Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Thương tiến tửu, Chương 222: Gạt cờ
Móng ngựa khuấy bùn lầy, dừng lại trước cửa thành.
Thích Trúc Âm vắt áo choàng trên cánh tay, sau lưng là nền trời âm u ám trầm, nhìn tường thành nguy nga của Khuất Đô. Hiện giờ trời vẫn chưa sáng, tiểu tướng thuộc tám đại doanh thủ trên tường thành nhìn thấy quân kỳ Khải Đông, lập tức hô một tiếng dài: “Mở —— cửa, cung nghênh đại soái!”
Mấy binh trên thành hô hiệu kéo cửa, bản then vang tiếng nặng nề, cửa thành loang lổ hoa văn chầm chậm nâng lên. Binh sĩ tám đại doanh trong cửa thành nghiêm chỉnh chia thành hai bên, ghì kiếm hành lễ với Thích Trúc Âm trước cửa.
Thích Trúc Âm nhấc cánh tay, kỵ binh Khải Đông sau lưng chỉnh tề lui về, cách nàng một khoảng không gần. Nàng giật dây cương, đưa xe ngựa của Hoa Hương Y bước vào đường lớn Khuất Đô.
Binh lính hai bên đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng tắp.
Hôm nay Thích Trúc Âm mặc triều phục, dù nàng không được phong tước, nhưng bởi vì thái hậu đích thân chỉ điểm nên nàng có tư cách mặc triều phục hầu tước. Triều phục nền đỏ tươi, bổ tử thêu bạch trạch* siêu phẩm. Trên mái tóc đổi lương quan* của nam phục thành cài ngũ châu, đung đưa theo từng bước ngựa đi.
*
Thần thú cao nhã trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, tượng trưng gặp hung hoá lành
Phía trước đường lớn là triều quan tiếp đón, chếch bên cạnh có Chỉ huy sứ Cẩm y Vệ Hàn Thừa và nội giám Phúc Mãn đứng chờ.
Hai bên hàn huyên đôi lời, sau đó phải dẫn Thích Trúc Âm vào cung.
Con đường sạch sẽ, không tiếng ồn ào, Khuất Đô yên ắng đến nỗi chỉ nghe tiếng sẻ nhỏ đơn độc hót khẽ. Hàn Thừa lên ngựa đi bên Thích Trúc Âm, cười nói: “Biên Quận báo thắng trận, đại soái vất vả công cao, lần này vào đô chắc chắn được nhận thưởng trên ban.”
Dù lời nói ra ôn hoà, nhưng đâm đúng vào điểm đau của Thích Trúc Âm, mấy lần nàng lập công đều không có phong hầu nhận tước, bây giờ Ly Bắc phản loạn rồi, Thích Trúc Âm cùng thủ bị quân Khải Đông chẳng khác nào nước lên thì thuyền lên theo, trở thành chỗ dựa bên ngoài cho thái hậu. Nàng mượn dịp triệt bỏ nội hoạn giám quân, trở thành mũi gai phía đông nam có thể uy hiếp Khuất Đô nhượng bước, đã khiến thái hậu bất mãn trong lòng từ lâu. Giờ phút này chiến sự Biên Sa theo sát, tước vị chính là dây khoá để thái hậu quản thúc Thích Trúc Âm, việc ban tước cho Thích Trúc Âm càng xa khó vời.
Thích Trúc Âm không hợp với Hàn Thừa, mấy lần trước kia đều không vui vẻ, giờ phải giả vờ khách sáo với Hàn Thừa, nói: “Cảm ơn lời tốt lành của Chỉ huy sứ.”
Hai người huyên thuyên trên ngựa, đợi đến cửa cung rồi, Phúc Mãn theo cả đoạn đường phía sau vội lăn xuống ngựa, tự mình đến tiếp lấy dây cương từ tay Thích Trúc Âm. Sau khi Thiên Sâm đế chết, đông xưởng liền suy yếu, cuối cùng hai mươi tư nha môn không còn đại thái giám nào có thể hô mưa gọi gió như Phan Như Quý nữa, Phúc Mãn càng sống thu mình và khiêm tốn hơn.
Thích Trúc Âm không có hảo cảm với nội hoạn, Nghênh Hỉ mà triều đình phái đi giám sát quân còn đang bị nhốt trong nhà lao Thương Quận. Phúc Mãn không muốn Thích Trúc Âm chán ghét cho nên đặc biệt chú ý trang phục một phen, hắn mặc bổ tử thêu hồ lô bên trong, đầu đội đạc châm san hô*, phủ phía ngoài, chân đi giày đen, chỉ dám mộc mạc giản dị.
*phục sức trên mũ quan, biểu thị cát tường
Phúc Mãn khom người cầm dây cương cho Thích Trúc Âm, cười tươi rói: “Đây chắc là ‘Hãn Mã’ của Đại Chu chúng ta rồi, nô tỳ bảo đảm sẽ thay đại soái chăm nó ăn ngon ạ.”
Thích Trúc Âm gật đầu, quay lại liếc nhìn xe ngựa, đứng ở phía trước chờ Hoa Hương Y.
Hàn Thừa ném roi ngựa cho nội hoạn bên cạnh, nghe thấy một tiếng rên khẽ, hắn chỉ vào Phúc Mãn rồi cười nói: “Ngươi đúng là khôn lỏi, nhìn thấy đại soái sắp được thưởng là ra sức nịnh hót.”
Phúc Mãn biết tỏng tính tình của Hàn Thừa, nói ngay: “Chỉ huy sứ làm nô tỳ ngại quá!” Hắn thấp mình sấn tới, xun xoe với Hàn Thừa, “Xưa nay nô tỳ đều dựa Chỉ huy sứ, ngài xem đó, khi nào mới cho nô tỳ đạt tâm nguyện ạ?”
“Ngươi thì ngang tuổi ta, mà lại gọi ta là gia gia, ” Hàn Thừa nói, “nói ra ta cũng ngại quá.”
Mẹ nhà ngươi!
Phúc Mãn oán thầm, đồ chó này cả ngày làm bộ làm tịch, ngoài miệng thì nói ngại, thế mà lúc người ta gọi chẳng phải cũng vẫn sai bảo như cháu chắt sao? Ông trời có mắt, không cho hắn sinh được con trai thực đúng là hả hê lòng người mà.
Phúc Mãn xoa ngực, cười đùa nói: “Ngày trước lão tổ tông còn sống, nô tỳ là hàng con, xếp theo bối phận, chẳng lẽ không thể gọi ngài là gia gia sao?”
Hàn Thừa khinh thường bọn nội hoạn cười nói ton hót, nhưng mà thích coi bọn họ là chó để sai khiến. Nội hoạn thời cuối năm Vĩnh Nghi đều là tổ tông, lúc ấy Phan Như Quý đứng đầu đông xưởng đè lên Cẩm y vệ, Hàn Thừa còn chẳng phải Chỉ huy sứ, nhìn thấy Kỷ Lôi nhận Phan Như Quý làm cha mà hâm mộ chết đi được, bây giờ thế sự đổi thay rồi, hắn thấy Phúc Mãn vái lạy trước mặt mình, hiển nhiên là trong lòng sướng.
Phúc Mãn từng trong nội thư đường, biết chữ nghĩa, thời Thiên Sâm đế liên hợp với Tiêu Trì Dã, làm đến được Ti lễ giám rồi. Sau đó Thiên Sâm đế bị Mộ Như ám sát, hắn lập tức phản chiến, tuân theo chỉ huy của Hàn Thừa, dùng một cuộn thánh chỉ để triệu Tiêu Trì Dã vào cung, rồi Hàn Thừa mưu hại là Tiêu Trì Dã ám sát vua. Vì phần công lao này, Hàn Thừa cũng chịu tiếp tục cho hắn quản lý yếu vụ trong triều, còn Phong Tuyền thì lui xuống, Phúc Mãn mà ráng chịu thêm một tí, dư sức làm lão tổ tông luôn.
Hàn Thừa thấy Hoa Hương Y vẫn chưa xuống đây, dường như vô ý hỏi Phúc Mãn: “Gần đây trữ quân thế nào?”
Trước kia Hàn Thừa ở chiếu ngục đã đi sai một bước cờ là không giết chết Lý Kiếm Đình, làm hỏng việc nâng đỡ dòng dõi Hàn gia đăng cơ, xong kết oán với Tiết Tu Trác nên đặc biệt xếp Phúc Mãn ở trong cung chú ý nhất cử nhất động của trữ quân.
Phúc Mãn nghiêng người trả lời khe khẽ: “Tất cả đều bình thường.”
“Dạo này Tiết Diên Thanh đang tra thuế ruộng Đan Thành, quấy triều đình loạn cả lên,” Hàn Thừa nhìn Phúc Mãn, “thế nên thái hậu phiền lòng sớm đêm, ngọc thể mang bệnh. Ngươi xem xem nhắc nhở trữ quân một câu, bảo Tiết Diên Thanh bình tĩnh lại đi.”
Phúc Mãn nghệt ra, lập tức cúi đầu đáp lại.
Trọng điểm của câu này là bảo Tiết Tu Trác “bình tĩnh”, còn dùng cách gì, thì tự Phúc Mãn phải cân nhắc lấy.
Lý Kiếm Đình đã không còn nhỏ nữa, thái hậu lại mãi không có ý trả quyền cho trữ quân, bà ngồi ở vị trí tạm thay quyền thiên tử, đuổi Lý Kiếm Đình đứng ngoài triều đường, quyền dự thính của Lý Kiếm Đình đều là nhờ các quan triều đình đề nghị mới có. Hiện giờ Tiết Tu Trác lại ép gắt gao ngoài triều, thái hậu làm vậy là để giáo huấn Tiết Tu Trác một bài.
Tim Phúc Mãn nảy lên, hắn không dám biểu lộ chút gì, vẫn cứ khom người mãi đến tận lúc Hàn Thừa rời đi.
***
Mái hiên tích nước, cửa sổ ẩm ướt, sách cũ trên bàn đã nhăn lại. Diêu Ôn Ngọc đỡ tay áo rộng, lật trang sách ra phơi nắng.
Tháng ba băng tuyết tan rồi, Đoan Châu bỗng ấm lại, đâu đâu cũng ẩm ướt. Thẩm Trạch Xuyên đứng bên cạnh bàn, tùy ý nhìn những quyển sách cũ của Diêu Ôn Ngọc.
“Tiết Diên Thanh phải thảo luận với đại soái về điều động quân lương, ” Ngón tay Diêu Ôn Ngọc vuốt phẳng góc nhăn, “Năm ngoái Khải Đông chỉ có Biên Quận đánh trận, quân lương lúc đó là từ Khuất Đô cung cấp, bốn quận còn lại không bị hao quân đồn, Tiết Diên Thanh có sổ sách kế toán, sẽ không dễ bị thái hậu cuốn vào đâu.”
“Làm khó hắn cũng đơn giản, ” Thẩm Trạch Xuyên không ngước mắt, như đang suy ngẫm nội dung trong quyển sách, “Khải Đông vẫn chưa trình báo tình hình thu hoạch, nếu đại soái quyết nói không đủ lượng dùng, hắn cũng không thể cưỡng cầu.”
Diêu Ôn Ngọc ở gần Thẩm Trạch Xuyên càng lâu, càng cảm thấy vui buồn của Phủ quân dễ phân biệt, như lúc này đây, Thẩm Trạch Xuyên chỉ đang nói vui, kiểu chơi xỏ ấy sao gạt được Tiết Tu Trác tinh thông tra sổ sách.
Diêu Ôn Ngọc không vội vã, mà hỏi: “Theo Phủ quân thấy, Tiết Diên Thanh sẽ lấy gì ra để đàm luận với đại soái?”
“Đương nhiên là lá bài lớn nhất của hắn rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên chẳng chút nghĩ ngợi, “hắn nắm trữ quân trong tay, có lúc còn đứng cao hơn cả thái hậu. Khuất Đô để tâm tới luân lý cương thường, dù cho thái hậu có thuật trị quốc, bà ta cũng chỉ tạm thay quyền thiên tử, chứ không phải thiên tử thật sự.”
Thái hậu ỷ vào Khải Đông, rồi lại gả cho Hoa Hương Y qua đấy, tiếp đó áp chế Thích Trúc Âm không cho thăng lên, đồng thời, để lấy lòng Thích Trúc Âm, lại tỏ ra khá rộng lượng trong phạm vi có thể với Thích Trúc Âm, hai chuyện Nghênh Hỉ rồi Lục Bình Yên năm ngoái Thích Trúc Âm đều làm ngơ lệnh của Khuất Đô, thái hậu vẫn nhịn như thường, không vấn trách. Đây là đang duy trì cao thấp hai bên, từng khắc một đều đè Khải Đông dưới tay mình, khiến Thích Trúc Âm vừa có thể cho mình sử dụng, vừa bị hạn chế không tước vị và không thể trở mặt với mình.
Nhưng Lý Kiếm Đình không có nỗi lo này, nàng là trữ quân danh chính ngôn thuận hiện tại của Đại Chu, bên trong được nội các giáo dục, ở ngoài có tiếng tăm nhờ học sinh, còn có phái làm thực của Tiết Tu Trác chống đỡ toàn lực, Thích Trúc Âm cống hiến cho nàng là đạo lý hiển nhiên, chỉ cần nàng xử lý được ngôn quan tố tội, phong Thích Trúc Âm chỉ là chuyện một câu nói, mà đây vừa hay là chuyện mà thái hậu đang ở vị trí khó xử không thể làm.
Thẩm Trạch Xuyên khép trang sách lại, nói: “Ngày nào đại soái còn chưa nhận phong, ngày đó binh quyền Khải Đông còn bất ổn, không tước trên người là căn nguyên Thích Trúc Âm không thể quy về ‘chính thống’. Thử nghĩ nếu như nàng chết trận sa trường, hoặc là ngã ngựa bị thương, huynh đệ thứ trong nhà có thể mượn cơ hội này chiếm đoạt tước vị của Thích Thời Vũ. Đại soái binh mã năm quận nghe thì uy phong, nhưng nếu không có tước, nàng cũng chỉ là khách tạm trú ở vị trí kia thôi, không kế thừa được tất cả sau khi Thích Thời Vũ qua đời. Thái hậu sợ Khải Đông làm Ly Bắc thứ hai, cho nên không dám phong, mà cái ‘không dám’ này chính là nhược điểm lớn nhất của thái hậu.”
Bây giờ Lý Kiếm Đình thiếu cái gì nhất?
Chính là binh quyền.
Thế gia mất đi Ngụy Hoài Cổ rồi, lại bởi chuyện Hải Lương Nghi chết vì khuyên can mà rơi xuống thế yếu, thái hậu vẫn có thể đứng ngang hàng trong tính toán cùng nội các cho đến Tiết Tu Trác, cũng là bởi hai tay bà nắm chặt hai đại binh quyền còn lại của Đại Chu. Bất kể Khổng Thu hay Tiết Tu Trác đều là quan văn, chỉ có quyền nghị sự việc quân, không có quyền điều binh.
Nếu như vào lúc này Tiết Tu Trác cho Thích Trúc Âm cam kết phong hầu, như vậy Thích Trúc Âm có thể chuyển vào dưới trướng trữ quân, từ bỏ đôi co với thái hậu. Binh mã Khải Đông cũng dĩ nhiên quy thuận về Lý Kiếm Đình, vậy là dời mất một cánh tay của thái hậu rồi.
“Có tiền mua tiên cũng được, ” Diêu Ôn Ngọc nhận cuốn sách Thẩm Trạch Xuyên trả lại, y nói, “nếu như Tiết Diên Thanh không có kho bạc của Hề gia, dựa vào mỗi cam kết chót lưỡi tất nhiên không thuyết phục được đại soái, nhưng hắn gánh được quân lương Khải Đông rồi, đại soái cũng phải cân nhắc kỹ càng.”
Giả thiết phía trên đều xây dựng ở điều kiện quân đồn Khải Đông thật sự có thể tự cấp tự túc, không cần miễn cưỡng điều động từ kho lương Quyết Tây, song trên thực tế quân lương năm nay của Khải Đông ở trong tay Thẩm Trạch Xuyên, Thích Trúc Âm nhất định phải bận tâm Trung Bác, nàng phải cân nhắc kỹ. Nếu như Thẩm Trạch Xuyên không hài lòng đối với việc nàng chuyển vào phe trữ quân, Nhan thị kia có thể cắt đứt quân lương Khải Đông, Thích Trúc Âm vẫn phải đòi lương thực Khuất Đô, Tiết Tu Trác lại lần nữa quay về khốn cảnh ban đầu.
“Tiết Tu Trác, Hoa Hạc Vĩ, ” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng thả bút phế của Diêu Ôn Ngọc vào ống đựng, y bật cười, “ta chơi với ai đây.”
Xương cổ tay Thẩm Trạch Xuyên ngâm trong ánh nắng, y dắt các tuyến không nhìn thấy trên tay, có thể lặng yên thúc đẩy thế cuộc Khuất Đô.
Diêu Ôn Ngọc xếp thẳng cây bút đó lại, ung dung nói: “Phủ quân tự có sắp đặt.”
