Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Thương tiến tửu, Chương 206: Sông băng
Tiêu Trì Dã rời Trung Bác ba ngày, dứt hẳn tin tức với Đoan Châu. Sau khi A Xích toàn thắng trở về thì đội họ cũng biến mất trong tuyết, trinh sát của Đàm Đài Hổ không còn tìm thấy tung tích của hắn nữa, nhánh tiền đạo này giống như chẳng còn tăm hơi.
Kỵ binh Biên Sa bố trí tường vây tại phía tây sông Trà Thạch, đội tiền đạo này sa vào trùng vây rồi, bị A Xích quây ở sông Trà Thạch. Đàm Đài Hổ không có cách nào tìm kiếm trên chiến trường, trong lúc sốt ruột chờ đợi hắn nhất định phải truyền tin tức xác thực cho đại cảnh và Tì Châu.
Nếu như Tiêu Trì Dã gặp bất trắc, Ô Tử Dư phải lập tức thông báo tới Quách Vi Lễ trong Sa Tam doanh, bọn họ phải xuôi nam ngăn chặn lỗ thủng Lạc Sơn, bằng không hậu quả sẽ khó lường được.
Thẩm Trạch Xuyên không ngồi xe ngựa mà cưỡi Phong Đạp Sương Y. Lúc y đến Lạc Sơn đã là đêm khuya, Ô Tử Dư chạy chậm ra nghênh đón, thấy trên gương mặt cóng đến tái xanh của Phủ quân không có biểu cảm gì.
“Phủ quân, ” Ô Tử Dư không dám nói lời thừa, cùng Thẩm Trạch Xuyên vào trong doanh địa, “trùng vây thiết lập ở đông nam Đoan Châu, chủ yếu là để ngăn cản Đàm Đài Hổ còn trú tại phía tây, không cho chúng ta cơ hội thăm dò, cho nên chắc chắn nhị gia vẫn còn ở đông nam.”
Tuyết phủ đầy vai Thẩm Trạch Xuyên, y đứng ở cửa doanh hỏi: “Người theo quân là ai?”
“Cốt Tân, Doãn Xương với Hải Nhật Cổ, ” Ô Tử Dư nói, “Nhị gia chỉ để Đàm Đài Hổ ở nguyên chỗ cũ thôi.”
“Chủ tử, ” Phí Thịnh ở phía sau nói theo, “chi bằng phái Cẩm y vệ chạy tới doanh địa của Đàm Đài Hổ, chúng ta đi làm trinh sát, đợi đến tối mai…”
Thẩm Trạch Xuyên đã xoay người, y lại vươn mình lên ngựa, nói với Ô Tử Dư: “Ngươi viết thư cho Dư Tiểu Tái và Khổng Lĩnh, nói họ biết, ngay bây giờ phong tỏa tất cả đường cái hướng tây của Trung Bác, bảo nhóm hành thương đi chợ liên khu hãy vòng đường từ Tì Châu.”
Nhan Hà Như vừa xuống xe ngựa, cái mông còn chưa dễ chịu đã nghe thấy lời của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn còn muốn làm ăn cùng hai châu Phàn, Đăng, bây giờ hai nơi ấy đều đang thiếu ăn thiếu mặc đó! Vì thế hắn đuổi sát theo ngựa mấy bước, ngửa đầu nói: “Phủ Quân, thương lượng cái đi, còn chuyển được lương thực Hà Châu cho hai nơi kia không? Nếu thông suốt được thì chi bằng…”
“Thông, ” Trong đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên giá lạnh, y cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ roi ngựa vào má Nhan Hà Như, nói: “ngoại trừ lương thực, trước khi ta chưa đồng ý, đội buôn của ngươi mà dám lén đưa bất cứ thứ đồ gì đến phía đông Trung Bác, ta sẽ treo đầu ngươi lên lầu thành Hà Châu.”
Tàn phỉ hai châu Phàn, Đăng chưa được diệt sạch sẽ, ai cũng không biết Nhan Hà Như có định giở trò tiếp hay không. Giờ Thẩm Trạch Xuyên không rảnh trông chừng Nhan Hà Như, nhưng y có biện pháp nhấn cho Nhan Hà Như ngoan ngoãn đợi ở đây.
Nhan Hà Như không dám cử động, hắn lanh trí nuốt ực, đến mắt cũng không dám chớp đảo, mãi tới tận khi Thẩm Trạch Xuyên quay đầu ngựa hắn mới phát hiện chân mình đang run bần bật.
***
Chim cắt săn bay qua vùng tuyết phủ, quẩn quanh bên sông Trà Thạch. Giờ dậu bầu trời mờ mịt, càng gần mặt đất tuyết càng như hạt gạo xát vụn, dính bên tóc mai vô cùng khó chịu. Sa mạc mênh mông vô bờ, Ba Âm kẹp quyển sách, ngồi trên lưng ngựa phóng tầm mắt ra phía trước.
“Tối nay có bão tuyết.” Ba Âm lẩm bẩm giọng Biên Sa.
Bây giờ đang đúng lúc trời rét đất băng, Ba Âm mặc áo lông cũng không chịu được giá lạnh, thế mà A Xích còn ngồi xổm bên bờ Trà Thạch hắt nước rửa mặt từ khe nước đá đục ra. Gã chà mười ngón thật sạch sẽ, ngâm thành một mảng đỏ au.
“Đêm nay ta đưa ngươi qua sông.” Trên cánh tay phải của A Xích xăm hình bọ cạp, gã cũng như Ba Âm, khuôn mặt ngăm đen có vẻ cục mịch chất phác.
Ba Âm là cố vấn bên cạnh Cáp Sâm, trước kia theo Hồ Hòa Lỗ, bây giờ bị điều đến chỗ A Xích này để quan sát trận Đoan Châu, hắn là con mắt mà Cáp Sâm đặt ở nơi đây.
Bảy ngày trước Tiêu Trì Dã đến Đoan Châu, chưa tấn công thành được, kỵ binh Biên Sa đã học thạo cách sử dụng khí giới lúc ở trong thành Đoan Châu, bọn hắn chiếm ưu thế thành trì, mặc cho Tiêu Trì Dã hao lực ngoài cửa thành. Ba ngày trước Tiêu Trì Dã tập kích, A Xích ra khỏi thành truy kích, đến gần sông Trà Thạch giết chết bộ đội cánh tả của thiết kỵ Ly Bắc rồi.
Ba Âm quay đầu nói với A Xích: “Chắc ta phải ở thêm mấy ngày nữa.”
“Cáp Sâm cần ngươi.” A Xích đứng dậy, giơ cao đầu của thiết kỵ Ly Bắc trong lòng lên, nói với nhóm bọ cạp bên bờ, “Thiết kỵ Ly Bắc cùng đường mạt lộ rồi, bầy sói này đã bó tay trước chúng ta, tối qua chính là minh chứng, bọn chúng vẫn như năm ngoái không đỡ nổi một đòn.”
A Xích quẳng cái đầu trên tay.
“Thiết kỵ không còn là huy chương của chúng ta nữa, bọn hắn không xứng.”
Bọ cạp lẫn vào đám kỵ binh, bọn chúng cùng xuỳ xuỳ khinh miệt theo A Xích, vứt hết đầu lâu bên ngựa đi. Bọn chúng thu nhặt mũ sắt của thiết kỵ Ly Bắc làm bô tiểu đêm ở vùng hoang dã này.
A Xích quay mặt về phía Ba Âm, nói: “Chúng ta là tinh nhuệ bọ cạp, Nga Tô Hoà Nhật đặt chúng ta ở Trung Bác không phải ý hay. Nếu như ta giết chết Tiêu Trì Dã, ngươi phải nói với Cáp Sâm, bảo hắn điều ta đi chiến trường phía bắc, đó mới là nơi ta nên đến.”
Nhánh bộ đội này là tinh nhuệ A Mộc Nhĩ lưu lại Đoan Châu, A Xích nhận làm thủ lĩnh bọ cạp đen thay Hải Nhật Cổ, sau khi Cát Đạt chết gã trở thành bá chủ nói một không hai của Đoan Châu. Gã muốn có được đất đai thì phải nghĩ cách lập chiến công, cho nên gã cảm thấy bất mãn với việc A Mộc Nhĩ bố trí mình ở lại Đoan Châu.
“Các ngươi là kẻ thù trong tự nhiên của bầy sói, ” Ba Âm an ủi A Xích, “Nga Tô Hoà Nhật tự có cân nhắc bố trí.”
“Bố trí của lão là bắt ta nhường vị trí cho Cáp Sâm, ” Ánh mắt A Xích u tối, “Cáp Sâm đoạt mất công lao của bọ cạp rồi.”
Ba Âm thế đơn lực bạc, không thể ở đây nổi phân tranh với A Xích. Hắn nuốt giận vào bụng, nhìn A Xích lên ngựa, cùng bọ cạp bước lên mặt băng sông Trà Thạch.
Mùa đông sông Trà Thạch sẽ kết băng, tầng băng rắn chắc, có thể gánh được cả trọng lượng của kỵ binh Biên Sa. Ngày trước bọn chúng thích quá cảnh vào mùa đông nhất, như vậy có thể đi ngang qua sông Trà Thạch, không cần phải vòng vèo đường xa. “Eo mảnh” của sông Trà Thạch cũng gần khu vực Cách Đạt Lặc này, nếu di chuyển nhanh được thì trong một đêm đã có thể đến rồi.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, Ba Âm lo sách sẽ ẩm ướt nên nhét nó về túi da. Hắn đội mũ da, còn khép cổ áo, che miệng mũi kín mít, dù vậy lỗ tai bị lộ ra ngoài vẫn cóng đến đỏ bừng.
“Tốt nhất là mùa xuân đến nhanh lên, ” Ngựa của A Xích đi bên cạnh Ba Âm, “mùa đông này Cách Đạt Lặc có nhiều người chết đói lắm, lương thực họ trồng ra đều cho chiến trường phương bắc cả rồi.”
“Trận này là con đường Biên Sa tất phải đi qua để trở thành sư tử hùng mạnh, đất ruộng của chúng ta quá ít ỏi, ” Ba Âm buồn bực nói, “trồng lương thực trên đất đai không có dư mấy của đại mạc, chỉ tiến công phía tây mới sống tiếp được. Trung Bác là địa phương tốt… thực ra ngươi không cần chán ghét nó đến vậy.”
“Nếu đội ngũ của ta buông bỏ chuỳ sắt, nhất định sẽ tiếp tục làm nô lệ cho các bộ, ” Chuỳ sắt bên hông ngựa của A Xích loang lổ vết máu, gã lắc đầu nói, “chúng ta sẽ không đi trồng ruộng.”
A Xích làm thủ lĩnh bọ cạp, từng có lần đàm phán với A Mộc Nhĩ, bọ cạp muốn đất đai và danh xưng, tốt nhất là có thể nhập vào mười hai bộ, không làm nô lệ của người khác nữa, nhưng A Mộc Nhĩ cự tuyệt, lão yêu cầu nhóm bọ cạp phải diệt sạch thiết kỵ Ly Bắc trong trận đấu này, chỉ khi nào Ly Bắc thất thủ, lão mới suy xét đề nghị của A Xích.
Ba Âm chỉ là người đi theo Cáp Sâm, không thể đề ra chất vấn với A Mộc Nhĩ thân là Nga Tô Hoà Nhật, nhưng hắn hiểu dụng ý của A Mộc Nhĩ. A Mộc Nhĩ không chịu cho bọ cạp danh xưng là muốn giam cầm bọn chúng trong tay, chỉ có như vậy, những tạp chủng không nhà để về này mới có thể thật sự bỏ lực ra.
Đội ngũ đã đi trên mặt băng được hai canh giờ, bão tuyết che mất phương hướng trong đêm tối rồi. A Xích theo bản chỉ đường mà kỵ binh Biên Sa để lại, gã không dừng nghỉ ngay tức khắc. Gã muốn đưa Ba Âm đến bờ bên kia nhanh nhất có thể, sau đó sẽ trở lại tiêu diệt thiết kỵ Ly Bắc còn sót, xử lý gọn chiến trường Đoan Châu.
Tiêu Trì Dã là loại vô danh, nhưng hắn là sói con thật sự. Cáp Sâm không mang đầu Tiêu Phương Húc về là nỗi tiếc nuối của Biên Sa, A Xích dán mắt vào Tiêu Trì Dã, muốn dựa vào đầu Tiêu Trì Dã để bàn điều kiện với A Mộc Nhĩ lần nữa. Bọn chúng không còn muốn lưu lại khoảng trống để đả kích Ly Bắc, bọn chúng đã chán ghét cứ cầm cự ở chiến trường phía bắc mãi rồi.
Ba Âm vén mở cổ áo, uống mấy ngụm nước. Gió tuyết thổi khiến hắn không mở nổi mắt, hắn vừa che vừa gọi A Xích: “Dừng lại đi, ở đây nghỉ ngơi, tuyết lớn quá!”
Cắt săn không thể bay tiếp, chúng đậu xuống bả vai chủ nhân. Gió quét dạt tuyết đọng trên mặt băng thành mặt nghiêng, chân người giẫm vào vang rột roạt. A Xích xuống ngựa dò đường, hắn gạt băng đá trên bản chỉ đường, vậy mà lại phát hiện dấu chân trước mặt.
Tuyết lớn thế này, dấu chân còn có thể in lại chỉ có hai nguyên nhân, một là vì quá nặng, giẫm lún cả băng đá dưới chân; hai là đối phương mới rời khỏi không lâu, rất có thể đang đứng bên cạnh bọn chúng cách một màn tuyết.
“Sói tới rồi, ” A Xích lấy ngón tay ước lượng độ nông sâu của vết chân, ngẩng đầu gào lên, “thiết kỵ đã qua đây rồi!”
Ba Âm lội trong tuyết dày, hít một hơi rồi quỳ xuống, hắn nhoài trước dấu chân, nói: “Có thể là bọn hắn đi về phía tây, đó là phương hướng trở về Trung Bác.”
Những dấu chân này đều chỉ lối đi tới hướng bọn chúng.
“Ba ngày trước ngươi giết chết cánh tả của thiết kỵ Ly Bắc, ” Ba Âm nhìn A Xích, “nhưng đội tiên phong của bọn hắn chưa chết, rất có thể Tiêu Trì Dã đưa bọn hắn chạy trốn tới mặt băng sông Trà Thạch, bọn hắn đang tìm đường quay về.”
“Cũng có thể là phép che mắt, ” A Xích gạt tuyết, “bọn hắn có thể đi ngược lại, vậy thì có thể nấp ở chỗ mai phục mà chúng ta bố trí phía trước.”
Ba Âm khẽ lắc đầu, hắn cau mày nhìn tuyết, nói: “Đi về phía đông không có lợi với bọn hắn, nơi ấy là địa bàn của chúng ta.”
A Xích men theo dấu chân nhanh chóng gạt tuyết, nhìn thấy những vết chân này đều đi về phía tây. Gã biết Tiêu Trì Dã xoá sổ Hồ Hòa Lỗ bằng cách nào, trong lòng gã tên này là kẻ am hiểu ngụy trang và mai phục, vết chân càng rõ ràng, gã càng cho là Tiêu Trì Dã ở phía trước mình.
“Chúng ta đi vòng, ” A Xích đứng dậy, “Tiêu Trì Dã ở trên mặt băng cũng phải uống nước, bọn hắn nhất định sẽ để lại dấu vết, truy đuổi bọn hắn theo vết tích.”
Ba Âm cảm thấy tối nay không thích hơp giao thủ cùng thiết kỵ Ly Bắc, hắn đuổi theo A Xích nói: “Nếu không thể dừng nghỉ chỗ này thì cũng nên tiếp tục đi hướng đông. A Xích, Đại Chu có câu giặc tới đường cùng thì không đuổi, đừng để đối phương dẫn dụ, chúng ta trở lại Cách Đạt Lặc đã rồi tính tiếp.”
A Xích đẩy người Ba Âm, hình bọ cạp trên cánh tay phải lộ ra, một đôi mắt tràn ngập sát ý, gã nói: “Sói đang ở trong tuyết lớn, cho bọn chúng chạy thoát mới là phiền toái. Ngươi vốn không hiểu đánh trận như thế nào, giờ mà để Tiêu Trì Dã ở lại sông Trà Thạch, rất có thể sáng mai đội ngũ của ta sẽ bị hắn phục kích!”
Ba Âm nhìn A Xích lên ngựa, không thể nhịn nữa phải la: “Ta đã từng khuyên Hồ Hòa Lỗ rồi, hắn cũng không nghe lời ta, cuối cùng đến xác cũng chẳng còn!”
“Ngươi cũng khuyên Cáp Sâm như thế à?” A Xích quay đầu ngựa, khinh bỉ nói, “Cho nên hắn mới vì giữ cái mạng mà vứt bỏ đầu của lang vương.”
Lời vừa dứt, A Xích đã giơ roi đi tới hướng đông nam.
“A Xích!” Ba Âm đuổi theo mấy bước, hung hăng phì nước bọt, gằn giọng mắng, “Tạp chủng, bỏ biển chỉ đường thì các ngươi không nhìn được hướng đâu!”
A Xích phi trong tuyết, không quay đầu lại. Gã không phân rõ phương hướng, Tiêu Trì Dã cũng không phân rõ, nhưng gã còn quen thuộc sông Trà Thạch hơn Tiêu Trì Dã nhiều.
Sói đang ở gần đây.
A Xích phải tóm được hắn.
Tiêu Trì Dã rời Trung Bác ba ngày, dứt hẳn tin tức với Đoan Châu. Sau khi A Xích toàn thắng trở về thì đội họ cũng biến mất trong tuyết, trinh sát của Đàm Đài Hổ không còn tìm thấy tung tích của hắn nữa, nhánh tiền đạo này giống như chẳng còn tăm hơi.
Kỵ binh Biên Sa bố trí tường vây tại phía tây sông Trà Thạch, đội tiền đạo này sa vào trùng vây rồi, bị A Xích quây ở sông Trà Thạch. Đàm Đài Hổ không có cách nào tìm kiếm trên chiến trường, trong lúc sốt ruột chờ đợi hắn nhất định phải truyền tin tức xác thực cho đại cảnh và Tì Châu.
Nếu như Tiêu Trì Dã gặp bất trắc, Ô Tử Dư phải lập tức thông báo tới Quách Vi Lễ trong Sa Tam doanh, bọn họ phải xuôi nam ngăn chặn lỗ thủng Lạc Sơn, bằng không hậu quả sẽ khó lường được.
Thẩm Trạch Xuyên không ngồi xe ngựa mà cưỡi Phong Đạp Sương Y. Lúc y đến Lạc Sơn đã là đêm khuya, Ô Tử Dư chạy chậm ra nghênh đón, thấy trên gương mặt cóng đến tái xanh của Phủ quân không có biểu cảm gì.
“Phủ quân, ” Ô Tử Dư không dám nói lời thừa, cùng Thẩm Trạch Xuyên vào trong doanh địa, “trùng vây thiết lập ở đông nam Đoan Châu, chủ yếu là để ngăn cản Đàm Đài Hổ còn trú tại phía tây, không cho chúng ta cơ hội thăm dò, cho nên chắc chắn nhị gia vẫn còn ở đông nam.”
Tuyết phủ đầy vai Thẩm Trạch Xuyên, y đứng ở cửa doanh hỏi: “Người theo quân là ai?”
“Cốt Tân, Doãn Xương với Hải Nhật Cổ, ” Ô Tử Dư nói, “Nhị gia chỉ để Đàm Đài Hổ ở nguyên chỗ cũ thôi.”
“Chủ tử, ” Phí Thịnh ở phía sau nói theo, “chi bằng phái Cẩm y vệ chạy tới doanh địa của Đàm Đài Hổ, chúng ta đi làm trinh sát, đợi đến tối mai…”
Thẩm Trạch Xuyên đã xoay người, y lại vươn mình lên ngựa, nói với Ô Tử Dư: “Ngươi viết thư cho Dư Tiểu Tái và Khổng Lĩnh, nói họ biết, ngay bây giờ phong tỏa tất cả đường cái hướng tây của Trung Bác, bảo nhóm hành thương đi chợ liên khu hãy vòng đường từ Tì Châu.”
Nhan Hà Như vừa xuống xe ngựa, cái mông còn chưa dễ chịu đã nghe thấy lời của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn còn muốn làm ăn cùng hai châu Phàn, Đăng, bây giờ hai nơi ấy đều đang thiếu ăn thiếu mặc đó! Vì thế hắn đuổi sát theo ngựa mấy bước, ngửa đầu nói: “Phủ Quân, thương lượng cái đi, còn chuyển được lương thực Hà Châu cho hai nơi kia không? Nếu thông suốt được thì chi bằng…”
“Thông, ” Trong đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên giá lạnh, y cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ roi ngựa vào má Nhan Hà Như, nói: “ngoại trừ lương thực, trước khi ta chưa đồng ý, đội buôn của ngươi mà dám lén đưa bất cứ thứ đồ gì đến phía đông Trung Bác, ta sẽ treo đầu ngươi lên lầu thành Hà Châu.”
Tàn phỉ hai châu Phàn, Đăng chưa được diệt sạch sẽ, ai cũng không biết Nhan Hà Như có định giở trò tiếp hay không. Giờ Thẩm Trạch Xuyên không rảnh trông chừng Nhan Hà Như, nhưng y có biện pháp nhấn cho Nhan Hà Như ngoan ngoãn đợi ở đây.
Nhan Hà Như không dám cử động, hắn lanh trí nuốt ực, đến mắt cũng không dám chớp đảo, mãi tới tận khi Thẩm Trạch Xuyên quay đầu ngựa hắn mới phát hiện chân mình đang run bần bật.
***
Chim cắt săn bay qua vùng tuyết phủ, quẩn quanh bên sông Trà Thạch. Giờ dậu bầu trời mờ mịt, càng gần mặt đất tuyết càng như hạt gạo xát vụn, dính bên tóc mai vô cùng khó chịu. Sa mạc mênh mông vô bờ, Ba Âm kẹp quyển sách, ngồi trên lưng ngựa phóng tầm mắt ra phía trước.
“Tối nay có bão tuyết.” Ba Âm lẩm bẩm giọng Biên Sa.
Bây giờ đang đúng lúc trời rét đất băng, Ba Âm mặc áo lông cũng không chịu được giá lạnh, thế mà A Xích còn ngồi xổm bên bờ Trà Thạch hắt nước rửa mặt từ khe nước đá đục ra. Gã chà mười ngón thật sạch sẽ, ngâm thành một mảng đỏ au.
“Đêm nay ta đưa ngươi qua sông.” Trên cánh tay phải của A Xích xăm hình bọ cạp, gã cũng như Ba Âm, khuôn mặt ngăm đen có vẻ cục mịch chất phác.
Ba Âm là cố vấn bên cạnh Cáp Sâm, trước kia theo Hồ Hòa Lỗ, bây giờ bị điều đến chỗ A Xích này để quan sát trận Đoan Châu, hắn là con mắt mà Cáp Sâm đặt ở nơi đây.
Bảy ngày trước Tiêu Trì Dã đến Đoan Châu, chưa tấn công thành được, kỵ binh Biên Sa đã học thạo cách sử dụng khí giới lúc ở trong thành Đoan Châu, bọn hắn chiếm ưu thế thành trì, mặc cho Tiêu Trì Dã hao lực ngoài cửa thành. Ba ngày trước Tiêu Trì Dã tập kích, A Xích ra khỏi thành truy kích, đến gần sông Trà Thạch giết chết bộ đội cánh tả của thiết kỵ Ly Bắc rồi.
Ba Âm quay đầu nói với A Xích: “Chắc ta phải ở thêm mấy ngày nữa.”
“Cáp Sâm cần ngươi.” A Xích đứng dậy, giơ cao đầu của thiết kỵ Ly Bắc trong lòng lên, nói với nhóm bọ cạp bên bờ, “Thiết kỵ Ly Bắc cùng đường mạt lộ rồi, bầy sói này đã bó tay trước chúng ta, tối qua chính là minh chứng, bọn chúng vẫn như năm ngoái không đỡ nổi một đòn.”
A Xích quẳng cái đầu trên tay.
“Thiết kỵ không còn là huy chương của chúng ta nữa, bọn hắn không xứng.”
Bọ cạp lẫn vào đám kỵ binh, bọn chúng cùng xuỳ xuỳ khinh miệt theo A Xích, vứt hết đầu lâu bên ngựa đi. Bọn chúng thu nhặt mũ sắt của thiết kỵ Ly Bắc làm bô tiểu đêm ở vùng hoang dã này.
A Xích quay mặt về phía Ba Âm, nói: “Chúng ta là tinh nhuệ bọ cạp, Nga Tô Hoà Nhật đặt chúng ta ở Trung Bác không phải ý hay. Nếu như ta giết chết Tiêu Trì Dã, ngươi phải nói với Cáp Sâm, bảo hắn điều ta đi chiến trường phía bắc, đó mới là nơi ta nên đến.”
Nhánh bộ đội này là tinh nhuệ A Mộc Nhĩ lưu lại Đoan Châu, A Xích nhận làm thủ lĩnh bọ cạp đen thay Hải Nhật Cổ, sau khi Cát Đạt chết gã trở thành bá chủ nói một không hai của Đoan Châu. Gã muốn có được đất đai thì phải nghĩ cách lập chiến công, cho nên gã cảm thấy bất mãn với việc A Mộc Nhĩ bố trí mình ở lại Đoan Châu.
“Các ngươi là kẻ thù trong tự nhiên của bầy sói, ” Ba Âm an ủi A Xích, “Nga Tô Hoà Nhật tự có cân nhắc bố trí.”
“Bố trí của lão là bắt ta nhường vị trí cho Cáp Sâm, ” Ánh mắt A Xích u tối, “Cáp Sâm đoạt mất công lao của bọ cạp rồi.”
Ba Âm thế đơn lực bạc, không thể ở đây nổi phân tranh với A Xích. Hắn nuốt giận vào bụng, nhìn A Xích lên ngựa, cùng bọ cạp bước lên mặt băng sông Trà Thạch.
Mùa đông sông Trà Thạch sẽ kết băng, tầng băng rắn chắc, có thể gánh được cả trọng lượng của kỵ binh Biên Sa. Ngày trước bọn chúng thích quá cảnh vào mùa đông nhất, như vậy có thể đi ngang qua sông Trà Thạch, không cần phải vòng vèo đường xa. “Eo mảnh” của sông Trà Thạch cũng gần khu vực Cách Đạt Lặc này, nếu di chuyển nhanh được thì trong một đêm đã có thể đến rồi.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, Ba Âm lo sách sẽ ẩm ướt nên nhét nó về túi da. Hắn đội mũ da, còn khép cổ áo, che miệng mũi kín mít, dù vậy lỗ tai bị lộ ra ngoài vẫn cóng đến đỏ bừng.
“Tốt nhất là mùa xuân đến nhanh lên, ” Ngựa của A Xích đi bên cạnh Ba Âm, “mùa đông này Cách Đạt Lặc có nhiều người chết đói lắm, lương thực họ trồng ra đều cho chiến trường phương bắc cả rồi.”
“Trận này là con đường Biên Sa tất phải đi qua để trở thành sư tử hùng mạnh, đất ruộng của chúng ta quá ít ỏi, ” Ba Âm buồn bực nói, “trồng lương thực trên đất đai không có dư mấy của đại mạc, chỉ tiến công phía tây mới sống tiếp được. Trung Bác là địa phương tốt… thực ra ngươi không cần chán ghét nó đến vậy.”
“Nếu đội ngũ của ta buông bỏ chuỳ sắt, nhất định sẽ tiếp tục làm nô lệ cho các bộ, ” Chuỳ sắt bên hông ngựa của A Xích loang lổ vết máu, gã lắc đầu nói, “chúng ta sẽ không đi trồng ruộng.”
A Xích làm thủ lĩnh bọ cạp, từng có lần đàm phán với A Mộc Nhĩ, bọ cạp muốn đất đai và danh xưng, tốt nhất là có thể nhập vào mười hai bộ, không làm nô lệ của người khác nữa, nhưng A Mộc Nhĩ cự tuyệt, lão yêu cầu nhóm bọ cạp phải diệt sạch thiết kỵ Ly Bắc trong trận đấu này, chỉ khi nào Ly Bắc thất thủ, lão mới suy xét đề nghị của A Xích.
Ba Âm chỉ là người đi theo Cáp Sâm, không thể đề ra chất vấn với A Mộc Nhĩ thân là Nga Tô Hoà Nhật, nhưng hắn hiểu dụng ý của A Mộc Nhĩ. A Mộc Nhĩ không chịu cho bọ cạp danh xưng là muốn giam cầm bọn chúng trong tay, chỉ có như vậy, những tạp chủng không nhà để về này mới có thể thật sự bỏ lực ra.
Đội ngũ đã đi trên mặt băng được hai canh giờ, bão tuyết che mất phương hướng trong đêm tối rồi. A Xích theo bản chỉ đường mà kỵ binh Biên Sa để lại, gã không dừng nghỉ ngay tức khắc. Gã muốn đưa Ba Âm đến bờ bên kia nhanh nhất có thể, sau đó sẽ trở lại tiêu diệt thiết kỵ Ly Bắc còn sót, xử lý gọn chiến trường Đoan Châu.
Tiêu Trì Dã là loại vô danh, nhưng hắn là sói con thật sự. Cáp Sâm không mang đầu Tiêu Phương Húc về là nỗi tiếc nuối của Biên Sa, A Xích dán mắt vào Tiêu Trì Dã, muốn dựa vào đầu Tiêu Trì Dã để bàn điều kiện với A Mộc Nhĩ lần nữa. Bọn chúng không còn muốn lưu lại khoảng trống để đả kích Ly Bắc, bọn chúng đã chán ghét cứ cầm cự ở chiến trường phía bắc mãi rồi.
Ba Âm vén mở cổ áo, uống mấy ngụm nước. Gió tuyết thổi khiến hắn không mở nổi mắt, hắn vừa che vừa gọi A Xích: “Dừng lại đi, ở đây nghỉ ngơi, tuyết lớn quá!”
Cắt săn không thể bay tiếp, chúng đậu xuống bả vai chủ nhân. Gió quét dạt tuyết đọng trên mặt băng thành mặt nghiêng, chân người giẫm vào vang rột roạt. A Xích xuống ngựa dò đường, hắn gạt băng đá trên bản chỉ đường, vậy mà lại phát hiện dấu chân trước mặt.
Tuyết lớn thế này, dấu chân còn có thể in lại chỉ có hai nguyên nhân, một là vì quá nặng, giẫm lún cả băng đá dưới chân; hai là đối phương mới rời khỏi không lâu, rất có thể đang đứng bên cạnh bọn chúng cách một màn tuyết.
“Sói tới rồi, ” A Xích lấy ngón tay ước lượng độ nông sâu của vết chân, ngẩng đầu gào lên, “thiết kỵ đã qua đây rồi!”
Ba Âm lội trong tuyết dày, hít một hơi rồi quỳ xuống, hắn nhoài trước dấu chân, nói: “Có thể là bọn hắn đi về phía tây, đó là phương hướng trở về Trung Bác.”
Những dấu chân này đều chỉ lối đi tới hướng bọn chúng.
“Ba ngày trước ngươi giết chết cánh tả của thiết kỵ Ly Bắc, ” Ba Âm nhìn A Xích, “nhưng đội tiên phong của bọn hắn chưa chết, rất có thể Tiêu Trì Dã đưa bọn hắn chạy trốn tới mặt băng sông Trà Thạch, bọn hắn đang tìm đường quay về.”
“Cũng có thể là phép che mắt, ” A Xích gạt tuyết, “bọn hắn có thể đi ngược lại, vậy thì có thể nấp ở chỗ mai phục mà chúng ta bố trí phía trước.”
Ba Âm khẽ lắc đầu, hắn cau mày nhìn tuyết, nói: “Đi về phía đông không có lợi với bọn hắn, nơi ấy là địa bàn của chúng ta.”
A Xích men theo dấu chân nhanh chóng gạt tuyết, nhìn thấy những vết chân này đều đi về phía tây. Gã biết Tiêu Trì Dã xoá sổ Hồ Hòa Lỗ bằng cách nào, trong lòng gã tên này là kẻ am hiểu ngụy trang và mai phục, vết chân càng rõ ràng, gã càng cho là Tiêu Trì Dã ở phía trước mình.
“Chúng ta đi vòng, ” A Xích đứng dậy, “Tiêu Trì Dã ở trên mặt băng cũng phải uống nước, bọn hắn nhất định sẽ để lại dấu vết, truy đuổi bọn hắn theo vết tích.”
Ba Âm cảm thấy tối nay không thích hơp giao thủ cùng thiết kỵ Ly Bắc, hắn đuổi theo A Xích nói: “Nếu không thể dừng nghỉ chỗ này thì cũng nên tiếp tục đi hướng đông. A Xích, Đại Chu có câu giặc tới đường cùng thì không đuổi, đừng để đối phương dẫn dụ, chúng ta trở lại Cách Đạt Lặc đã rồi tính tiếp.”
A Xích đẩy người Ba Âm, hình bọ cạp trên cánh tay phải lộ ra, một đôi mắt tràn ngập sát ý, gã nói: “Sói đang ở trong tuyết lớn, cho bọn chúng chạy thoát mới là phiền toái. Ngươi vốn không hiểu đánh trận như thế nào, giờ mà để Tiêu Trì Dã ở lại sông Trà Thạch, rất có thể sáng mai đội ngũ của ta sẽ bị hắn phục kích!”
Ba Âm nhìn A Xích lên ngựa, không thể nhịn nữa phải la: “Ta đã từng khuyên Hồ Hòa Lỗ rồi, hắn cũng không nghe lời ta, cuối cùng đến xác cũng chẳng còn!”
“Ngươi cũng khuyên Cáp Sâm như thế à?” A Xích quay đầu ngựa, khinh bỉ nói, “Cho nên hắn mới vì giữ cái mạng mà vứt bỏ đầu của lang vương.”
Lời vừa dứt, A Xích đã giơ roi đi tới hướng đông nam.
“A Xích!” Ba Âm đuổi theo mấy bước, hung hăng phì nước bọt, gằn giọng mắng, “Tạp chủng, bỏ biển chỉ đường thì các ngươi không nhìn được hướng đâu!”
A Xích phi trong tuyết, không quay đầu lại. Gã không phân rõ phương hướng, Tiêu Trì Dã cũng không phân rõ, nhưng gã còn quen thuộc sông Trà Thạch hơn Tiêu Trì Dã nhiều.
Sói đang ở gần đây.
A Xích phải tóm được hắn.
Bình luận facebook