-
Phần 5 END
Phiên ngoại: CỐ TỪ THĂNG
Nhân viên mát xa tôi thích nhất bị người ta đào đi rồi.
Nhưng không sao, tôi sẽ đi theo bước chân của nhân viên đó, đến cửa hàng mới tiếp tục hưởng dụng.
Tôi là một người chuyên nhất, mua nhà chỉ mua Tomson Riviera, xe chỉ lái một chiếc Rolls Royce.
Mát xa, cũng chỉ tìm những thầy mát xa có lực nhất.
Tôi dẫn em trai mình đến ủng hộ ông chủ, kết quả người nhiều đến nỗi giày suýt bị đạp nát.
Đau đớn hơn nữa là, trong tiệm chỉ còn lại có một nữ nhân viên.
Em ấy rụt cổ, mặc chiếc áo khoác màu nâu, giống như một củ khoai tây non bị suy dinh dưỡng.
Nhìn đã thấy không có lực.
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng hôm nay, vai tôi thực sự rất đau.
Vì vậy tôi chỉ chỉ em ấy: "Cô ấy đi."
Nữ nhân viên bĩu môi đứng dậy, bộ dáng không tình nguyện cho lắm.
Ông chủ của em ấy kéo người lại nói hai câu, lại lập tức hớn hở bước tới.
Nhìn cách đào tạo nhân viên này đi, quá là chuyên nghiệp.
Khoai tây nhỏ... Không phải, nữ nhân viên khá nhát.
Tôi vừa mới cởi áo ra, quay lại đã thấy em ấy run không ngừng.
Em ấy nói em ấy lạnh.
Nhưng điều hòa và máy sưởi trong phòng này đều bật, cũng không thể bắt tôi ngồi xổm bên cạnh em ấy hà hơi thổi hù hù đi.
Bất tiện, khó coi, còn có mùi khó chịu.
Vì vậy, tôi bảo em ấy nhanh lại đây mát xa cho tôi.
Động tác của em ấy rất nhẹ, như thể sợ véo đau tôi.
Nói thật, tôi đã đến rất nhiều cửa tiệm lớn nhỏ khác nhau, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy một kỹ thuật như vậy.
Kết hợp đắp mặt và kỳ cọ, tiễn tôi đi trước rồi lại ăn đậu hũ của tôi.
Phía trước phía sau, từ trên xuống dưới, tôi bị em ấy sờ khắp người.
Cuối cùng còn đánh dấu tôi bằng một con bướm nhỏ.
Tôi bắt đầu hoảng hốt, thậm chí còn nghi ngờ rằng em ấy đang giả vờ rụt rè, nhưng thực chất là một con sói đói thèm thịt.
Đời này của tôi chắc sẽ không bao giờ quên được em ấy.
Ra ngoài một chuyến, tiêu tiền, trong sạch mất.
Mẹ nó, nói ra sẽ bị người ta chê cười ba năm.
Nhưng trông chừng nữ nhân viên còn đau khổ hơn tôi nữa, liên tục nói xin lỗi.
Em ấy cúi đầu, khuôn mặt thê lương như chó nhà có tang, còn không quên an ủi tôi bằng những ngôn từ xà lơ.
"Thực ra, dáng người của anh không tồi, cảm giác chạm vào cũng đã lắm."
Tôi: "... Lăn."
Em ấy không thể lăn.
Tôi chỉ có thể kéo em ấy ra ngoài.
Lúc tôi vào cửa chỉ bị đau vai.
Lúc ra cửa cả người đều đau.
Điều kỳ lạ hơn là, đêm đó, tôi đã có một giấc mơ kỳ cục.
Nữ chính là nhân viên mát xa cho tôi vào ban ngày.
Ngay cả trong giấc mơ, kỹ thuật của em ấy vẫn rất kém cỏi.
Hai bàn tay mềm như bông khẽ lướt qua eo bụng tôi, như mang theo một luồng điện khiến toàn thân tôi tê dại.
Cuối cùng dừng lại trên đùi tôi, đầu ngón tay của em ấy xoay tròn, đảo quanh, hỏi:
"Lực đạo này thế nào?"
Chẳng ra gì, cứ như đang cào cho ngứa thêm.
Tôi thầm nghĩ: Còn không có lực bằng con chó ở nhà nhào lên lấy hai chân chụp tôi.
