Edit: heka
Beta: 如意 Như Ý
Bách Nhạc Môn quả nhiên là kim bích huy hoàng, ngợp trong vàng son hệt như danh tiếng.
Mới vừa đi vào đại sảnh, lọt vào trong tầm mắt đó là ánh kim chói lọi hòa với ánh đèn mờ nhạt như là áng trời chiều, đỏ hồng bắt mắt. Người đẹp qua lại, yểu điệu kiều diễm; khách khứa lui tới thì đều xa hoa hào phóng; ngay cả người phục vụ cũng đều là trai xinh gái đẹp.
Tô Anh từng nghe Trình Ngọc Thư nói qua, ông chủ đứng phía sau Bách Nhạc Môn vốn là người giang hồ, trải qua ba đời tích lũy mới chậm rãi bứt ra, chuyển hướng sang kinh doanh địa ốc, giải trí, cùng với các loại đầu tư khác.
Tuy bọn họ không giống như Khương gia - từ đời tổ tông đã bắt đầu kinh doanh, vẫn luôn cắm rễ ở thành phố C, nhưng cũng phải không thể khinh thường.
Trình Ngọc Thư nói qua, cho dù xem thường chính mình, cũng không thể xem thường bất luận kẻ nào. Trên đời này không có người vô dụng, chỉ xem ngươi lợi dụng như thế nào.
Trình Ngọc Thư thật sự rất tận lực mà dạy dỗ cô, biết đến cả những điều không nên biết đến, thậm chí là bí mật của hào môn nào đó hay sở thích, cấm kị của một số người...
Tô Anh biết, Trình Ngọc Thư hy vọng mình có thể trở thành một người vợ "đảm" của Khương Triết.
Khi đó cô cũng rất nỗ lực học tập, hy vọng mình có thể nhanh chóng giống như Trình Ngọc Thư - làm việc không ra kẻ hở, nhưng dù sao cô cũng chỉ lớn lên trong một gia đình bình thường, không có nhiều bóng tối vòng vo như vậy, càng không có chứng kiến qua tranh đấu nơi hào môn, hơi không chú ý một câu, liền sẽ dẫn tới các loại tranh chấp!
Đã có một lần, khi đối mặt với người ngoài cô thậm chí do dự trong cách nói chuyện, sợ sẽ gây ra lỗi, càng sợ gây phiền toái.
Cho nên cô càng chú tâm học hỏi. Trình Ngọc Thư nói một câu cô sẽ nhắc lại vô số lần ở trong đầu, nỗ lực nhớ kỹ tất cả mọi người từng tiếp với Khương gia hoặc là sắp tiếp xúc, bao gồm tên, chức vị, yêu thích, cấm kỵ, gia đình vân vân.
Ngay cả khi còn đi học cô cũng chưa từng chú tâm như vậy, hiện giờ nhớ tới, thật sự không nhớ rõ được động lực thúc đẩy bản thân khi đó.
Quá xa xôi...
"Tô Anh! Lời nói của anh em nhớ kỹ chưa?". Lâm Thành Phong nhát gan cứ mãi nhấn mạnh: "Phòng của Tứ ca ở đối diện, chờ anh ấy đi ra, chúng ta sẽ nhìn lén qua cửa, sau đó đi liền, ok?".
Tô Anh gật đầu nói: "Được."
Lâm Thành Phong gãi gãi ót, nghi hoặc: "Mẹ nó, thế quái nào mình lại khẩn trương như này?".
Gọi người phục vụ, kêu một chai rượu cùng đĩa trái cây, cả người anh đều hốt hoảng: "Trước kia đều là Khương Tứ dẫn theo anh làm chuyện xấu, không nghĩ tới có một ngày anh còn có thể mang theo bạn gái của Khương Tứ tới nhìn trộm Khương Tứ, quá thần kỳ!".
Tô Anh nói: "Hình như anh rất sợ A Triết?".
Lâm Thành Phong bị dẫm đến chỗ đau, bất đắc dĩ: "...... Em không sợ?".
"Sợ." Tô Anh nhàn nhạt đáp, bởi vì ánh đèn lờ mờ mà càng có vẻ trầm thấp: "Em sợ A Triết thật sự đang lừa dối em."
"......" Anh sợ chính mình mở miệng một cái lại là một đao.
Đĩa trái cây và rượu được đưa lên, Lâm Thành Phong liền dặn bọn họ không có việc gì đừng tới quấy rầy. Người phục vụ rất thức thời, cũng không hỏi nhiều, khép cửa lại lập tức rời đi.
Tô Anh liền đứng dậy đi đến trước cửa, nhìn ra bên ngoài xuyên qua một ô kính hình chữ nhật nhỏ trên cửa.
Lâm Thành Phong ngậm miếng dưa hấu bước lại đây, nhìn nhìn: "Còn chưa có bắt đầu đâu, qua ngồi một lát đi, đừng có gấp."
Tô Anh: "...Bắt đầu cái gì?".
Lâm Thành Phong: "......" Anh có chút khó nói, không tiện giải thích cho lắm. Huống chi Tô Anh là một cô gái, cô đơn thuần như vậy, nói ra khẳng định sẽ dọa đến cô!
Đúng vào lúc này, có mấy cô gái xinh đẹp, quyến rũ lại ăn mặc cực kỳ chau chuốt lục tục đi vào phòng đối diện. Trong đó có một người mà Tô Anh không chỉ nhận ra, còn từng gặp qua, trong ba năm tới sẽ cực kì thành công - đó là Lý Vân Khê, đáng tiếc hiện tại cô ta mới chỉ là một diễn viên hạng ba.
Tô Anh: "......" Không cần giả bộ nữa, sắc mặt của cô cũng đã rất khó nhìn.
Lâm Thành Phong bị nước dưa hấu làm sặc đến ho khan, nhanh chóng giải thích: "Tô Anh, em đừng hiểu lầm, Khương Tứ luôn chướng mắt mấy loại người mẫu lẳng lơ như này! Còn Lý Vân Khê kia, cô ta là người của Đào Nhiên, em biết đó, nhà của Đào Nhiên chính là đầu tư mảng điện ảnh, kia là cái gì... Đúng không?".
Tô Anh à một tiếng, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Khương Triết mà mình quen biết có chân thực hay không.
Cô trầm mặc.
Lâm Thành Phong còn lo lắng Tô Anh giận dỗi: "Khương Tứ có thói ở sạch, những cô gái không sạch sẽ đó, anh ấy tuyệt đối sẽ không chạm vào, em yên tâm. Chính là Đào Nhiên kia ham chơi, nóng lạnh gì cũng ăn, người nào cũng đưa vào miệng được, haizz."
Tô Anh nói: "Nhưng trước đây chúng em cùng nhau chơi không có như vậy mà?".
Tô Anh cùng Khương Triết ở bên nhau đã một thời gian, Đào Nhiên kia trong miệng Lâm Thành Phong thì cô cũng gặp qua rồi, ngồi cùng bàn ăn qua vài lần, là một chàng trai khí phách hào sảng, căn bản nhìn không ra anh ta sẽ bao nuôi tiểu minh tinh — tuy rằng mấy năm sau đó thì tin tức như vậy cũng không hiếm thấy.
Lâm Thành Phong buông tay: "Vậy còn không phải có em ở đó, Khương Tứ không cho chơi, anh ấy không cho, ai còn dám chơi?".
Tô Anh vẫn trầm mặc, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, cánh cửa màu đỏ sậm đóng chặt, như là ngăn cách lại hai thế giới.
Cô sẽ chia tay với Khương Triết, nhưng cô không muốn chia tay trong bình đạm yên ắng như vậy.
Lâm Thành Phong lo lắng vì thấy Tô Anh an tĩnh kì lạ, chọc chọc trán cô: "Tô Anh, em giận à?".
Tức giận...
"Không có." Tô Anh mím mím môi: "Em muốn đi toilet."
Cô kéo cánh cửa nặng nề, nhấc bước muốn đi ra.
Lâm Thành Phong muốn ngăn cô: "Nơi này có toilet."
Tô Anh chỉ nói: "Em quay lại liền." rồi lập tức rời đi.
Lâm Thành Phong lo lắng Tô Anh xúc động đi tìm Khương Triết, nhưng xác thật Tô Anh không dừng lại ở cửa đối diện, bước chân nhanh chóng lướt qua. Có lẽ là chuyện vừa rồi làm Tô Anh thật thương tâm, lại không muốn khóc ở trước mặt anh, cho nên mới đi ra ngoài trốn tránh...
Một lát sau, trong đầu anh đã nghĩ ra một đống cảnh ngược luyến tình thâm! Tô Anh là người bị ngược, Khương Triết thành đại ma đầu...
Anh không đuổi theo cô.
- --
Tô Anh thật sự đến toilet.
Ở cùng Lâm Thành Phong, anh luôn lo lắng đủ kiểu, nhìn cô chằm chằm không cho cô làm chuyện xúc động. Tô Anh lại không cần Lâm Thành Phong cẩn thận như vậy.
Đã đi vào nơi này, còn muốn lén lút trở về?
Đương nhiên không.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mình ở trong gương, cô nhẹ nhàng cong môi.
Tô Anh đứng một lát trong toilet, đánh giá thời gian đi ra ngoài. Quả nhiên cô nhìn thấy vị giám đốc ban nãy ra vào phòng Khương Triết, anh ta dẫn theo bốn người phục vụ bưng bia và trái cây đang bước nhanh chân.
Trong lúc lơ đãng, Tô Anh sắp đuổi kịp.
Đường đi thông suốt, cô lại cố ý đi chậm một đoạn, đôi khi cũng chạm họ ở khúc rẽ.
Cho đến khi giám đốc kia mang theo người đi vào phòng bao, lúc này Tô Anh mới cất bước đuổi kịp.
Có một loại người như vậy, bất luận đi đến chỗ nào, bất luận anh làm cái gì, cho dù là không nói một lời, anh cũng là vai chính trời sinh.
Giờ phút này, chàng trai mặc bộ đồ đen đang lười biếng dựa ở chỗ đó, khóe miệng mỉm cười, mày kiếm khẽ nhếch, bộ dáng tùy ý tản mạn vô cớ hấp dẫn vô số ánh mắt. Ánh đèn mờ nhạt càng làm cho sự hấp dẫn ấy nhiễm thêm chút dụ hoặc.
Tô Anh liền đứng ở ngoài cửa, nhìn Khương Triết, Khương Triết của ba năm trước đây.
Cô phát hiện mình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô còn có thể chú ý tới Đào Nhiên đang nói chuyện cùng Khương Triết.
Đào Nhiên cũng có một gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt. Mẹ anh ta từng là ảnh hậu ba năm liền, sau đó gả vào hào môn mới bắt đầu tránh bóng lo làm bà chủ gia đình, thỉnh thoảng mới tham dự các buổi thảm đỏ cùng các loại lễ trao giải. Sau khi sinh Đào Nhiên thì địa vị củng cố, thành công trong cuộc sống, không ít người cực kì hâm mộ.
Đào Nhiên cực kỳ giống mẹ, ngoại hình có ba phần phóng khoáng bảy phần phong lưu, một đôi mắt đào hoa ngả ngớn, một đôi môi mỏng bạc tình.
Anh ta nói đến khúc hào hứng, cười ha ha, ôm chầm Lý Vân Khê ở bên cạnh rồi hôn má cô ta một cái. Lý Vân Khê cười, nép người dựa vào anh như chú chim nhỏ.
Bên cạnh Khương Triết cũng có một cô gái, chỉ là ngồi cách xa anh một cánh tay, tủi thân không dám tới gần.
- --
Giám đốc đang cúi đầu khom lưng tiếp đón rốt cuộc cũng chú ý tới ngoài cửa có một người đang đứng, còn là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái với mái tóc dài lười biếng xõa trên vai và trước ngực, trang điểm nhàn nhạt, chiếc váy màu trắng dài ngang đầu gối có tay lỡ, bộ ngực no đủ, dưới làn váy là đôi chân thẳng tắp trắng nõn...
Ông lập tức nhíu mày, đưa cho người phục vụ đi cùng một ánh mắt.
Cô gái này vừa nhìn liền biết chính là tới dụ dỗ Khương Tứ, nhưng mà đến nhầm địa phương rồi.
Khương Triết thích cô gái sạch sẽ là bí mật được công khai trong giới, vì để gãi đúng chỗ ngứa, nhiều người bỏ không ít công phu trên phương diện này. Đáng tiếc là tính tình anh biến đổi thất thường, vui buồn không rõ, rất ít người có thể lấy lòng anh.
Sao giám đốc có thể để cho một cô gái bên ngoài tìm được cơ hội tiếp cận Khương Triết? Khương Triết tức giận, ông cũng không yên.
Người phục vụ kia hiểu ý, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Tô Anh: "Tiểu thư, xin hỏi cô có cần giúp gì không? Xin đi theo tôi, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu của cô."
Tô Anh mỉm cười: "Đừng lo lắng, tôi không phải tới để gây sự."
Lúc này người phục vụ mới chú ý tới ngoại hình của Tô Anh, thật đẹp. Cô cười rộ lên rất trong sáng, dịu dàng trả lời làm anh đột nhiên xấu hổ. Vậy mà anh đã cho rằng cô giống như cô gái trước kia tới để nhìn lén...
"Vậy...... Tôi đưa cô đi chỗ khác?". Anh cũng không hề quên chức trách của mình, những người ở bên trong phòng, một vị anh cũng đắc tội không nổi.
Tô Anh cũng không lập tức rời đi.
Vừa lúc đó có một cô gái tóc ngắn mặc chiếc váy vàng bó eo đi ra, nhìn thấy Tô Anh, cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới. Nhìn không ra thương hiệu của váy, son môi, túi xách, giày...
Trừ bỏ mặt có thể nhìn, đáng tiếc trên đời này mỹ nữ quá nhiều, cô tấm tắc hai tiếng lắc đầu: "Em gái à, chị thấy em vẫn nên trở về đọc sách đi!".
Tô Anh cũng không nhìn cô ta, vẫn nhìn về phía trong phòng: "Ngại quá, tôi đã tốt nghiệp."
Cô gái này, cô không nhớ ra được cũng không quen biết, xem ra bất luận là hiện tại hay tương lai cũng chẳng có tiền đồ gì.
Người phục vụ nhận ra được cô gái ở trước mắt, là tiểu tình nhân mới của Triệu Vũ, tên là Phán Phán, một người mẫu ất ơ. Cô ta rất biết giả ngây thơ trước mặt Triệu Vũ, nghe nói đã nhận được vai diễn trong một vở kịch, hơn nữa được Triệu Vũ ưu ái nên lòng dạ cô ta càng tăng lên.
Sắc mặt Phán Phán hơi bực, duỗi cái móng tay tốn 888 tệ để chăm chuốt ra mà chọc trán Tô Anh: "Chị đây có lòng tốt nhắc nhở, cô lại không biết tốt xấu!".
Tô Anh nghiêng đầu, khẽ cau mày, trong lúc vô tình ánh mắt liếc lại đây làm trong lòng Phán Phán hơi rùng mình, bỗng nhiên cô thấy khẩn trương! Cứ cảm giác... ánh mắt này rất quen thuộc?
Đúng, giống Khương Triết.
Bình luận facebook