiệm sẽ vô cùng khó khăn, rất có thể ngươi sẽ bị thần hình câu diệt luôn bên trong đó, ngươi vẫn muốn đi sao?”
Giải Minh Tuệ không cho là đúng nói: “Khó đương nhiên là khó, nhưng cho dù ta không tiếp nhận khảo nghiệm, có ra được bên ngoài ta vẫn không thể báo thù. Đã như vậy, kết quả chẳng phải như nhau sao. Chết thì có gì đáng sợ, không phải ta đã chết một lần rồi sao. Lão già ngươi thật lề mề, muốn khảo nghiệm gì thì mau khảo nghiệm đi, thật phiền phức.”
Tử lão không những không giận mà lại cười lớn, liên tục kêu ba chữ “tốt”, nói:
“Được rồi, nếu ngươi đã như vậy, ta không nên làm ngươi thất vọng mới đúng. Tiểu nha đầu, ngươi nhớ bảo trọng, mong ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Nói xong, Tử lão liền vung tay, một đạo quang mang lập tức bắn về phía Giải Minh Tuệ, bao trùm nàng hoàn toàn ở bên trong.
Trước khi quang mang hoàn toàn bao trùm nàng, Giải Minh Tuệ vẫn kịp nhìn thấy Tử lão đang nhìn nàng mà vỗ đùi cười đắc ý không chút che dấu. Trước khi toàn bộ ý thức lâm vào bóng tối, suy nghĩ cuối cùng của nàng chính là: “TMD, có phải mình bị Lão già khốn khiếp kia cho vào tròng?”
“Ta là lệ hồn, vậy lão nhân gia ngài nói cho ta biết có mục đích gì? Không phải đơn giản là chỉ muốn nói cho ta biết đó chứ.”
Ngay lập tức, lão nhân liền gật đầu cười, không chút che giấu nói:
“Đúng vậy. Nhưng trước hết, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, ta vẫn còn không biết tên nha đầu ngươi.”
“Lâm Tuệ Minh.” Giải Minh Tuệ gật gật đầu nói. Cái tên Giải Minh Tuệ này, mỗi lần nhắc đến nó, nàng lại cảm thấy sự thù hận sôi sục ở trong người, cái họ Giải gia này, nàng vẫn là không xứng với tính cách đê tiện của bọn họ, tốt hơn hết vẫn là mang một cái tên mới, như vậy, nàng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
“Tốt lắm, ta được người ta gọi là Tử lão, ngươi về sau cũng gọi ta bằng cái tên này đi. Ta chính là chủ nhân nơi này, ở đây được gọi là tử sắc bí tàng, đúng hơn hết nơi này chính là nơi chôn cất của ta.”
Vừa nói, lão nhân đưa lưng về phía Giải Minh Tuệ, vừa nhìn ngắm xung quanh, trong lòng có chút cảm khái.
Giải Minh Tuệ kinh ngạc không nói lên lời. Nơi chôn cất, vậy chẳng lẽ lão nhân này đã chết rồi hay sao?
Tử lão nhìn dáng vẻ kinh ngạc không thốt lên lời của Giải Minh Tuệ, trong lòng liền cảm thấy thành tựu, cười hắc hắc nói:
“Sao nào, ngươi sợ rồi sao. Ta cũng chỉ là một linh hồn như ngươi, chỉ có điều ta chỉ là một phần linh hồn còn sót lại để canh giữ nơi này. Ay, nghĩ đến lúc trước, Tử lão ta anh tuấn tiêu sái, đứng trên vạn người, người người kính sợ, mỹ nữ theo đuổi như mây, ay ay, ta quả thực như thần mà. Để ta nói cho ngươi nghe, hồi trước ta….” Tử lão vừa nói, nước bọt bắn ra tứ phía, tay vừa vỗ đùi vừa kể lại những chiến tích năm nào.
Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân khua môi múa mép liên tục, tay chân vung loạn xạ, mặt liền đen xì, lập tức ra vẻ mất kiên nhẫn, lời nói không ngừng đả kích:
“Dừng dừng dừng. Ngươi dù sao cũng đã già cỗi xấu xí, chả có ma nào thèm, mau mau nói mục đích ngươi đến đây, ta không có kiên nhẫn nghe ngươi nói hết đâu.”
Tử lão nghe vậy liền trừng mắt, thở phì phò: “Ngươi…ngươi..ngươi thật không phúc hậu.”
“Hừ, phúc hậu hay không không phải chuyện của lão, mau nói nhanh, ngươi có mục đích gì.” Giải Minh Tuệ khẽ hừ lạnh, không cho là đúng nói.
Lúc này, Tử lão lập tức thu hồi dáng vẻ đùa cợt vừa rồi, trở nên vô cùng nghiêm túc, Giải Minh Tuệ thấy lão nghiêm túc như vậy, cũng lập tức dựng tai nghe kĩ.
“Ngươi cũng biết lệ khí của ngươi mạnh như vậy, chắc chắn không thể siêu thoát được. Mà ta thấy được, ngươi cũng không hề có ý định siêu thoát, ngươi muốn ra khỏi đây, tìm lại những người ngươi oán hận nhất để trả thù, ta nói đúng chứ.”
Giải Minh Tuệ nghe vậy liền khẽ giật mình, từng câu của Tử lão đều nói trúng suy nghĩ của nàng. Đó cũng là lí do tại sao nàng đối việc mình là lệ hồn không có nhiều phản ứng, ngược lại còn thầm vui mừng vì có thể trở lại báo thù cho mẹ.
Không đợi cho Giải Minh Tuệ thừa nhận, nhìn bộ dạng giật mình của nàng Tử lão cũng có thể đoán được hắn nói hoàn toàn là đúng, ngay lập tức liền nói tiếp:
“Nhưng có lẽ ngươi không biết, với bộ dạng lệ quỷ của ngươi, ngươi cùng lắm thì cũng chỉ có thể tồn tại được một thời gian ở trần gian mà thôi, đối với vạn vật, thiên đia đều có quy tắc của nó. Ngươi đã chết, lại đi hại người, đó chính là phạm vào quy tắc, ngươi không những không kịp trả thù mà lại còn chịu hình phạt hình thần câu diệt, mãi mãi không thể siêu sinh. Tuy nhiên, nếu ngươi đồng ý là truyền nhân của ta, ta có cách giúp ngươi trọng tổ thân thể, sống lại một lần nữa, hơn nữa lại có lực lượng cường đại để giúp ngươi trả thù những tên đã khiến ngươi trở thành như vậy một cách quang minh chính đại.”
Nói xong, tử lão chắp tay sau lưng, cả người toát lên khí thế ngạo nghễ coi thường tất cả, khiến cho Giải Minh Tuệ nhìn thấy không khỏi rung động.
Điều kiện lão nhân đưa ra đối với nàng chỉ có lợi chứ không hề có hại. Giải Minh Tuệ ngẫm nghĩ xem xét mọi mặt, lão nhân này vô cùng thần bí, đối vắn hắn nàng không hề có chút giá trị lợi dụng, vì vậy lão không có lí do gì để có thể lừa nàng. Hơn nữa nếu như lời của Tử lão nói là đúng, thì có nghĩa là cho dù có ra được khỏi đây, cũng chưa chắc có thể trả thù được, nhưng là truyền nhân gì đó kia của lão có một cơ hội sống lại, về thực lực cường đại mà lão nói nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ cần sống được lại thì trả thù chỉ là chuyện sớm muộn.
“Nhưng tại sao lão lại chọn ta?” rốt cuộc sau khi chần chừ một hồi, Giải Minh Tuệ vẫn nói ra nghi hoặc của mình.
