-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 2: Tử vong (2)
Loạn phong dường như vô cùng kích động, lại một lần nữa nổi lên, phóng ra vô số đao phong chém trên linh hồn của Giải Minh Tuệ.
Linh hồn Giải Minh Tuệ lúc này giống như làn khói bạc mỏng manh, chỉ cần chút gió thổi nhẹ là có thể dễ dàng bị xua tan. Vậy mà lúc này làn khói mỏng manh đó liên tục bị những trận loạn phong điên cuồng xé rách.
Tuy nhiên điều bất ngờ là linh hồn giống làn khói bạc mỏng manh kia mỗi khi bị loạn phong công kích liền phân tán thành nhiều sợi khói nhỏ rồi dần dần tụ lại, dung hợp vào nhau, chẳng những không dần tan biến hết mà làn khói đó càng ngày càng nồng đậm. Rồi lại bị nghiền nát vụn, dần dần tụ lại, lại bị xé rách, rồi lại dung hợp với nhau,.... Vòng tuần hoàn đó dường như lập đi lặp lại nhiều lần. Linh hồn Giải Minh Tuệ cứ như tiểu cường đánh mãi không chết, vẫn ngoan cường chối chọi, không để linh hồn phân tán.
Vốn ban đầu linh hồn nàng một phần bị tiêu tán trong trời đất, nhưng dưới trận loạn phong đao, linh hồn nàng không những không bị tiêu tán hết mà lại còn tăng lên, những phần hao tổn cũng được bù đắp lại. Khi đến lúc linh hồn nàng không thể tăng thêm được nữa, chúng bắt đầu dần cô đọng lại, từ làn khói mỏng có màu trắng nhàn nhạt với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy nó chuyển sang màu trắng ngà ngà, rồi trắng sữa.
Mặc dù vậy nhưng lúc này Giải Minh Tuệ không nhận biết được sự khác biệt đó. Nàng hiện tại vẫn đang chìm trong nỗi thống khổ liên miên không dứt. Mỗi giây phút qua đi nàng như thấy đã trải qua vài năm. Cái cảm giác phá rồi lập, tan rồi tụ như vậy khiến nàng chân chính biết được cái gì mới gọi là sự tra tấn tàn khốc nhất, cái gì mới gọi là nỗi thống khổ sống không bằng chết.
Nếu giờ phút này mà có người nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn sẽ há mồm trợn mắt. Linh hồn là một khái niệm mơ hồ, khó nắm bắt. Đến nay theo nhiều nghiên cứu cả về khoa học lẫn tín ngưỡng, chưa ai hình dung cụ thể được linh hồn như thế nào, hình dáng ra sao, và sự tồn tại của linh hồn là câu hỏi lớn vô cùng thần bí của con người. Với vốn hiểu biết hiện nay , con người chỉ có thể nắm bắt chút da lông bên ngoài mà không thể hiểu rõ ràng tận cùng linh hồn rốt cuộc là thứ gì.
Có thể hiểu đơn giản và cơ bản nhất rằng linh hồn chính là nơi phát sinh ra ý thức, trí tuệ của con người khi còn sống, và chúng thể hiện ở sự cô đọng linh hồn. Mỗi cá thể đều riêng biệt, bởi vì không đồng nhất về độ cô đọng. Càng là người có ý thức ( được thể hiện ở sự nhận biết, ý chí ), trí tuệ cao, linh hồn càng mạnh mẽ. Cũng giống như một người bình thường có nhận thức trí tuệ chỉ ở mức trung bình thì linh hồn cũng giống như là khói mỏng manh, còn những cá thể có ý thức, trí tuệ cao linh hồn họ cô đọng mạnh mẽ gấp nhiều lần người thường, mặc dù điều này chưa được chứng thực.
Đồng thời linh hồn cũng là nơi cường đại nhất cũng như yếu ớt nhất của con người. Với những linh hồn cường đại, người sở hữu nó là một nhân tài, với những linh hồn mỏng manh yếu ớt, chủ của nó chỉ có thể là một người thường, thậm chí là ngu ngốc. Một khi linh hồn bị tổn thương, nhẹ thì đánh mất kí ức, nặng thì triệt để biến thành ngu ngốc, thậm chí là tử vong. Linh hồn đồng thời cũng không có khả năng bất tử. Chỉ cần con người chết đi là linh hồn sẽ tan rã nhanh chóng, dù có thể tồn tại ở trên nhân gian một thời gian ngắn, nhưng về sau,sẽ triệt để biến mất. Cho dù có vận khí gặp phải một số ảnh hưởng bên ngoài tác động vào đi chăng nữa thì linh hồn cũng sẽ biến mất, chẳng qua thời gian biến mất sẽ kéo dài lâu hơn.
Vì thế với tình trạng của Giải Minh Tuệ bây giờ, có thể nói nàng gặp phải hung hiểm đến nhường nào. Linh hồn nàng liên tục bị giày vò nghiền nát, mặc dù không biết lí do tại sao mỗi một đợt tra tấn linh hồn nàng càng mạnh mẽ nhưng không thể phủ nhận mức độ nguy hiểm của nó. Chỉ cần một chút sơ suất nhỏ, linh hồn nàng lập tức tan thành mây khói, triệt để biến mất trên thế giới này. Tính mạng Giải Minh Tuệ lúc này chỉ cách ranh giới tử vong một khoảng cách nhỏ như sợi chỉ, chỉ một bước sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Cũng phải nói rằng nàng có vận khí thực tốt, ít nhất là trong tình hình hung hiểm này mà Giải Minh Tuệ vẫn còn tồn tại cho tới thời điểm này. Không những không tan rã mà linh hồn nàng trở nên cường đại hơn trước gấp nhiều lần, tiếp cận rất gần với thực thể. Cho nên nếu có người nào chứng kiến cảnh tượng này không thể không giật mình khiếp sợ. Với trình độ mạnh mẽ của linh hồn hiện tại mà nói nếu nàng vẫn còn sống, chỉ cần bồi dưỡng đầy đủ, Giải Minh Tuệ chắc chắn là một thiên tài hiếm có.
Tuy nói là vậy nhưng Giải Minh Tuệ lúc này vẫn chưa ý thức được điều đó, mà cũng có sức lực nào mà để ý đến, huống chi nàng còn chẳng biết bất cứ điều gì về đống lý thuyết phức tạp kia. Đến thời điểm hiện nay Giải Minh Tuệ vẫn như cũ cắn răng chống đỡ từng lợt công kích của loạn phong. Càng ngày những lượt công kích càng mạnh mẽ, càng cường đại hơn khiến nàng không có phút giây nào nghỉ ngơi. Thậm chí lúc này nàng vẫn còn hoài nghi mình chưa chết, bởi nàng vẫn còn cảm nhận rất rõ sự đau đớn do nữ nhân ngoan độc kia tra tấn.
Những kí ức trước kia lại một lần nữa lướt qua mắt nàng, không sót một chi tiết. Cơ thể mẹ nàng lạnh ngắt nằm trong vũng máu lạnh lẽo trên sàn, những đóa huyết hoa nở rộ trên chiếc váy trắng mà mẹ nàng đang mặc đẹp tựa như những đóa mai. Mẹ nàng vẫn dịu dàng như thế, vẫn ấp áp như thế. Bàn tay mảnh mai ôn nhu vuốt tóc nàng, trong mắt chứa đầy tình yêu thương xen lẫn nuối tiếc, giọng nói nhẹ nhàng ấy cất lên tiếng nỉ non.
" Trên thế gian này, mẹ còn nuối tiếc rất nhiều, nhưng mẹ hối tiếc nhất là mẹ không chăm sóc con chu đáo, chỉ tiếc mẹ không thể ở bên chăm sóc con thêm vài năm,...sau khi mẹ chết đi con nhớ chăm sóc tốt cho mình, không nên bỏ ăn, không nên vì mẹ mà trả thù ông ấy, lỗi không phải tại ông ấy, chỉ trách, lúc ấy mẹ quá yêu cha con, nhưng đến lúc này mẹ vẫn không hối hận. Vì không có ông ấy thì mẹ cũng đã không có con, con là ánh sáng duy nhất của mẹ, cho nên, dù thế nào đi nữa, con cũng không được trả thù cha con, hãy sống thật tốt, sống thay cả phần của mẹ nữa"
Vẫn ánh mắt yêu thương ấy luyến tiếc nhìn nàng lần cuối rồi khép lại, nàng không thể nhìn ánh mắt ấy lần nữa. Từng hạt thủy châu trong suốt thi nhau rơi. Nàng thẫn thờ
"Tại sao? Tại sao chứ? Chúng ta đâu có lỗi, tất cả là tại ông ta kia mà, tại sao mẹ lại phải thay ông ta giải thích, mẹ, mẹ dậy đi, nói cho con biết tại sao, mẹ....mẹ"
Trong phòng truyền ra tiếng gào tê tâm liệt phế khiến người khác nghe cũng phải phải đau lòng. Vì lẽ gì chứ, tại sao mọi đau khổ đều do mẹ con nàng gánh chịu, chẳng lẽ vì mẹ nàng không xừng với ông ta sao. Vậy tại sao ông ta vẫn lấy mẹ cơ chứ? Người dịu dàng, tốt bụng như mẹ nàng đáng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc, chứ không phải là chịu sự ghẻ lạnh khinh bỉ của mọi người. Mẹ nàng có gì không tốt sao? Bà ấy đâu có tội, vậy tại sao vẫn có người hãm hại mẹ nàng? Ông ta nói ông ta yêu mẹ nàng, vậy tại sao ông ta không bảo vệ được mẹ, không để cho mẹ có cuộc sống yên bình, bà ấy muốn chỉ có vậy, tại sao ông ta không những không cho bà ấy yên bình được giây phút nào, mà còn bị hại chết thê thảm như vậy.
"Mẹ, Tuệ nhi bất hiếu, Tuệ nhi không bảo vệ được mẹ, là nữ nhi sai, mẹ, mẹ dậy đi..."
Giải Minh Tuệ điên cuồng gào thét, cứ như vậy quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo ôm cơ thể đang lạnh dần đi. Nàng thật hối hận đã không lo cho mẹ chu đáo. Tất cả nành muốn chỉ là bảo vệ mẹ, nàng có thể chịu đựng được mọi nhục nhã nhưng nàng vẫn không muốn cho mẹ bị thương tổn, nàng thà để mình chịu đói còn hơn để mẹ nàng thiếu một bữa. Người ta chửi rủa, đay nghiến mẹ con nàng thế nào nàng cũng không cần để cho mẹ biết, một mình nàng chị chửi là được rồi. Nàng bị đánh đập thương tích đầy mình nhưng nàng giấu giếm không để lộ một chút, tránh làm mẹ nàng đau lòng. Gia thế mẹ nàng không tốt thì sao chứ, chẳng lẽ như vậy là có tội. Mẹ nàng đâu có tranh đoạt thứ gì, sao bà ta có thể hạ độc hành hạ mẹ nàng nhiều năm như vậy. Những lần cơn đau tái phát mẹ nàng đều chỉ chịu đựng trong im lặng, không muốn cho nàng biết, nàng đều thấy hết, nàng không dám hỏi mẹ, chỉ sợ mẹ lại đau lòng. Nếu không phải nàng ngẫu nhiên nghe trộm được kế hoạch ác độc mà bà ta đặt ra thì chỉ sợ mẹ nàng chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Giải Vô Ngân, ông thật độc ác, tôi thật hận ông, vì ông mà mẹ phải chịu sự khinh bỉ của hạ nhân, ngày không đủ ba bữa, sống chịu mọi đau khổ. Phạm Nhã Thanh, ta hận ả đàn bà độc ác nhà ngươi, chính ngươi hãm hại mẹ, làm mẹ chịu mọi oan khuất. Chẳng những thế còn hạ độc trong đồ ăn khiến mẹ nàng hàng ngày phải chịu cơn đau đớn hành hạ suốt hơn mười năm trời.
"Ta hận các người, Giải gia, hay cho một Giải gia, hay cho một Giải Vô Ngân, hay cho một Phạm Nhã Thanh, các người sẽ phải trả giá, phải trả giá!"
Nàng âm trầm thì thầm. Giải gia sao! Nếu không phải vì lợi ích Giải Vô Ngân cũng không đồng ý kết hôn với mẹ nàng, mẹ cũng không phải chịu đau đớn nhục nhã này. Nhờ có mẹ nàng, sinh ý của Giải gia càng ngày càng lớn mạnh, điều này nàng không phải không biết. Nếu không phải vì Lâm gia bị suy yếu đến mức phá sản, Giải gia có dám động vào mẹ con nàng sao? Vì vậy mới có việc khi mẹ nàng bị người khác tính kế, bị hàm oan, những người trong Giải gia chẳng những không tin tưởng lại còn bỏ đá xuống giếng, thừa nước đục thả câu, Giải Vô Ngân cũng không thèm liếc mắt đến hai mẹ con nàng kêu người tống vào căn nhà hoang này.
Đôi mắt trong suốt vằn lên những tia máu, đục ngầu như dã thú bị thương, gương mặt trở nên băng lãnh, vặn vẹo, từng tia áp bách trầm trọng như có như không lập lờ không gian xung quanh. Trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của mẹ trước khi chết, những tình cảnh hai mẹ con nàng chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay lặp đi lặp lại trong đầu. Hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt chảy máu, nàng phải giết chết con đàn bà khốn khiếp kia!
Linh hồn Giải Minh Tuệ lúc này giống như làn khói bạc mỏng manh, chỉ cần chút gió thổi nhẹ là có thể dễ dàng bị xua tan. Vậy mà lúc này làn khói mỏng manh đó liên tục bị những trận loạn phong điên cuồng xé rách.
Tuy nhiên điều bất ngờ là linh hồn giống làn khói bạc mỏng manh kia mỗi khi bị loạn phong công kích liền phân tán thành nhiều sợi khói nhỏ rồi dần dần tụ lại, dung hợp vào nhau, chẳng những không dần tan biến hết mà làn khói đó càng ngày càng nồng đậm. Rồi lại bị nghiền nát vụn, dần dần tụ lại, lại bị xé rách, rồi lại dung hợp với nhau,.... Vòng tuần hoàn đó dường như lập đi lặp lại nhiều lần. Linh hồn Giải Minh Tuệ cứ như tiểu cường đánh mãi không chết, vẫn ngoan cường chối chọi, không để linh hồn phân tán.
Vốn ban đầu linh hồn nàng một phần bị tiêu tán trong trời đất, nhưng dưới trận loạn phong đao, linh hồn nàng không những không bị tiêu tán hết mà lại còn tăng lên, những phần hao tổn cũng được bù đắp lại. Khi đến lúc linh hồn nàng không thể tăng thêm được nữa, chúng bắt đầu dần cô đọng lại, từ làn khói mỏng có màu trắng nhàn nhạt với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy nó chuyển sang màu trắng ngà ngà, rồi trắng sữa.
Mặc dù vậy nhưng lúc này Giải Minh Tuệ không nhận biết được sự khác biệt đó. Nàng hiện tại vẫn đang chìm trong nỗi thống khổ liên miên không dứt. Mỗi giây phút qua đi nàng như thấy đã trải qua vài năm. Cái cảm giác phá rồi lập, tan rồi tụ như vậy khiến nàng chân chính biết được cái gì mới gọi là sự tra tấn tàn khốc nhất, cái gì mới gọi là nỗi thống khổ sống không bằng chết.
Nếu giờ phút này mà có người nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn sẽ há mồm trợn mắt. Linh hồn là một khái niệm mơ hồ, khó nắm bắt. Đến nay theo nhiều nghiên cứu cả về khoa học lẫn tín ngưỡng, chưa ai hình dung cụ thể được linh hồn như thế nào, hình dáng ra sao, và sự tồn tại của linh hồn là câu hỏi lớn vô cùng thần bí của con người. Với vốn hiểu biết hiện nay , con người chỉ có thể nắm bắt chút da lông bên ngoài mà không thể hiểu rõ ràng tận cùng linh hồn rốt cuộc là thứ gì.
Có thể hiểu đơn giản và cơ bản nhất rằng linh hồn chính là nơi phát sinh ra ý thức, trí tuệ của con người khi còn sống, và chúng thể hiện ở sự cô đọng linh hồn. Mỗi cá thể đều riêng biệt, bởi vì không đồng nhất về độ cô đọng. Càng là người có ý thức ( được thể hiện ở sự nhận biết, ý chí ), trí tuệ cao, linh hồn càng mạnh mẽ. Cũng giống như một người bình thường có nhận thức trí tuệ chỉ ở mức trung bình thì linh hồn cũng giống như là khói mỏng manh, còn những cá thể có ý thức, trí tuệ cao linh hồn họ cô đọng mạnh mẽ gấp nhiều lần người thường, mặc dù điều này chưa được chứng thực.
Đồng thời linh hồn cũng là nơi cường đại nhất cũng như yếu ớt nhất của con người. Với những linh hồn cường đại, người sở hữu nó là một nhân tài, với những linh hồn mỏng manh yếu ớt, chủ của nó chỉ có thể là một người thường, thậm chí là ngu ngốc. Một khi linh hồn bị tổn thương, nhẹ thì đánh mất kí ức, nặng thì triệt để biến thành ngu ngốc, thậm chí là tử vong. Linh hồn đồng thời cũng không có khả năng bất tử. Chỉ cần con người chết đi là linh hồn sẽ tan rã nhanh chóng, dù có thể tồn tại ở trên nhân gian một thời gian ngắn, nhưng về sau,sẽ triệt để biến mất. Cho dù có vận khí gặp phải một số ảnh hưởng bên ngoài tác động vào đi chăng nữa thì linh hồn cũng sẽ biến mất, chẳng qua thời gian biến mất sẽ kéo dài lâu hơn.
Vì thế với tình trạng của Giải Minh Tuệ bây giờ, có thể nói nàng gặp phải hung hiểm đến nhường nào. Linh hồn nàng liên tục bị giày vò nghiền nát, mặc dù không biết lí do tại sao mỗi một đợt tra tấn linh hồn nàng càng mạnh mẽ nhưng không thể phủ nhận mức độ nguy hiểm của nó. Chỉ cần một chút sơ suất nhỏ, linh hồn nàng lập tức tan thành mây khói, triệt để biến mất trên thế giới này. Tính mạng Giải Minh Tuệ lúc này chỉ cách ranh giới tử vong một khoảng cách nhỏ như sợi chỉ, chỉ một bước sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Cũng phải nói rằng nàng có vận khí thực tốt, ít nhất là trong tình hình hung hiểm này mà Giải Minh Tuệ vẫn còn tồn tại cho tới thời điểm này. Không những không tan rã mà linh hồn nàng trở nên cường đại hơn trước gấp nhiều lần, tiếp cận rất gần với thực thể. Cho nên nếu có người nào chứng kiến cảnh tượng này không thể không giật mình khiếp sợ. Với trình độ mạnh mẽ của linh hồn hiện tại mà nói nếu nàng vẫn còn sống, chỉ cần bồi dưỡng đầy đủ, Giải Minh Tuệ chắc chắn là một thiên tài hiếm có.
Tuy nói là vậy nhưng Giải Minh Tuệ lúc này vẫn chưa ý thức được điều đó, mà cũng có sức lực nào mà để ý đến, huống chi nàng còn chẳng biết bất cứ điều gì về đống lý thuyết phức tạp kia. Đến thời điểm hiện nay Giải Minh Tuệ vẫn như cũ cắn răng chống đỡ từng lợt công kích của loạn phong. Càng ngày những lượt công kích càng mạnh mẽ, càng cường đại hơn khiến nàng không có phút giây nào nghỉ ngơi. Thậm chí lúc này nàng vẫn còn hoài nghi mình chưa chết, bởi nàng vẫn còn cảm nhận rất rõ sự đau đớn do nữ nhân ngoan độc kia tra tấn.
Những kí ức trước kia lại một lần nữa lướt qua mắt nàng, không sót một chi tiết. Cơ thể mẹ nàng lạnh ngắt nằm trong vũng máu lạnh lẽo trên sàn, những đóa huyết hoa nở rộ trên chiếc váy trắng mà mẹ nàng đang mặc đẹp tựa như những đóa mai. Mẹ nàng vẫn dịu dàng như thế, vẫn ấp áp như thế. Bàn tay mảnh mai ôn nhu vuốt tóc nàng, trong mắt chứa đầy tình yêu thương xen lẫn nuối tiếc, giọng nói nhẹ nhàng ấy cất lên tiếng nỉ non.
" Trên thế gian này, mẹ còn nuối tiếc rất nhiều, nhưng mẹ hối tiếc nhất là mẹ không chăm sóc con chu đáo, chỉ tiếc mẹ không thể ở bên chăm sóc con thêm vài năm,...sau khi mẹ chết đi con nhớ chăm sóc tốt cho mình, không nên bỏ ăn, không nên vì mẹ mà trả thù ông ấy, lỗi không phải tại ông ấy, chỉ trách, lúc ấy mẹ quá yêu cha con, nhưng đến lúc này mẹ vẫn không hối hận. Vì không có ông ấy thì mẹ cũng đã không có con, con là ánh sáng duy nhất của mẹ, cho nên, dù thế nào đi nữa, con cũng không được trả thù cha con, hãy sống thật tốt, sống thay cả phần của mẹ nữa"
Vẫn ánh mắt yêu thương ấy luyến tiếc nhìn nàng lần cuối rồi khép lại, nàng không thể nhìn ánh mắt ấy lần nữa. Từng hạt thủy châu trong suốt thi nhau rơi. Nàng thẫn thờ
"Tại sao? Tại sao chứ? Chúng ta đâu có lỗi, tất cả là tại ông ta kia mà, tại sao mẹ lại phải thay ông ta giải thích, mẹ, mẹ dậy đi, nói cho con biết tại sao, mẹ....mẹ"
Trong phòng truyền ra tiếng gào tê tâm liệt phế khiến người khác nghe cũng phải phải đau lòng. Vì lẽ gì chứ, tại sao mọi đau khổ đều do mẹ con nàng gánh chịu, chẳng lẽ vì mẹ nàng không xừng với ông ta sao. Vậy tại sao ông ta vẫn lấy mẹ cơ chứ? Người dịu dàng, tốt bụng như mẹ nàng đáng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc, chứ không phải là chịu sự ghẻ lạnh khinh bỉ của mọi người. Mẹ nàng có gì không tốt sao? Bà ấy đâu có tội, vậy tại sao vẫn có người hãm hại mẹ nàng? Ông ta nói ông ta yêu mẹ nàng, vậy tại sao ông ta không bảo vệ được mẹ, không để cho mẹ có cuộc sống yên bình, bà ấy muốn chỉ có vậy, tại sao ông ta không những không cho bà ấy yên bình được giây phút nào, mà còn bị hại chết thê thảm như vậy.
"Mẹ, Tuệ nhi bất hiếu, Tuệ nhi không bảo vệ được mẹ, là nữ nhi sai, mẹ, mẹ dậy đi..."
Giải Minh Tuệ điên cuồng gào thét, cứ như vậy quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo ôm cơ thể đang lạnh dần đi. Nàng thật hối hận đã không lo cho mẹ chu đáo. Tất cả nành muốn chỉ là bảo vệ mẹ, nàng có thể chịu đựng được mọi nhục nhã nhưng nàng vẫn không muốn cho mẹ bị thương tổn, nàng thà để mình chịu đói còn hơn để mẹ nàng thiếu một bữa. Người ta chửi rủa, đay nghiến mẹ con nàng thế nào nàng cũng không cần để cho mẹ biết, một mình nàng chị chửi là được rồi. Nàng bị đánh đập thương tích đầy mình nhưng nàng giấu giếm không để lộ một chút, tránh làm mẹ nàng đau lòng. Gia thế mẹ nàng không tốt thì sao chứ, chẳng lẽ như vậy là có tội. Mẹ nàng đâu có tranh đoạt thứ gì, sao bà ta có thể hạ độc hành hạ mẹ nàng nhiều năm như vậy. Những lần cơn đau tái phát mẹ nàng đều chỉ chịu đựng trong im lặng, không muốn cho nàng biết, nàng đều thấy hết, nàng không dám hỏi mẹ, chỉ sợ mẹ lại đau lòng. Nếu không phải nàng ngẫu nhiên nghe trộm được kế hoạch ác độc mà bà ta đặt ra thì chỉ sợ mẹ nàng chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Giải Vô Ngân, ông thật độc ác, tôi thật hận ông, vì ông mà mẹ phải chịu sự khinh bỉ của hạ nhân, ngày không đủ ba bữa, sống chịu mọi đau khổ. Phạm Nhã Thanh, ta hận ả đàn bà độc ác nhà ngươi, chính ngươi hãm hại mẹ, làm mẹ chịu mọi oan khuất. Chẳng những thế còn hạ độc trong đồ ăn khiến mẹ nàng hàng ngày phải chịu cơn đau đớn hành hạ suốt hơn mười năm trời.
"Ta hận các người, Giải gia, hay cho một Giải gia, hay cho một Giải Vô Ngân, hay cho một Phạm Nhã Thanh, các người sẽ phải trả giá, phải trả giá!"
Nàng âm trầm thì thầm. Giải gia sao! Nếu không phải vì lợi ích Giải Vô Ngân cũng không đồng ý kết hôn với mẹ nàng, mẹ cũng không phải chịu đau đớn nhục nhã này. Nhờ có mẹ nàng, sinh ý của Giải gia càng ngày càng lớn mạnh, điều này nàng không phải không biết. Nếu không phải vì Lâm gia bị suy yếu đến mức phá sản, Giải gia có dám động vào mẹ con nàng sao? Vì vậy mới có việc khi mẹ nàng bị người khác tính kế, bị hàm oan, những người trong Giải gia chẳng những không tin tưởng lại còn bỏ đá xuống giếng, thừa nước đục thả câu, Giải Vô Ngân cũng không thèm liếc mắt đến hai mẹ con nàng kêu người tống vào căn nhà hoang này.
Đôi mắt trong suốt vằn lên những tia máu, đục ngầu như dã thú bị thương, gương mặt trở nên băng lãnh, vặn vẹo, từng tia áp bách trầm trọng như có như không lập lờ không gian xung quanh. Trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của mẹ trước khi chết, những tình cảnh hai mẹ con nàng chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay lặp đi lặp lại trong đầu. Hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt chảy máu, nàng phải giết chết con đàn bà khốn khiếp kia!
Last edited by a moderator: