Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 113: Đêm giáng sinh của hai người.(Edit:xASAx)
* * *
Lại đến thứ sáu, trong chăn vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức khiến người ta không muốn rời giường. Bạch Lạc Nhân hé cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất. Trời đã sáng, hình như cũng không sáng lắm, âm u, khiến không thể đoán ra thời gian cụ thể.
Muốn dùng tay lần tìm điện thoại di động, kết quả cánh tay nhúc nhích không được, nguyên nhân là do chăn bọc quá kín, chẳng trách lại ấm như vậy.
"Năm giờ hai mươi, còn sớm."
Bạch Lạc Nhân lẩm bẩm một câu, vừa muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, trong lúc vô tình thấy trên khung cửa sổ rơi xuống một mảng trắng.
Tuyết rơi?
Bạch Lạc Nhân xốc lại tinh thần mở to hai mắt, tỉ mỉ nhìn thử ra ngoài, đúng thật là tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên từ đầu đông tới nay, còn có vẻ rất lớn. Tuy rằng tuyết rơi sẽ khiến cho sinh hoạt rất bất tiện, nhưng nhìn thấy tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng, vẫn sẽ có tâm tình hưng phấn.
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, sờ sờ cái chăn bên cạnh, đã lạnh rồi.
Cố Hải không biết đã ra ngoài bao lâu rồi.
Ngày có tuyết đường rất trơn, phải lái xe chậm, vì vậy nhất định phải thức dậy sớm hơn so với bình thường một chút.
Cố Hải vừa chạy xe đến cổng chung cư liền thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân đứng yên lặng giữa trời tuyết, trên đầu và vai đã phủ một lớp tuyết thật mỏng.
"Cậu sao lại ra đây? Lạnh như vầy..."
Cố Hải lấy tay sờ sờ gò má Bạch Lạc Nhân, phía trên đã kết một lớp băng sương thật lạnh.
"Nhanh đi vào nào! Ra ngoài cũng không biết mặc nhiều một chút."
Lông mày rậm của Cố Hải lông vặn vẹo, trong giọng nói lộ ra đầy ý trách cứ, như người lớn dạy trẻ nhỏ, vừa mắng vừa giả như đá lên mông Bạch Lạc Nhân một cái. Bạch Lạc Nhân mặc một cái áo bông dài, loại này đặc biệt dày, đá vào như đá vào chăn, chẳng có cảm giác gì, ngược lại chấn động làm hoa tuyết rơi xuống đầy đất.
Đường trơn như vậy, Bạch Lạc Nhân sợ Cố Hải lái xe xảy ra chuyện gì, thấy cậu trở về, trong lòng mới an tâm.
Một túi cháo nhỏ nóng hầm hập, hơi đặc và mềm, cho thêm mấy miếng dưa muối, còn có chai sữa đậu nành không thể thiếu mỗi ngày, từng món bày lên mặt bàn. Bạch Lạc Nhân chà xát tay một chút, vừa muốn động đũa, kết quả phát hiện tóc Cố Hải bắt đầu nhỏ nước tí tách, cả trán đều ướt đẫm, không giống như tuyết tan ra , ngược lại giống như là mồ hôi.
"Cậu sao lại toát mồ hôi?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải lấy tay xoa xoa, chậm rãi nói: "Dọc đường có vụ tông xe, đường bị chặn, tôi đợi không được, nên xuống xe chạy một lúc."
Đáy lòng Bạch Lạc Nhân nhẹ dâng lên một chút xúc động, cũng có một chút... đau lòng.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân chưa ăn gì, quan tâm nhìn mình, nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
"Cảm động à? Cảm động thì để tôi 'ấy' một lần đi."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân vừa có chút ấm áp trong nháy mắt đóng băng, hung hăng cắn một miệng bánh bao.
"Cố Hải, cậu sớm muộn cũng bị cái miệng của cậu hại nha."
Cố Hải méo miệng cười cười, không đồng ý.
Ăn xong điểm tâm, cả người đều ấm lên, trước khi ra cửa, Cố Hải còn bắt Bạch Lạc Nhân mặc một cái áo lông ở bên ngoài.
"Cậu thấy ai bên ngoài áo bông lại mặc thêm một bộ áo lông không?"
Bạch Lạc Nhân chê ngốc, lại cởi áo lông ra.
"Kêu cậu mặc thì cậu cứ mặc, cậu cũng đâu phải đàn bà, mặc mỏng manh như vậy cho ai nhìn chứ?" Cố Hải giọng nói rất kiên quyết, lấy áo lông khoác lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân liều chết không chịu, "Vậy sao cậu không mặc chứ?"
Cố Hải vô cùng có khí thế đáp lại một câu, "Ông đây không lạnh."
"Tôi cũng không lạnh." Bạch Lạc Nhân gầm lên một câu.
Cố Hải chỉ vào trán Bạch Lạc Nhân, "Muốn ăn đòn phải không?"
Bạch Lạc Nhân vẫn câu nói kia, "Cậu không mặc, cớ gì bắt tôi mặc?"
Cố Hải nghiến nghiến răng, ngón tay chọt vào trán Bạch Lạc Nhân mấy cái, sau đó bước vào buồng, lại cầm một cái áo lông đi ra, mặc vào người, dương dương tự đắc hất hàm, ý bảo Bạch Lạc Nhân cũng mặc vào.
Bạch Lạc Nhân không chỉ mặc áo lông, còn cầm lấy một cái khăn quàng cổ, chẳng qua là quấn lên cổ Cố Hải.
Cố Hải đi ở phía trước, trên cổ đột nhiên ấm, vừa cúi đầu nhìn, một cái khăn quàng cổ màu đỏ sậm quấn loạn quanh cổ mình.
Quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân mặt không chút biểu tình.
Cố Hải như ở trong mộng mới tỉnh, mở miệng liền hỏi: "Cậu là sợ tôi lạnh, lại không dám nói ra, mới sống chết không chịu mặc quần áo hả?"
Bạch Lạc Nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả dâng lên trong lòng, Cố Hải quàng vai Bạch Lạc Nhân kéo lại, lực tay rất mạnh, giọng nói cũng rất dịu dàng, "Nhân Tử, cậu đối với tôi thật tốt."
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, đáp lại một câu, "Không bằng cậu đối tốt với tôi."
Cố Hải cố ý hỏi, "Tôi đối tốt với cậu như thế nào?"
"Cậu đối tốt với tôi có chút ngốc nghếch."
Ặc... Đây là đánh giá kiểu gì vậy? Cố Hải có chút choáng váng.
Khóa miệng Bạch Lạc Nhân mơ hồ lộ ra một tia cười cợt, không rõ ràng, nhưng rất sinh động. Tựa như hoa tuyết đầy đất này, rõ ràng là trạng thái tĩnh , nhưng lại làm cho cả thế giới đều linh động.
Hai người ăn mặc giống như một con gấu, chạy không được, chỉ có thể chậm rãi đi trên đường, trễ cũng trễ rồi, còn có thể nhân lúc này vui vẻ thưởng thức một chút cảnh tuyết dọc đường.
Cố Hải chú ý rằng, trên đường tiệm hoa tươi và tiệm quà tặng đều đã sớm mở cửa, trước cửa trưng bày những quả táo* được trang trí đẹp đẽ.
(*Người Trung Quốc thường tặng nhau táo vào dịp giáng sinh coi như cầu chúc may mắn)
"Hôm nay là Giáng sinh à?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân cũng trả lời nước đôi, "Hình như là vậy."
Cố Hải nhìn thử điện thoại di động, đúng là như vậy.
Xem ra, bên cạnh không có phụ nữ là không được, đàn ông ai lại để tâm nhớ những thứ này chứ?
Đi tới lớp học quả nhiên đã muộn, hơn nữa một người cũng không có, trong sân tập người lại không ít, có lẽ mọi người đi xuống dọn tuyết. Bạch Lạc Nhân vừa định đặt túi sách lên bàn, kết quả phát hiện trên bàn đều là táo, lại nhìn vào trong ngăn kéo, trong ngăn kéo cũng vậy. Chỗ Cố Hải cũng thế, Vưu Kỳ càng không ngoại lệ, ba bàn học liên tiếp thoạt nhìn thật hoành tráng.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tìm được chỗ lớp mình dọn tuyết, tham dự vào đội ngũ quét tuyết.
"Cố Hải, đổi cho cậu một cây chổi này." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải quay người lại, một quả cầu tuyết lạnh lẽo đập vào trong mặt, nổ tung ngay trước mũi, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở mắt ra, Bạch Lạc Nhân cũng đã chạy xa.
"Cậu muốn gây chiến đúng không?"
Cố Hải quăng chổi đuổi theo.
Hai người đùa giỡn vô cùng vui vẻ, bạn học bên cạnh cũng không kiềm chế được, túm năm tụm ba bắt đầu công kích, tới cuối cùng biến thành một trận đại chiến bằng tuyết. Tuy đều đã là học sinh trung học, nhưng cả đám đều vẫn chưa hết tính trẻ con, bắt đầu chơi liền không ai nhường ai.
Kết quả cuối cùng chính là quần áo mọi người đều ướt, lúc này Bạch Lạc Nhân nghĩ Cố Hải vô cùng sáng suốt, người khác ướt chỉ có thể co đầu rụt cổ mà run, bọn họ thay áo bông còn có áo lông.
Vưu Kỳ tặng Bạch Lạc Nhân một quả táo hình cái bật lửa, Bạch Lạc Nhân không nói gì nhận lấy.
Cố Hải lại không chút nghi ngờ, vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói: "Có bạn nữ tặng tôi một cái khăn quàng cổ, nói là do cô ấy tự đan, cậu nói xem cô ấy có ý gì?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Để ý cậu rồi."
Cố Hải rất hài lòng với phản ứng của Bạch Lạc Nhân, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích thú, lại hỏi: "Vậy cậu nói tôi nên trả lại cho cô ấy không? Người ta có lòng đan cho tôi, tôi lại trả lại, cũng hơi tổn thương người ta đi."
"Vậy cậu cứ giữ lại."
Cố Hải còn muốn nói tiếp, Bạch Lạc Nhân đã đưa tay ngăn lại, "Chuyện của mình hỏi tôi làm gì."
Ý ở ngoài lời, cậu nhìn đó mà làm đi!
Cố Hải dừng một chút, "Vậy tôi đeo vào nhé."
Sau lưng Bạch Lạc Nhân chợt cứng lại.
Cố Hải lại gõ gõ vai Bạch Lạc Nhân, "Quay lại nhìn thử xem đẹp không?"
Bạch Lạc Nhân không phản ứng với Cố Hải, bắp thịt hai má căng cứng, trong ánh mắt lộ ra một tia khí lạnh.
Cố Hải khẽ cười một tiếng, cố tình tự lẩm bẩm nói: "Thôi đi, vẫn là trả lại cho cô ta đi, nếu không thích, cũng không nên làm cho người ta mơ tưởng." Thật ra cậu cơ bản chưa có mở túi ra.
Bắp thịt căng thẳng của Bạch Lạc Nhân tự nhiên thả lõng, đến chính cậu cũng không phát hiện, ánh mắt của cậu để ý nhiều bao nhiêu. Thật ra Cố Hải hoàn toàn có thể làm tới thêm một chút, như vậy hiệu quả càng rõ ràng hơn, nhưng cậu không nỡ, thật sự không nỡ, dù cho mình chiếm ít đi chút lợi ích, cũng không muốn để Bạch Lạc Nhân chịu nhiều thiệt thòi.
Hôm nay là thứ sáu, vốn là nên về nhà, nhưng hai người đi bộ trên đường, đại khái là quá vui vẻ, tự nhiên lại muốn đi dạo một vòng. Khắp nơi đều là những cặp đôi trẻ trung, tay ôm hoa tươi , búp bê, chocolate ... Bất luận là cử hàng gì, trước cửa đều bày rất nhiều loại quà tặng.
Cố Hải chà xát tay, thời tiết này lang thang ở bên ngoài thật đúng là hơi lạnh.
Bước chân của Bạch Lạc Nhân dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, chỉ vào găng tay treo phía trên hỏi vòng vèo: "Cái này bao nhiêu tiền một bộ?"
"Bốn mươi lăm."
Bạch Lạc Nhân bỏ tiền mua một bộ, vừa định đưa cho Cố Hải, chợt phát hiện không thấy cậu ta. Quay đầu nhìn lại, cậu ta đã chạy vào cửa tiệm bên cạnh, cũng mua một bộ bao tay giống y như đúc.
Kết quả là Cố Hải đưa cho Bạch Lạc Nhân mang trước, còn cướp luôn lời thoại của Bạch Lạc Nhân.
"Không biết tặng gì, cậu thích thì giữ lấy."
Bạch Lạc Nhân vô cùng bất đắc dĩ cười cười, cũng lấy bộ bao tay mang cho Cố Hải.
Tôi với cậu đều là đàn ông, thật không nghĩ ra thứ gì có thể khiến cậu vui, vậy nên, chọn thứ vừa tiết kiệm lại thực dụng này!
Trên đường trở về, vừa hay đi qua rạp chiếu phim quốc tế Vạn Đạt, phía trên bảng điện tử hiển thị danh sách các suất chiếu dành riêng cho đêm giáng sinh, Cố Hải dừng lại, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Hay là, hai đứa mình đi xem phim đi?"
Bạch Lạc Nhân hơi sửng sờ, cậu đã lâu không bước vào chỗ như thế này, lần trước đến rạp chiếu phim, vẫn là cùng Thạch Tuệ. Tên phim cậu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Thạch Tuệ khóc đến sướt mướt, cậu lo đưa khăn cho ngườ bên cạnh, ngay cả phim chiếu cái gì cũng không biết.
Do dự một chút, vẫn là theo Cố Hải vào rạp chiếu phim.
Phim chiếu suốt đêm giáng sinh rất nhiều, chia ra làm nhiều rạp, có phim chuyên nói về tình cảm, có phim mới khởi chiếu cách đây không lâu, có phim chiếu 30 suất, có phim hỗ hợp... Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cẩn thận chọn lựa một chút, nghĩ phim ở rạp số 8 là thích hợp nhất với hai người bọn họ, phim bắn súng và phim khủng bố bạo lực.
Sau khi đi vào, quét mắt nhìn qua chỗ ngồi đều là trống không, người đi xem lác đác không được mấy người.
"Thật yên tĩnh nha!"
"Nói thừa, ai đêm giáng sinh lại tới đây xem phim khủng bố bạo lực chứ?"
Người ta hoặc là sẽ tay trong tay đến phòng tình nhân, hoặc là sẽ vai kề vai đi vào rạp phim tình cảm đặt bao hết, xem mệt còn có thể dựa vào đầu vai của đối phương ngủ một lúc. Đâu như hai người bọn họ! Không những không mệt, càng xem càng hưng phấn. Đến lúc chiếu bộ phim thứ ba, rạp số 8 lớn như vậy chỉ còn lại hai vị ông nội này, xem kích động có thể không chút kiêng kỵ lớn tiếng ồn ào, xem ức chế có thể đạp ghế chửi mẹ nó, xem mệt lại chạy quanh rạp hai vòng. . .
Mãi đến phần kết của bộ phim cuối cùng, hai người vô cùng ăn ý đem đầu dựa vào bả vai đối phương, kết quả chính là đầu cụng đầu, hốc mắt đen xì, ánh mắt vẫn lóe tia sáng.
"Ba trăm đồng này thật có giá trị!" Cố Hải nói.
"Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tôi xem phim đã nghiền đến vậy." Bạch Lạc Nhân nói.
Hai người im lặng một lát, đều tự lấy đầu dời ra, nhìn nhau cười, vẻ mặt uể oải rời khỏi rạp chiếu phim.
.............
(Đi ngủ thôi)
-----------------xASAx--------------------
Chương 113: Đêm giáng sinh của hai người.(Edit:xASAx)
* * *
Lại đến thứ sáu, trong chăn vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức khiến người ta không muốn rời giường. Bạch Lạc Nhân hé cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất. Trời đã sáng, hình như cũng không sáng lắm, âm u, khiến không thể đoán ra thời gian cụ thể.
Muốn dùng tay lần tìm điện thoại di động, kết quả cánh tay nhúc nhích không được, nguyên nhân là do chăn bọc quá kín, chẳng trách lại ấm như vậy.
"Năm giờ hai mươi, còn sớm."
Bạch Lạc Nhân lẩm bẩm một câu, vừa muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, trong lúc vô tình thấy trên khung cửa sổ rơi xuống một mảng trắng.
Tuyết rơi?
Bạch Lạc Nhân xốc lại tinh thần mở to hai mắt, tỉ mỉ nhìn thử ra ngoài, đúng thật là tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên từ đầu đông tới nay, còn có vẻ rất lớn. Tuy rằng tuyết rơi sẽ khiến cho sinh hoạt rất bất tiện, nhưng nhìn thấy tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng, vẫn sẽ có tâm tình hưng phấn.
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, sờ sờ cái chăn bên cạnh, đã lạnh rồi.
Cố Hải không biết đã ra ngoài bao lâu rồi.
Ngày có tuyết đường rất trơn, phải lái xe chậm, vì vậy nhất định phải thức dậy sớm hơn so với bình thường một chút.
Cố Hải vừa chạy xe đến cổng chung cư liền thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân đứng yên lặng giữa trời tuyết, trên đầu và vai đã phủ một lớp tuyết thật mỏng.
"Cậu sao lại ra đây? Lạnh như vầy..."
Cố Hải lấy tay sờ sờ gò má Bạch Lạc Nhân, phía trên đã kết một lớp băng sương thật lạnh.
"Nhanh đi vào nào! Ra ngoài cũng không biết mặc nhiều một chút."
Lông mày rậm của Cố Hải lông vặn vẹo, trong giọng nói lộ ra đầy ý trách cứ, như người lớn dạy trẻ nhỏ, vừa mắng vừa giả như đá lên mông Bạch Lạc Nhân một cái. Bạch Lạc Nhân mặc một cái áo bông dài, loại này đặc biệt dày, đá vào như đá vào chăn, chẳng có cảm giác gì, ngược lại chấn động làm hoa tuyết rơi xuống đầy đất.
Đường trơn như vậy, Bạch Lạc Nhân sợ Cố Hải lái xe xảy ra chuyện gì, thấy cậu trở về, trong lòng mới an tâm.
Một túi cháo nhỏ nóng hầm hập, hơi đặc và mềm, cho thêm mấy miếng dưa muối, còn có chai sữa đậu nành không thể thiếu mỗi ngày, từng món bày lên mặt bàn. Bạch Lạc Nhân chà xát tay một chút, vừa muốn động đũa, kết quả phát hiện tóc Cố Hải bắt đầu nhỏ nước tí tách, cả trán đều ướt đẫm, không giống như tuyết tan ra , ngược lại giống như là mồ hôi.
"Cậu sao lại toát mồ hôi?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải lấy tay xoa xoa, chậm rãi nói: "Dọc đường có vụ tông xe, đường bị chặn, tôi đợi không được, nên xuống xe chạy một lúc."
Đáy lòng Bạch Lạc Nhân nhẹ dâng lên một chút xúc động, cũng có một chút... đau lòng.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân chưa ăn gì, quan tâm nhìn mình, nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
"Cảm động à? Cảm động thì để tôi 'ấy' một lần đi."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân vừa có chút ấm áp trong nháy mắt đóng băng, hung hăng cắn một miệng bánh bao.
"Cố Hải, cậu sớm muộn cũng bị cái miệng của cậu hại nha."
Cố Hải méo miệng cười cười, không đồng ý.
Ăn xong điểm tâm, cả người đều ấm lên, trước khi ra cửa, Cố Hải còn bắt Bạch Lạc Nhân mặc một cái áo lông ở bên ngoài.
"Cậu thấy ai bên ngoài áo bông lại mặc thêm một bộ áo lông không?"
Bạch Lạc Nhân chê ngốc, lại cởi áo lông ra.
"Kêu cậu mặc thì cậu cứ mặc, cậu cũng đâu phải đàn bà, mặc mỏng manh như vậy cho ai nhìn chứ?" Cố Hải giọng nói rất kiên quyết, lấy áo lông khoác lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân liều chết không chịu, "Vậy sao cậu không mặc chứ?"
Cố Hải vô cùng có khí thế đáp lại một câu, "Ông đây không lạnh."
"Tôi cũng không lạnh." Bạch Lạc Nhân gầm lên một câu.
Cố Hải chỉ vào trán Bạch Lạc Nhân, "Muốn ăn đòn phải không?"
Bạch Lạc Nhân vẫn câu nói kia, "Cậu không mặc, cớ gì bắt tôi mặc?"
Cố Hải nghiến nghiến răng, ngón tay chọt vào trán Bạch Lạc Nhân mấy cái, sau đó bước vào buồng, lại cầm một cái áo lông đi ra, mặc vào người, dương dương tự đắc hất hàm, ý bảo Bạch Lạc Nhân cũng mặc vào.
Bạch Lạc Nhân không chỉ mặc áo lông, còn cầm lấy một cái khăn quàng cổ, chẳng qua là quấn lên cổ Cố Hải.
Cố Hải đi ở phía trước, trên cổ đột nhiên ấm, vừa cúi đầu nhìn, một cái khăn quàng cổ màu đỏ sậm quấn loạn quanh cổ mình.
Quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân mặt không chút biểu tình.
Cố Hải như ở trong mộng mới tỉnh, mở miệng liền hỏi: "Cậu là sợ tôi lạnh, lại không dám nói ra, mới sống chết không chịu mặc quần áo hả?"
Bạch Lạc Nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả dâng lên trong lòng, Cố Hải quàng vai Bạch Lạc Nhân kéo lại, lực tay rất mạnh, giọng nói cũng rất dịu dàng, "Nhân Tử, cậu đối với tôi thật tốt."
Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, đáp lại một câu, "Không bằng cậu đối tốt với tôi."
Cố Hải cố ý hỏi, "Tôi đối tốt với cậu như thế nào?"
"Cậu đối tốt với tôi có chút ngốc nghếch."
Ặc... Đây là đánh giá kiểu gì vậy? Cố Hải có chút choáng váng.
Khóa miệng Bạch Lạc Nhân mơ hồ lộ ra một tia cười cợt, không rõ ràng, nhưng rất sinh động. Tựa như hoa tuyết đầy đất này, rõ ràng là trạng thái tĩnh , nhưng lại làm cho cả thế giới đều linh động.
Hai người ăn mặc giống như một con gấu, chạy không được, chỉ có thể chậm rãi đi trên đường, trễ cũng trễ rồi, còn có thể nhân lúc này vui vẻ thưởng thức một chút cảnh tuyết dọc đường.
Cố Hải chú ý rằng, trên đường tiệm hoa tươi và tiệm quà tặng đều đã sớm mở cửa, trước cửa trưng bày những quả táo* được trang trí đẹp đẽ.
(*Người Trung Quốc thường tặng nhau táo vào dịp giáng sinh coi như cầu chúc may mắn)
"Hôm nay là Giáng sinh à?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân cũng trả lời nước đôi, "Hình như là vậy."
Cố Hải nhìn thử điện thoại di động, đúng là như vậy.
Xem ra, bên cạnh không có phụ nữ là không được, đàn ông ai lại để tâm nhớ những thứ này chứ?
Đi tới lớp học quả nhiên đã muộn, hơn nữa một người cũng không có, trong sân tập người lại không ít, có lẽ mọi người đi xuống dọn tuyết. Bạch Lạc Nhân vừa định đặt túi sách lên bàn, kết quả phát hiện trên bàn đều là táo, lại nhìn vào trong ngăn kéo, trong ngăn kéo cũng vậy. Chỗ Cố Hải cũng thế, Vưu Kỳ càng không ngoại lệ, ba bàn học liên tiếp thoạt nhìn thật hoành tráng.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tìm được chỗ lớp mình dọn tuyết, tham dự vào đội ngũ quét tuyết.
"Cố Hải, đổi cho cậu một cây chổi này." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải quay người lại, một quả cầu tuyết lạnh lẽo đập vào trong mặt, nổ tung ngay trước mũi, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở mắt ra, Bạch Lạc Nhân cũng đã chạy xa.
"Cậu muốn gây chiến đúng không?"
Cố Hải quăng chổi đuổi theo.
Hai người đùa giỡn vô cùng vui vẻ, bạn học bên cạnh cũng không kiềm chế được, túm năm tụm ba bắt đầu công kích, tới cuối cùng biến thành một trận đại chiến bằng tuyết. Tuy đều đã là học sinh trung học, nhưng cả đám đều vẫn chưa hết tính trẻ con, bắt đầu chơi liền không ai nhường ai.
Kết quả cuối cùng chính là quần áo mọi người đều ướt, lúc này Bạch Lạc Nhân nghĩ Cố Hải vô cùng sáng suốt, người khác ướt chỉ có thể co đầu rụt cổ mà run, bọn họ thay áo bông còn có áo lông.
Vưu Kỳ tặng Bạch Lạc Nhân một quả táo hình cái bật lửa, Bạch Lạc Nhân không nói gì nhận lấy.
Cố Hải lại không chút nghi ngờ, vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói: "Có bạn nữ tặng tôi một cái khăn quàng cổ, nói là do cô ấy tự đan, cậu nói xem cô ấy có ý gì?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Để ý cậu rồi."
Cố Hải rất hài lòng với phản ứng của Bạch Lạc Nhân, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích thú, lại hỏi: "Vậy cậu nói tôi nên trả lại cho cô ấy không? Người ta có lòng đan cho tôi, tôi lại trả lại, cũng hơi tổn thương người ta đi."
"Vậy cậu cứ giữ lại."
Cố Hải còn muốn nói tiếp, Bạch Lạc Nhân đã đưa tay ngăn lại, "Chuyện của mình hỏi tôi làm gì."
Ý ở ngoài lời, cậu nhìn đó mà làm đi!
Cố Hải dừng một chút, "Vậy tôi đeo vào nhé."
Sau lưng Bạch Lạc Nhân chợt cứng lại.
Cố Hải lại gõ gõ vai Bạch Lạc Nhân, "Quay lại nhìn thử xem đẹp không?"
Bạch Lạc Nhân không phản ứng với Cố Hải, bắp thịt hai má căng cứng, trong ánh mắt lộ ra một tia khí lạnh.
Cố Hải khẽ cười một tiếng, cố tình tự lẩm bẩm nói: "Thôi đi, vẫn là trả lại cho cô ta đi, nếu không thích, cũng không nên làm cho người ta mơ tưởng." Thật ra cậu cơ bản chưa có mở túi ra.
Bắp thịt căng thẳng của Bạch Lạc Nhân tự nhiên thả lõng, đến chính cậu cũng không phát hiện, ánh mắt của cậu để ý nhiều bao nhiêu. Thật ra Cố Hải hoàn toàn có thể làm tới thêm một chút, như vậy hiệu quả càng rõ ràng hơn, nhưng cậu không nỡ, thật sự không nỡ, dù cho mình chiếm ít đi chút lợi ích, cũng không muốn để Bạch Lạc Nhân chịu nhiều thiệt thòi.
Hôm nay là thứ sáu, vốn là nên về nhà, nhưng hai người đi bộ trên đường, đại khái là quá vui vẻ, tự nhiên lại muốn đi dạo một vòng. Khắp nơi đều là những cặp đôi trẻ trung, tay ôm hoa tươi , búp bê, chocolate ... Bất luận là cử hàng gì, trước cửa đều bày rất nhiều loại quà tặng.
Cố Hải chà xát tay, thời tiết này lang thang ở bên ngoài thật đúng là hơi lạnh.
Bước chân của Bạch Lạc Nhân dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, chỉ vào găng tay treo phía trên hỏi vòng vèo: "Cái này bao nhiêu tiền một bộ?"
"Bốn mươi lăm."
Bạch Lạc Nhân bỏ tiền mua một bộ, vừa định đưa cho Cố Hải, chợt phát hiện không thấy cậu ta. Quay đầu nhìn lại, cậu ta đã chạy vào cửa tiệm bên cạnh, cũng mua một bộ bao tay giống y như đúc.
Kết quả là Cố Hải đưa cho Bạch Lạc Nhân mang trước, còn cướp luôn lời thoại của Bạch Lạc Nhân.
"Không biết tặng gì, cậu thích thì giữ lấy."
Bạch Lạc Nhân vô cùng bất đắc dĩ cười cười, cũng lấy bộ bao tay mang cho Cố Hải.
Tôi với cậu đều là đàn ông, thật không nghĩ ra thứ gì có thể khiến cậu vui, vậy nên, chọn thứ vừa tiết kiệm lại thực dụng này!
Trên đường trở về, vừa hay đi qua rạp chiếu phim quốc tế Vạn Đạt, phía trên bảng điện tử hiển thị danh sách các suất chiếu dành riêng cho đêm giáng sinh, Cố Hải dừng lại, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Hay là, hai đứa mình đi xem phim đi?"
Bạch Lạc Nhân hơi sửng sờ, cậu đã lâu không bước vào chỗ như thế này, lần trước đến rạp chiếu phim, vẫn là cùng Thạch Tuệ. Tên phim cậu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Thạch Tuệ khóc đến sướt mướt, cậu lo đưa khăn cho ngườ bên cạnh, ngay cả phim chiếu cái gì cũng không biết.
Do dự một chút, vẫn là theo Cố Hải vào rạp chiếu phim.
Phim chiếu suốt đêm giáng sinh rất nhiều, chia ra làm nhiều rạp, có phim chuyên nói về tình cảm, có phim mới khởi chiếu cách đây không lâu, có phim chiếu 30 suất, có phim hỗ hợp... Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cẩn thận chọn lựa một chút, nghĩ phim ở rạp số 8 là thích hợp nhất với hai người bọn họ, phim bắn súng và phim khủng bố bạo lực.
Sau khi đi vào, quét mắt nhìn qua chỗ ngồi đều là trống không, người đi xem lác đác không được mấy người.
"Thật yên tĩnh nha!"
"Nói thừa, ai đêm giáng sinh lại tới đây xem phim khủng bố bạo lực chứ?"
Người ta hoặc là sẽ tay trong tay đến phòng tình nhân, hoặc là sẽ vai kề vai đi vào rạp phim tình cảm đặt bao hết, xem mệt còn có thể dựa vào đầu vai của đối phương ngủ một lúc. Đâu như hai người bọn họ! Không những không mệt, càng xem càng hưng phấn. Đến lúc chiếu bộ phim thứ ba, rạp số 8 lớn như vậy chỉ còn lại hai vị ông nội này, xem kích động có thể không chút kiêng kỵ lớn tiếng ồn ào, xem ức chế có thể đạp ghế chửi mẹ nó, xem mệt lại chạy quanh rạp hai vòng. . .
Mãi đến phần kết của bộ phim cuối cùng, hai người vô cùng ăn ý đem đầu dựa vào bả vai đối phương, kết quả chính là đầu cụng đầu, hốc mắt đen xì, ánh mắt vẫn lóe tia sáng.
"Ba trăm đồng này thật có giá trị!" Cố Hải nói.
"Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tôi xem phim đã nghiền đến vậy." Bạch Lạc Nhân nói.
Hai người im lặng một lát, đều tự lấy đầu dời ra, nhìn nhau cười, vẻ mặt uể oải rời khỏi rạp chiếu phim.
.............
(Đi ngủ thôi)
-----------------xASAx--------------------
Bình luận facebook