-
Phần 2
Lúc Vệ Hoài nhận được cuộc gọi từ Cục Cảnh sát là mới hơn bảy giờ sáng.
Hai tôi đang ăn cơm.
Mơ mơ màng màng nghe được hai câu, cơn buồn ngủ của anh ấy bay mất, dứt khoát bật loa ngoài.
Trong ống nghe, chú cảnh sát nói bằng giọng địa phương nặng:
"...Chúng tôi đã bắt được hắn, tên là gì? Này, hỏi cậu đó!"
Thật lâu sau, bên kia mới truyền đến một giọng nói bất đắc dĩ.
Hắn ngữ điệu không lên không xuống, nhàn nhạt nói: "Cố Từ Thăng."
Tôi lập tức buông đũa.
Giọng nói này, thực sự rất quen thuộc.
Chú cảnh sát hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, chính là người này, lúc tôi tới nơi đó cục gạch còn ở trong tay hắn, vậy mà hắn còn dám nói không phải hắn chọi."
Anh tôi há mồm, nhỏ giọng lặp lại cái tên đó mấy lần, vô cùng khó hiểu.
"Tôi vốn không biết hắn mà, tự nhiên đi chọi tiệm của tôi làm gì?"
Tôi thấy tình hình không đúng, đang muốn chuồn.
Giây tiếp theo liền nghe chú cảnh sát nói: "Chắc là hôm qua hắn ta có đến tiệm của anh."
Vệ Hoài ý thức được gì đó, đảo mắt nhìn qua tôi.
Thấy tôi có tật giật mình, tức khắc đã hiểu rõ, từ kẽ răng nghiến ra một chữ “à”.
Sau đó gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh tôi cúp điện thoại, hít sâu vài hơi, ngoài miệng cười nhưng trong lòng chắc đang chửi, hỏi tôi: "Tiền trang trí tiệm mày đưa anh là để dùng vào việc này đó hả? Vệ Lai, rốt cuộc thì mày đã làm gì con người ta rồi hả?"
Tôi dời mắt, thẳng thắn thành khẩn nói: “Sờ soạng”.
Sự trong trắng của vị đại ca kia, chỉ sợ là đã bị hủy trong tay tôi mất rồi.
05
Sau khi nghe tôi thú nhận hết những hành động anh dũng của mình vào ngày hôm qua, có lượt bớt một vài chỗ.
Anh tôi đứng trên ban công, im lặng hút nửa điếu thuốc.
Không biết là đang đau lòng cho tiệm mát xa hay đang đau lòng cho vị đại ca họ Cố kia.
Cuối cùng, anh quyết định lôi tôi cùng đến Cục Cảnh sát.
Mới bước đến trước cửa, Vệ Hoài lại đeo kính râm cho tôi.
Nói hoa hòe lòe loẹt là, đã diễn là phải diễn đến cùng.
Thực ra tôi biết, anh ấy chính là sợ Cố Từ Thăng thấy tôi không mù sẽ càng tức giận hơn.
Trên đường tình cờ đi ngang qua tiệm mát xa.
Tôi ra bên ngoài nhìn nhìn, toàn bộ kính trên tường đã nát đầy đất, nhưng bên trong không chịu chút ảnh hưởng.
Còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Dù vậy, Vệ Hoài vẫn đau lòng đến nỗi đấm ngực bùm bụp.
Lần này tôi còn mang theo cả nạng, sau khi xuống xe, suốt quãng đường vừa đi vừa lần, bước chân tuy hoảng loạn nhưng vẫn không khó để nhận thấy sự vững vàng.
Trong Cục Cảnh sát, tôi vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy đại ca.
Hắn ngồi xiêu vẹo trên ghế, không thấy chút xấu hổ khi bị bắt quả tang.
Đại ca không mặc bộ đồ xã hội đen ngày hôm qua.
Áo hoodie và quần thể thao đơn giản, thậm chí còn không xịt keo tóc, trông tươi tắn thoải mái chẳng khác gì nam sinh viên đại học.
Bình dị gần gũi hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Khi hắn nghiêng nửa đầu, liếc ngang qua tôi bằng đôi mắt hình viên đạn, tôi vẫn run như cầy sấy.
Đẹp trai quá...
Không phải, đáng sợ quá.
Chú cảnh sát đã gọi trước đó bảo chúng tôi đợi một chút.
Mặc dù chú ấy nhận định cửa tiệm là bị Cố Từ Thăng chọi, nhưng không phải chỉ nói là được.
Các thủ tục cơ bản vẫn phải được làm theo quy cách, nên chỉ có thể nhờ đồng nghiệp trích xuất camera theo dõi.
Tôi và Vệ Hoài ngồi xếp hàng trên băng ghế dài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Từ Thăng ở phòng bên cạnh.
Hắn tự nhiên như ở nhà, vẻ mặt điềm tĩnh, đang ngồi bắt chéo chân đọc tạp chí.
Sau khi Vệ Hoài phát ra tiếng thở dài siêu dài lần thứ mười tám, tôi cân nhắc mở miệng:
"Thật ra, em nghĩ người đập phá cửa tiệm không phải hắn đâu."
Tuy nói hắn đúng thật là có động cơ gây án, nhưng ngày hôm qua hắn không hề nặng lời với tôi một tiếng nào cả.
Tôi có cảm giác mơ hồ rằng Cố Từ Thăng sẽ không làm việc như vậy.
Vệ Hoài há to miệng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Tôi tưởng anh ấy đang cảm thấy tôi tiếp tay cho địch, định giải thích thì thấy anh vỗ đùi:
"Mày cũng nghĩ vậy sao! Anh đã nói mà, vị đại ca này ngày hôm qua dẫn theo nhiều người như vậy, thật muốn đập tiệm, còn phải đợi sáng tinh mơ mới tự mình ra tay à?"
Tôi:"……"
Thô mà thật.
Thô nhưng không phải là vô lý.
Anh tôi tiếp tục phân tích: “Hơn nữa ngày hôm qua hắn vừa không khiếu nại lại còn không mượn cớ để khỏi trả tiền, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ giở trò sau lưng”.
Tôi ngạc nhiên.
Ba mẹ, hai người thấy được không?
Anh tôi vậy mà biết suy nghĩ rồi.
06
Ông anh tôi như bị Conan nhập, hăng say phân tích vài điểm cho tôi.
Mãi cho đến khi sau lưng có người cố tình "khụ" một tiếng.
Tôi quay đầu lại, là Cố Từ Thăng.
Khóe miệng hắn ngậm cười, đứng dựa vào tường, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Tầm mắt hắn lướt qua Vệ Hoài, rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Lấy được camera theo dõi rồi, chú ấy bảo chúng ta cùng qua xem."
Tôi vừa gật đầu vừa đứng dậy sờ tìm cái nạng, mắt thấy sắp tới tay rồi, lại bị Cố Từ Thăng dùng bàn tay to móc lấy, đoạt về tay hắn.
Sau đó giữ chặt cánh tay tôi: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi”.
Tôi:"?"
Tình huống gì đây?
Vừa mới không phải còn có biểu hiện như cả thế giới đều nợ hắn năm triệu sao?
Tôi chưa kịp nói gì thì Vệ Hoài đã lao vào giữa chúng tôi.
Bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, anh ấy vỗ vỗ vai Cố Từ Thăng.
"Người anh em, trả lại sự trong sạch cho cậu ngay đây!"
Tôi:"……"
Bởi vì đã biết thời gian và địa điểm chính xác, nên điều tra cũng dễ.
Anh tôi và chú cảnh sát chụm đầu vào nhau trước màn hình máy tính, chăm chú quan sát.
Tôi cũng muốn nhìn.
Nhưng lúc này tôi là một người mù.
Nhìn trời nhìn đất nhìn cái gì cũng được, chỉ không thể nhìn màn hình giám sát.
Huống chi, Cố Từ Thăng còn ở bên cạnh tôi.
Thật là đã hủy hoại đam mê hóng chuyện cháy bỏng trong tôi.
Hắn khoanh tay, biểu hiện rõ ràng là không có chút hứng thú gì đến việc giám sát, tự nhiên lại quan tâm đến thị lực của tôi.
Cố Từ Thăng thuận miệng hỏi: "Mắt cô như vậy bao lâu rồi?"
Tôi sững sờ trong giây lát.
Cũng không thể nói mới mù ngày hôm qua vì hắn đi.
Vậy là thản nhiên ăn nói xà lơ: "Nhiều năm rồi."
“À,” Hắn gật đầu trầm ngâm, “Vậy là tự nhiên một ngày nào đó mắt bị mù.”
Tôi:"……"
Ừ, nghĩ lại cũng không sai.
Đúng là tự nhiên có ngày mắt bị mù.
Hình như hắn còn muốn nói gì đó, vừa há miệng thở dốc, lời chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy anh tôi phấn khích kêu lên:
"Bắt được rồi, chính là mấy đứa này!"
Tôi vô thức nhìn qua, chỉ thấy hai ba tên nhóc đang cầm gạch đập mạnh vào cửa kính của tiệm mát xa.
Như đang chơi một trò chơi, một lát sau cười ha hả chạy đi.
Video được tua nhanh, chẳng mấy chốc, Cố Từ Thăng bước vào khung hình.
Hắn có lẽ chỉ là đi ngang qua, bên ngoài áo hoodie còn mặc một chiếc áo khoác dài bằng lông vũ, tấm lưng thẳng tắp như một cây bạch dương non, hà một hơi dài trong tiết trời vào đông tờ mờ sáng.
Sau đó, thấy một mớ hỗn độn dưới đất.
Đương lúc cúi xuống nhặt gạch, xe cảnh sát tuần tra gầm rú dừng lại bên cạnh hắn.
Sau đó là tiếng hét to của chú cảnh sát nhiệt tình.
Xem đến chỗ này, ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chú cảnh sát gãi đầu, xấu hổ cười cười: "Này đúng thật là hiểu lầm cậu."
Tôi liếc nhìn hình ảnh tạm dừng ở phút cuối cùng, dừng ngay khúc khuôn mặt của Cố Từ Thăng tràn màn hình.
Trong vẻ bàng hoàng còn trộn lẫn vài phần nghi hoặc.
Cái này mà đem ra làm meme thì hết ý.
Xui thật.
Mà mắc cười vãi.
07
Vệ Hoài đã từng gặp qua đám giặc nhỏ đập vỡ cửa kính kia.
Là thằng nhóc con chủ cửa tiệm vật lý trị liệu ở phố bên cạnh.
Khi chúng tôi đưa cảnh sát đến tìm, bà chủ đang ngồi ở cửa cắn hạt dưa.
Khóe mắt và đuôi lông mày bà ta hiện đầy vẻ khắc nghiệt, cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy chúng tôi.
Mà còn nháy mắt cười với anh trai tôi:
"Úi, đây không phải là ông chủ Vệ sao? Mấy ngày nay kiếm được không ít tiền nhỉ."
Tôi nhìn vào cửa tiệm nhỏ vắng khách của bà ta, luôn cảm thấy bà già này hành động rất kỳ lạ.
Ba thằng nhóc đứng xếp hàng bên cạnh bà ta, trừng mắt nhìn thẳng vào từng người chúng tôi.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Từ Thăng.
Bọn nó đồng loạt run lên vài cái, đưa mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Rất giống tôi ngày hôm qua.
Cửa tiệm này hình như chỉ còn mỗi ông chủ là ra người ra ngợm nhất, khách hàng trong tiệm đều đang đợi ông ấy xoa bóp giúp.
Cúi đầu khom lưng xin lỗi anh tôi xong, lại túm lấy thằng cầm đầu tẩn cho nó một trận, còn hứa sẽ bồi thường.
Sau đó liền vội vã vào tiệm làm việc.
Kết quả, cảnh sát chân trước vừa mới rời đi.
Mấy đứa nhóc chân sau lại bắt đầu giở trò quỷ.
Có lẽ là vì kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, bọn nó đều nghĩ rằng tôi thực sự bị mù.
Nhân lúc người lớn không để ý, thình lình giật cái nạng của tôi đi.
Đẩy mạnh tôi ra sau.
Tôi vốn không phải là người sẽ để mình chịu thiệt, dù tôi có ngã, cũng phải kéo nó ngã theo.
Vì vậy, cuối cùng, thằng nhóc đó ôm đầu khóc, còn tôi ôm lấy người đàn ông, mỉm cười.
Chỉ có anh tôi, nhìn bàn tay tôi đặt trên eo Cố Từ Thăng, vẻ mặt phức tạp.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi thậm chí còn không nhìn thấy hắn đã lao tới từ bên cạnh như thế nào.
Tóm lại, tôi không bị thương chỗ nào cả.
Hắn siết chặt vai tôi, rồi vội buông ra.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã túm cổ thằng nhóc đó lên, lạnh giọng nói:
"Xin lỗi."
Trên người Cố Từ Thăng vốn đã mang theo khí chất trừ gian diệt ác, lúc này lại lạnh mặt, quả thật là cấp độ đáng sợ nhân hai.
Quả nhiên, thằng nhóc đó như thể nhìn thấy ma, càng khóc to hơn.
Thấy cảnh này, bà chủ vội vàng chạy tới, chỉ vào mũi Cố Từ Thăng mắng:
"Trông cậu đã nhân mô cẩu dạng rồi mà còn bắt nạt trẻ con nữa hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay con trai tôi xảy ra chuyện gì, cậu cứ chờ đền tiền đi!"
Cố Từ Thăng không chút để ý cười cười, chỉ có tôi biết, nắm đấm của hắn đã cứng lại.
Đại ca à.
Này nếu đánh tiếp, coi chừng vào viện hết cả đám đó?
Mắt thấy bà chủ liều lĩnh lao đến trước mặt hắn như tìm đường ch.ế.t, tôi vội la lên:
"Đại ca, bình tĩnh đi! Tết Nhất tới nơi rồi, anh mới ra, đừng vì chuyện này mà phải vào lại!"
Bà chủ: "??"
Bà ta bế thằng nhóc lên, lùi nhanh về sau một bước, hoảng sợ nói: “Từ đâu ra vậy?”
Anh tôi chê tôi làm mất mặt, nên kéo tôi sang một bên, nhưng cũng phối hợp đáp lại một câu: “Ai, nói ra xui lắm, bà cũng biết mà”.
Cố Từ Thăng: "??"