Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Nhớ ra
Chưa kịp mừng vội, Hoa Phi liền theo một lực đạo rất mạnh kéo ngược lên, cùng lúc ấy Vũ Ngưng xoay người ngã nhào xuống hồ nước lạnh giá.
- Hoa Phi, sao người lại đẩy thiếp....
Ngọc Châu hốt hoảng kêu lên:
- Nương nương, người đâu cứu nương nương, người đâu...
Từ xa Hàn đế đi đến, nhìn thấy Vũ Ngưng ngã nhào xuống nước, còn Hoa Phi thì đang đứng đưa tay lên trước, bộ dáng ngốc nghếch đáng ghét.
" Ùm ", Hàn đế không kịp nghĩ nhiều liền lao xuống nước, sau khi bắt được tay Vũ Ngưng, hắn nhanh chóng để nàng ôm cổ sau đó bơi nhanh lên bờ. Cung nhân và lính nội vệ cũng nhào xuống nước theo, một bên hộ tống Hoàng đế, một bên lại đỡ Vũ Ngưng, cả hoa viên như nháo nhào cả lên, người tới người lui như ong vỡ tổ.
Mà Hoàng đế sau khi bồng Vũ Ngưng lên bờ, sau đó liếc sang Hoa Phi rồi bồng Vũ Ngưng rời đi.
Hoa Phi cứng người, chưa hiểu được rõ chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng nàng đã tạo được tình huống rất chính xác mà, sao bây giờ lại đổi thành nàng xuống tay với Vũ Ngưng?
Hoa Ái Tư nắm chặt chiếc khăn tay, trong lòng nàng như có lửa giận...
- Bảo Quý Tần, ngươi được lắm.
Mà Vũ Ngưng rõ là không hề biết bơi, khi nàng rơi xuống cũng đã tính toán được chuẩn xác sẽ có người đến cứu, nhưng nhìn chung nàng vẫn là phải ngụp lặn trong nước đến hơn 1 phút....
Trong cơn đuối nước, nàng lại mơ hồ nhớ lại được một chút....Trong căn phòng nhỏ sang trọng, một người đàn ông quen thuộc ôm lấy nàng, từng tiếng nỉ non trầm thấp vang lên:
- Thượng Vũ, anh yêu em...
Mà nàng khi ấy quần áo xộc xệch, gương mặt ửng đỏ, môi cũng cong lên thành đường cong vô cùng xinh đẹp:
- Tiêu Hàn, em cũng yêu anh...
Giật mình mơ màng, bên tai nàng văng vẳng tiếng gọi:
- Vũ Ngưng... Tiểu Vũ...nàng mau dậy đi...mau dậy đi....
Vũ Ngưng mở mắt,hình ảnh người đàn ông quen thuộc đập vào mắt, bàn tay run run, nàng thều thào:
- Hoàng thượng.... Tiêu...Tiêu...Hàn....
Nói rồi nàng ngất đi, mà Hàn đế nghe rất rõ những gì nàng nói, trong lòng hắn kích động đến phát điên...
- Tiểu Vũ, nàng nhớ ra rồi sao? Không được ngất, Tiểu Vũ không được ngất....
Sau khi thái y chuẩn bệnh cho Vũ Ngưng, xác thực là không có gì nghiêm trọng ngoài việc nàng phải cẩn thận dưỡng bệnh vì thể chất nàng vốn mang tính Hàn, nếu dưỡng không tốt về sau con nối dõi sẽ rất khó khăn....
Tin tức Bảo Quý Tần rơi xuống hồ sen được tung ra, các cung phi cơ hồ vừa mừng vừa giận.
Mừng vì có người gặp nạn, còn lại giận vì sao một phát rơi xuống hồ không rơi chết nàng ta luôn đi.
Hậu cung, quả là nguy hiểm không lườn trước được.
Mà trong ngày cũng thêm một đạo thánh chỉ ban xuống, mà kịch tính hơn đây lại là do Thái hậu nương nương đích thân hạ bút. Trong thánh chỉ phạt Hoa Phi cấm túc 1 tháng, cắt giảm bổng lộc nữa năm, cung vụ được giao giao lại hết cho Lệ Tần.
Chỉ nhiêu đó thôi đã đánh tan đi cái nóng nực của mùa hè, phải biết rằng Thái hậu đã từ rất lâu không ra mặt, nay không hiểu lý do vì sao lại cấm túc Hoa Phi. Lại nhìn xem trước là Bảo Quý Tần rơi xuống nước, sau lại là Hoa Phi bị phạt... Cơ hồ chuyện này là có liên quan đến nhau...
Trong Đông Hoa tiểu viện.
Vũ Ngưng vừa mơ màng tỉnh dậy, đầu có chút đau nhức, lại nhớ đến những chuyện hôm qua, nàng có chút nóng ruột liền gọi Ngọc Châu nghe lại, cốt là muốn nghe chuyện bát quái.
Sau khi biết được Hoa Phi bị cấm tức nàng có chút hả giận... Mà cũng cảm thấy tên Tống Bạch Văn này vẫn là hoàng đế minh mẫn không bị mưu kế làm che mờ mắt.
Nhưng.... cái đáng nói hơn ở đây lại là hình ảnh nàng mơ màng thấy được kia..Thật sự nàng chắc rằng đó là sự thật chứ không phải là tưởng tượng.. Nhưng mà kiếp hiện đại nàng đã gặp Hoàng đế bao giờ??
Đau đầu nàng lại nằm xuống, lăn qua lộn lại một hồi vẫn là không tìm được kết quả, cuối cùng vẫn là đi gặp Chu Công...
Đến khi tỉnh dậy liền bắt gặp một thân ảnh vàng sáng đang ngồi trước đầu giường. Vũ Ngưng có chút giật mình, nàng thều thào nói:
- Hoàng thượng, thiếp thân gặp qua hoàng thượng..
Hàn đế đau lòng, thấy nàng muốn ngồi dậy, hắn liền nhanh tay ấn nàng nằm xuống.
- Nàng còn yếu nằm nghỉ đi, không cần đa lễ với trẫm.
Vũ Ngưng rưng rưng nước mắt, nàng nói như là hờn giỗi:
- Người đến gặp thiếp làm gì? Thiếp có rơi xuống hồ người cũng đâu quan tâm...
Nói rồi nước mắt rơi lã chã, nàng lại cắn môi quay sang bên kia không thèm nhìn Hàn đế.
Mà Hàn đế ở đây lại một bụng đau lòng không thôi...Hắn di chuyển đến bên giường, tháo giày xoay người nằm xuống giường, tay vòng qua ôm lấy Vũ Ngưng thật chặt.
- Tiểu Vũ, trẫm khi nào lại không quan tâm đến nàng?
Vũ Ngưng khóc rưng rức, Hàn đế lại hận mình không làm cho nàng nín ngay được. Hắn xoay người nàng lại, ôm lấy nàng vào lòng lại lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên má nàng. Hắn thủ thỉ:
- Nàng đó, lúc trên xe ngựa tại sao lại nói trẫm là tên đáng chết. Hay thật sự nàng ghét trẫm?
Vũ Ngưng thoáng giật mình. Nàng nói khi nào, nàng nhớ rõ mình chưa bao giờ nói mà hay là...
- Hoàng thượng thiếp thân làm sao lại nói như thế?
- Thôi thôi nàng không nhớ thì thôi. Ngoan đừng khóc nữa, cũng sắp làm nương rồi ai lại khóc như tiểu hài tử thế kia.
Vũ Ngưng ôm lấy hắn, trong lòng nàng thật sự động đậy... Giấc mơ kia cả những cử chỉ quan tâm của hắn nữa....Điều làm nàng cảm thấy ấm áp lạ thường...
Hay....không thể như thế được!!!
3 tháng ở hành cung trôi qua khá nhanh, ban ngày Hoàng đế phê chuẩn tấu chương, trưa có khi đến dùng ngọ thiện cùng Thái hậu, tối lại đến tiểu viện của Bảo Quý Tần. Các phi tần hầu như là không hề gặp được mặt của Hoàng đế, đến đôi hài cũng không thấy được.
Vũ Ngưng yên lành quá lâu, cuối cùng cũng có kẻ chịu đựng không được mà xuống tay.
Trước khi rời Hành cung về lại kinh thành, Hàn đế đưa Thái hậu cùng hậu cung đến Tháp Hoa Lư bái tế cảm tạ đất trời.
Sáng sớm Hiền phi đã cho gọi chúng phi tần đến trước điện lớn, đông đủ lại qua thỉnh an Thái hậu đợi đúng giờ chờ Hoàng thượng đến sẽ khởi giá đến Tháp Hoa Lư.
Tháp Hoa Lư rất gần với Hành cung, đoàn người sẽ đi bộ qua để xem như dâng lòng với trời đất.
Đi trước là Thái hậu cùng Hoàng đế, mà một bên Vũ Ngưng lại đỡ tay Thái hậu. Thành ra Hiền phi lẫn Hoa phi đều đi sau lưng nàng, mà các nàng có uất ức cũng không nói được gì.
Đại lễ dâng hương tiến hành trong mấy canh giờ, phía trên Hoàng thượng làm lễ dâng hương, phía dưới chúng phi tần đều phải quỳ gối, riêng Thái hậu được tọa ngồi. Trời nắng không gắt nhưng đối với nữ tử khuê tú như các phi tần thì chẳng khác nào cực hình.
Dưới chân được lót nệm bông dày nhưng vẫn có người ngã lên ngã xuống mấy lần. Điển hình là Châu Thường Tại, Hồ Tần hay cả Cao Tần đều ngã không quỳ nổi, mà ngay cả Hiền phi đều chật vật vì quỳ quá lâu. Riêng Vũ Ngưng hoàng đế đặt cách nàng quỳ phía dưới Thái hậu tức là nơi bằng phẳng và có vòm cây cổ thụ che mát, mặc dù nàng có chút đau nhức nhưng vẫn là tốt hơn đám người Hiền phi rất nhiều.
Hàn đế lâu lâu lại liếc sang nàng, thấy gương mặt nàng vì mệt đã ửng đỏ hắn đau lòng không thôi. Liền trực tiếp bỏ qua vài chi tiết không cần thiết mà cho kết thúc đại lễ dâng hương.
Đến khi đại lễ kết thúc khi mà Hoàng đế đi đến dìu Thái hậu cũng luôn tiện đỡ Vũ Ngưng một tay thì phía dưới chúng phi tần đã mệt đến hết hơi lại có dấu hiệu đứng không vững.
" Gầm gầm " tiếng hổ gầm rú không biết từ đâu vang lên khiến mọi người sợ hãi không thôi. Cũng lúc ấy các cung phi thay nhau đứng dậy lục tục bỏ chạy tán loạn, dưới nền đất không biết ở đâu lại xuất hiện rắn lục. Trước đã loạn bây giờ còn loạn hơn mà phía này Hoàng đế cho hộ vệ bảo vệ Thái hậu còn hắn lại kéo Vũ Ngưng cho nàng nấp sau người hắn.
- Người đâu, hộ giá các nương nương, nhanh lên.
Tiếng Hoàng đế ra lệnh. Binh lính cùng hộ vệ chia nhau ra một bên canh giữ không cho hổ đi vào, một bên lại đâm chết rắn đang bò dưới đất.
- Cứu thiếp Hoàng thượng ơi, á á....
- Rắn rắn, cứu ta...
Tiếng các nàng nhao nhao như ong vỡ tổ, có người chạy lên đại sảnh được, có người lại chạy lên hỏm đá, cũng có người vì sợ mà trực tiếp ngất xỉu cũng có người khóc lóc vì bị rắn cắn. Khung cảnh hỗn loạn hơn bao giờ hết...
Từ phía ngọn núi giả bay ra vài mũi tên, mà theo như Hàn đế thì những mũi tên ấy đều cố ý bắn vào người Vũ Ngưng. Người khác có thể nhìn không ra nhưng hắn là người luyện võ luyện cung nhìn có thể đoán được chiều hướng mũi tên.
Mà lúc này Vũ Ngưng đang đỡ tay Lệ Tần, nàng vừa bị rắn cắn, vết cắn không sâu nhưng đây là rắn độc phải cấp cứu kịp thời nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nói sơ qua thì Lệ tần rất hiền, tâm tư nàng thế nào thì không đoán được nhưng thời gian trôi qua nàng không tranh sủng cũng không gây ồn ào rất an phận, Vũ Ngưng tương đối thích nàng.
- Lệ Tần người cố chịu một chút, ta sơ cứu rồi sẽ không sao đâu.
Lệ Tần nhìn nàng, trong mắt nàng không chứa tia đố kỵ nào. Trong lòng lại có chút an yên, Lệ tần mỉm cười:
- Cảm ơn Bảo Quý Tần.
Vũ Ngưng không nói gì, nàng chỉ khẽ cười sau đó buộc chặt vết thương lại.
Đang định đứng dậy thì nghe véo một tiếng, nàng nhìn thấy một mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào Hoàng đế. Nàng khi ấy hai mắt mở to không còn nghĩ đến vấn đề gì được nữa, trực tiếp nhào đến bên người Hoàng đế...
- Hoàng thượng cẩn...thận...
Tiếng la vừa dứt liền nghe phập, mũi tên cấm vào sau lưng nàng...
Hoàng đế được nàng ôm lấy, hắn điếng người, vốn hắn đã chuẩn bị sẵn kiếm nhưng sao nàng lại....
- Vũ Ngưng, Vũ Ngưng....
Thái hậu hoảng sợ:
- Người đâu, cứu Bảo Quý Tần,người đâu, nhanh lên, nhanh lên...
Hàn đế ôm lấy nàng, hắn không dám cử động, chỉ dám ôm nàng thật chặc.
Nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, hắn đau đến tê dại...
- Vũ Ngưng, nàng yên tâm, yên tâm ta sẽ cứu nàng, nàng sẽ không sao đâu...Vũ Ngưng...
Vũ Ngưng nhoẻn môi cười:
- Ta tin chàng, Bạch Hiên..
Trong đầu nàng hiện lên muôn vàn hình ảnh, có cảnh nàng cùng hắn ôm nhau, cũng có cảnh hai người chiến đấu cùng với báo, lại thấy được hắn yêu thương ôm lấy nàng... Lại có cả hình ảnh khi nàng bị súng bắn nàng nhớ ra hắn, khi ấy hắn đã khóc...
Nàng nhớ ra rồi...Từng kiếp hiện ra, nàng nhớ ra hắn là Tống Bạch Hiên người làm nàng đau lòng đến chết cũng chính hắn là Tiêu Hàn người yêu nàng đến từng chân tóc...
Mi mắt nhắm lại, môi nàng mỉm cười...
- Hoa Phi, sao người lại đẩy thiếp....
Ngọc Châu hốt hoảng kêu lên:
- Nương nương, người đâu cứu nương nương, người đâu...
Từ xa Hàn đế đi đến, nhìn thấy Vũ Ngưng ngã nhào xuống nước, còn Hoa Phi thì đang đứng đưa tay lên trước, bộ dáng ngốc nghếch đáng ghét.
" Ùm ", Hàn đế không kịp nghĩ nhiều liền lao xuống nước, sau khi bắt được tay Vũ Ngưng, hắn nhanh chóng để nàng ôm cổ sau đó bơi nhanh lên bờ. Cung nhân và lính nội vệ cũng nhào xuống nước theo, một bên hộ tống Hoàng đế, một bên lại đỡ Vũ Ngưng, cả hoa viên như nháo nhào cả lên, người tới người lui như ong vỡ tổ.
Mà Hoàng đế sau khi bồng Vũ Ngưng lên bờ, sau đó liếc sang Hoa Phi rồi bồng Vũ Ngưng rời đi.
Hoa Phi cứng người, chưa hiểu được rõ chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng nàng đã tạo được tình huống rất chính xác mà, sao bây giờ lại đổi thành nàng xuống tay với Vũ Ngưng?
Hoa Ái Tư nắm chặt chiếc khăn tay, trong lòng nàng như có lửa giận...
- Bảo Quý Tần, ngươi được lắm.
Mà Vũ Ngưng rõ là không hề biết bơi, khi nàng rơi xuống cũng đã tính toán được chuẩn xác sẽ có người đến cứu, nhưng nhìn chung nàng vẫn là phải ngụp lặn trong nước đến hơn 1 phút....
Trong cơn đuối nước, nàng lại mơ hồ nhớ lại được một chút....Trong căn phòng nhỏ sang trọng, một người đàn ông quen thuộc ôm lấy nàng, từng tiếng nỉ non trầm thấp vang lên:
- Thượng Vũ, anh yêu em...
Mà nàng khi ấy quần áo xộc xệch, gương mặt ửng đỏ, môi cũng cong lên thành đường cong vô cùng xinh đẹp:
- Tiêu Hàn, em cũng yêu anh...
Giật mình mơ màng, bên tai nàng văng vẳng tiếng gọi:
- Vũ Ngưng... Tiểu Vũ...nàng mau dậy đi...mau dậy đi....
Vũ Ngưng mở mắt,hình ảnh người đàn ông quen thuộc đập vào mắt, bàn tay run run, nàng thều thào:
- Hoàng thượng.... Tiêu...Tiêu...Hàn....
Nói rồi nàng ngất đi, mà Hàn đế nghe rất rõ những gì nàng nói, trong lòng hắn kích động đến phát điên...
- Tiểu Vũ, nàng nhớ ra rồi sao? Không được ngất, Tiểu Vũ không được ngất....
Sau khi thái y chuẩn bệnh cho Vũ Ngưng, xác thực là không có gì nghiêm trọng ngoài việc nàng phải cẩn thận dưỡng bệnh vì thể chất nàng vốn mang tính Hàn, nếu dưỡng không tốt về sau con nối dõi sẽ rất khó khăn....
Tin tức Bảo Quý Tần rơi xuống hồ sen được tung ra, các cung phi cơ hồ vừa mừng vừa giận.
Mừng vì có người gặp nạn, còn lại giận vì sao một phát rơi xuống hồ không rơi chết nàng ta luôn đi.
Hậu cung, quả là nguy hiểm không lườn trước được.
Mà trong ngày cũng thêm một đạo thánh chỉ ban xuống, mà kịch tính hơn đây lại là do Thái hậu nương nương đích thân hạ bút. Trong thánh chỉ phạt Hoa Phi cấm túc 1 tháng, cắt giảm bổng lộc nữa năm, cung vụ được giao giao lại hết cho Lệ Tần.
Chỉ nhiêu đó thôi đã đánh tan đi cái nóng nực của mùa hè, phải biết rằng Thái hậu đã từ rất lâu không ra mặt, nay không hiểu lý do vì sao lại cấm túc Hoa Phi. Lại nhìn xem trước là Bảo Quý Tần rơi xuống nước, sau lại là Hoa Phi bị phạt... Cơ hồ chuyện này là có liên quan đến nhau...
Trong Đông Hoa tiểu viện.
Vũ Ngưng vừa mơ màng tỉnh dậy, đầu có chút đau nhức, lại nhớ đến những chuyện hôm qua, nàng có chút nóng ruột liền gọi Ngọc Châu nghe lại, cốt là muốn nghe chuyện bát quái.
Sau khi biết được Hoa Phi bị cấm tức nàng có chút hả giận... Mà cũng cảm thấy tên Tống Bạch Văn này vẫn là hoàng đế minh mẫn không bị mưu kế làm che mờ mắt.
Nhưng.... cái đáng nói hơn ở đây lại là hình ảnh nàng mơ màng thấy được kia..Thật sự nàng chắc rằng đó là sự thật chứ không phải là tưởng tượng.. Nhưng mà kiếp hiện đại nàng đã gặp Hoàng đế bao giờ??
Đau đầu nàng lại nằm xuống, lăn qua lộn lại một hồi vẫn là không tìm được kết quả, cuối cùng vẫn là đi gặp Chu Công...
Đến khi tỉnh dậy liền bắt gặp một thân ảnh vàng sáng đang ngồi trước đầu giường. Vũ Ngưng có chút giật mình, nàng thều thào nói:
- Hoàng thượng, thiếp thân gặp qua hoàng thượng..
Hàn đế đau lòng, thấy nàng muốn ngồi dậy, hắn liền nhanh tay ấn nàng nằm xuống.
- Nàng còn yếu nằm nghỉ đi, không cần đa lễ với trẫm.
Vũ Ngưng rưng rưng nước mắt, nàng nói như là hờn giỗi:
- Người đến gặp thiếp làm gì? Thiếp có rơi xuống hồ người cũng đâu quan tâm...
Nói rồi nước mắt rơi lã chã, nàng lại cắn môi quay sang bên kia không thèm nhìn Hàn đế.
Mà Hàn đế ở đây lại một bụng đau lòng không thôi...Hắn di chuyển đến bên giường, tháo giày xoay người nằm xuống giường, tay vòng qua ôm lấy Vũ Ngưng thật chặt.
- Tiểu Vũ, trẫm khi nào lại không quan tâm đến nàng?
Vũ Ngưng khóc rưng rức, Hàn đế lại hận mình không làm cho nàng nín ngay được. Hắn xoay người nàng lại, ôm lấy nàng vào lòng lại lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên má nàng. Hắn thủ thỉ:
- Nàng đó, lúc trên xe ngựa tại sao lại nói trẫm là tên đáng chết. Hay thật sự nàng ghét trẫm?
Vũ Ngưng thoáng giật mình. Nàng nói khi nào, nàng nhớ rõ mình chưa bao giờ nói mà hay là...
- Hoàng thượng thiếp thân làm sao lại nói như thế?
- Thôi thôi nàng không nhớ thì thôi. Ngoan đừng khóc nữa, cũng sắp làm nương rồi ai lại khóc như tiểu hài tử thế kia.
Vũ Ngưng ôm lấy hắn, trong lòng nàng thật sự động đậy... Giấc mơ kia cả những cử chỉ quan tâm của hắn nữa....Điều làm nàng cảm thấy ấm áp lạ thường...
Hay....không thể như thế được!!!
3 tháng ở hành cung trôi qua khá nhanh, ban ngày Hoàng đế phê chuẩn tấu chương, trưa có khi đến dùng ngọ thiện cùng Thái hậu, tối lại đến tiểu viện của Bảo Quý Tần. Các phi tần hầu như là không hề gặp được mặt của Hoàng đế, đến đôi hài cũng không thấy được.
Vũ Ngưng yên lành quá lâu, cuối cùng cũng có kẻ chịu đựng không được mà xuống tay.
Trước khi rời Hành cung về lại kinh thành, Hàn đế đưa Thái hậu cùng hậu cung đến Tháp Hoa Lư bái tế cảm tạ đất trời.
Sáng sớm Hiền phi đã cho gọi chúng phi tần đến trước điện lớn, đông đủ lại qua thỉnh an Thái hậu đợi đúng giờ chờ Hoàng thượng đến sẽ khởi giá đến Tháp Hoa Lư.
Tháp Hoa Lư rất gần với Hành cung, đoàn người sẽ đi bộ qua để xem như dâng lòng với trời đất.
Đi trước là Thái hậu cùng Hoàng đế, mà một bên Vũ Ngưng lại đỡ tay Thái hậu. Thành ra Hiền phi lẫn Hoa phi đều đi sau lưng nàng, mà các nàng có uất ức cũng không nói được gì.
Đại lễ dâng hương tiến hành trong mấy canh giờ, phía trên Hoàng thượng làm lễ dâng hương, phía dưới chúng phi tần đều phải quỳ gối, riêng Thái hậu được tọa ngồi. Trời nắng không gắt nhưng đối với nữ tử khuê tú như các phi tần thì chẳng khác nào cực hình.
Dưới chân được lót nệm bông dày nhưng vẫn có người ngã lên ngã xuống mấy lần. Điển hình là Châu Thường Tại, Hồ Tần hay cả Cao Tần đều ngã không quỳ nổi, mà ngay cả Hiền phi đều chật vật vì quỳ quá lâu. Riêng Vũ Ngưng hoàng đế đặt cách nàng quỳ phía dưới Thái hậu tức là nơi bằng phẳng và có vòm cây cổ thụ che mát, mặc dù nàng có chút đau nhức nhưng vẫn là tốt hơn đám người Hiền phi rất nhiều.
Hàn đế lâu lâu lại liếc sang nàng, thấy gương mặt nàng vì mệt đã ửng đỏ hắn đau lòng không thôi. Liền trực tiếp bỏ qua vài chi tiết không cần thiết mà cho kết thúc đại lễ dâng hương.
Đến khi đại lễ kết thúc khi mà Hoàng đế đi đến dìu Thái hậu cũng luôn tiện đỡ Vũ Ngưng một tay thì phía dưới chúng phi tần đã mệt đến hết hơi lại có dấu hiệu đứng không vững.
" Gầm gầm " tiếng hổ gầm rú không biết từ đâu vang lên khiến mọi người sợ hãi không thôi. Cũng lúc ấy các cung phi thay nhau đứng dậy lục tục bỏ chạy tán loạn, dưới nền đất không biết ở đâu lại xuất hiện rắn lục. Trước đã loạn bây giờ còn loạn hơn mà phía này Hoàng đế cho hộ vệ bảo vệ Thái hậu còn hắn lại kéo Vũ Ngưng cho nàng nấp sau người hắn.
- Người đâu, hộ giá các nương nương, nhanh lên.
Tiếng Hoàng đế ra lệnh. Binh lính cùng hộ vệ chia nhau ra một bên canh giữ không cho hổ đi vào, một bên lại đâm chết rắn đang bò dưới đất.
- Cứu thiếp Hoàng thượng ơi, á á....
- Rắn rắn, cứu ta...
Tiếng các nàng nhao nhao như ong vỡ tổ, có người chạy lên đại sảnh được, có người lại chạy lên hỏm đá, cũng có người vì sợ mà trực tiếp ngất xỉu cũng có người khóc lóc vì bị rắn cắn. Khung cảnh hỗn loạn hơn bao giờ hết...
Từ phía ngọn núi giả bay ra vài mũi tên, mà theo như Hàn đế thì những mũi tên ấy đều cố ý bắn vào người Vũ Ngưng. Người khác có thể nhìn không ra nhưng hắn là người luyện võ luyện cung nhìn có thể đoán được chiều hướng mũi tên.
Mà lúc này Vũ Ngưng đang đỡ tay Lệ Tần, nàng vừa bị rắn cắn, vết cắn không sâu nhưng đây là rắn độc phải cấp cứu kịp thời nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nói sơ qua thì Lệ tần rất hiền, tâm tư nàng thế nào thì không đoán được nhưng thời gian trôi qua nàng không tranh sủng cũng không gây ồn ào rất an phận, Vũ Ngưng tương đối thích nàng.
- Lệ Tần người cố chịu một chút, ta sơ cứu rồi sẽ không sao đâu.
Lệ Tần nhìn nàng, trong mắt nàng không chứa tia đố kỵ nào. Trong lòng lại có chút an yên, Lệ tần mỉm cười:
- Cảm ơn Bảo Quý Tần.
Vũ Ngưng không nói gì, nàng chỉ khẽ cười sau đó buộc chặt vết thương lại.
Đang định đứng dậy thì nghe véo một tiếng, nàng nhìn thấy một mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào Hoàng đế. Nàng khi ấy hai mắt mở to không còn nghĩ đến vấn đề gì được nữa, trực tiếp nhào đến bên người Hoàng đế...
- Hoàng thượng cẩn...thận...
Tiếng la vừa dứt liền nghe phập, mũi tên cấm vào sau lưng nàng...
Hoàng đế được nàng ôm lấy, hắn điếng người, vốn hắn đã chuẩn bị sẵn kiếm nhưng sao nàng lại....
- Vũ Ngưng, Vũ Ngưng....
Thái hậu hoảng sợ:
- Người đâu, cứu Bảo Quý Tần,người đâu, nhanh lên, nhanh lên...
Hàn đế ôm lấy nàng, hắn không dám cử động, chỉ dám ôm nàng thật chặc.
Nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, hắn đau đến tê dại...
- Vũ Ngưng, nàng yên tâm, yên tâm ta sẽ cứu nàng, nàng sẽ không sao đâu...Vũ Ngưng...
Vũ Ngưng nhoẻn môi cười:
- Ta tin chàng, Bạch Hiên..
Trong đầu nàng hiện lên muôn vàn hình ảnh, có cảnh nàng cùng hắn ôm nhau, cũng có cảnh hai người chiến đấu cùng với báo, lại thấy được hắn yêu thương ôm lấy nàng... Lại có cả hình ảnh khi nàng bị súng bắn nàng nhớ ra hắn, khi ấy hắn đã khóc...
Nàng nhớ ra rồi...Từng kiếp hiện ra, nàng nhớ ra hắn là Tống Bạch Hiên người làm nàng đau lòng đến chết cũng chính hắn là Tiêu Hàn người yêu nàng đến từng chân tóc...
Mi mắt nhắm lại, môi nàng mỉm cười...
Bình luận facebook