Nhưng nhìn cổ tay mảnh khảnh và đôi má ửng hồng của em ấy, tôi bất đắc dĩ thở dài.
"Ừm, tiếp tục đi."
Cùng lắm thì lát nữa đến tiệm mát xa khác ấn thêm lần nữa.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó đùi đột nhiên siết chặt, phải kêu rên ra tiếng.
"Cô... nhẹ chút."
Em ấy nửa ngẩng đầu lên, dưới cặp kính râm dường như có hai ngôi sao, khiến tôi nóng bừng cả người.
Còn lộ ra một chút đầu lưỡi nhỏ, liếm liếm môi: "Có muốn lấy ra không?"
Câu hỏi y như ban ngày.
Lúc ấy tôi đã nói gì?
Không nhớ nữa.
Nhưng chắc chắn không giống như bây giờ, ma xui quỷ khiến khẽ gật đầu.
……
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Khoanh chân ngồi một lúc lâu, nhưng những hình ảnh kiều diễm đó không thể tan biến dù là một chút.
"Má nó."
Ngày đông tắm rửa đã thấy mệt người rồi.
Đằng này còn phải tắm bằng nước lạnh.
Đây là lần đầu tiên tôi thức sớm mà không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hơn bảy giờ một chút, tôi sửa soạn xong rồi ra cửa.
Khắp đường đầy những cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng bụng tôi lại thích ăn bánh bao nhỏ ở phía nam thành phố hơn.
Đúng, cửa hàng bên cạnh cái tiệm mát-xa kia.
Tôi cũng không ngờ, mình sẽ vào đồn cảnh sát trong sự bàng hoàng.
Chủ tiệm mang theo Vệ Lai tới.
Tôi nghiêm mặt, chỉ nhìn lướt qua, và rồi những cảnh tượng không thể diễn tả thành lời ngay lập tức hiện ra trong đầu tôi.
Má, sao bình thường trí nhớ không tốt như vậy nhỉ.
Tôi không dám ngẩng đầu lên nữa, chộp lấy tờ tạp chí trên bàn, làm bộ làm tịch lật vài trang.
Thực ra chẳng đọc được chữ nào.
Sau khi lấy được camera giám sát, tôi gọi bọn họ vào.
Vừa đi ra ngoài, giọng nói mềm mại mà kiên định của Vệ Lai đã truyền vào tai.
"Thật ra, em nghĩ người đập phá cửa tiệm không phải hắn đâu."
Tôi sửng sốt, lông mày vô thức giãn ra, đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng không xui xẻo lắm.
Trên mặt Vệ Hoài thậm chí còn lộ ra vẻ anh hùng có chung ý kiến, "Mày cũng cảm thấy vậy sao? !"
Một lát sau, tôi sững người tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Tôi hiếm khi dùng ngu ngốc hay thông minh để miêu tả một người.
Vệ Hoài là người đầu tiên.
Chủ tiệm và cảnh sát nhìn camera giám sát, còn tôi chẳng chút e ngại nhìn Vệ Lai.
Quả đầu tròn trịa, áo khoác lông nhung màu sữa khiến em ấy tựa như một chú gấu trắng nhỏ.
Trông mềm mại như trong mơ.
Tôi ho nhẹ, nhìn đi chỗ khác nhưng không khỏi tò mò:
"Mắt cô như vậy bao lâu rồi?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của Vệ Lai thoáng hiện nét xấu hổ, một lát sau mới buồn bã thở dài:
"Đã nhiều năm rồi."
Tôi nhắm mắt lại, hận không thể tự tát mình một cái.
Mày đáng ch.ế.t, tự nhiên đi hỏi cái này làm gì!
May mắn hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, không để tôi phải khó xử lâu lắm.
Họ đã tìm ra kẻ đập phá cửa tiệm.
Vệ Hoài thực sự cho rằng đó là trò đùa của mấy đứa con nít.
Viên cảnh sát khó hiểu hỏi hắn, "Tốt nghiệp đại học bao nhiêu năm rồi?"
"Ba năm."
"Ồ", viên cảnh sát hiểu ra, "Vậy đúng rồi."
Hèn gì ngốc vãi lon.
Vệ Hoài lại khó hiểu nhắc lại: “Trẻ con bây giờ nghe lời người lớn lắm”.
Chỉ cách đó một con phố, vậy mà cửa tiệm này chật kín, cửa tiệm kia vắng tanh.
Nên việc bà chủ tiệm massage cứ xồn xồn cũng là chuyện bình thường.
Ghế sau, vẻ mặt Vệ Hoài dần trở nên nghiêm túc.
Đáng tiếc hai anh em này, có 800 cái tâm nhãn thì 801 cái đã được viết lên mặt.
Nói một cách đơn giản, là thiếu tâm nhãn.
Trước khi Vệ Hoài đi cảnh cáo bà chủ, còn không quên lấy điếu thuốc của tôi.
Hắn ra vẻ lưu manh ngậm điếu thuốc, tạo hình lồi lõm chẳng ra gì, hít một hơi ho ba cái.
Còn không quên hỏi tôi: “Thế nào, có thấy giống giống khí chất của cậu không?”
Tôi trầm mặc ngoảnh đi.
Vệ Lai ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Các chuyên gia nói, đàn ông hay ho khụ khụ khụ là vô sinh."
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Vệ Hoài run lên, lặng lẽ dập, trợn trắng mắt nói:
"Chuyên gia thì biết cái gì!"
Dứt lời, hắn mang theo mười phần khí thế bước về phía bà chủ.
Vệ Lai ngơ ngác đứng bên đường.
Ba tên nhóc kia ngồi tụ vào nhau, không biết đang bày mưu tính kế gì đó, vừa thấy đã biết là mưu hèn kế bẩn.
May mắn tôi phản ứng nhanh, lúc ôm lấy Vệ Lai còn có thể đá vào mông nó một cái.
Từ đó về sau, biểu tình của hai anh em họ khi nhìn tôi vô cùng đồng nhất.
Dường như đã coi tôi như người nhà của họ.
Vài ngày sau, Triệu Cẩm Thành rủ tôi đi nhậu.
Mấy năm trước, lúc công ty cậu ta đang trên bờ vực phá sản, tôi đã đầu tư tất cả tiền của mình vào đó.
Chính là tự đập tiền đưa mình lên vị trí cổ đông lớn thứ hai.
Sau lại tận dụng xu hướng của ngành sản xuất, cậu ta làm cho công ty ngày càng lớn mạnh hơn, thậm chí còn trở thành một công ty niêm yết.
Ngoài cổ tức, công ty còn phân cho tôi mấy tòa nhà, vị trí cực tốt, nên tôi không phải lo lắng về việc thuê nhà.
Cậu ta đeo kính gọng vàng, khóe miệng thường ngậm ý cười.
Tôi mắng cậu ta hư tình giả ý, cậu ta lại nói tôi mày thì biết c.ứt gì.
Đang nhậu, trước cửa quán bar có người cãi nhau.
Tiếng nhạc lớn muốn điếc tai cũng không thể lấn át được.
Nơi hai tôi ngồi vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nói là cãi nhau, không bằng nói là đơn phương kiếm chuyện.
Người đàn ông mặc vest đi giày da uống vào chút rượu, túm lấy người lái thay mới kiếm được vừa đánh vừa mắng.
"Câm sao? Câm mẹ nó còn dám ra đây làm màu?!"
"Mấy người như mày chính là sâu mọt xã hội, ch.ế.t càng sớm càng tốt!..."
Hắn ta hỏi thăm đủ mười tám đời tổ tông của dòng họ người ta, người lái thay chỉ cong lưng ngồi trên mặt đất, yếu ớt bảo vệ đầu của mình, vẻ mặt thất thần.
Anh ấy không thể nghe thấy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai tên vệ sĩ đã mơ hồ nói với giọng điệu kỳ quái: "Ông... ông chủ."
Tôi lập tức hiểu ý vệ sĩ, gật gật đầu: "Đi đi, kéo xuống dưới ga ra ngầm."
Đám đông vây xem còn tưởng họ là nhân viên bảo vệ tại quán bar, tự động tránh đường.
Có người gần đó thở dài: “Haiz, đều là người bình thường, sao họ chỉ kiếm sống thôi mà khó khăn thế này”.
Đúng vậy.
Sao có thể khó khăn đến vậy đâu.
Triệu Cẩm Thành cụng ly với tôi, chỉ vào máy trợ thính mà các vệ sĩ đã tháo ra trước, cười nói: "Bọn họ biết tiết kiệm tiền cho cậu ghê."
Tôi cười khổ, trong đầu lại nghĩ đến một hình bóng khác.
Gấu trắng nhỏ không nhìn thấy được, lại nhát gan, mát xa cũng chẳng ra gì, có khi nào cũng sẽ bị bắt nạt như thế này không?
Triệu Cẩm Thành: "Đang nghĩ gì đâu?"
Tôi buột miệng thốt ra: “Nghĩ Vệ Lai.”
Cậu ta sặc phun một ngụm rượu lên bàn, do dự một lúc mới nói: “Này không phải là tên một người đi?”
Tôi đỏ mặt, không nói gì.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh, "Trông thế nào?"
Tôi xoay ly rượu trên bàn, nghĩ đến chiếc kính râm cực lớn trên mặt em ấy, "Không biết."
"Ồ~", Cậu ta chợt nhận ra: "Nhất kiến chung tình."
Cái địt.
Tôi lại không phải luyến ái não.
Tôi ngụy biện: “Tôi chỉ quan tâm đến em ấy một chút thôi”.
Triệu Cẩm Thành: "Ồ ~, cậu muốn chăm sóc cho cô ấy."
Tôi không lời gì để nói.
Lại vẫn miệng ngại nhưng thân thể thành thật gọi cho lão Cố.
Bây giờ trình độ y tế cao như vậy, tháng trước báo chí còn đưa tin bác sĩ nhãn khoa đã thành công giải được nan đề.
Mắt em ấy bị vậy cũng không phải bẩm sinh, nhất định sẽ có cách chữa trị.
Lão Cố lải nhải đồng ý, lại nhắc tới chuyện trong nhà.
"Mấy ngày trước mẹ con dọn phòng tìm được tấm ảnh này. Tấm này chụp khi nào đây?"
Ông ấy nói, rồi gửi qua một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh cũ viền đã ố vàng, tôi nắm tay một bé gái, cúi đầu nhìn em ấy.
Bên cạnh còn có một ông già trong kiểu áo dài Tôn Trung Sơn.
Đêm đó.
Tôi vào bệnh viện.
Y tá giúp tháo kim, sau nửa đêm tôi mới ngủ thiếp đi được.
Mơ thấy hồi còn nhỏ.
Hồi còn nhỏ, bởi vì công việc của Lão Cố, thời gian tôi ở trong bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà.
Sinh nhật năm tôi sáu tuổi, giây trước ông ấy vừa hứa đưa tôi đến công viên trò chơi.
Giây sau đã đẩy bệnh nhân, vội vàng hốt hoảng chạy đến phòng cấp cứu.
Tôi uất lắm, nhưng tôi không nói.
Tôi ngồi xổm trong một góc oa oa khóc.
Cô gái nhỏ kia đã xuất hiện vào lúc này.
Cô ấy cầm một gói kẹo, cũng ngồi xổm xuống, rụt rè hỏi tôi: “Anh ơi, anh có muốn ăn không?”
Tôi quay đầu lại, ông lão tóc hoa râm đang đứng cách chúng tôi không xa, chống gậy, không biết đang nhìn vào đâu.
Vài phút sau, miệng tôi ngậm kẹo, ngồi trên ghế dài khóc nức nở.
Ông lão luống cuống lấy khăn giấy ra, cẩn thận sờ sờ đầu tôi.
Cô ấy ngồi bên cạnh tôi lắc lư đôi chân ngắn cũn cỡn, chốc lát gọi ông ơi, một hồi lại anh ơi.
Dỗ cả hai người.
Cô ấy đưa bàn tay mềm mại lau nước mắt cho tôi: “Ông em khỏe rồi, sau này để ông dẫn anh đi công viên trò chơi nhé!”
"Hôm nay cũng có thể đi, nhưng chút nữa em và ông nội xuất viện rồi."
Cô ấy áp vào tai tôi, thì thầm: "Ông em bị ung thư, một tuần đã khỏi. Lợi hại không."
Bệnh ung thư...
Cô ấy còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hai từ này có nghĩa là gì.
Nhưng tôi biết.
Bởi vì nhiều cô chú trong khoa điều trị nội trú đã qua đời vì căn bệnh này.
Ông lão chỉ cười, hiền từ cầm tay tôi, lau sạch vết đường dính trên đó.
Rồi ông xoa mặt cháu gái mình, hình như không định giải thích.
Tôi chạm vào chiếc máy ảnh trong túi.
Đây là quà sinh nhật, ban đầu định chụp bức đầu tiên là ảnh chân dung gia đình.
Nghĩ nghĩ, vẫn lấy ra: "Để anh chụp cho em và ông một bức ảnh."
Thực ra tôi đã chụp hai bức.
Một bức ảnh của hai người họ, và một bức ảnh là cả ba người chúng tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn em ấy.
Cô gái nhỏ cười rất tươi, các đường nét trên khuôn mặt khá mơ hồ, chỉ có hai nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt là rõ nhất.
Đến đây, đột nhiên dừng lại.
Tiếng mở cửa đánh thức tôi dậy.
Bác sĩ nói hôm nay tôi đã có thể xuất viện.
Đầu óc tôi rối bời, căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng khiến tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Lại bất chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Vệ Lai, lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ của em ấy.
Đôi mắt vừa tròn lại sáng, bên trong phản chiếu bóng hình của tôi.
Còn có hai nốt ruồi nơi khóe mắt, trùng hợp một cách kỳ diệu với cô gái nhỏ trong mơ.
Không mù à...
Lúc kịp phản ứng lại thì tôi đã nằm vật ra giường.
"Chóng mặt, hai ngày nữa hẵng xuất viện."
Thực sự chóng mặt.
Giận vãi.
Nếu em ấy không bịa ra một lời nói dối như vậy, tôi đã nhận ra em ấy sớm hơn chút rồi.
Vệ Lai vô cùng hoảng sợ.
Hay lắm, lừa tôi còn sợ tôi.
Tôi càng tức giận hơn.
Vì vậy tôi thuận theo lời bác sĩ nói: "Cô ấy đi, trông rất chuyên nghiệp."
Em ấy từ chối ngay, cho đến khi tôi nói thêm tiền.
Nháy mắt, tôi dường như đã hiểu tại sao lúc đó em ấy đột nhiên lại chịu mát xa cho tôi.
Tôi thuê em ấy chăm sóc cho tôi.
Thời gian đầu còn hỏi han ân cần, ngày nào cũng ghé vào tai tôi hỏi: "Đói hả? Lạnh không? Có muốn đi vệ sinh không?"
Chưa được mấy ngày đã lộ nguyên hình, nằm xiêu vẹo trên sô pha nghịch điện thoại.
“Cố Từ Thăng,” Em ấy ngoe nguẩy chân, hắc hắc cười hai tiếng, “Tôi hơi khát.”
"Chờ."
Tôi đứng dậy rót nước, nhất thời không thể phân biệt được ai đang phục vụ ai.
Trong lúc này Lão Cố có đến thăm tôi vài lần, nói ba câu đã nhắc đến mẹ tôi.
Quan hệ giữa tôi và cha mẹ cũng không tốt lắm.
Cha tôi là một người nghiện công việc, còn mẹ tôi là một người nghiện học.
Bà ấy sinh tôi khi đang học tiến sĩ, nên tùy tiện tìm một bảo mẫu rồi ném tôi cho cô đó.
Sau lại ra nước ngoài vì lý do nghiên cứu học thuật, mấy năm liền không gặp được bà ấy dù chỉ một lần.
Chờ đến khi bà ấy du học về, mở miệng câu đầu tiên là bất hiếu có ba, một là con không nối nghiệp cha mẹ.
Là muốn tôi học tiến sĩ.
Tôi không thông minh, cũng không muốn phải lăn lộn.
Thực sự muốn tôi dốc lòng nghiên cứu học thuật, người khác là nghiên cứu sinh, còn tôi là nghiên cứu ch.ế.t (ch.ế.t vì nghiên cứu).
Vì vậy, tôi chỉ học đến khoa chính quy đại học.
Ngày tốt nghiệp, bà ấy giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi.
Tôi đầu tư tiền vào công ty của Triệu Cẩm Thành, bà ấy cũng không xem trọng.
Tôi thành lập một công ty bảo vệ là người khuyết tật, bà ấy nói tôi mất não rồi.
Sau lại, tôi kiếm được một ít tiền, bằng hơn một nửa thu nhập cả đời của họ.
Bà ấy mới chịu bỏ cuộc.
Những năm gần đây, mẹ tôi không còn cố chấp như vậy nữa, thậm chí còn thường xuyên nhớ lại khoảng thời gian gần con cái.
Cuối cùng chỉ nghĩ đến khuôn mặt khổ như mướp đắng của tôi khi bị vứt bỏ.
Bà ấy bắt đầu hối hận, nuôi hai con chó.
Ôm Samoyed nhỏ quay video, quay được bao nhiêu gửi tôi hết bấy nhiêu: “Ngoan lắm, nhìn giống con hồi nhỏ quá”.
Samoyed ngoan ngoãn lại thông minh, ngày nào cũng cười ngốc nghếch với mọi người, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây.
Giống tôi khi còn nhỏ thật.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh với bà ấy.
"Sau đó thì sau, nó ngoan như vậy mẹ sẽ yêu nó sao?"
Bà ấy sững sờ một lúc, rồi nghẹn ngào cúp điện thoại.
Vài tuần sau, bà ấy nuôi một con husky.
Con chó nặng tám cân, tám cân nổi loạn.
Con này mới giống tôi.
Nhưng chỉ khổ cho cha tôi.
Kể từ ngày đó, ông ấy không bao giờ đi được một đôi dép lê hoàn chỉnh.
...
Vệ Lai muốn đánh người.
Vậy mà không rủ tôi.
Điều này khiến tôi cảm thấy được thất bại sâu sắc.
Tôi không biết thể xác và tinh thần em ấy có chịu đả kích hay không, nhưng tôi chắc chắn đã chịu đả kích.
Bắt buộc phải đưa em ấy về nhà mới được.
Trước khi em ấy tan làm, tôi đã đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, chụp bức ảnh bầu trời đầy sao.
"Hôm nay lái chiếc này."
Triệu Cẩm Thành vừa nhìn đã hiểu, bình luận ở bên dưới: "Nhất kiến chung tình?"
Tôi nhớ tới mấy ngày trước mình hùng hồn giảo biện, không nhịn được cười.
Nhưng vẫn nghiêm túc trả lời lại một chữ "Ừm" .
Cách đó không xa, Vệ Lai ôm túi nhỏ chạy tới.
Tóc hơi buông xõa, vừa nhìn đã thấy tôi.
Tôi nghĩ, cô gái nhỏ trong mơ đều đã bước ra tìm tôi.
Thừa nhận rằng mình luyến ái não có gì khó đâu.
Nửa đường, Trần Ngẩng gọi cho tôi.
Từ khi chúng tôi quen biết nhau đến nay, cậu ấy chưa bao giờ thấy tôi lái xe đưa người về nhà.
Đương nhiên, tôi cũng chưa đưa ai về thật.
Cậu ấy cười tôi là cây vạn tuế nở hoa, giục tôi dẫn em ấy lại cho bọn họ chào hỏi.
Không ngờ vừa đẩy cửa đã thấy Chu Dao ngồi ở chính giữa.
Cô ta là thiên kim nhà giàu điển hình.
Cao ngạo, kiều quý, tính tình kém.
Ngày thường tôi thấy cô ta đều chọn đi đường vòng.
Kết quả, Vệ Lai vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nhìn chân Chu Dao, lại nhìn nhìn chính mình, cuối cùng thần bí thò người qua thì thầm:
"Có vẻ cô ta khá thích anh. Anh có thể giúp tôi hỏi cô ta mang tất nude của hãng nào được không?"
Tôi cạn lời cứng họng: "Không phải, cô ta đi chân trần."
Vệ Lai trợn to hai mắt: "Ồ? Không lạnh sao?"
Tôi: "Lo cô ta lạnh không làm gì, cô không lạnh là được."
Em ấy cúi đầu, nhấp một ngụm rượu nhỏ, không nói nữa.
Sau lại, em ấy chống ngực tôi, đấu võ mồm với Chu Dao:
"Nhân viên mát xa thì sao? Chỗ tôi chạm vào còn nhiều hơn chỗ cô thấy đấy."
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của em ấy, tôi chỉ thấy cổ họng mình khô khốc.
Đáng yêu quá, muốn hôn.
Trên đường về, em ấy vui vẻ ăn khoai lang nướng.
Lướt xem vài video trên douyin xong, lại nhéo giọng làm ra vẻ hỏi:
"Anh ơi, hôm nay em nói chuyện với chị ấy như vậy, anh sẽ không tức giận chứ?"
Giọng tôi chợt khàn đến lợi hại, sợ em ấy nghe ra có chỗ không đúng, lời ít ý nhiều nói: "Sẽ không."
"Thiệt hay giả?"
Đột nhiên em ấy nghiêm túc, thô bạo cho tôi một đấm, lực đạo lại không khác mấy so với mèo con giẫm phải sữa là bao.
"Sao anh đối với tôi tốt quá vậy?"
Tôi chậm lại vài giây, nghiêm túc nói: "Bởi vì đang theo đuổi em, đương nhiên phải đối xử tốt với em."
"Bẹp" một tiếng.
Khoai lang nướng và cả túi ni lông đều rớt.
Vệ Lai vẻ mặt kinh ngạc, lại bắt đầu nói nhảm.
"Anh mới nói gì đó? Có chiếc xe chạy qua, tôi nghe không rõ."
Tôi:"……"
Âm thanh xe đạp phát ra lớn đến vậy sao.
Không đợi tôi lại mở miệng nói tiếp, em ấy đã vơ vội bịt khoai lang nướng lên, buộc lại nhét vào túi rồi ngả lưng tựa lên ghế.
"Tôi buồn ngủ, vậy...ờ, tôi ngủ một lát."
Em ấy hô hấp dồn dập, ngay cả khi nhắm mắt, vẫn có thể nhìn thấy nhãn cầu chuyển động cực nhanh.
“Vệ Lai,” Tôi nói, “Em đừng căng thẳng, có thể từ từ suy nghĩ.”
Dù sao, tôi vẫn luôn ở chỗ này.
Dù sao đi nữa, tôi sẽ vẫn luôn thích em.
Sau khi xuất viện, tôi trở về nhà.
Con husky kia chạy khắp sân, đào hố lỗ lỗ.
Mẹ tôi liều mạng lôi nó ra, đe dọa nói: “Mày mà còn làm vậy nữa, tao bảo anh mày trở về đá.nh mày!”.
Tôi:"……"
Không phải đang nói tôi đi.
Nó không nghe, còn đẩy bà ấy ngã xuống bùn, sau đó giơ chân bay nhanh chạy đi trốn.
Mẹ tôi ngẩng đầu, thở dài ngao ngán.
Giây tiếp theo liền nhìn thấy tôi.
Bà ấy sững người, không thể tin được, "Con về sao không nói với mẹ."
"Con chờ chút, bây giờ mẹ đi chợ, trưa làm món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất!"
Tôi bước vào trong, thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu, con về lấy ảnh chụp thôi."
"Vậy sao."
Bà ấy buồn bã mất mát, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, thương lượng với tôi:
"Ở nhà một đêm đi. Hôm qua mẹ mới dọn phòng cho con sạch sẽ rồi đó."
Thành thật mà nói, tôi không muốn.
Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy mái tóc bạc trắng trên hai bên tóc mai của bà, và nét mặt hiện đầy vẻ lấy lòng.
Từ "không" nghẹn ngào trên môi, nói ra liền thành:
"Cũng được."
Tôi nhìn đi chỗ khác, mặt không đổi sắc nói, "Chỉ một đêm thôi."
Điện thoại tích tích kêu lên hai lần.
Vệ Lai gửi cho tôi một meme đưa chén xin cơm, còn nói cái gì mà cảm ơn ông chủ.
Tôi cười cười: “Không đủ thì nói với tôi”.
Mẹ tôi đang đi song song với tôi, vừa quay đầu thấy vẻ mặt này của tôi, lập tức sững người, chạy chậm vài bước theo sau.
"Bạn gái à?"
Mặt tôi dịu đi, "Vẫn chưa."
Nhưng sau này thì phải.
Tôi nói chỉ ở lại một đêm, nhưng thực ra đã ngây người ở nhà non nửa tháng.
Công việc trong bệnh viện rất bận rộn, bất luận là Lão Cố hay Vệ Lai, mỗi ngày đều mệt đến choáng váng.
Tôi bắt đầu đưa cơm cho Vệ Lai.
Hộp cơm tình yêu của Cố Từ Thăng, được làm thủ công, trên thế giới chỉ một người có.
110 đưa đến, 2 0 Vệ Lai mới ăn được.
Em ấy đắc ý rung đùi trong sung sướng, hận không thể liếm sạch cả đáy bát.
Chén sạch đến hạt cơm cuối cùng, em ấy ôm bụng:
"Hình như còn có chút đói."
Ngày hôm sau, tôi làm một hộp cơm size XL.
Ở thang máy đụng phải cha tôi.
Ông ấy hừ lạnh một tiếng: "Ôm thùng cơm theo đuổi con gái người ta à."
Tôi mắt nhìn thẳng: “Không cần cha lo, muốn ăn thì bảo mẹ con làm cho.”
Dứt lời, tôi bỏ đi, để lại ông ấy tại chỗ, tức giận nhưng bất lực.
Sau lại, ông ấy thực sự ôm hộp cơm đi qua cửa phòng Vệ Lai.
Ông ấy nói chuyện với chủ nhiệm, thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để tôi nghe được.
"Haiz, tôi không đến nhà ăn nhân viên với mấy cậu được rồi. Vợ tôi một hai phải nấu cơm cho tôi, không lấy không được."
Tôi:"……"
Được rồi, cũng dễ hiểu thôi.
Rốt cuộc, càng lớn tuổi, càng trở nên trẻ con.
Đến Tết m lịch, Vệ Lai cuối cùng cũng được nghỉ phép.
Em ấy phải về quê ăn Tết.
Theo lời em ấy là: “Hơn nửa năm không gặp, nhất định là bố mẹ nhớ em muốn ch.ế.t rồi”.
Tôi chỉ gật gật đầu: “Vậy em cũng phải nhớ nhớ tôi.”
Em ấy bây giờ đã miễn nhiễm với cách bày tỏ tình cảm thẳng thắn của tôi, sửng sốt một lúc rồi nghiêng đầu cười trộm: “Còn tùy tình huống nữa”.
Tôi nhìn qua chỗ khác.
Mẹ nó, người còn chưa đi, đã thấy không nỡ rồi.
Ai ngờ chưa được mấy giờ, đã thấy Vệ Hoài đăng lên vòng bạn bè:
"Bị phụ nữ bỏ rơi thì cũng thôi đi, vậy mà còn có thể bị bố mẹ bỏ rơi, may mắn có bảo bối Vệ Lai ở lại với mình".
Hình ảnh đi kèm là giao diện hai vé tàu cao tốc đã được trả vé thành công.
Tôi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi cũng muốn ở bên bảo bối Vệ Lai... Không phải, tôi cũng muốn có bảo bối Vệ Lai ở bên.
Em ấy vừa đi siêu thị về, đội chiếc mũ lông xù xù, càng giống một con gấu trắng nhỏ.
Ngón tay xách đồ ăn bị đông lạnh đến đỏ bừng, lâu lâu lại khịt mũi.
"Sao anh lại đến đây?"
Tôi ngoéo đầu ngón tay bị đông cứng của em ấy: “Mẹ đuổi anh ra đường rồi.”
Đây là thật.
Nguyên văn là: "Không theo đuổi được con gái nhà người ta thì tối nay ngủ ngoài đường đi."
Cha tôi ôm con chó phụ họa theo: “Nhớ xách theo thùng cơm của con”.
May mắn, Vệ Lai nắm lấy tay tôi.
Em ấy cười nói: “Anh về nhà với em”.
Tôi ngơ ngẩn, nhìn đôi môi em ấy cứ mở ra rồi khép lại, chỉ nghe thấy rất rõ mỗi hai chữ “bạn trai”.
"Thật sao? Đồng ý rồi là không đổi ý được đâu đấy."
Em ấy gật đầu, kiễng chân ôm lấy tôi: "Ừ, em hứa với anh."
...
Cảm xúc sau khi hôn: Hôn thích thật, thích hôn.
Chỉ là, tay em ấy đặt lên bụng dưới của tôi, đỏ mặt trốn ra sau, ồm ồm nói: "Đừng đ.â.m em."
Tôi sững người một lúc.
Lời này... ở trong mơ... hình như cũng đã nghe em ấy nói qua rồi.
Sau đó, em ấy ngẩng đầu nhìn pháo hoa khắp trời, hỏi tôi: "Cố Từ Thăng, sao anh lại thích em?"
Tôi một tay xách đồ ăn, một tay nắm tay em ấy nhét vào túi: "Này không cần lý do."
Dù cho đó là nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình.
Tình yêu là một vòng tròn.
Chỉ cần chúng ta lại gặp được nhau, anh sẽ lại yêu em thêm lần nữa.