Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69-70
Chương 69: Mì chan dầu
Trong lều là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Ngay sau đó là giọng khàn khàn của Tần Tu Viễn vang lên: “Vào đi.”
Vẻ mặt Vi phó tướng chờ mong xoa xoa tay, vén màn cửa bước vào, Tiền phó tướng theo sát phía sau.
“Tham kiến tướng quân!” Hai người đồng loạt chắp tay nói. Tần Tu Viễn hờ hững: “Miễn lễ.”
Vi phó tướng ngước mắt lên, còn chưa nói gì đã nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở phía sau Tần Tu Viễn, tóc mai buông lỏng, ánh mắt long lanh, im lặng khiến người ta nhịn không được muốn nhìn thêm một cái. Vi phó tướng nhất thời nín thở, Đế Đô đệ nhất mỹ nhân, quả thật… là danh bất hư truyền. Tiền phó tướng cũng sửng sốt, lập tức nói: “Bái kiến phu nhân!”
Vi phó tướng thu liễm tinh thần, hắn vội vàng nói: “Bái kiến phu nhân!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Hai vị phó tướng đa lễ.”
Nàng thì thầm: “Tướng Quân, nếu chàng có việc cần bàn, vậy thiếp đi trước.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, dường như có chút không nỡ, liền nói: “Vậy nàng về trước… Ta sẽ trở lại sau khi xử lý quân vụ.”
Đường Nguyễn Nguyễn hướng về phía mấy người xung quanh rồi gật đầu chào, Tần Trung đưa nàng ra khỏi chủ trướng. Tần Tu Viễn thu hồi sự ôn hòa trong mắt, không có cảm xúc gì nói: “Chuyện gì?”
Vi phó tướng ho nhẹ một tiếng nói: “Hồi tướng quân, qua hai ngày tập trận, hôm nay tân binh luyện tập đã có thành quả rất tốt, kính xin tướng quân dành thời gian tham dự.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Việc này không phải đã sớm nói rồi sao?”
Vi phó tướng ấp úng nói: “Đúng, thuộc hạ, chỉ là thuộc hạ muốn nhắc nhở tướng quân một chút.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Ừ, biết rồi. Còn gì nữa?”
Vi phó tướng lại nói: “Cái kia… Nghe nói tướng quân muốn tham gia Mỹ Thực Lệnh, có cần thuộc hạ đi trợ uy hay không?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: “Được.”
Vi phó tướng cười hắc hắc, ánh mắt nhìn về phía lòng đỏ trứng trên bàn, miệng tiếp tục nói: “Không biết phu nhân sẽ làm gì để dự thi?”
Tần Tu Viễn không nói, mỉm cười nhìn hắn. Tiền phó tướng thật sự là nhìn không nổi nữa, liền nói: “Vi Kiếm! Ngươi có thể làm người sảng khoái chút không! Nói thẳng cho tướng quân biết, ngươi muốn ăn điểm tâm đi!”
Mặt Vi phó tướng chợt đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Cái kia… Đừng nói bậy! Ta, ta là tới tìm tướng quân nghị sự.”
Tần Tu Viễn đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn, chỉ là không vạch trần mà thôi, bây giờ cũng có chút buồn cười. Tần Tu Viễn cười nói: “Nếu muốn nghị sự, thì vừa nghị vừa ăn đi.” Hắn đẩy một hộp bánh lòng đỏ trứng đến trước mặt phó tướng rồi nói: “Đây là những món phu nhân nhà ta làm, bây giờ ăn là thời điểm tốt nhất.”
Mặt Vi phó tướng rốt cục cũng không đỏ nữa, thay vào đó là một loại vui sướng thành công, hắn vui vẻ nói: “Đa tạ tướng quân!”
Vi phó tướng là một lão Thao Thiết* cho nên vô cùng yêu thích mỹ thực. Hắn lập tức đưa tay cầm một chiếc bánh lòng đỏ trứng. Lớp vỏ bánh ngọt, lòng đỏ trứng này nướng cháy hơi vàng, mặt trên rắc mấy hạt vừng đen như vẽ rồng điểm mắt, cũng không biết bên trong là cái gì. Hắn há mồm cắn một miếng nhỏ, đầu tiên hàm răng chạm vào lớp bên ngoài, vỏ bánh hơi vụn ra rơi xuống, sau đó xuyên qua ngàn lớp vỏ bánh, nếm được nhân đậu xanh bên trong. Từ mùi bơ lạt đến vị tươi mát của đậu, đầu lưỡi cũng không thể nào chuyển động kịp, nhai trong miệng vô cùng ngọt ngào, mềm mịn khó cưỡng.
Hắn lại cắn một miếng, lần này mới nếm được lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng muối bị cắn ra, còn có chút rơi vãi, hắn vội vàng dùng miệng tiếp nhận, tham lam mút một phát, vị mặn đậm đà, vẻ mặt hắn khiếp sợ: “Thật là tuyệt vời!”
Tiền phó tướng nhìn thấy bộ dáng của hắn lại nhớ tới lần trước mình không uống được sữa chuối, cũng lập tức cầm một miếng lòng đỏ trứng, hắn há miệng thật to nhét cả viên vào miệng. Hạt mè, vỏ bánh, đậu xanh, lòng đỏ trứng muối, nhiều loại nguyên liệu được thêm vào với nhau, hương vị mặn và ngọt được phát huy tối đa, nhưng không ngấy mà hòa quyện trong miệng thành một khối.
Vi phó tướng ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nuốt như vậy, có thể nếm ra mỹ vị gì? Quả thực là phí phạm của trời!”
Tiền phó tướng mơ hồ nói: “Ngươi tự ăn của ngươi đi, quản ta làm gì?” Dừng một chút, hắn nói: “Ta ăn như vậy cũng thấy rất ngon. Hơn nữa ăn còn rất nhanh!”
Dứt lời, hắn lại nhặt một viên, ném vào miệng, thấy Vi phó tướng như vậy làm hắn có chút sốt ruột, vì thế hắn cũng tăng nhanh tốc độ nhai. Tần Tu Viễn còn chưa ăn xong viên đầu tiên đã thấy bọn họ lao vào ăn cũng không khỏi lên tiếng nói: “Không phải các ngươi tới nghị sự sao?”
Vi phó tướng sửng sốt, lập tức cười hắc hắc, nói: “Không có việc gì thuộc hạ cũng muốn đến thăm tướng quân…”
Tần Tu Viễn nhìn hắn cười, lại tiếp tục ăn bánh lòng đỏ trứng muối. Lòng đỏ trứng tầng tầng lớp lớp mỹ vị, giống như nàng, đẹp từ bên ngoài đến bên trong. Mấy người lộ ra vẻ mặt hưởng thụ ăn bánh lòng đỏ trứng, ai ngờ Tần Trung đột nhiên chạy vào, thần sắc lo lắng: “Tướng quân! Có chuyện không ổn!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, hỏi: “Chuyện gì mà ngươi hoảng sợ như vậy?”
Môi Tần Trung run rẩy, nói: “Tần Dũng… Hắn, hắn gian dâm làm ô uế một nữ nhân! Hiện tại bị Lý phó tướng bắt!”
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?”
Tần Trung nói: “Chiều nay luyện binh, Tần Dũng không đến doanh trại tân binh, sau đó Lý phó tướng liền phái người đi tìm hắn, kết quả… Lại phát hiện một nữ tử ở gần kho dự trữ vật tư!”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao trong quân doanh lại có nữ tử?”
Tần Trung kinh ngạc nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái! Nữ tử kia y phục tả tơi, thấy người liền kêu nàng bị Tần Dũng vũ nhục… Hiện giờ người đang ở chỗ Lý phó tướng, đang thẩm vấn, tướng quân mau đi xem một chút đi!”
Tần Tu Viễn lập tức đứng dậy, nói: “Mau đi xem!”
Đoàn người bước đi vội vã. Tiền phó tướng nói: “Lý phó tướng này xử người, lại không đến bẩm báo tướng quân, hắn muốn làm gì?”
Vi phó tướng nói: “Cái này ngươi còn không biết sao? Hắn chính là người mà Tây Bá Hầu nhét tới, một lòng chỉ nghĩ đến thượng vị tiến chức, hiện giờ hắn bắt Tần Dũng, vừa lúc nhân cơ hội lập một chút quan uy của hắn.”
Tiền phó tướng không vui nói: “Hắn là con cháu thế gia, ngay cả chiến trường cũng chưa từng lên, dựa vào cửa sau làm phó tướng, có cái gì mà diễu võ dương oai?”
Vi phó tướng nhíu mày nói: “Tướng quân, nếu hắn không thả người vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Trước tiên phải xem chân tướng sự việc như thế nào.”
Tần Trung cũng thấp giọng nói: “Ta không tin Tần Dũng sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy.”
…
Chỉ chốc lát sau, mấy người liền chạy tới. Lý phó tướng lộ ra vẻ mặt đắc ý ngồi ở trên ghế chính, nhìn Tần Dũng trước mặt bị trói buộc, nói: “Tần Dũng, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy, còn có gì để nói?”
Tần Dũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, vẻ mặt không cam lòng nói: “Ngươi nói bậy! con mắt nào của ngươi thấy lão tử hại người?”
Lý phó tướng chỉ vào nữ tử đang khóc lóc không biết trời đất gì bên cạnh, nói: “Đây chính là nhân chứng!”
Y phục của nữ tử kia bị kéo rách tả tơi, khuôn mặt nàng đầy nước mắt, thoạt nhìn lại vô cùng tiều tụy, nàng nức nở nói: “Đại nhân phải làm chủ cho ta!”
Lý phó tướng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Yên tâm, bổn tướng nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo!”
“Công đạo?” Âm thanh lạnh lùng vang lên: “Lạm dụng tư hình cũng gọi là công đạo sao?”
Lý phó tướng nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lại thấy Tần Tu Viễn mang theo Tiền phó tướng, Vi phó tướng cùng Tần Trung chạy tới, hắn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: “Tướng quân!”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, trực tiếp ngồi trên chủ vị.
“Tướng quân, Tần Dũng phạm sai lầm lớn…” Lý phó tướng mở miệng nói một cách hợp tình hợp lý.
“Ngươi là ai?” Tần Tu Viễn đẩy hắn sang một bên, không để ý tới hắn mà trực tiếp hỏi cô nương kia. Cô nương ngẩng đầu lên nhìn, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy, không giận mà uy. Nàng ta vừa cảm thán phong thái của hắn, vừa có chút khiếp đảm. Nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ… Nô tỳ tên là Thúy Vân, vốn là nha hoàn của Tây bá Hầu phủ…”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Thúy Vân thấp giọng nói: “Hầu gia phái nô tỳ đến đưa chăn cho công tử, ai ngờ, bị Tần đại nhân bắt đi, nhốt ở trong phòng trữ vật tư! Đêm qua, thú tính của hắn đại phát, cưỡng ép nô tỳ! hu hu…”
“Ta chưa bao giờ gặp ngươi! Tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?” Tần Dũng nổi gân xanh lên, hận không thể đứng dậy đánh nàng, hai binh sĩ bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn. Thúy Vân sợ tới mức cả người run lên, nói: “Tướng Quân! Ngài phải làm chủ cho nô tỳ!”
Tần Tu Viễn nhìn về phía Tần Dũng, hỏi: “Tần Dũng có thật là ngươi làm chuyện này không?”
Tần Dũng hét lớn: “Tướng quân! Thuộc hạ bị oan!”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao ngươi lại xuất hiện trong phòng trữ vật tư?”
Tần Dũng nói: “Thuộc hạ… Đêm qua Lý Đán nói, có việc tìm thuộc hạ nên thuộc hạ liền đi tân binh doanh.”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lý Đán?”
Tần Trung giải thích: “Lý Đán là một tân binh, xưa nay biểu hiện rất khá, quan hệ rất tốt với mọi người.”
Tần Dũng tiếp tục nói: “Ai ngờ, thuộc hạ vừa mới đi tới phòng trữ vật, liền bị người đánh ngất xỉu…”
Vi phó tướng ở một bên, lạnh lùng hỏi: “Ai đã đánh ngươi?”
Tần Dũng phẫn nộ nói: “Làm sao ta biết được? Nếu ta nhìn thấy, còn có thể bị đánh sao?”
Lý phó tướng nói: “Đó là không có nhân chứng.”
Tần dũng gấp gáp: “Ngươi!”
Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng! Ngươi bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì đã xảy ra.”
Tần Dũng an tĩnh lại, vẻ mặt nghẹn khuất nói: “Nói không chừng chính là nữ nhân này thông đồng với người khác gài bẫy thuộc hạ!”
Lúc này, Thúy Vân khóc lóc: “Sao ngươi lại độc ác như vậy? Tại sao ta phải vu khống ngươi?”
Nàng ta quay sang Tần Tu Viễn, khóc không thành tiếng: “Tướng quân cũng không tin nô tỳ sao? Nô tỳ đã bị lăng nhục, còn bị cắn ngược một miếng, ngay cả việc này mà đại nhân cũng không công bằng, không bằng để ta chết đi!”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên đứng lên. Tần Tu Viễn hét lớn một tiếng: “Giữ chặt nàng ta!”
Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi! Thúy Vân lao ra, đụng vào cột đá bên cạnh! Sau đó ngã xuống, máu tươi đầm đìa… Mấy binh sĩ ở một bên trợn tròn mắt, Tần Tu Viễn vội vàng nói: “Mau gọi quân y tới!”
Hắn lại nhìn thoáng qua Tần Dũng, nói: “Trước tiên giam Tần Dũng lại.”
Tần Dũng bất bình nói: “Tướng quân! Thuộc hạ vô tội!”
“Đi!” Tần Tu Viễn quát.
Tần Trung ngẩn ra, lập tức đi kéo Tần Dũng đi.
Lý phó tướng có chút kinh ngạc, hắn phục hồi tinh thần lại, nói: “Tướng quân! Tần Dũng là người của tướng quân, hắn phạm phải chuyện này! Tướng quân nên tránh hiềm nghi.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn lạnh lùng, cười mà không cười nói: “Tránh hiềm nghi?” Hắn nhìn chằm chằm Lý phó tướng, gằn từng chữ nói: “Bản tướng quân quang minh lỗi lạc thì cần gì phải tránh hiềm nghi? Nếu Lý phó tướng lo lắng bản tướng quân thiên vị thì có thể đi ngự tiền cáo trạng.”
Lý phó tướng ngẩn ra, nhưng cũng không dám lấy cứng đối cứng, đành phải tạm thời đè sự kiêu ngạo lại.
Tần Tu Viễn lại nói: “Vừa rồi cô nương này nói, nàng là người của Tây Bá Hầu phủ? Tây Bá Hầu công tử ở đâu?”
Một người lính trả lời: “Hồi tướng quân, công tử nhà Tây Bá Hầu tên là Văn Kiên, hắn ở trong doanh trại tân binh.”
Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Mau đi trông coi hắn và Lý Đán, chờ kết quả chẩn trị của cô nương kia ra, lại cùng nhau thẩm vấn sau.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Nếu có người dám tự tiện tiếp cận mấy người hắn, lập tức bắt lại cho ta!”
Sắc mặt Lý phó tướng khó coi đến cực điểm, lập tức lui ra ngoài, hắn vụng trộm gọi một tiểu binh tới, nói: “Ngươi đi Tây Bá Hầu phủ một chuyến…”
…
Đêm đó, Tần Tu Viễn về rất muộn. Khi đến các Phi Hiên Các, phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng. Từ khi giường trong thư phòng hỏng, Tần Tu Viễn đã yên tâm thoải mái ngủ trên giường trong phòng ngủ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào lại phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi trước gương đồng, tóc đen rủ xuống bóng lưng mảnh khảnh, nàng nghe thấy tiếng động thì dịu dàng nhìn lại: “Chàng đã về?”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Còn chưa ngủ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vâng… Thiếp không ngủ được.”
Nàng đứng dậy đi đến trước mặt hắn và nói, “Chuyện của quân doanh thế nào rồi?”
Tần Tu Viễn đã phái người đưa thư về sớm, nói ngắn gọn chuyện của Tần Dũng. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Cô nương kia còn chưa tỉnh, nếu nàng ta chết… Tần Dũng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có chút lo lắng, liền an ủi: “Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
Nhưng nói xong, lại cảm thấy mấy lời này cũng vô dụng. Tần Tu Viễn hơi gật đầu, có chút mệt mỏi, nói: “Ta đi tắm, nàng ngủ trước đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng bận rộn đến muộn như vậy, đã ăn tối chưa?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra: “Ta lại quên… Mà ta cũng không muốn ăn, bỏ đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn Nhíu mày: “Không được, chàng để bụng đói đến sáng mai sẽ rất khó chịu.”
Nàng dịu dàng nói: “Chàng đi tắm, thiếp sẽ làm cho chàng một ít thức ăn.”
Tần Tu Viễn nói: “Đã trễ như vậy, nàng không cần bận tâm…”
Đường Nguyễn Nguyễn hờn dỗi trừng mắt với hắn: “Ngoan.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, tâm tình tốt hơn hai phần, nói: “Được rồi…”
Vì thế, hắn đi vào nội thất. Đường Nguyễn Nguyễn khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến căn bếp nhỏ. Nàng đã sớm biết Tần Tu Viễn tám phần không có thời gian ăn cơm, vì thế đã sớm chuẩn bị xong bột. Hắn bận rộn cả một ngày, giờ phút này còn có chút lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn liền muốn cho hắn ăn chút đồ ăn ngon miệng, nên mì chính là lựa chọn tuyệt vời.
Nàng nhẹ nhàng mở chậu ra, trong chậu đặt một số dụng cụ. Mì trộn dầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, để làm cho ngon thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn bột được nhào nặn mềm mịn thì, còn phải dùng sức cán ra rồi lại nhào vô. Nàng lấy một cục bột, dùng chày cán bột lăn trong chốc lát cán dài rồi lại cán ngang, mặt bột cũng thành một dải dài. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng chày cán bột ấn mạnh một chút, sau khi có dấu ấn thì túm hai đầu lại, nhẹ nhàng lăn trên bàn, sau đó sợi mì đã được kéo dài hơn nhiều.
Nước trong nồi đã đun sôi đến mức sủi bọt “ùng ục”, nàng xé sợi mì đã lăn thành hai nửa, lần lượt đặt vào, nước sôi tiếp nhận mì, im lặng lắng xuống. Mì được nấu chín thì nổi lên, nàng vớt ra, vội vã bỏ vào nước đun sôi để lạnh, làm như vậy có thể khiến cho mì ngon hơn. Sợi mì trắng sữa mềm mại, sau đó đặt lên một cái bát lớn, Đường Nguyễn Nguyễn bày rau xanh đã xào nóng, sau đó thêm một loại rau sống, giấm trần, muối, tỏi, hành lá, cuối cùng rắc ớt và vừng trắng. Nước sốt đầy màu sắc rắc lên sợi mì tinh khiết, trong một thời gian ngắn thật náo nhiệt.
Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu bước cuối cùng: Nấu dầu.
Lúc này Tần Tu Viễn đã tắm rửa xong, hắn đi tới cửa bếp, nói: “Nàng làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn múc một thìa dầu lớn đổ vào chảo, nói: “Dầu chan mì!”
Dứt lời, nàng ngước mắt lên nhìn hắn. Tần Tu Viễn chỉ mặc một chiếc áo đơn, dây áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc. Cả người hắn dựa vào khung cửa, thần sắc có vài phần mệt mỏi, nhưng vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng nói: “Sẽ xong ngay thôi, chàng ngồi xuống đi.”
Dầu vừa nóng, nàng lập tức múc lên, nửa thìa chan lên mặt…
“Xèo xèo!” Dầu nóng kích động đến mức nước sốt và mì run run, âm thanh nghe có vẻ sảng khoái. Dầu nóng phải được đổ ba lần, hương vị mới hoàn hảo nhất, vì vậy nàng đã thêm hai lần nữa, bát mì này đã được nàng tưới đến mất màu sắc trắng ban đầu. Đường Nguyễn Nguyễn bưng chén mì dầu đầy đủ hương vị này đến trước mắt Tần Tu Viễn, mùi tỏi bá đạo liên tục len lỏi vào mũi người khác, làm trỗi dậy con trùng ham ăn trong bụng hắn. Lúc này, Tần Tu Viễn mới cảm thấy mình có chút đói bụng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay chỉ chỉ, nói: “Khuấy một chút!”
Người ăn mì phải tự mình khuấy, Đường Nguyễn Nguyễn thích cảm giác của nghi thức này. Tần Tu Viễn gật gật đầu liền cầm đũa khuấy. Đột nhiên, hắn nhìn thấy ngón tay trắng của nàng có hai chấm đỏ nhỏ, nói: “Tay của nàng bị sao vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn một chút, cười nói: “Có thể là bị dầu bắn vào, không sao…”
Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, lập tức kéo tay nàng lại, nhìn kỹ, cảm thấy có chút đau lòng: “Nàng có đau không?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chỉ đau một chút, nhưng đã không còn cảm giác nữa.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng in lên ngón tay ngọc của nàng. Nàng vội vàng rút về, nói: “Vừa mới làm mì cho chàng… Trên tay còn có bột mì…”
Tần Tu Viễn ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Nàng vì làm mì cho ta nên tay đã bị bỏng, ta phải phụ trách trị liệu cho nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, sắc mặt hơi đỏ, nàng ngượng ngùng rút tay về, hờn dỗi nói: “Chàng mau ăn mì đi.”
Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng cảm thấy vô cùng thú vị, tạm thời quên đi đủ loại lo lắng ban ngày, sau đó bắt đầu ăn mì. Mì chan dầu không giống với mì bình thường, ăn vào miệng là vô cùng cay, hương thơm của mì hòa cùng ớt làm cho người ta có cảm giác khác lạ lẫm, tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng. Lập tức kích hoạt tất cả vị giác, mì mềm mang theo sức nhai, tựa hồ có loại không cam lòng khuất phục, làm cho người ta càng nhai càng thích. Một sợi mì xuống bụng, Tần Tu Viễn cảm thấy thân thể mình đã ấm lên. Đường Nguyễn Nguyễn sải tay, hai tay nâng mặt ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: “Ngon không?”
Tần Tu Viễn ăn xong cơ thể có chút nóng lên, nói: “Vô cùng ngon .”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, tiếp tục quan sát hắn, quả thật hắn rất đẹp, ngay cả khi mặc một chiếc áo trung y màu trắng đơn giản, tóc buộc lỏng thì cũng có loại mỹ cảm lười biếng mà phong lưu, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy mình nhặt được bảo bối. Tần Tu Viễn đang nghiêm túc đối phó với bát mì chan dầu này. Tuy rằng hắn đói, nhưng ăn vô cùng tao nhã khắc chế, không phát ra âm thanh. Mỗi một sợi mì, hắn đều tinh tế thưởng thức, không chậm không nhanh, lại vô cùng ngon miệng.
Hắn ăn vài miếng thì quay ra nhìn nàng, ý cười nhu thuận. Đường Nguyễn Nguyễn ngửi thấy mùi hương tinh khiết trên người hắn, không khỏi có chút sảng khoái. Một lát sau, bát mì dầu này đã thấy đáy, Tần Tu Viễn cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, nói: “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Tần Tu Viễn đi súc miệng mới trở lại phòng ngủ. Trong phòng tắt đèn, hắn nằm trên sập giường thấp nhưng không ngủ được. Hắn thì thầm: “Nàng ngủ chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chưa.”
Nàng nằm trên giường, nghiêng người về phía hắn, hai người chỉ cách nhau không đến một trượng: “Có phải chàng còn đang lo lắng chuyện của Tần Dũng không?”
Tần Tu Viễn nói: “Dù sao hắn cũng do một tay ta bồi dưỡng lên… Ta cũng không tin rằng hắn sẽ làm việc xấu xa như vậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Nếu thật sự là vu hãm, vậy tất nhiên sẽ có sơ hở… Hắn có đắc tội với ai trước đây không?”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Tần Dũng là người có cá tính thẳng thắn, cương trực, chỉ sợ là đã đắc tội không biết bao nhiêu người mà chính hắn cũng không biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm Mặc, Tần Tu Viễn nói: “Không cần lo lắng cho hắn, ta sẽ xử lý tốt.”
“Tối nay, ta e là một đêm không yên ổn.”
Đường Nguyễn Nguyễn Đột nhiên nói: “Thiếp lạnh.”
Tần Tu Viễn ngồi dậy: “Có phải chăn quá mỏng không…”
Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng. Tần Tu Viễn vốn đang đắp chăn mỏng, hắn đứng dậy, cầm chăn mỏng đi tới trước giường Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Lấy chăn của ta đắp đi?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận: “Không được.”
Tần Tu Viễn giác ngộ ra, thấp giọng cười: “Vậy ta chỉ có thể tự mình đến làm ấm giường cho phu nhân.”
Dứt lời, ném chăn mỏng ra bước lên giường. Đường Nguyễn Nguyễn nằm trong bóng tối mím môi cười, nói: “Tối nay cho chàng đặc quyền, cho phép chàng ngủ trên giường.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Còn những ngày sau thì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, đưa lưng về phía hắn: “Không có…” Người này sao lại được một bước liền muốn tiến một tấc?
Tần Tu Viễn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo vào trong ngực mình. Thân thể nàng hơi lạnh, lưng nàng dán lên lồng ngực ấm áp của hắn, một lát sau đã thấy ấm lên. Hơi thở của hắn quanh quẩn ở sau gáy khiến người ta ngứa ngáy, Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu không dám nhúc nhích. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn nhu nhuận của nàng, hắn nói: “Ta rất vui, cám ơn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng dùng thủ đoạn trực tiếp lại vụng về như vậy làm hắn vui vẻ, còn vô cùng hiệu quả, hắn không khỏi nhếch khóe miệng. Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt lại, nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong bóng tối nhìn hắn: “Mặc kệ như thế nào… Thiếp sẽ mãi ở bên cạnh chàng.”
Tần Tu Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được hôn lên môi nàng. Đôi môi ban đêm dường như mềm mại hơn, giống như hai cánh hoa, hương thơm ập vào lòng người. Hắn say mê trong đó, vả lại cánh hoa này còn bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại hắn, một đôi ôn nhu, giống như dây leo quấn lấy thân thể hắn.
Cổ họng Tần Tu Viễn căng thẳng, đột nhiên buông nàng ra, khàn khàn nói: “Ngủ đi.”
Sau đó, quay người lại và đưa lưng về phía nàng. Đường Nguyễn Nguyễn không rõ, vì thế đưa tay ôm hắn, thân hình mềm mại dán lên sống lưng cao lớn của hắn, Tần Tu Viễn đột nhiên chấn động. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng bị sao vậy? vẫn còn rất khó chịu?”
Tần Tu Viễn cúi đầu thở dài một hơi, nói: “Nguyễn Nguyễn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Hả?”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Nàng… Nàng có thể để ta một mình một lát không?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nói: “Tại sao? Chàng không thích thiếp bồi chàng sao…”
Cô nương này thật sự là mềm mại đáng yêu, chỉ là có một chút không thông suốt. Tần Tu Viễn khàn khàn nói: “Thích… Thế nhưng, ta sợ nàng lại tới gần, ta lại nhịn không được…”
Dứt lời, thân thể hắn cứng đờ, di chuyển ra mép giường một chút. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nàng lẩm bẩm nói: “Nhịn không được sao?”
Vừa nói ra, nàng đã ý thức được không đúng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt. Giọng nói của Tần Tu Viễn lộ ra vài phần ủy khuất: “Nàng nhất định muốn ta nói rõ sao?”
*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.
Chương 70: Trứng gà kho da hổ
Trong phòng ngủ tối tăm, bầu không khí lúng túng ở khắp mọi nơi. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ buông tay, rút về vị trí của mình, nói: “Vậy… Vậy thì chàng cứ từ từ dập lửa.”
Lời này không có vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Tần Tu Viễn thở dài: “Sao nàng lại hư như vậy…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, lặng lẽ cười thành một đóa hoa….
Hôm sau tỉnh lại nàng đã không thấy Tần Tu Viễn đâu. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm đã không còn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Ngủ với hắn thực sự rất ấm áp.
