• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiệm mát xa của người mù (2 Viewers)

  • Phần 3

Bà chủ thấy hắn cũng không phải dạng tốt lành gì, nên dứt khoát giữ khoảng cách an toàn.

Bà ta sờ vào vết sưng to bầm xanh bầm đỏ trên đầu thằng nhỏ, hung hăng nói:

"Vậy cậu cũng phải đền tiền. Cậu nhìn xem, cậu làm con trai tôi ngã, sau này ảnh hưởng đến chuyện học hành của nó thì thế nào?!"

Cố Từ Thăng cười nhạo ra tiếng: "Bà có thể quơ thêm vào mấy năm nữa, sau này ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ là do tôi, không kiếm được tiền cũng là do tôi. Dù sao thì, cơ hội ăn dọng được tiền của người giàu chỉ có một lần trong đời."

Trong lúc hắn đang nói chuyện, mấy chiếc minibus chạy vào con hẻm nhỏ.

Hơn chục người lục tục đi xuống, lần lượt đứng thành một hàng phía sau hắn.

Trông còn rất dọa người.

Cố Từ Thăng cũng không quay đầu lại, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, lập tức có đàn em cầm bật lửa châm giúp.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên trong làn khói phiêu động, nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt sắc lạnh:

"Tiền viện phí tôi trả, bây giờ lăn xuống, xin lỗi cô ấy."

08

"Á đù."

Tôi và Vệ Hoài trố mắt nhìn, lần đầu tiên trong đời chúng tôi có gu thẩm mỹ giống nhau, đồng thanh nói: "Đẹp trai vãi!"

Vệ Hoài càng khoa trương hơn, lập tức ôm lấy tôi, nhỏ giọng xì xầm: "Sau này tìm bạn trai nhất định phải tìm người như thế này! Nếu không cũng đừng nghĩ vào được cửa nhà chúng ta! "

Tôi:"……"

Lời khen kẹt lại trong họng tôi.

Ông nội này nghĩ hơi xa rồi đó.

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Cố Từ Thăng, ba thằng ranh con xếp thành hàng đi đến chỗ tôi.

Đứa đẩy tôi vẫn thút thít, một tay cầm nạng của tôi, tay kia lau nước mắt.

Cung cung kính kính nói: "Thực xin lỗi."

Tôi vô cùng rộng lượng, lập tức ra vẻ: “Không sao đâu, nếu lại có lần sau, chị đây sẽ coi đầu của cưng như trái bóng cao su mà sút.”

Thằng nhóc "Oa" một tiếng ngửa đầu lên trời khóc ròng, chạy vào trốn trong cửa tiệm.

Cũng không biết Cố Từ Thăng cho bà ta bao nhiêu tờ tiền màu đỏ.

Chỉ thấy một xấp thật dày.

Bà chủ sung sướng đến mức không thèm quan tâm đến đứa con trai quý giá của mình nữa, chỉ tập trung vào việc đếm tiền.

Thấy vậy, ông anh tôi lại ghé vào tai tôi: "Không được, phung phí quá. Mua hai cái băng cá nhân là có thể giải quyết rồi. Này chẳng phải là đang phồng má giả làm người mập sao?"

Tôi ấm áp nhắc nhở: “Hắn thu tiền thuê nhà”.

Nhiêu đây có xá gì.

"Ể?!"

Vệ Hoài biến sắc còn nhanh hơn lật sách: “Không phải giả vờ à?”

Anh tôi xoa xoa cằm, lẩm bẩm tự nói: "Nếu vậy, hình như so với trước kia còn đẹp trai hơn một chút."

Tôi:"……"

Quả nhiên, dù gái hay trai, rồi cũng sẽ bị tiền tài che mắt thôi.

Cố Từ Thăng vẫn còn có việc phải làm, nên xin miễn trước lời mời gọi một hai phải uống vài chén của ông anh tôi.

Hai đứa tôi nhìn minibus chạy đi xa dần, đồng loạt thở dài.

Lần tới gặp lại, không biết phải đợi đến bao giờ.

09

Quanh đi quẩn lại, một tuần đã trôi qua.

Tôi, một bác sĩ thực tập mất cả tiền của, dâng hiến cả mạng sống, đến bệnh viện từ sớm.

Trương Thần đang thu dọn vệ sinh, nhìn thấy tôi lập tức nhếch miệng cười: "Chào buổi sáng."

Anh ấy đưa cho tôi một tách cà phê, tôi đưa lại cho anh ấy hai gói dưa cải chua.

Một sự phối trộn tuyệt vời của Trung Quốc và phương Tây.

Hôm nay thầy Trần xin nghỉ phép, ba thực tập sinh trong tay ông ấy cũng đi theo chúng tôi kiểm tra phòng.

Cứ như vậy, cô giáo phụ trách dẫn chúng tôi đi thẳng đến tận khu VIP.

Vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy hai vệ sĩ đứng ở hành lang.

Trương Thần cười nhạt: "Khoa trương vậy sao."

Mọi người cười vang.

Chỉ có tôi, nhìn hình thể và chiếc kính mát quen thuộc của họ, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

Không thể trùng hợp như vậy được?

Nghĩ đến cảnh người nọ giả vờ ông đây đại ca đồ đó, cũng không giống như sắp nằm viện.

Lúc cô giáo phụ trách mở cửa bước vào, tôi vội nhìn qua khe cửa.

Vãi.

Đúng thật là hắn.

Cố Từ Thăng mặc đồ bệnh nhân, nằm cuộn người trên giường, vẫn còn ngáp.

Thấy chúng tôi tiến vào, mới từ từ ngồi dậy.

Tôi ngay lập tức trốn đằng sau Trương Thần và một nam sinh viên khác, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Đi ra ngoài là không thể ra ngoài, lỡ như bị hắn phát hiện, vậy cũng là đường ch.ế.t!

Nhưng mà... cũng không biết hắn bị bệnh gì.

"Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Hắn lười biếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ buồn ngủ: "Ổn rồi."

Cô giáo phụ trách dịu dàng nói: "Chỉ cần triệu chứng tức ngực và váng đầu biến mất, là không có vấn đề gì nữa, cậu nghỉ ngơi một chút, hôm nay có thể xuất viện."

Cố Từ Thăng: "Ừ."

Hắn nâng cằm nhìn về phía vệ sĩ, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng đi lấy giấy xuất viện bất cứ lúc nào.

Tôi thở ra một hơi dài.

Sau đó, tôi nghe thấy cô giáo phụ trách kêu tên tôi:

"Vệ Lai, em dẫn cậu ấy đi."

Tôi:"……"

Hai nam sinh viên trước mặt cực kỳ tự giác tránh ra.

Giống như bức màn che trên sân khấu được kéo ra, tôi ở bên trong chợt lóe sáng lên trên sân khấu.

Vừa hay cùng Cố Từ Thăng bốn mắt nhìn nhau.

Tôi im lặng như gà.

Đồng tử của hắn chấn động.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh mình, vội gật đầu không ngừng: "Được, chúng ta đi thôi."

Giây tiếp theo, Cố Từ Thăng ôm đầu, yếu ớt ngã vật xuống giường nằm liệt ra đó:

"Đột nhiên chóng mặt quá, từ từ hẵng xuất viện."

10

Tôi cảm thấy Cố Từ Thăng đang vờ bị bệnh.

Nhưng tôi không có bằng chứng.

Giáo viên phụ trách giật mình, đưa mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, như nhìn ra được cái gì.

Tôi mặt không đổi sắc.

Giả mù đi làm mát xa cho người khác kỳ lạ ngộ đời lắm, chắc cô ấy không nghĩ tới việc đó đâu.

Cô giáo vẫn dịu dàng: "Được, ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày cũng đúng, có muốn người tới chăm sóc cậu không?"

Cô cười nói thêm: "Không thể tùy tiện kê đơn của bác sĩ đâu đó. Có thắc mắc gì cứ tùy thời liên hệ với tôi."

Tôi kinh hãi, đây là đãi ngộ của VIP à?

Bên ngoài đứng hai người còn chưa đủ? !

Tham lam!

Cố Từ Thăng vẫn gật đầu: "Ừ."

Sau đó đưa tay chỉ vào tôi, bình tĩnh nói, "Cô ấy đi, có vẻ khá chuyên nghiệp."

Tôi:"……"

Nhưng lúc bị tôi xoa bóp trầy da hắn có nói vậy đâu?

Những người còn lại nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.

Ở chỗ này chăm sóc bệnh nhân toàn thời gian chắc chắn nhẹ hơn so với làm việc lúc bình thường.

Hơn nữa “bệnh nhân” này sắc mặt hồng hào tươi tắn, nhìn còn khỏe mạnh hơn bọn họ.

Vốn không cần phải chăm sóc.

Đây chẳng phải là ăn không ngồi rồi xong trắng trơn hưởng lương sao!

Tôi nghiến răng ken két, quyết định từ bỏ vận may của mình.

"Thật ra năng lực chuyên môn của tôi cũng không mạnh lắm..."

Cố Từ Thăng không chút khách sáo ngắt lời tôi: “Vừa rồi quên nói, tôi sẽ trả tiền thêm.”

Tôi quyết đoán sửa ý: “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho anh thật tốt!”

Lúc này Cố Từ Thăng mới hài lòng.

Tôi đứng ở cửa vui vẻ tiễn cô giáo xuống lầu.

Lúc xoay người lại đụng phải một đôi mắt đen như mực.

Không biết Cố Từ Thăng đã đứng lên tự lúc nào, ngược sáng, vẻ mặt khó phân biệt:

"Mù đã nhiều năm? Không học ra cùng lớp huấn luyện? Hả?"

Mỗi câu ở cuối hắn đều đề cao giọng lên, cào vào lòng tôi nhột nhột.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra được là hắn đang tức giận.

Thấy tôi chẳng nói lời nào, người này càng tức giận hơn, lồng ngực kịch liệt phập phồng vài cái:

"Cô thường làm việc ở đó à?"

Tôi sợ hãi, mở miệng biện giải: “Không phải, hôm đó chỉ là ngoài ý muốn thôi”.

"Hơn nữa, tôi chỉ xoa bóp cho mỗi anh thôi à."

Tôi lẩm bẩm nói ra nửa câu sau, có chút ngượng ngùng.

Rốt cuộc những chuyện xảy ra ngày hôm đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ.

"Ò."

Giọng điệu của hắn rất nhẹ, không biết vì sao lại đột nhiên quay mặt đi.

Nơi tai bị ánh mặt trời chiếu đến, đỏ bừng.

11

Cố Từ Thăng chính là đang giả bệnh.

Ngày thứ ba nhập viện, ăn được ngủ được, tinh thần còn tốt hơn tôi.

Quan trọng nhất, hắn không sai sử tôi.

Làm tôi mỗi ngày đều có loại ảo tưởng nằm là có thể kiếm được tiền.

Tôi nghĩ đây là một cái bẫy của chủ nghĩa tư bản.

Thế là tôi chủ động xin ra trận đi giúp đỡ các bộ phận.

Buổi tối trở về, vậy mà lại thấy viện trưởng ở trong phòng bệnh của hắn.

Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, vẻ mặt trang nghiêm đến mức làm tôi cho rằng một trong số họ đang bàn việc lo liệu hậu sự.

Hay đang bí mật mưu đồ làm giao dịch tiền quyền gì đó.

Sau đó, liền thấy viện trưởng ngày thường ôn tồn lễ độ đứng dậy rống thẳng vào mặt hắn.

"Mày có biết bao lâu rồi mày không về nhà không? Mẹ mày nhớ mày đến mức nuôi ba con chó!"

Ông ấy gầm lên, nhấn mạnh: "Ba con!"

Tôi:"……"

Hình như đã nghe thấy một bí mật không nên nghe.

Tôi đứng sững tại chỗ ngay lập tức, dưới con mắt cảnh giác của anh vệ sĩ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

May mắn thay, anh vệ sĩ nhìn thấu sự kiên cường đầy khiên nhưỡng của tôi, vô cùng tri kỷ tặng tôi——

Tiếng gõ cửa.

Tôi cảm ơn anh ấy.

Xuất phát điểm là tốt, nhưng tốt nhất là đừng xuất phát.

Trong phòng bệnh, viện trưởng trở lại với vẻ hiền từ thường ngày.

Tôi ở bên cạnh làm bộ rất bận rộn, lần đầu tiên cảm thấy ăn không ngồi rồi cũng có thể đau khổ đến như vậy.

Kể từ khi tôi bước vào, cuộc trò chuyện của bọn họ trở nên giống việc công xử theo phép công hơn.

Không ăn được bất kỳ quả dưa nào có thể làm tôi khiếp sợ.

Mãi cho đến cuối cùng, viện trưởng uống một ngụm trà, như chợt nghĩ tới chuyện gì đó.

"Bác sĩ khoa mắt con bảo bố liên lạc đã có tin tức, gần đây ông ấy mở tọa đàm ở nước ngoài, có vấn đề gì thì đợi ông ấy trở về rồi bàn lại."

Cố Từ Thăng dại ra một chút, sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Chuyện này nói sau đi."

"Làm sao?"

Viện trưởng ra vẻ lão đại đây không vui: "Lúc mày giục bố thì cứ như sống hôm nay không có ngày mai, bây giờ khó khăn lắm mới liên lạc được, thì mày lại không muốn nói?"

Ông ấy dạy con trai mà tưởng đâu đang áp bức, hỏi hết câu này đến câu khác:

"Mày còn chưa nói cho bố biết là tìm bác sĩ cho ai đâu, muốn hồ sơ bệnh án không có hồ sơ bệnh án, muốn triệu chứng cũng không có triệu chứng, mấy ngày nay bố bận không hỏi mày, cũng không biết người đó là nam hay nữ!"

Tôi:"……"

Là nữ.

Hiểu rồi, người hắn nói là tôi.

Cố Từ Thăng bị hỏi đến phiền, hắn liếc nhìn tôi một cái, nói khùng nói điên:

"Không cần nữa, cô ấy có thể tự hết."

Viện trưởng: "Được rồi, phép màu y học phải không?"

Ông ấy thở phì phò hất tay giận dữ bỏ đi, không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa.

"Lần sau mấy chuyện như vậy bớt nói lại, lãng phí thời gian của mọi người!"

Cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn hai người chúng tôi.

Tôi ngơ ngác cùng Cố Từ Thăng hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, hắn quay mặt đi:

"Cứ coi như không nghe thấy gì đi."

Tôi:"?"

Gì vậy?

Giả mù xong rồi lại bảo tôi giả điếc.

Tôi càng không muốn như ý nguyện của hắn, chân thành nói: “Cám ơn anh”.

Hắn buồn cười: "Mấy lời khua môi múa mép này cũng không đáng để cô cảm ơn đâu. Câu này vẫn là để dành sau nói đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom