-
Phần 4
12
Sau ngày hôm đó, tôi ít khi đến phòng bệnh của Cố Từ Thăng hơn.
Cũng không phải là cảm thấy xấu hổ.
Rốt cuộc thì chuyện xấu hổ hơn hai tôi đều đã trải qua cả rồi.
Huống hồ, bên phòng ban thực sự rất bận.
Tôi và Trương Thần vừa mới viết xong báo cáo, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc ở hành lang đối diện kéo lấy tay bác sĩ, lôi cô ấy ra ngoài, hung hăng đẩy cô ấy ngã xuống đất.
"Mày mẹ nó chính là cái đồ lang băm!"
Ông ta vừa nói, vừa phun một cục đờm xuống đất.
“Ông đây tốn nhiều tiền như vậy là để mày chữa bệnh cho cha ông, sao càng trị càng nặng?”
"Tới, mời mọi người cùng tới đây xem một chút, cô bác sĩ này căn bản không có năng lực, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí này, nói không chừng là dựa vào "ngủ" mới lên được? !"
Nghe tới đây tôi sôi máu não, không chút do dự đi qua.
Tôi biết vị bác sĩ này, cô ấy rất tốt, bình thường tuy không hay nói chuyện, nhưng đối với bệnh nhân cô ấy tuyệt đối rất có trách nhiệm.
Không chỉ vậy, cô ấy còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, ra sức học tập một đường lên tới tiến sĩ, trở thành nhân viên chính quy từ đợt thực tập năm ngoái, ai cũng biết cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ trong khoảng thời gian đó.
Lúc này, cô ấy chật vật ngã xuống đất, nỗ lực và tôn nghiêm đều bị người chà đạp, nhưng vẫn ngoan cường ngẩng đầu lên.
"Tôi đã nói với anh những lưu ý sau phẫu thuật không biết bao nhiêu lần, nhưng các người chưa bao giờ nghe. Ông ấy nửa đêm trốn trong nhà vệ sinh uống rượu, là anh đưa vào phải không? Để tôi nói cho mấy người biết, nếu cứ tiếp tục thế này, có là thần tiên cũng không cứu được ông ấy đâu!"
Người đàn ông đầu trọc hung hăng vung tay chửi: "Phi! Cô là cái gì, còn dám chửi ông đây!"
Chung quanh có người bước lên ngăn ông ta lại, nhưng người đàn ông trở tay lấy từ trong túi ra một con d.a.o gấp, đe dọa nói:
"Đứng yên ở đó, để tôi xem ai dám động!"
Mắt thấy cử động của ông ta ngày càng hỗn loạn, vung d.a.o loạn xạ.
Tôi bình tĩnh từ từ đi vòng ra phía sau ông ta, lựa lúc thích hợp, chuẩn bị bay lên một chân đá ông ta ngã xuống.
Ngay sau đó, lại bị người từ phía sau nhanh nhảu ôm lấy eo.
"Cô đang định làm gì vậy?"
Cố Từ Thăng kéo tôi ra sau lưng hắn, sắc mặt không mấy tốt.
"Có tôi ở đây, còn cần cô lao lên à?"
Tôi:"……"
Trong tình huống này, Cố Từ Thăng rất có tiềm năng trở thành nhân vật chính ngầu lòi.
Tôi vô thức nhìn lại phía sau.
Quả nhiên, hai anh trai vệ sĩ có chiều cao trung bình 1m85 đã xắn tay áo, trong tư thế chuẩn bị chờ hiệu lệnh tấn công.
Hai người bọn họ không hổ là những tay chuyên nghiệp đã qua đào tạo bài bản, sau vài chiêu, con d.a.o bay đi thật xa, người đàn ông gây rối nhanh chóng bị kiềm chặt.
Người đàn ông đầu trọc vốn là một kẻ lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, lúc này bị anh trai vệ sĩ đè đầu xuống, giống hệt một con chim cút bị nhổ lông.
Cố Từ Thăng ngẩng đầu lên, nhìn viện trưởng đang vội vã chạy tới.
Hắn tùy ý nói: "Đưa đến Cục Cảnh sát, đừng ra tay ở đây, mắc công dì trực vệ sinh phải vất vả quét dọn."
13
Sau khi trải qua khóa phê bình giáo dục của các đồng chí cảnh sát và bị vũ lực của anh trai vệ sĩ trấn áp. Người đàn ông đầu trọc được đưa về, hốc mắt sưng cao, lay cửa phòng khám của nữ bác sĩ, không ngừng xin tha.
Mấy cảnh như vậy, tôi còn chưa từng thấy bao giờ.
Cố Từ Thăng mạnh mẽ kéo tôi trở lại phòng bệnh, rồi đi vòng vòng quanh tôi.
"Tôi nên khen cô dũng cảm hay là nên nói cô ngớ ngẩn đây, hắn cầm d.a.o cô còn dám xông tới?"
Tôi ủ rũ như chó cụp đuôi ngồi trên ghế sofa, nhỏ giọng thì thầm:
"Thực ra, tôi có học Taekwondo được vài năm."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Dù cô có từng học nhẫn thuật cũng không được."
Cố Từ Thăng khăng khăng bảo tôi là đã chịu tổn thương cả về thể chất và tinh thần, quyết định đưa tôi về nhà sau khi tan làm.
Hại tôi vừa buồn cười vừa hồi hộp.
Hồi hộp là bởi vì, tôi chưa bao giờ ngồi Rolls Royce.
Tôi há hốc mồm nhìn chiếc siêu xe trước mặt, bản chất đồ nhà quê lộ rõ, sau khi lên xe lại đột nhiên dại ra.
Thấy tôi vẫn bất động, hắn nhíu mày hỏi: “Đừng nói là cô định đổi ý nha?”
Tôi: "Cửa xe đóng như thế nào?"
Hắn giơ ngón tay chỉ chỉ cái nút.
Tôi ngồi ngay thẳng, sợ chiếc quần mua trên Pinduoduo sẽ khinh nhờn đến chiếc ghế dựa da thật.
Nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về tài sản của Cố Từ Thăng.
Thu tiền thuê nhà có thể kiếm được nhiều vậy sao?
Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn quay đầu lại nhìn tôi, thấy tôi chỉ ngồi nửa mông lên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhận xét:
"Cô cứ như học sinh tiểu học chờ đến lớp vậy."
Tôi:"……"
Cái này gọi là tôn kính, nhà giàu như anh làm sao mà hiểu được!
Hắn nói để hắn mở nhạc cho tôi nghe.
Chọn đi chọn lại giữa hai ca khúc "Con bướm say" và "Nếu em là DJ, anh có yêu em không?"
Cuối cùng, hắn đen mặt tắt đi.
"Đừng hiểu lầm, bình thường tôi không nghe mấy này."
"Ồ."
Không cần nhiều lời đâu, tôi hiểu rồi.
Ông trời cho anh một cánh cửa, sẽ đóng lại một cánh cửa.
Tiền tài và phẩm vị anh cũng không thể có cả hai được.
Giữa đường Cố Từ Thăng có nghe một cuộc gọi.
Hắn không chút đề phòng, bật loa ngoài.
"Anh Cố, tối nay em mở tiệc ở Dạ Yến, anh qua chơi đi?"
Người này cong môi, "Không đi, đưa người về nhà rồi."
Bên kia lập tức hưng phấn, thanh âm cũng cao lên vài độ: "Ồ, là con gái sao? Đưa bằng chiếc xe kia hả?"
Tới tôi cũng có thể nghe thấy, bên kia đang nói xin chào.
Cố Từ Thăng tự nhiên lại nhìn tôi rất nghiêm túc, gật đầu nói: "Ừ, chính là chiếc đó."
Bên kia: “……”
"Vãi cẹc! Cây vạn tuế của anh Cố nở hoa rồi!"
Bên kia lập tức có rất nhiều người, mồm năm miệng mười hét lên.
Tôi không hiểu.
Ngồi chiếc xe này lạ lắm sao?
Đầu dây bên kia ồn ào thật sự, dù Cố Từ Thăng đã tắt loa ngoài thì tôi vẫn có thể nghe được.
"Vậy càng phải đến, anh, coi như là em xin anh!"
Hắn chần chờ một lúc rồi hỏi tôi: "Vẫn còn sớm, cô có muốn đi không?"
Ma xui quỷ khiến thế nào mà, tôi gật đầu.
14
Quán bar Dạ Yến nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng.
Đó cũng là nơi tiêu vàng nổi tiếng ở đây.
Thường mỗi lần đi ngang tôi đều cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào nó.
Cố Từ Thăng vừa mới đỗ xe xong, đã nhìn thấy vài cái đầu sặc sỡ rực rỡ bảy màu dán vào cửa sổ xe.
Vừa xem vừa kinh ngạc: "Á đù, đúng thật là chiếc này nè."
Sau đó, nhìn thấy tôi ngồi ở ghế phụ: "Chị dâu ... chị, chị có khỏe không!"
Tôi hoảng sợ.
Cảm giác ánh mắt của họ như đang nhìn một loài động vật quý hiếm.
Cố Từ Thăng vươn tay ngăn cản, không vui nói: "Đừng lại gần như vậy."
Chúng tôi đi thẳng đến ghế lô.
Thanh niên tóc vàng gọi điện thoại trước đó tên là Trần Ngang, suốt dọc đường cứ chị chị chị chị không ngừng.
Không giống cảnh tượng ăn chơi đàng điếm như trong tưởng tượng của tôi.
Cố Từ Thăng đi tuốt ở đằng trước, vừa mới rảo bước tiến vào được nửa chân, lại vội vàng bay nhanh trở ra.
Trần Ngang: "Làm sao vậy? Vào đi ba."
Cố Từ Thăng nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, đẩy cửa ghế lô ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang ngồi ở giữa ghế sô pha, mặc chiếc váy bó sát màu đỏ xẻ tà, để lộ cặp đùi thon thả.
Trần Ngang sắc mặt đại biến: "Vãi, cô tới lúc nào vậy?"
Tôi: Đù, không thấy lạnh à.
Người đẹp váy đỏ tên Chu Dao.
Thích Cố Từ Thăng.
Đừng hỏi sao tôi biết được.
Đôi mắt nhão nhão dính dính không chút che đậy, như muốn nuốt chửng người ta vào bụng.
Đáng tiếc, người đẹp là yêu đơn phương.
Cố Từ Thăng nửa cái ánh mắt cũng không thèm cho, nhìn vỏ hạt dưa tôi cắn ra còn trìu mến hơn là nhìn cô ấy.
Chính hắn chơi trò đẹp trai, giả vờ lạnh lùng, nhưng người khổ lại là tôi.
Chu Dao rót một ly rượu tây mà tôi không thể gọi tên, khách khi đưa cho tôi, nhưng ở trong tối lại trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.
"Đây là em gái mới của anh sao?"
Cố Từ Thăng nhướng đôi mày xinh đẹp, lấy ly rượu trong tay tôi ra, nặng nề đặt xuống bàn.
"Tôi chưa bao giờ nhận em gái nuôi."
“Chậc,” Cô ấy khẽ hừ một tiếng, “Tính khí vẫn lớn như vậy.”
Cô ấy tiếp tục hỏi tôi: "Hai người gặp nhau ở đâu?"
Lời này vừa ra, không chỉ cô ấy, mà cả đám Trần Ngang đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đều vểnh tai lên.
Tôi bình tĩnh nói: “Tiệm mát-xa”.
Vừa dứt lời, cô ấy cười nhạo ra tiếng.
Tầm mắt quét từ mái tóc đuôi ngựa buộc cao đến chiếc áo khoác lông vũ rộng thùng thình của tôi, rồi đến đôi giày thể thao dưới chân tôi, nghiền ngẫm nói: "Nhân viên mát xa sao."
Cô ấy cười tôi quê.
Tôi cười cô ấy thảm.
"Nhân viên mát xa thì làm sao, chỗ tôi chạm vào còn nhiều hơn chỗ cô thấy đấy."
Dứt câu, tôi theo lời chỉ chỉ vào ngực Cố Từ Thăng.
Mọi người: "..."
Trần Ngang và mấy cậu bạn tái mặt vì sợ hãi, nâng ly rượu lên, muốn cười mà không dám.
Bọn họ chỉ có thể cố giả vờ bình tĩnh, ngước mắt nhìn trần nhà, trong lòng dâng trào cảm xúc.