“Tiểu thư, người tỉnh chưa?” Thải Vi bưng chậu rửa mặt tới, hỏi: “Người có muốn dậy rửa mặt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”
Thải Vi lên tiếng: “Vâng, tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Gần đây chàng ấy rất bận rộn… Thải Vi, ngươi đi nói chuyện với nhà bếp lớn, yêu cầu họ đưa tới một ít thịt và trứng để ban đêm chúng ta sẽ làm mấy món ngon ngon.”
Thải Vi cười nói: “Tiểu thư muốn làm cho tướng quân ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Gần đây công việc của chàng rất phiền lòng, ta muốn chàng ăn thoải mái một chút.”
Thải Vi nói: “Tiểu thư và tướng quân càng ngày càng ân ái, thật sự là làm người khác ghen tị, tướng quân thường khen trù nghệ của tiểu thư tốt!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lập tức chế nhạo nói: “Ồ, ta nhớ cũng có người khen Thải Vi may vá tốt…” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chuyện y phục rách, vốn không ai biết. Nhưng người được khâu lại hận không thể để mọi người đến xem qua một chút.”
Sắc mặt Thải Vi đỏ lên: “Tiểu thư sao lại trêu ghẹo nô tỳ… Đó chỉ là một việc nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn kéo Thải Vi qua, nói: “Đâu có, nói đi cũng phải nói lại, Thải Vi… Ngươi đối với Tần Trung, có tâm tư gì không?” Nàng nhìn Thải Vi: “Ta thấy hắn là một người trung thành, làm việc tận tâm, còn đối xử với ngươi… ”
Sắc mặt Thải Vi có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, Tần Trung đã có người trong lòng…” Nàng rũ mắt nói: “Nô tỳ với hắn cùng lắm cũng chỉ là bằng hữu, không đáng nhắc đến.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Hắn nói với ngươi?”
Thải Vi im lặng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Hắn có nói là ai không”
Thải Vi rũ mắt nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ, nô tỳ cũng không muốn biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Vậy tại sao ngươi không muốn biết?” Rõ ràng trong lòng để ý, mới có thể khó chịu cự tuyệt như vậy. Thải Vi ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Tiểu thư! Tiểu thư vẫn nên rửa mặt trước đi, bằng không nước sẽ lạnh mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Được… Nếu đúng người, chớ bỏ lỡ.”
Thải Vi trầm mặc gật đầu, sau đó đi lấy khăn tay.
Cụ Phong Doanh.
“Đêm qua có ai đến không? “Tần Tu Viễn bước vào chủ trướng. Trong ánh mắt Tần Trung có chút đỏ lên, nói: “Tướng quân liệu sự như thần, đêm qua quả nhiên có người đến ám sát Thúy Vân!”
Tần Tu Viễn nói: “Người đâu?”
Tần Trung tiếc nuối nói: “Sau khi hắn bị bắt, đã tự mình uống thuốc tự tử…”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Cũng nằm trong dự liệu, đi, đi gặp Thúy Vân.”
Tối hôm qua trước khi về phủ, Tần Tu Viễn cố ý an bài Tần Trung canh giữ trong quân doanh. Thúy Vân đến nửa đêm đã tỉnh lại một lần, ai ngờ, còn chưa phát ra âm thanh thì đã có hắc y nhân trèo qua cửa sổ mà vào, đao kiếm trực tiếp kề vào cổ nàng ta, nàng ta sợ tới mức kêu to, Tần Trung lập tức dẫn người xông vào, sát thủ chết ngay tại chỗ.
Bọn họ đi tới trước giường của Thúy Vân. Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nhìn xuống cô nương bệnh tật đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Thúy Vân hoảng sợ mở mắt: “Tướng quân, tướng quân cứu mạng!”
Dứt lời, liền muốn xoay người đứng lên, quỳ xuống. Tần Tu Viễn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cứ nằm xuống đó đi.”
Thúy Vân thấp giọng nói: “Vâng… Nô tỳ, nô tỳ sợ hãi, cầu tướng quân thương xót.”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói rõ lai lịch, bản tướng quân sẽ cân nhắc xem có thể giữ lại cho ngươi một mạng hay không.”
Thúy Vân gật đầu, gọng có chút ủy khuất, nói: “Nô tỳ vốn là nữ nô trong nhà Tây Bá Hầu, chuyên hầu hạ Văn Kiên công tử…”
Tần Trung nhíu mày, hỏi: “Hầu hạ?”
Sắc mặt Thúy Vân bất ổn, nói: “Kỳ thực… Cũng là thông phòng.”
Tần Tu Viễn ý bảo nàng ta tiếp tục, nàng ta liền nói: “Phu nhân lo lắng công tử ở quân doanh ăn mặc không đủ, vì thế cứ cách một đoạn thời gian liền sai nô tỳ tới đưa y phục chăn đệm, nô tỳ mua chuộc binh lính cửa phòng, sau đó đã đồng ý cho nô tỳ vào… Mỗi lần đến, đều phải tìm chỗ hầu hạ công tử một lần…”
Khuôn mặt của nàng ta hơi đỏ, khó khăn lắm mới mở miệng.
Tần Tu Viễn nói: “Nói trọng điểm.”
Thúy Vân khó khăn cất một tiếng, nói: “Mấy ngày trước, khi nô tỳ đến quân doanh, công tử nói, nói muốn nô tỳ… Muốn nô tỳ phối hợp với hắn, hại Tần Dũng đại nhân…”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao lại muốn hại Tần Dũng?”
Thúy Vân nói: “Cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe nói bọn họ có xích mích.”
Tần Trung cúi người nói với Tần Tu Viễn: “Chỉ sợ là chuyện tân binh ẩu đả…”
Tần Tu Viễn lại hỏi: “Việc này Văn Kiên từ đầu đến cuối đều không ra mặt, vô cùng sạch sẽ, vì sao Lý Đán lại giúp hắn?”
Lý Đán rốt cuộc là bị lợi dụng trong tình huống thiếu hiểu biết, hay là đồng lõa?
Thúy Vân nói: “Lý Đán… Hắn! Hắn là một tên cầm thú!”
Nàng ta trở nên vô cùng kích động, suýt nữa không nói được nữa: “Có một lần, nô tỳ tới hầu hạ công tử, kết quả lần đó công tử vừa mới bị thương, nô tỳ liền một mình ở trong phòng trữ vật tư… Dự định rời đi vào lúc bình minh.”
“Ai ngờ đến buổi tối, tên cầm thú đó lại tới phòng trữ vật… Đối với nô tỳ, hắn còn ép bức, sau đó lại bức bách nô tỳ không được nói ra…”
Thúy Vân thấp giọng nức nở nói: “Sau đó, nô tỳ nhịn không được liền tố cáo với công tử, công tử tức giận, cũng nói muốn cho những người đắc tội với hắn không được chết dễ dàng…”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, hỏi: “Cho nên, hắn liền dùng việc này uy hiếp Lý Đán, để hắn ra mặt, lừa Tần Dũng đến phòng trữ vật… Sau đó, ngươi đánh hắn ngất xỉu và kéo hắn vào?”
Thúy Vân có chút chột dạ gật đầu. Tần Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Lá gan của các ngươi thật lớn!”
Tiếng gầm này làm cho cả người Thúy Vân chấn động, nàng ta nói: “Nô tỳ, nô tỳ cũng bị bức bách, là thân bất do kỷ, cầu tướng quân thương xót cho nô tỳ…”
Nàng ta giãy dụa nhớ lại, Tần Tu Viễn lại nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm chứng, vạch tội Văn Kiên và Lý Đán không?”
Sắc mặt Thúy Vân sợ hãi, nói: “Nô tỳ là người của Tây bá Hầu phủ, chuyện lấy nô cáo chủ nô tỳ không dám làm.”
Tần Tu Viễn nói: “Người đêm qua tới ám sát ngươi, chỉ sợ chính là người của Tây Bá Hầu phủ. Nếu ngươi chết, tội danh của Tần Dũng cũng được xác thực, ngươi cũng chỉ là một quân cờ của bọn họ mà thôi.”
Thúy Vân mở to hai mắt: “Nhưng nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ cho dù nô tỳ lật cung, cũng không có tác dụng gì…”
Tần Tu Viễn nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ để cho lời thú tội của ngươi đến tai thiên tử.”
Thúy Vân cắn răng, tựa hồ là hạ quyết tâm, nói: “Tướng quân, nô tỳ nguyện ý ra mặt làm chứng… Nhưng có một điều cầu xin người.”
Khế ước bán thân của nàng ta còn ở Hầu phủ, việc này coi như xong, chỉ cần Tây bá Hầu phủ còn ở đây, nàng ta sẽ không được sống yên ổn. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói đi.”
Thúy Vân nói: “Sau khi kết án, tướng quân có thể thu nô tỳ vào phủ không? Nô tỳ đắc tội Tây bá Hầu phủ, chỉ sợ sẽ sống không nổi…”
Thúy Vân biết, trong mắt những quan to quý nhân như hắn, mua một nô tỳ, cùng mua một con chó không khác gì nhau. Tần Tu Viễn cười lạnh nhạt, nói: “Không được.”
Dừng một cái chớp mắt, ánh mắt hắn dần dần lạnh đi: “Việc này xảy ra, ngày sau chỉ sợ không còn Tây Bá Hầu phủ, không ai có thể uy hiếp an toàn của ngươi.”
Tần Trung nghe xong, trong lòng hơi lạnh. Mới đầu có thể là Văn Kiên báo thù riêng, mà Tây Bá Hầu phủ vì che chở cho trưởng tử nên mới phái sát thủ đến lấy tính mạng Thúy Vân… Chờ vu khống tội ác này cho Tần Dũng, lại đổ tội danh trị quân không nghiêm ở trên đầu Tần Tu Viễn, lột bỏ quyền uy trong phong doanh của hắn, để nuôi dưỡng Lý phó tướng lên chức… Hoàn toàn trôi chảy, thật sự là tâm kế chu toàn!
Tần Trung hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Đây không phải là rõ ràng sao? Đưa nhân chứng cùng tội nhân đến Hình bộ, Hình bộ thượng thư cùng Tây Bá Hầu luôn luôn không hòa thuận, vừa đúng lúc cho hắn một cơ hội.”
Tần Trung gật đầu, nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét kích động của Văn Kiên: “Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta! Ta muốn gặp cha ta! Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Hắn tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Văn nhân thế gia chúng ta nhiều đời lập công, sao các ngươi dám động đến ta!”
Tần Trung dùng chuôi kiếm đánh vào lưng hắn, nói: “Ngươi ngoan ngoãn một chút! Có gì thì để đi đến Hình Bộ để nói!”
Lý Đán cũng bị trói, hắn khóc lóc kêu lên: “Cầu xin đại nhân thả! Thuộc hạ không liên quan gì đến chuyện này!”
Tần Trung lạnh lùng nói: “Đồng lõa, đồng tội!”
…
Sương mù mê man, không phải mưa nhưng giống như mưa phùn. Nam tử trung niên hơi mập mặc áo bào màu lam tiêu kim vân phủ hoa thẳng tắp, hoa quý đầy người, sắc mặt ngưng trọng, hắn không để ý quản gia khuyên can mà chạy vào tướng phủ to lớn này.
“Hầu gia, ta đã nói rồi, bây giờ tướng gia không ở trong phủ.” Vẻ mặt của quản gia tướng phủ Lưu Kỳ khó xử.
“Ngươi tránh ra cho ta, ta lại muốn nhìn xem, Tả tướng có phải thật sự không ở trong phủ hay không! Ta bây giờ là lửa thiêu đến lông mày, chẳng lẽ hắn tránh mặt không gặp?” Tây Bá Hầu Văn Hậu Hải tức giận nói.
Lưu Kỳ không ngăn được hắn, cũng không dám gọi người đến mạnh bạo ngăn cản hắn, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi. Hai người một đường đi đến nội viện, mắt thấy sắp tới gần thư phòng, đã thấy nội viện có một công tử trẻ tuổi đi ra, hai bên thiếu chút nữa đụng phải. Năm đó Nhị công tử sinh ra cực kỳ thanh tú, một thân lụa màu xanh ngọc, có vẻ văn chất nho nhã, khí chất xuất chúng. Hắn hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Hầu gia hữu lễ.”
Văn Hậu Hải không thấy hắn còn tốt, vừa thấy hắn, lại càng tức giận: “Lưu Thư Nhiễm! Đều là ngươi đưa ra chủ ý này, bây giờ lại hại thảm con ta!”
Công tử trẻ tuổi này là thứ tử của Tả tướng, tên là Lưu Thư Nhiễm, sinh ra do thiếp thất trong nhà, còn có một số nam sinh nữ tướng, hắn hơi kinh ngạc nói: “Sao? Lệnh công tử còn chưa được cứu ra sao?”
Văn Hậu Hải nhìn hắn: “Hôm qua khi bổn hầu tới tìm Tả tướng, là ngươi từ chối nói ngài ấy không có ở đây, kết quả ngươi bảo bổn hầu an bài người đi ám sát nha hoàn Thúy Vân kia, nhưng ai ngờ lại bị Tần Tu Viễn giăng kế ôm cây đợi thỏ!” Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ thì hay rồi, Kiên Nhi và Thúy Vân đều rơi vào tay Tần Tu Viễn!”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm vô tội, nói: “Hầu gia, ta cũng là vì hiến kế cho công tử, nhưng ai biết Tần Tu Viễn giảo hoạt như thế, nhìn Thúy Vân còn sống sờ sờ như vậy… Vậy tiếp theo, hắn định làm gì?”
Văn Hậu Hải cười khẩy: “Còn có thể làm sao bây giờ, bây giờ chỉ có cha ngươi ra mặt mới có thể cứu mạng con ta!”
Đôi mắt của Lưu Thư Nhiễm hơi nheo lại, nói: “Nhưng lúc này phụ thân không ở nhà, ông vừa ra ngoài có công vụ.”
Văn Hậu Hải nói: “Ngươi đừng có lừa dối bản Hầu!”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta vừa mới tiến vào, cũng không tìm được phụ thân, nếu Hầu gia không tin thì có thể đi xem…”
Dứt lời, làm tư thế “mời”. Văn Hậu Hải thấy vậy, liền nói: “Vậy bổn Hầu tạm thời tin ngươi một lần, khi nào tướng gia trở về?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta cũng không biết… Chờ phụ thân trở về, chỉ sợ cũng đã muộn…”
Văn Hậu Hải nhíu mày hỏi: “Sao muộn như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm cười nhạt: “Chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải cứu Văn công tử…”
Văn Hậu Hải nói: “Ý ngươi là sao?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nghiêm túc nói: “Nếu như Văn công tử thật sự bị đưa vào Hình bộ, vậy thì vô lực cứu giúp, vả lại có thể Tây bá Hầu phủ cũng sẽ bị liên lụy…”
Văn Hậu Hải không hài lòng nói: “Chẳng lẽ bản hầu không biết sao? Còn cần ngươi nhắc nhở?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Hầu gia yên tâm, chớ nóng nảy, nghe ta nói xong.”
Vẻ mặt Văn Hậu Hải không kiên nhẫn nhưng Lưu Thư Nhiễm cũng không chút hoang mang nói: “Hiện giờ việc này cho dù là cha ta ra mặt thì cũng chưa chắc đã có kết quả tốt, nếu Tây bá Hầu phủ bởi vì việc này mà làm mất thánh tâm, mới là trí mạng nhất.”
Dừng một chút, hắn nói: “Nếu ta là Hầu gia, hiện tại ta sẽ lập tức vào cung thỉnh tội, sau đó đồng thời âm thầm phái người giải cứu Văn công tử… Đưa hắn ra khỏi Đế Đô, đi càng xa càng tốt, chờ việc này bình ổn, lại tìm cơ hội trở về.”
Văn Hậu Hải nói: “Nhưng bản hầu đi thỉnh tội, thánh thượng có thể khai ân không?”
Lưu Thư Nhiễm thản nhiên cười nói: “Hầu gia đi gặp Thánh thượng, việc cần làm không phải là cầu tình… Mà là thỉnh Hoàng thượng trị tội, thái độ càng thành khẩn thì càng có thể làm nổi bật thành ý, đến lúc đó Văn công tử chạy trốn vậy thì càng không liên quan đến Tây bá Hầu phủ.”
Văn Hậu Hải chấn động nói: “Ngươi để bản hầu bỏ lính bảo vệ soái chủ?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Không sai… Nếu bản thân Hầu gia không giữ được, thì sao có thể che chở cho người nhà đây?”
Văn Hậu Hải trầm ngâm một lát, hắn nhìn Lưu Thư Nhiễm một cái, cười như không cười nói: “Trước đây sao bản hầu lại không phát hiện… Nhị công tử có tâm cơ như thế.”
Lưu Thư Nhiễm không cho là đúng, hắn nói: “Ta chỉ là vì Hầu gia suy nghĩ, dù sao… Người cùng phụ thân ta quan hệ không nhỏ, chúng ta tất nhiên hy vọng Tây Bá Hầu phủ gia môn hưng thịnh.”
Văn Hậu Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Biết là được rồi! Phiền chuyển lời cho tướng gia, việc này nếu có thể bình ổn thì thôi, nếu là không thể… Vậy thì ta cũng không cần phải giúp hắn giữ miệng như bình thường, cùng lắm thì là cá chết lưới rách*!”
Lưu Thư Nhiễm làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Được, ta sẽ chuyển lời, Hầu gia yên tâm.”
Dứt lời, Văn Hậu Hải rời đi với vẻ mặt u ám. Lưu Kỳ đưa Tây Bá Hầu đi ra ngoài, Lưu Thư Nhiễm cúi người chắp tay, làm đủ lễ nghĩa. Chỉ chốc lát sau, một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến: “Ngươi ngược lại có vài phần thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sắc mặt trầm tĩnh, quay đầu lại mỉm cười: “Đa tạ phụ thân khen ngợi.”
Tả tướng Lưu Thực mặc cẩm bào cổ tròn tay áo rộng, hai tay chắp ở phía sau. Hai má hắn gầy gò, ánh mắt lún sâu đem xương gò má hai bên hơi làm nổi bật ra khí độ bất phàm. Lưu Thực giật giật môi, nói: “Ngươi muốn đối phó với ai trước?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm khiêm tốn, nói: “Nhi tử vốn là muốn nhân cơ hội này, tạo cho Tần Tu Viễn cú ngã, cũng không nghĩ Tây Bá Hầu làm việc bất lực như vậy… Chẳng qua trước mắt, Tây Bá Hầu chọc giận thánh tâm khả năng càng lớn, nếu hắn bị giáng chức ra khỏi Đế Đô, phụ thân cũng có thể yên tâm vô ưu… Tóm lại, vô luận là ai ngã xuống, đối với phụ thân mà nói đều là chuyện tốt.”
Tả tướng cười sâu kín làm người ta không lường được: “Hy vọng không phải là ngươi tự cho mình thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sủng nhục không sợ hãi, nói: “Tạ phụ thân nhắc nhở… Nhi tử còn phải học hỏi thêm từ phụ thân mới đúng.”
Tả tướng hài lòng một chút: “Nếu ca ca của ngươi có thể có được sự thông minh bằng một nửa ngươi thì tốt.”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Huynh trưởng hôm nay đã tiến cung diện thánh.”
Tả tướng hơi nhíu mày: “Hắn vào cung làm gì? Mới lĩnh chức giám sát ngự sử, còn muốn làm gì vậy?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Nghe nói sáng sớm hôm nay huynh trưởng đã đưa tấu chương buộc tội, lúc này sợ là đã ở trong cung.”
Lưu Thực kinh ngạc nói: “Hắn buộc tội ai?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Tần Tu Viễn, trị quân không nghiêm, dung túng thuộc hạ hành hung người khác.”
Lưu Thực thay đổi sắc mặt: “Hồ nháo!”
…
Bên ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân quỷ dị hỗn loạn, trong phủ lại một mảnh bình tĩnh thản nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong bếp nhỏ chăm chú nghiên cứu bữa tối nay.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Thải Bình cầm củi bước vào bếp nhỏ, thấy trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn đặt rất nhiều trứng gà. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ một giỏ trứng gà nhỏ, nói: “Tối nay, chúng ta ăn trứng gà kho da hổ đi.”
“Trứng gà…da hổ?” Thải Bình chưa từng nghe qua cách nói này, lúc này Minh Sương cũng đem gia vị vào, nói: “Phu nhân, gia vị người muốn nô tỳ chuẩn bị đã xong.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đối với Đường Nguyễn Nguyễn, phàm là làm mỹ thực thì nàng sẽ làm nhiều hơn một chút, nha hoàn hay sai vặt bên người cũng đều được phân chia ăn thử, thế cho nên lúc mọi người giúp nàng làm việc, đều vô cùng hăng hái. Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn đun một nồi nước, nhẹ nhàng thả lăn từng quả trứng vào nồi, từ từ nấu. Mãi cho đến khi trứng chín mới vớt ra. Nàng cầm lấy một quả trứng gà, nhẹ nhàng đập về phía bàn bếp, sau đó dọc theo bàn hơi dùng sức lăn một vòng, vỏ trứng gà liền vỡ vụn, lúc này màng bên trong còn nối liền với nhau, nhẹ nhàng xé một cái, đại bộ phận vỏ trứng đều được bóc ra. Một quả trứng gà luộc trơn bóng nhu thuận lăn vào trong chén, bụng tròn trịa làm cho người ta muốn đưa tay chọc một cái.
Sau đó, nàng tiếp tục bóc một quả trứng gà khác, Thải Bình và Minh Sương thấy thế thì cũng tới hỗ trợ, ba người cùng nhau làm nên mười mấy quả trứng nhanh chóng được lột xong. Trứng luộc tròn trịa, chen chúc trong bát, muốn lăn nhưng lại lăn không nổi, có loại vụng về đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đun một nồi dầu, đun sôi khoảng sáu bảy phần, dầu đã bắt đầu sôi lên, sau đó nàng cẩn thận cho trứng gà vào chảo, vì thế trứng gà xếp hàng lăn vào trong chảo dầu nóng, nhiệt độ dầu càng ngày càng cao, trong nồi phát ra tiếng chiên xèo xèo, vô cùng nóng hổi.
Trứng gà trắng không chịu nổi nhiệt độ cao đã bắt đầu đầu hàng, dần dần chuyển sang màu vàng nhạt. Trên mỗi quả trứng gà, Đường Nguyễn Nguyễn đều đã chuẩn bị khứa vài vết dao, giờ phút này những nơi có vết dao đều trở thành nơi công kích trọng điểm của dầu nóng, hai bên miệng vết dao khứa bị nổ đã hơi phồng lên, có quả còn hơi nứt miệng, hướng về phía người khác cười. Khi trứng gà hoàn toàn lăn qua dầu nóng, chuyển sang màu vàng, nàng vớt tất cả trứng ra bát, lại một lần nữa đun sôi một ít dầu thừa, lần này là để xào nguyên liệu. Đợi dầu cho đến khi sôi đến tám phần thì đổ hành lá, ớt khô, bát giác và gừng thái lát, thêm một thìa tương đậu và tương ớt tự làm, không ngừng xào, sau đó xào ra hỗn hợp dầu đỏ.
Sau khi xào đều, nàng cho thêm một ít rượu và nêm nếm gia vị, một nồi gia vị líu ríu, náo loạn không ngừng, sau đó nàng múc một bát nước tưới vào…
“Xèo” một tiếng vang lớn dập tắt ầm ĩ trong nồi, sau đó nàng chậm rãi rót chút nước tương cùng tiêu vào đó, nước tương dần dần đậm đặc, nàng dùng một cái thìa nhỏ để vớt hết nguyên liệu trong đó ra, chỉ còn lại một nồi sốt đỏ hoàn mỹ. Nàng thả những quả trứng gà đã chiên xong vào nồi sốt đỏ, trứng gà nứt ra, trước tiên hấp thu nước sốt cay nồng, lăn lộn hai cái đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Đợi trứng gà xếp vào nồi xong, nàng liền đậy nắp nồi lại, dự định nấu trong chốc lát. Mùi thơm tỏa ra bốn phía, Minh Sương không khỏi nuốt nước miếng, Thải Bình cười nói: “Tướng quân còn chưa trở về, ngươi đã nhịn không được sao?”
Minh Sương thấp giọng nói: “Chờ tướng quân bận rộn trở về, món ăn này cũng đã nguội rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn tình cờ nghe thấy, dịu dàng cười nói: “Một lát nữa các ngươi ăn trước đi.”
Minh Sương vội vàng xua tay, nói: “Không cần! Không cần!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao đâu, lạnh rồi sợ sẽ không ngon.”
Gần chạng vạng, sắc trời dần dần tối sầm lại, hắn hẳn là đang trên đường hồi phủ rồi chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới hắn, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Chưa đầy nửa chén trà, trứng gà kho da hổ đã làm xong, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp nồi ra, mùi thơm nồng đậm xông vào mặt, khiến người ta không thể cự tuyệt! Hai tiểu cô nương bên cạnh trừng mắt như chuông đồng, không chớp mắt nhìn trong nồi, theo động tác của Đường Nguyễn Nguyễn, hai cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui. Đường Nguyễn Nguyễn múc ra một đĩa trứng gà kho da hổ lớn, phía trên lại rắc thêm một nắm hành hoa, hành hoa tươi xanh, rơi vào trên trứng gà thân kinh bách chiến, có vẻ tràn đầy sức sống. Đối với trứng gà kho da hổ, làm lòng đỏ trứng là khó khăn nhất. Nàng nhẹ nhàng gắp một quả trứng, chọc đũa, sau đó thuận thế chia trứng thành hai nửa, nói: “Ngươi nếm thử miếng đầu tiên đi. Nếu không ngon, ta sẽ làm lại lần nữa.”
Minh Sương và Thải Bình hưng phấn cầm đũa lên, mỗi người gắp một miếng trứng gà. Thải Bình ăn rất thanh lịch nhẹ nhàng, nàng khẽ cắn một miếng trứng gà chiên giòn tan, hương vị cháy ngon tươi cay chui vào trong miệng, nhai hai cái, còn chảy ra mùi thơm độc đáo của trứng, hương vị cực kỳ phong phú. Mà Minh Sương thì khác, nàng một tay nhét nửa quả trứng gà vào miệng, nhai nát, lòng đỏ trứng cũng tùy ý mà tản ra bốn phía, mềm mại thuần hậu. Mà lòng trắng trứng cũng không cam lòng yếu thế, nó hút no nước sốt, sớm đã không còn là trứng gà trắng cực kỳ nhạt nhẽo lúc trước, thiên chuy bách luyện* da hổ cháy hương, làm cho người ta muốn ngừng không được. Nàng nhai vô cùng hăng hái, nói: “Sao phu nhân ngay cả trứng gà cũng có thể làm ngon như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định chờ Tần Tu Viễn trở về rồi ăn, nhưng nhìn bộ dạng ăn ngon của Minh Sương, chính mình cũng không khỏi nuốt nuốt nước miếng vào trong cổ họng. Trong lòng nàng yên lặng nghĩ: Nếu đến ngày tổ chức Mỹ Thực Lệnh, trước tiên phải bỏ đói Minh Sương một bữa, sau đó để cho nàng đi biểu diễn trực tiếp ăn uống… Món ăn này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem. Ba người đang vui vẻ hòa thuận nghiên cứu trứng gà, đột nhiên, Thải Vi vội vàng vàng chạy vào viện, lớn tiếng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư đâu?”
Thải Vi luôn luôn trầm ổn, nếu nàng cũng kích động như thế, chắc chắn là xảy ra chuyện gì. Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng di chuyển, đi ra khỏi bếp nhỏ, vội vàng hỏi: “Thải Vi, ta đang ở đây! Có chuyện gì vậy?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư! Có chuyện không ổn!” Nàng chạy đến nỗi không kịp thở.
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
Thải Vi bình phục hô hấp một chút, nói: “Tần Trung phái người truyền tin tức đến, nói hôm nay tướng quân ở Phong Doanh xử lý vụ Tần Dũng, ai ngờ còn chưa xử lý xong, đã bị Thánh thượng triệu kiến… Đến bây giờ còn ở trong cung, tình huống không ổn!”
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: “Sao?”
*鱼死网破 [yúsǐwǎngpò]
Cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)
*Thành ngữ tiếng Trung: 千锤百炼 (Qiānchuíbǎiliàn) – Thiên Chùy Bách Luyện: 1. qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa。
Trong lều là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Ngay sau đó là giọng khàn khàn của Tần Tu Viễn vang lên: “Vào đi.”
Vẻ mặt Vi phó tướng chờ mong xoa xoa tay, vén màn cửa bước vào, Tiền phó tướng theo sát phía sau.
“Tham kiến tướng quân!” Hai người đồng loạt chắp tay nói. Tần Tu Viễn hờ hững: “Miễn lễ.”
Vi phó tướng ngước mắt lên, còn chưa nói gì đã nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở phía sau Tần Tu Viễn, tóc mai buông lỏng, ánh mắt long lanh, im lặng khiến người ta nhịn không được muốn nhìn thêm một cái. Vi phó tướng nhất thời nín thở, Đế Đô đệ nhất mỹ nhân, quả thật… là danh bất hư truyền. Tiền phó tướng cũng sửng sốt, lập tức nói: “Bái kiến phu nhân!”
Vi phó tướng thu liễm tinh thần, hắn vội vàng nói: “Bái kiến phu nhân!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Hai vị phó tướng đa lễ.”
Nàng thì thầm: “Tướng Quân, nếu chàng có việc cần bàn, vậy thiếp đi trước.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, dường như có chút không nỡ, liền nói: “Vậy nàng về trước… Ta sẽ trở lại sau khi xử lý quân vụ.”
Đường Nguyễn Nguyễn hướng về phía mấy người xung quanh rồi gật đầu chào, Tần Trung đưa nàng ra khỏi chủ trướng. Tần Tu Viễn thu hồi sự ôn hòa trong mắt, không có cảm xúc gì nói: “Chuyện gì?”
Vi phó tướng ho nhẹ một tiếng nói: “Hồi tướng quân, qua hai ngày tập trận, hôm nay tân binh luyện tập đã có thành quả rất tốt, kính xin tướng quân dành thời gian tham dự.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Việc này không phải đã sớm nói rồi sao?”
Vi phó tướng ấp úng nói: “Đúng, thuộc hạ, chỉ là thuộc hạ muốn nhắc nhở tướng quân một chút.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Ừ, biết rồi. Còn gì nữa?”
Vi phó tướng lại nói: “Cái kia… Nghe nói tướng quân muốn tham gia Mỹ Thực Lệnh, có cần thuộc hạ đi trợ uy hay không?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: “Được.”
Vi phó tướng cười hắc hắc, ánh mắt nhìn về phía lòng đỏ trứng trên bàn, miệng tiếp tục nói: “Không biết phu nhân sẽ làm gì để dự thi?”
Tần Tu Viễn không nói, mỉm cười nhìn hắn. Tiền phó tướng thật sự là nhìn không nổi nữa, liền nói: “Vi Kiếm! Ngươi có thể làm người sảng khoái chút không! Nói thẳng cho tướng quân biết, ngươi muốn ăn điểm tâm đi!”
Mặt Vi phó tướng chợt đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Cái kia… Đừng nói bậy! Ta, ta là tới tìm tướng quân nghị sự.”
Tần Tu Viễn đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn, chỉ là không vạch trần mà thôi, bây giờ cũng có chút buồn cười. Tần Tu Viễn cười nói: “Nếu muốn nghị sự, thì vừa nghị vừa ăn đi.” Hắn đẩy một hộp bánh lòng đỏ trứng đến trước mặt phó tướng rồi nói: “Đây là những món phu nhân nhà ta làm, bây giờ ăn là thời điểm tốt nhất.”
Mặt Vi phó tướng rốt cục cũng không đỏ nữa, thay vào đó là một loại vui sướng thành công, hắn vui vẻ nói: “Đa tạ tướng quân!”
Vi phó tướng là một lão Thao Thiết* cho nên vô cùng yêu thích mỹ thực. Hắn lập tức đưa tay cầm một chiếc bánh lòng đỏ trứng. Lớp vỏ bánh ngọt, lòng đỏ trứng này nướng cháy hơi vàng, mặt trên rắc mấy hạt vừng đen như vẽ rồng điểm mắt, cũng không biết bên trong là cái gì. Hắn há mồm cắn một miếng nhỏ, đầu tiên hàm răng chạm vào lớp bên ngoài, vỏ bánh hơi vụn ra rơi xuống, sau đó xuyên qua ngàn lớp vỏ bánh, nếm được nhân đậu xanh bên trong. Từ mùi bơ lạt đến vị tươi mát của đậu, đầu lưỡi cũng không thể nào chuyển động kịp, nhai trong miệng vô cùng ngọt ngào, mềm mịn khó cưỡng.
Hắn lại cắn một miếng, lần này mới nếm được lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng muối bị cắn ra, còn có chút rơi vãi, hắn vội vàng dùng miệng tiếp nhận, tham lam mút một phát, vị mặn đậm đà, vẻ mặt hắn khiếp sợ: “Thật là tuyệt vời!”
Tiền phó tướng nhìn thấy bộ dáng của hắn lại nhớ tới lần trước mình không uống được sữa chuối, cũng lập tức cầm một miếng lòng đỏ trứng, hắn há miệng thật to nhét cả viên vào miệng. Hạt mè, vỏ bánh, đậu xanh, lòng đỏ trứng muối, nhiều loại nguyên liệu được thêm vào với nhau, hương vị mặn và ngọt được phát huy tối đa, nhưng không ngấy mà hòa quyện trong miệng thành một khối.
Vi phó tướng ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nuốt như vậy, có thể nếm ra mỹ vị gì? Quả thực là phí phạm của trời!”
Tiền phó tướng mơ hồ nói: “Ngươi tự ăn của ngươi đi, quản ta làm gì?” Dừng một chút, hắn nói: “Ta ăn như vậy cũng thấy rất ngon. Hơn nữa ăn còn rất nhanh!”
Dứt lời, hắn lại nhặt một viên, ném vào miệng, thấy Vi phó tướng như vậy làm hắn có chút sốt ruột, vì thế hắn cũng tăng nhanh tốc độ nhai. Tần Tu Viễn còn chưa ăn xong viên đầu tiên đã thấy bọn họ lao vào ăn cũng không khỏi lên tiếng nói: “Không phải các ngươi tới nghị sự sao?”
Vi phó tướng sửng sốt, lập tức cười hắc hắc, nói: “Không có việc gì thuộc hạ cũng muốn đến thăm tướng quân…”
Tần Tu Viễn nhìn hắn cười, lại tiếp tục ăn bánh lòng đỏ trứng muối. Lòng đỏ trứng tầng tầng lớp lớp mỹ vị, giống như nàng, đẹp từ bên ngoài đến bên trong. Mấy người lộ ra vẻ mặt hưởng thụ ăn bánh lòng đỏ trứng, ai ngờ Tần Trung đột nhiên chạy vào, thần sắc lo lắng: “Tướng quân! Có chuyện không ổn!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, hỏi: “Chuyện gì mà ngươi hoảng sợ như vậy?”
Môi Tần Trung run rẩy, nói: “Tần Dũng… Hắn, hắn gian dâm làm ô uế một nữ nhân! Hiện tại bị Lý phó tướng bắt!”
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?”
Tần Trung nói: “Chiều nay luyện binh, Tần Dũng không đến doanh trại tân binh, sau đó Lý phó tướng liền phái người đi tìm hắn, kết quả… Lại phát hiện một nữ tử ở gần kho dự trữ vật tư!”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao trong quân doanh lại có nữ tử?”
Tần Trung kinh ngạc nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái! Nữ tử kia y phục tả tơi, thấy người liền kêu nàng bị Tần Dũng vũ nhục… Hiện giờ người đang ở chỗ Lý phó tướng, đang thẩm vấn, tướng quân mau đi xem một chút đi!”
Tần Tu Viễn lập tức đứng dậy, nói: “Mau đi xem!”
Đoàn người bước đi vội vã. Tiền phó tướng nói: “Lý phó tướng này xử người, lại không đến bẩm báo tướng quân, hắn muốn làm gì?”
Vi phó tướng nói: “Cái này ngươi còn không biết sao? Hắn chính là người mà Tây Bá Hầu nhét tới, một lòng chỉ nghĩ đến thượng vị tiến chức, hiện giờ hắn bắt Tần Dũng, vừa lúc nhân cơ hội lập một chút quan uy của hắn.”
Tiền phó tướng không vui nói: “Hắn là con cháu thế gia, ngay cả chiến trường cũng chưa từng lên, dựa vào cửa sau làm phó tướng, có cái gì mà diễu võ dương oai?”
Vi phó tướng nhíu mày nói: “Tướng quân, nếu hắn không thả người vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Trước tiên phải xem chân tướng sự việc như thế nào.”
Tần Trung cũng thấp giọng nói: “Ta không tin Tần Dũng sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy.”
…
Chỉ chốc lát sau, mấy người liền chạy tới. Lý phó tướng lộ ra vẻ mặt đắc ý ngồi ở trên ghế chính, nhìn Tần Dũng trước mặt bị trói buộc, nói: “Tần Dũng, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy, còn có gì để nói?”
Tần Dũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, vẻ mặt không cam lòng nói: “Ngươi nói bậy! con mắt nào của ngươi thấy lão tử hại người?”
Lý phó tướng chỉ vào nữ tử đang khóc lóc không biết trời đất gì bên cạnh, nói: “Đây chính là nhân chứng!”
Y phục của nữ tử kia bị kéo rách tả tơi, khuôn mặt nàng đầy nước mắt, thoạt nhìn lại vô cùng tiều tụy, nàng nức nở nói: “Đại nhân phải làm chủ cho ta!”
Lý phó tướng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Yên tâm, bổn tướng nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo!”
“Công đạo?” Âm thanh lạnh lùng vang lên: “Lạm dụng tư hình cũng gọi là công đạo sao?”
Lý phó tướng nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lại thấy Tần Tu Viễn mang theo Tiền phó tướng, Vi phó tướng cùng Tần Trung chạy tới, hắn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: “Tướng quân!”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, trực tiếp ngồi trên chủ vị.
“Tướng quân, Tần Dũng phạm sai lầm lớn…” Lý phó tướng mở miệng nói một cách hợp tình hợp lý.
“Ngươi là ai?” Tần Tu Viễn đẩy hắn sang một bên, không để ý tới hắn mà trực tiếp hỏi cô nương kia. Cô nương ngẩng đầu lên nhìn, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy, không giận mà uy. Nàng ta vừa cảm thán phong thái của hắn, vừa có chút khiếp đảm. Nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ… Nô tỳ tên là Thúy Vân, vốn là nha hoàn của Tây bá Hầu phủ…”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Thúy Vân thấp giọng nói: “Hầu gia phái nô tỳ đến đưa chăn cho công tử, ai ngờ, bị Tần đại nhân bắt đi, nhốt ở trong phòng trữ vật tư! Đêm qua, thú tính của hắn đại phát, cưỡng ép nô tỳ! hu hu…”
“Ta chưa bao giờ gặp ngươi! Tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?” Tần Dũng nổi gân xanh lên, hận không thể đứng dậy đánh nàng, hai binh sĩ bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn. Thúy Vân sợ tới mức cả người run lên, nói: “Tướng Quân! Ngài phải làm chủ cho nô tỳ!”
Tần Tu Viễn nhìn về phía Tần Dũng, hỏi: “Tần Dũng có thật là ngươi làm chuyện này không?”
Tần Dũng hét lớn: “Tướng quân! Thuộc hạ bị oan!”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao ngươi lại xuất hiện trong phòng trữ vật tư?”
Tần Dũng nói: “Thuộc hạ… Đêm qua Lý Đán nói, có việc tìm thuộc hạ nên thuộc hạ liền đi tân binh doanh.”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lý Đán?”
Tần Trung giải thích: “Lý Đán là một tân binh, xưa nay biểu hiện rất khá, quan hệ rất tốt với mọi người.”
Tần Dũng tiếp tục nói: “Ai ngờ, thuộc hạ vừa mới đi tới phòng trữ vật, liền bị người đánh ngất xỉu…”
Vi phó tướng ở một bên, lạnh lùng hỏi: “Ai đã đánh ngươi?”
Tần Dũng phẫn nộ nói: “Làm sao ta biết được? Nếu ta nhìn thấy, còn có thể bị đánh sao?”
Lý phó tướng nói: “Đó là không có nhân chứng.”
Tần dũng gấp gáp: “Ngươi!”
Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng! Ngươi bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì đã xảy ra.”
Tần Dũng an tĩnh lại, vẻ mặt nghẹn khuất nói: “Nói không chừng chính là nữ nhân này thông đồng với người khác gài bẫy thuộc hạ!”
Lúc này, Thúy Vân khóc lóc: “Sao ngươi lại độc ác như vậy? Tại sao ta phải vu khống ngươi?”
Nàng ta quay sang Tần Tu Viễn, khóc không thành tiếng: “Tướng quân cũng không tin nô tỳ sao? Nô tỳ đã bị lăng nhục, còn bị cắn ngược một miếng, ngay cả việc này mà đại nhân cũng không công bằng, không bằng để ta chết đi!”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên đứng lên. Tần Tu Viễn hét lớn một tiếng: “Giữ chặt nàng ta!”
Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi! Thúy Vân lao ra, đụng vào cột đá bên cạnh! Sau đó ngã xuống, máu tươi đầm đìa… Mấy binh sĩ ở một bên trợn tròn mắt, Tần Tu Viễn vội vàng nói: “Mau gọi quân y tới!”
Hắn lại nhìn thoáng qua Tần Dũng, nói: “Trước tiên giam Tần Dũng lại.”
Tần Dũng bất bình nói: “Tướng quân! Thuộc hạ vô tội!”
“Đi!” Tần Tu Viễn quát.
Tần Trung ngẩn ra, lập tức đi kéo Tần Dũng đi.
Lý phó tướng có chút kinh ngạc, hắn phục hồi tinh thần lại, nói: “Tướng quân! Tần Dũng là người của tướng quân, hắn phạm phải chuyện này! Tướng quân nên tránh hiềm nghi.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn lạnh lùng, cười mà không cười nói: “Tránh hiềm nghi?” Hắn nhìn chằm chằm Lý phó tướng, gằn từng chữ nói: “Bản tướng quân quang minh lỗi lạc thì cần gì phải tránh hiềm nghi? Nếu Lý phó tướng lo lắng bản tướng quân thiên vị thì có thể đi ngự tiền cáo trạng.”
