-
Chương 4
Chương 7: Thái Thường muốn đi thi (hạ ) . . .
Sắc trời nhạt dần, tiếng chuông nơi điện Vân Tiêu vang lên tiếng chín mươi chín, nhân đó bốn phía các điện nổi lên tiếng ồn ào.
“Thượng thần.” tiểu tiên nga phụng dưỡng tiến đến cúi đầu gọi một tiếng: “Khảo hạch phép tắc sắp bắt đầu, vì sao ngài không gọi tiên tử Thái Thường rời giường? Nếu nàng không chuẩn bị, sợ là sẽ muộn.”
Hào Hành ngồi trong điện, ngón tay chà xát lên quyển sách mấy ngày liên tiếp Thái Thường lật nhàu nát, nhìn bóng mặt trời một cái, dường như tự hỏi tự trả lời: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ thi qua sao?”
“Theo tiểu nhân, tiên tử quả thật cố gắng như vậy, thông qua vòng thứ nhất chắc không có vấn đề .”
“Nhưng… bản điện đột nhiên không muốn cho nàng thi qua.”
“Ủa?” Tiểu tiên nga đoán không ra tâm tư của thượng thần, chỉ là thấy trong ánh mắt ngài ấy dường như tràn ngập nỗi buồn không thôi.
Thước Diệp đã sắp thả sao, cố gắng nhịn ba vì sao cuối cùng Thái Thường mới tỉnh lại. Hào Hành đứng trước cửa, thấy nàng mắt sưng húp từ cây đèn bò ra nửa người thì ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu ngươi nhanh lên chút xíu có lẽ còn có cơ hội lần cuối.”
Thái Thường nghe vậy lắc lắc đầu, giật mình chạy đến cửa sổ nhìn ra, tiếng kêu sợ hãi suýt nữa phá vỡ tiên đèn treo trên hành lang.
“A…chết chết trễ rồi trễ rồi ngủ quên mất…!”
Nàng nhanh chóng lau mặt, liền lao ra khỏi điện Ngẫu thần nhưng mới chạy ra chưa được hai bước lại vòng trở lại, hướng về phía Hào Hành khẽ cúi người nói: “Đa tạ thượng thần hét to để tiểu tiên ta rời giường.” Sau đó như một làn khói liền bay ra ngoài.
Hào Hành đuổi theo ra ngoài cửa hô: “Tiên bào chưa buộc lại! Ngươi muốn cho bao nhiêu nam tiên gia lợi dụng cơ hội hả? !”
Tiểu tiên nga đứng ở phía sau Hào Hành sờ đầu nhìn nhìn, nghĩ thầm: tiên tử không phải sớm đã bị ngài lợi dụng sạch rồi sao?
Thái Thường cắm cúi chạy tới bên ngoài điện Vân Tiêu, tiên nga chuyên kiểm tra ghi chép trái chờ phải trông rốt cục mới thấy nàng đến, đi tới kéo nàng lại nói: “Ta còn nói là tiên tử ngươi sợ hãi không dám tới! Nhanh vào một chút đi, chỉ còn chờ một mình ngươi!”
Thái Thường hít thở sâu một hơi, vỗ vỗ đầu mình cho tỉnh ngủ, hỏi nàng: “Sắc mặt các thượng thần thế nào?”
Tiên nga nói: “Đã ngủ mất hai vị.”
Thái Thường cười hắc hắc, trong đầu cố nhớ lại không nhiều sách lắm một lần, sau đó tràn đầy tự tin bước đi thật nhanh vào điện.
Lộ Hoa ngồi ở ghế trên, vừa thấy Thái Thường đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn rõ trang phục nàng, suýt nữa để cằm của mình rơi xuống: tóc bù xù, cổ áo còn lấm nước miếng, không những mặc ngược còn không cài cạp váy tử tế…
Vốn các thượng thần còn ngủ gật vừa thấy bộ dạng của nàng thoáng chốc lấy lại tinh thần!
“Thái Thường…” Lộ Hoa âm thầm cắn răng nháy mắt với nàng: “Trước khi đến con không soi gương sao!”
Thái Thường sắc mặt Lộ Hoa nghiêm trọng, sững sờ, hướng về phía cây cột đồng sáng lấp lánh soi, má ơi! Quỷ trong gương này là ai? Nàng thiếu chút nữa là khóc òa, vội vàng quay lưng đi sửa sang một phen. Đợi nàng há miệng run rẩy xoay người lại, nhìn qua chỗ ngồi một đám BOSS vẻ mặt u ám, sách thuộc trong đầu đều chạy mất dạng.
Thiên đế cười nàng một phen, khoát tay nói: “Khụ khụ… Tiểu tiên hành vi phóng đãng dưới đài, hay là trước tự giới thiệu đi.”
Vành mắt Thái Thường đỏ lên, hai cánh tay xoa tới xoa lui: “Tiểu tiên xuất thân Nam Hải, hiện ở Nguyệt Hoa cung, cùng Lộ Hoa tiên tử học tập tu tiên.”
“À, thì ra là nhà Lộ Hoa.” Thiên đế nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt Lộ Hoa đỏ lên: “Trở về cho đứa nhỏ này thay đổi quần áo, mẫu thân nàng không phải là Tinh Hoa sao? Đó chính là nữ tiên tử vạn dân kính yêu, sao có thể có bộ dạng này? Chúng ta khảo hạch lễ nghi lễ phép Thiên cung, nàng ngay cả lễ nghi lễ phép ăn mặc tối thiểu nhất cũng không hiểu, còn tới làm gì?”
Không chỉ làm chư thần một phen giễu cợt, còn làm hại Lộ Hoa khó xử như thế. Thái Thường cúi thấp đầu, nghe thấy sảnh trên sảnh dưới đều xôn xao lên tiếng cười nhạo, trong lòng như bị quất mạnh phân thành ngàn vạn mảnh. Nàng thật sự muốn tham gia thi tuyển trang trọng, thật sự muốn không bị người khác coi thường, thật sự muốn thuận thuận lợi lợi thông qua khảo hạch, thật sự muốn có thể dễ dàng vui vẻ trở về Nam Hải… Nhưng bây giờ, đều bị nàng phá hỏng rồi.
Đầu của nàng càng rũ xuống càng thấp, hai mắt đẫm lệ, sợ là nhịn không được sẽ rơi xuống.
Nhìn qua một góc, dường như trông thấy bóng dáng Hào Hành đứng ở ngoài cửa điện, Thái Thường lén lau nước mắt quả nhiên thấy Hào Hành sắc mặt giận dữ trừng mắt một đám tiên gia đang cười, lúc đó hình như trong lòng nàng không còn đắng chát nữa.
Thì ra vẫn còn có người nhớ đến nàng, giúp đỡ nàng.
Hào Hành thấy nàng rơi lệ, đang muốn nhấc chân vào dẫn nàng đi ra, đã thấy Thái Thường khẽ cắn môi lắc lắc đầu với hắn, sau đó ngẩng đầu lên, nói với người ngồi trên: “Tiểu tiên Thái Thường biết hôm nay quần áo chính mình không phù hợp nhưng đây chính là lý do Thái Thường tới dự thi, chư vị tiên gia nhìn xem, không hiểu được lễ nghi lễ phép sẽ biến thành bộ dạng như Thái Thường, cho nên Thái Thường nhân lúc này vì mọi người gióng lên tiếng cảnh báo, kêu gọi chúng tiên gia chú trọng lễ nghi pháp lệnh nhiều hơn, chớ có coi thường. Nói không chừng tiếp theo, chính là các ngài đứng ở chỗ này xấu mặt.”
Tiếng ồn ào trong điện thoáng chốc ngừng lại ngay cả Hào Hành cũng không thể biết trong cơ thể nàng ẩn chứa dũng khí lớn như vậy. Thiên đế cùng các chư vị thượng thần đều á khẩu nhìn thấy nụ cười chân chất dưới sảnh, tựa như ngay cả mái tóc kia của nàng cũng thoáng trở nên nhu mì. Lấy khí thế một chọi trăm, làm cho người ta không thể khinh thường.
Hồi lâu, Thiên đế gật đầu: “Tiểu tiên này vẫn còn có chút ý tứ… Ngày mai tới tham gia vòng hai đi.”
Thái Thường giương to tròng mắt: “Ngài nói là, Thái Thường đã qua vòng thứ nhất rồi sao?”
“Đúng vậy, cách tiểu tiên ngươi cảnh báo cũng có điểm đặc sắc.” Thiên đế cười híp mắt gật đầu: “Ngày mai nếu thông qua, có thể đến chỗ Vương Mẫu lấy một ngàn năm tu vi.”
“Một ngàn năm…”
Thái Thường kích động thiếu chút nữa nhếch môi khóc lớn: “Thái Thường thành thượng tiên sao? Có cần thi lại mớ kinh văn lộn xộn kia không?”
“Đó là đương nhiên, cũng còn chưa biết tiên pháp của ngươi, chờ ngày mai khảo hạch qua mới có thể chấp thuận cho ngươi thăng cấp hay không.”
Thiên đế ngáp một cái: “Nếu mỗi tiểu tiên đều thú vị như ngươi, sẽ không hại trẫm phải mệt nhọc.”
Bóng đêm lượn lờ Thiên cung, vươn tay có thể bắt được các vì sao, cúi người là kéo được một đóa hoa sen. Người Thái Thường lâng lâng cảm ơn một đám tiên gia chúc mừng ra khỏi điện Vân Tiêu, thấy Hào Hành đã đi một mình trên đường trở về điện, vội vàng bay tới đuổi theo hắn, cười hì hì kéo kéo tay áo hắn nói: “Thượng thần, mới vừa rồi ngài vội tới là muốn Thái Thường cố gắng lên à?”
Hào Hành bị nàng lôi kéo tay áo, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thái Thường lập tức cười mặt mũi tràn ngập hoa đào nở: “Lúc đầu Thái Thường hận không thể đập vào cây cột, nhưng thấy ngài tức giận nhìn bộ dạng bọn họ, đột nhiên dũng khí không biết từ nơi nào đến liền ngước cổ lên nói một hồi, nói xong ngay cả bản thân cũng quên mất đã nói cái gì. Hắc hắc, ngài mới vừa rồi muốn tới giúp Thái Thường trút giận sao? Thái Thường… đầu óc ngốc, nói không nên lời cảm giác tận đáy lòng nhưng trong nháy mắt đó, Thái Thường rất cảm động, rất muốn cám ơn ngài.”
“Phải không?” Hào Hành dừng bước chân, bắt gặp ánh mắt nàng sáng như ánh trăng, hương sen nhè nhẹ vây quanh nàng như một đóa sen trắng: “Bản điện không phải là muốn đi giúp ngươi…”
“Mặc kệ ngài là muốn giúp Thái Thường hay muốn theo chân bọn họ nhìn Thái Thường xấu mặt, Thái Thường đều cám ơn ngài cho tiểu tiên dũng khí.”
Không biết tự khi nào, bên bờ môi nàng hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, lúc trước chưa bao giờ để ý thấy. Hào Hành muốn sờ một cái nhưng hai cánh tay nhưng chỉ để phía sau người, gắt gao siết chặt.
“Thái Thường tiểu tiên, nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ bản điện, ngày mai đừng đi thi tuyển.”
“A? Ngài nói cái gì?”
Thái Thường cảm thấy rất khó hiểu, “Là ngài đã cho tiểu tiên dũng khí mà!”
“Vậy thì đem toàn bộ những thứ dũng khí kia ăn hết đi.”
Hào Hành xoay người sang chỗ khác, bước đi nhanh hướng về điện.
“Ăn hết?” Đầu óc Thái Thường choáng váng nghĩ lại lời hắn, “Dũng khí có thể ăn sao? Rất ngon à?”
Không hiểu nha!
Thái Thường ngồi ở nguyệt đài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như tờ giấy bóc hạt sen cho Tử Loan. Cả đêm Hào Hành buồn bực ở trong tẩm điện trong nghiên tập tiên pháp Thủy Tộc, một câu nói cũng không nói với nàng. Trong lòng nàng thật sự phiền muộn khó giải, mới đến nguyệt đài gọi Tử Loan trò chuyện cùng nàng.
“Điện hạ, ngài nói xem vì sao thượng thần giúp ta lại không chịu thừa nhận? Kỳ thật ngược lại ngài ấy đối với ta còn rất tốt, vì sao không muốn ngày mai ta đi thi tuyển thượng tiên chứ? Như vậy hắn cũng không cần mỗi ngày đau khổ ép ta luyện tập tu tiên, thật tốt!”
Tử Loan miệng nhai đầy hạt sen, cắn người miệng ngắn*: “Ngốc, ngài ấy rất vui lòng ép chị tu tiên .”
(Cắn người miệng ngắn*: 吃人家嘴短 ý là ăn đồ ăn của người ta thì phải làm gì cho người đó)
“Hả? Ngài ấy còn có loại tâm lý biến thái này? Không phải thượng thần các người đều có loại tâm lý này chứ?”
Tử Loan lau lau mồ hôi, “Chẳng lẽ chị chưa từng nhìn ra tâm tư của ngài ấy đối với chị?”
“Cắt!” Thái Thường hất mái tóc lên: “Ai nhìn không ra!”
Tử Loan gật đầu tán thành: “Xem ra ngày mai chị nhất định có thể thăng cấp thượng tiên.”
“Đương nhiên! Không phải là muốn ta giúp ngài ấy chút chuyện hẹn hò cùng nữ tiên tử sao!”
Tử Loan phun hết toàn bộ hạt sen ra: “Chị coi như Tử Loan chưa nói gì hết.”
Mang mang một bụng đầy những bí ấn chưa được giải đáp, Thái Thường trở về điện Ngẫu thần, thấy Hào Hành còn trong phòng xem thiên thư mà cả đời nàng cũng xem không hiểu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới dứt khoát đi tới, cười hì hì hỏi: “Thượng thần, ngài có đói bụng không? Tiểu tiên làm cho ngài chút thức ăn khuya nhé?”
“Không cần.”
“Vậy Thái Thường lấy cho ngài chút trà hoa quả để tỉnh táo thì thế nào?”
“Không cần.”
Thái Thường bĩu bĩu môi, nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo không thể hơn, đột nhiên cả gan hô lớn một tiếng: “Được rồi, được rồi! Tiểu tiên ta biết rõ ngài là ưa thích ta, không muốn ta thi đậu thượng tiên rời xa ngài trở về Nam Hải, cho nên ngày mai ta sẽ không đi thi, cái này được chưa?”
Nàng nói xong cuống cuồng nuốt nước miếng, sợ sẽ bị hắn đem gậy ra đánh. Ôi ôi … Nàng thấy dáng vẻ buồn buồn này của hắn rất tức giận! Thượng thần ngài thật giỏi a!
Hào Hành ngay lập tức ngừng lại, đưa mắt lên nhìn, nở một nụ cười tan cả mùa đông giá lạnh, nói: “Được thôi.”
Chương 8: Giảm cân người sẽ đẹp hơn
Trong điện gió mát thổi qua, yên tĩnh bình yên, chỉ có tiếng tiểu tiên đồng ngáy khi có khi không, bầu bạn với cây đèn trăm ngàn năm đây lần đầu Thái Thường mất ngủ.
Ý của sắc quỷ thượng thần…Đầu óc nàng có ngốc cũng hiểu, quả thật là vì thích nàng sao? Quá kinh khủng quá kinh khủng! Thái Thường xoa bóp thịt thừa trên bụng lăn lộn khó ngủ, chuyện xảy ra hôm nay tính sao? Tu hành trước một năm đến tay chỉ vì nàng đầu óc phân liệt nói một câu mà mất…Có nên tìm hắn bắt đền hay không a? Không được, Thái Thường ngươi có thể! Tới chết không thừa nhận!
Nhưng nhưng… Nếu như lấy một ngàn năm tu hành đổi lấy niềm vui của thượng thần… Hình như quá cao giá!
Sáng sớm hôm sau, Hào Hành vừa mặc tiên bào chuẩn bị ra cửa đã thấy Thái Thường lấy hai con mắt thâm quầng lớn đợi ngoài điện.
Vừa thấy hắn đi ra, Thái Thường do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn rũ đầu xuống đi qua, níu lấy tà áo ấp úng nói: “Thượng thần việc kia… Ngài muốn ra ngoài à… Tiểu tiên ta không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngài một chút, tối qua ta lại uống nhiều quá, không có nói gì sai chứ?”
“Đêm qua ngươi uống rượu?”
Hào Hành sát lại gần nàng ngửi một cái: “Nhưng bản điện không ngửi thấy mùi rượu trên người của ngươi, tiểu tiên ngươi thoạt nhìn tinh thần sảng khoái. Huống chi, ngươi say rượu sẽ thức dậy sớm như vậy sao?”
Thái Thường hoảng loạn khoát khoát tay: “Chính vì tiểu tiên ý thức được vấn đề đêm qua uống rượu nghiêm trọng, hôm nay mới thoáng cái đã tỉnh lại… Tiểu tiên ta đêm qua nói gì làm cái gì hoàn toàn không nhớ rõ, nên mới tới hỏi hỏi ngài. Còn nữa, nếu không có việc gì ta lập tức đi điện Vân Tiêu điện thi tuyển thượng tiên thượng thần.”
Hào Hành không nói chỉ vòng tay, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng hôn một cái, nói: “Vậy bây giờ nhớ rõ chưa?”
“… Nhớ ra rồi.”
“Còn đi không?”
“Không đi.”
“Ngoan.”
Hào Hành đưa trán cọ cọ đầu nàng, chỉ cây đèn trong điện: “Vậy thì kể từ hôm nay khôi phục tu tiên, nhanh chóng bổ sung chút tu vi một ngàn năm kia. Dục tốc bất đạt, ngươi lựa chọn rất sáng suốt, tiểu tiên Thái Thường.”
Thái Thường đầu tóc mụ mẫm chuẩn bị bò vào, thoáng thấy thấy hạt châu trong tay hắn nhìn rất quen mắt, liền chỉ chỉ một cái hỏi: “Hạt châu này không phải là hạt do thúc công tặng cho ta sao? Ngài còn chưa trả lại à.”
“À, chưa, bản điện vốn định mài nhỏ nó ra thoa mặt, sau sợ bị bệnh sởi, ngẫm lại hay là đi trả hắn cho rồi.”
Thoa mặt… lòng Thái Thường nổi cơn oán giận, nói thật nàng ngay cả bề ngoài ông chú thế nào cũng không nhớ, nhưng món quà đầu tiên này làm nàng nhớ mãi không thôi.
“Thượng thần, ta đã nhớ ra thúc công là ai, ta muốn thương lượng với ngài, có thể để tự tiểu tiên đi trả lại cho thúc công hay không? Ta luôn cảm thấy nhận quà của người ta tuy không tốt… Cho dù không cần trả lại, ta cũng muốn tự mình đi mới được. Ta còn phải chuẩn bị đáp lễ, kể cả khi thúc công không tặng quà cho ta, làm trưởng bối tiên gia của ta, ta cũng nên đi thăm hỏi.”
“Ngươi còn chuẩn bị đáp lễ? Còn dám chuẩn bị đáp lễ?”
“Ơ.”
“Đừng có nói là ngươi giấu trộm hạt sen và đào.”
“… Không phải vậy.”
Hào Hành ngửi thấy mùi nguy hiểm: “Vậy là vật gì?”
“À…” Thái Thường chỉ vào trong nhà hắn: “Là chiếc gối bấc đèn mà mẫu thân làm cho ta , là bảo bối ta yêu nhất. Nhưng từ lúc ngài để ta ngủ bên trong cây đèn thì không cần nó nữa nên định đem nó đưa cho thúc công. Ở trong đó hội tụ hơi thở trăm sông Nam Hải, có thể an thần dễ ngủ. Tướng mạo thúc công vốn đẹp sẵn, giấc ngủ ngon sẽ dưỡng nhan.”
“Phải không?” Hào Hành bước vào điện cầm lấy cái gối đến: “Tướng mạo bản điện có đẹp sẵn không?”
“…Ờ.. Đẹp, tướng mạo đẹp…”
“So với thúc công ngươi thì sao?”
“Đẹp hơn! Còn đẹp hơn”
“Vậy bản điện giữ nó lại cho riêng mình, vật này nghe quá quý giá, ngươi thay vài túi hạt sen to được rồi, hay là bản điện thay ngươi đi một chuyến, ngươi còn phải vất vả tu tiên, không phải sao, Tiểu Thường?”
Ặc thượng thần, ngài có thể giở trò lưu manh nhưng có thể đừng hét lên giày vò người ta như vậy hay không…
Mấy ngày sau, ban đêm Thái Thường khổ tâm tu tiên thắp đèn, vào ban ngày vì tránh né chạm mặt với Hào Hành nên chỉ buồn bực trong đầu một mình ở bờ ao sau điện pha chế thứ rượu hay canh gì đó.
Hào Hành ngang qua hồ sen, thấy nàng cúi đầu đang đổ nước gì đó vào một tấm lá sen, lắc hai cái rồi hơi ngửa đầu uống vào. Mặc dù là vẻ mặt thống khổ nhưng sau khi Thái Thường lau chùi miệng lại muốn nâng lên uống thêm một lần.
“Dạo này cả ngày tiểu tiên Thái Thường tu luyện tới đẳng cấp pháp thuật nào rồi? Nếu có tiên đan linh dược thì cũng cùng bản điện chia sẻ chứ?” Hào Hành đi tới hỏi, cho rằng nàng bị hù dọa sẽ ấp úng, nhưng Thái Thường lại bĩnh tình lắc đầu, khom người múc nửa muỗng nước ao, tiếp tục đổ giữa lá sen.
“Thượng thần ngài không cần thuốc này, chỉ ta mới có thể uống.”
Nàng nói xong thì cho chút bột phấn vào, dùng đầu ngón tay khuấy khuấy lại định uống hết.
Hào Hành nhíu mày ngăn lại nàng: “Ngươi cho thứ gì vào đây? Tiên lực ngươi không vững, không nên tùy tiện uống những thứ nước canh cổ quái kỳ lạ, coi chừng tổn thương tiên căn.”
“Không đâu, các tiên nga khác trong điện đều uống như vậy mà.”
Thái Thường giơ một bình bột phấn nhỏ không biết tên rót ra đưa cho hắn: “Đây là linh dược uống xong có thể làm cho người thay đổi xinh đẹp, khó khăn lắm các nàng mới chịu cho ta một chai .”
Hào Hành nhận lấy ngửi một cái, sắc mặt thoáng chốc đen lại, lòng bàn tay vận lực lập tức đem chiếc bình nhỏ đánh nát.
“A…thượng thần! Đây là do tiểu tiên ta lấy ba túi to hạt sen đổi đó ôi…”
Thái Thường khóc đưa tay hứng lấy bột phấn rơi xuống, lại bị hắn một chưởng đánh tan thành tro bụi.
“Ai cho phép ngươi uống cái này? Nói ra bản điện sẽ đánh hắn bò đến lục đạo luân hồi!” Hắn đè cổ họng Thái Thường một cái: “Ngươi uống hết bao nhiêu? Phun hết toàn bộ ra cho ta!”
“Khụ khụ… Tiểu tiên ta… Ta ta… Ta hôm nay mới là lần đầu tiên uống đã bị ngài nhìn thấy…”
Thái Thường thấy phải hắn tức giận như thế, hai bàn tay tròn tròn bé nhỏ giơ như móng gà cố chống đỡ lại hắn.
Hào Hành đánh một chưởng vào phía sau lưng của nàng, sau đó buông cổ họng nàng ra, chỉ nghe “Quang quác…” một tiếng, để cho Thái Thường phun thất điên bát đảo, nôn hết toàn bộ thứ nước linh dược kia ra.
“Khụ khụ khụ khụ…” Trong bụng rất khó chịu, lòng Thái Thường thoáng chua xót, nước mắt nước mũi một mảng, khóc lớn: “Tại sao ngài có thể như vậy! Ta cả ngày bị người cười cợt là tiên tử béo, ta cũng muốn trở nên đẹp có gì sai ? Hu hu hu… Ngài dựa vào cái gì mà làm nó rơi nát bấy, Hu hu, ta chịu không nổi việc vui vẻ của ngài, ta vì ngài mà không đi làm thượng tiên. Hu hu ta không muốn nhìn thấy ngài! Ngài chính là sắc quỷ thượng thần đỉnh đỉnh xấu! Ở bên ngoài dẫn dụ nữ tiên tử người ta, trở về lại dẫn dụ ta… Hu hu… Ta muốn trở về Nam Hải! Trở về Nam Hải mẫu thân sẽ không ghét bỏ ta khó coi…”
“Ai chê ngươi khó coi? Ai dám ghét bỏ ngươi khó coi?” Hào Hành thấy nàng thật sự thương tâm, đáy lòng mềm đi, ôm nàng nói: “Ngươi có biết những thứ linh dược kia là cái gì không? Tiểu tiên nga người ta ở trong điện tu hành kỳ mãn tiên thuật không tốt không thành tiên tử, Thiên đế mới đưa thuốc đầu thai cho các nàng lựa chọn, làm các nàng uống xong trở nên xinh đẹp xuống nhân gian làm người, hoặc là tiếp tục ở lại trên trời làm tiên nga. Ngươi cũng muốn đi làm người sao?”
“Ơ?” Thái Thường lau nước mắt vào trong ngực hắn: “Nói như vậy những thứ kia không phải là thuốc giảm cân?”
“…Thái Thường của bản điện đẹp mắt nhất, không cần thay đổi cũng đã rất đẹp mắt.” Hào Hành ôm nàng chặt thêm chút: “Trắng trắng, tròn tròn, đáng yêu nhất, về sau không cho phép như vậy nữa.”
Ôi… Thì ra là ai cũng biết nàng vừa trắng lại vừa tròn … Ý, thật là kỳ quái, sắc quỷ thượng thần này hình như là lần đầu tiên dịu dàng như thế dụ dỗ nàng xem ra hắn thật sự thích mình nha! Vùi vào ngực hắn, thấy hắn tốt với mình cảm thấy như thể thoắt cái mình đã trở nên xinh đẹp như Thước Diệp, tâm tình trong nháy mắt liền sáng sủa hơn rất nhiều. Ừm, cảm giác này tốt quá, Thái Thường ngươi thật sự là nhặt được may mắn!
Trước kia từng nghe ai đó nói rằng, thích một người mặc kệ người ấy mập gầy đều sẽ tiếp tục yêu thích. Như vậy nàng mập thêm chút thượng thần cũng sẽ tiếp tục thích nàng? Ăn nhiều một chút cũng không quan hệ gì? Vậy từ nay về sau nàng ở trước mặt hắn không cần giả vờ dè dặt, khiến mỗi lần đều nửa đêm đều đói bụng.
Vì vậy đến lúc dùng bữa, Hào Hành rất vui mừng nhìn Thái Thường ăn ngấu nghiến các món ngon vật lạ, rất tốt, cuối cùng nàng đã bỏ đi ý nghĩ đáng sợ kia trong đầu.
Nhưng thấy từng đĩa từng đĩa mỹ vị qua miệng Thái Thường biến thành cái mâm trống không, Tiểu tiên nga vừa mang thức ăn lên vừa tỉ mỉ tính toán gần hết chi tiêu điện ngẫu thần; sau đó thiếu chút nữa không thèm khóc đã bất tỉnh.
Vào nửa đêm Hào Hành len lén đến gần cây đèn định dém chăn cho Thái Thường, thấy eo của nàng dường như lại phì nhiêu một vòng. Nhịn không được đưa tay ra xoa bóp ở đó xúc cảm rất tốt, trong nháy mắt trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh! Hào Hành cười khô khốc một cái, “Tiểu tiên Thái Thường à… Bằng không, ngươi bớt ăn một chút, thử xíu thuốc đầu thai xem sao? Bản điện vẫn cảm thấy ngươi nếu có thể gầy một chút sẽ càng xinh đẹp hơn! Tuyệt đối không phải là ghét bỏ ngươi nha!”
�J �P�@ @ ó thể biến hóa thành cái gì? Ngoài bấc đèn kia của muội ra.”
Thái Thường vạch đầu ngón tay tính nửa ngày, gật đầu, lắc mình một cái, biến thành hạt sen béo ụt ịt. Lại biến thành quả đào to mọng.
Thước Diệp vỗ tay khen ngợi nói: “Đúng là không tệ!”
Thái Thường nấp ở giữa quả đào giữa hô: “Đem muội biến lại đi… Muội chỉ biết biến thành quả đào, chứ không biết biến quả đào thành muội…”
Ban đêm Hào Hành buồn ngủ, thấy cây đèn còn đốt, liền nhẹ nhàng gõ một gõ nói: “Không phải là đồng ý cho ngươi lựa chọn ban ngày không cần thắp đèn sao? Yên tâm đối phó là được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái Thường ngáp một cái bay ra, Hào Hành nhìn thấy hai mắt nàng thâm quầng vừa tròn vừa lớn, thở dài một tiếng: “Ngày thường cũng không thấy ngươi chăm chỉ như thế, nếu lúc đầu sớm chịu khó, những thứ kinh thư kia đã thuộc lâu rồi.”
“Thuộc được kinh thư không thể cho Thái Thường tiên pháp.”
“Không có tiên pháp thì sao?”
“Có tiên pháp thì có thể về nhà nha! Mẫu thân sẽ không cảm thấy mất mặt.”
Hào Hành thoáng chốc mắc nghẹn, thấy khuôn mặt nàng gầy đi một vòng, hai đầu lông mày nhíu lại không cách nào mở miệng nói với nàng
“Trở về Nam Hải rồi có còn muốn quay lại không?”
“Dĩ nhiên không!” Thái Thường xoa xoa hốc mắt hồng lên: “Cháy hết ta cũng không trở lại.”
“Sẽ không nhớ người nào sao?”
“Có chứ.” Thái Thường rất nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ nhớ dì, biểu tỷ, Tứ điện hạ, Tịnh Đế cô nương, còn có thượng thần ngài .”
“A? Cũng sẽ nhớ bản điện sao?”
“Ừ, sẽ nhớ.”
“Tiểu tiên Thái Thường” Hào Hành lẫm bẩm tên của nàng, “Thái Thường… Nhớ kỹ sau khi trở về cũng đừng nhớ ta, nếu không, bản điện rất sợ…”
Hào Hành còn chưa nói hết, xoắn xoắn búi tóc của nàng, thở dài một tiếng đi dạo rồi mới quay về tẩm điện đi ngủ .
Đầu óc Thái Thường dĩ nhiên nghĩ không ra câu hắn nói chưa xong, chẳng qua cảm thấy hắn là thượng thần rất sĩ diện, bị một tiểu tiên không có đầu óc như nàng ghi nhớ thì không thưởng thức lắm.
Nàng không biết rằng trước khi Hào Hành đi ngủ, đã đem câu chưa nói xong kia nói với chiếc lá Bồ Đề ngoài sân: “Bản điện rất sợ, chưa đợi đến phiên nàng tu tiên kết thúc sẽ phải đi Nam Hải xin cưới nàng…”
Sắc trời nhạt dần, tiếng chuông nơi điện Vân Tiêu vang lên tiếng chín mươi chín, nhân đó bốn phía các điện nổi lên tiếng ồn ào.
“Thượng thần.” tiểu tiên nga phụng dưỡng tiến đến cúi đầu gọi một tiếng: “Khảo hạch phép tắc sắp bắt đầu, vì sao ngài không gọi tiên tử Thái Thường rời giường? Nếu nàng không chuẩn bị, sợ là sẽ muộn.”
Hào Hành ngồi trong điện, ngón tay chà xát lên quyển sách mấy ngày liên tiếp Thái Thường lật nhàu nát, nhìn bóng mặt trời một cái, dường như tự hỏi tự trả lời: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ thi qua sao?”
“Theo tiểu nhân, tiên tử quả thật cố gắng như vậy, thông qua vòng thứ nhất chắc không có vấn đề .”
“Nhưng… bản điện đột nhiên không muốn cho nàng thi qua.”
“Ủa?” Tiểu tiên nga đoán không ra tâm tư của thượng thần, chỉ là thấy trong ánh mắt ngài ấy dường như tràn ngập nỗi buồn không thôi.
Thước Diệp đã sắp thả sao, cố gắng nhịn ba vì sao cuối cùng Thái Thường mới tỉnh lại. Hào Hành đứng trước cửa, thấy nàng mắt sưng húp từ cây đèn bò ra nửa người thì ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu ngươi nhanh lên chút xíu có lẽ còn có cơ hội lần cuối.”
Thái Thường nghe vậy lắc lắc đầu, giật mình chạy đến cửa sổ nhìn ra, tiếng kêu sợ hãi suýt nữa phá vỡ tiên đèn treo trên hành lang.
“A…chết chết trễ rồi trễ rồi ngủ quên mất…!”
Nàng nhanh chóng lau mặt, liền lao ra khỏi điện Ngẫu thần nhưng mới chạy ra chưa được hai bước lại vòng trở lại, hướng về phía Hào Hành khẽ cúi người nói: “Đa tạ thượng thần hét to để tiểu tiên ta rời giường.” Sau đó như một làn khói liền bay ra ngoài.
Hào Hành đuổi theo ra ngoài cửa hô: “Tiên bào chưa buộc lại! Ngươi muốn cho bao nhiêu nam tiên gia lợi dụng cơ hội hả? !”
Tiểu tiên nga đứng ở phía sau Hào Hành sờ đầu nhìn nhìn, nghĩ thầm: tiên tử không phải sớm đã bị ngài lợi dụng sạch rồi sao?
Thái Thường cắm cúi chạy tới bên ngoài điện Vân Tiêu, tiên nga chuyên kiểm tra ghi chép trái chờ phải trông rốt cục mới thấy nàng đến, đi tới kéo nàng lại nói: “Ta còn nói là tiên tử ngươi sợ hãi không dám tới! Nhanh vào một chút đi, chỉ còn chờ một mình ngươi!”
Thái Thường hít thở sâu một hơi, vỗ vỗ đầu mình cho tỉnh ngủ, hỏi nàng: “Sắc mặt các thượng thần thế nào?”
Tiên nga nói: “Đã ngủ mất hai vị.”
Thái Thường cười hắc hắc, trong đầu cố nhớ lại không nhiều sách lắm một lần, sau đó tràn đầy tự tin bước đi thật nhanh vào điện.
Lộ Hoa ngồi ở ghế trên, vừa thấy Thái Thường đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn rõ trang phục nàng, suýt nữa để cằm của mình rơi xuống: tóc bù xù, cổ áo còn lấm nước miếng, không những mặc ngược còn không cài cạp váy tử tế…
Vốn các thượng thần còn ngủ gật vừa thấy bộ dạng của nàng thoáng chốc lấy lại tinh thần!
“Thái Thường…” Lộ Hoa âm thầm cắn răng nháy mắt với nàng: “Trước khi đến con không soi gương sao!”
Thái Thường sắc mặt Lộ Hoa nghiêm trọng, sững sờ, hướng về phía cây cột đồng sáng lấp lánh soi, má ơi! Quỷ trong gương này là ai? Nàng thiếu chút nữa là khóc òa, vội vàng quay lưng đi sửa sang một phen. Đợi nàng há miệng run rẩy xoay người lại, nhìn qua chỗ ngồi một đám BOSS vẻ mặt u ám, sách thuộc trong đầu đều chạy mất dạng.
Thiên đế cười nàng một phen, khoát tay nói: “Khụ khụ… Tiểu tiên hành vi phóng đãng dưới đài, hay là trước tự giới thiệu đi.”
Vành mắt Thái Thường đỏ lên, hai cánh tay xoa tới xoa lui: “Tiểu tiên xuất thân Nam Hải, hiện ở Nguyệt Hoa cung, cùng Lộ Hoa tiên tử học tập tu tiên.”
“À, thì ra là nhà Lộ Hoa.” Thiên đế nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt Lộ Hoa đỏ lên: “Trở về cho đứa nhỏ này thay đổi quần áo, mẫu thân nàng không phải là Tinh Hoa sao? Đó chính là nữ tiên tử vạn dân kính yêu, sao có thể có bộ dạng này? Chúng ta khảo hạch lễ nghi lễ phép Thiên cung, nàng ngay cả lễ nghi lễ phép ăn mặc tối thiểu nhất cũng không hiểu, còn tới làm gì?”
Không chỉ làm chư thần một phen giễu cợt, còn làm hại Lộ Hoa khó xử như thế. Thái Thường cúi thấp đầu, nghe thấy sảnh trên sảnh dưới đều xôn xao lên tiếng cười nhạo, trong lòng như bị quất mạnh phân thành ngàn vạn mảnh. Nàng thật sự muốn tham gia thi tuyển trang trọng, thật sự muốn không bị người khác coi thường, thật sự muốn thuận thuận lợi lợi thông qua khảo hạch, thật sự muốn có thể dễ dàng vui vẻ trở về Nam Hải… Nhưng bây giờ, đều bị nàng phá hỏng rồi.
Đầu của nàng càng rũ xuống càng thấp, hai mắt đẫm lệ, sợ là nhịn không được sẽ rơi xuống.
Nhìn qua một góc, dường như trông thấy bóng dáng Hào Hành đứng ở ngoài cửa điện, Thái Thường lén lau nước mắt quả nhiên thấy Hào Hành sắc mặt giận dữ trừng mắt một đám tiên gia đang cười, lúc đó hình như trong lòng nàng không còn đắng chát nữa.
Thì ra vẫn còn có người nhớ đến nàng, giúp đỡ nàng.
Hào Hành thấy nàng rơi lệ, đang muốn nhấc chân vào dẫn nàng đi ra, đã thấy Thái Thường khẽ cắn môi lắc lắc đầu với hắn, sau đó ngẩng đầu lên, nói với người ngồi trên: “Tiểu tiên Thái Thường biết hôm nay quần áo chính mình không phù hợp nhưng đây chính là lý do Thái Thường tới dự thi, chư vị tiên gia nhìn xem, không hiểu được lễ nghi lễ phép sẽ biến thành bộ dạng như Thái Thường, cho nên Thái Thường nhân lúc này vì mọi người gióng lên tiếng cảnh báo, kêu gọi chúng tiên gia chú trọng lễ nghi pháp lệnh nhiều hơn, chớ có coi thường. Nói không chừng tiếp theo, chính là các ngài đứng ở chỗ này xấu mặt.”
Tiếng ồn ào trong điện thoáng chốc ngừng lại ngay cả Hào Hành cũng không thể biết trong cơ thể nàng ẩn chứa dũng khí lớn như vậy. Thiên đế cùng các chư vị thượng thần đều á khẩu nhìn thấy nụ cười chân chất dưới sảnh, tựa như ngay cả mái tóc kia của nàng cũng thoáng trở nên nhu mì. Lấy khí thế một chọi trăm, làm cho người ta không thể khinh thường.
Hồi lâu, Thiên đế gật đầu: “Tiểu tiên này vẫn còn có chút ý tứ… Ngày mai tới tham gia vòng hai đi.”
Thái Thường giương to tròng mắt: “Ngài nói là, Thái Thường đã qua vòng thứ nhất rồi sao?”
“Đúng vậy, cách tiểu tiên ngươi cảnh báo cũng có điểm đặc sắc.” Thiên đế cười híp mắt gật đầu: “Ngày mai nếu thông qua, có thể đến chỗ Vương Mẫu lấy một ngàn năm tu vi.”
“Một ngàn năm…”
Thái Thường kích động thiếu chút nữa nhếch môi khóc lớn: “Thái Thường thành thượng tiên sao? Có cần thi lại mớ kinh văn lộn xộn kia không?”
“Đó là đương nhiên, cũng còn chưa biết tiên pháp của ngươi, chờ ngày mai khảo hạch qua mới có thể chấp thuận cho ngươi thăng cấp hay không.”
Thiên đế ngáp một cái: “Nếu mỗi tiểu tiên đều thú vị như ngươi, sẽ không hại trẫm phải mệt nhọc.”
Bóng đêm lượn lờ Thiên cung, vươn tay có thể bắt được các vì sao, cúi người là kéo được một đóa hoa sen. Người Thái Thường lâng lâng cảm ơn một đám tiên gia chúc mừng ra khỏi điện Vân Tiêu, thấy Hào Hành đã đi một mình trên đường trở về điện, vội vàng bay tới đuổi theo hắn, cười hì hì kéo kéo tay áo hắn nói: “Thượng thần, mới vừa rồi ngài vội tới là muốn Thái Thường cố gắng lên à?”
Hào Hành bị nàng lôi kéo tay áo, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thái Thường lập tức cười mặt mũi tràn ngập hoa đào nở: “Lúc đầu Thái Thường hận không thể đập vào cây cột, nhưng thấy ngài tức giận nhìn bộ dạng bọn họ, đột nhiên dũng khí không biết từ nơi nào đến liền ngước cổ lên nói một hồi, nói xong ngay cả bản thân cũng quên mất đã nói cái gì. Hắc hắc, ngài mới vừa rồi muốn tới giúp Thái Thường trút giận sao? Thái Thường… đầu óc ngốc, nói không nên lời cảm giác tận đáy lòng nhưng trong nháy mắt đó, Thái Thường rất cảm động, rất muốn cám ơn ngài.”
“Phải không?” Hào Hành dừng bước chân, bắt gặp ánh mắt nàng sáng như ánh trăng, hương sen nhè nhẹ vây quanh nàng như một đóa sen trắng: “Bản điện không phải là muốn đi giúp ngươi…”
“Mặc kệ ngài là muốn giúp Thái Thường hay muốn theo chân bọn họ nhìn Thái Thường xấu mặt, Thái Thường đều cám ơn ngài cho tiểu tiên dũng khí.”
Không biết tự khi nào, bên bờ môi nàng hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, lúc trước chưa bao giờ để ý thấy. Hào Hành muốn sờ một cái nhưng hai cánh tay nhưng chỉ để phía sau người, gắt gao siết chặt.
“Thái Thường tiểu tiên, nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ bản điện, ngày mai đừng đi thi tuyển.”
“A? Ngài nói cái gì?”
Thái Thường cảm thấy rất khó hiểu, “Là ngài đã cho tiểu tiên dũng khí mà!”
“Vậy thì đem toàn bộ những thứ dũng khí kia ăn hết đi.”
Hào Hành xoay người sang chỗ khác, bước đi nhanh hướng về điện.
“Ăn hết?” Đầu óc Thái Thường choáng váng nghĩ lại lời hắn, “Dũng khí có thể ăn sao? Rất ngon à?”
Không hiểu nha!
Thái Thường ngồi ở nguyệt đài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như tờ giấy bóc hạt sen cho Tử Loan. Cả đêm Hào Hành buồn bực ở trong tẩm điện trong nghiên tập tiên pháp Thủy Tộc, một câu nói cũng không nói với nàng. Trong lòng nàng thật sự phiền muộn khó giải, mới đến nguyệt đài gọi Tử Loan trò chuyện cùng nàng.
“Điện hạ, ngài nói xem vì sao thượng thần giúp ta lại không chịu thừa nhận? Kỳ thật ngược lại ngài ấy đối với ta còn rất tốt, vì sao không muốn ngày mai ta đi thi tuyển thượng tiên chứ? Như vậy hắn cũng không cần mỗi ngày đau khổ ép ta luyện tập tu tiên, thật tốt!”
Tử Loan miệng nhai đầy hạt sen, cắn người miệng ngắn*: “Ngốc, ngài ấy rất vui lòng ép chị tu tiên .”
(Cắn người miệng ngắn*: 吃人家嘴短 ý là ăn đồ ăn của người ta thì phải làm gì cho người đó)
“Hả? Ngài ấy còn có loại tâm lý biến thái này? Không phải thượng thần các người đều có loại tâm lý này chứ?”
Tử Loan lau lau mồ hôi, “Chẳng lẽ chị chưa từng nhìn ra tâm tư của ngài ấy đối với chị?”
“Cắt!” Thái Thường hất mái tóc lên: “Ai nhìn không ra!”
Tử Loan gật đầu tán thành: “Xem ra ngày mai chị nhất định có thể thăng cấp thượng tiên.”
“Đương nhiên! Không phải là muốn ta giúp ngài ấy chút chuyện hẹn hò cùng nữ tiên tử sao!”
Tử Loan phun hết toàn bộ hạt sen ra: “Chị coi như Tử Loan chưa nói gì hết.”
Mang mang một bụng đầy những bí ấn chưa được giải đáp, Thái Thường trở về điện Ngẫu thần, thấy Hào Hành còn trong phòng xem thiên thư mà cả đời nàng cũng xem không hiểu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới dứt khoát đi tới, cười hì hì hỏi: “Thượng thần, ngài có đói bụng không? Tiểu tiên làm cho ngài chút thức ăn khuya nhé?”
“Không cần.”
“Vậy Thái Thường lấy cho ngài chút trà hoa quả để tỉnh táo thì thế nào?”
“Không cần.”
Thái Thường bĩu bĩu môi, nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo không thể hơn, đột nhiên cả gan hô lớn một tiếng: “Được rồi, được rồi! Tiểu tiên ta biết rõ ngài là ưa thích ta, không muốn ta thi đậu thượng tiên rời xa ngài trở về Nam Hải, cho nên ngày mai ta sẽ không đi thi, cái này được chưa?”
Nàng nói xong cuống cuồng nuốt nước miếng, sợ sẽ bị hắn đem gậy ra đánh. Ôi ôi … Nàng thấy dáng vẻ buồn buồn này của hắn rất tức giận! Thượng thần ngài thật giỏi a!
Hào Hành ngay lập tức ngừng lại, đưa mắt lên nhìn, nở một nụ cười tan cả mùa đông giá lạnh, nói: “Được thôi.”
Chương 8: Giảm cân người sẽ đẹp hơn
Trong điện gió mát thổi qua, yên tĩnh bình yên, chỉ có tiếng tiểu tiên đồng ngáy khi có khi không, bầu bạn với cây đèn trăm ngàn năm đây lần đầu Thái Thường mất ngủ.
Ý của sắc quỷ thượng thần…Đầu óc nàng có ngốc cũng hiểu, quả thật là vì thích nàng sao? Quá kinh khủng quá kinh khủng! Thái Thường xoa bóp thịt thừa trên bụng lăn lộn khó ngủ, chuyện xảy ra hôm nay tính sao? Tu hành trước một năm đến tay chỉ vì nàng đầu óc phân liệt nói một câu mà mất…Có nên tìm hắn bắt đền hay không a? Không được, Thái Thường ngươi có thể! Tới chết không thừa nhận!