Tử lão cười, không chút giấu diếm nói: “Là vì linh hồn của ngươi. Ngươi không biết, linh hồn của ngươi quả thực rất cường đại, ngay cả khi ta ở trong trạng thái tốt nhất linh hồn cũng chưa chắc đã bằng ngươi. Tiền đồ của ngươi sau này chắc chắc sẽ cao hơn cả ta, cho nên ta chọn ngươi làm truyền nhân đầu tiên, cũng là truyền nhân cuối cùng của ta.”
Giải Minh Tuệ nghe xong, trong lòng lại ngẫm nghĩ lại một hồi, tuy trong lời nói của lão có nhiều thứ mơ hồ khiến nàng không thể giải thích, nhưng với những bản lãnh của lão từ lúc nàng gặp đến giờ, tất cả đều là những việc nàng không thể tin nổi. Lão nhân vốn thần bí như vậy, Giải Minh Tuệ quyết định đặt cược vào Tử lão, tin tưởng lời lão nói. Nghĩ xong, Giải Minh Tuệ liền ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Tử lão, dập đầu ba cái, thành kính nói:
“Đệ tử Giải Minh Tuệ ra mắt sư phụ.”
Tuy nhiên, Giải Minh Tuệ vừa quỳ xuống Tử lão liền vung tay, lập tức có một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ Giải Minh Tuệ đứng lên. Giải Minh Tuệ kinh ngạc nhìn Tử lão, cũng không phải nàng kinh ngạc làm thế nào Tử lão lại có thể nâng nàng dậy, đối với những việc kì lạ như vậy nàng đã không còn ngạc nhiên, chỉ là kinh ngạc về việc nàng rõ ràng đáp ứng, tại sao lão lại đổi ý. Không để cho Giải Minh Tuệ nói lời nào, Tử lão đã cất tiếng:
“Tiềm lực của ngươi rất tốt, nhưng chỉ có điều mỗi thế thôi chưa đủ,ngươi phải phải vượt qua được khảo nghiệm mới có thể có được sự chấp nhận của ta.”
“Được, ta chấp nhận, nói đi, khảo nghiệm cái gì.” Giải Minh Tuệ vô cùng kiên quyết, bất chấp tất cả nói.
Tử lão thấy vậy liền híp mắt, vẻ mặt vô cùng gian xảo, cười nói:
“Người trẻ tuổi không nên nóng vội, ngươi chắc chắn muốn nhận khảo nghiệm? Ta nên nói trước, khảo nghiệm sẽ vô cùng khó khăn, rất có thể ngươi sẽ bị thần hình câu diệt luôn bên trong đó, ngươi vẫn muốn đi sao?”
Giải Minh Tuệ không cho là đúng nói: “Khó đương nhiên là khó, nhưng cho dù ta không tiếp nhận khảo nghiệm, có ra được bên ngoài ta vẫn không thể báo thù. Đã như vậy, kết quả chẳng phải như nhau sao. Chết thì có gì đáng sợ, không phải ta đã chết một lần rồi sao. Lão già ngươi thật lề mề, muốn khảo nghiệm gì thì mau khảo nghiệm đi, thật phiền phức.”
Tử lão không những không giận mà lại cười lớn, liên tục kêu ba chữ “tốt”, nói:
“Được rồi, nếu ngươi đã như vậy, ta không nên làm ngươi thất vọng mới đúng. Tiểu nha đầu, ngươi nhớ bảo trọng, mong ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Nói xong, Tử lão liền vung tay, một đạo quang mang lập tức bắn về phía Giải Minh Tuệ, bao trùm nàng hoàn toàn ở bên trong.
Trước khi quang mang hoàn toàn bao trùm nàng, Giải Minh Tuệ vẫn kịp nhìn thấy Tử lão đang nhìn nàng mà vỗ đùi cười đắc ý không chút che dấu. Trước khi toàn bộ ý thức lâm vào bóng tối, suy nghĩ cuối cùng của nàng chính là: “TMD, có phải mình bị Lão già khốn khiếp kia cho vào tròng?”
Last edited by a moderator: