• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thuật sĩ hàng ma (5 Viewers)

  • Chương 127: Đến lúc xuất viện, lại là giấc mơ

"Nhanh đưa vào bệnh viện!" Bất U nói.



"Tôi gọi người giúp!" Cao Cao chật vật đứng lên, huy động cảnh sát bên ngoài.



Trần Đại Long chạy đến. "Trâu bò, anh ngốc quá, tự nhiên đỡ cho tôi!"



Sau đó cậu thấy nắm tay Lý An Đăng giữ Bình An Ngọc Phù. Cậu kéo nó ra, nối lại dây, đeo vào cho hắn. "Trâu bò từng nói thứ này không thể mất. Hu hu, anh mau tỉnh lại nha!"



Bệnh viện hạng nhất thành phố.



Lê Yến Xuân dẫn theo Cục Than đẩy cửa phòng, cùng với Tuyết Tình ôm Tiểu Ngọc vào trong. Bên trong là Trần Đại Long, trợ lý Thành Hải, Cao Cao. Trên giường, Lý An Đăng nằm bất động, tay truyền nước dịch.



Lê Yến Xuân lo đến nước mắt ứa ra, Trần Đại Long đi đến nói. "Bác sĩ bảo không sao, đừng quá lo lắng!"



"Vết thương đó không phải thứ khoa học có thể nhìn!" Cao Cao lạnh nhạt nói, đang cởi trần, một bên vai thật tốt băng bó.



Trần Đại Long quay lại. "Nè, tôi tin trâu bò rất nghị lực, không gì làm anh ta gục ngã."



"Hai người đừng ồn nữa! Cậu ta cần nghỉ ngơi!" Trợ lý Thành Hải cắt đứt hai người.



"Mọi người, cho em thử được không?" Tuyết Tình mở miệng nhỏ kêu lên.



Trần Đại Long phụ hoạ theo, gật đầu. "Phải phải! Tuyết Tình rất giỏi trị liệu!"



"Chuyện này..." Cao Cao lấp lửng, rốt cuộc Lê Yến Xuân nắm tay Tuyết Tình. "Tốt quá, trông cậy vào em!"



Tuyết Tình đặt Tiểu Ngọc lên bụng bệnh nhân Lý An Đăng, tháo giỏ xách, lấy ra ít hơn một xấp lá bùa.



Đồng thời cửa phòng đẩy ra, bác Năm xuất hiện.



Cao Cao ngước lên đề phòng. "Đây là..."



"Không sao không sao! Đều trong gia đình." Trần Đại Long nói, dẫn bác Năm đến gần.



Cao Cao gật đầu. "Tôi điều tra được gần đây có một pháp sư chuyên chống lại người huyền môn, cho nên phải tuyệt đối cẩn thận, bảo vệ An Đăng."



"Ngài cảnh sát khỏi lo, nhiêu đây đã đủ, hơn nữa trưởng lão canh gác thì không ai vào được đâu!" Trần Đại Long nói, sau đó nghĩ lại. "Để tôi cùng trưởng lão vậy!"



Bên ngoài hành lang...



Trần Đại Long vừa bước ra, dọc theo lối đi, phải nói là rậm rạp chằng chịt mị ảnh, ăn mặc bẩn thỉu, bất quá hình dạng đều mờ nhạt. Bất U ngồi cạnh phòng bệnh, nhắm mắt niệm kinh.



Trần Đại Long đến gần, chưa kịp phiền, Bất U mở mắt.



"Tụi này là sao?"



"Bần tăng không biết, có lẽ chúng cảm nhận được thầy pháp nằm bên trong, kéo đến đây quấy nhiễu."



Ma quỷ trong bệnh viện lôi kéo hồn phách của những người sinh mệnh mỏng manh không hiếm thấy. Một thầy pháp đang mang thương thế càng khiến bọn chúng gấp tiễn đi, nếu Lý An Đăng chết, chúng bớt được một gánh nặng lớn.



"Đúng là cặn bã!" Trần Đại Long căm tức, trong tay xuất hiện một trương linh phù. "Để bản thiên sư đấu với chúng mày!"



Cậu xông vào đám mị ảnh, nhưng chúng quá yếu đuối, gặp linh phù liền chạy đi tán loạn. Trần Đại Long đuổi theo, vừa không ngừng hô hào.



Bất U thấy cậu đi mất, lại rảnh tay, móc ra hộp nhựa, một khối thịt gà nằm gọn trong đó.



Phía cầu thang...



Một lão nhân quải túi bước lên - Lý Đạo.



Lý Đạo một đường đi đến trước cửa phòng của Lý An Đăng. Vừa vặn Bất U cắn được một miếng, vội nhét hộp gà vào trong, ống tay áo quẹt miệng. Lý Đạo định vào, Bất U rời mông khỏi ghế, tay áo chắn ngang. "A Di Đà Phật! Xin hỏi thí chủ là..."



"Người quen ta đang nằm bên trong." Lý Đạo nhạt nhẽo nói.



"Bần tăng xin lỗi, bất kỳ ai cũng không..." Bất U nói giữa chừng, bên tai phát ra âm thanh Kiều Nhi. "Thánh tăng, đạo hạnh người này vô cùng cao thâm, anh phải đề phòng!"



"Ha ha, ý bần tăng là, quen thì mới được vào!"



Lý Đạo không đáp, đẩy cửa đi vào trong.



Vừa bước vào, Cao Cao lập tức đứng lên. Bác Năm liền nói. "Cũng là người nhà."



Trợ lý Thành Hải cũng đứng lên. "Thầy Đạo!"



"Sư phụ!" Lê Yến Xuân giỏ giọng nói.



Cao Cao bực bội ngồi xuống. "Đông quá, làm sao bệnh nhân nghỉ ngơi?"



Lý Đạo không quan tâm, đến thẳng giường bệnh. Tuyết Tình đang ôm vạc nước, đọc chú trị liệu. Nước như sôi lên, khói chạy thẳng vào thất khiếu Lý An Đăng.



"Bé gái, nhường chỗ!" Lý Đạo nói.



Tuyết Tình khẽ quay lại, bắt gặp ánh mắt Lý Đạo, không thể giải thích sao trong lòng thoáng qua sợ hãi, vô ý lùi ra. Lý Đạo nhìn học trò như ngủ say, trong ánh mắt hiện lên vệt đau xót.



"Nơi này quá ngột ngạt!" Lý Đạo tháo bình nước biển, hai tay vòng xuống bế Lý An Đăng, quay người bước đi, đương nhiên là muốn xuất viện.



"Bệnh viện này là lớn nhất khu này, còn đi đâu?" Cao Cao giật mình, đứng lên hô.



Lý Đạo nhìn anh. "Cậu, đi theo!"



"Hả? Cái gì?"



"Huyền Ý, mau đi!"



"Con..." Lê Yến Xuân theo sau. "Dạ!"



Bác Năm đón đầu mở cửa. Lý Đạo ra ngoài, nhìn Bất U nói. "Đây chắc là đồ đệ lão Bất Hận, cùng đi!"



Lúc này, Trần Đại Long đi về, lại thấy ông già cướp lấy Lý An Đăng, đứng ngờ nghệch một trận. Lê Yến Xuân mới nói. "Đây là sư phụ!"



Trần Đại Long xoay chuyển não bộ một phen, sư phụ, tức là... Cậu liền quỳ xuống. "A! Sư tổ, con bái kiến sư tổ!"



Lý Đạo giật giật mí mắt, ở đâu lòi ra tên này nữa. "Tránh ra nào!"



"Sư tổ, con có quà!" Trần Đại Long dùng đầu gối tiến gần, nhanh chóng lấy ra quyển tạp chí người mẫu bikini, một bộ dạng rất cần ăn đòn.



Lý Đạo đạp cậu ngã trúng vách tường.



Đúng lúc, bác sĩ đang ngược chiều đi đến, nhìn cảnh tượng này không khỏi sốc. "Bệnh nhân chưa khỏi, các người mau quay lại!"



Đến gần hơn, Lý Đạo lườm một cái, anh bác sĩ liền lùi lại, mặt đỏ lên như xấu hổ, không dám nhìn thẳng. "Tôi báo cảnh sát, tôi báo cảnh sát..."



Nửa giờ sau.



Trợ lý Thành Hải tìm mua một khu nhà trong hẻm, đưa tất cả lên lầu ba, vô cùng thoáng mát, cách xa tiếng ồn. Lý Đạo còn định đi về nhà cũ nhưng thời gian không cho phép.



Lý An Đăng nằm trong phòng cùng Lý Đạo, còn lại đều đứng ở bên ngoài.



Bên ngoài, Trần Đại Long kêu gọi mọi người đánh bài giải trí. Cao Cao nhận một cuộc gọi, biểu tình gương mặt trở nên khẩn trương, không thể ở lại. Công việc cảnh sát vốn không theo chuẩn mực giờ giấc mà phụ thuộc vào xã hội, mọi người chỉ thấy đáng thương cho anh ta.



***



Bình lính sau khi làm xong nhiệm vụ, tha cho nàng, cùng kéo nhau đi. Nàng ôm chặt lấy chàng, khóc không thành tiếng.



Từ xa xa, Lý An Đăng nhìn vào. Tại sao hắn ở đây? Nhưng mà, đây là khung cảnh quen thuộc, chính là giấc mơ của hắn. Cuối cùng thì hắn đã biết mình đang nằm mơ, cuối cùng thì đã thoát khỏi vòng lặp. Và đây... Tiếp theo câu chuyện hay sao?



Quan binh kéo đến nơi, vinh dang chàng, chôn cất cho chàng. Trong đám đông, không ai để ý đến nàng, một thân một mình nàng ra khỏi dòng người.



Về nhà, nàng chốn trong phòng, không ăn không ngủ. Đột nhiên Lý An Đăng nhói tim, hắn muốn mở miệng nói nhưng không được. Tại sao, hắn không hiểu, tại sao hắn có cảm giác đau khổ.



Ngày qua ngày, thân thể nàng héo mòn. Nàng ra đường, không còn ai nhìn nàng say đắm như lúc trước, không ai nhận ra nàng.



Lý An Đăng chạy theo nàng, đến ngôi mộ của chàng. Nàng bên cạnh mộ chàng mấy ngày đêm, cuối cùng gục ngã. Người ta phát hiện, đem xác nàng lên giàn thiêu. Gỗ chất lên, lửa cháy lên, xác nàng chìm trong biển lửa. Lý An Đăng nhảy đến, hai tay huơ loạn đẩy lửa ra ngoài, nhưng hắn không thể làm gì cả. Hắn không thấy nóng, hắn không chạm vào được, tất cả đều là ảo ảnh.



Bất tri bất giác, Lý An Đăng đưa bàn tay sờ mặt, từ lúc nào gò má đeo đầy nước mắt, tại sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom