-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 7: Vết rách không gian (2)
Khi lực hút cường đại kia xuất hiện, hàn ti kén mặc dù nằm ngoài phạm vi cả ngàn trượng nhưng cũng bị ảnh hưởng. Mặc dù lực ảnh hưởng này không đáng kể nhưng hàn ti kén vẫn tiếp tục chầm chậm lơ lửng trôi về phía phát ra lực hút.
Cứ một canh giờ, lực hút kia lại xuất hiện. Càng ngày, Giải Minh Tuệ lại càng tiến gần về nơi tận cùng không gian.
Từng trận phong mang vẫn liên tục lóe lên từng hồi, nhả công kích liên tiếp không ngừng lên hàn ti kén, tuy nhiên những trận công kích đó dường như không hề tạo chút ảnh hưởng nào đến Giải Minh Tuệ ở bên trong.
Càng lúc, tốc độ băng kén trôi đi càng nhanh.
Càng sâu vào bên trong, mật độ phong loạn giảm xuống, không gian cũng trở nên âm lãnh, u tối hơn.
Cho đến thời điểm nọ, băng kén dừng lại, lơ lửng trong không trung.
Loạn phong không biết đã biến mất từ lúc nào.
Không gian này trống rỗng tuyệt đối. Không có bất kì sự hiện diện của vật nào xung quanh.
…..
Trong ý thức của Giải Minh Tuệ, từng hình ảnh cũ vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Nhưng cảm xúc của nàng đối với những hình ảnh này không còn giống như trước.
Thời gian đầu, Giải Minh Tuệ luôn bị bao quanh bởi cảm giác hận thù, căm phẫn, muốn lao vào điên cuồng cắn xé. Tuy nhiên đến lúc này, đối với những hình ảnh đó, nàng dần có cảm giác trơ lì, vô cảm đến đáng sợ. nhưng cũng không vì vậy mà sự hân thù trong lòng giảm xuống, ngược lại còn tăng lên vài phần.
Oán khí sau thời gian đầu cuồng bạo giải phóng, lúc này có dấu hiệu giảm xuống, nhẹ nhàng tỏa ra hơi lạnh kinh người.
“Rắc rắc..”
Một âm thanh rạn nứt vô cùng nhỏ vang lên. Nếu trong thời điểm bình thường, âm thanh này có vẻ như không mấy gây ra sự chú ý, nhưng lại nơi vô cùng tĩnh lặng như vậy, âm thanh này lại lộ ra vẻ chói tai.
Từ trên thân băng kén không biết tại sao xuất hiện một vất nứt nhỏ như sợi chỉ, dài khoảng đốt ngón tay.
Rắc rắc rắc.
Lần này, thanh âm rạn nứt càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, liên tục không ngừng.
Từ vết nứt trên thân hàn ti kén, nó bắt đầu dần lan ra mọi phía xung quanh.
Băng kén chi chít chi chít những vết nứt trông như mạng nhện, vô cùng rợn người.
Sau đó chỉ trong vài sát na, đột nhiên bụp một tiếng, băng kén nổ tung, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe xung quanh, lộ ra thân ảnh đen đặc như muốn hút hết mọi ánh sáng, mang theo luồng hàn khú bức người.
Ngay khi những mảnh vụn bắn ta từ băng kén dần dần hóa thành những làn khói nhỏ tan rã trong không gian, thân ảnh u lãnh dần hiện rõ.
Là một bức băng điêu hình người vô cùng tinh xảo. trên mặt của băng điêu là khuôn mặt của một cô gái trẻ đáng nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tuy chỉ có thể nói là thanh tú, không mấy xinh đẹp kiều diễm nhưng lại có sức hút kì lạ khiến cho ánh mắt người khác không tài nào rời đi. Trên khuôn mặt non nớt tầm mười bốn mười năm tuổi ấy lại mang một vẻ lạnh lẽo băng lãnh vô cảm không phù hợp với lứa tuổi.
Từ trên băng điêu, hàn khí đang không ngừng tỏa ra như bị co rút lại, bay ngược lại về trong băng điêu.
Màu sắc băng điêu bằng mắt thường cũng thấy được sự biến đổi về màu sắc, cũng như cảm nhận được băng điêu không còn có chút cảm giác lạnh lẽo như trong hầm băng nữa.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, băng điêu trở lại về màu sắc vốn có của nó, màu trắng bạc, cùng với đó là hình ảnh linh hồn của Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ cảm giác cả người cứng nhắc, thương thế cùng với đau đớn ở trên người không biết từ lúc nào đã biến mất. Thân thể chỉ cảm thấy tê dại, không thể nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, như thể cả một thế kỉ đã trôi qua, Giải Minh Tuệ lúc này mới có thể cứng nhắc ngồi dậy.
Cảm nhận đầu tiên của Giải Minh Tuệ đối với hiện tại chính là yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Xung quanh tối om không một chút ánh sáng, Giải Minh Tuệ không ngạc nhiên lắm với điều này, bởi nàng vẫn nhớ đến thời điểm Phạm Nhã Thanh xuống tay móc đôi mắt cùng cắt lưỡi nàng. Cho dù nàng không có cảm giác đau đớn nhưng chuyện bị câm mù không thể tránh khỏi.
Tuy nàng không có cảm giác gì quá lớn đối với việc này, nhưng hận thù trong lòng không tránh khỏi tăng lên.
Sau một hồi khá vất vả mới có thể đứng dậy, Giải Minh Tuệ vừa bước đi huơ huơ tay về phía trước thăm dò.
Theo từng bước từng bước, Giải Minh Tuệ càng lúc càng khẳng định nơi này chắc chắc không phải ở chỗ cái nhà kho mà Phạm Nhã Thanh mang nàng đến lúc trước.
Dưới chân có cảm giác như đạp vào trong không khí, nhưng lại vẫn có thể vững vàng bước đi. Xung quanh không có một thứ gì khác ngoài sự im lặng một cách tuyệt đối, điều này tuyệt nhiên là không thể có ở tại cái nhà kho kia. Hơn nữa thương thế trên người nàng hoàn toàn biến mất, không có một chút cảm giác đau đớn nào.
Như vậy là có người đã cứu nàng đi, rồi chữa trị cho nàng? Nhưng ai lại làm như vậy chứ? Hàng loạt những thắc mắc không ngừng hiện lên trong đầu. Giải Minh Tuệ vừa mò mẫm bước đi vừa suy nghĩ loạn quanh.
Đột nhiên, một cảm giác kì lạ bủa vây lấy Giải Minh Tuệ, như bàn tay bóp chặt lấy cổ họng nàng, kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ miên man.
Theo bản năng, Giải Minh Tuệ ngừng bước. Thứ cảm giác này tuy là vô hình nhưng nàng có thể cảm nhận được vô cùng chân thật, rằng nếu như nàng chỉ tiến thêm vài bước nữa thôi thì nàng ngay lập tức sẽ gặp phải thứ gì đó cực kì nguy hiểm.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Giải Minh Tuệ thất kinh. Ngay lập tức nàng không chút do dự xoay người lại, chạy ngược về phía sau.
Chạy một hồi lâu, ngay cả một hơi thở mạnh, cảm giác mệt mỏi cũng không có, nhưng Giải Minh Tuệ không có thời gian thắc mắc, trong lòng nàng dần nổi lên nỗi bất an mơ hồ.
Lại thay đổi phương hướng, lại chạy.
Lại đổi hướng, lại chạy…
Mấy lần đổi hướng chạy như vậy, cơ hồ bốn phương tám hướng nàng đều đã chạy qua, nhưng thứ cảm giác nguy hiểm kia vẫn siết chặt lấy nàng, như giòi trong xương không cách nào loại trừ.
Lúc này nàng bắt đầu trở nên hoang mang, chạy loạn lòng vòng như thiêu thân mà vẫn không thoát khỏi nguy hiểm.
Càng lúc, cảm giác nguy hiểm càng trở nên rõ rệt, Giải Minh Tuệ cảm thấy cả người đột nhiên lạnh toát, thở cũng không dám thở, nhìn trân trân vào bóng tối phía trước, như đợi chờ thứ gì đó sắp xuất hiện.
Nếu như đã không trốn tránh được, tốt nhất chính là đương đầu. Điều đến là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi.
Cứ một canh giờ, lực hút kia lại xuất hiện. Càng ngày, Giải Minh Tuệ lại càng tiến gần về nơi tận cùng không gian.
Từng trận phong mang vẫn liên tục lóe lên từng hồi, nhả công kích liên tiếp không ngừng lên hàn ti kén, tuy nhiên những trận công kích đó dường như không hề tạo chút ảnh hưởng nào đến Giải Minh Tuệ ở bên trong.
Càng lúc, tốc độ băng kén trôi đi càng nhanh.
Càng sâu vào bên trong, mật độ phong loạn giảm xuống, không gian cũng trở nên âm lãnh, u tối hơn.
Cho đến thời điểm nọ, băng kén dừng lại, lơ lửng trong không trung.
Loạn phong không biết đã biến mất từ lúc nào.
Không gian này trống rỗng tuyệt đối. Không có bất kì sự hiện diện của vật nào xung quanh.
…..
Trong ý thức của Giải Minh Tuệ, từng hình ảnh cũ vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Nhưng cảm xúc của nàng đối với những hình ảnh này không còn giống như trước.
Thời gian đầu, Giải Minh Tuệ luôn bị bao quanh bởi cảm giác hận thù, căm phẫn, muốn lao vào điên cuồng cắn xé. Tuy nhiên đến lúc này, đối với những hình ảnh đó, nàng dần có cảm giác trơ lì, vô cảm đến đáng sợ. nhưng cũng không vì vậy mà sự hân thù trong lòng giảm xuống, ngược lại còn tăng lên vài phần.
Oán khí sau thời gian đầu cuồng bạo giải phóng, lúc này có dấu hiệu giảm xuống, nhẹ nhàng tỏa ra hơi lạnh kinh người.
“Rắc rắc..”
Một âm thanh rạn nứt vô cùng nhỏ vang lên. Nếu trong thời điểm bình thường, âm thanh này có vẻ như không mấy gây ra sự chú ý, nhưng lại nơi vô cùng tĩnh lặng như vậy, âm thanh này lại lộ ra vẻ chói tai.
Từ trên thân băng kén không biết tại sao xuất hiện một vất nứt nhỏ như sợi chỉ, dài khoảng đốt ngón tay.
Rắc rắc rắc.
Lần này, thanh âm rạn nứt càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, liên tục không ngừng.
Từ vết nứt trên thân hàn ti kén, nó bắt đầu dần lan ra mọi phía xung quanh.
Băng kén chi chít chi chít những vết nứt trông như mạng nhện, vô cùng rợn người.
Sau đó chỉ trong vài sát na, đột nhiên bụp một tiếng, băng kén nổ tung, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe xung quanh, lộ ra thân ảnh đen đặc như muốn hút hết mọi ánh sáng, mang theo luồng hàn khú bức người.
Ngay khi những mảnh vụn bắn ta từ băng kén dần dần hóa thành những làn khói nhỏ tan rã trong không gian, thân ảnh u lãnh dần hiện rõ.
Là một bức băng điêu hình người vô cùng tinh xảo. trên mặt của băng điêu là khuôn mặt của một cô gái trẻ đáng nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tuy chỉ có thể nói là thanh tú, không mấy xinh đẹp kiều diễm nhưng lại có sức hút kì lạ khiến cho ánh mắt người khác không tài nào rời đi. Trên khuôn mặt non nớt tầm mười bốn mười năm tuổi ấy lại mang một vẻ lạnh lẽo băng lãnh vô cảm không phù hợp với lứa tuổi.
Từ trên băng điêu, hàn khí đang không ngừng tỏa ra như bị co rút lại, bay ngược lại về trong băng điêu.