Nhưng nhưng… Nếu như lấy một ngàn năm tu hành đổi lấy niềm vui của thượng thần… Hình như quá cao giá!
Sáng sớm hôm sau, Hào Hành vừa mặc tiên bào chuẩn bị ra cửa đã thấy Thái Thường lấy hai con mắt thâm quầng lớn đợi ngoài điện.
Vừa thấy hắn đi ra, Thái Thường do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn rũ đầu xuống đi qua, níu lấy tà áo ấp úng nói: “Thượng thần việc kia… Ngài muốn ra ngoài à… Tiểu tiên ta không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngài một chút, tối qua ta lại uống nhiều quá, không có nói gì sai chứ?”
“Đêm qua ngươi uống rượu?”
Hào Hành sát lại gần nàng ngửi một cái: “Nhưng bản điện không ngửi thấy mùi rượu trên người của ngươi, tiểu tiên ngươi thoạt nhìn tinh thần sảng khoái. Huống chi, ngươi say rượu sẽ thức dậy sớm như vậy sao?”
Thái Thường hoảng loạn khoát khoát tay: “Chính vì tiểu tiên ý thức được vấn đề đêm qua uống rượu nghiêm trọng, hôm nay mới thoáng cái đã tỉnh lại… Tiểu tiên ta đêm qua nói gì làm cái gì hoàn toàn không nhớ rõ, nên mới tới hỏi hỏi ngài. Còn nữa, nếu không có việc gì ta lập tức đi điện Vân Tiêu điện thi tuyển thượng tiên thượng thần.”
Hào Hành không nói chỉ vòng tay, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng hôn một cái, nói: “Vậy bây giờ nhớ rõ chưa?”
“… Nhớ ra rồi.”
“Còn đi không?”
“Không đi.”
“Ngoan.”
Hào Hành đưa trán cọ cọ đầu nàng, chỉ cây đèn trong điện: “Vậy thì kể từ hôm nay khôi phục tu tiên, nhanh chóng bổ sung chút tu vi một ngàn năm kia. Dục tốc bất đạt, ngươi lựa chọn rất sáng suốt, tiểu tiên Thái Thường.”
Thái Thường đầu tóc mụ mẫm chuẩn bị bò vào, thoáng thấy thấy hạt châu trong tay hắn nhìn rất quen mắt, liền chỉ chỉ một cái hỏi: “Hạt châu này không phải là hạt do thúc công tặng cho ta sao? Ngài còn chưa trả lại à.”
“À, chưa, bản điện vốn định mài nhỏ nó ra thoa mặt, sau sợ bị bệnh sởi, ngẫm lại hay là đi trả hắn cho rồi.”
Thoa mặt… lòng Thái Thường nổi cơn oán giận, nói thật nàng ngay cả bề ngoài ông chú thế nào cũng không nhớ, nhưng món quà đầu tiên này làm nàng nhớ mãi không thôi.
“Thượng thần, ta đã nhớ ra thúc công là ai, ta muốn thương lượng với ngài, có thể để tự tiểu tiên đi trả lại cho thúc công hay không? Ta luôn cảm thấy nhận quà của người ta tuy không tốt… Cho dù không cần trả lại, ta cũng muốn tự mình đi mới được. Ta còn phải chuẩn bị đáp lễ, kể cả khi thúc công không tặng quà cho ta, làm trưởng bối tiên gia của ta, ta cũng nên đi thăm hỏi.”
“Ngươi còn chuẩn bị đáp lễ? Còn dám chuẩn bị đáp lễ?”
“Ơ.”
“Đừng có nói là ngươi giấu trộm hạt sen và đào.”
“… Không phải vậy.”
Hào Hành ngửi thấy mùi nguy hiểm: “Vậy là vật gì?”
“À…” Thái Thường chỉ vào trong nhà hắn: “Là chiếc gối bấc đèn mà mẫu thân làm cho ta , là bảo bối ta yêu nhất. Nhưng từ lúc ngài để ta ngủ bên trong cây đèn thì không cần nó nữa nên định đem nó đưa cho thúc công. Ở trong đó hội tụ hơi thở trăm sông Nam Hải, có thể an thần dễ ngủ. Tướng mạo thúc công vốn đẹp sẵn, giấc ngủ ngon sẽ dưỡng nhan.”
“Phải không?” Hào Hành bước vào điện cầm lấy cái gối đến: “Tướng mạo bản điện có đẹp sẵn không?”
“…Ờ.. Đẹp, tướng mạo đẹp…”
“So với thúc công ngươi thì sao?”
“Đẹp hơn! Còn đẹp hơn”
“Vậy bản điện giữ nó lại cho riêng mình, vật này nghe quá quý giá, ngươi thay vài túi hạt sen to được rồi, hay là bản điện thay ngươi đi một chuyến, ngươi còn phải vất vả tu tiên, không phải sao, Tiểu Thường?”
Ặc thượng thần, ngài có thể giở trò lưu manh nhưng có thể đừng hét lên giày vò người ta như vậy hay không…
Mấy ngày sau, ban đêm Thái Thường khổ tâm tu tiên thắp đèn, vào ban ngày vì tránh né chạm mặt với Hào Hành nên chỉ buồn bực trong đầu một mình ở bờ ao sau điện pha chế thứ rượu hay canh gì đó.
Hào Hành ngang qua hồ sen, thấy nàng cúi đầu đang đổ nước gì đó vào một tấm lá sen, lắc hai cái rồi hơi ngửa đầu uống vào. Mặc dù là vẻ mặt thống khổ nhưng sau khi Thái Thường lau chùi miệng lại muốn nâng lên uống thêm một lần.
“Dạo này cả ngày tiểu tiên Thái Thường tu luyện tới đẳng cấp pháp thuật nào rồi? Nếu có tiên đan linh dược thì cũng cùng bản điện chia sẻ chứ?” Hào Hành đi tới hỏi, cho rằng nàng bị hù dọa sẽ ấp úng, nhưng Thái Thường lại bĩnh tình lắc đầu, khom người múc nửa muỗng nước ao, tiếp tục đổ giữa lá sen.
“Thượng thần ngài không cần thuốc này, chỉ ta mới có thể uống.”
Nàng nói xong thì cho chút bột phấn vào, dùng đầu ngón tay khuấy khuấy lại định uống hết.
Hào Hành nhíu mày ngăn lại nàng: “Ngươi cho thứ gì vào đây? Tiên lực ngươi không vững, không nên tùy tiện uống những thứ nước canh cổ quái kỳ lạ, coi chừng tổn thương tiên căn.”
“Không đâu, các tiên nga khác trong điện đều uống như vậy mà.”
Thái Thường giơ một bình bột phấn nhỏ không biết tên rót ra đưa cho hắn: “Đây là linh dược uống xong có thể làm cho người thay đổi xinh đẹp, khó khăn lắm các nàng mới chịu cho ta một chai .”
Hào Hành nhận lấy ngửi một cái, sắc mặt thoáng chốc đen lại, lòng bàn tay vận lực lập tức đem chiếc bình nhỏ đánh nát.
“A…thượng thần! Đây là do tiểu tiên ta lấy ba túi to hạt sen đổi đó ôi…”
Thái Thường khóc đưa tay hứng lấy bột phấn rơi xuống, lại bị hắn một chưởng đánh tan thành tro bụi.
“Ai cho phép ngươi uống cái này? Nói ra bản điện sẽ đánh hắn bò đến lục đạo luân hồi!” Hắn đè cổ họng Thái Thường một cái: “Ngươi uống hết bao nhiêu? Phun hết toàn bộ ra cho ta!”
“Khụ khụ… Tiểu tiên ta… Ta ta… Ta hôm nay mới là lần đầu tiên uống đã bị ngài nhìn thấy…”
Thái Thường thấy phải hắn tức giận như thế, hai bàn tay tròn tròn bé nhỏ giơ như móng gà cố chống đỡ lại hắn.
Hào Hành đánh một chưởng vào phía sau lưng của nàng, sau đó buông cổ họng nàng ra, chỉ nghe “Quang quác…” một tiếng, để cho Thái Thường phun thất điên bát đảo, nôn hết toàn bộ thứ nước linh dược kia ra.
“Khụ khụ khụ khụ…” Trong bụng rất khó chịu, lòng Thái Thường thoáng chua xót, nước mắt nước mũi một mảng, khóc lớn: “Tại sao ngài có thể như vậy! Ta cả ngày bị người cười cợt là tiên tử béo, ta cũng muốn trở nên đẹp có gì sai ? Hu hu hu… Ngài dựa vào cái gì mà làm nó rơi nát bấy, Hu hu, ta chịu không nổi việc vui vẻ của ngài, ta vì ngài mà không đi làm thượng tiên. Hu hu ta không muốn nhìn thấy ngài! Ngài chính là sắc quỷ thượng thần đỉnh đỉnh xấu! Ở bên ngoài dẫn dụ nữ tiên tử người ta, trở về lại dẫn dụ ta… Hu hu… Ta muốn trở về Nam Hải! Trở về Nam Hải mẫu thân sẽ không ghét bỏ ta khó coi…”
“Ai chê ngươi khó coi? Ai dám ghét bỏ ngươi khó coi?” Hào Hành thấy nàng thật sự thương tâm, đáy lòng mềm đi, ôm nàng nói: “Ngươi có biết những thứ linh dược kia là cái gì không? Tiểu tiên nga người ta ở trong điện tu hành kỳ mãn tiên thuật không tốt không thành tiên tử, Thiên đế mới đưa thuốc đầu thai cho các nàng lựa chọn, làm các nàng uống xong trở nên xinh đẹp xuống nhân gian làm người, hoặc là tiếp tục ở lại trên trời làm tiên nga. Ngươi cũng muốn đi làm người sao?”
“Ơ?” Thái Thường lau nước mắt vào trong ngực hắn: “Nói như vậy những thứ kia không phải là thuốc giảm cân?”
“…Thái Thường của bản điện đẹp mắt nhất, không cần thay đổi cũng đã rất đẹp mắt.” Hào Hành ôm nàng chặt thêm chút: “Trắng trắng, tròn tròn, đáng yêu nhất, về sau không cho phép như vậy nữa.”
Ôi… Thì ra là ai cũng biết nàng vừa trắng lại vừa tròn … Ý, thật là kỳ quái, sắc quỷ thượng thần này hình như là lần đầu tiên dịu dàng như thế dụ dỗ nàng xem ra hắn thật sự thích mình nha! Vùi vào ngực hắn, thấy hắn tốt với mình cảm thấy như thể thoắt cái mình đã trở nên xinh đẹp như Thước Diệp, tâm tình trong nháy mắt liền sáng sủa hơn rất nhiều. Ừm, cảm giác này tốt quá, Thái Thường ngươi thật sự là nhặt được may mắn!
Trước kia từng nghe ai đó nói rằng, thích một người mặc kệ người ấy mập gầy đều sẽ tiếp tục yêu thích. Như vậy nàng mập thêm chút thượng thần cũng sẽ tiếp tục thích nàng? Ăn nhiều một chút cũng không quan hệ gì? Vậy từ nay về sau nàng ở trước mặt hắn không cần giả vờ dè dặt, khiến mỗi lần đều nửa đêm đều đói bụng.
Vì vậy đến lúc dùng bữa, Hào Hành rất vui mừng nhìn Thái Thường ăn ngấu nghiến các món ngon vật lạ, rất tốt, cuối cùng nàng đã bỏ đi ý nghĩ đáng sợ kia trong đầu.
Nhưng thấy từng đĩa từng đĩa mỹ vị qua miệng Thái Thường biến thành cái mâm trống không, Tiểu tiên nga vừa mang thức ăn lên vừa tỉ mỉ tính toán gần hết chi tiêu điện ngẫu thần; sau đó thiếu chút nữa không thèm khóc đã bất tỉnh.
Vào nửa đêm Hào Hành len lén đến gần cây đèn định dém chăn cho Thái Thường, thấy eo của nàng dường như lại phì nhiêu một vòng. Nhịn không được đưa tay ra xoa bóp ở đó xúc cảm rất tốt, trong nháy mắt trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh! Hào Hành cười khô khốc một cái, “Tiểu tiên Thái Thường à… Bằng không, ngươi bớt ăn một chút, thử xíu thuốc đầu thai xem sao? Bản điện vẫn cảm thấy ngươi nếu có thể gầy một chút sẽ càng xinh đẹp hơn! Tuyệt đối không phải là ghét bỏ ngươi nha!”
�J �P�@ @ ó thể biến hóa thành cái gì? Ngoài bấc đèn kia của muội ra.”
Thái Thường vạch đầu ngón tay tính nửa ngày, gật đầu, lắc mình một cái, biến thành hạt sen béo ụt ịt. Lại biến thành quả đào to mọng.
Thước Diệp vỗ tay khen ngợi nói: “Đúng là không tệ!”
Thái Thường nấp ở giữa quả đào giữa hô: “Đem muội biến lại đi… Muội chỉ biết biến thành quả đào, chứ không biết biến quả đào thành muội…”
Ban đêm Hào Hành buồn ngủ, thấy cây đèn còn đốt, liền nhẹ nhàng gõ một gõ nói: “Không phải là đồng ý cho ngươi lựa chọn ban ngày không cần thắp đèn sao? Yên tâm đối phó là được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái Thường ngáp một cái bay ra, Hào Hành nhìn thấy hai mắt nàng thâm quầng vừa tròn vừa lớn, thở dài một tiếng: “Ngày thường cũng không thấy ngươi chăm chỉ như thế, nếu lúc đầu sớm chịu khó, những thứ kinh thư kia đã thuộc lâu rồi.”
“Thuộc được kinh thư không thể cho Thái Thường tiên pháp.”
“Không có tiên pháp thì sao?”
“Có tiên pháp thì có thể về nhà nha! Mẫu thân sẽ không cảm thấy mất mặt.”
Hào Hành thoáng chốc mắc nghẹn, thấy khuôn mặt nàng gầy đi một vòng, hai đầu lông mày nhíu lại không cách nào mở miệng nói với nàng
“Trở về Nam Hải rồi có còn muốn quay lại không?”
“Dĩ nhiên không!” Thái Thường xoa xoa hốc mắt hồng lên: “Cháy hết ta cũng không trở lại.”
“Sẽ không nhớ người nào sao?”
“Có chứ.” Thái Thường rất nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ nhớ dì, biểu tỷ, Tứ điện hạ, Tịnh Đế cô nương, còn có thượng thần ngài .”
“A? Cũng sẽ nhớ bản điện sao?”
“Ừ, sẽ nhớ.”
“Tiểu tiên Thái Thường” Hào Hành lẫm bẩm tên của nàng, “Thái Thường… Nhớ kỹ sau khi trở về cũng đừng nhớ ta, nếu không, bản điện rất sợ…”
Hào Hành còn chưa nói hết, xoắn xoắn búi tóc của nàng, thở dài một tiếng đi dạo rồi mới quay về tẩm điện đi ngủ .
Đầu óc Thái Thường dĩ nhiên nghĩ không ra câu hắn nói chưa xong, chẳng qua cảm thấy hắn là thượng thần rất sĩ diện, bị một tiểu tiên không có đầu óc như nàng ghi nhớ thì không thưởng thức lắm.
Nàng không biết rằng trước khi Hào Hành đi ngủ, đã đem câu chưa nói xong kia nói với chiếc lá Bồ Đề ngoài sân: “Bản điện rất sợ, chưa đợi đến phiên nàng tu tiên kết thúc sẽ phải đi Nam Hải xin cưới nàng…”