***
Trời chưa sáng, cung nữ đang hầu dưới hiên đều tránh thân nhấc đèn lồng, yên lặng không nói soi rọi lối đi. Thích Trúc Âm tiến cung yết kiến, phải đến Minh Lý Đường, Hoa Hương Y thì muốn vào tẩm cung thái hậu chờ đợi, hai người chỉ có thể cùng đi một đoạn đường.
Vì Hoa Hương Y sợ lạnh nên đeo ngoạ thỏ* trên trán. Tư thái nàng quả thực chuẩn mực, khi bước đi không vang tiếng trang sức trên mình, đứng bên Thích Trúc Âm chỉ thấp hơn chút thôi.
Thích Trúc Âm tại Khải Đông toàn ở Biên Quận, đến nay chưa nói chuyện cùng Hoa Hương Y được mấy câu, giờ đây cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt, đang tính mở miệng.
Hoa Hương Y chợt hỏi: “Đại soái đã xem sổ sách trong nhà chưa?”
Lúc này Thích Trúc Âm mới nhớ ra chuyện lần trước, nói: “Lần trước về nhà có xem rồi, đã phiền…” Nàng bị nghẹn trước từ “mẫu thân” một lúc lâu, đối diện khuôn mặt nhỏ hơn mình hai tuổi của Hoa Hương Y thực sự không thể gọi nên lời, chỉ có thể vội vàng lờ qua, nói, “… rồi.”
Hoa Hương Y ôm bình nước ấm, nhìn con quạ u oán vụt qua bầu trời tăm tối, nháy mắt biến mất khuất hiên cung, đây là cảnh tượng nàng đã quen. Nàng đáp: “Đại soái khách khí rồi.”
Thích Trúc Âm liếc khoé mắt thấy trên trán Hoa Hương Y thêu nhành hướng dương nhỏ, phảng phất yêu kiều ẩn dưới đoan trang, hoàn toàn không ăn nhập với thâm cung u tối này, trông vô cùng thanh tú đáng yêu.
Hoa Hương Y bỗng nghiêng đầu, nhìn Thích Trúc Âm, vẻn vẹn trong chốc lát đã dời ánh mắt đi, nàng nói khẽ: “Cô mẫu triệu kiến đại soái, một là vì chuyện xuất binh bộ Thanh Thử, hai là vì điều động quân lương, hai chuyện này có thể hợp hai làm một, đại soái phải đưa ra lựa chọn.”
Thích Trúc Âm không đoán ra vào lúc này Hoa Hương Y nói với mình những lời đấy là có ý gì, lần này nàng vào đô là bị thái hậu coi như cây đao, dùng để bức ép Tiết Tu Trác với nội các, nàng đã sớm nghe chuyện thuế ruộng Đan Thành rồi.
Hoa Hương Y lại chuyển đề tài, nói: “Khuất Đô thường gió lớn, đứng ở lầu cao cũng chẳng nhìn rõ được vinh hoa trước bậc. Trời lại lạnh thế này, nhiều cửa tiệm trên phố lớn Thần Võ đóng cửa lắm, đêm hôm say khướt toàn là người đói meo.”
Thích Trúc Âm hơi ngơ ngác, nhìn về phía Hoa Hương Y. Hoa Hương Y đã dừng lại, nghiêng người cười nói với Phúc Mãn im lặng sau lưng: “Công công cứ như mèo ấy.”
Phúc Mãn đang loạn lòng như chỉ rối, mơ hồ nghe được “trời lạnh” gì đó mới không lơ đãng nghĩ ngợi nữa. Hắn thấy Hoa Hương Y dịu dàng đứng trước mặt, cảm thấy dung nhan tuyệt sắc của Tam tiểu thư không thể nhìn gần, bèn nâng đèn lồng cười xoà nói: “Nô tỳ sợ xen vào nhã hứng của phu nhân và đại soái, không dám ồn ào ạ.”
“Nếu tới trong này rồi, ” Hoa Hương Y nhẹ nhàng nói với Thích Trúc Âm, “đại soái hãy đi trước đi.”
***
Lớp sương mỏng phủ lên cây hoa mới trồng chếch bên bậc Minh Lý Đường, tiền đường rộng rãi thênh thang, sàn nhà đều được lau bóng loáng. Đợi nội đường tuyên gọi tên, thái giám dẫn Thích Trúc Âm lên bậc. Nàng giẫm xuống bậc này, cảm thấy dưới chân mình phát lạnh, đây là cảm giác mà dù có bao nhiêu lần nàng cũng không thể quen được.
Mành đường vén sang hai bên, Thích Trúc Âm sải bước đi vào.
Mấy vị triều thần đang chờ bên trong đều đứng dậy, Thích Trúc Âm không nhìn một ai, hành lễ với thái hậu trước. Thái hậu không buông tấm rèm châu, nói với ý cười: “Ai gia và Trúc Âm không gặp hai tháng rồi, cảm thấy thật nhớ mong. Biên Quận kia toàn lạnh lẽo, ngươi đứng dậy đi, cho ai gia ngắm nghía xem nào.”
Thích Trúc Âm ngẩng đầu, khoé mắt đã nhìn thấy trữ quân đang đứng chếch bên cạnh.
Thượng thư Binh bộ Trần Trân đứng chắp tay áo, ánh mắt nhìn Thích Trúc Âm hơi lo âu. Sắc mặt Sầm Dũ không dễ nhìn, chỉ có Khổng Thu là coi như bình thường. Bầu không khí trong nội đường này cổ quái, giống như cây hoa mới trồng bên ngoài kia, nhìn thì như gắn kết, kỳ thực chỉ giả mỗi mặt ngoài, còn gốc rễ bị đông đến hỏng từ lâu rồi.
Thái hậu nắm chắc phần thắng, không vội vã rẽ vào đề tài chính, mà hàn huyên một hồi với Thích Trúc Âm rồi mới nói: “Ngươi đóng giữ biên thuỳ quanh năm, dãi nắng dầm mưa, ai gia nghe nói ngươi không cần cả thị nữ, bên cạnh không ai theo hầu, thân thể sắt thép cũng không chịu được khổ sở vậy đâu.” Bà cũng chẳng chờ Thích Trúc Âm trả lời, liếc mắt nói với Hách Liên Hầu, “Ngươi xem xem.”
Hách Liên Hầu đón ánh mắt của thái hậu, cảm khái nói: “Thần nhìn đại soái, lại nhớ tới Phí Thích chẳng ra hồn kia, tuy là thân nam nhi mà chẳng biết tới chí hiên ngang gì, làm thần sầu muộn vô cùng.”
“Phí Thích mới vừa cập quan, cần có người ở bên dẫn dắt, nếu không con ngoan cũng thành hỏng tính.” Thái hậu lại nhìn về phía Thích Trúc Âm, “Trúc Âm, còn nhớ Phí đệ đệ của ngươi không?”
Thích Trúc Âm nói: “Vẫn nhớ mang máng, là đệ đệ của Chiếu Nguyệt thì phải.”
Nàng giống như quen quá rồi, thuận miệng đáp thế, nhưng quận chúa Chiếu Nguyệt còn phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nàng đây là đang nói vòng từ bên khác để kéo tách thứ tự bối phận với Phí Thích.
Thái hậu lại bảo: “Phí Thích còn nhỏ tuổi, đang lo không có ai dạy dỗ đây. Ngươi là đại soái binh mã Khải Đông, hắn bội phục lắm, miệng suốt ngày dính lấy tên Thích tỷ tỷ, chỉ muốn chạy tới Khải Đông thôi. Ngươi và Chiếu Nguyệt vui vẻ, hai nhà cũng không lạ gì nhau, mấy bữa nay nếu mà rảnh rỗi thì nói cùng hắn vài truyền thuyết biên thuỳ, cũng coi như là thoả nguyện hắn mong mỏi.”
Phí Thích cập quan rồi, có cái gì mà không thể làm, còn muốn Thích Trúc Âm nàng đi theo sau chỉ dạy hả? Huống hồ Phí Thích chỉ là tiểu hầu gia, còn chẳng kế thừa tước vị Hách Liên Hầu, lại không đội một chức quan nào, đứng bên cạnh Thích Trúc Âm không phải chỉ thấp hơn có một đoạn đâu, gọi tỷ tỷ đúng là vớ va vớ vẩn.
Ý tứ của thái hậu rõ ràng, đây là muốn gán Thích Trúc Âm cho Phí Thích. Thích Trúc Âm vì quân lương nên không thể trở mặt, nàng nói: “Thái hậu giao phó vốn không nên chối từ, nhưng lần này vào đô thật là vì quân vụ, chuyện biên cảnh khẩn cấp, không nên kéo dài thêm nữa.”
Thái hậu hơi ngồi trở về, lại chẳng hề làm khó dễ nàng mà thuận thế nói: “Đây là đương nhiên, tháng trước quân báo thuật rằng bộ Thanh Thử xâm phạm, ngươi đã đánh thắng, xứng đáng ban thưởng.”
Thích Trúc Âm hiểu trò xấu xa ấy của Khuất Đô quá rồi, tại bước ngoặt này thái hậu nhét Phí Thích cho nàng, chẳng có gì ngoài muốn đả kích Tiết Tu Trác đồng thời muốn nàng an phận lại. Quân lương là một vấn đề khó khăn —— nếu như nàng không có cung ứng từ Thẩm Trạch Xuyên.
Thích Trúc Âm bỗng nhớ tới mấy lời Hoa Hương Y vừa nói ban nãy.
Khuất Đô gió lớn.
Hoa Hương Y đang ám chỉ nàng gì đây?
“Tấu chương ngươi trình Binh bộ ai gia cũng đọc rồi, muốn thừa thắng truy kích, cái này không sai, nhưng trước mắt không phải thời cơ.” Thái hậu không được Thích Trúc Âm thỏa hiệp liền nói, “Tháng ba là vụ xuân canh, Khải Đông phải đánh trận, quân đồn sẽ trống, lương thực sau thu chắc chắn giảm đi, phải điều từ kho lương nơi khác, mà trước mắt đã không bổ sung nổi nữa, bách tính Quyết Tây cũng phải ăn cơm. Triều đình cũng có chỗ khó của triều đình, dốc lực hiếu chiến tuyệt đối không phải thượng sách, người chịu khổ vẫn là bách tính.”
Thái hậu im không đề cập tới kho lương tám thành, đây là giữ lại để cho tự Thích Trúc Âm nhắc tới, chỉ cần nàng nói ra, vấn đề này có thể đá sang Tiết Tu Trác, lúc đó mọi người giằng co không xong, vẫn phải nghe thái hậu điều phái như cũ. Nếu như Tiết Tu Trác không dừng tay, Thích Trúc Âm không kết thân, vậy Khải Đông không xuất binh được mà cũng không lấy lương thực được.
Nội đường bỗng yên ắng vô cùng, xung quanh ai nấy đều không hé răng, lúc này Thích Trúc Âm suy ngẫm lại lời của Hoa Hương Y.
“Đầu năm Hộ bộ đã trình báo tình hình thu hoạch các nơi, ” Lý Kiếm Đình chưa từng lên tiếng tại Minh Lý Đường bất ngờ nói, “Quyết Tây không gánh nổi, có thể liên hợp kho lương của mấy châu còn lại, bù đắp chỗ hổng.”
Thái hậu nói: “Trữ quân không quản chuyện triều, không hiểu lề lối trong đó. Năm ngoái Hà Châu đã làm một lần rồi, năm nay lại phải cùng Quyết Tây cung ứng kho lương Khuất Đô, các nơi cũng khó thực hiện.”
Khi họ trò chuyện đều không hẹn mà cùng tránh tên tám đại thành, Thích Trúc Âm bỗng chốc lóe ý nghĩ.
Tám đại thành vây quanh Khuất Đô, không phải là “vinh hoa trước bậc” của Khuất Đô sao? Hoa Hương Y nói không thấy rõ, không thấy rõ cái gì? Không thấy rõ tình hình thu hoạch cụ thể của tám thành! Nếu thuế ruộng Đan Thành có thể làm giả sổ sách, vậy thuế ruộng mấy thành còn lại có bao nhiêu là thật? Đất ruộng đều chưa được đo đạc rõ ràng, trong đó rất nhiều thứ khuất tất. Hoa Hương Y nói câu sau cùng là người bụng đói, năm ngoái lưu dân Đan Thành vô số kể, tất cả đều phải chạy vì đói bụng, Phan Dật biết rõ không thể giấu diếm được, tại sao không lập tức bố trí lều phát cháo?
Chỉ trong ngắn ngủi mấy giây, mồ hôi bên tóc mai Thích Trúc Âm chảy xuống, nàng nhủ thầm nguy hiểm thật!
***
Ghế mây hơi đung đưa, tay áo trắng như tuyết vờn quanh đầu gối. Thẩm Trạch Xuyên mở cây quạt, hơi che chắn ánh nắng kia. Diêu Ôn Ngọc vẫn đang dọn sách cũ trước bàn, trong đình viện rất yên tĩnh.
Thẩm Trạch Xuyên đung đưa nhìn bóng loang lổ của lá mai trên đỉnh đầu, ánh sáng nhỏ bé rơi trên người y, y lấy quạt tiếp lấy, trải ra trước mắt ngắm nghía.
Diêu Ôn Ngọc lật ngược một xấp án vụ từ trong đống sách cũ, y mở ra, nhìn thấy ghi chép về lương thực Trà Châu ngày trước. Y cũng từng xem rồi, nhưng giờ chợt thần sai quỷ khiến gì lại lật về đoạn sau, xoay xe bốn bánh qua, nói với Thẩm Trạch Xuyên ở cửa: “Lương thực giá cao ở Trà Châu mấy năm qua đều là lương thực Hà Châu, nhưng năm ngoái Hà Châu còn phải gánh quân lương, thêm cả kho lương Khuất Đô, ta thấy trên sổ này chuyển một lượng hàng lớn đấy, nếu Nhan Hà Như còn phải gánh vác lương thực cho thổ phỉ Lạc Sơn, thì cho dù Hà Châu được mùa hàng năm…” Y chầm chậm trải phẳng sách, “chắc cũng chuyển đi hết rồi.”
“Ban đầu ta nghi Nhan Hà Như bán lương thực trộm được từ Quyết Tây và Hà Châu, nhưng đợi đến lúc lấy được sổ sách của Phàn Châu ra xem, mới phát hiện kho lương hai nơi này cũng không còn dư lương thực để hắn tiếp tục làm ăn nữa.”
“Năm ngoái Lương Thôi Sơn đã bắt đầu kiêm quản thuế má hai nơi Quyết Tây đến Hà Châu rồi, lần trước Nhan Hà Như nói hắn không thể tạo quan hệ với Lương Thôi Sơn, ” Diêu Ôn Ngọc vịn khung cửa, hơi biến sắc, “vậy lương thực năm ngoái hắn đầu cơ là từ đâu tới vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, đối diện Diêu Ôn Ngọc trong chốc lát.
“Kho lương tám thành, lương thực năm ngoái Nhan Hà Như đầu cơ cho các châu Trung Bác đều tuôn ra từ trong tám thành.” Diêu Ôn Ngọc lật nhanh danh sách trên đầu gối, “Lương thực giá cao ở hai châu Phàn, Đăng đều đầu cơ qua tay Thái Vực, Phủ quân giết Thái Vực rồi nên Nhan Hà Như không khai thật luôn.”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng khép quạt trong lòng bàn tay, y còn ngửa mình dậy, nhìn chăm chú ánh nắng kia. Trong khoảnh khắc ngộ ra sự việc đó, y nói: “Thế thì thái hậu không thể gánh vác trù bị quân lương Khải Đông được, bà ta đang nói suông thôi.”
Bước đi này còn gạt được cả Tiết Tu Trác, sổ sách tám thành quá rối loạn, đến Phan Lận cũng chưa chắc biết cái nào là thật cái nào là giả. Ruộng Đan Thành mà Tiết Tu Trác điều tra chắc chắn không khớp, tình hình thu hoạch Phan Dật trình Hộ bộ trước kia cũng là giả, nhưng số dư lương thực mà thế gia khai là thật. Bọn họ ngầm chiếm ruộng dân nhưng lại không có lương thực, bởi vì lương thực đã lén chuyển cho Nhan Hà Như đầu cơ từ lâu rồi.
Kho lương tám thành vốn là khoảng không.
“Hoa Hạc Vĩ…” Thẩm Trạch Xuyên cười ra tiếng, không thể không cảm khái một câu, “Thái hậu hay lắm!”
Nếu như Tiết Tu Trác bị ép bởi điều động quân lương, dừng tay không điều tra ruộng Đan Thành nữa, đồng thời lui về sau cho toại lòng thái hậu, vậy thì chờ đến lúc hắn thật sự làm xong hết thảy những chuyện này mới phát hiện thái hậu căn bản chẳng có lương thực, Khải Đông vẫn cứ không xuất binh được. Khi ấy Tiết Tu Trác không chỉ đánh mất đi ưu thế hiện có, còn phải hứng chịu nguy hiểm bị trường thái học quay giáo, thậm chí đối mặt với cả chất vấn của phái làm thực.
Hoa Hạc Vĩ không phải triều thần.
Bà đứng giữa đám nam nhân đa mưu túc trí này có cách chơi của riêng mình.
Móng ngựa khuấy bùn lầy, dừng lại trước cửa thành.
Thích Trúc Âm vắt áo choàng trên cánh tay, sau lưng là nền trời âm u ám trầm, nhìn tường thành nguy nga của Khuất Đô. Hiện giờ trời vẫn chưa sáng, tiểu tướng thuộc tám đại doanh thủ trên tường thành nhìn thấy quân kỳ Khải Đông, lập tức hô một tiếng dài: “Mở —— cửa, cung nghênh đại soái!”
Mấy binh trên thành hô hiệu kéo cửa, bản then vang tiếng nặng nề, cửa thành loang lổ hoa văn chầm chậm nâng lên. Binh sĩ tám đại doanh trong cửa thành nghiêm chỉnh chia thành hai bên, ghì kiếm hành lễ với Thích Trúc Âm trước cửa.
Thích Trúc Âm nhấc cánh tay, kỵ binh Khải Đông sau lưng chỉnh tề lui về, cách nàng một khoảng không gần. Nàng giật dây cương, đưa xe ngựa của Hoa Hương Y bước vào đường lớn Khuất Đô.
Binh lính hai bên đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng tắp.
Hôm nay Thích Trúc Âm mặc triều phục, dù nàng không được phong tước, nhưng bởi vì thái hậu đích thân chỉ điểm nên nàng có tư cách mặc triều phục hầu tước. Triều phục nền đỏ tươi, bổ tử thêu bạch trạch* siêu phẩm. Trên mái tóc đổi lương quan* của nam phục thành cài ngũ châu, đung đưa theo từng bước ngựa đi.
*
Thần thú cao nhã trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, tượng trưng gặp hung hoá lành
Phía trước đường lớn là triều quan tiếp đón, chếch bên cạnh có Chỉ huy sứ Cẩm y Vệ Hàn Thừa và nội giám Phúc Mãn đứng chờ.
Hai bên hàn huyên đôi lời, sau đó phải dẫn Thích Trúc Âm vào cung.
Con đường sạch sẽ, không tiếng ồn ào, Khuất Đô yên ắng đến nỗi chỉ nghe tiếng sẻ nhỏ đơn độc hót khẽ. Hàn Thừa lên ngựa đi bên Thích Trúc Âm, cười nói: “Biên Quận báo thắng trận, đại soái vất vả công cao, lần này vào đô chắc chắn được nhận thưởng trên ban.”
Dù lời nói ra ôn hoà, nhưng đâm đúng vào điểm đau của Thích Trúc Âm, mấy lần nàng lập công đều không có phong hầu nhận tước, bây giờ Ly Bắc phản loạn rồi, Thích Trúc Âm cùng thủ bị quân Khải Đông chẳng khác nào nước lên thì thuyền lên theo, trở thành chỗ dựa bên ngoài cho thái hậu. Nàng mượn dịp triệt bỏ nội hoạn giám quân, trở thành mũi gai phía đông nam có thể uy hiếp Khuất Đô nhượng bước, đã khiến thái hậu bất mãn trong lòng từ lâu. Giờ phút này chiến sự Biên Sa theo sát, tước vị chính là dây khoá để thái hậu quản thúc Thích Trúc Âm, việc ban tước cho Thích Trúc Âm càng xa khó vời.
Thích Trúc Âm không hợp với Hàn Thừa, mấy lần trước kia đều không vui vẻ, giờ phải giả vờ khách sáo với Hàn Thừa, nói: “Cảm ơn lời tốt lành của Chỉ huy sứ.”
Hai người huyên thuyên trên ngựa, đợi đến cửa cung rồi, Phúc Mãn theo cả đoạn đường phía sau vội lăn xuống ngựa, tự mình đến tiếp lấy dây cương từ tay Thích Trúc Âm. Sau khi Thiên Sâm đế chết, đông xưởng liền suy yếu, cuối cùng hai mươi tư nha môn không còn đại thái giám nào có thể hô mưa gọi gió như Phan Như Quý nữa, Phúc Mãn càng sống thu mình và khiêm tốn hơn.
Thích Trúc Âm không có hảo cảm với nội hoạn, Nghênh Hỉ mà triều đình phái đi giám sát quân còn đang bị nhốt trong nhà lao Thương Quận. Phúc Mãn không muốn Thích Trúc Âm chán ghét cho nên đặc biệt chú ý trang phục một phen, hắn mặc bổ tử thêu hồ lô bên trong, đầu đội đạc châm san hô*, phủ phía ngoài, chân đi giày đen, chỉ dám mộc mạc giản dị.
*phục sức trên mũ quan, biểu thị cát tường
Phúc Mãn khom người cầm dây cương cho Thích Trúc Âm, cười tươi rói: “Đây chắc là ‘Hãn Mã’ của Đại Chu chúng ta rồi, nô tỳ bảo đảm sẽ thay đại soái chăm nó ăn ngon ạ.”
Thích Trúc Âm gật đầu, quay lại liếc nhìn xe ngựa, đứng ở phía trước chờ Hoa Hương Y.
Hàn Thừa ném roi ngựa cho nội hoạn bên cạnh, nghe thấy một tiếng rên khẽ, hắn chỉ vào Phúc Mãn rồi cười nói: “Ngươi đúng là khôn lỏi, nhìn thấy đại soái sắp được thưởng là ra sức nịnh hót.”
Phúc Mãn biết tỏng tính tình của Hàn Thừa, nói ngay: “Chỉ huy sứ làm nô tỳ ngại quá!” Hắn thấp mình sấn tới, xun xoe với Hàn Thừa, “Xưa nay nô tỳ đều dựa Chỉ huy sứ, ngài xem đó, khi nào mới cho nô tỳ đạt tâm nguyện ạ?”
“Ngươi thì ngang tuổi ta, mà lại gọi ta là gia gia, ” Hàn Thừa nói, “nói ra ta cũng ngại quá.”
Mẹ nhà ngươi!
Phúc Mãn oán thầm, đồ chó này cả ngày làm bộ làm tịch, ngoài miệng thì nói ngại, thế mà lúc người ta gọi chẳng phải cũng vẫn sai bảo như cháu chắt sao? Ông trời có mắt, không cho hắn sinh được con trai thực đúng là hả hê lòng người mà.
Phúc Mãn xoa ngực, cười đùa nói: “Ngày trước lão tổ tông còn sống, nô tỳ là hàng con, xếp theo bối phận, chẳng lẽ không thể gọi ngài là gia gia sao?”
Hàn Thừa khinh thường bọn nội hoạn cười nói ton hót, nhưng mà thích coi bọn họ là chó để sai khiến. Nội hoạn thời cuối năm Vĩnh Nghi đều là tổ tông, lúc ấy Phan Như Quý đứng đầu đông xưởng đè lên Cẩm y vệ, Hàn Thừa còn chẳng phải Chỉ huy sứ, nhìn thấy Kỷ Lôi nhận Phan Như Quý làm cha mà hâm mộ chết đi được, bây giờ thế sự đổi thay rồi, hắn thấy Phúc Mãn vái lạy trước mặt mình, hiển nhiên là trong lòng sướng.
Phúc Mãn từng trong nội thư đường, biết chữ nghĩa, thời Thiên Sâm đế liên hợp với Tiêu Trì Dã, làm đến được Ti lễ giám rồi. Sau đó Thiên Sâm đế bị Mộ Như ám sát, hắn lập tức phản chiến, tuân theo chỉ huy của Hàn Thừa, dùng một cuộn thánh chỉ để triệu Tiêu Trì Dã vào cung, rồi Hàn Thừa mưu hại là Tiêu Trì Dã ám sát vua. Vì phần công lao này, Hàn Thừa cũng chịu tiếp tục cho hắn quản lý yếu vụ trong triều, còn Phong Tuyền thì lui xuống, Phúc Mãn mà ráng chịu thêm một tí, dư sức làm lão tổ tông luôn.
Hàn Thừa thấy Hoa Hương Y vẫn chưa xuống đây, dường như vô ý hỏi Phúc Mãn: “Gần đây trữ quân thế nào?”
Trước kia Hàn Thừa ở chiếu ngục đã đi sai một bước cờ là không giết chết Lý Kiếm Đình, làm hỏng việc nâng đỡ dòng dõi Hàn gia đăng cơ, xong kết oán với Tiết Tu Trác nên đặc biệt xếp Phúc Mãn ở trong cung chú ý nhất cử nhất động của trữ quân.
Phúc Mãn nghiêng người trả lời khe khẽ: “Tất cả đều bình thường.”
“Dạo này Tiết Diên Thanh đang tra thuế ruộng Đan Thành, quấy triều đình loạn cả lên,” Hàn Thừa nhìn Phúc Mãn, “thế nên thái hậu phiền lòng sớm đêm, ngọc thể mang bệnh. Ngươi xem xem nhắc nhở trữ quân một câu, bảo Tiết Diên Thanh bình tĩnh lại đi.”
Phúc Mãn nghệt ra, lập tức cúi đầu đáp lại.
Trọng điểm của câu này là bảo Tiết Tu Trác “bình tĩnh”, còn dùng cách gì, thì tự Phúc Mãn phải cân nhắc lấy.
Lý Kiếm Đình đã không còn nhỏ nữa, thái hậu lại mãi không có ý trả quyền cho trữ quân, bà ngồi ở vị trí tạm thay quyền thiên tử, đuổi Lý Kiếm Đình đứng ngoài triều đường, quyền dự thính của Lý Kiếm Đình đều là nhờ các quan triều đình đề nghị mới có. Hiện giờ Tiết Tu Trác lại ép gắt gao ngoài triều, thái hậu làm vậy là để giáo huấn Tiết Tu Trác một bài.
Tim Phúc Mãn nảy lên, hắn không dám biểu lộ chút gì, vẫn cứ khom người mãi đến tận lúc Hàn Thừa rời đi.
***
Mái hiên tích nước, cửa sổ ẩm ướt, sách cũ trên bàn đã nhăn lại. Diêu Ôn Ngọc đỡ tay áo rộng, lật trang sách ra phơi nắng.
Tháng ba băng tuyết tan rồi, Đoan Châu bỗng ấm lại, đâu đâu cũng ẩm ướt. Thẩm Trạch Xuyên đứng bên cạnh bàn, tùy ý nhìn những quyển sách cũ của Diêu Ôn Ngọc.
“Tiết Diên Thanh phải thảo luận với đại soái về điều động quân lương, ” Ngón tay Diêu Ôn Ngọc vuốt phẳng góc nhăn, “Năm ngoái Khải Đông chỉ có Biên Quận đánh trận, quân lương lúc đó là từ Khuất Đô cung cấp, bốn quận còn lại không bị hao quân đồn, Tiết Diên Thanh có sổ sách kế toán, sẽ không dễ bị thái hậu cuốn vào đâu.”
“Làm khó hắn cũng đơn giản, ” Thẩm Trạch Xuyên không ngước mắt, như đang suy ngẫm nội dung trong quyển sách, “Khải Đông vẫn chưa trình báo tình hình thu hoạch, nếu đại soái quyết nói không đủ lượng dùng, hắn cũng không thể cưỡng cầu.”
Diêu Ôn Ngọc ở gần Thẩm Trạch Xuyên càng lâu, càng cảm thấy vui buồn của Phủ quân dễ phân biệt, như lúc này đây, Thẩm Trạch Xuyên chỉ đang nói vui, kiểu chơi xỏ ấy sao gạt được Tiết Tu Trác tinh thông tra sổ sách.
Diêu Ôn Ngọc không vội vã, mà hỏi: “Theo Phủ quân thấy, Tiết Diên Thanh sẽ lấy gì ra để đàm luận với đại soái?”
“Đương nhiên là lá bài lớn nhất của hắn rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên chẳng chút nghĩ ngợi, “hắn nắm trữ quân trong tay, có lúc còn đứng cao hơn cả thái hậu. Khuất Đô để tâm tới luân lý cương thường, dù cho thái hậu có thuật trị quốc, bà ta cũng chỉ tạm thay quyền thiên tử, chứ không phải thiên tử thật sự.”
Thái hậu ỷ vào Khải Đông, rồi lại gả cho Hoa Hương Y qua đấy, tiếp đó áp chế Thích Trúc Âm không cho thăng lên, đồng thời, để lấy lòng Thích Trúc Âm, lại tỏ ra khá rộng lượng trong phạm vi có thể với Thích Trúc Âm, hai chuyện Nghênh Hỉ rồi Lục Bình Yên năm ngoái Thích Trúc Âm đều làm ngơ lệnh của Khuất Đô, thái hậu vẫn nhịn như thường, không vấn trách. Đây là đang duy trì cao thấp hai bên, từng khắc một đều đè Khải Đông dưới tay mình, khiến Thích Trúc Âm vừa có thể cho mình sử dụng, vừa bị hạn chế không tước vị và không thể trở mặt với mình.
Nhưng Lý Kiếm Đình không có nỗi lo này, nàng là trữ quân danh chính ngôn thuận hiện tại của Đại Chu, bên trong được nội các giáo dục, ở ngoài có tiếng tăm nhờ học sinh, còn có phái làm thực của Tiết Tu Trác chống đỡ toàn lực, Thích Trúc Âm cống hiến cho nàng là đạo lý hiển nhiên, chỉ cần nàng xử lý được ngôn quan tố tội, phong Thích Trúc Âm chỉ là chuyện một câu nói, mà đây vừa hay là chuyện mà thái hậu đang ở vị trí khó xử không thể làm.
Thẩm Trạch Xuyên khép trang sách lại, nói: “Ngày nào đại soái còn chưa nhận phong, ngày đó binh quyền Khải Đông còn bất ổn, không tước trên người là căn nguyên Thích Trúc Âm không thể quy về ‘chính thống’. Thử nghĩ nếu như nàng chết trận sa trường, hoặc là ngã ngựa bị thương, huynh đệ thứ trong nhà có thể mượn cơ hội này chiếm đoạt tước vị của Thích Thời Vũ. Đại soái binh mã năm quận nghe thì uy phong, nhưng nếu không có tước, nàng cũng chỉ là khách tạm trú ở vị trí kia thôi, không kế thừa được tất cả sau khi Thích Thời Vũ qua đời. Thái hậu sợ Khải Đông làm Ly Bắc thứ hai, cho nên không dám phong, mà cái ‘không dám’ này chính là nhược điểm lớn nhất của thái hậu.”
Bây giờ Lý Kiếm Đình thiếu cái gì nhất?
Chính là binh quyền.
Thế gia mất đi Ngụy Hoài Cổ rồi, lại bởi chuyện Hải Lương Nghi chết vì khuyên can mà rơi xuống thế yếu, thái hậu vẫn có thể đứng ngang hàng trong tính toán cùng nội các cho đến Tiết Tu Trác, cũng là bởi hai tay bà nắm chặt hai đại binh quyền còn lại của Đại Chu. Bất kể Khổng Thu hay Tiết Tu Trác đều là quan văn, chỉ có quyền nghị sự việc quân, không có quyền điều binh.
Nếu như vào lúc này Tiết Tu Trác cho Thích Trúc Âm cam kết phong hầu, như vậy Thích Trúc Âm có thể chuyển vào dưới trướng trữ quân, từ bỏ đôi co với thái hậu. Binh mã Khải Đông cũng dĩ nhiên quy thuận về Lý Kiếm Đình, vậy là dời mất một cánh tay của thái hậu rồi.
“Có tiền mua tiên cũng được, ” Diêu Ôn Ngọc nhận cuốn sách Thẩm Trạch Xuyên trả lại, y nói, “nếu như Tiết Diên Thanh không có kho bạc của Hề gia, dựa vào mỗi cam kết chót lưỡi tất nhiên không thuyết phục được đại soái, nhưng hắn gánh được quân lương Khải Đông rồi, đại soái cũng phải cân nhắc kỹ càng.”
Giả thiết phía trên đều xây dựng ở điều kiện quân đồn Khải Đông thật sự có thể tự cấp tự túc, không cần miễn cưỡng điều động từ kho lương Quyết Tây, song trên thực tế quân lương năm nay của Khải Đông ở trong tay Thẩm Trạch Xuyên, Thích Trúc Âm nhất định phải bận tâm Trung Bác, nàng phải cân nhắc kỹ. Nếu như Thẩm Trạch Xuyên không hài lòng đối với việc nàng chuyển vào phe trữ quân, Nhan thị kia có thể cắt đứt quân lương Khải Đông, Thích Trúc Âm vẫn phải đòi lương thực Khuất Đô, Tiết Tu Trác lại lần nữa quay về khốn cảnh ban đầu.
“Tiết Tu Trác, Hoa Hạc Vĩ, ” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng thả bút phế của Diêu Ôn Ngọc vào ống đựng, y bật cười, “ta chơi với ai đây.”
Xương cổ tay Thẩm Trạch Xuyên ngâm trong ánh nắng, y dắt các tuyến không nhìn thấy trên tay, có thể lặng yên thúc đẩy thế cuộc Khuất Đô.
Diêu Ôn Ngọc xếp thẳng cây bút đó lại, ung dung nói: “Phủ quân tự có sắp đặt.”
***
Trời chưa sáng, cung nữ đang hầu dưới hiên đều tránh thân nhấc đèn lồng, yên lặng không nói soi rọi lối đi. Thích Trúc Âm tiến cung yết kiến, phải đến Minh Lý Đường, Hoa Hương Y thì muốn vào tẩm cung thái hậu chờ đợi, hai người chỉ có thể cùng đi một đoạn đường.
Vì Hoa Hương Y sợ lạnh nên đeo ngoạ thỏ* trên trán. Tư thái nàng quả thực chuẩn mực, khi bước đi không vang tiếng trang sức trên mình, đứng bên Thích Trúc Âm chỉ thấp hơn chút thôi.
Thích Trúc Âm tại Khải Đông toàn ở Biên Quận, đến nay chưa nói chuyện cùng Hoa Hương Y được mấy câu, giờ đây cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt, đang tính mở miệng.
Hoa Hương Y chợt hỏi: “Đại soái đã xem sổ sách trong nhà chưa?”
Lúc này Thích Trúc Âm mới nhớ ra chuyện lần trước, nói: “Lần trước về nhà có xem rồi, đã phiền…” Nàng bị nghẹn trước từ “mẫu thân” một lúc lâu, đối diện khuôn mặt nhỏ hơn mình hai tuổi của Hoa Hương Y thực sự không thể gọi nên lời, chỉ có thể vội vàng lờ qua, nói, “… rồi.”
Hoa Hương Y ôm bình nước ấm, nhìn con quạ u oán vụt qua bầu trời tăm tối, nháy mắt biến mất khuất hiên cung, đây là cảnh tượng nàng đã quen. Nàng đáp: “Đại soái khách khí rồi.”
Thích Trúc Âm liếc khoé mắt thấy trên trán Hoa Hương Y thêu nhành hướng dương nhỏ, phảng phất yêu kiều ẩn dưới đoan trang, hoàn toàn không ăn nhập với thâm cung u tối này, trông vô cùng thanh tú đáng yêu.
Hoa Hương Y bỗng nghiêng đầu, nhìn Thích Trúc Âm, vẻn vẹn trong chốc lát đã dời ánh mắt đi, nàng nói khẽ: “Cô mẫu triệu kiến đại soái, một là vì chuyện xuất binh bộ Thanh Thử, hai là vì điều động quân lương, hai chuyện này có thể hợp hai làm một, đại soái phải đưa ra lựa chọn.”
Thích Trúc Âm không đoán ra vào lúc này Hoa Hương Y nói với mình những lời đấy là có ý gì, lần này nàng vào đô là bị thái hậu coi như cây đao, dùng để bức ép Tiết Tu Trác với nội các, nàng đã sớm nghe chuyện thuế ruộng Đan Thành rồi.
Hoa Hương Y lại chuyển đề tài, nói: “Khuất Đô thường gió lớn, đứng ở lầu cao cũng chẳng nhìn rõ được vinh hoa trước bậc. Trời lại lạnh thế này, nhiều cửa tiệm trên phố lớn Thần Võ đóng cửa lắm, đêm hôm say khướt toàn là người đói meo.”
Thích Trúc Âm hơi ngơ ngác, nhìn về phía Hoa Hương Y. Hoa Hương Y đã dừng lại, nghiêng người cười nói với Phúc Mãn im lặng sau lưng: “Công công cứ như mèo ấy.”
Phúc Mãn đang loạn lòng như chỉ rối, mơ hồ nghe được “trời lạnh” gì đó mới không lơ đãng nghĩ ngợi nữa. Hắn thấy Hoa Hương Y dịu dàng đứng trước mặt, cảm thấy dung nhan tuyệt sắc của Tam tiểu thư không thể nhìn gần, bèn nâng đèn lồng cười xoà nói: “Nô tỳ sợ xen vào nhã hứng của phu nhân và đại soái, không dám ồn ào ạ.”
“Nếu tới trong này rồi, ” Hoa Hương Y nhẹ nhàng nói với Thích Trúc Âm, “đại soái hãy đi trước đi.”
***
Lớp sương mỏng phủ lên cây hoa mới trồng chếch bên bậc Minh Lý Đường, tiền đường rộng rãi thênh thang, sàn nhà đều được lau bóng loáng. Đợi nội đường tuyên gọi tên, thái giám dẫn Thích Trúc Âm lên bậc. Nàng giẫm xuống bậc này, cảm thấy dưới chân mình phát lạnh, đây là cảm giác mà dù có bao nhiêu lần nàng cũng không thể quen được.
Mành đường vén sang hai bên, Thích Trúc Âm sải bước đi vào.
Mấy vị triều thần đang chờ bên trong đều đứng dậy, Thích Trúc Âm không nhìn một ai, hành lễ với thái hậu trước. Thái hậu không buông tấm rèm châu, nói với ý cười: “Ai gia và Trúc Âm không gặp hai tháng rồi, cảm thấy thật nhớ mong. Biên Quận kia toàn lạnh lẽo, ngươi đứng dậy đi, cho ai gia ngắm nghía xem nào.”
Thích Trúc Âm ngẩng đầu, khoé mắt đã nhìn thấy trữ quân đang đứng chếch bên cạnh.
Thượng thư Binh bộ Trần Trân đứng chắp tay áo, ánh mắt nhìn Thích Trúc Âm hơi lo âu. Sắc mặt Sầm Dũ không dễ nhìn, chỉ có Khổng Thu là coi như bình thường. Bầu không khí trong nội đường này cổ quái, giống như cây hoa mới trồng bên ngoài kia, nhìn thì như gắn kết, kỳ thực chỉ giả mỗi mặt ngoài, còn gốc rễ bị đông đến hỏng từ lâu rồi.
Thái hậu nắm chắc phần thắng, không vội vã rẽ vào đề tài chính, mà hàn huyên một hồi với Thích Trúc Âm rồi mới nói: “Ngươi đóng giữ biên thuỳ quanh năm, dãi nắng dầm mưa, ai gia nghe nói ngươi không cần cả thị nữ, bên cạnh không ai theo hầu, thân thể sắt thép cũng không chịu được khổ sở vậy đâu.” Bà cũng chẳng chờ Thích Trúc Âm trả lời, liếc mắt nói với Hách Liên Hầu, “Ngươi xem xem.”
Hách Liên Hầu đón ánh mắt của thái hậu, cảm khái nói: “Thần nhìn đại soái, lại nhớ tới Phí Thích chẳng ra hồn kia, tuy là thân nam nhi mà chẳng biết tới chí hiên ngang gì, làm thần sầu muộn vô cùng.”
“Phí Thích mới vừa cập quan, cần có người ở bên dẫn dắt, nếu không con ngoan cũng thành hỏng tính.” Thái hậu lại nhìn về phía Thích Trúc Âm, “Trúc Âm, còn nhớ Phí đệ đệ của ngươi không?”
Thích Trúc Âm nói: “Vẫn nhớ mang máng, là đệ đệ của Chiếu Nguyệt thì phải.”
Nàng giống như quen quá rồi, thuận miệng đáp thế, nhưng quận chúa Chiếu Nguyệt còn phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nàng đây là đang nói vòng từ bên khác để kéo tách thứ tự bối phận với Phí Thích.
Thái hậu lại bảo: “Phí Thích còn nhỏ tuổi, đang lo không có ai dạy dỗ đây. Ngươi là đại soái binh mã Khải Đông, hắn bội phục lắm, miệng suốt ngày dính lấy tên Thích tỷ tỷ, chỉ muốn chạy tới Khải Đông thôi. Ngươi và Chiếu Nguyệt vui vẻ, hai nhà cũng không lạ gì nhau, mấy bữa nay nếu mà rảnh rỗi thì nói cùng hắn vài truyền thuyết biên thuỳ, cũng coi như là thoả nguyện hắn mong mỏi.”
Phí Thích cập quan rồi, có cái gì mà không thể làm, còn muốn Thích Trúc Âm nàng đi theo sau chỉ dạy hả? Huống hồ Phí Thích chỉ là tiểu hầu gia, còn chẳng kế thừa tước vị Hách Liên Hầu, lại không đội một chức quan nào, đứng bên cạnh Thích Trúc Âm không phải chỉ thấp hơn có một đoạn đâu, gọi tỷ tỷ đúng là vớ va vớ vẩn.
Ý tứ của thái hậu rõ ràng, đây là muốn gán Thích Trúc Âm cho Phí Thích. Thích Trúc Âm vì quân lương nên không thể trở mặt, nàng nói: “Thái hậu giao phó vốn không nên chối từ, nhưng lần này vào đô thật là vì quân vụ, chuyện biên cảnh khẩn cấp, không nên kéo dài thêm nữa.”
Thái hậu hơi ngồi trở về, lại chẳng hề làm khó dễ nàng mà thuận thế nói: “Đây là đương nhiên, tháng trước quân báo thuật rằng bộ Thanh Thử xâm phạm, ngươi đã đánh thắng, xứng đáng ban thưởng.”
Thích Trúc Âm hiểu trò xấu xa ấy của Khuất Đô quá rồi, tại bước ngoặt này thái hậu nhét Phí Thích cho nàng, chẳng có gì ngoài muốn đả kích Tiết Tu Trác đồng thời muốn nàng an phận lại. Quân lương là một vấn đề khó khăn —— nếu như nàng không có cung ứng từ Thẩm Trạch Xuyên.
Thích Trúc Âm bỗng nhớ tới mấy lời Hoa Hương Y vừa nói ban nãy.
Khuất Đô gió lớn.
Hoa Hương Y đang ám chỉ nàng gì đây?
“Tấu chương ngươi trình Binh bộ ai gia cũng đọc rồi, muốn thừa thắng truy kích, cái này không sai, nhưng trước mắt không phải thời cơ.” Thái hậu không được Thích Trúc Âm thỏa hiệp liền nói, “Tháng ba là vụ xuân canh, Khải Đông phải đánh trận, quân đồn sẽ trống, lương thực sau thu chắc chắn giảm đi, phải điều từ kho lương nơi khác, mà trước mắt đã không bổ sung nổi nữa, bách tính Quyết Tây cũng phải ăn cơm. Triều đình cũng có chỗ khó của triều đình, dốc lực hiếu chiến tuyệt đối không phải thượng sách, người chịu khổ vẫn là bách tính.”
Thái hậu im không đề cập tới kho lương tám thành, đây là giữ lại để cho tự Thích Trúc Âm nhắc tới, chỉ cần nàng nói ra, vấn đề này có thể đá sang Tiết Tu Trác, lúc đó mọi người giằng co không xong, vẫn phải nghe thái hậu điều phái như cũ. Nếu như Tiết Tu Trác không dừng tay, Thích Trúc Âm không kết thân, vậy Khải Đông không xuất binh được mà cũng không lấy lương thực được.
Nội đường bỗng yên ắng vô cùng, xung quanh ai nấy đều không hé răng, lúc này Thích Trúc Âm suy ngẫm lại lời của Hoa Hương Y.
“Đầu năm Hộ bộ đã trình báo tình hình thu hoạch các nơi, ” Lý Kiếm Đình chưa từng lên tiếng tại Minh Lý Đường bất ngờ nói, “Quyết Tây không gánh nổi, có thể liên hợp kho lương của mấy châu còn lại, bù đắp chỗ hổng.”
Thái hậu nói: “Trữ quân không quản chuyện triều, không hiểu lề lối trong đó. Năm ngoái Hà Châu đã làm một lần rồi, năm nay lại phải cùng Quyết Tây cung ứng kho lương Khuất Đô, các nơi cũng khó thực hiện.”
Khi họ trò chuyện đều không hẹn mà cùng tránh tên tám đại thành, Thích Trúc Âm bỗng chốc lóe ý nghĩ.
Tám đại thành vây quanh Khuất Đô, không phải là “vinh hoa trước bậc” của Khuất Đô sao? Hoa Hương Y nói không thấy rõ, không thấy rõ cái gì? Không thấy rõ tình hình thu hoạch cụ thể của tám thành! Nếu thuế ruộng Đan Thành có thể làm giả sổ sách, vậy thuế ruộng mấy thành còn lại có bao nhiêu là thật? Đất ruộng đều chưa được đo đạc rõ ràng, trong đó rất nhiều thứ khuất tất. Hoa Hương Y nói câu sau cùng là người bụng đói, năm ngoái lưu dân Đan Thành vô số kể, tất cả đều phải chạy vì đói bụng, Phan Dật biết rõ không thể giấu diếm được, tại sao không lập tức bố trí lều phát cháo?
Chỉ trong ngắn ngủi mấy giây, mồ hôi bên tóc mai Thích Trúc Âm chảy xuống, nàng nhủ thầm nguy hiểm thật!
***
Ghế mây hơi đung đưa, tay áo trắng như tuyết vờn quanh đầu gối. Thẩm Trạch Xuyên mở cây quạt, hơi che chắn ánh nắng kia. Diêu Ôn Ngọc vẫn đang dọn sách cũ trước bàn, trong đình viện rất yên tĩnh.
Thẩm Trạch Xuyên đung đưa nhìn bóng loang lổ của lá mai trên đỉnh đầu, ánh sáng nhỏ bé rơi trên người y, y lấy quạt tiếp lấy, trải ra trước mắt ngắm nghía.
Diêu Ôn Ngọc lật ngược một xấp án vụ từ trong đống sách cũ, y mở ra, nhìn thấy ghi chép về lương thực Trà Châu ngày trước. Y cũng từng xem rồi, nhưng giờ chợt thần sai quỷ khiến gì lại lật về đoạn sau, xoay xe bốn bánh qua, nói với Thẩm Trạch Xuyên ở cửa: “Lương thực giá cao ở Trà Châu mấy năm qua đều là lương thực Hà Châu, nhưng năm ngoái Hà Châu còn phải gánh quân lương, thêm cả kho lương Khuất Đô, ta thấy trên sổ này chuyển một lượng hàng lớn đấy, nếu Nhan Hà Như còn phải gánh vác lương thực cho thổ phỉ Lạc Sơn, thì cho dù Hà Châu được mùa hàng năm…” Y chầm chậm trải phẳng sách, “chắc cũng chuyển đi hết rồi.”
“Ban đầu ta nghi Nhan Hà Như bán lương thực trộm được từ Quyết Tây và Hà Châu, nhưng đợi đến lúc lấy được sổ sách của Phàn Châu ra xem, mới phát hiện kho lương hai nơi này cũng không còn dư lương thực để hắn tiếp tục làm ăn nữa.”
“Năm ngoái Lương Thôi Sơn đã bắt đầu kiêm quản thuế má hai nơi Quyết Tây đến Hà Châu rồi, lần trước Nhan Hà Như nói hắn không thể tạo quan hệ với Lương Thôi Sơn, ” Diêu Ôn Ngọc vịn khung cửa, hơi biến sắc, “vậy lương thực năm ngoái hắn đầu cơ là từ đâu tới vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, đối diện Diêu Ôn Ngọc trong chốc lát.
“Kho lương tám thành, lương thực năm ngoái Nhan Hà Như đầu cơ cho các châu Trung Bác đều tuôn ra từ trong tám thành.” Diêu Ôn Ngọc lật nhanh danh sách trên đầu gối, “Lương thực giá cao ở hai châu Phàn, Đăng đều đầu cơ qua tay Thái Vực, Phủ quân giết Thái Vực rồi nên Nhan Hà Như không khai thật luôn.”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng khép quạt trong lòng bàn tay, y còn ngửa mình dậy, nhìn chăm chú ánh nắng kia. Trong khoảnh khắc ngộ ra sự việc đó, y nói: “Thế thì thái hậu không thể gánh vác trù bị quân lương Khải Đông được, bà ta đang nói suông thôi.”
Bước đi này còn gạt được cả Tiết Tu Trác, sổ sách tám thành quá rối loạn, đến Phan Lận cũng chưa chắc biết cái nào là thật cái nào là giả. Ruộng Đan Thành mà Tiết Tu Trác điều tra chắc chắn không khớp, tình hình thu hoạch Phan Dật trình Hộ bộ trước kia cũng là giả, nhưng số dư lương thực mà thế gia khai là thật. Bọn họ ngầm chiếm ruộng dân nhưng lại không có lương thực, bởi vì lương thực đã lén chuyển cho Nhan Hà Như đầu cơ từ lâu rồi.
Kho lương tám thành vốn là khoảng không.
“Hoa Hạc Vĩ…” Thẩm Trạch Xuyên cười ra tiếng, không thể không cảm khái một câu, “Thái hậu hay lắm!”
Nếu như Tiết Tu Trác bị ép bởi điều động quân lương, dừng tay không điều tra ruộng Đan Thành nữa, đồng thời lui về sau cho toại lòng thái hậu, vậy thì chờ đến lúc hắn thật sự làm xong hết thảy những chuyện này mới phát hiện thái hậu căn bản chẳng có lương thực, Khải Đông vẫn cứ không xuất binh được. Khi ấy Tiết Tu Trác không chỉ đánh mất đi ưu thế hiện có, còn phải hứng chịu nguy hiểm bị trường thái học quay giáo, thậm chí đối mặt với cả chất vấn của phái làm thực.
Hoa Hạc Vĩ không phải triều thần.
Bà đứng giữa đám nam nhân đa mưu túc trí này có cách chơi của riêng mình.
Bình luận facebook