"Đèn này sáng thật."
Không biết ai đã thêm vào câu: "Nhưng không sao, cũng như chúng ta thôi."
15
Chu Dao bị tôi chọc giận nên bỏ đi rồi.
Ban đầu cô ấy không tin, lôi kéo tay áo Cố Từ Thăng lắc lắc không ngừng.
"Anh nói mau, này nhất định không phải sự thật!"
Cô ấy túm chặt muốn ch.ế.t, Cố Từ Thăng lập tức tránh ra, lắc mình ngồi qua bên kia.
"Là thật, nhanh biến giùm."
Cô ấy giậm đôi giày cao gót cà cọc và cọc, nhặt cái áo lông chồn khi nãy cởi ra lên, mắng: "Đồ đi.ếm!"
Xong, lao ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Tôi đối với bóng dáng cô ấy làm cái mặt quỷ.
Sự việc lần này cũng không mấy dễ chịu, ban tổ chức là Trần Ngang quyết định kết thúc sớm, ở cửa Dạ Yến đảm bảo lần sau lại hẹn.
Cố Từ Thăng có thèm quan tâm cậu ta đang nói gì đâu, để ý thấy tôi nhìn chằm chằm vào khoai lang nướng bên kia đường.
"Muốn ăn sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Hắn cười cười: "Được, cô trước chờ ở chỗ này, tôi đi mua."
Tôi nhìn hắn đi vào màn đêm tuyết bay lất phất, cảm giác được bên cạnh có một tầm mắt cháy bỏng đang chĩa về phía mình.
Trong mắt Trần Ngang tràn ngập hai chữ "ăn dưa": "Chị, chị thật sự đã sờ anh Cố rồi à?"
Tôi bật cười: “Thật hơn cả ngọc trai”.
Thấy mặt cậu ta lập tức lộ ra vẻ hài lòng, tôi nhân cơ hội hỏi ra vấn đề của mình:
"Sao cậu lại thấy ngạc nhiên khi Cố Từ Thăng lái chiếc xe đó vậy?"
Mặt cậu ta hiện ngay vẻ "Chị hỏi đúng người rồi".
"Anh Cố có gu thẩm mỹ thẳng nam, cảm thấy tất cả các cô gái đều thích chiếc Rolls-Royce bầu trời đầy sao. Hồi trẻ lúc mua chiếc xe này, anh ấy nói sau này chỉ dùng để chở bạn gái."
"Em cũng chẳng biết là ảnh có nói đùa hay không, dù sao muốn thấy được ảnh lái nó cũng không dễ dàng gì, hôm nay là lần đầu tiên."
Tôi sững người: "Ồ."
Bạn gái sao...
Tôi nhìn Cố Từ Thăng như giấu bảo bối, nhét củ khoai lang nướng vừa mua vào túi.
Cách màn tuyết bay đầy trời, hắn vẫy tay với tôi.
Ngày hôm sau.
Cố Từ Thăng cuối cùng cũng chịu xuất viện.
Trước mặt tất cả các chủ nhiệm phòng ban, vị viện trưởng đáng kính vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ:
"Không có tật xấu gì, chỉ thích bấm điện thoại."
Cố Từ Thăng lạnh mặt, cảm thấy sâu sắc không nói nên lời.
Lúc hắn xuất viện tôi đang theo dõi ca phẫu thuật, sau khi kết thúc tôi mới nhìn thấy tin nhắn.
Chỉ hai chữ ngắn ngủn: "Đi à."
Còn có lời nhắc của tài khoản Alipay: +52000.
Tôi đọc thầm, một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn.
Chăm sóc hắn cũng chỉ có một tuần, mà lương hàng ngày lại cao đến quá thể đáng.
Đưa tiền vô cùng thoải mái.
Tôi gửi cho hắn một meme nâng chén xin cơm: "Cảm ơn ông chủ".
Cố Từ Thăng: "Không đủ lại đi tìm tôi, bé nghèo."
Tôi: “Đại ca à, anh làm thế này người ta sẽ tưởng anh là cậu ấm dễ lừa đấy.”
Hắn rep lại bằng hai tin nhắn voice chat, thanh âm vừa nhẹ lại dịu dàng, như gió đầu xuân.
Hắn nói: "Tiền của tôi đều là tự tôi kiếm được".
"Còn có, tôi chỉ bị người tôi thích lừa."
...
Tôi cảm thấy trong lòng như có cái trống bẫy nhỏ.
Bùm bụp, bùm bụp, ồn ào quá.
16
Đảo mắt đã tới Tết m Lịch.
Sau khi cửa tiệm của Vệ Hoài mở cửa trở lại, công việc kinh doanh vẫn tốt, cuối cùng anh ấy cũng đã có thể đứng thẳng được rồi.
Với 52.000 ngàn nhân dân tệ, cuộc sống của tôi vô cùng ổn.
Hai đứa tôi dự định về quê ăn Tết.
Kết quả là mua vé tàu cao tốc xong rồi, bố mẹ tôi lại gửi cho tôi một bức ảnh chụp.
Trên bãi biển, mẹ tôi đi chân trần, chiếc khăn in hoa tung bay trong gió.
"Đang ở Tam Á, chớ quấy rầy."
Tôi và anh hai mặt nhìn nhau: “Đêm giao thừa ăn lẩu ở nhà?”
"OK."
Tôi chỉ mua đồ ăn cho hai người, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Cố Từ Thăng ở tầng dưới khu nhà.
Lần này hắn lái một chiếc siêu xe khác.
Đáng thương, bất lực, nhưng có tiền.
Hắn trông chừng uất ức lắm, thò đầu ra ngoài, trịnh trọng nói: "Mẹ tôi đuổi tôi ra ngoài, giờ tôi không còn nơi nào để đi."
Tôi: "không tin."
Hắn có nhiều bất động sản lắm mà, cần gì phải chạy đến chỗ này xin tá túc.
Hắn dứt khoát đi xuống, một tay xách thức ăn cho tôi, tay còn lại móc lấy ngón tay út của tôi.
“Sao lại không tin hả, trong nhà vắng tanh, chẳng có tí sinh khí nào cả.”
Tôi bị hắn cà dẹo cà dẹo phát quạu: "Vậy anh cho tôi..."
Cố Từ Thăng vội vàng trả lời: "Được, em muốn mấy căn?"
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạ thường của hắn mà không khỏi bật cười.
Có bông tuyết rơi xuống đầu hắn, tôi nhón chân giúp hắn phủi đi.
Đôi mắt Cố Từ Thăng tối lại, hầu kết lăn lộn, cư.ỡng bách chính mình dời đi tầm mắt.
Vành tai hắn đỏ bừng, móc ra một phong bì màu đỏ sắp bung rách.
Tôi cười to hơn: "Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn cường ngạnh nhét vào mũ tôi: “Kệ, trẻ con cũng có mà”.
Sau đó lại vỗ vỗ vào chiếc áo khoác căng phồng và cái mũ của tôi.
"Tuyết rơi rồi, đúng để bị lạnh, em mau trở về đi."
“Ừ.” Tôi gật đầu, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay hắn.
"Anh cùng em cùng nhau về nhà, để anh em xem bạn trai em mới quen."
Kết quả, hắn như bị đóng băng.
Cứ mãi xác nhận lại những lời tôi vừa nói là có ý gì.
Một trận trời đất quay cuồng, tôi bị bế lên.
Lúc kịp phản ứng lại, đã bị ấn trên ghế lái.
Đèn đường vỡ thành những quả cầu ánh sáng nhiều màu sắc, chiếc phong bì màu đỏ trong mũ không biết đã rơi ra tự lúc nào, được Cố Từ Thăng đặt ở bên cạnh.
Xếp chồng lên điện thoại của tôi.
Màn hình sáng lên, Vệ Hoài gửi tin nhắn: "Mau trở lại, anh sắp đói ch.ế.t rồi."
Tầm mắt tôi dời qua, thấy trên phong bì màu đỏ vừa buồn cười lại chân thành kia viết mấy chữ to:
"Chúc mừng năm mới, bình an khỏe mạnh."
Tôi hôn Cố Từ Thăng: "Chúc mừng năm mới."
Giữa trời đông tuyết lạnh giá, tôi ôm lấy mùa xuân của mình.