Lý phó tướng ngẩn ra, nhưng cũng không dám lấy cứng đối cứng, đành phải tạm thời đè sự kiêu ngạo lại.
Tần Tu Viễn lại nói: “Vừa rồi cô nương này nói, nàng là người của Tây Bá Hầu phủ? Tây Bá Hầu công tử ở đâu?”
Một người lính trả lời: “Hồi tướng quân, công tử nhà Tây Bá Hầu tên là Văn Kiên, hắn ở trong doanh trại tân binh.”
Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Mau đi trông coi hắn và Lý Đán, chờ kết quả chẩn trị của cô nương kia ra, lại cùng nhau thẩm vấn sau.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Nếu có người dám tự tiện tiếp cận mấy người hắn, lập tức bắt lại cho ta!”
Sắc mặt Lý phó tướng khó coi đến cực điểm, lập tức lui ra ngoài, hắn vụng trộm gọi một tiểu binh tới, nói: “Ngươi đi Tây Bá Hầu phủ một chuyến…”
…
Đêm đó, Tần Tu Viễn về rất muộn. Khi đến các Phi Hiên Các, phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng. Từ khi giường trong thư phòng hỏng, Tần Tu Viễn đã yên tâm thoải mái ngủ trên giường trong phòng ngủ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào lại phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi trước gương đồng, tóc đen rủ xuống bóng lưng mảnh khảnh, nàng nghe thấy tiếng động thì dịu dàng nhìn lại: “Chàng đã về?”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Còn chưa ngủ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vâng… Thiếp không ngủ được.”
Nàng đứng dậy đi đến trước mặt hắn và nói, “Chuyện của quân doanh thế nào rồi?”
Tần Tu Viễn đã phái người đưa thư về sớm, nói ngắn gọn chuyện của Tần Dũng. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Cô nương kia còn chưa tỉnh, nếu nàng ta chết… Tần Dũng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn có chút lo lắng, liền an ủi: “Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
Nhưng nói xong, lại cảm thấy mấy lời này cũng vô dụng. Tần Tu Viễn hơi gật đầu, có chút mệt mỏi, nói: “Ta đi tắm, nàng ngủ trước đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng bận rộn đến muộn như vậy, đã ăn tối chưa?”
Tần Tu Viễn ngẩn ra: “Ta lại quên… Mà ta cũng không muốn ăn, bỏ đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn Nhíu mày: “Không được, chàng để bụng đói đến sáng mai sẽ rất khó chịu.”
Nàng dịu dàng nói: “Chàng đi tắm, thiếp sẽ làm cho chàng một ít thức ăn.”
Tần Tu Viễn nói: “Đã trễ như vậy, nàng không cần bận tâm…”
Đường Nguyễn Nguyễn hờn dỗi trừng mắt với hắn: “Ngoan.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, tâm tình tốt hơn hai phần, nói: “Được rồi…”
Vì thế, hắn đi vào nội thất. Đường Nguyễn Nguyễn khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến căn bếp nhỏ. Nàng đã sớm biết Tần Tu Viễn tám phần không có thời gian ăn cơm, vì thế đã sớm chuẩn bị xong bột. Hắn bận rộn cả một ngày, giờ phút này còn có chút lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn liền muốn cho hắn ăn chút đồ ăn ngon miệng, nên mì chính là lựa chọn tuyệt vời.
Nàng nhẹ nhàng mở chậu ra, trong chậu đặt một số dụng cụ. Mì trộn dầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, để làm cho ngon thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn bột được nhào nặn mềm mịn thì, còn phải dùng sức cán ra rồi lại nhào vô. Nàng lấy một cục bột, dùng chày cán bột lăn trong chốc lát cán dài rồi lại cán ngang, mặt bột cũng thành một dải dài. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng chày cán bột ấn mạnh một chút, sau khi có dấu ấn thì túm hai đầu lại, nhẹ nhàng lăn trên bàn, sau đó sợi mì đã được kéo dài hơn nhiều.
Nước trong nồi đã đun sôi đến mức sủi bọt “ùng ục”, nàng xé sợi mì đã lăn thành hai nửa, lần lượt đặt vào, nước sôi tiếp nhận mì, im lặng lắng xuống. Mì được nấu chín thì nổi lên, nàng vớt ra, vội vã bỏ vào nước đun sôi để lạnh, làm như vậy có thể khiến cho mì ngon hơn. Sợi mì trắng sữa mềm mại, sau đó đặt lên một cái bát lớn, Đường Nguyễn Nguyễn bày rau xanh đã xào nóng, sau đó thêm một loại rau sống, giấm trần, muối, tỏi, hành lá, cuối cùng rắc ớt và vừng trắng. Nước sốt đầy màu sắc rắc lên sợi mì tinh khiết, trong một thời gian ngắn thật náo nhiệt.
Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu bước cuối cùng: Nấu dầu.
Lúc này Tần Tu Viễn đã tắm rửa xong, hắn đi tới cửa bếp, nói: “Nàng làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn múc một thìa dầu lớn đổ vào chảo, nói: “Dầu chan mì!”
Dứt lời, nàng ngước mắt lên nhìn hắn. Tần Tu Viễn chỉ mặc một chiếc áo đơn, dây áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc. Cả người hắn dựa vào khung cửa, thần sắc có vài phần mệt mỏi, nhưng vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng nói: “Sẽ xong ngay thôi, chàng ngồi xuống đi.”
Dầu vừa nóng, nàng lập tức múc lên, nửa thìa chan lên mặt…
“Xèo xèo!” Dầu nóng kích động đến mức nước sốt và mì run run, âm thanh nghe có vẻ sảng khoái. Dầu nóng phải được đổ ba lần, hương vị mới hoàn hảo nhất, vì vậy nàng đã thêm hai lần nữa, bát mì này đã được nàng tưới đến mất màu sắc trắng ban đầu. Đường Nguyễn Nguyễn bưng chén mì dầu đầy đủ hương vị này đến trước mắt Tần Tu Viễn, mùi tỏi bá đạo liên tục len lỏi vào mũi người khác, làm trỗi dậy con trùng ham ăn trong bụng hắn. Lúc này, Tần Tu Viễn mới cảm thấy mình có chút đói bụng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay chỉ chỉ, nói: “Khuấy một chút!”
Người ăn mì phải tự mình khuấy, Đường Nguyễn Nguyễn thích cảm giác của nghi thức này. Tần Tu Viễn gật gật đầu liền cầm đũa khuấy. Đột nhiên, hắn nhìn thấy ngón tay trắng của nàng có hai chấm đỏ nhỏ, nói: “Tay của nàng bị sao vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn một chút, cười nói: “Có thể là bị dầu bắn vào, không sao…”
Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, lập tức kéo tay nàng lại, nhìn kỹ, cảm thấy có chút đau lòng: “Nàng có đau không?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chỉ đau một chút, nhưng đã không còn cảm giác nữa.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng in lên ngón tay ngọc của nàng. Nàng vội vàng rút về, nói: “Vừa mới làm mì cho chàng… Trên tay còn có bột mì…”
Tần Tu Viễn ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Nàng vì làm mì cho ta nên tay đã bị bỏng, ta phải phụ trách trị liệu cho nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, sắc mặt hơi đỏ, nàng ngượng ngùng rút tay về, hờn dỗi nói: “Chàng mau ăn mì đi.”
Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng cảm thấy vô cùng thú vị, tạm thời quên đi đủ loại lo lắng ban ngày, sau đó bắt đầu ăn mì. Mì chan dầu không giống với mì bình thường, ăn vào miệng là vô cùng cay, hương thơm của mì hòa cùng ớt làm cho người ta có cảm giác khác lạ lẫm, tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng. Lập tức kích hoạt tất cả vị giác, mì mềm mang theo sức nhai, tựa hồ có loại không cam lòng khuất phục, làm cho người ta càng nhai càng thích. Một sợi mì xuống bụng, Tần Tu Viễn cảm thấy thân thể mình đã ấm lên. Đường Nguyễn Nguyễn sải tay, hai tay nâng mặt ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: “Ngon không?”
Tần Tu Viễn ăn xong cơ thể có chút nóng lên, nói: “Vô cùng ngon .”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, tiếp tục quan sát hắn, quả thật hắn rất đẹp, ngay cả khi mặc một chiếc áo trung y màu trắng đơn giản, tóc buộc lỏng thì cũng có loại mỹ cảm lười biếng mà phong lưu, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy mình nhặt được bảo bối. Tần Tu Viễn đang nghiêm túc đối phó với bát mì chan dầu này. Tuy rằng hắn đói, nhưng ăn vô cùng tao nhã khắc chế, không phát ra âm thanh. Mỗi một sợi mì, hắn đều tinh tế thưởng thức, không chậm không nhanh, lại vô cùng ngon miệng.
Hắn ăn vài miếng thì quay ra nhìn nàng, ý cười nhu thuận. Đường Nguyễn Nguyễn ngửi thấy mùi hương tinh khiết trên người hắn, không khỏi có chút sảng khoái. Một lát sau, bát mì dầu này đã thấy đáy, Tần Tu Viễn cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, nói: “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Tần Tu Viễn đi súc miệng mới trở lại phòng ngủ. Trong phòng tắt đèn, hắn nằm trên sập giường thấp nhưng không ngủ được. Hắn thì thầm: “Nàng ngủ chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chưa.”
Nàng nằm trên giường, nghiêng người về phía hắn, hai người chỉ cách nhau không đến một trượng: “Có phải chàng còn đang lo lắng chuyện của Tần Dũng không?”
Tần Tu Viễn nói: “Dù sao hắn cũng do một tay ta bồi dưỡng lên… Ta cũng không tin rằng hắn sẽ làm việc xấu xa như vậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Nếu thật sự là vu hãm, vậy tất nhiên sẽ có sơ hở… Hắn có đắc tội với ai trước đây không?”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Tần Dũng là người có cá tính thẳng thắn, cương trực, chỉ sợ là đã đắc tội không biết bao nhiêu người mà chính hắn cũng không biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm Mặc, Tần Tu Viễn nói: “Không cần lo lắng cho hắn, ta sẽ xử lý tốt.”
“Tối nay, ta e là một đêm không yên ổn.”
Đường Nguyễn Nguyễn Đột nhiên nói: “Thiếp lạnh.”
Tần Tu Viễn ngồi dậy: “Có phải chăn quá mỏng không…”
Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng. Tần Tu Viễn vốn đang đắp chăn mỏng, hắn đứng dậy, cầm chăn mỏng đi tới trước giường Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Lấy chăn của ta đắp đi?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận: “Không được.”
Tần Tu Viễn giác ngộ ra, thấp giọng cười: “Vậy ta chỉ có thể tự mình đến làm ấm giường cho phu nhân.”
Dứt lời, ném chăn mỏng ra bước lên giường. Đường Nguyễn Nguyễn nằm trong bóng tối mím môi cười, nói: “Tối nay cho chàng đặc quyền, cho phép chàng ngủ trên giường.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Còn những ngày sau thì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, đưa lưng về phía hắn: “Không có…” Người này sao lại được một bước liền muốn tiến một tấc?
Tần Tu Viễn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo vào trong ngực mình. Thân thể nàng hơi lạnh, lưng nàng dán lên lồng ngực ấm áp của hắn, một lát sau đã thấy ấm lên. Hơi thở của hắn quanh quẩn ở sau gáy khiến người ta ngứa ngáy, Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu không dám nhúc nhích. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn nhu nhuận của nàng, hắn nói: “Ta rất vui, cám ơn nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng dùng thủ đoạn trực tiếp lại vụng về như vậy làm hắn vui vẻ, còn vô cùng hiệu quả, hắn không khỏi nhếch khóe miệng. Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt lại, nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong bóng tối nhìn hắn: “Mặc kệ như thế nào… Thiếp sẽ mãi ở bên cạnh chàng.”
Tần Tu Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được hôn lên môi nàng. Đôi môi ban đêm dường như mềm mại hơn, giống như hai cánh hoa, hương thơm ập vào lòng người. Hắn say mê trong đó, vả lại cánh hoa này còn bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại hắn, một đôi ôn nhu, giống như dây leo quấn lấy thân thể hắn.
Cổ họng Tần Tu Viễn căng thẳng, đột nhiên buông nàng ra, khàn khàn nói: “Ngủ đi.”
Sau đó, quay người lại và đưa lưng về phía nàng. Đường Nguyễn Nguyễn không rõ, vì thế đưa tay ôm hắn, thân hình mềm mại dán lên sống lưng cao lớn của hắn, Tần Tu Viễn đột nhiên chấn động. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng bị sao vậy? vẫn còn rất khó chịu?”
Tần Tu Viễn cúi đầu thở dài một hơi, nói: “Nguyễn Nguyễn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Hả?”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Nàng… Nàng có thể để ta một mình một lát không?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nói: “Tại sao? Chàng không thích thiếp bồi chàng sao…”
Cô nương này thật sự là mềm mại đáng yêu, chỉ là có một chút không thông suốt. Tần Tu Viễn khàn khàn nói: “Thích… Thế nhưng, ta sợ nàng lại tới gần, ta lại nhịn không được…”
Dứt lời, thân thể hắn cứng đờ, di chuyển ra mép giường một chút. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nàng lẩm bẩm nói: “Nhịn không được sao?”
Vừa nói ra, nàng đã ý thức được không đúng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt. Giọng nói của Tần Tu Viễn lộ ra vài phần ủy khuất: “Nàng nhất định muốn ta nói rõ sao?”
*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.
Chương 70: Trứng gà kho da hổ
Trong phòng ngủ tối tăm, bầu không khí lúng túng ở khắp mọi nơi. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ buông tay, rút về vị trí của mình, nói: “Vậy… Vậy thì chàng cứ từ từ dập lửa.”
Lời này không có vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Tần Tu Viễn thở dài: “Sao nàng lại hư như vậy…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, lặng lẽ cười thành một đóa hoa….
Hôm sau tỉnh lại nàng đã không thấy Tần Tu Viễn đâu. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm đã không còn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Ngủ với hắn thực sự rất ấm áp.
“Tiểu thư, người tỉnh chưa?” Thải Vi bưng chậu rửa mặt tới, hỏi: “Người có muốn dậy rửa mặt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”
Thải Vi lên tiếng: “Vâng, tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Gần đây chàng ấy rất bận rộn… Thải Vi, ngươi đi nói chuyện với nhà bếp lớn, yêu cầu họ đưa tới một ít thịt và trứng để ban đêm chúng ta sẽ làm mấy món ngon ngon.”
Thải Vi cười nói: “Tiểu thư muốn làm cho tướng quân ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Gần đây công việc của chàng rất phiền lòng, ta muốn chàng ăn thoải mái một chút.”
Thải Vi nói: “Tiểu thư và tướng quân càng ngày càng ân ái, thật sự là làm người khác ghen tị, tướng quân thường khen trù nghệ của tiểu thư tốt!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lập tức chế nhạo nói: “Ồ, ta nhớ cũng có người khen Thải Vi may vá tốt…” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chuyện y phục rách, vốn không ai biết. Nhưng người được khâu lại hận không thể để mọi người đến xem qua một chút.”
Sắc mặt Thải Vi đỏ lên: “Tiểu thư sao lại trêu ghẹo nô tỳ… Đó chỉ là một việc nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn kéo Thải Vi qua, nói: “Đâu có, nói đi cũng phải nói lại, Thải Vi… Ngươi đối với Tần Trung, có tâm tư gì không?” Nàng nhìn Thải Vi: “Ta thấy hắn là một người trung thành, làm việc tận tâm, còn đối xử với ngươi… ”
Sắc mặt Thải Vi có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, Tần Trung đã có người trong lòng…” Nàng rũ mắt nói: “Nô tỳ với hắn cùng lắm cũng chỉ là bằng hữu, không đáng nhắc đến.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Hắn nói với ngươi?”
Thải Vi im lặng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Hắn có nói là ai không”
Thải Vi rũ mắt nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ, nô tỳ cũng không muốn biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Vậy tại sao ngươi không muốn biết?” Rõ ràng trong lòng để ý, mới có thể khó chịu cự tuyệt như vậy. Thải Vi ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Tiểu thư! Tiểu thư vẫn nên rửa mặt trước đi, bằng không nước sẽ lạnh mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Được… Nếu đúng người, chớ bỏ lỡ.”
Thải Vi trầm mặc gật đầu, sau đó đi lấy khăn tay.
Cụ Phong Doanh.
“Đêm qua có ai đến không? “Tần Tu Viễn bước vào chủ trướng. Trong ánh mắt Tần Trung có chút đỏ lên, nói: “Tướng quân liệu sự như thần, đêm qua quả nhiên có người đến ám sát Thúy Vân!”
Tần Tu Viễn nói: “Người đâu?”
Tần Trung tiếc nuối nói: “Sau khi hắn bị bắt, đã tự mình uống thuốc tự tử…”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Cũng nằm trong dự liệu, đi, đi gặp Thúy Vân.”
Tối hôm qua trước khi về phủ, Tần Tu Viễn cố ý an bài Tần Trung canh giữ trong quân doanh. Thúy Vân đến nửa đêm đã tỉnh lại một lần, ai ngờ, còn chưa phát ra âm thanh thì đã có hắc y nhân trèo qua cửa sổ mà vào, đao kiếm trực tiếp kề vào cổ nàng ta, nàng ta sợ tới mức kêu to, Tần Trung lập tức dẫn người xông vào, sát thủ chết ngay tại chỗ.
Bọn họ đi tới trước giường của Thúy Vân. Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nhìn xuống cô nương bệnh tật đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Thúy Vân hoảng sợ mở mắt: “Tướng quân, tướng quân cứu mạng!”
Dứt lời, liền muốn xoay người đứng lên, quỳ xuống. Tần Tu Viễn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cứ nằm xuống đó đi.”
Thúy Vân thấp giọng nói: “Vâng… Nô tỳ, nô tỳ sợ hãi, cầu tướng quân thương xót.”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói rõ lai lịch, bản tướng quân sẽ cân nhắc xem có thể giữ lại cho ngươi một mạng hay không.”
Thúy Vân gật đầu, gọng có chút ủy khuất, nói: “Nô tỳ vốn là nữ nô trong nhà Tây Bá Hầu, chuyên hầu hạ Văn Kiên công tử…”
Tần Trung nhíu mày, hỏi: “Hầu hạ?”
Sắc mặt Thúy Vân bất ổn, nói: “Kỳ thực… Cũng là thông phòng.”
Tần Tu Viễn ý bảo nàng ta tiếp tục, nàng ta liền nói: “Phu nhân lo lắng công tử ở quân doanh ăn mặc không đủ, vì thế cứ cách một đoạn thời gian liền sai nô tỳ tới đưa y phục chăn đệm, nô tỳ mua chuộc binh lính cửa phòng, sau đó đã đồng ý cho nô tỳ vào… Mỗi lần đến, đều phải tìm chỗ hầu hạ công tử một lần…”
Khuôn mặt của nàng ta hơi đỏ, khó khăn lắm mới mở miệng.
Tần Tu Viễn nói: “Nói trọng điểm.”
Thúy Vân khó khăn cất một tiếng, nói: “Mấy ngày trước, khi nô tỳ đến quân doanh, công tử nói, nói muốn nô tỳ… Muốn nô tỳ phối hợp với hắn, hại Tần Dũng đại nhân…”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao lại muốn hại Tần Dũng?”
Thúy Vân nói: “Cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe nói bọn họ có xích mích.”
Tần Trung cúi người nói với Tần Tu Viễn: “Chỉ sợ là chuyện tân binh ẩu đả…”
Tần Tu Viễn lại hỏi: “Việc này Văn Kiên từ đầu đến cuối đều không ra mặt, vô cùng sạch sẽ, vì sao Lý Đán lại giúp hắn?”
Lý Đán rốt cuộc là bị lợi dụng trong tình huống thiếu hiểu biết, hay là đồng lõa?
Thúy Vân nói: “Lý Đán… Hắn! Hắn là một tên cầm thú!”
Nàng ta trở nên vô cùng kích động, suýt nữa không nói được nữa: “Có một lần, nô tỳ tới hầu hạ công tử, kết quả lần đó công tử vừa mới bị thương, nô tỳ liền một mình ở trong phòng trữ vật tư… Dự định rời đi vào lúc bình minh.”
“Ai ngờ đến buổi tối, tên cầm thú đó lại tới phòng trữ vật… Đối với nô tỳ, hắn còn ép bức, sau đó lại bức bách nô tỳ không được nói ra…”
Thúy Vân thấp giọng nức nở nói: “Sau đó, nô tỳ nhịn không được liền tố cáo với công tử, công tử tức giận, cũng nói muốn cho những người đắc tội với hắn không được chết dễ dàng…”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, hỏi: “Cho nên, hắn liền dùng việc này uy hiếp Lý Đán, để hắn ra mặt, lừa Tần Dũng đến phòng trữ vật… Sau đó, ngươi đánh hắn ngất xỉu và kéo hắn vào?”
Thúy Vân có chút chột dạ gật đầu. Tần Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Lá gan của các ngươi thật lớn!”
Tiếng gầm này làm cho cả người Thúy Vân chấn động, nàng ta nói: “Nô tỳ, nô tỳ cũng bị bức bách, là thân bất do kỷ, cầu tướng quân thương xót cho nô tỳ…”
Nàng ta giãy dụa nhớ lại, Tần Tu Viễn lại nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm chứng, vạch tội Văn Kiên và Lý Đán không?”
Sắc mặt Thúy Vân sợ hãi, nói: “Nô tỳ là người của Tây bá Hầu phủ, chuyện lấy nô cáo chủ nô tỳ không dám làm.”
Tần Tu Viễn nói: “Người đêm qua tới ám sát ngươi, chỉ sợ chính là người của Tây Bá Hầu phủ. Nếu ngươi chết, tội danh của Tần Dũng cũng được xác thực, ngươi cũng chỉ là một quân cờ của bọn họ mà thôi.”
Thúy Vân mở to hai mắt: “Nhưng nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ cho dù nô tỳ lật cung, cũng không có tác dụng gì…”
Tần Tu Viễn nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ để cho lời thú tội của ngươi đến tai thiên tử.”
Thúy Vân cắn răng, tựa hồ là hạ quyết tâm, nói: “Tướng quân, nô tỳ nguyện ý ra mặt làm chứng… Nhưng có một điều cầu xin người.”
Khế ước bán thân của nàng ta còn ở Hầu phủ, việc này coi như xong, chỉ cần Tây bá Hầu phủ còn ở đây, nàng ta sẽ không được sống yên ổn. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói đi.”
Thúy Vân nói: “Sau khi kết án, tướng quân có thể thu nô tỳ vào phủ không? Nô tỳ đắc tội Tây bá Hầu phủ, chỉ sợ sẽ sống không nổi…”
Thúy Vân biết, trong mắt những quan to quý nhân như hắn, mua một nô tỳ, cùng mua một con chó không khác gì nhau. Tần Tu Viễn cười lạnh nhạt, nói: “Không được.”
Dừng một cái chớp mắt, ánh mắt hắn dần dần lạnh đi: “Việc này xảy ra, ngày sau chỉ sợ không còn Tây Bá Hầu phủ, không ai có thể uy hiếp an toàn của ngươi.”
Tần Trung nghe xong, trong lòng hơi lạnh. Mới đầu có thể là Văn Kiên báo thù riêng, mà Tây Bá Hầu phủ vì che chở cho trưởng tử nên mới phái sát thủ đến lấy tính mạng Thúy Vân… Chờ vu khống tội ác này cho Tần Dũng, lại đổ tội danh trị quân không nghiêm ở trên đầu Tần Tu Viễn, lột bỏ quyền uy trong phong doanh của hắn, để nuôi dưỡng Lý phó tướng lên chức… Hoàn toàn trôi chảy, thật sự là tâm kế chu toàn!
Tần Trung hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Đây không phải là rõ ràng sao? Đưa nhân chứng cùng tội nhân đến Hình bộ, Hình bộ thượng thư cùng Tây Bá Hầu luôn luôn không hòa thuận, vừa đúng lúc cho hắn một cơ hội.”
Tần Trung gật đầu, nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét kích động của Văn Kiên: “Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta! Ta muốn gặp cha ta! Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Hắn tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Văn nhân thế gia chúng ta nhiều đời lập công, sao các ngươi dám động đến ta!”
Tần Trung dùng chuôi kiếm đánh vào lưng hắn, nói: “Ngươi ngoan ngoãn một chút! Có gì thì để đi đến Hình Bộ để nói!”
Lý Đán cũng bị trói, hắn khóc lóc kêu lên: “Cầu xin đại nhân thả! Thuộc hạ không liên quan gì đến chuyện này!”
Tần Trung lạnh lùng nói: “Đồng lõa, đồng tội!”
…
Sương mù mê man, không phải mưa nhưng giống như mưa phùn. Nam tử trung niên hơi mập mặc áo bào màu lam tiêu kim vân phủ hoa thẳng tắp, hoa quý đầy người, sắc mặt ngưng trọng, hắn không để ý quản gia khuyên can mà chạy vào tướng phủ to lớn này.
“Hầu gia, ta đã nói rồi, bây giờ tướng gia không ở trong phủ.” Vẻ mặt của quản gia tướng phủ Lưu Kỳ khó xử.
“Ngươi tránh ra cho ta, ta lại muốn nhìn xem, Tả tướng có phải thật sự không ở trong phủ hay không! Ta bây giờ là lửa thiêu đến lông mày, chẳng lẽ hắn tránh mặt không gặp?” Tây Bá Hầu Văn Hậu Hải tức giận nói.
Lưu Kỳ không ngăn được hắn, cũng không dám gọi người đến mạnh bạo ngăn cản hắn, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi. Hai người một đường đi đến nội viện, mắt thấy sắp tới gần thư phòng, đã thấy nội viện có một công tử trẻ tuổi đi ra, hai bên thiếu chút nữa đụng phải. Năm đó Nhị công tử sinh ra cực kỳ thanh tú, một thân lụa màu xanh ngọc, có vẻ văn chất nho nhã, khí chất xuất chúng. Hắn hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Hầu gia hữu lễ.”
Văn Hậu Hải không thấy hắn còn tốt, vừa thấy hắn, lại càng tức giận: “Lưu Thư Nhiễm! Đều là ngươi đưa ra chủ ý này, bây giờ lại hại thảm con ta!”
Công tử trẻ tuổi này là thứ tử của Tả tướng, tên là Lưu Thư Nhiễm, sinh ra do thiếp thất trong nhà, còn có một số nam sinh nữ tướng, hắn hơi kinh ngạc nói: “Sao? Lệnh công tử còn chưa được cứu ra sao?”
Văn Hậu Hải nhìn hắn: “Hôm qua khi bổn hầu tới tìm Tả tướng, là ngươi từ chối nói ngài ấy không có ở đây, kết quả ngươi bảo bổn hầu an bài người đi ám sát nha hoàn Thúy Vân kia, nhưng ai ngờ lại bị Tần Tu Viễn giăng kế ôm cây đợi thỏ!” Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ thì hay rồi, Kiên Nhi và Thúy Vân đều rơi vào tay Tần Tu Viễn!”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm vô tội, nói: “Hầu gia, ta cũng là vì hiến kế cho công tử, nhưng ai biết Tần Tu Viễn giảo hoạt như thế, nhìn Thúy Vân còn sống sờ sờ như vậy… Vậy tiếp theo, hắn định làm gì?”
Văn Hậu Hải cười khẩy: “Còn có thể làm sao bây giờ, bây giờ chỉ có cha ngươi ra mặt mới có thể cứu mạng con ta!”
Đôi mắt của Lưu Thư Nhiễm hơi nheo lại, nói: “Nhưng lúc này phụ thân không ở nhà, ông vừa ra ngoài có công vụ.”
Văn Hậu Hải nói: “Ngươi đừng có lừa dối bản Hầu!”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta vừa mới tiến vào, cũng không tìm được phụ thân, nếu Hầu gia không tin thì có thể đi xem…”
Dứt lời, làm tư thế “mời”. Văn Hậu Hải thấy vậy, liền nói: “Vậy bổn Hầu tạm thời tin ngươi một lần, khi nào tướng gia trở về?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta cũng không biết… Chờ phụ thân trở về, chỉ sợ cũng đã muộn…”
Văn Hậu Hải nhíu mày hỏi: “Sao muộn như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm cười nhạt: “Chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải cứu Văn công tử…”
Văn Hậu Hải nói: “Ý ngươi là sao?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nghiêm túc nói: “Nếu như Văn công tử thật sự bị đưa vào Hình bộ, vậy thì vô lực cứu giúp, vả lại có thể Tây bá Hầu phủ cũng sẽ bị liên lụy…”
Văn Hậu Hải không hài lòng nói: “Chẳng lẽ bản hầu không biết sao? Còn cần ngươi nhắc nhở?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Hầu gia yên tâm, chớ nóng nảy, nghe ta nói xong.”
Vẻ mặt Văn Hậu Hải không kiên nhẫn nhưng Lưu Thư Nhiễm cũng không chút hoang mang nói: “Hiện giờ việc này cho dù là cha ta ra mặt thì cũng chưa chắc đã có kết quả tốt, nếu Tây bá Hầu phủ bởi vì việc này mà làm mất thánh tâm, mới là trí mạng nhất.”
Dừng một chút, hắn nói: “Nếu ta là Hầu gia, hiện tại ta sẽ lập tức vào cung thỉnh tội, sau đó đồng thời âm thầm phái người giải cứu Văn công tử… Đưa hắn ra khỏi Đế Đô, đi càng xa càng tốt, chờ việc này bình ổn, lại tìm cơ hội trở về.”
Văn Hậu Hải nói: “Nhưng bản hầu đi thỉnh tội, thánh thượng có thể khai ân không?”
Lưu Thư Nhiễm thản nhiên cười nói: “Hầu gia đi gặp Thánh thượng, việc cần làm không phải là cầu tình… Mà là thỉnh Hoàng thượng trị tội, thái độ càng thành khẩn thì càng có thể làm nổi bật thành ý, đến lúc đó Văn công tử chạy trốn vậy thì càng không liên quan đến Tây bá Hầu phủ.”
Văn Hậu Hải chấn động nói: “Ngươi để bản hầu bỏ lính bảo vệ soái chủ?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Không sai… Nếu bản thân Hầu gia không giữ được, thì sao có thể che chở cho người nhà đây?”
Văn Hậu Hải trầm ngâm một lát, hắn nhìn Lưu Thư Nhiễm một cái, cười như không cười nói: “Trước đây sao bản hầu lại không phát hiện… Nhị công tử có tâm cơ như thế.”
Lưu Thư Nhiễm không cho là đúng, hắn nói: “Ta chỉ là vì Hầu gia suy nghĩ, dù sao… Người cùng phụ thân ta quan hệ không nhỏ, chúng ta tất nhiên hy vọng Tây Bá Hầu phủ gia môn hưng thịnh.”
Văn Hậu Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Biết là được rồi! Phiền chuyển lời cho tướng gia, việc này nếu có thể bình ổn thì thôi, nếu là không thể… Vậy thì ta cũng không cần phải giúp hắn giữ miệng như bình thường, cùng lắm thì là cá chết lưới rách*!”
Lưu Thư Nhiễm làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Được, ta sẽ chuyển lời, Hầu gia yên tâm.”
Dứt lời, Văn Hậu Hải rời đi với vẻ mặt u ám. Lưu Kỳ đưa Tây Bá Hầu đi ra ngoài, Lưu Thư Nhiễm cúi người chắp tay, làm đủ lễ nghĩa. Chỉ chốc lát sau, một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến: “Ngươi ngược lại có vài phần thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sắc mặt trầm tĩnh, quay đầu lại mỉm cười: “Đa tạ phụ thân khen ngợi.”
Tả tướng Lưu Thực mặc cẩm bào cổ tròn tay áo rộng, hai tay chắp ở phía sau. Hai má hắn gầy gò, ánh mắt lún sâu đem xương gò má hai bên hơi làm nổi bật ra khí độ bất phàm. Lưu Thực giật giật môi, nói: “Ngươi muốn đối phó với ai trước?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm khiêm tốn, nói: “Nhi tử vốn là muốn nhân cơ hội này, tạo cho Tần Tu Viễn cú ngã, cũng không nghĩ Tây Bá Hầu làm việc bất lực như vậy… Chẳng qua trước mắt, Tây Bá Hầu chọc giận thánh tâm khả năng càng lớn, nếu hắn bị giáng chức ra khỏi Đế Đô, phụ thân cũng có thể yên tâm vô ưu… Tóm lại, vô luận là ai ngã xuống, đối với phụ thân mà nói đều là chuyện tốt.”
Tả tướng cười sâu kín làm người ta không lường được: “Hy vọng không phải là ngươi tự cho mình thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sủng nhục không sợ hãi, nói: “Tạ phụ thân nhắc nhở… Nhi tử còn phải học hỏi thêm từ phụ thân mới đúng.”
Tả tướng hài lòng một chút: “Nếu ca ca của ngươi có thể có được sự thông minh bằng một nửa ngươi thì tốt.”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Huynh trưởng hôm nay đã tiến cung diện thánh.”
Tả tướng hơi nhíu mày: “Hắn vào cung làm gì? Mới lĩnh chức giám sát ngự sử, còn muốn làm gì vậy?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Nghe nói sáng sớm hôm nay huynh trưởng đã đưa tấu chương buộc tội, lúc này sợ là đã ở trong cung.”
Lưu Thực kinh ngạc nói: “Hắn buộc tội ai?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Tần Tu Viễn, trị quân không nghiêm, dung túng thuộc hạ hành hung người khác.”
Lưu Thực thay đổi sắc mặt: “Hồ nháo!”
…
Bên ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân quỷ dị hỗn loạn, trong phủ lại một mảnh bình tĩnh thản nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong bếp nhỏ chăm chú nghiên cứu bữa tối nay.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Thải Bình cầm củi bước vào bếp nhỏ, thấy trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn đặt rất nhiều trứng gà. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ một giỏ trứng gà nhỏ, nói: “Tối nay, chúng ta ăn trứng gà kho da hổ đi.”
“Trứng gà…da hổ?” Thải Bình chưa từng nghe qua cách nói này, lúc này Minh Sương cũng đem gia vị vào, nói: “Phu nhân, gia vị người muốn nô tỳ chuẩn bị đã xong.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đối với Đường Nguyễn Nguyễn, phàm là làm mỹ thực thì nàng sẽ làm nhiều hơn một chút, nha hoàn hay sai vặt bên người cũng đều được phân chia ăn thử, thế cho nên lúc mọi người giúp nàng làm việc, đều vô cùng hăng hái. Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn đun một nồi nước, nhẹ nhàng thả lăn từng quả trứng vào nồi, từ từ nấu. Mãi cho đến khi trứng chín mới vớt ra. Nàng cầm lấy một quả trứng gà, nhẹ nhàng đập về phía bàn bếp, sau đó dọc theo bàn hơi dùng sức lăn một vòng, vỏ trứng gà liền vỡ vụn, lúc này màng bên trong còn nối liền với nhau, nhẹ nhàng xé một cái, đại bộ phận vỏ trứng đều được bóc ra. Một quả trứng gà luộc trơn bóng nhu thuận lăn vào trong chén, bụng tròn trịa làm cho người ta muốn đưa tay chọc một cái.
Sau đó, nàng tiếp tục bóc một quả trứng gà khác, Thải Bình và Minh Sương thấy thế thì cũng tới hỗ trợ, ba người cùng nhau làm nên mười mấy quả trứng nhanh chóng được lột xong. Trứng luộc tròn trịa, chen chúc trong bát, muốn lăn nhưng lại lăn không nổi, có loại vụng về đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đun một nồi dầu, đun sôi khoảng sáu bảy phần, dầu đã bắt đầu sôi lên, sau đó nàng cẩn thận cho trứng gà vào chảo, vì thế trứng gà xếp hàng lăn vào trong chảo dầu nóng, nhiệt độ dầu càng ngày càng cao, trong nồi phát ra tiếng chiên xèo xèo, vô cùng nóng hổi.
Trứng gà trắng không chịu nổi nhiệt độ cao đã bắt đầu đầu hàng, dần dần chuyển sang màu vàng nhạt. Trên mỗi quả trứng gà, Đường Nguyễn Nguyễn đều đã chuẩn bị khứa vài vết dao, giờ phút này những nơi có vết dao đều trở thành nơi công kích trọng điểm của dầu nóng, hai bên miệng vết dao khứa bị nổ đã hơi phồng lên, có quả còn hơi nứt miệng, hướng về phía người khác cười. Khi trứng gà hoàn toàn lăn qua dầu nóng, chuyển sang màu vàng, nàng vớt tất cả trứng ra bát, lại một lần nữa đun sôi một ít dầu thừa, lần này là để xào nguyên liệu. Đợi dầu cho đến khi sôi đến tám phần thì đổ hành lá, ớt khô, bát giác và gừng thái lát, thêm một thìa tương đậu và tương ớt tự làm, không ngừng xào, sau đó xào ra hỗn hợp dầu đỏ.
Sau khi xào đều, nàng cho thêm một ít rượu và nêm nếm gia vị, một nồi gia vị líu ríu, náo loạn không ngừng, sau đó nàng múc một bát nước tưới vào…
“Xèo” một tiếng vang lớn dập tắt ầm ĩ trong nồi, sau đó nàng chậm rãi rót chút nước tương cùng tiêu vào đó, nước tương dần dần đậm đặc, nàng dùng một cái thìa nhỏ để vớt hết nguyên liệu trong đó ra, chỉ còn lại một nồi sốt đỏ hoàn mỹ. Nàng thả những quả trứng gà đã chiên xong vào nồi sốt đỏ, trứng gà nứt ra, trước tiên hấp thu nước sốt cay nồng, lăn lộn hai cái đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Đợi trứng gà xếp vào nồi xong, nàng liền đậy nắp nồi lại, dự định nấu trong chốc lát. Mùi thơm tỏa ra bốn phía, Minh Sương không khỏi nuốt nước miếng, Thải Bình cười nói: “Tướng quân còn chưa trở về, ngươi đã nhịn không được sao?”
Minh Sương thấp giọng nói: “Chờ tướng quân bận rộn trở về, món ăn này cũng đã nguội rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn tình cờ nghe thấy, dịu dàng cười nói: “Một lát nữa các ngươi ăn trước đi.”
Minh Sương vội vàng xua tay, nói: “Không cần! Không cần!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao đâu, lạnh rồi sợ sẽ không ngon.”
Gần chạng vạng, sắc trời dần dần tối sầm lại, hắn hẳn là đang trên đường hồi phủ rồi chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới hắn, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Chưa đầy nửa chén trà, trứng gà kho da hổ đã làm xong, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp nồi ra, mùi thơm nồng đậm xông vào mặt, khiến người ta không thể cự tuyệt! Hai tiểu cô nương bên cạnh trừng mắt như chuông đồng, không chớp mắt nhìn trong nồi, theo động tác của Đường Nguyễn Nguyễn, hai cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui. Đường Nguyễn Nguyễn múc ra một đĩa trứng gà kho da hổ lớn, phía trên lại rắc thêm một nắm hành hoa, hành hoa tươi xanh, rơi vào trên trứng gà thân kinh bách chiến, có vẻ tràn đầy sức sống. Đối với trứng gà kho da hổ, làm lòng đỏ trứng là khó khăn nhất. Nàng nhẹ nhàng gắp một quả trứng, chọc đũa, sau đó thuận thế chia trứng thành hai nửa, nói: “Ngươi nếm thử miếng đầu tiên đi. Nếu không ngon, ta sẽ làm lại lần nữa.”
Minh Sương và Thải Bình hưng phấn cầm đũa lên, mỗi người gắp một miếng trứng gà. Thải Bình ăn rất thanh lịch nhẹ nhàng, nàng khẽ cắn một miếng trứng gà chiên giòn tan, hương vị cháy ngon tươi cay chui vào trong miệng, nhai hai cái, còn chảy ra mùi thơm độc đáo của trứng, hương vị cực kỳ phong phú. Mà Minh Sương thì khác, nàng một tay nhét nửa quả trứng gà vào miệng, nhai nát, lòng đỏ trứng cũng tùy ý mà tản ra bốn phía, mềm mại thuần hậu. Mà lòng trắng trứng cũng không cam lòng yếu thế, nó hút no nước sốt, sớm đã không còn là trứng gà trắng cực kỳ nhạt nhẽo lúc trước, thiên chuy bách luyện* da hổ cháy hương, làm cho người ta muốn ngừng không được. Nàng nhai vô cùng hăng hái, nói: “Sao phu nhân ngay cả trứng gà cũng có thể làm ngon như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định chờ Tần Tu Viễn trở về rồi ăn, nhưng nhìn bộ dạng ăn ngon của Minh Sương, chính mình cũng không khỏi nuốt nuốt nước miếng vào trong cổ họng. Trong lòng nàng yên lặng nghĩ: Nếu đến ngày tổ chức Mỹ Thực Lệnh, trước tiên phải bỏ đói Minh Sương một bữa, sau đó để cho nàng đi biểu diễn trực tiếp ăn uống… Món ăn này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem. Ba người đang vui vẻ hòa thuận nghiên cứu trứng gà, đột nhiên, Thải Vi vội vàng vàng chạy vào viện, lớn tiếng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư đâu?”
Thải Vi luôn luôn trầm ổn, nếu nàng cũng kích động như thế, chắc chắn là xảy ra chuyện gì. Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng di chuyển, đi ra khỏi bếp nhỏ, vội vàng hỏi: “Thải Vi, ta đang ở đây! Có chuyện gì vậy?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư! Có chuyện không ổn!” Nàng chạy đến nỗi không kịp thở.
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
Thải Vi bình phục hô hấp một chút, nói: “Tần Trung phái người truyền tin tức đến, nói hôm nay tướng quân ở Phong Doanh xử lý vụ Tần Dũng, ai ngờ còn chưa xử lý xong, đã bị Thánh thượng triệu kiến… Đến bây giờ còn ở trong cung, tình huống không ổn!”
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: “Sao?”
*鱼死网破 [yúsǐwǎngpò]
Cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)
*Thành ngữ tiếng Trung: 千锤百炼 (Qiānchuíbǎiliàn) – Thiên Chùy Bách Luyện: 1. qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa。
- gọt giũa (câu thơ, bài văn…)。
Bình luận facebook