Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
- Ngươi......
Bạch Thụy cắn răng nổi giận. Nha đầu này điên rồi. Cô chính là không cần mạng nữa. Nhưng y biết,nha đầu không biết nói đùa. Cô chắc chắn làm thật.
Dực Lang cúi đầu dụi dụi vào má cô,đồng thời liếm nhẹ khắp gương mặt lấm lem của cô. Nó vốn là thần thú nhưng bị cấm chế của lũ người kia trói buộc. Nó rất muốn báo thù cho cô tuy nhiên chỉ cần nó có một tia sát khí,cấm chế sẽ lập tức giáng thiên lôi đáng gục nó.
Tại sao Dực Lang lại chạy đến quấn quýt với cô?Lí do rất đơn giản,vì nó biết chủ nhân của nó xuất hiện rồi. Tia hồn lực dẫu yếu ớt song không thể cản được linh tính của con vật trung thành. Nó đã đợi chủ nhân hàng vạn năm rồi.
- Ư...ư...
- Ta...không sao...thấy không...ta vẫn còn...còn rất xinh đẹp.....a..
- Ngươi trông nha đầu cho cẩn thận. Ta tìm đan dược cứu nàng ta.
Bạch Thụy đặt cô nằm dựa vào Dực Lang. Mấy kẻ này có tu vi không tệ,chắc hẳn trên người phải có đồ tốt. Ít ra hiện tại cũng phải có vài thứ tạm thời cầm mạng cho nha đầu. Nhìn cô thiếp đi bên cạnh Dực Lang,trong lòng Bạch Thụy lại nổi những cuồng nộ dâng lên như những nhịp sóng trào.
Lã Thụ hỗn láo với y,y còn chưa động. Vậy mà đám người này dựa vào một chút tu vi cỏn con dám bắt nạt người của y. Nếu không phải vì nha đầu ngang bướng,lại thêm cho Bách Văn một chút mặt mũi thì Bạch Thụy đã từ lâu một đao giết chết những kẻ trước mặt.
- Kẻ nào mang hồi nguyên đan thì giao nộp.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ra lệnh cho chúng ta? Hừ.Ngươi tính cứu con nha đầu không biết sống chết kia? Ta nhổ vào - Một kẻ bực tức chỉ về phía Bạch Thụy mà nói
- Ngươi tính tự nguyện hay để bản vương tự lấy?
Bạch Thụy vận động linh khí giải phóng ra một cỗ lực đáng sợ. Mái tóc của y trở về với hiện trạng ban đầu,một màu bạch ngọc. Vốn muốn đi cùng Lã Thụ mà không bị chú ý đến thân phận,y mới thay đổi màu tóc. Khí tức nguyên anh cảnh chỉ mới vừa xuất hiện đã khiến đám người sợ hãi co rúm lại. Chúng biết Bạch Thụy là ai.
- Thái...thái tử điện hạ..
- Đã biết bổn tôn là ai,còn dám kháng lệnh?
- Thuộc...thuộc hạ có mắt không thấy thái sơn...đây...đây là đồ người cần...
Một tên run rẩy dâng túi càn khôn cho Bạch Thụy. Nhưng y chưa kịp dùng thì từ trên trời rơi xuống một luồng ba động khổng lồ.
Nhân ảnh phớt lờ y mà đi về phía Lã Thụ hơi thở ngày một yếu dần. Con vật đáng thương chợt thay đổi ánh mắt nhìn Bách Vắn. Nó nhe răng nanh cùng móng vuốt dọa nạt. Cấm chế trên người bạo phát khiến nó thương tích không nhẹ nhưng con vật nhất định không cho phép Bách Văn tiến thêm một bước.
- Ta không làm hại nha đầu. Ngươi không cần sợ
- Grừ...Grừ....cút...
- Ngươi lấy được linh trí rồi?
- Lũ...Lũ phàm nhân...rác rưởi...đừng hòng bức....hại...chủ nhân...
- Hơi thở của nàng ngày một yếu. Ngươi định để nàng một lần nữa vạn kiếp luân hồi?
- .........
Dực Lang im lặng nhìn cô ngoan ngoãn im lặng nằm trong lòng. Khi ấy cũng là gương mặt này,chủ nhân ngủ rất lâu,rất lâu. Nó vốn không thể chấp nhận người vì một nam nhân không đáng mà bị thiên phạt.Nên nghịch thiên sử dụng cấm thuật gom toàn bộ hồn phách của nàng chuyển đến một không gian khác cùng với hai thần hồn của nó sau khi đã được luyện hóa thành thiên cấp thần khí.
Hai thần khí đi cùng Lã Thụ chỉ có một cái là ở gần cô,còn cái còn lại thì bị kẻ hở không gian cuốn đi nơi khác. Chỉ khi chúng hợp lại thì mới có thể đem cô trở về Thiên Đế thần quốc,một lần nữa vang danh thiên hạ,thống trị trời đất.
Còn về phần Dực Lang,sau khi chủ nhân mất,thần hồn thì mất một nửa thì bị thiên giới hành hạ,khinh rẻ đến thê thảm. Đặc biệt,kẻ mà nàng nặng tình lại đặc biệt hạ một cấm chế lên người của nó sau đó đẩy xuống hạ giới cầm tù. Dực Lang hạ phàm hoàn toàn là một con thú vô dụng. Nhưng dưới lệnh của hắn,Dực Lang không hề bị tổn hại.Hắn biết những gì Dực Lang làm. Cấm chế chỉ được hóa giải khi chủ nhân lập thế ước thêm một lần nữa.
Thần thú cũng là tính mạng của chủ nhân,tâm ý tương thông. Cho nên thần thú trong đời chỉ nhận duy nhất một chủ. Điều đó cũng tức là,khi Dực Lang một lần nữa về đỉnh phong,hồi phục thần hồn thì kẻ vong an phụ nghĩa kia cũng phát giác ra người tình năm xưa đã trở về,chắc chắn sẽ có kế sách đề phòng.
Mà hiện tại,Lã Thụ một tia thần lực cũng không có,cô chưa từng tu luyện,chẳng khác một người phàm. Cho nên dù Dực Lang có rút cả nội đan ra cho cô uống thì cô cũng chẳng thế hấp thụ. Ngược lại còn bạo phát mà nổi tung.
Tên người phàm này nói đúng. Nếu còn chần chừ thì chủ nhân sẽ chết
Bạch Thụy cắn răng nổi giận. Nha đầu này điên rồi. Cô chính là không cần mạng nữa. Nhưng y biết,nha đầu không biết nói đùa. Cô chắc chắn làm thật.
Dực Lang cúi đầu dụi dụi vào má cô,đồng thời liếm nhẹ khắp gương mặt lấm lem của cô. Nó vốn là thần thú nhưng bị cấm chế của lũ người kia trói buộc. Nó rất muốn báo thù cho cô tuy nhiên chỉ cần nó có một tia sát khí,cấm chế sẽ lập tức giáng thiên lôi đáng gục nó.
Tại sao Dực Lang lại chạy đến quấn quýt với cô?Lí do rất đơn giản,vì nó biết chủ nhân của nó xuất hiện rồi. Tia hồn lực dẫu yếu ớt song không thể cản được linh tính của con vật trung thành. Nó đã đợi chủ nhân hàng vạn năm rồi.
- Ư...ư...
- Ta...không sao...thấy không...ta vẫn còn...còn rất xinh đẹp.....a..
- Ngươi trông nha đầu cho cẩn thận. Ta tìm đan dược cứu nàng ta.
Bạch Thụy đặt cô nằm dựa vào Dực Lang. Mấy kẻ này có tu vi không tệ,chắc hẳn trên người phải có đồ tốt. Ít ra hiện tại cũng phải có vài thứ tạm thời cầm mạng cho nha đầu. Nhìn cô thiếp đi bên cạnh Dực Lang,trong lòng Bạch Thụy lại nổi những cuồng nộ dâng lên như những nhịp sóng trào.
Lã Thụ hỗn láo với y,y còn chưa động. Vậy mà đám người này dựa vào một chút tu vi cỏn con dám bắt nạt người của y. Nếu không phải vì nha đầu ngang bướng,lại thêm cho Bách Văn một chút mặt mũi thì Bạch Thụy đã từ lâu một đao giết chết những kẻ trước mặt.
- Kẻ nào mang hồi nguyên đan thì giao nộp.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ra lệnh cho chúng ta? Hừ.Ngươi tính cứu con nha đầu không biết sống chết kia? Ta nhổ vào - Một kẻ bực tức chỉ về phía Bạch Thụy mà nói
- Ngươi tính tự nguyện hay để bản vương tự lấy?
Bạch Thụy vận động linh khí giải phóng ra một cỗ lực đáng sợ. Mái tóc của y trở về với hiện trạng ban đầu,một màu bạch ngọc. Vốn muốn đi cùng Lã Thụ mà không bị chú ý đến thân phận,y mới thay đổi màu tóc. Khí tức nguyên anh cảnh chỉ mới vừa xuất hiện đã khiến đám người sợ hãi co rúm lại. Chúng biết Bạch Thụy là ai.
- Thái...thái tử điện hạ..
- Đã biết bổn tôn là ai,còn dám kháng lệnh?
- Thuộc...thuộc hạ có mắt không thấy thái sơn...đây...đây là đồ người cần...
Một tên run rẩy dâng túi càn khôn cho Bạch Thụy. Nhưng y chưa kịp dùng thì từ trên trời rơi xuống một luồng ba động khổng lồ.
Nhân ảnh phớt lờ y mà đi về phía Lã Thụ hơi thở ngày một yếu dần. Con vật đáng thương chợt thay đổi ánh mắt nhìn Bách Vắn. Nó nhe răng nanh cùng móng vuốt dọa nạt. Cấm chế trên người bạo phát khiến nó thương tích không nhẹ nhưng con vật nhất định không cho phép Bách Văn tiến thêm một bước.
- Ta không làm hại nha đầu. Ngươi không cần sợ
- Grừ...Grừ....cút...
- Ngươi lấy được linh trí rồi?
- Lũ...Lũ phàm nhân...rác rưởi...đừng hòng bức....hại...chủ nhân...
- Hơi thở của nàng ngày một yếu. Ngươi định để nàng một lần nữa vạn kiếp luân hồi?
- .........
Dực Lang im lặng nhìn cô ngoan ngoãn im lặng nằm trong lòng. Khi ấy cũng là gương mặt này,chủ nhân ngủ rất lâu,rất lâu. Nó vốn không thể chấp nhận người vì một nam nhân không đáng mà bị thiên phạt.Nên nghịch thiên sử dụng cấm thuật gom toàn bộ hồn phách của nàng chuyển đến một không gian khác cùng với hai thần hồn của nó sau khi đã được luyện hóa thành thiên cấp thần khí.
Hai thần khí đi cùng Lã Thụ chỉ có một cái là ở gần cô,còn cái còn lại thì bị kẻ hở không gian cuốn đi nơi khác. Chỉ khi chúng hợp lại thì mới có thể đem cô trở về Thiên Đế thần quốc,một lần nữa vang danh thiên hạ,thống trị trời đất.
Còn về phần Dực Lang,sau khi chủ nhân mất,thần hồn thì mất một nửa thì bị thiên giới hành hạ,khinh rẻ đến thê thảm. Đặc biệt,kẻ mà nàng nặng tình lại đặc biệt hạ một cấm chế lên người của nó sau đó đẩy xuống hạ giới cầm tù. Dực Lang hạ phàm hoàn toàn là một con thú vô dụng. Nhưng dưới lệnh của hắn,Dực Lang không hề bị tổn hại.Hắn biết những gì Dực Lang làm. Cấm chế chỉ được hóa giải khi chủ nhân lập thế ước thêm một lần nữa.
Thần thú cũng là tính mạng của chủ nhân,tâm ý tương thông. Cho nên thần thú trong đời chỉ nhận duy nhất một chủ. Điều đó cũng tức là,khi Dực Lang một lần nữa về đỉnh phong,hồi phục thần hồn thì kẻ vong an phụ nghĩa kia cũng phát giác ra người tình năm xưa đã trở về,chắc chắn sẽ có kế sách đề phòng.
Mà hiện tại,Lã Thụ một tia thần lực cũng không có,cô chưa từng tu luyện,chẳng khác một người phàm. Cho nên dù Dực Lang có rút cả nội đan ra cho cô uống thì cô cũng chẳng thế hấp thụ. Ngược lại còn bạo phát mà nổi tung.
Tên người phàm này nói đúng. Nếu còn chần chừ thì chủ nhân sẽ chết
Bình luận facebook