Màu sắc băng điêu bằng mắt thường cũng thấy được sự biến đổi về màu sắc, cũng như cảm nhận được băng điêu không còn có chút cảm giác lạnh lẽo như trong hầm băng nữa.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, băng điêu trở lại về màu sắc vốn có của nó, màu trắng bạc, cùng với đó là hình ảnh linh hồn của Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ cảm giác cả người cứng nhắc, thương thế cùng với đau đớn ở trên người không biết từ lúc nào đã biến mất. Thân thể chỉ cảm thấy tê dại, không thể nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, như thể cả một thế kỉ đã trôi qua, Giải Minh Tuệ lúc này mới có thể cứng nhắc ngồi dậy.
Cảm nhận đầu tiên của Giải Minh Tuệ đối với hiện tại chính là yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Xung quanh tối om không một chút ánh sáng, Giải Minh Tuệ không ngạc nhiên lắm với điều này, bởi nàng vẫn nhớ đến thời điểm Phạm Nhã Thanh xuống tay móc đôi mắt cùng cắt lưỡi nàng. Cho dù nàng không có cảm giác đau đớn nhưng chuyện bị câm mù không thể tránh khỏi.
Tuy nàng không có cảm giác gì quá lớn đối với việc này, nhưng hận thù trong lòng không tránh khỏi tăng lên.
Sau một hồi khá vất vả mới có thể đứng dậy, Giải Minh Tuệ vừa bước đi huơ huơ tay về phía trước thăm dò.
Theo từng bước từng bước, Giải Minh Tuệ càng lúc càng khẳng định nơi này chắc chắc không phải ở chỗ cái nhà kho mà Phạm Nhã Thanh mang nàng đến lúc trước.
Dưới chân có cảm giác như đạp vào trong không khí, nhưng lại vẫn có thể vững vàng bước đi. Xung quanh không có một thứ gì khác ngoài sự im lặng một cách tuyệt đối, điều này tuyệt nhiên là không thể có ở tại cái nhà kho kia. Hơn nữa thương thế trên người nàng hoàn toàn biến mất, không có một chút cảm giác đau đớn nào.
Như vậy là có người đã cứu nàng đi, rồi chữa trị cho nàng? Nhưng ai lại làm như vậy chứ? Hàng loạt những thắc mắc không ngừng hiện lên trong đầu. Giải Minh Tuệ vừa mò mẫm bước đi vừa suy nghĩ loạn quanh.
Đột nhiên, một cảm giác kì lạ bủa vây lấy Giải Minh Tuệ, như bàn tay bóp chặt lấy cổ họng nàng, kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ miên man.
Theo bản năng, Giải Minh Tuệ ngừng bước. Thứ cảm giác này tuy là vô hình nhưng nàng có thể cảm nhận được vô cùng chân thật, rằng nếu như nàng chỉ tiến thêm vài bước nữa thôi thì nàng ngay lập tức sẽ gặp phải thứ gì đó cực kì nguy hiểm.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Giải Minh Tuệ thất kinh. Ngay lập tức nàng không chút do dự xoay người lại, chạy ngược về phía sau.
Chạy một hồi lâu, ngay cả một hơi thở mạnh, cảm giác mệt mỏi cũng không có, nhưng Giải Minh Tuệ không có thời gian thắc mắc, trong lòng nàng dần nổi lên nỗi bất an mơ hồ.
Lại thay đổi phương hướng, lại chạy.
Lại đổi hướng, lại chạy…
Mấy lần đổi hướng chạy như vậy, cơ hồ bốn phương tám hướng nàng đều đã chạy qua, nhưng thứ cảm giác nguy hiểm kia vẫn siết chặt lấy nàng, như giòi trong xương không cách nào loại trừ.
Lúc này nàng bắt đầu trở nên hoang mang, chạy loạn lòng vòng như thiêu thân mà vẫn không thoát khỏi nguy hiểm.
Càng lúc, cảm giác nguy hiểm càng trở nên rõ rệt, Giải Minh Tuệ cảm thấy cả người đột nhiên lạnh toát, thở cũng không dám thở, nhìn trân trân vào bóng tối phía trước, như đợi chờ thứ gì đó sắp xuất hiện.
Nếu như đã không trốn tránh được, tốt nhất chính là đương đầu. Điều đến là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi.
Last edited by a moderator: