• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiến Công Sủng Phi (1 Viewer)

  • chap-252

Chương 250: Say thật say giả




Edit: Tuệ Quý phi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Vốn Thẩm Vũ còn có thể đỡ lấy hắn để hai người không đến mức ngã sấp xuống đất, nhưng Hoàng thượng dường như lại cảm thấy như vậy rất có ý tứ, "xuy xuy" cười ra tiếng, một tay ôm Thẩm Vũ, tay kia quơ loạn trong không khí, giọng nói lại cao lên mấy phần: "A Vũ, nàng xem, gian phòng này đang chuyển động, chúng ta đang bay ư?"



Tề Ngọc nhìn về phía Thẩm Vũ lộ ra vẻ mới lạ, giọng điệu mạnh mẽ, rõ ràng là vô cùng vui thích đối với loại trạng thái này, giống như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới.



Thẩm Vũ sợ hắn ngã sấp xuống nên dùng hai tay ôm lấy thân thể hắn, để hai thân thể không ngã sấp xuống, bước chân hai người lảo đảo đi về hướng nội thất.



"Hoàng thượng, đừng lộn xộn! Sắp ngã xuống rồi!" Chân Thẩm Vũ trượt một cái, thoáng cái thét chói tai. Nàng cho rằng mình sắp ngã xuống rồi, không ngờ hai tay nam nhân đã giữ lại nàng, hai chân cũng cái đứng vững, cứu nàng khỏi nguy cơ bị ngã xuống.



Thẩm Vũ liên tục thở dốc, rõ ràng là nàng bị giật mình, hai tay vô thức ôm chặt cổ nam nhân, đợi đến khi hai chân đã đứng vững nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Tề Ngọc, đừng đùa nữa, chàng có thật sự là say không vậy hả!" Chân mày thanh tú của Thẩm Vũ nhíu lại, vừa rồi thân thủ nam nhân nhanh nhạy như vậy, khó mà không khiến nàng có suy nghĩ Hoàng thượng dùng trận say rượu này để đùa giỡn nàng.



Tề Ngọc ôm Thẩm Vũ, đầu tựa sát bên tai nàng, thổi nhẹ một hơi bên lỗ tai tinh xảo của nàng rồi lại lè lưỡi liếm liếm nhè nhẹ, thấp giọng nói: "Nàng đoán xem, đoán đúng có thưởng! Đoán không trúng thì bị phạt!"



Nam nhân vừa dứt lời, đầu lưỡi liền đưa vào bên trong ốc tai nàng, liếm mạnh một cái. Sau đó còn hé miệng ngậm lấy thùy tai của nàng, đầu tiên là mút vào hai cái, rồi dùng hàm răng sắc nhọn từ từ cắn cắn. Hàm răng nhọn đảo qua lỗ tai nhạy cảm, không để cho nàng kịp hít vào một hơi, cũng không kịp suy nghĩ vấn đề Hoàng thượng đưa ra.



Động tác của Tề Ngọc nhạy bén như vậy, hơn nữa mấy hành động khiêu khích này làm thật lưu loát, đáy lòng nàng đương nhiên có vài phần nghiêng về phía khả năng hắn không hề say. Thẩm Vũ mở miệng, vừa định trả lời, không ngờ tới lại phát ra tiếng rên "ư a---"



Đầu lưỡi nam nhân vói vào trong miệng nàng càng không ngừng mút vào nhả ra, hết sức rõ ràng là đang mô phỏng lại tư thế hoan hảo. Hơi nóng lập tức vọt lên trên hai gò má nàng, so với bình thường thì tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai nàng càng thêm rõ ràng.



Tề Ngọc ôm lấy hai tay nàng, dường như lại có dấu hiệu đứng không vững, thân thể không khỏi run lên một cái. Thẩm Vũ phục hồi lại tinh thần, vội vã giơ hai tay lên kháng cự lại hắn, nhưng hai tay nam nhân lại càng ôm càng chặt, căn bản là không cho nàng cơ hội kịp tránh thoát.



"Tề Ngọc, chàng căn bản là không hề say!" Thẩm Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, giọng nói của nàng ép xuống có hơi thấp, rất sợ để cho cung nhân canh chừng bên ngoài nghe thấy.



"A!" Bên tai truyền đến tiếng cười cực nhỏ của nam nhân, vô cùng mềm mại, hơi nóng phả bên tai nàng, hơi ngứa ngứa, hơi tê tê, cũng khá thoải mái.



Chỉ là còn chưa đợi Thẩm Vũ kịp làm ra phản ứng gì khác, Tề Ngọc đang ôm lấy nàng lắc lư đi về phía giường, thoắt cái đã ngã lên trên. Thẩm Vũ bị đè ép đến sắp ngất đi, ngực khó chịu, cái loại hành động đột ngột này của Hoàng thượng rõ ràng không phải là cái mà Thẩm Vũ có thể thừa nhận.



"A Vũ đoán đúng rồi, để ta thưởng cho nàng nha!" Tề Ngọc nhẹ nhàng dương cao giọng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không gì sánh được.



Thẩm Vũ nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ dưới loại tình huống này, thứ mà Hoàng thượng thưởng cho hẳn cũng không phải là thứ mà nàng mong muốn. Tề Ngọc đột nhiên ôm lấy nàng, hai người còn chưa cởi giầy, cứ như vậy mà lăn lộn trên giường. Sau khi lăn đi một vòng, lại lộn lại thêm một vòng, hai người cứ ôm nhau ở cùng một chỗ điên cuồng lăn đi lộn lại.



Trong đầu Thẩm Vũ nhão như hồ, tuy rằng nàng không uống bao nhiêu rượu nhưng lúc này cũng giống như người say, trong nhất thời căn bản cũng không tỉnh táo.



"Dừng lại, dừng lại!" Thẩm Vũ lại kêu thất thanh lần thứ hai, cứ xoay quanh nàng như vậy nàng thật không chịu nổi, luôn cảm thấy buồn nôn.



Hoàng thượng lại căn bản không hề để ý đến nàng, vẫn điên cuồng lăn lộn vô cùng khoái trá, thậm chí còn hơi cao giọng, nói: "A Vũ, nàng xem này, chúng ta thật sự đang bay này! Mau cảm nhận một chút đi, có gió thổi vào mặt này!"



Tề Ngọc chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ[1], giọng nói của hắn đương nhiên sẽ không cao vút như Thẩm Vũ, mà chỉ là cố ý nói bên tai nàng, chỉ là âm điệu có hơi cao lên mà thôi.



Gương mặt các cung nhân đứng canh bên ngoài hơi cứng ngắc, nếu như cẩn thận ngẫm lại quá khứ, loáng thoáng có thể thấy khóe miệng bọn họ nhẹ nhàng nâng lên, rõ ràng là đang nghẹn đến khổ.



Không ngờ Hoàng thượng uống say, người xui xẻo lại là Hoàng hậu nương nương!



Hai người kia náo loạn một hồi lâu mới từ từ dừng lại. Thể lực của Tề Ngọc cũng đã hơi tiêu hao, trên trán đã sớm rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Cuối cùng Thẩm Vũ cũng trốn thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, hai người cùng nằm ở trên giường, quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù, ngay cả giày cũng đã rơi mất một chiếc, sớm đã tước vũ khí đầu hàng với loại hoạt động cường độ cao như lăn vòng này.



Rõ ràng là chỉ ở trên giường lăn vòng mà thôi, cũng không hề hoan hảo kịch liệt, kết quả là đến khi dừng lại mới phát hiện, loại hoạt động này còn mệt nhọc hơn so với hoan hảo. Hoàng thượng thường ngày thích sạch sẽ, lúc này cũng không động đậy nổi nữa, cứ nằm trên giường như vậy, đến áo ngoài cũng không cởi



Thẩm Vũ chờ trong giây lát, thầm nghĩ trên người nhiều mồ hôi như vậy, nhất định một lát nữa Hoàng thượng sẽ muốn đứng lên đi tắm rửa, kết quả sau khi đợi một lúc lâu, thế mà lại nghe thấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ. Tề Ngọc đang ngủ!



Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hắn đã nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn, ngủ say vô cùng an ổn. Nam nhân vừa mới khí thế bừng bừng mà chơi lăn vòng, đến cả áo ngoài cũng mở ra, da thịt trước ngực cũng lộ ra bên ngoài, hắn tựa hồ thấy lạnh, không khỏi giật giật hai cái.



Thẩm Vũ thở dài một hơi, nhận mệnh mà đi hầu hạ hắn, cởi y phục của hắn ra hết, chỉ chừa lại tẩm y, rồi kéo chăn ở bên cạnh qua đắp lên người hắn, mới dám thở phào một hơi. Bị nàng lăn qua lại như thế, Tề Ngọc lại động đậy lần nữa, nhưng chỉ có hai tay đang sờ loạn trên giường, tựa như đang tìm vật gì đó, cuối cùng lúc ôm được eo nhỏ của Thẩm Vũ mới ngừng lại. Tiếng ngáy nho nhỏ lại truyền đến lần nữa, Thẩm Vũ giơ tay lên kéo kéo cánh tay trên lưng mình, nhưng cánh tay ấy lại như sắt như thép, căn bản là không hề nhúc nhích.



Cuối cùng Thẩm Vũ cũng bất chấp tất cả mà ngã nằm xuống bên cạnh hắn, cứ thế cùng ngủ luôn.



Lúc thức dậy vào sáng sớm hôm sau, mỗi bộ phận trên thân thể hai người đều bắt đầu rã rời, rõ ràng là do tối qua chơi quá hăng say.



Khi Tề Ngọc mở mắt, lông mi rung động không ngừng, tựa như có hơi khó mở ra. Bởi vì tiệc rượu tối hôm qua diễn ra hơi trễ cho nên hôm nay Tề Ngọc miễn lâm triều. Những phi tần đến Phượng Tảo cung thỉnh an cũng bị Minh Âm ngăn ở cửa, dùng mấy câu nói đuổi hết đi.



Ý thức hơi tỉnh táo một chút thì Tề Ngọc mới nhận ra toàn bộ cánh tay phải của hắn đã tê rần, vừa nhìn đến thì thấy Thẩm Vũ đang gối lên cánh tay hắn. Hắn khẽ động một chút thì Thẩm Vũ cũng tỉnh lại, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ mê mang rõ ràng, hoàn toàn là dáng vẻ không rõ hiện tại là ngày tháng năm nào



Nằm trên giường hồi lâu thần trí mới dần dần khôi phục lại, Tề Ngọc gác tay lên trán, trên mặt đều là vẻ xoắn xuýt. Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Vũ, nhẹ giọng hỏi một câu: "Hôm qua là hoan hảo suốt cả đêm sao? Đầu ta sắp nổ tung rồi, tối hôm qua ta uống say, sao lúc ta đòi hỏi vô độ, A Vũ nàng lại không khuyên ta?"



Lúc Hoàng thượng dứt lời, trên mặt thậm chí còn lộ ra vài phần ý tứ trách cứ. Đầu hắn thật sự là đau sắp nứt ra, nhất định là đã trải qua một hồi hoan hảo với cường độ siêu cao nên mới có thể dẫn đến loại tình trạng này.



Thẩm Vũ không thở nổi một hơi, suýt nữa thì tức giận đến mức nhào qua. Xem ra là buổi tối hôm qua nàng đã đoán sai rồi, Hoàng thượng thực sự say thật, bằng không sáng sớm thức dậy sẽ không giống như mắc phải cái chứng mất trí nhớ thế này.



"Ta khuyên không ngừng nha, còn ngăn cản nữa, nhưng chàng căn bản là không để ý đến ta! Còn có, mệt mỏi thế này cũng không phải do hoan hảo mà bị, mà là do chàng ôm ta lăn qua lộn lại trên giường dẫn đến!" Thẩm Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nói đại khái chuyện xảy ra tối hôm qua.



Tề Ngọc đương nhiên là không tin, hắn cả đời minh quân, cả ngày đều lấy mũi nhìn người, mắt cao hơn đầu, sao có thể làm ra loại hành động ấu trĩ như vậy, còn liều mạng kêu gào muốn Thẩm Vũ lấy ra chứng cứ.



Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ chơi xấu này của hắn, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cả đêm mặc trên người thường phục rất là khó chịu. Nàng trực tiếp ngồi dậy, bắt đầu cởi y phục. Tề Ngọc vẫn nằm trên giường, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nàng, đối với hành động của nàng có hơi không nắm bắt kịp.



"Thế nào, tối hôm qua A Vũ còn chưa hưởng đủ sao, sáng sớm đã lại muốn rồi hả?" Tề Ngọc thấy thái độ lúc cởi thường phục của Thẩm Vũ vô cùng kiên quyết, tính tình xấu vừa rồi lập tức bay sạch, ngược lại còn híp mắt nhìn về phía Thẩm Vũ, trên mặt còn lướt qua vài phần ý cười.



Thẩm Vũ cười cười với hắn, môi đỏ mọng hơi mím lại, không nói gì. Ngược lại sau khi hắn nói xong mấy lời này, động tác cởi thường phục của nàng rõ ràng trở nên khiêu khích người hơn, từng món y phục trượt xuống từ đầu vai nàng, động tác cởi y phục của nàng thật chậm, mãi đến khi toàn thân cao thấp đều chỉ còn lại một chiếc yếm màu hồng cánh sen.



Thẩm Vũ cũng không hề vội vã cởi món y phục cuối cùng này, mà lại vươn tay cầm lấy cổ tay Tề Ngọc, chậm rãi kéo tay hắn về phía nàng, rồi đặt bàn tay hắn lên cần cổ trắng nõn của nàng. Trong ánh mắt nam nhân dần dần dâng lên một trận ham muốn, lòng bàn tay hắn đặt lên thân thể mà hắn quen thuộc nhất, cảm xúc mềm mại từ nơi cần cổ dâng lên khiến tay hắn khẽ run một cái rất nhỏ, còn có xương quai xanh mà cổ tay hắn đang đặt lên, sinh ra một loại cảm giác gần gũi không gì sánh được.



"Có thể cởi giúp ta món cuối cùng này không?" Khóe miệng Thẩm Vũ tự nhiên xuất hiện ý cười, tựa như tùy ý hỏi một câu hắn đã tỉnh ngủ chưa.



Tề Ngọc âm thầm cắn răng, tự tay vòng ra phía sau lừng nàng, từ từ cởi ra nút thắt trên cái yếm. Vì nút thắt nằm ở sau lừng nên lúc hắn cởi có hơi khó khăn, nhưng cũng không hề cuống quýt hay gấp gáp, mà cứ như vậy từ từ sờ soạng. Lúc này Thẩm Vũ đang ngồi còn hắn thì nằm ngang, cho dù trên mặt hắn xuất hiện biểu tình gì thì cũng không thoát khỏi hai mắt nàng.



Sau khi cuối cùng cái yếm cũng được cởi ra, thân thể Thẩm Vũ cứ như vậy mà lộ ra trước mặt hắn. Ham muốn trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, thâm trầm, cho dù lúc này nam nhân đang rất mệt nhọc, thế nhưng dưới thân vẫn không tự chủ được cứng lên. Hắn hơi bất đắc dĩ mà khẽ nguyền rủa nơi đáy lòng một câu: Chết tiệt! Không biết đây là đang cảm thán chính hắn hay là đang nói Thẩm Vũ đây.



"Phu quân thấy cơ thể của ta thế nào?" Thẩm Vũ nhìn hắn, mặt dần đỏ lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười duyên dáng, tựa hồ như vì mị lực của bản thân mà cảm thấy tự hào.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Vũ gọi hắn là "phu quân", tiếng thở dốc của Tề Ngọc càng lớn hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom